Ngoại giao giữa nước này với nước khác và quan hệ giữa người với người rất giống nhau. Thực lực, địa vị và trình độ, đều biểu hiện cụ thể trên cách thức xử lý các sự việc quốc tế.
Nước Mĩ thích bá quyền, cũng thích chỉ trích người khác. Ví dụ trong một lần biểu quyết lệnh chế tài ở Liên Hiệp Quốc, Trung Quốc đưa phiếu chống, kết quả là nước Mĩ vô cùng khó chịu. Đại biểu nước Mĩ ngay tại chỗ đã chỉ trích hành động Trung Quốc bỏ phiếu chống là cực đoan, vô trách nhiệm, hơn nữa còn thẹn quá hóa giận và nguyền rủa Trung Quốc vài câu trước mặt mọi người, làm cho đại biểu các nước trợn tròn mắt ngạc nhiên.
Đại biểu nước Mĩ tuyên bố, một số nước trong Hội đồng bảo an vì lợi ích riêng đã kiên quyết bán đứng nguyện vọng của nhân dân Syria.
Nước Mĩ kiên quyết cùng với nước Anh không đếm xỉa đến lễ nghi ngoại giao, nói rằng lá phiếu chống của Trung Quốc là một phút sỉ nhục Liên Hiệp Quốc.
Anh và Mĩ đã thất thố không để ý tới lễ nghi ngoại giao. Sự công kích Trung Quốc một cách điên cuồng như vậy đã lộ rõ cái gọi là Cảnh sát thế giới thao túng không được Liên Hiệp Quốc mà thẹn quá hóa giận, rồi trở nên bất chấp đạo lý. Bạn đang đọc truyện được copy tại
Từ Liên Hiệp Quốc đến khắp các ngõ ngách trên thế giới, chỉ cần là nơi có thể kiếm chác được thì sẽ có bóng dáng nước Mĩ.
Cả đến phát ngôn của Hạ Tưởng trong một buổi dạ tiệc, Mĩ cũng có thể làm chuyện bé xé ra to, biến nó thành một vấn đề cấp ngoại giao. Cái gọi là hóa thân của tự do và chính nghĩa, chẳng qua chỉ một gã cao to tự tư tự lợi, tự cao tự đại, không để cho người khác khiêu chiến quyền uy.
Vừa xuống máy bay đã nghe tin việc hắn làm kinh động chính phủ Mĩ đã được kháng nghị lên chính phủ Trung Quốc. Hạ Tưởng lắc đầu cười, có chút bất mãn với cách làm có vẻ ngoài thì cứng rắn, trong lại hèn nhát của nước Mĩ. Đúng là hành động nhàm chán, việc gì phải phí công vô ích như vậy. Để thể hiện sự vĩ đại và hoành tráng của nước Mĩ, hay là để chứng minh rằng vỗ mông con cọp Mĩ không dễ đâu.
Nước Mĩ không phải là con hổ giấy, nhưng nước Mĩ quả thật là một quốc gia vô cùng khôn khéo, có lúc khốn khéo quá lại trở thành ngoài rắn trong mềm. Ví dụ như tranh chấp ở Nam Hải,
nước Mĩ đóng một vai trò cực kì quan trọng. Sau một tháng buông dây thừng và thả khúc xương, để một con chó điên hướng về phía Trung Quốc mà sủa điên cuồng, con chó đó lại xoay về hướng nước Mĩ đòi thù lao biểu diễn, kết quả là nước Mĩ chỉ viết một tấm ngân phiếu vô giá trị rồi hứa hẹn sẽ bảo đảm an toàn cho con chó. Tổng thống Mĩ mặt tối sầm, làm như không nghe thấy.
Đối với mánh khóe của nước Mĩ, Hạ Tưởng coi như đã được lĩnh giáo nhiều lần trên thực tế, lãnh đạo Trung Quốc nhiều lần bị Mĩ lớn tiếng hù dọa đễn nỗi không dám lên tiếng nói. Nếu như Trung Quốc dám nổ phát súng đầu tiên ở Nam Hải, hải quân Mĩ sẽ lập tức lấy lý do tiếp viện để lui về sau mấy trăm hải lý.
Cũng có thể lý giải, cái giá phải trả cho việc khiêu chiến với Trung Quốc quá đắt, nếu như không tính tới việc những quốc gia nhỏ ở Nam Hải đều dâng cho Mĩ, nước Mĩ liệu có lỗ vốn làm ăn không?
Hạ Tưởng cũng chẳng còn cách nào, đành nói với Đại Phục Thịnh:
- Đều là do những lời tôi nói trong lúc say rượu gây ra mối bất hòa ngoại giao, tôi phải nhận sai sót với nội các chính phủ và Trung ương Đảng. Nếu như Trung ương phê chuẩn, tôi cũng bằng lòng đối mặt nói chuyện với nước Mĩ, bày tỏ sự hối lỗi vì đã làm ảnh hưởng đến trị an nước Mĩ.
Đại Phụcc Thịnh bị Hạ Tưởng châm biếm, cười:
- Bên Mĩ nghe không hiểu tiếng người say, càng nghe không hiểu lời nói ngược, cậu cũng không cần phải nói thêm nhiều. Chuyện này, tôi sẽ báo cáo với Nội các chính phủ và Trung ương Đảng.
Hạ Tưởng chắc mẩm trong lòng đã không nhìn lầm người, Đại Phục Thịnh là người khoan dung lại có trách nhiệm, đáng để phó thác.
Kháng nghị ngoại giao của Mĩ như đá chìm đáy biển, cuối cùng chỉ nhận được một bức công văn hồi đáp của Bộ ngoại giao Trung Quốc. Vỗn dĩ chỉ là một chuyện vặt không đáng gì, chẳng lẽ lại phải cần đến Bộ ngoại giao đích thân ra mặt giải thích mới được?
Không giống với lần trước Hạ Tưởng lấy việc Coca Cola để khơi mào sự kiện ở chỗ, lần này hắn được sự cổ vũ của Bộ ngoại giao. Thậm chí Bộ ngoại giao còn gọi điện riêng nói chuyện, tỏ ý cảm ơn Hạ Tưởng đã ủng hộ công tác của Bộ.
Hạ Tưởng theo Đại Phục Thịnh tới nội các chính phủ, sau khi lưu lại nội các chính phủ nửa tiếng, lúc rắp rời khỏi thì nhận được thông báo Thủ tướng muốn gặp hắn.
Thời gian khẩn cấp, chỉ có mười phút để chuẩn bị tâm lý, thế là không sắp đặt đến nơi khác gặp mặt được, và đây là lần đầu tiên Hạ Tưởng đến văn phòng Thủ tướng.
Thủ tướng đang trong lúc bận rộn, vừa nhìn thấy Hạ Tưởng bước vào, liền dừng ngay công việc đang làm, chủ động bắt tay Hạ Tưởng và nói:
- Đồng chí Hạ Tưởng, đi đường vất vả rồi.
- Không hề vất vả ạ.
Hạ Tưởng trả lời, sau đó im lặng chờ Thủ tướng chỉ thị.
Thủ tướng dường như do dự một chút rồi mới nói:
- Nghe nói tại buổi dạ tiệc của giới công thương Trung Đức, cậu đã nói những lời gây ra cuộc tranh luận.
- Vâng, cần phải báo cáo với Thủ tướng chuyện này…
Hạ Tưởng nhân lúc này liền kể lại tường tận tình cảnh hôm đó. Vốn dĩ hắn muốn báo cáo chuyện này với Tổng bí thư trước, rồi báo Thủ tướng sau, nhưng Thủ tướng lại chủ động tìm hắn trước, nên hắn chỉ có thể thuận theo thời thế mà thôi.
Thủ tướng nghe xong chỉ gật gù, chưa tỏ thái độ gì, rồi nói đến chuyện khác:
- Hôm qua tôi mới gặp Tống Triêu Độ, bàn về việc sắp xếp công tác tiếp theo cho anh ta.
Từ văn phòng Thủ tướng đi ra, Hạ Tưởng cảm nhận được ánh nắng như lửa đốt và bầu không khí ít ô nhiễm của Bắc Kinh, nhất thời có chút thất thần, bất giác nhớ lại thời gian ở Gothenburg.
Trên hành trình qua 3 nước Châu Âu, nơi khiến hắn lưu luyến và có ấn tượng tốt nhất chính là Thụy Điển.
Thụy Điển vẫn là quốc gia trung lập, nhân dân sống trong sung túc và hòa bình, không có quá nhiều dã tâm và nhu cầu chính trị, người người sống trong cảnh yên lành và an khang. Cũng chính là do người Thụy Điển bình thản và có nội tâm điềm tĩnh mới sáng tạo ra nhãn hiệu xe hơi Volvo khiêm nhường, an toàn và thân thiện với môi trường.
Cổ Ngọc cũng là người nội tâm bình thản và tự thấy đủ sẽ thường thấy vui, nên sau khi dạo qua một vòng Châu Âu, cuối cùng chọn Thủy Điển là nơi để tĩnh dưỡng. Đây cũng chính là nơi có cuộc sống thanh bình mà cô tìm kiếm và mường tượng trong lòng bấy lâu.
Trong lúc Hạ Tưởng đang thẫn thờ thì bị một người cắt ngang dòng suy nghĩ.
- Chủ tịch Hạ, thật là khéo.
Ngẩng đầu nhìn, hắn không khỏi sửng sốt, không ngờ lại là Chu Hồng Cơ. Không, không phải chỉ có mình Chu Hồng Cơ, bên cạnh anh ta còn có một người nữa – Diêp Thiên Nam.
Nhìn thấy người ngày xưa từng là đối thủ của mình, Hạ Tưởng nhất thời suy nghĩ xa xăm.
Chu Hồng Cơ và Diệp Thiên Nam là phái phản đối và phái bình dân, vì muốn chống lại hắn mà mỗi người tự phát triển lực lượng hậu bị được chú trọng bồi dưỡng. Nhưng đến nay, Chu Hồng Cơ ở tỉnh Tề, cách xa Bộ trưởng còn một khóa. Ở tỉnh Tề sau khi Khâu Nhân Lễ dời đi, Chu Hồng Cơ cũng không có khả năng phù chính.
Diệp Thiên Nam thì khỏi phải nói, tuy anh ta đã đảm nhiệm thành công chức Chủ nhiệm ủy ban kỉ luật tỉnh Lĩnh Nam, nhưng anh ta đã mang một vết nhơ trên mình, muốn thuận lợi gia nhập vào Bộ trưởng, sợ là phải tám hay mười năm nữa, cũng là nói, nếu như không ngoài dự đoán, Diệp Thiên Nam cuối cùng sẽ dừng lại ở chiếc ghế Bí thư Tỉnh ủy.
Đều bị hắn kéo đi xa rồi, ngoại trừ Chu Hồng Cơ vẫn còn chút uy lực nhất định, phái bình dân tạm thời đã không còn lực lượng nữa rồi.
Đương nhiên, cũng không thể loại bỏ khả năng phái bình dân sau Đại hội Đảng thứ 18 đột nhiên tiêu diệt mấy con ngựa đen, cũng không loại trừ khả năng phái phản đối ngoài Chu Hồng Cơ ra còn có kẻ kế nhiệm.
Hạ Tưởng bắt tay với Chu Hồng Cơ và Diệp Thiên Nam, cười nói:
- Anh Chu và anh Diệp sao lại đi cùng nhau?
Diệp Thiên Nam cướp lời nói:
- Cũng là tình cờ gặp, tôi đến báo cáo công tác với Phó thủ tướng, Hồng Cơ đến Ủy ban kỷ luật Trung ương có việc… Chuyến đi Châu Âu của Chủ tịch Hạ thu hoạch được không ít đấy chứ, tôi nghe một số tin đồn, anh đã dương uy cho nước ta, rất tốt, ha ha!
Lời của Diệp Thiên Nam là lời tán thưởng tự đáy lòng, Hạ Tưởng tin Diệp Thiên Nam nói thật. Về đối ngoại, Diệp Thiên Nam có mặt mạnh mẽ, cứng rắn.
Chu Hồng Cơ vẫn chưa phát biểu ý kiến về chuyến đi Châu Âu của Hạ Tưởng, chỉ đứng bên cạnh im lặng và cười. So với Diệp Thiên Nam, Chu Hồng Cơ vẫn kín đáo và ôn hòa hơn.
Sau khi từ biệt, Hạ Tưởng nhớ lại quãng thời gian qua lại với hai người họ, tâm tư yên tĩnh lạ kì, dường như tất cả đã trôi theo mây gió, trở nên xa xôi nhạt nhòa.
Sau khi tình cờ gặp mặt ở Nam Hải, cơ hội Hạ Tưởng và Chu Hồng Cơ, Diệp Thiên Nam gặp lại nhau đã rất ít. Chủ yếu là do ai cũng bận rộn, mà Hạ Tưởng và Chu Hồng Cơ, Diệp Thiên Nam lại càng lúc càng xa, tuy rằng có tình cờ gặp mặt, nhưng không có cơ hội ngồi lại nói chuyện với nhau.
Nếu như thời gian không cho phép, lại thêm khoảng cách về địa vị của mỗi người càng ngày càng lớn, nên trước mặt Hạ Tưởng, Chu Hồng Cơ và Diệp Thiên Nam không thể ung dung giáp mặt… Vả lại, ai nhìn thấy người đồng sự ngày xưa cùng kề vai sát cánh với mình giờ ngồi ở trên cao, thậm chí là ngồi ở vị trí mà chính mình ngưỡng mộ, ai mà chẳng có suy nghĩ trong lòng.
Sau khi Hạ Tưởng chia tay hai người Chu, Diệp, vốn là muốn đến báo cáo với Tổng bí thư chút việc, không ngờ lại nhận được câu trả lời là Tổng bí thư đang bận, muốn Hạ Tưởng chờ báo cáo sau.
Hạ Tưởng định trước tiên đến gặp mặt Cổ Thu Thật, chưa đi đến Nam Hải đã nhận được điện thoại của Cổ Thu Thật.
- Hạ Tưởng, cậu tới đây một chút, tôi có việc muốn nói.
Nơi mà Cổ Thu Thật gọi Hạ Tưởng đến là văn phòng của ông ta ở Nam Hải, mà là một phòng nghỉ, không lớn, yên lặng thoải mái, bên ngoài có hồ, có cây, có ánh nắng.
Mở cửa sổ ra có cơn giớ mát nhè nhè, Hạ Tưởng cười:
- Bí thư Cổ thật là tao nhã.
Cổ Thu Thật tự rót một chén trà:
- Thường ngày quá bận rộn, nên cần có một nơi để có thể tĩnh tâm… Những lời cậu nói ở buổi tiệc bên Đức, đã dẫn phát một làn sóng ngoại giao. Hạ Tưởng, cậu mang phiền toái tới cho Phục Thịnh rồi.
Trong thâm tâm, Cổ Thu Thật thích gọi thẳng tên Đại Phục Thịnh.
- Phó thủ tướng Đại nói rồi, không phiền.
Hạ Tưởng xem sắc mặt, biết là Cổ Thu Thật vẫn chưa nổi giận vì chuyện này.
Là người được chỉ định nối nghiệp, Cổ Thu Thật trẻ hơn, suy nghĩ cởi mở hơn. Hạ Tưởng tự nhận hắn hiểu ông ta rõ hơn là hiểu Đại Phục Thịnh. Nếu Cổ Thu Thật nổi giận vì phát ngôn của hắn, thì hắn và Cổ Thu Thật sẽ không thể có mối quan hệ tốt như thế này.
Quan hệ tốt, là vì tính tình hợp nhau, là vì trong một số chuyện lớn trong và ngoài nước, hai người có những cách nhìn giống nhau hoặc gần như nhau.
- Ha ha, đối với anh mà nói quả là không phiền, nhưng đối với Phục Thịnh thì phiền thật đấy.
Cổ Thu Thực thật tình cho biết:
- Cấp trên tranh luận rất nhiều về phát ngôn của cậu, không ít người đến trước mặt Tổng bí thư tố cáo cậu, lại thêm kháng nghị ngoại giao của nước Mĩ, hiện giờ Tổng bí thư phải chịu áp lực rất lớn!
Hạ Tưởng đã hiểu, chẳng trách nước Mĩ chuyện bé xé ra to đệ trình kháng nghị ngoại giao, hóa ra là vì nội ứng ngoại hợp. Thông tin từ Cổ Thu Thật cho thấy, nước Mĩ đã bắt đầu phát động hành động bao vây lần thứ nhất nhắm vào hắn rồi.
Quả nhiên, sức ảnh hưởng của Mĩ quả là kinh người, có thể kinh động đến bộ phận Trung ương cấp cao, để họ đích thân ra mặt hỏi tội hắn, chẳng trách Thủ tướng lại chủ động gặp hắn trước, hay Thủ tướng cũng có chút bất mãn với hắn, hay là báo động trước để hắn phòng tránh!
Ngoại giao giữa nước này với nước khác và quan hệ giữa người với người rất giống nhau. Thực lực, địa vị và trình độ, đều biểu hiện cụ thể trên cách thức xử lý các sự việc quốc tế.
Nước Mĩ thích bá quyền, cũng thích chỉ trích người khác. Ví dụ trong một lần biểu quyết lệnh chế tài ở Liên Hiệp Quốc, Trung Quốc đưa phiếu chống, kết quả là nước Mĩ vô cùng khó chịu. Đại biểu nước Mĩ ngay tại chỗ đã chỉ trích hành động Trung Quốc bỏ phiếu chống là cực đoan, vô trách nhiệm, hơn nữa còn thẹn quá hóa giận và nguyền rủa Trung Quốc vài câu trước mặt mọi người, làm cho đại biểu các nước trợn tròn mắt ngạc nhiên.
Đại biểu nước Mĩ tuyên bố, một số nước trong Hội đồng bảo an vì lợi ích riêng đã kiên quyết bán đứng nguyện vọng của nhân dân Syria.
Nước Mĩ kiên quyết cùng với nước Anh không đếm xỉa đến lễ nghi ngoại giao, nói rằng lá phiếu chống của Trung Quốc là một phút sỉ nhục Liên Hiệp Quốc.
Anh và Mĩ đã thất thố không để ý tới lễ nghi ngoại giao. Sự công kích Trung Quốc một cách điên cuồng như vậy đã lộ rõ cái gọi là Cảnh sát thế giới thao túng không được Liên Hiệp Quốc mà thẹn quá hóa giận, rồi trở nên bất chấp đạo lý. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Từ Liên Hiệp Quốc đến khắp các ngõ ngách trên thế giới, chỉ cần là nơi có thể kiếm chác được thì sẽ có bóng dáng nước Mĩ.
Cả đến phát ngôn của Hạ Tưởng trong một buổi dạ tiệc, Mĩ cũng có thể làm chuyện bé xé ra to, biến nó thành một vấn đề cấp ngoại giao. Cái gọi là hóa thân của tự do và chính nghĩa, chẳng qua chỉ một gã cao to tự tư tự lợi, tự cao tự đại, không để cho người khác khiêu chiến quyền uy.
Vừa xuống máy bay đã nghe tin việc hắn làm kinh động chính phủ Mĩ đã được kháng nghị lên chính phủ Trung Quốc. Hạ Tưởng lắc đầu cười, có chút bất mãn với cách làm có vẻ ngoài thì cứng rắn, trong lại hèn nhát của nước Mĩ. Đúng là hành động nhàm chán, việc gì phải phí công vô ích như vậy. Để thể hiện sự vĩ đại và hoành tráng của nước Mĩ, hay là để chứng minh rằng vỗ mông con cọp Mĩ không dễ đâu.
Nước Mĩ không phải là con hổ giấy, nhưng nước Mĩ quả thật là một quốc gia vô cùng khôn khéo, có lúc khốn khéo quá lại trở thành ngoài rắn trong mềm. Ví dụ như tranh chấp ở Nam Hải,
nước Mĩ đóng một vai trò cực kì quan trọng. Sau một tháng buông dây thừng và thả khúc xương, để một con chó điên hướng về phía Trung Quốc mà sủa điên cuồng, con chó đó lại xoay về hướng nước Mĩ đòi thù lao biểu diễn, kết quả là nước Mĩ chỉ viết một tấm ngân phiếu vô giá trị rồi hứa hẹn sẽ bảo đảm an toàn cho con chó. Tổng thống Mĩ mặt tối sầm, làm như không nghe thấy.
Đối với mánh khóe của nước Mĩ, Hạ Tưởng coi như đã được lĩnh giáo nhiều lần trên thực tế, lãnh đạo Trung Quốc nhiều lần bị Mĩ lớn tiếng hù dọa đễn nỗi không dám lên tiếng nói. Nếu như Trung Quốc dám nổ phát súng đầu tiên ở Nam Hải, hải quân Mĩ sẽ lập tức lấy lý do tiếp viện để lui về sau mấy trăm hải lý.
Cũng có thể lý giải, cái giá phải trả cho việc khiêu chiến với Trung Quốc quá đắt, nếu như không tính tới việc những quốc gia nhỏ ở Nam Hải đều dâng cho Mĩ, nước Mĩ liệu có lỗ vốn làm ăn không?
Hạ Tưởng cũng chẳng còn cách nào, đành nói với Đại Phục Thịnh:
- Đều là do những lời tôi nói trong lúc say rượu gây ra mối bất hòa ngoại giao, tôi phải nhận sai sót với nội các chính phủ và Trung ương Đảng. Nếu như Trung ương phê chuẩn, tôi cũng bằng lòng đối mặt nói chuyện với nước Mĩ, bày tỏ sự hối lỗi vì đã làm ảnh hưởng đến trị an nước Mĩ.
Đại Phụcc Thịnh bị Hạ Tưởng châm biếm, cười:
- Bên Mĩ nghe không hiểu tiếng người say, càng nghe không hiểu lời nói ngược, cậu cũng không cần phải nói thêm nhiều. Chuyện này, tôi sẽ báo cáo với Nội các chính phủ và Trung ương Đảng.
Hạ Tưởng chắc mẩm trong lòng đã không nhìn lầm người, Đại Phục Thịnh là người khoan dung lại có trách nhiệm, đáng để phó thác.
Kháng nghị ngoại giao của Mĩ như đá chìm đáy biển, cuối cùng chỉ nhận được một bức công văn hồi đáp của Bộ ngoại giao Trung Quốc. Vỗn dĩ chỉ là một chuyện vặt không đáng gì, chẳng lẽ lại phải cần đến Bộ ngoại giao đích thân ra mặt giải thích mới được?Không giống với lần trước Hạ Tưởng lấy việc Coca Cola để khơi mào sự kiện ở chỗ, lần này hắn được sự cổ vũ của Bộ ngoại giao. Thậm chí Bộ ngoại giao còn gọi điện riêng nói chuyện, tỏ ý cảm ơn Hạ Tưởng đã ủng hộ công tác của Bộ.
Hạ Tưởng theo Đại Phục Thịnh tới nội các chính phủ, sau khi lưu lại nội các chính phủ nửa tiếng, lúc rắp rời khỏi thì nhận được thông báo Thủ tướng muốn gặp hắn.
Thời gian khẩn cấp, chỉ có mười phút để chuẩn bị tâm lý, thế là không sắp đặt đến nơi khác gặp mặt được, và đây là lần đầu tiên Hạ Tưởng đến văn phòng Thủ tướng.
Thủ tướng đang trong lúc bận rộn, vừa nhìn thấy Hạ Tưởng bước vào, liền dừng ngay công việc đang làm, chủ động bắt tay Hạ Tưởng và nói:
- Đồng chí Hạ Tưởng, đi đường vất vả rồi.
- Không hề vất vả ạ.
Hạ Tưởng trả lời, sau đó im lặng chờ Thủ tướng chỉ thị.
Thủ tướng dường như do dự một chút rồi mới nói:
- Nghe nói tại buổi dạ tiệc của giới công thương Trung Đức, cậu đã nói những lời gây ra cuộc tranh luận.
- Vâng, cần phải báo cáo với Thủ tướng chuyện này…
Hạ Tưởng nhân lúc này liền kể lại tường tận tình cảnh hôm đó. Vốn dĩ hắn muốn báo cáo chuyện này với Tổng bí thư trước, rồi báo Thủ tướng sau, nhưng Thủ tướng lại chủ động tìm hắn trước, nên hắn chỉ có thể thuận theo thời thế mà thôi.
Thủ tướng nghe xong chỉ gật gù, chưa tỏ thái độ gì, rồi nói đến chuyện khác:
- Hôm qua tôi mới gặp Tống Triêu Độ, bàn về việc sắp xếp công tác tiếp theo cho anh ta.
Từ văn phòng Thủ tướng đi ra, Hạ Tưởng cảm nhận được ánh nắng như lửa đốt và bầu không khí ít ô nhiễm của Bắc Kinh, nhất thời có chút thất thần, bất giác nhớ lại thời gian ở Gothenburg.
Trên hành trình qua 3 nước Châu Âu, nơi khiến hắn lưu luyến và có ấn tượng tốt nhất chính là Thụy Điển.
Thụy Điển vẫn là quốc gia trung lập, nhân dân sống trong sung túc và hòa bình, không có quá nhiều dã tâm và nhu cầu chính trị, người người sống trong cảnh yên lành và an khang. Cũng chính là do người Thụy Điển bình thản và có nội tâm điềm tĩnh mới sáng tạo ra nhãn hiệu xe hơi Volvo khiêm nhường, an toàn và thân thiện với môi trường.
Cổ Ngọc cũng là người nội tâm bình thản và tự thấy đủ sẽ thường thấy vui, nên sau khi dạo qua một vòng Châu Âu, cuối cùng chọn Thủy Điển là nơi để tĩnh dưỡng. Đây cũng chính là nơi có cuộc sống thanh bình mà cô tìm kiếm và mường tượng trong lòng bấy lâu.
Trong lúc Hạ Tưởng đang thẫn thờ thì bị một người cắt ngang dòng suy nghĩ.
- Chủ tịch Hạ, thật là khéo.
Ngẩng đầu nhìn, hắn không khỏi sửng sốt, không ngờ lại là Chu Hồng Cơ. Không, không phải chỉ có mình Chu Hồng Cơ, bên cạnh anh ta còn có một người nữa – Diêp Thiên Nam.
Nhìn thấy người ngày xưa từng là đối thủ của mình, Hạ Tưởng nhất thời suy nghĩ xa xăm.
Chu Hồng Cơ và Diệp Thiên Nam là phái phản đối và phái bình dân, vì muốn chống lại hắn mà mỗi người tự phát triển lực lượng hậu bị được chú trọng bồi dưỡng. Nhưng đến nay, Chu Hồng Cơ ở tỉnh Tề, cách xa Bộ trưởng còn một khóa. Ở tỉnh Tề sau khi Khâu Nhân Lễ dời đi, Chu Hồng Cơ cũng không có khả năng phù chính.
Diệp Thiên Nam thì khỏi phải nói, tuy anh ta đã đảm nhiệm thành công chức Chủ nhiệm ủy ban kỉ luật tỉnh Lĩnh Nam, nhưng anh ta đã mang một vết nhơ trên mình, muốn thuận lợi gia nhập vào Bộ trưởng, sợ là phải tám hay mười năm nữa, cũng là nói, nếu như không ngoài dự đoán, Diệp Thiên Nam cuối cùng sẽ dừng lại ở chiếc ghế Bí thư Tỉnh ủy.
Đều bị hắn kéo đi xa rồi, ngoại trừ Chu Hồng Cơ vẫn còn chút uy lực nhất định, phái bình dân tạm thời đã không còn lực lượng nữa rồi.
Đương nhiên, cũng không thể loại bỏ khả năng phái bình dân sau Đại hội Đảng thứ 18 đột nhiên tiêu diệt mấy con ngựa đen, cũng không loại trừ khả năng phái phản đối ngoài Chu Hồng Cơ ra còn có kẻ kế nhiệm.
Hạ Tưởng bắt tay với Chu Hồng Cơ và Diệp Thiên Nam, cười nói:
- Anh Chu và anh Diệp sao lại đi cùng nhau?
Diệp Thiên Nam cướp lời nói:
- Cũng là tình cờ gặp, tôi đến báo cáo công tác với Phó thủ tướng, Hồng Cơ đến Ủy ban kỷ luật Trung ương có việc… Chuyến đi Châu Âu của Chủ tịch Hạ thu hoạch được không ít đấy chứ, tôi nghe một số tin đồn, anh đã dương uy cho nước ta, rất tốt, ha ha!
Lời của Diệp Thiên Nam là lời tán thưởng tự đáy lòng, Hạ Tưởng tin Diệp Thiên Nam nói thật. Về đối ngoại, Diệp Thiên Nam có mặt mạnh mẽ, cứng rắn.
Chu Hồng Cơ vẫn chưa phát biểu ý kiến về chuyến đi Châu Âu của Hạ Tưởng, chỉ đứng bên cạnh im lặng và cười. So với Diệp Thiên Nam, Chu Hồng Cơ vẫn kín đáo và ôn hòa hơn.
Sau khi từ biệt, Hạ Tưởng nhớ lại quãng thời gian qua lại với hai người họ, tâm tư yên tĩnh lạ kì, dường như tất cả đã trôi theo mây gió, trở nên xa xôi nhạt nhòa.
Sau khi tình cờ gặp mặt ở Nam Hải, cơ hội Hạ Tưởng và Chu Hồng Cơ, Diệp Thiên Nam gặp lại nhau đã rất ít. Chủ yếu là do ai cũng bận rộn, mà Hạ Tưởng và Chu Hồng Cơ, Diệp Thiên Nam lại càng lúc càng xa, tuy rằng có tình cờ gặp mặt, nhưng không có cơ hội ngồi lại nói chuyện với nhau.
Nếu như thời gian không cho phép, lại thêm khoảng cách về địa vị của mỗi người càng ngày càng lớn, nên trước mặt Hạ Tưởng, Chu Hồng Cơ và Diệp Thiên Nam không thể ung dung giáp mặt… Vả lại, ai nhìn thấy người đồng sự ngày xưa cùng kề vai sát cánh với mình giờ ngồi ở trên cao, thậm chí là ngồi ở vị trí mà chính mình ngưỡng mộ, ai mà chẳng có suy nghĩ trong lòng.
Sau khi Hạ Tưởng chia tay hai người Chu, Diệp, vốn là muốn đến báo cáo với Tổng bí thư chút việc, không ngờ lại nhận được câu trả lời là Tổng bí thư đang bận, muốn Hạ Tưởng chờ báo cáo sau.
Hạ Tưởng định trước tiên đến gặp mặt Cổ Thu Thật, chưa đi đến Nam Hải đã nhận được điện thoại của Cổ Thu Thật.
- Hạ Tưởng, cậu tới đây một chút, tôi có việc muốn nói.
Nơi mà Cổ Thu Thật gọi Hạ Tưởng đến là văn phòng của ông ta ở Nam Hải, mà là một phòng nghỉ, không lớn, yên lặng thoải mái, bên ngoài có hồ, có cây, có ánh nắng.
Mở cửa sổ ra có cơn giớ mát nhè nhè, Hạ Tưởng cười:
- Bí thư Cổ thật là tao nhã.
Cổ Thu Thật tự rót một chén trà:
- Thường ngày quá bận rộn, nên cần có một nơi để có thể tĩnh tâm… Những lời cậu nói ở buổi tiệc bên Đức, đã dẫn phát một làn sóng ngoại giao. Hạ Tưởng, cậu mang phiền toái tới cho Phục Thịnh rồi.
Trong thâm tâm, Cổ Thu Thật thích gọi thẳng tên Đại Phục Thịnh.
- Phó thủ tướng Đại nói rồi, không phiền.
Hạ Tưởng xem sắc mặt, biết là Cổ Thu Thật vẫn chưa nổi giận vì chuyện này.
Là người được chỉ định nối nghiệp, Cổ Thu Thật trẻ hơn, suy nghĩ cởi mở hơn. Hạ Tưởng tự nhận hắn hiểu ông ta rõ hơn là hiểu Đại Phục Thịnh. Nếu Cổ Thu Thật nổi giận vì phát ngôn của hắn, thì hắn và Cổ Thu Thật sẽ không thể có mối quan hệ tốt như thế này.
Quan hệ tốt, là vì tính tình hợp nhau, là vì trong một số chuyện lớn trong và ngoài nước, hai người có những cách nhìn giống nhau hoặc gần như nhau.
- Ha ha, đối với anh mà nói quả là không phiền, nhưng đối với Phục Thịnh thì phiền thật đấy.
Cổ Thu Thực thật tình cho biết:
- Cấp trên tranh luận rất nhiều về phát ngôn của cậu, không ít người đến trước mặt Tổng bí thư tố cáo cậu, lại thêm kháng nghị ngoại giao của nước Mĩ, hiện giờ Tổng bí thư phải chịu áp lực rất lớn!
Hạ Tưởng đã hiểu, chẳng trách nước Mĩ chuyện bé xé ra to đệ trình kháng nghị ngoại giao, hóa ra là vì nội ứng ngoại hợp. Thông tin từ Cổ Thu Thật cho thấy, nước Mĩ đã bắt đầu phát động hành động bao vây lần thứ nhất nhắm vào hắn rồi.
Quả nhiên, sức ảnh hưởng của Mĩ quả là kinh người, có thể kinh động đến bộ phận Trung ương cấp cao, để họ đích thân ra mặt hỏi tội hắn, chẳng trách Thủ tướng lại chủ động gặp hắn trước, hay Thủ tướng cũng có chút bất mãn với hắn, hay là báo động trước để hắn phòng tránh!