Kỳ thật nếu như phân chia mơ hồ, ông Cổ cũng nên xem như là thuộc phạm trù thế lực gia tộc, lại còn là thế lực gia tộc truyền thống, theo nghĩa hẹp mà nói, ông ta và Phù Uyên, nhà hộ Quỳ thậm chí là Quan Viễn Khúc đi càng gần càng phù hợp.
Cũng đúng, sớm trước khi Hạ Tưởng xuất hiện, ông Cổ luôn không vừa lòng với ông Ngô, trang giành cấu xé lẫn nhau cũng được mấy mấy năm rồi.
Nói cách khác, nếu không phải là sự xuất hiện của Hạ Tưởng, lập trường của ông Cổ chắc chắc kiên định đứng trên phía đối lập với thế lực gia tộc, cho dù bây giờ, lập trường của ông Cổ quả thật không nhất trí cùng thế lực gia tộc, thậm chí cũng không theo nhịp bước của Tổng bí Thư, mà là trước sau vẫn có lập trường của bản thân ông ta.
Cuối cùng ông Cổ sẽ đóng vai gì trong nhiệm kỳ mới, sẽ chạy theo lợi ích chính trị thế nào, Hạ Tưởng cũng không phải là chắc chắn hoàn toàn, cũng không thể đi hỏi rõ ràng, chỉ có một điền khiến hắn an tâm là được rồi, đó là ông Cổ trước nay vẫn đặt lợi ích của ông ta lên hàng đầu.
Hạ Tưởng nên vui mừng.
Khi Tiền Cẩm Tùng vừa đi Lĩnh Nam, Lĩnh Nam trên ý nghĩa truyền thống vẫn thuộc phạm vi thế lực gia tộc, sự ảnh hưởng nhà họ Khâu ở Lĩnh Nam vô cùng kinh người.Từ sau khi Trần Hạo Thiên nhậm chức, không chỉ sức ảnh hường nhà họ Quỳ ở Lĩnh Nam có suy giảm, sức ảnh hưởng nhà họ Khâu cũng dần dần co lại, cuối cùng cũng khó hình thành khí hậu gì.
Cuối cùng trong đó xảy ra chuyện gì, là giao dịch hậu đài hay là ép bức dụ dỗ, Hạ Tưởng cũng không đoán được. Dù sao thì đừng nhìn vào trong mười mấy năm Trần Hạo Thiên nhậm chức ở Lĩnh Nam, dường như quá mức khiêm tốn. Kỳ thực dưới sự sắp đặt của ông ta ở Lĩnh Nam, ngấm ngầm vẫn phát sinh nhiều nội tình không nhiều người biết. Có thể bức lui nhà họ Khâu và nhà họ Quý, một đại diện cho thế lực gia tộc mới trỗi dậy và một đại diện cho thế lực gia tộc truyền thống, thủ đoạn của Trần Hạo Thiên thật kinh ngạc.
Khi tới nhà cao cửa rộng của nhà ông Cổ, cũng đúng lúc giữa trưa, ánh nắng rất tốt, cái sáng sủa giữa trưa thật là cảnh tượng đẹp.
Hạ Tưởng vừa dừng xe, thì nhìn thấy Tiền Cẩm Tùng bước nhanh ra đón rồi.
Tiền Cẩm Tùng phong thái vẫn không giảm so với năm đó, chẳng qua trong sự nhiệt tình, ẩn chứa vẻ ưu tư, gã vội vã bắt tay Hạ Tưởng:
- Phó bí thư Hạ, từ biệt năm nào, nay mới gặp lại, không dễ dàng, thật không dễ dàng.
Trong ấn tượng, Tiền Cẩm Tùng không phải là người tính tình hạng vừa, trước mặt người khắc rất ít khi để lộ tình cảm ra ngoài, hôm nay vừa gặp mặt đã thấy gã xúc động muôn vàn, Hạ Tưởng cũng hơi hơi cảm thán.
- Chủ tịch tỉnh Tiền, tôi cũng luôn hoài niệm về quãng thời gian ở tỉnh Yến, giống như ánh nắng ấm áp của ngày hôm nay vậy, khiến người như trở về ngày xưa.
Hạ Tưởng cũng trả lời đầy ý thơ.
Tiền Cẩm Tùng gặp Hạ Tưởng giống như năm đó, giữa gã và hắn không có khoảng cách, cũng là nhất thời tâm tình tốt, vẻ ưu tư đột nhiên biết mất.
Vào đến phòng, ông Cổ ngồi trên sô pha, chỉ không chút để ý mà nói một câu:
- Về rồi à?
Càng là lời nói vô vị, cũng thể hiện ra quan hệ mật thiết giữa Hạ Tưởng và ông Cổ.
- Ngồi cùng Chủ tịch tỉnh Mễ chuyến bay về Bắc Kinh.
Hạ Tưởng gật đầu đáp:
- Trên máy bay có ăn chút đồ, bây giờ lại đói rồi.
Trước mặt ông Cổ, Hạ Tưởng không khách khí, coi như nhà mình vậy.
Ông Cổ cười hiền từ:
- Biết cháu ăn không quen cơm, con bé Ngọc vì cháu mà chuẩn bị bánh màn thầu và bánh nướng, còn có cả sủi cảo, muốn ăn gì thì ăn.
- Phó Chủ tịch Tiền cùng ăn đi, đừng khách khí.
Hạ Tưởng giữ chức chủ nhà luôn, nhiệt tình mời Tiền Cẩm Tùng.
Tiền Cẩm Tùng thoáng chút ngập ngừng, rồi cũng ngồi vào.
Ăn xong, ông Cổ nghỉ trưa đúng giờ, Cổ Ngọc cũng biết điều nói đi nghỉ trưa, vừa khéo có thời gian để Hạ Tưởng nói chuyện một mình với Tiền Cẩm Tùng.
Năm nay về Bắc Kinh ăn tết, Hạ Tưởng không có nhiều sắp xếp, không muốn chạy khắp nơi, nhiệm vụ lớn nhất là đi thăm hỏi bốn ông cụ một lượt, sau đó chơi cùng con trai, rồi thêm nửa ngày chơi cùng Tiếu Giai và con gái, còn Mai Hiểu Lâm và Mai Đình, phải xem Mai Hiểu Lâm có thời gian không.
Nếu như có thể, hắn vẫn muốn gặp mặt Trần Phong. Hôm qua nói chuyện điện thoại với Trần Phong, Trần Phong còn nói nhất định đến Bắc Kinh.
Lại còn gặp mặt Cổ Thu Thật, sau đó.....là có thể dẹp đường về nhà rồi. Mùng 3 là phải về Dương Thành, có nhiều chuyện hắn cần bắt tay làm trước, hành động đặc biệt qua tết có thể sẽ triển khai toàn diện.
Lại không ngờ, vừa về tới Bắc Kinh, vừa đáp máy bay người gặp đầu tiền lại là Tiền Cẩm Tùng.
Ánh nắng mùa đông sau buổi trưa có vài phần ấm áp, tuy nhiên mùa đông ở Bắc Kinh đích thực rất lạnh, đứng nói chuyện trong sân, không bao lâu đã cảm thấy khí lạnh đã vào người.
Hạ Tưởng và Tiền Cẩm Tùng đứng trong sân, đứng dưới gốc cây đại thụ, Hạ Tưởng mở miệng nói trước:
- Năm gần đây tỉnh Thục Trung tình thế phát triển thật không tồi, mỗi năm tiến một bậc, đều là do phương pháp lãnh đạo của Chủ tịch Tiền.
Tiền Cẩm Tùng bây giờ nhậm chức Chủ tịch tỉnh Thục Trung.
Tiền Cẩm Tùng chỉ lắc đầu rồi cười, hiển nhiên chỉ là vô ý đàm luận về tình hình kinh tế,t rực tiếp nói rõ đề tài:
- Thời gian tôi ở Lĩnh Nam, có khoảng thời gian hơn nửa năm làm việc cùng Bí thư Trần....
Hạ Tưởng trong lòng lo lắng, quả nhiên có liên quan đến Trần Hạo Thiên.
- Đối nhân xử thế của Bí thư Trần, có thể anh hiểu một chút, nhưng cũng có rất nhiều phương diện, sợ rằng anh không hiểu lắm.
Tiền Cẩm Tùng vỗ vai Hạ Tưởng, rất thân thiết:
- Phó bí thư Hạ, thời gian tôi quen biết anh dài hơn so với thời gian Bí thư Trần quen biết anh, lại còn bây giờ giữa tôi và anh cũng chẳng có quan hệ lợi hại, lời tôi nói, anh coi như là lời giữa những người bạn cũng tốt, coi như tôi quan tâm với anh cũng tốt, tóm lại, nghe rồi bỏ qua.
Cho dù là nghe rồi bỏ qua thì hàm ý cũng rất nhiều, lý giải của Hạ Tưởng là, Tiền Cẩm Tùng là nói anh biết tôi biết.
Hạ Tưởng lặng lẽ gật đầu, hắn mặc kệ Tiền Cẩm Tùng xuất phát điểm là cái gì, gã nói gì thì hắn nghe thế. Sau khi nghe qua, tin hay không, lại là chuyện khác. Đương nhiên, Hạ Tưởng cũng không thể khờ khạo cho rằng Tiền Cẩm Tùng 100% xuất phát từ nguyên nhân yêu mến hắn mà chủ động đến nói chuyện.
Nhất cử nhất động của nhân vật chính trị, đều không thể chỉ xem bề ngoài.
- Lĩnh Nam và Sơn Thành, gần đây tình hình náo nhiệt không ít, Phó bí thư Hạ, thời cơ anh đi Lĩnh Nam rất nhạy cảm, chắc chắn là mưu đồ cao thâm. Hơn nữa cũng tin rằng anh nhận thức rõ cơ hội và thách thức sắp tới. Nhưng có một điểm có thể anh không suy xét bên trong, phía sau sự tranh chấp của Lĩnh Nam và Sơn Thành, không chỉ là chuyện đơn giản như thế, sau lưng còn đề cập đến yêu cầu chính trị của thế lực địa phương Lĩnh Nam.
Ánh mắt Tiền Cẩm Tùng hướng lên không trung, đến trước hòn non bộ, tay chắp sau lưng, lại nói:
- Bí thư Trần thủ đoạn kín đáo, tâm tư sâu xa, thường thường sẽ có phát sinh phản kích tuyệt diệu áp chế người. Tôi tin rằng, chuyện tranh chấp ở Lĩnh Nam với Sơn Thành, có sự giúp đỡ của anh, Bí thư Trần chắc chắn sẽ chuyển bại thành thắng.
- Nhưng anh đã nghĩ qua hay chưa, coi như cuối cùng Bí thư Trần giành thắng lợi, trước tiên không nói anh có thế có lợi hay không, anh có thể sẽ đắc tội với thế lực địa phương to lớn tại Lĩnh Nam. Tôi cũng biết ở tỉnh Tề, anh có đọ sức với thế lực địa phương ở tỉnh Tề, thắng một ván. Nhưng thế lực địa phương ở tỉnh Tề chết mà không cứng, vẫn còn sức phản công lại, so sánh với thể lực địa phương tỉnh Tề, thế lực địa phương tỉnh Lĩnh Nam, càng chua đáo chặt chẽ, càng đoàn kết, cũng càng khiến người ta khó phòng bị, bởi vì….Lĩnh Nam có nhà họ Quý!
- Tôi lúc đó rời khỏi Lĩnh Nam, cũng là vì chuyện đối đãi với nhà họ Quý và sinh ra bất đồng với ông ta, lại bởi vì bất mãn với việc ông ta lật đổ nhà họ Khâu ở Lĩnh Nam. Kết quả, trên phối hợp công việc liền xuất hiện tình cảnh không đồng bộ, sau đó …..tôi liền bị điều đi Thục Trung.
…Mãi cho đến khi xe Tiền Cẩm Tùng khuất sau góc đường, Hạ Tưởng mới thu lại ánh nhìn, quay người trở lại trong nhà.
Cổ Ngọc đang bưng một cốc trà, giả vờ giả vịt giơ lên cao, cao hơn chân mày đưa đến trước mắt Hạ Tưởng:
- Cổ nhân nói tôn trọng nhau như khách, nâng khay ngang mày, em cũng nên hiền lành một lần.
Hạ Tưởng nhận cốc trà, cười một tiếng:
- Nâng khay ngang mày không tồi, không cần phải tôn trọng nhau như khách, khách khí quá ngược lại sẽ xa lánh.
Cổ Ngọc cười tủm tỉm kéo cánh tay của Hạ Tưởng:
- Cứ mơ đi, ngày ngày khiến em nâng khay ngang mày, không phải em phiền chết à? Một lần là được rồi, anh nên thỏa mãn với cái đã có đi nhé.
Có lúc Hạ Tưởng là một người rất biết thỏa mãn với cái đã có, có lúc lại không. Với Cổ Ngọc, hắn khoan dung đồng thời thông cảm, với Trần Hạo Thiên, hắn cảm thấy phức tạp mà hết chỗ nói.
Lời của Tiền Cẩm Tùng, mấy phần thật mấy phần giả thậm chí không cần phân tích cũng có thể kết luận một câu là thật.
Nhưng cũng không thể dựa vào lời nói của Tiền Cẩm Tùng mà kết luận, Trần Hạo Thiên âm thầm chèn ép thế lực gia tộc là xuất phát từ việc tư, Hạ Tưởng bây giờ không dám kết luận, cũng không đánh giá cách đối nhân xử thể của Trần Hạo Thiên, tình hình nội bộ tỉnh Lĩnh Nam rốt cuộc thế nào. Năm đó thế lực nhà họ Quý và nhà họ Khâu bị phân hóa áp chế thế nào, cũng cần phải sau khi qua tết nói chuyện với nhà họ Quý ở Lĩnh Nam, mới có thể đưa ra kết luận chuẩn xác được.
Vốn dĩ Hạ Tưởng gặp mặt với nhà họ Quý cũng không phải là kỳ vọng quá lớn, không ngờ hành động bất ngờ của Tiền Cẩm Tùng, khiến sự hứng thú nói chuyện với nhà họ Quý của hắn tăng lên nhiều.
Lại nghĩ tới ông Cổ nói tới nội dung nhà họ Quý muốn nói với hắn, sự việc liên quan đến lợi ích bản thân của Trần Hạo Thiên, hắn càng không kiềm chế được tâm tư, trực tiếp mở miệng đi hỏi ông Cổ.
- Nhà họ Quý nói chuyện gì với cháu, làm sao ông biết?
Ông Cổ vẫn như cũ vừa hỏi đã kêu không biết, vẻ mặt của ông ta thật không giống làm bộ, dường như không biết thật.
- Tiền Cẩm Tùng năm đó đột nhiên điều đi Lĩnh Nam, sau lưng phát sinh chuyện gì?
Hạ Tưởng lại hỏi.
- Cháu đến Bắc Kinh là về ăn tết, không phải là vì công việc, từ bây giờ về sau, không được hỏi linh tinh, chỉ có thể nói như ý cát tường vạn sự thuận lợi
Ông Cổ giả vờ giận nói.
Hạ Tưởng không biết nói gì, cũng không biết ông Cổ biết gì, chính là tránh mà không nói, hắn cũng không gượng ép, đành phải nói với ông Cổ:
- Chúc ông sức khỏe dồi dào, mọi chuyện tốt lành, tinh thần long mã, luôn luôn vui vẻ.
Ông Cổ cười ha ha:
- Đúng đúng, đây mới gọi là tết.
Ngày thứ 2, Hạ Tưởng không kịp gặp mặt trước Tào Thù Lê, liền hẹn Khâu Tự Phong đến nhà họ Phó, bởi vì nhận được điện thoại của Phó Tiên Phong, bệnh tình ông cụ Phó nguy kịch rồi.
Khi Hạ Tưởng và Khâu Tự Phong vội vàng tới nhà họ Phó, nhà họ Phó trên dưới đều thể hiện không khí trang nghiêm, xem tình hình, ông cụ Phó có thể không tốt thật rồi. Hôm nay mới là 30 tết, cổ nhân nói, cánh cửa năm cũ, có khi là thời điểm bệnh tình người già thêm nặng, cánh cửa năm cũ chính là Quỷ môn Quan.
Phó Tiên Phong vẻ mặt đau khổ, bắt tay với Hạ Tưởng và Khâu Tự Phong, đang muốn hàn huyên, Mai Hiểu Lâm đã chạy tới.
Không đúng chỗ, Mai Hiểu Lâm cũng không nói chuyện với Hạ Tưởng và Khâu Tự Phong, đều là muốn gặp mặt ông cụ Phó – có lẽ là lần gặp mặt cuối cùng, mấy người tề tụ, cũng là vì biểu hiện thế lực gia tộc đoàn kết một lòng.
Vốn dĩ là một lần gặp gỡ vui buồn nhân gian, Hạ Tưởng cũng không nghĩ sẽ có khách không mời mà tới, không ngờ không chỉ là khách không mời mà tới, hơn nữa còn là người hắn ko muốn gặp, nói chính xác, là ba người.
Phạm Duệ Hằng, Phạm Tranh và Cao Kiến Viễn!
Kỳ thật nếu như phân chia mơ hồ, ông Cổ cũng nên xem như là thuộc phạm trù thế lực gia tộc, lại còn là thế lực gia tộc truyền thống, theo nghĩa hẹp mà nói, ông ta và Phù Uyên, nhà hộ Quỳ thậm chí là Quan Viễn Khúc đi càng gần càng phù hợp.
Cũng đúng, sớm trước khi Hạ Tưởng xuất hiện, ông Cổ luôn không vừa lòng với ông Ngô, trang giành cấu xé lẫn nhau cũng được mấy mấy năm rồi.
Nói cách khác, nếu không phải là sự xuất hiện của Hạ Tưởng, lập trường của ông Cổ chắc chắc kiên định đứng trên phía đối lập với thế lực gia tộc, cho dù bây giờ, lập trường của ông Cổ quả thật không nhất trí cùng thế lực gia tộc, thậm chí cũng không theo nhịp bước của Tổng bí Thư, mà là trước sau vẫn có lập trường của bản thân ông ta.
Cuối cùng ông Cổ sẽ đóng vai gì trong nhiệm kỳ mới, sẽ chạy theo lợi ích chính trị thế nào, Hạ Tưởng cũng không phải là chắc chắn hoàn toàn, cũng không thể đi hỏi rõ ràng, chỉ có một điền khiến hắn an tâm là được rồi, đó là ông Cổ trước nay vẫn đặt lợi ích của ông ta lên hàng đầu.
Hạ Tưởng nên vui mừng.
Khi Tiền Cẩm Tùng vừa đi Lĩnh Nam, Lĩnh Nam trên ý nghĩa truyền thống vẫn thuộc phạm vi thế lực gia tộc, sự ảnh hưởng nhà họ Khâu ở Lĩnh Nam vô cùng kinh người.Từ sau khi Trần Hạo Thiên nhậm chức, không chỉ sức ảnh hường nhà họ Quỳ ở Lĩnh Nam có suy giảm, sức ảnh hưởng nhà họ Khâu cũng dần dần co lại, cuối cùng cũng khó hình thành khí hậu gì.
Cuối cùng trong đó xảy ra chuyện gì, là giao dịch hậu đài hay là ép bức dụ dỗ, Hạ Tưởng cũng không đoán được. Dù sao thì đừng nhìn vào trong mười mấy năm Trần Hạo Thiên nhậm chức ở Lĩnh Nam, dường như quá mức khiêm tốn. Kỳ thực dưới sự sắp đặt của ông ta ở Lĩnh Nam, ngấm ngầm vẫn phát sinh nhiều nội tình không nhiều người biết. Có thể bức lui nhà họ Khâu và nhà họ Quý, một đại diện cho thế lực gia tộc mới trỗi dậy và một đại diện cho thế lực gia tộc truyền thống, thủ đoạn của Trần Hạo Thiên thật kinh ngạc.
Khi tới nhà cao cửa rộng của nhà ông Cổ, cũng đúng lúc giữa trưa, ánh nắng rất tốt, cái sáng sủa giữa trưa thật là cảnh tượng đẹp.
Hạ Tưởng vừa dừng xe, thì nhìn thấy Tiền Cẩm Tùng bước nhanh ra đón rồi.
Tiền Cẩm Tùng phong thái vẫn không giảm so với năm đó, chẳng qua trong sự nhiệt tình, ẩn chứa vẻ ưu tư, gã vội vã bắt tay Hạ Tưởng:
- Phó bí thư Hạ, từ biệt năm nào, nay mới gặp lại, không dễ dàng, thật không dễ dàng.
Trong ấn tượng, Tiền Cẩm Tùng không phải là người tính tình hạng vừa, trước mặt người khắc rất ít khi để lộ tình cảm ra ngoài, hôm nay vừa gặp mặt đã thấy gã xúc động muôn vàn, Hạ Tưởng cũng hơi hơi cảm thán.
- Chủ tịch tỉnh Tiền, tôi cũng luôn hoài niệm về quãng thời gian ở tỉnh Yến, giống như ánh nắng ấm áp của ngày hôm nay vậy, khiến người như trở về ngày xưa. Text được lấy tại
Hạ Tưởng cũng trả lời đầy ý thơ.
Tiền Cẩm Tùng gặp Hạ Tưởng giống như năm đó, giữa gã và hắn không có khoảng cách, cũng là nhất thời tâm tình tốt, vẻ ưu tư đột nhiên biết mất.
Vào đến phòng, ông Cổ ngồi trên sô pha, chỉ không chút để ý mà nói một câu:
- Về rồi à?
Càng là lời nói vô vị, cũng thể hiện ra quan hệ mật thiết giữa Hạ Tưởng và ông Cổ.
- Ngồi cùng Chủ tịch tỉnh Mễ chuyến bay về Bắc Kinh.
Hạ Tưởng gật đầu đáp:- Trên máy bay có ăn chút đồ, bây giờ lại đói rồi.
Trước mặt ông Cổ, Hạ Tưởng không khách khí, coi như nhà mình vậy.
Ông Cổ cười hiền từ:
- Biết cháu ăn không quen cơm, con bé Ngọc vì cháu mà chuẩn bị bánh màn thầu và bánh nướng, còn có cả sủi cảo, muốn ăn gì thì ăn.
- Phó Chủ tịch Tiền cùng ăn đi, đừng khách khí.
Hạ Tưởng giữ chức chủ nhà luôn, nhiệt tình mời Tiền Cẩm Tùng.
Tiền Cẩm Tùng thoáng chút ngập ngừng, rồi cũng ngồi vào.
Ăn xong, ông Cổ nghỉ trưa đúng giờ, Cổ Ngọc cũng biết điều nói đi nghỉ trưa, vừa khéo có thời gian để Hạ Tưởng nói chuyện một mình với Tiền Cẩm Tùng.
Năm nay về Bắc Kinh ăn tết, Hạ Tưởng không có nhiều sắp xếp, không muốn chạy khắp nơi, nhiệm vụ lớn nhất là đi thăm hỏi bốn ông cụ một lượt, sau đó chơi cùng con trai, rồi thêm nửa ngày chơi cùng Tiếu Giai và con gái, còn Mai Hiểu Lâm và Mai Đình, phải xem Mai Hiểu Lâm có thời gian không.
Nếu như có thể, hắn vẫn muốn gặp mặt Trần Phong. Hôm qua nói chuyện điện thoại với Trần Phong, Trần Phong còn nói nhất định đến Bắc Kinh.
Lại còn gặp mặt Cổ Thu Thật, sau đó.....là có thể dẹp đường về nhà rồi. Mùng 3 là phải về Dương Thành, có nhiều chuyện hắn cần bắt tay làm trước, hành động đặc biệt qua tết có thể sẽ triển khai toàn diện.
Lại không ngờ, vừa về tới Bắc Kinh, vừa đáp máy bay người gặp đầu tiền lại là Tiền Cẩm Tùng.
Ánh nắng mùa đông sau buổi trưa có vài phần ấm áp, tuy nhiên mùa đông ở Bắc Kinh đích thực rất lạnh, đứng nói chuyện trong sân, không bao lâu đã cảm thấy khí lạnh đã vào người.
Hạ Tưởng và Tiền Cẩm Tùng đứng trong sân, đứng dưới gốc cây đại thụ, Hạ Tưởng mở miệng nói trước:
- Năm gần đây tỉnh Thục Trung tình thế phát triển thật không tồi, mỗi năm tiến một bậc, đều là do phương pháp lãnh đạo của Chủ tịch Tiền.
Tiền Cẩm Tùng bây giờ nhậm chức Chủ tịch tỉnh Thục Trung.
Tiền Cẩm Tùng chỉ lắc đầu rồi cười, hiển nhiên chỉ là vô ý đàm luận về tình hình kinh tế,t rực tiếp nói rõ đề tài:
- Thời gian tôi ở Lĩnh Nam, có khoảng thời gian hơn nửa năm làm việc cùng Bí thư Trần....
Hạ Tưởng trong lòng lo lắng, quả nhiên có liên quan đến Trần Hạo Thiên.
- Đối nhân xử thế của Bí thư Trần, có thể anh hiểu một chút, nhưng cũng có rất nhiều phương diện, sợ rằng anh không hiểu lắm.
Tiền Cẩm Tùng vỗ vai Hạ Tưởng, rất thân thiết:
- Phó bí thư Hạ, thời gian tôi quen biết anh dài hơn so với thời gian Bí thư Trần quen biết anh, lại còn bây giờ giữa tôi và anh cũng chẳng có quan hệ lợi hại, lời tôi nói, anh coi như là lời giữa những người bạn cũng tốt, coi như tôi quan tâm với anh cũng tốt, tóm lại, nghe rồi bỏ qua.
Cho dù là nghe rồi bỏ qua thì hàm ý cũng rất nhiều, lý giải của Hạ Tưởng là, Tiền Cẩm Tùng là nói anh biết tôi biết.
Hạ Tưởng lặng lẽ gật đầu, hắn mặc kệ Tiền Cẩm Tùng xuất phát điểm là cái gì, gã nói gì thì hắn nghe thế. Sau khi nghe qua, tin hay không, lại là chuyện khác. Đương nhiên, Hạ Tưởng cũng không thể khờ khạo cho rằng Tiền Cẩm Tùng 100% xuất phát từ nguyên nhân yêu mến hắn mà chủ động đến nói chuyện.
Nhất cử nhất động của nhân vật chính trị, đều không thể chỉ xem bề ngoài.
- Lĩnh Nam và Sơn Thành, gần đây tình hình náo nhiệt không ít, Phó bí thư Hạ, thời cơ anh đi Lĩnh Nam rất nhạy cảm, chắc chắn là mưu đồ cao thâm. Hơn nữa cũng tin rằng anh nhận thức rõ cơ hội và thách thức sắp tới. Nhưng có một điểm có thể anh không suy xét bên trong, phía sau sự tranh chấp của Lĩnh Nam và Sơn Thành, không chỉ là chuyện đơn giản như thế, sau lưng còn đề cập đến yêu cầu chính trị của thế lực địa phương Lĩnh Nam.
Ánh mắt Tiền Cẩm Tùng hướng lên không trung, đến trước hòn non bộ, tay chắp sau lưng, lại nói:
- Bí thư Trần thủ đoạn kín đáo, tâm tư sâu xa, thường thường sẽ có phát sinh phản kích tuyệt diệu áp chế người. Tôi tin rằng, chuyện tranh chấp ở Lĩnh Nam với Sơn Thành, có sự giúp đỡ của anh, Bí thư Trần chắc chắn sẽ chuyển bại thành thắng.
- Nhưng anh đã nghĩ qua hay chưa, coi như cuối cùng Bí thư Trần giành thắng lợi, trước tiên không nói anh có thế có lợi hay không, anh có thể sẽ đắc tội với thế lực địa phương to lớn tại Lĩnh Nam. Tôi cũng biết ở tỉnh Tề, anh có đọ sức với thế lực địa phương ở tỉnh Tề, thắng một ván. Nhưng thế lực địa phương ở tỉnh Tề chết mà không cứng, vẫn còn sức phản công lại, so sánh với thể lực địa phương tỉnh Tề, thế lực địa phương tỉnh Lĩnh Nam, càng chua đáo chặt chẽ, càng đoàn kết, cũng càng khiến người ta khó phòng bị, bởi vì….Lĩnh Nam có nhà họ Quý!
- Tôi lúc đó rời khỏi Lĩnh Nam, cũng là vì chuyện đối đãi với nhà họ Quý và sinh ra bất đồng với ông ta, lại bởi vì bất mãn với việc ông ta lật đổ nhà họ Khâu ở Lĩnh Nam. Kết quả, trên phối hợp công việc liền xuất hiện tình cảnh không đồng bộ, sau đó …..tôi liền bị điều đi Thục Trung.
…Mãi cho đến khi xe Tiền Cẩm Tùng khuất sau góc đường, Hạ Tưởng mới thu lại ánh nhìn, quay người trở lại trong nhà.
Cổ Ngọc đang bưng một cốc trà, giả vờ giả vịt giơ lên cao, cao hơn chân mày đưa đến trước mắt Hạ Tưởng:
- Cổ nhân nói tôn trọng nhau như khách, nâng khay ngang mày, em cũng nên hiền lành một lần.
Hạ Tưởng nhận cốc trà, cười một tiếng:
- Nâng khay ngang mày không tồi, không cần phải tôn trọng nhau như khách, khách khí quá ngược lại sẽ xa lánh.
Cổ Ngọc cười tủm tỉm kéo cánh tay của Hạ Tưởng:
- Cứ mơ đi, ngày ngày khiến em nâng khay ngang mày, không phải em phiền chết à? Một lần là được rồi, anh nên thỏa mãn với cái đã có đi nhé.
Có lúc Hạ Tưởng là một người rất biết thỏa mãn với cái đã có, có lúc lại không. Với Cổ Ngọc, hắn khoan dung đồng thời thông cảm, với Trần Hạo Thiên, hắn cảm thấy phức tạp mà hết chỗ nói.
Lời của Tiền Cẩm Tùng, mấy phần thật mấy phần giả thậm chí không cần phân tích cũng có thể kết luận một câu là thật.
Nhưng cũng không thể dựa vào lời nói của Tiền Cẩm Tùng mà kết luận, Trần Hạo Thiên âm thầm chèn ép thế lực gia tộc là xuất phát từ việc tư, Hạ Tưởng bây giờ không dám kết luận, cũng không đánh giá cách đối nhân xử thể của Trần Hạo Thiên, tình hình nội bộ tỉnh Lĩnh Nam rốt cuộc thế nào. Năm đó thế lực nhà họ Quý và nhà họ Khâu bị phân hóa áp chế thế nào, cũng cần phải sau khi qua tết nói chuyện với nhà họ Quý ở Lĩnh Nam, mới có thể đưa ra kết luận chuẩn xác được.
Vốn dĩ Hạ Tưởng gặp mặt với nhà họ Quý cũng không phải là kỳ vọng quá lớn, không ngờ hành động bất ngờ của Tiền Cẩm Tùng, khiến sự hứng thú nói chuyện với nhà họ Quý của hắn tăng lên nhiều.
Lại nghĩ tới ông Cổ nói tới nội dung nhà họ Quý muốn nói với hắn, sự việc liên quan đến lợi ích bản thân của Trần Hạo Thiên, hắn càng không kiềm chế được tâm tư, trực tiếp mở miệng đi hỏi ông Cổ.
- Nhà họ Quý nói chuyện gì với cháu, làm sao ông biết?
Ông Cổ vẫn như cũ vừa hỏi đã kêu không biết, vẻ mặt của ông ta thật không giống làm bộ, dường như không biết thật.
- Tiền Cẩm Tùng năm đó đột nhiên điều đi Lĩnh Nam, sau lưng phát sinh chuyện gì?
Hạ Tưởng lại hỏi.
- Cháu đến Bắc Kinh là về ăn tết, không phải là vì công việc, từ bây giờ về sau, không được hỏi linh tinh, chỉ có thể nói như ý cát tường vạn sự thuận lợi
Ông Cổ giả vờ giận nói.
Hạ Tưởng không biết nói gì, cũng không biết ông Cổ biết gì, chính là tránh mà không nói, hắn cũng không gượng ép, đành phải nói với ông Cổ:
- Chúc ông sức khỏe dồi dào, mọi chuyện tốt lành, tinh thần long mã, luôn luôn vui vẻ.
Ông Cổ cười ha ha:
- Đúng đúng, đây mới gọi là tết.
Ngày thứ 2, Hạ Tưởng không kịp gặp mặt trước Tào Thù Lê, liền hẹn Khâu Tự Phong đến nhà họ Phó, bởi vì nhận được điện thoại của Phó Tiên Phong, bệnh tình ông cụ Phó nguy kịch rồi.
Khi Hạ Tưởng và Khâu Tự Phong vội vàng tới nhà họ Phó, nhà họ Phó trên dưới đều thể hiện không khí trang nghiêm, xem tình hình, ông cụ Phó có thể không tốt thật rồi. Hôm nay mới là 30 tết, cổ nhân nói, cánh cửa năm cũ, có khi là thời điểm bệnh tình người già thêm nặng, cánh cửa năm cũ chính là Quỷ môn Quan.
Phó Tiên Phong vẻ mặt đau khổ, bắt tay với Hạ Tưởng và Khâu Tự Phong, đang muốn hàn huyên, Mai Hiểu Lâm đã chạy tới.
Không đúng chỗ, Mai Hiểu Lâm cũng không nói chuyện với Hạ Tưởng và Khâu Tự Phong, đều là muốn gặp mặt ông cụ Phó – có lẽ là lần gặp mặt cuối cùng, mấy người tề tụ, cũng là vì biểu hiện thế lực gia tộc đoàn kết một lòng.
Vốn dĩ là một lần gặp gỡ vui buồn nhân gian, Hạ Tưởng cũng không nghĩ sẽ có khách không mời mà tới, không ngờ không chỉ là khách không mời mà tới, hơn nữa còn là người hắn ko muốn gặp, nói chính xác, là ba người.
Phạm Duệ Hằng, Phạm Tranh và Cao Kiến Viễn!