Nửa giờ sau, cảnh sát tầng tầng lớp lớp bao quanh trung tâm Hà Thiên, chưa chờ đến lúc đám người Vương Phúc ra tự thú, đúng ngay lúc chuẩn bị phá cửa mà vào, thì người bên quân đội đến rồi.
Không phải một người, mà là một đám người, ít nhất có đến hai ba mươi người, số xe tải quân dụng xếp thành một hàng dài, cách ly quần chúng không rõ thực hư ra xa hiện trường.
Binh lính xuống xe, sắc mặt nghiêm trang, mặc dù không phải võ trang hạng nặng, nhưng mỗi người đều căng thẳng giống nhau như vào chiến dịch lớn, còn chia ra hai bên, bày ra tư thế hồi rõ ràng là vây quanh cảnh sát ở trung tâm.
Quần chúng không rõ thực hư lập tức hăng hái sục sôi, đều lấy lại tinh thần tỉnh táo. Vừa rồi có dân chúng kiên trì không đến nửa giờ đã bỏ đi, giờ chắc sẽ phải hối hận đây. Quần chúng nhân dân ở hiện trường kiên trì đến hiện tại, ai nấy vui mừng, còn cao hứng phấn chấn hơn cả vụ giá dầu nâng giá. Cũng phải thôi, dân chúng bình thường khó nhìn thấy được trường hợp lớn, trước mắt xem như là mở mang trí óc, sinh thời còn có thể nhìn thấy quân nhân cùng cảnh sát đánh nhau, nửa đời sau còn có cái khoe khoang.
Không ít người nhốn nhao lấy điện thoại ra, hô bạn gọi bè, tranh thủ có càng nhiều người không rõ chân tướng gia nhập vòng vây xem trò càng tốt, cho dù là hùa theo bép xép, thì cug phải ở cự ly gần mới hay chứ
Bên trong hàng ngũ quân nhân xuất hiện một người, là quân hàm Thiếu tá, đi tới trước mặt cảnh sát, hỏi han rất lịch sự:
- Xin hỏi, người phụ trách các anh là ai?
Hướng Dân Tân đích thân đến hiện trường, điều chỉnh kế hoạch, thấy người quân đội đến, không chút lo lắng hỏi một câu:
- Tôi là Hướng Dân Tân, anh có chuyện gì?
- Cấp trên truyền lệnh, nơi đây quân sự muốn quản chế, mời cảnh sát lập tức rút lui!
Đầu tiên là Thiếu tá hướng về phía Hướng Dân Tân nghiêm chào, sau đó nói rất nghiêm trang.
Quân hàm Thiếu tá hiển nhiên thua xa cấp giám đốc sở của Hướng Dân Tân, y hướng về Hướng Dân Tân cúi chào là căn cứ theo lễ giáo thông thường, Hướng Dân Tân nên giơ tay cùng y bắt tay mới đúng, nhưng không ngờ Hướng Dân Tân chỉ lạnh lùng cười:
- Quân sự quản chế? Một câu quân sự quản chế của anh, thì tôi phải giao tội phạm cho các anh, nếu chẳng may tôi phạm bắn súng đả thương người, lãnh đạo cấp trên lấy tôi ra hỏi, tôi tìm ai nói lí lẽ đây?
- Cục trường Hướng, rất xin lỗi, tôi cũng là tuân theo mệnh lệnh được giao.
Thiếu tá không dám quá mức càn rỡ, dù sao cấp bậc y còn chưa đủ lắm.
- Vâng mệnh được giao?
Hướng Dân Tân bỗng nhiên lạnh lùng quát một tiếng,
- Mặc kệ anh phụng mệnh của ai làm, cũng quản không được tôi, tôi chỉ tiếp nhận mệnh lệnh Tỉnh ủy! Quay về nói cho thủ trưởng của anh, đừng hễ một tí lấy quân sự quản chế ra dọa người, có bản lĩnh thì quân sự quản chế Thành ủy chính phủ thành phố một lần coi!
Nói xong, quay người đi mất, bỏ Thiếu tá ở ngay tại chỗ.
Hướng Dân Tân liên tiếp truyền đạt mệnh lệnh ra chỉ thị:
- Tay súng bắn tỉa vào chỗ, chuyên gia đàm phán vào chỗ, đội công kích vào chỗ, các đơn vị chú ý, nếu can phạm có vũ khí nguy hại, nếu cần thiết, có thể giết chết tại chỗ.
Thiếu tá thấy uy thế của mình không đủ để làm Hướng Dân Tân kinh sợ, lại nghe thấy Hướng Dân Tân quyết đoán ra lệnh, trong lòng kinh hãi, Ngô Công Tử còn ở bên trong, ngộ nhỡ ngộ thương thì làm sao bây giờ? Y vội vã báo cáo xin chỉ thị với Ngô Hiểu Dương.
Lời nói Hướng Dân Tân sau khi thông qua loa phóng thanh khuếch đại ra, truyền ra bên ngoài, nhân dân quần chúng bên ngoài cũng không biết ai cầm đầu vỗ tay, tức khắc tiếng vỗ tay vang thành một mảng rộng.
- Cảnh sát nhân dân, giỏi lắm!
- Mấy tên lính thối tha, ngày thường ngoại trừ vượt đèn đỏ, chả thấy bọn họ làm được việc gì!
- Đúng, đừng để ý tới bọn lính thối tha, chúng tôi ủng hộ cảnh sát.
- Ủng hộ cảnh sát!
Bên trong tiếng nói của quần chúng nhân dân, vẻ mặt Thiếu tá trông rất khó coi, có điều không dám dị động, bởi vì y nhận được mệnh lệnh chính là thăm dò phản ứng, mà không phải là chống cự.
Sau khi báo cáo với Ngô Hiểu Dương, vẻ mặt y có vẻ dịu đi một chút, cũng truyền đạt mệnh lệnh ra, yêu cầu binh lính mỗi người vào vị trí của mình, hết sức phòng bị, bất cứ lúc nào cũng chuẩn bị ứng phó với tình huống
Trước lúc Thiếu tá đến, khách thường của trung tâm Hà đã tản bớt một mớ, còn một bộ phận ở lại bên trong, chủ yếu đều là nhân viên công tác và bộ phận nhân vật mấu chốt của trung tâm Hà Thiên. Hướng Dân Tân đã sớm tìm hiểu rõ tình huống của trung tâm Hà Thiên, cũng bố trí hết sức tỉ mỉ cẩn thận, cố đánh thắng một trận đẹp mắt.
Chẳng qua kỳ quái chính là, đã sớm phái một chuyên gia đàm phán vào trong, nhưng đến nay bên trong vẫn không một chút động tĩnh, chẳng lẽ là nhầm lẫn cái gì? Hướng Dân Tân có ý gọi điện xin chỉ thị Hạ Tưởng thử xem, suy ngẫm lại, vẫn là không gọi đi, nếu như mọi chuyện đều yêu cầu phó bí thư Hạ quyết định, cũng có vẻ y vô dụng quá.
Qua mười phút nữa, nếu như còn không có động tĩnh, thì tiến thẳng vào trong! Hướng Dân Tân hạ quyết tâm.
Bỗng nhiên, từ trong trung tâm truyền ra một tiếng súng vang rõ rệt.
Mặc dù hiện trường nhiều người ồn ào, nhưng tiếng súng vẫn đặc biệt vang dội, bỗng chốc làm kinh hãi, rất nhiều quần chúng không rõ thực hư thế nào. Hướng Dân Tân cũng lấy làm kinh hãi, lập tức ra lệnh cho cấp dưới:
- Các đơn vị chú ý…
Lời còn chưa dứt, cửa chính trung tâm Hà Thiên bị mở toang, chuyên gia đàm phán lảo đảo đi ra, toàn thân toàn là máu:
- Tên côn đồ bắt cóc con tin, yêu cầu cảnh sát cho đi…
Chuyên gia đàm phán bị thương quá nặng, rốt cuộc chống đỡ không nổi ngã nhào xuống đất, lâm vào hôn mê.
Ngay lập tức có người giúp chuyên gia đàm phán, đỡ lên xe cứu thương.
Việc này không nên chậm trễ!
Tay súng bắn tỉa truyền đến tin tức:
- Báo cáo sếp Hướng, tay súng bắn tỉa số 1 phát hiện tên côn đồ ở lầu bốn cửa sổ nhìn quanh, trong tay cầm khẩu súng, uy hiếp một gã đàn ông… Đang chờ chỉ thị bước tiếp theo!
Hướng Dân Tân lấy ống nhòm vừa nhìn, phía sau cửa sổ ở lầu bốn, Vương Phúc cầm trong tay khẩu súng nhắm ngay vào thái dương một gã đàn ông, hung dữ la to:
- Lui ra cho tao! Tao muốn năm triệu tiền mặt! Tao muốn một chiếc xe cảnh sát! Nếu như không đáp ứng, tôi sẽ giết anh ta.
Vương Phúc là kẻ liều mạng, uy hiếp con tin đúng theo dự đoán, chỉ có điều thật không ngờ, con tin y bắt lại là… Trương Lực!
Thư ký Chủ tich tỉnh đường đường là thư ký số hai Tỉnh ủy - Trương Lực!
Sự việc lớn thêm rồi!
Hướng Dân Tân trong nháy mắt máu chảy ngược tăng huyết áp, y cũng không biết Trương Lực cũng ở bên trong —— Diệp Thiên Nam ở bên trong, y đương nhiên biết, cũng hiểu rõ hành động hiện tại mục đích chủ yếu là bảo vệ lãnh đạo, nhưng không nghĩ tới bên trong còn có một thư ký số hai Tỉnh ủy.
Trung tâm Hà Thiên thật đúng là một vùng đất trù phú phong thủy tốt, ra vào đều là những nhân vật nổi tiếng. Làm sao bây giờ? Hướng Dân Tân hơi do dự, cầm lấy điện thoại…
…
Tỉnh ủy, ván cờ của Hạ Tưởng và Trần Hạo Thiên đã xong.
Tình huống ở hiện trường thỉnh thoảng lại được báo cáo đến phòng làm việc của Hạ Tưởng, mỗi một bước tiến triển, Hạ Tưởng và Trần Hạo Thiên đều biết rất rõ, như ở trước mặt.
Sau khi hoàn tất ván cờ, Trần Hạo Thiên đẩy quân cờ:
- Không chơi nữa, có chút đói bụng, ăn khuya tí đi?
Hạ Tưởng nhìn đồng hồ:
- Mới mấy giờ mà bí thư Trần đói bụng rồi? Được rồi, ăn chút lót dạ cũng tốt.
Lâm Khang Tân khẩn trương gõ cửa mà tiến vào:
- Bí thư Trần, phó bí thư Hạ, có tình huống đột ngột xảy ra…
Hạ Tưởng nói:
- Nói mau
- Tên côn đồ đã uy hiếp thư ký Trương - Trương Lực!
Trần Hạo Thiên giật mình:
- Trương Lực chạy tới trung tâm Hà Thiên làm cái gì đi?
Một lời nói ra, rồi cảm thấy hình như câu hỏi vừa rồi không cần thiết, lắc đầu nói,
-Thôi được rồi, không ăn nữa, đi, gặp mặt Kỳ Hỏa trước vậy.
Sau đó Hạ Tưởng theo sát Trần Hạo Thiên, vừa mới bước ra cửa phòng làm việc, Đường Thiên Vân lại đuổi tới:
- Bí thư Trần, phó bí thư Hạ, theo tình báo đáng tin cậy, Ngô Hiểu Dương đã lên đường tới trung tâm Hà Thiên.
Trần Hạo Thiên và Hạ Tưởng liếc nhau, nói:
- Cậu đã nói đúng, ra xe rồi.
- Kiểu này chắc bí thư Trần phải ăn khuya trễ rồi.
Hạ Tưởng vẫn là vẻ mặt thản nhiên, hình như đối với việc Ngô Hiểu Dương lên đường sớm đã có tính trước,
- Hay là ăn trễ chút?
Trần Hạo Thiên lắc đầu cười:
- Nghe ý tứ của cậu, tối nay còn có thể có thời gian đi ăn khuya sao? Tôi thấy đủ rồi, dự tính sự việc phải tranh cãi.
Hạ Tưởng khẽ lắc đầu:
- Sẽ không tranh cãi, sự tình Hà Thiên sẽ được giải quyết tốt, sự tình tranh luận, chính là di chứng.
- Cậu dám chắc như vậy?
Trần Hạo Thiên cảm thấy tò mò đối với thủ pháp của Hạ Tưởng
- Đừng che dấu nữa, nói xem làm thế nào cậu chắc chắn như vậy?
Hạ Tưởng khiêm tốn mà cười:
- Tôi không dám nói mạnh miệng ở trước mặt bí thư Trần, trước khi sự việc chưa kết thúc tốt đẹp, xin lãnh đạo cho phép tôi giữ kín.
Trần Hạo Thiên hết cách với Hạ Tưởng:
- Được, được.
…
Ngay lúc Hạ Tưởng và Trần Hạo Thiên cùng nhau đi tới phòng làm việc Mễ Kỳ Hỏa, một hàng Ngô Hiểu Dương đã đến gần trung tâm Hà Thiên, nhiều nhất là mười phút có thể đuổi tới, nhưng mà vào lúc này, Hướng Dân Tân đã hoàn toàn bố trí xong, đồng thời chuẩn bị khi tay súng bắn tỉa bắnVương Phúc, tiến công trung tâm Hà Thiên!
Mà bên ngoài quần chúng tập trung càng lúc càng nhiều, đều chờ đợi trình diễn một vở kịch lớn, nhìn thấy cảnh sát lần đầu tiên ngăn chặn quân đội ở bên ngoài, ai nấy đều cảm thấy hãnh diện. Cũng là ngày thường chịu đủ sự diễu võ dương oai của xe quân đội mà tức giận, phần lớn mọi người có ấn tượng rất xấu đối với hình ảnh quân nhân
Ngô Hiểu Dương đã tới!
Và Ngô Hiểu Dương cùng đồng hành, không những có mấy chục binh sĩ, ở phía sau bên trong một chiếc ô-tô được bảo vệ nghiêm mật, còn có lãnh đạo quân ủy tiến đến hiện trường, suy cho cùng là muốn tận mắt thấy Hạ Tưởng có bao nhiêu ngông cuồng!
Hạ Tưởng bố trí một vở kịch hay, Ngô Hiểu Dương cũng có kế sách phản chế, quyết định cũng tương kế tựu kế, đào cho Hạ Tưởng một cái bẫy, để trò hề của Hạ Tưởng thực sự bày ra trước mắt lãnh đạo quân ủy, để lãnh đạo quân ủy sau khi quay về Bắc Kinh, tiện thể tố cáo Hạ Tưởng, khiến Hạ Tưởng chịu không nổi.
Một hàng Ngô Hiểu Dương càng ngày càng tới gần trung tâm Hà Thiên, thấy Hướng Dân Tân còn chưa ra lệnh tổng tiến công, Ngô Hiểu Dương trong lòng bình tĩnh, chỉ có Hướng Dân Tân một người chắn ở ngoài cửa, với cấp bậc Hướng Dân Tân, cũng không đủ để uy hiếp y
300 mét, 200 mét, 100 mét, Ngô Hiểu Dương chỉ sợ Trần Hạo Thiên bất ngờ sát ra cản trở y đoạt trước một bước tiến vào trung tâm Hà Thiên, hiện tại xem ra, Trần Hạo Thiên đúng không xuất hiện, y cuối cùng cũng yên tâm hơn, thở phào một cái, nghĩ thầm hôm nay hẳn là chắc thắng rồi.
Một hồi còi cảnh sát khiến Ngô Hiểu Dương đang trong giấc mộng bỗng giật mình tỉnh giấc, một đoàn xe cao cấp khác đột nhiên ở đâu vọt ra, giành trước một bước tới cửa trung tâm Hà Thiên, bố trí nghiêm chặt chẽ.
Một người từ trên xe bước xuống, vẻ mặt lo âu và tức giận, lập tức đi tới trước mắt Hướng Dân Tân, và nói vài câu gì đó với Hướng Dân Tân, Hướng Dân Tân lập tức kính chào, sau đó thì hướng bộ đàm nói vài câu gì đó.
"Bằng", một tiếng súng vang lên, tay súng bắn trúng mục tiêu, bắn trúng ngay trán Vương Phúc!
Tiếng súng vừa vang, cảnh sát một cước đá văng cửa chính trung tâm Hà Thiên, đột nhiên vọt vào. Cùng lúc đó, lại có vô số công an cảnh sát từ trên trời giáng xuống, đánh vỡ cửa sổ, từ chỗ cao đột nhập vào trung tâm Hà Thiên.
Cuộc chiến quy mô lớn, bắt đầu rồi…
Nửa giờ sau, cảnh sát tầng tầng lớp lớp bao quanh trung tâm Hà Thiên, chưa chờ đến lúc đám người Vương Phúc ra tự thú, đúng ngay lúc chuẩn bị phá cửa mà vào, thì người bên quân đội đến rồi.
Không phải một người, mà là một đám người, ít nhất có đến hai ba mươi người, số xe tải quân dụng xếp thành một hàng dài, cách ly quần chúng không rõ thực hư ra xa hiện trường.
Binh lính xuống xe, sắc mặt nghiêm trang, mặc dù không phải võ trang hạng nặng, nhưng mỗi người đều căng thẳng giống nhau như vào chiến dịch lớn, còn chia ra hai bên, bày ra tư thế hồi rõ ràng là vây quanh cảnh sát ở trung tâm.
Quần chúng không rõ thực hư lập tức hăng hái sục sôi, đều lấy lại tinh thần tỉnh táo. Vừa rồi có dân chúng kiên trì không đến nửa giờ đã bỏ đi, giờ chắc sẽ phải hối hận đây. Quần chúng nhân dân ở hiện trường kiên trì đến hiện tại, ai nấy vui mừng, còn cao hứng phấn chấn hơn cả vụ giá dầu nâng giá. Cũng phải thôi, dân chúng bình thường khó nhìn thấy được trường hợp lớn, trước mắt xem như là mở mang trí óc, sinh thời còn có thể nhìn thấy quân nhân cùng cảnh sát đánh nhau, nửa đời sau còn có cái khoe khoang.
Không ít người nhốn nhao lấy điện thoại ra, hô bạn gọi bè, tranh thủ có càng nhiều người không rõ chân tướng gia nhập vòng vây xem trò càng tốt, cho dù là hùa theo bép xép, thì cug phải ở cự ly gần mới hay chứ
Bên trong hàng ngũ quân nhân xuất hiện một người, là quân hàm Thiếu tá, đi tới trước mặt cảnh sát, hỏi han rất lịch sự:
- Xin hỏi, người phụ trách các anh là ai?
Hướng Dân Tân đích thân đến hiện trường, điều chỉnh kế hoạch, thấy người quân đội đến, không chút lo lắng hỏi một câu:
- Tôi là Hướng Dân Tân, anh có chuyện gì?
- Cấp trên truyền lệnh, nơi đây quân sự muốn quản chế, mời cảnh sát lập tức rút lui!
Đầu tiên là Thiếu tá hướng về phía Hướng Dân Tân nghiêm chào, sau đó nói rất nghiêm trang.
Quân hàm Thiếu tá hiển nhiên thua xa cấp giám đốc sở của Hướng Dân Tân, y hướng về Hướng Dân Tân cúi chào là căn cứ theo lễ giáo thông thường, Hướng Dân Tân nên giơ tay cùng y bắt tay mới đúng, nhưng không ngờ Hướng Dân Tân chỉ lạnh lùng cười:
- Quân sự quản chế? Một câu quân sự quản chế của anh, thì tôi phải giao tội phạm cho các anh, nếu chẳng may tôi phạm bắn súng đả thương người, lãnh đạo cấp trên lấy tôi ra hỏi, tôi tìm ai nói lí lẽ đây?
- Cục trường Hướng, rất xin lỗi, tôi cũng là tuân theo mệnh lệnh được giao.
Thiếu tá không dám quá mức càn rỡ, dù sao cấp bậc y còn chưa đủ lắm.
- Vâng mệnh được giao?
Hướng Dân Tân bỗng nhiên lạnh lùng quát một tiếng,
- Mặc kệ anh phụng mệnh của ai làm, cũng quản không được tôi, tôi chỉ tiếp nhận mệnh lệnh Tỉnh ủy! Quay về nói cho thủ trưởng của anh, đừng hễ một tí lấy quân sự quản chế ra dọa người, có bản lĩnh thì quân sự quản chế Thành ủy chính phủ thành phố một lần coi!
Nói xong, quay người đi mất, bỏ Thiếu tá ở ngay tại chỗ.
Hướng Dân Tân liên tiếp truyền đạt mệnh lệnh ra chỉ thị:
- Tay súng bắn tỉa vào chỗ, chuyên gia đàm phán vào chỗ, đội công kích vào chỗ, các đơn vị chú ý, nếu can phạm có vũ khí nguy hại, nếu cần thiết, có thể giết chết tại chỗ.
Thiếu tá thấy uy thế của mình không đủ để làm Hướng Dân Tân kinh sợ, lại nghe thấy Hướng Dân Tân quyết đoán ra lệnh, trong lòng kinh hãi, Ngô Công Tử còn ở bên trong, ngộ nhỡ ngộ thương thì làm sao bây giờ? Y vội vã báo cáo xin chỉ thị với Ngô Hiểu Dương.
Lời nói Hướng Dân Tân sau khi thông qua loa phóng thanh khuếch đại ra, truyền ra bên ngoài, nhân dân quần chúng bên ngoài cũng không biết ai cầm đầu vỗ tay, tức khắc tiếng vỗ tay vang thành một mảng rộng.
- Cảnh sát nhân dân, giỏi lắm!
- Mấy tên lính thối tha, ngày thường ngoại trừ vượt đèn đỏ, chả thấy bọn họ làm được việc gì!
- Đúng, đừng để ý tới bọn lính thối tha, chúng tôi ủng hộ cảnh sát.
- Ủng hộ cảnh sát!
Bên trong tiếng nói của quần chúng nhân dân, vẻ mặt Thiếu tá trông rất khó coi, có điều không dám dị động, bởi vì y nhận được mệnh lệnh chính là thăm dò phản ứng, mà không phải là chống cự.
Sau khi báo cáo với Ngô Hiểu Dương, vẻ mặt y có vẻ dịu đi một chút, cũng truyền đạt mệnh lệnh ra, yêu cầu binh lính mỗi người vào vị trí của mình, hết sức phòng bị, bất cứ lúc nào cũng chuẩn bị ứng phó với tình huống
Trước lúc Thiếu tá đến, khách thường của trung tâm Hà đã tản bớt một mớ, còn một bộ phận ở lại bên trong, chủ yếu đều là nhân viên công tác và bộ phận nhân vật mấu chốt của trung tâm Hà Thiên. Hướng Dân Tân đã sớm tìm hiểu rõ tình huống của trung tâm Hà Thiên, cũng bố trí hết sức tỉ mỉ cẩn thận, cố đánh thắng một trận đẹp mắt.
Chẳng qua kỳ quái chính là, đã sớm phái một chuyên gia đàm phán vào trong, nhưng đến nay bên trong vẫn không một chút động tĩnh, chẳng lẽ là nhầm lẫn cái gì? Hướng Dân Tân có ý gọi điện xin chỉ thị Hạ Tưởng thử xem, suy ngẫm lại, vẫn là không gọi đi, nếu như mọi chuyện đều yêu cầu phó bí thư Hạ quyết định, cũng có vẻ y vô dụng quá.
Qua mười phút nữa, nếu như còn không có động tĩnh, thì tiến thẳng vào trong! Hướng Dân Tân hạ quyết tâm.
Bỗng nhiên, từ trong trung tâm truyền ra một tiếng súng vang rõ rệt.
Mặc dù hiện trường nhiều người ồn ào, nhưng tiếng súng vẫn đặc biệt vang dội, bỗng chốc làm kinh hãi, rất nhiều quần chúng không rõ thực hư thế nào. Hướng Dân Tân cũng lấy làm kinh hãi, lập tức ra lệnh cho cấp dưới:
- Các đơn vị chú ý…
Lời còn chưa dứt, cửa chính trung tâm Hà Thiên bị mở toang, chuyên gia đàm phán lảo đảo đi ra, toàn thân toàn là máu:
- Tên côn đồ bắt cóc con tin, yêu cầu cảnh sát cho đi…
Chuyên gia đàm phán bị thương quá nặng, rốt cuộc chống đỡ không nổi ngã nhào xuống đất, lâm vào hôn mê.
Ngay lập tức có người giúp chuyên gia đàm phán, đỡ lên xe cứu thương.
Việc này không nên chậm trễ!
Tay súng bắn tỉa truyền đến tin tức:
- Báo cáo sếp Hướng, tay súng bắn tỉa số 1 phát hiện tên côn đồ ở lầu bốn cửa sổ nhìn quanh, trong tay cầm khẩu súng, uy hiếp một gã đàn ông… Đang chờ chỉ thị bước tiếp theo!
Hướng Dân Tân lấy ống nhòm vừa nhìn, phía sau cửa sổ ở lầu bốn, Vương Phúc cầm trong tay khẩu súng nhắm ngay vào thái dương một gã đàn ông, hung dữ la to:
- Lui ra cho tao! Tao muốn năm triệu tiền mặt! Tao muốn một chiếc xe cảnh sát! Nếu như không đáp ứng, tôi sẽ giết anh ta.
Vương Phúc là kẻ liều mạng, uy hiếp con tin đúng theo dự đoán, chỉ có điều thật không ngờ, con tin y bắt lại là… Trương Lực!
Thư ký Chủ tich tỉnh đường đường là thư ký số hai Tỉnh ủy - Trương Lực!
Sự việc lớn thêm rồi!
Hướng Dân Tân trong nháy mắt máu chảy ngược tăng huyết áp, y cũng không biết Trương Lực cũng ở bên trong —— Diệp Thiên Nam ở bên trong, y đương nhiên biết, cũng hiểu rõ hành động hiện tại mục đích chủ yếu là bảo vệ lãnh đạo, nhưng không nghĩ tới bên trong còn có một thư ký số hai Tỉnh ủy.
Trung tâm Hà Thiên thật đúng là một vùng đất trù phú phong thủy tốt, ra vào đều là những nhân vật nổi tiếng. Làm sao bây giờ? Hướng Dân Tân hơi do dự, cầm lấy điện thoại…
…
Tỉnh ủy, ván cờ của Hạ Tưởng và Trần Hạo Thiên đã xong.
Tình huống ở hiện trường thỉnh thoảng lại được báo cáo đến phòng làm việc của Hạ Tưởng, mỗi một bước tiến triển, Hạ Tưởng và Trần Hạo Thiên đều biết rất rõ, như ở trước mặt.
Sau khi hoàn tất ván cờ, Trần Hạo Thiên đẩy quân cờ:
- Không chơi nữa, có chút đói bụng, ăn khuya tí đi?
Hạ Tưởng nhìn đồng hồ:
- Mới mấy giờ mà bí thư Trần đói bụng rồi? Được rồi, ăn chút lót dạ cũng tốt.
Lâm Khang Tân khẩn trương gõ cửa mà tiến vào:
- Bí thư Trần, phó bí thư Hạ, có tình huống đột ngột xảy ra…
Hạ Tưởng nói:
- Nói mau
- Tên côn đồ đã uy hiếp thư ký Trương - Trương Lực!
Trần Hạo Thiên giật mình:
- Trương Lực chạy tới trung tâm Hà Thiên làm cái gì đi?
Một lời nói ra, rồi cảm thấy hình như câu hỏi vừa rồi không cần thiết, lắc đầu nói,
-Thôi được rồi, không ăn nữa, đi, gặp mặt Kỳ Hỏa trước vậy. Nguồn:
Sau đó Hạ Tưởng theo sát Trần Hạo Thiên, vừa mới bước ra cửa phòng làm việc, Đường Thiên Vân lại đuổi tới:
- Bí thư Trần, phó bí thư Hạ, theo tình báo đáng tin cậy, Ngô Hiểu Dương đã lên đường tới trung tâm Hà Thiên.
Trần Hạo Thiên và Hạ Tưởng liếc nhau, nói:
- Cậu đã nói đúng, ra xe rồi.
- Kiểu này chắc bí thư Trần phải ăn khuya trễ rồi.
Hạ Tưởng vẫn là vẻ mặt thản nhiên, hình như đối với việc Ngô Hiểu Dương lên đường sớm đã có tính trước,
- Hay là ăn trễ chút?
Trần Hạo Thiên lắc đầu cười:
- Nghe ý tứ của cậu, tối nay còn có thể có thời gian đi ăn khuya sao? Tôi thấy đủ rồi, dự tính sự việc phải tranh cãi.
Hạ Tưởng khẽ lắc đầu:
- Sẽ không tranh cãi, sự tình Hà Thiên sẽ được giải quyết tốt, sự tình tranh luận, chính là di chứng.
- Cậu dám chắc như vậy?
Trần Hạo Thiên cảm thấy tò mò đối với thủ pháp của Hạ Tưởng
- Đừng che dấu nữa, nói xem làm thế nào cậu chắc chắn như vậy?
Hạ Tưởng khiêm tốn mà cười:
- Tôi không dám nói mạnh miệng ở trước mặt bí thư Trần, trước khi sự việc chưa kết thúc tốt đẹp, xin lãnh đạo cho phép tôi giữ kín.
Trần Hạo Thiên hết cách với Hạ Tưởng:
- Được, được.
…
Ngay lúc Hạ Tưởng và Trần Hạo Thiên cùng nhau đi tới phòng làm việc Mễ Kỳ Hỏa, một hàng Ngô Hiểu Dương đã đến gần trung tâm Hà Thiên, nhiều nhất là mười phút có thể đuổi tới, nhưng mà vào lúc này, Hướng Dân Tân đã hoàn toàn bố trí xong, đồng thời chuẩn bị khi tay súng bắn tỉa bắnVương Phúc, tiến công trung tâm Hà Thiên!
Mà bên ngoài quần chúng tập trung càng lúc càng nhiều, đều chờ đợi trình diễn một vở kịch lớn, nhìn thấy cảnh sát lần đầu tiên ngăn chặn quân đội ở bên ngoài, ai nấy đều cảm thấy hãnh diện. Cũng là ngày thường chịu đủ sự diễu võ dương oai của xe quân đội mà tức giận, phần lớn mọi người có ấn tượng rất xấu đối với hình ảnh quân nhân
Ngô Hiểu Dương đã tới!
Và Ngô Hiểu Dương cùng đồng hành, không những có mấy chục binh sĩ, ở phía sau bên trong một chiếc ô-tô được bảo vệ nghiêm mật, còn có lãnh đạo quân ủy tiến đến hiện trường, suy cho cùng là muốn tận mắt thấy Hạ Tưởng có bao nhiêu ngông cuồng!
Hạ Tưởng bố trí một vở kịch hay, Ngô Hiểu Dương cũng có kế sách phản chế, quyết định cũng tương kế tựu kế, đào cho Hạ Tưởng một cái bẫy, để trò hề của Hạ Tưởng thực sự bày ra trước mắt lãnh đạo quân ủy, để lãnh đạo quân ủy sau khi quay về Bắc Kinh, tiện thể tố cáo Hạ Tưởng, khiến Hạ Tưởng chịu không nổi.
Một hàng Ngô Hiểu Dương càng ngày càng tới gần trung tâm Hà Thiên, thấy Hướng Dân Tân còn chưa ra lệnh tổng tiến công, Ngô Hiểu Dương trong lòng bình tĩnh, chỉ có Hướng Dân Tân một người chắn ở ngoài cửa, với cấp bậc Hướng Dân Tân, cũng không đủ để uy hiếp y
300 mét, 200 mét, 100 mét, Ngô Hiểu Dương chỉ sợ Trần Hạo Thiên bất ngờ sát ra cản trở y đoạt trước một bước tiến vào trung tâm Hà Thiên, hiện tại xem ra, Trần Hạo Thiên đúng không xuất hiện, y cuối cùng cũng yên tâm hơn, thở phào một cái, nghĩ thầm hôm nay hẳn là chắc thắng rồi.
Một hồi còi cảnh sát khiến Ngô Hiểu Dương đang trong giấc mộng bỗng giật mình tỉnh giấc, một đoàn xe cao cấp khác đột nhiên ở đâu vọt ra, giành trước một bước tới cửa trung tâm Hà Thiên, bố trí nghiêm chặt chẽ.
Một người từ trên xe bước xuống, vẻ mặt lo âu và tức giận, lập tức đi tới trước mắt Hướng Dân Tân, và nói vài câu gì đó với Hướng Dân Tân, Hướng Dân Tân lập tức kính chào, sau đó thì hướng bộ đàm nói vài câu gì đó.
"Bằng", một tiếng súng vang lên, tay súng bắn trúng mục tiêu, bắn trúng ngay trán Vương Phúc!
Tiếng súng vừa vang, cảnh sát một cước đá văng cửa chính trung tâm Hà Thiên, đột nhiên vọt vào. Cùng lúc đó, lại có vô số công an cảnh sát từ trên trời giáng xuống, đánh vỡ cửa sổ, từ chỗ cao đột nhập vào trung tâm Hà Thiên.
Cuộc chiến quy mô lớn, bắt đầu rồi…