Tỉnh Lĩnh Nam là một tỉnh nằm ở vùng duyên hải phía Nam Trung Quốc, ở phía Nam tỉnh Lĩnh Nam, đối diện ngay Hải Nam. Lĩnh Nam có mặt cực kỳ độc đáo trong ngôn ngữ, phong tục và lịch sử văn hóa, trong đó có ba hệ lớn, rất khác biệt với đại bộ phận địa khu Trung Quốc. Là tỉnh có nền kinh tế phát đạt nhất Trung Quốc, Lĩnh Nam cũng là một vùng đất chính trị lớn, trong tỉnh có hai thành phố trực thuộc tỉnh, là thành phố duy nhất được đặt tên theo một vị vĩ nhân. Sau khi Lĩnh Nam được cởi bỏ lệnh cấm vận mới nhanh chóng phát triển thành một tỉnh duyên hải. Trong lịch sử, đây chỉ là nơi xa xôi và bần cùng, Đường triều năm đó, Hàn Dũ đã viết "Nhất phong triều tấu cửu trọng thiên, tịch biếm triều dương lộ bát thiên"¬(*) có thể thấy lúc đó Lĩnh Nam vẫn là nơi hoang dã, là chỗ lưu đày biếm quan (quan bị cách chức).
(*):
Hai câu đầu trong bài Tả thiên chí lam quan thị điệt tôn tương.
Dịch nghĩa:
Chỉ vì một tờ trình tấu lên Vua sáng nay
Mà chiều về đã bị biếm đi Triều Dương ngàn dặm
Dịch thơ: (bản dịch của Hoa Sơn)
Buổi sớm đệ trình bản tấu chương
Chiều về đã bị biếm Triều Dương
Lĩnh Nam vốn bần cùng xa xôi, trong vài thập niên thực hiện chính sách mở, liền nhanh chóng phát triển thành tỉnh có nền kinh tế mạnh nhất nước, cũng chứng minh một điểm, một khi kích thích sự lao động tích cực của nhân dân, sức sáng tạo sẽ là vô cùng. Không có người trời sinh bần cùng, chỉ có người trời sinh không muốn bỏ công sức làm giàu mà thôi.
Khi Hạ Tưởng đến sân bay Bạch Vân - Dương Thành đã là giữa trưa. Ủy viên bộ Chính trị Trung ương, Bí thư Tỉnh ủy Lĩnh Nam Trần Hạo Thiên, Chủ tịch tỉnh Mễ Kỷ Hỏa và toàn thể thành viên Tỉnh ủy cử hành nghi thức nghênh đón long trọng ở sân bay.
Cán bộ ban Tổ chức thật sự cao hơn một cấp, nhưng Tạ Tín Tài là Phó trưởng ban Tổ chức Trung ương, mới là cấp Thứ trưởng, mà Trần Hạo Thiên cũng là Phó Ủy viên bộ Chính trị, thậm chí sau mấy tháng nữa còn có hi vọng thăng cấp thành Ủy viên thường vụ bộ Chính trị. Trên máy bay, Tạ Tín Tài nghĩ nghi thức tiếp đón hôm nay chắc sẽ giản lược, nhiều nhất có Mễ Kỷ Hỏa ra mặt là không tệ rồi.
Không ngờ, Trần Hạo Thiên tự thân tiếp đón! Phải biết rằng trừ phi lãnh đạo quốc gia hoặc Ủy viên bộ Chính trị đến Dương Thành, nếu chỉ là một Ủy viên quốc hội đến, Trần Hạo Thiên sẽ không ra mặt đón chào. Một bữa tiệc linh đình, một nghi thức long trọng! Tạ Tín Tài hiểu rõ, Trần Hạo Thiên tự mình tổ chức nghi thức nghênh đón, không phải tới tiếp đón ông ta mà nghênh đón một cán bộ cấp Thứ trưởng mới đến đảm nhiệm Phó bí thư tỉnh ủy Lĩnh Nam - Hạ Tưởng.
Trần Hạo Thiên mặt mày hớn hở, chỉ đơn giản nắm chặt tay với Tạ Tín Tài nói một câu "Hoan nghênh", lập tức cầm tay Hạ Tưởng, vô cùng xúc động nói:
- Hạ Tưởng, đúng là phong cảnh Lĩnh Nam tốt, ngày hoa nở gặp lãnh đạo, tới rất đúng lúc, mùa xuân của Lĩnh Nam sẽ đi theo cậu mà càng rạng rỡ hơn.
Tạ Tín Tài bị lạnh nhạt đứng một bên cũng không hề xấu hổ, ở trước mặt Trần Hạo Thiên ông ta không có tư cách sĩ diện, huống chi ông ta cũng tâm phục khẩu phục Hạ Tưởng. Tuy nhiên khi nghe thấy Trần Hạo Thiên quá vui vẻ mà cải biến một câu thơ cổ để hoan nghênh Hạ Tưởng, khiến ông ta âm thầm líu lưỡi, phó bí thư Hạ như là thần thánh. Khiến Trần Hạo Thiên luôn không hề biểu lộ thái độ trước mặt người khác cũng phải cảm thán, không chỉ là Trần Hạo Thiên vô cùng coi trọng Hạ Tưởng, mà là ông ta rất trân trọng Hạ Tưởng.
Về tính cách Trần Hạo Thiên, Tạ Tín Tài cũng hiểu biết một chút, biết Trần Hạo Thiên có vẻ như ôn hòa, nhưng rất thâm sâu, rất ít thể hiện tình cảm chân thật trước mặt người khác, làm cho người khác có ấn tượng là sâu không lường được, khó có thể cân nhắc. Hôm nay chính mắt thấy Trần Hạo Thiên tỏ ra như vậy, Tạ Tín Tài mới hiểu được, ai bảo Trần Hạo Thiên không hòa đồng, chỉ vì Trần Hạo Thiên cảm thấy kẻ đó không đáng thân cận. Nhìn thái độ của Trần Hạo Thiên với Hạ Tưởng, ai có thể tưởng tượng được Trần Hạo Thiên nhiệt tình trước mắt chính là Trần Hạo Thiên vô cùng nghiêm túc trong mắt đa số mọi người? Sự khâm phục của Tạ Tín Tài đối với Hạ Tưởng đã lên tới độ cao không gì sánh kịp. Cho dù ông ta cũng biết, Trần Hạo Thiên tới đón họ có ý nghĩa chính trị không tầm thường, cũng không chỉ đơn giản là đề cao Hạ Tưởng như vậy.
Về phần những thứ đằng sau chuyện này, Tạ Tín Tài cũng không muốn đoán, dù sao ông ta chỉ cần biết quan hệ giữa ông ta và Hạ Tưởng không tệ là được, có thể kết bạn với Hạ Tưởng là vinh hạnh lớn nhất của ông ta.
Hạ Tưởng cũng bất ngờ khi Trần Hạo Thiên tự mình tới đón, tuy nhiên nghĩ lại cũng thấy bình thường, vinh quang càng lớn, thì càng phải gánh vác nhiều trách nhiệm, Trần Hạo Thiên tặng lễ cho mình, ắt có điều nhờ vả, hắn liền khách khí tỏ vẻ cám ơn Trần Hạo Thiên:
- Để Bí thư Trần đích thân tiếp đón, thật sự là vinh hạnh của tôi, rất bất ngờ, niềm vui rất bất ngờ.
Trần Hạo Thiên cười ha hả:
- Khách khí, khách khí. Tuy nhiên có câu tôi phải nói trước, Hạ Tưởng, chuyện tôi tới đón cậu, sẽ không được công khai.
Hạ Tưởng hiểu ý mỉm cười, lần đầu tiên nhìn thấy sự thâm sâu của Trần Hạo Thiên.
Tiếp đó lại bắt tay với Mễ Kỷ Hỏa. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
So với Trần Hạo Thiên vô cùng nhiệt tình, Mễ Kỷ Hỏa tỏ ra trầm ổn hơn, nắm chặt tay Hạ Tưởng, thong thả nói:
- Cuối cùng đến rồi, cũng tốt, không để tôi chờ lâu lắm. Hiện tại đúng là những ngày thời tiết đẹp ở Dương Thành, nói chung đợi vài tháng nữa thì sợ cậu không chịu được sự nóng bức, à không, là khô nóng.
Khi Hạ Tưởng tới Lĩnh Nam cảm thấy tốt hơn khi tới tỉnh Tề rất nhiều, Bí thư Tỉnh ủy và Chủ tịch tỉnh đều là người hắn quen biết, hắn không có cảm giác xa lạ.
- Chủ tịch tỉnh Mễ đến đây một thời gian rồi, cảm thấy thời tiết buổi trưa có khó chịu không?
Hạ Tưởng nói, tất nhiên là một câu hai nghĩa.
Mễ Kỷ Hỏa khẽ lắc đầu:
- Có chút không quen, Lĩnh Nam gần như ở cực Nam tổ quốc, Bắc Kinh lại gần như là cực bắc, từ Bắc Kinh đến Lĩnh Nam, bay máy bay cũng phải hơn ba tiếng, khoảng cách địa lý còn có thể vượt qua, khoảng cách tâm lý thì phải từ từ điều chỉnh.
Mễ Kỷ Hỏa nói không nhanh, dường như mỗi một câu nói đều phải nghĩ chín lần vậy, mỗi lần nói chuyện với ông ta, đều khiến Hạ Tưởng nhớ tới động cơ của Tổng bí thư.
Rốt cuộc là người theo Tổng bí thư hơn hai mươi năm, mỗi tiếng nói, cử động chịu ảnh hưởng phong cách của Tổng bí thư.
Khi đang muốn bắt tay với các ủy viên thường vụ khác, Mễ Kỷ Hỏa lại vỗ vai Hạ Tưởng, nhỏ giọng nói một câu:
- Hứa Quan Hoa cũng đến đây, tuy nhiên ở bên ngoài, cậu ta không tiện đi vào.
Nghi thức tiếp đón rất long trọng, có cảnh vệ và nhân viên công tác ở bên ngoài, không cho người không có phận sự tới gần. Hứa Quan Hoa đương nhiên không phải người không có phận sự, nhưng cậu ta cũng không phải cán bộ Tỉnh ủy, cán bộ nhậm chức địa phương, không có chuyện của quân đội, nếu cậu ta đến là vi phạm quy định. Nếu lại đi giữa các quan lớn Tỉnh ủy lại chẳng ra gì.
Dù sao trong ủy viên thường vụ Tỉnh ủy, còn có chính ủy quân khu Lĩnh Nam, Hứa Quan Hoa thân là phó chính ủy quân khu Dương Thành, nếu xuất hiện sẽ làm khó quân khu Lĩnh Nam.
Tuy Hứa Quan Hoa biết rõ không nên tới nhưng vẫn muốn đến, cậu ta cũng không phải trẻ con, nóng lòng muốn gặp mặt Hạ Tưởng ngay, Hạ Tưởng biết, chỉ sợ sau chuyện này, còn có ẩn tình.
Tiếp đó, dưới sự dẫn đướng của Trần Hạo Thiên, Hạ Tưởng —— và các ủy viên thường vụ tỉnh ủy Lĩnh Nam bắt tay hàn huyên.
Giống như phần lớn các tỉnh khác, tỉnh ủy Lĩnh Nam tổng cộng có mười ba ủy viên thường vụ, mà Lĩnh Nam có hai thành phố trực thuộc tỉnh, hai Bí thư thành ủy thành phố Dương Thành và thành phố Bằng Thành đều là ủy viên thường vụ, hơn nữa tình hình chính trị Lĩnh Nam và tỉnh Tề rất khác nhau, bởi vậy, trong ủy viên thường vụ Tỉnh ủy Lĩnh Nam không có Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật tỉnh.
Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật tỉnh không thể không là ủy viên thường vụ Tỉnh ủy. Lần này Hạ Tưởng đến Lĩnh Nam nhậm chức, cũng không phải chỉ là điều chuyển ngang, mà là hắn kiêm hai chức, chẳng những là Phó bí thư tỉnh ủy, còn kiêm Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật tỉnh!
Đúng vậy, bây giờ Hạ Tưởng là Phó bí thư tỉnh ủy kiêm Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật đầu tiên trong nước, quyền cao chức trọng, trách nhiệm to lớn, không thể so sánh với chức Phó bí thư tỉnh ủy tỉnh Tề.
Cũng là một trong băn khoăn lớn nhất mà lúc ấy Hạ Tưởng do dự có đến Lĩnh Nam hay không. Bởi vì Phó bí thư tỉnh ủy kiêm Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật, vừa quản đề bạt cán bộ lại quản giám sát cán bộ, quyền lực to lớn, thậm chí ở một số phương diện ngay cả Chủ tịch tỉnh cũng phải nhượng bộ lui binh. Trên thực tế nếu hắn giỏi về mưu quyền, bao trùm cả Chủ tịch tỉnh, trở thành nhân vật có thực quyền số hai ở Lĩnh Nam cũng không phải nói chơi.
Đó cũng là nguyên nhân căn bản Tổng bí thư ủng hộ hắn đến Lĩnh Nam, Tổng bí thư chỉ tín nhiệm hắn, nhận thấy hắn sẽ không vượt qua uy quyền của Mễ Kỷ Hỏa mà chuyên quyền ở Lĩnh Nam. Nếu để người khác đảm nhiệm Phó bí thư tỉnh ủy kiêm Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật, có lẽ sẽ như mãnh hổ ở bên, như mũi dao sau lưng Mễ Kỷ Hỏa mới ra khỏi Bắc Kinh
Là tín nhiệm, cũng là trách nhiệm, Hạ Tưởng biết rằng lần này hắn đến Lĩnh Nam, vì hóa giải nguy cơ cho Trần Hạo Thiên, cũng để trợ giúp cho Mễ Kỷ Hỏa, trách nhiệm trên vai hắn vô cùng to lớn.
Nghi thức nghênh đón tuy rằng long trọng, nhưng thời gian cũng không dài, cũng không có phóng viên đi theo. Nửa giờ sau, Trần Hạo Thiên đi đầu, Hạ Tưởng và Tạ Tín Tài ở phía sau, hơn mười chiếc xe chậm rãi xuất phát rời khỏi sân bay, đi thẳng đến Tỉnh ủy.
Xuân phía nam đến sớm, lúc này thành phố Lỗ vẫn là trời đông giá rét, nhưng thành phố Dương Thành, đã dạt dào ý xuân. Hạ Tưởng ngồi ở bên trong xe, tâm trạng cũng dần dần nở rộ theo cảnh sắc bên ngoài, không biết vì sao, bỗng nhiên hắn nhớ ra đã lâu không nhắc lại một câu danh ngôn —— cẩu lợi quốc gia sinh tử dĩ, khởi nhân họa phúc tị xu chi (Chỉ cần có lợi cho đất nước, cho dù hy sinh bản thân mình cũng cam lòng, tuyệt đối không vì mình rất có thể sẽ gặp tai họa mà trốn tránh). Đến Lĩnh Nam, hắn cho rằng đây là con đường chính xác, hắn sẽ kiên trì đi đến cùng, và muốn dùng khả năng lớn nhất của mình bóp chết những rối ren và bất ổn.
Nghĩ đến hơn một năm trước hội nghị hội đồng nhân dân lần 16, mấy vị uỷ viên quan trọng đột nhiên ngã xuống. Hơn một năm trước, lại là một vị uỷ viên quan trọng bỗng nhiên ngã ngựa, ảm đạm lui về. Hiện tại còn cách hội nghị hội đồng nhân dân lần 18 không đến một năm, hắn lại tới Lĩnh Nam - trung tâm cơn bão, tương đương với việc trực tiếp tham dự cuộc đọ sức cuối cùng trước nhiệm kỳ mới, tính phiêu lưu cao, nguy hiểm lớn, không cần nghĩ cũng biết.
Ủy viên bộ chính trị thất thế trước hội nghị hội đồng nhân dân lần 18, đều có cơ hội trở thành nhân vật cấp quan trọng của ủy viên thường vụ, cũng bị cơn lốc chính trị thổi bay, huống chi một Phó bí thư tỉnh ủy nho nhỏ như hắn, khi khẩn cấp, nói không chừng sẽ thực sự trở thành người chịu tội thay.
Hạ Tưởng lắc đầu cười cười, gạt bỏ suy nghĩ lung tung trong đầu, đầu tiên, hắn không tin Trần Hạo Thiên sẽ đưa hắn ra làm vật hi sinh, tiếp theo, hắn càng không tin mấy ông cụ ở Bắc Kinh sẽ thấy chết mà không cứu, cuối cùng, hắn cũng không tin tưởng chính mình sẽ mặc cho người khác sắp xếp mà không có lực trả đòn!
Thành phố Dương Thành, rốt cuộc sẽ có trường hợp gì đang đợi hắn tiến vào, dường như Hạ Tưởng lại rất chờ mong.
Xe đi được nửa đường, chuông điện thoại đột ngột vang lên.
Hứa Quan Hoa gọi tới.
Vừa rồi ở trên sân bay, Hứa Quan Hoa vẫn không thể gặp hắn, cũng không trò chuyện. Nếu không phải Mễ Kỷ Hỏa nhắc nhở, Hạ Tưởng cũng không biết Hứa Quan Hoa đến sân bay.
Lúc này cậu ta lại gọi điện thoại tới, chẳng lẽ có chuyện, Hạ Tưởng không hề do dự liền nhận cuộc gọi.
Giọng điệu của Hứa Quan Hoa hơi vội vàng:
- Phó Bí thư Hạ, có người đã chuẩn bị để đón tiếp anh, nhất định phải cẩn thận!
Tỉnh Lĩnh Nam là một tỉnh nằm ở vùng duyên hải phía Nam Trung Quốc, ở phía Nam tỉnh Lĩnh Nam, đối diện ngay Hải Nam. Lĩnh Nam có mặt cực kỳ độc đáo trong ngôn ngữ, phong tục và lịch sử văn hóa, trong đó có ba hệ lớn, rất khác biệt với đại bộ phận địa khu Trung Quốc. Là tỉnh có nền kinh tế phát đạt nhất Trung Quốc, Lĩnh Nam cũng là một vùng đất chính trị lớn, trong tỉnh có hai thành phố trực thuộc tỉnh, là thành phố duy nhất được đặt tên theo một vị vĩ nhân. Sau khi Lĩnh Nam được cởi bỏ lệnh cấm vận mới nhanh chóng phát triển thành một tỉnh duyên hải. Trong lịch sử, đây chỉ là nơi xa xôi và bần cùng, Đường triều năm đó, Hàn Dũ đã viết "Nhất phong triều tấu cửu trọng thiên, tịch biếm triều dương lộ bát thiên"¬(*) có thể thấy lúc đó Lĩnh Nam vẫn là nơi hoang dã, là chỗ lưu đày biếm quan (quan bị cách chức).
(*):
Hai câu đầu trong bài Tả thiên chí lam quan thị điệt tôn tương.
Dịch nghĩa:
Chỉ vì một tờ trình tấu lên Vua sáng nay
Mà chiều về đã bị biếm đi Triều Dương ngàn dặm
Dịch thơ: (bản dịch của Hoa Sơn)
Buổi sớm đệ trình bản tấu chương
Chiều về đã bị biếm Triều Dương
Lĩnh Nam vốn bần cùng xa xôi, trong vài thập niên thực hiện chính sách mở, liền nhanh chóng phát triển thành tỉnh có nền kinh tế mạnh nhất nước, cũng chứng minh một điểm, một khi kích thích sự lao động tích cực của nhân dân, sức sáng tạo sẽ là vô cùng. Không có người trời sinh bần cùng, chỉ có người trời sinh không muốn bỏ công sức làm giàu mà thôi.
Khi Hạ Tưởng đến sân bay Bạch Vân - Dương Thành đã là giữa trưa. Ủy viên bộ Chính trị Trung ương, Bí thư Tỉnh ủy Lĩnh Nam Trần Hạo Thiên, Chủ tịch tỉnh Mễ Kỷ Hỏa và toàn thể thành viên Tỉnh ủy cử hành nghi thức nghênh đón long trọng ở sân bay.
Cán bộ ban Tổ chức thật sự cao hơn một cấp, nhưng Tạ Tín Tài là Phó trưởng ban Tổ chức Trung ương, mới là cấp Thứ trưởng, mà Trần Hạo Thiên cũng là Phó Ủy viên bộ Chính trị, thậm chí sau mấy tháng nữa còn có hi vọng thăng cấp thành Ủy viên thường vụ bộ Chính trị. Trên máy bay, Tạ Tín Tài nghĩ nghi thức tiếp đón hôm nay chắc sẽ giản lược, nhiều nhất có Mễ Kỷ Hỏa ra mặt là không tệ rồi.
Không ngờ, Trần Hạo Thiên tự thân tiếp đón! Phải biết rằng trừ phi lãnh đạo quốc gia hoặc Ủy viên bộ Chính trị đến Dương Thành, nếu chỉ là một Ủy viên quốc hội đến, Trần Hạo Thiên sẽ không ra mặt đón chào. Một bữa tiệc linh đình, một nghi thức long trọng! Tạ Tín Tài hiểu rõ, Trần Hạo Thiên tự mình tổ chức nghi thức nghênh đón, không phải tới tiếp đón ông ta mà nghênh đón một cán bộ cấp Thứ trưởng mới đến đảm nhiệm Phó bí thư tỉnh ủy Lĩnh Nam - Hạ Tưởng.
Trần Hạo Thiên mặt mày hớn hở, chỉ đơn giản nắm chặt tay với Tạ Tín Tài nói một câu "Hoan nghênh", lập tức cầm tay Hạ Tưởng, vô cùng xúc động nói:
- Hạ Tưởng, đúng là phong cảnh Lĩnh Nam tốt, ngày hoa nở gặp lãnh đạo, tới rất đúng lúc, mùa xuân của Lĩnh Nam sẽ đi theo cậu mà càng rạng rỡ hơn.
Tạ Tín Tài bị lạnh nhạt đứng một bên cũng không hề xấu hổ, ở trước mặt Trần Hạo Thiên ông ta không có tư cách sĩ diện, huống chi ông ta cũng tâm phục khẩu phục Hạ Tưởng. Tuy nhiên khi nghe thấy Trần Hạo Thiên quá vui vẻ mà cải biến một câu thơ cổ để hoan nghênh Hạ Tưởng, khiến ông ta âm thầm líu lưỡi, phó bí thư Hạ như là thần thánh. Khiến Trần Hạo Thiên luôn không hề biểu lộ thái độ trước mặt người khác cũng phải cảm thán, không chỉ là Trần Hạo Thiên vô cùng coi trọng Hạ Tưởng, mà là ông ta rất trân trọng Hạ Tưởng.
Về tính cách Trần Hạo Thiên, Tạ Tín Tài cũng hiểu biết một chút, biết Trần Hạo Thiên có vẻ như ôn hòa, nhưng rất thâm sâu, rất ít thể hiện tình cảm chân thật trước mặt người khác, làm cho người khác có ấn tượng là sâu không lường được, khó có thể cân nhắc. Hôm nay chính mắt thấy Trần Hạo Thiên tỏ ra như vậy, Tạ Tín Tài mới hiểu được, ai bảo Trần Hạo Thiên không hòa đồng, chỉ vì Trần Hạo Thiên cảm thấy kẻ đó không đáng thân cận. Nhìn thái độ của Trần Hạo Thiên với Hạ Tưởng, ai có thể tưởng tượng được Trần Hạo Thiên nhiệt tình trước mắt chính là Trần Hạo Thiên vô cùng nghiêm túc trong mắt đa số mọi người? Sự khâm phục của Tạ Tín Tài đối với Hạ Tưởng đã lên tới độ cao không gì sánh kịp. Cho dù ông ta cũng biết, Trần Hạo Thiên tới đón họ có ý nghĩa chính trị không tầm thường, cũng không chỉ đơn giản là đề cao Hạ Tưởng như vậy.
Về phần những thứ đằng sau chuyện này, Tạ Tín Tài cũng không muốn đoán, dù sao ông ta chỉ cần biết quan hệ giữa ông ta và Hạ Tưởng không tệ là được, có thể kết bạn với Hạ Tưởng là vinh hạnh lớn nhất của ông ta.
Hạ Tưởng cũng bất ngờ khi Trần Hạo Thiên tự mình tới đón, tuy nhiên nghĩ lại cũng thấy bình thường, vinh quang càng lớn, thì càng phải gánh vác nhiều trách nhiệm, Trần Hạo Thiên tặng lễ cho mình, ắt có điều nhờ vả, hắn liền khách khí tỏ vẻ cám ơn Trần Hạo Thiên:
- Để Bí thư Trần đích thân tiếp đón, thật sự là vinh hạnh của tôi, rất bất ngờ, niềm vui rất bất ngờ.
Trần Hạo Thiên cười ha hả:
- Khách khí, khách khí. Tuy nhiên có câu tôi phải nói trước, Hạ Tưởng, chuyện tôi tới đón cậu, sẽ không được công khai.
Hạ Tưởng hiểu ý mỉm cười, lần đầu tiên nhìn thấy sự thâm sâu của Trần Hạo Thiên.
Tiếp đó lại bắt tay với Mễ Kỷ Hỏa. Bạn đang đọc truyện được lấy tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.
So với Trần Hạo Thiên vô cùng nhiệt tình, Mễ Kỷ Hỏa tỏ ra trầm ổn hơn, nắm chặt tay Hạ Tưởng, thong thả nói:
- Cuối cùng đến rồi, cũng tốt, không để tôi chờ lâu lắm. Hiện tại đúng là những ngày thời tiết đẹp ở Dương Thành, nói chung đợi vài tháng nữa thì sợ cậu không chịu được sự nóng bức, à không, là khô nóng.
Khi Hạ Tưởng tới Lĩnh Nam cảm thấy tốt hơn khi tới tỉnh Tề rất nhiều, Bí thư Tỉnh ủy và Chủ tịch tỉnh đều là người hắn quen biết, hắn không có cảm giác xa lạ.
- Chủ tịch tỉnh Mễ đến đây một thời gian rồi, cảm thấy thời tiết buổi trưa có khó chịu không?
Hạ Tưởng nói, tất nhiên là một câu hai nghĩa.
Mễ Kỷ Hỏa khẽ lắc đầu:
- Có chút không quen, Lĩnh Nam gần như ở cực Nam tổ quốc, Bắc Kinh lại gần như là cực bắc, từ Bắc Kinh đến Lĩnh Nam, bay máy bay cũng phải hơn ba tiếng, khoảng cách địa lý còn có thể vượt qua, khoảng cách tâm lý thì phải từ từ điều chỉnh.
Mễ Kỷ Hỏa nói không nhanh, dường như mỗi một câu nói đều phải nghĩ chín lần vậy, mỗi lần nói chuyện với ông ta, đều khiến Hạ Tưởng nhớ tới động cơ của Tổng bí thư.
Rốt cuộc là người theo Tổng bí thư hơn hai mươi năm, mỗi tiếng nói, cử động chịu ảnh hưởng phong cách của Tổng bí thư.
Khi đang muốn bắt tay với các ủy viên thường vụ khác, Mễ Kỷ Hỏa lại vỗ vai Hạ Tưởng, nhỏ giọng nói một câu:
- Hứa Quan Hoa cũng đến đây, tuy nhiên ở bên ngoài, cậu ta không tiện đi vào.
Nghi thức tiếp đón rất long trọng, có cảnh vệ và nhân viên công tác ở bên ngoài, không cho người không có phận sự tới gần. Hứa Quan Hoa đương nhiên không phải người không có phận sự, nhưng cậu ta cũng không phải cán bộ Tỉnh ủy, cán bộ nhậm chức địa phương, không có chuyện của quân đội, nếu cậu ta đến là vi phạm quy định. Nếu lại đi giữa các quan lớn Tỉnh ủy lại chẳng ra gì.
Dù sao trong ủy viên thường vụ Tỉnh ủy, còn có chính ủy quân khu Lĩnh Nam, Hứa Quan Hoa thân là phó chính ủy quân khu Dương Thành, nếu xuất hiện sẽ làm khó quân khu Lĩnh Nam.
Tuy Hứa Quan Hoa biết rõ không nên tới nhưng vẫn muốn đến, cậu ta cũng không phải trẻ con, nóng lòng muốn gặp mặt Hạ Tưởng ngay, Hạ Tưởng biết, chỉ sợ sau chuyện này, còn có ẩn tình.
Tiếp đó, dưới sự dẫn đướng của Trần Hạo Thiên, Hạ Tưởng —— và các ủy viên thường vụ tỉnh ủy Lĩnh Nam bắt tay hàn huyên.
Giống như phần lớn các tỉnh khác, tỉnh ủy Lĩnh Nam tổng cộng có mười ba ủy viên thường vụ, mà Lĩnh Nam có hai thành phố trực thuộc tỉnh, hai Bí thư thành ủy thành phố Dương Thành và thành phố Bằng Thành đều là ủy viên thường vụ, hơn nữa tình hình chính trị Lĩnh Nam và tỉnh Tề rất khác nhau, bởi vậy, trong ủy viên thường vụ Tỉnh ủy Lĩnh Nam không có Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật tỉnh.
Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật tỉnh không thể không là ủy viên thường vụ Tỉnh ủy. Lần này Hạ Tưởng đến Lĩnh Nam nhậm chức, cũng không phải chỉ là điều chuyển ngang, mà là hắn kiêm hai chức, chẳng những là Phó bí thư tỉnh ủy, còn kiêm Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật tỉnh!
Đúng vậy, bây giờ Hạ Tưởng là Phó bí thư tỉnh ủy kiêm Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật đầu tiên trong nước, quyền cao chức trọng, trách nhiệm to lớn, không thể so sánh với chức Phó bí thư tỉnh ủy tỉnh Tề.
Cũng là một trong băn khoăn lớn nhất mà lúc ấy Hạ Tưởng do dự có đến Lĩnh Nam hay không. Bởi vì Phó bí thư tỉnh ủy kiêm Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật, vừa quản đề bạt cán bộ lại quản giám sát cán bộ, quyền lực to lớn, thậm chí ở một số phương diện ngay cả Chủ tịch tỉnh cũng phải nhượng bộ lui binh. Trên thực tế nếu hắn giỏi về mưu quyền, bao trùm cả Chủ tịch tỉnh, trở thành nhân vật có thực quyền số hai ở Lĩnh Nam cũng không phải nói chơi.
Đó cũng là nguyên nhân căn bản Tổng bí thư ủng hộ hắn đến Lĩnh Nam, Tổng bí thư chỉ tín nhiệm hắn, nhận thấy hắn sẽ không vượt qua uy quyền của Mễ Kỷ Hỏa mà chuyên quyền ở Lĩnh Nam. Nếu để người khác đảm nhiệm Phó bí thư tỉnh ủy kiêm Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật, có lẽ sẽ như mãnh hổ ở bên, như mũi dao sau lưng Mễ Kỷ Hỏa mới ra khỏi Bắc Kinh
Là tín nhiệm, cũng là trách nhiệm, Hạ Tưởng biết rằng lần này hắn đến Lĩnh Nam, vì hóa giải nguy cơ cho Trần Hạo Thiên, cũng để trợ giúp cho Mễ Kỷ Hỏa, trách nhiệm trên vai hắn vô cùng to lớn.
Nghi thức nghênh đón tuy rằng long trọng, nhưng thời gian cũng không dài, cũng không có phóng viên đi theo. Nửa giờ sau, Trần Hạo Thiên đi đầu, Hạ Tưởng và Tạ Tín Tài ở phía sau, hơn mười chiếc xe chậm rãi xuất phát rời khỏi sân bay, đi thẳng đến Tỉnh ủy.
Xuân phía nam đến sớm, lúc này thành phố Lỗ vẫn là trời đông giá rét, nhưng thành phố Dương Thành, đã dạt dào ý xuân. Hạ Tưởng ngồi ở bên trong xe, tâm trạng cũng dần dần nở rộ theo cảnh sắc bên ngoài, không biết vì sao, bỗng nhiên hắn nhớ ra đã lâu không nhắc lại một câu danh ngôn —— cẩu lợi quốc gia sinh tử dĩ, khởi nhân họa phúc tị xu chi (Chỉ cần có lợi cho đất nước, cho dù hy sinh bản thân mình cũng cam lòng, tuyệt đối không vì mình rất có thể sẽ gặp tai họa mà trốn tránh). Đến Lĩnh Nam, hắn cho rằng đây là con đường chính xác, hắn sẽ kiên trì đi đến cùng, và muốn dùng khả năng lớn nhất của mình bóp chết những rối ren và bất ổn.
Nghĩ đến hơn một năm trước hội nghị hội đồng nhân dân lần 16, mấy vị uỷ viên quan trọng đột nhiên ngã xuống. Hơn một năm trước, lại là một vị uỷ viên quan trọng bỗng nhiên ngã ngựa, ảm đạm lui về. Hiện tại còn cách hội nghị hội đồng nhân dân lần 18 không đến một năm, hắn lại tới Lĩnh Nam - trung tâm cơn bão, tương đương với việc trực tiếp tham dự cuộc đọ sức cuối cùng trước nhiệm kỳ mới, tính phiêu lưu cao, nguy hiểm lớn, không cần nghĩ cũng biết.
Ủy viên bộ chính trị thất thế trước hội nghị hội đồng nhân dân lần 18, đều có cơ hội trở thành nhân vật cấp quan trọng của ủy viên thường vụ, cũng bị cơn lốc chính trị thổi bay, huống chi một Phó bí thư tỉnh ủy nho nhỏ như hắn, khi khẩn cấp, nói không chừng sẽ thực sự trở thành người chịu tội thay.
Hạ Tưởng lắc đầu cười cười, gạt bỏ suy nghĩ lung tung trong đầu, đầu tiên, hắn không tin Trần Hạo Thiên sẽ đưa hắn ra làm vật hi sinh, tiếp theo, hắn càng không tin mấy ông cụ ở Bắc Kinh sẽ thấy chết mà không cứu, cuối cùng, hắn cũng không tin tưởng chính mình sẽ mặc cho người khác sắp xếp mà không có lực trả đòn!
Thành phố Dương Thành, rốt cuộc sẽ có trường hợp gì đang đợi hắn tiến vào, dường như Hạ Tưởng lại rất chờ mong.
Xe đi được nửa đường, chuông điện thoại đột ngột vang lên.
Hứa Quan Hoa gọi tới.
Vừa rồi ở trên sân bay, Hứa Quan Hoa vẫn không thể gặp hắn, cũng không trò chuyện. Nếu không phải Mễ Kỷ Hỏa nhắc nhở, Hạ Tưởng cũng không biết Hứa Quan Hoa đến sân bay.
Lúc này cậu ta lại gọi điện thoại tới, chẳng lẽ có chuyện, Hạ Tưởng không hề do dự liền nhận cuộc gọi.
Giọng điệu của Hứa Quan Hoa hơi vội vàng:
- Phó Bí thư Hạ, có người đã chuẩn bị để đón tiếp anh, nhất định phải cẩn thận!