Trong lúc Hạ Tưởng đang đợi Lâm Song Bồng, Hướng Dân Tân đến, thì nghe Đường Thiên Vân báo cáo tổng kết.
Gần đây Đường Thiên Vân đi vào trạng thái toàn diện, ông ta trầm ổn và đúng mực, thể hiện sự ưu tú của ông ta. Lúc đầu, Hạ Tưởng còn tiếc nuối, cho rằng Đường Thiên Vân không có tầm nhìn bằng Trương Lực. Hiện tại xem ra một số người có ấn tượng đầu tiên tốt, nhưng sau khi tiếp xúc mới phát hiện, hoá ra dưới vẻ ngoài xinh đẹp, bên trong lại không được như vậy.
Đường Thiên Vân là một người có thể phó thác trọng trách, Trương Lực thì không phải!
Khi nghe Đường Thiên Vân nói đến Quý Như Lan và Trương Lực đồng thời xuất hiện ở Nam Quốc Chi Xuân, mà trước đó, Trương Lực đã công bố sẽ không tham gia lễ tưởng niệm Ngô Công Tử, không ngờ sau khi biết Quý Như Lan sẽ đến, Trương Lực lại tự nuốt lời hứa, chỉ vì đi cùng Quý Như Lan mà vứt bỏ nguyên tắc, bất ngờ xuất hiện ở Nam Quốc Chi Xuân...
Hạ Tưởng nghe xong, thật lâu không nói gì, một tia mong đợi cuối cùng đối với Trương Lực cũng đã tan biến.
Đồng thời, cũng cảm thấy đau khổ thay cho Quý Như Lan. Đúng vậy, là đau khổ. Không phải Hạ Tưởng khinh thường đàn bà, cũng biết trong quan trường có rất nhiều người phụ nữ ưu tú, nhưng quả thật Quý Như Lan khuyết thiếu trí tuệ chính trị, chỉ biết so đo được mất nhất thời, và quá để ý thể diện, chỉ vì giận dỗi mà không có nguyên tắc, thậm chí còn bảo hổ lột da, cũng không biết vì sao ông cụ nhà họ Quý không răn dạy Quý Như Lan, chẳng lẽ muốn Quý Như Lan mắc phải sai lầm lớn?
Hạ Tưởng cũng không biết rằng, không phải ông cụ nhà họ Quý không răn dạy Quý Như Lan, mà là gần đây thân thể không khoẻ, thật sự không còn tinh lực. Sau khi nhận được điện thoại của Lâm Song Bồng, ông ta cũng nhắc nhở Quý Như Lan vài câu. Không ngờ Quý Như Lan chẳng những không có tỉnh ngộ, mà càng tức giận Hạ Tưởng cáo trạng cô ta, nhất là Hạ Tưởng còn thông qua Lâm Song Bồng kêu gọi nhà họ Quý đầu hàng, càng làm cho cô không thể nhẫn nhịn.
Dưới sự tức giận, Quý Như Lan nhận định Hạ Tưởng cố ý khiến cô khó xử, cô không tin Ngô Hiểu Dương dám nề hà nhà họ Quý, lại càng không cho rằng Ngô Hiểu Dương dám động đến một ngón tay của cô, cho nên liền thản nhiên đi tới buổi lễ. Không chỉ là khiến cho Hạ Tưởng biết rằng cô thành thạo thủ đoạn, cũng muốn ngồi xuống nói chuyện với Ngô Hiểu Dương, có lẽ còn có cơ hội liên kết đối phó Hạ Tưởng.
Thật ra nếu Quý Như Lan mà suy nghĩ cẩn thận, cô không nên làm khó dễ Hạ Tưởng khắp nơi, bởi vì hiện tại giữa Hạ Tưởng và nhà họ Quý gần như đã không có mâu thuẫn xung đột, ngược lại, người có xung đột ngầm với nhà họ Quý chính là Ngô Hiểu Dương. Mà trong lòng cô từ đầu đến cuối không tiêu tan sự bất mãn đối với Hạ Tưởng, khi bắt đầu có lẽ còn có mục đích chính trị nhất định, đến hiện tại lại chỉ là sự bướng bỉnh, đã lệch khỏi suy nghĩ ban đầu của cô. Ừ —— đối với suy nghĩ của Quý Như Lan, Hạ Tưởng cũng không có thời gian đi phỏng đoán, hắn chỉ cảm thấy bất đắc dĩ và buồn cười, giống như Khang Hiếu, không hề tín nhiệm hắn. Có lẽ Quý Như Lan cũng giống vậy, có tâm lý đề phòng thâm căn cố đế đối với người ngoài tỉnh.
Cũng đúng, dưới sự so sánh, Ngô Hiểu Dương là người gốc Lĩnh Nam, nếu quan niệm chỉ tin người địa phương, Quý Như Lan và Khang Hiếu quả thật càng tin tưởng Ngô Hiểu Dương hơn hắn.
Nếu thế, Hạ Tưởng cũng chỉ có thể thay đổi đối sách lược, hắn giải thích với Đường Thiên Vân vài câu, bảo ông ta lập tức cắt đứt mọi liên hệ với Trương Lực, chỉ duy trì giải quyết việc chung ở bề ngoài, theo sau, rồi chỉ bảo một số công việc cần chú ý... Lâm Song Bồng và Hướng Dân Tân đã tới.
Vừa vào cửa, Lâm Song Bồng liền lo lắng nói:
- Phó Bí thư Hạ, là việc làm của tôi sai lầm, xin anh phê bình tôi.
Khang Hiếu mất tích, Lâm Song Bồng khó chối được sai lầm này, trại an dưỡng Tỉnh ủy tuy rằng là cơ quan Tỉnh ủy, nhưng trị an và giao thông phải do thành phố Dương Thành quản lý, Lâm Song Bồng vừa đến liền tự phê bình, cũng là thái độ bình thường trong quan trường.
Hướng Dân Tân cũng muốn tự phê bình, Hạ Tưởng khoát tay:
- Bây giờ không phải lúc truy cứu trách nhiệm, Phó chủ tịch tỉnh Khang mất tích, về sau sẽ có phương án giải quyết, cụ thể do đồng chí Diệp Thiên Nam phối hợp phụ trách việc này. Tôi gọi các anh đến, là muốn hỏi về vụ án cướp bóc châu báu vừa xảy ra.
Lâm Song Bồng và Hướng Dân Tân ngơ ngác nhìn nhau, Phó Bí thư Hạ không quan tâm Khang Hiếu mất tích, lại quan tâm đến một vụ án cướp bóc nhỏ nhặt, có chuyện gì vậy? Thành phố Dương Thành nổi tiếng trị an kém nhất cả nước, đua xe, giật đồ, bắt cóc, nhìn mãi đã quen mắt, tuy là cướp một cửa hàng châu báu, giá trị tài sản chỉ hơn mười nghìn tệ, đã kinh động nhân vật số ba của Tỉnh ủy, chẳng lẽ là có ẩn tình gì?
Lâm Song Bồng liếc mắt nhìn Hướng Dân Tân, Hướng Dân Tân hiểu ý, báo cáo từ đầu đến cuối vụ án cho Hạ Tưởng.
Nhìn bên ngoài thì chỉ là vụ cướp phổ thông, giữa ban ngày ban mặt ba tên cướp đến cướp một cửa hàng châu báu, che mặt, cầm vũ khí, động tác thuần thục, toàn bộ quá trình chỉ có năm phút đồng hồ, không có ai bị thương. Sau khi đám cướp rời đi liền nhanh chóng thoát khỏi hiện trường.
Nếu không phải hai cảnh sát ngẫu nhiên đi qua, kẻ cướp sẽ chạy trốn như chỗ không người —— sau khi phát hiện kẻ cướp, muốn ngăn kẻ cướp, lại bị kẻ cướp đánh gục tại chỗ. Mà trước đó, ở cửa hàng châu báu, kẻ cướp không hề đánh ai bị thương.
Kẻ cướp nổ súng, cảnh sát đổ máu đầu đường, liền khiến quần chúng rối loạn. Ngay sau đó, cảnh sát nhanh chóng quyết đoán vây quanh đám cướp. Vốn tưởng rằng khi bao vây kẻ cướp rồi thì đám cướp có chạy đằng trời, không ngờ bản lĩnh của đám cướp vượt quá tưởng tượng, bắn ba phát liên tục, mỗi phát đều trúng một cảnh sát.
Cuối cùng thậm chí kẻ cướp thong dong đắc thủ, cướp được một chiếc xe cảnh sát, đột phá vòng vây, nghênh ngang bỏ đi.
Từ đầu đến cuối, kẻ cướp đều che mặt, không nói lời nào, hơn nữa hành động phối hợp bình tĩnh, ba người cùng tiến cùng lui, không có một tia bối rối. Hơn nữa bắn rất chuẩn, không hề ngộ thương người qua đường, cũng không dây dưa với cảnh sát, thậm chí cũng không có mục đích giết cảnh sát, trừ phi có người chặn lại, nếu không cũng không chủ động nổ súng vào cảnh sát.
...
Sự kiện này dường như không có gì đặc biệt, Hạ Tưởng nghe xong, hơi trầm tư, liền hỏi Hướng Dân Tân một câu:
- Đồng chí Dân Tân, theo suy đoán của anh, kẻ cướp là kẻ tái phạm hay là lần đầu gây án?
Hướng Dân Tân cũng không coi trọng vụ án cướp châu báu lắm, chỉ giao cho một Cục trưởng điều tra, bởi vậy có kiến nghị phản bác rằng không coi trọng vụ án, không ngờ Bí thư Hạ có hứng thú lớn với vụ án như vậy, ông ta có chút luống cuống, nói quanh co:
- Chắc là.. Phỏng chừng là kẻ tái phạm.
- Không phải kẻ tái phạm, đồng chí Dân Tân.
Hạ Tưởng đột nhiên nhấn mạnh,
- Kẻ tái phạm gây án sẽ không để cảnh sát vây quanh, trước đó khẳng định sẽ chuẩn bị chu đáo, cũng sẽ chuẩn bị ô tô chạy trốn, sao có thể bị hai cảnh sát bất ngờ phát hiện và vây quanh? Rất rõ ràng là gây án lần đầu.
Lâm Song Bồng cũng bị Hạ Tưởng điều động cảm xúc, cẩn thận nghĩ lại, quả thật thấy trong vụ án có rất nhiều điểm đáng ngờ:
- Không đúng, nếu gây án lần đầu, mà đối phương biểu hiện vô cùng bình tĩnh, cũng không bắt cóc con tin giằng co với cảnh sát, tố chất tâm lý rất tốt...
Lời của Lâm Song Bồng lại làm Hướng Dân Tân nghĩ kỹ hơn, dù sao ông ta cũng là công an có kinh nghiệm, cẩn thận suy nghĩ cũng có một số nghi vấn:
- Còn có một điều, ba tên cướp bắn rất chuẩn, nếu nói là kẻ gây án lần đầu, dường như cũng không đúng.
- Gây án lần đầu sẽ không thể bắn chuẩn sao?
Hạ Tưởng nói đầy thâm ý,
- Đồng chí Dân Tân, tôi đề nghị vụ án này vẫn do anh quản lý sẽ thỏa đáng hơn, có lẽ trong án có án, cũng có thể tìm ra thứ gì đó có giá trị.
Hướng Dân Tân đột nhiên giật mình, như nghĩ tới cái gì, đột nhiên cung kính chắp tay kính một lễ:
- Vâng, sẽ xử lý theo tinh thần chỉ thị của Phó Bí thư Hạ.
Lâm Song Bồng cũng ý thức được chuyện gì, ánh mắt sáng ngời:
- Ý của Phó Bí thư Hạ là.. Vụ cướp là kế dương đông kích tây?
Hạ Tưởng cười mà không đáp vấn đề của Lâm Song Bồng, chuyển hướng đề tài: Bạn đang đọc truyện tại - http://truyenfull.vn
- Song Bồng, có hai chuyện phải phiền anh một chút.
Lâm Song Bồng tất nhiên biết rõ hiện tại Hạ Tưởng và Ngô Hiểu Dương đã giương cung bạt kiếm, mà vừa rồi Hạ Tưởng phân tích vụ cướp, rõ ràng có thể đưa ra kết luận, kẻ cướp vô cùng có khả năng là quân nhân được huấn luyện tốt, hơn nữa còn là bộ đội đặc chủng. Về phần vì sao quân nhân bịt mặt đi cướp cửa hàng châu báu, chính là vấn đề cần tìm hiểu thêm.
Bỏ qua vấn đề vụ cướp, dưới tình huống Ngô Hiểu Dương từng bước ép sát, Phó Bí thư Hạ còn có thể thong dong trấn tĩnh như thế, quan tâm đến vụ cướp bình thường, và đưa ra suy luận rất có giá trị tham khảo, quả thật không đơn giản. Lâm Song Bồng thầm nghĩ, nếu để ông ta lâm vào tình cảnh như Hạ Tưởng, đặt mình vào hoàn cảnh người khác mà tưởng tượng, ông ta tuyệt đối không bình tĩnh được như Phó Bí thư Hạ lúc này.
- Mời Phó Bí thư Hạ chỉ thị.
Trước kia Lâm Song Bồng kính trọng nhưng giữ khoảng cách với Hạ Tưởng, nhưng giờ đã biến thành khâm phục.
- Phiền anh mau chóng sắp xếp một cơ hội thích hợp, tôi muốn gặp đích thân lão Quý một lần, sự tình rất gấp gáp, cần nói chuyện trực tiếp.
Hạ Tưởng đưa ra vấn đề thứ nhất.
- Được, tôi lập tức liên hệ, mau chóng sắp xếp.
Lâm Song Bồng hồi đáp vô cùng rõ ràng.
- Vấn đề Phó chủ tịch tỉnh Khang mất tích, tôi đại biểu Tỉnh ủy ủy thác anh toàn quyền phụ trách, công việc cụ thể, có thể thảo luận với đồng chí Diệp Thiên Nam để giải quyết.
Vấn đề thứ nhất khiến Lâm Song Bồng vô cùng nhiệt tình, vấn đề thứ hai lại khiến ông ta vô cùng khó hiểu:
- Phó Bí thư Hạ, Phó chủ tịch tỉnh khang mất tích là chuyện lớn, có cần Tỉnh ủy nghiên cứu quyết định, chỉ định lãnh đạo tương quan phụ trách không?
- Không cần.
Hạ Tưởng mỉm cười lắc đầu,
- Tôi đã được Bí thư Trần và Chủ tịch tỉnh Mễ đồng ý, cụ thể do anh tổng phụ trách, đồng chí Diệp Thiên Nam phối hợp.
Lâm Song Bồng nhảy dựng trong lòng, không biết là mừng hay lo, rất rõ ràng, hành động này của Hạ Tưởng đã đưa ông ta lên cùng một chiếc thuyền, chính xác là ông ta phải cùng tiến cùng lui với Hạ Tưởng, còn không được tùy hứng làm bậy giống Quý Như Lan, trong lòng ông ta nổi lên chua xót, chuyện nhà họ Quý đối đãi với Hạ Tưởng vẫn phải một phân thành hai rồi sao?
- Cái gì, Khang Hiếu mất tích sao?
Ngô Hiểu Dương mở to hai mắt, ánh mắt sáng quắc,
- Không phải tôi đã bảo các anh sắp xếp nhân sự, để ý cẩn thận mấy nhân vật mấu chốt sao, ngay cả một người cũng không trông được, đúng là đồ ngu.
- Tư lệnh, chuyện này rất kỳ quái, tôi cũng không ngờ một người sống sờ sờ lại bỗng dưng mất tích.
Mạnh Tán giải thích,
- Tuy nhiên xin tư lệnh yên tâm, trong vòng ba ngày nhất định tôi sẽ điều tra rõ chân tướng sự tình, chỉ cần tư lệnh ra lệnh một tiếng, lập tức có thể khiến Khang Hiếu vĩnh viễn mất tích.
-...
Tâm trạng Ngô Hiểu Dương nặng nề, Khang Hiếu mất tích là cơ hội ngàn năm một thuở, nếu có thể mượn cơ hội khiến lão mất tích vĩnh viễn, và đỗ lỗi cho Hạ Tưởng, chẳng phải một bước diệu kỳ sao?
Cũng tốt, nếu Hạ Tưởng muốn bắt đầu từ Khang Hiếu, liền chơi với Hạ Tưởng đi... Ngô Hiểu Dương hạ quyết tâm.
Xoay quanh vụ án Khang Hiếu mất tích và vụ cướp, cuộc tranh đấu giữa Hạ Tưởng và Ngô Hiểu Dương dần dần tới giai đoạn giai đoạn gay gắt.
Trong lúc Hạ Tưởng đang đợi Lâm Song Bồng, Hướng Dân Tân đến, thì nghe Đường Thiên Vân báo cáo tổng kết.
Gần đây Đường Thiên Vân đi vào trạng thái toàn diện, ông ta trầm ổn và đúng mực, thể hiện sự ưu tú của ông ta. Lúc đầu, Hạ Tưởng còn tiếc nuối, cho rằng Đường Thiên Vân không có tầm nhìn bằng Trương Lực. Hiện tại xem ra một số người có ấn tượng đầu tiên tốt, nhưng sau khi tiếp xúc mới phát hiện, hoá ra dưới vẻ ngoài xinh đẹp, bên trong lại không được như vậy.
Đường Thiên Vân là một người có thể phó thác trọng trách, Trương Lực thì không phải!
Khi nghe Đường Thiên Vân nói đến Quý Như Lan và Trương Lực đồng thời xuất hiện ở Nam Quốc Chi Xuân, mà trước đó, Trương Lực đã công bố sẽ không tham gia lễ tưởng niệm Ngô Công Tử, không ngờ sau khi biết Quý Như Lan sẽ đến, Trương Lực lại tự nuốt lời hứa, chỉ vì đi cùng Quý Như Lan mà vứt bỏ nguyên tắc, bất ngờ xuất hiện ở Nam Quốc Chi Xuân...
Hạ Tưởng nghe xong, thật lâu không nói gì, một tia mong đợi cuối cùng đối với Trương Lực cũng đã tan biến.
Đồng thời, cũng cảm thấy đau khổ thay cho Quý Như Lan. Đúng vậy, là đau khổ. Không phải Hạ Tưởng khinh thường đàn bà, cũng biết trong quan trường có rất nhiều người phụ nữ ưu tú, nhưng quả thật Quý Như Lan khuyết thiếu trí tuệ chính trị, chỉ biết so đo được mất nhất thời, và quá để ý thể diện, chỉ vì giận dỗi mà không có nguyên tắc, thậm chí còn bảo hổ lột da, cũng không biết vì sao ông cụ nhà họ Quý không răn dạy Quý Như Lan, chẳng lẽ muốn Quý Như Lan mắc phải sai lầm lớn?
Hạ Tưởng cũng không biết rằng, không phải ông cụ nhà họ Quý không răn dạy Quý Như Lan, mà là gần đây thân thể không khoẻ, thật sự không còn tinh lực. Sau khi nhận được điện thoại của Lâm Song Bồng, ông ta cũng nhắc nhở Quý Như Lan vài câu. Không ngờ Quý Như Lan chẳng những không có tỉnh ngộ, mà càng tức giận Hạ Tưởng cáo trạng cô ta, nhất là Hạ Tưởng còn thông qua Lâm Song Bồng kêu gọi nhà họ Quý đầu hàng, càng làm cho cô không thể nhẫn nhịn.
Dưới sự tức giận, Quý Như Lan nhận định Hạ Tưởng cố ý khiến cô khó xử, cô không tin Ngô Hiểu Dương dám nề hà nhà họ Quý, lại càng không cho rằng Ngô Hiểu Dương dám động đến một ngón tay của cô, cho nên liền thản nhiên đi tới buổi lễ. Không chỉ là khiến cho Hạ Tưởng biết rằng cô thành thạo thủ đoạn, cũng muốn ngồi xuống nói chuyện với Ngô Hiểu Dương, có lẽ còn có cơ hội liên kết đối phó Hạ Tưởng.
Thật ra nếu Quý Như Lan mà suy nghĩ cẩn thận, cô không nên làm khó dễ Hạ Tưởng khắp nơi, bởi vì hiện tại giữa Hạ Tưởng và nhà họ Quý gần như đã không có mâu thuẫn xung đột, ngược lại, người có xung đột ngầm với nhà họ Quý chính là Ngô Hiểu Dương. Mà trong lòng cô từ đầu đến cuối không tiêu tan sự bất mãn đối với Hạ Tưởng, khi bắt đầu có lẽ còn có mục đích chính trị nhất định, đến hiện tại lại chỉ là sự bướng bỉnh, đã lệch khỏi suy nghĩ ban đầu của cô. Ừ —— đối với suy nghĩ của Quý Như Lan, Hạ Tưởng cũng không có thời gian đi phỏng đoán, hắn chỉ cảm thấy bất đắc dĩ và buồn cười, giống như Khang Hiếu, không hề tín nhiệm hắn. Có lẽ Quý Như Lan cũng giống vậy, có tâm lý đề phòng thâm căn cố đế đối với người ngoài tỉnh.
Cũng đúng, dưới sự so sánh, Ngô Hiểu Dương là người gốc Lĩnh Nam, nếu quan niệm chỉ tin người địa phương, Quý Như Lan và Khang Hiếu quả thật càng tin tưởng Ngô Hiểu Dương hơn hắn.
Nếu thế, Hạ Tưởng cũng chỉ có thể thay đổi đối sách lược, hắn giải thích với Đường Thiên Vân vài câu, bảo ông ta lập tức cắt đứt mọi liên hệ với Trương Lực, chỉ duy trì giải quyết việc chung ở bề ngoài, theo sau, rồi chỉ bảo một số công việc cần chú ý... Lâm Song Bồng và Hướng Dân Tân đã tới.
Vừa vào cửa, Lâm Song Bồng liền lo lắng nói:
- Phó Bí thư Hạ, là việc làm của tôi sai lầm, xin anh phê bình tôi.
Khang Hiếu mất tích, Lâm Song Bồng khó chối được sai lầm này, trại an dưỡng Tỉnh ủy tuy rằng là cơ quan Tỉnh ủy, nhưng trị an và giao thông phải do thành phố Dương Thành quản lý, Lâm Song Bồng vừa đến liền tự phê bình, cũng là thái độ bình thường trong quan trường.
Hướng Dân Tân cũng muốn tự phê bình, Hạ Tưởng khoát tay:
- Bây giờ không phải lúc truy cứu trách nhiệm, Phó chủ tịch tỉnh Khang mất tích, về sau sẽ có phương án giải quyết, cụ thể do đồng chí Diệp Thiên Nam phối hợp phụ trách việc này. Tôi gọi các anh đến, là muốn hỏi về vụ án cướp bóc châu báu vừa xảy ra.
Lâm Song Bồng và Hướng Dân Tân ngơ ngác nhìn nhau, Phó Bí thư Hạ không quan tâm Khang Hiếu mất tích, lại quan tâm đến một vụ án cướp bóc nhỏ nhặt, có chuyện gì vậy? Thành phố Dương Thành nổi tiếng trị an kém nhất cả nước, đua xe, giật đồ, bắt cóc, nhìn mãi đã quen mắt, tuy là cướp một cửa hàng châu báu, giá trị tài sản chỉ hơn mười nghìn tệ, đã kinh động nhân vật số ba của Tỉnh ủy, chẳng lẽ là có ẩn tình gì?
Lâm Song Bồng liếc mắt nhìn Hướng Dân Tân, Hướng Dân Tân hiểu ý, báo cáo từ đầu đến cuối vụ án cho Hạ Tưởng.
Nhìn bên ngoài thì chỉ là vụ cướp phổ thông, giữa ban ngày ban mặt ba tên cướp đến cướp một cửa hàng châu báu, che mặt, cầm vũ khí, động tác thuần thục, toàn bộ quá trình chỉ có năm phút đồng hồ, không có ai bị thương. Sau khi đám cướp rời đi liền nhanh chóng thoát khỏi hiện trường.
Nếu không phải hai cảnh sát ngẫu nhiên đi qua, kẻ cướp sẽ chạy trốn như chỗ không người —— sau khi phát hiện kẻ cướp, muốn ngăn kẻ cướp, lại bị kẻ cướp đánh gục tại chỗ. Mà trước đó, ở cửa hàng châu báu, kẻ cướp không hề đánh ai bị thương.
Kẻ cướp nổ súng, cảnh sát đổ máu đầu đường, liền khiến quần chúng rối loạn. Ngay sau đó, cảnh sát nhanh chóng quyết đoán vây quanh đám cướp. Vốn tưởng rằng khi bao vây kẻ cướp rồi thì đám cướp có chạy đằng trời, không ngờ bản lĩnh của đám cướp vượt quá tưởng tượng, bắn ba phát liên tục, mỗi phát đều trúng một cảnh sát.
Cuối cùng thậm chí kẻ cướp thong dong đắc thủ, cướp được một chiếc xe cảnh sát, đột phá vòng vây, nghênh ngang bỏ đi.
Từ đầu đến cuối, kẻ cướp đều che mặt, không nói lời nào, hơn nữa hành động phối hợp bình tĩnh, ba người cùng tiến cùng lui, không có một tia bối rối. Hơn nữa bắn rất chuẩn, không hề ngộ thương người qua đường, cũng không dây dưa với cảnh sát, thậm chí cũng không có mục đích giết cảnh sát, trừ phi có người chặn lại, nếu không cũng không chủ động nổ súng vào cảnh sát.
...
Sự kiện này dường như không có gì đặc biệt, Hạ Tưởng nghe xong, hơi trầm tư, liền hỏi Hướng Dân Tân một câu:
- Đồng chí Dân Tân, theo suy đoán của anh, kẻ cướp là kẻ tái phạm hay là lần đầu gây án?
Hướng Dân Tân cũng không coi trọng vụ án cướp châu báu lắm, chỉ giao cho một Cục trưởng điều tra, bởi vậy có kiến nghị phản bác rằng không coi trọng vụ án, không ngờ Bí thư Hạ có hứng thú lớn với vụ án như vậy, ông ta có chút luống cuống, nói quanh co:
- Chắc là.. Phỏng chừng là kẻ tái phạm.
- Không phải kẻ tái phạm, đồng chí Dân Tân.
Hạ Tưởng đột nhiên nhấn mạnh,
- Kẻ tái phạm gây án sẽ không để cảnh sát vây quanh, trước đó khẳng định sẽ chuẩn bị chu đáo, cũng sẽ chuẩn bị ô tô chạy trốn, sao có thể bị hai cảnh sát bất ngờ phát hiện và vây quanh? Rất rõ ràng là gây án lần đầu.
Lâm Song Bồng cũng bị Hạ Tưởng điều động cảm xúc, cẩn thận nghĩ lại, quả thật thấy trong vụ án có rất nhiều điểm đáng ngờ:
- Không đúng, nếu gây án lần đầu, mà đối phương biểu hiện vô cùng bình tĩnh, cũng không bắt cóc con tin giằng co với cảnh sát, tố chất tâm lý rất tốt...
Lời của Lâm Song Bồng lại làm Hướng Dân Tân nghĩ kỹ hơn, dù sao ông ta cũng là công an có kinh nghiệm, cẩn thận suy nghĩ cũng có một số nghi vấn:
- Còn có một điều, ba tên cướp bắn rất chuẩn, nếu nói là kẻ gây án lần đầu, dường như cũng không đúng.
- Gây án lần đầu sẽ không thể bắn chuẩn sao?
Hạ Tưởng nói đầy thâm ý,
- Đồng chí Dân Tân, tôi đề nghị vụ án này vẫn do anh quản lý sẽ thỏa đáng hơn, có lẽ trong án có án, cũng có thể tìm ra thứ gì đó có giá trị.
Hướng Dân Tân đột nhiên giật mình, như nghĩ tới cái gì, đột nhiên cung kính chắp tay kính một lễ:
- Vâng, sẽ xử lý theo tinh thần chỉ thị của Phó Bí thư Hạ.
Lâm Song Bồng cũng ý thức được chuyện gì, ánh mắt sáng ngời:
- Ý của Phó Bí thư Hạ là.. Vụ cướp là kế dương đông kích tây?
Hạ Tưởng cười mà không đáp vấn đề của Lâm Song Bồng, chuyển hướng đề tài: Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL -
- Song Bồng, có hai chuyện phải phiền anh một chút.
Lâm Song Bồng tất nhiên biết rõ hiện tại Hạ Tưởng và Ngô Hiểu Dương đã giương cung bạt kiếm, mà vừa rồi Hạ Tưởng phân tích vụ cướp, rõ ràng có thể đưa ra kết luận, kẻ cướp vô cùng có khả năng là quân nhân được huấn luyện tốt, hơn nữa còn là bộ đội đặc chủng. Về phần vì sao quân nhân bịt mặt đi cướp cửa hàng châu báu, chính là vấn đề cần tìm hiểu thêm.
Bỏ qua vấn đề vụ cướp, dưới tình huống Ngô Hiểu Dương từng bước ép sát, Phó Bí thư Hạ còn có thể thong dong trấn tĩnh như thế, quan tâm đến vụ cướp bình thường, và đưa ra suy luận rất có giá trị tham khảo, quả thật không đơn giản. Lâm Song Bồng thầm nghĩ, nếu để ông ta lâm vào tình cảnh như Hạ Tưởng, đặt mình vào hoàn cảnh người khác mà tưởng tượng, ông ta tuyệt đối không bình tĩnh được như Phó Bí thư Hạ lúc này.
- Mời Phó Bí thư Hạ chỉ thị.
Trước kia Lâm Song Bồng kính trọng nhưng giữ khoảng cách với Hạ Tưởng, nhưng giờ đã biến thành khâm phục.
- Phiền anh mau chóng sắp xếp một cơ hội thích hợp, tôi muốn gặp đích thân lão Quý một lần, sự tình rất gấp gáp, cần nói chuyện trực tiếp.
Hạ Tưởng đưa ra vấn đề thứ nhất.
- Được, tôi lập tức liên hệ, mau chóng sắp xếp.
Lâm Song Bồng hồi đáp vô cùng rõ ràng.
- Vấn đề Phó chủ tịch tỉnh Khang mất tích, tôi đại biểu Tỉnh ủy ủy thác anh toàn quyền phụ trách, công việc cụ thể, có thể thảo luận với đồng chí Diệp Thiên Nam để giải quyết.
Vấn đề thứ nhất khiến Lâm Song Bồng vô cùng nhiệt tình, vấn đề thứ hai lại khiến ông ta vô cùng khó hiểu:
- Phó Bí thư Hạ, Phó chủ tịch tỉnh khang mất tích là chuyện lớn, có cần Tỉnh ủy nghiên cứu quyết định, chỉ định lãnh đạo tương quan phụ trách không?
- Không cần.
Hạ Tưởng mỉm cười lắc đầu,
- Tôi đã được Bí thư Trần và Chủ tịch tỉnh Mễ đồng ý, cụ thể do anh tổng phụ trách, đồng chí Diệp Thiên Nam phối hợp.
Lâm Song Bồng nhảy dựng trong lòng, không biết là mừng hay lo, rất rõ ràng, hành động này của Hạ Tưởng đã đưa ông ta lên cùng một chiếc thuyền, chính xác là ông ta phải cùng tiến cùng lui với Hạ Tưởng, còn không được tùy hứng làm bậy giống Quý Như Lan, trong lòng ông ta nổi lên chua xót, chuyện nhà họ Quý đối đãi với Hạ Tưởng vẫn phải một phân thành hai rồi sao?
- Cái gì, Khang Hiếu mất tích sao?
Ngô Hiểu Dương mở to hai mắt, ánh mắt sáng quắc,
- Không phải tôi đã bảo các anh sắp xếp nhân sự, để ý cẩn thận mấy nhân vật mấu chốt sao, ngay cả một người cũng không trông được, đúng là đồ ngu.
- Tư lệnh, chuyện này rất kỳ quái, tôi cũng không ngờ một người sống sờ sờ lại bỗng dưng mất tích.
Mạnh Tán giải thích,
- Tuy nhiên xin tư lệnh yên tâm, trong vòng ba ngày nhất định tôi sẽ điều tra rõ chân tướng sự tình, chỉ cần tư lệnh ra lệnh một tiếng, lập tức có thể khiến Khang Hiếu vĩnh viễn mất tích.
-...
Tâm trạng Ngô Hiểu Dương nặng nề, Khang Hiếu mất tích là cơ hội ngàn năm một thuở, nếu có thể mượn cơ hội khiến lão mất tích vĩnh viễn, và đỗ lỗi cho Hạ Tưởng, chẳng phải một bước diệu kỳ sao?
Cũng tốt, nếu Hạ Tưởng muốn bắt đầu từ Khang Hiếu, liền chơi với Hạ Tưởng đi... Ngô Hiểu Dương hạ quyết tâm.
Xoay quanh vụ án Khang Hiếu mất tích và vụ cướp, cuộc tranh đấu giữa Hạ Tưởng và Ngô Hiểu Dương dần dần tới giai đoạn giai đoạn gay gắt.