Trong khi Khâu Nhân Lễ tổ chức Hội nghị thường vụ tuyên bố quyết định của trung ương, thì Phó trưởng ban tổ chức cán bộ trung ương Tạ Tín Tài cũng chẳng rảnh rỗi gì, ông đang trực tiếp gặp mặt một nhóm các đồng chí lãnh đạo cũ của Hội đồng nhân dân tỉnh Tề tại phòng nghỉ.
Thật vậy, đa số mọi người đều xem nhẹ sự tồn tại của Tạ Tín Tài, vì tình hình tỉnh Tề bây giờ hỏng bét cả rồi, họ quên rằng trong hàng ngũ Tỉnh ủy vẫn còn tồn tại một nhân vật cấp cao quan trọng.
Mà ngoài Tạ Tín Tài ra, một việc không cho người ngoài biết đó là: một tên Hà Giang Hải thoái lui đến cuối đường cũng không còn chức quan gì, ngay giờ phút này cũng đang ở thành phố Lỗ.
Hà Giang Hải đến thành phố Lỗ không phải để du lịch, không phải để thăm bằng hữu, càng không phải để tham dự Hội nghị Hội đồng nhân dân, nói một cách chính xác, anh ta đến đây để giải quyết những việc đã hỏng.
Trên thực tế, Hà Giang Hải đến thành phố Lỗ không phải một hai ngày. Trước khi gặp Hạ Tưởng lần trước, anh ta đã âm thầm vào thành phố, và sau khi gặp Hạ Tưởng, anh ta ôm một chồng tài liệu dày, rồi đi đến một nơi bí mật của anh ta ở thành phố Lỗ, sau đó dựa theo tên người trên tập tài liệu, lần lượt gọi đến rất nhiều số điện thoại.
Nếu dựa theo cách có chuyện gì từ từ nói, có việc gì từ từ thương lượng, thì Hà Giang Hải dự tính, dựa vào mạng lưới quan hệ lâu năm của y, sau khi gọi điện thoại, con số những người đồng ý gặp mặt hoặc chấp nhận những điều kiện của y, nếu tính toán lạc quan một chút có thể là, trong số 10 người thì có 6, 7 người trở lên.
Nhưng sau khi gọi điện thoại xong, anh ta buồn bã nhận ra là đã đánh giá quá cao tầm ảnh hưởng của mình, cũng đã không nhận thức đầy đủ về mối liên hệ mật thiết giữa chức vụ thấp cao với tình cảm con người. Dù là đồng hương, lại đã từng là đồng minh, nhưng người ra đi thì tất nhiên ấm trà cũng nguội lạnh.
Nếu không nguội lạnh thì cũng nhạt nhẽo vô vị mà thôi.
Kết quả là, số người dám đáp ứng những điều kiện của anh ta chỉ được 1, 2 người.
1,2 trong số 10 người là quá ít. Không hoàn thành nhiệm vụ mà Phó bí thự Hạ giao cho chỉ là chuyện nhỏ, nhưng anh ta bị một phen mất mặt mới là chuyện lớn.
Hà Giang Hải nổi giận, tại sao bây giờ người nào cũng trở nên thực dụng và thích nịnh bợ như vậy, thật là không biết xấu hổ,
Anh ta vốn dĩ muốn từ từ nói chuyện, từ từ thương lượng, chứ không muốn muối mặt làm gì cả, không ngờ bạn bè lâu năm cũng chỉ ậm ừ vài câu, thậm chí còn bóng gió mấy câu châm chọc, trách y không nên xen vào việc của người khác, việc gì nên làm thì làm.
Hà Giang Hải tức giận xong, trong lòng lại trỗi dậy khí thế của một nhân vật dẫn đầu thế lực địa phương tỉnh Tề.
Thế là lại gọi điện cho từng người một lần nữa. Lần này không giống lần trước ở chỗ, lúc mở đầu vấn đề anh ta nhắc đến một số chuyện nhỏ, giọng điệu thản nhiên như đang nói chuyện phiếm, nhưng vẫn không thiếu đi hàm ý muốn uy hiếp.
Nhưng có câu nói thế này: khi mình muốn gần thì xa lánh mình, khi mình từ bỏ thì vây lấy mình.
Có một số người không chấn chỉnh là không được. Hà Giang Hải vừa lấy ra đao sát thủ, gọi đi 10 cuộc điện thoại, ít nhất cũng có 5,6 người lập tức đồng ý gặp mặt anh ta; 2, 3 người khác chấp nhận điều kiện. Xác suất thành công đạt 8, 9 trên 10.
Hà Giang Hải xúc động vô cùng, lúc Phó bí thư Hạ giao tài liệu cho anh ta, miệng anh ta trả lời rất hay, nhưng thật sự trong lòng không phục cho lắm. Anh ta cho rằng với mạng lưới quan hệ và ưu thế tác chiến của anh ta ở bản thổ, cần gì phải dùng đến chiêu trao đổi điều kiện? Chỉ cần anh ta mở lời, ít nhất có thể vận động một nửa lực lượng trở lên.
Anh ta không tin uy danh của anh ta lại thua Trình Tại Thuận!
Không ngờ quả đúng là tình thế mạnh hơn người, giờ Hà Giang Hải mới nhận ra tầm quan trọng của xấp tài liệu dày cộp trên tay, quả thật giống như nắm trong tay cánh cửa sinh mệnh của mỗi người vậy. Bây giờ Hà Giang Hải thấy mềm mỏng là không được, phải cứng rắn lên. Một luồng khí dâng lên làm lòng anh ta nghẹn lại, phải để cho những kẻ có thế lực nhỏ biết, bây giờ tuy anh ta không quyền không thế, nhưng anh ta vẫn muốn làm nhân vật dẫn đầu đứng đằng sau thế lực địa phương tỉnh Tề.
Anh ta sẽ ép Trình Tại Thuận ở một vố, sẽ khiến cho một tên Trình Tại Thuận cao ngạo và một tên Tần Khản không đội trời chung phải cúi đầu trước mặt anh ta.
Sức mạnh tự phát là sức mạnh vô biên, Hà Giang Hải biết hổ thẹn mà sau này dũng cảm lấy sự nhiệt tình gấp trăm lần mà đầu tư vào công việc, hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ mà Hạ Tưởng giao phó. Không những vượt mức hoàn thành, anh ta còn âm thầm vì bản thân mình một lần nữa trở thành nhân vật dẫn đầu của thế lực địa phương tỉnh Tề, đồng thời thuận lợi thay Trình Tại Thuận, ở phía sau làm một số lượng lớn công việc.
Sau khi tin giật gân Tôn Tập Dân từ chức lan truyền ra ngoài, Hà Giang Hải vô cùng hoảng hốt, lúc đó anh ta mới biết sự việc trầm trọng hơn mình tưởng gấp mấy lần, điều đó càng làm cho anh ta phân biệt rõ phương hướng. Tần Khản phải bị lật đổ, Trình Tại Thuận phải dẹp bỏ. Đây đúng là cơ hội ngàn vàng để dựa vào thế mạnh mà truy đuổi giặc cùng đường, tuyệt đối không thể bỏ qua. Trình Tại Thuận phải bị lật đổ thì Hà Giang Hải mới có thể vùng lên.
Nhưng Hà Giang Hải cũng biết việc này sẽ dẫn tới những việc trọng đại khác, anh ta muốn âm thầm thay thế Trình Tại Thuận nắm giữ thế lực địa phương Tỉnh Tề, nhưng chỉ dựa vào tài liệu trong tay thì còn lâu mới đủ, cần phải có một nhân vật mấu chốt là Hạ Tưởng gật đầu nữa.
Đúng, chính là người đã dời đi khỏi tỉnh Tề - Hạ Tưởng. Tuy bây giờ Hạ Tưởng đã dời đi, nhưng nếu không có sự cho phép của hắn thì Hà Giang Hải biết rõ đừng nói gì đến chuyện thay thế Trình Tại Thuận, không chừng anh ta còn có thể bị Trình Tại Thuận phản thủ đánh gục.
Hà Giang Hải thông qua Ngô Thiên Tiếu để truyền đạt những suy nghĩ của mình với Hạ Tưởng.
Nói xong, Ngô Thiên Tiếu cười và bước vào thảo luận bí mật với Hà Giang Hải. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
Trong lúc Ngô Thiên Tiếu và Hà Giang Hải chiêng trống rùm beng quyết định tiến thêm một bước trong việc thôn tính thế lực của đối phương. Thì ngay trên chiến trường trực diện, dưới sự sắp đặt của Chu Vu Uyên và Ôn Tử Huyền, Tạ Tín Tài và những lãnh đạo cũ có liên quan của tỉnh Tề cũng tiến hành một cuộc hội đàm quan trọng.
Chu Vu Uyên và Ôn Tử Huyền ra mặt chu toàn, cộng thêm tên tuổi của Phó Trưởng ban tổ chức cán bộ trung ương, cuộc hội đàm lần này bất kể là cấp bậc bảo mật hay là tính trọng đại, đã đặt một khởi đầu sâu xa cho tình hình chính trị tỉnh Tề ít nhất trong 10 năm tới.
Nếu nói rằng Hà Giang Hải đang âm thầm ra tay, thì đó là quyết định phối hợp với Trung ương của Hạ Tưởng. Trên trận chiến cuối cùng ở chiến trường tỉnh Tề, hai phía bên cạnh và sau lưng tiếp tục đẩy mạnh thêm thất bại của Trình Tại Thuận. Như vậy việc Tạ Tín Tài lấy thân phận của Trưởng ban tổ chức cán bộ Trung ương để đích thân ra mặt, đại diện Trung ương và các cán bộ lão thành chính là do Hạ Tưởng ở giữa điều hành. Trên chiến trường sắp xuất hiện một đội quân hùng mạnh nhất vì kết cục cuối cùng của Trình Tại Thuận và Tần Khản.
Hai gọng cùng kẹp, quyết không nương tay.
Lập tức một cuộc biểu quyết được mở ra. 10 phút trước cuộc họp, Tần Khản vội vàng gặp mặt Trình Tại Thuận.
Trong 10 phút ngắn ngủi, Tần Khản nói liền một mạch kế hoạch của y, đồng thời liên tục nhấn mạnh rằng nếu không tử chiến đến cùng, y và Trình Tại Thuận chắc chắn sẽ thất bại thảm hại. Chỉ còn cách liều mạng một phen, may ra còn có cơ hội lật ngược tình thế.
Trình Tại Thuận mặt mày sa sầm, không trả lời Tần Khản.
Không phải gã không muốn trả lời, mà là không biết nên bắt đầu từ đâu.
Những tiến triển của sự việc khiến Trình Tại Thuận cũng thấy sợ, gã không nghĩ rằng Tôn Tập Dân sẽ từ chức, càng không nghĩ tới chuyện Trung ương sẽ đề cử Lý Vinh Thăng vào chức Chủ tịch tỉnh. Đề cử Lý Minh Thăng là một chuyện, Khâu Nhân Lễ lại không bàn bạc với gã về những thủ tục biểu quyết có liên quan, vì việc bổ nhiệm của Lý Vinh Thăng cần phải thông qua biểu quyết của toàn thể đại biểu Hội đồng nhân dân mới có hiệu lực, thế mà Khâu Nhân Lễ lại gạt gã sang một bên. Chẳng cần nói cũng biết, trong mắt Khâu Nhân Lễ và Trung ương, gã đã bị phán án tử hình chính trị.
Nhưng mà, muốn vượt qua gã, Lý Vinh Thăng làm sao có thể thông qua bổ nhiệm của Hội đồng nhân dân? Gã cũng vừa điện thoại cho một số lãnh đạo Trung ương, cũng đã trình bày với Trung ương quyết tâm cổ vũ ý đồ của Trung ương, nhưng Khâu Nhân Lễ vẫn thật là vô lễ khi xem nhẹ gã, làm gã vô cùng khó chịu, vô cùng căm tức.
Điều càng làm cho gã bực bội, rõ ràng Phó Trưởng ban tổ chức cán bộ trung ương Tạ Tín Tài ở Thành ủy thậm chí còn hội đàm với một vài đại biểu Hội đồng nhân dân, thế mà vẫn cứ bỏ qua gã. Không ngờ Khâu Nhân Lễ cũng giỏi, còn muốn lợi dụng thời gian ngắn ngủi, muốn đá gã ra ngoài để sau đó có thể thong dong nắm trong tay Hội đồng nhân dân.
Làm sao có thể như vậy? Một truyện cười nổi tiếng!
Cơn giận của Trình Tại Thuận đang không có chỗ giải phóng, gợi ý của Tần Khản như thể gãi đúng chỗ ngứa, gã trầm tư hồi lâu, rồi cười lạnh lùng:
- Muốn dồn chúng ta đến đường cùng sao? Được, cứ thử xem, phải cho bọn chúng biết, tỉnh Tề rốt cuộc là tỉnh Tề của nhân dân, hay là tỉnh tề của Trung ương.
Chỉ dựa vào câu nói này, Trình Tại Thuận đã phạm một sai lầm chính trị nghiêm trọng. Là một lão lăn lộn trường lâu năm, lại có thể phát ra một câu sai lầm: tỉnh Tề là tỉnh Tề của ai, Trình Tại Thuận và Tần Khản đều như nhau, đã hóa điên cả rồi.
Bất cứ cái gì điên cuồng đều xuất phát từ thực lực và sức mạnh, khi có người hô lên: "Bố tôi là Cục trưởng",
sức mạnh của gã chính là Cục trưởng có quyền lực lớn hơn luật pháp, có thể tung hoành khắp thiên hạ.
Khi có người dám "gọi nhịp" với Trung ương, thà rằng vi phạm ý đồ của Trung ương, cũng phải thỏa mãn riêng cá nhân mình, sức mạnh của anh ta chính là sự đoàn kết nhất trí chưa từng có ở đại biểu Hội đồng nhân dân tỉnh Tề, hơn nữa còn đoàn kết xung quanh gã.
Trình Tại Thuận cũng tin rằng cuộc hội đàm giữa Tạ Tín Tài và vài vị Phó chủ tịch Hội đồng nhân dân sẽ chẳng mấy hiệu quả, một nhóm cán bộ lão thành là bạn lâu năm của gã, sẽ có thể vì một lần hội đàm mà giương liềm chia cắt với gã không? Không thể nào!
Nếu để cho Trình Tại Thuận biết không chỉ trước mặt có hội đàm giữa Tạ Tín Tài và các cán bộ lão thành của Hội đồng nhân dân, sau lưng còn có một "bàn tay đen" nữa, đang tích cực chủ động và ra sức đào bới ngóc ngách của gã, gã chẳng những không thể tự tin như thế, mà chắc chắn sẽ nổi giận lôi đình.
Chẳng qua là hiện giờ gã không biết, thật sự là không biết.
Khoảng 9 giở sáng, Khâu Nhân Lễ chủ trì một hội nghị mới của đoàn chủ tịch hội nghị thường vụ Hội đồng nhân dân để truyền đạt việc bổ nhiệm và đề bạt của Trung ương, yêu cầu mỗi lãnh đạo Hội đồng nhân dân phải lĩnh hội sâu sắc ý đồ của Trung ương, kiên định thực hiện đầy đủ tinh thần chỉ thị của Trung ương, nhất định phải đảm bảo việc tuyển chọn Lý Vinh Thăng diễn ra thuận lợi. Hội nghị đoàn chủ tịch tương đương với hội nghị nội bộ, chính là làm công tác tiếp đón và trao đổi thông tin trước một bước.
Sau hội nghị của đoàn chủ tịch, đại hội toàn thể chính thức được khai mạc, đây cũng là đại hội toàn thể cuối cùng. Đại hội do Khâu Nhân Lễ chủ trì.
Lần này, Khâu Nhân Lễ có thái độ khác thường, ông ta nắm giữ quyền chủ động cách chặt chẽ, không để cho Trình Tại Thuận có cơ hội phát biểu nữa. Chẳng những vừa tiến lên đã tuyên bố quyết định của Trung ương là chấp thuận việc Tôn Tập Dân từ chức Chủ tịch tỉnh, mà còn đề cử Lý Vinh Thăng là ứng cử viên Chủ tịch.
Mọi người đều chú ý đến một chi tiết, ngồi giữa các vị lãnh đạo trên đài chủ tịch là một gương mặt xa lạ. Rất nhiều đại biểu không biết người này, mà cũng chẳng có ai giới thiệu người đó là ai. Những đại biểu ngồi gần còn có thể nhìn thấy tên người đó, những ai ngồi xa chỉ có thể âm thầm dò hỏi vị quan chức ngồi nghiêm chỉnh ở giữa và không nói một lời ấy rốt cuộc là ai.
Khi biết được đó chính là Phó Trưởng ban tổ chức cán bộ Trung ương Tạ Tín Tài, các đại biệu Hội đồng nhân dân đang ngồi ở đây đều khiếp sợ. Trong lòng họ không ngừng suy đoán, đã không long trọng giới thiệu Tạ Tín Tài, lại còn để ông ta ngồi chính giữa đài chủ tịch, rốt cuộc là có dụng ý gì?
- Sau đây, mời quý vị đại biểu bỏ phiếu biểu quyết cho đồng chí Lý Vinh Thăng!
Sau khi đại hội phê chuẩn quyết định từ chức của Tôn Tập Dân, liền chuyển sang phần mấu chốt nhất, đó là bỏ phiếu biểu quyết cho việc Lý Vinh Thăng được đề cử vào chức Chủ tịch tỉnh.
Tất cả mọi người đều mở to mắt nhìn, mong chờ kết quả cuối cùng.
Trong khi Khâu Nhân Lễ tổ chức Hội nghị thường vụ tuyên bố quyết định của trung ương, thì Phó trưởng ban tổ chức cán bộ trung ương Tạ Tín Tài cũng chẳng rảnh rỗi gì, ông đang trực tiếp gặp mặt một nhóm các đồng chí lãnh đạo cũ của Hội đồng nhân dân tỉnh Tề tại phòng nghỉ.
Thật vậy, đa số mọi người đều xem nhẹ sự tồn tại của Tạ Tín Tài, vì tình hình tỉnh Tề bây giờ hỏng bét cả rồi, họ quên rằng trong hàng ngũ Tỉnh ủy vẫn còn tồn tại một nhân vật cấp cao quan trọng.
Mà ngoài Tạ Tín Tài ra, một việc không cho người ngoài biết đó là: một tên Hà Giang Hải thoái lui đến cuối đường cũng không còn chức quan gì, ngay giờ phút này cũng đang ở thành phố Lỗ.
Hà Giang Hải đến thành phố Lỗ không phải để du lịch, không phải để thăm bằng hữu, càng không phải để tham dự Hội nghị Hội đồng nhân dân, nói một cách chính xác, anh ta đến đây để giải quyết những việc đã hỏng.
Trên thực tế, Hà Giang Hải đến thành phố Lỗ không phải một hai ngày. Trước khi gặp Hạ Tưởng lần trước, anh ta đã âm thầm vào thành phố, và sau khi gặp Hạ Tưởng, anh ta ôm một chồng tài liệu dày, rồi đi đến một nơi bí mật của anh ta ở thành phố Lỗ, sau đó dựa theo tên người trên tập tài liệu, lần lượt gọi đến rất nhiều số điện thoại.
Nếu dựa theo cách có chuyện gì từ từ nói, có việc gì từ từ thương lượng, thì Hà Giang Hải dự tính, dựa vào mạng lưới quan hệ lâu năm của y, sau khi gọi điện thoại, con số những người đồng ý gặp mặt hoặc chấp nhận những điều kiện của y, nếu tính toán lạc quan một chút có thể là, trong số 10 người thì có 6, 7 người trở lên.
Nhưng sau khi gọi điện thoại xong, anh ta buồn bã nhận ra là đã đánh giá quá cao tầm ảnh hưởng của mình, cũng đã không nhận thức đầy đủ về mối liên hệ mật thiết giữa chức vụ thấp cao với tình cảm con người. Dù là đồng hương, lại đã từng là đồng minh, nhưng người ra đi thì tất nhiên ấm trà cũng nguội lạnh.
Nếu không nguội lạnh thì cũng nhạt nhẽo vô vị mà thôi.
Kết quả là, số người dám đáp ứng những điều kiện của anh ta chỉ được 1, 2 người.
1,2 trong số 10 người là quá ít. Không hoàn thành nhiệm vụ mà Phó bí thự Hạ giao cho chỉ là chuyện nhỏ, nhưng anh ta bị một phen mất mặt mới là chuyện lớn.
Hà Giang Hải nổi giận, tại sao bây giờ người nào cũng trở nên thực dụng và thích nịnh bợ như vậy, thật là không biết xấu hổ,
Anh ta vốn dĩ muốn từ từ nói chuyện, từ từ thương lượng, chứ không muốn muối mặt làm gì cả, không ngờ bạn bè lâu năm cũng chỉ ậm ừ vài câu, thậm chí còn bóng gió mấy câu châm chọc, trách y không nên xen vào việc của người khác, việc gì nên làm thì làm.
Hà Giang Hải tức giận xong, trong lòng lại trỗi dậy khí thế của một nhân vật dẫn đầu thế lực địa phương tỉnh Tề.
Thế là lại gọi điện cho từng người một lần nữa. Lần này không giống lần trước ở chỗ, lúc mở đầu vấn đề anh ta nhắc đến một số chuyện nhỏ, giọng điệu thản nhiên như đang nói chuyện phiếm, nhưng vẫn không thiếu đi hàm ý muốn uy hiếp.Nhưng có câu nói thế này: khi mình muốn gần thì xa lánh mình, khi mình từ bỏ thì vây lấy mình.
Có một số người không chấn chỉnh là không được. Hà Giang Hải vừa lấy ra đao sát thủ, gọi đi 10 cuộc điện thoại, ít nhất cũng có 5,6 người lập tức đồng ý gặp mặt anh ta; 2, 3 người khác chấp nhận điều kiện. Xác suất thành công đạt 8, 9 trên 10.
Hà Giang Hải xúc động vô cùng, lúc Phó bí thư Hạ giao tài liệu cho anh ta, miệng anh ta trả lời rất hay, nhưng thật sự trong lòng không phục cho lắm. Anh ta cho rằng với mạng lưới quan hệ và ưu thế tác chiến của anh ta ở bản thổ, cần gì phải dùng đến chiêu trao đổi điều kiện? Chỉ cần anh ta mở lời, ít nhất có thể vận động một nửa lực lượng trở lên.
Anh ta không tin uy danh của anh ta lại thua Trình Tại Thuận!
Không ngờ quả đúng là tình thế mạnh hơn người, giờ Hà Giang Hải mới nhận ra tầm quan trọng của xấp tài liệu dày cộp trên tay, quả thật giống như nắm trong tay cánh cửa sinh mệnh của mỗi người vậy. Bây giờ Hà Giang Hải thấy mềm mỏng là không được, phải cứng rắn lên. Một luồng khí dâng lên làm lòng anh ta nghẹn lại, phải để cho những kẻ có thế lực nhỏ biết, bây giờ tuy anh ta không quyền không thế, nhưng anh ta vẫn muốn làm nhân vật dẫn đầu đứng đằng sau thế lực địa phương tỉnh Tề.
Anh ta sẽ ép Trình Tại Thuận ở một vố, sẽ khiến cho một tên Trình Tại Thuận cao ngạo và một tên Tần Khản không đội trời chung phải cúi đầu trước mặt anh ta.
Sức mạnh tự phát là sức mạnh vô biên, Hà Giang Hải biết hổ thẹn mà sau này dũng cảm lấy sự nhiệt tình gấp trăm lần mà đầu tư vào công việc, hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ mà Hạ Tưởng giao phó. Không những vượt mức hoàn thành, anh ta còn âm thầm vì bản thân mình một lần nữa trở thành nhân vật dẫn đầu của thế lực địa phương tỉnh Tề, đồng thời thuận lợi thay Trình Tại Thuận, ở phía sau làm một số lượng lớn công việc.
Sau khi tin giật gân Tôn Tập Dân từ chức lan truyền ra ngoài, Hà Giang Hải vô cùng hoảng hốt, lúc đó anh ta mới biết sự việc trầm trọng hơn mình tưởng gấp mấy lần, điều đó càng làm cho anh ta phân biệt rõ phương hướng. Tần Khản phải bị lật đổ, Trình Tại Thuận phải dẹp bỏ. Đây đúng là cơ hội ngàn vàng để dựa vào thế mạnh mà truy đuổi giặc cùng đường, tuyệt đối không thể bỏ qua. Trình Tại Thuận phải bị lật đổ thì Hà Giang Hải mới có thể vùng lên.
Nhưng Hà Giang Hải cũng biết việc này sẽ dẫn tới những việc trọng đại khác, anh ta muốn âm thầm thay thế Trình Tại Thuận nắm giữ thế lực địa phương Tỉnh Tề, nhưng chỉ dựa vào tài liệu trong tay thì còn lâu mới đủ, cần phải có một nhân vật mấu chốt là Hạ Tưởng gật đầu nữa.
Đúng, chính là người đã dời đi khỏi tỉnh Tề - Hạ Tưởng. Tuy bây giờ Hạ Tưởng đã dời đi, nhưng nếu không có sự cho phép của hắn thì Hà Giang Hải biết rõ đừng nói gì đến chuyện thay thế Trình Tại Thuận, không chừng anh ta còn có thể bị Trình Tại Thuận phản thủ đánh gục.
Hà Giang Hải thông qua Ngô Thiên Tiếu để truyền đạt những suy nghĩ của mình với Hạ Tưởng.
Nói xong, Ngô Thiên Tiếu cười và bước vào thảo luận bí mật với Hà Giang Hải. Bạn đang đọc truyện được lấy tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.
Trong lúc Ngô Thiên Tiếu và Hà Giang Hải chiêng trống rùm beng quyết định tiến thêm một bước trong việc thôn tính thế lực của đối phương. Thì ngay trên chiến trường trực diện, dưới sự sắp đặt của Chu Vu Uyên và Ôn Tử Huyền, Tạ Tín Tài và những lãnh đạo cũ có liên quan của tỉnh Tề cũng tiến hành một cuộc hội đàm quan trọng.
Chu Vu Uyên và Ôn Tử Huyền ra mặt chu toàn, cộng thêm tên tuổi của Phó Trưởng ban tổ chức cán bộ trung ương, cuộc hội đàm lần này bất kể là cấp bậc bảo mật hay là tính trọng đại, đã đặt một khởi đầu sâu xa cho tình hình chính trị tỉnh Tề ít nhất trong 10 năm tới.
Nếu nói rằng Hà Giang Hải đang âm thầm ra tay, thì đó là quyết định phối hợp với Trung ương của Hạ Tưởng. Trên trận chiến cuối cùng ở chiến trường tỉnh Tề, hai phía bên cạnh và sau lưng tiếp tục đẩy mạnh thêm thất bại của Trình Tại Thuận. Như vậy việc Tạ Tín Tài lấy thân phận của Trưởng ban tổ chức cán bộ Trung ương để đích thân ra mặt, đại diện Trung ương và các cán bộ lão thành chính là do Hạ Tưởng ở giữa điều hành. Trên chiến trường sắp xuất hiện một đội quân hùng mạnh nhất vì kết cục cuối cùng của Trình Tại Thuận và Tần Khản.
Hai gọng cùng kẹp, quyết không nương tay.
Lập tức một cuộc biểu quyết được mở ra. 10 phút trước cuộc họp, Tần Khản vội vàng gặp mặt Trình Tại Thuận.
Trong 10 phút ngắn ngủi, Tần Khản nói liền một mạch kế hoạch của y, đồng thời liên tục nhấn mạnh rằng nếu không tử chiến đến cùng, y và Trình Tại Thuận chắc chắn sẽ thất bại thảm hại. Chỉ còn cách liều mạng một phen, may ra còn có cơ hội lật ngược tình thế.
Trình Tại Thuận mặt mày sa sầm, không trả lời Tần Khản.
Không phải gã không muốn trả lời, mà là không biết nên bắt đầu từ đâu.
Những tiến triển của sự việc khiến Trình Tại Thuận cũng thấy sợ, gã không nghĩ rằng Tôn Tập Dân sẽ từ chức, càng không nghĩ tới chuyện Trung ương sẽ đề cử Lý Vinh Thăng vào chức Chủ tịch tỉnh. Đề cử Lý Minh Thăng là một chuyện, Khâu Nhân Lễ lại không bàn bạc với gã về những thủ tục biểu quyết có liên quan, vì việc bổ nhiệm của Lý Vinh Thăng cần phải thông qua biểu quyết của toàn thể đại biểu Hội đồng nhân dân mới có hiệu lực, thế mà Khâu Nhân Lễ lại gạt gã sang một bên. Chẳng cần nói cũng biết, trong mắt Khâu Nhân Lễ và Trung ương, gã đã bị phán án tử hình chính trị.
Nhưng mà, muốn vượt qua gã, Lý Vinh Thăng làm sao có thể thông qua bổ nhiệm của Hội đồng nhân dân? Gã cũng vừa điện thoại cho một số lãnh đạo Trung ương, cũng đã trình bày với Trung ương quyết tâm cổ vũ ý đồ của Trung ương, nhưng Khâu Nhân Lễ vẫn thật là vô lễ khi xem nhẹ gã, làm gã vô cùng khó chịu, vô cùng căm tức.
Điều càng làm cho gã bực bội, rõ ràng Phó Trưởng ban tổ chức cán bộ trung ương Tạ Tín Tài ở Thành ủy thậm chí còn hội đàm với một vài đại biểu Hội đồng nhân dân, thế mà vẫn cứ bỏ qua gã. Không ngờ Khâu Nhân Lễ cũng giỏi, còn muốn lợi dụng thời gian ngắn ngủi, muốn đá gã ra ngoài để sau đó có thể thong dong nắm trong tay Hội đồng nhân dân.
Làm sao có thể như vậy? Một truyện cười nổi tiếng!
Cơn giận của Trình Tại Thuận đang không có chỗ giải phóng, gợi ý của Tần Khản như thể gãi đúng chỗ ngứa, gã trầm tư hồi lâu, rồi cười lạnh lùng:
- Muốn dồn chúng ta đến đường cùng sao? Được, cứ thử xem, phải cho bọn chúng biết, tỉnh Tề rốt cuộc là tỉnh Tề của nhân dân, hay là tỉnh tề của Trung ương.
Chỉ dựa vào câu nói này, Trình Tại Thuận đã phạm một sai lầm chính trị nghiêm trọng. Là một lão lăn lộn trường lâu năm, lại có thể phát ra một câu sai lầm: tỉnh Tề là tỉnh Tề của ai, Trình Tại Thuận và Tần Khản đều như nhau, đã hóa điên cả rồi.
Bất cứ cái gì điên cuồng đều xuất phát từ thực lực và sức mạnh, khi có người hô lên: "Bố tôi là Cục trưởng",
sức mạnh của gã chính là Cục trưởng có quyền lực lớn hơn luật pháp, có thể tung hoành khắp thiên hạ.
Khi có người dám "gọi nhịp" với Trung ương, thà rằng vi phạm ý đồ của Trung ương, cũng phải thỏa mãn riêng cá nhân mình, sức mạnh của anh ta chính là sự đoàn kết nhất trí chưa từng có ở đại biểu Hội đồng nhân dân tỉnh Tề, hơn nữa còn đoàn kết xung quanh gã.
Trình Tại Thuận cũng tin rằng cuộc hội đàm giữa Tạ Tín Tài và vài vị Phó chủ tịch Hội đồng nhân dân sẽ chẳng mấy hiệu quả, một nhóm cán bộ lão thành là bạn lâu năm của gã, sẽ có thể vì một lần hội đàm mà giương liềm chia cắt với gã không? Không thể nào!
Nếu để cho Trình Tại Thuận biết không chỉ trước mặt có hội đàm giữa Tạ Tín Tài và các cán bộ lão thành của Hội đồng nhân dân, sau lưng còn có một "bàn tay đen" nữa, đang tích cực chủ động và ra sức đào bới ngóc ngách của gã, gã chẳng những không thể tự tin như thế, mà chắc chắn sẽ nổi giận lôi đình.
Chẳng qua là hiện giờ gã không biết, thật sự là không biết.
Khoảng 9 giở sáng, Khâu Nhân Lễ chủ trì một hội nghị mới của đoàn chủ tịch hội nghị thường vụ Hội đồng nhân dân để truyền đạt việc bổ nhiệm và đề bạt của Trung ương, yêu cầu mỗi lãnh đạo Hội đồng nhân dân phải lĩnh hội sâu sắc ý đồ của Trung ương, kiên định thực hiện đầy đủ tinh thần chỉ thị của Trung ương, nhất định phải đảm bảo việc tuyển chọn Lý Vinh Thăng diễn ra thuận lợi. Hội nghị đoàn chủ tịch tương đương với hội nghị nội bộ, chính là làm công tác tiếp đón và trao đổi thông tin trước một bước.
Sau hội nghị của đoàn chủ tịch, đại hội toàn thể chính thức được khai mạc, đây cũng là đại hội toàn thể cuối cùng. Đại hội do Khâu Nhân Lễ chủ trì.
Lần này, Khâu Nhân Lễ có thái độ khác thường, ông ta nắm giữ quyền chủ động cách chặt chẽ, không để cho Trình Tại Thuận có cơ hội phát biểu nữa. Chẳng những vừa tiến lên đã tuyên bố quyết định của Trung ương là chấp thuận việc Tôn Tập Dân từ chức Chủ tịch tỉnh, mà còn đề cử Lý Vinh Thăng là ứng cử viên Chủ tịch.
Mọi người đều chú ý đến một chi tiết, ngồi giữa các vị lãnh đạo trên đài chủ tịch là một gương mặt xa lạ. Rất nhiều đại biểu không biết người này, mà cũng chẳng có ai giới thiệu người đó là ai. Những đại biểu ngồi gần còn có thể nhìn thấy tên người đó, những ai ngồi xa chỉ có thể âm thầm dò hỏi vị quan chức ngồi nghiêm chỉnh ở giữa và không nói một lời ấy rốt cuộc là ai.
Khi biết được đó chính là Phó Trưởng ban tổ chức cán bộ Trung ương Tạ Tín Tài, các đại biệu Hội đồng nhân dân đang ngồi ở đây đều khiếp sợ. Trong lòng họ không ngừng suy đoán, đã không long trọng giới thiệu Tạ Tín Tài, lại còn để ông ta ngồi chính giữa đài chủ tịch, rốt cuộc là có dụng ý gì?
- Sau đây, mời quý vị đại biểu bỏ phiếu biểu quyết cho đồng chí Lý Vinh Thăng!
Sau khi đại hội phê chuẩn quyết định từ chức của Tôn Tập Dân, liền chuyển sang phần mấu chốt nhất, đó là bỏ phiếu biểu quyết cho việc Lý Vinh Thăng được đề cử vào chức Chủ tịch tỉnh.
Tất cả mọi người đều mở to mắt nhìn, mong chờ kết quả cuối cùng.