Cái chết của Khang Hiếu tạm thời chưa truyền tới Tỉnh ủy Lĩnh Nam, nhưng Ngô Hiểu Dương đã biết rồi. Không những Ngô Hiểu Dương biết được thông tin chính xác đầu tiên, sau khi Quý Trường Hạnh nhận được cuộc gọi bí mật ở Mai Hoa xa xôi, lại than một tiếng, nói:
- Khang Hiếu…. đi nhầm một bước rồi.
Nhưng mà, Quý Trường Hạnh lại không biết là, ông ta đồng thời tiếc thay cho Khang Hiếu, Quý Như Lan cũng giống như Khang Hiếu, đang gặp phải thử thách sinh tử trước nay chưa từng có.
Hoa Vô Khuyết là một tòa biệt thự hai tầng, diện tích tầng trên ít cũng phải hơn 300 mét vuông, chỉ riêng phòng khách, ước chừng cũng 50 mét vuông. Nhưng phòng khách rộng hơn 50 mét vuông đó, dưới cuộc giằng co gay gắt, đột nhiên hiện lên có vẻ nhỏ hẹp lại chật chội.
Quý Như Lan lúc này đã hoàn toàn mất đi vẻ tao nhã và trấn tĩnh, chỉ như một con chim nhỏ hoảng sợ, toàn thân run rẩy bổ nhào vào lòng Hạ Tưởng, hai tay nắm chặt lấy Hạ Tưởng lại không cảm thẩy gò bó, sắc hoa mất đi vẻ đẹp, hoảng hốt sợ sệt.
Hạ Tưởng trấn tĩnh như không, trước mặt đối diện với ba tên áo đen, một người trước mặt lạnh lùng mà vẻ mặt đầy sát khí, sau lưng hắn có hai người, một người sức cùng lực kiệt, một người bị thương mệt mỏi, mà lại luôn chảy máu, hiển nhiên đã không còn chống đỡ được bao nhiêu nữa.
Hạ Tưởng mỉm cười lạnh lùng
- Hẳn ngươi là Tiêu Lương?
Khi Tiêu Lương vừa vào đến, trong nháy mắt đã mất hồn, bởi vì gã dường như không dám tin vào mắt mình nữa, vừa mới chiến đấu ở bên ngoài, âm thanh không nhỏ, chắc chắn kinh động đến bên trong, mà gã đã sớm chú ý đến một thứ khác thường, đó là khi gã vừa phá được phòng tuyến thứ hai, khi vẫn chưa động thủ tiến công phòng tuyến thứ ba, trong biệt thự vốn có tiếng nói chuyện, đột nhiên biến mất.
Lúc đó gã cho rằng chỉ là trùng hợp, bởi vì gã vốn dĩ không tin rằng tính cảnh giác của Hạ Tưởng lại có thể cao như thế. Bên cạnh Hạ Tưởng có gái đẹp, lại ở một ngày tốt đẹp, sớm đã có ý loạn tình mê với nhau, chưa biết chừng còn liếc mắt đưa tình với Quý Như Lan, sau đó câu kết thông gian. Lại không nghĩ, tiêu hao trăm nghìn đắng cay bao vây xung quanh, khi đến trước mặt Hạ Tưởng, Hạ Tưởng vẫn ung dung, dường như đã đợi lâu rồi. Nếu Hạ Tưởng kinh hoàng sợ sệt, Tiêu Lương còn biết trước trong lòng, bây giờ Hạ Tưởng mỉm cười lạnh nhạt nghênh tiếp, khiến gã trong lòng đột nhiên rùng mình, nhớ tới ngày trước có nghe đủ loại tin đồn liên quan tới Hạ Tưởng, không ngờ trong nháy mắt trong lòng đã mất đi tin tưởng phân nửa!
Cái oai của Hạ Tưởng, dũng mãnh như thế này!
- Tôi là Tiêu Lương.
Hít một hơi sâu, nhìn thấy Hạ Tưởng bây giờ đã chỉ có một mình, đồng thời bên người còn có con ghẻ Quý Như Lan. Bọn chúng có ba người, không, không cần ba người, một mình gã cũng đủ giải quyết Hạ Tưởng, sau đó là đến Quý Như Lan, cuối cùng là đốt cháy Hoa Vô Khuyết, ai có thể làm gì được gã? Nghĩ như thế, lòng tin của Tiêu Lương lại nặng thêm, ngông nghênh chắp quyền:
- Phó Bí thư Hạ, xin lỗi, đắc tội rồi, đừng trách tôi xuống tay ác, chỉ trách ngài không biết lượng sức, đắc tội với người không nên đắc tội.
Nói xong, Tiêu Lương liền muốn động thủ.
- Đợi một chút.
Hạ Tưởng đưa tay ra, ngăn thế ác hổ chụp mồi của Tiêu Lương, nghiêm trang nói:
- Hôm nay rơi vào tay ngươi, ta gặp khó khăn rồi. Nhưng ta cũng kính phục một nhân vật như ngươi, Tiêu Lương, nhưng ta phải chết một cách rõ ràng... Ngươi đến giết ta vì Ngô Hiểu Dương cho rằng ta hại Ngô Công Tử, nhưng Ngô Hiểu Dương đến Quý Như Lan cũng không buông tha, nhà họ Quý đắc tội chỗ nào với gã, còn có đạo lý gì không?
Luận về thân thủ, Hạ Tưởng vĩnh viễn không như Tiêu Lương, cho dù Hạ Tưởng cũng có chút, nhưng so sánh với Tiêu Lương xuất thân chuyên nghiệp như thế, chỉ như là con mèo ba chân. Nhưng luận trí tuệ, ba Tiêu Lương cũng không so sánh được gần nửa Hạ Tưởng.
Cái gọi là ba thợ sửa giày thối chống lại một Gia Cát Lượng, chẳng qua là cách nói thoái thác tự an ủi, trên thực tế trí tuệ giữa người với người không thể chồng lên được.
Lời vừa rồi của Hạ Tưởng, có ba cái cạm bẫy. Một cái trong đó, trong lời nói có hàm ý Tiêu Lương chịu sự sai khiến của Ngô Hiểu Dương, nếu Tiêu Lương không phủ nhận, cũng sẽ cam chịu Hạ Tưởng chỉ trích, trước mặt thừa nhận Ngô Hiểu Dương đứng sau giật dây.
Thứ hai là, trực tiếp ra lệnh Tiêu Lương muốn giết cả Quý Như Lan, mà không phải là giọng điệu hỏi ý, trừ phi Tiêu Lương thề, không thừa nhận, nếu không, cũng là ngầm thừa nhận sự thật giết Quý Như Lan diệt khẩu.
Thứ ba, đem nhà họ Quý trực tiếp tung ra, tương đương như là khiến nhà họ Quý đứng ở vị trí đối lập với Ngô Hiểu Dương, muốn thử xem trong tất cả kế hoạch của Ngô Hiểu Dương, có kế hoạch nhằm vào nhà họ Quý không.
Nói chuyện với Quý Như Lan từ trước, Hạ Tưởng đã biết được, Quý Như Lan không hề biết toàn bộ kế hoạch của Ngô Hiểu Dương – nói đùa một chút, nếu như Ngô Hiểu Dương đem kế hoạch nói ra với Quý Như Lan, gã chính là tên ngu nhất thế gian.
Ngô Hiểu Dương là đồ ngu sao? Đương nhiên không phải rồi, gã là đối thủ mà Hạ Tưởng thấy vừa cuồng lại có trí tuệ chính trị mạnh mẽ.
Tiêu Lương sửng sốt, trong đầu cảm thấy quay nửa vòng – sở dĩ nói là nửa vòng, là bởi vì gã bị Hạ Tưởng buộc đi vào, cũng là thừa nhận Hạ Tưởng phải chết không nghi ngờ, không sợ khiến Hạ Tưởng làm con quỷ minh bạch – không cần nghĩ ngợi nói:
- Đạo lý gì vậy? Hạ Tưởng, ngươi ban đầu rõ ràng giả bộ hồ đồ. Ngô Công Tử chính là bị ngươi và Quý Như Lan liên kết hại chết. Ông Quý và Quý Như Lan đều là đồng lõa, cho nên, ngươi và Quý Như Lan phải chết, mà trước khi Quý Như Lan chết, ta cũng phải nếm chút mùi vị cô ta chứ, ha ha ha.
Tiêu Lương ngửa mặt lên trời cười to, đột nhiên ngừng cười:
- Bây giờ tiễn ngươi lên đường.
Gã lạnh lùng một tiếng, vung tay.
- Động thủ!
"Phịch!"
Lời Tiêu Lương vừa mới nói ra, bên phải hắn đột nhiên có người ngã xuống đất, co giật không ngừng, giữa cổ đã trúng một mũi tên.
Tiêu Lương lập tức dựng tóc gáy, cảm giác có nguy hiểm nhanh chóng đến gần phía sau lưng, không quan tâm được nhiều, đột nhiên vồ về phía trước, ý đồ như muốn cùng đến chỗ chết với Hạ Tưởng. Bóng dáng vừa mới cử động, đã cảm thấy trên đùi thấy tê, một mũi tên nhỏ đang ở giữa bắp chân.
Mũi tên do thép thô rèn mà thành, lại còn có cạnh, lực bắn cực lớn, dường như đâm xuyên thủng bắp chân Tiêu Lương.
Tiêu Lương chỉ kêu lên một tiếng đau, ngậm chặt răng, thiếu chút nữa đau không thở ra tiếng.
Bắp chân trúng tên, lực nhảy lên trước bị mất hơn nửa, gã bỗng chốc vồ hụt, cách Hạ Tưởng vài mét, cuộn tròn ngay tại chỗ, sau đó giơ tay thủ thế, liền bắn ba phát súng tên đánh lén sau lưng.
Tiêu Lương là Tiêu Lương, thứ tự trong tỷ võ toàn quân là đúng thực lực, tuy là chân bị trúng tên, nhưng tiện thể ngã lộn sang một bên, không những trốn được một mũi tên chí mạng, lại còn nhắm cực chuẩn xác người sau lưng, bắn ba phát súng
Hơn nữa còn bắn trúng ngự!
Tiêu Lương trong lòng thầm vui mừng, vừa mới đắc thủ, đối phướng chắc chắn chết không nghi ngờ gì, không ngờ đối phương chỉ bị bắn lùi ba bước, theo sau có tiếng tức giận, giơ tay lên, lại giương cung nỏ bắn tới.
Áo chống đạn!
Tiêu Lương trong chốc lát đã thấy rõ diện mạo đối phương, mặt chữ điền, lông mày rậm, vẻ mặt không thay đổi, ánh mắt kiên nghị, toàn thân lộ ra sát khí. Người bình thường cho dù mặc áo chống đạn, trúng liên tiếp ba phát toàn thân cũng rất mạnh ngã xuống đất không dậy nổi, đối phương lại thản nhiên không ngờ, giống như không có chuyện gì, có thể thấy đối phương rất tài giỏi.
Hơn nữa, Tiêu Lương cũng nhận ra người này, chính là Lư Nghĩa.
Sao lại có thể là Lư Nghĩa? Không ngờ là Lư Nghĩa – Tiêu Lương kinh ngạc, không phải nói Lư Nghĩa và Tống Lập lúc đó điều động bên ngoài, sao lại có thể bên cạnh Hạ Tưởng được? Nếu nói Tiêu Lương chân tay to đầu óc đơn giản, gã cũng chắc chắn không thừa nhận, nhưng nếu khiến Hạ Tưởng cho gã một cái kết luận, gã thật sự là một thằng ngốc đáng yêu.
Tiêu Lương bị bán đứng rồi, không phải là bị kẻ khác, mà là bị người mà hắn kính yêu nhất -thủ trưởng Ngô Hiểu Dương.
Ngô Hiểu Dương phái Tiêu Lương đi ám sát Hạ Tưởng, dù biết thành bại hay không, đều là chuyện kinh ngạc lớn cho quan cao cấp, tuyệt đối không kết cục. Nhưng không kết cục cũng phải thu dọn, thường có kẻ chịu tội thay mới được. Cho nên, mặc kệ thành bại, mặc kệ Hạ Tưởng có bị giết hay không, Tiêu Lương xong đời rồi. Chính là nói, trong kế hoạch của Ngô Hiểu Dương, Tiêu Lương là con cờ có đi mà không có về.
Bởi vậy, trong khi Tiêu Lương nhận được thông tin xác thực, bện cạnh Hạ Tưởng không có Lư Nghĩa và Tống Lập, thậm chí đến cảnh vệ được Trần Hạo Thiên phái đến cũng bị giảm xuống còn một người, cũng là một trong những nguyên nhân làm cho Tiêu Lương tổn thất trầm trọng ở phòng tuyến thứ ba. Chỉ đáng tiếc, Tiêu Lương đến giờ vẫn chưa tỉnh ngộ, gã kỳ thật đã bị từ bỏ đến vô tình rồi.
Trong lúc Tiêu Lương vừa kinh ngạc, tên nỏ đã đến gần trước người hơn một mét, gã sợ đến hồn bay phách lạc, chỉ lo lần này lại lăn lộn, tránh được yết hầu nhưng không tránh được bả vai. "Phịch" một tiếng, bả vai lại trúng một mũi, giỏi cho tên Lư Nghĩa, vừa đối mặt đã bắn hai mũi tên đều trúng mục tiêu, nhưng gã cũng phải trả giá cực kỳ đau đớn thê thảm, toàn thân đau nhức, khóe miệng bị chảy máu tươi.
Tiêu Lương có hai gã tùy tùng, bị Lư Nghĩa vừa ra tay đã giết chết một tên, tên còn lại khi Lư Nghĩa và Tiêu Lương động thủ, phóng người bổ nhào về phía Hạ Tưởng, trong tay chợt lóe lên, dao găm đâm thẳng vào ngực Hạ Tưởng.
Hạ Tưởng cũng không tránh, nhấc một chân đã cái ghế đã chuẩn bị từ trước, cái ghế bay lên, đổ ập xuống xuống đối phương một tiếng rầm, đập dập nát, khiến đối phương kìm hãm bước chân.
Bởi vì là đánh lén, bọn Tiêu Lương toàn bộ mang theo súng lục, một mình Tiêu Lương che giấu một khẩu giảm thanh, những tên khác, tất cả đều dùng dao găm và tên nỏ, gã này một phát không trúng, tay đưa lên, là muốn bắn tên về phía Hạ Tưởng.
Vừa vẫy tay một cái, sau lưng lóe lên một con dao găm sáng loáng bay tới, không ngờ lại trúng ngay giữa sau lưng, tim gã bị đâm thủng, sinh mạng cũng theo sau mất đi, bỗng nhiên ngã xuống đất, cũng không thế động đậy nửa phần.
Tiêu Lương tuyệt vọng rồi!
Bởi vì cao thủ phi một phát dao găm đoạt mệnh người cuối cùng bên y chính là Tống Lập! Hai đại cao thủ khiến mọi người ngẩng lên nhìn đã tề tựu đông đủ, bây giờ chỉ còn lại một mình y tứ cố vô thân, bình thường y chiến đấu một mình cũng không dám nói có thể chiến thắng bất kỳ Lư Nghĩa hay Tống Lập, bây giờ hai đại cao thủ liên thủ, tuyệt đối chỉ có con đường chết.
Muốn chết, thì cùng nhau chết! Tiêu Lương nghiến răng, đột nhiên kéo chốt thuốc nổ mồi lửa trên người, ném về phía trước, trên người y treo toàn thuốc nổ, vốn dĩ tại thời khắc quan trọng thì có thể bắt cóc con tim, ung dung trốn thoát, không ngờ, lại thành ra chiêu cuối cùng cùng đến chỗ chết.
Thuốc nổ buộc trên người Tiêu Lương không nhiều, y cũng sợ chết, vốn dĩ là muốn dọa người, không phải là ngay từ đầu tiên muốn đấu đến cùng. Sau khi y kéo chốt, đột nhiên bổ nhào về phía Hạ Tưởng.
Chết, cũng muốn Hạ Tưởng đi theo y.
Lư Nghĩa và Tông Lập đứng cách khá xa, hai người kinh hãi, đồng thời bắn tên về phía Tiêu Lương, hai mũi tên đồng thời không bắn trúng sau lưng Tiêu Lương, nhưng Tiêu Lương uy thế không giảm, tuy là lộn vòng trên đất, nhưng vẫn lộn về phía Hạ Tưởng.
Cái chết của Khang Hiếu tạm thời chưa truyền tới Tỉnh ủy Lĩnh Nam, nhưng Ngô Hiểu Dương đã biết rồi. Không những Ngô Hiểu Dương biết được thông tin chính xác đầu tiên, sau khi Quý Trường Hạnh nhận được cuộc gọi bí mật ở Mai Hoa xa xôi, lại than một tiếng, nói:
- Khang Hiếu…. đi nhầm một bước rồi.
Nhưng mà, Quý Trường Hạnh lại không biết là, ông ta đồng thời tiếc thay cho Khang Hiếu, Quý Như Lan cũng giống như Khang Hiếu, đang gặp phải thử thách sinh tử trước nay chưa từng có.
Hoa Vô Khuyết là một tòa biệt thự hai tầng, diện tích tầng trên ít cũng phải hơn 300 mét vuông, chỉ riêng phòng khách, ước chừng cũng 50 mét vuông. Nhưng phòng khách rộng hơn 50 mét vuông đó, dưới cuộc giằng co gay gắt, đột nhiên hiện lên có vẻ nhỏ hẹp lại chật chội.
Quý Như Lan lúc này đã hoàn toàn mất đi vẻ tao nhã và trấn tĩnh, chỉ như một con chim nhỏ hoảng sợ, toàn thân run rẩy bổ nhào vào lòng Hạ Tưởng, hai tay nắm chặt lấy Hạ Tưởng lại không cảm thẩy gò bó, sắc hoa mất đi vẻ đẹp, hoảng hốt sợ sệt.
Hạ Tưởng trấn tĩnh như không, trước mặt đối diện với ba tên áo đen, một người trước mặt lạnh lùng mà vẻ mặt đầy sát khí, sau lưng hắn có hai người, một người sức cùng lực kiệt, một người bị thương mệt mỏi, mà lại luôn chảy máu, hiển nhiên đã không còn chống đỡ được bao nhiêu nữa.
Hạ Tưởng mỉm cười lạnh lùng
- Hẳn ngươi là Tiêu Lương?
Khi Tiêu Lương vừa vào đến, trong nháy mắt đã mất hồn, bởi vì gã dường như không dám tin vào mắt mình nữa, vừa mới chiến đấu ở bên ngoài, âm thanh không nhỏ, chắc chắn kinh động đến bên trong, mà gã đã sớm chú ý đến một thứ khác thường, đó là khi gã vừa phá được phòng tuyến thứ hai, khi vẫn chưa động thủ tiến công phòng tuyến thứ ba, trong biệt thự vốn có tiếng nói chuyện, đột nhiên biến mất.
Lúc đó gã cho rằng chỉ là trùng hợp, bởi vì gã vốn dĩ không tin rằng tính cảnh giác của Hạ Tưởng lại có thể cao như thế. Bên cạnh Hạ Tưởng có gái đẹp, lại ở một ngày tốt đẹp, sớm đã có ý loạn tình mê với nhau, chưa biết chừng còn liếc mắt đưa tình với Quý Như Lan, sau đó câu kết thông gian. Lại không nghĩ, tiêu hao trăm nghìn đắng cay bao vây xung quanh, khi đến trước mặt Hạ Tưởng, Hạ Tưởng vẫn ung dung, dường như đã đợi lâu rồi. Nếu Hạ Tưởng kinh hoàng sợ sệt, Tiêu Lương còn biết trước trong lòng, bây giờ Hạ Tưởng mỉm cười lạnh nhạt nghênh tiếp, khiến gã trong lòng đột nhiên rùng mình, nhớ tới ngày trước có nghe đủ loại tin đồn liên quan tới Hạ Tưởng, không ngờ trong nháy mắt trong lòng đã mất đi tin tưởng phân nửa!
Cái oai của Hạ Tưởng, dũng mãnh như thế này!
- Tôi là Tiêu Lương.
Hít một hơi sâu, nhìn thấy Hạ Tưởng bây giờ đã chỉ có một mình, đồng thời bên người còn có con ghẻ Quý Như Lan. Bọn chúng có ba người, không, không cần ba người, một mình gã cũng đủ giải quyết Hạ Tưởng, sau đó là đến Quý Như Lan, cuối cùng là đốt cháy Hoa Vô Khuyết, ai có thể làm gì được gã? Nghĩ như thế, lòng tin của Tiêu Lương lại nặng thêm, ngông nghênh chắp quyền:
- Phó Bí thư Hạ, xin lỗi, đắc tội rồi, đừng trách tôi xuống tay ác, chỉ trách ngài không biết lượng sức, đắc tội với người không nên đắc tội.
Nói xong, Tiêu Lương liền muốn động thủ.- Đợi một chút.
Hạ Tưởng đưa tay ra, ngăn thế ác hổ chụp mồi của Tiêu Lương, nghiêm trang nói:
- Hôm nay rơi vào tay ngươi, ta gặp khó khăn rồi. Nhưng ta cũng kính phục một nhân vật như ngươi, Tiêu Lương, nhưng ta phải chết một cách rõ ràng... Ngươi đến giết ta vì Ngô Hiểu Dương cho rằng ta hại Ngô Công Tử, nhưng Ngô Hiểu Dương đến Quý Như Lan cũng không buông tha, nhà họ Quý đắc tội chỗ nào với gã, còn có đạo lý gì không?
Luận về thân thủ, Hạ Tưởng vĩnh viễn không như Tiêu Lương, cho dù Hạ Tưởng cũng có chút, nhưng so sánh với Tiêu Lương xuất thân chuyên nghiệp như thế, chỉ như là con mèo ba chân. Nhưng luận trí tuệ, ba Tiêu Lương cũng không so sánh được gần nửa Hạ Tưởng.
Cái gọi là ba thợ sửa giày thối chống lại một Gia Cát Lượng, chẳng qua là cách nói thoái thác tự an ủi, trên thực tế trí tuệ giữa người với người không thể chồng lên được.
Lời vừa rồi của Hạ Tưởng, có ba cái cạm bẫy. Một cái trong đó, trong lời nói có hàm ý Tiêu Lương chịu sự sai khiến của Ngô Hiểu Dương, nếu Tiêu Lương không phủ nhận, cũng sẽ cam chịu Hạ Tưởng chỉ trích, trước mặt thừa nhận Ngô Hiểu Dương đứng sau giật dây.
Thứ hai là, trực tiếp ra lệnh Tiêu Lương muốn giết cả Quý Như Lan, mà không phải là giọng điệu hỏi ý, trừ phi Tiêu Lương thề, không thừa nhận, nếu không, cũng là ngầm thừa nhận sự thật giết Quý Như Lan diệt khẩu. Nguồn:
Thứ ba, đem nhà họ Quý trực tiếp tung ra, tương đương như là khiến nhà họ Quý đứng ở vị trí đối lập với Ngô Hiểu Dương, muốn thử xem trong tất cả kế hoạch của Ngô Hiểu Dương, có kế hoạch nhằm vào nhà họ Quý không.
Nói chuyện với Quý Như Lan từ trước, Hạ Tưởng đã biết được, Quý Như Lan không hề biết toàn bộ kế hoạch của Ngô Hiểu Dương – nói đùa một chút, nếu như Ngô Hiểu Dương đem kế hoạch nói ra với Quý Như Lan, gã chính là tên ngu nhất thế gian.
Ngô Hiểu Dương là đồ ngu sao? Đương nhiên không phải rồi, gã là đối thủ mà Hạ Tưởng thấy vừa cuồng lại có trí tuệ chính trị mạnh mẽ.
Tiêu Lương sửng sốt, trong đầu cảm thấy quay nửa vòng – sở dĩ nói là nửa vòng, là bởi vì gã bị Hạ Tưởng buộc đi vào, cũng là thừa nhận Hạ Tưởng phải chết không nghi ngờ, không sợ khiến Hạ Tưởng làm con quỷ minh bạch – không cần nghĩ ngợi nói:
- Đạo lý gì vậy? Hạ Tưởng, ngươi ban đầu rõ ràng giả bộ hồ đồ. Ngô Công Tử chính là bị ngươi và Quý Như Lan liên kết hại chết. Ông Quý và Quý Như Lan đều là đồng lõa, cho nên, ngươi và Quý Như Lan phải chết, mà trước khi Quý Như Lan chết, ta cũng phải nếm chút mùi vị cô ta chứ, ha ha ha.
Tiêu Lương ngửa mặt lên trời cười to, đột nhiên ngừng cười:
- Bây giờ tiễn ngươi lên đường.
Gã lạnh lùng một tiếng, vung tay.
- Động thủ!
"Phịch!"
Lời Tiêu Lương vừa mới nói ra, bên phải hắn đột nhiên có người ngã xuống đất, co giật không ngừng, giữa cổ đã trúng một mũi tên.
Tiêu Lương lập tức dựng tóc gáy, cảm giác có nguy hiểm nhanh chóng đến gần phía sau lưng, không quan tâm được nhiều, đột nhiên vồ về phía trước, ý đồ như muốn cùng đến chỗ chết với Hạ Tưởng. Bóng dáng vừa mới cử động, đã cảm thấy trên đùi thấy tê, một mũi tên nhỏ đang ở giữa bắp chân.
Mũi tên do thép thô rèn mà thành, lại còn có cạnh, lực bắn cực lớn, dường như đâm xuyên thủng bắp chân Tiêu Lương.
Tiêu Lương chỉ kêu lên một tiếng đau, ngậm chặt răng, thiếu chút nữa đau không thở ra tiếng.
Bắp chân trúng tên, lực nhảy lên trước bị mất hơn nửa, gã bỗng chốc vồ hụt, cách Hạ Tưởng vài mét, cuộn tròn ngay tại chỗ, sau đó giơ tay thủ thế, liền bắn ba phát súng tên đánh lén sau lưng.
Tiêu Lương là Tiêu Lương, thứ tự trong tỷ võ toàn quân là đúng thực lực, tuy là chân bị trúng tên, nhưng tiện thể ngã lộn sang một bên, không những trốn được một mũi tên chí mạng, lại còn nhắm cực chuẩn xác người sau lưng, bắn ba phát súng
Hơn nữa còn bắn trúng ngự!
Tiêu Lương trong lòng thầm vui mừng, vừa mới đắc thủ, đối phướng chắc chắn chết không nghi ngờ gì, không ngờ đối phương chỉ bị bắn lùi ba bước, theo sau có tiếng tức giận, giơ tay lên, lại giương cung nỏ bắn tới.
Áo chống đạn!
Tiêu Lương trong chốc lát đã thấy rõ diện mạo đối phương, mặt chữ điền, lông mày rậm, vẻ mặt không thay đổi, ánh mắt kiên nghị, toàn thân lộ ra sát khí. Người bình thường cho dù mặc áo chống đạn, trúng liên tiếp ba phát toàn thân cũng rất mạnh ngã xuống đất không dậy nổi, đối phương lại thản nhiên không ngờ, giống như không có chuyện gì, có thể thấy đối phương rất tài giỏi.
Hơn nữa, Tiêu Lương cũng nhận ra người này, chính là Lư Nghĩa.
Sao lại có thể là Lư Nghĩa? Không ngờ là Lư Nghĩa – Tiêu Lương kinh ngạc, không phải nói Lư Nghĩa và Tống Lập lúc đó điều động bên ngoài, sao lại có thể bên cạnh Hạ Tưởng được? Nếu nói Tiêu Lương chân tay to đầu óc đơn giản, gã cũng chắc chắn không thừa nhận, nhưng nếu khiến Hạ Tưởng cho gã một cái kết luận, gã thật sự là một thằng ngốc đáng yêu.
Tiêu Lương bị bán đứng rồi, không phải là bị kẻ khác, mà là bị người mà hắn kính yêu nhất -thủ trưởng Ngô Hiểu Dương.
Ngô Hiểu Dương phái Tiêu Lương đi ám sát Hạ Tưởng, dù biết thành bại hay không, đều là chuyện kinh ngạc lớn cho quan cao cấp, tuyệt đối không kết cục. Nhưng không kết cục cũng phải thu dọn, thường có kẻ chịu tội thay mới được. Cho nên, mặc kệ thành bại, mặc kệ Hạ Tưởng có bị giết hay không, Tiêu Lương xong đời rồi. Chính là nói, trong kế hoạch của Ngô Hiểu Dương, Tiêu Lương là con cờ có đi mà không có về.
Bởi vậy, trong khi Tiêu Lương nhận được thông tin xác thực, bện cạnh Hạ Tưởng không có Lư Nghĩa và Tống Lập, thậm chí đến cảnh vệ được Trần Hạo Thiên phái đến cũng bị giảm xuống còn một người, cũng là một trong những nguyên nhân làm cho Tiêu Lương tổn thất trầm trọng ở phòng tuyến thứ ba. Chỉ đáng tiếc, Tiêu Lương đến giờ vẫn chưa tỉnh ngộ, gã kỳ thật đã bị từ bỏ đến vô tình rồi.
Trong lúc Tiêu Lương vừa kinh ngạc, tên nỏ đã đến gần trước người hơn một mét, gã sợ đến hồn bay phách lạc, chỉ lo lần này lại lăn lộn, tránh được yết hầu nhưng không tránh được bả vai. "Phịch" một tiếng, bả vai lại trúng một mũi, giỏi cho tên Lư Nghĩa, vừa đối mặt đã bắn hai mũi tên đều trúng mục tiêu, nhưng gã cũng phải trả giá cực kỳ đau đớn thê thảm, toàn thân đau nhức, khóe miệng bị chảy máu tươi.
Tiêu Lương có hai gã tùy tùng, bị Lư Nghĩa vừa ra tay đã giết chết một tên, tên còn lại khi Lư Nghĩa và Tiêu Lương động thủ, phóng người bổ nhào về phía Hạ Tưởng, trong tay chợt lóe lên, dao găm đâm thẳng vào ngực Hạ Tưởng.
Hạ Tưởng cũng không tránh, nhấc một chân đã cái ghế đã chuẩn bị từ trước, cái ghế bay lên, đổ ập xuống xuống đối phương một tiếng rầm, đập dập nát, khiến đối phương kìm hãm bước chân.
Bởi vì là đánh lén, bọn Tiêu Lương toàn bộ mang theo súng lục, một mình Tiêu Lương che giấu một khẩu giảm thanh, những tên khác, tất cả đều dùng dao găm và tên nỏ, gã này một phát không trúng, tay đưa lên, là muốn bắn tên về phía Hạ Tưởng.
Vừa vẫy tay một cái, sau lưng lóe lên một con dao găm sáng loáng bay tới, không ngờ lại trúng ngay giữa sau lưng, tim gã bị đâm thủng, sinh mạng cũng theo sau mất đi, bỗng nhiên ngã xuống đất, cũng không thế động đậy nửa phần.
Tiêu Lương tuyệt vọng rồi!
Bởi vì cao thủ phi một phát dao găm đoạt mệnh người cuối cùng bên y chính là Tống Lập! Hai đại cao thủ khiến mọi người ngẩng lên nhìn đã tề tựu đông đủ, bây giờ chỉ còn lại một mình y tứ cố vô thân, bình thường y chiến đấu một mình cũng không dám nói có thể chiến thắng bất kỳ Lư Nghĩa hay Tống Lập, bây giờ hai đại cao thủ liên thủ, tuyệt đối chỉ có con đường chết.
Muốn chết, thì cùng nhau chết! Tiêu Lương nghiến răng, đột nhiên kéo chốt thuốc nổ mồi lửa trên người, ném về phía trước, trên người y treo toàn thuốc nổ, vốn dĩ tại thời khắc quan trọng thì có thể bắt cóc con tim, ung dung trốn thoát, không ngờ, lại thành ra chiêu cuối cùng cùng đến chỗ chết.
Thuốc nổ buộc trên người Tiêu Lương không nhiều, y cũng sợ chết, vốn dĩ là muốn dọa người, không phải là ngay từ đầu tiên muốn đấu đến cùng. Sau khi y kéo chốt, đột nhiên bổ nhào về phía Hạ Tưởng.
Chết, cũng muốn Hạ Tưởng đi theo y.
Lư Nghĩa và Tông Lập đứng cách khá xa, hai người kinh hãi, đồng thời bắn tên về phía Tiêu Lương, hai mũi tên đồng thời không bắn trúng sau lưng Tiêu Lương, nhưng Tiêu Lương uy thế không giảm, tuy là lộn vòng trên đất, nhưng vẫn lộn về phía Hạ Tưởng.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Cái chết của Khang Hiếu tạm thời chưa truyền tới Tỉnh ủy Lĩnh Nam, nhưng Ngô Hiểu Dương đã biết rồi. Không những Ngô Hiểu Dương biết được thông tin chính xác đầu tiên, sau khi Quý Trường Hạnh nhận được cuộc gọi bí mật ở Mai Hoa xa xôi, lại than một tiếng, nói:
- Khang Hiếu…. đi nhầm một bước rồi.
Nhưng mà, Quý Trường Hạnh lại không biết là, ông ta đồng thời tiếc thay cho Khang Hiếu, Quý Như Lan cũng giống như Khang Hiếu, đang gặp phải thử thách sinh tử trước nay chưa từng có.
Hoa Vô Khuyết là một tòa biệt thự hai tầng, diện tích tầng trên ít cũng phải hơn 300 mét vuông, chỉ riêng phòng khách, ước chừng cũng 50 mét vuông. Nhưng phòng khách rộng hơn 50 mét vuông đó, dưới cuộc giằng co gay gắt, đột nhiên hiện lên có vẻ nhỏ hẹp lại chật chội.
Quý Như Lan lúc này đã hoàn toàn mất đi vẻ tao nhã và trấn tĩnh, chỉ như một con chim nhỏ hoảng sợ, toàn thân run rẩy bổ nhào vào lòng Hạ Tưởng, hai tay nắm chặt lấy Hạ Tưởng lại không cảm thẩy gò bó, sắc hoa mất đi vẻ đẹp, hoảng hốt sợ sệt.
Hạ Tưởng trấn tĩnh như không, trước mặt đối diện với ba tên áo đen, một người trước mặt lạnh lùng mà vẻ mặt đầy sát khí, sau lưng hắn có hai người, một người sức cùng lực kiệt, một người bị thương mệt mỏi, mà lại luôn chảy máu, hiển nhiên đã không còn chống đỡ được bao nhiêu nữa.
Hạ Tưởng mỉm cười lạnh lùng
- Hẳn ngươi là Tiêu Lương?
Khi Tiêu Lương vừa vào đến, trong nháy mắt đã mất hồn, bởi vì gã dường như không dám tin vào mắt mình nữa, vừa mới chiến đấu ở bên ngoài, âm thanh không nhỏ, chắc chắn kinh động đến bên trong, mà gã đã sớm chú ý đến một thứ khác thường, đó là khi gã vừa phá được phòng tuyến thứ hai, khi vẫn chưa động thủ tiến công phòng tuyến thứ ba, trong biệt thự vốn có tiếng nói chuyện, đột nhiên biến mất.
Lúc đó gã cho rằng chỉ là trùng hợp, bởi vì gã vốn dĩ không tin rằng tính cảnh giác của Hạ Tưởng lại có thể cao như thế. Bên cạnh Hạ Tưởng có gái đẹp, lại ở một ngày tốt đẹp, sớm đã có ý loạn tình mê với nhau, chưa biết chừng còn liếc mắt đưa tình với Quý Như Lan, sau đó câu kết thông gian. Lại không nghĩ, tiêu hao trăm nghìn đắng cay bao vây xung quanh, khi đến trước mặt Hạ Tưởng, Hạ Tưởng vẫn ung dung, dường như đã đợi lâu rồi. Nếu Hạ Tưởng kinh hoàng sợ sệt, Tiêu Lương còn biết trước trong lòng, bây giờ Hạ Tưởng mỉm cười lạnh nhạt nghênh tiếp, khiến gã trong lòng đột nhiên rùng mình, nhớ tới ngày trước có nghe đủ loại tin đồn liên quan tới Hạ Tưởng, không ngờ trong nháy mắt trong lòng đã mất đi tin tưởng phân nửa!
Cái oai của Hạ Tưởng, dũng mãnh như thế này!
- Tôi là Tiêu Lương.
Hít một hơi sâu, nhìn thấy Hạ Tưởng bây giờ đã chỉ có một mình, đồng thời bên người còn có con ghẻ Quý Như Lan. Bọn chúng có ba người, không, không cần ba người, một mình gã cũng đủ giải quyết Hạ Tưởng, sau đó là đến Quý Như Lan, cuối cùng là đốt cháy Hoa Vô Khuyết, ai có thể làm gì được gã? Nghĩ như thế, lòng tin của Tiêu Lương lại nặng thêm, ngông nghênh chắp quyền:
- Phó Bí thư Hạ, xin lỗi, đắc tội rồi, đừng trách tôi xuống tay ác, chỉ trách ngài không biết lượng sức, đắc tội với người không nên đắc tội.
Nói xong, Tiêu Lương liền muốn động thủ.
- Đợi một chút.
Hạ Tưởng đưa tay ra, ngăn thế ác hổ chụp mồi của Tiêu Lương, nghiêm trang nói:
- Hôm nay rơi vào tay ngươi, ta gặp khó khăn rồi. Nhưng ta cũng kính phục một nhân vật như ngươi, Tiêu Lương, nhưng ta phải chết một cách rõ ràng... Ngươi đến giết ta vì Ngô Hiểu Dương cho rằng ta hại Ngô Công Tử, nhưng Ngô Hiểu Dương đến Quý Như Lan cũng không buông tha, nhà họ Quý đắc tội chỗ nào với gã, còn có đạo lý gì không?
Luận về thân thủ, Hạ Tưởng vĩnh viễn không như Tiêu Lương, cho dù Hạ Tưởng cũng có chút, nhưng so sánh với Tiêu Lương xuất thân chuyên nghiệp như thế, chỉ như là con mèo ba chân. Nhưng luận trí tuệ, ba Tiêu Lương cũng không so sánh được gần nửa Hạ Tưởng.
Cái gọi là ba thợ sửa giày thối chống lại một Gia Cát Lượng, chẳng qua là cách nói thoái thác tự an ủi, trên thực tế trí tuệ giữa người với người không thể chồng lên được.
Lời vừa rồi của Hạ Tưởng, có ba cái cạm bẫy. Một cái trong đó, trong lời nói có hàm ý Tiêu Lương chịu sự sai khiến của Ngô Hiểu Dương, nếu Tiêu Lương không phủ nhận, cũng sẽ cam chịu Hạ Tưởng chỉ trích, trước mặt thừa nhận Ngô Hiểu Dương đứng sau giật dây.
Thứ hai là, trực tiếp ra lệnh Tiêu Lương muốn giết cả Quý Như Lan, mà không phải là giọng điệu hỏi ý, trừ phi Tiêu Lương thề, không thừa nhận, nếu không, cũng là ngầm thừa nhận sự thật giết Quý Như Lan diệt khẩu.
Thứ ba, đem nhà họ Quý trực tiếp tung ra, tương đương như là khiến nhà họ Quý đứng ở vị trí đối lập với Ngô Hiểu Dương, muốn thử xem trong tất cả kế hoạch của Ngô Hiểu Dương, có kế hoạch nhằm vào nhà họ Quý không.
Nói chuyện với Quý Như Lan từ trước, Hạ Tưởng đã biết được, Quý Như Lan không hề biết toàn bộ kế hoạch của Ngô Hiểu Dương – nói đùa một chút, nếu như Ngô Hiểu Dương đem kế hoạch nói ra với Quý Như Lan, gã chính là tên ngu nhất thế gian.
Ngô Hiểu Dương là đồ ngu sao? Đương nhiên không phải rồi, gã là đối thủ mà Hạ Tưởng thấy vừa cuồng lại có trí tuệ chính trị mạnh mẽ.
Tiêu Lương sửng sốt, trong đầu cảm thấy quay nửa vòng – sở dĩ nói là nửa vòng, là bởi vì gã bị Hạ Tưởng buộc đi vào, cũng là thừa nhận Hạ Tưởng phải chết không nghi ngờ, không sợ khiến Hạ Tưởng làm con quỷ minh bạch – không cần nghĩ ngợi nói:
- Đạo lý gì vậy? Hạ Tưởng, ngươi ban đầu rõ ràng giả bộ hồ đồ. Ngô Công Tử chính là bị ngươi và Quý Như Lan liên kết hại chết. Ông Quý và Quý Như Lan đều là đồng lõa, cho nên, ngươi và Quý Như Lan phải chết, mà trước khi Quý Như Lan chết, ta cũng phải nếm chút mùi vị cô ta chứ, ha ha ha.
Tiêu Lương ngửa mặt lên trời cười to, đột nhiên ngừng cười:
- Bây giờ tiễn ngươi lên đường.
Gã lạnh lùng một tiếng, vung tay.
- Động thủ!
"Phịch!"
Lời Tiêu Lương vừa mới nói ra, bên phải hắn đột nhiên có người ngã xuống đất, co giật không ngừng, giữa cổ đã trúng một mũi tên.
Tiêu Lương lập tức dựng tóc gáy, cảm giác có nguy hiểm nhanh chóng đến gần phía sau lưng, không quan tâm được nhiều, đột nhiên vồ về phía trước, ý đồ như muốn cùng đến chỗ chết với Hạ Tưởng. Bóng dáng vừa mới cử động, đã cảm thấy trên đùi thấy tê, một mũi tên nhỏ đang ở giữa bắp chân.
Mũi tên do thép thô rèn mà thành, lại còn có cạnh, lực bắn cực lớn, dường như đâm xuyên thủng bắp chân Tiêu Lương.
Tiêu Lương chỉ kêu lên một tiếng đau, ngậm chặt răng, thiếu chút nữa đau không thở ra tiếng.
Bắp chân trúng tên, lực nhảy lên trước bị mất hơn nửa, gã bỗng chốc vồ hụt, cách Hạ Tưởng vài mét, cuộn tròn ngay tại chỗ, sau đó giơ tay thủ thế, liền bắn ba phát súng tên đánh lén sau lưng.
Tiêu Lương là Tiêu Lương, thứ tự trong tỷ võ toàn quân là đúng thực lực, tuy là chân bị trúng tên, nhưng tiện thể ngã lộn sang một bên, không những trốn được một mũi tên chí mạng, lại còn nhắm cực chuẩn xác người sau lưng, bắn ba phát súng
Hơn nữa còn bắn trúng ngự!
Tiêu Lương trong lòng thầm vui mừng, vừa mới đắc thủ, đối phướng chắc chắn chết không nghi ngờ gì, không ngờ đối phương chỉ bị bắn lùi ba bước, theo sau có tiếng tức giận, giơ tay lên, lại giương cung nỏ bắn tới.
Áo chống đạn!
Tiêu Lương trong chốc lát đã thấy rõ diện mạo đối phương, mặt chữ điền, lông mày rậm, vẻ mặt không thay đổi, ánh mắt kiên nghị, toàn thân lộ ra sát khí. Người bình thường cho dù mặc áo chống đạn, trúng liên tiếp ba phát toàn thân cũng rất mạnh ngã xuống đất không dậy nổi, đối phương lại thản nhiên không ngờ, giống như không có chuyện gì, có thể thấy đối phương rất tài giỏi.
Hơn nữa, Tiêu Lương cũng nhận ra người này, chính là Lư Nghĩa.
Sao lại có thể là Lư Nghĩa? Không ngờ là Lư Nghĩa – Tiêu Lương kinh ngạc, không phải nói Lư Nghĩa và Tống Lập lúc đó điều động bên ngoài, sao lại có thể bên cạnh Hạ Tưởng được? Nếu nói Tiêu Lương chân tay to đầu óc đơn giản, gã cũng chắc chắn không thừa nhận, nhưng nếu khiến Hạ Tưởng cho gã một cái kết luận, gã thật sự là một thằng ngốc đáng yêu.
Tiêu Lương bị bán đứng rồi, không phải là bị kẻ khác, mà là bị người mà hắn kính yêu nhất -thủ trưởng Ngô Hiểu Dương.
Ngô Hiểu Dương phái Tiêu Lương đi ám sát Hạ Tưởng, dù biết thành bại hay không, đều là chuyện kinh ngạc lớn cho quan cao cấp, tuyệt đối không kết cục. Nhưng không kết cục cũng phải thu dọn, thường có kẻ chịu tội thay mới được. Cho nên, mặc kệ thành bại, mặc kệ Hạ Tưởng có bị giết hay không, Tiêu Lương xong đời rồi. Chính là nói, trong kế hoạch của Ngô Hiểu Dương, Tiêu Lương là con cờ có đi mà không có về.
Bởi vậy, trong khi Tiêu Lương nhận được thông tin xác thực, bện cạnh Hạ Tưởng không có Lư Nghĩa và Tống Lập, thậm chí đến cảnh vệ được Trần Hạo Thiên phái đến cũng bị giảm xuống còn một người, cũng là một trong những nguyên nhân làm cho Tiêu Lương tổn thất trầm trọng ở phòng tuyến thứ ba. Chỉ đáng tiếc, Tiêu Lương đến giờ vẫn chưa tỉnh ngộ, gã kỳ thật đã bị từ bỏ đến vô tình rồi.
Trong lúc Tiêu Lương vừa kinh ngạc, tên nỏ đã đến gần trước người hơn một mét, gã sợ đến hồn bay phách lạc, chỉ lo lần này lại lăn lộn, tránh được yết hầu nhưng không tránh được bả vai. "Phịch" một tiếng, bả vai lại trúng một mũi, giỏi cho tên Lư Nghĩa, vừa đối mặt đã bắn hai mũi tên đều trúng mục tiêu, nhưng gã cũng phải trả giá cực kỳ đau đớn thê thảm, toàn thân đau nhức, khóe miệng bị chảy máu tươi.
Tiêu Lương có hai gã tùy tùng, bị Lư Nghĩa vừa ra tay đã giết chết một tên, tên còn lại khi Lư Nghĩa và Tiêu Lương động thủ, phóng người bổ nhào về phía Hạ Tưởng, trong tay chợt lóe lên, dao găm đâm thẳng vào ngực Hạ Tưởng.
Hạ Tưởng cũng không tránh, nhấc một chân đã cái ghế đã chuẩn bị từ trước, cái ghế bay lên, đổ ập xuống xuống đối phương một tiếng rầm, đập dập nát, khiến đối phương kìm hãm bước chân.
Bởi vì là đánh lén, bọn Tiêu Lương toàn bộ mang theo súng lục, một mình Tiêu Lương che giấu một khẩu giảm thanh, những tên khác, tất cả đều dùng dao găm và tên nỏ, gã này một phát không trúng, tay đưa lên, là muốn bắn tên về phía Hạ Tưởng.
Vừa vẫy tay một cái, sau lưng lóe lên một con dao găm sáng loáng bay tới, không ngờ lại trúng ngay giữa sau lưng, tim gã bị đâm thủng, sinh mạng cũng theo sau mất đi, bỗng nhiên ngã xuống đất, cũng không thế động đậy nửa phần.
Tiêu Lương tuyệt vọng rồi!
Bởi vì cao thủ phi một phát dao găm đoạt mệnh người cuối cùng bên y chính là Tống Lập! Hai đại cao thủ khiến mọi người ngẩng lên nhìn đã tề tựu đông đủ, bây giờ chỉ còn lại một mình y tứ cố vô thân, bình thường y chiến đấu một mình cũng không dám nói có thể chiến thắng bất kỳ Lư Nghĩa hay Tống Lập, bây giờ hai đại cao thủ liên thủ, tuyệt đối chỉ có con đường chết.
Muốn chết, thì cùng nhau chết! Tiêu Lương nghiến răng, đột nhiên kéo chốt thuốc nổ mồi lửa trên người, ném về phía trước, trên người y treo toàn thuốc nổ, vốn dĩ tại thời khắc quan trọng thì có thể bắt cóc con tim, ung dung trốn thoát, không ngờ, lại thành ra chiêu cuối cùng cùng đến chỗ chết.
Thuốc nổ buộc trên người Tiêu Lương không nhiều, y cũng sợ chết, vốn dĩ là muốn dọa người, không phải là ngay từ đầu tiên muốn đấu đến cùng. Sau khi y kéo chốt, đột nhiên bổ nhào về phía Hạ Tưởng.
Chết, cũng muốn Hạ Tưởng đi theo y.
Lư Nghĩa và Tông Lập đứng cách khá xa, hai người kinh hãi, đồng thời bắn tên về phía Tiêu Lương, hai mũi tên đồng thời không bắn trúng sau lưng Tiêu Lương, nhưng Tiêu Lương uy thế không giảm, tuy là lộn vòng trên đất, nhưng vẫn lộn về phía Hạ Tưởng.