Sau khi tuyên bố điều chỉnh nhân sự ở tỉnh Tề và Lĩnh Nam, việc điều chỉnh nhân sự của Thành ủy thành phố Yến cũng do Tỉnh ủy tỉnh Yến chính thức tuyên bố, toàn bộ đều suôn sẻ và bàn giao trật tự đầy đủ. Chương Quốc Vĩ được bổ nhiệm làm Phó bí thư Thành ủy thành phố Yến như mong muốn, quyền Thị trưởng, sau khi đã trải qua mấy năm phải cúi đầu trong giới quan trường, rốt cục cũng lại được nhìn thấy tương lai.
Sự cảm kích của Chương Quốc Vĩ đối với Hạ Tưởng không lời nào có thể diễn tả được. Một người đang ở thời điểm sa sút xuống dốc, lại có người kéo lại, giúp đỡ khi gặp nạn, tình nghĩa này nặng tựa ngàn cân.
Thế cục ở thành phố Yên, ở Lĩnh Nam cũng không có mấy người quan tâm, Tỉnh ủy Lĩnh Nam quan tâm chính là Diệp Thiên Nam.
Nếu một số người biết Diệp Thiên Nam được cử đến đây là kết quả của việc Hạ Tưởng ở sau lưng dùng thủ đoạn thúc đẩy, thì nói thế nào bọn họ cũng không tin. Mà cho dù có tin, thì bọn họ cũng không thể nào đoán được Hạ Tưởng tại sao lại muốn đem một đối thủ vô cùng mạnh mẽ ngày xưa của mình kéo đến bên người!
Hành động này của Hạ Tưởng, là có ba dụng ý.
Thứ nhất, việc trọng dụng Diệp Thiên Nam thêm một lần nữa là việc ở thế phải làm, nếu không thể ngăn chặn, không bằng thuận theo.
Thứ hai, so với việc để Diệp Thiên Nam đến tỉnh Tề đảm nhiệm chức Phó chủ tịch thường trực Tỉnh, làm hỏng mọi kế hoạch kinh doanh lâu dài tỉ mỉ của hắn ở tỉnh Tề, không thể nghi ngờ là, nếu Diệp Thiên Nam vẫn còn ở lại tỉnh Tề, đương nhiên sẽ cùng liên kết với Hà Giang Hải. Với trí tuệ của Diệp Thiên Nam cộng với thế lực của Hà Giang Hải, nhất định sẽ hủy hoại cục diện tỉnh Tề chỉ trong chốc lát, vậy thì phải đem ông ta đặt bên người thôi.
Thứ ba, tổng hợp lại hai điều đã kể trên đây, đúng lúc Lĩnh Nam lại có chức vị trống, trí tuệ chính trị của đồng chí Diệp Thiên Nam rất cao, thái độ làm người thì lại rất giỏi trong việc mượn gió bẻ măng, nếu như thế, không bằng mời ông ta đến Lĩnh Nam, có lẽ có thể dùng được sự thông minh tài trí của đồng chí Diệp Thiên Nam.
Hạ Tưởng với nhiệt tình trước nay chưa từng có, chờ mong Diệp Thiên Nam đến nhậm chức.
Khoảng 4 giờ chiều, Lâm Song Bồng lại đi đến phòng làm việc của Hạ Tưởng.
- Chuyện Mộc Phong có tiến triển mới, đặc biệt muốn đến báo cáo một chút cho Phó Bí thư Hạ.
Gần đây Lâm Song Bồng trở nên tích cực chủ động hơn rất nhiều, khác hẳn với thái độ lãnh đạm dửng dưng trước đây, ông ta rõ ràng có chiều hướng muốn tiếp cận Hạ Tưởng.
Tiếp cận cũng không có nghĩa là muốn dựa sát vào, đó là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau, nhưng đúng là biểu hiện có thiện ý.
Hạ Tưởng không muốn đoán đằng sau thái độ nhiệt tình của Lâm Song Bồng là ám chỉ của nhà họ Quý hay là ý nguyện cá nhân của ông ta, đối với nhân sự quá mức phức tạp bên trong nhà họ Quý hắn cũng không muốn phát biểu quan điểm gì. Ít nhất có một điều hắn hiểu rõ trong lòng, gần đấy Quý Như Lan yên tĩnh hơn rất nhiều.
Theo Nghiêm Tiểu Thì báo cáo lại, gần đây Quý Như Lan chỉ chăm sóc các loại cây cỏ, bơi lội, tập yoga, hoặc là đọc sách, bỗng chốc quay trở về trạng thái yên tĩnh ưu nhã khiến cho Hạ Tưởng thầm buồn cười, vô cùng buồn cười. Cũng phải công nhận trình độ thích làm náo loạn thì náo loạn, thích yên tĩnh thì yên tĩnh của Quý Như Lan đã rất tự nhiên, người thường không thể sánh được.
- Tình hình như thế nào?
Hạ Tưởng thuận miệng hỏi một câu, ra hiệu cho Lâm Song Bồng ngồi xuống.
Lâm Song Bồng chưa ngồi xuống, vẫn tiếp tục nói:
- Vài người thừa nhận có ân oán cá nhân với Mộc Phong, liền mua chuộc nhân viên phục vụ ở khách sạn mà Mộc Phong tụ họp, biết được thời gian xuất phát của Mộc Phong, muốn cho Mộc Phong mất mặt, nên mới chuẩn bị tốt camera đồng thời truyền luôn lên trên mạng.
Kết quả này đúng như dự liệu của Hạ Tưởng, mấy cảnh sát giao thông cuối cùng lại là người chịu tội thay, bảo vệ tuyến mật báo bên trong quân đội, lại che dấu một nhân vật quan trọng trong toàn bộ kế hoạch hành động, xem như vẫn còn giấu giếm. Mặc dù trình độ không cao nhưng cũng giống như phần lớn các sự kiện chính trị khác, những chỗ không nên quá rõ ràng, thì tuyệt đối sẽ không được rõ ràng.
Hạ Tưởng cũng không chỉ rõ ra ra, chỉ nói:
- Tình hình cụ thể cứ để Thành ủy xử lý.
Ngụ ý chính là việc này sẽ dừng lại tại đây, không cần nhắc lại nữa.
Trong lòng Lâm Song Bồng mừng thầm, cuối cùng cũng thành công giấu giếm được việc này, nếu Hạ Tưởng cứ muốn điều tra sâu hơn, Quý Như Lan bị lộ ra cũng không quan trọng, không cần nghĩ Hạ Tưởng cũng biết rõ phía sau có Quý Như Lan thúc đẩy, nhưng thân phận thực sự của Trương Lực mà lộ ra thì sẽ phiền toái. Với quan hệ giữa Hạ Tưởng và Mễ Kỷ Hỏa, nếu Hạ Tưởng ở trước mặt Mễ Kỷ Hỏa nói gì đó, nói không chừng Mễ Kỷ Hỏa sẽ đổi Trương Lực.
Thân là Thư ký Chủ tịch Tỉnh, nếu bị đổi, chẳng khác nào là bị phán tử hình trong chốn quan trường, về sau sẽ không thể lại giữ chức thư ký cho lãnh đạo Tỉnh ủy nữa. Lâm Song Bồng tuy rằng không phải rất thích Trương Lực, nhưng cũng không thể không dùng hết khả năng âm thầm chiếu cố một chút.
Được rồi, chuyện nếu đã qua đi thì ông cũng cảm thấy yên tâm, cảm thấy gần đây qua lại với Hạ Tưởng, có lẽ cũng khiến ấn tượng của Hạ Tưởng với nhà họ Quý có chút thay đổi. Nghĩ lại cũng là bất đắc dĩ, chuyện xấu của Quý Như Lan, ông ta phải giải quyết hậu quả, nhưng cuối cùng cũng chưa chắc sẽ được đối xử tốt, chẳng lẽ chỉ bởi vì ông thuộc dòng ngoài?
Oán giận thì oán giận, Lâm Song Bồng trong vài lần tiếp xúc với Hạ Tưởng, cũng dần cảm thấy có đôi khi Hạ Tưởng quá mạnh mẽ cứng rắn khiến người khác không thể tiếp nhận được, nhưng đa số thời gian đều là đối nhân xử thế có chừng mực, cũng dễ tiếp xúc. Nói đúng hơn là, nếu chiếu theo quy củ, Hạ Tưởng cũng có thể được coi là người ngay thẳng và là vị lãnh đạo rất có nguyên tắc.
Lâm Song Bồng muốn bày tỏ lòng hữu nghĩ hơn một chút nữa:
- Phó Bí thư Hạ, thời gian trước kia bận rộn quá nên không gần gũi được, vừa lúc đêm nay rảnh rỗi, muốn mời Phó Bí thư Hạ ăn bữa cơm, tỏ lòng hiếu khách của chủ nhà.
- Cơm thì chưa cần ăn, về sau sẽ có cơ hội khác.
Hạ Tưởng nhẹ nhàng xua tay, giọng điệu rất ôn hòa:
- Song Bồng, công trình tu bổ đại lộ Lam Thiên khi nào thì hoàn thành?
Lâm Song Bồng không thể lý giải ý tứ này, Phó Bí thư Hạ đường đường là Phó Bí thư Tỉnh ủy, sao lại cảm thấy hứng thú với việc thi công một con đường ở Dương Thành? Suy nghĩ chút, với cấp bậc của Phó Bí thư Hạ, đương nhiên sẽ không bắn tên mà không có đích, chẳng lẽ Phó Bí thư Hạ muốn nhúng tay vào công trình? Cũng không đúng, công trình tu bổ đại lộ Lam Thiên tổng cộng cũng chỉ hơn trăm triệu, Phó Bí thư Hạ sẽ không thiển cận như vậy chứ? Hơn nữa đội ngũ nhận thầu đã sớm được công bố ra ngoài, cũng không có khả năng hiện giờ đổi đội ngũ thi công mới.
Trong nháy mắt, tâm tư của Lâm Song Bồng đã vòng vo mười mấy vòng. Cũng không thể trách ông ta được, đổi lại là Trần Hạo Thiên hỏi ông ta, ông ta cũng không cần phải nghĩ ngợi lung tung, nhưng Hạ Tưởng lại không giống vậy, ông ta đã được lĩnh giáo thủ pháp dụng tâm cao thâm của Hạ Tưởng.
- Chắc là còn khoảng một tháng.
Lâm Song Bồng suy nghĩ hồi lâu cũng không suy nghĩ ra được điều gì, cũng chỉ có thể trả lời đúng sự thật.
- Tốt, còn kịp.
Hạ Tưởng gật đầu nói, vẻ mặt tươi cười, để lại cho Lâm Song Bồng không gian tưởng tượng vô hạn.
Ban đêm, đại lộ Lam Thiên thi công gặp phải vấn đề, ống dẫn đã chôn ổn thỏa rồi đột nhiên nổ tung, không thể không đào lại hầm. Qua một đêm sửa chữa gấp, đại lộ Lam Thiên gần như bị cắt đứt, một hố to thật sâu được đào lên mà chưa lấp lại được.
Ngày hôm sau, có Phó Trưởng ban tổ chức Trung ương Uông Thanh Thành cùng đi, Diệp Thiên Nam chính thức nhậm chức ở Lĩnh Nam!
Lẽ ra với cấp bậc của Diệp Thiên Nam, không đủ tư cách để Phó Trưởng ban tổ chức Trung ương phải đi cùng, đáng để Phó Trưởng ban tổ chức Trung ương tự thân xuất mã, thông thường cũng phải là các quan lớn của Trung ương điều chuyển đến địa phương, ít nhất cũng phải là các nhân vật quan trọng cấp Phó bí thư Tỉnh ủy trở lên. Mà Diệp Thiên Nam tuy rằng đảm nhiệm chức vụ Chủ tịch mặt trận tổ quốc Tỉnh ủy, lại là một lần nữa bắt đầu lại, vốn phải làm việc khiêm tốn, lại ngoài dự đoán của mọi người có được Phó trưởng ban tổ chức Trung ương đích thân đưa ra khỏi Bắc Kinh, ý tứ trong đó thật hàm xúc, chính là có điểm ám chỉ chính trị trong đó.
Có lẽ là để bù lại tiếc nuối cho Diệp Thiên Nam vì không thể đảm nhiệm chức Chủ tịch thường vụ tỉnh Tề, có Phó Trưởng ban tổ chức Trung ương cùng đi, Diệp Thiên Nam lần này đến Lĩnh Nam, như là có vầng sáng bao quanh.
Phó Trưởng ban tổ chức Trung ương đích thân tới, Trần Hạo Thiên không đến sân bay đón tiếp cũng có thể hiểu được, nhưng ngay cả Mễ Kỷ Hỏa cũng không đến thì thực khó hiểu. Lúc Uông Thanh Thành và Diệp Thiên Nam nhìn thấy trong nhóm người đến nghênh đón, người đứng đầu tiên là Hạ Tưởng, Diệp Thiên Nam vẫn duy trì trấn tĩnh, còn Uông Thành Thành thì sắc mặt trở nên âm u.
Mặc dù trong lòng Uông Thanh Thành hiểu rõ, ở trước mặt Trần Hạo Thiên ông ta không có tư cách để sĩ diện, ở trước mặt Mễ Kỷ Hỏa cũng không có tư cách là quan lớn hơn một cấp, thậm chí ở trước mặt Hạ Tưởng cũng không dám ra vẻ ta đây là một Phó Trưởng ban tổ chức Trung ương cao cao tại thượng, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy không thoải mái. Ít nhất cũng phải là Mễ Kỷ Hỏa ra mặt mới khiến ông ta cảm thấy tốt hơn một chút.
Uông Thanh Thành nhiệt tình bắt tay với Hạ Tưởng:
- Phó Bí thư Hạ, vất vả rồi.
Hạ Tưởng cũng vô cùng niềm nở:
- Phó Trưởng ban Uông đi đường vất vả rồi. Vốn Chủ tịch Tỉnh Mễ muốn đến sân bay đón, nhưng giữa chừng lại xảy ra chút biến cố, hiện giờ chưa quay lại, cố ý nhắc tôi phải giải thích một chút. Tôi đại diện cho Bí thư Trần, Chủ tịch Tỉnh Mễ, nhiệt liệt hoan nghênh Phó trưởng ban Uông đến Lĩnh Nam chỉ đạo công tác.
Khuôn mặt tươi cười của Uông Thanh Thành mới trở nên nhiệt tình hơn một chút:
- Tôi tới đây là để tham quan học hỏi thôi.
Sau đó lại đến bắt tay với Diệp Thiên Nam.
- Anh Thiên Nam, hoan nghênh đến công tác tại Lĩnh Nam. Tôi vẫn luôn hy vọng anh có thể sớm đến Lĩnh Nam, hôm nay, rốt cục cũng đợi được rồi.
Hạ Tưởng dùng sức nắm chặt tay Diệp Thiên Nam.
Diệp Thiên Nam vô cùng xúc động, có rất nhiều lời muốn nói, nhưng cuối cùng lại chỉ nói một câu:
- Lại được cùng làm việc với Phó Bí thư Hạ, trong tương lai dưới sự lãnh đạo của Phó Bí thư Hạ, tôi sẽ đỡ đi đường vòng hơn.
Những lời mà Diệp Thiên Nam nói là những cảm xúc thực sự của ông ta.
Đoàn xe khởi động, bắt đầu đi về phía Tỉnh ủy. Trước khi xuất phát, Hạ Tưởng bảo Đường Thiên Vân thông báo tình hình đón tiếp khách cho Tỉnh ủy, để bất cứ lúc nào Tỉnh ủy cũng chuẩn bị tốt nghi thức nghênh đón.
Ban đầu mọi thứ hết sức thuận lợi, từ sân bay đi vào đường cao tốc, vào đến bên trong nội thành, dọc đường không gặp trở ngại gì. Lộ trình đã sớm được xác định tốt, trên đường đã được giới nghiêm, đằng trước có xe cảnh sát mở đường, đằng sau có xe cảnh sát hộ tống, những người không có phận sự phải tránh hết đi.
Thời điểm đi đến đại lộ Lam Thiên, đột nhiên xuất hiện tình trạng, ống dẫn bị vỡ khiến cho đoạn đường bị tắc nghẽn giao thông, tuyến đường sớm được lựa chọn ban đầu đã không còn đi được nữa.
Sau khi xin chỉ thị của Hạ Tưởng, Hạ Tưởng yêu cầu đổi ngay tuyến đường, cần phải bảo đảm là tuyến đường thông suốt.
Đoàn xe liền quẹo ngay sang trái, thực hiện phương án tuyến đường thay thế.
Ai ngờ mới đi được không lâu, đoàn xe lại phải dừng lại, bởi vì lại có ống dẫn bị vỡ toang, nước tràn đầy đường, không thể đi qua, lại phải lách qua một lần nữa.
Lách thì lách, không lách thì còn có cách nào khác chứ? Hạ Tưởng nổi giận với Đường Thiên Vân, yêu cầu phải làm tốt công tác tiếp đãi, không thể lại có sai lầm.
Lần đầu tiên đoàn xe bị dừng lại, Diệp Thiên Nam còn chưa nhận thấy có gì bất thường, khi lần thứ hai đoàn xe lại phải dừng lại, ông ta lơ đãng nhìn ra ngoài thưởng thức cảnh vật hai bên đường, bỗng nhiên ánh mắt dứng lại ở trên đường sắt Lam Thiên đang được thi công. Ngồi ở vị trí của ông có thể vừa vặn nhìn thấy ở cách đó không xa, đường bị đào một hố rất to, rất sâu, bên trong hiện ra ống dẫn màu đen, đang phun nước ra bên ngoài.
Bỗng nhiên, trong lòng Diệp Thiên Nam hiện lên cảm giác bất an mãnh liệt, cảm giác như đang từng chút một tiến vào trong hố to bên lề đường, tim ông ta đập nhanh hơn. Không hay rồi, chẳng lẽ Hạ Tưởng vì để tiếp đón mình, đã cố ý đào sẵn một hố to chờ mình nhảy vào?
Sau khi đoàn xe lại khởi động lại lần nữa, không còn phải dừng lại nữa, hố to ở ven đường cũng biến mất không thấy nữa, tâm trạng căng thẳng của Diệp Thiên Nam giờ mới bình tĩnh lại một chút. Có lẽ là ông đã lo lắng quá, Hạ Tưởng không đến mức gấp đến nỗi ngay ngày đầu tiên ông đến nhậm chức đã muốn đào hầm chôn ông ta.
Nhưng, Diệp Thiên Nam lại cảm thấy ô tô bỗng nhiên chầm chậm dừng lại lần thứ ba, ánh mắt lơ đãng nhìn về phía ngoài cửa sổ, mí mắt lập tức nhảy loạn lên, bên ngoài lại vẫn đang sửa đường, hơn nữa lại có một hố to thật sâu không thấy đáy.
Sau khi tuyên bố điều chỉnh nhân sự ở tỉnh Tề và Lĩnh Nam, việc điều chỉnh nhân sự của Thành ủy thành phố Yến cũng do Tỉnh ủy tỉnh Yến chính thức tuyên bố, toàn bộ đều suôn sẻ và bàn giao trật tự đầy đủ. Chương Quốc Vĩ được bổ nhiệm làm Phó bí thư Thành ủy thành phố Yến như mong muốn, quyền Thị trưởng, sau khi đã trải qua mấy năm phải cúi đầu trong giới quan trường, rốt cục cũng lại được nhìn thấy tương lai.
Sự cảm kích của Chương Quốc Vĩ đối với Hạ Tưởng không lời nào có thể diễn tả được. Một người đang ở thời điểm sa sút xuống dốc, lại có người kéo lại, giúp đỡ khi gặp nạn, tình nghĩa này nặng tựa ngàn cân.
Thế cục ở thành phố Yên, ở Lĩnh Nam cũng không có mấy người quan tâm, Tỉnh ủy Lĩnh Nam quan tâm chính là Diệp Thiên Nam.
Nếu một số người biết Diệp Thiên Nam được cử đến đây là kết quả của việc Hạ Tưởng ở sau lưng dùng thủ đoạn thúc đẩy, thì nói thế nào bọn họ cũng không tin. Mà cho dù có tin, thì bọn họ cũng không thể nào đoán được Hạ Tưởng tại sao lại muốn đem một đối thủ vô cùng mạnh mẽ ngày xưa của mình kéo đến bên người!
Hành động này của Hạ Tưởng, là có ba dụng ý.
Thứ nhất, việc trọng dụng Diệp Thiên Nam thêm một lần nữa là việc ở thế phải làm, nếu không thể ngăn chặn, không bằng thuận theo.
Thứ hai, so với việc để Diệp Thiên Nam đến tỉnh Tề đảm nhiệm chức Phó chủ tịch thường trực Tỉnh, làm hỏng mọi kế hoạch kinh doanh lâu dài tỉ mỉ của hắn ở tỉnh Tề, không thể nghi ngờ là, nếu Diệp Thiên Nam vẫn còn ở lại tỉnh Tề, đương nhiên sẽ cùng liên kết với Hà Giang Hải. Với trí tuệ của Diệp Thiên Nam cộng với thế lực của Hà Giang Hải, nhất định sẽ hủy hoại cục diện tỉnh Tề chỉ trong chốc lát, vậy thì phải đem ông ta đặt bên người thôi.
Thứ ba, tổng hợp lại hai điều đã kể trên đây, đúng lúc Lĩnh Nam lại có chức vị trống, trí tuệ chính trị của đồng chí Diệp Thiên Nam rất cao, thái độ làm người thì lại rất giỏi trong việc mượn gió bẻ măng, nếu như thế, không bằng mời ông ta đến Lĩnh Nam, có lẽ có thể dùng được sự thông minh tài trí của đồng chí Diệp Thiên Nam.
Hạ Tưởng với nhiệt tình trước nay chưa từng có, chờ mong Diệp Thiên Nam đến nhậm chức.
Khoảng 4 giờ chiều, Lâm Song Bồng lại đi đến phòng làm việc của Hạ Tưởng.
- Chuyện Mộc Phong có tiến triển mới, đặc biệt muốn đến báo cáo một chút cho Phó Bí thư Hạ.
Gần đây Lâm Song Bồng trở nên tích cực chủ động hơn rất nhiều, khác hẳn với thái độ lãnh đạm dửng dưng trước đây, ông ta rõ ràng có chiều hướng muốn tiếp cận Hạ Tưởng.
Tiếp cận cũng không có nghĩa là muốn dựa sát vào, đó là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau, nhưng đúng là biểu hiện có thiện ý. Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL
Hạ Tưởng không muốn đoán đằng sau thái độ nhiệt tình của Lâm Song Bồng là ám chỉ của nhà họ Quý hay là ý nguyện cá nhân của ông ta, đối với nhân sự quá mức phức tạp bên trong nhà họ Quý hắn cũng không muốn phát biểu quan điểm gì. Ít nhất có một điều hắn hiểu rõ trong lòng, gần đấy Quý Như Lan yên tĩnh hơn rất nhiều.
Theo Nghiêm Tiểu Thì báo cáo lại, gần đây Quý Như Lan chỉ chăm sóc các loại cây cỏ, bơi lội, tập yoga, hoặc là đọc sách, bỗng chốc quay trở về trạng thái yên tĩnh ưu nhã khiến cho Hạ Tưởng thầm buồn cười, vô cùng buồn cười. Cũng phải công nhận trình độ thích làm náo loạn thì náo loạn, thích yên tĩnh thì yên tĩnh của Quý Như Lan đã rất tự nhiên, người thường không thể sánh được.
- Tình hình như thế nào?
Hạ Tưởng thuận miệng hỏi một câu, ra hiệu cho Lâm Song Bồng ngồi xuống.Lâm Song Bồng chưa ngồi xuống, vẫn tiếp tục nói:
- Vài người thừa nhận có ân oán cá nhân với Mộc Phong, liền mua chuộc nhân viên phục vụ ở khách sạn mà Mộc Phong tụ họp, biết được thời gian xuất phát của Mộc Phong, muốn cho Mộc Phong mất mặt, nên mới chuẩn bị tốt camera đồng thời truyền luôn lên trên mạng.
Kết quả này đúng như dự liệu của Hạ Tưởng, mấy cảnh sát giao thông cuối cùng lại là người chịu tội thay, bảo vệ tuyến mật báo bên trong quân đội, lại che dấu một nhân vật quan trọng trong toàn bộ kế hoạch hành động, xem như vẫn còn giấu giếm. Mặc dù trình độ không cao nhưng cũng giống như phần lớn các sự kiện chính trị khác, những chỗ không nên quá rõ ràng, thì tuyệt đối sẽ không được rõ ràng.
Hạ Tưởng cũng không chỉ rõ ra ra, chỉ nói:
- Tình hình cụ thể cứ để Thành ủy xử lý.
Ngụ ý chính là việc này sẽ dừng lại tại đây, không cần nhắc lại nữa.
Trong lòng Lâm Song Bồng mừng thầm, cuối cùng cũng thành công giấu giếm được việc này, nếu Hạ Tưởng cứ muốn điều tra sâu hơn, Quý Như Lan bị lộ ra cũng không quan trọng, không cần nghĩ Hạ Tưởng cũng biết rõ phía sau có Quý Như Lan thúc đẩy, nhưng thân phận thực sự của Trương Lực mà lộ ra thì sẽ phiền toái. Với quan hệ giữa Hạ Tưởng và Mễ Kỷ Hỏa, nếu Hạ Tưởng ở trước mặt Mễ Kỷ Hỏa nói gì đó, nói không chừng Mễ Kỷ Hỏa sẽ đổi Trương Lực.
Thân là Thư ký Chủ tịch Tỉnh, nếu bị đổi, chẳng khác nào là bị phán tử hình trong chốn quan trường, về sau sẽ không thể lại giữ chức thư ký cho lãnh đạo Tỉnh ủy nữa. Lâm Song Bồng tuy rằng không phải rất thích Trương Lực, nhưng cũng không thể không dùng hết khả năng âm thầm chiếu cố một chút.
Được rồi, chuyện nếu đã qua đi thì ông cũng cảm thấy yên tâm, cảm thấy gần đây qua lại với Hạ Tưởng, có lẽ cũng khiến ấn tượng của Hạ Tưởng với nhà họ Quý có chút thay đổi. Nghĩ lại cũng là bất đắc dĩ, chuyện xấu của Quý Như Lan, ông ta phải giải quyết hậu quả, nhưng cuối cùng cũng chưa chắc sẽ được đối xử tốt, chẳng lẽ chỉ bởi vì ông thuộc dòng ngoài?
Oán giận thì oán giận, Lâm Song Bồng trong vài lần tiếp xúc với Hạ Tưởng, cũng dần cảm thấy có đôi khi Hạ Tưởng quá mạnh mẽ cứng rắn khiến người khác không thể tiếp nhận được, nhưng đa số thời gian đều là đối nhân xử thế có chừng mực, cũng dễ tiếp xúc. Nói đúng hơn là, nếu chiếu theo quy củ, Hạ Tưởng cũng có thể được coi là người ngay thẳng và là vị lãnh đạo rất có nguyên tắc.
Lâm Song Bồng muốn bày tỏ lòng hữu nghĩ hơn một chút nữa:
- Phó Bí thư Hạ, thời gian trước kia bận rộn quá nên không gần gũi được, vừa lúc đêm nay rảnh rỗi, muốn mời Phó Bí thư Hạ ăn bữa cơm, tỏ lòng hiếu khách của chủ nhà.
- Cơm thì chưa cần ăn, về sau sẽ có cơ hội khác.
Hạ Tưởng nhẹ nhàng xua tay, giọng điệu rất ôn hòa:
- Song Bồng, công trình tu bổ đại lộ Lam Thiên khi nào thì hoàn thành?
Lâm Song Bồng không thể lý giải ý tứ này, Phó Bí thư Hạ đường đường là Phó Bí thư Tỉnh ủy, sao lại cảm thấy hứng thú với việc thi công một con đường ở Dương Thành? Suy nghĩ chút, với cấp bậc của Phó Bí thư Hạ, đương nhiên sẽ không bắn tên mà không có đích, chẳng lẽ Phó Bí thư Hạ muốn nhúng tay vào công trình? Cũng không đúng, công trình tu bổ đại lộ Lam Thiên tổng cộng cũng chỉ hơn trăm triệu, Phó Bí thư Hạ sẽ không thiển cận như vậy chứ? Hơn nữa đội ngũ nhận thầu đã sớm được công bố ra ngoài, cũng không có khả năng hiện giờ đổi đội ngũ thi công mới.
Trong nháy mắt, tâm tư của Lâm Song Bồng đã vòng vo mười mấy vòng. Cũng không thể trách ông ta được, đổi lại là Trần Hạo Thiên hỏi ông ta, ông ta cũng không cần phải nghĩ ngợi lung tung, nhưng Hạ Tưởng lại không giống vậy, ông ta đã được lĩnh giáo thủ pháp dụng tâm cao thâm của Hạ Tưởng.
- Chắc là còn khoảng một tháng.
Lâm Song Bồng suy nghĩ hồi lâu cũng không suy nghĩ ra được điều gì, cũng chỉ có thể trả lời đúng sự thật.
- Tốt, còn kịp.
Hạ Tưởng gật đầu nói, vẻ mặt tươi cười, để lại cho Lâm Song Bồng không gian tưởng tượng vô hạn.
Ban đêm, đại lộ Lam Thiên thi công gặp phải vấn đề, ống dẫn đã chôn ổn thỏa rồi đột nhiên nổ tung, không thể không đào lại hầm. Qua một đêm sửa chữa gấp, đại lộ Lam Thiên gần như bị cắt đứt, một hố to thật sâu được đào lên mà chưa lấp lại được.
Ngày hôm sau, có Phó Trưởng ban tổ chức Trung ương Uông Thanh Thành cùng đi, Diệp Thiên Nam chính thức nhậm chức ở Lĩnh Nam!
Lẽ ra với cấp bậc của Diệp Thiên Nam, không đủ tư cách để Phó Trưởng ban tổ chức Trung ương phải đi cùng, đáng để Phó Trưởng ban tổ chức Trung ương tự thân xuất mã, thông thường cũng phải là các quan lớn của Trung ương điều chuyển đến địa phương, ít nhất cũng phải là các nhân vật quan trọng cấp Phó bí thư Tỉnh ủy trở lên. Mà Diệp Thiên Nam tuy rằng đảm nhiệm chức vụ Chủ tịch mặt trận tổ quốc Tỉnh ủy, lại là một lần nữa bắt đầu lại, vốn phải làm việc khiêm tốn, lại ngoài dự đoán của mọi người có được Phó trưởng ban tổ chức Trung ương đích thân đưa ra khỏi Bắc Kinh, ý tứ trong đó thật hàm xúc, chính là có điểm ám chỉ chính trị trong đó.
Có lẽ là để bù lại tiếc nuối cho Diệp Thiên Nam vì không thể đảm nhiệm chức Chủ tịch thường vụ tỉnh Tề, có Phó Trưởng ban tổ chức Trung ương cùng đi, Diệp Thiên Nam lần này đến Lĩnh Nam, như là có vầng sáng bao quanh.
Phó Trưởng ban tổ chức Trung ương đích thân tới, Trần Hạo Thiên không đến sân bay đón tiếp cũng có thể hiểu được, nhưng ngay cả Mễ Kỷ Hỏa cũng không đến thì thực khó hiểu. Lúc Uông Thanh Thành và Diệp Thiên Nam nhìn thấy trong nhóm người đến nghênh đón, người đứng đầu tiên là Hạ Tưởng, Diệp Thiên Nam vẫn duy trì trấn tĩnh, còn Uông Thành Thành thì sắc mặt trở nên âm u.
Mặc dù trong lòng Uông Thanh Thành hiểu rõ, ở trước mặt Trần Hạo Thiên ông ta không có tư cách để sĩ diện, ở trước mặt Mễ Kỷ Hỏa cũng không có tư cách là quan lớn hơn một cấp, thậm chí ở trước mặt Hạ Tưởng cũng không dám ra vẻ ta đây là một Phó Trưởng ban tổ chức Trung ương cao cao tại thượng, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy không thoải mái. Ít nhất cũng phải là Mễ Kỷ Hỏa ra mặt mới khiến ông ta cảm thấy tốt hơn một chút.
Uông Thanh Thành nhiệt tình bắt tay với Hạ Tưởng:
- Phó Bí thư Hạ, vất vả rồi.
Hạ Tưởng cũng vô cùng niềm nở:
- Phó Trưởng ban Uông đi đường vất vả rồi. Vốn Chủ tịch Tỉnh Mễ muốn đến sân bay đón, nhưng giữa chừng lại xảy ra chút biến cố, hiện giờ chưa quay lại, cố ý nhắc tôi phải giải thích một chút. Tôi đại diện cho Bí thư Trần, Chủ tịch Tỉnh Mễ, nhiệt liệt hoan nghênh Phó trưởng ban Uông đến Lĩnh Nam chỉ đạo công tác.
Khuôn mặt tươi cười của Uông Thanh Thành mới trở nên nhiệt tình hơn một chút:
- Tôi tới đây là để tham quan học hỏi thôi.
Sau đó lại đến bắt tay với Diệp Thiên Nam.
- Anh Thiên Nam, hoan nghênh đến công tác tại Lĩnh Nam. Tôi vẫn luôn hy vọng anh có thể sớm đến Lĩnh Nam, hôm nay, rốt cục cũng đợi được rồi.
Hạ Tưởng dùng sức nắm chặt tay Diệp Thiên Nam.
Diệp Thiên Nam vô cùng xúc động, có rất nhiều lời muốn nói, nhưng cuối cùng lại chỉ nói một câu:
- Lại được cùng làm việc với Phó Bí thư Hạ, trong tương lai dưới sự lãnh đạo của Phó Bí thư Hạ, tôi sẽ đỡ đi đường vòng hơn.
Những lời mà Diệp Thiên Nam nói là những cảm xúc thực sự của ông ta.
Đoàn xe khởi động, bắt đầu đi về phía Tỉnh ủy. Trước khi xuất phát, Hạ Tưởng bảo Đường Thiên Vân thông báo tình hình đón tiếp khách cho Tỉnh ủy, để bất cứ lúc nào Tỉnh ủy cũng chuẩn bị tốt nghi thức nghênh đón.
Ban đầu mọi thứ hết sức thuận lợi, từ sân bay đi vào đường cao tốc, vào đến bên trong nội thành, dọc đường không gặp trở ngại gì. Lộ trình đã sớm được xác định tốt, trên đường đã được giới nghiêm, đằng trước có xe cảnh sát mở đường, đằng sau có xe cảnh sát hộ tống, những người không có phận sự phải tránh hết đi.
Thời điểm đi đến đại lộ Lam Thiên, đột nhiên xuất hiện tình trạng, ống dẫn bị vỡ khiến cho đoạn đường bị tắc nghẽn giao thông, tuyến đường sớm được lựa chọn ban đầu đã không còn đi được nữa.
Sau khi xin chỉ thị của Hạ Tưởng, Hạ Tưởng yêu cầu đổi ngay tuyến đường, cần phải bảo đảm là tuyến đường thông suốt.
Đoàn xe liền quẹo ngay sang trái, thực hiện phương án tuyến đường thay thế.
Ai ngờ mới đi được không lâu, đoàn xe lại phải dừng lại, bởi vì lại có ống dẫn bị vỡ toang, nước tràn đầy đường, không thể đi qua, lại phải lách qua một lần nữa.
Lách thì lách, không lách thì còn có cách nào khác chứ? Hạ Tưởng nổi giận với Đường Thiên Vân, yêu cầu phải làm tốt công tác tiếp đãi, không thể lại có sai lầm.
Lần đầu tiên đoàn xe bị dừng lại, Diệp Thiên Nam còn chưa nhận thấy có gì bất thường, khi lần thứ hai đoàn xe lại phải dừng lại, ông ta lơ đãng nhìn ra ngoài thưởng thức cảnh vật hai bên đường, bỗng nhiên ánh mắt dứng lại ở trên đường sắt Lam Thiên đang được thi công. Ngồi ở vị trí của ông có thể vừa vặn nhìn thấy ở cách đó không xa, đường bị đào một hố rất to, rất sâu, bên trong hiện ra ống dẫn màu đen, đang phun nước ra bên ngoài.
Bỗng nhiên, trong lòng Diệp Thiên Nam hiện lên cảm giác bất an mãnh liệt, cảm giác như đang từng chút một tiến vào trong hố to bên lề đường, tim ông ta đập nhanh hơn. Không hay rồi, chẳng lẽ Hạ Tưởng vì để tiếp đón mình, đã cố ý đào sẵn một hố to chờ mình nhảy vào?
Sau khi đoàn xe lại khởi động lại lần nữa, không còn phải dừng lại nữa, hố to ở ven đường cũng biến mất không thấy nữa, tâm trạng căng thẳng của Diệp Thiên Nam giờ mới bình tĩnh lại một chút. Có lẽ là ông đã lo lắng quá, Hạ Tưởng không đến mức gấp đến nỗi ngay ngày đầu tiên ông đến nhậm chức đã muốn đào hầm chôn ông ta.
Nhưng, Diệp Thiên Nam lại cảm thấy ô tô bỗng nhiên chầm chậm dừng lại lần thứ ba, ánh mắt lơ đãng nhìn về phía ngoài cửa sổ, mí mắt lập tức nhảy loạn lên, bên ngoài lại vẫn đang sửa đường, hơn nữa lại có một hố to thật sâu không thấy đáy.