Khắp nơi đều có thể thấy được sạt lở tạo nên sức phá hoại khủng bố như thế nào, ít mấy phải đến mấy trăm mét vuông mặt đất bị sụp đổ, không chỉ khiến cho hiện trường bị phá hủy thê thảm, mà ngay cả những thi thể được đào bới lên cũng bị chôn sâu trong đó.
Thậm chí bên trong hố to do sụp đổ tạo ra còn có nước ào ạt chảy ra bên ngoài.
Hạ Tưởng vô cùng tức giận:
- Sao lại thế này? Ai phụ trách công tác đào bới? Sao lại gây nên nông nỗi này?
Vương Hướng Tiền bị cơn giận dữ dội của Hạ Tưởng dọa cho sợ phát run, sau đó lại thầm mắng chính mình không có tiền đồ, ngay cả Lôi Trị Học đập bàn mắng y cũng không bị dọa sợ đến mức này, huống gì chỉ là một Hạ Tưởng so với y còn nhỏ hơn mười tuổi. Nhưng khốn nỗi y lại cứ bị Hạ Tưởng dọa sợ cho phát nghẹn, có phải là bởi vì trong lòng y có ý đồ xấu?
- Chủ tịch tỉnh Hạ, việc này cũng không thể trách công tác đào bới không hiệu quả, chủ yếu là do địa tầng phía dưới bất ổn nên mới dẫn đến lần sạt lở thứ hai. Có thể là do uy lực của hai lần bùng nổ đã phá hoại địa tầng, khiến cho địa tầng vô cùng yếu ớt rất dễ bị tổn thương, không biết lúc nào thì bị tiếp xúc….
Nếu là trước kia, còn lâu Vương Hướng Tiền mới có kiên nhẫn và lòng tốt giải vây cho công nhân đào bới như thế, nhưng hôm nay y không thể không giải vây cho bọn họ, lý do thì không cần nói cũng biết.
Gây nên một sự sạt lở lớn như vậy, Vương Hướng Tiền cũng không phải là thần tiên, chỉ cần vẫy tay một cái là có thể thành công, cho dù y có là người lãnh đạo quốc gia đi nữa, y cũng chỉ là một người thường với hai tay hai chân. Bất kỳ một người nào đảm nhiệm một chức vụ lớn muốn làm nên một sự kiện lớn, đều phải do vô số nhân vật nhỏ thực hiện nhiều công việc cụ thể mới hoàn thành được.
Vương Hướng Tiền ở tỉnh Tây đã nhiều năm, lực ảnh hưởng đối với những người cấp dưới là vô cùng to lớn, Hạ Tưởng vẫn chưa thể sánh được.
Về phần Vương Hướng Tiền làm cách nào truyền đạt ý tưởng của y xuống dưới, làm cách nào có người hiểu được mà chấp hành nó, lại làm thế nào khiến công nhân nghe theo, thì không có người nào biết. Mà cho dù có biết cũng chẳng thể làm được gì, chẳng qua vẫn là áp dụng phương pháp cưỡng bức lợi dụng mà thôi.
Hạ Tưởng đứng ở mép của chỗ sạt lở, cách vùng lầy chỉ có một bước chân, cảm xúc trào dâng cuồn cuộn. Trong lòng hắn hiểu rõ, có người muốn đào hầm chôn hắn, lại muốn hủy thi diệt tích, vùi lấp chứng cứ tội ác!
Với kinh nghiệm của hắn, nơi bị sạt lở giờ đã vàng thau lẫn lộn. Gần như thành một vũng bùn, muốn hoàn toàn dọn dẹp sạch sẽ, sợ là một tuần cũng không đủ. Một tuần? Người phía dưới khẳng định mục nát không rõ dáng vẻ. Cũng không biết với kỹ thuật hiện nay liệu có thể phân biệt rõ ràng người chết là vào bảy ngày trước, hay là chết cách đây hai tuần hay không?
Cho dù có thể phân biệt được hay không, Hạ Tưởng đều rõ, Vương Hướng Tiền đã thắng, hay là phải nói, Giang Cương thắng rồi.
Hạ Tưởng đứng ở mép vũng bùn ngây ngốc một lúc, không nói lời nào.
Vương Hướng Tiền đứng ở bên cạnh, lo lắng bồn chồn, không biết Hạ Tưởng đang nghĩ ra chủ ý gì, nhưng mà trong lòng y hiểu rõ, Hạ Tưởng cho dù tức tối cũng không nghĩ ra được biện pháp nào khả thi. Chuyện đã đến mức này, hắn còn có thể làm được gì cơ chứ?
Một lúc sau, Hạ Tưởng xoay người nói:
- Hướng Tiền, anh tiếp tục ở lại chỉ đạo công tác cứu hộ, tận dụng tốc độ nhanh nhất có thể, xử lý thích đáng các vấn đề tiếp theo càng sớm càng tốt.
Khi bóng dáng của Hạ Tưởng đã biến mất ở chỗ xa, Vương Hướng Tiền mới kiềm chế không được sự vui mừng như điên trong lòng, cười ha hả:
- Chủ tịch tỉnh Hạ, xét về kế sách, thủ đoạn, cậu vẫn chưa phải là đối thủ của tôi đâu!
Hạ Tưởng đương nhiên không nghe được những lời Vương Hướng Tiền ở phía sau đang lẩm bẩm. Nhưng trong lòng hắn, một sự thất vọng nặng nề bỗng nhiên dấy lên. Từ đầu tới cuối, hắn đều không quay đầu nhìn về phía Vương Hướng Tiền một chút nào.
Vương Hướng Tiền tưởng Hạ Tưởng không quay đầu lại là vì bị mưu kế của y đùa giỡn cho không thể làm gì, kỳ thực y đâu biết rằng, Hạ Tưởng vốn muốn cho y một cơ hội nữa. Nếu như y không gây ra sự cố sạt lở này.
Hạ Tưởng không quay đầu lại, là vì Hạ Tưởng đã quyết định không ngần ngại thu thập tàn cục này!
Trở lại phòng làm việc, cơn giận của Hạ Tưởng vẫn còn sót lại chưa tan, trước mặt Vương Hướng Tiền hắn vẫn biểu hiện vô cùng bình tĩnh, nhưng thực ra trong lòng lửa giận đã bốc lên hừng hực. Cùng với sự cố tai nạn hầm mỏ, biến rồi lại biến, trở thành một điểm tựa của cuộc chiến. Phải thừa nhận, mỗi một cuộc chiến chính trị đều cần phải có một điểm tựa, nhưng quăng thi thể của người đã chết đi, là một điều bất kính đối với người đã chết.
Có lẽ một số người sẽ nghĩ rằng người sống đối với nhau còn thiếu sự tôn trọng đầy đủ, huống gì với người đã chết? Hạ Tưởng vẫn rất tôn trọng tryền thống vì những người đã chết, còn có một điều quan trọng khiến hắn tức giận chính là, Vương Hướng Tiền tự cho mình là thông minh, thiếu sự rõ ràng trong việc nhận định đúng sai, tưởng rằng có thể đem lỗi trùng lỗi, muốn hoàn toàn che lấp mọi việc?
Rất không may, Vương Hướng Tiền đã gặp phải hắn, ở trước mặt hắn, bất kể âm mưu quỷ kế gì cũng đừng mơ tưởng có thể thực hiện được!
- Lãnh đạo, kết quả điều tra đầu tiên cho thấy, sự cố sạt lở là do người gây ra.
Hạ Tưởng vừa mới ngồi vào chỗ của mình, Đường Thiên Vân đã đẩy cửa bước vào, nhanh chóng báo cáo tiến triển mới nhất:
- Tối hôm qua vừa hay Trưởng ban thư ký Mã không ở đây, nhưng người của Trưởng ban thư ký Mã vẫn điều tra ra được một số sự thật – Nửa đêm hôm qua, sau khi đào ra được một thi thể ở trên người có một hộp sắt đựng thuốc, công tác đào móc bị tạm ngưng, sau khi tạm ngưng khoảng một giờ, thì lại xảy ra chuyện sạt lở trên diện rộng.
- Lãnh đạo, nên xử lý như thế nào?
Hạ Tưởng suy nghĩ một chút liền nói:
- Nếu đã giao toàn bộ quyền xử lý việc giải quyết tốt hậu quả sự cố tai nạn hầm mỏ cho đồng chí Vương Hướng Tiền, thì phải tin tưởng vào năng lực công tác của đồng chí ấy...
Ngụ ý chính là không cần đề cập tới chuyện này nữa, dừng lại một chút, hắn lại nói:
- Sắp xếp một chút, buổi chiều tổ chức một cuộc họp báo lần thứ ba.
Nếu nói bên trong Tỉnh ủy tỉnh Tây ai là người có thể hiểu rõ ý đồ của Hạ Tưởng nhất, thì đó chính là Đường Thiên Vân, cậu ta gật đầu, không nói lời nào nữa xoay người ra ngoài chuẩn bị công việc cho buổi họp báo.
Đường Thiên Vân cũng hiểu rõ, sự cố tai nạn hầm mỏ phát triển đến mức này, ngay từ lúc đầu đã lệch khỏi quỹ đạo, mà đến hiện giờ càng lệch càng xa, càng xa thì càng khó có thể hoàn thành. Có thể thấy điểm xuất phát không chính xác, muốn thu hoạch được thắng lợi quả thực là khó lại càng khó, huống chi đối thủ của Vương Hướng Tiền không phai ai khác, lại chính là Hạ Tưởng.
Chủ tịch tỉnh Hạ cũng thật là, đã sớm không nên cho Vương Hướng Tiền thêm một cơ hội nữa, mà là trực tiếp để y nhảy vào bên trong hố to sạt lở đó mãi mãi không thể đi ra được. Nhưng mà lại nghĩ, nếu sớm để Vương Hướng Tiền liên quan vào, không để Vương Hướng Tiền phụ trách sự cố tai nạn hầm mỏ, thì tai nạn sẽ không tiếp tục xảy ra, Vương Hướng Tiền sẽ không ở trên con đường sai lầm càng chạy càng xa.
Lòng quá tham nhưng mà rắn vẫn không thể nuốt được voi, hại chính bản thân mình, không thể trách người khác được. Đường Thiên Vân âm thầm lắc đầu, cũng không biết là nên tiếc cho Vương Hướng Tiền một bước đi sai lầm bước vào vũng lầy, hay là nên ăn mừng Vương Hướng Tiền trước tiên đã lộ ra cái đuôi hồ ly.
Cuộc họp báo lần thứ ba được tổ chức đúng như dự kiến, Lôi Trị Học không còn can thiệp vào các công việc của cuộc họp báo này nữa. Trước khi họp, Hạ Tưởng vẫn đặc biệt báo cáo một chút với Lôi Trị Học, Lôi Trị Học chỉ thản nhiên nói một câu:
- Tôi biết rồi.
Lần họp báo thứ ba này so với lần thứ hai lại càng náo nhiệt hơn.
Nhưng người tham dự cũng không tăng lên, số lượng các nhà báo tham dự được kiểm soát chặt chẽ trong một con số nhất định, ngoại trừ các nhà báo tham dự hội nghị lần thứ nhất và lần thứ hai ra, không hề mời thêm người nào nữa.
Cuộc họp báo lần thứ hai công bố một tin tức khiến người nghe vô cùng kinh hãi, sự cố tai nạn hầm mỏ không ngờ lại là sự cố chôn vùi người chết, là tin tức vô cùng kinh hãi mà rất nhiều phóng viên lần đầu tiên mới nghe được trong sự nghiệp của mình. Sự cố tiến triển như thế nào, bước xử lý tiếp theo như thế nào, Chủ tịch tỉnh Hạ sẽ lại công bố tin tức kinh người gì nữa, những người phóng viên đang ngồi ở dưới vô cùng mong chờ đối với lần họp báo thứ ba này.
Lần họp này Hạ Tưởng không những không đến muộn, mà còn đến sớm mấy phút. Đợi cho mọi người đều đến đủ, Hạ Tưởng liền trực tiếp nói thẳng vào vấn đề chính:
- Các vị phóng viên, buổi họp báo ngày hôm nay vốn định công bố tin tức mới nhất, nhưng mọi chuyện lại không theo mong muốn. Công tác cứu hộ xuất hiện tai nạn bất ngờ, lại bị sạt lở trên diện rộng, khiến cho công tác cứu hộ bị bỏ dở, chỉ sợ buổi họp báo ngày hôm nay sẽ khiến mọi người phải thất vọng rồi, không hề có tin tức trọng đại gì cần phải thông báo cả.
Phòng họp trở nên hỗn loạn, mọi người thi nhau bàn luận, có người tranh thủ giơ tay xin đặt câu hỏi, có người thì lộ vẻ mặt thất vọng.
-Tuy nhiên, cũng có mấy xu hướng mới nhất muốn thông báo với mọi người một chút.
Hạ Tưởng trước nén xuống sau đó lại nâng lên, lộ ra vẻ mặt nghiêm túc đúng tiêu chuẩn của hắn, mặc dù nghiêm túc nhưng không cứng nhắc, mặc dù uy nghiêm nhưng không mất đi sự thân mật. Trong một khoảng thời gian dài sau này, vẻ mặt nghiêm túc đúng tiêu chuẩn của Hạ Tưởng, vẫn ảnh hưởng đến vô số người trong nước.
- Thứ nhất, theo điều tra bước đầu, sự cố tai nạn hầm mỏ là do nguyên Phó tổng Lưu Lộ của mỏ khai thác An Đạt gây ra tội ác này, hiện Lưu Lộ đã bị Bộ công an khống chế, vụ án đang được thẩm vấn nhanh chóng. Về chuyện Lưu Lộ có đồng mưu hay không, tạm thời chưa thể đưa ra kết luận được. Thứ hai, Phó chủ tịch tỉnh Vương Hướng Tiền vì phụ trách xử lý sự cố tai nạn hầm mỏ, đã hai ngày hai đêm chưa được chợp mắt, sự cố tai nạn hầm mỏ lại diễn ra sạt lở trên diện rộng, đồng chí Vương Hướng Tiền vẫn đang ở tại hiện trường, đã ngay lập tức đã phát hiện được tình hình nguy hiểm….. Hiện giờ, tôi đại diện cho Tỉnh ủy và Ủy ban nhân dân tỉnh hỏi thăm và vô cùng cảm ơn sự vất vả và cần cù trong công việc của đồng chí Vương Hướng Tiền. Thứ ba, trong cuộc họp báo lần thứ tư, tôi sẽ thông báo đầy đủ kết quả xử lý sự cố tai nạn hầm mỏ cho mọi người. Cảm ơn mọi người!
Thông thường khi kết thúc buổi họp báo, Hạ Tưởng vừa mới rời khỏi, đám phóng viên cũng lập tức giải tán, phi như bay ra khỏi phòng hội nghị, để có thể ngay lập tức lấy được thông cáo báo chí. Nhưng hôm nay Hạ Tưởng đã đi rất lâu rồi, phòng họp vẫn không trống chỗ nào, tất cả các phóng viên vẫn ngồi ở trên ghế, bất động, không có ai rời khỏi.
Mỗi một người đều khi thì chăm chú suy nghĩ, khi thì gõ bàn phím, đều ở ngay phòng họp viết bản nháp!
Ở cuộc họp báo ngày hôm nay, tuy Hạ Tưởng tiết lộ rất ít tiến triển của sự việc, nhưng nội dung trong đó lại cực kỳ phong phú, và ý nghĩa lại rất thâm sâu. Những phóng viên được mời tham dự cuộc họp báo của Tỉnh, đều có trình độ am hiểu chính trị nhất định, đều biết Hạ Tưởng cố ý chỉ rõ một mình Vương Hướng Tiền toàn quyền phụ trách giải quyết xử lý tốt hậu quả của sự cố tai nạn hầm mỏ, cùng với việc hiện trường tai nạn hầm mỏ đột nhiên xuất hiện sạt lở trên diện rộng, và còn vạch ra Vương Hướng Tiền là người đầu tiên ngay ở hiện trường biết được….. Nếu gộp chung các điều đó lại mà liên tưởng, thì sẽ để lộ ra ám chỉ trong đó, khiến cho mọi người đều vô cùng kiên trì suy nghĩ.
Không ít phóng viên lúc bắt đầu cuộc họp báo thấy không có tin tức hay ho gì tỏ ra kêu ca phàn nàn, thì giờ hai mắt tỏa sáng, đều đang cân nhắc làm thế nào lĩnh hội được ý đồ của Chủ tịch tỉnh Hạ, làm thế nào thi hành được chỉ thị tỉnh thần của Chủ tịch tỉnh Hạ, để viết được một bản thảo thật thành thực mà hàm súc, đồng thời có thể thông qua được tổng biên xét duyệt, để được đi đến với người đọc.
Kỳ kiểm tra trí tuệ chính trị của mỗi một phóng viên đang diễn ra.
….Sau khi biết được nội dung cuộc họp báo của Hạ Tưởng, vẻ mặt Lôi Trị Học kinh ngạc, mãi một lúc lâu sau mới thở dài một tiếng:
- Vương Hướng Tiền, anh tự đào hầm mà chôn chính mình đi thôi.
Sau khi Vương Hướng Tiền nghe được nội dung bài phát biểu của Hạ Tưởng ở cuộc họp báo, vô cùng chấn kinh, trong vực thẳm nội tâm toát ra ý nghĩ lạnh lẽo – Hạ Tưởng quả nhiên là âm hiểm, y cứ như thế bị Hạ Tưởng trói chặt vào giá.