Hạ Tưởng hôm nay không tính là khách mời, xem như là khách của nhà họ Phó, nói đúng ra là đến giúp.
Đứng bên ngoài, Hạ Tưởng nhìn thấy hết mọi việc trong sân. Trong lòng càng rõ trò hay sẽ diễn vào hôm nay. Đối với các nhân vật chính trị mà nói, bất luận trường hợp nào đều là trường hợp thể hiện tâm nguyện chính trị, đồng thời cũng truyền ra bên ngoài tín hiệu chính trị.
Lễ truy điệu hôm nay, không công khai bên ngoài, không có giới truyền thông tham gia. Nhưng là chỗ các lãnh đạo cấp cao tập hợp. Bởi vì thân phận và địa vị của ông cụ Phó không bình thường, trên cơ bản là Ủy viên và ủy viên bộ Chính trị đều đích thân đến.
Còn có một bộ phận lãnh đạo cấp tỉnh và các bộ, cùng với ba ông cụ của tứ đại gia tộc cũng đến. Về cơ bản là các nhân vật quan trọng trên chính đàn trong nước đều đã đến lễ truy điệu. Cho dù chỉ là đi qua sân khấu, đã đến, chính là nể mặt nhà họ Phó, rộng hơn chính là tạo thể diện cho toàn thế lực gia tộc.
Cho nên tụ họp ngày hôm nay là một lần cực kỳ hiếm có. Cho dù lấy sự hy sinh của ông cụ Phó là cái giá phải trả - hy sinh là quy luật tất nhiên, cuộc tụ hội lớn này lại là sự kiện ngẫu nhiên – nhưng lại là cơ hội tốt để nhân vật lãnh đạo khắp nơi mượn cơ hội này để gặp mặt.
Tổng bí thư đến trước một bước, sau đó rời đi làm cho người ngoài tưởng là bình thường. Không nghĩ Chủ tịch quốc hội đến sau lại rõ ràng cố ý đợi Thủ tướng như thế. Rõ ràng như thế đồng thời tín hiệu mãnh liệt, lập tức dẫn phát những suy đoán của mọi người có mặt tại đó.
Khiến người ta kinh ngạc hơn chính là Chủ tịch quốc hội và Thủ tướng một người đi trước và một người đi sau tiến vào trong linh đường, đoàn xe tùy tùng lần lượt xuống thêm mấy người.
Từ trên xe tùy tùng của Chủ tịch Quốc hội bước xuống có Nha Nội và Ngô Công Tử, thậm chí còn có Phạm Tranh và Cao Kiến Viễn. Mà đi theo Thủ tướng từ trên xe xuống chính là Diệp Thiên Nam và Quốc Hoa Thụy.
Đúng vậy, đoàn đi theo Chủ tịch quốc hội và Thủ tướng bước xuống xe có sáu người, sáu người toàn bộ đều là đối thủ của Hạ Tưởng.
Nếu không biết giữa Hạ Tưởng và Nha Nội và Ngô Công Tử có mâu thuẫn thì tốt. Người biết một ít tin tức, thấy hoàn cảnh này lập tức hít một hơi lạnh, rất rõ ràng là muốn công khai khiêu khích Hạ Tưởng.
Thêm vào đó, càng rõ ràng hơn giữa Phạm Tranh và Cao Kiến Viễn cùng Hạ Tưởng có thâm thù đại hận. Lại càng rõ ràng hơn giữa Diệp Thiên Nam, Quốc Hoa Thụy và Hạ Tưởng từng ánh mắt sắc nhọn nhìn nhau. Ai biết cũng toát mồ hôi thay Hạ Tưởng. Sau khi đoàn người của Chủ tịch quốc hội và Thủ tướng đi vào linh đường, sáu người đứng đối diện cách Hạ Tưởng không đầy mười bước, cố ý để Hạ Tưởng nhìn không sót một cái gì.
Phó Tiên Phong không ở bên ngoài, ở bên trong làm đại diện người nhà tiếp khách quý. Hạ Tưởng lẻ loi một mình đứng đối mặt sáu người hoặc khinh thường, hoặc miệt thị, hoặc khiêu khích và ánh mắt không tốt chút nào, không một chút hoảng loạn, chỉ thản nhiên đứng tỏ vẻ nghiêm trang, cũng không đáp lại ánh mắt khiêu khích của đám người Nha Nội.
Hành động của Chủ tịch quốc hội và Thủ tướng không chỉ Hạ Tưởng trong lòng hiểu được, cũng làm rất nhiều người tận mắt nhìn thấy rõ một sự thật. Vì cố gắng đối phó với thế lực gia tộc tiến thêm một bước mở rộng sức ảnh hưởng trong chính trị và kinh tế, đã mượn lễ truy điệu của ông cụ Phó tỏ thái độ cho bên ngoài thấy, phái phản đối sẽ liên kết với thế lực bình dân ức chế sức mạnh của thế lực gia tộc.
Nói cách khác, Trần Phong và Tống Triêu Độ tranh luận cải cách doanh nghiệp nhà nước thành hay bại. Từ việc dị thường Chủ tịch quốc hội chờ Thủ tướng đến, sau đó nghĩ đến hành động điên cuồng thâu tóm sản nghiệp Tiếu Giai của Nha Nội. Ở trước nhiệm kỳ mới, trong một nhiệm kỳ hữu hạn, cải cách có thể đẩy mạnh hơn nữa và độ mạnh yếu còn rất lớn.
Nếu Trần Phong ở đây, không biết ông ta sẽ cảm thấy thế nào. Kỳ thật hôm qua khi gặp Trần Phong và Tống Triêu Độ, thấy Trần Phong lập trường không vững chắc vào lúc gặp phải sự biến chuyển vận mệnh lớn. Hạ Tưởng biết con đường làm quan của Trần Phong đã đến đỉnh, không thể tiến thêm một bước nữa. Không phải hắn coi trọng Tống Triêu Độ mà khinh Trần Phong mà là Trần Phong đứng sai đội.
Trong ấn tượng, người phái bình dân coi trọng, hoặc là người đồng ý đề bạt, ngoài Diệp Thiên Nam bị gạt ra ngoài, những người khác trong tầm mắt Hạ Tưởng cuối cùng đều thành tốt qua sông.
Có lẽ là Thủ tướng đã từ con đường nào đó biết được lập trường của hắn trong việc chọn ứng cử viên Phó Chủ tịch thường trực tỉnh. Hoặc là Diệp Thiên Nam nói bậy về hắn với Thủ tướng. hành động của Thủ tướng hôm nay cũng làm hắn thấy rõ tình hình. Bởi vì vừa mới đây thôi, Thủ tướng xuống xe đã thấy ánh mắt chỉ đảo qua hắn, coi như hắn không hề tồn tại.
Lần trước ông cụ nhà họ Phó bệnh tình nguy kịch, gặp nhau ở nhà họ Phó như khác nhau hai người.
Không bao lâu, Chủ tịch quốc hội và Thủ tướng người trước người sau từ linh đường đi ra, cũng không dừng lại, lên xe của mình rời đi. Nếu đám người của Nha Nội và Ngô Công Tử tới như thế nào rời đi như thế nào còn chưa tính. Hôm nay Chủ tịch quốc hội và Thủ tướng cùng đến cùng đi ra, mọi việc đều bình an vô sự. Nhưng không ngờ Chủ tịch quốc hội và Thủ tướng lần lượt đi rồi, sáu người Nha Nội và Ngô Công Tử cùng Diệp Thiên Nam vẫn đứng im tại chỗ.
Vừa không đi, cũng không tham gia nghi lễ cáo biệt di thể, nhìn rất lạ.
Sau đó, các lãnh đạo khác của bộ Chính trị lần lượt xuất hiện, nghiêm trang xếp hàng dâng vòng hoa kính viếng ông cụ Phó.
Nói chung là tầm mười phút, nghi thức của các lãnh đạo bộ Chính trị đã xong. bắt đầu vào giai đoạn thứ hai các Ủy viên bộ Chính trị ở Bắc Kinh lần lượt vào từ biệt di hài.
Sắp xếp bình thường là, trước Ủy viên bộ Chính trị phải có bộ phận lãnh đạo cũ của quốc gia vào viếng, bao gồm ông cụ nhà họ Ngô, ông cụ nhà họ Mai và ông cụ nhà họ Khâu. Nhưng không biết có gì thay đổi, trước khi mấy ông cụ xuất hiện, các Ủy viên bộ Chính trị đã thành hàng đi vào trước.
Không phải ai khác là Hầu Khang Khứ.
Hầu Khang Khứ vừa đến thấy Hạ Tưởng phụ trách tiếp khách ở cửa liền chủ động bắt tay Hạ Tưởng.
- Có tình có nghĩa, đồng chí Hạ Tưởng vất vả rồi.
Hầu Khang Khứ ân cần hỏi thăm đầy thâm ý, y còn nhìn thoáng qua đám người Nha Nội, nhỏ giọng nói:
- Người đối diện có phải đang đợi cậu không?
Hạ Tưởng không biết nói gì, đành phải đáp:
- Không rõ, có lẽ là đúng, có lẽ là không. Dù sao đường rộng lên trời phần ai nấy đi, cũng không thể đuổi bọn họ có phải không?
Hầu Khang Khứ nắm chặt tay Hạ Tưởng nói:
- Bảo trọng!
Đang định quay người đi bỗng nhiên nghĩ ra cái gì, quay lại nói một câu:
- Tôi nghe nói chức vụ Chánh văn phòng Tổng bí thư vẫn trống. Có người đồn Tổng bí thư muốn để cậu đảm nhiệm. Tôi nói một câu không nên nói, Hạ Tưởng, thật ra cậu nhân cơ hội này tiến thêm một bước về phía trước nói không chừng cũng là chuyện tốt.
Nói xong, Hầu Khang Khứ xoay người bước đi. Cũng không trực tiếp đi vào linh đường mà lại bắt tay mấy người Nha nội, cũng nói nói mấy câu. Dường như nói chuyện với nhau cũng khá hợp.
Nói chuyện gì, hạ tưởng tất nhiên là không thể biết hết, cũng không quan tâm hành động của Hầu Khang Khứ và Nha Nội. Nghĩ đến Hầu Khang làm như vô tình nhắc đến vị trí Chánh văn phòng tổng bí thư, mà trong lòng gợn sóng.
Đã là lần thứ hai hắn nghe được lời đồn đại này.
Không có lửa làm sao có khói, rốt cuộc là Tổng bí thư cố ý gây ra hay là hắn đến Lĩnh Nam không lâu đã kích động đến điểm mấu chốt của một số người, làm cho người đó phải tìm mọi cách đẩy hắn khỏi Lĩnh Nam.
Tuy mới đảm nhiệm vị trí ở Lĩnh Nam vài ngày nhưng nếu đột nhiên bị điều về Bắc Kinh, cũng không phải không có khả năng. Gần đây Lĩnh Nam nhân sự thay đổi thường xuyên, hắn đột nhiên đến, đột nhiên đi tuy rằng khiến người ngoài khiếp sợ và suy đoán, nhưng trong tình hình rối loạn trước mắt, cũng không là cái gì.
Hơn nữa, trong nước cũng không phải không có tiền lệ một tỉnh trong một tháng đổi hai Thị trưởng. Sự kiện chính trị, vừa có quy luật có thể theo vừa có tính không thể xác định rất lớn. Đó cũng chính là sức hấp dẫn của chính trị.
Người khác nói hắn có khả năng rời Lĩnh Nam sẽ không làm hắn nghĩ nhiều. Nhưng Hầu Khang Khứ nói ra, không khỏi làm cho Hạ Tưởng suy nghĩ, Hầu Khang đang ám chỉ gì với hắn. Nhất là câu cuối cùng, như kín đáo cảnh cáo?
Chức Chánh văn phòng Tổng bí thư, không thân thiết với Tổng bí thư không thể đảm nhiệm. Hơn nữa còn là cấp bộ trưởng. Với cấp bậc và kinh nghiệm lý lịch của Hạ Tưởng còn kém xa. Bởi vì Chánh văn phòng Tổng bí thư không phải chỉ có yêu cầu kinh nghiệm lý lịch còn phải có tầm nhìn và ý chí rộng lớn. Bởi vì Chánh văn phòng Tổng bí thư không chỉ là vai diễn tổng quản của Tổng bí thư mà còn là một người xử lý rất nhiều văn kiện của khắp nơi gửi về trung ương.
Hạ Tưởng biết rõ, với quan hệ của hắn và Tổng bí thư trước mắt, tuy rằng Tổng bí thư có tín nhiệm hắn thêm, nhưng dù sao trong một thời gian ngắn ngủi, hắn cũng không thể bằng người đã đi theo Tổng bí thư hai mươi năm nay và lĩnh hội sâu sắc ý đồ của Tổng bí thư như Mễ Kỷ Hỏa.
Chỉ mong đó là tin đồn vô căn cứ không trở thành sự thật. Hạ Tưởng cũng không muốn thành cái đích cho mọi người chỉ trích.
Kỳ thật Hầu Khang Khứ không phải Ủy viên bộ Chính trị xuất hiện đầu tiên, Cổ Thu Thật cũng đã đến, nhưng Hầu Khang Khứ là Ủy viên bộ Chính trị đầu tiên đi vào dâng vòng hoa.
Mấy phút sau, Hầu Khang Khứ từ trong linh đường đi ra, lập tức tới trước mặt Hạ Tưởng, tùy ý nói:
- Quên nói một việc, Phó Bí thư Hạ, cậu có thể hẹn Bí thư Tống giúp tôi được không, tôi muốn gặp ông ấy nhưng không liên hệ được.
Chắc chắn là hành động của Tống Triêu Độ ở tỉnh Cát Giang, động vào chỗ đau của Hầu Khang Khứ, y muốn ngả bài cùng Tống Triêu Độ hay là mặc cả?
Hạ Tưởng cũng không trả lời ngay mà nói:
- Bí thư Tống hôm nay cũng sẽ đến đây, nếu Bí thư Hầu có thể kiên nhẫn, không ngại đợi một chút, nhiều nhất cũng một tiếng nữa.
Hạ Tưởng nghĩ Hầu Khang Khứ sẽ không chờ, không ngờ y thuận nước đẩy thuyền liền đồng ý.
- Vậy nghe lời cậu, tôi sẽ chờ Triêu Độ một chút, không gặp được ông ấy, tôi thấy không tốt.
Câu nói rất xâu xa, Hạ Tưởng không nói gì tiếp chỉ làm người đưa Hầu Khang Khứ ra phía sau nghỉ ngơi một chút, Hầu Khang Khứ cũng không đi, xua tay nói:
- Tôi ở cùng cậu một lúc, đợi người.
Hạ Tưởng thấy Hầu Khang Khứ không đi không có cách nào, cũng không biết Hầu Khang Khứ đợi Tống Triêu Độ hay là đang đợi đám người Nha Nội đứng đối diện làm khó dễ hắn, để chê cười hắn.
Ủy viên bộ Chính trị thứ hai xuất hiện là Bí thư Thành ủy Bắc Kinh Tưởng Tuyết Tùng.
Tưởng Tuyết Tùng vừa xuất hiện, nhìn thấy Hạ Tưởng và Hầu Khang Khứ đang đứng sóng đôi, rõ ràng giật mình kinh hãi, lại thấy đám người Nha Nội đang đứng đối diện, lại giật mình lần nữa. Sau đó bình thản bắt tay Hạ Tưởng và Hầu Khang Khứ, chỉ gật đầu với đám Nha Nội rồi đi vào.
Ước chừng một giờ sau, các ủy viên bộ Chính trị ở Bắc Kinh đã vào viếng xong, tiếp đến là lãnh đạo các tỉnh.
Bên phía Nha Nội chờ hồi lâu cuối cùng có động tĩnh.
- Phó Bí thư Hạ đứng lâu như vậy chắc chắn lạnh và khát, đây, chúng tôi mời anh uống bình trà.
Hạ Tưởng hôm nay không tính là khách mời, xem như là khách của nhà họ Phó, nói đúng ra là đến giúp.
Đứng bên ngoài, Hạ Tưởng nhìn thấy hết mọi việc trong sân. Trong lòng càng rõ trò hay sẽ diễn vào hôm nay. Đối với các nhân vật chính trị mà nói, bất luận trường hợp nào đều là trường hợp thể hiện tâm nguyện chính trị, đồng thời cũng truyền ra bên ngoài tín hiệu chính trị.
Lễ truy điệu hôm nay, không công khai bên ngoài, không có giới truyền thông tham gia. Nhưng là chỗ các lãnh đạo cấp cao tập hợp. Bởi vì thân phận và địa vị của ông cụ Phó không bình thường, trên cơ bản là Ủy viên và ủy viên bộ Chính trị đều đích thân đến.
Còn có một bộ phận lãnh đạo cấp tỉnh và các bộ, cùng với ba ông cụ của tứ đại gia tộc cũng đến. Về cơ bản là các nhân vật quan trọng trên chính đàn trong nước đều đã đến lễ truy điệu. Cho dù chỉ là đi qua sân khấu, đã đến, chính là nể mặt nhà họ Phó, rộng hơn chính là tạo thể diện cho toàn thế lực gia tộc.
Cho nên tụ họp ngày hôm nay là một lần cực kỳ hiếm có. Cho dù lấy sự hy sinh của ông cụ Phó là cái giá phải trả - hy sinh là quy luật tất nhiên, cuộc tụ hội lớn này lại là sự kiện ngẫu nhiên – nhưng lại là cơ hội tốt để nhân vật lãnh đạo khắp nơi mượn cơ hội này để gặp mặt.
Tổng bí thư đến trước một bước, sau đó rời đi làm cho người ngoài tưởng là bình thường. Không nghĩ Chủ tịch quốc hội đến sau lại rõ ràng cố ý đợi Thủ tướng như thế. Rõ ràng như thế đồng thời tín hiệu mãnh liệt, lập tức dẫn phát những suy đoán của mọi người có mặt tại đó.
Khiến người ta kinh ngạc hơn chính là Chủ tịch quốc hội và Thủ tướng một người đi trước và một người đi sau tiến vào trong linh đường, đoàn xe tùy tùng lần lượt xuống thêm mấy người.
Từ trên xe tùy tùng của Chủ tịch Quốc hội bước xuống có Nha Nội và Ngô Công Tử, thậm chí còn có Phạm Tranh và Cao Kiến Viễn. Mà đi theo Thủ tướng từ trên xe xuống chính là Diệp Thiên Nam và Quốc Hoa Thụy.
Đúng vậy, đoàn đi theo Chủ tịch quốc hội và Thủ tướng bước xuống xe có sáu người, sáu người toàn bộ đều là đối thủ của Hạ Tưởng.
Nếu không biết giữa Hạ Tưởng và Nha Nội và Ngô Công Tử có mâu thuẫn thì tốt. Người biết một ít tin tức, thấy hoàn cảnh này lập tức hít một hơi lạnh, rất rõ ràng là muốn công khai khiêu khích Hạ Tưởng.
Thêm vào đó, càng rõ ràng hơn giữa Phạm Tranh và Cao Kiến Viễn cùng Hạ Tưởng có thâm thù đại hận. Lại càng rõ ràng hơn giữa Diệp Thiên Nam, Quốc Hoa Thụy và Hạ Tưởng từng ánh mắt sắc nhọn nhìn nhau. Ai biết cũng toát mồ hôi thay Hạ Tưởng. Sau khi đoàn người của Chủ tịch quốc hội và Thủ tướng đi vào linh đường, sáu người đứng đối diện cách Hạ Tưởng không đầy mười bước, cố ý để Hạ Tưởng nhìn không sót một cái gì.
Phó Tiên Phong không ở bên ngoài, ở bên trong làm đại diện người nhà tiếp khách quý. Hạ Tưởng lẻ loi một mình đứng đối mặt sáu người hoặc khinh thường, hoặc miệt thị, hoặc khiêu khích và ánh mắt không tốt chút nào, không một chút hoảng loạn, chỉ thản nhiên đứng tỏ vẻ nghiêm trang, cũng không đáp lại ánh mắt khiêu khích của đám người Nha Nội.
Hành động của Chủ tịch quốc hội và Thủ tướng không chỉ Hạ Tưởng trong lòng hiểu được, cũng làm rất nhiều người tận mắt nhìn thấy rõ một sự thật. Vì cố gắng đối phó với thế lực gia tộc tiến thêm một bước mở rộng sức ảnh hưởng trong chính trị và kinh tế, đã mượn lễ truy điệu của ông cụ Phó tỏ thái độ cho bên ngoài thấy, phái phản đối sẽ liên kết với thế lực bình dân ức chế sức mạnh của thế lực gia tộc.
Nói cách khác, Trần Phong và Tống Triêu Độ tranh luận cải cách doanh nghiệp nhà nước thành hay bại. Từ việc dị thường Chủ tịch quốc hội chờ Thủ tướng đến, sau đó nghĩ đến hành động điên cuồng thâu tóm sản nghiệp Tiếu Giai của Nha Nội. Ở trước nhiệm kỳ mới, trong một nhiệm kỳ hữu hạn, cải cách có thể đẩy mạnh hơn nữa và độ mạnh yếu còn rất lớn.
Nếu Trần Phong ở đây, không biết ông ta sẽ cảm thấy thế nào. Kỳ thật hôm qua khi gặp Trần Phong và Tống Triêu Độ, thấy Trần Phong lập trường không vững chắc vào lúc gặp phải sự biến chuyển vận mệnh lớn. Hạ Tưởng biết con đường làm quan của Trần Phong đã đến đỉnh, không thể tiến thêm một bước nữa. Không phải hắn coi trọng Tống Triêu Độ mà khinh Trần Phong mà là Trần Phong đứng sai đội.
Trong ấn tượng, người phái bình dân coi trọng, hoặc là người đồng ý đề bạt, ngoài Diệp Thiên Nam bị gạt ra ngoài, những người khác trong tầm mắt Hạ Tưởng cuối cùng đều thành tốt qua sông.
Có lẽ là Thủ tướng đã từ con đường nào đó biết được lập trường của hắn trong việc chọn ứng cử viên Phó Chủ tịch thường trực tỉnh. Hoặc là Diệp Thiên Nam nói bậy về hắn với Thủ tướng. hành động của Thủ tướng hôm nay cũng làm hắn thấy rõ tình hình. Bởi vì vừa mới đây thôi, Thủ tướng xuống xe đã thấy ánh mắt chỉ đảo qua hắn, coi như hắn không hề tồn tại.
Lần trước ông cụ nhà họ Phó bệnh tình nguy kịch, gặp nhau ở nhà họ Phó như khác nhau hai người.
Không bao lâu, Chủ tịch quốc hội và Thủ tướng người trước người sau từ linh đường đi ra, cũng không dừng lại, lên xe của mình rời đi. Nếu đám người của Nha Nội và Ngô Công Tử tới như thế nào rời đi như thế nào còn chưa tính. Hôm nay Chủ tịch quốc hội và Thủ tướng cùng đến cùng đi ra, mọi việc đều bình an vô sự. Nhưng không ngờ Chủ tịch quốc hội và Thủ tướng lần lượt đi rồi, sáu người Nha Nội và Ngô Công Tử cùng Diệp Thiên Nam vẫn đứng im tại chỗ.
Vừa không đi, cũng không tham gia nghi lễ cáo biệt di thể, nhìn rất lạ.
Sau đó, các lãnh đạo khác của bộ Chính trị lần lượt xuất hiện, nghiêm trang xếp hàng dâng vòng hoa kính viếng ông cụ Phó. Nguồn:
Nói chung là tầm mười phút, nghi thức của các lãnh đạo bộ Chính trị đã xong. bắt đầu vào giai đoạn thứ hai các Ủy viên bộ Chính trị ở Bắc Kinh lần lượt vào từ biệt di hài.
Sắp xếp bình thường là, trước Ủy viên bộ Chính trị phải có bộ phận lãnh đạo cũ của quốc gia vào viếng, bao gồm ông cụ nhà họ Ngô, ông cụ nhà họ Mai và ông cụ nhà họ Khâu. Nhưng không biết có gì thay đổi, trước khi mấy ông cụ xuất hiện, các Ủy viên bộ Chính trị đã thành hàng đi vào trước.
Không phải ai khác là Hầu Khang Khứ.
Hầu Khang Khứ vừa đến thấy Hạ Tưởng phụ trách tiếp khách ở cửa liền chủ động bắt tay Hạ Tưởng.
- Có tình có nghĩa, đồng chí Hạ Tưởng vất vả rồi.
Hầu Khang Khứ ân cần hỏi thăm đầy thâm ý, y còn nhìn thoáng qua đám người Nha Nội, nhỏ giọng nói:
- Người đối diện có phải đang đợi cậu không?
Hạ Tưởng không biết nói gì, đành phải đáp:
- Không rõ, có lẽ là đúng, có lẽ là không. Dù sao đường rộng lên trời phần ai nấy đi, cũng không thể đuổi bọn họ có phải không?
Hầu Khang Khứ nắm chặt tay Hạ Tưởng nói:
- Bảo trọng!
Đang định quay người đi bỗng nhiên nghĩ ra cái gì, quay lại nói một câu:
- Tôi nghe nói chức vụ Chánh văn phòng Tổng bí thư vẫn trống. Có người đồn Tổng bí thư muốn để cậu đảm nhiệm. Tôi nói một câu không nên nói, Hạ Tưởng, thật ra cậu nhân cơ hội này tiến thêm một bước về phía trước nói không chừng cũng là chuyện tốt.
Nói xong, Hầu Khang Khứ xoay người bước đi. Cũng không trực tiếp đi vào linh đường mà lại bắt tay mấy người Nha nội, cũng nói nói mấy câu. Dường như nói chuyện với nhau cũng khá hợp.
Nói chuyện gì, hạ tưởng tất nhiên là không thể biết hết, cũng không quan tâm hành động của Hầu Khang Khứ và Nha Nội. Nghĩ đến Hầu Khang làm như vô tình nhắc đến vị trí Chánh văn phòng tổng bí thư, mà trong lòng gợn sóng.
Đã là lần thứ hai hắn nghe được lời đồn đại này.
Không có lửa làm sao có khói, rốt cuộc là Tổng bí thư cố ý gây ra hay là hắn đến Lĩnh Nam không lâu đã kích động đến điểm mấu chốt của một số người, làm cho người đó phải tìm mọi cách đẩy hắn khỏi Lĩnh Nam.
Tuy mới đảm nhiệm vị trí ở Lĩnh Nam vài ngày nhưng nếu đột nhiên bị điều về Bắc Kinh, cũng không phải không có khả năng. Gần đây Lĩnh Nam nhân sự thay đổi thường xuyên, hắn đột nhiên đến, đột nhiên đi tuy rằng khiến người ngoài khiếp sợ và suy đoán, nhưng trong tình hình rối loạn trước mắt, cũng không là cái gì.
Hơn nữa, trong nước cũng không phải không có tiền lệ một tỉnh trong một tháng đổi hai Thị trưởng. Sự kiện chính trị, vừa có quy luật có thể theo vừa có tính không thể xác định rất lớn. Đó cũng chính là sức hấp dẫn của chính trị.
Người khác nói hắn có khả năng rời Lĩnh Nam sẽ không làm hắn nghĩ nhiều. Nhưng Hầu Khang Khứ nói ra, không khỏi làm cho Hạ Tưởng suy nghĩ, Hầu Khang đang ám chỉ gì với hắn. Nhất là câu cuối cùng, như kín đáo cảnh cáo?
Chức Chánh văn phòng Tổng bí thư, không thân thiết với Tổng bí thư không thể đảm nhiệm. Hơn nữa còn là cấp bộ trưởng. Với cấp bậc và kinh nghiệm lý lịch của Hạ Tưởng còn kém xa. Bởi vì Chánh văn phòng Tổng bí thư không phải chỉ có yêu cầu kinh nghiệm lý lịch còn phải có tầm nhìn và ý chí rộng lớn. Bởi vì Chánh văn phòng Tổng bí thư không chỉ là vai diễn tổng quản của Tổng bí thư mà còn là một người xử lý rất nhiều văn kiện của khắp nơi gửi về trung ương.
Hạ Tưởng biết rõ, với quan hệ của hắn và Tổng bí thư trước mắt, tuy rằng Tổng bí thư có tín nhiệm hắn thêm, nhưng dù sao trong một thời gian ngắn ngủi, hắn cũng không thể bằng người đã đi theo Tổng bí thư hai mươi năm nay và lĩnh hội sâu sắc ý đồ của Tổng bí thư như Mễ Kỷ Hỏa.
Chỉ mong đó là tin đồn vô căn cứ không trở thành sự thật. Hạ Tưởng cũng không muốn thành cái đích cho mọi người chỉ trích.
Kỳ thật Hầu Khang Khứ không phải Ủy viên bộ Chính trị xuất hiện đầu tiên, Cổ Thu Thật cũng đã đến, nhưng Hầu Khang Khứ là Ủy viên bộ Chính trị đầu tiên đi vào dâng vòng hoa.
Mấy phút sau, Hầu Khang Khứ từ trong linh đường đi ra, lập tức tới trước mặt Hạ Tưởng, tùy ý nói:
- Quên nói một việc, Phó Bí thư Hạ, cậu có thể hẹn Bí thư Tống giúp tôi được không, tôi muốn gặp ông ấy nhưng không liên hệ được.
Chắc chắn là hành động của Tống Triêu Độ ở tỉnh Cát Giang, động vào chỗ đau của Hầu Khang Khứ, y muốn ngả bài cùng Tống Triêu Độ hay là mặc cả?
Hạ Tưởng cũng không trả lời ngay mà nói:
- Bí thư Tống hôm nay cũng sẽ đến đây, nếu Bí thư Hầu có thể kiên nhẫn, không ngại đợi một chút, nhiều nhất cũng một tiếng nữa.
Hạ Tưởng nghĩ Hầu Khang Khứ sẽ không chờ, không ngờ y thuận nước đẩy thuyền liền đồng ý.
- Vậy nghe lời cậu, tôi sẽ chờ Triêu Độ một chút, không gặp được ông ấy, tôi thấy không tốt.
Câu nói rất xâu xa, Hạ Tưởng không nói gì tiếp chỉ làm người đưa Hầu Khang Khứ ra phía sau nghỉ ngơi một chút, Hầu Khang Khứ cũng không đi, xua tay nói:
- Tôi ở cùng cậu một lúc, đợi người.
Hạ Tưởng thấy Hầu Khang Khứ không đi không có cách nào, cũng không biết Hầu Khang Khứ đợi Tống Triêu Độ hay là đang đợi đám người Nha Nội đứng đối diện làm khó dễ hắn, để chê cười hắn.
Ủy viên bộ Chính trị thứ hai xuất hiện là Bí thư Thành ủy Bắc Kinh Tưởng Tuyết Tùng.
Tưởng Tuyết Tùng vừa xuất hiện, nhìn thấy Hạ Tưởng và Hầu Khang Khứ đang đứng sóng đôi, rõ ràng giật mình kinh hãi, lại thấy đám người Nha Nội đang đứng đối diện, lại giật mình lần nữa. Sau đó bình thản bắt tay Hạ Tưởng và Hầu Khang Khứ, chỉ gật đầu với đám Nha Nội rồi đi vào.
Ước chừng một giờ sau, các ủy viên bộ Chính trị ở Bắc Kinh đã vào viếng xong, tiếp đến là lãnh đạo các tỉnh.
Bên phía Nha Nội chờ hồi lâu cuối cùng có động tĩnh.
- Phó Bí thư Hạ đứng lâu như vậy chắc chắn lạnh và khát, đây, chúng tôi mời anh uống bình trà.