- Trong chính trị thì không có cái gì gọi là bằng hữu vĩnh viễn, chỉ có lợi ích là vĩnh hằng, điều này quả nhiên rất đúng. Bí thư Thôi lúc đó bị bại trận, có thể nói là thất bại không ngờ đến. Điều đầu tiên, ông ta khẳng định rằng những người trong phái mình sẽ chắc chắn ủng hộ. Điều thứ hai là những người lập trường đứng ở giữa, không theo phe cánh nào cả thì sẽ không vì một việc nhỏ này mà đắc tội, cũng sẽ ủng hộ ý kiến của ông ta. Thật ra, do ông ta đứng ở địa vị cao hơn người nhiều năm, vẫn nắm trong tay cảm giác khống chế được tất cả mọi việc nên ông ta cho rằng phần thắng trong hội nghị này là không phải nghi ngờ gì nữa. Làm sao ông ta lại biết được rằng, cũng có những việc lòng người thay đổi không như suy nghĩ của ông ta?
Tào Vĩnh Quốc không nói câu nào, nhìn ngắm Hạ Tưởng một hồi lâu, nghĩ thầm rằng chàng trai này vừa mới 25 tuổi, sao lại có vẻ điềm đạm, chắc chắn như vậy? Nghĩ tới đây ông liền cảm khái, nhớ tới việc chính mình thiếu chút nữa cũng nóng vội, lúc ấy đúng thực con mắt nhìn lâu nhìn dài đúng là không bằng Hạ Tưởng. Điều này là do mình rất nóng lòng muốn giữ bảo toàn cho chàng trai này. Nhưng, chàng trai này như thế nào lại có lòng tin tưởng như vậy, nhất định cho rằng Trần Phong có thể thắng?
Hạ Tưởng trả lời sự nghi vấn của Tào Vĩnh Quốc:
- Thị trưởng Trần không phải người khinh suất. Ông ta đã dám đệ trình đến hội nghị thường vụ thì mặc dù trong lòng còn có lo lắng, tuy nhiên cho dù không dám cam đoan số phiếu sẽ vượt quá nửa thì ít nhất cũng có tiếp cận được gần nửa số phiếu. Có lẽ còn có một hai phiếu đang lắc lư có thể tranh thủ được. Đương nhiên, hôm nay xuất hiện biến cố không ngờ, ai cũng không thể tưởng tượng được, có phải là Thị trưởng Trần cũng không rõ ràng lắm tại sao có chuyện này xảy ra không?
Tào Vĩnh Quốc cười vẻ hàm súc:
- Thị trưởng Trần đi lại gần gũi với ai thì bác cũng không rõ ràng lắm. Trước đó, bác cùng Trưởng ban Phương, Phó Thị trưởng Dịch cùng đi vận động người khác. Bởi vì có quan hệ với Trưởng ban Lô nên bác với Trưởng ban Tuyên giáo Hồi Vĩnh Nghĩa cũng có liên quan với nhau. Tuy nhiên, khi gọi điện thoại thì Trưởng ban Hồi tỏ thái độ không rõ ràng, vì thế trong lòng bác cũng thiếu tự tin. Tiểu Hạ, cháu nói thật cho bác biết, có phải cháu rất biết rõ chuyện gì đã xảy ra với Phó Bí thư Vương và Trưởng ban thư ký Từ hay không?
Hạ Tưởng biết Cao Kiến Viễn và Phạm Tranh chắc chắn đã ra tay sau lưng, nhưng rốt cuộc là ủy viên thường vụ nào thì hắn cũng không biết. Về phần Phó Bí thư Vương, hắn đoán có nhiều khả năng xuất phát từ nguyên nhân là vì Tập đoàn Đạt Tài. Còn Trưởng ban thư ký Từ là người của Cao Thành Tùng hay của Phạm Duệ Hằng? Tất cả những điều này thì hắn cũng chỉ là dự đoán, không chắc chắn cho lắm nên cũng không tiện nói ra. Vì thế hắn lắc đầu nói:
- Cháu cũng không biết rốt cuộc là tại làm sao. Cháu và Phó Bí thư Vương cũng chỉ là gặp mặt đôi lần, nói hàn huyên mấy câu. Nhưng việc ông ta xuất đầu lộ diện ủng hộ văn phòng tổ cải tạo thì chắc chắn còn có nguyên nhân khác.
Tào Vĩnh Quốc còn muốn nói thêm cái gì đó, nhưng lúc này Vương Vu Phân phản đối:
- Được rồi, được rồi! Tạm dừng nói chuyện ở đây, đừng làm mất tâm tình cao hứng của người khác. Chuyện công việc không được nói ở nhà. Trước kia thì tốt bởi không có người để anh nói chuyện. Bây giờ thì anh đã có Hạ Tưởng, anh lôi kéo cháu nó nói những việc này, anh định không để cho cả nhà yên tĩnh nữa hả?
Tào Thù Lê lấy từ trong phòng ra một cái bánh ngọt thật lớn ra, cô nói:
- Để chúc mừng anh thăng chức, mẹ đặc biệt mua cho anh cái bánh này. Anh mau cắt bánh chia cho mọi người đi.
Hạ Tưởng liền đem cái bánh ngọt cắt thành năm phần, chia cho mỗi người một phần rồi trịnh trọng hướng về phía Vương Vu Phân tỏ vẻ cảm tạ. bác Tào và cô Vương đối xử với hắn thật là tốt, khiến hắn cũng cảm nhận được cảm giác gia đình ngay tại thành phố Yến. Sự ấm áp trong lòng hắn trào dâng dào dạt. Khi nhìn về phía Tào Thù Lê, trong mắt cô đầy vẻ dịu dàng.
Tuy rằng việc biên chế vẫn chưa có văn bản phê chuẩn chính thức, nhưng nếu hội nghị thường vụ đã thông qua thì đây chính là việc ván đã đóng thuyền. Sự kiện biên chế này lập tức gây ra rất nhiều sự náo loạn, mọi người đều tỏ vẻ rất nhiệt tình. Lâm Song Ngọc cũng chạy tới để chúc mừng. Cao Hải trên mặt cũng lộ ra vẻ gần gũi, bình dị, đi vào văn phòng của Hạ Tưởng, bắt tay với cả ba người.
Đã chuẩn bị tới gần đợt nghỉ lễ Tết âm lịch. Thông thường, ở thời điểm này thì hiệu suất làm việc của cả Thành ủy hay Ủy ban nhân dân thành phố đều giảm xuống rất nhiều. Không ngờ việc biên chế này dường như được lên dây cót, ba ngày sau văn bản chính thức được ban hành, phê chuẩn tổ cải tạo thôn nội đô là biên chế cấp Phó Cục. Ngay sau đó, Ban tổ chức cán bộ Thành ủy cử người tìm Hạ Tưởng nói chuyện. Sau khi nói chuyện chính thức, cấp bậc Phó Cục trưởng của Hạ Tưởng đã được quyết định, hắn cũng trở thành cán bộ cấp Phó Cục trưởng trẻ nhất tại Ủy ban nhân dân thành phố.
Tất cả mọi người suy nghĩ rằng Hạ Tưởng là dính vào hào quang của việc biên chế của tổ cải tạo được chính thức xác lập. Vì thế đề tài Hạ Tưởng lên chức quá nhanh cũng bị làm phai nhạt rất nhiều. Tuy nhiên, việc hắn trở thành cán bộ cấp Phó Cục trưởng trẻ tuổi nhất cũng làm tổ cải tạo trong một quãng ngắn thời gian phải đứng ở nơi đầu sóng ngọn gió. Người nhận ra Hạ Tưởng càng lúc càng nhiều lên, đi trong tòa nhà của Ủy ban thì Hạ Tưởng gặp được không ít những người đã quen biết hoặc không quen biết chủ động chào hỏi. Vì thế vẻ mặt hắn luôn phải giữ sự tươi cười, nhiệt tình để đáp lại.
Đương nhiên, ở trong tòa nhà lớn này có một chút tin tức phong thanh âm thầm truyền lưu, nói là Bí thư Thôi bị bất lợi, Thị trưởng Trần chiếm thế thượng phong. Thậm chí ngay cả luồng tin đồn đại kiểu dạng rằng Thị trưởng Trần chiếm được Bí thư Cao thưởng thức, không bao lâu nữa Thị trưởng Trần sẽ trở thành Bí thư Trần, cũng được rất nhiều người quan tâm. Các phòng ban bên trong tòa nhà trụ sở Ủy ban này chưa bao giờ mà nhận được nhiều thông tin nhiễu loạn đến như vậy, các tin này tồn tại một thời gian rồi sau đó biến mất một cách lặng yên, không một tiếng động.
Ai có thể ngăn chặn được mồm miệng mọi người? Cho nên nghe đồn là nghe đồn, Thôi Hướng và Trần Phong chắc chắn những luồng tin này cũng lọt vào trong tai nhưng không ai tỏ thái độ gì cả, lại càng không ai đứng ra nghiêm lệnh mọi người không được tuyên truyền lung tung.
Cứ như vậy rồi kỳ nghỉ cuối năm đã đến. Vào một buổi sáng, sau khi dán giấy niêm phong các văn phòng xong là lúc kỳ nghỉ chính thức bắt đầu.
Hạ Tưởng đứng ở cổng trụ sở của Ủy ban nhân dân thành phố, gọi điện cho Cao Kiến Viễn, hàm súc tỏ vẻ cảm tạ. Cao Kiến Viễn mời Hạ Tưởng có rảnh lại đến khu biệt thự Tây Sơn, Hạ Tưởng thuận miệng đáp ứng.
Có một số quan hệ vẫn cần duy trì trạng thái tiếp xúc, không cần thân cận quá, nhưng mà tuyệt đối không thể quá xa.
Ngẫm nghĩ một chút, người thứ hai hắn gọi điện thoại là Tiếu Giai.
Tiếu Giai nói em trai cô đã về nhà để ăn Tết. Cô thì năm sau mới về, năm trước đã đón ở nhà rồi. Cô cũng đề nghị Hạ Tưởng cùng cô về nhà một chuyến, Hạ Tưởng cũng nói một cách lập lờ, hắn biết trong dịp nghỉ Tết này thì nhiều sự tình diễn ra lắm, sợ thời gian không kịp, chỉ có thể chờ lúc xác định lại ngày rảnh thì mới đưa một lời trả lời thuyết phục cho cô.
Công việc kinh doanh của Tiếu Giai hiện tại càng làm càng lớn, Hạ Tưởng suy nghĩ, có lẽ là để cô phát triển kinh doanh loại hình khác. Phải nói bây giờ đã không khác biệt lắm là đã hoàn thành việc tích lũy của tư bản nguyên thủy, có thể tiến quân vào các ngành sản xuất khác. Đồng thời Hạ Tưởng cũng nghĩ tới 6% cổ phần của siêu thị Giai Gia, bây giờ là thời điểm nên chuyển sang danh nghĩa của Tiếu Giai, cũng xem như một lời giải thích của mình dành cho cô.
Nghĩ tới siêu thị Giai Gia, hắn lại gọi điện thoại cho Phùng Húc Quang.
Phùng Húc Quang vừa mở máy đã nói lời oán giận Hạ Tưởng:
- Cậu có các bạn bè mới đã quên ngay bạn bè cũ. Cậu thử nói xem, đã bao lâu rồi không tới chỗ tôi uống rượu nói chuyện phiếm? Siêu thị thứ ba của tôi cũng sắp khai trương, cậu cũng không đưa ra mưu sách giúp tôi. Việc này còn chưa tính, ngay cả việc lên chức cũng giấu giấu diếm diếm, cậu thử nói xem, nên làm cái gì bây giờ?
Hạ Tưởng không ngừng cười ha hả:
- Anh quá so đo với em rồi đó, cứ thử kê tiếp hết tội đi? Em cũng chưa tính đến việc cả thời gian dài như vậy mà anh cũng không tới thăm nom em, tài trợ cho em một số đồ dùng phục vụ cuộc sống. Thế mà anh còn không biết xấu hổ, lại còn chỉ trích em, xem ra anh cũng đúng là người bạn chí cốt?
Phùng Húc Quang nghẹn hết cả cổ họng, nửa ngày sau mới nói:
- Xem như chú em lợi hại. Tuy nhiên anh đây nói cho biết, đầu năm mới tới thì kiểu gì anh em mình cũng phải tụ họp lại với nhau, uống rượu một bữa.
Vừa nói chuyện điện thoại xong, Hạ Tưởng đi đến chỗ để xe, may mắn thế nào, vừa lúc gặp được một chiếc xe đi ra, chiếc xe này dừng ở trước mặt hắn, cửa kính phía sau hạ xuống, lộ ra khuôn mặt mập mạp tươi cười của Vương Bằng Phi:
- Tiểu Hạ, đi đánh bài không? Ra Tết có rảnh rỗi thì cùng tôi đánh bài nhé, thế nào? Thông thường những người khác khi chơi bài với tôi thì hoặc là kỹ thuật đánh bài quá kém, hoặc là bài quá xấu. Cậu sẽ không làm cho tôi thất vọng chứ?
Hạ Tưởng kính cẩn cười nói:
- Nhất định, nhất định. Tôi đúng là có biết đánh bài, có cơ hội nhất định phải thỉnh giáo Phó Bí thư Vương mới được.
- Điện thoại của tôi cậu biết không?
Hạ Tưởng nghĩ rằng Vương Bằng Phi chỉ có tùy tiện nói ra mà thôi, không nghĩ tới ông ta lại thực lòng như vậy, không khỏi được sủng ái mà lo sợ, vội hỏi:
- Chỉ biết số cơ quan, không biết số cá nhân
Đây là lời nói rất thật. Số điện thoại văn phòng làm việc của y thì biết cũng vô dụng, vào lễ Tết thế này chắc chắn gọi đến cũng chẳng ai nghe máy. Vương Bằng Phi cười ha hả, nói với lái xe ở phía trước:
- Tiểu Ôn, đưa số điện thoại của tôi cho Hạ Tưởng.
Trong tay có số điện thoại của Vương Bằng Phi, Hạ Tưởng có chút hơi ngây người.
Có thể nói sự thân thiện của Vương Bằng Phi đối với hắn thì cũng hơi khác lạ bởi vì Hạ Tưởng và y nói tán gẫu chuyện phiếm mấy lần mà thôi. Đối với một chính khách mà nói, gặp mặt tán gẫu mấy câu với nhau mà tạo được một ấn tượng tốt để có thể thâm giao là không bao giờ xảy ra. Bọn họ gặp qua rất nhiều cuộc hò hẹn được thiết kế một cách tỉ mỉ, cũng nghe rất nhiều lời hay ý đẹp, vì thế nên đối với các tình huống như thế này thì gần như đã có sức miễn dịch. Mặc dù Hạ Tưởng thấy ý tốt của Vương Bằng Phi thì cảm thấy rất đột nhiên và hơi kích động, nhưng còn đủ tỉnh táo để không cho rằng một nhân vật thực quyền như Phó Bí thư Thành ủy Vương lại yêu thích hắn, có ý lôi kéo hắn.
Vương Bằng Phi cố ý đến gần với hắn, tán gẫu chỉ để lôi kéo hắn có thể cũng là một nguyên nhân, tuy nhiên Hạ Tưởng hiểu rất rõ khả năng này cực kỳ nhỏ bé. Hơn phân nửa việc này là có liên quan tới tập đoàn Đạt Tài, hay nói đúng ra là Vương Bằng Phi và Tập đoàn này có liên quan.
Nhưng đến tột cùng thì Phó bí thư Vương và Tập đoàn Đạt Tài có quan hệ sâu sắc đến như thế nào thì hắn không thể hiểu hết, cũng không có ý tứ tìm hiểu chuyện này. Có một số việc không cần phải biết nhiều, có đôi khi tìm hiểu về chuyện này thì tác dụng ngược lại, lợn lành chữa thành lợn què. Nếu Phó bí thư Vương đã thịnh tình yêu mến như vậy, Hạ Tưởng nghĩ cũng nên rút ít thời gian đến đánh bài với Phó bí thư Vương, cùng nhau uống cốc trà thì cũng không có gì không tốt.
Nổ máy xe, Hạ Tưởng đi thẳng đến Hà Đường Nguyệt Sắc. Ngày mai Cao lão phải về Bắc Kinh, hắn cũng nên tới tiễn Cao lão, đồng thời cũng hỏi thăm một chút khi nào thì Liên Nhược Hạm quay về nhà cô ấy.
Lúc tới Hà Đường Nguyệt Sắc, không ngờ bên trong phòng của Liên Nhược Hạm đã có một số người ngồi. Gồm có Cao lão, Cao Tấn Chu và còn mấy người mà Hạ Tưởng không biết mặt.
Hạ Tưởng đầu tiên là cung kính chào:
- Cao lão.
Hắn đang muốn mở miệng nói Phó Chủ tịch tỉnh Cao thì Cao Tấn Chu đã phất tay, nhìn Cao lão rồi nói:
- Ông cụ ở đây, cậu gọi tôi một tiếng Cao thúc là được rồi. Ba tôi không thích nghe chức quan, cậu mà gọi ra thì ông ấy ngã mất.
Cao lão cười ha hả:
- Xem ra thằng nhãi này cũng khá thức thời. Cho dù về sau có làm tới chức quan lớn thế nào, ở trước mặt tôi cũng phải nhỏ giọng mà nói chuyện. Cậu bạn nhỏ, đến đây, ngồi bên cạnh tôi.
- Gần đây không gặp cậu, nghe nói cậu giúp Tập đoàn Đạt Tài thiết kế quảng trường Nhân Dân. Lúc trước tôi đề nghị cậu giúp tôi thiết kế công viên Rừng Rậm, cậu còn tỏ vẻ không tình nguyện. Bây giờ lại giúp Đạt Tài, dường như là cam tâm tình nguyện. Trong chuyện này rõ ràng là có việc phân chia xa gần à?
Cao lão cũng khá có ý tứ, vừa thấy mặt liền tỏ vẻ oán giận Hạ Tưởng. Cũng đúng thôi, bất động sản của thành phố Yến lớn như vậy, nhất cử nhất động của Tập đoàn Đạt Tài sẽ là tiêu điểm của mọi người. Việc hắn thiết kế giúp Tập đoàn Đạt Tài, đừng nói Cao lão biết, chỉ sợ ai ngồi trong này cũng đều biết một phần.
Hạ Tưởng liền gãi đầu:
- Cháu cũng là bị bắt buộc mà bất đắc dĩ thôi. Thẩm Lập Xuân và cháu quan hệ cũng được, mỗi ngày anh ta bám theo đuôi cháu. Cháu mà không thiết kế thì anh ta sẽ đưa bạn gái tới uy hiếp cháu. Thật sự là không có cách nào khác nên cháu đành phải giúp anh ta thiết kế.
- Ha ha.
Ánh mắt của Cao lão phức tạp liếc mắt nhìn Liên Nhược Hạm một cái, lại nói với Hạ Tưởng:
- Người khác đều nguyện ý trúng mỹ nhân kế, riêng cậu thì lại khác, sợ trúng mỹ nhân kế. Ha, ha, hôm nay nếu cậu đã đến đây thì sẽ không thể buông tha cậu được. Nào, đến đây, cùng tôi so sánh giữa công viên Rừng Rậm và quảng trường Nhân Dân, theo cậu thì công trình nào về sau sẽ hấp dẫn ánh mắt của người dân thành thị hơn?
Liên Nhược Hạm không đồng ý:
- Cao lão, Hạ Tưởng tới đây là để tiễn đưa ngài, không phải tới để nói chuyện về công việc và thiết kế. Mà bây giờ công việc cũng đã nghỉ rồi, ngài cũng nên nghỉ ngơi một chút, có phải không?
Cao lão hiểu rằng đây là Liên Nhược Hạm đang trách ông ta không để Hạ Tưởng yên, ông ta liền bật cười ha hả:
- Tốt, tốt, chuyện kia tôi chịu khó nhẫn nại chút đỉnh. Năm sau sẽ gặp lại chàng trai trẻ này để tham khảo một chút.
Sau đó ông lại có bộ dạng chưa hết luyến tiếc, liếc mắt nhìn Hạ Tưởng một cái rồi nói:
- Vào lúc ăn cơm cậu phải lộ ra cho tôi một chút về ý tưởng thiết kế quảng trường Nhân Dân nhé?
Tất cả mọi người đều mỉm cười.
Mấy người còn lại đều là cán bộ thuộc tầng trung tâm của Tập đoàn Viễn Cảnh, được Liên Nhược Hạm gọi tới giúp Cao lão thu dọn các đồ đạc.
Ngồi trong chốc lát. Liên Nhược Hạm gọi Hạ Tưởng ra bên ngoài, cô lắc lắc cái hông, làm vài động tác vận động rồi nói:
- Dịp đón Tết này em không về Bắc Kinh. Một mình ở lại thành phố Yến cũng không có ý nghĩa gì, làm sao bây giờ?
Rất rõ ràng là ý đồ xấu xa, muốn Hạ Tưởng phụ trách sắp xếp hành trình của cô trong dịp này. Hạ Tưởng ngẫm nghĩ một chút rồi nói:
- Anh phải về đón năm mới với các cụ. Cô bé Lê cũng sẽ quay về thành phố Đan Thành, chẳng lẽ em cũng muốn đi theo?
- Đan Thành cũng rất đẹp. Nghe nói đây là cố đô, có rất nhiều di tích lịch sử, đi xem cũng rất tốt, có phải không?
Liên Nhược Hạm cũng không chút nào khách khí với Hạ Tưởng, lại càng không có đem mình trở thành người ngoài. trực tiếp nói ra suy nghĩ trong lòng:
- Dù sao chú Hạ và cô Trương cũng biết em rồi, chẳng lẽ cô chú lại không cho em tới làm khách?
- Sao có chuyện lại như vậy, hai người đó còn cao hứng không kịp nữa chứ!
Hạ Tưởng hơi gãi đầu, người nhà mình chắc chắn sẽ hoan nghênh Liên Nhược Hạm, điểm này thì không cần hoài nghi. Liên Nhược Hạm giúp em trai mình một ơn lớn như vậy, cô muốn tới nhà mình để đón Tết thì ai chẳng giơ cả hai tay lên hoan nghênh. Tuy nhiên, điều duy nhất mà hắn có chút lo lắng chính là cùng với Liên Nhược Hạm trở về nhà như vậy thì có lẽ là cô bé Lê sẽ không nghĩ nhiều, nhưng khó đảm bảo là Tào bá bá không có suy nghĩ khác.
- Vậy là tốt rồi, vậy đầu tiên anh thông báo trước cho chú Hạ là em muốn tới nhà ăn Tết. Mà thôi…
Liên Nhược Hạm nghiêng đầu lo lắng:
- Em định ở nhà anh, nhưng quên đi, ở nhà anh rất nguy hiểm.
"Em có muốn ở thì anh cũng không để em ở đâu" trong lòng Hạ Tưởng thầm oán, chẳng lẽ cô thật sự muốn ở nhà mình, chẳng những ba mẹ mình sẽ nghĩ nhiều, ngay cả cô bé Lê cũng sẽ có suy nghĩ khác, lúc này đúng là cực kỳ rắc rối. Vào dịp đón Tết, chỉ việc cô ấy về nhà mình chơi thì cũng đã làm cho người ta phải suy nghĩ. Nếu để mỗi ngày ăn cô đều ăn ở trong nhà mình thì lúc này bất cứ ai cũng cho rằng cô ta là bạn gái chính thức của mình, thế cô bé Lê thì làm sao bây giờ?
Hạ Tưởng nhìn Liên Nhược Hạm mấy lần, thấy vẻ mặt mừng thầm của cô, biết ngay rằng cô chắc chắn lại có ý đồ gì không tốt, hắn thòng trước một câu để đề phòng:
- Đến nhà anh thì có thể được, nhưng thứ nhất là phải duy trì sự lễ phép, thứ hai là phải nghe lời của anh nói, thứ ba là không có những hành động gì để người nhà anh hiểu lầm quan hệ của hai chúng ta.
- Cũng được!
Liên Nhược Hạm với vẻ ngoan ngoãn hiếm thấy, gật đầu lia lịa:
- Tất cả đều theo sự sắp xếp của Chủ nhiệm Hạ.
Ăn bữa trưa với Cao lão, Hạ Tưởng không ngừng bị Cao lão chuyển hướng đề tài về thiết kế quảng trường Nhân Dân. Người già thì tính tình càng lúc càng trẻ con, Cao lão là người như vậy. Hạ Tưởng không nói, ông ta lại quấn quít không rời. Hắn rơi vào đường cùng, đành phải lộ ra một tí chút tin tức, tuy nhiên vẫn chưa đạt đến mức độ vừa lòng của Cao lão. Ông ta có vẻ bất mãn nói:
- Tôi phải đón một năm mới với sự không thoải mái, đây đều là do Tiểu Hạ cậu làm hại.
Cao Tấn Chu ở một bên không dám nói lời nào, y vừa mở miệng là bị Cao lão mắng chặn cổ. Đường đường là Phó chủ tịch tỉnh, ở trước mặt Cao lão cứ giống như một học sinh tiểu học, có lẽ trước kia Cao Tấn Chu thường xuyên bi ai như thế này.
Buổi tối quay về Tào gia. Hạ Tưởng trải qua suy xét thận trọng, hắn thấy rằng nên nói cho Tào bá biết sự việc Liên Nhược Hạm muốn đi đến Đan Thành để ăn Tết ở đó. Tào Vĩnh Quốc thấy Hạ Tưởng nói có vẻ trầm trọng, cũng biết tâm tư của hắn, hơi trầm tư một chút, nghĩ rằng có một số việc có phòng bị cũng chẳng bằng không làm gì, do vậy tâm tư cũng trở nên phóng khoáng, nói:
- Việc này cũng tốt, quan hệ giữa Nhược Hạm và Thù Lê cũng không tồi, qua đợt này tình cảm chị em chúng nó cũng sẽ tiến triển thêm. Một cô gái xinh xắn như vậy mà ngay dịp đón Tết cũng không trở về nhà, chẳng lẽ là quan hệ với những người trong nhà không tốt?
Hạ Tưởng lắc đầu:
- Tình huống cụ thể thì cháu cũng không rõ lắm, cũng không hỏi qua mà cô ta cũng chưa nói. Có lẽ là cha mẹ không ở bên cạnh, hoặc là cha mẹ có sự bất hòa.
Tào Thù Lê nghe được tin Liên Nhược Hạm cũng quay về Đan Thành cùng mình thì cao hứng nhảy dựng lên. Tào Vĩnh Quốc thấy cảnh mừng rỡ thật tâm của cô con gái của mình thì âm thầm thở dài một tiếng, nghĩ thầm rằng cô con gái mình đúng là tâm tư đơn thuần, cho tới bây giờ cũng không có một chút cảm giác nguy cơ nào cả. Mình là bố, có một số việc nói rõ cũng không tốt, đành phải đợi có cơ hội nào đó để Vương Vu Phân và con bé Thù Lê giao lưu với nhau một chút, hai mẹ con cùng là phụ nữ, nói một số chuyện cũng dễ dàng hơn.
Ngày hôm sau, các cuộc điện thoại cần gọi đi thì hắn đã thực hiện. Hạ Tưởng hẹn ước với Liên Nhược Hạm gặp nhau ở đoạn đầu đường cao tốc. Hắn ngồi ở trong xe của Tào Vĩnh Quốc, đảm nhiệm trọng trách vai trò lái xe. Tào Vĩnh Quốc không ngồi ở ghế sau mà là ngồi ở ghế phụ lái, nói chuyện với Hạ Tưởng.
- Các phương án phân phối các phúc lợi của Ủy ban nhân dân thành phố cuối cùng cũng đã được phê chuẩn. Theo quy định thì cháu cũng có thể được phân phối một căn phòng để ở. Năm sau, cố gắng thu xếp thời gian trong công việc, làm các thủ tục đi để mà nhận nhà.
Ánh mắt của Tào Vĩnh Quốc vẫn nhìn thẳng về phía trước, ông ta cười cười nói chuyện.
- Lâu lắm rồi không lái xe, có lẽ bây giờ trình độ kém lắm rồi. Bây giờ chức quan càng lớn lên thì chức năng của thân thể lại ngày càng giảm đi.
Hạ Tưởng cười cười:
- Phòng ở của Ủy ban nhân dân thành phố thì chất lượng cũng khá tốt, so với các phòng ở đang giao dịch ở bên ngoài thì cũng tốt hơn nhiều. Chắc chắn cũng sẽ thu hút rất nhiều ánh mắt của mọi người đây.
Hắn lại quay đầu liếc mắt nhìn Tào Vĩnh Quốc một cái.
- Không phải là Tào bá bá ngứa nghề đấy chứ? Bác định lái xe một đoạn ạ?
Tào Vĩnh Quốc đúng xứng với danh ông lão bộc phát thì hơn hẳn thiếu niên phát cuồng, khi tới đoạn bắt đầu đường cao tốc, đoạn tụ hội với Liên Nhược Hạm, Tào Thù Lê lên ngồi cùng xe với Liên Nhược Hạm, Tào Vĩnh Quốc đổi chỗ cho Hạ Tưởng, tự ông lái chiếc Audi.
Điểm mạnh của xe việt dã chính là đi trên đường trường với mọi địa hình, không thích hợp với chạy tốc độ cao. Tào Vĩnh Quốc sau khi khởi hành một chút, chỉ trong chốc lát không ngờ chạy vượt qua Land Rover, lại còn lượn lách trong dòng xe đang đan xen không ngớt trên đường, liên tiếp vượt các xe cùng chiều. Ông ta lái có vẻ thích chí, Hạ Tưởng ngồi ở bên cạnh nhéo mình một cái, cảm giác ngồi bên cạnh còn mệt hơn so với lái xe.
Sau đó dưới sự phản đối mãnh liệt của Vương Vu Phân thì Hạ Tưởng mới được thay thế để lái xe. Hạ Tưởng lên ghế lái, sau một lúc lâu không nói chuyện, Tào Thù Quân mới thở dài một tiếng nói:
- Tốt rồi, rốt cuộc có thể an tâm ngủ được rồi.
Tào Vĩnh Quốc bất mãn nói:
- Thằng nhãi này, dám chê ba mày lái xe không tốt à? Từ nhỏ đến lớn, mày ngồi xe ba lái không biết bao nhiêu lần, sao trước đây không nói?
- Trước kia là kiến thức ít, không biết so sánh trình độ cao thấp.
Tào Thù Quân nói năng hùng hồn đầy lý lẽ.
- Anh Hạ Tưởng lái xe vừa nhanh lại chắc chắn, ổn định. Ba lái xe thì đi nhanh nhưng xe lắc lư quá, qua đó có thể thấy được trình độ đúng là có sự chênh lệch nhất định.
Tất cả mọi người cười ồ lên, rất nhanh đã tới thành phố Đan Thành.
Vốn Tào Vĩnh Quốc nghĩ qua Tết mới quay về Đan Thành, bởi vì chẳng may nếu Ủy ban nhân dân thành phố có việc thì ông ta cũng có thể xử lý kịp thời. Tuy nhiên, năm nay ông cụ trong nhà thân thể không được tốt, vẫn nhắc với ông ta, bảo ông ta về sớm một chút, vì thế ông ta phải quay về, ở lại nhà trong ba ngày.
Tới thành phố Đan Thành, đoàn quân chia làm hai đường. Sau khi để Liên Nhược Hạm, Tào Thù Lê chở mình đến nhà, hai cô lại xuất phát đi đến Tào gia.
Vốn đã biết được con trai mình quay về, Hạ Thiên Thành và Trương Lan sớm ngồi ngay tại cửa nhìn xung quanh, vừa thấy bóng dáng Hạ Tưởng liền mừng rỡ chạy ra đón. Hạ An từ phía sau chạy nhanh ra, ôm cổ Hạ Tưởng:
- Anh, cuối cùng anh cũng đã trở về, làm em nhớ đến chết.
Hạ Tưởng đấm cho Hạ An một cái:
- Công tác thế nào rồi? Có làm ba mẹ bực mình không?
Hạ An ngại ngùng cười:
- Công tác mọi việc đều thuận lợi, ba mẹ đối với em cũng xem như vừa lòng.
Hạ Thiên Thành tiến lên giữ chặt lấy tay hắn rồi nói:
- Ở đơn vị mới có mệt không? Cũng không thấy béo lên chút nào. Mùa đông, không có nắng nên cũng thấy trắng trẻo được một chút.
Sau đó lại nhìn xung quanh phía sau Hạ Tưởng:
- Sao lại không thấy Thù Lê?
Tất cả mọi người vào trong nhà. Hiện tại thì Hứa Ninh và Hạ An ở cùng một chỗ, chờ năm sau sẽ kết hôn. Hứa Ninh vừa thấy Hạ Tưởng liền hỏi:
- Anh, anh và chị dâu khi nào thì kết hôn? Nếu không em và Hạ An cưới trước đi đấy.
- Nói cái gì vậy, không có chút suy nghĩ nào.
Hạ An liền phê bình Hứa Ninh:
- Chị dâu còn đi học ở trường đại học, còn phải hai năm nữa mới tốt nghiệp, còn rất sớm. Đúng là anh trai có phúc khí, tìm được chị dâu rất trẻ.
Hứa Ninh tức giận nói:
- A, ý của anh là em nhiều tuổi?
Hạ Tưởng liền đưa cho hai người, mỗi người một gói quà tặng:
- Giở quà tặng ra đi, đừng náo loạn nữa.
Nghe nói cả nhà Tào Vĩnh Quốc đang ở quê, Hạ Thiên Thành và Trương Lan đứng ngồi không yên, muốn đến Tào gia để thăm hỏi. Hạ Tưởng cũng hiểu được đây là ba mẹ hắn đang muốn chủ động đến vấn an Tào bá bá, liền đưa hai người đi đến đó.
Bố mẹ Tào Vĩnh Quốc hiện tại đang ở trong một khu nhà tập thể, cách một đoạn là có Viện Dưỡng lão. Khi Hạ Tưởng đến dưới sân thì thấy một đám người đang vây quanh ở dưới tòa nhà của Tào gia, không ngừng huyên náo, lại còn có mấy xe cảnh sát. Hỏi ra mới biết hoá ra chính quyền thành phố Đan Thành không biết từ nơi nào nghe được tin tức, biết được Phó thị trưởng thường trực thành phố Yến về nhà thăm người thân nên Thị trưởng và một gã Phó thị trưởng vội vàng chạy đến, lại có xe cảnh sát mở đường, tới để làm thân với Phó thị trưởng Tào.
Bình thường Hạ Thiên Thành thấy xe cảnh sát là sợ hãi, vừa thấy là xe của chính quyền thành phố Đan Thành đậu ở dưới lầu, liền hơi khiếp đảm, không dám đi lên. Hạ Tưởng cười cười, đi trước dẫn đường, lại bị hai gã cảnh sát ngăn lại, trong đó một người nói:
- Nơi này đang giới nghiêm, người không phận sự miễn vào.
Hạ Tưởng cũng lười nói lý với bọn họ, hắn liền nói thẳng:
- Chúng tôi đến thăm Phó thị trưởng Tào. Đồng chí cảnh sát, tôi và Phó thị trưởng Tào cùng nhau từ thành phố Yến trở về đây. Những người phía sau là ba mẹ tôi, đây toàn là thân thích của Phó thị trưởng Tào. Tốt nhất là các anh để chúng tôi đi vào, nếu không Phó thị trưởng Tào sẽ rất bực mình đấy.
Hai gã cảnh sát thấy Hạ Tưởng tuổi còn trẻ, không quá tin tưởng lời của hắn, bọn họ nói:
- Rất xin lỗi, chúng tôi đang chấp hành công vụ, không thể tùy tiện để người đi vào. Anh có giấy chứng nhận không? Nếu có, xin mời đưa ra.
Hạ Thiên Thành thấy thái độ của cảnh sát không tốt, ông ta nói:
- Hạ Tưởng, thôi vậy, chúng ta về trước đi, chờ Phó Thị trưởng Tào thư thả rồi lại đến. Bây giờ cũng rất nhiều người, cũng khó nói chuyện.
Hạ Tưởng khoát tay. Lấy ra giấy tờ đưa cho cảnh sát. Cảnh sát mở ra liền thấy, quả nhiên là cán bộ công tác tại Ủy ban nhân dân thành phố Yến, lại nhìn thấy cấp bậc là Phó Cục trưởng, lập tức hoảng sợ.
Đối với thành thị cấp Địa (tương đương thị xã ở bên mình – DG) mà nói thì cấp bậc Phó Cục trưởng là cấp bậc sơ bộ đã bước vào vòng trung tâm quyền lực. Hai người cảnh sát lập tức giật mình, biết Hạ Tưởng không nói lung tung. Lập tức nghe roạt một cái, bọn họ đứng nghiêm trang lại chào và giơ tay mời đi qua.
- Mời lãnh đạo lên lầu!
Hạ Thiên Thành khá là sợ hãi, đứng một bên hồi lâu rồi mới cất giọng hỏi:
- Sao khi bọn họ trả giấy tờ lại cho con lại còn cúi chào? Con nhiều chuyện nhỉ, sao người ta lại đứng chào khi trả giấy tờ lại cho con?
- Không có việc gì đâu ạ. Ba, nếu con lái xe phạm quy, cảnh sát giao thông lúc lại xử phạt cũng phải đứng nghiêm chào.
Ở trước mặt cha mẹ, Hạ Tưởng cũng không muốn khoe ra việc này. Tuy nhiên, vì ba hắn tò mò hỏi đến nên tốt nhất là nói cho ông biết tình hình thực tế.
- Con vừa mới thăng lên cấp Phó Cục trưởng. Khả năng là bọn họ cảm thấy cấp bậc Phó Cục trưởng coi như một cấp bậc không lớn cũng không nhỏ, do vậy họ có động tác để thể hiện sự kính trọng.
- Phó Cục trưởng, thật hay giả vậy con?
Hạ Thiên Thành giật mình kinh hãi. Chỗ đơn vị nơi ông công tác thì Tổng Giám đốc mới là cấp phòng, cấp bậc Phó Cục trưởng như vậy không phải là cùng cấp với Phó Cục trưởng Cục Xây dựng à? Bình thường trong mắt ông ta, được diện kiến Tổng Giám đốc thì cũng đã vênh váo lắm rồi, không nghĩ tới con trai của mình so với lãnh đạo của ông ta còn lớn hơn. Vì thế, thắt lưng ông ta cũng có chút thẳng lên.
- Này, đừng có lừa ba. Cả đời ba già cả thế này rồi mà nhìn thấy cán bộ cấp Phòng đã thấy sợ hãi. Nếu có một đứa con có chức Phó Cục trưởng thì về sau như thế nào ngủ ngon được?
Không nghĩ tới ba mình nói chuyện cũng khá khôi hài, Hạ Tưởng liền đem giấy chứng nhận cho ông ta nhìn qua. Hạ Thiên Thành xoa nhẹ con mắt rồi mới tin tưởng con trai của mình đúng thật là một lãnh đạo cấp Phó Cục trưởng, thốt ra mấy tiếng "Tốt, tốt!", còn chưa kịp nói tốt ở chỗ nào thì đã đi đến cửa của Tào gia.