Tào Thù Lê đã sớm nghe được thanh âm, ra mở cửa, nhiệt tình mời Hạ Thiên Thành và Trương Lan đi vào. Trương Lan vừa thấy Tào Thù Lê liền rất thích thú, cười rạng rỡ, kéo tay Tào Thù Lê ân cần hỏi han, cứ như mẹ ruột của cô bé vậy.
Trong phòng đứng đầy người, Tào Vĩnh Quốc đang cùng một người nói chuyện, người đàn ông này đeo cặp kính nhìn qua đầy vẻ hào hoa phong nhã, hiển nhiên đây chính là Thị trưởng thành phố Đan Thành Đan Sĩ Kỳ.
Hạ Tưởng còn không kịp tiến lên chào hỏi Tào Vĩnh Quốc thì bị Hạ Thiên Thành giữ chặt lại. Hạ Thiên Thành chỉ vào Đan Sĩ Kỳ, vẻ mặt khẩn trương hỏi:
- Người kia nhìn rất quen mặt, gặp ở trên TV rồi, rất giống Thị trưởng thành phố Đan Thành. Ba có nhìn nhầm không?
Hạ Tưởng gật đầu:
- Đúng vậy, chính là Thị trưởng Đan.
Hạ Thiên Thành hoảng sợ:
- Thị trưởng, chức quan to như vậy, ba không dám gặp đâu. Nếu không ba đi về trước đây?
Hạ Tưởng không khỏi bật cười:
- Tào bá bá cũng là Phó Thị trưởng, hơn nữa là cùng cấp với Thị trưởng Đan, ba thế nào mà lại không sợ bác ấy? Thị trưởng cũng là người, thời điểm nói chuyện không quay lên TV thì cũng rất hòa ái, dễ gần. Ba cũng đừng sợ.
Tào Vĩnh Quốc nơi này cũng phát hiện Hạ Tưởng và Hạ Thiên Thành, liền chủ động đứng lên tiến lại chào đón:
- Lão Hạ, đến đây mà cũng không nói tôi một tiếng. Tôi đang nói chuyện với Thị trưởng Đan, không thấy anh đi vào, anh mau ngồi xuống đây.
Có lẽ nguyên nhân là cảm thấy có quan hệ gần gũi với Phó Thị trưởng Tào nên Hạ Thiên Thành đối với Tào Vĩnh Quốc thì không sợ hãi chút nào. Cũng vì trước đây có quen biết nhau, ông ta và Tào Vĩnh Quốc hàn huyên vài câu. Vừa ngẩng ngẩng đầu lên, ông ta đã thấy Đan Sĩ Kỳ tới trước mặt, chợt nghe Thị trưởng Đan tò mò hỏi:
- Phó Thị trưởng Tào, vị này chính là?
Hạ Thiên Thành là một người dân bình thường nên khi thấy Thị trưởng của thành phố thì có một loại bản năng sợ hãi, liền muốn bước lui về phía sau. Hạ Tưởng giữ chặt lấy ông ta, vừa lễ phép nói:
- Xin chào Thị trưởng Đan? Tôi tên là Hạ Tưởng, công tác ở Ủy ban nhân dân thành phố Yến. Vị này chính là ba của tôi, tên là Hạ Thiên Thành, hiện tại đang làm việc ở Đan Thành.
Đan Sĩ Kỳ đầu tiên tiến đến bắt tay với Hạ Thiên Thành rồi nói:
- Lão Hạ à, anh có một đứa con quý hóa lắm đó.
Sau đó lại cùng bắt tay với Hạ Tưởng.
- Chủ nhiệm Văn phòng tổ cải tạo thôn nội đô Hạ Tưởng, đại danh của cậu thì tôi đã sớm nghe qua. Hôm nay thấy được người, so với trong tưởng tượng của tôi thì còn muốn trẻ tuổi hơn, rất đầy nhiệt huyết cách mạng. Thị trưởng Trần tổ chức cải tạo thôn nội đô có giá trị tham khảo cực kỳ lớn, Chính quyền thành phố Đan Thành cũng cố ý muốn tham khảo một chút kinh nghiệm của Ủy ban nhân dân thành phố Yến. Chủ nhiệm Hạ, trưa nay, tôi đại biểu Thành ủy, Ủy ban nhân dân thành phố mời Phó Thị trưởng Tào ăn cơm, cậu nhất định phải hạ cố đến tham dự, đến lúc đó tôi còn có vấn đề muốn xin thỉnh giáo cậu!
Hạ Thiên Thành nghe được Thị trưởng nói có vấn đề muốn thỉnh giáo con trai của mình, liền cảm thấy có một sự hạnh phúc khôn cùng, cảm giác mọi việc giống như đang nằm mơ, dưới chân cũng dường như đang cưỡi lên mây, bay lơ lửng trên bầu trời.
Không nghĩ tới tiếp theo Đan Sĩ Kỳ nắm chặt tay Hạ Thiên Thành và nói:
- Lão Hạ, chốc lát nữa anh cũng tham gia cùng, được không?
Đích thân Thị trưởng mời ăn cơm, đây là sự kiện mà trước kia chưa bao giờ tưởng tượng được. Hạ Thiên Thành chỉ cảm thấy dường như mình mất đi năng lực khống chế, chỉ biết liên tục gật đầu, nói không ra lời.
Hàn huyên trong chốc lát, Hạ Tưởng mới phát hiện Liên Nhược Hạm một mình trầm tư ở trong góc, không nói chuyện với bất cứ ai, bộ dáng buồn bực không vui. Hắn tiến lại hỏi:
- Làm sao vậy, mất hứng à?
Thật ra Liên Nhược Hạm đã sớm thấy Hạ Tưởng, tuy nhiên cô không chạy lại mà vẫn còn đứng ở chỗ cũ. Nghe được lời nói quan tâm của Hạ Tưởng, đột nhiên cô cảm thấy sống mũi cay cay, thiếu chút nữa nước mắt rớt xuống:
- Không có gì, không có buồn bực cả. Cái chính là em cảm thấy rất lẻ loi, cô đơn, cảm giác toàn bộ thế giới giống như không hợp với em vậy.
Hạ Tưởng biết chắc chắn Liên Nhược Hạm có chuyện buồn cũ, chỉ có điều cô không nói ra. Hắn cũng không tiện mở miệng hỏi mà cô lại không muốn thổ lộ. Không giống như Tào Thù Lê rất có lực hấp dẫn, có thể rất nhanh chóng tạo ra ấn tượng tốt với người khác thì Liên Nhược Hạm trong trẻo nhưng lạnh lùng và ngạo nghễ, khiến cho người khác cảm thấy cô cao ngạo mà không dám tới gần. Ngẫm lại, cô muốn về nhà mình để đón Tết, có lẽ chính là làm sao muốn thể nghiệm một chút không khí ấm áp quây quần đầy tình người của gia đình?
Bỗng nhiên vào lúc này, Hạ Tưởng cảm thấy Liên Nhược Hạm thật đáng thương, thầm nghĩ phải quan tâm nhiều đến cô để tạo sự an ủi và để trong lòng cô thấy ấm áp. Tuy nhiên, trong thời điểm này thì không thể làm các hành động đó được, hắn liền cười an ủi:
- Được rồi, cũng đừng có như vậy, cùng lắm thì tối nay em đến nhà anh ở. Tuy nhiên, cô bé Lê sẽ ở cùng với em, được không?
- Vâng ạ!
Liên Nhược Hạm ngoan ngoãn gật đầu nghe theo, bộ dáng nghe lời có dáng vẻ giống như là một cô bé, vẻ dịu dàng này Hạ Tưởng chưa từng gặp qua.
Sau một hồi thăm hỏi nói chuyện với nhau, dưới sự mời mọc thịnh tình của Thị trưởng Đan, Tào Vĩnh Quốc bất đắc dĩ đành phải đồng ý cùng đi dự tiệc. Một xe chở cả nhà Tào Vĩnh Quốc, cả nhà Hạ Tưởng, lại còn cả Liên Nhược Hạm. Đoàn xe chở hơn mười người của cả hai gia đình chậm rãi đi theo xe cảnh sát mở đường, chạy thẳng đến chỗ dự tiệc.
Nhìn đoàn người đi, mọi người trong khu nhà này nhìn thấy đều rất hâm mộ. Thị trưởng đích thân mời ăn cơm, đây là quy cách và đãi ngộ kiểu gì? Tất cả mọi người đều ghen tị Tào Vĩnh Vượng có một người anh trai như vậy, cũng ghen tị Hạ Thiên Thành có một người con quá quý hóa.
Buổi tiệc được tổ chức ở nhà khách của Ủy ban nhân dân thành phố. Hạ Tưởng được sắp xếp ngồi cùng bàn với Tào Vĩnh Quốc, Đan Sĩ Kỳ. Những người còn lại ngồi ở bàn khác, được ngăn cách bởi tấm bình phong. Trước khi buổi tiệc khai mạc, sau khi Đan Sĩ Kỳ đọc diễn văn thì còn mời Tào Vĩnh Quốc nói chuyện mấy câu. Tào Vĩnh Quốc chối từ, tuy nhiên cũng đứng dậy nói vài câu cảm ơn khách sáo:
- Cảm tạ sự nhiệt tình hiếu khách của Thị trưởng Đan và của mọi người. Đã ngồi vào bàn tiệc thì mọi người không nên khách khí, ha ha, mọi người uống thật nhiều vào để đón mừng năm mới…
Sau ba tuần rượu, Đan Sĩ Kỳ đúng là rất quan tâm đến cách tổ chức, bố trí, chức năng, phương thức hoạt động của văn phòng tổ cải tạo thôn nội đô của thành phố Yến. Y liên tục hỏi han, đề nghị Hạ Tưởng cố vấn. Hạ Tưởng thì cũng biết thì nói nấy, tuy nhiên hắn cũng nhìn ra Đan Sĩ Kỳ là người khéo léo, y tham khảo mình như vậy thật ra chính là một phương thức để kéo gần quan hệ. Thành phố Đan Thành phát triển quá chậm, lại là một thành thị già cỗi, không có bao nhiêu thôn nội đô có thể cải tạo.
Tuy nhiên đối với sự thân thiện của Đan Sĩ Kỳ thì Hạ Tưởng cũng rất nhiệt tình đáp trả. Hắn đoán rất đúng, ánh mắt của Đan Sĩ Kỳ rất độc, liếc mắt một cái đã nhìn ra mối quan hệ giữa Hạ Tưởng và Tào Thù Lê là không tầm thường. Hơn nữa Hạ Tưởng tốt xấu gì cũng là cán bộ cấp Phó Cục trưởng của Ủy ban nhân dân thành phố Yến, tuổi trẻ đầy hứa hẹn, tiền đồ không đếm hết được, sớm làm quen với nhau trước thì cũng không có điểm gì bất lợi cả. Cho nên hắn cũng thả lỏng người, mượn cơ hội tâm tình cùng Hạ Tưởng.
Hạ Thiên Thành và Trương Lan chưa từng được hưởng thụ qua cảnh được Thị trưởng đương nhiệm đãi ngộ kiểu này, trong lòng vừa khẩn trương vừa sợ hãi, đừng nói ăn cơm mà ngay cả ngồi cũng không yên. Tào Thù Lê nhìn ra vẻ bất an của hai người, liền đến ngồi bên cạnh, kể cho họ một ít điều lý thú, lại còn hỏi về chuyện hồi nhỏ của Hạ Tưởng, làm cho hai người bình tĩnh lại.
Liên Nhược Hạm cũng đến để hỏi thăm hai người. Hạ Thiên Thành nhớ rất rõ Liên Nhược Hạm, nên nhiệt tình tiếp đón cô. Liên Nhược Hạm cũng cười duyên dáng cùng hai người nói chuyện, so với lần trước thì lần này có vẻ sôi nổi hơn nhiều. Tuy nhiên cũng làm cho Hạ Thiên Thành và Trương Lan liếc nhìn nhau, trong mắt hai người có vẻ thắc mắc và khó hiểu, một người con gái tốt như vậy sao dịp Tết lại không trở về nhà mà đến thành phố Đan Thành? Đừng nói là không có chuyện gì?
Cuối cùng mọi người cũng kết thúc bữa ăn, Đan Sĩ Kỳ lại nhiệt tình muốn đưa tiễn Tào Vĩnh Quốc về nhà. Tào Vĩnh Quốc kiên quyết cự tuyệt, cuối cùng Đan Sĩ Kỳ không níu kéo nữa, chỉ cử xe cảnh sát đi mở đường, đưa cả nhà Tào Vĩnh Quốc trở về.
Về đến nhà, Hạ Thiên Thành mới tính đến việc trò chuyện với Tào Vĩnh Quốc. Thừa dịp hai người bọn họ đang mải nói chuyện, Tào Thù Lê kéo Hạ Tưởng, lại gọi Liên Nhược Hạm, cả ba người cùng đi chơi. Hạ Tưởng lái chiếc Land Rover chở hai người đi thăm thú phong cảnh.
Sau khi đi chơi thỏa thích, đến bữa cơm chiều, Tào Thù Lê và Liên Nhược Hạm đến nhà Hạ Tưởng ăn cơm. Hạ An lúc gặp Liên Nhược Hạm thì rối rít cảm tạ. Hạ Thiên Thành và Trương Lan cũng luôn miệng cảm ơn, làm Liên Nhược Hạm đỏ mặt, xua tay liên tục nói:
- Chú, cô không cần phải cảm ơn cháu như thế. Một chút việc nhỏ như vậy không nên để ở trong lòng, cũng không cần phải cảm ơn như vậy làm cháu khó xử không dám ở nhà ta nữa.
Tào Thù Lê đi đến hoà giải:
- Đúng đấy ạ! Chú, cô đừng khách khí. Anh Hạ Tưởng sớm đã thay cô chú cám ơn Nhược Hạm rồi. Hiện tại, Liên tỷ đang đầu tư Bất động sản tại thành phố Yến, vừa lúc cũng có quan hệ đến công việc của Hạ Tưởng, Hạ Tưởng đã giúp chị ấy thiết kế ra phương án xây dựng. Hơn nữa, Liên tỷ đến nhà mình đón Tết chủ yếu là cảm thấy cô chú hòa ái, dễ gần, giống như là người trong nhà vậy. Nếu đã như người trong nhà thì không thể đối xử khách khí giống như người ngoài được, như thế làm cho Liên tỷ cảm giác xa lạ. Cô Trương thấy có đúng không ạ?
Trương Lan hiểu ý tứ của Tào Thù Lê, cười nói:
- Tốt rồi, tốt rồi. Đúng là như Thù Lê nói. Nếu vậy thì tiểu Liên, cô sẽ không khách khí với cháu nữa. Cháu ở trong nhà này thì cũng đừng coi mình là người ngoài, muốn ăn cái gì thì nói ra, cô sẽ làm cho cháu. Cô đẻ ra hai thằng con trai này, vẫn tiếc mãi không sinh được một cô con gái nào. Trong mấy ngày này, cô sẽ xem cháu như là con gái của cô.
Liên Nhược Hạm thốt lên một tiếng vâng, đôi mắt đỏ lên:
- Có phải cháu muốn ăn gì thì cứ nói không ạ?
Cô cố ý liếc mắt nhìn Hạ Tưởng một cái, ánh mắt đầy phức tạp và có thâm ý. Lại quay đầu nói với Trương Lan:
- Cháu muốn ăn sủi cảo nhân cà tím.
Giọng điệu Liên Nhược Hạm giống như đang làm nũng, Hạ Tưởng trong lòng khẽ xúc động, cố gắng đè nén tình cảm xuống, cũng không khỏi nhìn cô mấy lần. Đến tận bây giờ, Liên Nhược Hạm mới chính thức toát ra vẻ của một cô gái yếu ớt và nhu nhược, như thể một cô bé khát vọng cha mẹ yêu chiều, nói ra bí mật nho nhỏ trong lòng của chính mình.
Trương Lan cũng bị tình cảm của Liên Nhược Hạm làm cuốn hút, cười vẻ từ ái:
- Được, được. Ngày mai cô sẽ làm cho cháu ăn.
Khi Hạ Tưởng thu hồi ánh mắt, lơ đãng phát hiện ánh mắt Tào Thù Lê lóe sáng, dường như như đang dõi theo hắn. Ánh mắt này có vẻ hơi nghi hoặc, lại còn có một chút hương vị gì đó không thể diễn tả ra được, khiến trong lòng hắn hốt hoảng, vội vàng nhìn cô cười cười:
- Nhìn gì đấy? Có phải thấy anh hôm nay biểu hiện cũng không tệ lắm?
Tào Thù Lê mỉm cười đầy thâm ý.
- Các biểu hiện lúc trước thì vẫn có thế hiểu được. Nhưng biểu hiện lúc vừa rồi thì làm cho người khác không hiểu gì cả.
Hỏng rồi, chẳng lẽ cô bé phát hiện ánh mắt của mình và Liên Nhược Hạm lúc nãy quá cháy bỏng, không nên nha. Vừa rồi ánh mắt hắn và Liên Nhược Hạm lúc tiếp xúc với nhau cũng không có ẩn chứa nhiều hàm nghĩa phức tạp.
Sau khi ăn xong, Hạ Tưởng tìm một cơ hội ngồi một mình với Tào Thù Lê, hỏi cô lời nói mới rồi rốt cuộc có hàm nghĩa gì. Cô bé Thù Lê nghiêng đầu nói:
- Không có gì, là do anh nhiều suy nghĩ quá. Thật ra em cảm thấy Liên tỷ khá đáng thương. Chị ấy không trở về nhà vào dịp này chắc chắn là trong đầu chị ấy không nghĩ đến việc trở về. Bây giờ chúng ta là bạn bè tốt nhất của chị ấy, phải quan tâm và chiếu cố nhiều hơn với chị ấy. Còn nữa, nếu em chiếu cố còn chưa đủ thì giao việc bổ sung thêm cho anh. Dường như anh là người có tính khá cẩn thận, có phải không?
Vừa hỏi cô bé đã thấy cô bé đưa ra một khảo nghiệm, Hạ Tưởng vội xua tay:
- Anh chỉ có thể an ủi bên ngoài cô ấy, không thể quan tâm quá sâu được, điều này không thích hợp, đúng không? Anh thấy em rất thân thiết cô ấy, dù sao cũng đều là con gái, nói chuyện với nhau cũng dễ hơn.
- Cũng có chút đạo lý đó.
Tào thù Lê ngồi ở trên giường, đôi chân không an phận đá tới đá lui.
- Anh bảo rằng mỗi người đàn bà đều là một quyển sách, trước mặt người ngoài có dáng vẻ cứng cỏi như cái bìa vậy. Không hiểu sao em cảm giác bộ dáng vừa rồi của Liên tỷ giống như trang sách bên trong đã mở ra rồi. Anh cũng tiếp xúc nhiều với chị ấy, từng bước tiến sâu vào trong nội tâm, có lẽ anh đọc được một số bí mật nội tâm của chị ấy?
Lập tức Hạ Tưởng nhớ tới thời điểm hắn muốn sờ soạng Tào Thù Lê đã nói ra lý luận này, cô bé bây giờ là đang khảo nghiệm hắn, chữ "đọc" này có hàm nghĩa rất sâu, không thể không phòng bị. Hắn liền ôm lấy cổ Tào Thù Lê, đầu tiên là nhẹ nhàng hôn phớt qua đôi môi của cô bé một cái rồi nói:
- Ý của em là muốn anh và Liên Nhược Hạm càng ngày càng gần nhau, sau đó sẽ đọc cô ấy giống như đọc em, có đúng không?
- Cái gì? Ý đồ quá xấu xa.
Tào Thù Lê đẩy Hạ Tưởng ra, để tiết ra cơn tức giận lại nhéo hắn một cái.
- Có đàn ông nào như anh, gặp ai cũng muốn đùa bỡn. Con người anh thật sự là rất xấu xa! Liên tỷ đáng thương như vậy mà anh chẳng tìm cách an ủi lại tìm cách hại chị ấy như vậy.
Hạ Tưởng trong lòng kêu oan, một cô gái xinh đẹp tuyệt trần như vậy bày ra trước mặt mà không dám bắt lấy. Còn có mấy lần Liên Nhược Hạm chủ động câu dẫn hắn, những lần đó hắn đều không bị rơi vào tay giặc. Quả thực mà mói thì hắn có thể đại biểu cho một nhân vật có sức kháng cự sắc đẹp kiệt xuất. Đương nhiên những ủy khuất như vậy thì không thể kể ra, hắn cũng chỉ trách là mình quá xui xẻo mà thôi.:
- Ý tưởng của em không phải thế à? Ngẫm lại xem, đôi mắt to hung hãn của em cứ nhìn trừng trừng ở bên cạnh, cho là anh có ý đồ gì thì cũng không dám.
- Tốt nhất là anh thừa nhận đi, đã có ý tưởng dơ bẩn rồi, đúng không?
Tào Thù Lê không đồng ý, uy hiếp Hạ Tưởng. Hạ Tưởng làm sao có thể để cô ức hiếp một cách tùy ý như vậy. Hắn nghiêng người đè cô xuống, sau đó giở trò, sờ soạng đủ thứ, đương nhiên môi miệng cũng không nhàn rỗi, hôn đủ nơi. Tào Thù Lê liên tục cầu xin tha thứ:
- Mau buông ra, đừng như vậy. Nước miếng anh vây hết cả mặt em, làm thế nào em đi ra ngoài gặp người khác bây giờ? Anh đúng là xấu xa.
Tào Thù Lê nói là không mặt mũi gặp người khác, trong chốc lát sau đi ra ngoài, gặp mẹ Hạ Tưởng lại vừa nói vừa cười, giống như không có sự tình gì phát sinh cả. Hạ Tưởng liền âm thầm giơ ngón tay cái lên về phía cô, khen cô có bản lĩnh. Tào Thù Lê trợn mắt lườm hắn rồi không để ý gì đến hắn nữa. Liên Nhược Hạm lại đi vào bên cạnh người hắn nói:
- Hai người vừa rồi ở trong phòng có phải hôn môi nhau? Nhiều người ở đây như vậy, gấp gáp làm gì, đúng là …!
Hạ Tưởng sững sờ đứng tại chỗ, cả nửa ngày sau cũng không nói gì ra được một câu. Nguy thật, phụ nữ nhiều quả nhiên là phiền toái cũng nhiều, danh ngôn đúng là chí lý. Ai mà không tin chắc chắn người đó chưa từng tự thể nghiệm qua điều này!
Trong nhà có ba phòng ngủ một phòng khách. Buổi tối, Liên Nhược Hạm và Tào Thù Lê ngủ cùng một chỗ, tại phòng sát vách với Hạ Tưởng. Hiệu quả cách âm của phòng cũng bình thường, nên có thể nghe được cô hai người líu ríu nói cái gì đó không ngừng, nhưng lại không nghe rõ rốt cuộc là nói chuyện gì, lại tiếng cười rúc rích không ngừng truyền đến. Hạ Tưởng nghĩ thầm, nếu chẳng may một ngày kia Tào Thù Lê biết sự tình giữa hắn và Liên Nhược Hạm, lúc đó cô sẽ cãi lộn hay là bỏ đi một mạch, không còn nhìn ngó tới hắn nữa? Suy nghĩ một lúc lâu cũng không rõ được điều này, mơ mơ màng màng đã ngủ mất.
Ngày hôm sau Trương Lan đặc biệt chiêu đãi Liên Nhược Hạm món sủi cảo nhân cà tím. Liên Nhược Hạm ăn rất nhiều, lại còn khen không dứt miệng. Trương Lan thấy Liên Nhược Hạm như vậy cũng rất thích thú. Bà quay sang hỏi Tào Thù Lê thích ăn cái gì, Tào Thù Lê nói thích ăn mì chiên phồng, Trương Lan không nói hai lời, liền xắn tay đi vào bếp. Tào Thù Lê cũng đến một bên để giúp, tuy rằng không quá thành thạo, nhưng có vẻ cũng rất lăng xăng.
Liên Nhược Hạm cũng không ngồi yên, cũng lại phụ giúp. Cô vừa ra tay lập tức sự nghiệp dư của Tào Thù Lê liền lộ ra. Liên Nhược Hạm bất kể là cắt, gọt, hay xào nấu thì đều biểu lộ ra tay nghề cao, ngay cả Trương Lan cũng phải tỏ ra kinh ngạc. Hạ Tưởng đứng một bên quan sát, trong lòng suy nghĩ, một gia tộc lớn quả nhiên là có quy củ, bồi dưỡng các cô gái chẳng những giáo dục về các lễ tiết, chuẩn tắc, mà ngay cả phương diện bếp núc cũng đào tạo ra tay nghề rất cao.
Tào Thù Lê không phục, nhỏ giọng nói với Hạ Tưởng:
- Em vẫn đến trường nên không có thời gian học. Chờ em tốt nghiệp, chỉ nửa năm thôi là đạt tới đầu bếp cấp ba, anh có tin hay không?
- Anh tin, Cô bé Lê đúng là rất có ý tứ, không muốn thua kém người khác về mặt này, là mầm mống tốt cho vai trò người vợ hiền.
Đến bữa cơm tất niên. Tào Thù Lê bị gọi đến nhà ông bà nội. Liên Nhược Hạm ở lại với gia đình của Hạ Tưởng. Cô cũng cảm thấy sự thoải mái và hạnh phúc chưa từng có từ trước tới nay, cảm nhận được sự quan tâm và ấm áp của tình cảm gia đình. Hạ An học theo Tào Thù Lê gọi cô là Liên tỷ. Hạ Thiên Thành và Trương Lan gọi cô là con nuôi. Liên Nhược Hạm cũng rất hưởng thụ với cách gọi thân thiết này, mỗi lần như vậy đều rất cao hứng trả lời.
Muốn ở lại thêm mấy ngày nữa, nhưng hắn và Tào Vĩnh Quốc đều phải có việc nên đành phải lưu luyến không nỡ rời đi, cáo biệt người nhà quay về thành phố Yến.
Những ngày đầu năm như thế này, bình thường thì Hạ Tưởng cũng không có nhiều việc, nhưng ngày nào cũng phải có mặt tại văn phòng. Một ngày cũng quá nhàn rỗi, hắn bèn gọi điện cho Tiếu Giai, hẹn tối nay gặp cô thì vào thời điểm tan tầm làm việc, đột nhiên nhận được điện thoại của Lý Đinh Sơn, bảo hắn đến nhà của Sử lão để gặp mặt.
Tào Thù Lê đã sớm nghe được thanh âm, ra mở cửa, nhiệt tình mời Hạ Thiên Thành và Trương Lan đi vào. Trương Lan vừa thấy Tào Thù Lê liền rất thích thú, cười rạng rỡ, kéo tay Tào Thù Lê ân cần hỏi han, cứ như mẹ ruột của cô bé vậy.
Trong phòng đứng đầy người, Tào Vĩnh Quốc đang cùng một người nói chuyện, người đàn ông này đeo cặp kính nhìn qua đầy vẻ hào hoa phong nhã, hiển nhiên đây chính là Thị trưởng thành phố Đan Thành Đan Sĩ Kỳ.
Hạ Tưởng còn không kịp tiến lên chào hỏi Tào Vĩnh Quốc thì bị Hạ Thiên Thành giữ chặt lại. Hạ Thiên Thành chỉ vào Đan Sĩ Kỳ, vẻ mặt khẩn trương hỏi:
- Người kia nhìn rất quen mặt, gặp ở trên TV rồi, rất giống Thị trưởng thành phố Đan Thành. Ba có nhìn nhầm không?
Hạ Tưởng gật đầu:
- Đúng vậy, chính là Thị trưởng Đan.
Hạ Thiên Thành hoảng sợ:
- Thị trưởng, chức quan to như vậy, ba không dám gặp đâu. Nếu không ba đi về trước đây?
Hạ Tưởng không khỏi bật cười:
- Tào bá bá cũng là Phó Thị trưởng, hơn nữa là cùng cấp với Thị trưởng Đan, ba thế nào mà lại không sợ bác ấy? Thị trưởng cũng là người, thời điểm nói chuyện không quay lên TV thì cũng rất hòa ái, dễ gần. Ba cũng đừng sợ.
Tào Vĩnh Quốc nơi này cũng phát hiện Hạ Tưởng và Hạ Thiên Thành, liền chủ động đứng lên tiến lại chào đón:
- Lão Hạ, đến đây mà cũng không nói tôi một tiếng. Tôi đang nói chuyện với Thị trưởng Đan, không thấy anh đi vào, anh mau ngồi xuống đây.
Có lẽ nguyên nhân là cảm thấy có quan hệ gần gũi với Phó Thị trưởng Tào nên Hạ Thiên Thành đối với Tào Vĩnh Quốc thì không sợ hãi chút nào. Cũng vì trước đây có quen biết nhau, ông ta và Tào Vĩnh Quốc hàn huyên vài câu. Vừa ngẩng ngẩng đầu lên, ông ta đã thấy Đan Sĩ Kỳ tới trước mặt, chợt nghe Thị trưởng Đan tò mò hỏi:
- Phó Thị trưởng Tào, vị này chính là?
Hạ Thiên Thành là một người dân bình thường nên khi thấy Thị trưởng của thành phố thì có một loại bản năng sợ hãi, liền muốn bước lui về phía sau. Hạ Tưởng giữ chặt lấy ông ta, vừa lễ phép nói:
- Xin chào Thị trưởng Đan? Tôi tên là Hạ Tưởng, công tác ở Ủy ban nhân dân thành phố Yến. Vị này chính là ba của tôi, tên là Hạ Thiên Thành, hiện tại đang làm việc ở Đan Thành.
Đan Sĩ Kỳ đầu tiên tiến đến bắt tay với Hạ Thiên Thành rồi nói:
- Lão Hạ à, anh có một đứa con quý hóa lắm đó.
Sau đó lại cùng bắt tay với Hạ Tưởng.
- Chủ nhiệm Văn phòng tổ cải tạo thôn nội đô Hạ Tưởng, đại danh của cậu thì tôi đã sớm nghe qua. Hôm nay thấy được người, so với trong tưởng tượng của tôi thì còn muốn trẻ tuổi hơn, rất đầy nhiệt huyết cách mạng. Thị trưởng Trần tổ chức cải tạo thôn nội đô có giá trị tham khảo cực kỳ lớn, Chính quyền thành phố Đan Thành cũng cố ý muốn tham khảo một chút kinh nghiệm của Ủy ban nhân dân thành phố Yến. Chủ nhiệm Hạ, trưa nay, tôi đại biểu Thành ủy, Ủy ban nhân dân thành phố mời Phó Thị trưởng Tào ăn cơm, cậu nhất định phải hạ cố đến tham dự, đến lúc đó tôi còn có vấn đề muốn xin thỉnh giáo cậu!
Hạ Thiên Thành nghe được Thị trưởng nói có vấn đề muốn thỉnh giáo con trai của mình, liền cảm thấy có một sự hạnh phúc khôn cùng, cảm giác mọi việc giống như đang nằm mơ, dưới chân cũng dường như đang cưỡi lên mây, bay lơ lửng trên bầu trời.
Không nghĩ tới tiếp theo Đan Sĩ Kỳ nắm chặt tay Hạ Thiên Thành và nói:
- Lão Hạ, chốc lát nữa anh cũng tham gia cùng, được không?Đích thân Thị trưởng mời ăn cơm, đây là sự kiện mà trước kia chưa bao giờ tưởng tượng được. Hạ Thiên Thành chỉ cảm thấy dường như mình mất đi năng lực khống chế, chỉ biết liên tục gật đầu, nói không ra lời.
Hàn huyên trong chốc lát, Hạ Tưởng mới phát hiện Liên Nhược Hạm một mình trầm tư ở trong góc, không nói chuyện với bất cứ ai, bộ dáng buồn bực không vui. Hắn tiến lại hỏi:
- Làm sao vậy, mất hứng à?
Thật ra Liên Nhược Hạm đã sớm thấy Hạ Tưởng, tuy nhiên cô không chạy lại mà vẫn còn đứng ở chỗ cũ. Nghe được lời nói quan tâm của Hạ Tưởng, đột nhiên cô cảm thấy sống mũi cay cay, thiếu chút nữa nước mắt rớt xuống:
- Không có gì, không có buồn bực cả. Cái chính là em cảm thấy rất lẻ loi, cô đơn, cảm giác toàn bộ thế giới giống như không hợp với em vậy.
Hạ Tưởng biết chắc chắn Liên Nhược Hạm có chuyện buồn cũ, chỉ có điều cô không nói ra. Hắn cũng không tiện mở miệng hỏi mà cô lại không muốn thổ lộ. Không giống như Tào Thù Lê rất có lực hấp dẫn, có thể rất nhanh chóng tạo ra ấn tượng tốt với người khác thì Liên Nhược Hạm trong trẻo nhưng lạnh lùng và ngạo nghễ, khiến cho người khác cảm thấy cô cao ngạo mà không dám tới gần. Ngẫm lại, cô muốn về nhà mình để đón Tết, có lẽ chính là làm sao muốn thể nghiệm một chút không khí ấm áp quây quần đầy tình người của gia đình?
Bỗng nhiên vào lúc này, Hạ Tưởng cảm thấy Liên Nhược Hạm thật đáng thương, thầm nghĩ phải quan tâm nhiều đến cô để tạo sự an ủi và để trong lòng cô thấy ấm áp. Tuy nhiên, trong thời điểm này thì không thể làm các hành động đó được, hắn liền cười an ủi:
- Được rồi, cũng đừng có như vậy, cùng lắm thì tối nay em đến nhà anh ở. Tuy nhiên, cô bé Lê sẽ ở cùng với em, được không?
- Vâng ạ!
Liên Nhược Hạm ngoan ngoãn gật đầu nghe theo, bộ dáng nghe lời có dáng vẻ giống như là một cô bé, vẻ dịu dàng này Hạ Tưởng chưa từng gặp qua.
Sau một hồi thăm hỏi nói chuyện với nhau, dưới sự mời mọc thịnh tình của Thị trưởng Đan, Tào Vĩnh Quốc bất đắc dĩ đành phải đồng ý cùng đi dự tiệc. Một xe chở cả nhà Tào Vĩnh Quốc, cả nhà Hạ Tưởng, lại còn cả Liên Nhược Hạm. Đoàn xe chở hơn mười người của cả hai gia đình chậm rãi đi theo xe cảnh sát mở đường, chạy thẳng đến chỗ dự tiệc.
Nhìn đoàn người đi, mọi người trong khu nhà này nhìn thấy đều rất hâm mộ. Thị trưởng đích thân mời ăn cơm, đây là quy cách và đãi ngộ kiểu gì? Tất cả mọi người đều ghen tị Tào Vĩnh Vượng có một người anh trai như vậy, cũng ghen tị Hạ Thiên Thành có một người con quá quý hóa.
Buổi tiệc được tổ chức ở nhà khách của Ủy ban nhân dân thành phố. Hạ Tưởng được sắp xếp ngồi cùng bàn với Tào Vĩnh Quốc, Đan Sĩ Kỳ. Những người còn lại ngồi ở bàn khác, được ngăn cách bởi tấm bình phong. Trước khi buổi tiệc khai mạc, sau khi Đan Sĩ Kỳ đọc diễn văn thì còn mời Tào Vĩnh Quốc nói chuyện mấy câu. Tào Vĩnh Quốc chối từ, tuy nhiên cũng đứng dậy nói vài câu cảm ơn khách sáo:
- Cảm tạ sự nhiệt tình hiếu khách của Thị trưởng Đan và của mọi người. Đã ngồi vào bàn tiệc thì mọi người không nên khách khí, ha ha, mọi người uống thật nhiều vào để đón mừng năm mới…
Sau ba tuần rượu, Đan Sĩ Kỳ đúng là rất quan tâm đến cách tổ chức, bố trí, chức năng, phương thức hoạt động của văn phòng tổ cải tạo thôn nội đô của thành phố Yến. Y liên tục hỏi han, đề nghị Hạ Tưởng cố vấn. Hạ Tưởng thì cũng biết thì nói nấy, tuy nhiên hắn cũng nhìn ra Đan Sĩ Kỳ là người khéo léo, y tham khảo mình như vậy thật ra chính là một phương thức để kéo gần quan hệ. Thành phố Đan Thành phát triển quá chậm, lại là một thành thị già cỗi, không có bao nhiêu thôn nội đô có thể cải tạo.
Tuy nhiên đối với sự thân thiện của Đan Sĩ Kỳ thì Hạ Tưởng cũng rất nhiệt tình đáp trả. Hắn đoán rất đúng, ánh mắt của Đan Sĩ Kỳ rất độc, liếc mắt một cái đã nhìn ra mối quan hệ giữa Hạ Tưởng và Tào Thù Lê là không tầm thường. Hơn nữa Hạ Tưởng tốt xấu gì cũng là cán bộ cấp Phó Cục trưởng của Ủy ban nhân dân thành phố Yến, tuổi trẻ đầy hứa hẹn, tiền đồ không đếm hết được, sớm làm quen với nhau trước thì cũng không có điểm gì bất lợi cả. Cho nên hắn cũng thả lỏng người, mượn cơ hội tâm tình cùng Hạ Tưởng.
Hạ Thiên Thành và Trương Lan chưa từng được hưởng thụ qua cảnh được Thị trưởng đương nhiệm đãi ngộ kiểu này, trong lòng vừa khẩn trương vừa sợ hãi, đừng nói ăn cơm mà ngay cả ngồi cũng không yên. Tào Thù Lê nhìn ra vẻ bất an của hai người, liền đến ngồi bên cạnh, kể cho họ một ít điều lý thú, lại còn hỏi về chuyện hồi nhỏ của Hạ Tưởng, làm cho hai người bình tĩnh lại.
Liên Nhược Hạm cũng đến để hỏi thăm hai người. Hạ Thiên Thành nhớ rất rõ Liên Nhược Hạm, nên nhiệt tình tiếp đón cô. Liên Nhược Hạm cũng cười duyên dáng cùng hai người nói chuyện, so với lần trước thì lần này có vẻ sôi nổi hơn nhiều. Tuy nhiên cũng làm cho Hạ Thiên Thành và Trương Lan liếc nhìn nhau, trong mắt hai người có vẻ thắc mắc và khó hiểu, một người con gái tốt như vậy sao dịp Tết lại không trở về nhà mà đến thành phố Đan Thành? Đừng nói là không có chuyện gì?
Cuối cùng mọi người cũng kết thúc bữa ăn, Đan Sĩ Kỳ lại nhiệt tình muốn đưa tiễn Tào Vĩnh Quốc về nhà. Tào Vĩnh Quốc kiên quyết cự tuyệt, cuối cùng Đan Sĩ Kỳ không níu kéo nữa, chỉ cử xe cảnh sát đi mở đường, đưa cả nhà Tào Vĩnh Quốc trở về.
Về đến nhà, Hạ Thiên Thành mới tính đến việc trò chuyện với Tào Vĩnh Quốc. Thừa dịp hai người bọn họ đang mải nói chuyện, Tào Thù Lê kéo Hạ Tưởng, lại gọi Liên Nhược Hạm, cả ba người cùng đi chơi. Hạ Tưởng lái chiếc Land Rover chở hai người đi thăm thú phong cảnh.
Sau khi đi chơi thỏa thích, đến bữa cơm chiều, Tào Thù Lê và Liên Nhược Hạm đến nhà Hạ Tưởng ăn cơm. Hạ An lúc gặp Liên Nhược Hạm thì rối rít cảm tạ. Hạ Thiên Thành và Trương Lan cũng luôn miệng cảm ơn, làm Liên Nhược Hạm đỏ mặt, xua tay liên tục nói:
- Chú, cô không cần phải cảm ơn cháu như thế. Một chút việc nhỏ như vậy không nên để ở trong lòng, cũng không cần phải cảm ơn như vậy làm cháu khó xử không dám ở nhà ta nữa.
Tào Thù Lê đi đến hoà giải:
- Đúng đấy ạ! Chú, cô đừng khách khí. Anh Hạ Tưởng sớm đã thay cô chú cám ơn Nhược Hạm rồi. Hiện tại, Liên tỷ đang đầu tư Bất động sản tại thành phố Yến, vừa lúc cũng có quan hệ đến công việc của Hạ Tưởng, Hạ Tưởng đã giúp chị ấy thiết kế ra phương án xây dựng. Hơn nữa, Liên tỷ đến nhà mình đón Tết chủ yếu là cảm thấy cô chú hòa ái, dễ gần, giống như là người trong nhà vậy. Nếu đã như người trong nhà thì không thể đối xử khách khí giống như người ngoài được, như thế làm cho Liên tỷ cảm giác xa lạ. Cô Trương thấy có đúng không ạ?
Trương Lan hiểu ý tứ của Tào Thù Lê, cười nói:
- Tốt rồi, tốt rồi. Đúng là như Thù Lê nói. Nếu vậy thì tiểu Liên, cô sẽ không khách khí với cháu nữa. Cháu ở trong nhà này thì cũng đừng coi mình là người ngoài, muốn ăn cái gì thì nói ra, cô sẽ làm cho cháu. Cô đẻ ra hai thằng con trai này, vẫn tiếc mãi không sinh được một cô con gái nào. Trong mấy ngày này, cô sẽ xem cháu như là con gái của cô.
Liên Nhược Hạm thốt lên một tiếng vâng, đôi mắt đỏ lên:
- Có phải cháu muốn ăn gì thì cứ nói không ạ?
Cô cố ý liếc mắt nhìn Hạ Tưởng một cái, ánh mắt đầy phức tạp và có thâm ý. Lại quay đầu nói với Trương Lan:
- Cháu muốn ăn sủi cảo nhân cà tím.
Giọng điệu Liên Nhược Hạm giống như đang làm nũng, Hạ Tưởng trong lòng khẽ xúc động, cố gắng đè nén tình cảm xuống, cũng không khỏi nhìn cô mấy lần. Đến tận bây giờ, Liên Nhược Hạm mới chính thức toát ra vẻ của một cô gái yếu ớt và nhu nhược, như thể một cô bé khát vọng cha mẹ yêu chiều, nói ra bí mật nho nhỏ trong lòng của chính mình.
Trương Lan cũng bị tình cảm của Liên Nhược Hạm làm cuốn hút, cười vẻ từ ái:
- Được, được. Ngày mai cô sẽ làm cho cháu ăn.
Khi Hạ Tưởng thu hồi ánh mắt, lơ đãng phát hiện ánh mắt Tào Thù Lê lóe sáng, dường như như đang dõi theo hắn. Ánh mắt này có vẻ hơi nghi hoặc, lại còn có một chút hương vị gì đó không thể diễn tả ra được, khiến trong lòng hắn hốt hoảng, vội vàng nhìn cô cười cười:
- Nhìn gì đấy? Có phải thấy anh hôm nay biểu hiện cũng không tệ lắm?
Tào Thù Lê mỉm cười đầy thâm ý.
- Các biểu hiện lúc trước thì vẫn có thế hiểu được. Nhưng biểu hiện lúc vừa rồi thì làm cho người khác không hiểu gì cả.
Hỏng rồi, chẳng lẽ cô bé phát hiện ánh mắt của mình và Liên Nhược Hạm lúc nãy quá cháy bỏng, không nên nha. Vừa rồi ánh mắt hắn và Liên Nhược Hạm lúc tiếp xúc với nhau cũng không có ẩn chứa nhiều hàm nghĩa phức tạp.
Sau khi ăn xong, Hạ Tưởng tìm một cơ hội ngồi một mình với Tào Thù Lê, hỏi cô lời nói mới rồi rốt cuộc có hàm nghĩa gì. Cô bé Thù Lê nghiêng đầu nói:
- Không có gì, là do anh nhiều suy nghĩ quá. Thật ra em cảm thấy Liên tỷ khá đáng thương. Chị ấy không trở về nhà vào dịp này chắc chắn là trong đầu chị ấy không nghĩ đến việc trở về. Bây giờ chúng ta là bạn bè tốt nhất của chị ấy, phải quan tâm và chiếu cố nhiều hơn với chị ấy. Còn nữa, nếu em chiếu cố còn chưa đủ thì giao việc bổ sung thêm cho anh. Dường như anh là người có tính khá cẩn thận, có phải không?
Vừa hỏi cô bé đã thấy cô bé đưa ra một khảo nghiệm, Hạ Tưởng vội xua tay:
- Anh chỉ có thể an ủi bên ngoài cô ấy, không thể quan tâm quá sâu được, điều này không thích hợp, đúng không? Anh thấy em rất thân thiết cô ấy, dù sao cũng đều là con gái, nói chuyện với nhau cũng dễ hơn.
- Cũng có chút đạo lý đó.
Tào thù Lê ngồi ở trên giường, đôi chân không an phận đá tới đá lui.
- Anh bảo rằng mỗi người đàn bà đều là một quyển sách, trước mặt người ngoài có dáng vẻ cứng cỏi như cái bìa vậy. Không hiểu sao em cảm giác bộ dáng vừa rồi của Liên tỷ giống như trang sách bên trong đã mở ra rồi. Anh cũng tiếp xúc nhiều với chị ấy, từng bước tiến sâu vào trong nội tâm, có lẽ anh đọc được một số bí mật nội tâm của chị ấy?
Lập tức Hạ Tưởng nhớ tới thời điểm hắn muốn sờ soạng Tào Thù Lê đã nói ra lý luận này, cô bé bây giờ là đang khảo nghiệm hắn, chữ "đọc" này có hàm nghĩa rất sâu, không thể không phòng bị. Hắn liền ôm lấy cổ Tào Thù Lê, đầu tiên là nhẹ nhàng hôn phớt qua đôi môi của cô bé một cái rồi nói:
- Ý của em là muốn anh và Liên Nhược Hạm càng ngày càng gần nhau, sau đó sẽ đọc cô ấy giống như đọc em, có đúng không?
- Cái gì? Ý đồ quá xấu xa.
Tào Thù Lê đẩy Hạ Tưởng ra, để tiết ra cơn tức giận lại nhéo hắn một cái.
- Có đàn ông nào như anh, gặp ai cũng muốn đùa bỡn. Con người anh thật sự là rất xấu xa! Liên tỷ đáng thương như vậy mà anh chẳng tìm cách an ủi lại tìm cách hại chị ấy như vậy.
Hạ Tưởng trong lòng kêu oan, một cô gái xinh đẹp tuyệt trần như vậy bày ra trước mặt mà không dám bắt lấy. Còn có mấy lần Liên Nhược Hạm chủ động câu dẫn hắn, những lần đó hắn đều không bị rơi vào tay giặc. Quả thực mà mói thì hắn có thể đại biểu cho một nhân vật có sức kháng cự sắc đẹp kiệt xuất. Đương nhiên những ủy khuất như vậy thì không thể kể ra, hắn cũng chỉ trách là mình quá xui xẻo mà thôi.:
- Ý tưởng của em không phải thế à? Ngẫm lại xem, đôi mắt to hung hãn của em cứ nhìn trừng trừng ở bên cạnh, cho là anh có ý đồ gì thì cũng không dám.
- Tốt nhất là anh thừa nhận đi, đã có ý tưởng dơ bẩn rồi, đúng không?
Tào Thù Lê không đồng ý, uy hiếp Hạ Tưởng. Hạ Tưởng làm sao có thể để cô ức hiếp một cách tùy ý như vậy. Hắn nghiêng người đè cô xuống, sau đó giở trò, sờ soạng đủ thứ, đương nhiên môi miệng cũng không nhàn rỗi, hôn đủ nơi. Tào Thù Lê liên tục cầu xin tha thứ:
- Mau buông ra, đừng như vậy. Nước miếng anh vây hết cả mặt em, làm thế nào em đi ra ngoài gặp người khác bây giờ? Anh đúng là xấu xa.
Tào Thù Lê nói là không mặt mũi gặp người khác, trong chốc lát sau đi ra ngoài, gặp mẹ Hạ Tưởng lại vừa nói vừa cười, giống như không có sự tình gì phát sinh cả. Hạ Tưởng liền âm thầm giơ ngón tay cái lên về phía cô, khen cô có bản lĩnh. Tào Thù Lê trợn mắt lườm hắn rồi không để ý gì đến hắn nữa. Liên Nhược Hạm lại đi vào bên cạnh người hắn nói: Text được lấy tại
- Hai người vừa rồi ở trong phòng có phải hôn môi nhau? Nhiều người ở đây như vậy, gấp gáp làm gì, đúng là …!
Hạ Tưởng sững sờ đứng tại chỗ, cả nửa ngày sau cũng không nói gì ra được một câu. Nguy thật, phụ nữ nhiều quả nhiên là phiền toái cũng nhiều, danh ngôn đúng là chí lý. Ai mà không tin chắc chắn người đó chưa từng tự thể nghiệm qua điều này!
Trong nhà có ba phòng ngủ một phòng khách. Buổi tối, Liên Nhược Hạm và Tào Thù Lê ngủ cùng một chỗ, tại phòng sát vách với Hạ Tưởng. Hiệu quả cách âm của phòng cũng bình thường, nên có thể nghe được cô hai người líu ríu nói cái gì đó không ngừng, nhưng lại không nghe rõ rốt cuộc là nói chuyện gì, lại tiếng cười rúc rích không ngừng truyền đến. Hạ Tưởng nghĩ thầm, nếu chẳng may một ngày kia Tào Thù Lê biết sự tình giữa hắn và Liên Nhược Hạm, lúc đó cô sẽ cãi lộn hay là bỏ đi một mạch, không còn nhìn ngó tới hắn nữa? Suy nghĩ một lúc lâu cũng không rõ được điều này, mơ mơ màng màng đã ngủ mất.
Ngày hôm sau Trương Lan đặc biệt chiêu đãi Liên Nhược Hạm món sủi cảo nhân cà tím. Liên Nhược Hạm ăn rất nhiều, lại còn khen không dứt miệng. Trương Lan thấy Liên Nhược Hạm như vậy cũng rất thích thú. Bà quay sang hỏi Tào Thù Lê thích ăn cái gì, Tào Thù Lê nói thích ăn mì chiên phồng, Trương Lan không nói hai lời, liền xắn tay đi vào bếp. Tào Thù Lê cũng đến một bên để giúp, tuy rằng không quá thành thạo, nhưng có vẻ cũng rất lăng xăng.
Liên Nhược Hạm cũng không ngồi yên, cũng lại phụ giúp. Cô vừa ra tay lập tức sự nghiệp dư của Tào Thù Lê liền lộ ra. Liên Nhược Hạm bất kể là cắt, gọt, hay xào nấu thì đều biểu lộ ra tay nghề cao, ngay cả Trương Lan cũng phải tỏ ra kinh ngạc. Hạ Tưởng đứng một bên quan sát, trong lòng suy nghĩ, một gia tộc lớn quả nhiên là có quy củ, bồi dưỡng các cô gái chẳng những giáo dục về các lễ tiết, chuẩn tắc, mà ngay cả phương diện bếp núc cũng đào tạo ra tay nghề rất cao.
Tào Thù Lê không phục, nhỏ giọng nói với Hạ Tưởng:
- Em vẫn đến trường nên không có thời gian học. Chờ em tốt nghiệp, chỉ nửa năm thôi là đạt tới đầu bếp cấp ba, anh có tin hay không?
- Anh tin, Cô bé Lê đúng là rất có ý tứ, không muốn thua kém người khác về mặt này, là mầm mống tốt cho vai trò người vợ hiền.
Đến bữa cơm tất niên. Tào Thù Lê bị gọi đến nhà ông bà nội. Liên Nhược Hạm ở lại với gia đình của Hạ Tưởng. Cô cũng cảm thấy sự thoải mái và hạnh phúc chưa từng có từ trước tới nay, cảm nhận được sự quan tâm và ấm áp của tình cảm gia đình. Hạ An học theo Tào Thù Lê gọi cô là Liên tỷ. Hạ Thiên Thành và Trương Lan gọi cô là con nuôi. Liên Nhược Hạm cũng rất hưởng thụ với cách gọi thân thiết này, mỗi lần như vậy đều rất cao hứng trả lời.
Muốn ở lại thêm mấy ngày nữa, nhưng hắn và Tào Vĩnh Quốc đều phải có việc nên đành phải lưu luyến không nỡ rời đi, cáo biệt người nhà quay về thành phố Yến.
Những ngày đầu năm như thế này, bình thường thì Hạ Tưởng cũng không có nhiều việc, nhưng ngày nào cũng phải có mặt tại văn phòng. Một ngày cũng quá nhàn rỗi, hắn bèn gọi điện cho Tiếu Giai, hẹn tối nay gặp cô thì vào thời điểm tan tầm làm việc, đột nhiên nhận được điện thoại của Lý Đinh Sơn, bảo hắn đến nhà của Sử lão để gặp mặt.