- Cháu nghĩ Bí thư Lý sẽ rất vui vẻ khi nhận được lời mời của Tào bá. À, mà còn việc này nữa, Phó Bí thư Vương lúc trước Tết có bảo cháu tìm ông ta đánh bài. Tào bá nói cháu có nên đi hay là không?
- Vương Bằng Phi?
Tào Vĩnh Quốc vẻ mặt kinh ngạc, cảm thấy không ngờ. Ông ta suy nghĩ một chút rồi nhìn Hạ Tưởng.
- Ấn tượng trong bác thì Phó Bí thư Vương cũng không phải là người bình dị, dễ gần gũi, có mấy lần lên tiếng ở hội nghị thường vụ có vẻ là người rất hay gây sự. Ông ta hẹn cháu đánh bài thì chỉ sợ là có thâm ý khác? Đi, vì sao không đi, có cơ hội có thể kéo gần quan hệ như thế này sao lại buông tha? Rất nhiều người cả đời đều mong muốn bắt được cơ hội như vậy một lần còn không được.
Tào Vĩnh Quốc bỗng nhiên cảm thấy rất thỏa ý, mỉm cười nói: - Tiểu Hạ, ngay cả bác cũng có điểm phải ghen tị vận khí quá tốt của cháu. Bác phát hiện ưu điểm lớn nhất của cháu chính là giỏi trong việc từ thế cục đầy rắc rối, phức tạp tìm ra được một điểm mấu chốt. Hơn nữa chẳng những cháu có thể tìm được, mà còn có thể bắt lấy. Điều đáng quý nhất chính là tuổi của cháu còn trẻ nhưng làm việc tuyệt đối không vội vàng xao động, không liều lĩnh, gặp chuyện đều bình tĩnh. Không thể không nói, cháu còn tốt hơn rất nhiều so với trong tưởng tượng của bác.
Hạ Tưởng bị Tào Vĩnh Quốc khen ngợi, hơi ngượng ngùng, liền sờ sờ vào cái mũi:
- Tào bá, người trong nhà không cần khen nhau, nếu không có người lại hiềm nghi.
Đèn phòng khách đột nhiên bật sáng, Vương Vu Phân từ trong phòng ngủ đi ra, bất mãn nói:
- Đêm hôm khuya khoắt như vậy rồi mà hai người còn chưa ngủ, lại còn nói chuyện không để yên cho người khác. Không biết có chuyện gì nữa?
Sau đó cô lại đẩy cửa phòng của Tào Thù Lê ra, kinh hãi kêu một tiếng:
- Lê nhi như thế nào lại không ở ở phòng ngủ của nó?
Cô vừa nói vừa quay đầu lại, dùng ánh mắt hoài nghi nhìn chằm chằm vào Hạ Tưởng.
Hạ Tưởng vội vàng thanh minh:
- Cháu vừa trở về, đang mới nói chuyện với Tào bá, cũng không biết chuyện này.
Vương Thu Phân theo Hạ Tưởng lên phòng của hắn thì thấy Tào Thù Lê mặc bộ áo ngủ, tay ôm gối, nằm thu lu với tư thế rất bất nhã ở trên giường, đang ngủ say. Cũng không biết cô đang mơ giấc mộng đẹp gì mà thỉnh thoảng miệng lại chép chép mấy cái, lại còn nói mớ.
Hiển nhiên là cô lên phòng chờ Hạ Tưởng, không ngờ chính cô lại ngủ quên trước.
Vương Vu Phân đang định bật đèn lên thì Hạ Tưởng ngăn lại. Hắn nhỏ giọng nói:
- Đừng làm cô ấy tỉnh ngủ. Để cháu bế cô ấy xuống, cứ để cho cô ấy ngủ thế đi.
Câu nói này khiến Vương Vu Phân phải gật đầu khen ngợi, ánh mắt nhìn về phía Hạ Tưởng có thêm phần từ ái.
Hạ Tưởng nhẹ nhàng ôm cô bé lên. Cô bé ngay cả đang ngủ mà cũng không có chút thành thật nào, được Hạ Tưởng ôm lên, hai tay trong lúc mơ màng liền ôm lấy cổ hắn, thân hình còn chủ động quấn quanh người hắn, ôm hắn thật chặt. Hạ Tưởng đành phải nhìn Vương Vu Phân cười cười vẻ xấu hổ, nhẹ nhàng bước xuống tầng, đưa cô đặt ở trên giường, lại đắp cho cô cái chăn. Sau đó hắn quay người đi ra cửa, nhìn Vương Vu Phân vẫn đứng ở một bên cửa nói:
- Cháu đi ngủ đây, cô ạ.
Vương Vu Phân gật đầu:
- Qua đây có thể thấy được rằng cháu đối với Lê nhi đúng thật là không tồi.
Lời Vương Vu Phân còn chưa dứt, đột nhiên Tào Thù Lê nói mớ ra một câu:
- Hạ Tưởng, anh thật là xấu, anh là đồ háo sắc!
Hạ Tưởng đổ mồ hôi, chạy trối chết trong ánh mắt hoài nghi của Vương Vu Phân.
Ngày hôm sau, vào lúc ăn sáng, ánh mắt của Vương Vu Phân đổi tới đổi lui, nhìn kỹ trên người Hạ Tưởng và Tào Thù Lê. Hạ Tưởng cả người không được tự nhiên, vội vàng ăn mấy miếng cơm rồi lấy cớ chuồn đi. Tào Thù Lê còn không biết chuyện gì đã xảy ra, muốn đi theo Hạ Tưởng, bị Hạ Tưởng tìm lý do từ chối:
- Anh đi tìm Phó Bí thư Vương đánh bài, em đi theo làm gì.
Tào Thù Lê gật đầu:
- Vậy buổi tối anh trở về cho đúng giờ, đừng để em chờ mà ngủ quên mất. À, ngày hôm qua dường như em đang ngủ ở phòng anh, sao lúc tỉnh dậy lại ở phòng em thế nhỉ?
Hạ Tưởng không rảnh thời gian để giải thích, vội vàng đi ra khỏi cửa. Sự tình này là để lại cho mẹ con cô ấy giải quyết thì tốt hơn.
Sau khi đi ra khỏi nhà, hắn liền gọi điện thoại cho Vương Bằng Phi. Điện thoại vừa đổ chuông đã thấy giọng nói phương Nam của Vương Bằng Phi truyền đến:
- Ai vậy?
- Phó Bí thư Vương, chào ngài? Tôi là Hạ Tưởng ạ!
Giọng nói của Hạ Tưởng đầy kính cẩn và nhiệt tình.
- Lần trước, ngài bảo là nếu tôi có rảnh thì tìm đến ngài đánh bài. Không biết hiện tại ngài có thời gian hay không ạ?
Vương Bằng Phi dừng lại một lát, sau đó chậm rãi nói:
- Tiểu Hạ à. Cậu cứ tới đây đi, cậu tới quán trà Lục Vũ tìm tôi nhé.
Quán trà Lục Vũ ở phía đông cầu của thành phố, hiện tại thì Hạ Tưởng đang ở phía tây, cách nhau hơi xa. Hắn ngẫm nghĩ một chút rồi bắt taxi tới đó.
Vào trong quán trà, nhân viên tiếp tân vừa nghe Hạ Tưởng báo tên liền trực tiếp dẫn hắn gian phòng ở tầng hai. Đẩy cửa ra thấy bên trong đã có ba người, ngoại trừ Vương Bằng Phi ra, không nghĩ tới là Thẩm Lập Xuân, một người khác là một người đàn ông tuổi chừng 50, mặc chiếc áo kiểu Tôn Trung Sơn, tóc búi lại phía sau, có dáng vẻ xuất thế.
Thẩm Lập Xuân cười đứng lên:
- Cậu đến quá muộn, còn không mau chúc Tết Phó Bí thư Vương và Viện trưởng Dư.
Hạ Tưởng liền cười ôm tay nói:
- Chúc mừng năm mới Phó Bí thư Vương! Chúc mừng năm mới Viện trưởng Dư.
Vương Bằng Phi gật gật đầu, Viện trưởng Dư chỉ nâng mí mắt nâng lên, không nói câu nào cũng không gật đầu, trên cơ bản giống như không nhìn thấy Hạ Tưởng.
Thẩm Lập Xuân vội hoà giải, hắn giới thiệu
- Viện trưởng Dư là Viện trưởng Viện thiết kế của Tập đoàn chúng tôi, có thể nói là nhân vật Bắc Đẩu trong giới thiết kế tỉnh Yến.
Hạ Tưởng minh bạch, chắc chắn Viện trưởng Dư là nhân vật đại biểu cho trường phái học viện.
Bình thường nhân vật thuộc trường phái Học viện toàn là nhân vật có tầm mắt cao hơn trán. Hắn bị Viện trưởng Dư có vẻ khinh rẻ, tuy rằng trong lòng cũng có bất mãn, tuy nhiên trên mặt không biểu lộ ra. Hắn liền nói mấy câu khách sáo đại loại như đã biết và ngưỡng mộ từ lâu… Trong lòng lại rõ ràng, giới thiết kế tỉnh Yến tuy rằng cũng không có nhân vật nào quá nổi tiếng, nhưng các chuyên gia thiết kế hạng nhất đều ở Học viện Kiến Trúc. Viện trưởng Dư cũng không biết thần tiên ở phương nào, lại dám xưng danh hiệu Bắc Đẩu thì có vẻ người không hợp với danh.
Vương Bằng Phi giơ tay chỉ:
- Đến đây Tiểu Hạ, ngồi xuống đánh bài.
Hạ Tưởng và Thẩm Lập Xuân ngồi đối diện nhau. Lúc ở nhà, Hạ Tưởng nghĩ rằng Phó Bí thư Vương sẽ chơi loại gì cao thâm, không nghĩ y chỉ chơi đánh tiến lên. Đánh tiến lên thì gần như ai ai cũng biết. Hạ Tưởng cũng không dám nói tinh thông, nhưng hồi đi học cũng rất hay chơi loại này, thường xuyên đại chiến suốt cả đêm. Hiển nhiên Thẩm Lập Xuân cũng là tinh thông loại này, y và Hạ Tưởng phối hợp với nhau vô cùng ăn ý, liên tiếp thắng Phó Bí thư Vương và Viện trưởng Dư ba ván.
Hạ Tưởng không phải không muốn cố ý nhường bài. Tuy nhiên, hắn xem tư thế của Thẩm Lập Xuân cũng không có ý tứ nhường cho Phó Bí thư Vương thắng. Do đó hắn cũng đánh theo bài của Thẩm Lập Xuân. Sau khi thua liên tiếp ba ván, vẻ mặt của Phó Bí thư Vương vẫn bình tĩnh, nhưng Viện trưởng Dư lại đem ném bài sang một bên, bất mãn nói:
- Không chơi nữa, chuyện gì cũng không quá ba lần, bây giờ thua liên tục ba ván, đánh tiếp thì còn có ý tứ gì?
Vương Bằng Phi cũng bỏ bài sang một bên:
- Lão Dư, chúng ta già rồi, trí nhớ không còn minh mẫn, tinh lực cũng không so lại với mấy thanh niên tuổi trẻ, thua bài là chuyện bình thường. Nếu không đánh nữa thì trò chuyện cũng tốt.
Viện trưởng Dư xem ra rất quen thân với Vương Bằng Phi, y liếc mắt nhìn Hạ Tưởng một cái rồi hỏi:
- Nghe nói phương án thiết kế công viên Rừng Rậm là do cậu thiết kế? Thiết kế quảng trường thư giãn thì cũng không tệ lắm, có cũng có chút ý tưởng. Nhưng phương án công viên Rừng Rậm thì quá đơn giản, bình thường.
Hạ Tưởng cũng không biết như thế nào mà Viện trưởng Dư dường như có ý kiến đối với hắn. Tuy nhiên hắn vẫn cung kính nói:
- Tôi chẳng qua chỉ nêu ra một chút ý nghĩ, không tham dự đến các thiết kế chi tiết. Mà tôi vốn không là người thiết kế chuyên nghiệp.
- Tuy nhiên nghe Thị trưởng Trần nói thì ý tưởng của cậu rất có điểm mới, suy xét lại chu toàn, so với toàn bộ chuyên gia thiết kế của tỉnh Yến thì còn mạnh hơn rất nhiều. Người trẻ tuổi, giọng điệu đó có phải quá lớn lối?
Chẳng lẽ là lời nói của Trần Phong lọt vào tai Viện trưởng Dư, sau khi y nghe xong cảm thấy chói tai, cho rằng mình được nâng quá cao, làm tổn hại đến thanh danh của y? Trong lòng Hạ Tưởng cười khổ, chuyện này chẳng ra sao cả. Dù sao ông ta cũng là Viện trưởng, sao lại có vẻ nhỏ nhen thế cơ chứ? Vì có mặt của Vương Bằng Phi ở đây, Hạ Tưởng cũng phải cấp cho ông ta một chút mặt mũi. Hạ Tưởng đành phải giải thích:
- Tôi chẳng qua là người mù vẽ voi, may mắn được nhận thiết kế quảng trường thư giãn một lần, không nghĩ tới lại được Thị trưởng Trần thích thú và khen ngợi. Điều này cũng rất may mắn. Thật ra mà nói đến lĩnh vực thiết kế, so với Viện trưởng Dư thì tôi còn kém rất xa.
- Tôi làm công tác thiết kế này hơn mấy chục năm rồi, cậu được bao nhiêu? Nếu bây giờ cậu còn mạnh hơn tôi thì chẳng phải mấy chục năm qua tôi ăn cơm bố thí hay sao?
Viện trưởng Dư tiếp tục châm chích, cũng không biết vì sao cứ nhằm Hạ Tưởng để giải phóng bất mãn.
Hạ Tưởng liền nhìn về phía Vương Bằng Phi, sắc mặt của Vương Bằng Phi vẫn bình tĩnh, nhìn không có sự thay đổi gì. Lại nhìn về phía Thẩm Lập Xuân, trên mặt Thẩm Lập Xuân hiện ra vẻ xấu hổ, âm thầm lắc đầu. Hạ Tưởng liền cân nhắc, Viện trưởng Dư cố ý gây sự với mình, đây là chủ ý của Phó Bí thư Vương hay y là một kẻ thông thái rởm muốn ra vẻ thanh cao?
Thấy cả hai người đều không có ý tứ thay hắn giải vây, Hạ Tưởng cũng đành phải nói:
- Viện trưởng Dư có điều gì chỉ giáo thì xin nói ra. Tôi xin rửa tay nghe ngài nói.
Viện trưởng Dư cười lạnh lùng
- Chỉ giáo thì chưa dám nói, chủ yếu là muốn thỉnh giáo đồng chí Hạ Tưởng một chút. Thôn Tiểu Mã và thôn Đại Mã vì sao phải cải tạo thành quảng trường Nhân Dân? Nếu thôn Tây Lý có thể cải tạo thành công viên Rừng Rậm, trở thành lá phổi của thành phố Yến thì tại sao thôn Tiểu Mã và thôn Đại Mã thôn không thể cải tạo thành công viên Bách Thảo. Nếu như vậy, cùng với công viên Rừng Rậm ở thôn Tây Lý sẽ trở thành hai lá phổi của thành phố Yến. Con người có hai lá phổi, nếu vậy một thành thị có hai lá phổi cũng được chứ, đúng không?
Hạ Tưởng ít nhiều nghe ra một chút manh mối, phải nói là Viện trưởng Dư muốn mô phỏng hình thức của thôn Tây Lý, cũng cố ý muốn quảng trường Nhân Dân cải tạo thành công viên Bách Thảo. Có lẽ y cho rằng hình thức công viên Rừng Rậm càng có thể mang đến ưu đãi cho Tập đoàn Đạt Tài, hoặc là từ việc cải tạo thành công viên Bách Thảo thì y có thể đứng ở giữa thu được lợi ích lớn hơn nữa. Nhưng mặc kệ như thế nào, quảng trường Nhân Dân là do chính mình đề xuất với Trần Phong, lại thông qua Trần Phong truyền đạt cho Tập đoàn Đạt Tài, cuối cùng chiếm được sự tán thành của Thành Đạt Tài. Khả năng nguyên nhân đúng là như vậy, vì thế Viện trưởng Dư mới xem mình trở thành quân địch.
Sao lại tự dưng có việc này rơi trên đầu? Hạ Tưởng dở khóc dở cười.
Nhưng nếu Viện trưởng Dư muốn đối mặt tranh luận về luận chứng của việc này thì hắn cũng không sợ hãi, không một chút do dự nói ra quan điểm của chính mình:
- Thôn Tây Lý không nằm trong vùng trung tâm của thành thị, hơn nữa cũng là đầu hướng gió, cho nên kiến tạo thành công viên Rừng Rậm là thích hợp nhất. Tuy nhiên, thôn Tiểu Mã và thôn Đại Mã ở trong trung tâm thành phố, kiến tạo thành công viên Bách Thảo tuy rằng cũng có thể tạo ra một số tác dụng nhất định như tinh lọc không khí, nhưng bởi vì không ở đầu hướng gió nên tác dụng bị hạn chế. Cái quan trọng nhất là ở khu vực trung tâm thành phố kiến tạo một công viên Bách Thảo, vừa lãng phí đất không nói, còn dễ dàng mang lại những yếu tố không an toàn. Các rừng cây này tuy có lợi, nhưng cũng có nhược điểm của nó, chính là dễ dàng nảy nở sinh sôi các loại muỗi, lại có các loài chim chóc sống ở trong. Các công viên này đặt ở bên cạnh nội thành thì không sao, chứ nếu đặt ở trung tâm thành phố thì chỉ riêng chim và muỗi cũng gây sự phản cảm cho người dân thành phố.
Viện trưởng Dư há miệng thở dốc, muốn nói cái gì những không thốt ra lời, hiển nhiên là y không suy xét đến điểm này. Tuy nhiên, bị Hạ Tưởng phản bác ngay tại chỗ đến á khẩu không trả lời được. Điều này làm y cảm thấy cực kỳ mất mặt, y đành mạnh miệng nói một câu:
- Đúng là già mồm át lẽ phải.
Hạ Tưởng cười cười không nói gì, bởi vì trong não hắn bỗng một tia sáng lóe lên, nghĩ thông suốt một vấn đề đã nghĩ hơn trăm lần mà không giải đáp được. Đó chính là hắn vẫn không rõ vì sao Thành Đạt Tài lại tung ra một khoản tài chính lớn như vậy để tạo ra một quảng trường cho người dân? Nếu là vì nâng cao hình ảnh của Tập đoàn thì trả cái giá như vậy cũng là quá lớn. Vừa rồi cùng Viện trưởng Dư thảo luận một hồi, những điều trước kia hắn vẫn không nghĩ ra thì bây giờ đã sáng tỏ. Thành Đạt Tài quả thực là cao nhân!
Có thể nói, Thành Đạt Tài kiến tạo quảng trường Nhân Dân là kế hoạch lâu dài, so với tính toán nâng cao giá cả khu đất xung quanh của Tập đoàn Viễn Cảnh khi xây dựng công viên Rừng Rậm là có hiệu quả như nhau.
Sau khi quảng trường Nhân Dân hoàn thiện xong, chắc chắn sẽ trở thành một đại cảnh quan của thành phố Yến, quảng trường này hoạt động không được bao lâu sẽ trở thành nơi thu hút dòng người đổ về. Mà quảng trường Nhân Dân này gắn kết thành một khối với thôn Tiểu Mã, thôn Đại Mã, diện tích cũng đủ lớn. Chờ quảng trường Nhân Dân sau khi đi vào hoạt động, trong con mắt mọi người thì đây trở thành địa điểm tốt nhất cho lúc nghỉ ngơi thì có thể Thành Đạt Tài lại lần nữa ra tay, tìm đến thành phố một lần nữa xin quy hoạch, lấy bớt một phần đất của quảng trường, trong khoảnh đất đó kiến tạo một loạt các biệt thư xa hoa hạng nhất thành phố Yến.
Cũng không cần diện tích đất lớn, chỉ cần nằm ở chính giữa công viên Nhân Dân là được. Khu biệt thự thì cũng không cần nhiều lắm, khoảng bốn, năm căn là được, cái chính là là ở vị trí đắc địa, làm hiển lộ thân phận của người mua, nếu mà như vậy thì tuyệt đối có thể bán giá ở trên trời, mà cũng chắc chắn chẳng phải lo đến nguồn tiêu thụ. Đến lúc đó có thể đem quảng trường Nhân Dân trở thành vườn hoa phía sau để tuyên truyền cho khu biệt thự. Vô số đình đài lầu các, vô số núi giả hoa cỏ, toàn bộ sẽ làm nền cho khu biệt thự này.
Đúng là một kế di hoa tiếp mộc thật cao minh.
Hạ Tưởng nghĩ tới tâm cơ và thủ đoạn của Thành Đạt Tài, không khỏi lập tức có chút thất thần. Vẻ thất thần này dừng ở trong mắt Viện trưởng Dư thì bị y xem là vẻ khinh thị và vô lễ của Hạ Tưởng đối với y. Viện trưởng Dư nhớ tới y đã hơn ba lần tìm đến Thành Đạt Tài để lý luận, đều bị một câu của Thành Đạt Tài gạt đi.
- Ý tưởng thiết kế phải thêm phóng khoáng và lâu dài hơn chút nữa. Ý tưởng thiết kế của Hạ Tưởng cũng rất tốt, có giá trị để tham khảo đấy.
Việc này khiến y rất căm tức, đối với Hạ Tưởng thì cũng càng lúc càng hận thù. Thằng nhãi này vừa không phải là chuyên gia thiết kế, cũng không phải là nhân sỹ ở phương nào, dựa vào cái gì để khiến người được xưng là Bắc Đẩu như y phải tham khảo thiết kế của Hạ Tưởng?
Viện trưởng Dư nói giọng kỳ quái:
- Tiểu Hạ, lý do của cậu tuy rằng cũng có chút đạo lý, tuy nhiên cũng còn có chút gượng ép. Tôi thấy ý tứ này cũng quá miễn cưỡng. Hy vọng cậu có thể kể lại tỉ mỉ luận chứng của cậu một cách tốt nhất thì mới có thể thuyết phục tôi được.
Sự bất mãn của Hạ Tưởng rốt cuộc phát tác ra:
- Rất xin lỗi Viện trưởng Dư. Tôi vừa không là học sinh của ngài, cũng không phải là nhân viên của Viện Quy hoạch, lại càng không phải là người của Tập đoàn Đạt Tài. Do đó, tôi cũng không cần phải giải thích ý tưởng thiết kế của tôi cho ngài. Tính hợp lý, chính xác trong luận chứng thiết kế của tôi cũng không cần ngài quản đến.
Theo không kịp tâm kế của Thành Đạt Tài thì không phải là lỗi của ông, nhưng đối với tôi cứ truy đuổi không tha, lại còn nói năng hùng hồn, đầy lý lẽ là lỗi của ông. Mặc kệ y và Vương Bằng Phi có quan hệ gì, hơn nữa dù cho Viện trưởng Dư và Vương Bằng Phi quan hệ với nhau cũng bất quá là quan hệ giữa Thành Đạt Tài và Vương Bằng Phi.
Viện trưởng Dư tức giận đến kêu lên một tiếng, y đứng lên, lấy tay chỉ vào Hạ Tưởng:
- Kiêu ngạo, ngông cuồng, vô tri, vô lễ.
Hạ Tưởng chậm rãi uống một ngụm trà:
- Viện trưởng Dư, trước lúc nói người khác cần phải xem lại mình. Tôi và Viện trưởng Dư vốn không quen biết, hôm nay lần đầu tiên gặp mặt, ngài đối với tôi rất là bất mãn. Xin hỏi, tôi có chỗ nào lầm lỗi với ngài để khiến ngài có thái độ với tôi như thế? Ngài nói tôi là vô lễ, tôi so với ngài thì miễn cưỡng có thể nhận được. Ngài nói tôi kiêu ngạo, ngông cuồng, vô tri thì rất xin lỗi, tạm thời tôi còn không phát hiện những ưu điểm đó trên người của mình. Cũng xin ngài vui lòng nhận lại mấy từ này.
Viện trưởng Dư sửng sốt một lát, vẻ mặt kinh ngạc, đột nhiên phủi tay một cái:
- Xấu hổ quá Phó Bí thư Vương, bài không thể đánh nổi nữa rồi. Tôi đi trước đây.
Vương Bằng Phi cũng không giữ lại, đứng dậy tiễn đưa tới cửa:
- Viện trưởng Dư đi thong thả, xin phép không tiễn.
Hạ Tưởng chờ Vương Bằng Phi trở về, lập tức cười cười vẻ xin lỗi:
- Thật sự rất xin lỗi Phó Bí thư Vương. Vốn ngài tìm tôi đến để đánh bài, tôi lại chế giễu làm một người bực tức bỏ đi, bây giờ có ba người, thiếu mất một rồi.
Vương Bằng Phi không cho là đúng phất tay, mỉm cười:
- Lão Dư tuổi càng lớn, tính tình càng nóng nảy. Ông ta là Viện trưởng, sao có thể cùng hậu sinh vãn bối tính toán chi li được? Quên đi, không nói đến ông ta nữa, ba người chúng ta đánh bài, đánh theo ý mình.
Ba người tiếp tục đánh bài, đánh tới giữa trưa thì Vương Bằng Phi liền duỗi duỗi người:
- Đừng đánh nữa, đúng là bắt đầu đói bụng. Tiểu Hạ có chỗ nào đặc sắc không đi ăn một chút xem?
- Phó Bí thư Vương có thích ăn đồ ăn Hồ Nam không?
- Ở thành phố Yến có quán cơm Hồ Nam chính tông à?
Vương Bằng Phi nghe thấy vậy tỏ ra hứng thú.
- Sở Phong Lâu, không biết Phó Bí thư Vương đã từng nghe qua?
Hạ Tưởng đã đọc qua lý lịch của Vương Bằng Phi, biết nguyên quán của y ở Hồ Nam, cho nên mới nói câu hỏi trên.
- Tôi cảm thấy hương vị rất có vẻ chính tông, đương nhiên tôi là người phương Bắc, chưa từng nếm qua đồ ăn Hồ Nam chính gốc lần nào. Do đó có ăn được không thì còn mời ngài định đoạt.
- Đi, vậy đi nếm thử một chút. Làm việc cũng phải thường xuyên thử một chút thì mới biết được tốt xấu, lợi hại.
Vương Bằng Phi cười lên, vào lúc này ánh mắt lóe ra, dường như có chút nghi vấn nhưng cũng không lộ gì ra ngoài.
Hạ Tưởng biết có lẽ Phó Bí thư Vương còn có điều chưa nói hết. Thấy y không nói tiếp nên Hạ Tưởng cũng chẳng hỏi thêm nhiều, liền dẫn Phó Bí thư Vương đi tới Sở Phong Lâu.
Vương Bằng Phi không mang xe theo, ngồi vào trong xe của Thẩm Lập Xuân. Khi đến thì Hạ Tưởng cũng không đi xe, vừa lúc cả ba người ngồi chung một xe. Trên đường đi, Hạ Tưởng liền gọi một cuộc điện thoại cho Sở Tử Cao, yêu cầu y chuẩn bị một căn phòng thật tốt.
Hạ Tưởng chỉ nói là khách quý, cũng không nói gì ra thân phận của Vương Bằng Phi. Sở Tử Cao từ cách nói khách quý trong miệng Hạ Tưởng là hiểu ra ngay, biết chắc chắn là một người có thân phận rất lớn. Đương nhiên, đừng nói tới việc có khách quý, chỉ riêng một mình Hạ Tưởng thì y cũng đã toàn tâm toàn lực đón tiếp rồi.
Vừa đến Sở Phong Lâu, Sở Tử Cao đích thân đứng tại cửa nghênh đón.
Hạ Tưởng cũng không giới thiệu thân phận chân thật của Vương Bằng Phi, chỉ nói là Vương tiên sinh. Sở Tử Cao cúi đầu khom lưng nhiệt tình đón tiếp. Vương Bằng Phi nghe được trong câu nói của Sở Tử Cao mang theo âm vị phổ thông của vùng Hồ Bắc, liền vừa đi vừa tán gẫu với Sở Tử Cao về quê nhà. Sau khi tán gẫu một hồi, Sở Tử Cao liền lấy thân phận đồng hương bừng bừng nhiệt tình nói:
- Đừng thấy chúng ta ở hai tỉnh Hồ Bắc, Hồ Nam. Tôi là ở phía nam của Hồ Bắc, Vương tiên sinh ở phía bắc của Hồ Nam, cách nhau chỉ hơn một trăm km, xem ra là đồng hương chân chính.
Đối với thái độ lấy đồng hương của Sở Tử Cao để lôi kéo làm quen thì Vương Bằng Phi không tỏ thái độ cho thấy suy nghĩ gì của y cả. Mấy người tới phòng, Sở Tử Cao hỏi Vương Bằng Phi thích đồ ăn gì rồi tự mình đi sắp xếp các món ăn. Không lâu sau đồ ăn được bưng lên, Vương Bằng Phi ăn mấy miếng, gật đầu nói:
- Hương vị đúng là không tồi, gần như đã tiếp cận được hương vị quê nhà. Lão Sở, tôi phải cảm ơn anh, vì có anh mà tôi lại được thưởng thức hương vị chân chính của quê nhà.
Sở Tử Cao ngồi trong chốc lát, sau đó lấy cớ đi ra ngoài, để lại không gian cho mấy người. Quả nhiên Sở Tử Cao vừa đi, Vương Bằng Phi liền nói đầy thâm ý:
- Con người lão Sở cũng không tệ lắm. Chủ ý quảng trường thư giãn là do cậu chủ tâm giúp ông ta hả?
Hạ Tưởng không cần phải giấu diếm, gật đầu thừa nhận. Vương Bằng Phi lại hỏi thêm:
- Việc Tập đoàn Đạt Tài kiến tạo quảng trường Nhân Dân sẽ không phải chỉ đơn thuần là nâng cao hình tượng của Tập đoàn thôi chứ?
Hạ Tưởng biết Vương Bằng Phi cố ý ra đề thi cho hắn. Tuy nhiên, hắn cũng không biết rõ quan hệ giữa Vương Bằng Phi và Tập đoàn Đạt Tài như thế nào. Vì thế, hắn không thể để lộ ra quan điểm của chính hắn, đành làm kẻ dối trá:
- Vấn đề này hay là ngài hỏi Lập Xuân thì thích hợp hơn? Dù sao tôi cũng không phải là người của Tập đoàn Đạt Tài.
Thẩm Lập Xuân vẫn đang ngồi trầm mặc, ra vẻ thành thật ngoan ngoãn như một em bé. Bị Hạ Tưởng điểm danh, hắn liền lắc đầu cười:
- Đừng hỏi tôi, tôi đúng là không biết. Tổng giám đốc Thành có tính toán gì thì có lẽ Phó Bí thư Vương còn biết được một chút. Tôi và Tổng giám đốc Thành thì khoảng chênh lệch hơi xa, không theo kịp ý nghĩ của ông ta.
Lời này Hạ Tưởng nghe xong lập tức minh bạch, cả ngày hôm nay Thẩm Lập Xuân nói hay nhất chính là câu này. Hắn âm thầm trừng mắt liếc nhìn Thẩm Lập Xuân một cái, ý tứ là sao lại không nói sớm, bây giờ mới nói cho tôi biết quan hệ giữa Phó Bí thư Vương và Tập đoàn Đạt Tài.
Ánh mắt của Thẩm Lập Xuân trốn tránh, giả bộ làm bộ dáng vô tội đáp lại câu hỏi của Hạ Tưởng, không phải là không nói mà là chưa có cơ hội để nói, hơn nữa Phó Bí thư Vương cũng không cho tôi nói nhiều lời.
Hạ Tưởng cũng không để ý tới Thẩm Lập Xuân nữa, quay đầu kính cẩn nói với Vương Bằng Phi:
- Tổng giám đốc Thành là nhân vật lãnh đạo kiệt xuất, ánh mắt của ông ta thì người bình thường nhìn không thấu, tôi cũng không ngoại lệ. Câu hỏi của Phó Bí thư Vương đúng là rất khó với tôi.
Vương Bằng Phi cũng không cho rằng Hạ Tưởng tinh mắt nhìn thấy ý tưởng lâu dài của Thành Đạt Tài, cho nên y cũng không nghĩ nhiều, cho rằng những lời nói kia của Hạ Tưởng là thật,
- Vậy Tiểu Hạ đã nhìn ra ý đồ chân chính của Tập đoàn Viễn Cảnh chưa?
Chắc chắn trong việc này có điểm huyền cơ gì đó, tự nhiên Vương Bằng Phi ra mặt tiếp khách, lại còn ra một đề thi cho hắn, rốt cuộc là nhằm mục đích gì? Trong lòng Hạ Tưởng không đoán ra dụng ý chân chính của Vương Bằng Phi. Nhưng hắn cũng biết rõ ràng là Vương Bằng Phi biết rõ tính toán của Tập đoàn Viễn Cảnh, y cũng biết quan hệ giữa mình và Tập đoàn Viễn Cảnh cũng không phải là tồi. Vì thế, câu hỏi này không thể không trả lời.
- Trong thời gian trước mắt thì công viên Rừng Rậm xem như là nơi công ích. Xét về lâu dài thì cũng có những suy tính của các thương gia. Dù sao Tập đoàn Viễn Cảnh là một doanh nghiệp, điểm đầu tiên là phải nghĩ đến kinh doanh, đến thành phố Yến là muốn kiếm tiền.
Hạ Tưởng cảm thấy hay là lộ ra một chút để Vương Bằng Phi thấy thỏa mãn.
- Tôi cảm thấy, Tập đoàn Viễn Cảnh chắc chắn là nhìn trúng nguyên do là với sự hiện diện của công viên Rừng Rậm thì sẽ kéo giá đất khu vực xung quanh tăng lên.
Lời này vừa nói ra, Vương Bằng Phi có vẻ hơi biến đổi sắc mặt.
Hắn không tin Tập đoàn Viễn Cảnh lại nói việc cơ mật trong kinh doanh của bọn họ cho Hạ Tưởng. Nếu vậy, Hạ Tưởng nhìn ra mục đích chân chính của Tập đoàn Viễn Cảnh hiển nhiên là do chính hắn tự suy luận. Chẳng lẽ Hạ Tưởng đúng thực có ánh mắt hơn người như vậy sao?
Trong ánh mắt của Vương Bằng Phi có một chút nghi ngờ và một phần tán thưởng.
- Nếu Tiểu Hạ có kiến giải về Tập đoàn Viễn Cảnh như vậy, cậu và Lập Xuân tiếp xúc với nhau trong thời gian cũng không ngắn, cũng đã gặp mặt Tổng giám đốc Thành mấy lần, đối với triển vọng của quảng trường Nhân Dân thì chắc cũng có một số ý tưởng, có phải vậy không?
Nếu câu hỏi hồi nãy là tâm lý muốn ôm thử một lần để dò hỏi Hạ Tưởng thì bây giờ thái độ này đối với Hạ Tưởng hoàn toàn là một cuộc khảo cứu, xem Hạ Tưởng có đúng là người đúng là không rõ lắm hay là giả bộ hồ đồ.
Hạ Tưởng bị Vương Bằng Phi dồn không còn đường lui, ngẫm nghĩ một chút, cảm thấy Vương Bằng Phi chắc hẳn là không có gì ác ý với mình, có lẽ cũng là để cân nhắc giá trị và phân lượng của mình. Do đó hắn cũng không giấu diếm nữa:
- Tôi cũng chỉ là suy đoán một chút thôi. Quảng trường Nhân Dân của Tổng giám đốc Thành và công viên Rừng Rậm có điểm tương tự. Tuy nhiên, cũng không phải là hoàn toàn giống nhau, nhưng về tổng thể mà nói, hiệu quả cũng rất giống nhau.
Đôi đũa của Vương Bằng Phi dừng lại trên không trung, cả nửa ngày sau không hạ xuống:
- Hay cho câu "có hiệu quả như nhau". Tiểu Hạ, cuối cùng hôm nay cậu cũng có một câu nói thật.
Hạ Tưởng nở nụ cười chân thành, hắn không phải nói ra một câu nói thật, mà là nói ra một câu khiến Vương Bằng Phi vừa lòng. Ván bài ngày hôm nay xem như đến lúc này mới có được kết quả.
Buổi chiều hắn bớt chút thời giờ đi gặp Tiếu Giai.
Trong dịp đầu năm mới này thì các việc kinh doanh trên cơ bản đang ở trạng thái tạm dừng. Tiếu Giai cũng đã bớt thời giờ trở về nhà một chuyến, tuy nhiên chỉ ở nhà một ngày lại quay lại thành phố Yến. Chủ yếu là cô không yên lòng về việc kinh doanh lắm, hơn nữa cũng nhớ Hạ Tưởng. Từ trước Tết đến lúc này cũng đã có một quãng thời gian không gặp Hạ Tưởng, Tiếu Giai thuộc kiểu đang bị khai phá và dần dần có cảm giác là phụ nữ, trong nội tâm cũng có dục vọng và khát vọng, các vấn đề về sinh lý và tâm lý cũng tấn công cô rất mãnh liệt.
Nhìn thấy Hạ Tưởng, không đợi Hạ Tưởng biểu lộ thái độ, cô liền nhào vào trong lòng Hạ Tưởng. Hạ Tưởng gần đây cũng không hề động đến người phụ nữ nào, có ba cô gái ở bên cạnh mà chỉ có một mình Tiếu Giai là có thể rong ruổi được, hơn nữa bây giờ cũng không có sự lựa chọn. Vì thế, hắn liền để súng lên ngựa, hung hăng tiến vào thân thể Tiếu Giai. Hai người lập tức giằng co với nhau, rất lâu sau mà cũng không thể tách ra được.
Gây sức ép liên tục đến khi Tiếu Giai chết đi sống lại, lúc này Hạ Tưởng mới vuốt ve phía sau lưng đang ẩm ướt của cô, cực kỳ cảm khái nói:
- Làm người khai thác thì thật ra anh vẫn rất vất vả, cuối cùng bây giờ mới có một chút hồi báo.
Tiếu Giai bỗng nhiên nhớ tới một vấn đề:
- Anh có vẻ khá từng trải, trước khi có em thì anh đã từng có mấy người phụ nữ rồi?
Hạ Tưởng vặn lưng nói:
- Em đừng hỏi, đúng thật là không đếm được.
Tiếu Giai giơ tay nhéo Hạ Tưởng một cái:
- Đừng tự tâng bốc mình lên. Sau khi anh tốt nghiệp, vẫn cái vẻ ngượng ngùng của gã trai tơ, trước kia nói với em mấy câu là mặt liền đỏ. Còn dám bảo là có rất nhiều phụ nữ? Em thấy ngay cả một cũng không có. Cũng không biết ngày đó anh trúng phải tà thuật gì, vào ngày mưa nọ lại còn dám nạt nộ em? Từ đó về sau em cảm thấy anh thay đổi giống như là người khác, không còn vẻ ngây ngô của cậu học sinh mà đã rất chín chắn, trưởng thành.
Tiếu Giai nói xong, chống người ngồi dậy hỏi Hạ Tưởng:
- Có phải trong phương diện này thì đàn ông đúng là mọi sự tự thông?