Vì theo đuổi sản lượng cao, mà gieo trồng trên diện rộng, đến sâu cũng chả thèm ăn cái loại thu hoạch biến đổi gen. Vì theo đuổi chuyện bằng cấp, mà tạo ra lắm vị trạng nguyên bằng thì cao mà năng lực thì kém. Đến khi tỉnh ngộ mới lại quay đầu bù đắp lại thì cũng đã gây ra rất nhiều tổn thất không ai tưởng tượng được mà cũng không có cách nào cứu vãn được. Hiện giờ người dân quê vô cùng hâm mộ dân thành phố. Mười mấy năm sau, người thành phố lại bắt đầu hâm mộ cuộc sống không có môi trường ô nhiễm, không ăn thực phẩm bị ngộ độc và có rau dưa hữu cơ của người dân quê.
Hắn thu hồi lại tâm tư, cười cười nói tiếp:
- Giống như người châu Âu quen đi ô tô rồi, lại đi bộ thì bảo là bảo vệ môi trường, là tập thể dục. So với chúng ta không mua nổi ô tô thì cũng không thể không đi bộ, tập thể dục được. Tuy giống nhau là cùng đi bộ, nhưng tâm tính lại hoàn toàn bất đồng. Chúng ta thưởng thức nước từ trên núi chảy xuống, và cao nhân thưởng thức nước từ trên núi chảy xuống, nhìn đến cảnh vật thì giống nhau, nhưng tâm tình lại phân chia cao thấp.
Thành Đạt Tài cởi tạp dề ra, đặt đĩa trứng gà đã rán sang một bên, cười ha hả:
- Ý tứ của cậu là nói tôi nhàn rỗi không có việc gì đi rán trứng gà, không thể giống như bà nội trợ nấu cơm rán trứng gà cho người thân. Tuy rằng đều là nấu ăn, nhưng đối với tôi thì là một loại thể nghiệm thư giãn, còn đối với bà nội trợ thì là một việc làm vô vị buồn tẻ không làm không được. Có phải hay không?
Hạ Tưởng cũng cười:
- So sánh gần sát, ý tứ gần đúng. Tổng giám đốc Thành rán trứng gà và bà nội trợ rán trứng gà, giống nhau đều là một mâm đồ ăn, nhưng giá trị gia vị thì cách biệt một trời một vực. Giống như tranh chữ của danh nhân vậy, nếu không ký tên thì có khi chẳng đáng một xu, nhưng khi ký tên vào thì lại thành vô giá. Vì cái gì? Cũng là bởi vì có giá trị vô hình.
- Mời ngồi!
Thành Đạt Tài rốt cục mở miệng mời Hạ Tưởng ngồi xuống. Ông cũng ngồi xuống ghế salon ở đối diện:
- Hạ Tưởng, tên rất có ý tứ, ý tưởng cũng không tồi. Chẳng những tuổi trẻ mà còn rất có kiến thức. Theo ý cậu đã nói, Bảo Hưng Hoa Viên hoàn toàn có thể xây dựng thành chung cư cao cấp, phát triển thành chung cư cao cấp nhất đầu tiên của thành phố Yến?
Hạ Tưởng chỉnh chỉnh dáng ngồi:
- Nếu như người khác nhận xây thì chưa chắc có thể tạo ra tiếng vang được. Nhưng nếu như là Tập đoàn Đạt Tài ra tay thì có thể thành công. Thương hiệu tạo ra tiếng vang, không thể xem nhẹ được.
Thành Đạt Tài không nhắc lại vấn đề Bảo Hưng Hoa Viên nữa, mà trực tiếp nhảy tới đề tài khác:
- Nghe Thẩm Lập Xuân nói, cậu rất có kiến giải đối với hiện trạng và triển vọng của ngành bất động sản ở thành phố Yến. Nói nghe một chút.
Ông giơ tay phải lên, vẽ thành một độ cong trên không trung, rất có khí thế của kiểu chỉ điểm giang sơn.
- Nói mà hay, có thể lựa chọn để dùng được thì sẽ không thiếu chỗ tốt cho cậu đâu.
Thành Đạt Tài chắc hẳn cho rằng Hạ Tưởng có toan tính từ trước.
Hạ Tưởng cũng không giải thích nhiều, nói lại một lượt kế hoạch lớn về thành phố Yến hắn đã có trong đầu:
- Tập đoàn Đạt Tài là đơn vị hàng đầu ở thành phố Yến, thậm chí là cả tỉnh Yến, rất nhiều thời điểm phải có dũng khí dám vì thiên hạ. Trong mắt tôi, khu chung cư cao cấp đầu tiên, biệt thự hào hoa đầu tiên, khu chung cư đầu tiên miễn phí vật nghiệp, chung cư giá rẻ đầu tiên, vân vân, hẳn là tất cả đều nên do Tập đoàn Đạt Tài khởi xướng. Tổng giám đốc Thành dĩ nhiên là người đứng đầu trong giới bất động sản ở thành phố Yến, chắc chắn có tầm nhìn xa trông rộng hơn rất nhiều người khác. Những việc cần làm có thể nhìn được ra, trên bản đồ thành phố Yến trong tương lai, có một số địa điểm nên là Tập đoàn Đạt Tài viết lên.
Hạ Tưởng nói cũng không nhiều, cũng không có đề cập đến một khu chung cư hay một người nào hay một địa điểm nào cụ thể cả. Bởi vì hắn biết, đến trình độ như Thành Đạt Tài, điều ông chú ý chỉ là vấn đề tiến lên phía trước, đối với chi tiết hành động cụ thể, ông không hề cảm thấy hứng thú, cũng không có sức lực mà đi chú ý nữa. Cho nên Hạ Tưởng chỉ có thể nói đến chỉnh thể mà giản lược bớt đi các chi tiết. Hắn cũng biết, những gì hắn nói về phương hướng phát triển của Tập đoàn Đạt Tài sẽ phù hợp với ý nghĩ sau này của Thành Đạt Tài, lại còn bổ sung thêm một số ám chỉ có tính dẫn đường nữa.
Đó là hy vọng Tập đoàn Đạt Tài có thể chú ý hơn đến nhà ở theo mức độ thu nhập, để mắt đến các gia đình có thu nhập thấp. Về sau, xu hướng giá nhà ở tăng lên là không thể tránh được. Không phải hắn có khả năng ngăn cản dòng chảy của lịch sử mà chỉ có thể cố gắng hết sức để tác động đến Thành Đạt Tài, để ông làm nhiều chuyện có ích cho người dân bình thường hơn một chút.
Thành Đạt Tài vẫn không nói gì. Ra ngoài cả tưởng tượng của Hạ Tưởng là ông thật ra lại là một người nghe vô cùng chuẩn mực, biểu tình chuyên chú, thần thái an tường, nghe rất cẩn thận. Người làm đại sự tất có chỗ hơn người, quả nhiên không phải lời nói giả. Tối thiểu là tư thái chăm chú lắng nghe này của Thành Đạt Tài đã đủ để khiến cho người ta vô cùng tôn trọng.
- Trưa rồi ăn bữa cơm rau dưa nhé?
Nói chuyện xong, Thành Đạt Tài cũng không tỏ vẻ có bất cứ ý kiến gì đối với những gì Hạ Tưởng đã nói, trực tiếp bỏ qua không đề cập tới mà vừa nói vừa buộc lại tạp dề.
- Có muốn nếm thử tay nghề của tôi một bữa không? Dưa chuột chẻ, ướp lạnh, lại thêm một ít cà chua trộn. Mỗi người thêm một ly bia lạnh nữa. Thế nào, có đủ phong phú chưa?
Đường đường là người sáng lập ra Tập đoàn Đạt Tài, giữa trưa lại mời hắn đi ăn cơm chay, hơn nữa, tất cả đều là rau trộn. Nói ra tuyệt đối không thể có ai tin tưởng nổi. Có điều, Hạ Tưởng cũng hiểu ham mê của Thành Đạt Tài. Đối với một con người trong truyền thuyết như ông, tất cả những gì ông đã trải qua đều là chuyện rất nhiều người không thể tưởng tượng được. Một cái phất tay đã quyết định vốn đầu tư cả mấy chục triệu, thậm chí hơn trăm triệu. Một chưởng môn nhân của một đế quốc khổng lồ, ông cũng có rất nhiều bí mật không ai biết đến.
Cung kính không bằng tuân mệnh, Hạ Tưởng ở lại, cùng ăn cơm với Thành Đạt Tài, nói mấy chuyện tầm phào không đâu, tạo thành bầu không khí chung rất vui vẻ, duy chỉ có không hề nửa lời nhắc tới chuyện công việc và bất động sản. Thành Đạt Tài thậm chí còn hỏi Hạ Tưởng có bạn gái hay chưa, thích mẫu phụ nữ như thế nào, nhưng không hề hỏi một câu về mối quan hệ giữa hắn và Trần Phong, hay là ông muốn gặp hắn là vì có mục đích gì.
Người thông minh nói chuyện cũng không cần nói rõ hết ra. Mặc dù Hạ Tưởng biết là Thành Đạt Tài có lẽ sẽ hiểu lầm hắn, cho là hắn muốn lợi dụng cái gì đó, nhưng hắn cũng không thanh minh. Ở trước mặt Thành Đạt Tài, không cần phải vội vàng thanh minh mọi chuyện. Thành Đạt Tài là người như thế nào? Từ lãnh đạo cấp quốc gia cho tới tên lưu manh vô lại, có dạng người nào mà ông chưa từng gặp qua? Còn có chuyện gì mà ông chưa từng xử lý? Đối với ông mà nói, tất cả mọi người tiếp cận ông đều có mục đích khác nhau. Có mục đích cũng không ngại, quan trọng hơn chính là người đó có bản lĩnh tác động đến ông được hay không.
Sau khi cơm nước xong, Thành Đạt Tài nói thẳng với Hạ Tưởng là ông phải nghỉ trưa. Hạ Tưởng cung kính cáo từ rời đi. Thành Đạt Tài đưa hắn tới cửa, phất phất tay:
- Tiểu Hạ, về sau lúc nào muốn ăn cơm chay thì có thể tới tìm tôi.
Hạ Tưởng cố gắng khống chế nội tâm đang mừng như điên. Hắn đã nghĩ đến chuyện hôm nay ra về công cốc, không ngờ là câu nói sau cùng của Thành Đạt Tài lại cho hắn một tia hy vọng. Hắn biết, cửa lớn nhà Thành Đạt Tài đã mở ra một cái khe nhỏ cho hắn, có gì cứ nói. Khe cửa rất nhỏ, không đủ để hắn có thể nhìn đến mọi vật ở bên trong, nhưng ít ra cũng có thể tạo ra một khả năng có thể đẩy cửa ra mà vào được.
Hạ Tưởng vừa đến cơ quan thì đã bị Cao Hải gọi vào văn phòng.
- Tập đoàn Viễn Cảnh chỉ định cậu là người liên lạc ở chính quyền thành phố. Thị trưởng Trần đã đồng ý rồi. Tập đoàn Viễn Cảnh có lai lịch gì thì tôi còn chưa rõ lắm. Nhưng xem ra đối phương có quyết tâm rất lớn, muốn đặt nền móng vững chắc ở thành phố Yến đấy. Tiểu Hạ, đây là một cơ hội tốt. Chỉ cần Tập đoàn Viễn Cảnh thuận lợi phát triển ở thành phố Yến, cậu làm người liên lạc mà bọn họ chỉ định thì đã có thể viết một thành tích đáng kể trên lý lịch rồi. Tôi rất mong chờ, trong vòng một năm cậu sẽ tiến thêm một bước nữa.
Lời nói của Cao Hải đều xuất phát từ tấm lòng thực của ông ta.
Trên quan trường, nắm cao không nắm thấp. Hạ Tưởng hiện giờ thế tiến lên vô cùng tốt, không kể đến chuyện hắn có sự tán thưởng của Thị trưởng Trần và sự ủng hộ của Thị trưởng Tào. Hắn ở trong văn phòng tổ cải tạo thôn nội đô, là nơi vừa có thể tạo ra thành tích lại vừa có thể rơi vào vòng thị phi lời ong tiếng ve. Nhưng đúng là ở nơi bị các thế lực trên dưới o ép, đầu sóng ngọn gió mới có cơ hội vươn lên hàng đầu. Ngẫm lại mà xem, một tập đoàn hùng hậu từ Bắc Kinh đến đầu tư vào thành phố Yến mà lại chỉ đích danh Hạ Tưởng trở thành người liên lạc cho người ta, chẳng phải là muốn chắp tay mang thành tích dâng lên trước mặt Hạ Tưởng sao?
Đương nhiên, Cao Hải cũng không khỏi cảm khái mà nghĩ, cũng không thể chỉ hâm mộ Hạ Tưởng có số phận tốt được mà phải nhìn đến chuyện hắn có năng lực thực. Ai bảo trên hội nghị hắn chỉ nói một chút đã trúng ngay tâm sự của Thị trưởng Trần, hơn nữa lại cũng là không bàn mà hợp với phương án của Tập đoàn Viễn Cảnh? Cái này không thể giải thích bằng lý do là vận may, mà chỉ có thể nói, Hạ Tưởng có tài hoa, có kiến thức, đồng thời lại có vận may, hơn nữa lại còn có hậu trường. Không phải trên khắp quan trường đều có người mới sao? Sao có thể không sải bước tiến lên được chứ?
Hạ Tưởng vẫn duy trì thái độ cung kính với Cao Hải:
- Về sau còn phải dựa vào sự chỉ điểm của chú Cao nhiều hơn nữa. Có một số điểm cháu suy xét không được chu toàn, chú Cao cứ thoải mái phê bình, cũng là vì tiến bộ. Phê bình cháu, cháu còn muốn mời chú Cao ăn cơm nữa.
- Nhắc đến ăn cơm, bản thân tôi thật là có ý kiến đấy Tiểu Hạ. Cậu đến thành phố Yến cũng một thời gian rồi, không phải là suốt ngày với bạn gái dính lấy nhau thì cũng lui tới thân thiết với Thị trưởng Tào. Tôi đây mang tiếng là chú Cao mà ngược lại lại bị cậu bỏ mặc một bên. Nói xem, có phải là cậu thế là chưa được không hả?
Cao Hải rõ là phê bình, ám chỉ mối quan hệ thân mật hơn. Kỳ thật ông ta ít nhiều cũng có chút oán giận, trách Hạ Tưởng luôn luôn giữ ý, duy trì khoảng cách với mình.
Trưởng ban thư ký Ủy ban nhân dân thành phố là một vị trí quan trọng. Cấp bậc không cao nhưng quyền lực cũng không nhỏ. Chủ yếu là đóng vai trò chuyển tiếp, chăm sóc chu đáo các bên. Trừ khi là người tâm phúc, nếu không không thể tin cậy cho đảm nhiệm được. Hạ Tưởng đối với Cao Hải có cảm giác rất phức tạp. Tuy rằng cũng hiểu được người khác không tồi, nhưng bởi vì Tống Triêu Độ thủy chung không chịu kéo ông ta vào mà trong lòng hắn cuối cùng cũng cố kỵ. Có lẽ Cao Hải đã có chỗ nào đó đắc tội với Tống Triêu Độ cho nên hắn cũng lo ngại đi lại quá gần với Cao Hải thì sau này khi Tống Triêu Độ đắc thế lại sẽ có ảnh hưởng bất lợi.
Có điều là bây giờ xem ra Cao Hải đối với người khác thế nào thì tạm thời miễn bàn, nhưng đối với hắn thì quả thật là không thể chê được. Hắn bèn thành thực tiếp nhận sự phê bình của ông ta:
- Chú Cao phê bình rất đúng. Gần đây cháu bận làm quen với công việc, lại bớt ít thời gian cho chuyện tình cảm yêu đương, quả thật là bận rộn quá. Chú Cao đã phê bình thế cháu tiếp thu. Hay buổi tối cháu hẹn bác Tào, xem bác ấy có thời gian không thì cùng nhau ngồi một chút?
Ý tứ của việc ngồi một chút, chính là gặp và ăn cơm mang tính chất cá nhân. So với giải quyết việc chung ở ủy ban nhân dân thành phố thì quan hệ sẽ gần hơn một bậc. Cao Hải tự nhiên là nguyện ý thân cận hơn với Tào Vĩnh Quốc rồi. Đều là một phe với Thị trưởng Trần, ông ta và Tào Vĩnh Quốc thật đúng là cũng chưa giao lưu nhiều lắm.
Tào Vĩnh Quốc thấy Hạ Tưởng đã ở giữa giật dây thì đáp ứng ngay.
Địa điểm gặp mặt được lựa chọn là ở Sở Phong Lâu.
Vừa lúc Tào Thù Lê gọi điện thoại tới, muốn cùng ăn cơm với Hạ Tưởng, Hạ Tưởng liền bảo đã có hẹn buổi tối.
Tào Thù Lê nhớ Hạ Tưởng, lại nói:
- Chú Cao cũng không phải người ngoài, em đến ăn chực cơm được không? Nhưng mà xa quá, buổi tối còn phải quay về trường nữa.
Hạ Tưởng sao lại không rõ ý của cô chứ:
- Quên đi, ai bảo em là cô bé của anh chứ. Anh đi đón em, rồi sau đó lại đưa em về. Đưa đi đón về, hài lòng chưa?
- Thế còn tạm được, coi như là anh có tâm.
Tào Thù Lê vui vẻ nói, bỗng nhiên lại nghĩ đến cái gì,
- Đúng rồi, lần trước hẹn gặp Tôn An không được, hay là cũng gọi cả Tôn An với chú Tôn đi? Mọi người làm quen với nhau cũng không có vấn đề gì, phải không anh?
Hạ Tưởng nội tâm liền cảm thán, cô bé rất thông minh, rất hiểu chuyện dựa thế, mượn thế. Cô cũng là muốn giúp mình tạo mạng lưới quan hệ. Bởi vì có Tào Vĩnh Quốc và Cao Hải ở đó, ba của Tôn An cũng sẽ nhìn hắn với ánh mắt coi trọng hơn, sẽ không coi thường hắn vì hắn là bạn trai của Tào Thù Lê.
Hạ Tưởng không có lý do gì để cự tuyệt, để cho cô bé gọi điện thoại đi liên hệ. Chỉ chốc lát sau, cô đã gọi điện báo lại là dưới sự cưỡng bức lẫn dụ dỗ của cô, Tôn An không dám không đáp ứng, cũng mời được cả ba của cậu ta là Tôn Định Quốc.
Hạ Tưởng vừa nói với Cao Hải chuyện Tôn Định Quốc, Phó Cục trưởng Cục Công an cũng sẽ cùng ăn cơm, Cao Hải mừng rỡ gật đầu bảo tốt. Hạ Tưởng cũng ngượng ngượng nói ra chuyện hắn phải đi đón Tào Thù Lê, Cao Hải đương nhiên là không có dị nghị gì, bảo Hạ Tưởng cứ đi thoải mái, không cần phải để ý đến ông ta, ông ta sẽ lái xe đến Sở Phong Lâu trước để chuẩn bị một chút.
Với thân phận của Cao Hải, đến địa điểm hẹn trước để chờ Phó Thị trưởng Tào cũng là hợp với lễ tiết thôi.
Hạ Tưởng lấy cái xe Santana mà Kiều Bạch Điền đưa, khởi động xe đi đón Tào Thù Lê. Mặc dù lúc này xe ô tô đến bộ ly hợp cũng chả có, khởi động lâu đến mức giẫm đau cả chân, nhưng mà lái đi trong dòng người, bật điều hòa lên, nhìn đám người bên ngoài mồ hôi ướt đẫm thì vẫn cảm khái rằng có xe thật là tốt. Xe tốt hay xe kém tạm thời không cần nói, ít nhất là có thể đông ấm hè mát là được rồi.
Đón Tào Thù Lê ở trường học mới thấy cô bé chẳng biết từ lúc nào đã để tóc dài, có thể cặp lên được rồi. Cô mặc một cái váy bằng vải thô, không dài không ngắn, coi như thanh lịch, bên trong cổ còn buộc một cái khóa bạc nữa.
- Em đã để tóc dài rồi sao?
Hạ Tưởng tò mò hỏi, lại liếc mắt nhìn cái cổ mê người của cô một cái, dùng sức chỉ chỉ:
- Từ lúc ở huyện Bá em đã bảo là sẽ nói cho anh biết bí mật về cái khóa bạc của em. Đến giờ đã gần một năm rồi, anh còn chưa biết cái khóa bạc kia có bí mật gì đâu?
Tào Thù Lê thấy Hạ Tưởng đưa tay chỉ chỉ về ngực mình thì vội vàng che ngực lại, lại nghe hỏi đến chuyện cái khóa mới thở dài một hơi:
- Em còn tưởng là lại mặc thiếu cái gì chứ. Rõ ràng nhớ là đã đeo lên là để phòng ngừa anh nhìn lén cơ mà. Hừ.
Cô cười cười, vén tóc lên, vuốt một lọn tóc nhỏ,
- Em cảm thấy để tóc dài cũng hay hay. Mà hình như là anh thích tóc dài, phải không?
- Ai nói?
Hạ Tưởng khá là buồn bực, không biết vì sao mà cô bé lại nói thế.
- Dương Bối và Liên Nhược Hạm đều tóc dài!
Tào Thù Lê liếc mắt nhìn Hạ Tưởng một cái như khiêu khích, ý là, đừng để cho em nói ra có phải hay hơn không, được lắm, nói luôn bí mật trong lòng anh ra.
Hạ Tưởng làm bộ lau mồ hôi:
- Các cô ấy để tóc dài hay không thì một xu cũng chẳng liên quan gì đến anh cả.
- Không có một xu nào? Em lại cảm thấy có lẽ phải có đến một đồng liên quan ấy chứ. Cho nên em cũng thử để tóc dài thử xem, xem tóc ai dài hơn.
Tào Thù Lê bắt thóp làm Hạ Tưởng hoàn toàn không biết nói gì. Hắn đành phải nhân dịp rẽ xe vào, làm bộ lái xe luống cuống cả tay chân, cố ý không trả lời cô. Chẳng ngờ là cô bé cũng rất hiểu ý, nói đến mức vừa phải, cũng không ép hắn, lại chuyển đề tài:
- Khóa bạc này là bà nội của em đưa cho, nói là chỉ cần em cứ đeo mà không tháo ra thì sẽ khóa được hạnh phúc cả đời. Còn nói là nếu muốn tháo ra cũng chỉ có thể để cho người đàn ông yêu em cả đời đến tháo. Tuy rằng lời bà nói em không quá tin tưởng, nhưng mà đó cũng là tấm lòng hảo tâm của bà nội cho nên em vẫn đeo.
Một lát sau, Tào Thù Lê lại làm bộ thở dài một hơi:
- Anh nói hai người thật có thể yêu nhau cả đời sao? Trên sách nói, tình yêu nhiều nhất chỉ có thể liên tục được vài tháng hình như là thật chuẩn. Em bây giờ cũng có hơi chán anh rồi.
- Chí lớn gặp nhau. Nguồn truyện:
Hạ Tưởng thuận theo lời nói của Tào Thù Lê.
- Tình yêu chính là một loại vật chất hóa học phân bố trong cơ thể. Một khi vật chất đó ngừng phân bố, tình yêu sẽ không còn tồn tại. Cho nên nói yêu em cả đời cả kiếp này tuyệt đối là nói dối gạt em. Anh sẽ không tin. Hai người phải có sự yêu qua yêu lại chứ, phải không nào, cô bé Lê?
- Anh đúng là đồ quỷ!
Tào Thù Lê không hề khách khí nhéo vào đùi Hạ Tưởng một cái.
- Con gái chỉ thích nghe lời ngon tiếng ngọt dụ dỗ. Nhất là trước khi lừa được vào tròng, nhất định phải lời hay ý đẹp hơn nữa. Đần như anh thật đúng là không tìm được bạn gái.
- Ai nói anh không có bạn gái? Bạn gái của anh có nhiều, rất nhiều là đằng khác. Không tin anh gọi điện thoại, lập tức sẽ có ngay một mỹ nữ tới tìm nah.
Không ngờ Hạ Tưởng còn chưa dứt lời, di động đột nhiên đổ chuông thật. Hắn vừa thấy dãy số gọi đến lập tức hoảng sợ.
Vốn nghĩ trêu cô bé thôi, bộ dạng cô lúc tức giận cực kỳ đáng yêu, hắn kìm không nổi muốn hôn một cái. Không ngờ di động thật đúng là không chút nể tình lại đổ chuông. Hắn cầm lên vừa thấy, thiếu chút nữa buột mồm chửi mình đúng là mồm quạ đen, rỗi hơi không có chuyện gì làm lại mua việc vào người. Mồm vừa nói bạn gái đông, kết quả Tiếu Giai gọi điện thoại tới.
Tào Thù Lê cổ vũ hắn:
- Không phải người đẹp tìm anh đấy chứ? Em thật sự muốn nhìn xem anh có phải là thật sự rất có sức hấp dẫn không đấy.
Vì theo đuổi sản lượng cao, mà gieo trồng trên diện rộng, đến sâu cũng chả thèm ăn cái loại thu hoạch biến đổi gen. Vì theo đuổi chuyện bằng cấp, mà tạo ra lắm vị trạng nguyên bằng thì cao mà năng lực thì kém. Đến khi tỉnh ngộ mới lại quay đầu bù đắp lại thì cũng đã gây ra rất nhiều tổn thất không ai tưởng tượng được mà cũng không có cách nào cứu vãn được. Hiện giờ người dân quê vô cùng hâm mộ dân thành phố. Mười mấy năm sau, người thành phố lại bắt đầu hâm mộ cuộc sống không có môi trường ô nhiễm, không ăn thực phẩm bị ngộ độc và có rau dưa hữu cơ của người dân quê.
Hắn thu hồi lại tâm tư, cười cười nói tiếp:
- Giống như người châu Âu quen đi ô tô rồi, lại đi bộ thì bảo là bảo vệ môi trường, là tập thể dục. So với chúng ta không mua nổi ô tô thì cũng không thể không đi bộ, tập thể dục được. Tuy giống nhau là cùng đi bộ, nhưng tâm tính lại hoàn toàn bất đồng. Chúng ta thưởng thức nước từ trên núi chảy xuống, và cao nhân thưởng thức nước từ trên núi chảy xuống, nhìn đến cảnh vật thì giống nhau, nhưng tâm tình lại phân chia cao thấp.
Thành Đạt Tài cởi tạp dề ra, đặt đĩa trứng gà đã rán sang một bên, cười ha hả:
- Ý tứ của cậu là nói tôi nhàn rỗi không có việc gì đi rán trứng gà, không thể giống như bà nội trợ nấu cơm rán trứng gà cho người thân. Tuy rằng đều là nấu ăn, nhưng đối với tôi thì là một loại thể nghiệm thư giãn, còn đối với bà nội trợ thì là một việc làm vô vị buồn tẻ không làm không được. Có phải hay không?
Hạ Tưởng cũng cười:
- So sánh gần sát, ý tứ gần đúng. Tổng giám đốc Thành rán trứng gà và bà nội trợ rán trứng gà, giống nhau đều là một mâm đồ ăn, nhưng giá trị gia vị thì cách biệt một trời một vực. Giống như tranh chữ của danh nhân vậy, nếu không ký tên thì có khi chẳng đáng một xu, nhưng khi ký tên vào thì lại thành vô giá. Vì cái gì? Cũng là bởi vì có giá trị vô hình.
- Mời ngồi!
Thành Đạt Tài rốt cục mở miệng mời Hạ Tưởng ngồi xuống. Ông cũng ngồi xuống ghế salon ở đối diện:
- Hạ Tưởng, tên rất có ý tứ, ý tưởng cũng không tồi. Chẳng những tuổi trẻ mà còn rất có kiến thức. Theo ý cậu đã nói, Bảo Hưng Hoa Viên hoàn toàn có thể xây dựng thành chung cư cao cấp, phát triển thành chung cư cao cấp nhất đầu tiên của thành phố Yến?
Hạ Tưởng chỉnh chỉnh dáng ngồi:
- Nếu như người khác nhận xây thì chưa chắc có thể tạo ra tiếng vang được. Nhưng nếu như là Tập đoàn Đạt Tài ra tay thì có thể thành công. Thương hiệu tạo ra tiếng vang, không thể xem nhẹ được.
Thành Đạt Tài không nhắc lại vấn đề Bảo Hưng Hoa Viên nữa, mà trực tiếp nhảy tới đề tài khác:
- Nghe Thẩm Lập Xuân nói, cậu rất có kiến giải đối với hiện trạng và triển vọng của ngành bất động sản ở thành phố Yến. Nói nghe một chút.
Ông giơ tay phải lên, vẽ thành một độ cong trên không trung, rất có khí thế của kiểu chỉ điểm giang sơn.
- Nói mà hay, có thể lựa chọn để dùng được thì sẽ không thiếu chỗ tốt cho cậu đâu.
Thành Đạt Tài chắc hẳn cho rằng Hạ Tưởng có toan tính từ trước.
Hạ Tưởng cũng không giải thích nhiều, nói lại một lượt kế hoạch lớn về thành phố Yến hắn đã có trong đầu:
- Tập đoàn Đạt Tài là đơn vị hàng đầu ở thành phố Yến, thậm chí là cả tỉnh Yến, rất nhiều thời điểm phải có dũng khí dám vì thiên hạ. Trong mắt tôi, khu chung cư cao cấp đầu tiên, biệt thự hào hoa đầu tiên, khu chung cư đầu tiên miễn phí vật nghiệp, chung cư giá rẻ đầu tiên, vân vân, hẳn là tất cả đều nên do Tập đoàn Đạt Tài khởi xướng. Tổng giám đốc Thành dĩ nhiên là người đứng đầu trong giới bất động sản ở thành phố Yến, chắc chắn có tầm nhìn xa trông rộng hơn rất nhiều người khác. Những việc cần làm có thể nhìn được ra, trên bản đồ thành phố Yến trong tương lai, có một số địa điểm nên là Tập đoàn Đạt Tài viết lên.
Hạ Tưởng nói cũng không nhiều, cũng không có đề cập đến một khu chung cư hay một người nào hay một địa điểm nào cụ thể cả. Bởi vì hắn biết, đến trình độ như Thành Đạt Tài, điều ông chú ý chỉ là vấn đề tiến lên phía trước, đối với chi tiết hành động cụ thể, ông không hề cảm thấy hứng thú, cũng không có sức lực mà đi chú ý nữa. Cho nên Hạ Tưởng chỉ có thể nói đến chỉnh thể mà giản lược bớt đi các chi tiết. Hắn cũng biết, những gì hắn nói về phương hướng phát triển của Tập đoàn Đạt Tài sẽ phù hợp với ý nghĩ sau này của Thành Đạt Tài, lại còn bổ sung thêm một số ám chỉ có tính dẫn đường nữa.
Đó là hy vọng Tập đoàn Đạt Tài có thể chú ý hơn đến nhà ở theo mức độ thu nhập, để mắt đến các gia đình có thu nhập thấp. Về sau, xu hướng giá nhà ở tăng lên là không thể tránh được. Không phải hắn có khả năng ngăn cản dòng chảy của lịch sử mà chỉ có thể cố gắng hết sức để tác động đến Thành Đạt Tài, để ông làm nhiều chuyện có ích cho người dân bình thường hơn một chút.
Thành Đạt Tài vẫn không nói gì. Ra ngoài cả tưởng tượng của Hạ Tưởng là ông thật ra lại là một người nghe vô cùng chuẩn mực, biểu tình chuyên chú, thần thái an tường, nghe rất cẩn thận. Người làm đại sự tất có chỗ hơn người, quả nhiên không phải lời nói giả. Tối thiểu là tư thái chăm chú lắng nghe này của Thành Đạt Tài đã đủ để khiến cho người ta vô cùng tôn trọng.
- Trưa rồi ăn bữa cơm rau dưa nhé?
Nói chuyện xong, Thành Đạt Tài cũng không tỏ vẻ có bất cứ ý kiến gì đối với những gì Hạ Tưởng đã nói, trực tiếp bỏ qua không đề cập tới mà vừa nói vừa buộc lại tạp dề.
- Có muốn nếm thử tay nghề của tôi một bữa không? Dưa chuột chẻ, ướp lạnh, lại thêm một ít cà chua trộn. Mỗi người thêm một ly bia lạnh nữa. Thế nào, có đủ phong phú chưa?
Đường đường là người sáng lập ra Tập đoàn Đạt Tài, giữa trưa lại mời hắn đi ăn cơm chay, hơn nữa, tất cả đều là rau trộn. Nói ra tuyệt đối không thể có ai tin tưởng nổi. Có điều, Hạ Tưởng cũng hiểu ham mê của Thành Đạt Tài. Đối với một con người trong truyền thuyết như ông, tất cả những gì ông đã trải qua đều là chuyện rất nhiều người không thể tưởng tượng được. Một cái phất tay đã quyết định vốn đầu tư cả mấy chục triệu, thậm chí hơn trăm triệu. Một chưởng môn nhân của một đế quốc khổng lồ, ông cũng có rất nhiều bí mật không ai biết đến.
Cung kính không bằng tuân mệnh, Hạ Tưởng ở lại, cùng ăn cơm với Thành Đạt Tài, nói mấy chuyện tầm phào không đâu, tạo thành bầu không khí chung rất vui vẻ, duy chỉ có không hề nửa lời nhắc tới chuyện công việc và bất động sản. Thành Đạt Tài thậm chí còn hỏi Hạ Tưởng có bạn gái hay chưa, thích mẫu phụ nữ như thế nào, nhưng không hề hỏi một câu về mối quan hệ giữa hắn và Trần Phong, hay là ông muốn gặp hắn là vì có mục đích gì.
Người thông minh nói chuyện cũng không cần nói rõ hết ra. Mặc dù Hạ Tưởng biết là Thành Đạt Tài có lẽ sẽ hiểu lầm hắn, cho là hắn muốn lợi dụng cái gì đó, nhưng hắn cũng không thanh minh. Ở trước mặt Thành Đạt Tài, không cần phải vội vàng thanh minh mọi chuyện. Thành Đạt Tài là người như thế nào? Từ lãnh đạo cấp quốc gia cho tới tên lưu manh vô lại, có dạng người nào mà ông chưa từng gặp qua? Còn có chuyện gì mà ông chưa từng xử lý? Đối với ông mà nói, tất cả mọi người tiếp cận ông đều có mục đích khác nhau. Có mục đích cũng không ngại, quan trọng hơn chính là người đó có bản lĩnh tác động đến ông được hay không.
Sau khi cơm nước xong, Thành Đạt Tài nói thẳng với Hạ Tưởng là ông phải nghỉ trưa. Hạ Tưởng cung kính cáo từ rời đi. Thành Đạt Tài đưa hắn tới cửa, phất phất tay:
- Tiểu Hạ, về sau lúc nào muốn ăn cơm chay thì có thể tới tìm tôi.
Hạ Tưởng cố gắng khống chế nội tâm đang mừng như điên. Hắn đã nghĩ đến chuyện hôm nay ra về công cốc, không ngờ là câu nói sau cùng của Thành Đạt Tài lại cho hắn một tia hy vọng. Hắn biết, cửa lớn nhà Thành Đạt Tài đã mở ra một cái khe nhỏ cho hắn, có gì cứ nói. Khe cửa rất nhỏ, không đủ để hắn có thể nhìn đến mọi vật ở bên trong, nhưng ít ra cũng có thể tạo ra một khả năng có thể đẩy cửa ra mà vào được.
Hạ Tưởng vừa đến cơ quan thì đã bị Cao Hải gọi vào văn phòng.
- Tập đoàn Viễn Cảnh chỉ định cậu là người liên lạc ở chính quyền thành phố. Thị trưởng Trần đã đồng ý rồi. Tập đoàn Viễn Cảnh có lai lịch gì thì tôi còn chưa rõ lắm. Nhưng xem ra đối phương có quyết tâm rất lớn, muốn đặt nền móng vững chắc ở thành phố Yến đấy. Tiểu Hạ, đây là một cơ hội tốt. Chỉ cần Tập đoàn Viễn Cảnh thuận lợi phát triển ở thành phố Yến, cậu làm người liên lạc mà bọn họ chỉ định thì đã có thể viết một thành tích đáng kể trên lý lịch rồi. Tôi rất mong chờ, trong vòng một năm cậu sẽ tiến thêm một bước nữa.
Lời nói của Cao Hải đều xuất phát từ tấm lòng thực của ông ta.
Trên quan trường, nắm cao không nắm thấp. Hạ Tưởng hiện giờ thế tiến lên vô cùng tốt, không kể đến chuyện hắn có sự tán thưởng của Thị trưởng Trần và sự ủng hộ của Thị trưởng Tào. Hắn ở trong văn phòng tổ cải tạo thôn nội đô, là nơi vừa có thể tạo ra thành tích lại vừa có thể rơi vào vòng thị phi lời ong tiếng ve. Nhưng đúng là ở nơi bị các thế lực trên dưới o ép, đầu sóng ngọn gió mới có cơ hội vươn lên hàng đầu. Ngẫm lại mà xem, một tập đoàn hùng hậu từ Bắc Kinh đến đầu tư vào thành phố Yến mà lại chỉ đích danh Hạ Tưởng trở thành người liên lạc cho người ta, chẳng phải là muốn chắp tay mang thành tích dâng lên trước mặt Hạ Tưởng sao?
Đương nhiên, Cao Hải cũng không khỏi cảm khái mà nghĩ, cũng không thể chỉ hâm mộ Hạ Tưởng có số phận tốt được mà phải nhìn đến chuyện hắn có năng lực thực. Ai bảo trên hội nghị hắn chỉ nói một chút đã trúng ngay tâm sự của Thị trưởng Trần, hơn nữa lại cũng là không bàn mà hợp với phương án của Tập đoàn Viễn Cảnh? Cái này không thể giải thích bằng lý do là vận may, mà chỉ có thể nói, Hạ Tưởng có tài hoa, có kiến thức, đồng thời lại có vận may, hơn nữa lại còn có hậu trường. Không phải trên khắp quan trường đều có người mới sao? Sao có thể không sải bước tiến lên được chứ?
Hạ Tưởng vẫn duy trì thái độ cung kính với Cao Hải:
- Về sau còn phải dựa vào sự chỉ điểm của chú Cao nhiều hơn nữa. Có một số điểm cháu suy xét không được chu toàn, chú Cao cứ thoải mái phê bình, cũng là vì tiến bộ. Phê bình cháu, cháu còn muốn mời chú Cao ăn cơm nữa.
- Nhắc đến ăn cơm, bản thân tôi thật là có ý kiến đấy Tiểu Hạ. Cậu đến thành phố Yến cũng một thời gian rồi, không phải là suốt ngày với bạn gái dính lấy nhau thì cũng lui tới thân thiết với Thị trưởng Tào. Tôi đây mang tiếng là chú Cao mà ngược lại lại bị cậu bỏ mặc một bên. Nói xem, có phải là cậu thế là chưa được không hả?
Cao Hải rõ là phê bình, ám chỉ mối quan hệ thân mật hơn. Kỳ thật ông ta ít nhiều cũng có chút oán giận, trách Hạ Tưởng luôn luôn giữ ý, duy trì khoảng cách với mình.
Trưởng ban thư ký Ủy ban nhân dân thành phố là một vị trí quan trọng. Cấp bậc không cao nhưng quyền lực cũng không nhỏ. Chủ yếu là đóng vai trò chuyển tiếp, chăm sóc chu đáo các bên. Trừ khi là người tâm phúc, nếu không không thể tin cậy cho đảm nhiệm được. Hạ Tưởng đối với Cao Hải có cảm giác rất phức tạp. Tuy rằng cũng hiểu được người khác không tồi, nhưng bởi vì Tống Triêu Độ thủy chung không chịu kéo ông ta vào mà trong lòng hắn cuối cùng cũng cố kỵ. Có lẽ Cao Hải đã có chỗ nào đó đắc tội với Tống Triêu Độ cho nên hắn cũng lo ngại đi lại quá gần với Cao Hải thì sau này khi Tống Triêu Độ đắc thế lại sẽ có ảnh hưởng bất lợi.
Có điều là bây giờ xem ra Cao Hải đối với người khác thế nào thì tạm thời miễn bàn, nhưng đối với hắn thì quả thật là không thể chê được. Hắn bèn thành thực tiếp nhận sự phê bình của ông ta:
- Chú Cao phê bình rất đúng. Gần đây cháu bận làm quen với công việc, lại bớt ít thời gian cho chuyện tình cảm yêu đương, quả thật là bận rộn quá. Chú Cao đã phê bình thế cháu tiếp thu. Hay buổi tối cháu hẹn bác Tào, xem bác ấy có thời gian không thì cùng nhau ngồi một chút?
Ý tứ của việc ngồi một chút, chính là gặp và ăn cơm mang tính chất cá nhân. So với giải quyết việc chung ở ủy ban nhân dân thành phố thì quan hệ sẽ gần hơn một bậc. Cao Hải tự nhiên là nguyện ý thân cận hơn với Tào Vĩnh Quốc rồi. Đều là một phe với Thị trưởng Trần, ông ta và Tào Vĩnh Quốc thật đúng là cũng chưa giao lưu nhiều lắm.
Tào Vĩnh Quốc thấy Hạ Tưởng đã ở giữa giật dây thì đáp ứng ngay.
Địa điểm gặp mặt được lựa chọn là ở Sở Phong Lâu.
Vừa lúc Tào Thù Lê gọi điện thoại tới, muốn cùng ăn cơm với Hạ Tưởng, Hạ Tưởng liền bảo đã có hẹn buổi tối.
Tào Thù Lê nhớ Hạ Tưởng, lại nói:
- Chú Cao cũng không phải người ngoài, em đến ăn chực cơm được không? Nhưng mà xa quá, buổi tối còn phải quay về trường nữa.
Hạ Tưởng sao lại không rõ ý của cô chứ:
- Quên đi, ai bảo em là cô bé của anh chứ. Anh đi đón em, rồi sau đó lại đưa em về. Đưa đi đón về, hài lòng chưa?
- Thế còn tạm được, coi như là anh có tâm.
Tào Thù Lê vui vẻ nói, bỗng nhiên lại nghĩ đến cái gì,
- Đúng rồi, lần trước hẹn gặp Tôn An không được, hay là cũng gọi cả Tôn An với chú Tôn đi? Mọi người làm quen với nhau cũng không có vấn đề gì, phải không anh?
Hạ Tưởng nội tâm liền cảm thán, cô bé rất thông minh, rất hiểu chuyện dựa thế, mượn thế. Cô cũng là muốn giúp mình tạo mạng lưới quan hệ. Bởi vì có Tào Vĩnh Quốc và Cao Hải ở đó, ba của Tôn An cũng sẽ nhìn hắn với ánh mắt coi trọng hơn, sẽ không coi thường hắn vì hắn là bạn trai của Tào Thù Lê.
Hạ Tưởng không có lý do gì để cự tuyệt, để cho cô bé gọi điện thoại đi liên hệ. Chỉ chốc lát sau, cô đã gọi điện báo lại là dưới sự cưỡng bức lẫn dụ dỗ của cô, Tôn An không dám không đáp ứng, cũng mời được cả ba của cậu ta là Tôn Định Quốc.
Hạ Tưởng vừa nói với Cao Hải chuyện Tôn Định Quốc, Phó Cục trưởng Cục Công an cũng sẽ cùng ăn cơm, Cao Hải mừng rỡ gật đầu bảo tốt. Hạ Tưởng cũng ngượng ngượng nói ra chuyện hắn phải đi đón Tào Thù Lê, Cao Hải đương nhiên là không có dị nghị gì, bảo Hạ Tưởng cứ đi thoải mái, không cần phải để ý đến ông ta, ông ta sẽ lái xe đến Sở Phong Lâu trước để chuẩn bị một chút.
Với thân phận của Cao Hải, đến địa điểm hẹn trước để chờ Phó Thị trưởng Tào cũng là hợp với lễ tiết thôi.
Hạ Tưởng lấy cái xe Santana mà Kiều Bạch Điền đưa, khởi động xe đi đón Tào Thù Lê. Mặc dù lúc này xe ô tô đến bộ ly hợp cũng chả có, khởi động lâu đến mức giẫm đau cả chân, nhưng mà lái đi trong dòng người, bật điều hòa lên, nhìn đám người bên ngoài mồ hôi ướt đẫm thì vẫn cảm khái rằng có xe thật là tốt. Xe tốt hay xe kém tạm thời không cần nói, ít nhất là có thể đông ấm hè mát là được rồi.
Đón Tào Thù Lê ở trường học mới thấy cô bé chẳng biết từ lúc nào đã để tóc dài, có thể cặp lên được rồi. Cô mặc một cái váy bằng vải thô, không dài không ngắn, coi như thanh lịch, bên trong cổ còn buộc một cái khóa bạc nữa.
- Em đã để tóc dài rồi sao?
Hạ Tưởng tò mò hỏi, lại liếc mắt nhìn cái cổ mê người của cô một cái, dùng sức chỉ chỉ:
- Từ lúc ở huyện Bá em đã bảo là sẽ nói cho anh biết bí mật về cái khóa bạc của em. Đến giờ đã gần một năm rồi, anh còn chưa biết cái khóa bạc kia có bí mật gì đâu?
Tào Thù Lê thấy Hạ Tưởng đưa tay chỉ chỉ về ngực mình thì vội vàng che ngực lại, lại nghe hỏi đến chuyện cái khóa mới thở dài một hơi:
- Em còn tưởng là lại mặc thiếu cái gì chứ. Rõ ràng nhớ là đã đeo lên là để phòng ngừa anh nhìn lén cơ mà. Hừ.
Cô cười cười, vén tóc lên, vuốt một lọn tóc nhỏ,
- Em cảm thấy để tóc dài cũng hay hay. Mà hình như là anh thích tóc dài, phải không?
- Ai nói?
Hạ Tưởng khá là buồn bực, không biết vì sao mà cô bé lại nói thế.
- Dương Bối và Liên Nhược Hạm đều tóc dài!
Tào Thù Lê liếc mắt nhìn Hạ Tưởng một cái như khiêu khích, ý là, đừng để cho em nói ra có phải hay hơn không, được lắm, nói luôn bí mật trong lòng anh ra.
Hạ Tưởng làm bộ lau mồ hôi:
- Các cô ấy để tóc dài hay không thì một xu cũng chẳng liên quan gì đến anh cả.
- Không có một xu nào? Em lại cảm thấy có lẽ phải có đến một đồng liên quan ấy chứ. Cho nên em cũng thử để tóc dài thử xem, xem tóc ai dài hơn.
Tào Thù Lê bắt thóp làm Hạ Tưởng hoàn toàn không biết nói gì. Hắn đành phải nhân dịp rẽ xe vào, làm bộ lái xe luống cuống cả tay chân, cố ý không trả lời cô. Chẳng ngờ là cô bé cũng rất hiểu ý, nói đến mức vừa phải, cũng không ép hắn, lại chuyển đề tài:
- Khóa bạc này là bà nội của em đưa cho, nói là chỉ cần em cứ đeo mà không tháo ra thì sẽ khóa được hạnh phúc cả đời. Còn nói là nếu muốn tháo ra cũng chỉ có thể để cho người đàn ông yêu em cả đời đến tháo. Tuy rằng lời bà nói em không quá tin tưởng, nhưng mà đó cũng là tấm lòng hảo tâm của bà nội cho nên em vẫn đeo.
Một lát sau, Tào Thù Lê lại làm bộ thở dài một hơi:
- Anh nói hai người thật có thể yêu nhau cả đời sao? Trên sách nói, tình yêu nhiều nhất chỉ có thể liên tục được vài tháng hình như là thật chuẩn. Em bây giờ cũng có hơi chán anh rồi.
- Chí lớn gặp nhau. Nguồn truyện: Truyện FULL
Hạ Tưởng thuận theo lời nói của Tào Thù Lê.
- Tình yêu chính là một loại vật chất hóa học phân bố trong cơ thể. Một khi vật chất đó ngừng phân bố, tình yêu sẽ không còn tồn tại. Cho nên nói yêu em cả đời cả kiếp này tuyệt đối là nói dối gạt em. Anh sẽ không tin. Hai người phải có sự yêu qua yêu lại chứ, phải không nào, cô bé Lê?
- Anh đúng là đồ quỷ!
Tào Thù Lê không hề khách khí nhéo vào đùi Hạ Tưởng một cái.
- Con gái chỉ thích nghe lời ngon tiếng ngọt dụ dỗ. Nhất là trước khi lừa được vào tròng, nhất định phải lời hay ý đẹp hơn nữa. Đần như anh thật đúng là không tìm được bạn gái.
- Ai nói anh không có bạn gái? Bạn gái của anh có nhiều, rất nhiều là đằng khác. Không tin anh gọi điện thoại, lập tức sẽ có ngay một mỹ nữ tới tìm nah.
Không ngờ Hạ Tưởng còn chưa dứt lời, di động đột nhiên đổ chuông thật. Hắn vừa thấy dãy số gọi đến lập tức hoảng sợ.
Vốn nghĩ trêu cô bé thôi, bộ dạng cô lúc tức giận cực kỳ đáng yêu, hắn kìm không nổi muốn hôn một cái. Không ngờ di động thật đúng là không chút nể tình lại đổ chuông. Hắn cầm lên vừa thấy, thiếu chút nữa buột mồm chửi mình đúng là mồm quạ đen, rỗi hơi không có chuyện gì làm lại mua việc vào người. Mồm vừa nói bạn gái đông, kết quả Tiếu Giai gọi điện thoại tới.
Tào Thù Lê cổ vũ hắn:
- Không phải người đẹp tìm anh đấy chứ? Em thật sự muốn nhìn xem anh có phải là thật sự rất có sức hấp dẫn không đấy.