Thật trùng hợp, Hạ Tưởng vừa xuống máy bay thì gặp Khâu Nhân Lễ cũng vừa xuống.
Chiếc xe tới đón Hạ Tưởng trở về mà không có người ngồi. Hạ Tưởng ngồi trên xe của Khâu Nhân Lễ.
Nghĩ lại cũng thật khéo trùng hợp, Khâu Nhân Lễ không hề nói là khi nào về Bắc Kinh, bất ngờ gặp Khâu Nhân Lễ ở sân bay giúp Hạ Tưởng biết một điều – Khâu Nhân Lễ có việc đột xuất phải về Bắc Kinh gấp, nhất định có liên quan đến sự thay đổi nhân sự.
Thay đổi nhân sự chắc chắn không ảnh hưởng gì đến Khâu Nhân Lễ, Khâu Nhân Lễ vào Bộ Chính trị là chuyện ván đã đóng thuyền rồi. Như vậy điều khiến Khâu Nhân Lễ vội vàng đến Bắc Kinh chỉ có thể là vì chuyện liên quan đến Khâu Tự Phong.
Khâu Tự Phong hiện đang là Phó Chủ tịch, muốn lên Chủ tịch, có thể dùng chính sức mình để vào được. Nhưng anh ta phải đợi đến khóa sau, vì sắp tới Khâu Nhân Lễ sẽ chính thức trở thành Ủy viên của bộ Chính Trị.
Không thể có chuyện Khâu Nhân Lễ trở thành Ủy viên Bộ Chính Trị lại có một cậu con trai là Chủ tịch tỉnh. Nhưng Khâu Tự Phong bước từng bước nhỏ một, từ Phó chủ tịch Thành phố lên làm Phó Bí thư Tỉnh ủy là cũng được lắm rồi. Phó Chủ tịch thì thiết thực, Phó bí thư tỉnh thì phải khiêm tốn, dù làm chức vị gì cũng cần phải đảm nhiệm tốt vị trí đó nếu muốn tiến xa hơn nữa.
Hạ Tưởng dự đoán quả không sai chút nào, mới lên xe. Khâu Nhân Lễ cũng không giấu, tiết lộ luôn mục đích đến Bắc Kinh lần này:
- Tự Phong đã ở tỉnh Yến đủ dài rồi, nên thay đổi chút gió mới, tôi thấy tỉnh Tây cũng được…
Hạ Tưởng nghĩ một lúc, cười rồi nói:
- Nhiệm kỳ của Trương Duy Chiếu ở tỉnh Tây cũng sắp hết rồi, thay người khác cũng được, chỉ cần anh ta có thể đảm đương tốt…
Lời nói của Hạ Tưởng đầy ẩn ý, Khâu Nhân Lễ có thể nghe ra. Năm đó khi ở An Huyền, Khâu Tự Phong là cấp trên của Hạ Tưởng. Sau đó Hạ Tưởng tiến nhanh như diều gặp gió, dần dần bỏ xa Tự Phong. Nói chung, con người ta cảm thấy lúng túng khi phải làm việc với người mà trước kia là cấp trên của mình, ai cũng đều không muốn đối mặt với người đã vượt mặt mình.
Khâu Nhân Lễ lớn tiếng cười, vỗ vai Hạ Tưởng nói:
- Tự Phong đã trưởng thành hơn trước rất nhiều rồi, nếu như nó đến kiềm chế tình cảm cũng không làm được thì sau này làm sao có thể thừa kế cơ ngơi của họ Khâu đây?!
Hạ Tưởng yên tâm đáp:
- Xa cách mười mấy năm ròng, tôi cũng muốn tiếp tục hợp tác với Tự Phong ở tỉnh Tây.
Nếu Hạ Tưởng đoán không nhầm thì Nhân Lễ vì tương lai nhà họ Khâu, với số tuổi của Khâu Nhân Lễ, đảm nhận chức Uỷ viên Bộ Chính trị trong khóa này xong, lại tiến thêm một bước trở thành Uỷ viên Thường vụ, cũng không phải không có khả năng. Nhưng công bằng mà nói, trừ khi Ngô Tài Dương lên đảm nhận Ủy viên Thường vụ một nhiệm kỳ rồi từ chức, nếu không sẽ, muốn có một người khác của gia tộc trở thành Ủy viên Thường vụ, nhất định phải có sự nhượng bộ lớn trong những lĩnh vực khác.
Tuy nhiên khả năng này không nhiều lắm.
Trong gia tộc hiện nay, cơ hội trở thành Uỷ viên Thường vụ của cả Khâu Nhân Lễ và Mai Thái Bình đều rất nhỏ, nhưng ít nhất thì sau khi hai người này đảm nhiệm chức Uỷ viên Bộ Chính trị trong khóa này, đã khiến mối quan hệ giữa họ Mai và họ Khâu ngày càng gắn bó với nhau. Sau nhiệm kỳ này, Khâu Tự Phong có thể chính thức gia nhập chính quyền ở tỉnh Tây, nếu Khâu Nhân Lễ lui ra thì sẽ dễ dàng trở thành Chủ tịch tỉnh.
Nhà họ Mai cũng như vậy, chỉ có điều Mai Hiểu Lâm đang ở chức Phó, sau nhiệm kỳ này sẽ chính thức trở thành Chủ tịch, có chút xa vời, nhưng hành sự tại nhân, nếu đến lúc đó Mai Thái Bình rút rồi đưa Mai Hiểu Lâm lên, rất có thể Mai Hiểu Lâm sẽ cùng trở thành Chủ tịch với Tự Phong.
Như vậy, kế hoạch ba đời nắm giữ quyền hành cơ bản được hoàn thành.
Đương nhiên, nhà họ Mai cũng có thể để Mai Hiểu Lâm gia nhập muộn một năm, đưa Mai Thái Bình lên trước, thời gian cụ thể như thế nào là thỏa đáng, ổn định thì phải xem thế cục phát triển đến đâu đã.
Đúng rồi, còn nhà họ Phó nữa.
Trong bốn họ thì có lẽ họ Phó là thế lực yếu nhất. Sau khi Phó Bá Cử về hưu thì Phó Tiên Phong tạm thời không thể leo cao hơn nữa…ít ra họ Ngô còn có một người là Uỷ viên thường vụ, họ Khâu, họ Mai thì có người là Ủy viên bộ Chính Trị, Phó Tiên Phong chỉ là một quan chức nho nhỏ, đảm nhiệm chức Bí thư tỉnh ủy tỉnh Hồ Nam.
Mà sau chức Bí thư tỉnh ủy này, Phó Tiên Phong có vào Bộ Chính trị được hay không vẫn còn chưa biết được.
Chuyện gì cũng có hai mặt của nó, có thể sau năm năm Phó Tiên Phong không chỉ thong dong vào Bộ Chính trị mà sau khi vào Bộ Chính trị còn có thể vào Thường vụ. Phó Tiên Phong là một quái tài, cũng không phải người bình thường, ông ta luôn tạo ra những bất ngờ khó đoán.
Mà trong bốn họ quý tộc thì họ Ngô là họ có thế lực mạnh nhất, Ngô Tài Dương có hi vọng được đảm nhiệm 2 khóa. Có thể chờ Cổ Thu Thật thăng chức sau đó mới dễ dàng rút lui.
Cho dù có rút lui thì trong hai năm nắm quyền những phát ngôn của ông ta cũng sẽ có ảnh hưởng nhất định đến thế cục đất nước. Nhưng gia sản của họ Ngô lại chẳng có người kế thừa trừ Hạ Tưởng.
Hạ Tưởng là hi vọng duy nhất của họ Ngô.
Nếu không có Hạ Tưởng, sau thời Ngô Tài Dương, nhà họ Ngô sẽ lâm vào thế cục rất bối rối. Ngoại trừ Liên Nhược Hạm có tài kinh doanh ra thì các con cháu đời thứ ba nhà họ Ngô vừa không có trí tuệ chính trị, lại không có tài năng nổi bật ở phương diện khác, chỉ có thể sống bằng gia sản vốn có.
Quân tử có thời, nếu không có Hạ Tưởng, e rằng họ Ngô chỉ giữ vững được ba đời sau đó sẽ xuống dốc, không bằng hai họ Mai, Khâu. Chính là vì thế lực của họ Ngô rất mạnh. Nhưng đơn phương độc mã chống chọi, phúc đức lại không được lâu dài, trừ khi có vận may trên trời rơi xuống, nếu không thì họ Ngô khó mà vượt qua được vận hạn này.
Từ trước tới nay, đất nước trải qua mấy nghìn năm anh hùng, chỉ ghi nhận một con người vĩ đại, lưu truyền hơn 70 thế hệ đó chính là Khổng Tử.
Hạ Tưởng là ngôi sao may mắn của họ Ngô, là sự đảm bảo lâu dài, ổn định cho họ Ngô đời thứ 4, đời thứ 5. Cũng chính vì thế, ông cụ nhà họ Ngô cũng như Ngô Tài Dương đều rất tận tâm với Hạ Tưởng, tuyệt đối tin tưởng mà giao hết cho Hạ Tưởng quản lý.
Thế lực mạnh nên sức lan tỏa cũng mạnh, Hạ Tưởng còn là phúc tinh của cả 4 họ quý tộc. Nếu không có Hạ Tưởng làm cầu nối thì quan hệ giữa các gia tộc và Thủ tướng sẽ xảy ra xung đột vô cùng lớn. Mà Tổng bí thư cũng không thế bắt tay và ghi nhận công lao của những gia tộc lớn này được.
Không phải khoa trương chút nào, nhưng quả thực nếu không có Hạ Tưởng, các gia tộc này không thể có được thế lực lớn mạnh như bây giờ. Cũng không có viễn cảnh tốt đẹp như thế. Đồng thời, không có Hạ Tưởng, Tổng Bí thư hay Thủ tướng khi xử lý công việc cũng không thể có được sự trợ giúp đắc lực từ các gia tộc này.
- Chuyện của Tự Phong, công việc ở tỉnh Tây giao cho cậu vậy.
Khâu Nhân Lễ bắt tay Hạ Tưởng trong xe, mặc dù tư thế không thoải mái nhưng cũng cho thấy sự phó thác của Khâu Nhân Lễ.
- Về việc của Đinh Sơn, tôi đã kiến nghị lên trên, cậu hãy đến chào hỏi Bộ trưởng Ngô một tiếng, chuyện sẽ không rắc rối nữa. Đối với nhân cách của Đinh Sơn, tôi vẫn vô cùng tin tưởng, anh ta có thể đảm nhiệm Phó Chủ tịch ở tỉnh Tề, cũng là phúc của tỉnh Tề.
Thật sự nếu không có chuyện của Khâu Tự Phong, thì việc của Lý Đinh Sơn cũng không có gì khó, Hạ Tưởng ngày này đã khác xưa nhiều rồi, chỉ cần anh ta mở lời, Khâu Nhân Lễ nhất định phải đối đãi tận tình và phải xem xét cẩn thận.
Khâu Nhân Lễ cũng không về nhà họ Khâu mà chuyển xe đi thẳng về phía Trung Nam Hải.
Khâu Nhân Lễ đến Trung Nam Hải để gặp Thủ tướng, Hạ Tưởng cũng trực tiếp đi gặp Đại Phục Thịnh.
Cũng may, Đại Phục Thịnh đã sắp xếp gặp mặt ở một căn phòng trang nhã, chứ không phải gặp ở văn phòng làm việc hay ở những nơi riêng tư, như vậy cũng chứng tỏ lần gặp gỡ với Hạ Tưởng lần này, phần cũng vì việc công, phần vì việc tư.
Diện mạo của Đại Phục Thịnh cũng khá, mặt chữ điền, lông mày dậm, lúc mỉm cười khiến cho người khác có cảm giác rất gần gũi, hiền hòa. Anh ta nắm chặt tay Hạ Tưởng:
- Đồng chí Hạ Tưởng, đồng chí đi đường vất vả rồi.
- Không đâu ạ, cảm ơn Thủ tướng quan tâm. Bạn đang đọc truyện tại - http://truyenfull.vn
Hạ Tưởng cảm nhận rõ sự nhiệt tình của Đại Phục Thịnh, trong lòng lại nhớ lời đến Trần Hạo Thiên, khiêm tốn nhưng không bất kính nói:
- Tôi vốn định đến Bắc Kinh sớm để hồi báo công việc cho Thủ tướng, nhưng do gần đây việc lưới điện quốc gia ở tỉnh Tây có vài vấn đề, nên phải lui lại vài ngày…
Hạ Tưởng không phải vừa đến Bắc Kinh một vài ngày mà gần chục ngày rồi, nhưng anh ta cố tình nói vậy, chính là cố ý nhắc khéo đến chuyện mạng lưới điện quốc gia ở tỉnh Tây. Hơn nữa hắn cũng rất rõ, Đại Phục Thịnh muốn gặp hắn cũng chính là vì chuyện này.
May mắn trận chiến tranh luận giữa hai bên đã ngừng lại, nếu không hắn và Đại Phục Thịnh sẽ còn những trận đấu khẩu không có điểm dừng. Không thể không nói, Đại Phục Thịnh càng ngày càng có hứng thú với Hạ Tưởng.
Có thể lý giải, cùng với đại hội Đảng lần thứ 18 sắp đến gần, Đại Phục Thịnh đã sắp đi lên vũ đài lịch sử, ở cái vị trí này của ông ta, nhất thiết phải tìm lối đi cho tương lai.
Không chỉ phải tranh thủ sự ủng hộ của Bí Thư tỉnh mà còn tranh thủ sự công nhận năng lực làm việc của các Bí thư tỉnh ủy tương lai nữa. Để tránh cho Trung Nam Hải những rắc rối, càng cần tới sự ủng hộ của những lực lượng đứng sau Hạ Tưởng nữa, hơn nữa Hạ Tưởng không những là một người có chỗ đứng quan trọng trong giới quý tộc, cũng là bạn tốt của Đoàn hệ.
Trần Hạo Thiên và Cổ Thu Thật đều có quan hệ rất tốt với Hạ Tưởng, nếu ông ta chỉ có mối quan hệ ngoại giao bình thường với hắn thì sẽ bất lợi cho con đường thăng tiến của ông ta sau này.
- Không sao đâu, chính sự quan trọng mà.
Đại Phục Thịnh thân mật đáp:
- Hơn nữa tôi cũng không có việc gì gấp, mục đích cuộc gặp gỡ ngày hôm nay cũng chính là về chuyện đường điện ngầm ở tỉnh Tây.
- Xin Thủ tướng chỉ thị.
Hạ Tưởng nghiêm túc nói.
- Không phải chỉ thị, mà là thương lượng.
Đại Phục Thịnh nhấn mạnh.
- Tình trạng mạng điện quốc gia, cậu cũng biết đấy, tôi không cần phải nói nhiều nữa, tôi chỉ là nhận thoái thác của người khác, mong bên tỉnh Tây nhượng bộ.
Giọng điệu của Đại Phục Thịnh rất thân thiết, không hề có một chút gì kiêu ngạo cả, và còn bổ xung thêm:
- Tất nhiên, đây chỉ là ý kiến đề xuất của tôi thôi, cụ thể quyền quyết định là ở bên tỉnh Tây các cậu.
Hạ Tưởng không nghĩ Đại Phục Thịnh lại thẳng thắn như vậy, vừa mới nhắc tới mà đã đề cập luôn, ngược lại lại làm cho Hạ Tưởng thấy do dự:
- Thủ tướng, theo cá nhân tôi nghĩ, không phải là phản đối hoàn toàn, nhưng có một số vấn đề chi tiết chưa được thỏa mãn cho lắm…
- Tôi nghĩ mấu chốt ở đây không phải là ở vấn đề chi tiết, mà là ở vấn đề thái độ.
Đại Phục Thịnh cười lớn nói:
- Lưới điện cao cấp của quốc gia đang được sử dụng rồi, dù sao nó cũng trong tay cậu rồi, ai có hô to cũng không thể qua mặt cậu được, tôi cũng qua bên Điện lực quốc gia chào hỏi, để họ bỏ thể diện xuống, thành thực thương lượng, cậu thấy thế nào?
Đại Phục Thịnh đã nói như vậy, Hạ Tưởng cũng không thể từ chối được, chỉ là tiến thoái lưỡng nan, hơn nữa hắn cũng thỏa thuận gần xong rồi, chỉ còn chờ chút thời gian nữa là ổn, liền nói:
- Cũng được, cứ làm theo ý của Thủ tướng đi.
- Không, xin đừng nói là chỉ thị của tôi, hãy coi như nể mặt tôi được không?
Đại Phục Thịnh nhấn mạnh:
- Nếu được thì…Hạ Tưởng, tôi nợ cậu lần này.
Trong nháy mắt, Hạ Tưởng như hiểu ra gì đó, hắn đã đoán ra mục đích của Đại Phục Thịnh….
Thật trùng hợp, Hạ Tưởng vừa xuống máy bay thì gặp Khâu Nhân Lễ cũng vừa xuống.
Chiếc xe tới đón Hạ Tưởng trở về mà không có người ngồi. Hạ Tưởng ngồi trên xe của Khâu Nhân Lễ.
Nghĩ lại cũng thật khéo trùng hợp, Khâu Nhân Lễ không hề nói là khi nào về Bắc Kinh, bất ngờ gặp Khâu Nhân Lễ ở sân bay giúp Hạ Tưởng biết một điều – Khâu Nhân Lễ có việc đột xuất phải về Bắc Kinh gấp, nhất định có liên quan đến sự thay đổi nhân sự.
Thay đổi nhân sự chắc chắn không ảnh hưởng gì đến Khâu Nhân Lễ, Khâu Nhân Lễ vào Bộ Chính trị là chuyện ván đã đóng thuyền rồi. Như vậy điều khiến Khâu Nhân Lễ vội vàng đến Bắc Kinh chỉ có thể là vì chuyện liên quan đến Khâu Tự Phong.
Khâu Tự Phong hiện đang là Phó Chủ tịch, muốn lên Chủ tịch, có thể dùng chính sức mình để vào được. Nhưng anh ta phải đợi đến khóa sau, vì sắp tới Khâu Nhân Lễ sẽ chính thức trở thành Ủy viên của bộ Chính Trị.
Không thể có chuyện Khâu Nhân Lễ trở thành Ủy viên Bộ Chính Trị lại có một cậu con trai là Chủ tịch tỉnh. Nhưng Khâu Tự Phong bước từng bước nhỏ một, từ Phó chủ tịch Thành phố lên làm Phó Bí thư Tỉnh ủy là cũng được lắm rồi. Phó Chủ tịch thì thiết thực, Phó bí thư tỉnh thì phải khiêm tốn, dù làm chức vị gì cũng cần phải đảm nhiệm tốt vị trí đó nếu muốn tiến xa hơn nữa.
Hạ Tưởng dự đoán quả không sai chút nào, mới lên xe. Khâu Nhân Lễ cũng không giấu, tiết lộ luôn mục đích đến Bắc Kinh lần này:
- Tự Phong đã ở tỉnh Yến đủ dài rồi, nên thay đổi chút gió mới, tôi thấy tỉnh Tây cũng được…
Hạ Tưởng nghĩ một lúc, cười rồi nói:
- Nhiệm kỳ của Trương Duy Chiếu ở tỉnh Tây cũng sắp hết rồi, thay người khác cũng được, chỉ cần anh ta có thể đảm đương tốt…
Lời nói của Hạ Tưởng đầy ẩn ý, Khâu Nhân Lễ có thể nghe ra. Năm đó khi ở An Huyền, Khâu Tự Phong là cấp trên của Hạ Tưởng. Sau đó Hạ Tưởng tiến nhanh như diều gặp gió, dần dần bỏ xa Tự Phong. Nói chung, con người ta cảm thấy lúng túng khi phải làm việc với người mà trước kia là cấp trên của mình, ai cũng đều không muốn đối mặt với người đã vượt mặt mình.
Khâu Nhân Lễ lớn tiếng cười, vỗ vai Hạ Tưởng nói:
- Tự Phong đã trưởng thành hơn trước rất nhiều rồi, nếu như nó đến kiềm chế tình cảm cũng không làm được thì sau này làm sao có thể thừa kế cơ ngơi của họ Khâu đây?!
Hạ Tưởng yên tâm đáp:
- Xa cách mười mấy năm ròng, tôi cũng muốn tiếp tục hợp tác với Tự Phong ở tỉnh Tây.
Nếu Hạ Tưởng đoán không nhầm thì Nhân Lễ vì tương lai nhà họ Khâu, với số tuổi của Khâu Nhân Lễ, đảm nhận chức Uỷ viên Bộ Chính trị trong khóa này xong, lại tiến thêm một bước trở thành Uỷ viên Thường vụ, cũng không phải không có khả năng. Nhưng công bằng mà nói, trừ khi Ngô Tài Dương lên đảm nhận Ủy viên Thường vụ một nhiệm kỳ rồi từ chức, nếu không sẽ, muốn có một người khác của gia tộc trở thành Ủy viên Thường vụ, nhất định phải có sự nhượng bộ lớn trong những lĩnh vực khác.
Tuy nhiên khả năng này không nhiều lắm.
Trong gia tộc hiện nay, cơ hội trở thành Uỷ viên Thường vụ của cả Khâu Nhân Lễ và Mai Thái Bình đều rất nhỏ, nhưng ít nhất thì sau khi hai người này đảm nhiệm chức Uỷ viên Bộ Chính trị trong khóa này, đã khiến mối quan hệ giữa họ Mai và họ Khâu ngày càng gắn bó với nhau. Sau nhiệm kỳ này, Khâu Tự Phong có thể chính thức gia nhập chính quyền ở tỉnh Tây, nếu Khâu Nhân Lễ lui ra thì sẽ dễ dàng trở thành Chủ tịch tỉnh.
Nhà họ Mai cũng như vậy, chỉ có điều Mai Hiểu Lâm đang ở chức Phó, sau nhiệm kỳ này sẽ chính thức trở thành Chủ tịch, có chút xa vời, nhưng hành sự tại nhân, nếu đến lúc đó Mai Thái Bình rút rồi đưa Mai Hiểu Lâm lên, rất có thể Mai Hiểu Lâm sẽ cùng trở thành Chủ tịch với Tự Phong.
Như vậy, kế hoạch ba đời nắm giữ quyền hành cơ bản được hoàn thành.
Đương nhiên, nhà họ Mai cũng có thể để Mai Hiểu Lâm gia nhập muộn một năm, đưa Mai Thái Bình lên trước, thời gian cụ thể như thế nào là thỏa đáng, ổn định thì phải xem thế cục phát triển đến đâu đã.
Đúng rồi, còn nhà họ Phó nữa.
Trong bốn họ thì có lẽ họ Phó là thế lực yếu nhất. Sau khi Phó Bá Cử về hưu thì Phó Tiên Phong tạm thời không thể leo cao hơn nữa…ít ra họ Ngô còn có một người là Uỷ viên thường vụ, họ Khâu, họ Mai thì có người là Ủy viên bộ Chính Trị, Phó Tiên Phong chỉ là một quan chức nho nhỏ, đảm nhiệm chức Bí thư tỉnh ủy tỉnh Hồ Nam.
Mà sau chức Bí thư tỉnh ủy này, Phó Tiên Phong có vào Bộ Chính trị được hay không vẫn còn chưa biết được.
Chuyện gì cũng có hai mặt của nó, có thể sau năm năm Phó Tiên Phong không chỉ thong dong vào Bộ Chính trị mà sau khi vào Bộ Chính trị còn có thể vào Thường vụ. Phó Tiên Phong là một quái tài, cũng không phải người bình thường, ông ta luôn tạo ra những bất ngờ khó đoán.
Mà trong bốn họ quý tộc thì họ Ngô là họ có thế lực mạnh nhất, Ngô Tài Dương có hi vọng được đảm nhiệm 2 khóa. Có thể chờ Cổ Thu Thật thăng chức sau đó mới dễ dàng rút lui.
Cho dù có rút lui thì trong hai năm nắm quyền những phát ngôn của ông ta cũng sẽ có ảnh hưởng nhất định đến thế cục đất nước. Nhưng gia sản của họ Ngô lại chẳng có người kế thừa trừ Hạ Tưởng.
Hạ Tưởng là hi vọng duy nhất của họ Ngô.
Nếu không có Hạ Tưởng, sau thời Ngô Tài Dương, nhà họ Ngô sẽ lâm vào thế cục rất bối rối. Ngoại trừ Liên Nhược Hạm có tài kinh doanh ra thì các con cháu đời thứ ba nhà họ Ngô vừa không có trí tuệ chính trị, lại không có tài năng nổi bật ở phương diện khác, chỉ có thể sống bằng gia sản vốn có.
Quân tử có thời, nếu không có Hạ Tưởng, e rằng họ Ngô chỉ giữ vững được ba đời sau đó sẽ xuống dốc, không bằng hai họ Mai, Khâu. Chính là vì thế lực của họ Ngô rất mạnh. Nhưng đơn phương độc mã chống chọi, phúc đức lại không được lâu dài, trừ khi có vận may trên trời rơi xuống, nếu không thì họ Ngô khó mà vượt qua được vận hạn này.
Từ trước tới nay, đất nước trải qua mấy nghìn năm anh hùng, chỉ ghi nhận một con người vĩ đại, lưu truyền hơn 70 thế hệ đó chính là Khổng Tử.
Hạ Tưởng là ngôi sao may mắn của họ Ngô, là sự đảm bảo lâu dài, ổn định cho họ Ngô đời thứ 4, đời thứ 5. Cũng chính vì thế, ông cụ nhà họ Ngô cũng như Ngô Tài Dương đều rất tận tâm với Hạ Tưởng, tuyệt đối tin tưởng mà giao hết cho Hạ Tưởng quản lý.
Thế lực mạnh nên sức lan tỏa cũng mạnh, Hạ Tưởng còn là phúc tinh của cả 4 họ quý tộc. Nếu không có Hạ Tưởng làm cầu nối thì quan hệ giữa các gia tộc và Thủ tướng sẽ xảy ra xung đột vô cùng lớn. Mà Tổng bí thư cũng không thế bắt tay và ghi nhận công lao của những gia tộc lớn này được.
Không phải khoa trương chút nào, nhưng quả thực nếu không có Hạ Tưởng, các gia tộc này không thể có được thế lực lớn mạnh như bây giờ. Cũng không có viễn cảnh tốt đẹp như thế. Đồng thời, không có Hạ Tưởng, Tổng Bí thư hay Thủ tướng khi xử lý công việc cũng không thể có được sự trợ giúp đắc lực từ các gia tộc này.
- Chuyện của Tự Phong, công việc ở tỉnh Tây giao cho cậu vậy.
Khâu Nhân Lễ bắt tay Hạ Tưởng trong xe, mặc dù tư thế không thoải mái nhưng cũng cho thấy sự phó thác của Khâu Nhân Lễ.
- Về việc của Đinh Sơn, tôi đã kiến nghị lên trên, cậu hãy đến chào hỏi Bộ trưởng Ngô một tiếng, chuyện sẽ không rắc rối nữa. Đối với nhân cách của Đinh Sơn, tôi vẫn vô cùng tin tưởng, anh ta có thể đảm nhiệm Phó Chủ tịch ở tỉnh Tề, cũng là phúc của tỉnh Tề.
Thật sự nếu không có chuyện của Khâu Tự Phong, thì việc của Lý Đinh Sơn cũng không có gì khó, Hạ Tưởng ngày này đã khác xưa nhiều rồi, chỉ cần anh ta mở lời, Khâu Nhân Lễ nhất định phải đối đãi tận tình và phải xem xét cẩn thận.
Khâu Nhân Lễ cũng không về nhà họ Khâu mà chuyển xe đi thẳng về phía Trung Nam Hải.
Khâu Nhân Lễ đến Trung Nam Hải để gặp Thủ tướng, Hạ Tưởng cũng trực tiếp đi gặp Đại Phục Thịnh.
Cũng may, Đại Phục Thịnh đã sắp xếp gặp mặt ở một căn phòng trang nhã, chứ không phải gặp ở văn phòng làm việc hay ở những nơi riêng tư, như vậy cũng chứng tỏ lần gặp gỡ với Hạ Tưởng lần này, phần cũng vì việc công, phần vì việc tư.
Diện mạo của Đại Phục Thịnh cũng khá, mặt chữ điền, lông mày dậm, lúc mỉm cười khiến cho người khác có cảm giác rất gần gũi, hiền hòa. Anh ta nắm chặt tay Hạ Tưởng:
- Đồng chí Hạ Tưởng, đồng chí đi đường vất vả rồi.
- Không đâu ạ, cảm ơn Thủ tướng quan tâm. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL -
Hạ Tưởng cảm nhận rõ sự nhiệt tình của Đại Phục Thịnh, trong lòng lại nhớ lời đến Trần Hạo Thiên, khiêm tốn nhưng không bất kính nói:
- Tôi vốn định đến Bắc Kinh sớm để hồi báo công việc cho Thủ tướng, nhưng do gần đây việc lưới điện quốc gia ở tỉnh Tây có vài vấn đề, nên phải lui lại vài ngày…
Hạ Tưởng không phải vừa đến Bắc Kinh một vài ngày mà gần chục ngày rồi, nhưng anh ta cố tình nói vậy, chính là cố ý nhắc khéo đến chuyện mạng lưới điện quốc gia ở tỉnh Tây. Hơn nữa hắn cũng rất rõ, Đại Phục Thịnh muốn gặp hắn cũng chính là vì chuyện này.
May mắn trận chiến tranh luận giữa hai bên đã ngừng lại, nếu không hắn và Đại Phục Thịnh sẽ còn những trận đấu khẩu không có điểm dừng. Không thể không nói, Đại Phục Thịnh càng ngày càng có hứng thú với Hạ Tưởng.
Có thể lý giải, cùng với đại hội Đảng lần thứ 18 sắp đến gần, Đại Phục Thịnh đã sắp đi lên vũ đài lịch sử, ở cái vị trí này của ông ta, nhất thiết phải tìm lối đi cho tương lai.
Không chỉ phải tranh thủ sự ủng hộ của Bí Thư tỉnh mà còn tranh thủ sự công nhận năng lực làm việc của các Bí thư tỉnh ủy tương lai nữa. Để tránh cho Trung Nam Hải những rắc rối, càng cần tới sự ủng hộ của những lực lượng đứng sau Hạ Tưởng nữa, hơn nữa Hạ Tưởng không những là một người có chỗ đứng quan trọng trong giới quý tộc, cũng là bạn tốt của Đoàn hệ.
Trần Hạo Thiên và Cổ Thu Thật đều có quan hệ rất tốt với Hạ Tưởng, nếu ông ta chỉ có mối quan hệ ngoại giao bình thường với hắn thì sẽ bất lợi cho con đường thăng tiến của ông ta sau này.
- Không sao đâu, chính sự quan trọng mà.
Đại Phục Thịnh thân mật đáp:
- Hơn nữa tôi cũng không có việc gì gấp, mục đích cuộc gặp gỡ ngày hôm nay cũng chính là về chuyện đường điện ngầm ở tỉnh Tây.
- Xin Thủ tướng chỉ thị.
Hạ Tưởng nghiêm túc nói.
- Không phải chỉ thị, mà là thương lượng.
Đại Phục Thịnh nhấn mạnh.
- Tình trạng mạng điện quốc gia, cậu cũng biết đấy, tôi không cần phải nói nhiều nữa, tôi chỉ là nhận thoái thác của người khác, mong bên tỉnh Tây nhượng bộ.
Giọng điệu của Đại Phục Thịnh rất thân thiết, không hề có một chút gì kiêu ngạo cả, và còn bổ xung thêm:
- Tất nhiên, đây chỉ là ý kiến đề xuất của tôi thôi, cụ thể quyền quyết định là ở bên tỉnh Tây các cậu.
Hạ Tưởng không nghĩ Đại Phục Thịnh lại thẳng thắn như vậy, vừa mới nhắc tới mà đã đề cập luôn, ngược lại lại làm cho Hạ Tưởng thấy do dự:
- Thủ tướng, theo cá nhân tôi nghĩ, không phải là phản đối hoàn toàn, nhưng có một số vấn đề chi tiết chưa được thỏa mãn cho lắm…
- Tôi nghĩ mấu chốt ở đây không phải là ở vấn đề chi tiết, mà là ở vấn đề thái độ.
Đại Phục Thịnh cười lớn nói:
- Lưới điện cao cấp của quốc gia đang được sử dụng rồi, dù sao nó cũng trong tay cậu rồi, ai có hô to cũng không thể qua mặt cậu được, tôi cũng qua bên Điện lực quốc gia chào hỏi, để họ bỏ thể diện xuống, thành thực thương lượng, cậu thấy thế nào?
Đại Phục Thịnh đã nói như vậy, Hạ Tưởng cũng không thể từ chối được, chỉ là tiến thoái lưỡng nan, hơn nữa hắn cũng thỏa thuận gần xong rồi, chỉ còn chờ chút thời gian nữa là ổn, liền nói:
- Cũng được, cứ làm theo ý của Thủ tướng đi.
- Không, xin đừng nói là chỉ thị của tôi, hãy coi như nể mặt tôi được không?
Đại Phục Thịnh nhấn mạnh:
- Nếu được thì…Hạ Tưởng, tôi nợ cậu lần này.
Trong nháy mắt, Hạ Tưởng như hiểu ra gì đó, hắn đã đoán ra mục đích của Đại Phục Thịnh….