Trên đất có hai người đang nằm, một người co giật, một người máu chảy đầy mặt, trường hợp rất bất nhã, càng bất nhã là, Phó Tiên Tiên khuôn mặt nhu mì xinh đẹp, lại cầm một cây côn điện dài, mặt lộ vẻ dương dương tự đắc khi thắng lợi, dưới sự so sánh mãnh liệt, làm cho người khác không khỏi nảy sinh tà ác.
Hơn nữa, lại là ở trước cửa nhà họ Phó.
Nếu là người khác đến thì đã đành, đừng nói là Phó Tiên Tiên lơ đễnh, ngay cả Hạ Tưởng cũng không để trong lòng, hiện tại là xã hội mới rồi, nếu là cổ đại, cổng nhà vương gia công hầu quyền cao chức trọng nào lại không từng xảy ra việc đánh nhau? Rất bình thường.
Chỉ có điều, tuyệt đối thật không ngờ lại là sự xuất hiện của Thủ tướng.
Sự xuất hiện bất ngờ của Phạm Duệ Hằng cũng đã đủ làm cho Hạ Tưởng kinh ngạc, không ngờ Thủ tướng cũng không mời mà đến --- tin rằng Phó Tiên Phong sẽ không trong lúc mời cả hắn, Khâu Tự Phong và Mai Hiểu Lâm, lại mời cả Thủ tướng đến --- Nhưng vừa nghĩ cũng liền nghĩ thông, Thủ tướng thường làm một vài chuyện bất ngờ, đột nhiên tò mò muốn đi thăm bệnh tình của ông cụ Phó, cũng là cử chỉ thân dân của Thủ tướng quan tâm đến lãnh đạo trưởng bối.
Nói thật, Hạ Tưởng và Thủ tướng có khoảng hơn một năm chưa gặp mặt chính thức, từ sau sự kiện tỉnh Tề, giữa hắn và Thủ tướng không gặp mặt, không liên lạc, cơ bản xa lạ đến mức giống người qua đường.
Sự xuất hành hôm nay của Thủ tướng, người đi theo không nhiều, biện pháp bảo an cũng không đến mức nghiêm khắc đến độ người không phận sự phải tránh lui, bên người chỉ có dăm ba người đi cùng mà thôi.
Có lẽ là tò mò, hoặc có lẽ là đoán được gì, Thủ tướng đi đến gần, tự mình cúi người đỡ Cao Kiến Viễn lên, thân thiết nói:
- Sao lại không cẩn thận ngã thế? Lúc đi đường phải nhìn rõ dưới chân có gì mới được bước, nếu không ngã đến mức đầu rơi máu chảy, cũng không thể trách đường không bằng phẳng, chỉ có thể trách mắt bản thân không tốt.
Hạ Tưởng vốn nghĩ gặp mặt Thủ tướng sẽ có một sự mở đầu xấu hổ, không ngờ vừa nghe lời của Thủ tướng, suýt chút nữa không nhịn được cười ra tiếng, càng buồn cười hơn nữa là Phó Tiên Tiên, vốn dĩ là cô làm việc xấu, dùng điện làm ngã Phạm Tranh, vừa thấy Thủ tướng lộ diện, cô vội lén lút đem côn điện trong tay nhét vào tay Khâu Tự Phong.
Làm việc xấu xong, còn không quên nháy mắt với Hạ Tưởng.
Khâu Tự Phong vẻ mặt bất đắc dĩ cười khổ, tay cầm hung khí, ném cũng không được, giấu cũng không xong, chỉ có thể che sau lưng.
Mai Hiểu Lâm cũng đứng yên tại chỗ, đối với hành động vừa nãy Khâu Tự Phong và Hạ Tưởng vì cô mà ra tay, cảm thấy vui mừng, ánh mắt thâm tình nhìn Hạ Tưởng một cái.
Chỉ đáng tiếc ánh mắt của Hạ Tưởng đã dừng trên người Thủ tướng.
Thủ tướng tóc hơi lộ hoa râm, mặc một chiếc áo bông màu xám cực kỳ bình thường, đôi giày da ở chân cũng đã cũ. Nếu không phải mỗi ngày đều lộ mặt trên ti vi, đi trên đường, bất cứ ai cũng không thể tin ông ta chính là Thủ tướng của một đất nước rộng lớn.
Thủ tướng cũng thú vị, sau khi đỡ Cao Kiến Viễn lên, những người đi theo xung quanh liền đỡ Cao Kiến Viễn sang một bên, ánh mắt của ông ta lại dừng lại trên người Phạm Tranh, dường như là sau một chút chần chừ, ông ta coi như không nhìn thấy, quay người lách qua, lập tức đi tới chỗ mấy người Hạ Tưởng.
Đầu tiên đứng trước mặt Hạ Tưởng, cố ý nhìn Hạ Tưởng từ trên xuống dưới vài lần, hơi xúc động nói:
- Hạ Tưởng, từ biệt một thời gian, không ngờ hôm nay lại gặp mặt. Hôm nay tôi đến thăm cụ Phó, là nhất thời tâm huyết dâng trào, không ngờ gặp cậu, tốt, rất tốt, chuyến đi này không tệ.
Lúc nói chuyện, tay của Thủ tướng đã giơ ra.
Hai tay của Hạ Tưởng nắm lấy tay của Thủ tướng, cảm nhận được hình tượng bình dân hiền lành và làm người khác kính trọng, dường như trong giây lát hắn quay về trước kia. Năm đó còn trẻ áo xanh lam mỏng bạc, tin rằng tất cả mọi điều tốt đẹp, tin rằng các nước tư bản chủ nghĩa đều sống trong nước sôi lửa bỏng, có điều thất thần chỉ trong giây lát, lúc hắn quay về hiện thực, chỉ cung kính mà không mất đi sự khách khí nói:
- Chào Thủ tướng, có thể gặp mặt Thủ tướng, trực tiếp nghe Thủ tướng dạy bảo, đối với tôi mà nói là một việc vô cùng vinh hạnh.
Câu trả lời của Hạ Tưởng vừa khách khí vừa xa cách.
Thủ tướng mặt không biến sắc, vẫn thản nhiên như cũ mỉm cười:
- Công việc và cuộc sống ở Lĩnh Nam tốt chứ? Người phương Bắc đến phương Nam sinh sống, luôn phải thích ứng một khoảng thời gian, cậu còn trẻ, năng lực thích ứng mạnh, tố chất cơ thể tốt, chắc chắn có thể thích nghi với cuộc sống có tiết tấu nhanh. Hy vọng cậu ở Lĩnh Nam không ngừng cố gắng, cống hiến cho sự an định chính trị, đoàn kết xã hội ở Lĩnh Nam.
Đặc biệt nhắc đến vấn đề an định chính trị và đoàn kết xã hội, mà không nhắc đến phát triển kinh tế, lời của Thủ tướng đầy thâm ý, Hạ Tưởng nghĩ rằng sự dạy bảo của Thủ tướng đến đây là dừng, không ngờ Thủ tướng thật là quan tâm đến hắn, vừa gặp mặt liền nói không dứt.
- Lĩnh Nam là khu vực phát triển nhất cả nước, cũng là Nam Cương của tổ quốc, lưng quay về hướng Nam mặt hướng Bắc, cậu ở Lĩnh Nam, đừng giới hạn ở một tỉnh, phải có ánh mắt phóng ra toàn quốc. Nhất cử nhất động của Lĩnh Nam, đều sẽ là tiêu điểm của toàn quốc, cậu nhận chức ở Lĩnh Nam, nếu không sợ gian nan, dũng cảm hướng về phía trước, phải dám đổi mới cải cách, có dũng khí xung phong lên trước.
Lời của Thủ tướng rất có hàm nghĩa, ám chỉ rất nhiều, Hạ Tưởng chỉ có thể gật đầu liên tục, quả thực không biết nói gì. Hắn cũng biết rõ, hoặc là trong sự kỳ vọng của Thủ tướng, hắn đảm nhiệm chức ở Lĩnh Nam có thể cùng Tôn Tập Dân vứt bỏ hiềm nghi trước mắt, dắt tay cùng tiến, trong việc gia nhập bộ của Trần Hạo Thiên, đạt đến một sự nhất trí nào đó…
Cảnh tượng cũng ít nhiều có chút cổ quái, Thủ tướng nắm lấy tay Hạ Tưởng không buông, vừa gặp mặt liền nói không ngừng, không nói đến Khâu Tự Phong và Mai Hiểu Lâm đang đứng cung kính một bên, thậm chí Phó Tiên Tiên cũng lặng lẽ núp ra đằng sau, chính là đằng xa Phạm Tranh còn đang nằm trên đất không ai quan tâm, dưới sự so sánh rõ ràng mà mãnh liệt như vậy, quả thực làm người ta kinh ngạc nói không ra lời.
Chỉ sợ trong thời gian Thủ tướng đảm nhiệm đi nước ngoài hơn 10 năm, chưa bao giờ có cảnh như hiện tại.
Phạm Tranh đáng thương, thân từng là công tử của Bí thư Tỉnh ủy, không cách nào đắm chìm trong tình yêu thương của Thủ tướng, ngay cả một Thủ tướng trách trời thương dân cũng không để ý đến sự đau khổ và tồn tại của y, y làm người thật quá thất bại.
Thủ tướng sau đó bắt tay với Khâu Tự Phong và Mai Hiểu Lâm cũng rất qua loa, đơn giản nói vài câu, Phó Tiên Phong liền ra đón, dưới sự nhiệt tình đón tiếp của Phó Tiên Phong, Thủ tướng liền vào trong.
Thủ tướng vào trong rồi, mấy người Hạ Tưởng chỉ có thể đợi. Phó Tiên Tiên không biết đến phía sau Hạ Tưởng từ lúc nào, lặng lẽ kéo góc áo Hạ Tưởng, thấp giọng nói:
- Hơn nửa năm, hôm nay là ngày em vui nhất.
Hạ Tưởng vô hạn cảm thán, cụ Phó bệnh, thật sự là làm khó cho Tiểu ma nữ thiên mã hành không. Có điều vừa nãy một tay đập gậy điện vào người khác quả thật làm người ta tán thưởng, vừa nghĩ đến trò hề co giật không ngừng của Phạm Tranh, Hạ Tưởng liền không rét mà run, có thể cảm nhận đầy đủ sự khó chịu khi bị điện giật.
Mai Hiểu Lâm nhìn không chớp mắt vào Hạ Tưởng và Phó Tiên Tiên vài lần, lại thản nhiên thu lại ánh mắt, nói với Khâu Tự Phong:
- Tự Phong, vừa nãy…cảm ơn anh.
Khâu Tự Phong gật đầu, nói:
- Nếu không phải hôm nay mũ trên đầu anh hơi to, thì vừa nãy anh nhất định phải làm cho máu y bắn ra. Ở Bắc Kinh còn dám làm càn, cũng không xem xem là địa bàn của ai. Nếu trẻ đi 10 tuổi, anh nhất định làm cho y không thể tự gánh vác cuộc sống.
Hạ Tưởng mới là lần đầu nhìn thấy mặt lỗ mãng của Khâu Tự Phong, mỉm cười:
- Xung quan giận dữ vì hồng nhan, Tự Phong, thân thủ không tồi.
Khâu Tự Phong cười ha hả:
- Dù sao Mai Hiểu Lâm trước đây cũng là vị hôn thê của tôi, tôi không thể để cô ấy bị ức hiếp. Có điều vừa nãy biểu hiện của cậu cũng rất tốt, chỉ là cách xa một chút, nếu không, người động thủ là cậu rồi.
Trên mặt Mai Hiểu Lâm tràn ngập hạnh phúc.
Phó Tiên Tiên nhân lúc người ta chưa chuẩn bị, đá Hạ Tưởng một cái, trong lòng than thở: Anh có duyên với con gái? Chính là thần tình? Chính anh…
Phạm Duệ Hằng đã đi ra.
Vừa nãy bất ngờ gặp Thủ tướng ở bên trong, Phạm Duệ Hằng nhiệt tình hỏi thăm, Thủ tướng chỉ nhạt như nước ốc đáp lại một câu làm ông ta cảm nhận được sự lạnh nhạt, trong lòng vốn dĩ đã rất không vui rồi, vừa ra khỏi cửa lại phát hiện Cao Kiến Viễn máu chảy đầy mặt ở một bên, không ai để ý, mà Phạm Tranh còn đang nằm trên đất, càng không có người tiến lên phía trước đỡ dậy, thậm chí …mấy người Hạ Tưởng còn đang chuyện trò vui vẻ, coi như Phạm Tranh không tồn tại!
Một đám người ký sinh có người sinh không có người dạy! Phạm Duệ Hằng rất phẫn nộ, tiến lên đỡ Phạm Tranh, sau đó nổi giận đùng đùng đến trước mặt mấy người bọn Hạ Tưởng, châm chọc khiêu khích nói:
- Một Phó bí thư Tỉnh ủy, một Chủ tịch tỉnh, còn có một Thị trưởng, còn có một…tiểu thư khuê các, đều là những người tầng lớp trên có thân phận có giáo dục, đánh người đã là rất không có trình độ, lại còn thấy chết không cứu, đạo đức của các ngươi chạy đi đâu rồi? Các ngươi có xứng đáng làm người không? Các ngươi có nhân cách hay không?
Cao Kiến Viễn lúc đó cũng đã khôi phục khí lực, cũng có thể mở miệng nói, mắng lớn:
- Một đám đồ chơi khốn kiếp!
Hạ Tưởng cuối cùng cũng phẫn nột, cười lạnh một tiếng:
- Bí thư Phạm, lúc Cao Thành Tùng chuyên quyền ở tỉnh Yến, làm cho trên dưới tỉnh Yến bài bố đến mức tối tăm rối loạn, đạo đức của anh ở đâu? Lại co vào một góc nào đó, khuất phục dưới dâm uy của Cao Thành Tùng. Lúc Cao Kiến Viễn mượn khẩu hiệu của công tử Bí thư Tỉnh ủy ở tỉnh Yến giả danh lừa bịp, hại nước hại dân, anh ta có đáng làm người không, anh ta có nhân cách hay không? Lúc anh Bí thư Phạm vì lợi ích cá nhân, đong đưa giữa nhà họ Khâu và nhà họ Phó, cái mũ đạo đức trên đầu anh đã sớm bị anh ném xuống, ném vào đống rác rồi!
- Lúc con của anh và Cao Kiến Viễn ở thành Dương gửi cho tôi một lá thư đe dọa có đạn bên trong, nhân cách của chúng ở đâu? Nói chuyện nhân cách đạo đức với tôi, Bí thư Phạm, anh, còn cả con trai anh nữa, bao gồm cả Cao Kiến Viễn, tất cả đều không đáng!
Hạ Tưởng từng từ từng câu chỉ trích sắc bén, nhất là câu cuối cùng, khiếp sợ đến mức Phạm Duệ Hằng lui về sau ba bước, kinh ngạc ngay tại chỗ, đến một câu cũng không thốt ra được!
Khâu Tự Phong lúc đó mới biết việc thư đe dọa có đạn, sắc mặt đại biến:
- Thật không ra cái gì, gửi thư đe dọa cho Phó bí thư Tỉnh ủy, vừa nãy đánh còn nhẹ, không nói sớm, nói sớm vừa nãy tôi đã làm nó tàn phế rồi.
Phó Tiên Phong đúng lúc cất bước đi ra, nghe thấy lời đối thoại vừa nãy, đột nhiên biến sắc, cả giận nói:
- Phạm Duệ Hằng, từ bây giờ trở đi, nhà họ Phó vĩnh viễn không hoan nghênh anh!
Phạm Duệ Hằng cả đời nở mày nở mặt, hôm nay lại bị người khác trực diện làm nhục hết lần này đến lần khác, lại bị Phó Tiên Phong không chút nể tình mà phân rõ giới hạn. Anh ta kích động đến mức người phát run, môi run lẩy bẩy, cả nửa ngày không nói ra câu nào.
Phạm Tranh và Cao Kiến Viễn tiến lên đỡ Phạm Duệ Hằng, ánh mắt hai người bốc hỏa, ném về hướng Hạ Tưởng:
- Phó Bí thư Hạ, sau này còn gặp lại!
Cha con họ Phạm và Cao Kiến Viễn vừa đi, Thủ tướng liền đi ra từ nhà họ Phó, đối với mọi người đều coi như không thấy, trực tiếp đi đến trước mặt Hạ Tưởng:
- Đồng chí Hạ Tưởng, vừa nãy tôi nghe thấy việc thư đe dọa, đã sắp xếp Bộ An ninh Quốc gia đi điều tra cẩn thận việc này, cậu cứ yên tâm, nhất định sẽ đảm bảo an toàn cho cậu.
Hạ Tưởng giật mình không nhỏ, Thủ tướng hướng theo đà phát triển, khiến hắn không thể cự tuyệt ý tốt.
Chẳng lẽ nói mượn việc của Phạm Tranh và Cao Kiến Viễn, lại muốn bắt tay giảng hòa với phái bình dân một lần nữa?
Trên đất có hai người đang nằm, một người co giật, một người máu chảy đầy mặt, trường hợp rất bất nhã, càng bất nhã là, Phó Tiên Tiên khuôn mặt nhu mì xinh đẹp, lại cầm một cây côn điện dài, mặt lộ vẻ dương dương tự đắc khi thắng lợi, dưới sự so sánh mãnh liệt, làm cho người khác không khỏi nảy sinh tà ác.
Hơn nữa, lại là ở trước cửa nhà họ Phó.
Nếu là người khác đến thì đã đành, đừng nói là Phó Tiên Tiên lơ đễnh, ngay cả Hạ Tưởng cũng không để trong lòng, hiện tại là xã hội mới rồi, nếu là cổ đại, cổng nhà vương gia công hầu quyền cao chức trọng nào lại không từng xảy ra việc đánh nhau? Rất bình thường.
Chỉ có điều, tuyệt đối thật không ngờ lại là sự xuất hiện của Thủ tướng.
Sự xuất hiện bất ngờ của Phạm Duệ Hằng cũng đã đủ làm cho Hạ Tưởng kinh ngạc, không ngờ Thủ tướng cũng không mời mà đến --- tin rằng Phó Tiên Phong sẽ không trong lúc mời cả hắn, Khâu Tự Phong và Mai Hiểu Lâm, lại mời cả Thủ tướng đến --- Nhưng vừa nghĩ cũng liền nghĩ thông, Thủ tướng thường làm một vài chuyện bất ngờ, đột nhiên tò mò muốn đi thăm bệnh tình của ông cụ Phó, cũng là cử chỉ thân dân của Thủ tướng quan tâm đến lãnh đạo trưởng bối.
Nói thật, Hạ Tưởng và Thủ tướng có khoảng hơn một năm chưa gặp mặt chính thức, từ sau sự kiện tỉnh Tề, giữa hắn và Thủ tướng không gặp mặt, không liên lạc, cơ bản xa lạ đến mức giống người qua đường.
Sự xuất hành hôm nay của Thủ tướng, người đi theo không nhiều, biện pháp bảo an cũng không đến mức nghiêm khắc đến độ người không phận sự phải tránh lui, bên người chỉ có dăm ba người đi cùng mà thôi.
Có lẽ là tò mò, hoặc có lẽ là đoán được gì, Thủ tướng đi đến gần, tự mình cúi người đỡ Cao Kiến Viễn lên, thân thiết nói:
- Sao lại không cẩn thận ngã thế? Lúc đi đường phải nhìn rõ dưới chân có gì mới được bước, nếu không ngã đến mức đầu rơi máu chảy, cũng không thể trách đường không bằng phẳng, chỉ có thể trách mắt bản thân không tốt.
Hạ Tưởng vốn nghĩ gặp mặt Thủ tướng sẽ có một sự mở đầu xấu hổ, không ngờ vừa nghe lời của Thủ tướng, suýt chút nữa không nhịn được cười ra tiếng, càng buồn cười hơn nữa là Phó Tiên Tiên, vốn dĩ là cô làm việc xấu, dùng điện làm ngã Phạm Tranh, vừa thấy Thủ tướng lộ diện, cô vội lén lút đem côn điện trong tay nhét vào tay Khâu Tự Phong.
Làm việc xấu xong, còn không quên nháy mắt với Hạ Tưởng.
Khâu Tự Phong vẻ mặt bất đắc dĩ cười khổ, tay cầm hung khí, ném cũng không được, giấu cũng không xong, chỉ có thể che sau lưng.
Mai Hiểu Lâm cũng đứng yên tại chỗ, đối với hành động vừa nãy Khâu Tự Phong và Hạ Tưởng vì cô mà ra tay, cảm thấy vui mừng, ánh mắt thâm tình nhìn Hạ Tưởng một cái.
Chỉ đáng tiếc ánh mắt của Hạ Tưởng đã dừng trên người Thủ tướng.
Thủ tướng tóc hơi lộ hoa râm, mặc một chiếc áo bông màu xám cực kỳ bình thường, đôi giày da ở chân cũng đã cũ. Nếu không phải mỗi ngày đều lộ mặt trên ti vi, đi trên đường, bất cứ ai cũng không thể tin ông ta chính là Thủ tướng của một đất nước rộng lớn.
Thủ tướng cũng thú vị, sau khi đỡ Cao Kiến Viễn lên, những người đi theo xung quanh liền đỡ Cao Kiến Viễn sang một bên, ánh mắt của ông ta lại dừng lại trên người Phạm Tranh, dường như là sau một chút chần chừ, ông ta coi như không nhìn thấy, quay người lách qua, lập tức đi tới chỗ mấy người Hạ Tưởng.
Đầu tiên đứng trước mặt Hạ Tưởng, cố ý nhìn Hạ Tưởng từ trên xuống dưới vài lần, hơi xúc động nói:
- Hạ Tưởng, từ biệt một thời gian, không ngờ hôm nay lại gặp mặt. Hôm nay tôi đến thăm cụ Phó, là nhất thời tâm huyết dâng trào, không ngờ gặp cậu, tốt, rất tốt, chuyến đi này không tệ.
Lúc nói chuyện, tay của Thủ tướng đã giơ ra.
Hai tay của Hạ Tưởng nắm lấy tay của Thủ tướng, cảm nhận được hình tượng bình dân hiền lành và làm người khác kính trọng, dường như trong giây lát hắn quay về trước kia. Năm đó còn trẻ áo xanh lam mỏng bạc, tin rằng tất cả mọi điều tốt đẹp, tin rằng các nước tư bản chủ nghĩa đều sống trong nước sôi lửa bỏng, có điều thất thần chỉ trong giây lát, lúc hắn quay về hiện thực, chỉ cung kính mà không mất đi sự khách khí nói:
- Chào Thủ tướng, có thể gặp mặt Thủ tướng, trực tiếp nghe Thủ tướng dạy bảo, đối với tôi mà nói là một việc vô cùng vinh hạnh.
Câu trả lời của Hạ Tưởng vừa khách khí vừa xa cách.
Thủ tướng mặt không biến sắc, vẫn thản nhiên như cũ mỉm cười:
- Công việc và cuộc sống ở Lĩnh Nam tốt chứ? Người phương Bắc đến phương Nam sinh sống, luôn phải thích ứng một khoảng thời gian, cậu còn trẻ, năng lực thích ứng mạnh, tố chất cơ thể tốt, chắc chắn có thể thích nghi với cuộc sống có tiết tấu nhanh. Hy vọng cậu ở Lĩnh Nam không ngừng cố gắng, cống hiến cho sự an định chính trị, đoàn kết xã hội ở Lĩnh Nam.
Đặc biệt nhắc đến vấn đề an định chính trị và đoàn kết xã hội, mà không nhắc đến phát triển kinh tế, lời của Thủ tướng đầy thâm ý, Hạ Tưởng nghĩ rằng sự dạy bảo của Thủ tướng đến đây là dừng, không ngờ Thủ tướng thật là quan tâm đến hắn, vừa gặp mặt liền nói không dứt.
- Lĩnh Nam là khu vực phát triển nhất cả nước, cũng là Nam Cương của tổ quốc, lưng quay về hướng Nam mặt hướng Bắc, cậu ở Lĩnh Nam, đừng giới hạn ở một tỉnh, phải có ánh mắt phóng ra toàn quốc. Nhất cử nhất động của Lĩnh Nam, đều sẽ là tiêu điểm của toàn quốc, cậu nhận chức ở Lĩnh Nam, nếu không sợ gian nan, dũng cảm hướng về phía trước, phải dám đổi mới cải cách, có dũng khí xung phong lên trước.
Lời của Thủ tướng rất có hàm nghĩa, ám chỉ rất nhiều, Hạ Tưởng chỉ có thể gật đầu liên tục, quả thực không biết nói gì. Hắn cũng biết rõ, hoặc là trong sự kỳ vọng của Thủ tướng, hắn đảm nhiệm chức ở Lĩnh Nam có thể cùng Tôn Tập Dân vứt bỏ hiềm nghi trước mắt, dắt tay cùng tiến, trong việc gia nhập bộ của Trần Hạo Thiên, đạt đến một sự nhất trí nào đó…
Cảnh tượng cũng ít nhiều có chút cổ quái, Thủ tướng nắm lấy tay Hạ Tưởng không buông, vừa gặp mặt liền nói không ngừng, không nói đến Khâu Tự Phong và Mai Hiểu Lâm đang đứng cung kính một bên, thậm chí Phó Tiên Tiên cũng lặng lẽ núp ra đằng sau, chính là đằng xa Phạm Tranh còn đang nằm trên đất không ai quan tâm, dưới sự so sánh rõ ràng mà mãnh liệt như vậy, quả thực làm người ta kinh ngạc nói không ra lời.
Chỉ sợ trong thời gian Thủ tướng đảm nhiệm đi nước ngoài hơn 10 năm, chưa bao giờ có cảnh như hiện tại.
Phạm Tranh đáng thương, thân từng là công tử của Bí thư Tỉnh ủy, không cách nào đắm chìm trong tình yêu thương của Thủ tướng, ngay cả một Thủ tướng trách trời thương dân cũng không để ý đến sự đau khổ và tồn tại của y, y làm người thật quá thất bại.
Thủ tướng sau đó bắt tay với Khâu Tự Phong và Mai Hiểu Lâm cũng rất qua loa, đơn giản nói vài câu, Phó Tiên Phong liền ra đón, dưới sự nhiệt tình đón tiếp của Phó Tiên Phong, Thủ tướng liền vào trong.
Thủ tướng vào trong rồi, mấy người Hạ Tưởng chỉ có thể đợi. Phó Tiên Tiên không biết đến phía sau Hạ Tưởng từ lúc nào, lặng lẽ kéo góc áo Hạ Tưởng, thấp giọng nói:
- Hơn nửa năm, hôm nay là ngày em vui nhất.
Hạ Tưởng vô hạn cảm thán, cụ Phó bệnh, thật sự là làm khó cho Tiểu ma nữ thiên mã hành không. Có điều vừa nãy một tay đập gậy điện vào người khác quả thật làm người ta tán thưởng, vừa nghĩ đến trò hề co giật không ngừng của Phạm Tranh, Hạ Tưởng liền không rét mà run, có thể cảm nhận đầy đủ sự khó chịu khi bị điện giật.
Mai Hiểu Lâm nhìn không chớp mắt vào Hạ Tưởng và Phó Tiên Tiên vài lần, lại thản nhiên thu lại ánh mắt, nói với Khâu Tự Phong:
- Tự Phong, vừa nãy…cảm ơn anh.
Khâu Tự Phong gật đầu, nói:
- Nếu không phải hôm nay mũ trên đầu anh hơi to, thì vừa nãy anh nhất định phải làm cho máu y bắn ra. Ở Bắc Kinh còn dám làm càn, cũng không xem xem là địa bàn của ai. Nếu trẻ đi 10 tuổi, anh nhất định làm cho y không thể tự gánh vác cuộc sống.
Hạ Tưởng mới là lần đầu nhìn thấy mặt lỗ mãng của Khâu Tự Phong, mỉm cười:
- Xung quan giận dữ vì hồng nhan, Tự Phong, thân thủ không tồi.
Khâu Tự Phong cười ha hả:
- Dù sao Mai Hiểu Lâm trước đây cũng là vị hôn thê của tôi, tôi không thể để cô ấy bị ức hiếp. Có điều vừa nãy biểu hiện của cậu cũng rất tốt, chỉ là cách xa một chút, nếu không, người động thủ là cậu rồi.
Trên mặt Mai Hiểu Lâm tràn ngập hạnh phúc.
Phó Tiên Tiên nhân lúc người ta chưa chuẩn bị, đá Hạ Tưởng một cái, trong lòng than thở: Anh có duyên với con gái? Chính là thần tình? Chính anh…
Phạm Duệ Hằng đã đi ra.
Vừa nãy bất ngờ gặp Thủ tướng ở bên trong, Phạm Duệ Hằng nhiệt tình hỏi thăm, Thủ tướng chỉ nhạt như nước ốc đáp lại một câu làm ông ta cảm nhận được sự lạnh nhạt, trong lòng vốn dĩ đã rất không vui rồi, vừa ra khỏi cửa lại phát hiện Cao Kiến Viễn máu chảy đầy mặt ở một bên, không ai để ý, mà Phạm Tranh còn đang nằm trên đất, càng không có người tiến lên phía trước đỡ dậy, thậm chí …mấy người Hạ Tưởng còn đang chuyện trò vui vẻ, coi như Phạm Tranh không tồn tại! Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất:
Một đám người ký sinh có người sinh không có người dạy! Phạm Duệ Hằng rất phẫn nộ, tiến lên đỡ Phạm Tranh, sau đó nổi giận đùng đùng đến trước mặt mấy người bọn Hạ Tưởng, châm chọc khiêu khích nói:
- Một Phó bí thư Tỉnh ủy, một Chủ tịch tỉnh, còn có một Thị trưởng, còn có một…tiểu thư khuê các, đều là những người tầng lớp trên có thân phận có giáo dục, đánh người đã là rất không có trình độ, lại còn thấy chết không cứu, đạo đức của các ngươi chạy đi đâu rồi? Các ngươi có xứng đáng làm người không? Các ngươi có nhân cách hay không?
Cao Kiến Viễn lúc đó cũng đã khôi phục khí lực, cũng có thể mở miệng nói, mắng lớn:
- Một đám đồ chơi khốn kiếp!
Hạ Tưởng cuối cùng cũng phẫn nột, cười lạnh một tiếng:
- Bí thư Phạm, lúc Cao Thành Tùng chuyên quyền ở tỉnh Yến, làm cho trên dưới tỉnh Yến bài bố đến mức tối tăm rối loạn, đạo đức của anh ở đâu? Lại co vào một góc nào đó, khuất phục dưới dâm uy của Cao Thành Tùng. Lúc Cao Kiến Viễn mượn khẩu hiệu của công tử Bí thư Tỉnh ủy ở tỉnh Yến giả danh lừa bịp, hại nước hại dân, anh ta có đáng làm người không, anh ta có nhân cách hay không? Lúc anh Bí thư Phạm vì lợi ích cá nhân, đong đưa giữa nhà họ Khâu và nhà họ Phó, cái mũ đạo đức trên đầu anh đã sớm bị anh ném xuống, ném vào đống rác rồi!
- Lúc con của anh và Cao Kiến Viễn ở thành Dương gửi cho tôi một lá thư đe dọa có đạn bên trong, nhân cách của chúng ở đâu? Nói chuyện nhân cách đạo đức với tôi, Bí thư Phạm, anh, còn cả con trai anh nữa, bao gồm cả Cao Kiến Viễn, tất cả đều không đáng!
Hạ Tưởng từng từ từng câu chỉ trích sắc bén, nhất là câu cuối cùng, khiếp sợ đến mức Phạm Duệ Hằng lui về sau ba bước, kinh ngạc ngay tại chỗ, đến một câu cũng không thốt ra được!
Khâu Tự Phong lúc đó mới biết việc thư đe dọa có đạn, sắc mặt đại biến:
- Thật không ra cái gì, gửi thư đe dọa cho Phó bí thư Tỉnh ủy, vừa nãy đánh còn nhẹ, không nói sớm, nói sớm vừa nãy tôi đã làm nó tàn phế rồi.
Phó Tiên Phong đúng lúc cất bước đi ra, nghe thấy lời đối thoại vừa nãy, đột nhiên biến sắc, cả giận nói:
- Phạm Duệ Hằng, từ bây giờ trở đi, nhà họ Phó vĩnh viễn không hoan nghênh anh!
Phạm Duệ Hằng cả đời nở mày nở mặt, hôm nay lại bị người khác trực diện làm nhục hết lần này đến lần khác, lại bị Phó Tiên Phong không chút nể tình mà phân rõ giới hạn. Anh ta kích động đến mức người phát run, môi run lẩy bẩy, cả nửa ngày không nói ra câu nào.
Phạm Tranh và Cao Kiến Viễn tiến lên đỡ Phạm Duệ Hằng, ánh mắt hai người bốc hỏa, ném về hướng Hạ Tưởng:
- Phó Bí thư Hạ, sau này còn gặp lại!
Cha con họ Phạm và Cao Kiến Viễn vừa đi, Thủ tướng liền đi ra từ nhà họ Phó, đối với mọi người đều coi như không thấy, trực tiếp đi đến trước mặt Hạ Tưởng:
- Đồng chí Hạ Tưởng, vừa nãy tôi nghe thấy việc thư đe dọa, đã sắp xếp Bộ An ninh Quốc gia đi điều tra cẩn thận việc này, cậu cứ yên tâm, nhất định sẽ đảm bảo an toàn cho cậu.
Hạ Tưởng giật mình không nhỏ, Thủ tướng hướng theo đà phát triển, khiến hắn không thể cự tuyệt ý tốt.
Chẳng lẽ nói mượn việc của Phạm Tranh và Cao Kiến Viễn, lại muốn bắt tay giảng hòa với phái bình dân một lần nữa?