Ngay đợt áp lực thứ hai, Trương Lực rốt cục mở miệng.
Lúc trước ở Dương Thành, Trương Lực bị bắt nhưng từ đầu tới cuối đều không nói gì như thể câm điếc vậy. Mặc cho đe dọa hoặc cưỡng bức, dụ lợi thế nào, mặt y vẫn xám xịt không nói một lời.
Sau khi tới Bắc Kinh, Trương Lực vẫn không nói gì giống như lúc trước.
Trái ngược với việc Trương Lực không mở miệng nói chuyện, Mộc Phong lại theo một kiểu khác. Bất cứ ai đến thẩm vấn, gã đều kiên cường trả lời bằng bốn chữ "Không thể trả lời!"
Đến khi có người tức giận muốn tra tấn gã lại bị Phù Uyên bảo ngừng.
Cuối cùng, các nhân viên liên quan cũng đạt thành một nhận thức chung, không thể áp dụng thủ đoạn theo quy tắc thông thường đối với Mộc Phong. Dù sao sau lưng Mộc Phong có Phù Uyên, có lão Cổ, thậm chí còn có nhà họ Quý. Nghe nói ngay cả lão Trịnh cũng chú ý tới vụ án của Mộc Phong. Chỉ cần Mộc Phong chịu một chút thương tích, mấy ông cụ chỉ cần ồn ào một chút liền trở thành sự kiện lớn, sẽ không ai chịu đựng nổi.
Như vậy có thể xử trí Trương Lực thoải mái một chút không nhỉ?
Kết quả là ngay khi chuẩn bị ra tay với Trương Lực, áp dụng các thủ đoạn không theo quy tắc thông thường, cho dù khiến Trương Lực chết đi sống lại cũng phải khiến y mở miệng thì lời nói của Mễ Kỷ Hỏa liền thông qua một con đường đặc biệt truyền tới tai quân ủy.
Như thể cực kỳ ăn ý, Mễ Kỷ Hỏa vừa dứt lời ở Lĩnh Nam thì Trương Lực vốn hoàn toàn không hề có liên hệ gì với bên ngoài, giờ cũng mở miệng tại quân ủy.
Nếu Mễ Kỷ Hỏa chỉ là một Chủ tịch tỉnh bình thường thì lời của ông ta đối với quân ủy cũng sẽ không hề có sức ảnh hưởng gì, nhưng vấn đề là thân phận của Mễ Kỷ Hỏa rất đặc biệt, hơn nữa lúc trước ông ta vẫn im lặng đối với sự kiện Trương Lực khiến người ta cân nhắc không ra.
Hiện tại càng làm cho người ta không thể không liên tưởng chính là thái độ của Mễ Kỷ Hỏa đối với sự kiện Trương Lực lại ra ngoài dự tính của không ít người.
Người bình thường sẽ cho rằng chắc chắn Mễ Kỷ Hỏa sẽ thanh minh cho bản thân nhưng đồng thời cũng sẽ không đưa ra nhận định đối với sự kiện Trương Lực, vì dù sao hiện tại quân ủy còn chưa có kết quả điều tra chính thức. Ai ngờ rằng ngay tại hội nghị thường vụ tỉnh ủy, Mễ Kỷ Hỏa lại nói:
- Đồng chí Trương Lực cầm dao hành hung đương nhiên là khiếm khuyết trong tính cách của cá nhân, nhưng là có nguyên nhân khách quan, không thể đổ hoàn toàn trách nhiệm lên một mình đồng chí Trương Lực được. Cũng cần phải nghĩ lại một chút vì sao người kia lại lui tới thân thiết với nhân viên của Tỉnh ủy?
Lời nói của Mễ Kỷ Hỏa như một lời cảnh báo đập vang trong lòng người nào đó ở quân ủy. Cũng không ai dám xác định lời nói của Mễ Kỷ Hỏa là ý tứ của bản thân hay là ám chỉ của Tổng bí thư. Nếu là mấy tháng trước, khi Mễ Kỷ Hỏa còn chưa tới tỉnh Lĩnh Nam làm Chủ tịch tỉnh, ông ta vẫn còn là Chánh văn phòng của Tổng bí thư, ông ta nói như vậy chắc chắn là ý tứ của Tổng bí thư.
Nhưng hiện tại ông ta đã không còn là Chánh văn phòng của Tổng bí thư, vậy lời nói của ông ta liệu có phải là ống loa của Tổng bí thư nữa hay không?
Mà càng làm cho người nào đó ở quân ủy bất an là: tuy rằng ở hội nghị thường vụ, Tổng bí thư ủng hộ lập trường của Trần Hạo Thiên, nhưng cho đến hiện tại, đối với sự kiện Trương Lực ám sát Ngô Hiểu Dương, Tổng bí thư cũng không hề lấy thân phận Chủ tịch quân ủy để đưa ra bất cứ chỉ thị rõ ràng nào, khiến cho kẻ đứng sau màn thao túng vốn chỉ lo sự tình không náo lớn, giờ trong lòng luôn luôn căng thẳng.
Nhưng việc đã đến nước này chỉ có đường tiến về phía trước, không có đường lùi. Nếu lời của Mễ Kỷ Hỏa chỉ là thuận miệng nói chuyện ở hội nghị thường vụ tỉnh Lĩnh Nam, coi như không phải tỏ thái độ công khai, bên quân ủy và kẻ đứng sau màn thương lượng xong, quyết định nhất định phải phấn chấn tiến lên, bắt Trương Lực, nếu không sẽ không còn sức trả đòn đối với thế phản kích sấm sét của Hạ Tưởng.
Còn chưa động tới Trương Lực thì Trương Lực đã chủ động mở miệng khiến người ta phải chấn động.
Càng khiến cho người ta giật mình chính là Trương Lực vừa không cung khai vừa không nhận sai mà là khiêu khích trắng trợn.
- Tôi đã nghĩ thông rồi, nên nói một ít với các ông. Các ông cao hứng quá sớm đó, nghĩ rằng tóm được tôi là có thể lật lại bản án rác rưởi cho Ngô Hiểu Dương sao? Nói cho các ông biết, không cần bao lâu, các ông sẽ bị trói trên cây cột sỉ nhục của lịch sử cùng với Ngô Hiểu Dương!
Đối với người có tầm nhìn hạn hẹp, nói về cây cột sỉ nhục của lịch sử hiển nhiên không có độ sát thương cao, bọn họ chỉ chú ý ích lợi trước mắt, chưa bao giờ nghĩ lâu dài. Lời nói của Trương Lực chỉ làm bọn họ hơi kinh hãi nhưng sau đó đều cười nhạo Trương Lực vô tri:
- Giờ này là lúc nào rồi mà Trương Lực mày còn mạnh mồm chứ? Nói cho mày biết, đã vào quân ủy thì mày đừng nghĩ có thể đi ra ngoài mà không hề tổn hao gì. Hiện tại không ai có thể bảo vệ được mày. Trừ khi mày giải thích rõ ràng vấn đề, nếu không mày cứ chờ tới địa ngục nhân gian đi!
- Ha ha, chúng mày ngoại trừ biết tra tấn hoặc dùng người thân để uy hiếp thì có thể biết làm gì chứ? Có bản lĩnh thì thu phục quần đảo Nam Hải đi, có bản lĩnh thì đi đảo Điếu Ngư câu cá đi? Ngoại trừ biết đấu tranh nội bộ, bắt nạt người một nhà thì chúng mày chính là một đám thùng cơm giống như bầy lợn được người dân nuôi dưỡng. Ăn cơm của người nhưng lại không làm việc của người!
Bốp!
Kẻ bị Trương Lực mắng thẹn quá hóa giận, tát Trương Lực một phát:
- Còn nói hươu nói vượn, tao cắt cái lưỡi chó của mày.
Khóe miệng chảy máu tươi nhưng Trương Lực vẫn cười lạnh không ngừng:
- Nói thật cho mày biết, chúng mày chọc giận Phó bí thư Hạ thì sớm muộn gì cũng sẽ chết rất thảm. Lại nói cho chúng mày biết một sự thật, không phải chúng mày muốn tao khai ra rằng Phó bí thư Hạ là hung phạm đứng phía sau màn sao? Tao nhổ vào. Ngô Hiểu Dương mới đúng là hung phạm đứng phía sau màn. Mày có tin không, tất cả những đoạn đối thoại giữa Ngô Hiểu Dương và tao, còn cả âm mưu của gã nữa, tao đều có ghi chép tỉ mỉ, có cả video và ghi âm, tất cả đều cất giữ ở nước ngoài. Chúng mày đừng nghĩ tìm được. Hiện tại đã đến giờ, chúng sẽ được tự động cấp cho Phó bí thư Hạ. Đến lúc đó tất cả những người có liên quan tới Ngô Hiểu Dương sẽ bị kéo xuống nước. Ha ha ha.... Mày, mày, và cả mày nữa, cả đám chúng mày đều đừng mơ toàn thân trở ra. Không chết cũng mất một lớp da...
Trương Lực cười như điên cuồng, kết hợp với vết máu nơi khóe miệng tạo nên một hình ảnh tương phản, hơn nữa vẻ mặt của y giống như bị điên khiến người ta không rét mà run.
Nhân viên thẩm vấn vốn tưởng rằng Trương Lực mở miệng sẽ có đột phá tiến triển, kết quả đúng là có đột phá tiến triển nhưng lại đột phá tiến triển đối với Ngô Hiểu Dương mà không phải là Hạ Tưởng. Tuy Trương Lực giống như bị điên nhưng lại không thể không tin lời của y, nhân viên thẩm vấn liền báo cáo với cấp trên để xin chỉ thị.
Kẻ đứng sau màn nghe xong liền ý thức được rằng tình thế đã rất nghiêm trọng, vượt qua sự khống chế. Gã còn chưa nghĩ ra được sách lược để ứng phó lại truyền đến tin tức Hứa Quan Hoa cũng mở miệng.
Sao cả ngậm miệng và mở miệng đều cùng một lúc như vậy chứ?
Kẻ đứng sau màn vốn đang bị thế công bên ngoài của Hạ Tưởng đánh cho sứt đầu mẻ trán, còn chưa nghĩ ra được ý đồ thực sự của Hạ Tưởng thì lại bị Trương Lực và Hứa Quan Hoa liên tiếp mở miệng khiến gã trở tay không kịp.
Nếu Hạ Tưởng bố trí thế cục ở bên ngoài là giăng lưới, như vậy liệu Mộc Phong và Hứa Quan Hoa đồng thời mở miệng, lại thêm Mễ Kỷ Hỏa tỏ thái độ, có phải là ám chỉ rằng Hạ Tưởng đang tiến vào giai đoạn thu lưới toàn diện hay không? Kẻ đứng sau màn cảm thấy trong lòng cực kỳ bất an.
Trận chiến bên ngoài khiến gã gần như không còn sức nữa, bởi vì trước đó gã căn bản không nghĩ rằng Hạ Tưởng sẽ xâm nhập từ vấn đề an toàn thực phẩm, càng không dự đoán được các nơi gió nổi mây phun như vậy, lại thêm cả tài chính hô ứng từ nước ngoài. Theo nguồn tin tức đáng tin cậy thả ra phong thanh khoản đầu tư nước ngoài 200 triệu đô la Mỹ, các nơi nghe được lập tức đều hành động, tranh thủ muốn kéo khoản đầu tư này về tỉnh mình, vấn đề an toàn thực phẩm lại được nêu cao, tới giai đoạn tráo bài một lần nữa.
Lợi ích kinh tế đi trước chính trị. Kẻ đứng sau màn vẫn nhiều năm đắm chìm trong quyền mưu chính trị, nghiên cứu kinh tế không đủ sâu sắc. Cũng không phải là gã không hiểu gì về kinh tế mà sự thật là đám con ông cháu cha con nhà quyền thế vẫn luôn luôn thờ phụng nguyên tắc quyền lực là tối thượng, cứ nghĩ rằng Hạ Tưởng chẳng qua chỉ là dựa thế, đầu cơ, phô trương thanh thế mà thôi, không ngờ sự việc lại trở nên như vậy.
Càng khiến cho gã buồn bực chính là gần như tất cả các ngành công nghiệp thực phẩm bị động tới đều có quan hệ ích lợi trực tiếp hoặc gián tiếp liên quan tới gã và bộ phận cao tầng trong quân ủy che chở cho Ngô Hiểu Dương. Điều này thể hiện Hạ Tưởng có sự chuẩn bị từ trước, ra đòn chuẩn xác và sắc bén chứ không phải là bắn tên không đích.
Hạ Tưởng quá âm hiểm, giả dối khiến người ta khó lòng phòng bị.
Càng khiến kẻ đứng sau màn thêm buồn bực, nhớn nhác chính là chẳng những không hề ít tỉnh vươn cành ô liu ra đối với khoản đầu tư 200 triệu đô la Mỹ, giá cổ phiếu của các công ty có vấn đề về an toàn thực phẩm bị sụt giảm nghiêm trọng, hơn nữa tài chính nước ngoài còn công khai tuyên bố sẵn sàng phụ trách và hợp tác đầu tư với những công ty đó.
Nói là hợp tác đầu tư chỉ là vỏ bề ngoài, thực tế chính là thu mua cổ phần khống chế.
Phong thanh vừa ra, cổ phiếu của mấy công ty thực phẩm liên quan đều giảm giá rất mạnh.
Lẽ ra có đầu tư bên ngoài rót vào thì giá cổ phiếu phải tăng mới đúng, ngược lại bị giảm giá mạnh chứng minh có người thao túng cổ phiếu của mấy công ty thực phẩm đó.
Chèn ép mọi mặt, giỏi thật! Gần như là tỉ mỉ từng tí, tính toán không chút sơ hở khiến các công ty thực phẩm không có chút cơ hội nào để thở! Kẻ đứng sau màn luôn tự nhận đã nhiều năm kinh doanh, vừa có thủ đoạn vừa có quyền mưu, muốn đá Hạ Tưởng ngã ngựa chỉ là chuyện đơn giản, không ngờ hại người không được lại bị người hại. Dưới thế tấn công liên tục của Hạ Tưởng, rốt cục trong lòng gã cũng nảy sinh một tia khủng hoảng.
Chẳng lẽ sắp thành công rồi còn thất bại sao?
Câu nói của Hứa Quan Hoa đã trả lời cho sự lo lắng của kẻ đứng sau màn.
Tình cảnh của Hứa Quan Hoa trong quân ủy tốt hơn rất nhiều so với Mộc Phong, vừa không bị giam giữ vừa không bị giám thị quá nhiều, chỉ xem như giam lỏng mà thôi, vẫn được ăn uống thoải mái chỉ có điều không được có ai bên cạnh. Tuy nhiên ngay cả như vậy, với cấp bậc của Hứa Quan Hoa thì cũng là bị ghẻ lạnh.
Sau khi Trương Lực mở miệng và trước khi Hứa Quan Hoa mở miệng, Mộc Phong cũng mở miệng. Chỉ có điều khác với câu nói muôn thuở "không thể báo cáo" của y lúc trước, Mộc Phong vừa mở miệng liền lộ ra một bí mật lớn.
- Nói cho các anh một bí mật. Sự tình sẽ được bộc lộ rõ ràng rất nhanh. Mỗi kẻ đứng sai đội ngũ các anh sẽ phải trả giá đau đớn thê thảm. Ha ha..., nói không chừng còn phải do tôi tự mình thi hành bản án!
Nếu lời nói của Mộc Phong là kiêu ngạo và khoa trương thì tiếp đó Hứa Quan Hoa mở miệng liền càng khiến người ta cảm giác lạnh lẽo.
- Các đồng chí, có một ngày các vị đi ra pháp trường, xin đừng oán giận người khác. Chỉ trách các vị đứng sai đội ngũ. Ở địa phương mà đứng sai đội ngũ thì nhiều lắm là để đó không dùng, nhưng trong quân đội mà đứng sai đội ngũ thì có khả năng phải trả giá bằng chính sinh mạng. Tuy nhiên cũng đừng quá khổ sở, ít nhất tôi cũng sẽ nhớ các vị.
Ngay đợt áp lực thứ hai, Trương Lực rốt cục mở miệng.
Lúc trước ở Dương Thành, Trương Lực bị bắt nhưng từ đầu tới cuối đều không nói gì như thể câm điếc vậy. Mặc cho đe dọa hoặc cưỡng bức, dụ lợi thế nào, mặt y vẫn xám xịt không nói một lời.
Sau khi tới Bắc Kinh, Trương Lực vẫn không nói gì giống như lúc trước.
Trái ngược với việc Trương Lực không mở miệng nói chuyện, Mộc Phong lại theo một kiểu khác. Bất cứ ai đến thẩm vấn, gã đều kiên cường trả lời bằng bốn chữ "Không thể trả lời!"
Đến khi có người tức giận muốn tra tấn gã lại bị Phù Uyên bảo ngừng.
Cuối cùng, các nhân viên liên quan cũng đạt thành một nhận thức chung, không thể áp dụng thủ đoạn theo quy tắc thông thường đối với Mộc Phong. Dù sao sau lưng Mộc Phong có Phù Uyên, có lão Cổ, thậm chí còn có nhà họ Quý. Nghe nói ngay cả lão Trịnh cũng chú ý tới vụ án của Mộc Phong. Chỉ cần Mộc Phong chịu một chút thương tích, mấy ông cụ chỉ cần ồn ào một chút liền trở thành sự kiện lớn, sẽ không ai chịu đựng nổi.
Như vậy có thể xử trí Trương Lực thoải mái một chút không nhỉ?
Kết quả là ngay khi chuẩn bị ra tay với Trương Lực, áp dụng các thủ đoạn không theo quy tắc thông thường, cho dù khiến Trương Lực chết đi sống lại cũng phải khiến y mở miệng thì lời nói của Mễ Kỷ Hỏa liền thông qua một con đường đặc biệt truyền tới tai quân ủy.
Như thể cực kỳ ăn ý, Mễ Kỷ Hỏa vừa dứt lời ở Lĩnh Nam thì Trương Lực vốn hoàn toàn không hề có liên hệ gì với bên ngoài, giờ cũng mở miệng tại quân ủy.
Nếu Mễ Kỷ Hỏa chỉ là một Chủ tịch tỉnh bình thường thì lời của ông ta đối với quân ủy cũng sẽ không hề có sức ảnh hưởng gì, nhưng vấn đề là thân phận của Mễ Kỷ Hỏa rất đặc biệt, hơn nữa lúc trước ông ta vẫn im lặng đối với sự kiện Trương Lực khiến người ta cân nhắc không ra.
Hiện tại càng làm cho người ta không thể không liên tưởng chính là thái độ của Mễ Kỷ Hỏa đối với sự kiện Trương Lực lại ra ngoài dự tính của không ít người.
Người bình thường sẽ cho rằng chắc chắn Mễ Kỷ Hỏa sẽ thanh minh cho bản thân nhưng đồng thời cũng sẽ không đưa ra nhận định đối với sự kiện Trương Lực, vì dù sao hiện tại quân ủy còn chưa có kết quả điều tra chính thức. Ai ngờ rằng ngay tại hội nghị thường vụ tỉnh ủy, Mễ Kỷ Hỏa lại nói:
- Đồng chí Trương Lực cầm dao hành hung đương nhiên là khiếm khuyết trong tính cách của cá nhân, nhưng là có nguyên nhân khách quan, không thể đổ hoàn toàn trách nhiệm lên một mình đồng chí Trương Lực được. Cũng cần phải nghĩ lại một chút vì sao người kia lại lui tới thân thiết với nhân viên của Tỉnh ủy?Lời nói của Mễ Kỷ Hỏa như một lời cảnh báo đập vang trong lòng người nào đó ở quân ủy. Cũng không ai dám xác định lời nói của Mễ Kỷ Hỏa là ý tứ của bản thân hay là ám chỉ của Tổng bí thư. Nếu là mấy tháng trước, khi Mễ Kỷ Hỏa còn chưa tới tỉnh Lĩnh Nam làm Chủ tịch tỉnh, ông ta vẫn còn là Chánh văn phòng của Tổng bí thư, ông ta nói như vậy chắc chắn là ý tứ của Tổng bí thư.
Nhưng hiện tại ông ta đã không còn là Chánh văn phòng của Tổng bí thư, vậy lời nói của ông ta liệu có phải là ống loa của Tổng bí thư nữa hay không?
Mà càng làm cho người nào đó ở quân ủy bất an là: tuy rằng ở hội nghị thường vụ, Tổng bí thư ủng hộ lập trường của Trần Hạo Thiên, nhưng cho đến hiện tại, đối với sự kiện Trương Lực ám sát Ngô Hiểu Dương, Tổng bí thư cũng không hề lấy thân phận Chủ tịch quân ủy để đưa ra bất cứ chỉ thị rõ ràng nào, khiến cho kẻ đứng sau màn thao túng vốn chỉ lo sự tình không náo lớn, giờ trong lòng luôn luôn căng thẳng.
Nhưng việc đã đến nước này chỉ có đường tiến về phía trước, không có đường lùi. Nếu lời của Mễ Kỷ Hỏa chỉ là thuận miệng nói chuyện ở hội nghị thường vụ tỉnh Lĩnh Nam, coi như không phải tỏ thái độ công khai, bên quân ủy và kẻ đứng sau màn thương lượng xong, quyết định nhất định phải phấn chấn tiến lên, bắt Trương Lực, nếu không sẽ không còn sức trả đòn đối với thế phản kích sấm sét của Hạ Tưởng.
Còn chưa động tới Trương Lực thì Trương Lực đã chủ động mở miệng khiến người ta phải chấn động.
Càng khiến cho người ta giật mình chính là Trương Lực vừa không cung khai vừa không nhận sai mà là khiêu khích trắng trợn.
- Tôi đã nghĩ thông rồi, nên nói một ít với các ông. Các ông cao hứng quá sớm đó, nghĩ rằng tóm được tôi là có thể lật lại bản án rác rưởi cho Ngô Hiểu Dương sao? Nói cho các ông biết, không cần bao lâu, các ông sẽ bị trói trên cây cột sỉ nhục của lịch sử cùng với Ngô Hiểu Dương!
Đối với người có tầm nhìn hạn hẹp, nói về cây cột sỉ nhục của lịch sử hiển nhiên không có độ sát thương cao, bọn họ chỉ chú ý ích lợi trước mắt, chưa bao giờ nghĩ lâu dài. Lời nói của Trương Lực chỉ làm bọn họ hơi kinh hãi nhưng sau đó đều cười nhạo Trương Lực vô tri:
- Giờ này là lúc nào rồi mà Trương Lực mày còn mạnh mồm chứ? Nói cho mày biết, đã vào quân ủy thì mày đừng nghĩ có thể đi ra ngoài mà không hề tổn hao gì. Hiện tại không ai có thể bảo vệ được mày. Trừ khi mày giải thích rõ ràng vấn đề, nếu không mày cứ chờ tới địa ngục nhân gian đi!
- Ha ha, chúng mày ngoại trừ biết tra tấn hoặc dùng người thân để uy hiếp thì có thể biết làm gì chứ? Có bản lĩnh thì thu phục quần đảo Nam Hải đi, có bản lĩnh thì đi đảo Điếu Ngư câu cá đi? Ngoại trừ biết đấu tranh nội bộ, bắt nạt người một nhà thì chúng mày chính là một đám thùng cơm giống như bầy lợn được người dân nuôi dưỡng. Ăn cơm của người nhưng lại không làm việc của người!
Bốp!
Kẻ bị Trương Lực mắng thẹn quá hóa giận, tát Trương Lực một phát:
- Còn nói hươu nói vượn, tao cắt cái lưỡi chó của mày.
Khóe miệng chảy máu tươi nhưng Trương Lực vẫn cười lạnh không ngừng:
- Nói thật cho mày biết, chúng mày chọc giận Phó bí thư Hạ thì sớm muộn gì cũng sẽ chết rất thảm. Lại nói cho chúng mày biết một sự thật, không phải chúng mày muốn tao khai ra rằng Phó bí thư Hạ là hung phạm đứng phía sau màn sao? Tao nhổ vào. Ngô Hiểu Dương mới đúng là hung phạm đứng phía sau màn. Mày có tin không, tất cả những đoạn đối thoại giữa Ngô Hiểu Dương và tao, còn cả âm mưu của gã nữa, tao đều có ghi chép tỉ mỉ, có cả video và ghi âm, tất cả đều cất giữ ở nước ngoài. Chúng mày đừng nghĩ tìm được. Hiện tại đã đến giờ, chúng sẽ được tự động cấp cho Phó bí thư Hạ. Đến lúc đó tất cả những người có liên quan tới Ngô Hiểu Dương sẽ bị kéo xuống nước. Ha ha ha.... Mày, mày, và cả mày nữa, cả đám chúng mày đều đừng mơ toàn thân trở ra. Không chết cũng mất một lớp da...
Trương Lực cười như điên cuồng, kết hợp với vết máu nơi khóe miệng tạo nên một hình ảnh tương phản, hơn nữa vẻ mặt của y giống như bị điên khiến người ta không rét mà run.
Nhân viên thẩm vấn vốn tưởng rằng Trương Lực mở miệng sẽ có đột phá tiến triển, kết quả đúng là có đột phá tiến triển nhưng lại đột phá tiến triển đối với Ngô Hiểu Dương mà không phải là Hạ Tưởng. Tuy Trương Lực giống như bị điên nhưng lại không thể không tin lời của y, nhân viên thẩm vấn liền báo cáo với cấp trên để xin chỉ thị.
Kẻ đứng sau màn nghe xong liền ý thức được rằng tình thế đã rất nghiêm trọng, vượt qua sự khống chế. Gã còn chưa nghĩ ra được sách lược để ứng phó lại truyền đến tin tức Hứa Quan Hoa cũng mở miệng.
Sao cả ngậm miệng và mở miệng đều cùng một lúc như vậy chứ?
Kẻ đứng sau màn vốn đang bị thế công bên ngoài của Hạ Tưởng đánh cho sứt đầu mẻ trán, còn chưa nghĩ ra được ý đồ thực sự của Hạ Tưởng thì lại bị Trương Lực và Hứa Quan Hoa liên tiếp mở miệng khiến gã trở tay không kịp.
Nếu Hạ Tưởng bố trí thế cục ở bên ngoài là giăng lưới, như vậy liệu Mộc Phong và Hứa Quan Hoa đồng thời mở miệng, lại thêm Mễ Kỷ Hỏa tỏ thái độ, có phải là ám chỉ rằng Hạ Tưởng đang tiến vào giai đoạn thu lưới toàn diện hay không? Kẻ đứng sau màn cảm thấy trong lòng cực kỳ bất an.
Trận chiến bên ngoài khiến gã gần như không còn sức nữa, bởi vì trước đó gã căn bản không nghĩ rằng Hạ Tưởng sẽ xâm nhập từ vấn đề an toàn thực phẩm, càng không dự đoán được các nơi gió nổi mây phun như vậy, lại thêm cả tài chính hô ứng từ nước ngoài. Theo nguồn tin tức đáng tin cậy thả ra phong thanh khoản đầu tư nước ngoài 200 triệu đô la Mỹ, các nơi nghe được lập tức đều hành động, tranh thủ muốn kéo khoản đầu tư này về tỉnh mình, vấn đề an toàn thực phẩm lại được nêu cao, tới giai đoạn tráo bài một lần nữa.
Lợi ích kinh tế đi trước chính trị. Kẻ đứng sau màn vẫn nhiều năm đắm chìm trong quyền mưu chính trị, nghiên cứu kinh tế không đủ sâu sắc. Cũng không phải là gã không hiểu gì về kinh tế mà sự thật là đám con ông cháu cha con nhà quyền thế vẫn luôn luôn thờ phụng nguyên tắc quyền lực là tối thượng, cứ nghĩ rằng Hạ Tưởng chẳng qua chỉ là dựa thế, đầu cơ, phô trương thanh thế mà thôi, không ngờ sự việc lại trở nên như vậy.
Càng khiến cho gã buồn bực chính là gần như tất cả các ngành công nghiệp thực phẩm bị động tới đều có quan hệ ích lợi trực tiếp hoặc gián tiếp liên quan tới gã và bộ phận cao tầng trong quân ủy che chở cho Ngô Hiểu Dương. Điều này thể hiện Hạ Tưởng có sự chuẩn bị từ trước, ra đòn chuẩn xác và sắc bén chứ không phải là bắn tên không đích.
Hạ Tưởng quá âm hiểm, giả dối khiến người ta khó lòng phòng bị.
Càng khiến kẻ đứng sau màn thêm buồn bực, nhớn nhác chính là chẳng những không hề ít tỉnh vươn cành ô liu ra đối với khoản đầu tư 200 triệu đô la Mỹ, giá cổ phiếu của các công ty có vấn đề về an toàn thực phẩm bị sụt giảm nghiêm trọng, hơn nữa tài chính nước ngoài còn công khai tuyên bố sẵn sàng phụ trách và hợp tác đầu tư với những công ty đó.
Nói là hợp tác đầu tư chỉ là vỏ bề ngoài, thực tế chính là thu mua cổ phần khống chế.
Phong thanh vừa ra, cổ phiếu của mấy công ty thực phẩm liên quan đều giảm giá rất mạnh.
Lẽ ra có đầu tư bên ngoài rót vào thì giá cổ phiếu phải tăng mới đúng, ngược lại bị giảm giá mạnh chứng minh có người thao túng cổ phiếu của mấy công ty thực phẩm đó.
Chèn ép mọi mặt, giỏi thật! Gần như là tỉ mỉ từng tí, tính toán không chút sơ hở khiến các công ty thực phẩm không có chút cơ hội nào để thở! Kẻ đứng sau màn luôn tự nhận đã nhiều năm kinh doanh, vừa có thủ đoạn vừa có quyền mưu, muốn đá Hạ Tưởng ngã ngựa chỉ là chuyện đơn giản, không ngờ hại người không được lại bị người hại. Dưới thế tấn công liên tục của Hạ Tưởng, rốt cục trong lòng gã cũng nảy sinh một tia khủng hoảng.
Chẳng lẽ sắp thành công rồi còn thất bại sao?
Câu nói của Hứa Quan Hoa đã trả lời cho sự lo lắng của kẻ đứng sau màn.
Tình cảnh của Hứa Quan Hoa trong quân ủy tốt hơn rất nhiều so với Mộc Phong, vừa không bị giam giữ vừa không bị giám thị quá nhiều, chỉ xem như giam lỏng mà thôi, vẫn được ăn uống thoải mái chỉ có điều không được có ai bên cạnh. Tuy nhiên ngay cả như vậy, với cấp bậc của Hứa Quan Hoa thì cũng là bị ghẻ lạnh.
Sau khi Trương Lực mở miệng và trước khi Hứa Quan Hoa mở miệng, Mộc Phong cũng mở miệng. Chỉ có điều khác với câu nói muôn thuở "không thể báo cáo" của y lúc trước, Mộc Phong vừa mở miệng liền lộ ra một bí mật lớn.
- Nói cho các anh một bí mật. Sự tình sẽ được bộc lộ rõ ràng rất nhanh. Mỗi kẻ đứng sai đội ngũ các anh sẽ phải trả giá đau đớn thê thảm. Ha ha..., nói không chừng còn phải do tôi tự mình thi hành bản án!
Nếu lời nói của Mộc Phong là kiêu ngạo và khoa trương thì tiếp đó Hứa Quan Hoa mở miệng liền càng khiến người ta cảm giác lạnh lẽo. Text được lấy tại
- Các đồng chí, có một ngày các vị đi ra pháp trường, xin đừng oán giận người khác. Chỉ trách các vị đứng sai đội ngũ. Ở địa phương mà đứng sai đội ngũ thì nhiều lắm là để đó không dùng, nhưng trong quân đội mà đứng sai đội ngũ thì có khả năng phải trả giá bằng chính sinh mạng. Tuy nhiên cũng đừng quá khổ sở, ít nhất tôi cũng sẽ nhớ các vị.