Ở phương bắc, cách nói mời anh uống một bình trà, rõ ràng là có ý uy hiếp và khiêu khích. Ngụ ý chính là phải trừng trị anh một chút.
Hạ Tưởng còn tưởng rằng Nha Nội sẽ to gan lớn mật vào lúc mấy lãnh đạo cấp cao đều có mặt mà gây khó dễ, không ngờ Nha Nội chung quy cũng không có can đảm làm càn quá mức, mà là đợi đến cuối cùng.
Kỳ thật, gây khó dễ vào lúc này, cũng rất kiêu ngạo, bởi vì tiếp theo còn có lãnh đạo cấp tỉnh sẽ đến. Nói đúng ra là trong mắt Nha Nội, y không sợ lời bình phẩm của lãnh đạo cấp tỉnh.
Đúng thế, Hạ Tưởng cũng lý giải được dụng tâm của Nha Nội. Nếu không, bọn họ đi rồi, Nha Nội làm khó dễ hắn, cũng không mấy người nhìn thấy, hiệu quả sẽ giảm. Mà nếu có thể làm hắn mất mặt trước các lãnh đạo cấp tỉnh coi như là thắng lợi không nhỏ.
Hôm nay Nha Nội huy động lực lượng, hơn nữa rất kiên nhẫn, vẫn đợi đến lúc này, có thể thấy rất kiên định.
- Không cần phải uống trà, cảm ơn ý tốt của Chủ tịch Cao. Tuy nhiên, tôi đang có nhiệm vụ, không thể rời đi.
Hạ Tưởng nghiêm túc đáp lại một câu, lại khách khí nói tiếp:
- Vừa rồi không chú ý Chủ tịch Cao đến đây lúc nào?
Nha Nội bị Hạ Tưởng cố ý coi như không tồn tại, cũng không giận, cho rằng hôm nay có thể nắm được Hạ Tưởng, nói:
- Cũng vừa đến đây, không dám phiền Phó Bí thư Hạ, sợ ảnh hưởng đến tâm trạng của Phó bí thư Hạ. Tuy nhiên tôi cũng lạ là tôi và Ngô Công Tử, cùng cả mấy người Phạm Tranh đứng ở đây nhiều giờ, anh không thấy, có phải gần đây lao động vất vả quá, mắt không tốt lắm?
Hầu Khang Khứ đứng một bên, làm ngơ nhìn Hạ Tưởng và Nha Nội đấu võ mồm. Giống như không nghe thấy, mắt cũng không hề chớp.
- Tôi không cận thị cũng không bị hoa mắt, thị lực đều 1,5 trở lên. Tuy nhiên cũng có khi thấy lớn không thấy nhỏ, thật có lỗi không nhìn thấy Chủ tịch Cao. Nếu không Chủ tịch Cao vào bên trong uống một ngụm trà trước? Bên ngoài trời khá lạnh, chắc chắn đứng lâu cũng mỏi chân rồi. Đúng rồi, còn có cái này, có muốn ăn một chút không?
- Phì.
Diệp Thiên Nam nhị không nổi bật cười thành tiếng. Hạ Tưởng rất xảo quyệt, châm chọc Nha Nội. Còn làm cho Nha Nội phải ấm ức, thật là tài tình…Sau khi cười xong, y mới thấy không đúng, y cười sai rồi. Thứ nhất là bởi vì y đang cùng phe với Nha Nội. Thứ hai là hôm nay là lễ truy điệu ông cụ Phó, không thể cười, dù cười cũng chỉ có thể nghiêm mặt.
Cho nên hôm nay quyết đấu, sẽ thấy được bản lĩnh thật sự. Vừa làm cho đối phương đau mà không ảnh hưởng đến không khí ở đây, thật sự là khó khăn.
Diệp Thiên Nam cười, bị Phạm Tranh và Cao Kiến Viễn bất mãn trừng mắt.
Nha Nội bị nghẹn một chút, sắc mặt có chút xấu hổ, còn chưa lên tiếng phản ứng lại Hạ Tưởng, Phạm Tranh đã lên tiếng trước.
- Phó Bí thư Hạ, tôi vẫn nghĩ anh giỏi chơi xấu sau lưng người khác mà không giỏi đối mặt. Không ngờ anh toàn tài, sau lưng cũng giỏi mà giáp mặt cũng có tài, khâm phục! Thật sự khâm phục!
- Quá khen, quá khen.
Hạ Tưởng thản nhiên cười đáp lại.
- Phạm Tranh, anh nói không sai, kỳ thật tôi càng khâm phục anh, anh toàn năng hơn tôi nhiều.
Phạm Tranh lập tức trả lời một cái mỉa mai:
- Đâu có, tôi làm sao có thể lợi hại bằng Phó Bí thư Hạ. Nếu nói về thâm hiểm và vô sỉ, trước mặt một người như Phó Bí thư Hạ tôi chịu thua.
Ngày xưa Gia Cát Lượng khẩu chiến với bọn nho sĩ, hôm nay Hạ Tưởng khẩu chiến với bọn quỷ.
Hầu Khang Khứ cũng thú vị, đứng cạnh vẻ mặt nghiêm túc vừa không khuyên can lại không lên tiếng. Rồi lại tỏ thái độ không quan tâm. Dường như hết sức chú tâm chờ Tống Triêu Độ.
Hạ Tưởng khẽ lắc đầu:
- Phạm Tranh, anh quá coi thường chính mình, nhớ tới năm đó, anh và Cao Kiến Viễn tay không bắt giặc ở thành phố Yến. Muốn mượn quyền uy của Cao Thành Tùng chiếm tiền mồ hôi nước mắt của nhân dân, mang cờ hiệu cải cách doanh nghiệp nhà nước. Muốn mang tài sản của nhà nước cất giữ vào túi mình. Anh nói xem, anh âm độc hay là vô sỉ? Sau đó, anh và Cao Kiến Viễn đầu tư thất bại, thua lỗ lớn, lại lợi dụng quyền lực của Cao Thành Tùng, để nhà máy thuốc là thành phố Chương Trình làm giả sổ sách giấu nợ. Số nợ 350 triệu do ngân hàng trả, tiền của ngân hàng từ đâu đến? Là từ nhân dân. Với thu nhập bình quân đầu người 35 nghìn nhân dân tệ, thì lòng tham và vô sỉ của anh và Cao Kiến Viễn đã làm cho số tiền mà một trăm nghìn người dân làm một năm không ăn không uống bị cuốn trôi.
Phạm Tranh chỉ trích Hạ Tưởng không có bằng chứng, mà nói bừa. Nhưng Hạ Tưởng phản bác lại Phạm Tranh, đưa ra ví dụ thực tế, số liệu rất chân thực, sắc bén làm Phạm Tranh lập tức không nói gì được nữa, mặt tái đi, thiếu chút nữa hai bên giao chiến cùng Hạ Tưởng.
Đáng tiếc, trong tay không có dao, trên mặt đất cũng không có gạch. Quan trọng chính là hôm nay sáu người tấn công Hạ Tưởng, lúc đầu quyết định đấu không cần dùng võ. Muốn Hạ Tưởng xấu hổ trước mặt mọi người, mất hết thể diện, mà không cần đánh lộn.
Nha Nội nói, từ này về sau khi đọ sức với Hạ Tưởng, phải dùng trí, không dùng sức mạnh. Kỳ thật Phạm Tranh cũng không biết rằng, Nha Nội sở dĩ định ra nguyên tắc chiến đấu bằng miệng với Hạ Tưởng. Thứ nhất là e dè Phó Tiên Phong, Nha Nội biết rõ thái độ của Phó Tiên Phong là tự bao che khuyết điểm, hơn nữa, có khi không như bình thường. Nếu chẳng may Phó Tiên Phong trở mặt ngay tại chỗ cũng khó coi.
Nguyên nhân khiến y nảy sinh ý định khiêu chiến với Hạ Tưởng chính là, sức chiến đấu của Hạ Tưởng mạnh mẽ lạ thường. Mạnh mẽ đến mức khiến y khiếp sợ, phát rét trong lòng.
Sau khi nghe chi tiết sự việc báo cáo bánh xíu mại, lại nghĩ đến việc y trải qua trên đường cao tốc sân bay thành phố Lỗ, Nha Nội chỉ cảm thấy sống lưng lạnh toát. Khâm phục tột đỉnh sự liều mạng và kỹ năng cao siêu của Hạ Tưởng. Khâm phục rất nhiều. Thực sự nghĩ mà sợ.
Y sợ về sau đối mặt một mình với Hạ Tưởng, khi cùng hắn liều mạng, y tuyệt đối không phải là đối thủ của Hạ Tưởng. Cho nên, hôm nay phải quấy rầy Hạ Tưởng, tuy nhiên không dùng tay chân, chỉ dùng lời nói.
Làm Hạ Tưởng mất mặt trước rồi nói sau.
Nếu để Hạ Tưởng biết được y lái xe ra sức chiến đấu đối thủ, cuối cùng khiến Nha Nội sợ thì hắn rất vui mừng. Nhưng hiện tại, hắn bắt đầu vui mừng, bởi vì đối phương tự rước lấy nhục.
Cao Kiến Viễn cuối cùng không thể nhịn được nữa, bước lên phía trước một bước tỏ thái độ. Y chỉ tay vào Hạ Tưởng:
- Hạ Tưởng, anh nói hươu nói vượn. Năm đó tôi và Phạm Tranh đầu tư, là bỏ tiền ra đầu tư dự án. Anh ngậm máu phun người. Thật ra là anh, một tay sáng lập công ty bất động sản Giang Sơn, đứng sau lưng thao túng thị trưởng bất động sản thành phố Yến. Chèn ép các công ty khác, chiếm lấy phần lớn lợi nhuận.
Có thể có được công ty bất động sản Giang Sơn là do một tay hắn sáng lập. Cao Kiến Viễn cũng không đơn giản, vẫn thật sự kiên quyết đánh ngã Hạ Tưởng.
Hạ Tưởng khẽ lắc lắc một ngón tay,
- Có lãnh đạo ở đây, Cao Kiến Viễn, Bí thư Hầu đang ở đây, giọng anh to quá, ảnh hưởng đến Bí thư Hầu.
- Đúng vậy, khi Công ty bất động sản Giang Sơn mới thành lập tôi quả thật có ủng hộ về chính trị. Nhưng đều trong phạm vi chính sách pháp luật cho phép. Cho đến bây giờ ở thành phố Yến, thậm chí toàn bộ tỉnh Yến, không có ai nói là Công ty bất động sản Giang Sơn thao túng thị trường. Anh dõng dạc nói là đầu tư dự án, sao không đề cập đến việc quản đốc của nhà máy thuốc lá bị phạt vì chiếm dụng tài sản quốc gia. Sao không đề cập đến quyết định của trung ương về vấn đề Cao Thành Tùng?
- Là cán bộ cấp Tỉnh và cấp bộ từ khi mở rộng cải cách là người thứ ba bị khai trừ Đảng viên. Khi đảm nhiệm lãnh đạo chủ chốt của tỉnh Yến đã nhúng tay vào việc hành chính. Đã mưu lợi vì Cao Kiến Viễn, tạo ra tổn thất kinh tế lớn cho đất nước. Để con cái lợi dụng chức vụ, vi phạm kỷ luật… Cao Kiến Viễn, đầu tư hợp pháp của anh, hợp là hợp pháp của đất nước, hay là nhà anh?
Hạ Tưởng nhấn từng chữ, vạch rõ bản chất. Cao Kiến Viễn đỏ mặt lên, không nói được gì để chống đỡ. Chuyện cũ vẫn còn đó, lại nghĩ đến cha gần mười năm trong lao ngục. Y cảm thấy khó thở, khí huyết bốc lên cuồn cuộn.
Không thể thở được trong giây lát. Vừa tức giận vừa không thể thở nổi, Cao Kiến Viễn không ngờ ngất đi.
Ngày xưa Gia Cát Lượng mắng Vương Lãng, ngày nay có Hạ Tưởng làm Cao Kiến Viễn ngất đi. Lịch sử luôn luôn lặp lại.
Mấy người thay nhau ra trận, không ngờ liên tiếp bại trận. Nha Nội giận dữ, Hạ Tưởng chẳng những không có chút sợ hãi, mặt không biến sắc, còn đối đáp trôi chảy, hình như đã chuẩn bị tâm lý trước. Chẳng lẽ ai đã để lộ kế hoạch hôm nay của bọn họ.
Vừa suy đoán xong, lại thấy Hạ Tưởng chắp tay về phía Diệp Thiên Nam như đang thầm chào.
Nha Nội lập tức đưa ánh mắt nghi ngờ nhìn Diệp Thiên Nam một cái.
Diệp Thiên Nam là người thông minh, lập tức biết được ý đồ của Hạ Tưởng và suy nghĩ của Nha Nội. Đang muốn giải thích một vài câu, vừa định lên tiếng thì lãnh đạo tỉnh đầu tiền đến viếng đã xuất hiện.
Bí thư Tỉnh ủy tỉnh Tề Khâu Nhân Lễ!
Khâu Nhân Lễ chào hỏi Hạ Tưởng trước, khi xoay người bước đi hình như mới vô tình thấy Hầu Khang Khứ, chỉ khẽ gật đầu với Hầu Khang Khứ, rồi quay người nhìn đám người Nha Nội.
Khâu Nhân Lễ bước vài bước đến gần, nói:
- Trên đường tôi gặp Chủ tịch quốc hội và Thủ tướng. Chủ tịch quốc hội và Thủ tướng đều đã về, Tông Cao, Thiên Nam, các anh còn ở đây làm gì? Hình như nhà họ Phó không mời các anh làm khách quý, nếu làm cột cờ thì các anh thấp quá. Nhất là anh, Diệp Thiên Nam, anh không còn trẻ, sao lại ở đây gây sóng gió với bọn trẻ.
Khâu Nhân Lễ đến đây đã bắn một tràng súng liên thanh làm Nha Nội và Diệp Thiên Nam thương tích đầy mình.
Nha Nội không sao, lăn lộn trên thương trường nhiều năm, da mặt dày, Diệp Thiên Nam không thế, bị Khâu Nhân Lễ châm chọc khiêu khích một chút, hơn nữa trời quả thật lạnh, liên tiếp hắt xì hai cái.
Khâu Nhân Lễ ném ra vài câu lạnh lùng xong, xoay người đi vào, không để cho mấy người có cơ hôi phản bác.
Mặt Nha Nội tối sầm lại, Diệp Thiên Nam xấu hổ vô cùng.
Hạ Tưởng vẫn là người tốt, nhìn Diệp Thiên Nam nói:
- Anh Thiên Nam, trên xe tôi có thuốc cảm, có muốn uống một viên không? Trên xe tôi còn có áo bông, nếu không thì anh cũng mặc vào, không thể để bị cảm lạnh.
Diệp Thiên Nam làm sao có mặt mũi để nói tiếp, xấu hộ xua tay với Hạ Tưởng:
- Không cần, không cần.
Đến cả việc chào Nha Nội cũng quên, xoay người vội vàng rời đi. Bóng dáng cô đơn trong gió lạnh nhìn lạnh lẽo và đáng thương.
Chỉ có thể nói cho y hai chữ - xứng đáng.
Hạ Tưởng trấn tĩnh lại, mắng làm Cao Kiến Viễn ngất đi, đẩy lui Diệp Thiên Nam. Phía Nha Nội đã bị tổn hao binh tướng, không hề có thành tích. Phạm Tranh nghiến răng, y phải dùng đòn sát thủ.
- Phó Bí thư Hạ, có một việc xin hỏi anh một chút. Không biết anh có dám trả lời trực tiếp không?
Ở phương bắc, cách nói mời anh uống một bình trà, rõ ràng là có ý uy hiếp và khiêu khích. Ngụ ý chính là phải trừng trị anh một chút.
Hạ Tưởng còn tưởng rằng Nha Nội sẽ to gan lớn mật vào lúc mấy lãnh đạo cấp cao đều có mặt mà gây khó dễ, không ngờ Nha Nội chung quy cũng không có can đảm làm càn quá mức, mà là đợi đến cuối cùng.
Kỳ thật, gây khó dễ vào lúc này, cũng rất kiêu ngạo, bởi vì tiếp theo còn có lãnh đạo cấp tỉnh sẽ đến. Nói đúng ra là trong mắt Nha Nội, y không sợ lời bình phẩm của lãnh đạo cấp tỉnh.
Đúng thế, Hạ Tưởng cũng lý giải được dụng tâm của Nha Nội. Nếu không, bọn họ đi rồi, Nha Nội làm khó dễ hắn, cũng không mấy người nhìn thấy, hiệu quả sẽ giảm. Mà nếu có thể làm hắn mất mặt trước các lãnh đạo cấp tỉnh coi như là thắng lợi không nhỏ.
Hôm nay Nha Nội huy động lực lượng, hơn nữa rất kiên nhẫn, vẫn đợi đến lúc này, có thể thấy rất kiên định.
- Không cần phải uống trà, cảm ơn ý tốt của Chủ tịch Cao. Tuy nhiên, tôi đang có nhiệm vụ, không thể rời đi.
Hạ Tưởng nghiêm túc đáp lại một câu, lại khách khí nói tiếp:
- Vừa rồi không chú ý Chủ tịch Cao đến đây lúc nào?
Nha Nội bị Hạ Tưởng cố ý coi như không tồn tại, cũng không giận, cho rằng hôm nay có thể nắm được Hạ Tưởng, nói:
- Cũng vừa đến đây, không dám phiền Phó Bí thư Hạ, sợ ảnh hưởng đến tâm trạng của Phó bí thư Hạ. Tuy nhiên tôi cũng lạ là tôi và Ngô Công Tử, cùng cả mấy người Phạm Tranh đứng ở đây nhiều giờ, anh không thấy, có phải gần đây lao động vất vả quá, mắt không tốt lắm?
Hầu Khang Khứ đứng một bên, làm ngơ nhìn Hạ Tưởng và Nha Nội đấu võ mồm. Giống như không nghe thấy, mắt cũng không hề chớp.
- Tôi không cận thị cũng không bị hoa mắt, thị lực đều 1,5 trở lên. Tuy nhiên cũng có khi thấy lớn không thấy nhỏ, thật có lỗi không nhìn thấy Chủ tịch Cao. Nếu không Chủ tịch Cao vào bên trong uống một ngụm trà trước? Bên ngoài trời khá lạnh, chắc chắn đứng lâu cũng mỏi chân rồi. Đúng rồi, còn có cái này, có muốn ăn một chút không?
- Phì.
Diệp Thiên Nam nhị không nổi bật cười thành tiếng. Hạ Tưởng rất xảo quyệt, châm chọc Nha Nội. Còn làm cho Nha Nội phải ấm ức, thật là tài tình…Sau khi cười xong, y mới thấy không đúng, y cười sai rồi. Thứ nhất là bởi vì y đang cùng phe với Nha Nội. Thứ hai là hôm nay là lễ truy điệu ông cụ Phó, không thể cười, dù cười cũng chỉ có thể nghiêm mặt.
Cho nên hôm nay quyết đấu, sẽ thấy được bản lĩnh thật sự. Vừa làm cho đối phương đau mà không ảnh hưởng đến không khí ở đây, thật sự là khó khăn.
Diệp Thiên Nam cười, bị Phạm Tranh và Cao Kiến Viễn bất mãn trừng mắt.
Nha Nội bị nghẹn một chút, sắc mặt có chút xấu hổ, còn chưa lên tiếng phản ứng lại Hạ Tưởng, Phạm Tranh đã lên tiếng trước.
- Phó Bí thư Hạ, tôi vẫn nghĩ anh giỏi chơi xấu sau lưng người khác mà không giỏi đối mặt. Không ngờ anh toàn tài, sau lưng cũng giỏi mà giáp mặt cũng có tài, khâm phục! Thật sự khâm phục!
- Quá khen, quá khen.
Hạ Tưởng thản nhiên cười đáp lại.
- Phạm Tranh, anh nói không sai, kỳ thật tôi càng khâm phục anh, anh toàn năng hơn tôi nhiều.
Phạm Tranh lập tức trả lời một cái mỉa mai:
- Đâu có, tôi làm sao có thể lợi hại bằng Phó Bí thư Hạ. Nếu nói về thâm hiểm và vô sỉ, trước mặt một người như Phó Bí thư Hạ tôi chịu thua.
Ngày xưa Gia Cát Lượng khẩu chiến với bọn nho sĩ, hôm nay Hạ Tưởng khẩu chiến với bọn quỷ.
Hầu Khang Khứ cũng thú vị, đứng cạnh vẻ mặt nghiêm túc vừa không khuyên can lại không lên tiếng. Rồi lại tỏ thái độ không quan tâm. Dường như hết sức chú tâm chờ Tống Triêu Độ.
Hạ Tưởng khẽ lắc đầu:
- Phạm Tranh, anh quá coi thường chính mình, nhớ tới năm đó, anh và Cao Kiến Viễn tay không bắt giặc ở thành phố Yến. Muốn mượn quyền uy của Cao Thành Tùng chiếm tiền mồ hôi nước mắt của nhân dân, mang cờ hiệu cải cách doanh nghiệp nhà nước. Muốn mang tài sản của nhà nước cất giữ vào túi mình. Anh nói xem, anh âm độc hay là vô sỉ? Sau đó, anh và Cao Kiến Viễn đầu tư thất bại, thua lỗ lớn, lại lợi dụng quyền lực của Cao Thành Tùng, để nhà máy thuốc là thành phố Chương Trình làm giả sổ sách giấu nợ. Số nợ 350 triệu do ngân hàng trả, tiền của ngân hàng từ đâu đến? Là từ nhân dân. Với thu nhập bình quân đầu người 35 nghìn nhân dân tệ, thì lòng tham và vô sỉ của anh và Cao Kiến Viễn đã làm cho số tiền mà một trăm nghìn người dân làm một năm không ăn không uống bị cuốn trôi.
Phạm Tranh chỉ trích Hạ Tưởng không có bằng chứng, mà nói bừa. Nhưng Hạ Tưởng phản bác lại Phạm Tranh, đưa ra ví dụ thực tế, số liệu rất chân thực, sắc bén làm Phạm Tranh lập tức không nói gì được nữa, mặt tái đi, thiếu chút nữa hai bên giao chiến cùng Hạ Tưởng.
Đáng tiếc, trong tay không có dao, trên mặt đất cũng không có gạch. Quan trọng chính là hôm nay sáu người tấn công Hạ Tưởng, lúc đầu quyết định đấu không cần dùng võ. Muốn Hạ Tưởng xấu hổ trước mặt mọi người, mất hết thể diện, mà không cần đánh lộn.
Nha Nội nói, từ này về sau khi đọ sức với Hạ Tưởng, phải dùng trí, không dùng sức mạnh. Kỳ thật Phạm Tranh cũng không biết rằng, Nha Nội sở dĩ định ra nguyên tắc chiến đấu bằng miệng với Hạ Tưởng. Thứ nhất là e dè Phó Tiên Phong, Nha Nội biết rõ thái độ của Phó Tiên Phong là tự bao che khuyết điểm, hơn nữa, có khi không như bình thường. Nếu chẳng may Phó Tiên Phong trở mặt ngay tại chỗ cũng khó coi.
Nguyên nhân khiến y nảy sinh ý định khiêu chiến với Hạ Tưởng chính là, sức chiến đấu của Hạ Tưởng mạnh mẽ lạ thường. Mạnh mẽ đến mức khiến y khiếp sợ, phát rét trong lòng.
Sau khi nghe chi tiết sự việc báo cáo bánh xíu mại, lại nghĩ đến việc y trải qua trên đường cao tốc sân bay thành phố Lỗ, Nha Nội chỉ cảm thấy sống lưng lạnh toát. Khâm phục tột đỉnh sự liều mạng và kỹ năng cao siêu của Hạ Tưởng. Khâm phục rất nhiều. Thực sự nghĩ mà sợ.
Y sợ về sau đối mặt một mình với Hạ Tưởng, khi cùng hắn liều mạng, y tuyệt đối không phải là đối thủ của Hạ Tưởng. Cho nên, hôm nay phải quấy rầy Hạ Tưởng, tuy nhiên không dùng tay chân, chỉ dùng lời nói.
Làm Hạ Tưởng mất mặt trước rồi nói sau.
Nếu để Hạ Tưởng biết được y lái xe ra sức chiến đấu đối thủ, cuối cùng khiến Nha Nội sợ thì hắn rất vui mừng. Nhưng hiện tại, hắn bắt đầu vui mừng, bởi vì đối phương tự rước lấy nhục. Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL
Cao Kiến Viễn cuối cùng không thể nhịn được nữa, bước lên phía trước một bước tỏ thái độ. Y chỉ tay vào Hạ Tưởng:
- Hạ Tưởng, anh nói hươu nói vượn. Năm đó tôi và Phạm Tranh đầu tư, là bỏ tiền ra đầu tư dự án. Anh ngậm máu phun người. Thật ra là anh, một tay sáng lập công ty bất động sản Giang Sơn, đứng sau lưng thao túng thị trưởng bất động sản thành phố Yến. Chèn ép các công ty khác, chiếm lấy phần lớn lợi nhuận.
Có thể có được công ty bất động sản Giang Sơn là do một tay hắn sáng lập. Cao Kiến Viễn cũng không đơn giản, vẫn thật sự kiên quyết đánh ngã Hạ Tưởng.
Hạ Tưởng khẽ lắc lắc một ngón tay,
- Có lãnh đạo ở đây, Cao Kiến Viễn, Bí thư Hầu đang ở đây, giọng anh to quá, ảnh hưởng đến Bí thư Hầu.
- Đúng vậy, khi Công ty bất động sản Giang Sơn mới thành lập tôi quả thật có ủng hộ về chính trị. Nhưng đều trong phạm vi chính sách pháp luật cho phép. Cho đến bây giờ ở thành phố Yến, thậm chí toàn bộ tỉnh Yến, không có ai nói là Công ty bất động sản Giang Sơn thao túng thị trường. Anh dõng dạc nói là đầu tư dự án, sao không đề cập đến việc quản đốc của nhà máy thuốc lá bị phạt vì chiếm dụng tài sản quốc gia. Sao không đề cập đến quyết định của trung ương về vấn đề Cao Thành Tùng?
- Là cán bộ cấp Tỉnh và cấp bộ từ khi mở rộng cải cách là người thứ ba bị khai trừ Đảng viên. Khi đảm nhiệm lãnh đạo chủ chốt của tỉnh Yến đã nhúng tay vào việc hành chính. Đã mưu lợi vì Cao Kiến Viễn, tạo ra tổn thất kinh tế lớn cho đất nước. Để con cái lợi dụng chức vụ, vi phạm kỷ luật… Cao Kiến Viễn, đầu tư hợp pháp của anh, hợp là hợp pháp của đất nước, hay là nhà anh?
Hạ Tưởng nhấn từng chữ, vạch rõ bản chất. Cao Kiến Viễn đỏ mặt lên, không nói được gì để chống đỡ. Chuyện cũ vẫn còn đó, lại nghĩ đến cha gần mười năm trong lao ngục. Y cảm thấy khó thở, khí huyết bốc lên cuồn cuộn.
Không thể thở được trong giây lát. Vừa tức giận vừa không thể thở nổi, Cao Kiến Viễn không ngờ ngất đi.
Ngày xưa Gia Cát Lượng mắng Vương Lãng, ngày nay có Hạ Tưởng làm Cao Kiến Viễn ngất đi. Lịch sử luôn luôn lặp lại.
Mấy người thay nhau ra trận, không ngờ liên tiếp bại trận. Nha Nội giận dữ, Hạ Tưởng chẳng những không có chút sợ hãi, mặt không biến sắc, còn đối đáp trôi chảy, hình như đã chuẩn bị tâm lý trước. Chẳng lẽ ai đã để lộ kế hoạch hôm nay của bọn họ.
Vừa suy đoán xong, lại thấy Hạ Tưởng chắp tay về phía Diệp Thiên Nam như đang thầm chào.
Nha Nội lập tức đưa ánh mắt nghi ngờ nhìn Diệp Thiên Nam một cái.
Diệp Thiên Nam là người thông minh, lập tức biết được ý đồ của Hạ Tưởng và suy nghĩ của Nha Nội. Đang muốn giải thích một vài câu, vừa định lên tiếng thì lãnh đạo tỉnh đầu tiền đến viếng đã xuất hiện.
Bí thư Tỉnh ủy tỉnh Tề Khâu Nhân Lễ!
Khâu Nhân Lễ chào hỏi Hạ Tưởng trước, khi xoay người bước đi hình như mới vô tình thấy Hầu Khang Khứ, chỉ khẽ gật đầu với Hầu Khang Khứ, rồi quay người nhìn đám người Nha Nội.
Khâu Nhân Lễ bước vài bước đến gần, nói:
- Trên đường tôi gặp Chủ tịch quốc hội và Thủ tướng. Chủ tịch quốc hội và Thủ tướng đều đã về, Tông Cao, Thiên Nam, các anh còn ở đây làm gì? Hình như nhà họ Phó không mời các anh làm khách quý, nếu làm cột cờ thì các anh thấp quá. Nhất là anh, Diệp Thiên Nam, anh không còn trẻ, sao lại ở đây gây sóng gió với bọn trẻ.
Khâu Nhân Lễ đến đây đã bắn một tràng súng liên thanh làm Nha Nội và Diệp Thiên Nam thương tích đầy mình.
Nha Nội không sao, lăn lộn trên thương trường nhiều năm, da mặt dày, Diệp Thiên Nam không thế, bị Khâu Nhân Lễ châm chọc khiêu khích một chút, hơn nữa trời quả thật lạnh, liên tiếp hắt xì hai cái.
Khâu Nhân Lễ ném ra vài câu lạnh lùng xong, xoay người đi vào, không để cho mấy người có cơ hôi phản bác.
Mặt Nha Nội tối sầm lại, Diệp Thiên Nam xấu hổ vô cùng.
Hạ Tưởng vẫn là người tốt, nhìn Diệp Thiên Nam nói:
- Anh Thiên Nam, trên xe tôi có thuốc cảm, có muốn uống một viên không? Trên xe tôi còn có áo bông, nếu không thì anh cũng mặc vào, không thể để bị cảm lạnh.
Diệp Thiên Nam làm sao có mặt mũi để nói tiếp, xấu hộ xua tay với Hạ Tưởng:
- Không cần, không cần.
Đến cả việc chào Nha Nội cũng quên, xoay người vội vàng rời đi. Bóng dáng cô đơn trong gió lạnh nhìn lạnh lẽo và đáng thương.
Chỉ có thể nói cho y hai chữ - xứng đáng.
Hạ Tưởng trấn tĩnh lại, mắng làm Cao Kiến Viễn ngất đi, đẩy lui Diệp Thiên Nam. Phía Nha Nội đã bị tổn hao binh tướng, không hề có thành tích. Phạm Tranh nghiến răng, y phải dùng đòn sát thủ.
- Phó Bí thư Hạ, có một việc xin hỏi anh một chút. Không biết anh có dám trả lời trực tiếp không?