Sự bình tĩnh quá mức của Hạ Tưởng càng làm cho Diệp Thiên Nam lo lắng tột độ.
Diệp Thiên Nam bình thường cũng là người bình tĩnh, hiểu biết, y cũng không kém Hạ Tưởng nhiều. Nói về sự chín chắn, y thậm chí còn có phần uy nghiêm của cán bộ lớn hơn so với Hạ Tưởng, đồng thời tác phong còn khá nhanh nhẹn. Nhất là y tướng mạo đường đường, đứng ở vị trí lãnh đạo, cũng uy phong vô cùng —— những điều nói trên, nếu như là đang mặc quần áo.
Chỉ tiếc là, Diệp Thiên Nam bây giờ tuy cũngmặc quần áo, nhưng lại chỉ là áo ngắn quần ngắn, đừng nói uy phong, gần như là dung tục.
Có thể thấy người đẹp nhờ lụa cũng không sai, bình thường ở trên đài là cán bộ uy phong lẫm liệt, sau khi cởi quần áo, thực ra cũng chỉ là một thân hình đầy sẹo đẫy đà.
Diệp Thiên Nam bây giờ, như kiến bò trên chảo nóng, con người bình thường đầy vẻ chín chắn không thấy nữa, thay vào đó là vẻ mặt tức giận, mắt đầy lo lắng.
Nhưng Hạ Tưởng mãi vẫn chưa tới, chậm trễ mà chưa xuất hiện!
Chẳng lẽ Hạ Tưởng sẽ bỏ mặc y? Diệp Thiên Nam nhớ lại những chi tiết vừa rồi nói chuyện điện thoại với Hạ Tưởng, dường như Hạ Tưởng cũng không từ chối, nhưng cũng không đồng ý. Nhưng dựa vào sự hiểu biết của y về Hạ Tưởng, Hạ Tưởng chắc hẳn không thể thấy chết không cứu.
Hơn nữa y lúc ấy đã thỉnh cầu Hạ Tưởng cứu y một phen, ngụ ý là, nếu Hạ Tưởng giúp y thoát thân êm xuôi, y nhất định sẽ dựa vào hoàn toàn. Hạ Tưởng là người thông minh, sẽ không bỏ qua một cơ hội tốt trước mắt. Nhưng vấn đề là… vì sao đến giờ vẫn chưa xuất hiện? Chẳng lẽ... Hạ Tưởng cũng sợ Ngô Công Tử, hay là bị vướng bận cái gì.
Diệp Thiên Nam lòng nóng như lửa đốt, ngoài mặt ra vẻ bình tĩnh, đối với những gã mặt lạnh đứng vây quanh y, y cũng không nói một câu. Bởi vì y biết, chẳng có gì để nói với bọn chúng, bọn chúng chỉ phụng mệnh làm việc, trước khi chủ nhân chưa xuất hiện, có nói gì cũng chỉ phí công mà thôi, nói không chừng còn thêm phiền phức và khó chịu.
Đối phương cũng có ý đồ, bao vây y, vừa không nói lời nào cũng không động thủ, lại càng không để y đi ——Người phụ nữ bị y cưỡi lên người vừa rồi đã mặc quần áo vào, chạy trốn mất, khi chạy, chiếc váy ngắn còn để lộ ra quần lót màu nude bên trong, nhưng lúc này trong mắt Diệp Thiên Nam đã không còn một chút ham muốn nào nữa.
Y một đời tung hoành ngang dọc, biết bao người đàn bà qua tay y, cho tới hôm nay, hoá ra đàn bà mới là cái động không đáy, hơn nữa còn giết người không đền mạng.
Lại đợi thêm một lúc nữa, sự kiên nhẫn của Diệp Thiên Nam mất dần, nghĩ thầm Hạ Tưởng sẽ không đến cứu thì thôi, nhưng sao kẻ đứng đằng sau vẫn chưa xuất hiện? Y cho đến giờ vẫn chưa biết là kẻ nào đã hãm hại mình!
Rốt cuộc phía sau mọi chuyện có liên quan tới Hàn Lộ hay không, Diệp Thiên Nam không biết chắc. Y cũng chẳng thèm đi đoán, y thà tin Hàn Lộ không lừa y, bởi vì không cần thiết, mạo hiểm quá lớn.
Diệp Thiên Nam đoán đúng rồi, lúc này ở phòng bên cạnh Hàn Lộ vẫn đang đắm mình trong sung sướng không thể nào dứt được, còn chưa biết lãnh đạo của mình đã bị sứt đầu mẻ trán rồi.
Diệp Thiên Nam rốt cục không thể đợi tiếp, cầm lấy điện thoại, đang muốn gọi thêm một cú điện thoại nữa, vừa lúc chủ nhân đứng sau cũng xuất hiện.
… Khi khuôn mặt tươi cười của Ngô Công Tử xuất hiện trước cửa, trong tích tắc Diệp Thiên Nam như ngừng thở, không ngờ là gã!
Nói thật, Diệp Thiên Nam cũng đã từng nghĩ kẻ đứng sau chính là Ngô Công Tử, tuy nhiên y lại tự phủ định suy nghĩ của mình. Tuy y và Ngô Hiểu Dương đã không còn khả năng liên kết, nhưng cũng không có thù hận sâu nặng, Ngô Công Tử việc gì phải hãm hại y? Còn nữa, khi ở Bắc Kinh, y và Ngô Công Tử coi như đã từng tiếp xúc, y cũng không có gì đắc tội với Ngô Công Tử, Ngô Công Tử dù thế nào cũng không đến mức hại y.
Nhưng... rõ ràng lại là điệu bộ đắc ý và nụ cười nham hiểm của Ngô Công Tử!
Diệp Thiên Nam tức giận nói:
- Ngô Công Tử, cậu có ý gì?
Ngô Công Tử phẩy tay, mấy người xung quanh y lập tức lui xuống không còn một bóng, Ngô Công Tử cười ha hả:
- Trưởng ban Diệp, là hiểu lầm, hiểu lầm thôi. Người của tôi hay thích phá phách gây loạn, không ngờ không cẩn thận lại đụng đến Trưởng ban Diệp, thật là cơn hồng thủy đổ ụp vào miếu Long vương. Tuy nhiên Trưởng ban Diệp yên tâm, ảnh chụp nhất định sẽ được cất giữ cẩn thận, sẽ không lộ ra ngoài.
Diệp Thiên Nam lúc này đã hoàn toàn có thể xác định, chẳng những chắc chắn là Ngô Công Tử hãm hại, hơn nữa còn còn là cố ý cho y vào hố, chứ không phải nhất thời làm loạn.
Đang muốn nói gì, đột nhiên thấy từ phía sau Ngô Công Tử có một người xuất hiện, y càng sửng sốt hơn… Khang Chí.
Khang Chí vừa vào cửa, cũng là vẻ mặt với nụ cười không có gì tốt đẹp:
- Trưởng ban Diệp, thật là ngại quá, kẻ dưới không hiểu chuyện, khiến anh sợ hãi rồi. Lát nữa tôi sẽ sắp xếp vài cô em xinh đẹp phục vụ anh, anh thấy thế nào?
Phổi Diệp Thiên Nam như sắp nổ tung, Ngô Công Tử và Khang Chí liên hợp hãm hại y, còn lần lượt đóng kịch trước mặt y. Mẹ nó, năm đó khi y đùa giỡn kẻ khác, hai tên khốn này lông vẫn chưa mọc, giờ thì giỏi rồi, còn dám ở trước mặt y ra vẻ cong đuôi!
- Nói cái khác đều không có tác dụng, Ngô Công Tử, Khang Chí, tôi chỉ hỏi một câu, sự việc hôm nay, các cậu muốn giải quyết như thế nào?
Diệp Thiên Nam lạnh lùng hỏi.
- Trưởng ban Diệp, đừng vội, ngồi xuống uống trà,từ từ nói.
Ngô Công Tử tỏ thái độ tự tin đã cầm chắc mọi sự trong tay, lại khoát tay, lập tức có người bưng lên một khay trà. Ba người đàn ông ở trong căn phòng mà ánh đèn mờ ảo, chẳng nói chẳng rằng đứng đối lập lẫn nhau, không khí nhất thời vô cùng kì quái.
Diệp Thiên Nam trong lòng không tự tin, nếu chẳng may Hạ Tưởng không đến cứu y, lẽ nào y thật sự phải thỏa hiệp với Ngô Công Tử? Hiển nhiên, Ngô Công Tử muốn mượn việc này uy hiếp y, khiến y làm việc cho gã. So sánh ra, y thà làm quân tốt cho Hạ Tưởng, còn hơn hợp tác với một con chó điên như Ngô Công Tử. Hạ Tưởng làm việc có quy tắc, thủ thuật cao siêu, Ngô Công Tử chẳng qua chỉ như một kẻ điên. Hợp tác với gã, chẳng phải làm bôi nhọ thân phận và hạ thấp trí tuệ của y.
Diệp Thiên Nam tuy rằng bị Ngô Công Tử nắm được điểm yếu, nhưng vẫn khí thế nói:
- Hừ, không cần uống trà, Ngô Công Tử, chuyện ngày hôm nay, cậu nói một lời, tôi nghe xem có thể được không!
Ngô Công Tử thấy Diệp Thiên Nam rơi vào tay gã, còn cứng miệng, rất không vui nói:
- Diệp Thiên Nam, ông tốt nhất nên xem rõ tình thế, đừng đánh giá mình quá cao. Tôi bây giờ là đang nể mặt ông, ông đừng rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt.
Khang Chí thấy Ngô Công Tử nói trở mặt liền trở mặt, vội vàng hoà giải:
- Có chuyện gì từ từ nói, làm quan ngàn dặm cũng chỉ vì chữ tài, Trưởng ban Diệp, tôi và Ngô Công Tử không có ác ý, ông đừng hiểu lầm, cũng đừng có thành kiến khác, hiểu quá mọi chuyện.
- Có chuyện gì cứ nói thẳng.
Đối với việc Khang Chí và Ngô Công Tử một kẻ xướng vai chính diện một kẻ xướng vai phản diện, Diệp Thiên Nam dần dần mất đi bình tĩnh, có phần hơi nóng vội:
- Đừng vòng vo, đưa ra điều kiện của các cậu đi. Số cầu tôi đi qua, so với đường các cậu đi còn gấp nhiều lần.
Ngô Công Tử càng tức giận:
- Diệp Thiên Nam, ông vừa thối lại vừa cứng họng, tôi nói rõ cho ông biết, ông sau này phải cắt đứt quan hệ với Hạ Tưởng, mọi chuyện ở Tỉnh ủy phải nghe theo sự chỉ đạo của Phó Chủ tịch tỉnh Khang, duy trì hòa hảo với Thi Khải Thuận. Như vậy ông tốt tôi tốt mọi người đều tốt, nếu không nghe, hừ hừ, cho ông thân bại danh liệt ở Lĩnh Nam.
Khang Chí tức khắc hiểu ra, y cho rằng Ngô Công Tử chí ít cũng có chút đầu óc chính trị, không ngờ mới nắm được điểm yếu của người khác đã lên giọng uy hiếp, cũng không có kĩ xảo đàm phán. Diệp Thiên Nam không phải là người bình thường có thể tùy tiện đe dọa, y là người có kinh nghiệm tranh chấp chính trị phong phú, đồng thời cũng là cán bộ cấp cao đã trải qua khảo nghiệm của Đang, muốn chi phối y, cũng cần phải đủ kỹ xảo.
Khang Chí chỉ còn cách đích thân ra tay, y không muốn một chân lại đem Diệp Thiên Nam đá về bên phía Hạ Tưởng, vẫn hy vọng Diệp Thiên Nam làm việc cho họ. Tuy rằng y thừa biết thủ đoạn quá bỉ ổi, Diệp Thiên Nam chắc chắn khó mà nuốt trôi nỗi hận trong lòng.
Y tiến thêm một bước, đề xuất ý kiến:
- Trưởng ban Diệp, lời Ngô Công Tử nói tuy hơi khó nghe, nhưng là thành ý. Thực ra mà nói, giữa chúng ta vẫn còn rất nhiều đề tài chung, chính là chú tôi Khang Hiếu, từ trước tới nay vẫn đề cao năng lực và tài đối nhân xử thế của Trưởng ban Diệp.
Nghe một kẻ không quan không chức giảng chuyện chính trị, Diệp Thiên Nam gần như không khống chế nổi nụ cười lạnh lùng trong lòng. Lúc này y mới vô cùng mãnh liệt ý thức được rằng, so với Hạ Tưởng, tuy rằng đánh cho y không còn manh giáp, nhưng rốt cuộc y vẫn rất kính nể tài đối nhân xử thế của Hạ Tưởng. Còn hai tên lưu manh vô liêm sỉ này, cũng dám dõng dạc mà nói chuyện hợp tác với y? Đúng là đồ rác rưởi!
Hạ Tưởng tại sao vẫn chưa đến? Chẳng lẽ thật sự buông tay không đếm xỉa tới? Diệp Thiên Nam càng thêm lo lắng, nếu Hạ Tưởng thực sự không xuất hiện, y rốt cuộc sẽ giải quyết việc này như thế nào? Thỏa hiệp với Ngô Công Tử? Không thể nào, cũng quá mất mặt rồi.
Nhưng không thỏa hiệp, Ngô Công Tử điên lên, không biết chừng còn đưa hàng loạt ảnh nude của y in ra, sau đó dán khắp phố lớn ngõ nhỏ của Dương Thành, y từ nay về sau sao có thể ngẩng mặt nhìn thiên hạ, không thể nào đứng lên được nữa.
Diệp Thiên Nam từ trước tới nay chưa bao giờ mong sự xuất hiện của Hạ Tưởng như mong sao mong trăng như lúc này. Đang lúc y gần như không còn đường để đi, không biết nên như thế nào với Ngô Công Tử và Khang Chí, rốt cục cũng có người ở bên ngoài gõ cửa.
Chẳng lẽ là Hạ Tưởng? Diệp Thiên Nam kinh ngạc đến mức suýt nữa kêu lên thành tiếng.
Tiếc là, sau khi mở cửa, lại là một người y không hề quen biết.
Diệp Thiên Nam cũng không thèm quan tâm đến đối phương, lại thất vọng. Y không nghĩ nhiều, lại không biết, sự xuất hiện của người đó, ngầm ám thị cái lưới lớn của Hạ Tưởng đang giăng ra.
Ngô Công Tử cũng không có phản ứng gì lớn, mí mắt chỉ hơi nheo lại, hỏi một câu:
- Vương Phúc, sao anh lại tới đây?
Khang Chí rốt cuộc cũng khôn khéo hơn Ngô Công Tử một chút, đột nhiên như ý thức được điều gì, một tay liền kéo áo Vương Phúc nói:
- Vương Phúc, sao anh lại đến Hà Thiên?
Vương Phúc thân hình thấp, dáng dấp thô tục, tuổi không lớn, nhưng tóc trắng mọc thành bụi, mắt ti hí, mũi chim ưng, tướng mạo vô cùng hung ác, nhưng ở trước mặt Khang Chí, bộ dạng có phần lúng túng:
- Khang, Khang tổng, tôi, tôi, nghe được tin tức, Hướng Dân Tân đã ra lệnh bắt giữ, đang dốc toàn lực lượng để bắt tôi. Còn nói, nếu tôi dám phản kháng, giết chết tại chỗ…
Khang Chí và Ngô Công Tử liếc nhìn nhau, kinh hãi.
Vương Phúc là kẻ gây ra cái chết của Sa Đại Bao, là gã tự tay đưa Sa Đại Bao lên đường. Vốn tưởng rằng Hướng Dân Tân không thể điều tra tới được Vương Phúc, không ngời Hướng Dân Tân thật có bản lĩnh, mới vài ngày đã điều tra rõ ràng. Nhưng vấn đề là, nếu biết Vương Phúc là kẻ ra tay, tại sao không bắt ngay Vương Phúc, mà lại để gã ung dung chạy đến Hà Thiên?
Ngô Công Tử còn chưa hiểu được chuyện gì, Khang Chí đã đánh hơi thấy vị khác lạ. Không ổn rồi, có thể là một mưu kế, y một tay đẩy Vương Phúc ra:
- Vương Phúc, anh lập tức rời khỏi Hà Thiên, khẩn trương chạy trốn, chậm trễ là không kịp nữa…
Bởi vì dùng sức quá mạnh, Vương Phúc bị đẩy lùi về sau, trên người rơi xuống một thứ, lại là một khẩu súng lục.
Khang Chí suy cho cùng cũng có một ông chú là Phó chủ tịch thường trực tỉnh, trong nháy mắt hiểu được Vương Phúc chính là một mồi lửa. Cái lưới của Hạ Tưởng, đã từ trên trời giăng xuống!
Sự bình tĩnh quá mức của Hạ Tưởng càng làm cho Diệp Thiên Nam lo lắng tột độ.
Diệp Thiên Nam bình thường cũng là người bình tĩnh, hiểu biết, y cũng không kém Hạ Tưởng nhiều. Nói về sự chín chắn, y thậm chí còn có phần uy nghiêm của cán bộ lớn hơn so với Hạ Tưởng, đồng thời tác phong còn khá nhanh nhẹn. Nhất là y tướng mạo đường đường, đứng ở vị trí lãnh đạo, cũng uy phong vô cùng —— những điều nói trên, nếu như là đang mặc quần áo.
Chỉ tiếc là, Diệp Thiên Nam bây giờ tuy cũngmặc quần áo, nhưng lại chỉ là áo ngắn quần ngắn, đừng nói uy phong, gần như là dung tục.
Có thể thấy người đẹp nhờ lụa cũng không sai, bình thường ở trên đài là cán bộ uy phong lẫm liệt, sau khi cởi quần áo, thực ra cũng chỉ là một thân hình đầy sẹo đẫy đà.
Diệp Thiên Nam bây giờ, như kiến bò trên chảo nóng, con người bình thường đầy vẻ chín chắn không thấy nữa, thay vào đó là vẻ mặt tức giận, mắt đầy lo lắng.
Nhưng Hạ Tưởng mãi vẫn chưa tới, chậm trễ mà chưa xuất hiện!
Chẳng lẽ Hạ Tưởng sẽ bỏ mặc y? Diệp Thiên Nam nhớ lại những chi tiết vừa rồi nói chuyện điện thoại với Hạ Tưởng, dường như Hạ Tưởng cũng không từ chối, nhưng cũng không đồng ý. Nhưng dựa vào sự hiểu biết của y về Hạ Tưởng, Hạ Tưởng chắc hẳn không thể thấy chết không cứu.
Hơn nữa y lúc ấy đã thỉnh cầu Hạ Tưởng cứu y một phen, ngụ ý là, nếu Hạ Tưởng giúp y thoát thân êm xuôi, y nhất định sẽ dựa vào hoàn toàn. Hạ Tưởng là người thông minh, sẽ không bỏ qua một cơ hội tốt trước mắt. Nhưng vấn đề là… vì sao đến giờ vẫn chưa xuất hiện? Chẳng lẽ... Hạ Tưởng cũng sợ Ngô Công Tử, hay là bị vướng bận cái gì.
Diệp Thiên Nam lòng nóng như lửa đốt, ngoài mặt ra vẻ bình tĩnh, đối với những gã mặt lạnh đứng vây quanh y, y cũng không nói một câu. Bởi vì y biết, chẳng có gì để nói với bọn chúng, bọn chúng chỉ phụng mệnh làm việc, trước khi chủ nhân chưa xuất hiện, có nói gì cũng chỉ phí công mà thôi, nói không chừng còn thêm phiền phức và khó chịu. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất:
Đối phương cũng có ý đồ, bao vây y, vừa không nói lời nào cũng không động thủ, lại càng không để y đi ——Người phụ nữ bị y cưỡi lên người vừa rồi đã mặc quần áo vào, chạy trốn mất, khi chạy, chiếc váy ngắn còn để lộ ra quần lót màu nude bên trong, nhưng lúc này trong mắt Diệp Thiên Nam đã không còn một chút ham muốn nào nữa.
Y một đời tung hoành ngang dọc, biết bao người đàn bà qua tay y, cho tới hôm nay, hoá ra đàn bà mới là cái động không đáy, hơn nữa còn giết người không đền mạng.
Lại đợi thêm một lúc nữa, sự kiên nhẫn của Diệp Thiên Nam mất dần, nghĩ thầm Hạ Tưởng sẽ không đến cứu thì thôi, nhưng sao kẻ đứng đằng sau vẫn chưa xuất hiện? Y cho đến giờ vẫn chưa biết là kẻ nào đã hãm hại mình!
Rốt cuộc phía sau mọi chuyện có liên quan tới Hàn Lộ hay không, Diệp Thiên Nam không biết chắc. Y cũng chẳng thèm đi đoán, y thà tin Hàn Lộ không lừa y, bởi vì không cần thiết, mạo hiểm quá lớn.
Diệp Thiên Nam đoán đúng rồi, lúc này ở phòng bên cạnh Hàn Lộ vẫn đang đắm mình trong sung sướng không thể nào dứt được, còn chưa biết lãnh đạo của mình đã bị sứt đầu mẻ trán rồi.
Diệp Thiên Nam rốt cục không thể đợi tiếp, cầm lấy điện thoại, đang muốn gọi thêm một cú điện thoại nữa, vừa lúc chủ nhân đứng sau cũng xuất hiện.
… Khi khuôn mặt tươi cười của Ngô Công Tử xuất hiện trước cửa, trong tích tắc Diệp Thiên Nam như ngừng thở, không ngờ là gã!
Nói thật, Diệp Thiên Nam cũng đã từng nghĩ kẻ đứng sau chính là Ngô Công Tử, tuy nhiên y lại tự phủ định suy nghĩ của mình. Tuy y và Ngô Hiểu Dương đã không còn khả năng liên kết, nhưng cũng không có thù hận sâu nặng, Ngô Công Tử việc gì phải hãm hại y? Còn nữa, khi ở Bắc Kinh, y và Ngô Công Tử coi như đã từng tiếp xúc, y cũng không có gì đắc tội với Ngô Công Tử, Ngô Công Tử dù thế nào cũng không đến mức hại y.Nhưng... rõ ràng lại là điệu bộ đắc ý và nụ cười nham hiểm của Ngô Công Tử!
Diệp Thiên Nam tức giận nói:
- Ngô Công Tử, cậu có ý gì?
Ngô Công Tử phẩy tay, mấy người xung quanh y lập tức lui xuống không còn một bóng, Ngô Công Tử cười ha hả:
- Trưởng ban Diệp, là hiểu lầm, hiểu lầm thôi. Người của tôi hay thích phá phách gây loạn, không ngờ không cẩn thận lại đụng đến Trưởng ban Diệp, thật là cơn hồng thủy đổ ụp vào miếu Long vương. Tuy nhiên Trưởng ban Diệp yên tâm, ảnh chụp nhất định sẽ được cất giữ cẩn thận, sẽ không lộ ra ngoài.
Diệp Thiên Nam lúc này đã hoàn toàn có thể xác định, chẳng những chắc chắn là Ngô Công Tử hãm hại, hơn nữa còn còn là cố ý cho y vào hố, chứ không phải nhất thời làm loạn.
Đang muốn nói gì, đột nhiên thấy từ phía sau Ngô Công Tử có một người xuất hiện, y càng sửng sốt hơn… Khang Chí.
Khang Chí vừa vào cửa, cũng là vẻ mặt với nụ cười không có gì tốt đẹp:
- Trưởng ban Diệp, thật là ngại quá, kẻ dưới không hiểu chuyện, khiến anh sợ hãi rồi. Lát nữa tôi sẽ sắp xếp vài cô em xinh đẹp phục vụ anh, anh thấy thế nào?
Phổi Diệp Thiên Nam như sắp nổ tung, Ngô Công Tử và Khang Chí liên hợp hãm hại y, còn lần lượt đóng kịch trước mặt y. Mẹ nó, năm đó khi y đùa giỡn kẻ khác, hai tên khốn này lông vẫn chưa mọc, giờ thì giỏi rồi, còn dám ở trước mặt y ra vẻ cong đuôi!
- Nói cái khác đều không có tác dụng, Ngô Công Tử, Khang Chí, tôi chỉ hỏi một câu, sự việc hôm nay, các cậu muốn giải quyết như thế nào?
Diệp Thiên Nam lạnh lùng hỏi.
- Trưởng ban Diệp, đừng vội, ngồi xuống uống trà,từ từ nói.
Ngô Công Tử tỏ thái độ tự tin đã cầm chắc mọi sự trong tay, lại khoát tay, lập tức có người bưng lên một khay trà. Ba người đàn ông ở trong căn phòng mà ánh đèn mờ ảo, chẳng nói chẳng rằng đứng đối lập lẫn nhau, không khí nhất thời vô cùng kì quái.
Diệp Thiên Nam trong lòng không tự tin, nếu chẳng may Hạ Tưởng không đến cứu y, lẽ nào y thật sự phải thỏa hiệp với Ngô Công Tử? Hiển nhiên, Ngô Công Tử muốn mượn việc này uy hiếp y, khiến y làm việc cho gã. So sánh ra, y thà làm quân tốt cho Hạ Tưởng, còn hơn hợp tác với một con chó điên như Ngô Công Tử. Hạ Tưởng làm việc có quy tắc, thủ thuật cao siêu, Ngô Công Tử chẳng qua chỉ như một kẻ điên. Hợp tác với gã, chẳng phải làm bôi nhọ thân phận và hạ thấp trí tuệ của y.
Diệp Thiên Nam tuy rằng bị Ngô Công Tử nắm được điểm yếu, nhưng vẫn khí thế nói:
- Hừ, không cần uống trà, Ngô Công Tử, chuyện ngày hôm nay, cậu nói một lời, tôi nghe xem có thể được không!
Ngô Công Tử thấy Diệp Thiên Nam rơi vào tay gã, còn cứng miệng, rất không vui nói:
- Diệp Thiên Nam, ông tốt nhất nên xem rõ tình thế, đừng đánh giá mình quá cao. Tôi bây giờ là đang nể mặt ông, ông đừng rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt.
Khang Chí thấy Ngô Công Tử nói trở mặt liền trở mặt, vội vàng hoà giải:
- Có chuyện gì từ từ nói, làm quan ngàn dặm cũng chỉ vì chữ tài, Trưởng ban Diệp, tôi và Ngô Công Tử không có ác ý, ông đừng hiểu lầm, cũng đừng có thành kiến khác, hiểu quá mọi chuyện.
- Có chuyện gì cứ nói thẳng.
Đối với việc Khang Chí và Ngô Công Tử một kẻ xướng vai chính diện một kẻ xướng vai phản diện, Diệp Thiên Nam dần dần mất đi bình tĩnh, có phần hơi nóng vội:
- Đừng vòng vo, đưa ra điều kiện của các cậu đi. Số cầu tôi đi qua, so với đường các cậu đi còn gấp nhiều lần.
Ngô Công Tử càng tức giận:
- Diệp Thiên Nam, ông vừa thối lại vừa cứng họng, tôi nói rõ cho ông biết, ông sau này phải cắt đứt quan hệ với Hạ Tưởng, mọi chuyện ở Tỉnh ủy phải nghe theo sự chỉ đạo của Phó Chủ tịch tỉnh Khang, duy trì hòa hảo với Thi Khải Thuận. Như vậy ông tốt tôi tốt mọi người đều tốt, nếu không nghe, hừ hừ, cho ông thân bại danh liệt ở Lĩnh Nam.
Khang Chí tức khắc hiểu ra, y cho rằng Ngô Công Tử chí ít cũng có chút đầu óc chính trị, không ngờ mới nắm được điểm yếu của người khác đã lên giọng uy hiếp, cũng không có kĩ xảo đàm phán. Diệp Thiên Nam không phải là người bình thường có thể tùy tiện đe dọa, y là người có kinh nghiệm tranh chấp chính trị phong phú, đồng thời cũng là cán bộ cấp cao đã trải qua khảo nghiệm của Đang, muốn chi phối y, cũng cần phải đủ kỹ xảo.
Khang Chí chỉ còn cách đích thân ra tay, y không muốn một chân lại đem Diệp Thiên Nam đá về bên phía Hạ Tưởng, vẫn hy vọng Diệp Thiên Nam làm việc cho họ. Tuy rằng y thừa biết thủ đoạn quá bỉ ổi, Diệp Thiên Nam chắc chắn khó mà nuốt trôi nỗi hận trong lòng.
Y tiến thêm một bước, đề xuất ý kiến:
- Trưởng ban Diệp, lời Ngô Công Tử nói tuy hơi khó nghe, nhưng là thành ý. Thực ra mà nói, giữa chúng ta vẫn còn rất nhiều đề tài chung, chính là chú tôi Khang Hiếu, từ trước tới nay vẫn đề cao năng lực và tài đối nhân xử thế của Trưởng ban Diệp.
Nghe một kẻ không quan không chức giảng chuyện chính trị, Diệp Thiên Nam gần như không khống chế nổi nụ cười lạnh lùng trong lòng. Lúc này y mới vô cùng mãnh liệt ý thức được rằng, so với Hạ Tưởng, tuy rằng đánh cho y không còn manh giáp, nhưng rốt cuộc y vẫn rất kính nể tài đối nhân xử thế của Hạ Tưởng. Còn hai tên lưu manh vô liêm sỉ này, cũng dám dõng dạc mà nói chuyện hợp tác với y? Đúng là đồ rác rưởi!
Hạ Tưởng tại sao vẫn chưa đến? Chẳng lẽ thật sự buông tay không đếm xỉa tới? Diệp Thiên Nam càng thêm lo lắng, nếu Hạ Tưởng thực sự không xuất hiện, y rốt cuộc sẽ giải quyết việc này như thế nào? Thỏa hiệp với Ngô Công Tử? Không thể nào, cũng quá mất mặt rồi.
Nhưng không thỏa hiệp, Ngô Công Tử điên lên, không biết chừng còn đưa hàng loạt ảnh nude của y in ra, sau đó dán khắp phố lớn ngõ nhỏ của Dương Thành, y từ nay về sau sao có thể ngẩng mặt nhìn thiên hạ, không thể nào đứng lên được nữa.
Diệp Thiên Nam từ trước tới nay chưa bao giờ mong sự xuất hiện của Hạ Tưởng như mong sao mong trăng như lúc này. Đang lúc y gần như không còn đường để đi, không biết nên như thế nào với Ngô Công Tử và Khang Chí, rốt cục cũng có người ở bên ngoài gõ cửa.
Chẳng lẽ là Hạ Tưởng? Diệp Thiên Nam kinh ngạc đến mức suýt nữa kêu lên thành tiếng.
Tiếc là, sau khi mở cửa, lại là một người y không hề quen biết.
Diệp Thiên Nam cũng không thèm quan tâm đến đối phương, lại thất vọng. Y không nghĩ nhiều, lại không biết, sự xuất hiện của người đó, ngầm ám thị cái lưới lớn của Hạ Tưởng đang giăng ra.
Ngô Công Tử cũng không có phản ứng gì lớn, mí mắt chỉ hơi nheo lại, hỏi một câu:
- Vương Phúc, sao anh lại tới đây?
Khang Chí rốt cuộc cũng khôn khéo hơn Ngô Công Tử một chút, đột nhiên như ý thức được điều gì, một tay liền kéo áo Vương Phúc nói:
- Vương Phúc, sao anh lại đến Hà Thiên?
Vương Phúc thân hình thấp, dáng dấp thô tục, tuổi không lớn, nhưng tóc trắng mọc thành bụi, mắt ti hí, mũi chim ưng, tướng mạo vô cùng hung ác, nhưng ở trước mặt Khang Chí, bộ dạng có phần lúng túng:
- Khang, Khang tổng, tôi, tôi, nghe được tin tức, Hướng Dân Tân đã ra lệnh bắt giữ, đang dốc toàn lực lượng để bắt tôi. Còn nói, nếu tôi dám phản kháng, giết chết tại chỗ…
Khang Chí và Ngô Công Tử liếc nhìn nhau, kinh hãi.
Vương Phúc là kẻ gây ra cái chết của Sa Đại Bao, là gã tự tay đưa Sa Đại Bao lên đường. Vốn tưởng rằng Hướng Dân Tân không thể điều tra tới được Vương Phúc, không ngời Hướng Dân Tân thật có bản lĩnh, mới vài ngày đã điều tra rõ ràng. Nhưng vấn đề là, nếu biết Vương Phúc là kẻ ra tay, tại sao không bắt ngay Vương Phúc, mà lại để gã ung dung chạy đến Hà Thiên?
Ngô Công Tử còn chưa hiểu được chuyện gì, Khang Chí đã đánh hơi thấy vị khác lạ. Không ổn rồi, có thể là một mưu kế, y một tay đẩy Vương Phúc ra:
- Vương Phúc, anh lập tức rời khỏi Hà Thiên, khẩn trương chạy trốn, chậm trễ là không kịp nữa…
Bởi vì dùng sức quá mạnh, Vương Phúc bị đẩy lùi về sau, trên người rơi xuống một thứ, lại là một khẩu súng lục.
Khang Chí suy cho cùng cũng có một ông chú là Phó chủ tịch thường trực tỉnh, trong nháy mắt hiểu được Vương Phúc chính là một mồi lửa. Cái lưới của Hạ Tưởng, đã từ trên trời giăng xuống!