Hạ Tưởng giống như lúc nãy, vẫn là thái độ ung dung tự tại. Ngồi ngay ngắn ở vị trí chính giữa ở trên đài, vẻ mặt từ đầu tới cuối không đổi. Nhưng trong mắt Vương Hướng Tiền, trong mắt Giang Cương, trong mắt các nhân vật quan trọng giới công thương ở tỉnh Tây, khí thế của Hạ Tưởng và lúc nãy, lại có khác biệt về bản chất.
Hạ Tưởng ban nãy, giả vờ cũng tốt, khí thế gò bó bên trong cũng tốt. Tóm lại mang lại cho mọi người cảm giác rất khiêm tốn, rất hiền hòa. Mà hắn bây giờ, vẫn khiêm tốn như xưa, cảm giác hiền hòa. Nhưng trong sự khiêm tốn và hiền hòa, lại có áp lực uy quyền thản nhiên
Đúng thế! Áp lực uy quyền. Mọi người đều cảm giác được, bản thân Hạ Tưởng là Chủ tịch tỉnh, là người trẻ tuổi nhất trong bộ máy hành chính nhưng lại là cấp bậc cao nhất. Hắn dường như không có quan uy gì, nhưng ngấm ngầm ở phía sau vẻ cười nhợt nhạt, tràn đầy vẻ tự tin với hùng mạnh, là một kiểu tự tin nắm quyền lớn trong tay, tất cả do mình làm chủ
Sao chỉ trong nháy mắt, Hạ Tưởng giống như đã thay đổi thành một người khác.
Hạ Tưởng vẫn là Hạ Tưởng, không thay đổi chút nào, chẳng qua hắn lúc trước cũng không xuất ra đại sát khí. Nhưng hiện tại, hắn không những nắm chắc phần thắng, mà còn tung ra những miếng mồi đủ để khiến cho những người đang ngồi đây động lòng.
Là mồi nhử, cũng là đề tài lựa chọn cần làm. Nói đúng là, ai thử trước, người đó có khả năng lấy được lợi. Nhưng đồng thời, cũng có khả năng bị mắc kẹt. Nhưng ai không thử trước, người đó có khả năng chậm một bước.
Có khi, chậm một bước, tất cả đều chậm, đều không rõ ràng quốc gia cuối cùng muốn xuất ra bao nhiêu dũng khí để ủng hộ chuyển hình kinh tế nguồn năng lượng của tỉnh Tây. Mọi người đang ngồi trong lòng đều biết. Mấu chốt của tỉnh Tây dừng ở hai chỗ. Thứ nhất là quốc gia khống chế giá cả than đá, thứ hai là phân công quy chế không hợp lý. Cho nên khi Hạ Tưởng đề xuất vấn đề, Giang Cương mới vạch ra khó khăn, liền hàm ý chỉ ra chính sách không hợp lý về việc quốc gia khống chế giá cả than đá.
Kết quả… Không ngờ Chủ tịch tỉnh Hạ Tưởng ám chỉ quốc gia thật sự có hi vọng giải phóng giá cả than đá, có khả năng như vậy không?
Càng khiến cho những người đang ngồi ở đây không dám tin điều đó là, Chủ tịch tỉnh Hạ lập tức tung ra quả bom thứ hai, một tỉ tài chính đổ vào thị trường sản nghiệp nguồn năng lượng tỉnh Tây. Chẳng lẽ là nói, bước đầu tiên, quốc gia bãi bỏ giá cả than đá, do xí nghiệp tự quyết định giá. Bước thứ hai, cho phép các nguồn vốn bên ngoài tham gia đầu tư vào công nghiệp năng lượng tỉnh Tây. Thậm chí không ngừng nhập vốn tư bên ngoài. Chính là để phù hợp với thị trường. Tất cả lấy thị trường làm phương hướng phát triển, lấy thị trường làm chủ đạo.
Quả thật nói như vậy, ai chiếm trước, người đó sẽ quản lý tỉnh Tây, có thể trở thành người đứng đầu sản nghiệp nguồn năng lượng. Mà ai chậm một bước, thì có khả năng trong triều đại cải cách to lớn, bị bao phủ hoàn toàn.
Như vậy không phải là nói, thứ tự của bảng xếp hạng các phú ông tỉnh tây đang ngồi ở đây, có khả năng sửa chữa lại một lần nữa.
- Được! Trước tiên nghỉ ngơi mười phút, cho các vị một khoảng thời gian suy nghĩ. Mười phút sau, ai đăng ký trước tiên, tôi quyết định ngay tại chỗ, xác định người đó là xí nghiệp làm thí điểm đầu tiên của tỉnh Tây!
Hạ Tưởng phát biểu một câu, rồi xoay người đi.
Hạ Tưởng vừa đi, hội trường lập tức "Ồ" lên một tiếng thành một mảng. Những nhân sĩ giới công thương ở đây ba năm người châu đầu ghé tai. Mạng ai nấy phát biểu cách nhìn đối với tin tức trọng đại xảy ra bất ngờ trước đó, đưa ra sách lược quan trọng liên quan tới lợi ích của mọi người. Không thể qua loa, nhất thiết phải quyết định cẩn thận.
Nếu là thật, ai cũng đều muốn giành trước một bước, chiếm lĩnh điểm tối cao trước rồi tính. Vả lại, là một cơ hội tốt nhất để khắc phục khó khăn. Nhưng mọi người đều sợ sau khi xí nghiệp thí điểm thành lập, sau đó chính sách của Nhà nước lại không chắc chắn, thì coi như bị lợi dụng không nói, còn trở thành trò cười, thậm chí còn có thể bị những xí nghiệp tư nhân ở tỉnh Tây công kích. Trở thành mục tiêu chỉ trích ở tỉnh Tây.
Nhưng nếu chẳng may là thật, chẳng may Chủ tịch tỉnh Hạ một lời định Càn Khôn. Bỏ qua cơ hội tốt trước mắt, trở thành nhà xí nghiệp thí điểm đầu tiên. Có lẽ sẽ phải hối hận chết mất?
Chính vì vậy, tranh đua giữa mọi người mới kịch liệt nhất. Thậm chí còn có chút ý vị của thuốc nổ.
Giang Cương kiên quyết phản đối đối với người ra mặt tranh làm xí nghiệp thí điểm. Y cho rằng chỉ là một sách lược phân tách xí nghiệp than đá tỉnh Tây trong sách lược của Chính phủ. Quốc gia làm thế nào để mở rộng quyền quyết định giá cả than đá? Mở rộng quốc tế gì đó, tức cười, quốc gia đã khống chế nhiều năm, sớm quen với nghèo khó của tỉnh Tây, vùng duyên hải giàu có cũng đã quen bóc lột nguồn tài nguyên của tỉnh Tây. Sự phát triển của tỉnh Tây cũng cần nguồn năng lượng cung ứng giá thấp. Tỉnh tây nhất định là số mệnh nghèo khó, thì đừng nghĩ tới việc tốt.
Nhưng cũng có người cho rằng có khả năng quốc gia thật sự sẽ mang hình thái năng lượng kinh tế của tỉnh Tây chuyển biến cao hơn lên phương diện chính sách. Vì thế tỉnh Tây mới có thể điều tới một Chủ tịch tỉnh trẻ tuổi nhất quốc nội.
Chủ tịch tỉnh trẻ tuổi như vậy, nếu nói sau này không có tiền đồ, ai cũng không tin. Cũng chính là vì trẻ tuổi, Chủ tịch Hạ mới không dám liều lĩnh. Ở tỉnh Tây chỉ cần chịu đựng một nhiệm kỳ, hoàn toàn có thể tiến lên vững chắc. Nhưng nếu Chủ tịch Hạ muốn mạnh mẽ thúc đẩy chuyển hình kinh tế năng lượng tỉnh Tây, chỉ có thể chứng minh một điểm, Chủ tịch tỉnh phụng chỉ làm việc.
Có người nghĩ thông suốt đạo lý này, lại liên tưởng tới khi Chủ tịch tỉnh Hạ vừa mới đề xuất chính sách chỉ đạo của Quốc Vụ viện, Phó Chủ tịch Thường trực tỉnh Vương Hướng Tiền lộ ra vẻ mặt ngơ ngác không biết gì. Càng kiên định hơn một chút, lời nói của chủ tịch tỉnh Hạ, tuyệt đối không phải là sáo rỗng. Sợ là Trung ương phải thay đổi cách thức thật.
Mười phút thoáng cái đã qua, Hạ Tưởng xuất hiện trước mặt mọi người đúng giờ, vẫn như ngày trước là vẻ mặt bình tĩnh mỉm cười.
Giang Cương đã chuẩn bị tốt. Chỉ chờ ai dám chủ động xin thành xí nghiệp thí điểm đầu tiên, y liền lên tiếng phản đối, lại kết hợp với nhóm của y mà tấn công.
Không ngờ… Hạ Tưởng vừa mới định ngồi xuống, thì nhận được một cuộc điện thoại. Sau khi nói qua loa vài câu, Hạ Tưởng đứng lên, nói xin lỗi:
- Ngay bây giờ có chút việc, tôi phải đi trước. Các vị. Ai có nguyện vọng trở thành xí nghiệp thí điểm quốc gia đầu tiên trong việc chuyển hình kinh tế tỉnh Tây, chờ một lúc sau đó trực tiếp ghi tên với Phó chủ tịch tỉnh Phùng Kiện Siêu.
Hạ Tưởng quay người bước đi, đi được vài bước, lại quay người lại nói một câu:
- Đồng chí Kiện Siêu, lần đăng ký xí nghiệp thí điểm này. Không kể tới bất cứ điều kiện phụ nào, không so sánh quy mô và giá trị sản lượng. Ai đăng ký đầu tiên, thì sẽ quyết định người đó.
Nói xong, Hạ Tưởng mỉm cười ôm quyền hướng xuống hội trường, không ngoảnh đầu lại hiên ngang mà đi.
Giang Cương đứng sững tại chỗ, hoàn toàn không theo kịp ý nghĩ với Hạ Tưởng. Y vốn dĩ đã chuẩn bị tốt trường hợp muốn cùng Hạ Tưởng chiến đấu một phen. Không tiếc chống đối với Hạ Tưởng vài câu, cũng không thể khiến Hạ Tưởng phân hóa hiệu quả sách lược của xí nghiệp than đá tỉnh Tây. Không ngờ, Hạ Tưởng căn bản là không cho y cơ hội.
Đứng sững một lúc. Giang Cương mới hiểu ra trong hành động cao minh lần này của Hạ Tưởng đánh vào tâm lý mọi người. Nếu trước mặt mọi người ra giá, sợ là không ai dám làm chim đầu đàn, nhưng đứng phía sau ra giá, thì mỗi người đều sợ người khác giành cơ hội trước.
Cao minh, Giang Cương nghĩ rất oán hận. Hạ Tưởng nào giống Chủ tịch tỉnh. Căn bản là bọn dân buôn kêu giá tại chỗ.
Tuy nhiên, Giang Cương nghĩ thế nào cũng không quan trọng nữa. Quan trọng là, hành động lần này của Hạ Tưởng đúng là một công đôi việc. Vừa từ trong tâm lý phá vỡ phòng tuyến của mọi người ở hội nghị, lại chôn vùi mọi người xuống để phục tùng theo ý của Hạ Tưởng. Đồng thời, để Phùng Kiện Siêu đảm nhiệm việc này, gián tiếp chèn ép Vương Hướng Tiền!
Chờ sau khi Hạ Tưởng đi được chốc lát, phòng họp mới xôn xao lên, rối loạn một nùi
Sắc mặt Vương Hướng Tiền cực xấu, bị Hạ Tưởng bỏ quên ngay tại chỗ, cảm giác trong lòng thực sự rất khó chịu. Lại thấy vẻ mặt đắc ý ẩn dấu của Phùng Kiện Siêu, y lại càng tức giận không yên.
Vốn định nói tiếp mấy câu, điện thoại lại đột nhiên reo. Sau khi nghe điện thoại, vẻ mặt Vương Hướng Tiền lập tức biến sắc.
Không chỉ điện thoại của Vương Hướng Tiền vang lên, điện thoại của Giang Cương và Tiêu Lôi, cũng vang lên cùng một lúc.
Dường như việc Hạ Tưởng rời đi giống như là một cơ hội, lập tức mở ra một mắc xích… Điện thoại của mọi người tại hội trường vang lên thành một loạt.
Giang Cương nhận điện thoại xong, vẻ mặt kinh hãi thất thần, đứng lên một lúc:
- Rốt cuộc chuyện gì xảy ra thế này?
Tiêu Lôi càng thất thần hơn Giang Cương. Sau khi nhận được điện thoại, khẩn trương thiếu chút nữa làm lật cả cái bàn trước người mình:
- Cái gì? Mất tích? Làm sao có thể? Mau! Lập tức phái người đi tìm!
Toàn bộ hội trường rối loạn thành một đoàn. Trong rối loạn đó, ai cũng không chú ý tới Vương Thắng Suất - chủ mỏ than xếp hạng thứ ba tỉnh Tây - đang lặng lẽ đi tới trước mặt Phùng Kiện Siêu, thì thầm với Phùng Kiện Siêu vài câu gì đó…
Cuộc điện thoại Vương Hướng Tiền nhận được. Là hai sự việc, một là chuyện liên quan tới Lôi Trị Học vào Bộ, nguy cơ trùng trùng. Hai là Địch Quốc Công đã xác nhận mất tích rồi.
Sự kinh hoàng của Vương Hướng Tiền gần như tới tột đỉnh. Nếu nói Lôi Trị Học vào bộ là ảnh hưởng đến sự tồn tại của y. Vậy thì việc mất tích của Địch Quốc Công, ảnh hưởng chính là ngay trước mắt của y.
Địch Quốc Công làm sao có thể mất tích được?
Địch Quốc Công làm sao có thể mất tích được? Vẻ khiếp sợ của Tiêu Lôi và Vương Hướng Tiền giống như nhau. Cuộc điện thoại y nhận được chỉ có một tin nhắn "Địch Quốc Công đã mất tích"!
Địch Quốc Công mất tích, người chịu trách nhiệm trực tiếp chính là y. Thành Ủy đã sớm quyết định cho Cục công an Thành phố hạn chế hoạt động tự do của Địch Quốc Công. Nói đúng ra, Địch Quốc Công xuất hiện bất cứ vấn đề gì, đều là trách nhiệm của Cục công an Thành phố. Mà y trở thành người đứng đầu Cục công an Thành phố, nhất định khó chối bỏ được sai lầm này.
Chẳng lẽ nói… Lại một lần nữa ý tưởng đột phá lại lóe lên trong đầu của Tiêu Lôi. Vụ án Tang Thiên Lương, Trương Bình Thiếu khư khư giữ lấy; còn vụ án Địch quốc công, Trương Bình Thiếu buông tay bỏ mặt, giao cho Cục công an thành phố tự kiểm tra tự xử lý, chẳng lẽ sớm đã biết việc ngày hôm nay?
Một ý nghĩ trong đầu Tiêu Lôi chợt lóe mà qua. Ngay sau đó bị tin Địch Quốc Công mất tích có khả năng từ đó dẫn phát tình trạng bất ổn to lớn, làm phân tán tinh thần y. Y xoay người, gọi hàng loạt cuộc điện thoại.
Sau khi Giang Cương nghe xong điện thoại, không nói lời nào liền quay người bước đi. Không kịp chào hỏi bất cứ ai, y không phải là thất lễ, mà là thật sự kinh hoàng, y vừa mới nhận được tin tức, có người đứng phía sau đã liên lạc với nhiều cổ đông vừa và nhỏ của xí nghiệp khai thác mỏ An Lạc, đã thu mua lại một lượng lớn cổ phần của xí nghiệp khai thác mỏ An Đạt từ trong tay bọn họ. Nghe nói, không dưới 10%.
Giang Cương vừa mới hiểu ra gì đó. Có người muốn đánh vào xí nghiệp An Đạt! Y sắp nổi cơn tức giận. Mặc dù lúc trước y ra tay giao cho Diệp Thiên Nam 5% cổ phần. Sau đó lại đưa cho Trần Diễm 5%, nhưng y vẫn có quyền kiểm soát cổ phần tuyệt đối như trước.
Tuy nhiên… Nếu 5% của Trần Diễm và 5% của Diệp Thiên Nam kết hợp cùng một chỗ. Hơn nữa thêm 10% vừa mới thu mua, tính ra cũng là được 20% rồi. Tiếp gần tới mức đỏ của đại cổ đông trong cảm nhận của y
Giang Cương không vội mới lạ.
Hạ Tưởng vừa đi một lát. Phòng họp liền có sắc thái và tư tưởng khác nhau, lập tức giải tán. Là Hội nghị Liên tịch lần thứ nhất từ khi Hạ Tưởng trở thành Chủ tịch tỉnh. Bề ngoài không nhận thấy được sự thành công. Nhưng thực tế có đạt hiệu quả như mong muốn của Hạ Tưởng hay không. Trong lòng tất cả mọi người đều có một kết luận, tiết tấu của hội nghị, hoàn toàn nằm trong sự khống chế của Hạ Tưởng.
Thực ra không chỉ tiết tấu của hội nghị nằm trong sự khống chế của Hạ Tưởng, phải nói là toàn bộ tình thế của Tấn Dương, trong lúc diễn ra Hội nghị Liên tịch, đã thay đổi lớn,với việc mời dự họp của Hội nghị Liên tịch và việc mất tích của Địch Quốc Công là dấu hiệu, thế cuộc tỉnh Tây, bắt đầu bước vào giai đoạn thứ ba.
Trong lúc Lôi Trị Học tới Bắc Kinh, tỉnh Tây, đã lặng yên phát sinh ra một vài biến đổi lớn không ai biết đến...
Hạ Tưởng giống như lúc nãy, vẫn là thái độ ung dung tự tại. Ngồi ngay ngắn ở vị trí chính giữa ở trên đài, vẻ mặt từ đầu tới cuối không đổi. Nhưng trong mắt Vương Hướng Tiền, trong mắt Giang Cương, trong mắt các nhân vật quan trọng giới công thương ở tỉnh Tây, khí thế của Hạ Tưởng và lúc nãy, lại có khác biệt về bản chất.
Hạ Tưởng ban nãy, giả vờ cũng tốt, khí thế gò bó bên trong cũng tốt. Tóm lại mang lại cho mọi người cảm giác rất khiêm tốn, rất hiền hòa. Mà hắn bây giờ, vẫn khiêm tốn như xưa, cảm giác hiền hòa. Nhưng trong sự khiêm tốn và hiền hòa, lại có áp lực uy quyền thản nhiên
Đúng thế! Áp lực uy quyền. Mọi người đều cảm giác được, bản thân Hạ Tưởng là Chủ tịch tỉnh, là người trẻ tuổi nhất trong bộ máy hành chính nhưng lại là cấp bậc cao nhất. Hắn dường như không có quan uy gì, nhưng ngấm ngầm ở phía sau vẻ cười nhợt nhạt, tràn đầy vẻ tự tin với hùng mạnh, là một kiểu tự tin nắm quyền lớn trong tay, tất cả do mình làm chủ
Sao chỉ trong nháy mắt, Hạ Tưởng giống như đã thay đổi thành một người khác.
Hạ Tưởng vẫn là Hạ Tưởng, không thay đổi chút nào, chẳng qua hắn lúc trước cũng không xuất ra đại sát khí. Nhưng hiện tại, hắn không những nắm chắc phần thắng, mà còn tung ra những miếng mồi đủ để khiến cho những người đang ngồi đây động lòng.
Là mồi nhử, cũng là đề tài lựa chọn cần làm. Nói đúng là, ai thử trước, người đó có khả năng lấy được lợi. Nhưng đồng thời, cũng có khả năng bị mắc kẹt. Nhưng ai không thử trước, người đó có khả năng chậm một bước.
Có khi, chậm một bước, tất cả đều chậm, đều không rõ ràng quốc gia cuối cùng muốn xuất ra bao nhiêu dũng khí để ủng hộ chuyển hình kinh tế nguồn năng lượng của tỉnh Tây. Mọi người đang ngồi trong lòng đều biết. Mấu chốt của tỉnh Tây dừng ở hai chỗ. Thứ nhất là quốc gia khống chế giá cả than đá, thứ hai là phân công quy chế không hợp lý. Cho nên khi Hạ Tưởng đề xuất vấn đề, Giang Cương mới vạch ra khó khăn, liền hàm ý chỉ ra chính sách không hợp lý về việc quốc gia khống chế giá cả than đá.
Kết quả… Không ngờ Chủ tịch tỉnh Hạ Tưởng ám chỉ quốc gia thật sự có hi vọng giải phóng giá cả than đá, có khả năng như vậy không?
Càng khiến cho những người đang ngồi ở đây không dám tin điều đó là, Chủ tịch tỉnh Hạ lập tức tung ra quả bom thứ hai, một tỉ tài chính đổ vào thị trường sản nghiệp nguồn năng lượng tỉnh Tây. Chẳng lẽ là nói, bước đầu tiên, quốc gia bãi bỏ giá cả than đá, do xí nghiệp tự quyết định giá. Bước thứ hai, cho phép các nguồn vốn bên ngoài tham gia đầu tư vào công nghiệp năng lượng tỉnh Tây. Thậm chí không ngừng nhập vốn tư bên ngoài. Chính là để phù hợp với thị trường. Tất cả lấy thị trường làm phương hướng phát triển, lấy thị trường làm chủ đạo.
Quả thật nói như vậy, ai chiếm trước, người đó sẽ quản lý tỉnh Tây, có thể trở thành người đứng đầu sản nghiệp nguồn năng lượng. Mà ai chậm một bước, thì có khả năng trong triều đại cải cách to lớn, bị bao phủ hoàn toàn.
Như vậy không phải là nói, thứ tự của bảng xếp hạng các phú ông tỉnh tây đang ngồi ở đây, có khả năng sửa chữa lại một lần nữa.
- Được! Trước tiên nghỉ ngơi mười phút, cho các vị một khoảng thời gian suy nghĩ. Mười phút sau, ai đăng ký trước tiên, tôi quyết định ngay tại chỗ, xác định người đó là xí nghiệp làm thí điểm đầu tiên của tỉnh Tây!
Hạ Tưởng phát biểu một câu, rồi xoay người đi.
Hạ Tưởng vừa đi, hội trường lập tức "Ồ" lên một tiếng thành một mảng. Những nhân sĩ giới công thương ở đây ba năm người châu đầu ghé tai. Mạng ai nấy phát biểu cách nhìn đối với tin tức trọng đại xảy ra bất ngờ trước đó, đưa ra sách lược quan trọng liên quan tới lợi ích của mọi người. Không thể qua loa, nhất thiết phải quyết định cẩn thận.
Nếu là thật, ai cũng đều muốn giành trước một bước, chiếm lĩnh điểm tối cao trước rồi tính. Vả lại, là một cơ hội tốt nhất để khắc phục khó khăn. Nhưng mọi người đều sợ sau khi xí nghiệp thí điểm thành lập, sau đó chính sách của Nhà nước lại không chắc chắn, thì coi như bị lợi dụng không nói, còn trở thành trò cười, thậm chí còn có thể bị những xí nghiệp tư nhân ở tỉnh Tây công kích. Trở thành mục tiêu chỉ trích ở tỉnh Tây.
Nhưng nếu chẳng may là thật, chẳng may Chủ tịch tỉnh Hạ một lời định Càn Khôn. Bỏ qua cơ hội tốt trước mắt, trở thành nhà xí nghiệp thí điểm đầu tiên. Có lẽ sẽ phải hối hận chết mất?
Chính vì vậy, tranh đua giữa mọi người mới kịch liệt nhất. Thậm chí còn có chút ý vị của thuốc nổ.
Giang Cương kiên quyết phản đối đối với người ra mặt tranh làm xí nghiệp thí điểm. Y cho rằng chỉ là một sách lược phân tách xí nghiệp than đá tỉnh Tây trong sách lược của Chính phủ. Quốc gia làm thế nào để mở rộng quyền quyết định giá cả than đá? Mở rộng quốc tế gì đó, tức cười, quốc gia đã khống chế nhiều năm, sớm quen với nghèo khó của tỉnh Tây, vùng duyên hải giàu có cũng đã quen bóc lột nguồn tài nguyên của tỉnh Tây. Sự phát triển của tỉnh Tây cũng cần nguồn năng lượng cung ứng giá thấp. Tỉnh tây nhất định là số mệnh nghèo khó, thì đừng nghĩ tới việc tốt.
Nhưng cũng có người cho rằng có khả năng quốc gia thật sự sẽ mang hình thái năng lượng kinh tế của tỉnh Tây chuyển biến cao hơn lên phương diện chính sách. Vì thế tỉnh Tây mới có thể điều tới một Chủ tịch tỉnh trẻ tuổi nhất quốc nội.
Chủ tịch tỉnh trẻ tuổi như vậy, nếu nói sau này không có tiền đồ, ai cũng không tin. Cũng chính là vì trẻ tuổi, Chủ tịch Hạ mới không dám liều lĩnh. Ở tỉnh Tây chỉ cần chịu đựng một nhiệm kỳ, hoàn toàn có thể tiến lên vững chắc. Nhưng nếu Chủ tịch Hạ muốn mạnh mẽ thúc đẩy chuyển hình kinh tế năng lượng tỉnh Tây, chỉ có thể chứng minh một điểm, Chủ tịch tỉnh phụng chỉ làm việc.
Có người nghĩ thông suốt đạo lý này, lại liên tưởng tới khi Chủ tịch tỉnh Hạ vừa mới đề xuất chính sách chỉ đạo của Quốc Vụ viện, Phó Chủ tịch Thường trực tỉnh Vương Hướng Tiền lộ ra vẻ mặt ngơ ngác không biết gì. Càng kiên định hơn một chút, lời nói của chủ tịch tỉnh Hạ, tuyệt đối không phải là sáo rỗng. Sợ là Trung ương phải thay đổi cách thức thật.
Mười phút thoáng cái đã qua, Hạ Tưởng xuất hiện trước mặt mọi người đúng giờ, vẫn như ngày trước là vẻ mặt bình tĩnh mỉm cười.
Giang Cương đã chuẩn bị tốt. Chỉ chờ ai dám chủ động xin thành xí nghiệp thí điểm đầu tiên, y liền lên tiếng phản đối, lại kết hợp với nhóm của y mà tấn công.
Không ngờ… Hạ Tưởng vừa mới định ngồi xuống, thì nhận được một cuộc điện thoại. Sau khi nói qua loa vài câu, Hạ Tưởng đứng lên, nói xin lỗi:
- Ngay bây giờ có chút việc, tôi phải đi trước. Các vị. Ai có nguyện vọng trở thành xí nghiệp thí điểm quốc gia đầu tiên trong việc chuyển hình kinh tế tỉnh Tây, chờ một lúc sau đó trực tiếp ghi tên với Phó chủ tịch tỉnh Phùng Kiện Siêu.
Hạ Tưởng quay người bước đi, đi được vài bước, lại quay người lại nói một câu:
- Đồng chí Kiện Siêu, lần đăng ký xí nghiệp thí điểm này. Không kể tới bất cứ điều kiện phụ nào, không so sánh quy mô và giá trị sản lượng. Ai đăng ký đầu tiên, thì sẽ quyết định người đó.
Nói xong, Hạ Tưởng mỉm cười ôm quyền hướng xuống hội trường, không ngoảnh đầu lại hiên ngang mà đi.
Giang Cương đứng sững tại chỗ, hoàn toàn không theo kịp ý nghĩ với Hạ Tưởng. Y vốn dĩ đã chuẩn bị tốt trường hợp muốn cùng Hạ Tưởng chiến đấu một phen. Không tiếc chống đối với Hạ Tưởng vài câu, cũng không thể khiến Hạ Tưởng phân hóa hiệu quả sách lược của xí nghiệp than đá tỉnh Tây. Không ngờ, Hạ Tưởng căn bản là không cho y cơ hội.
Đứng sững một lúc. Giang Cương mới hiểu ra trong hành động cao minh lần này của Hạ Tưởng đánh vào tâm lý mọi người. Nếu trước mặt mọi người ra giá, sợ là không ai dám làm chim đầu đàn, nhưng đứng phía sau ra giá, thì mỗi người đều sợ người khác giành cơ hội trước.
Cao minh, Giang Cương nghĩ rất oán hận. Hạ Tưởng nào giống Chủ tịch tỉnh. Căn bản là bọn dân buôn kêu giá tại chỗ.
Tuy nhiên, Giang Cương nghĩ thế nào cũng không quan trọng nữa. Quan trọng là, hành động lần này của Hạ Tưởng đúng là một công đôi việc. Vừa từ trong tâm lý phá vỡ phòng tuyến của mọi người ở hội nghị, lại chôn vùi mọi người xuống để phục tùng theo ý của Hạ Tưởng. Đồng thời, để Phùng Kiện Siêu đảm nhiệm việc này, gián tiếp chèn ép Vương Hướng Tiền!
Chờ sau khi Hạ Tưởng đi được chốc lát, phòng họp mới xôn xao lên, rối loạn một nùi
Sắc mặt Vương Hướng Tiền cực xấu, bị Hạ Tưởng bỏ quên ngay tại chỗ, cảm giác trong lòng thực sự rất khó chịu. Lại thấy vẻ mặt đắc ý ẩn dấu của Phùng Kiện Siêu, y lại càng tức giận không yên.
Vốn định nói tiếp mấy câu, điện thoại lại đột nhiên reo. Sau khi nghe điện thoại, vẻ mặt Vương Hướng Tiền lập tức biến sắc.
Không chỉ điện thoại của Vương Hướng Tiền vang lên, điện thoại của Giang Cương và Tiêu Lôi, cũng vang lên cùng một lúc.
Dường như việc Hạ Tưởng rời đi giống như là một cơ hội, lập tức mở ra một mắc xích… Điện thoại của mọi người tại hội trường vang lên thành một loạt.
Giang Cương nhận điện thoại xong, vẻ mặt kinh hãi thất thần, đứng lên một lúc:
- Rốt cuộc chuyện gì xảy ra thế này?
Tiêu Lôi càng thất thần hơn Giang Cương. Sau khi nhận được điện thoại, khẩn trương thiếu chút nữa làm lật cả cái bàn trước người mình:
- Cái gì? Mất tích? Làm sao có thể? Mau! Lập tức phái người đi tìm!
Toàn bộ hội trường rối loạn thành một đoàn. Trong rối loạn đó, ai cũng không chú ý tới Vương Thắng Suất - chủ mỏ than xếp hạng thứ ba tỉnh Tây - đang lặng lẽ đi tới trước mặt Phùng Kiện Siêu, thì thầm với Phùng Kiện Siêu vài câu gì đó…
Cuộc điện thoại Vương Hướng Tiền nhận được. Là hai sự việc, một là chuyện liên quan tới Lôi Trị Học vào Bộ, nguy cơ trùng trùng. Hai là Địch Quốc Công đã xác nhận mất tích rồi.
Sự kinh hoàng của Vương Hướng Tiền gần như tới tột đỉnh. Nếu nói Lôi Trị Học vào bộ là ảnh hưởng đến sự tồn tại của y. Vậy thì việc mất tích của Địch Quốc Công, ảnh hưởng chính là ngay trước mắt của y.
Địch Quốc Công làm sao có thể mất tích được?
Địch Quốc Công làm sao có thể mất tích được? Vẻ khiếp sợ của Tiêu Lôi và Vương Hướng Tiền giống như nhau. Cuộc điện thoại y nhận được chỉ có một tin nhắn "Địch Quốc Công đã mất tích"!
Địch Quốc Công mất tích, người chịu trách nhiệm trực tiếp chính là y. Thành Ủy đã sớm quyết định cho Cục công an Thành phố hạn chế hoạt động tự do của Địch Quốc Công. Nói đúng ra, Địch Quốc Công xuất hiện bất cứ vấn đề gì, đều là trách nhiệm của Cục công an Thành phố. Mà y trở thành người đứng đầu Cục công an Thành phố, nhất định khó chối bỏ được sai lầm này.
Chẳng lẽ nói… Lại một lần nữa ý tưởng đột phá lại lóe lên trong đầu của Tiêu Lôi. Vụ án Tang Thiên Lương, Trương Bình Thiếu khư khư giữ lấy; còn vụ án Địch quốc công, Trương Bình Thiếu buông tay bỏ mặt, giao cho Cục công an thành phố tự kiểm tra tự xử lý, chẳng lẽ sớm đã biết việc ngày hôm nay?
Một ý nghĩ trong đầu Tiêu Lôi chợt lóe mà qua. Ngay sau đó bị tin Địch Quốc Công mất tích có khả năng từ đó dẫn phát tình trạng bất ổn to lớn, làm phân tán tinh thần y. Y xoay người, gọi hàng loạt cuộc điện thoại.
Sau khi Giang Cương nghe xong điện thoại, không nói lời nào liền quay người bước đi. Không kịp chào hỏi bất cứ ai, y không phải là thất lễ, mà là thật sự kinh hoàng, y vừa mới nhận được tin tức, có người đứng phía sau đã liên lạc với nhiều cổ đông vừa và nhỏ của xí nghiệp khai thác mỏ An Lạc, đã thu mua lại một lượng lớn cổ phần của xí nghiệp khai thác mỏ An Đạt từ trong tay bọn họ. Nghe nói, không dưới 10%.
Giang Cương vừa mới hiểu ra gì đó. Có người muốn đánh vào xí nghiệp An Đạt! Y sắp nổi cơn tức giận. Mặc dù lúc trước y ra tay giao cho Diệp Thiên Nam 5% cổ phần. Sau đó lại đưa cho Trần Diễm 5%, nhưng y vẫn có quyền kiểm soát cổ phần tuyệt đối như trước.
Tuy nhiên… Nếu 5% của Trần Diễm và 5% của Diệp Thiên Nam kết hợp cùng một chỗ. Hơn nữa thêm 10% vừa mới thu mua, tính ra cũng là được 20% rồi. Tiếp gần tới mức đỏ của đại cổ đông trong cảm nhận của y Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất:
Giang Cương không vội mới lạ.
Hạ Tưởng vừa đi một lát. Phòng họp liền có sắc thái và tư tưởng khác nhau, lập tức giải tán. Là Hội nghị Liên tịch lần thứ nhất từ khi Hạ Tưởng trở thành Chủ tịch tỉnh. Bề ngoài không nhận thấy được sự thành công. Nhưng thực tế có đạt hiệu quả như mong muốn của Hạ Tưởng hay không. Trong lòng tất cả mọi người đều có một kết luận, tiết tấu của hội nghị, hoàn toàn nằm trong sự khống chế của Hạ Tưởng.
Thực ra không chỉ tiết tấu của hội nghị nằm trong sự khống chế của Hạ Tưởng, phải nói là toàn bộ tình thế của Tấn Dương, trong lúc diễn ra Hội nghị Liên tịch, đã thay đổi lớn,với việc mời dự họp của Hội nghị Liên tịch và việc mất tích của Địch Quốc Công là dấu hiệu, thế cuộc tỉnh Tây, bắt đầu bước vào giai đoạn thứ ba.
Trong lúc Lôi Trị Học tới Bắc Kinh, tỉnh Tây, đã lặng yên phát sinh ra một vài biến đổi lớn không ai biết đến...