Ngô Hiểu Dương tuyệt đối không ngờ, tình thế biến đổi nhanh như vậy.
Trong nháy mắt không khống chế được, toàn bộ cục diện được y khống chế, hoàn toàn nghiên sang hướng khác, làm cho y không kịp phòng ngự, thậm chí chỉ biết há hốc mồm không kêu được một tiếng
Y vẫn lo lắng Trần Hạo Thiên ra mặt ngăn đường đi của y, cũng lo lắng Hạ Tưởng sẽ lại từ trên trời giáng xuống gây ra phiền toái cho y – thực ra Ngô Hiểu Dương cũng không ý thức được, trong thâm tâm y đã nảy sinh sự sợ hãi với Hạ Tưởng, chỉ có diều không muốn thừa nhận mà thôi - lại không ngờ rằng, hiện thân ở trước mặt Hướng Dân Tân lại là Lâm Song Bồng.
Tuy nói Lâm Song Bồng thân là Bí thư Thành Ủy, hiện tại nên ra hiện trường, nhưng Ngô Hiểu Dương hơi có chút khó hiểu đối với Lâm Song Bồng, biết rõ Lâm Song Bồng không phải một người dứt khoát, hôm nay sao vừa ra trận thì đại triển thần uy, lập tức ra lệnh tổng tiến công?
Mặc dù Ngô Hiểu Dương không hiểu những gì Lâm Song Bồng đã làm, y đã không còn thời gian suy nghĩ, bởi vì y rất hiểu tính khí ngạo mạn không chịu nổi của con trai y. Nếu như cảnh sát cưỡng ép đánh vào, có lẽ người khác sẽ phải bó tay chịu trói, nhưng Ngô Công Tử ngang ngược đến thế, dù là ai cũng sẽ không nhượng bộ. Nhưng bên trong tạp nhạp người đông, lại không nhất định có người càn quấy, nếu chẳng may cảnh sát ngộ thương Ngô Công Tử thì làm thế nào?
Cho dù là bị cảnh sát một súng bắn chết, đến lúc đó cũng hết cách, dù có dựng lại hiện trường, có truy cứu thêm, thì là trách nhiệm của ai đây! Hơn nữa, ai biết có phải cảnh sát truyền mệnh lệnh gặp phản kháng thì nhất loạt đánh chết hay không? Ngô Hiểu Dương càng nghĩ càng sợ lòng nóng như lửa đốt.
Y ít nhiều cũng biết rõ hôm nay Ngô Công Tử và Khang chí đã làm sự tình bỉ ổi gì, mặc dù Ngô Công Tử rất khốn nạn, rất càng quấy, nhưng dù thế nào đi nữa cũng là con y, phải bảo vệ tính mạng nó rồi tính. Với lại căn cứ vào tình thế hiện tại suy đoán, nói không chừng có nguời quyết định chủ ý, muốn một mũi tên trúng hai đích, không để Ngô Công Tử và Khang Chí dễ chịu.
Ngô Hiểu Dương cũng không kịp đắn đo, nhanh chóng xuống xe, chạy bước nhỏ về phía Hướng Dân Tân.
- Bí thư Lâm, cục trưởng Hướng, Ngô Công Tử và Khang Chí ở bên trong, xin hạ lệnh cho cảnh sát dừng tay, tôi khuyên nó giao ra người bị tình nghi phạm tội.
Ngô Hiểu Dương vội vàng tiến lên, mở miệng yêu cầu với Lâm Song Bồng và Hướng Dân Tân
Lâm Song Bồng không hề kinh ngạc với việc Ngô Hiểu Dương xuất hiện, thậm chí lễ tiết tất yếu cũng xem nhẹ, mà là nói:
- Mời tư lệnh Ngô tránh ra, cảnh sát phá án, không can hệ tới quân đội
- …
Ngô Hiểu Dương giận mà nghẹn, tính cách Lâm Song Bồng như vậy là thế nào, y nào có chọc phải gã chứ, cũng rất không vui nói,
- Bí thư Lâm, lời này của anh là có ý gì?
- Không có ý gì, giải quyết việc công thôi. Tôi còn muốn hỏi tư lệnh Ngô một chút, ông dẫn theo một đội ngũ lại đây, có ý gì? Có lại muốn quân sự quản chế hay không?
Lâm Song Bồng càng lạnh như băng.
- Nếu như tư lệnh Ngô không có việc khác, xin đừng ngăn cản cảnh sát phá án.
Lúc này, từ trong trung tâm Hà Thiên truyền đến âm thanh hỗn tạp, nghe không rõ là đánh vỡ đồ vật gì, hay là tiếng súng vang, Ngô Hiểu Dương càng khẩn trương, súng không có mắt, nếu thật làm ngộ thương Ngô Công Tử - có lẽ là cố ý gây nên - y cũng không biết để sống tiếp thế nào.
Ngô Hiểu Dương quyết định muốn cưỡng ép xông vào!
…
Trước khi chuyên gia đàm phán đi vào trung tâm Hà Thiên, Ngô Công Tử và Khang Chí đã bàn bạc ra đối sách, đầu tiên là phân công nhau liên hệ Ngô Hiểu Dương và Khang Hiếu, bọn họ từ ở ngoài đột phá, tiếp đó Ngô Công Tử và Khang Chí quyết định vườn không nh à trống, chờ đợi cứu viện. Sau cùng, nếu như hai điểm đều thất bại, thì giao ra đám người Vương Phúc, Hồng Phi, tự bảo vệ mình.
Nói tóm lại một câu, phải chết người khác đi mà chết, sống thì phải là mình sống.
Không ngờ Ngô Công Tử và Khang Chí bàn bạc trao đổi đối sách, lại bị Vương Phúc và Hồng Phi nghe trộm được.
Hồng Phi còn đỡ, chỉ mỗi tội đập xe Hạ Tưởng, bị bắt về, nhiều nhất thì đánh một trận là xong, bị phán cũng không tới mấy năm. Vương Phúc giờ chỉ có con đường chết, hơn nữa Vương Phúc còn có thể cung ra Khang Chí, Khang Chí đi ra, bản thân đã chưa được sạch sẽ, nếu như bị Vương Phúc cắn ngược lại, sẽ phiền phức lớn.
Còn có một điểm, Vương Phúc mặc dù bị Khang Chí sai khiến hại Chết Sa Đại Bao, gã còn là thủ hạ của Ngô Công Tử, biết rất nhiều chuyện bí mật của Ngô Công Tử, cho nên sau khi Vương Phúc nghe trộm được sắp đặt của Ngô Công Tử và Khang Chí, biết gã không thể tránh khỏi kiếp nạn, khẳng định sẽ làm vật hy sinh.
Làm sao bây giờ? Bí quá hóa liều! Ai cũng không muốn chết, Vương Phúc liền cổ động Hồng Phi cùng y bắt cóc con tin, nếu không thì chỉ còn đường chết.
Hồng Phi tuy là lưu manh có văn hóa, nhưng đúng là vẫn còn tính du côn, cũng hiểu được thời khắc mấu chốt dám chắc sẽ bị Ngô Công Tử và Khang Chí bán đứng, liền hợp tác với Vương Phúc. Trong tay có con tin là tốt nhất, tùy tiện uy hiếp, hơn nữa người trong trung tâm không phải quan chức thì kẻ giàu sang, đều là nhân vật quan trọng.
Kết quả may mắn thế nào, Vương Phúc uy hiếp Trương Lực, mà Hồng Phi lại uy hiếp Quý Như Lan!
Đúng vậy, Qúy Như Lan lúc đầu nói chuyện điện thoại xong, bảo Trương Lực đi một chuyến đến trung tâm Hà Thiên, sau đó cũng không biết làm sao mà đứng ngồi không yên, lập tức lên đường đến trung tâm Hà Thiên. Sau khi đến nơi, im lặng tiến vào, không tắm rửa, cũng không mát xa, giả vờ ngồi chờ người trong đại sảnh, cầm một tờ báo, đôi mắt núp sau tờ báo, càng không ngừng di chuyển.
Qúy Như Lan cũng không rõ tại sao cô lại quan tâm tới cuộc sống cá nhân của Hạ Tưởng như thế, việc này lẽ ra với cán bộ có cấp bậc như Hạ Tưởng, đừng nói đến trung tâm Hà Thiên thư giản, dù là ở khách sạn 5 sao thuê một gian phòng dài hạn, mỗi tuần thay đổi nữ sinh xinh đẹp cũng là bình thường thôi, hơn nữa ở Lĩnh Nam chẳng phải đã từng xuất hiện tên quan háo sắc biến thái cất dấu mấy chục cái quần lót phụ nữ mà
Nhưng Hạ Tưởng để lại nhiều ấn tượng trong sáng quá mức cho Quý Như Lan, cô không thể chấp nhận sự thật Hạ Tưởng trăng gió. Vì để nhận rõ diện mạo Hạ Tưởng, cô phải chính mắt thấy mới tin là thật.
Mặc dù cô cũng từng lo nghĩ, có lẽ Đường Thiên Vân gọi điện thoại cho cô, vốn chính là một thăm dò hoặc là nói đó là âm mưu, nhưng cô tình nguyện mắc lừa, cũng muốn phải chứng thực suy đoán. Phụ nữ đúng là phụ nữ, khi cảm xúc dâng trào, lý trí không còn minh mẫn.
Kết quả cô chưa đợi được Hạ Tưởng đến, lại chờ được Trương Lực tới.
Qúy Như Lan hiểu rõ trong lòng Trương Lực vẫn là nghe theo yêu cầu của cô, tiến đến trung tâm Hà Thiên xem xét hành tung Hạ Tưởng, nhưng thấy Trương Lực sau khi đi vào gặp cô tiếp viên hết nhìn đông tới nhìn tây, hai mắt có chút thèm muốn, cô liền thu hồi tâm tư chào hỏi Trương Lực, trong lòng có chút ít xem thường mà nghĩ, cũng là một thằng đàn ông thối, bình thường đối với cô gì là tình cảm sâu đậm, vừa đến nơi ăn chơi, thì cầm cự không được, thật không khá được.
Qúy Như Lan cũng không nghĩ lại, cô cách Trương Lực ở ngoài nghìn dặm, Trương Lực và cô hoàn toàn không có quan hệ, ở bên ngoài ăn chơi đàng điếm như thế nào cô cũng không quan tâm! Tuy nhiên, phụ nữ luôn như vậy, cho dù là đàn ông cô không thích, cũng rất mong muốn người đó chỉ chú tâm đến mình nhất.
Qúy Như Lan cứ thế giả bộ không thấy Trương Lực, còn có ý núp vào - kết quả tính ích kỷ của Qúy Như Lan đã tạo thành hậu quả nghiêm trọng, làm cho Trương Lực suýt nữa bỏ mình, mà cô cũng thiếu chút nữa gặp phải bất trắc!
Trương Lực ở dưới lầu dạo qua một vòng, không thấy Hạ Tưởng, dưới sự mời gọi của cô tiếp viên, liền đi lên lầu. Y cũng suy nghĩ thoáng, nếu đã đến đây, thì thư giãn chút vậy, dù sao hai bên đều không có việc gì, lại an ủi chính mình nói: thì coi như đi sâu vào tìm hiểu, thay Qúy Như Lan xem xét có phải Hạ Tưởng ăn chơi trên lầu hay không.
Trương Lực cũng sẽ không biết, khi ánh mắt y rơi vào vòng eo uốn éo và phần đùi nữa kín nữa hở trên sườn xám của cô tiếp viên, thì nơi cô tiếp viên dẫn y đi vào không phải là nơi tiên cảnh, mà là một thế cục gần như làm cho y bỏ mạng, khiến y trải qua một lần thử nghiệm sống chết trước nay chưa từng có.
Trương Lực mới xuống nước, bên ngoài cũng đã bị bao vây. Chờ y sau khi ra khỏi hồ nước, vừa mới nằm thoải mái ở trên giường, khi chuẩn bị hưởng thụ ngón tay say lòng người của cô mát sa, chuyên gia đàm phán tiến vào trung tâm Hà Thiên
khi chuyên gia đàm phán và Ngô Công Tử đàm phán không thành, chuẩn bị rời khỏi trung tâm Hà Thiên, lúc này Trương Lực cũng nghe được tiếng động bên ngoài không ổn, liền đứng dậy ra ngoài kiểm tra, đúng lúc liếc mắt một cái chứng kiến cảnh Vương Phúc giơ súng bắn một phát vào sau lưng chuyên gia đàm phán!
Súng vang qua đi, chuyên gia đàm phán lảo đảo đi ra cửa, Trương Lực trơ mắt nhìn lưng sau của chuyên gia đàm phán máu chảy như nước, y hoảng hốt thét lên, vẫn không nhúc nhích, đứng ngơ ngẩn tại chỗ.
Không phải không muốn di chuyển, mà là không động đậy được.
Vừa lúc Vương Phúc liếc mắt thấy Trương Lực ngay trước mặt, bất chấp tất cả liền uy hiếp Trương Lực - Y cũng không biết Trương Lực là người ra sao, dù sao uy hiếp trước nói sau - vừa rồi dụng ý nả súng vào chuyên gia đàm phán chính là muốn Ngô Công Tử hết cách, khiến Ngô Công Tử đừng nghĩ đưa y ra ngoài. Cũng là cảnh báo Ngô Công Tử không nên xằng bậy, nói không chừng y sẽ điên tiết lên.
Cùng lúc Vương Phúc uy hiếp Trương Lực, Hồng Phi cũng xuống tay – khác với cách nghĩ chỉ muốn bắt người uy hiếp của Vương phúc chính là, tên lưu manh mang kính Hồng Phi, mặt ngoài lịch sự, nội tâm cầm thú, y chẳng những uy hiếp con tin, còn muốn uy hiếp một mỹ nữ, dù sao phụ nữ đến Hà Thiên cũng nhiều, phần lớn là độc thân và thiếu phụ, y có thể thừa cơ chơi một lần.
Rất không may, Qúy Như Lan liền lọt vào mắt y.
Chỉ trách Qúy Như Lan rất có khí chất rất chói mắt, giữa đám người, không muốn nổi trội cũng khó
Lúc Qúy Như Lan bị Hồng Phi chỉ khẩu súng lục vào đầu, trong nháy mắt đầu óc trống rỗng, gần như mất đi năng lực suy nghĩ, chỉ có thể tùy ý Hông Phi kéo cô lên lầu, sau đó mang cô lôi vào một căn phòng, sau đó khóa cửa lại.
Lúc này Qúy Như Lan sợ tới mức ngơ ngác đã không còn giữ được bình tĩnh như thường, thấy Hồng Phi vội vã cởi bỏ quần áo, cô biết rõ đối phương muốn làm gì, nhưng lại có miệng không thể nói có tay không thể động, trơ mắt trừng trừng nhìn Hồng Phi thoát y chỉ còn lại nội y, sắp nhào tới cô…
Ngay tại lúc ngặt nghèo này, bỗng tiếng súng vang lên! Tiếng súng vang qua đi, liền truyền đến một tiếng vang nặng nề, "rầm", rõ ràng là âm thanh của một người đã chết té ngã xuống đất
Hồng Phi nhảy dựng lên một cái, đầu kịp lo nghĩ đến Qúy Như Lan, ngay cả quần của không kịp kéo lên, liền chạy ra khỏi phòng, vừa thấy Vương Phúc đầu vỡ tung, thi thể nằm tại chỗ, y sợ tới mức chân run lên, vừa chớp mắt, dưới lầu đột nhiên rất nhiều cảnh sát hùng dũng bước vào.
Có câu nói không sợ lưu manh, chỉ sợ lưu manh có văn hóa, lưu manh có văn hóa Hồng Phi trong nháy mắt trong đầu suy nghĩ rất nhiều, suy nghĩ mãnh liệt nhất là hướng xuống dưới lầu hô to một tiếng:
- Ngô Công Tử và Khang Chí ở trong này…
"Bằng", một tiếng súng vang lên, Hồng Phi lời còn chưa dứt, đã bị phòng bên bất ngờ bắn lén, bắn trúng phía sau lưng, thân mình lay động một chút, từ trên lầu té thẳng xuống đại sảnh dưới lầu
Vô số cảnh sát phá cửa sổ mà vào, cùng nhau hùng dũng đi lên lầu…
Ngô Hiểu Dương tuyệt đối không ngờ, tình thế biến đổi nhanh như vậy.
Trong nháy mắt không khống chế được, toàn bộ cục diện được y khống chế, hoàn toàn nghiên sang hướng khác, làm cho y không kịp phòng ngự, thậm chí chỉ biết há hốc mồm không kêu được một tiếng
Y vẫn lo lắng Trần Hạo Thiên ra mặt ngăn đường đi của y, cũng lo lắng Hạ Tưởng sẽ lại từ trên trời giáng xuống gây ra phiền toái cho y – thực ra Ngô Hiểu Dương cũng không ý thức được, trong thâm tâm y đã nảy sinh sự sợ hãi với Hạ Tưởng, chỉ có diều không muốn thừa nhận mà thôi - lại không ngờ rằng, hiện thân ở trước mặt Hướng Dân Tân lại là Lâm Song Bồng.
Tuy nói Lâm Song Bồng thân là Bí thư Thành Ủy, hiện tại nên ra hiện trường, nhưng Ngô Hiểu Dương hơi có chút khó hiểu đối với Lâm Song Bồng, biết rõ Lâm Song Bồng không phải một người dứt khoát, hôm nay sao vừa ra trận thì đại triển thần uy, lập tức ra lệnh tổng tiến công?
Mặc dù Ngô Hiểu Dương không hiểu những gì Lâm Song Bồng đã làm, y đã không còn thời gian suy nghĩ, bởi vì y rất hiểu tính khí ngạo mạn không chịu nổi của con trai y. Nếu như cảnh sát cưỡng ép đánh vào, có lẽ người khác sẽ phải bó tay chịu trói, nhưng Ngô Công Tử ngang ngược đến thế, dù là ai cũng sẽ không nhượng bộ. Nhưng bên trong tạp nhạp người đông, lại không nhất định có người càn quấy, nếu chẳng may cảnh sát ngộ thương Ngô Công Tử thì làm thế nào?
Cho dù là bị cảnh sát một súng bắn chết, đến lúc đó cũng hết cách, dù có dựng lại hiện trường, có truy cứu thêm, thì là trách nhiệm của ai đây! Hơn nữa, ai biết có phải cảnh sát truyền mệnh lệnh gặp phản kháng thì nhất loạt đánh chết hay không? Ngô Hiểu Dương càng nghĩ càng sợ lòng nóng như lửa đốt.
Y ít nhiều cũng biết rõ hôm nay Ngô Công Tử và Khang chí đã làm sự tình bỉ ổi gì, mặc dù Ngô Công Tử rất khốn nạn, rất càng quấy, nhưng dù thế nào đi nữa cũng là con y, phải bảo vệ tính mạng nó rồi tính. Với lại căn cứ vào tình thế hiện tại suy đoán, nói không chừng có nguời quyết định chủ ý, muốn một mũi tên trúng hai đích, không để Ngô Công Tử và Khang Chí dễ chịu.
Ngô Hiểu Dương cũng không kịp đắn đo, nhanh chóng xuống xe, chạy bước nhỏ về phía Hướng Dân Tân.
- Bí thư Lâm, cục trưởng Hướng, Ngô Công Tử và Khang Chí ở bên trong, xin hạ lệnh cho cảnh sát dừng tay, tôi khuyên nó giao ra người bị tình nghi phạm tội.
Ngô Hiểu Dương vội vàng tiến lên, mở miệng yêu cầu với Lâm Song Bồng và Hướng Dân Tân
Lâm Song Bồng không hề kinh ngạc với việc Ngô Hiểu Dương xuất hiện, thậm chí lễ tiết tất yếu cũng xem nhẹ, mà là nói:
- Mời tư lệnh Ngô tránh ra, cảnh sát phá án, không can hệ tới quân đội
- …
Ngô Hiểu Dương giận mà nghẹn, tính cách Lâm Song Bồng như vậy là thế nào, y nào có chọc phải gã chứ, cũng rất không vui nói,- Bí thư Lâm, lời này của anh là có ý gì?
- Không có ý gì, giải quyết việc công thôi. Tôi còn muốn hỏi tư lệnh Ngô một chút, ông dẫn theo một đội ngũ lại đây, có ý gì? Có lại muốn quân sự quản chế hay không?
Lâm Song Bồng càng lạnh như băng.
- Nếu như tư lệnh Ngô không có việc khác, xin đừng ngăn cản cảnh sát phá án.
Lúc này, từ trong trung tâm Hà Thiên truyền đến âm thanh hỗn tạp, nghe không rõ là đánh vỡ đồ vật gì, hay là tiếng súng vang, Ngô Hiểu Dương càng khẩn trương, súng không có mắt, nếu thật làm ngộ thương Ngô Công Tử - có lẽ là cố ý gây nên - y cũng không biết để sống tiếp thế nào.
Ngô Hiểu Dương quyết định muốn cưỡng ép xông vào!
…
Trước khi chuyên gia đàm phán đi vào trung tâm Hà Thiên, Ngô Công Tử và Khang Chí đã bàn bạc ra đối sách, đầu tiên là phân công nhau liên hệ Ngô Hiểu Dương và Khang Hiếu, bọn họ từ ở ngoài đột phá, tiếp đó Ngô Công Tử và Khang Chí quyết định vườn không nh à trống, chờ đợi cứu viện. Sau cùng, nếu như hai điểm đều thất bại, thì giao ra đám người Vương Phúc, Hồng Phi, tự bảo vệ mình.
Nói tóm lại một câu, phải chết người khác đi mà chết, sống thì phải là mình sống.
Không ngờ Ngô Công Tử và Khang Chí bàn bạc trao đổi đối sách, lại bị Vương Phúc và Hồng Phi nghe trộm được.
Hồng Phi còn đỡ, chỉ mỗi tội đập xe Hạ Tưởng, bị bắt về, nhiều nhất thì đánh một trận là xong, bị phán cũng không tới mấy năm. Vương Phúc giờ chỉ có con đường chết, hơn nữa Vương Phúc còn có thể cung ra Khang Chí, Khang Chí đi ra, bản thân đã chưa được sạch sẽ, nếu như bị Vương Phúc cắn ngược lại, sẽ phiền phức lớn.
Còn có một điểm, Vương Phúc mặc dù bị Khang Chí sai khiến hại Chết Sa Đại Bao, gã còn là thủ hạ của Ngô Công Tử, biết rất nhiều chuyện bí mật của Ngô Công Tử, cho nên sau khi Vương Phúc nghe trộm được sắp đặt của Ngô Công Tử và Khang Chí, biết gã không thể tránh khỏi kiếp nạn, khẳng định sẽ làm vật hy sinh.
Làm sao bây giờ? Bí quá hóa liều! Ai cũng không muốn chết, Vương Phúc liền cổ động Hồng Phi cùng y bắt cóc con tin, nếu không thì chỉ còn đường chết.
Hồng Phi tuy là lưu manh có văn hóa, nhưng đúng là vẫn còn tính du côn, cũng hiểu được thời khắc mấu chốt dám chắc sẽ bị Ngô Công Tử và Khang Chí bán đứng, liền hợp tác với Vương Phúc. Trong tay có con tin là tốt nhất, tùy tiện uy hiếp, hơn nữa người trong trung tâm không phải quan chức thì kẻ giàu sang, đều là nhân vật quan trọng.
Kết quả may mắn thế nào, Vương Phúc uy hiếp Trương Lực, mà Hồng Phi lại uy hiếp Quý Như Lan!
Đúng vậy, Qúy Như Lan lúc đầu nói chuyện điện thoại xong, bảo Trương Lực đi một chuyến đến trung tâm Hà Thiên, sau đó cũng không biết làm sao mà đứng ngồi không yên, lập tức lên đường đến trung tâm Hà Thiên. Sau khi đến nơi, im lặng tiến vào, không tắm rửa, cũng không mát xa, giả vờ ngồi chờ người trong đại sảnh, cầm một tờ báo, đôi mắt núp sau tờ báo, càng không ngừng di chuyển.
Qúy Như Lan cũng không rõ tại sao cô lại quan tâm tới cuộc sống cá nhân của Hạ Tưởng như thế, việc này lẽ ra với cán bộ có cấp bậc như Hạ Tưởng, đừng nói đến trung tâm Hà Thiên thư giản, dù là ở khách sạn 5 sao thuê một gian phòng dài hạn, mỗi tuần thay đổi nữ sinh xinh đẹp cũng là bình thường thôi, hơn nữa ở Lĩnh Nam chẳng phải đã từng xuất hiện tên quan háo sắc biến thái cất dấu mấy chục cái quần lót phụ nữ mà
Nhưng Hạ Tưởng để lại nhiều ấn tượng trong sáng quá mức cho Quý Như Lan, cô không thể chấp nhận sự thật Hạ Tưởng trăng gió. Vì để nhận rõ diện mạo Hạ Tưởng, cô phải chính mắt thấy mới tin là thật.
Mặc dù cô cũng từng lo nghĩ, có lẽ Đường Thiên Vân gọi điện thoại cho cô, vốn chính là một thăm dò hoặc là nói đó là âm mưu, nhưng cô tình nguyện mắc lừa, cũng muốn phải chứng thực suy đoán. Phụ nữ đúng là phụ nữ, khi cảm xúc dâng trào, lý trí không còn minh mẫn.
Kết quả cô chưa đợi được Hạ Tưởng đến, lại chờ được Trương Lực tới.
Qúy Như Lan hiểu rõ trong lòng Trương Lực vẫn là nghe theo yêu cầu của cô, tiến đến trung tâm Hà Thiên xem xét hành tung Hạ Tưởng, nhưng thấy Trương Lực sau khi đi vào gặp cô tiếp viên hết nhìn đông tới nhìn tây, hai mắt có chút thèm muốn, cô liền thu hồi tâm tư chào hỏi Trương Lực, trong lòng có chút ít xem thường mà nghĩ, cũng là một thằng đàn ông thối, bình thường đối với cô gì là tình cảm sâu đậm, vừa đến nơi ăn chơi, thì cầm cự không được, thật không khá được.
Qúy Như Lan cũng không nghĩ lại, cô cách Trương Lực ở ngoài nghìn dặm, Trương Lực và cô hoàn toàn không có quan hệ, ở bên ngoài ăn chơi đàng điếm như thế nào cô cũng không quan tâm! Tuy nhiên, phụ nữ luôn như vậy, cho dù là đàn ông cô không thích, cũng rất mong muốn người đó chỉ chú tâm đến mình nhất.
Qúy Như Lan cứ thế giả bộ không thấy Trương Lực, còn có ý núp vào - kết quả tính ích kỷ của Qúy Như Lan đã tạo thành hậu quả nghiêm trọng, làm cho Trương Lực suýt nữa bỏ mình, mà cô cũng thiếu chút nữa gặp phải bất trắc!
Trương Lực ở dưới lầu dạo qua một vòng, không thấy Hạ Tưởng, dưới sự mời gọi của cô tiếp viên, liền đi lên lầu. Y cũng suy nghĩ thoáng, nếu đã đến đây, thì thư giãn chút vậy, dù sao hai bên đều không có việc gì, lại an ủi chính mình nói: thì coi như đi sâu vào tìm hiểu, thay Qúy Như Lan xem xét có phải Hạ Tưởng ăn chơi trên lầu hay không.
Trương Lực cũng sẽ không biết, khi ánh mắt y rơi vào vòng eo uốn éo và phần đùi nữa kín nữa hở trên sườn xám của cô tiếp viên, thì nơi cô tiếp viên dẫn y đi vào không phải là nơi tiên cảnh, mà là một thế cục gần như làm cho y bỏ mạng, khiến y trải qua một lần thử nghiệm sống chết trước nay chưa từng có.
Trương Lực mới xuống nước, bên ngoài cũng đã bị bao vây. Chờ y sau khi ra khỏi hồ nước, vừa mới nằm thoải mái ở trên giường, khi chuẩn bị hưởng thụ ngón tay say lòng người của cô mát sa, chuyên gia đàm phán tiến vào trung tâm Hà Thiên
khi chuyên gia đàm phán và Ngô Công Tử đàm phán không thành, chuẩn bị rời khỏi trung tâm Hà Thiên, lúc này Trương Lực cũng nghe được tiếng động bên ngoài không ổn, liền đứng dậy ra ngoài kiểm tra, đúng lúc liếc mắt một cái chứng kiến cảnh Vương Phúc giơ súng bắn một phát vào sau lưng chuyên gia đàm phán!
Súng vang qua đi, chuyên gia đàm phán lảo đảo đi ra cửa, Trương Lực trơ mắt nhìn lưng sau của chuyên gia đàm phán máu chảy như nước, y hoảng hốt thét lên, vẫn không nhúc nhích, đứng ngơ ngẩn tại chỗ.
Không phải không muốn di chuyển, mà là không động đậy được.
Vừa lúc Vương Phúc liếc mắt thấy Trương Lực ngay trước mặt, bất chấp tất cả liền uy hiếp Trương Lực - Y cũng không biết Trương Lực là người ra sao, dù sao uy hiếp trước nói sau - vừa rồi dụng ý nả súng vào chuyên gia đàm phán chính là muốn Ngô Công Tử hết cách, khiến Ngô Công Tử đừng nghĩ đưa y ra ngoài. Cũng là cảnh báo Ngô Công Tử không nên xằng bậy, nói không chừng y sẽ điên tiết lên.
Cùng lúc Vương Phúc uy hiếp Trương Lực, Hồng Phi cũng xuống tay – khác với cách nghĩ chỉ muốn bắt người uy hiếp của Vương phúc chính là, tên lưu manh mang kính Hồng Phi, mặt ngoài lịch sự, nội tâm cầm thú, y chẳng những uy hiếp con tin, còn muốn uy hiếp một mỹ nữ, dù sao phụ nữ đến Hà Thiên cũng nhiều, phần lớn là độc thân và thiếu phụ, y có thể thừa cơ chơi một lần.
Rất không may, Qúy Như Lan liền lọt vào mắt y.
Chỉ trách Qúy Như Lan rất có khí chất rất chói mắt, giữa đám người, không muốn nổi trội cũng khó
Lúc Qúy Như Lan bị Hồng Phi chỉ khẩu súng lục vào đầu, trong nháy mắt đầu óc trống rỗng, gần như mất đi năng lực suy nghĩ, chỉ có thể tùy ý Hông Phi kéo cô lên lầu, sau đó mang cô lôi vào một căn phòng, sau đó khóa cửa lại. Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL
Lúc này Qúy Như Lan sợ tới mức ngơ ngác đã không còn giữ được bình tĩnh như thường, thấy Hồng Phi vội vã cởi bỏ quần áo, cô biết rõ đối phương muốn làm gì, nhưng lại có miệng không thể nói có tay không thể động, trơ mắt trừng trừng nhìn Hồng Phi thoát y chỉ còn lại nội y, sắp nhào tới cô…
Ngay tại lúc ngặt nghèo này, bỗng tiếng súng vang lên! Tiếng súng vang qua đi, liền truyền đến một tiếng vang nặng nề, "rầm", rõ ràng là âm thanh của một người đã chết té ngã xuống đất
Hồng Phi nhảy dựng lên một cái, đầu kịp lo nghĩ đến Qúy Như Lan, ngay cả quần của không kịp kéo lên, liền chạy ra khỏi phòng, vừa thấy Vương Phúc đầu vỡ tung, thi thể nằm tại chỗ, y sợ tới mức chân run lên, vừa chớp mắt, dưới lầu đột nhiên rất nhiều cảnh sát hùng dũng bước vào.
Có câu nói không sợ lưu manh, chỉ sợ lưu manh có văn hóa, lưu manh có văn hóa Hồng Phi trong nháy mắt trong đầu suy nghĩ rất nhiều, suy nghĩ mãnh liệt nhất là hướng xuống dưới lầu hô to một tiếng:
- Ngô Công Tử và Khang Chí ở trong này…
"Bằng", một tiếng súng vang lên, Hồng Phi lời còn chưa dứt, đã bị phòng bên bất ngờ bắn lén, bắn trúng phía sau lưng, thân mình lay động một chút, từ trên lầu té thẳng xuống đại sảnh dưới lầu
Vô số cảnh sát phá cửa sổ mà vào, cùng nhau hùng dũng đi lên lầu…
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Ngô Hiểu Dương tuyệt đối không ngờ, tình thế biến đổi nhanh như vậy.
Trong nháy mắt không khống chế được, toàn bộ cục diện được y khống chế, hoàn toàn nghiên sang hướng khác, làm cho y không kịp phòng ngự, thậm chí chỉ biết há hốc mồm không kêu được một tiếng
Y vẫn lo lắng Trần Hạo Thiên ra mặt ngăn đường đi của y, cũng lo lắng Hạ Tưởng sẽ lại từ trên trời giáng xuống gây ra phiền toái cho y – thực ra Ngô Hiểu Dương cũng không ý thức được, trong thâm tâm y đã nảy sinh sự sợ hãi với Hạ Tưởng, chỉ có diều không muốn thừa nhận mà thôi - lại không ngờ rằng, hiện thân ở trước mặt Hướng Dân Tân lại là Lâm Song Bồng.
Tuy nói Lâm Song Bồng thân là Bí thư Thành Ủy, hiện tại nên ra hiện trường, nhưng Ngô Hiểu Dương hơi có chút khó hiểu đối với Lâm Song Bồng, biết rõ Lâm Song Bồng không phải một người dứt khoát, hôm nay sao vừa ra trận thì đại triển thần uy, lập tức ra lệnh tổng tiến công?
Mặc dù Ngô Hiểu Dương không hiểu những gì Lâm Song Bồng đã làm, y đã không còn thời gian suy nghĩ, bởi vì y rất hiểu tính khí ngạo mạn không chịu nổi của con trai y. Nếu như cảnh sát cưỡng ép đánh vào, có lẽ người khác sẽ phải bó tay chịu trói, nhưng Ngô Công Tử ngang ngược đến thế, dù là ai cũng sẽ không nhượng bộ. Nhưng bên trong tạp nhạp người đông, lại không nhất định có người càn quấy, nếu chẳng may cảnh sát ngộ thương Ngô Công Tử thì làm thế nào?
Cho dù là bị cảnh sát một súng bắn chết, đến lúc đó cũng hết cách, dù có dựng lại hiện trường, có truy cứu thêm, thì là trách nhiệm của ai đây! Hơn nữa, ai biết có phải cảnh sát truyền mệnh lệnh gặp phản kháng thì nhất loạt đánh chết hay không? Ngô Hiểu Dương càng nghĩ càng sợ lòng nóng như lửa đốt.
Y ít nhiều cũng biết rõ hôm nay Ngô Công Tử và Khang chí đã làm sự tình bỉ ổi gì, mặc dù Ngô Công Tử rất khốn nạn, rất càng quấy, nhưng dù thế nào đi nữa cũng là con y, phải bảo vệ tính mạng nó rồi tính. Với lại căn cứ vào tình thế hiện tại suy đoán, nói không chừng có nguời quyết định chủ ý, muốn một mũi tên trúng hai đích, không để Ngô Công Tử và Khang Chí dễ chịu.
Ngô Hiểu Dương cũng không kịp đắn đo, nhanh chóng xuống xe, chạy bước nhỏ về phía Hướng Dân Tân.
- Bí thư Lâm, cục trưởng Hướng, Ngô Công Tử và Khang Chí ở bên trong, xin hạ lệnh cho cảnh sát dừng tay, tôi khuyên nó giao ra người bị tình nghi phạm tội.
Ngô Hiểu Dương vội vàng tiến lên, mở miệng yêu cầu với Lâm Song Bồng và Hướng Dân Tân
Lâm Song Bồng không hề kinh ngạc với việc Ngô Hiểu Dương xuất hiện, thậm chí lễ tiết tất yếu cũng xem nhẹ, mà là nói:
- Mời tư lệnh Ngô tránh ra, cảnh sát phá án, không can hệ tới quân đội
- …
Ngô Hiểu Dương giận mà nghẹn, tính cách Lâm Song Bồng như vậy là thế nào, y nào có chọc phải gã chứ, cũng rất không vui nói,
- Bí thư Lâm, lời này của anh là có ý gì?
- Không có ý gì, giải quyết việc công thôi. Tôi còn muốn hỏi tư lệnh Ngô một chút, ông dẫn theo một đội ngũ lại đây, có ý gì? Có lại muốn quân sự quản chế hay không?
Lâm Song Bồng càng lạnh như băng.
- Nếu như tư lệnh Ngô không có việc khác, xin đừng ngăn cản cảnh sát phá án.
Lúc này, từ trong trung tâm Hà Thiên truyền đến âm thanh hỗn tạp, nghe không rõ là đánh vỡ đồ vật gì, hay là tiếng súng vang, Ngô Hiểu Dương càng khẩn trương, súng không có mắt, nếu thật làm ngộ thương Ngô Công Tử - có lẽ là cố ý gây nên - y cũng không biết để sống tiếp thế nào.
Ngô Hiểu Dương quyết định muốn cưỡng ép xông vào!
…
Trước khi chuyên gia đàm phán đi vào trung tâm Hà Thiên, Ngô Công Tử và Khang Chí đã bàn bạc ra đối sách, đầu tiên là phân công nhau liên hệ Ngô Hiểu Dương và Khang Hiếu, bọn họ từ ở ngoài đột phá, tiếp đó Ngô Công Tử và Khang Chí quyết định vườn không nh à trống, chờ đợi cứu viện. Sau cùng, nếu như hai điểm đều thất bại, thì giao ra đám người Vương Phúc, Hồng Phi, tự bảo vệ mình.
Nói tóm lại một câu, phải chết người khác đi mà chết, sống thì phải là mình sống.
Không ngờ Ngô Công Tử và Khang Chí bàn bạc trao đổi đối sách, lại bị Vương Phúc và Hồng Phi nghe trộm được.
Hồng Phi còn đỡ, chỉ mỗi tội đập xe Hạ Tưởng, bị bắt về, nhiều nhất thì đánh một trận là xong, bị phán cũng không tới mấy năm. Vương Phúc giờ chỉ có con đường chết, hơn nữa Vương Phúc còn có thể cung ra Khang Chí, Khang Chí đi ra, bản thân đã chưa được sạch sẽ, nếu như bị Vương Phúc cắn ngược lại, sẽ phiền phức lớn.
Còn có một điểm, Vương Phúc mặc dù bị Khang Chí sai khiến hại Chết Sa Đại Bao, gã còn là thủ hạ của Ngô Công Tử, biết rất nhiều chuyện bí mật của Ngô Công Tử, cho nên sau khi Vương Phúc nghe trộm được sắp đặt của Ngô Công Tử và Khang Chí, biết gã không thể tránh khỏi kiếp nạn, khẳng định sẽ làm vật hy sinh.
Làm sao bây giờ? Bí quá hóa liều! Ai cũng không muốn chết, Vương Phúc liền cổ động Hồng Phi cùng y bắt cóc con tin, nếu không thì chỉ còn đường chết.
Hồng Phi tuy là lưu manh có văn hóa, nhưng đúng là vẫn còn tính du côn, cũng hiểu được thời khắc mấu chốt dám chắc sẽ bị Ngô Công Tử và Khang Chí bán đứng, liền hợp tác với Vương Phúc. Trong tay có con tin là tốt nhất, tùy tiện uy hiếp, hơn nữa người trong trung tâm không phải quan chức thì kẻ giàu sang, đều là nhân vật quan trọng.
Kết quả may mắn thế nào, Vương Phúc uy hiếp Trương Lực, mà Hồng Phi lại uy hiếp Quý Như Lan!
Đúng vậy, Qúy Như Lan lúc đầu nói chuyện điện thoại xong, bảo Trương Lực đi một chuyến đến trung tâm Hà Thiên, sau đó cũng không biết làm sao mà đứng ngồi không yên, lập tức lên đường đến trung tâm Hà Thiên. Sau khi đến nơi, im lặng tiến vào, không tắm rửa, cũng không mát xa, giả vờ ngồi chờ người trong đại sảnh, cầm một tờ báo, đôi mắt núp sau tờ báo, càng không ngừng di chuyển.
Qúy Như Lan cũng không rõ tại sao cô lại quan tâm tới cuộc sống cá nhân của Hạ Tưởng như thế, việc này lẽ ra với cán bộ có cấp bậc như Hạ Tưởng, đừng nói đến trung tâm Hà Thiên thư giản, dù là ở khách sạn 5 sao thuê một gian phòng dài hạn, mỗi tuần thay đổi nữ sinh xinh đẹp cũng là bình thường thôi, hơn nữa ở Lĩnh Nam chẳng phải đã từng xuất hiện tên quan háo sắc biến thái cất dấu mấy chục cái quần lót phụ nữ mà
Nhưng Hạ Tưởng để lại nhiều ấn tượng trong sáng quá mức cho Quý Như Lan, cô không thể chấp nhận sự thật Hạ Tưởng trăng gió. Vì để nhận rõ diện mạo Hạ Tưởng, cô phải chính mắt thấy mới tin là thật.
Mặc dù cô cũng từng lo nghĩ, có lẽ Đường Thiên Vân gọi điện thoại cho cô, vốn chính là một thăm dò hoặc là nói đó là âm mưu, nhưng cô tình nguyện mắc lừa, cũng muốn phải chứng thực suy đoán. Phụ nữ đúng là phụ nữ, khi cảm xúc dâng trào, lý trí không còn minh mẫn.
Kết quả cô chưa đợi được Hạ Tưởng đến, lại chờ được Trương Lực tới.
Qúy Như Lan hiểu rõ trong lòng Trương Lực vẫn là nghe theo yêu cầu của cô, tiến đến trung tâm Hà Thiên xem xét hành tung Hạ Tưởng, nhưng thấy Trương Lực sau khi đi vào gặp cô tiếp viên hết nhìn đông tới nhìn tây, hai mắt có chút thèm muốn, cô liền thu hồi tâm tư chào hỏi Trương Lực, trong lòng có chút ít xem thường mà nghĩ, cũng là một thằng đàn ông thối, bình thường đối với cô gì là tình cảm sâu đậm, vừa đến nơi ăn chơi, thì cầm cự không được, thật không khá được.
Qúy Như Lan cũng không nghĩ lại, cô cách Trương Lực ở ngoài nghìn dặm, Trương Lực và cô hoàn toàn không có quan hệ, ở bên ngoài ăn chơi đàng điếm như thế nào cô cũng không quan tâm! Tuy nhiên, phụ nữ luôn như vậy, cho dù là đàn ông cô không thích, cũng rất mong muốn người đó chỉ chú tâm đến mình nhất.
Qúy Như Lan cứ thế giả bộ không thấy Trương Lực, còn có ý núp vào - kết quả tính ích kỷ của Qúy Như Lan đã tạo thành hậu quả nghiêm trọng, làm cho Trương Lực suýt nữa bỏ mình, mà cô cũng thiếu chút nữa gặp phải bất trắc!
Trương Lực ở dưới lầu dạo qua một vòng, không thấy Hạ Tưởng, dưới sự mời gọi của cô tiếp viên, liền đi lên lầu. Y cũng suy nghĩ thoáng, nếu đã đến đây, thì thư giãn chút vậy, dù sao hai bên đều không có việc gì, lại an ủi chính mình nói: thì coi như đi sâu vào tìm hiểu, thay Qúy Như Lan xem xét có phải Hạ Tưởng ăn chơi trên lầu hay không.
Trương Lực cũng sẽ không biết, khi ánh mắt y rơi vào vòng eo uốn éo và phần đùi nữa kín nữa hở trên sườn xám của cô tiếp viên, thì nơi cô tiếp viên dẫn y đi vào không phải là nơi tiên cảnh, mà là một thế cục gần như làm cho y bỏ mạng, khiến y trải qua một lần thử nghiệm sống chết trước nay chưa từng có.
Trương Lực mới xuống nước, bên ngoài cũng đã bị bao vây. Chờ y sau khi ra khỏi hồ nước, vừa mới nằm thoải mái ở trên giường, khi chuẩn bị hưởng thụ ngón tay say lòng người của cô mát sa, chuyên gia đàm phán tiến vào trung tâm Hà Thiên
khi chuyên gia đàm phán và Ngô Công Tử đàm phán không thành, chuẩn bị rời khỏi trung tâm Hà Thiên, lúc này Trương Lực cũng nghe được tiếng động bên ngoài không ổn, liền đứng dậy ra ngoài kiểm tra, đúng lúc liếc mắt một cái chứng kiến cảnh Vương Phúc giơ súng bắn một phát vào sau lưng chuyên gia đàm phán!
Súng vang qua đi, chuyên gia đàm phán lảo đảo đi ra cửa, Trương Lực trơ mắt nhìn lưng sau của chuyên gia đàm phán máu chảy như nước, y hoảng hốt thét lên, vẫn không nhúc nhích, đứng ngơ ngẩn tại chỗ.
Không phải không muốn di chuyển, mà là không động đậy được.
Vừa lúc Vương Phúc liếc mắt thấy Trương Lực ngay trước mặt, bất chấp tất cả liền uy hiếp Trương Lực - Y cũng không biết Trương Lực là người ra sao, dù sao uy hiếp trước nói sau - vừa rồi dụng ý nả súng vào chuyên gia đàm phán chính là muốn Ngô Công Tử hết cách, khiến Ngô Công Tử đừng nghĩ đưa y ra ngoài. Cũng là cảnh báo Ngô Công Tử không nên xằng bậy, nói không chừng y sẽ điên tiết lên.
Cùng lúc Vương Phúc uy hiếp Trương Lực, Hồng Phi cũng xuống tay – khác với cách nghĩ chỉ muốn bắt người uy hiếp của Vương phúc chính là, tên lưu manh mang kính Hồng Phi, mặt ngoài lịch sự, nội tâm cầm thú, y chẳng những uy hiếp con tin, còn muốn uy hiếp một mỹ nữ, dù sao phụ nữ đến Hà Thiên cũng nhiều, phần lớn là độc thân và thiếu phụ, y có thể thừa cơ chơi một lần.
Rất không may, Qúy Như Lan liền lọt vào mắt y.
Chỉ trách Qúy Như Lan rất có khí chất rất chói mắt, giữa đám người, không muốn nổi trội cũng khó
Lúc Qúy Như Lan bị Hồng Phi chỉ khẩu súng lục vào đầu, trong nháy mắt đầu óc trống rỗng, gần như mất đi năng lực suy nghĩ, chỉ có thể tùy ý Hông Phi kéo cô lên lầu, sau đó mang cô lôi vào một căn phòng, sau đó khóa cửa lại.
Lúc này Qúy Như Lan sợ tới mức ngơ ngác đã không còn giữ được bình tĩnh như thường, thấy Hồng Phi vội vã cởi bỏ quần áo, cô biết rõ đối phương muốn làm gì, nhưng lại có miệng không thể nói có tay không thể động, trơ mắt trừng trừng nhìn Hồng Phi thoát y chỉ còn lại nội y, sắp nhào tới cô…
Ngay tại lúc ngặt nghèo này, bỗng tiếng súng vang lên! Tiếng súng vang qua đi, liền truyền đến một tiếng vang nặng nề, "rầm", rõ ràng là âm thanh của một người đã chết té ngã xuống đất
Hồng Phi nhảy dựng lên một cái, đầu kịp lo nghĩ đến Qúy Như Lan, ngay cả quần của không kịp kéo lên, liền chạy ra khỏi phòng, vừa thấy Vương Phúc đầu vỡ tung, thi thể nằm tại chỗ, y sợ tới mức chân run lên, vừa chớp mắt, dưới lầu đột nhiên rất nhiều cảnh sát hùng dũng bước vào.
Có câu nói không sợ lưu manh, chỉ sợ lưu manh có văn hóa, lưu manh có văn hóa Hồng Phi trong nháy mắt trong đầu suy nghĩ rất nhiều, suy nghĩ mãnh liệt nhất là hướng xuống dưới lầu hô to một tiếng:
- Ngô Công Tử và Khang Chí ở trong này…
"Bằng", một tiếng súng vang lên, Hồng Phi lời còn chưa dứt, đã bị phòng bên bất ngờ bắn lén, bắn trúng phía sau lưng, thân mình lay động một chút, từ trên lầu té thẳng xuống đại sảnh dưới lầu
Vô số cảnh sát phá cửa sổ mà vào, cùng nhau hùng dũng đi lên lầu…