Đang ở trên máy bay đến Bắc Kinh, Hạ Tưởng đặc biệt mang theo báo, cầm tờ báo đọc không ngừng.
Chơ tới nay Lĩnh Nam là tỉnh đi đầu trong việc mở cửa cải cách, tổng sản lượng kinh tế luôn là vầng sáng chói của tỉnh Lĩnh Nam, tỉnh Lĩnh Nam hiện nay, một năm tổng giá trị sản xuất quốc dân, đã tương đương với vô số các quốc gia nhỏ và vừa, dùng phú khả địch quốc (tài sản cá nhân ngang hang với tài sản quốc gia) để hình dung m chút cũng không chút khoa trương.
Sau mười mấy năm dưới dẫn đầu là tỉnh kinh tế đứng đầu trong nước, nền kinh tế Lĩnh Nam tăng trưởng dần dần chậm lại, đồng thời không dựa vào tăng trưởng tốc độ cao nền kinh tế làm điểm sáng nữa, giống như một người giàu có, mọi năm đều khoe khoang kiếm bao nhiêu tiền, người khác nghe xong thấy chán nản. Tự mình nói cũng chẳng thú vị.
Nhưng phía sau việc kinh tế tăng trưởng nhanh chóng, hoàn cảnh trị an và phát triển văn hóa của Lĩnh Nam, lại trượt ra ngoài xu thế hiện nay, không tỉ lệ thuận với việc tăng trưởng kinh tế. Bởi vậy, cũng trở thành lỗ hổng khiến Trần Hạo Thiên thành trò cười cho thiên hạ, đồng thời có thể bị công kích.
Có lỗ hổng thì sẽ sửa chữa. Giống như phải nhìn thẳng vào Đảng cầm quyền xuất hiện tham ô hủ bại, nếu không sau cùng chỉ có thể là tòa nhà lớn bị sụp đổ từ trong nội bộ. Trần Hạo Thiên rất thông minh điều chỉnh bộ máy Tỉnh ủy Lĩnh Nam, sự phối hợp giữa Chủ tịch tỉnh yếu thế và Phó bí thư Tỉnh ủy mạnh thế đã chứng minh từ giờ về sau phương hướng chủ đạo của Lĩnh Nam chính là, kinh tế bảo thủ, chính trị tươi sáng.
Cũng là vì phối hợp với kế hoạch vào Đảng của gã, xoa dịu đi vấn đề quấy rối trị an trong nước và công kích thanh thế xung quanh.
Hành động chuyên nghiệp và lõa quan không được đảm nhiệm hướng phát triển chính trị với lá cờ tươi mới của nhân vật số một đảng và chính quyền, là nước cờ đẹp Trần Hạo Thiên đối phó với áp lực bên ngoài. Hạ Tưởng tuy trước đó cũng rõ ràng, Trần Hạo Thiên nhất định đạt được ưng thuận ngầm của Trung ương, thậm chí có thể nói, hành động của gã là phụng chỉ hành sự.
Chỉ là không ngờ, tạo thế của Trung ương đến nhanh như thế, ngày thứ 2 nhật báo quốc gia sẽ phát động thế tấn công dư luận.
Hoặc có thể lý giải là, sau khi báo mạng tạo xu thế, qua tết khi đi làm, Tỉnh ủy Lĩnh Nam chính thức tuyên bố về quy định lõa quan. Sánh ngang với hưởng ứng tích cực lời kêu gọi của Trung ương.
Hạ Tưởng ngấm ngầm gật đầu mỗi một bước của phía sau lưng đều có sự sắp xếp tỉ mỉ, đến cấp bậc của Trần Hạo Thiên, thân là Ủy viên Bộ chính trị, mọi chuyện đều thông báo cho Trung ương, nhất cử nhất động đích thực đều có ý nghĩa sâu xa, không thể chỉ đặt ở một chỗ Lĩnh Nam mà xem.
Phải thừa nhận hắn lần này đến Lĩnh Nam, so với khi ở tỉnh Tề,tầm nhìn được mở rộng nhiều, Trần Hạo Thiên và Mễ Kỷ Hỏa lai lịch đều lớn đến khiếp người, chỉ cần họ bày tỏ thái độ, về cơ bản tương đương với việc được Tổng bí thư tán thành trước rồi.
Tuy nhiên có một điểm Hạ Tưởng không rõ là, cho tới tận bây giờ mới thôi, Trần Hạo Thiên nhằm vào phía trên thế công bên ngoài, bố cục rất tài tình, phản kích rất sắc bén, nhưng giọng nói nhằm vào nội bộ Lĩnh Nam là phản đối hoặc không nhã nhặn, dường như vẫn chưa một lần ra mặt hành động.Cái khác thì tạm thời không nói, lấy Ngô Hiểu Dương làm ví dụ, nếu như không phải y đến, không phải y ra tay mạnh mẽ, sợ rằng khi Trần Hạo Thiên đối diện với khí thế quái đản của Ngô Hiểu Dương, vẫn sẽ áp dụng thái độ nhượng bộ, Trần Hạo Thiên vì sao lại có biểu hiện "miệng hùm gan sứa" hoàn toàn không giống nhau?
Chẳng lẽ nói, nội bộ Lĩnh nam có cái gì đó khiến Trần Hạo Thiên có chỗ kiêng kỵ lớn sao, khiến gã không dám lấy thủ đoạn mạnh áp chế, hay là có thế lực gì khiến Trần Hạo Thiên khoanh tay bó gối?
Chẳng lẽ là nhà họ Quý?
Nhớ đến lời truyền đạt từ lão Cổ, Hạ Tưởng dường như hiểu ra điều gì.
Nhà họ Quý ở Lĩnh Nam là gia tộc thần bí mà to lớn thế nào? Hạ Tưởng đối với nhà họ Quý càng ngày càng hứng thú, tuy nói hắn và Lâm Song Bồng cũng có thể coi như quen biết, nhưng trên người Lâm Song Bồng không chút gì nhìn ra là phong độ khí phách và gia thế rộng lớn của nhà họ Quý. Đương nhiên không thể xem mặt mà bắt hình dong, Lâm Song Bồng chỉ là con rể nhà họ Quý, chỉ coi như là bên ngoại, vẫn có sự chênh lệch nhất định.
- Phó Bí thư Hạ muốn uống chút gì không?
Trương Lực đứng dậy gọi tiếp viên hàng không lấy đồ uống.
Không sai, Hạ Tưởng về Bắc Kinh ngồi cùng máy bay với Mễ Kỷ Hỏa, hắn không đem theo thư ký, nhưng Mễ Kỷ Hỏa lại đem theo thư ký Trương Lực.
Trương Lực cũng không phải là thư ký mà Mễ Kỷ Hỏa từ Bắc Kinh đem đến Lĩnh Nam, mà là sự chỉ định của Tỉnh ủy Lĩnh Nam. Mex Kỷ Hỏa tính cách hiền hòa, cũng không phải là bới móc, cũng có thể là năng lực các mặt của Trương Lực đều không tồi, Mễ Kỷ Hỏa hoàn toàn tín nhiệm y.
Trương Lực người không cao, là người sinh ra và lớn lên ở Lĩnh Nam, diện mạo bình thường, nói chuyện hay làm việc đều cảm thấy rất nhiệt tình, quả thật rất dễ dàng khiến người khác tiếp nhận gã.
- Không cần, cảm ơn…
Hạ Tưởng khoát tay, cảm ơn và từ chối ý tốt của Trương Lực, ngẩng đầu lên nhìn, Mễ Kỷ Hỏa từ từ nhắm mắt, dường như là đã đi vào giấc ngủ.
Mễ Kỷ Hỏa về Bắc Kinh ăn tết mang theo Trương Lực, có thể thấy độ tín nhiệm của ông ta với Trương Lực không bình thường, không thể dễ dàng tin tưởng một người. Trương Lực có thể trong một thời gian ngắn mà có thể có được sự tín nhiệm của Mễ Kỷ Hỏa, cũng chứng minh là có chỗ hơn người.
Thu hồi lại ánh mắt và suy nghĩ, tầm mắt của Hạ Tưởng lại dừng ở trên báo, bài báo liên quan đến cải cách, có mấy câu nói vẫn văng vẳng trong đầu Hạ Tưởng.
- Bất luận phương án chu đáo chặt chẽ cỡ nào, trí tuệ cao siêu bao nhiêu, cải cách thường dẫn đến một số điều phi nghĩa: vừa kẻ có lợi sẽ dùng ưu thế quyền lời nói ngăn cản cải cách, phương tiện thông tin đại chúng có thể mang cái nhìn soi mói chỉ tiết về cải cách. Một vài người thậm chí còn có thể lấy tư duy xã hội không tưởng để yêu cầu cải cách khắt khe, đối với cải cách mà nói, nghiêm túc lắng nghe ý kiến nhân dân, lại không vì tin đồn mà hành động, vừa cần trí tuệ và thận trọng, lại càng cần phải có dũng khí và gánh vác…
Đoạn nói này, quả thật là vì quy định về lõa quan mà Trần Hạo Thiên sắp đề nghị mà làm ra lời giải thích hoàn mỹ!
So với đánh gian trừ ác của nơi khác, so với hát bài ca yêu nước và đại hưng sĩ mộc, hành động đặc biệt của Trần Hạo Thiên và chính sách lõa quan, có lẽ không như động tác kinh động khiếp sợ khác làm lóa mắt và nên ghi lại, trong mắt người dân, to mà dường như không có gì. Nhưng ý nghĩ của Trần Hạo Thiên, phù hợp với phương châm lớn về cái nhìn đại cục của Trung ương, là phong thái và khí độ mà một vị Ủy viên Bộ chính trị nên.
Không phải đánh gian trừ ác không tốt, đó là thuộc phận sự của cán bộ cấp Tỉnh và cấp Bộ trở xuống, làm Ủy viên Bộ chính trị, phải từ trên thể chế chính trị đứng trên góc độ cao của quốc gia xem xét vấn đề, mà không phải hạn chế một thành phố một tỉnh, phải có tinh thần khởi đầu. Bởi vậy Trần Hạo Thiên những gì đã làm có thể càng được Trung ương khen ngợi.
Không bao lâu,Trương Lực lấy đồ uống đến, của Mễ Kỷ Hỏa một ly cà phê, của gã một ly nước lọc, lại còn mang đến cho Hạ Tưởng một ly nước trái cây.
- Phó Bí thư Hạ, ngài cần bổ sung vitamin, uống nước trái cây là tốt nhất, tôi đã tự lấy cho ngài cốc nước trái cây.
Trong nụ cười của Trương Lực, có 3 phần thành khẩn 4 phần nhiệt tình, khiến người khác đều khó lòng từ chối.
Hạ Tưởng đành phải nhận cốc hoa quả:
- Thư ký Trương, vất vả rồi.
Trương Lực vội khoát tay nói:
- Có thể vì Phó Bí thư Hạ phục vụ, là vinh hạnh của tôi, Chủ tịch Mễ thường nói muốn tôi học tập Phó Bí thư Hạ.
Mễ Kỷ Hỏa mở mắt, uống một ngụm cà phê:
- Tôi muốn cà phê là có cà phê. Trương Lực, sao cậu lại uống nước lọc?
- Tôi không cần nâng cao tinh thần, cũng không cần bổ sung dinh dưỡng, chỉ là thấy khát, nước lọc có thể giải khát.
Trương Lực trả lời rất khéo léo, cũng rất lanh trí.
Hạ Tưởng mắt sáng lên, so với Đường Thiên Vân trầm lặng và kiệm lời, Trương Lực tuy nhiều lời nhưng được cái khéo,một chút cũng không làm người khác thấy phiền chán, lại có mấy phần làm người ta thích thú, chả trách Mễ Kỷ Hỏa lại có thể mang y đến Bắc Kinh, rõ thấy Mễ Kỷ Hỏa dựa dẫm vào Trương Lực.
Khi làm một vị lãnh đạo bắt đầu dựa dẫm vào một thư ký, chính là lúc thư ký thu được lợi lớn.
Sau khi hạ cánh, Hạ Tưởng tạm biệt Mễ Kỷ Hỏa, mỗi người lên xe của mình, Mễ Kỷ Hỏa nhiệt tình mời Hạ Tưởng đến nhà gã làm khách, Hạ Tưởng khách khí đáp ứng, nhưng đi hay không đi, trong lòng không có tự tin.
Người đón Mễ Kỷ Hỏa là ai, Hạ Tưởng không chú ý, người đón hắn là Cổ Ngọc.
Bắc Kinh lúc này, đang là mùa đông giá lạnh khô hanh, Cổ Ngọc mặc áo bông màu xanh ngọc, hoặc là do đứng quá lâu trong giá lạnh, khuôn mặt lạnh đến mức đỏ ửng hai má, giống nhưng một quả táo to. Hạ Tưởng vừa xuất hiện, cô liền đi tới, hai tay cho vào trong túi áo của Hạ Tưởng sưởi ấm.
- Em lạnh chết mất, ai chà, sao anh không mặc dầy một chút, không biết Bắc Kinh lạnh nhiều rồi à, thật là, một người đàn ông lớn thế này rồi, khi nào thì mới có thể tự chăm sóc bản thân?
Không biết bao nhiêu do đâu, Cổ Ngọc tâm hồn không nhuốm bụi trần cũng trở nên tình đời rồi, biết từ trong ra ngoài quan tâm Hạ Tưởng, vừa thấy Hạ Tưởng liền bà già vài câu, rõ rang là oán giận, nhưng thật tế lại là quan tâm.
Lên xe – đương nhiên Hạ Tưởng ngồi vị trí lái xe, hắn thân là Phó bí thư Tỉnh ủy trước mặt Cổ Ngọc hiển nhiên chẳng có chút uy lực gì, phải làm lái xe cũng làm.
- Đoán xem hôm nay ai đến tìm ông nội?
Cổ Ngọc yên tâm thoải mái ngồi ở ghế phụ, ngắm Hạ Tưởng lái xe thành thạo, lái rời khởi bãi đỗ xe.
Xe của Cổ Ngọc là xe BMW, hơn nữa lại còn là phiên bản cũ, Hạ Tưởng thật sự nghĩ không ra Cổ Ngọc thục nữ và xinh đẹp thế sao lại có thể mua một chiếc BMW, hơn nữa mua BMW thì cũng đã mua BMW rồi, sao lại không mua phiên bản cao?
Nghĩ không ra nhưng hắn cũng lười hỏi, Cổ Ngọc có lúc chính là không thể lấy lẽ thường làm chuẩn mực.
- Ai thế? Nguồn truyện:
Hạ Tưởng làm sao có thể đoán được, quá trừu tượng rồi.
- Anh có quen biết đấy, là người anh quen biết ở tỉnh Yến, sau đó ông ấy còn đến qua Lĩnh Nam.
Cổ Ngọc chớp chớp mắt, có ý muốn kiểm tra Hạ Tưởng.
Tiền Cẩm Tùng? Hạ Tưởng nháy mắt nghĩ ra cái tên.
Không sai, Tiền Cẩm Tùng đích thực có một khoảng thời gian đảm nhiệm Chủ tịch Tỉnh và Phó chủ tịch tỉnh Thường vụ Lĩnh Nam, đại khái hơn nửa năm chưa đến 1 năm, cũng không biết sau lưng phát sinh cái gì, Tiền Cẩm Tùng bị điều đi khỏi Lĩnh Nam, tiếp tục đảm nhiệm chức Chủ tịch tỉnh ở một tỉnh nào đỏ ở Tây Nam.
Nếu như là đến trước một bước, đảm nhiệm Phó bí thư Tỉnh ủy thì không sao, nhưng lại từ tỉnh Lĩnh Nam chuyển nhiệm hắn tiếp tục làm Chủ tịch tỉnh, rõ ràng là đã sắp xếp rồi.
- Tiền Cẩm Tùng tìm ông Cổ có chuyển gì?
Trực giác Hạ Tưởng cảm thấy có điều bí ẩn.
- Dốt ạ, ông ta đang đợi anh đó.
Cổ Ngọc cười hì hì bóc một viên kẹo cho Hạ Tưởng:
- Ông ta và ông nội nói tán dóc huyên thuyên cả ngày, cuối cùng hỏi có phải anh qua đây, em nói em đi đón anh, ông ta mới nói ra ý có vài chuyện muốn gặp mặt anh nói chuyện, còn nói, xem dáng điệu của anh, không đợi được anh thì không đi.
- Anh nói xem cũng quái rồi, ông ta sao không đến nhà họ Ngô đợi anh, lại cứ đến nhà em đợi anh, mối quan hệ giữa anh và ông nội hình như không nhiều người biết lắm, ngược lại mối quan hệ giữa anh và nhà họ Ngô, mọi người đều biết.
Cổ Ngọc nói liên miên không ngừng, chỉ lo đắm chìm trong sự khoái lạc bên trong mình, lại không chú ý đến Hạ Tưởng đã hơi nhíu mày.
Trong miệng Hạ Tưởng đang ngậm kẹo, nhưng lại không cảm thấy vị ngọt, bởi vì dường như càng ngày càng nhiều dấu hiệu không rõ ràng, hắn có khẳ năng sẽ gặp phải một sự lựa chọn lớn ở Lĩnh Nam.
Trực giác mách bảo hắn, Tiền Cẩm Tùng muốn nói chuyện liên quan về Trần Hạo Thiên với hắn.
Đang ở trên máy bay đến Bắc Kinh, Hạ Tưởng đặc biệt mang theo báo, cầm tờ báo đọc không ngừng.
Chơ tới nay Lĩnh Nam là tỉnh đi đầu trong việc mở cửa cải cách, tổng sản lượng kinh tế luôn là vầng sáng chói của tỉnh Lĩnh Nam, tỉnh Lĩnh Nam hiện nay, một năm tổng giá trị sản xuất quốc dân, đã tương đương với vô số các quốc gia nhỏ và vừa, dùng phú khả địch quốc (tài sản cá nhân ngang hang với tài sản quốc gia) để hình dung m chút cũng không chút khoa trương.
Sau mười mấy năm dưới dẫn đầu là tỉnh kinh tế đứng đầu trong nước, nền kinh tế Lĩnh Nam tăng trưởng dần dần chậm lại, đồng thời không dựa vào tăng trưởng tốc độ cao nền kinh tế làm điểm sáng nữa, giống như một người giàu có, mọi năm đều khoe khoang kiếm bao nhiêu tiền, người khác nghe xong thấy chán nản. Tự mình nói cũng chẳng thú vị.
Nhưng phía sau việc kinh tế tăng trưởng nhanh chóng, hoàn cảnh trị an và phát triển văn hóa của Lĩnh Nam, lại trượt ra ngoài xu thế hiện nay, không tỉ lệ thuận với việc tăng trưởng kinh tế. Bởi vậy, cũng trở thành lỗ hổng khiến Trần Hạo Thiên thành trò cười cho thiên hạ, đồng thời có thể bị công kích.
Có lỗ hổng thì sẽ sửa chữa. Giống như phải nhìn thẳng vào Đảng cầm quyền xuất hiện tham ô hủ bại, nếu không sau cùng chỉ có thể là tòa nhà lớn bị sụp đổ từ trong nội bộ. Trần Hạo Thiên rất thông minh điều chỉnh bộ máy Tỉnh ủy Lĩnh Nam, sự phối hợp giữa Chủ tịch tỉnh yếu thế và Phó bí thư Tỉnh ủy mạnh thế đã chứng minh từ giờ về sau phương hướng chủ đạo của Lĩnh Nam chính là, kinh tế bảo thủ, chính trị tươi sáng.
Cũng là vì phối hợp với kế hoạch vào Đảng của gã, xoa dịu đi vấn đề quấy rối trị an trong nước và công kích thanh thế xung quanh.
Hành động chuyên nghiệp và lõa quan không được đảm nhiệm hướng phát triển chính trị với lá cờ tươi mới của nhân vật số một đảng và chính quyền, là nước cờ đẹp Trần Hạo Thiên đối phó với áp lực bên ngoài. Hạ Tưởng tuy trước đó cũng rõ ràng, Trần Hạo Thiên nhất định đạt được ưng thuận ngầm của Trung ương, thậm chí có thể nói, hành động của gã là phụng chỉ hành sự.
Chỉ là không ngờ, tạo thế của Trung ương đến nhanh như thế, ngày thứ 2 nhật báo quốc gia sẽ phát động thế tấn công dư luận.
Hoặc có thể lý giải là, sau khi báo mạng tạo xu thế, qua tết khi đi làm, Tỉnh ủy Lĩnh Nam chính thức tuyên bố về quy định lõa quan. Sánh ngang với hưởng ứng tích cực lời kêu gọi của Trung ương.
Hạ Tưởng ngấm ngầm gật đầu mỗi một bước của phía sau lưng đều có sự sắp xếp tỉ mỉ, đến cấp bậc của Trần Hạo Thiên, thân là Ủy viên Bộ chính trị, mọi chuyện đều thông báo cho Trung ương, nhất cử nhất động đích thực đều có ý nghĩa sâu xa, không thể chỉ đặt ở một chỗ Lĩnh Nam mà xem.
Phải thừa nhận hắn lần này đến Lĩnh Nam, so với khi ở tỉnh Tề,tầm nhìn được mở rộng nhiều, Trần Hạo Thiên và Mễ Kỷ Hỏa lai lịch đều lớn đến khiếp người, chỉ cần họ bày tỏ thái độ, về cơ bản tương đương với việc được Tổng bí thư tán thành trước rồi.
Tuy nhiên có một điểm Hạ Tưởng không rõ là, cho tới tận bây giờ mới thôi, Trần Hạo Thiên nhằm vào phía trên thế công bên ngoài, bố cục rất tài tình, phản kích rất sắc bén, nhưng giọng nói nhằm vào nội bộ Lĩnh Nam là phản đối hoặc không nhã nhặn, dường như vẫn chưa một lần ra mặt hành động.Cái khác thì tạm thời không nói, lấy Ngô Hiểu Dương làm ví dụ, nếu như không phải y đến, không phải y ra tay mạnh mẽ, sợ rằng khi Trần Hạo Thiên đối diện với khí thế quái đản của Ngô Hiểu Dương, vẫn sẽ áp dụng thái độ nhượng bộ, Trần Hạo Thiên vì sao lại có biểu hiện "miệng hùm gan sứa" hoàn toàn không giống nhau?
Chẳng lẽ nói, nội bộ Lĩnh nam có cái gì đó khiến Trần Hạo Thiên có chỗ kiêng kỵ lớn sao, khiến gã không dám lấy thủ đoạn mạnh áp chế, hay là có thế lực gì khiến Trần Hạo Thiên khoanh tay bó gối?
Chẳng lẽ là nhà họ Quý?
Nhớ đến lời truyền đạt từ lão Cổ, Hạ Tưởng dường như hiểu ra điều gì.
Nhà họ Quý ở Lĩnh Nam là gia tộc thần bí mà to lớn thế nào? Hạ Tưởng đối với nhà họ Quý càng ngày càng hứng thú, tuy nói hắn và Lâm Song Bồng cũng có thể coi như quen biết, nhưng trên người Lâm Song Bồng không chút gì nhìn ra là phong độ khí phách và gia thế rộng lớn của nhà họ Quý. Đương nhiên không thể xem mặt mà bắt hình dong, Lâm Song Bồng chỉ là con rể nhà họ Quý, chỉ coi như là bên ngoại, vẫn có sự chênh lệch nhất định.
- Phó Bí thư Hạ muốn uống chút gì không?
Trương Lực đứng dậy gọi tiếp viên hàng không lấy đồ uống.
Không sai, Hạ Tưởng về Bắc Kinh ngồi cùng máy bay với Mễ Kỷ Hỏa, hắn không đem theo thư ký, nhưng Mễ Kỷ Hỏa lại đem theo thư ký Trương Lực.
Trương Lực cũng không phải là thư ký mà Mễ Kỷ Hỏa từ Bắc Kinh đem đến Lĩnh Nam, mà là sự chỉ định của Tỉnh ủy Lĩnh Nam. Mex Kỷ Hỏa tính cách hiền hòa, cũng không phải là bới móc, cũng có thể là năng lực các mặt của Trương Lực đều không tồi, Mễ Kỷ Hỏa hoàn toàn tín nhiệm y.
Trương Lực người không cao, là người sinh ra và lớn lên ở Lĩnh Nam, diện mạo bình thường, nói chuyện hay làm việc đều cảm thấy rất nhiệt tình, quả thật rất dễ dàng khiến người khác tiếp nhận gã.
- Không cần, cảm ơn…
Hạ Tưởng khoát tay, cảm ơn và từ chối ý tốt của Trương Lực, ngẩng đầu lên nhìn, Mễ Kỷ Hỏa từ từ nhắm mắt, dường như là đã đi vào giấc ngủ.
Mễ Kỷ Hỏa về Bắc Kinh ăn tết mang theo Trương Lực, có thể thấy độ tín nhiệm của ông ta với Trương Lực không bình thường, không thể dễ dàng tin tưởng một người. Trương Lực có thể trong một thời gian ngắn mà có thể có được sự tín nhiệm của Mễ Kỷ Hỏa, cũng chứng minh là có chỗ hơn người.
Thu hồi lại ánh mắt và suy nghĩ, tầm mắt của Hạ Tưởng lại dừng ở trên báo, bài báo liên quan đến cải cách, có mấy câu nói vẫn văng vẳng trong đầu Hạ Tưởng.
- Bất luận phương án chu đáo chặt chẽ cỡ nào, trí tuệ cao siêu bao nhiêu, cải cách thường dẫn đến một số điều phi nghĩa: vừa kẻ có lợi sẽ dùng ưu thế quyền lời nói ngăn cản cải cách, phương tiện thông tin đại chúng có thể mang cái nhìn soi mói chỉ tiết về cải cách. Một vài người thậm chí còn có thể lấy tư duy xã hội không tưởng để yêu cầu cải cách khắt khe, đối với cải cách mà nói, nghiêm túc lắng nghe ý kiến nhân dân, lại không vì tin đồn mà hành động, vừa cần trí tuệ và thận trọng, lại càng cần phải có dũng khí và gánh vác…
Đoạn nói này, quả thật là vì quy định về lõa quan mà Trần Hạo Thiên sắp đề nghị mà làm ra lời giải thích hoàn mỹ!
So với đánh gian trừ ác của nơi khác, so với hát bài ca yêu nước và đại hưng sĩ mộc, hành động đặc biệt của Trần Hạo Thiên và chính sách lõa quan, có lẽ không như động tác kinh động khiếp sợ khác làm lóa mắt và nên ghi lại, trong mắt người dân, to mà dường như không có gì. Nhưng ý nghĩ của Trần Hạo Thiên, phù hợp với phương châm lớn về cái nhìn đại cục của Trung ương, là phong thái và khí độ mà một vị Ủy viên Bộ chính trị nên.
Không phải đánh gian trừ ác không tốt, đó là thuộc phận sự của cán bộ cấp Tỉnh và cấp Bộ trở xuống, làm Ủy viên Bộ chính trị, phải từ trên thể chế chính trị đứng trên góc độ cao của quốc gia xem xét vấn đề, mà không phải hạn chế một thành phố một tỉnh, phải có tinh thần khởi đầu. Bởi vậy Trần Hạo Thiên những gì đã làm có thể càng được Trung ương khen ngợi.
Không bao lâu,Trương Lực lấy đồ uống đến, của Mễ Kỷ Hỏa một ly cà phê, của gã một ly nước lọc, lại còn mang đến cho Hạ Tưởng một ly nước trái cây.
- Phó Bí thư Hạ, ngài cần bổ sung vitamin, uống nước trái cây là tốt nhất, tôi đã tự lấy cho ngài cốc nước trái cây.
Trong nụ cười của Trương Lực, có 3 phần thành khẩn 4 phần nhiệt tình, khiến người khác đều khó lòng từ chối.
Hạ Tưởng đành phải nhận cốc hoa quả:
- Thư ký Trương, vất vả rồi.
Trương Lực vội khoát tay nói:
- Có thể vì Phó Bí thư Hạ phục vụ, là vinh hạnh của tôi, Chủ tịch Mễ thường nói muốn tôi học tập Phó Bí thư Hạ.
Mễ Kỷ Hỏa mở mắt, uống một ngụm cà phê:
- Tôi muốn cà phê là có cà phê. Trương Lực, sao cậu lại uống nước lọc?
- Tôi không cần nâng cao tinh thần, cũng không cần bổ sung dinh dưỡng, chỉ là thấy khát, nước lọc có thể giải khát.
Trương Lực trả lời rất khéo léo, cũng rất lanh trí.
Hạ Tưởng mắt sáng lên, so với Đường Thiên Vân trầm lặng và kiệm lời, Trương Lực tuy nhiều lời nhưng được cái khéo,một chút cũng không làm người khác thấy phiền chán, lại có mấy phần làm người ta thích thú, chả trách Mễ Kỷ Hỏa lại có thể mang y đến Bắc Kinh, rõ thấy Mễ Kỷ Hỏa dựa dẫm vào Trương Lực.
Khi làm một vị lãnh đạo bắt đầu dựa dẫm vào một thư ký, chính là lúc thư ký thu được lợi lớn.
Sau khi hạ cánh, Hạ Tưởng tạm biệt Mễ Kỷ Hỏa, mỗi người lên xe của mình, Mễ Kỷ Hỏa nhiệt tình mời Hạ Tưởng đến nhà gã làm khách, Hạ Tưởng khách khí đáp ứng, nhưng đi hay không đi, trong lòng không có tự tin.
Người đón Mễ Kỷ Hỏa là ai, Hạ Tưởng không chú ý, người đón hắn là Cổ Ngọc.
Bắc Kinh lúc này, đang là mùa đông giá lạnh khô hanh, Cổ Ngọc mặc áo bông màu xanh ngọc, hoặc là do đứng quá lâu trong giá lạnh, khuôn mặt lạnh đến mức đỏ ửng hai má, giống nhưng một quả táo to. Hạ Tưởng vừa xuất hiện, cô liền đi tới, hai tay cho vào trong túi áo của Hạ Tưởng sưởi ấm.
- Em lạnh chết mất, ai chà, sao anh không mặc dầy một chút, không biết Bắc Kinh lạnh nhiều rồi à, thật là, một người đàn ông lớn thế này rồi, khi nào thì mới có thể tự chăm sóc bản thân?
Không biết bao nhiêu do đâu, Cổ Ngọc tâm hồn không nhuốm bụi trần cũng trở nên tình đời rồi, biết từ trong ra ngoài quan tâm Hạ Tưởng, vừa thấy Hạ Tưởng liền bà già vài câu, rõ rang là oán giận, nhưng thật tế lại là quan tâm.
Lên xe – đương nhiên Hạ Tưởng ngồi vị trí lái xe, hắn thân là Phó bí thư Tỉnh ủy trước mặt Cổ Ngọc hiển nhiên chẳng có chút uy lực gì, phải làm lái xe cũng làm.
- Đoán xem hôm nay ai đến tìm ông nội?
Cổ Ngọc yên tâm thoải mái ngồi ở ghế phụ, ngắm Hạ Tưởng lái xe thành thạo, lái rời khởi bãi đỗ xe.
Xe của Cổ Ngọc là xe BMW, hơn nữa lại còn là phiên bản cũ, Hạ Tưởng thật sự nghĩ không ra Cổ Ngọc thục nữ và xinh đẹp thế sao lại có thể mua một chiếc BMW, hơn nữa mua BMW thì cũng đã mua BMW rồi, sao lại không mua phiên bản cao?
Nghĩ không ra nhưng hắn cũng lười hỏi, Cổ Ngọc có lúc chính là không thể lấy lẽ thường làm chuẩn mực.
- Ai thế? Nguồn truyện: Truyện FULL
Hạ Tưởng làm sao có thể đoán được, quá trừu tượng rồi.
- Anh có quen biết đấy, là người anh quen biết ở tỉnh Yến, sau đó ông ấy còn đến qua Lĩnh Nam.
Cổ Ngọc chớp chớp mắt, có ý muốn kiểm tra Hạ Tưởng.
Tiền Cẩm Tùng? Hạ Tưởng nháy mắt nghĩ ra cái tên.
Không sai, Tiền Cẩm Tùng đích thực có một khoảng thời gian đảm nhiệm Chủ tịch Tỉnh và Phó chủ tịch tỉnh Thường vụ Lĩnh Nam, đại khái hơn nửa năm chưa đến 1 năm, cũng không biết sau lưng phát sinh cái gì, Tiền Cẩm Tùng bị điều đi khỏi Lĩnh Nam, tiếp tục đảm nhiệm chức Chủ tịch tỉnh ở một tỉnh nào đỏ ở Tây Nam.
Nếu như là đến trước một bước, đảm nhiệm Phó bí thư Tỉnh ủy thì không sao, nhưng lại từ tỉnh Lĩnh Nam chuyển nhiệm hắn tiếp tục làm Chủ tịch tỉnh, rõ ràng là đã sắp xếp rồi.
- Tiền Cẩm Tùng tìm ông Cổ có chuyển gì?
Trực giác Hạ Tưởng cảm thấy có điều bí ẩn.
- Dốt ạ, ông ta đang đợi anh đó.
Cổ Ngọc cười hì hì bóc một viên kẹo cho Hạ Tưởng:
- Ông ta và ông nội nói tán dóc huyên thuyên cả ngày, cuối cùng hỏi có phải anh qua đây, em nói em đi đón anh, ông ta mới nói ra ý có vài chuyện muốn gặp mặt anh nói chuyện, còn nói, xem dáng điệu của anh, không đợi được anh thì không đi.
- Anh nói xem cũng quái rồi, ông ta sao không đến nhà họ Ngô đợi anh, lại cứ đến nhà em đợi anh, mối quan hệ giữa anh và ông nội hình như không nhiều người biết lắm, ngược lại mối quan hệ giữa anh và nhà họ Ngô, mọi người đều biết.
Cổ Ngọc nói liên miên không ngừng, chỉ lo đắm chìm trong sự khoái lạc bên trong mình, lại không chú ý đến Hạ Tưởng đã hơi nhíu mày.
Trong miệng Hạ Tưởng đang ngậm kẹo, nhưng lại không cảm thấy vị ngọt, bởi vì dường như càng ngày càng nhiều dấu hiệu không rõ ràng, hắn có khẳ năng sẽ gặp phải một sự lựa chọn lớn ở Lĩnh Nam.
Trực giác mách bảo hắn, Tiền Cẩm Tùng muốn nói chuyện liên quan về Trần Hạo Thiên với hắn.