Diệp Thiên Nam không phải bị Hàn Lộ hãm hại, bởi vì Hàn Lộ cũng không biết nhân vật đứng sau trung tâm sức khỏe Hà Thiên chính là Ngô Công Tử, y thật sự bị Ngô Công Tử chơi một vố.
Cũng không thể trách Hàn Lộ ngu dốt, là vì Ngô Công Tử ẩn nấp quá sâu.
Ngô Công Tử muốn kiếm tiền, không thể chỉ có một đường trong quân đội, com đường kiếm tiền trong quân đội không ít, nhưng phạm vi rất hẹp, vẫn là kinh tế trong địa phương có nhiều đất dụng võ. Ngô Công Tử lại có được sự chỉ dẫn của cao nhân, ở Dương Thành bố trí rất nhiều nơi, tiền kiếm vô khối.
Hôm nay Diệp Thiên Nam mù mờ mà đi vào trung tâm sức khỏe của y, coi như trùng hợp rồi. Cũng vừa lúc Ngô Công Tử và Khang Chí cùng nhau đến trung tâm sức khỏe thư giãn một chút. Vừa đập nát xe s60 của Hạ Tưởng, hai người lấy làm hứng chí, vừa mắng chửi Hạ Tưởng, vừa như được giải hận, nhưng vẫn thấy còn thiếu thứ gì đó, nghĩ lại, hoá ra còn thiếu đàn bà, liền hứng chí đến trung tâm sức khỏe chuẩn bị xả hơi một chút.
Kết quả là có người thông báo, nói là có nhân vật lớn đến —— trung tâm sức khỏe Hà Thiên thường xuyên có nhân vật lớn hạ cố, chẳng có gì lạ, lãnh đạo Tỉnh ủy, Thành ủy đều muốn đến thư giãn thả lỏng. Lãnh đạo cũng là người, cũng cần có thời gian giải trí. Cho nên ở trong trung tâm sức khỏe luốn có rất nhiều thứ xa hoa, phòng bí mật, là khu vực chỉ dành cho khách quý người không phận sự miễn vào. Diệp Thiên Nam vừa vào liền có người thông báo cho Ngô Công Tử, Ngô Công Tử và Khang Chí đang chuẩn bị đề súng lên ngựa, vừa nghe xong, một tay đẩy ngay cô gái ra, vội đến mức không nhịn nổi muốn lập tức xuống tay với Diệp Thiên Nam.
Có thể thấy mê lực của việc làm hại người khác có lúc còn vượt qua sức hấp dẫn của đàn bà.
Ngay từ đầu, Khang Chí có vẻ không đồng ý việc trị Diệp Thiên Nam, y cho rằng Diệp Thiên Nam từng là đối thủ của Hạ Tưởng, là đối tượng có thể lợi dụng. Nhưng Ngô Công Tử lại không cho là như thế, nhận định Diệp Thiên Nam nhất định sẽ trở thành quân sai của Hạ Tưởng, nói gì cũng không chịu bỏ qua cơ hội ngàn năm có một này. Khang Chí ngăn không được Ngô Công Tử, đành kệ y, bởi vì một câu nói của Ngô Công Tử, bỗng chốc khiến y động lòng.
- Diệp Thiên Nam làm việc mất thể diện, chỉ có Hạ Tưởng mới dạy bảo được y.
- Nếu Hạ Tưởng đến, chúng ta nên làm nhục hắn một phen, chỉ đập xe không có ý nghĩa gì, còn muốn làm bẽ mặt mới thỏa. Nếu Hạ Tưởng không đến, Diệp Thiên Nam cũng thất vọng với Hạ Tưởng, lại vì nhược điểm của y nằm trong tay chúng ta, không biết chừng còn có thể lợi dụng.
Khang Chí rất tán thành, liên tục khen ngợi Ngô Công Tử có đầu óc chính trị. Ngô Công Tử cười đắc chí:
- Đấu với Hạ Tưởng, không nhanh trí một chút, có mà muốn tìm chỗ chết?
Khang Chí lại nói:
- Hạ Tưởng chưa chắc tới cứu Diệp Thiên Nam, Hạ Tưởng vô cùng giảo hoạt, hắn chắc chắn sẽ thăm dò được trung tâm sức khỏe Hà Thiên thuộc sở hữu của anh, hắn đang muốn anh và Diệp Thiên Nam đánh lẫn nhau, còn hắn bàng quan đứng bên ngoài xem.
Ngô Công Tử lắc đầu:
- Không thể nào, Hạ Tưởng chắc chắn sẽ tới, hơn nữa sau khi đến đây, khẳng định còn đại bại mà về. Chờ xem, hôm nay hắn vừa bị đập xe lại bị làm cho bẽ mặt.
…
Ngô Công Tử nói đúng, Hạ Tưởng quả thật chắc chắn sẽ đến, hắn không thể thấy chết mà không cứu được.
Hạ Tưởng vừa buông điện thoại của Diệp Thiên Nam, chỉ bằng một câu đã hỏi ra trung tâm sức khỏe Hà Thiên thuộc sở hữu của ai.
- Thiên Vân, lai lịch của trung tâm sức khỏe Hà Thiên là gì?
Đường Thiên Vân bình thường trầm lặng, nhưng khi có việc, không bao giờ khiến Hạ Tưởng thất vọng:
- Ngô Công Tử là cổ đông chính đứng phía sau.
Hạ Tưởng hiểu, cũng không giấu Đường Thiên Vân:
- Diệp Thiên Nam bị bắt vì tội thông dâm ở trung tâm sức khỏe Hà Thiên….
Nói thật, khi nhận được điện thoại của Diệp Thiên Nam, hắn còn tưởng Diệp Thiên Nam nói đùa, sao lại như thế được? Đường đường là lãnh đạo Tỉnh ủy mà cũng bị kẻ khác bắt quả tang thông dâm ngay trên giường được? Sau đó nghĩ một lát liền hiểu ra, cán bộ lớn cấp phó tỉnh có sở thích biến thái không phải là ít, Diệp Thiên Nam đi mát xa, tắm hơi, nhất thời không kìm chế được bản thân cũng là bình thường.
Bất bình thường là vừa đúng lúc đó lại bị Ngô Công Tử cho vào hố.
Ngô Công Tử muốn hại Diệp Thiên Nam, người khác có lẽ không hiểu được, nhưng đối với Hạ Tưởng mà nói không cần nghĩ cũng hiểu ý đồ trả thù của Ngô Công Tử. Đối với tâm lý báo thù của một kẻ tiểu nhân mà nói, Diệp Thiên Nam tự tìm đến cửa, Ngô Công Tử nếu không đào hầm chôn Diệp Thiên Nam, y không phải là đồ cặn bã rồi.
Trong quan điểm sống của kẻ cặn bã, có điều thuận lợi ngay trước mắt mà không làm thì hoặc là kẻ điên, hoặc là kẻ không hiểu biết.
Sau khi Hạ Tưởng nghe xong điện thoại của Diệp Thiên Nam, không hề như Diệp Thiên Nam kỳ vọng lập tức nghĩ kế sách ứng cứu, mà là chậm rãi ngồi xuống ghế, như thoáng chút suy nghĩ cầm lấy điện thoại, muốn bấm một số điện thoại, nhưng lại do dự một lúc, lại đặt điện thoại xuống.
- Thiên Vân, cậu giúp tôi gọi điện cho Quý Như Lan…
Đường Thiên Vân lập tức cầm lấy điện thoại, vừa quay số vừa hỏi:
- Nên nói gì?
- Hỏi cô ấy có biết người đứng đằng sau trung tâm sức khỏe Hà Thiên là ai hay không.
Hạ Tưởng khẽ gật đầu, xoay người bước đi,
- Tôi đi tới văn phòng Bí thư Trần, ngoài ra cậu nhắc cho Trương Lực biết tôi sẽ tới trung tâm sức khỏe Hà Thiên thư giãn một chút…
Đường Thiên Vân lập tức hiểu ý của Hạ Tưởng, là có nghĩa đã sắp xếp đâu vào đấy, chỉ có điều y không rõ là, vì sao phải kinh động tới Quý Như Lan, lại còn muốn Trương Lực cũng dính líu vào?
Không hiểu ý của Hạ Tưởng không quá quan trọng, quan trọng là, phải lập tức thực hiện theo tinh thần chỉ thị của lãnh đạo, Đường Thiên Vân liền lập tức gọi cho Quý Như Lan.
Tiếng chuông vang ba hồi, Quý Như Lan liền nhấc máy, giọng cô ta có vẻ uể oải, giống như ánh chiều tàn ngoài cửa sổ:
- Xin chào.
- Xin chào, cô Quý, tôi là Đường Thiên Vân, thư kí của Phó Bí thư Hạ.
Kỳ thực Đường Thiên Vân biết rõ Quý Như Lan chắc chắn biết là ai gọi điện thoại tới, bởi vì với sự kiêu ngạo của Quý Như Lan, bình thường điện thoại không đổ chuông năm lần chắc chắn không nghe. Ba hồi chuông liền nhấc may, chứng tỏ điện thoại từ văn phòng của Phó Bí thư Hạ cực có uy lực với cô ta.
- Thư ký Đường có gì chỉ thị?
Giọng Quý Như Lan đè nén sự hiếu kỳ, rất nhẹ nhàng, nhưng giấu không nổi đôi tai nhạy bén của Đường Thiên Vân.
- Nào dám có chỉ thị gì, là lãnh đạo hỏi tôi kẻ điên cuồng đứng sau trung tâm sức khỏe Hà Thiên là ai, tôi quả thực không rõ lắm, liền nghĩ cô Quý tin tức nhanh nhạy, chắc hẳn là biết...
"..." Im lặng một lát, Quý Như Lan khẽ cười, tiếng cười bên trong có ý châm chọc ý,
- Hóa ra Phó Bí thư Hạ cũng là người phong nhã, tôi còn tưởng anh ta... Cổ đông lớn nhất của trung tâm sức khỏe Hà Thiên khỏe là Ngô Công Tử!
Vừa nói xong, Quý Như Lan thẳng thừng cúp máy.
Đường Thiên Vân mỉm cười, mánh khóe của Phó bí thư Hạ, Quý Như Lan có bị mắc bẫy hay không đưa ra kết luận vẫn còn sớm, nhưng Quý Như Lan quả thật đã có ý hiếu kỳ. Phải biết là, tính hiếu kì của phụ nữ vừa nổi lên, là có thể hại chết người.
Sau đó y không ngừng nghỉ, lại đi tới phòng làm việc của Chủ tịch tỉnh, thấy Trương Lực đang ngồi đó chán nản lật qua lật lại tờ báo, y liền lặng yên ra hiệu ngoắc tay với Trương Lực.
Trương Lực đứng dậy đi tới trước mặt Đường Thiên Vân hỏi:
- Thiên Vân, có chuyện gì không?
- Các điều kiện trong Trung tâm sức khỏe Hà Thiên, không biết có thể làm hài lòng yêu cầu của những vị khách cao cấp không?
Đường Thiên Vân nói khẽ, ra vẻ bí mật hỏi.
- Hà Thiên... Rất xa hoa, đương nhiên không thành vấn đề, là ai?
Trương Lực mở miệng liền hỏi, đột nhiên thấy lỡ miệng, Đường Thiên Vân là thư kí của ai, còn thay ai mở đường vào đây nữa? Liền xấu hổ cười, che miệng nói,
- Thế nào, Thiên Vân muốn đi thư giãn một chút à.
Đường Thiên Vân xua tay:
- Muốn thì cũng muốn, nhưng có cơ hội hay không thì phải xem thời gian của lãnh đạo nữa, không nói nữa, tôi phải khẩn trương đi sắp xếp một chút…
Sắp xếp cái gì, Đường Thiên Vân giữ kín như bưng, để lại cho Trương Lực một không gian tưởng tượng vô hạn. Vừa mới trở lại chỗ ngồi, gã vẫn đang nghĩ lại những lời Đường Thiên Vân vừa nói, điện thoại bỗng reo lên.
Không ngờ là Quý Như Lan, Trương Lực bỗng chốc tim đập dồn dập.
Quý Như Lan rất lâu rồi không tự mình gọi điện thoại cho y, Trương Lực nhất thời có chút nghĩ ngợi lung tung, bối rối ấn nút nghe:
- Như Lan, rốt cục cô cũng chịu gọi điện thoại cho tôi rồi...
Quý Như Lan không chút nhu mì tình cảm, mà rất dứt khoát nói:
- Trương Lực, anh tới trung tâm sức khỏe Hà Thiên một chuyến, chú ý quan sát một chút, xem Hạ Tưởng có phải muốn đi vào trong... làm việc linh tinh gì đó không.
Trương Lực trong lòng trầm xuống, sao Quý Như Lan lại biết? Lại nghĩ, nghe giọng điệu của Quý Như Lan, Hạ Tưởng tới trung tâm sức khỏe Hà Thiên cô ta dường như rất không vui. Hạ Tưởng muốn làm gì là chuyện của hắn, Quý Như Lan lo lắng cái gì?
Trương Lực có vẻ không vui:
- Tôi không có thời gian, Chủ tịch Mễ còn đang bận.
Quý Như Lan cũng không để ý tới cảm xúc của Trương Lực, thẳng thừng nói một câu rồi cúp máy:
- Anh không thời gian thì thôi, tôi nghĩ cách khác.
Quý Như Lan vì sao lại quan tâm tới đời tư Hạ Tưởng như thế? Trương Lực sắp tức điên lên, được rồi, nếu Quý Như Lan muốn y đi xem, y phải đi xem cho rõ, cho thấy rõ bộ mặt thật của Hạ Tưởng, khiến Quý Như Lan biết Hạ Tưởng không như vẻ bên ngoài của hắn.
Trương Lực nhẹ nhàng gõ cửa văn phòng Mễ Kỷ Hỏa, xin phép Mễ Kỷ Hỏa:
- Chủ tịch Mễ, còn có việc gì nữa không? Tôi có chút việc phải xử lý gấp…
Mễ Kỷ Hỏa khoát tay:
- Không còn chuyện gì nữa, cậu về trước đi.
Trương Lực vừa ra khỏi trụ sở Tỉnh ủy, vội vàng đi về phía đông. Bóng dáng y vừa đúng dừng ở vách cửa sổ lọt vào tầm mắt Đường Thiên Vân, y cười đầy ẩn ý, cao, Phó Bí thư Hạ tính kế thật cao, rất hiểu rõ tính khí của Trương Lực.
Đang suy nghĩ, Hạ Tưởng từ văn phòng Trần Hạo Thiên trên lầu đi xuống, bước chân không chút hoang mang, dường như không để tâm chuyện của Diệp Thiên Nam. Đường Thiên Vân khó hiểu, liền hỏi:
- Cứu người như cứu hoả, chuyện của Diệp Thiên Nam, không can thiệp hay sao?
Hạ Tưởng cười nhẹ:
- Cứu người như cứu hoả, nhưng lửa cũng chia lửa lớn lửa nhỏ, lửa nhỏ không sao, lửa lớn hại người. Can thiệp thì chắc chắn phải can thiệp, tuy nhiên còn chưa tới lúc, sự việc còn chưa tới điểm giới hạn.
…
Sự việc quả thật còn chưa tới điểm giới hạn, chủ yếu còn có một điểm, bố trí của Hạ Tưởng cần có chút thời gian.
Đường Thiên Vân cũng không hỏi nhiều, vừa mới ngồi xuống, lại có tiếng gõ cửa, vừa mở cửa thấy, chính là Hướng Dân Tân toàn thân đầy mồ hôi..
Hướng Dân Tân sao lại đến đây? Đường Thiên Vân còn chưa kịp mở miệng, Hướng Dân Tân liền vội vàng nói:
- Thư ký Đường, là Phó Bí thư Hạ nói tôi đến đây.
Lại là một sắp xếp khác? Đường Thiên Vân bây giờ cũng mê muội, không biết Phó Bí thư Hạ rốt cuộc bày ra một bố cục cứu viện Diệp Thiên Nam lớn như thế nào, vội vàng để Hướng Dân Tân vào.
…
Sự sắp đặt của Hạ Tưởng nhìn qua có vẻ không vội vàng hấp tấp, thật ra chỉ là bề ngoài, hành động đằng sau lại rùm beng, một phút cũng không hề chậm trễ. Tuy nhiên đừng nói người ngoài không biết ý đồ của Hạ Tưởng, đến cả Đường Thiên Vân cũng không đoán được, Phó Bí thư Hạ làm một cái túi lớn như thế nào để một lúc bắt gọn Ngô Công Tử và Khang Chí?!
Diệp Thiên Nam không phải bị Hàn Lộ hãm hại, bởi vì Hàn Lộ cũng không biết nhân vật đứng sau trung tâm sức khỏe Hà Thiên chính là Ngô Công Tử, y thật sự bị Ngô Công Tử chơi một vố.
Cũng không thể trách Hàn Lộ ngu dốt, là vì Ngô Công Tử ẩn nấp quá sâu.
Ngô Công Tử muốn kiếm tiền, không thể chỉ có một đường trong quân đội, com đường kiếm tiền trong quân đội không ít, nhưng phạm vi rất hẹp, vẫn là kinh tế trong địa phương có nhiều đất dụng võ. Ngô Công Tử lại có được sự chỉ dẫn của cao nhân, ở Dương Thành bố trí rất nhiều nơi, tiền kiếm vô khối.
Hôm nay Diệp Thiên Nam mù mờ mà đi vào trung tâm sức khỏe của y, coi như trùng hợp rồi. Cũng vừa lúc Ngô Công Tử và Khang Chí cùng nhau đến trung tâm sức khỏe thư giãn một chút. Vừa đập nát xe s60 của Hạ Tưởng, hai người lấy làm hứng chí, vừa mắng chửi Hạ Tưởng, vừa như được giải hận, nhưng vẫn thấy còn thiếu thứ gì đó, nghĩ lại, hoá ra còn thiếu đàn bà, liền hứng chí đến trung tâm sức khỏe chuẩn bị xả hơi một chút.
Kết quả là có người thông báo, nói là có nhân vật lớn đến —— trung tâm sức khỏe Hà Thiên thường xuyên có nhân vật lớn hạ cố, chẳng có gì lạ, lãnh đạo Tỉnh ủy, Thành ủy đều muốn đến thư giãn thả lỏng. Lãnh đạo cũng là người, cũng cần có thời gian giải trí. Cho nên ở trong trung tâm sức khỏe luốn có rất nhiều thứ xa hoa, phòng bí mật, là khu vực chỉ dành cho khách quý người không phận sự miễn vào. Diệp Thiên Nam vừa vào liền có người thông báo cho Ngô Công Tử, Ngô Công Tử và Khang Chí đang chuẩn bị đề súng lên ngựa, vừa nghe xong, một tay đẩy ngay cô gái ra, vội đến mức không nhịn nổi muốn lập tức xuống tay với Diệp Thiên Nam.
Có thể thấy mê lực của việc làm hại người khác có lúc còn vượt qua sức hấp dẫn của đàn bà.
Ngay từ đầu, Khang Chí có vẻ không đồng ý việc trị Diệp Thiên Nam, y cho rằng Diệp Thiên Nam từng là đối thủ của Hạ Tưởng, là đối tượng có thể lợi dụng. Nhưng Ngô Công Tử lại không cho là như thế, nhận định Diệp Thiên Nam nhất định sẽ trở thành quân sai của Hạ Tưởng, nói gì cũng không chịu bỏ qua cơ hội ngàn năm có một này. Khang Chí ngăn không được Ngô Công Tử, đành kệ y, bởi vì một câu nói của Ngô Công Tử, bỗng chốc khiến y động lòng.
- Diệp Thiên Nam làm việc mất thể diện, chỉ có Hạ Tưởng mới dạy bảo được y.
- Nếu Hạ Tưởng đến, chúng ta nên làm nhục hắn một phen, chỉ đập xe không có ý nghĩa gì, còn muốn làm bẽ mặt mới thỏa. Nếu Hạ Tưởng không đến, Diệp Thiên Nam cũng thất vọng với Hạ Tưởng, lại vì nhược điểm của y nằm trong tay chúng ta, không biết chừng còn có thể lợi dụng.
Khang Chí rất tán thành, liên tục khen ngợi Ngô Công Tử có đầu óc chính trị. Ngô Công Tử cười đắc chí:
- Đấu với Hạ Tưởng, không nhanh trí một chút, có mà muốn tìm chỗ chết?
Khang Chí lại nói:
- Hạ Tưởng chưa chắc tới cứu Diệp Thiên Nam, Hạ Tưởng vô cùng giảo hoạt, hắn chắc chắn sẽ thăm dò được trung tâm sức khỏe Hà Thiên thuộc sở hữu của anh, hắn đang muốn anh và Diệp Thiên Nam đánh lẫn nhau, còn hắn bàng quan đứng bên ngoài xem.
Ngô Công Tử lắc đầu:
- Không thể nào, Hạ Tưởng chắc chắn sẽ tới, hơn nữa sau khi đến đây, khẳng định còn đại bại mà về. Chờ xem, hôm nay hắn vừa bị đập xe lại bị làm cho bẽ mặt.
…
Ngô Công Tử nói đúng, Hạ Tưởng quả thật chắc chắn sẽ đến, hắn không thể thấy chết mà không cứu được.
Hạ Tưởng vừa buông điện thoại của Diệp Thiên Nam, chỉ bằng một câu đã hỏi ra trung tâm sức khỏe Hà Thiên thuộc sở hữu của ai.
- Thiên Vân, lai lịch của trung tâm sức khỏe Hà Thiên là gì?
Đường Thiên Vân bình thường trầm lặng, nhưng khi có việc, không bao giờ khiến Hạ Tưởng thất vọng:
- Ngô Công Tử là cổ đông chính đứng phía sau.
Hạ Tưởng hiểu, cũng không giấu Đường Thiên Vân:- Diệp Thiên Nam bị bắt vì tội thông dâm ở trung tâm sức khỏe Hà Thiên….
Nói thật, khi nhận được điện thoại của Diệp Thiên Nam, hắn còn tưởng Diệp Thiên Nam nói đùa, sao lại như thế được? Đường đường là lãnh đạo Tỉnh ủy mà cũng bị kẻ khác bắt quả tang thông dâm ngay trên giường được? Sau đó nghĩ một lát liền hiểu ra, cán bộ lớn cấp phó tỉnh có sở thích biến thái không phải là ít, Diệp Thiên Nam đi mát xa, tắm hơi, nhất thời không kìm chế được bản thân cũng là bình thường.
Bất bình thường là vừa đúng lúc đó lại bị Ngô Công Tử cho vào hố.
Ngô Công Tử muốn hại Diệp Thiên Nam, người khác có lẽ không hiểu được, nhưng đối với Hạ Tưởng mà nói không cần nghĩ cũng hiểu ý đồ trả thù của Ngô Công Tử. Đối với tâm lý báo thù của một kẻ tiểu nhân mà nói, Diệp Thiên Nam tự tìm đến cửa, Ngô Công Tử nếu không đào hầm chôn Diệp Thiên Nam, y không phải là đồ cặn bã rồi.
Trong quan điểm sống của kẻ cặn bã, có điều thuận lợi ngay trước mắt mà không làm thì hoặc là kẻ điên, hoặc là kẻ không hiểu biết.
Sau khi Hạ Tưởng nghe xong điện thoại của Diệp Thiên Nam, không hề như Diệp Thiên Nam kỳ vọng lập tức nghĩ kế sách ứng cứu, mà là chậm rãi ngồi xuống ghế, như thoáng chút suy nghĩ cầm lấy điện thoại, muốn bấm một số điện thoại, nhưng lại do dự một lúc, lại đặt điện thoại xuống.
- Thiên Vân, cậu giúp tôi gọi điện cho Quý Như Lan…
Đường Thiên Vân lập tức cầm lấy điện thoại, vừa quay số vừa hỏi:
- Nên nói gì?
- Hỏi cô ấy có biết người đứng đằng sau trung tâm sức khỏe Hà Thiên là ai hay không.
Hạ Tưởng khẽ gật đầu, xoay người bước đi,
- Tôi đi tới văn phòng Bí thư Trần, ngoài ra cậu nhắc cho Trương Lực biết tôi sẽ tới trung tâm sức khỏe Hà Thiên thư giãn một chút…
Đường Thiên Vân lập tức hiểu ý của Hạ Tưởng, là có nghĩa đã sắp xếp đâu vào đấy, chỉ có điều y không rõ là, vì sao phải kinh động tới Quý Như Lan, lại còn muốn Trương Lực cũng dính líu vào?
Không hiểu ý của Hạ Tưởng không quá quan trọng, quan trọng là, phải lập tức thực hiện theo tinh thần chỉ thị của lãnh đạo, Đường Thiên Vân liền lập tức gọi cho Quý Như Lan.
Tiếng chuông vang ba hồi, Quý Như Lan liền nhấc máy, giọng cô ta có vẻ uể oải, giống như ánh chiều tàn ngoài cửa sổ:
- Xin chào.
- Xin chào, cô Quý, tôi là Đường Thiên Vân, thư kí của Phó Bí thư Hạ.
Kỳ thực Đường Thiên Vân biết rõ Quý Như Lan chắc chắn biết là ai gọi điện thoại tới, bởi vì với sự kiêu ngạo của Quý Như Lan, bình thường điện thoại không đổ chuông năm lần chắc chắn không nghe. Ba hồi chuông liền nhấc may, chứng tỏ điện thoại từ văn phòng của Phó Bí thư Hạ cực có uy lực với cô ta.
- Thư ký Đường có gì chỉ thị?
Giọng Quý Như Lan đè nén sự hiếu kỳ, rất nhẹ nhàng, nhưng giấu không nổi đôi tai nhạy bén của Đường Thiên Vân.
- Nào dám có chỉ thị gì, là lãnh đạo hỏi tôi kẻ điên cuồng đứng sau trung tâm sức khỏe Hà Thiên là ai, tôi quả thực không rõ lắm, liền nghĩ cô Quý tin tức nhanh nhạy, chắc hẳn là biết...
"..." Im lặng một lát, Quý Như Lan khẽ cười, tiếng cười bên trong có ý châm chọc ý,
- Hóa ra Phó Bí thư Hạ cũng là người phong nhã, tôi còn tưởng anh ta... Cổ đông lớn nhất của trung tâm sức khỏe Hà Thiên khỏe là Ngô Công Tử!
Vừa nói xong, Quý Như Lan thẳng thừng cúp máy.
Đường Thiên Vân mỉm cười, mánh khóe của Phó bí thư Hạ, Quý Như Lan có bị mắc bẫy hay không đưa ra kết luận vẫn còn sớm, nhưng Quý Như Lan quả thật đã có ý hiếu kỳ. Phải biết là, tính hiếu kì của phụ nữ vừa nổi lên, là có thể hại chết người.
Sau đó y không ngừng nghỉ, lại đi tới phòng làm việc của Chủ tịch tỉnh, thấy Trương Lực đang ngồi đó chán nản lật qua lật lại tờ báo, y liền lặng yên ra hiệu ngoắc tay với Trương Lực.
Trương Lực đứng dậy đi tới trước mặt Đường Thiên Vân hỏi:
- Thiên Vân, có chuyện gì không?
- Các điều kiện trong Trung tâm sức khỏe Hà Thiên, không biết có thể làm hài lòng yêu cầu của những vị khách cao cấp không?
Đường Thiên Vân nói khẽ, ra vẻ bí mật hỏi.
- Hà Thiên... Rất xa hoa, đương nhiên không thành vấn đề, là ai?
Trương Lực mở miệng liền hỏi, đột nhiên thấy lỡ miệng, Đường Thiên Vân là thư kí của ai, còn thay ai mở đường vào đây nữa? Liền xấu hổ cười, che miệng nói,
- Thế nào, Thiên Vân muốn đi thư giãn một chút à.
Đường Thiên Vân xua tay:
- Muốn thì cũng muốn, nhưng có cơ hội hay không thì phải xem thời gian của lãnh đạo nữa, không nói nữa, tôi phải khẩn trương đi sắp xếp một chút…
Sắp xếp cái gì, Đường Thiên Vân giữ kín như bưng, để lại cho Trương Lực một không gian tưởng tượng vô hạn. Vừa mới trở lại chỗ ngồi, gã vẫn đang nghĩ lại những lời Đường Thiên Vân vừa nói, điện thoại bỗng reo lên.
Không ngờ là Quý Như Lan, Trương Lực bỗng chốc tim đập dồn dập.
Quý Như Lan rất lâu rồi không tự mình gọi điện thoại cho y, Trương Lực nhất thời có chút nghĩ ngợi lung tung, bối rối ấn nút nghe:
- Như Lan, rốt cục cô cũng chịu gọi điện thoại cho tôi rồi...
Quý Như Lan không chút nhu mì tình cảm, mà rất dứt khoát nói:
- Trương Lực, anh tới trung tâm sức khỏe Hà Thiên một chuyến, chú ý quan sát một chút, xem Hạ Tưởng có phải muốn đi vào trong... làm việc linh tinh gì đó không.
Trương Lực trong lòng trầm xuống, sao Quý Như Lan lại biết? Lại nghĩ, nghe giọng điệu của Quý Như Lan, Hạ Tưởng tới trung tâm sức khỏe Hà Thiên cô ta dường như rất không vui. Hạ Tưởng muốn làm gì là chuyện của hắn, Quý Như Lan lo lắng cái gì?
Trương Lực có vẻ không vui:
- Tôi không có thời gian, Chủ tịch Mễ còn đang bận.
Quý Như Lan cũng không để ý tới cảm xúc của Trương Lực, thẳng thừng nói một câu rồi cúp máy:
- Anh không thời gian thì thôi, tôi nghĩ cách khác.
Quý Như Lan vì sao lại quan tâm tới đời tư Hạ Tưởng như thế? Trương Lực sắp tức điên lên, được rồi, nếu Quý Như Lan muốn y đi xem, y phải đi xem cho rõ, cho thấy rõ bộ mặt thật của Hạ Tưởng, khiến Quý Như Lan biết Hạ Tưởng không như vẻ bên ngoài của hắn.
Trương Lực nhẹ nhàng gõ cửa văn phòng Mễ Kỷ Hỏa, xin phép Mễ Kỷ Hỏa:
- Chủ tịch Mễ, còn có việc gì nữa không? Tôi có chút việc phải xử lý gấp…
Mễ Kỷ Hỏa khoát tay:
- Không còn chuyện gì nữa, cậu về trước đi.
Trương Lực vừa ra khỏi trụ sở Tỉnh ủy, vội vàng đi về phía đông. Bóng dáng y vừa đúng dừng ở vách cửa sổ lọt vào tầm mắt Đường Thiên Vân, y cười đầy ẩn ý, cao, Phó Bí thư Hạ tính kế thật cao, rất hiểu rõ tính khí của Trương Lực.
Đang suy nghĩ, Hạ Tưởng từ văn phòng Trần Hạo Thiên trên lầu đi xuống, bước chân không chút hoang mang, dường như không để tâm chuyện của Diệp Thiên Nam. Đường Thiên Vân khó hiểu, liền hỏi:
- Cứu người như cứu hoả, chuyện của Diệp Thiên Nam, không can thiệp hay sao?
Hạ Tưởng cười nhẹ:
- Cứu người như cứu hoả, nhưng lửa cũng chia lửa lớn lửa nhỏ, lửa nhỏ không sao, lửa lớn hại người. Can thiệp thì chắc chắn phải can thiệp, tuy nhiên còn chưa tới lúc, sự việc còn chưa tới điểm giới hạn.
… Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL
Sự việc quả thật còn chưa tới điểm giới hạn, chủ yếu còn có một điểm, bố trí của Hạ Tưởng cần có chút thời gian.
Đường Thiên Vân cũng không hỏi nhiều, vừa mới ngồi xuống, lại có tiếng gõ cửa, vừa mở cửa thấy, chính là Hướng Dân Tân toàn thân đầy mồ hôi..
Hướng Dân Tân sao lại đến đây? Đường Thiên Vân còn chưa kịp mở miệng, Hướng Dân Tân liền vội vàng nói:
- Thư ký Đường, là Phó Bí thư Hạ nói tôi đến đây.
Lại là một sắp xếp khác? Đường Thiên Vân bây giờ cũng mê muội, không biết Phó Bí thư Hạ rốt cuộc bày ra một bố cục cứu viện Diệp Thiên Nam lớn như thế nào, vội vàng để Hướng Dân Tân vào.
…
Sự sắp đặt của Hạ Tưởng nhìn qua có vẻ không vội vàng hấp tấp, thật ra chỉ là bề ngoài, hành động đằng sau lại rùm beng, một phút cũng không hề chậm trễ. Tuy nhiên đừng nói người ngoài không biết ý đồ của Hạ Tưởng, đến cả Đường Thiên Vân cũng không đoán được, Phó Bí thư Hạ làm một cái túi lớn như thế nào để một lúc bắt gọn Ngô Công Tử và Khang Chí?!