Rõ ràng nghe thấy Tư lệnh Ngô đến, còn cố ý ngay trước mặt Tư lệnh Ngô mà đánh người? Phó Bí thư Hạ muốn thế nào, thật muốn xé rách thể diện, muốn náo loạn một trận long trời lở đất sao?
Và mọi người lại nhìn thấy rõ ràng một ngón tay của Ngô Công Tử đã như bị rụng xuống, bị vặn về phía sau méo mó không thể tin nổi, mới biết được vừa rồi Hạ Tưởng chỉ nhoáng người lên một cái, không ngờ bẻ gẫy một ngón tay Ngô Công Tử.
Mọi người đều thất kinh!
Bí thư Hạ điên rồi phải không? Nếu sau lưng xuống tay thì còn được, trước mắt bao nhiêu người, ngay trước mặt vô số lãnh đạo Tỉnh ủy, lại cố ý đúng lúc Tư lệnh Ngô đến đánh cho Ngô Công Tử một cái bạt tai, hành động này của Phó Bí thư Hạ, thế nào cũng phải chịu hậu quả đích đáng!
Lúc này Ngô Công Tử, đã hết sức trả đòn, ôm lấy ngón tay bị gãy, đau đến nỗi khóc oa oa:
- Anh, anh... Tôi, tôi...
Ngay cả nói năng cũng lộn xộn.
Tất cả mọi người trợn mắt há hốc mồm, cũng không biết kế tiếp rốt cuộc xử lý như thế nào.
Đám người tránh ra, Thi Khải Thuận sải bước chạy tới, tuy nhiên chỉ có một mình ông ta, phía sau cũng không có Tư lệnh Ngô.
Hóa ra là thông báo giả? Tuy nhiên lại nghĩ cũng lại rõ ràng, là muốn mượn uy danh, hoặc là nói, cáo mượn oai hùm.
Thi Khải Thuận cũng cố ý không chào hỏi những người ở Tỉnh ủy, vội vàng đi đến trước mặt Ngô Công Tử, vừa thấy Ngô Công Tử bị bẻ gẫy một ngón tay, mặt ỉu như cái bánh mì, thiếu chút nữa trước mắt tối sầm mà ngã quỵ, Mẹ nó, Hạ Tưởng xuống tay quá độc ác, hắn không muốn sống chăng?
Quay đầu lại hung tợn trừng mắt nhìn Hạ Tưởng, Thi Khải Thuận cũng không nói chuyện với Hạ Tưởng, mà là căm phẫn vả lại không phải không có ý uy hiếp nói:
- Tư lệnh Ngô sẽ đến ngay lập tức, đừng lo, người ta đánh cậu như thế nào, trong chốc lát Tư lệnh Ngô sẽ trả lại gấp bội.
- A, a, đau à, đau chết mất!
Ngô Công Tử kêu điên cuồng, ngồi dưới đất nghiêng ngả, đổ mồ hôi đầy đầu, tuy nhiên anh ta cũng quả thật xem như một nhân vật, nếu là người khác, có lẽ đã sớm sợ hãi, anh ta lại vẫn chết cũng không hối cải, vừa kêu đau, vừa lớn tiếng mắng Hạ Tưởng,
- Hạ Tưởng, tao không chém mày, tao không phải họ Ngô. Hạ Tưởng, tao muốn giết mày!
Cảm tình của Thi Khải Thuận với Ngô Công Tử cũng khá sâu, tuy rằng Ngô Công Tử bình thường rất quậy phá, nhưng ở cùng một chỗ lâu, cũng không cần biết là anh ta quậy phá những gì, ngược lại, còn coi anh ta như con cháu, cũng đau lòng, quay lại hung tợn liếc mắt chăm chú nhìn Hạ Tưởng một cái:
- Phó Bí thư Hạ, hừ, hừ, thủ đoạn hay lắm, nhớ kỹ sự việc hôm nay, tôi khẳng định sẽ đòi lại công bằng!
Hạ Tưởng vừa không kích động, cũng không sợ hãi, lại càng không đấu võ mồm với Thi Khải Thuận, hời hợt nói:
- Tôi bây giờ đã lớn tuổi, không thể so với năm đó. Năm đó ở thành phố Lang, có một kẻ liều mạng bắt cóc con tin, trong tay có dao lại có súng, cuối cùng gã bị người ta đá một cước làm gẫy ba cái xương sườn, hôn mê bất tỉnh tại chỗ... Hôm nay so với kẻ vô lại quát tháo chẳng qua chỉ bị gãy có một ngón tay, còn nhẹ hơn nhiều.
Đừng nói chỉ có Khang Hiếu lạnh gáy, ngay cả Lưu Kim Nam sau khi chứng kiến Hạ Tưởng ra oai hạ độc thủ xong, vẫn trấn tĩnh tự nhiên như cũ, dường như Ngô Công Tử không phải công tử con của Ngô Hiểu Dương, mà là con chó con mèo trên đường không được coi ra gì không được xếp là nhân vật nào, thì không khỏi âm thầm líu lưỡi, vừa vô cùng khiếp sợ Hạ Tưởng bình tĩnh và ác nghiệt, cũng không phải là lo lắng làm sao Hạ Tưởng lại có dũng khí khiêu chiến với Ngô Hiểu Dương như thế, mà là rất khó hiểu.
Ngô Hiểu Dương năm đó ở Dương Thành từng gây ra sự kiện chấn động một thời, từ bấy về sau, cán bộ địa phương Dương Thành sợ Ngô Hiểu Dương như sợ hổ. Nếu không phải Tỉnh ủy có một vị Ủy viên bộ Chính trị Trung ương trấn thủ, chỉ sợ tỉnh Lĩnh Nam cũng sẽ bị bóng ma Ngô Hiểu Dương che phủ.
Nhưng cho dù Trần Hạo Thiên cao quý vì là Ủy viên bộ Chính trị, sau khi ông ta đến Lĩnh Nam, dám bắt hơn mười cán bộ cấp sở, dám kéo xuống vài tên quan lớn cấp tỉnh bộ, cũng không dám động đến một ngón tay Ngô Hiểu Dương. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
Nguyên do cá nhân, vừa ý vị sâu xa lại do người suy nghĩ sâu xa.
Cho nên ở trong mắt tất cả lãnh đạo tỉnh Lĩnh Nam, Ngô Hiểu Dương tuy rằng không phát sinh xung đột với Trần Hạo Thiên, nhưng từ khi quân khu Dương Thành hoạt động kinh tế điên cuồng ở tỉnh Lĩnh Nam, không kiêng nể gì đến mức độ lộ liễu, trên thực tế Trần Hạo Thiên áp dụng thái độ né tránh và nhường nhịn đối với Ngô Hiểu Dương.
Hoặc là nói thẳng, Trần Hạo Thiên không dám đối đầu với Ngô Hiểu Dương.
Cho dù Hạ Tưởng có Trần Hạo Thiên đứng sau, ỷ vào tuổi trẻ có sức khỏe, đánh Ngô Công Tử một bạt tai còn chưa tính, còn bẻ gẫy tay của anh ta, chẳng khác nào rước vào đại họa tày trời!
Phó bí thư Hạ là nhất thời nổi khí thế, hay là có mưu tính khác? Là người đuợc Trần Hạo Thiên rất tín nhiệm ở Tỉnh ủy, Lưu Kim Nam hôm nay thấy hành động của Hạ Tưởng vô cùng lo lắng.
Những người khác, anh xem tôi, tôi xem anh, trong lòng đều có sóng lớn mãnh liệt, thậm chí còn có sóng lớn ngập trời.
Hạ Tưởng ở tỉnh Tương cấp tiến như thế nào đã khắc sâu ấn tượng với không ít người, nhưng có lẽ khi ở tỉnh Tề khiêm tốn lại khiến không ít người xem nhẹ Hạ Tưởng, cho rằng Hạ Tưởng bị mài bằng góc cạnh, bắt đầu trở nên tầm thường và quan liêu. Ai có thể nghĩ đến, mới đến Dương Thành chưa được vài ngày, đã gây ra đại sự kinh thiên, lại nhìn thấy khi Hạ Tưởng bị Ngô Công Tử uy hiếp, bị Thi Khải Thuận đe dọa, sắc mặt vẫn lạnh lùng mà hờ hững như cũ, lần đầu tiên, khiến không ít người có một loại cảm giác kinh ngạc.
Khang Hiếu và Xa Nguyên Hải liếc nhau, đều thấy được sự sợ hãi và may mắn trong mắt đối phương... sợ hãi chính là, Hạ Tưởng mạnh mẽ, cứng rắn và hống hách, ngoài dự đoán mọi người! May mắn chính là, Hạ Tưởng xem như hoàn toàn đắc tội với Ngô Hiểu Dương, không cần bọn họ ra tay, Ngô Hiểu Dương nhất định sẽ thẹn quá thành giận, cho dù là ra tay công khai hay ngấm ngầm, chắc chắn sẽ trừng trị Hạ Tưởng!
Chờ xem kịch vui đi, Khang Hiếu và Xa Nguyên Hải rất khiếp sợ, nhưng trong lòng lại mong chờ tình thế thêm gay gắt.
Cho dù tâm tư các ủy viên thường vụ khác nhau lớn như thế nào, lại đều không hẹn mà cùng nghĩ, làm sao tình thế huyên náo như vậy, mà Trần Hạo Thiên và Mễ Kỷ Hỏa đều không xuất hiện? Là không muốn liên lụy vào mình, hay là thấy tình thế không ổn, từ bỏ Hạ Tưởng?
Lung tung, hỗn độn, hỗn loạn, tình cảnh này, không dùng từ loạn để tả được!
Ngô Công Tử gào khóc thảm thiết vang cả khu phức hợp Tỉnh ủy, chỉ sợ từ sau khi khu phức hợp tỉnh ủy Lĩnh Nam khánh thành, không còn được quý nhân phù trợ. Mà Ngô Công Tử thống khổ tru lên, ánh mắt ăn thịt người của Thi Khải Thuận, không rời Hạ Tưởng, dường như đã muốn vồ lấy Hạ Tưởng ăn tươi nuốt sống.
Chẳng qua ở trước mặt bao nhiêu Ủy viên thường vụ Tỉnh ủy, Thi Khải Thuận chung quy không dám di chuyển, vẫn không nâng Ngô Công Tử dậy rẽ đường mà đi, trong lòng mỗi người đều biết, chỉ sợ là đang đợi Ngô Hiểu Dương.
Ngô Hiểu Dương thật sự sẽ tới sao?
Cũng không biết Thi Khải Thuận nói khẽ với Ngô Công Tử vài câu gì, Ngô Công Tử nhếch miệng cắn răng một cái đứng lên, chó không bỏ được tính ăn cứt, lại duỗi một ngón tay ra chỉ về phía cái mũi Hạ Tưởng:
- Hạ Tưởng, có gan thì đừng đi, cha tao lập tức sẽ, tính sổ với mày.
Hạ Tưởng mặt không đổi sắc, thân mình hơi hơi động đậy, Ngô Công Tử sợ tới mức run run, bật người thu tay đang chỉ lại, lộ rõ trò hề bắt nạt kẻ yếu. Hạ Tưởng lạnh lùng cười:
- Anh dám khoa tay múa chân với tôi, cho dù Tư lệnh Ngô đích thân đến, tôi cũng sẽ cho anh cái tát...
- Giọng điệu ai mà lớn như vậy, dám dọa đánh con tôi, tôi còn muốn nhìn xem, ai dám động đến một đầu ngón tay của con ta!
Tiếng nói lạnh lùng, ngạo mạn vang lên xa xa, bóng người chợt hiện, mặc quân phục trung tướng, đằng sau có hai gã cảnh vệ cao ngất lạnh lùng đi theo, Ngô Hiểu Dương khí thế nghiêm nghị mà chậm rãi tới gần.
Ngô Hiểu Dương duy trì phong độ của một đại tướng, bước chân không vội vàng không hấp tấp, mỗi một bước đều rất vững vàng, dường như mỗi một bước đều đi vào lòng mọi người, lại như nhịp trống đòi mạng, mỗi một bước tới gần, khiến cho không khí khẩn trương. Tổng cộng vài chục bước, mất nửa phút, lại dài như mười phút, khi Ngô Hiểu Dương đi đến gần, Lưu Kim Nam đã hồi hộp không thở nổi.
Không chỉ Lưu Kim Nam cảm thấy áp lực, ngay cả Phó chủ tịch tỉnh Thân Gia Hậu và Trưởng Ban tổ chức Cán bộ Tỉnh ủy Trì Vĩnh Lệ tim cũng đập nhanh hơn, đều khẩn trương bất an nhìn về phía Hạ Tưởng.
Hạ Tưởng cũng không biết là choáng váng, hay là sợ ngây người, vẫn giống như vừa rồi, mặt không đổi sắc tâm không nhảy, dường như Ngô Hiểu Dương có tới hay không cũng như nhau, dường như lời uy hiếp rõ ràng vừa rồi của Ngô Hiểu Dương là chỉ người khác vậy.
... Kế tiếp phát sinh một cảnh tượng, thật đúng là ứng với câu châm ngôn — chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng — Ngô Hiểu Dương vừa đi vào phía trong, Ngô Công Tử đột nhiên hung tính bùng lên, nhảy dựng lên, dùng một bàn tay khác hướng đến mặt Hạ Tưởng.
Nếu như bị đánh một cái tát thật, Hạ Tưởng ở trước mặt mọi người ở Tỉnh ủy bị cho một cái tát, uy danh trở thành rác bị quét sạch, khẳng định sẽ trở thành trò cười vĩnh viễn. Cũng giải thích một chút, Ngô Công Tử thật sự là chó điên, nhưng cũng có ý nghĩ chính trị nhất định, anh ta lựa chọn trả thù Hạ Tưởng chọn thời cơ thật sự chuẩn, đúng lúc sự chú ý của mọi người đều dừng ở Ngô Hiểu Dương.
Chỉ tiếc, đối thủ của anh ta là Hạ Tưởng, là Hạ Tưởng đã trải qua trăm trận chiến.
Hạ Tưởng tránh người, Ngô Công Tử điên cuồng vồ đến, không ngờ Ngô Công Tử đắc thế không buông tha, giơ chân đá một cước, hơn nữa còn hướng vào Hạ Tưởng, dụng tâm độc ác, làm người ta giận sôi.
Chính vào lúc này, bỗng nhiên một bóng người chạy tới, chắn trước Hạ Tưởng, một cước của Ngô Công Tử đá vào bụng phía trên của anh ta. Một cước này hiển nhiên là dùng toàn lực, làm anh ta chợt ngã xuống đất, cuộn thân mình, cả người run rẩy không ngừng.
Đường Thiên Vân thay Hạ Tưởng trúng một cước.
Bất thình lình, mọi người lại một lần nữa khiếp sợ!
Càng khiếp sợ sự tình ngay sau đó!
Ngay trước mặt Ngô Hiểu Dương, ngay trước mặt Thi Khải Thuận, ngay trước mặt tất cả lãnh đạo tỉnh ủy tỉnh Lĩnh Nam ở đây, như diều hâu và con gà con Hạ Tưởng giơ tay phải lên, cho Ngô Công Tử một cái bạt tai vang dội vào má phải.
- Một cái bạt tai, tôi thay Đường Thiên Vân đánh trả lại anh!
Đánh xong một bạt tau, sắc mặt Ngô Hiểu Dương đại biến, hai cảnh vệ bên người ông ta thậm chí đưa tay đặt tại bên hông!
Hạ Tưởng cũng không để ý, lại đánh vào má trái Ngô Công Tử:
- Cái tát thứ hai, là vì anh phá hỏng tài sản quốc gia.
Ngô Hiểu Dương gần như phát cuồng, nặng nề rống giận một tiếng:
- Dừng tay!
Hạ Tưởng cũng không thèm liếc mắt nhìn Ngô Hiểu Dương một cái, giương tay lên, tát cái thứ ba vào má phải Ngô Công Tử:
- Cái tát thứ ba, tôi thay Chủ tịch tỉnh Mễ giáo huấn anh không hiểu quy củ, dám cả gan cãi lộn ở Tỉnh ủy!
Ngô Hiểu Dương rốt cục tức điên lên rồi:
- Bắt!
Rõ ràng nghe thấy Tư lệnh Ngô đến, còn cố ý ngay trước mặt Tư lệnh Ngô mà đánh người? Phó Bí thư Hạ muốn thế nào, thật muốn xé rách thể diện, muốn náo loạn một trận long trời lở đất sao?
Và mọi người lại nhìn thấy rõ ràng một ngón tay của Ngô Công Tử đã như bị rụng xuống, bị vặn về phía sau méo mó không thể tin nổi, mới biết được vừa rồi Hạ Tưởng chỉ nhoáng người lên một cái, không ngờ bẻ gẫy một ngón tay Ngô Công Tử.
Mọi người đều thất kinh!
Bí thư Hạ điên rồi phải không? Nếu sau lưng xuống tay thì còn được, trước mắt bao nhiêu người, ngay trước mặt vô số lãnh đạo Tỉnh ủy, lại cố ý đúng lúc Tư lệnh Ngô đến đánh cho Ngô Công Tử một cái bạt tai, hành động này của Phó Bí thư Hạ, thế nào cũng phải chịu hậu quả đích đáng!
Lúc này Ngô Công Tử, đã hết sức trả đòn, ôm lấy ngón tay bị gãy, đau đến nỗi khóc oa oa:
- Anh, anh... Tôi, tôi...
Ngay cả nói năng cũng lộn xộn.
Tất cả mọi người trợn mắt há hốc mồm, cũng không biết kế tiếp rốt cuộc xử lý như thế nào.
Đám người tránh ra, Thi Khải Thuận sải bước chạy tới, tuy nhiên chỉ có một mình ông ta, phía sau cũng không có Tư lệnh Ngô.
Hóa ra là thông báo giả? Tuy nhiên lại nghĩ cũng lại rõ ràng, là muốn mượn uy danh, hoặc là nói, cáo mượn oai hùm.
Thi Khải Thuận cũng cố ý không chào hỏi những người ở Tỉnh ủy, vội vàng đi đến trước mặt Ngô Công Tử, vừa thấy Ngô Công Tử bị bẻ gẫy một ngón tay, mặt ỉu như cái bánh mì, thiếu chút nữa trước mắt tối sầm mà ngã quỵ, Mẹ nó, Hạ Tưởng xuống tay quá độc ác, hắn không muốn sống chăng?
Quay đầu lại hung tợn trừng mắt nhìn Hạ Tưởng, Thi Khải Thuận cũng không nói chuyện với Hạ Tưởng, mà là căm phẫn vả lại không phải không có ý uy hiếp nói:
- Tư lệnh Ngô sẽ đến ngay lập tức, đừng lo, người ta đánh cậu như thế nào, trong chốc lát Tư lệnh Ngô sẽ trả lại gấp bội.
- A, a, đau à, đau chết mất!
Ngô Công Tử kêu điên cuồng, ngồi dưới đất nghiêng ngả, đổ mồ hôi đầy đầu, tuy nhiên anh ta cũng quả thật xem như một nhân vật, nếu là người khác, có lẽ đã sớm sợ hãi, anh ta lại vẫn chết cũng không hối cải, vừa kêu đau, vừa lớn tiếng mắng Hạ Tưởng,
- Hạ Tưởng, tao không chém mày, tao không phải họ Ngô. Hạ Tưởng, tao muốn giết mày!
Cảm tình của Thi Khải Thuận với Ngô Công Tử cũng khá sâu, tuy rằng Ngô Công Tử bình thường rất quậy phá, nhưng ở cùng một chỗ lâu, cũng không cần biết là anh ta quậy phá những gì, ngược lại, còn coi anh ta như con cháu, cũng đau lòng, quay lại hung tợn liếc mắt chăm chú nhìn Hạ Tưởng một cái:
- Phó Bí thư Hạ, hừ, hừ, thủ đoạn hay lắm, nhớ kỹ sự việc hôm nay, tôi khẳng định sẽ đòi lại công bằng!
Hạ Tưởng vừa không kích động, cũng không sợ hãi, lại càng không đấu võ mồm với Thi Khải Thuận, hời hợt nói:
- Tôi bây giờ đã lớn tuổi, không thể so với năm đó. Năm đó ở thành phố Lang, có một kẻ liều mạng bắt cóc con tin, trong tay có dao lại có súng, cuối cùng gã bị người ta đá một cước làm gẫy ba cái xương sườn, hôn mê bất tỉnh tại chỗ... Hôm nay so với kẻ vô lại quát tháo chẳng qua chỉ bị gãy có một ngón tay, còn nhẹ hơn nhiều.
Đừng nói chỉ có Khang Hiếu lạnh gáy, ngay cả Lưu Kim Nam sau khi chứng kiến Hạ Tưởng ra oai hạ độc thủ xong, vẫn trấn tĩnh tự nhiên như cũ, dường như Ngô Công Tử không phải công tử con của Ngô Hiểu Dương, mà là con chó con mèo trên đường không được coi ra gì không được xếp là nhân vật nào, thì không khỏi âm thầm líu lưỡi, vừa vô cùng khiếp sợ Hạ Tưởng bình tĩnh và ác nghiệt, cũng không phải là lo lắng làm sao Hạ Tưởng lại có dũng khí khiêu chiến với Ngô Hiểu Dương như thế, mà là rất khó hiểu.
Ngô Hiểu Dương năm đó ở Dương Thành từng gây ra sự kiện chấn động một thời, từ bấy về sau, cán bộ địa phương Dương Thành sợ Ngô Hiểu Dương như sợ hổ. Nếu không phải Tỉnh ủy có một vị Ủy viên bộ Chính trị Trung ương trấn thủ, chỉ sợ tỉnh Lĩnh Nam cũng sẽ bị bóng ma Ngô Hiểu Dương che phủ.
Nhưng cho dù Trần Hạo Thiên cao quý vì là Ủy viên bộ Chính trị, sau khi ông ta đến Lĩnh Nam, dám bắt hơn mười cán bộ cấp sở, dám kéo xuống vài tên quan lớn cấp tỉnh bộ, cũng không dám động đến một ngón tay Ngô Hiểu Dương. Bạn đang đọc truyện được lấy tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.
Nguyên do cá nhân, vừa ý vị sâu xa lại do người suy nghĩ sâu xa.
Cho nên ở trong mắt tất cả lãnh đạo tỉnh Lĩnh Nam, Ngô Hiểu Dương tuy rằng không phát sinh xung đột với Trần Hạo Thiên, nhưng từ khi quân khu Dương Thành hoạt động kinh tế điên cuồng ở tỉnh Lĩnh Nam, không kiêng nể gì đến mức độ lộ liễu, trên thực tế Trần Hạo Thiên áp dụng thái độ né tránh và nhường nhịn đối với Ngô Hiểu Dương.
Hoặc là nói thẳng, Trần Hạo Thiên không dám đối đầu với Ngô Hiểu Dương.
Cho dù Hạ Tưởng có Trần Hạo Thiên đứng sau, ỷ vào tuổi trẻ có sức khỏe, đánh Ngô Công Tử một bạt tai còn chưa tính, còn bẻ gẫy tay của anh ta, chẳng khác nào rước vào đại họa tày trời!
Phó bí thư Hạ là nhất thời nổi khí thế, hay là có mưu tính khác? Là người đuợc Trần Hạo Thiên rất tín nhiệm ở Tỉnh ủy, Lưu Kim Nam hôm nay thấy hành động của Hạ Tưởng vô cùng lo lắng.
Những người khác, anh xem tôi, tôi xem anh, trong lòng đều có sóng lớn mãnh liệt, thậm chí còn có sóng lớn ngập trời.
Hạ Tưởng ở tỉnh Tương cấp tiến như thế nào đã khắc sâu ấn tượng với không ít người, nhưng có lẽ khi ở tỉnh Tề khiêm tốn lại khiến không ít người xem nhẹ Hạ Tưởng, cho rằng Hạ Tưởng bị mài bằng góc cạnh, bắt đầu trở nên tầm thường và quan liêu. Ai có thể nghĩ đến, mới đến Dương Thành chưa được vài ngày, đã gây ra đại sự kinh thiên, lại nhìn thấy khi Hạ Tưởng bị Ngô Công Tử uy hiếp, bị Thi Khải Thuận đe dọa, sắc mặt vẫn lạnh lùng mà hờ hững như cũ, lần đầu tiên, khiến không ít người có một loại cảm giác kinh ngạc.
Khang Hiếu và Xa Nguyên Hải liếc nhau, đều thấy được sự sợ hãi và may mắn trong mắt đối phương... sợ hãi chính là, Hạ Tưởng mạnh mẽ, cứng rắn và hống hách, ngoài dự đoán mọi người! May mắn chính là, Hạ Tưởng xem như hoàn toàn đắc tội với Ngô Hiểu Dương, không cần bọn họ ra tay, Ngô Hiểu Dương nhất định sẽ thẹn quá thành giận, cho dù là ra tay công khai hay ngấm ngầm, chắc chắn sẽ trừng trị Hạ Tưởng!
Chờ xem kịch vui đi, Khang Hiếu và Xa Nguyên Hải rất khiếp sợ, nhưng trong lòng lại mong chờ tình thế thêm gay gắt.
Cho dù tâm tư các ủy viên thường vụ khác nhau lớn như thế nào, lại đều không hẹn mà cùng nghĩ, làm sao tình thế huyên náo như vậy, mà Trần Hạo Thiên và Mễ Kỷ Hỏa đều không xuất hiện? Là không muốn liên lụy vào mình, hay là thấy tình thế không ổn, từ bỏ Hạ Tưởng?
Lung tung, hỗn độn, hỗn loạn, tình cảnh này, không dùng từ loạn để tả được!
Ngô Công Tử gào khóc thảm thiết vang cả khu phức hợp Tỉnh ủy, chỉ sợ từ sau khi khu phức hợp tỉnh ủy Lĩnh Nam khánh thành, không còn được quý nhân phù trợ. Mà Ngô Công Tử thống khổ tru lên, ánh mắt ăn thịt người của Thi Khải Thuận, không rời Hạ Tưởng, dường như đã muốn vồ lấy Hạ Tưởng ăn tươi nuốt sống.
Chẳng qua ở trước mặt bao nhiêu Ủy viên thường vụ Tỉnh ủy, Thi Khải Thuận chung quy không dám di chuyển, vẫn không nâng Ngô Công Tử dậy rẽ đường mà đi, trong lòng mỗi người đều biết, chỉ sợ là đang đợi Ngô Hiểu Dương.
Ngô Hiểu Dương thật sự sẽ tới sao?
Cũng không biết Thi Khải Thuận nói khẽ với Ngô Công Tử vài câu gì, Ngô Công Tử nhếch miệng cắn răng một cái đứng lên, chó không bỏ được tính ăn cứt, lại duỗi một ngón tay ra chỉ về phía cái mũi Hạ Tưởng:
- Hạ Tưởng, có gan thì đừng đi, cha tao lập tức sẽ, tính sổ với mày.
Hạ Tưởng mặt không đổi sắc, thân mình hơi hơi động đậy, Ngô Công Tử sợ tới mức run run, bật người thu tay đang chỉ lại, lộ rõ trò hề bắt nạt kẻ yếu. Hạ Tưởng lạnh lùng cười:
- Anh dám khoa tay múa chân với tôi, cho dù Tư lệnh Ngô đích thân đến, tôi cũng sẽ cho anh cái tát...
- Giọng điệu ai mà lớn như vậy, dám dọa đánh con tôi, tôi còn muốn nhìn xem, ai dám động đến một đầu ngón tay của con ta!
Tiếng nói lạnh lùng, ngạo mạn vang lên xa xa, bóng người chợt hiện, mặc quân phục trung tướng, đằng sau có hai gã cảnh vệ cao ngất lạnh lùng đi theo, Ngô Hiểu Dương khí thế nghiêm nghị mà chậm rãi tới gần.
Ngô Hiểu Dương duy trì phong độ của một đại tướng, bước chân không vội vàng không hấp tấp, mỗi một bước đều rất vững vàng, dường như mỗi một bước đều đi vào lòng mọi người, lại như nhịp trống đòi mạng, mỗi một bước tới gần, khiến cho không khí khẩn trương. Tổng cộng vài chục bước, mất nửa phút, lại dài như mười phút, khi Ngô Hiểu Dương đi đến gần, Lưu Kim Nam đã hồi hộp không thở nổi.
Không chỉ Lưu Kim Nam cảm thấy áp lực, ngay cả Phó chủ tịch tỉnh Thân Gia Hậu và Trưởng Ban tổ chức Cán bộ Tỉnh ủy Trì Vĩnh Lệ tim cũng đập nhanh hơn, đều khẩn trương bất an nhìn về phía Hạ Tưởng.
Hạ Tưởng cũng không biết là choáng váng, hay là sợ ngây người, vẫn giống như vừa rồi, mặt không đổi sắc tâm không nhảy, dường như Ngô Hiểu Dương có tới hay không cũng như nhau, dường như lời uy hiếp rõ ràng vừa rồi của Ngô Hiểu Dương là chỉ người khác vậy.
... Kế tiếp phát sinh một cảnh tượng, thật đúng là ứng với câu châm ngôn — chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng — Ngô Hiểu Dương vừa đi vào phía trong, Ngô Công Tử đột nhiên hung tính bùng lên, nhảy dựng lên, dùng một bàn tay khác hướng đến mặt Hạ Tưởng.
Nếu như bị đánh một cái tát thật, Hạ Tưởng ở trước mặt mọi người ở Tỉnh ủy bị cho một cái tát, uy danh trở thành rác bị quét sạch, khẳng định sẽ trở thành trò cười vĩnh viễn. Cũng giải thích một chút, Ngô Công Tử thật sự là chó điên, nhưng cũng có ý nghĩ chính trị nhất định, anh ta lựa chọn trả thù Hạ Tưởng chọn thời cơ thật sự chuẩn, đúng lúc sự chú ý của mọi người đều dừng ở Ngô Hiểu Dương.
Chỉ tiếc, đối thủ của anh ta là Hạ Tưởng, là Hạ Tưởng đã trải qua trăm trận chiến.
Hạ Tưởng tránh người, Ngô Công Tử điên cuồng vồ đến, không ngờ Ngô Công Tử đắc thế không buông tha, giơ chân đá một cước, hơn nữa còn hướng vào Hạ Tưởng, dụng tâm độc ác, làm người ta giận sôi.
Chính vào lúc này, bỗng nhiên một bóng người chạy tới, chắn trước Hạ Tưởng, một cước của Ngô Công Tử đá vào bụng phía trên của anh ta. Một cước này hiển nhiên là dùng toàn lực, làm anh ta chợt ngã xuống đất, cuộn thân mình, cả người run rẩy không ngừng.
Đường Thiên Vân thay Hạ Tưởng trúng một cước.
Bất thình lình, mọi người lại một lần nữa khiếp sợ!
Càng khiếp sợ sự tình ngay sau đó!
Ngay trước mặt Ngô Hiểu Dương, ngay trước mặt Thi Khải Thuận, ngay trước mặt tất cả lãnh đạo tỉnh ủy tỉnh Lĩnh Nam ở đây, như diều hâu và con gà con Hạ Tưởng giơ tay phải lên, cho Ngô Công Tử một cái bạt tai vang dội vào má phải.
- Một cái bạt tai, tôi thay Đường Thiên Vân đánh trả lại anh!
Đánh xong một bạt tau, sắc mặt Ngô Hiểu Dương đại biến, hai cảnh vệ bên người ông ta thậm chí đưa tay đặt tại bên hông!
Hạ Tưởng cũng không để ý, lại đánh vào má trái Ngô Công Tử:
- Cái tát thứ hai, là vì anh phá hỏng tài sản quốc gia.
Ngô Hiểu Dương gần như phát cuồng, nặng nề rống giận một tiếng:
- Dừng tay!
Hạ Tưởng cũng không thèm liếc mắt nhìn Ngô Hiểu Dương một cái, giương tay lên, tát cái thứ ba vào má phải Ngô Công Tử:
- Cái tát thứ ba, tôi thay Chủ tịch tỉnh Mễ giáo huấn anh không hiểu quy củ, dám cả gan cãi lộn ở Tỉnh ủy!
Ngô Hiểu Dương rốt cục tức điên lên rồi:
- Bắt!