Việc thiết kế thôn Tiểu Mã và Đại Mã thì Hạ Tưởng cũng sớm đã định hình rồi. Chỉ cần Tào Thù Lê thiết kế công viên Nhân Dân xong, trên cơ sở đó hắn chỉnh sửa thiết kế của thôn Tiểu Mã và thôn Đại Mã theo cho phù hợp để tạo ra sự gắn kết, sau đó tạo ra mấy dãy núi nhân tạo, trang trí cây cảnh, hoa cỏ, chim hót líu lo trong quảng trường Nhân Dân để khắp chốn cùng nơi đều là chốn cảnh đẹp nhân gian.
Sau quá trình chăm chú thiết kế thì cả hai đều có chút mệt mỏi, nhìn lên đồng hồ thì đã hơn chín giờ, dưới tầng vẫn không có thanh âm nào, hiển nhiên chưa ai trở về. Hạ Tưởng nhìn thấy bộ dáng cắn bút trầm tư của Tào Thù Lê, vừa dịu dàng lại vừa cuốn hút người khác. Hắn liền nảy ra tâm tư hư hỏng:
- Nghỉ ngơi một chút đi, đừng để quá mệt mỏi. Thành Rome không phải một ngày mà xây xong được.
Tào Thù Lê " Vâng" một tiếng, ánh mắt vẫn nhìn chăm chú, không rời khỏi bản vẽ.
- Nếu vậy chúng ta đọc sách trong chốc lát được không?
Hạ Tưởng ân cần dụ dỗ.
Tào Thù Lê không hiểu được:
- Đọc sách làm gì, để em suy nghĩ một chút, có một chi tiết đang mắc kẹt đây, chờ một chút, đừng quấy rối!
Hạ Tưởng hơi sốt ruột:
- Chờ nữa thì sẽ không có thời gian. Mấy người kia mà quay về thì chúng ta không kịp đọc sách nữa.
- Cái gì là không kịp? Ba em trở về với việc anh đọc sách thì có liên quan gì tới nhau?
Tào Thù Lê không hiểu ý trừng mắt liếc nhìn Hạ Tưởng một cái. Bởi vì điệu bộ cố ý truy hỏi nguyên nhân nên cả người cô toả ra một vẻ đẹp trầm lắng, uy nghiệm, làm rung động lòng người.
Hạ Tưởng một tay kéo cô vào trong lồng ngực hắn:
- Anh là muốn đọc quyển sách này của em.
Tào Thù Lê đã từng thưởng thức qua mùi vị này, hai má ửng hồng nói:
- Anh là cái đồ cực kỳ háo sắc!
Cô quay người lại, chạy ra khỏi phòng, cười khanh khách nói.
- Em đi tắm rửa, chúc anh ngủ ngon.
Hạ Tưởng vội vàng đuổi theo. Không ngờ Tào Thù Lê phản ứng rất nhanh, chạy đến buồng vệ sinh liền khóa cửa lại, còn ở bên trong cố ý chọc giận hắn:
- Em tắm rửa, anh đừng suy nghĩ bậy bạ, cũng đi tắm rửa rồi ngủ đi, ngoan ngoãn nghe lời vào.
Hạ Tưởng có thể nghe lời mới là lạ, trong nhà không có người nào, cô bé thì đang ở bên trong tắm rửa, nếu hắn có thể đi vào, cảnh tượng này đúng là thật tuyệt đẹp! Đang lúc cả người khô nóng, đột nhiên chuông cửa vang lên, Tào Vĩnh Quốc đã trở về.
Cuối cùng, Hạ Tưởng dưới luồng ánh mắt chăm chú của Vương Vu Phân đành phải ngoan ngoãn lên tầng để ngủ, trong lòng oán hận nghĩ rằng "cô bé kia được đấy, em chờ đi, một ngày nào đó nhất định anh nhất định sẽ đem em ra đọc hết".
Còn cách Tết âm lịch vài ngày rốt cuộc sự bình lặng của Thành ủy, Ủy ban nhân dân thành phố bị phá vỡ. Dưới yêu cầu kịch liệt của Trần Phong, vấn đề biên chế văn phòng tổ cải tạo thôn nội đô chính thức được thảo luận tại hội nghị thường vụ!
Bên trong văn phòng, sắc mặt Hạ Tưởng vẫn bình tĩnh, so sánh với Khúc Nhã Hân không yên lòng đang lật xem tư liệu, trên thực tế thì một chữ cô cũng không đọc vào. Có thể đọc được trong thời điểm bây giờ sao? Cái mà Thị trưởng Trần đệ trình thảo luận ở hội nghị thường vụ chính là vấn đề biên chế, nhưng tất cả mọi người trong lòng rõ ràng đó là chuyện gì. Thật ra hội nghị thường vụ thảo luận không phải phê chuẩn hay không phê chuẩn biên chế, mà là thảo luận vấn đề sinh mạng tồn vong của tổ cải tạo thôn nội đô.
Thông qua hoặc phủ quyết có sự khác biệt quá lớn. Nếu như được thông qua, Hạ Tưởng có thể thăng lên cấp bậc Phó cục trưởng, cô và Ngô Cảng Đắc là có thể đường đường chính chính công tác tại tòa trụ sở chính của Ủy ban nhân dân thành phố, đợi một ngày nào đó Hạ Tưởng được điều chuyển sang nơi khác, một trong hai người là cô và Ngô Cảng Đắc sẽ tiếp nhận chức vụ Hạ Tưởng, sẽ từ cấp Phòng mà lên cấp Phó cục trưởng. Do đó, thời khắc này là thời khắc cực kỳ quan trọng trong sinh mệnh chính trị của cô.
Nhưng nếu không thông qua, cho dù sẽ không có quyết định giải tán tổ cải tạo một cách rõ ràng, nhưng trên thực tế thì địa vị của tổ cải tạo lúc này so sánh với lúc trước đúng là xuống dốc không phanh, không còn có quyền uy gì cả, còn có thể bị mọi người khinh thường, trên cơ bản sẽ trở thành một phòng ban thấp kém nhất. Có lẽ hoạt động không được bao lâu nữa, không đợi Thị trưởng Trần điều đi mà sẽ có người túm lấy một lý do nào đó với tổ cải tạo, đến lúc đó chắc chắn Thị trưởng Trần sẽ không tiếp tục ra mặt biện luận cho nữa, cũng chính là biểu lộ thái độ cam chịu.
Đây đúng là việc sống còn, là sự tình liên quan đến đại sự của bản thân, là nguyên do khiến Khúc Nhã Hân đứng ngồi không yên.
So với Khúc Nhã Hân miễn cưỡng còn có thể duy trì vẻ trấn tĩnh thì Ngô Cảng Đắc như kiến bò trên chảo nóng, không ngừng đi tới đi lui trong văn phòng, không ngừng than thở, tự nhủ nói:
- Làm sao bây giờ? Rốt cuộc phải làm sao bây giờ? Sau này phải nên như thế nào? Cục Quản lý đô thị thì cũng không trở về được. Nếu như Tổ cải tạo bị phủ quyết, dù sao thì Thị trưởng Trần cũng nên giải thích cho những người đó là chúng ta làm việc rất tận tâm chứ…
Chung Nghĩa Bình tiến vào, nhỏ giọng hỏi Hạ Tưởng:
- Chủ nhiệm Hạ, rốt cuộc phải làm sao bây giờ?
Phương Cách theo sau Chung Nghĩa Bình đi vào, đối với vấn đề Chung Nghĩa Bình vừa đưa ra, hắn khinh thường nói:
- Đúng là những người mù tịt, làm gì mà phải loạn như vậy? Cậu không thấy Chủ nhiệm Hạ đang như Lã Vọng buông cần sao? Chủ nhiệm Hạ không vội, chứng tỏ trong đầu anh ấy đã biết rõ kết cục rồi. Trong đầu anh ấy đã hiểu rõ thì không tới phiên cậu phải tới quan tâm. Mà thực ra sự quan tâm của cậu cũng phí công thôi, không được tích sự gì cả. Vì thế, tôi đề nghị cậu ngồi sang bên cạnh nghỉ ngơi là được.
Chung Nghĩa Bình không để ý tới sự châm chọc, khiêu khích của Phương Cách. Đầu tiên, y rót cho Hạ Tưởng một chén nước, sau đó lại hỏi:
- Chủ nhiệm Hạ, anh cứ nói thật ra cho tôi an lòng một chút.
Hạ Tưởng chậm rãi uống nước, lấy tay chỉ vào ngực của Chung Nghĩa Bình nói:
- Lòng của cậu ở trong bụng của cậu. Đang mạnh khỏe thế này, tại sao lại còn muốn tôi đến làm an lòng?
Ánh mắt Phương Cách sáng lên:
- Không nghĩ tới khi Chủ nhiệm Hạ nói chuyện lại có triết lý như thế, giống như là tốt nghiệp trường Triết học vậy?
- Tốt nghiệp trường Triết học thì đều là lý luận suông, Chủ nhiệm Hạ là từ những điều trong cuộc sống vang vọng lại mà cảm khái, so với những gì ghi trên mặt giấy thì còn khắc sâu hơn rất nhiều.
Công phu nịnh bợ của Chung Nghĩa Bình càng ngày càng thành thục, thừa cơ hội tặng cho Hạ Tưởng một câu rất kêu.
Ngô Cảng Đắc nhíu mày:
- Đây là nơi nào, tại sao hai người các cậu còn ở nơi này càn quấy? Đi ra ngoài, cả hai đều đi ra ngoài cho tôi! Phiền toái.
Hạ Tưởng cười cười bước tới, đè hai vai Ngô Cảng Đắc, ép y ngồi xuống:
- Phó chủ nhiệm Ngô an tâm, đừng nóng vội. Hội nghị thường vụ đến lúc này còn chưa kết thúc, chứng minh là có chuyện tốt.
Ngô Cảng Đắc vừa ngồi xuống, nghe Hạ Tưởng nói lời như vậy lại như có kim đâm vào mông, lại vội vàng đứng lên:
- Là như thế nào ạ?
- Nếu đã không thông qua thì kết quả sớm đã đến đây. Hiện tại còn không có kết luận, chứng minh các vị ủy viên thường vụ đang trong quá trình thảo luận. Điều này nói rõ rằng việc tranh luận có vẻ rất kịch liệt. Nếu việc tranh luận kịch liệt, nếu tôi đoán không sai, thì trong hội nghị thường vụ sẽ có nhiều sự việc phát sinh vượt ra ngoài dự đoán của mọi người.
Hạ Tưởng đoán đúng là chuẩn.
Trong hội nghị thường vụ, bình thường thì không thế nào hút thuốc. Thôi Hướng, không nhìn ngó tới việc chính y đưa ra quy định trong hội nghị thường vụ cấm hút thuốc, liên tiếp hút liền ba điếu thuốc, rất khó khăn để có thể áp chế sự phẫn uất và sợ hãi trong lòng. Không tưởng tượng ra được, không nghĩ tới việc hắn luôn luôn tự tin có thể khống chế được hội nghị thường vụ một cách tuyệt đối thế mà đột nhiên bây giờ lại có việc không kiểm soát được!
Nếu nói mấy người trong Ủy ban nhân dân thành phố như Trần Phong, Tào Vĩnh Quốc, Dịch Tư Bằng đều ở trong dự đoán từ trước, phiếu ủng hộ của Trưởng ban Tổ chức cán bộ Phương Tiến Giang cũng không tính là việc bất ngờ, mà để cho hắn chấn động chính là Phó bí thư Vương Bằng Phi đột nhiên chuyển hướng!
Vốn hắn nghĩ rằng khi Vương Bằng Phi lên tiếng thì sẽ ngấm ngầm vạch tội cách làm của văn phòng tổ cải tạo thôn nội đô, chỉ ra rõ ràng rằng cách thức hoạt động của tổ này sẽ không công bình, bất lợi trong cách đối đãi với các nhà đầu tư đến tham gia thị trường này. Y nghĩ đến việc Vương Bằng Phi sẽ xác nhận sự phản đối một cách chính thức về việc đưa biên chế tổ cải tạo trở thành chính thức. Y đúng thật không ngờ khi đề tài vừa chuyển sang việc này thì đột nhiên Vương Bằng Phi phát biểu một cách rất chính đáng:
- Đúng là bởi vì tổ cải tạo thôn nội đô chưa được hợp thức một cách chính thức, cho nên tất phải hợp lý hóa việc này, sắp xếp trở thành một cơ cấu trong Ủy ban nhân dân thành phố. Tôi cảm thấy đề nghị của Thị trưởng Trần là suy xét từ đại cục, Thành ủy chắc hẳn phải ủng hộ!
Vương Bằng Phi như hòn đá thả vào mặt nước, gây ra hàng ngàn hàng vạn gợn sóng. Một số ủy viên thường vụ Thành ủy ngơ ngác nhìn nhau, không thể tin được việc này. Bình thường thì Phó Bí thư Vương và Bí thư Thôi duy trì cao độ sự nhất trí, đột nhiên như thế nào hôm nay gió lại đổi hướng, thay đổi tính tình, không ngờ có là phiếu ủng hộ cho Trần Phong.
Trong chính trị, đúng là rất hay có sự thay đổi, sự tình gì đều có thể phát sinh. Tất cả mọi người khiếp sợ không hiểu việc gì, ngay cả vẻ mặt Trần Phong cũng ngạc nhiên, giật mình nhìn Vương Bằng Phi, không rõ người này vì sao lại chuyển hướng sang ủng hộ mình vậy?
Nhưng mà, sự tình làm cho người ta chấn động nhất đã xảy ra. Cho tới nay người mà đi lại gần nhất với Thôi Hướng, gần như chính là cái loa của Thôi Hướng, Trưởng ban thư ký Thành ủy Từ Đức Tuyền đẩy đẩy cặp kính mắt, đằng hắng cổ họng, liếc mắt nhìn Phương Tiến Giang một cái, cười tủm tỉm nói:
- Tổ cải tạo từ lúc thành lập tới nay đã trở thành cơ quan đáng tin cậy của nhà đầu tư với thành phố Yến. Nếu biên chế chính thức, chẳng những có thể biểu hiện ra sự coi trọng của Thành ủy, Ủy ban nhân dân thành phố đối với tổ cải tạo, cũng để cho nhà đầu tư tới khai phát càng thêm phóng tâm giao tiếp, trao đổi với tổ cải tạo. Cho nên, tôi cho rằng, không chỉ là phê chuẩn một biên chế mà nên phê chuẩn ba biên chế.
Thôi Hướng như quỵ hẳn trên mặt bàn, y không phát giác ra hệ thống làm nóng trong căn phòng mặc dù rất mạnh, không khí trong phòng cũng rất ấm, nhưng dù sao cũng không phải mùa hè, nhiệt độ trong phòng khoảng 20 độ, nhưng y lại cảm thấy sau lưng một sự lạnh lẽo, mồ hôi sau lưng y toát ra đầm đìa!
Không khống chế được, toàn bộ không khống chế được!
Nếu là người khác, ví dụ như là Trưởng ban Tuyên giáo Hồi Vĩnh Nghĩa, Bí thư Đảng ủy Công an Trần Ngọc Long thì y cũng sẽ không có cảm giác quá giật mình. Bởi Hồi Vĩnh Nghĩa và Trần Ngọc Long và y đi lại với nhau cũng không gần lắm, hai người này vừa không thuộc phái của Trần Phong, cũng không thuộc phái của y. Nhưng bây giờ, Hồi Vĩnh Nghĩa và Trần Ngọc Long còn chưa lên tiếng, ngược lại người trong trận tuyến của y đã tự rối loạn, điều này sao có thể không gây ra sự lạnh lẽo ở trong sâu tận đáy lòng của Thôi Hướng: khi nào thì Trần Phong lại có sức hấp dẫn lớn như vậy, ngay cả như Vương Bằng Phi là người cùng đứng trên chiến tuyến với y cũng ngả theo? Còn Từ Đức Tuyền nữa, luôn luôn luôn sống chết với y thì hôm nay vừa lâm trận đã quay giáo, điều này làm trong lòng y nảy ra sự ớn lạnh đến kinh người!
Bị người một nhà phản bội là điều làm cho người ta khó chấp nhận nhất. Thôi Hướng rất phẫn nộ. Trong lòng hắn chỉ có một ý niệm không ngừng quẩn quanh trong đầu: không thể để tiếp tục như vậy, không thể để quá nửa số ủy viên thường vụ ủng hộ Trần Phong, nếu không uy tín của y sẽ giảm đi, sẽ mất đi vai trò của một Bí thư nắm quầng sáng vận mệnh của người khác trong tay!
Vì thế, lúc này Thôi Hướng nhìn về Trưởng ban Tuyên giáo Hổi Vĩnh Nghĩa đang có xu hướng nâng tay lên ủng hộ, hắn dúi mạnh tàn thuốc vào trong gạt tàn, nói giọng dứt khoát:
- Nghe mọi người lên tiếng như vậy, tôi cũng đồng ý với ý kiến của mọi người. Vấn đề biên chế của tổ cải tạo tôi thấy không cần thảo luận, đồng ý thông qua.
Nói xong câu đó, Thôi Hướng dường cả người trở nên rã rời, tựa vào trên ghế, phất tay một cách không có sức lực:
- Thôi, tan họp.
Tất cả mọi người đều không hiểu, Bí thư Thôi ngay từ đầu đã đề xuất ý kiến phản đối, vì sao lúc này cũng phủ định lời nói của chính mình. Nhưng mọi người cũng đều hiểu được, Bí thư Thôi không nghĩ tới việc sẽ bị bại một cách rất thảm như thế này, không nghĩ tới trong hội nghị thường vụ lại không chút tiếng động nào mà trở nên tán loạn. Tuy nhiên, cả những người phản đối y lẫn người người ủng hộ y đều hiểu rõ, đây là y muốn mọi người giữ lại ý nghĩ rằng y không phải là người cố chấp, để cho mọi người giữ lại ấn tượng rằng y là một người biết nghe ý kiến của mọi người.
Đúng lúc thu tay lại, đây đúng là điều mà một chính trị gia phải làm. Là một chính trị gia thông minh, không lấy khí phách muốn tranh đoạt trong lúc nhất thời mà làm ra các sự tình vô vị. Theo góc độ này, việc Bí thư Thôi nhận thua, thật ra là một sự lựa chọn cực kỳ sáng suốt!
Cao Hải là người đầu tiên biết tin tức, y đi vào văn phòng tổ cải tạo, trên mặt tràn đầy vẻ vui sướng vì thắng lợi, cũng không nói điều gì, chỉ gật mạnh đầu mấy cái với Hạ Tưởng.
Cao Hải vừa rời khỏi, văn phòng tổ cải tạo liền vang lên một hồi tiếng hoan hô!
Buổi tối, toàn thể các thành viên của tổ cải, sử dụng ba chiếc xe Santana, ba chiếc xe bán tải, đi đến khách sạn ăn liên hoan. Đêm đó, Chung Nghĩa Bình và Ngô Cảng Đắc đấu rượu với nhau say túy lúy. Hạ Tưởng cũng uống không ít, ngay cả Khúc Nhã Hân cũng uống nhiều, có đến năm sáu phần men say, lôi kéo nói không ngừng với Hạ Tưởng. Cô còn nói một câu khiến Hạ Tưởng cực kỳ thẹn thùng:
- Tiểu Hạ, cậu thật giỏi. Nếu chị đây trẻ hơn mười tuổi, kiểu gì cũng phải chủ động theo đuổi cậu.
Chung Nghĩa Bình tiến lại nói:
- Phó chủ nhiệm Khúc, tôi không biết là cô có hơn tuổi tôi không? Nếu không, cô thử theo đuổi tôi thử xem, chắc chắn là sẽ thành công.
Kết quả Khúc Nhã Hân đúng là trẻ hơn một tuổi, quá hờn dỗi, đôi bàn tay trắng như phấn giơ lên cao, đấm Chung Nghĩa Bình.
Cuối cùng, mọi người cũng giải tán ra về. Hạ Tưởng lái xe đưa Phương Cách về nhà.
Phương Cách ở tại khu nhà ở của Thành ủy. Đưa đến dưới lầu, Hạ Tưởng xoay lại định đi, lại bị Phương Cách giữ lấy:
- Vào trong nhà tôi ngồi đã. Đến cửa mà không vào trong nhà thì mọi người sẽ nghĩ thế nào?
Hạ Tưởng ngượng ngùng không muốn quấy rầy Trưởng ban Phương, sau đó chịu đựng không nổi sự năn nỉ của Phương Cách, đành phải theo y vào trong nhà.
Phương Tiến Giang đang ngồi ở phòng khách xem TV, thấy hai người bước vào, mỉm cười nói:
- Tiểu Hạ đã đến à? Nhất định hôm nay là ngày vui của tổ cải tạo các cậu. Người trẻ tuổi thì lúc cao hứng có thể uống rượu, nhưng cũng đừng quá mức. Bạn đang đọc truyện được copy tại
Phương Cách oán giận:
- Ba, ở trong nhà ba làm gì mà nghiêm nghị vậy? Tại thời điểm này thì con và Hạ ca là bạn bè của nhau, cũng không phải cấp trên cấp dưới. Mà như vậy, bây giờ ba và Hạ ca cũng không phải là cấp trên cấp dưới nữa, ba đồng ý không?
- Đồng ý, đồng ý. Đã ở trong nhà thì kêu chú là được.
Phương Tiến Giang trong lời nói có ẩn chứa đầy vẻ sủng ái, qua đó có thể nhìn ra được y đối với Phương Cách đúng là cực kỳ yêu thương, cũng rất nhân nhượng.
Tuy nhiên Hạ Tưởng và Phương Tiến Giang dù sao cũng không quen nhau, ngồi trong chốc lát, nói mấy câu chuyện phiếm rồi cáo từ rời đi. Từ đầu đến cuối. Phương Tiến Giang không nói một câu nào đề cập đến sự tình diễn ra trong hội nghị thường vụ.
Hạ Tưởng lái xe quay về chỗ ở, điện thoại lúc này đổ chuông, giọng nói ngọt ngào của Tào Thù Lê vang lên:
- Đang ở đâu thế? Mau về nhà đi, mọi người đều đang chờ anh đấy.
Cô bé đã triệu tập thì Hạ Tưởng sao dám không theo, nghe giọng điệu của cô, chắc chắn là có sự tác động của Tào Vĩnh Quốc. Ngẫm lại thì cũng nên nói chuyện với Tào bá bá một chút, Hạ Tưởng liền quay đầu xe, đi đến Tào gia.
Vừa vào cửa, hắn liền ngây cả người: trong phòng khách, Tào Vĩnh Quốc và Vương Vu Phân ngồi trên ghế sô pha ở giữa, Tào Thù Lê và Tào Thù Quân mỗi người ngồi ở một bên, một nhà bốn người, tám con mắt, tất cả đều nhìn thẳng vào Hạ Tưởng!
Hạ Tưởng liền uốn uốn người, mỉm cười vẻ ngượng ngùng:
- Bác Tào, cô Vương, hai người làm sao vậy? Làm cháu sợ nhảy dựng cả lên!
Từ Tào Thù Quân đi đầu vỗ tay, ngay sau đó Tào Thù Lê cũng nhảy dựng lên, vỗ tay một cách hăng say, Vương Vu Phân cũng cười vỗ tay vài cái, thậm chí Tào Vĩnh Quốc cũng mỉm cười, hai tay ông ta vỗ vỗ kiểu tượng trưng. Ông ta chờ tiếng vỗ tay dừng lại, mới trịnh trọng đại biểu cho Tào gia lên tiếng:
- Đầu tiên, bác đại biểu Tào gia hoan nghênh Tiểu Hạ, chúc mừng cháu đã chính thức vượt qua một bước rất trọng yếu trong đời người, từ cấp phòng lên cấp Phó Cục trưởng. Đây là một trạm kiểm soát rất trọng yếu, qua được bước này, là có thể nghênh đón được khoảng trời càng rộng lớn hơn. Nhớ năm xưa, bác từ cấp phòng lên cấp Phó Cục trưởng, phải trải qua suốt ba năm, thế mà Tiểu Hạ bây giờ chỉ không đến thời gian một năm.
Cảm khái lại chuyện cũ, Tào Vĩnh Quốc vô cùng vui mừng nói:
- Chỉ tiêu Hạ Tưởng 30 tuổi phải làm tới chức Phó giám đốc sở thì đúng là bác coi thường cháu, ít nhất cũng phải đạt đến cấp Giám đốc sở, ha ha.
- Anh rể. Em bây giờ mới thực sự phục anh.
Tào Thù Quân vừa mở miệng là không ngừng cười ha hả, có chút xấu xa nói:
- Nếu trước đây anh được thăng lên cấp Phó Cục trưởng rồi mới theo đuổi chị em thì sự bội phục của em đối với anh sẽ giảm đi 50%. Nhưng tại lúc đó còn chưa có cấp bậc nào, lại làm cho chị em một mực khăng khăng đi theo, sau đó anh lại nhanh chóng được thăng cấp lên Phó Cục trưởng. Làm được điều này đúng không phải là người bình thường. Cho nên sự bội phục của em đối với anh mới đạt được trăm phần trăm.
Vào lúc này, Tào Thù Lê đấm nhẹ Tào Thù Quân một cái, cười yểu điệu nói:
- Tên xấu xa này, em chỉ nói đúng một nửa, phải nói chị của em rất tinh mắt mới đúng.
- Vâng, vâng. Chị của em thật anh minh.
Tào Thù Quân chụp được cơ hội cho Tào Thù Lê một câu nịnh bợ, rồi đứng dậy đến bên cạnh Hạ Tưởng cười nói:
- Anh rể, chờ sau này khi ba em lui ra, lúc đó em đã có thể đi theo lăn lộn với anh. Anh nên giúp đỡ em, phải nhớ em là cậu em vợ duy nhất của anh.
Mọi người trong nhà đều mỉm cười.
Việc thiết kế thôn Tiểu Mã và Đại Mã thì Hạ Tưởng cũng sớm đã định hình rồi. Chỉ cần Tào Thù Lê thiết kế công viên Nhân Dân xong, trên cơ sở đó hắn chỉnh sửa thiết kế của thôn Tiểu Mã và thôn Đại Mã theo cho phù hợp để tạo ra sự gắn kết, sau đó tạo ra mấy dãy núi nhân tạo, trang trí cây cảnh, hoa cỏ, chim hót líu lo trong quảng trường Nhân Dân để khắp chốn cùng nơi đều là chốn cảnh đẹp nhân gian.
Sau quá trình chăm chú thiết kế thì cả hai đều có chút mệt mỏi, nhìn lên đồng hồ thì đã hơn chín giờ, dưới tầng vẫn không có thanh âm nào, hiển nhiên chưa ai trở về. Hạ Tưởng nhìn thấy bộ dáng cắn bút trầm tư của Tào Thù Lê, vừa dịu dàng lại vừa cuốn hút người khác. Hắn liền nảy ra tâm tư hư hỏng:
- Nghỉ ngơi một chút đi, đừng để quá mệt mỏi. Thành Rome không phải một ngày mà xây xong được.
Tào Thù Lê " Vâng" một tiếng, ánh mắt vẫn nhìn chăm chú, không rời khỏi bản vẽ.
- Nếu vậy chúng ta đọc sách trong chốc lát được không?
Hạ Tưởng ân cần dụ dỗ.
Tào Thù Lê không hiểu được:
- Đọc sách làm gì, để em suy nghĩ một chút, có một chi tiết đang mắc kẹt đây, chờ một chút, đừng quấy rối!
Hạ Tưởng hơi sốt ruột:
- Chờ nữa thì sẽ không có thời gian. Mấy người kia mà quay về thì chúng ta không kịp đọc sách nữa.
- Cái gì là không kịp? Ba em trở về với việc anh đọc sách thì có liên quan gì tới nhau?
Tào Thù Lê không hiểu ý trừng mắt liếc nhìn Hạ Tưởng một cái. Bởi vì điệu bộ cố ý truy hỏi nguyên nhân nên cả người cô toả ra một vẻ đẹp trầm lắng, uy nghiệm, làm rung động lòng người.
Hạ Tưởng một tay kéo cô vào trong lồng ngực hắn:
- Anh là muốn đọc quyển sách này của em.
Tào Thù Lê đã từng thưởng thức qua mùi vị này, hai má ửng hồng nói:
- Anh là cái đồ cực kỳ háo sắc!
Cô quay người lại, chạy ra khỏi phòng, cười khanh khách nói.
- Em đi tắm rửa, chúc anh ngủ ngon.
Hạ Tưởng vội vàng đuổi theo. Không ngờ Tào Thù Lê phản ứng rất nhanh, chạy đến buồng vệ sinh liền khóa cửa lại, còn ở bên trong cố ý chọc giận hắn:
- Em tắm rửa, anh đừng suy nghĩ bậy bạ, cũng đi tắm rửa rồi ngủ đi, ngoan ngoãn nghe lời vào.
Hạ Tưởng có thể nghe lời mới là lạ, trong nhà không có người nào, cô bé thì đang ở bên trong tắm rửa, nếu hắn có thể đi vào, cảnh tượng này đúng là thật tuyệt đẹp! Đang lúc cả người khô nóng, đột nhiên chuông cửa vang lên, Tào Vĩnh Quốc đã trở về.
Cuối cùng, Hạ Tưởng dưới luồng ánh mắt chăm chú của Vương Vu Phân đành phải ngoan ngoãn lên tầng để ngủ, trong lòng oán hận nghĩ rằng "cô bé kia được đấy, em chờ đi, một ngày nào đó nhất định anh nhất định sẽ đem em ra đọc hết".
Còn cách Tết âm lịch vài ngày rốt cuộc sự bình lặng của Thành ủy, Ủy ban nhân dân thành phố bị phá vỡ. Dưới yêu cầu kịch liệt của Trần Phong, vấn đề biên chế văn phòng tổ cải tạo thôn nội đô chính thức được thảo luận tại hội nghị thường vụ!
Bên trong văn phòng, sắc mặt Hạ Tưởng vẫn bình tĩnh, so sánh với Khúc Nhã Hân không yên lòng đang lật xem tư liệu, trên thực tế thì một chữ cô cũng không đọc vào. Có thể đọc được trong thời điểm bây giờ sao? Cái mà Thị trưởng Trần đệ trình thảo luận ở hội nghị thường vụ chính là vấn đề biên chế, nhưng tất cả mọi người trong lòng rõ ràng đó là chuyện gì. Thật ra hội nghị thường vụ thảo luận không phải phê chuẩn hay không phê chuẩn biên chế, mà là thảo luận vấn đề sinh mạng tồn vong của tổ cải tạo thôn nội đô.
Thông qua hoặc phủ quyết có sự khác biệt quá lớn. Nếu như được thông qua, Hạ Tưởng có thể thăng lên cấp bậc Phó cục trưởng, cô và Ngô Cảng Đắc là có thể đường đường chính chính công tác tại tòa trụ sở chính của Ủy ban nhân dân thành phố, đợi một ngày nào đó Hạ Tưởng được điều chuyển sang nơi khác, một trong hai người là cô và Ngô Cảng Đắc sẽ tiếp nhận chức vụ Hạ Tưởng, sẽ từ cấp Phòng mà lên cấp Phó cục trưởng. Do đó, thời khắc này là thời khắc cực kỳ quan trọng trong sinh mệnh chính trị của cô.
Nhưng nếu không thông qua, cho dù sẽ không có quyết định giải tán tổ cải tạo một cách rõ ràng, nhưng trên thực tế thì địa vị của tổ cải tạo lúc này so sánh với lúc trước đúng là xuống dốc không phanh, không còn có quyền uy gì cả, còn có thể bị mọi người khinh thường, trên cơ bản sẽ trở thành một phòng ban thấp kém nhất. Có lẽ hoạt động không được bao lâu nữa, không đợi Thị trưởng Trần điều đi mà sẽ có người túm lấy một lý do nào đó với tổ cải tạo, đến lúc đó chắc chắn Thị trưởng Trần sẽ không tiếp tục ra mặt biện luận cho nữa, cũng chính là biểu lộ thái độ cam chịu.
Đây đúng là việc sống còn, là sự tình liên quan đến đại sự của bản thân, là nguyên do khiến Khúc Nhã Hân đứng ngồi không yên.
So với Khúc Nhã Hân miễn cưỡng còn có thể duy trì vẻ trấn tĩnh thì Ngô Cảng Đắc như kiến bò trên chảo nóng, không ngừng đi tới đi lui trong văn phòng, không ngừng than thở, tự nhủ nói:
- Làm sao bây giờ? Rốt cuộc phải làm sao bây giờ? Sau này phải nên như thế nào? Cục Quản lý đô thị thì cũng không trở về được. Nếu như Tổ cải tạo bị phủ quyết, dù sao thì Thị trưởng Trần cũng nên giải thích cho những người đó là chúng ta làm việc rất tận tâm chứ…
Chung Nghĩa Bình tiến vào, nhỏ giọng hỏi Hạ Tưởng:
- Chủ nhiệm Hạ, rốt cuộc phải làm sao bây giờ?
Phương Cách theo sau Chung Nghĩa Bình đi vào, đối với vấn đề Chung Nghĩa Bình vừa đưa ra, hắn khinh thường nói:
- Đúng là những người mù tịt, làm gì mà phải loạn như vậy? Cậu không thấy Chủ nhiệm Hạ đang như Lã Vọng buông cần sao? Chủ nhiệm Hạ không vội, chứng tỏ trong đầu anh ấy đã biết rõ kết cục rồi. Trong đầu anh ấy đã hiểu rõ thì không tới phiên cậu phải tới quan tâm. Mà thực ra sự quan tâm của cậu cũng phí công thôi, không được tích sự gì cả. Vì thế, tôi đề nghị cậu ngồi sang bên cạnh nghỉ ngơi là được.
Chung Nghĩa Bình không để ý tới sự châm chọc, khiêu khích của Phương Cách. Đầu tiên, y rót cho Hạ Tưởng một chén nước, sau đó lại hỏi:
- Chủ nhiệm Hạ, anh cứ nói thật ra cho tôi an lòng một chút.
Hạ Tưởng chậm rãi uống nước, lấy tay chỉ vào ngực của Chung Nghĩa Bình nói:
- Lòng của cậu ở trong bụng của cậu. Đang mạnh khỏe thế này, tại sao lại còn muốn tôi đến làm an lòng?
Ánh mắt Phương Cách sáng lên:
- Không nghĩ tới khi Chủ nhiệm Hạ nói chuyện lại có triết lý như thế, giống như là tốt nghiệp trường Triết học vậy?
- Tốt nghiệp trường Triết học thì đều là lý luận suông, Chủ nhiệm Hạ là từ những điều trong cuộc sống vang vọng lại mà cảm khái, so với những gì ghi trên mặt giấy thì còn khắc sâu hơn rất nhiều.
Công phu nịnh bợ của Chung Nghĩa Bình càng ngày càng thành thục, thừa cơ hội tặng cho Hạ Tưởng một câu rất kêu.
Ngô Cảng Đắc nhíu mày:
- Đây là nơi nào, tại sao hai người các cậu còn ở nơi này càn quấy? Đi ra ngoài, cả hai đều đi ra ngoài cho tôi! Phiền toái.
Hạ Tưởng cười cười bước tới, đè hai vai Ngô Cảng Đắc, ép y ngồi xuống:
- Phó chủ nhiệm Ngô an tâm, đừng nóng vội. Hội nghị thường vụ đến lúc này còn chưa kết thúc, chứng minh là có chuyện tốt.
Ngô Cảng Đắc vừa ngồi xuống, nghe Hạ Tưởng nói lời như vậy lại như có kim đâm vào mông, lại vội vàng đứng lên:
- Là như thế nào ạ?
- Nếu đã không thông qua thì kết quả sớm đã đến đây. Hiện tại còn không có kết luận, chứng minh các vị ủy viên thường vụ đang trong quá trình thảo luận. Điều này nói rõ rằng việc tranh luận có vẻ rất kịch liệt. Nếu việc tranh luận kịch liệt, nếu tôi đoán không sai, thì trong hội nghị thường vụ sẽ có nhiều sự việc phát sinh vượt ra ngoài dự đoán của mọi người.
Hạ Tưởng đoán đúng là chuẩn.
Trong hội nghị thường vụ, bình thường thì không thế nào hút thuốc. Thôi Hướng, không nhìn ngó tới việc chính y đưa ra quy định trong hội nghị thường vụ cấm hút thuốc, liên tiếp hút liền ba điếu thuốc, rất khó khăn để có thể áp chế sự phẫn uất và sợ hãi trong lòng. Không tưởng tượng ra được, không nghĩ tới việc hắn luôn luôn tự tin có thể khống chế được hội nghị thường vụ một cách tuyệt đối thế mà đột nhiên bây giờ lại có việc không kiểm soát được!
Nếu nói mấy người trong Ủy ban nhân dân thành phố như Trần Phong, Tào Vĩnh Quốc, Dịch Tư Bằng đều ở trong dự đoán từ trước, phiếu ủng hộ của Trưởng ban Tổ chức cán bộ Phương Tiến Giang cũng không tính là việc bất ngờ, mà để cho hắn chấn động chính là Phó bí thư Vương Bằng Phi đột nhiên chuyển hướng!
Vốn hắn nghĩ rằng khi Vương Bằng Phi lên tiếng thì sẽ ngấm ngầm vạch tội cách làm của văn phòng tổ cải tạo thôn nội đô, chỉ ra rõ ràng rằng cách thức hoạt động của tổ này sẽ không công bình, bất lợi trong cách đối đãi với các nhà đầu tư đến tham gia thị trường này. Y nghĩ đến việc Vương Bằng Phi sẽ xác nhận sự phản đối một cách chính thức về việc đưa biên chế tổ cải tạo trở thành chính thức. Y đúng thật không ngờ khi đề tài vừa chuyển sang việc này thì đột nhiên Vương Bằng Phi phát biểu một cách rất chính đáng:
- Đúng là bởi vì tổ cải tạo thôn nội đô chưa được hợp thức một cách chính thức, cho nên tất phải hợp lý hóa việc này, sắp xếp trở thành một cơ cấu trong Ủy ban nhân dân thành phố. Tôi cảm thấy đề nghị của Thị trưởng Trần là suy xét từ đại cục, Thành ủy chắc hẳn phải ủng hộ!
Vương Bằng Phi như hòn đá thả vào mặt nước, gây ra hàng ngàn hàng vạn gợn sóng. Một số ủy viên thường vụ Thành ủy ngơ ngác nhìn nhau, không thể tin được việc này. Bình thường thì Phó Bí thư Vương và Bí thư Thôi duy trì cao độ sự nhất trí, đột nhiên như thế nào hôm nay gió lại đổi hướng, thay đổi tính tình, không ngờ có là phiếu ủng hộ cho Trần Phong.
Trong chính trị, đúng là rất hay có sự thay đổi, sự tình gì đều có thể phát sinh. Tất cả mọi người khiếp sợ không hiểu việc gì, ngay cả vẻ mặt Trần Phong cũng ngạc nhiên, giật mình nhìn Vương Bằng Phi, không rõ người này vì sao lại chuyển hướng sang ủng hộ mình vậy?
Nhưng mà, sự tình làm cho người ta chấn động nhất đã xảy ra. Cho tới nay người mà đi lại gần nhất với Thôi Hướng, gần như chính là cái loa của Thôi Hướng, Trưởng ban thư ký Thành ủy Từ Đức Tuyền đẩy đẩy cặp kính mắt, đằng hắng cổ họng, liếc mắt nhìn Phương Tiến Giang một cái, cười tủm tỉm nói:
- Tổ cải tạo từ lúc thành lập tới nay đã trở thành cơ quan đáng tin cậy của nhà đầu tư với thành phố Yến. Nếu biên chế chính thức, chẳng những có thể biểu hiện ra sự coi trọng của Thành ủy, Ủy ban nhân dân thành phố đối với tổ cải tạo, cũng để cho nhà đầu tư tới khai phát càng thêm phóng tâm giao tiếp, trao đổi với tổ cải tạo. Cho nên, tôi cho rằng, không chỉ là phê chuẩn một biên chế mà nên phê chuẩn ba biên chế.
Thôi Hướng như quỵ hẳn trên mặt bàn, y không phát giác ra hệ thống làm nóng trong căn phòng mặc dù rất mạnh, không khí trong phòng cũng rất ấm, nhưng dù sao cũng không phải mùa hè, nhiệt độ trong phòng khoảng 20 độ, nhưng y lại cảm thấy sau lưng một sự lạnh lẽo, mồ hôi sau lưng y toát ra đầm đìa!
Không khống chế được, toàn bộ không khống chế được!
Nếu là người khác, ví dụ như là Trưởng ban Tuyên giáo Hồi Vĩnh Nghĩa, Bí thư Đảng ủy Công an Trần Ngọc Long thì y cũng sẽ không có cảm giác quá giật mình. Bởi Hồi Vĩnh Nghĩa và Trần Ngọc Long và y đi lại với nhau cũng không gần lắm, hai người này vừa không thuộc phái của Trần Phong, cũng không thuộc phái của y. Nhưng bây giờ, Hồi Vĩnh Nghĩa và Trần Ngọc Long còn chưa lên tiếng, ngược lại người trong trận tuyến của y đã tự rối loạn, điều này sao có thể không gây ra sự lạnh lẽo ở trong sâu tận đáy lòng của Thôi Hướng: khi nào thì Trần Phong lại có sức hấp dẫn lớn như vậy, ngay cả như Vương Bằng Phi là người cùng đứng trên chiến tuyến với y cũng ngả theo? Còn Từ Đức Tuyền nữa, luôn luôn luôn sống chết với y thì hôm nay vừa lâm trận đã quay giáo, điều này làm trong lòng y nảy ra sự ớn lạnh đến kinh người!
Bị người một nhà phản bội là điều làm cho người ta khó chấp nhận nhất. Thôi Hướng rất phẫn nộ. Trong lòng hắn chỉ có một ý niệm không ngừng quẩn quanh trong đầu: không thể để tiếp tục như vậy, không thể để quá nửa số ủy viên thường vụ ủng hộ Trần Phong, nếu không uy tín của y sẽ giảm đi, sẽ mất đi vai trò của một Bí thư nắm quầng sáng vận mệnh của người khác trong tay!
Vì thế, lúc này Thôi Hướng nhìn về Trưởng ban Tuyên giáo Hổi Vĩnh Nghĩa đang có xu hướng nâng tay lên ủng hộ, hắn dúi mạnh tàn thuốc vào trong gạt tàn, nói giọng dứt khoát:
- Nghe mọi người lên tiếng như vậy, tôi cũng đồng ý với ý kiến của mọi người. Vấn đề biên chế của tổ cải tạo tôi thấy không cần thảo luận, đồng ý thông qua.
Nói xong câu đó, Thôi Hướng dường cả người trở nên rã rời, tựa vào trên ghế, phất tay một cách không có sức lực:
- Thôi, tan họp.
Tất cả mọi người đều không hiểu, Bí thư Thôi ngay từ đầu đã đề xuất ý kiến phản đối, vì sao lúc này cũng phủ định lời nói của chính mình. Nhưng mọi người cũng đều hiểu được, Bí thư Thôi không nghĩ tới việc sẽ bị bại một cách rất thảm như thế này, không nghĩ tới trong hội nghị thường vụ lại không chút tiếng động nào mà trở nên tán loạn. Tuy nhiên, cả những người phản đối y lẫn người người ủng hộ y đều hiểu rõ, đây là y muốn mọi người giữ lại ý nghĩ rằng y không phải là người cố chấp, để cho mọi người giữ lại ấn tượng rằng y là một người biết nghe ý kiến của mọi người.
Đúng lúc thu tay lại, đây đúng là điều mà một chính trị gia phải làm. Là một chính trị gia thông minh, không lấy khí phách muốn tranh đoạt trong lúc nhất thời mà làm ra các sự tình vô vị. Theo góc độ này, việc Bí thư Thôi nhận thua, thật ra là một sự lựa chọn cực kỳ sáng suốt!
Cao Hải là người đầu tiên biết tin tức, y đi vào văn phòng tổ cải tạo, trên mặt tràn đầy vẻ vui sướng vì thắng lợi, cũng không nói điều gì, chỉ gật mạnh đầu mấy cái với Hạ Tưởng.
Cao Hải vừa rời khỏi, văn phòng tổ cải tạo liền vang lên một hồi tiếng hoan hô!
Buổi tối, toàn thể các thành viên của tổ cải, sử dụng ba chiếc xe Santana, ba chiếc xe bán tải, đi đến khách sạn ăn liên hoan. Đêm đó, Chung Nghĩa Bình và Ngô Cảng Đắc đấu rượu với nhau say túy lúy. Hạ Tưởng cũng uống không ít, ngay cả Khúc Nhã Hân cũng uống nhiều, có đến năm sáu phần men say, lôi kéo nói không ngừng với Hạ Tưởng. Cô còn nói một câu khiến Hạ Tưởng cực kỳ thẹn thùng:
- Tiểu Hạ, cậu thật giỏi. Nếu chị đây trẻ hơn mười tuổi, kiểu gì cũng phải chủ động theo đuổi cậu.
Chung Nghĩa Bình tiến lại nói:
- Phó chủ nhiệm Khúc, tôi không biết là cô có hơn tuổi tôi không? Nếu không, cô thử theo đuổi tôi thử xem, chắc chắn là sẽ thành công.
Kết quả Khúc Nhã Hân đúng là trẻ hơn một tuổi, quá hờn dỗi, đôi bàn tay trắng như phấn giơ lên cao, đấm Chung Nghĩa Bình.
Cuối cùng, mọi người cũng giải tán ra về. Hạ Tưởng lái xe đưa Phương Cách về nhà.
Phương Cách ở tại khu nhà ở của Thành ủy. Đưa đến dưới lầu, Hạ Tưởng xoay lại định đi, lại bị Phương Cách giữ lấy:
- Vào trong nhà tôi ngồi đã. Đến cửa mà không vào trong nhà thì mọi người sẽ nghĩ thế nào?
Hạ Tưởng ngượng ngùng không muốn quấy rầy Trưởng ban Phương, sau đó chịu đựng không nổi sự năn nỉ của Phương Cách, đành phải theo y vào trong nhà.
Phương Tiến Giang đang ngồi ở phòng khách xem TV, thấy hai người bước vào, mỉm cười nói:
- Tiểu Hạ đã đến à? Nhất định hôm nay là ngày vui của tổ cải tạo các cậu. Người trẻ tuổi thì lúc cao hứng có thể uống rượu, nhưng cũng đừng quá mức. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Phương Cách oán giận:
- Ba, ở trong nhà ba làm gì mà nghiêm nghị vậy? Tại thời điểm này thì con và Hạ ca là bạn bè của nhau, cũng không phải cấp trên cấp dưới. Mà như vậy, bây giờ ba và Hạ ca cũng không phải là cấp trên cấp dưới nữa, ba đồng ý không?
- Đồng ý, đồng ý. Đã ở trong nhà thì kêu chú là được.
Phương Tiến Giang trong lời nói có ẩn chứa đầy vẻ sủng ái, qua đó có thể nhìn ra được y đối với Phương Cách đúng là cực kỳ yêu thương, cũng rất nhân nhượng.
Tuy nhiên Hạ Tưởng và Phương Tiến Giang dù sao cũng không quen nhau, ngồi trong chốc lát, nói mấy câu chuyện phiếm rồi cáo từ rời đi. Từ đầu đến cuối. Phương Tiến Giang không nói một câu nào đề cập đến sự tình diễn ra trong hội nghị thường vụ.
Hạ Tưởng lái xe quay về chỗ ở, điện thoại lúc này đổ chuông, giọng nói ngọt ngào của Tào Thù Lê vang lên:
- Đang ở đâu thế? Mau về nhà đi, mọi người đều đang chờ anh đấy.
Cô bé đã triệu tập thì Hạ Tưởng sao dám không theo, nghe giọng điệu của cô, chắc chắn là có sự tác động của Tào Vĩnh Quốc. Ngẫm lại thì cũng nên nói chuyện với Tào bá bá một chút, Hạ Tưởng liền quay đầu xe, đi đến Tào gia.
Vừa vào cửa, hắn liền ngây cả người: trong phòng khách, Tào Vĩnh Quốc và Vương Vu Phân ngồi trên ghế sô pha ở giữa, Tào Thù Lê và Tào Thù Quân mỗi người ngồi ở một bên, một nhà bốn người, tám con mắt, tất cả đều nhìn thẳng vào Hạ Tưởng!
Hạ Tưởng liền uốn uốn người, mỉm cười vẻ ngượng ngùng:
- Bác Tào, cô Vương, hai người làm sao vậy? Làm cháu sợ nhảy dựng cả lên!
Từ Tào Thù Quân đi đầu vỗ tay, ngay sau đó Tào Thù Lê cũng nhảy dựng lên, vỗ tay một cách hăng say, Vương Vu Phân cũng cười vỗ tay vài cái, thậm chí Tào Vĩnh Quốc cũng mỉm cười, hai tay ông ta vỗ vỗ kiểu tượng trưng. Ông ta chờ tiếng vỗ tay dừng lại, mới trịnh trọng đại biểu cho Tào gia lên tiếng:
- Đầu tiên, bác đại biểu Tào gia hoan nghênh Tiểu Hạ, chúc mừng cháu đã chính thức vượt qua một bước rất trọng yếu trong đời người, từ cấp phòng lên cấp Phó Cục trưởng. Đây là một trạm kiểm soát rất trọng yếu, qua được bước này, là có thể nghênh đón được khoảng trời càng rộng lớn hơn. Nhớ năm xưa, bác từ cấp phòng lên cấp Phó Cục trưởng, phải trải qua suốt ba năm, thế mà Tiểu Hạ bây giờ chỉ không đến thời gian một năm.
Cảm khái lại chuyện cũ, Tào Vĩnh Quốc vô cùng vui mừng nói:
- Chỉ tiêu Hạ Tưởng 30 tuổi phải làm tới chức Phó giám đốc sở thì đúng là bác coi thường cháu, ít nhất cũng phải đạt đến cấp Giám đốc sở, ha ha.
- Anh rể. Em bây giờ mới thực sự phục anh.
Tào Thù Quân vừa mở miệng là không ngừng cười ha hả, có chút xấu xa nói:
- Nếu trước đây anh được thăng lên cấp Phó Cục trưởng rồi mới theo đuổi chị em thì sự bội phục của em đối với anh sẽ giảm đi 50%. Nhưng tại lúc đó còn chưa có cấp bậc nào, lại làm cho chị em một mực khăng khăng đi theo, sau đó anh lại nhanh chóng được thăng cấp lên Phó Cục trưởng. Làm được điều này đúng không phải là người bình thường. Cho nên sự bội phục của em đối với anh mới đạt được trăm phần trăm.
Vào lúc này, Tào Thù Lê đấm nhẹ Tào Thù Quân một cái, cười yểu điệu nói:
- Tên xấu xa này, em chỉ nói đúng một nửa, phải nói chị của em rất tinh mắt mới đúng.
- Vâng, vâng. Chị của em thật anh minh.
Tào Thù Quân chụp được cơ hội cho Tào Thù Lê một câu nịnh bợ, rồi đứng dậy đến bên cạnh Hạ Tưởng cười nói:
- Anh rể, chờ sau này khi ba em lui ra, lúc đó em đã có thể đi theo lăn lộn với anh. Anh nên giúp đỡ em, phải nhớ em là cậu em vợ duy nhất của anh.
Mọi người trong nhà đều mỉm cười.