- Được rồi, được rồi, không nói đến đề tài này nữa. Cẩn thận không nói ra quen miệng rồi nhỡ bị người khác nghe được thì không vui đâu. Đi nói Bí thư Lý một tiếng là đến giờ ăn trưa rồi đấy.
Tòa nhà làm việc có ba tầng là phòng làm việc của bên chính quyền. Từ tầng bốn đến tầng năm là phòng làm việc của huyện ủy. Lý Đinh Sơn ở tầng bốn.
Vừa đến giờ nghỉ buổi trưa, Hạ Tưởng đi xuống lầu trước, vừa đến dưới lầu đã thấy Cổ Hợp lái xe chờ ở trước cửa. Hắn không khách sáo gì ngồi vào chỗ ngồi phía sau, Lý Đinh Sơn đã ngồi trong xe rồi.
Hạ Tưởng và Lý Đinh Sơn nhìn nhau cười, nói:
- Bí thư Lý, huyện An tên là huyện An, trên thực tế cũng không bình an, so với huyện Bá thì thế cục còn lắm vấn đề phức tạp hơn.
Lý Đinh Sơn gật đầu:
- Ở huyện Bá, tôi là Bí thư, cậu là thư ký, cũng là thư ký cấp cao nhất. Ở huyện An, tôi là Bí thư, cậu là Phó chủ tịch huyện, cấp bậc trước mắt là phó huyện. Tôi có lẽ ở huyện An không đến một năm nữa. Có điều tôi hy vọng, một năm sau cậu có thể vào thường vụ được.
Lời này chính là ngầm nói, năm đó một Hạ Tưởng ở cấp phó phòng còn có thể không sợ Lưu Thế Hiên. Hiện giờ hắn ở cấp phó cục, lại càng nên không sợ Khâu Tự Phong mới đúng.
Trước đó vài ngày, Cổ Hợp đã gặp qua Hạ Tưởng một lần ở thành phố Yến. Y tận mắt nhìn thấy Hạ Tưởng trong một thời gian ngắn, từ một kẻ không có cấp bậc gì là thư ký của Bí thư huyện ủy, đã thăng lên ngai vàng của Phó chủ tịch huyện thì trong lòng cũng vô cùng cảm khái, cho nên lại nói đùa:
- Lại chả mấy chốc nữa đâu, Phó chủ tịch huyện Hạ sẽ không quen biết gì Cổ Hợp tôi nữa. Cho dù Phó chủ tịch huyện Hạ dám quen biết, tôi cũng không dám nhận quen. Chỉ có hai năm đã làm đến Phó chủ tịch huyện rồi, tôi vẫn còn giẫm chân tại chỗ đứng nguyên đó, đến cả một cô vợ cũng chưa tìm được.
Hạ Tưởng cười thoi cho Cổ Hợp một phát:
- Đừng có lôi kéo em đi làm quen lằng nhằng. Cái gì mà kêu là Phó chủ tịch huyện Hạ? Nói chuyện với nhau thì gọi em là Tiểu Hạ là được rồi. Về phần chuyện vợ con của anh thì không thể trách người khác được, chỉ có thể trách anh lá gan không lớn, da mặt không dày. Trong thời gian một năm anh ở lại huyện Bá, làm sao lại không tìm được ai cả hử?
- Trưởng ban Đỗ muốn giới thiệu Trương Tín Dĩnh cho tôi, tôi cũng miễn cưỡng đồng ý. Không ngờ Trương Tín Dĩnh kia tuy rằng cũng nghĩ tôi là anh hùng cứu người, nhưng lại nói là tôi không đủ đen, không đủ cao, không đủ gầy. Sau này tôi nghĩ lại xem như là hiểu ra, cô ấy hoàn toàn là lấy cậu ra làm tiêu chuẩn mà nói tôi.
Cổ Hợp vừa nói vừa khởi động ô tô lái ra khỏi trụ sở huyện ủy.
- Rất là làm tổn thương lòng tự tôn của tôi, tôi liền quyết định, yêu lấy bản thân mình, rời xa Trương Tín Dĩnh, từ nay về sau không nói chuyện yêu đương ở huyện Bá.
Hạ Tưởng còn chưa kịp vui thì Phương Cách ngồi ở vị trí cạnh bên lái xe cười ha hả:
- Cổ ca, trước kia em làm sao lại không phát hiện ra là nói chuyện với anh còn khôi hài như thế nhỉ? Anh thật lợi hại. Chỉ bằng sự hài hước vừa rồi của anh còn lo tìm không được bạn gái à? Đừng có sốt ruột. Lúc nào về thành phố Yến em giới thiệu cho anh một cô.
Trong tiếng cười nói, ô tô đã đi đến phố Liễu Điều, là phố lớn nhất trong thị trấn. Vẫn đi theo hướng Tây, sau đó là đi tới Yên Hoa Hạng.
Tên là Yên Hoa Hạng, nhưng không có ý là chỗ phong trần mà là một con phố ăn uống. Cổ Hợp rất quen đường, chỉ chốc lát sau đã chạy đến một nhà hàng có tên là Nhà hàng Thường Sơn. Hạ Tưởng đã từng nghiên cứu qua lịch sử của huyện An, nói:
- Huyện An ở đời Tấn là huyện thuộc về Thường Sơn Quốc. Nhà hàng này lại có tên là Nhà hàng Thường Sơn, có thể thấy được chủ nhân cũng là người hiểu lịch sử.
Lý Đinh Sơn cười đáp:
- Chính xác. Ông chủ nhà hàng tên là Tiêu Hà, cùng tên với thừa tướng Tiêu Hà ở cổ đại. Tôi cũng vì thấy tên nhà hàng của anh ta rất nhã nên mới vào ngồi. Không ngờ là đồ ăn cũng khá ngon cho nên mới làm quen với nhau.
Tiêu Hà năm nay năm mươi tuổi, vóc dáng không cao, là dân bản xứ ở huyện An, đã từng vào bộ đội, đánh giặc, ra quân, khai thác mỏ quặng rồi cuối cùng mới mở Nhà hàng Thường Sơn này. Từ sau khi Lý Đinh Sơn đến ăn cơm, ông ta cố ý để lại một phòng chuyên môn bố trí riêng cho Lý Đinh Sơn. Bất chấp là đông khách đến mức nào, gian phòng đó không bao giờ để cho người ngoài tiến vào, chỉ dành riêng cho một mình Lý Đinh Sơn mà thôi.
Cũng không phải là ông ta cố ý nịnh bợ Bí thư huyện ủy, mà là những quan chức nhà nước đến ăn cơm ở nhà hàng của ông ta không ít, nhưng Lý Đinh Sơn là người đầu tiên nói ra được lai lịch tên của nhà hàng của ông ta, làm cho ông ta lập tức trân trọng tôn kính Lý Đinh Sơn. Một vị bí thư hiểu biết lịch sử của huyện An tuy không thể nói chắc chắn sẽ là một bí thư tốt, nhưng ít nhất là một bí thư có dụng tâm nghiên cứu về huyện An, là một vị bí thư thực sự để huyện An trong lòng mình.
Cho nên Tiêu Hà vốn tính tình ngay thẳng lập tức coi Lý Đinh Sơn là tri kỷ. Ông ta bất chấp việc Lý Đinh Sơn có đến hay không, có để mắt tới ông ta hay không, thấy ông ta là người thế nào, ông ta vẫn nguyện ý lưu lại một gian cho Lý Đinh Sơn, bất cứ lúc nào cũng sẵn sàng chờ Lý Đinh Sơn đại giá quang lâm.
Lý Đinh Sơn cũng thấy đồ ăn ở Nhà hàng Thường Sơn khá là hợp miệng thì lại thường đến. Ông cũng không phải cái loại bí thư quen ăn nợ, mỗi lần đến đều tự móc tiền túi ra trả, đều chi tiền mặt hết luôn. Mà Tiêu Hà cũng không khách sáo, tính tiền theo mức chiết khấu xuống còn 70%, tính thành tiền ra thì không nhiều lắm, nhưng cũng không ít. Trong quan hệ giữa ông ta và Lý Đinh Sơn còn có một cảm tình kết giao quân tử đạm mạc như nước.
Mấy người đi vào phòng ở trên lầu, bên trong bố trí cũng khá, phía trên cửa gỗ tròn tròn có một loạt các ô cửa trống không, phía trên còn dán mấy tờ báo cũ, làm cho người ta có cảm giác lẫn lộn về thời gian, hình như là đã trở về mười mấy năm trước.
Lý Đinh Sơn ngồi xuống rồi, cười tươi nói:
- Tôi cũng rất thích cái cảm giác hoài cổ như thế này. Có điều đối với Tiểu Hạ và Tiểu Phương thì có lẽ vẫn thích phòng tráng lệ hơn một chút.
Nói thật, Hạ Tưởng kỳ thật cũng hoài cổ. Có điều hắn lại không nói ra được thôi. Phương Cách thì lại không nghĩ nhiều như thế, gã ngồi phía dưới Lý Đinh Sơn, đưa đũa ra nói:
- Bí thư Lý, đừng nhìn tôi tuổi ít nhưng tôi rất chín chắn. Chẳng những tôi thích cảm giác hoài cổ mà còn thích lãnh đạo ổn trọng chín chắn nữa cơ.
Làm sao mà Hạ Tưởng nghe thế nào vẫn cảm thấy trong lời nói của Phương Cách còn có nghĩa khác. Có khi lãnh đạo trong miệng gã nói chính là chỉ Mai Hiểu Lâm thì có.
Tiêu Hà đích thân đến ghi món ăn, Lý Đinh Sơn hỏi ý kiến Hạ Tưởng một chút liền gọi một số đồ ăn bình thường hàng ngày thôi.
Đưa đồ ăn lên, Tiêu Hà lại miễn phí tặng kèm bình rượu thuốc đích thân ngâm chế, vừa rót ra từng ly nhỏ lại vừa giới thiệu công hiệu của rượu thuốc. Tất cả đã sắp xếp ổn thỏa rồi, đang lúc ông ta định rời đi thì chợt nghe dưới lầu truyền tới tiếng ồn ào, còn có tiếng người hùng hổ tranh cãi nhau ầm ĩ, ngay sau đó là một loạt tiếng va chạm ầm ầm. Hiển nhiên, dưới lầu đang có người động tay động chân rồi.
Bình thường gặp phải những chuyện đánh nhau cãi nhau lặt vặt thế này, ông chủ nhà hàng đều có thể sợ đến phát hoảng lên, nhưng Tiêu Hà lại không hề có chút phản ứng nào cả, chỉ có bất đắc dĩ lắc lắc đầu:
- Lại là thằng con tôi bày trò đấy. Sau khi nó giải ngũ trở về vẫn chưa tìm được việc. Tôi bảo nó giúp tôi trông nhà hàng, nó đến thì tốt rồi, cả ngày lăn lộn với một đám người trong thị trấn, kẻ nào không phục thì kẻ đó không được yên, kéo bè kết phái với nhau, thành lập cái gì mà bang Thường Sơn, chính là một đám thanh niên vô công rồi nghề càn quấy. Tôi đoán có lẽ nó lại đánh nhau với bang Lý Gia ở thành bắc. Tuổi trẻ thì nóng giận, một lời không hợp là phải đánh vài trận mới yên. Tôi thật là không quản được nó.
Hạ Tưởng đột nhiên nghĩ ra điều gì đó, vội vàng hỏi:
- Chú Tiêu, con chú tên là gì?
Một tiếng "chú Tiêu" không chỉ làm cho Tiêu Hà ngạc nhiên mà cũng làm cho Lý Đinh Sơn vô cùng kinh ngạc. Trong ấn tượng của ông, Hạ Tưởng vẫn chín chắn già dặn, về mặt xưng hô tuyệt đối sẽ không lộn xộn, hôm nay vì sao mới lần đầu tiên gặp mặt Tiêu Hà mà đã thân thiết gọi là "chú" được rồi?
Tiêu Hà sửng sốt một lúc rồi mới tươi cười đáp:
- Thật không dám để Phó chủ tịch huyện Hạ gọi tôi là "chú". Con tôi tên là Tiêu Ngũ.
Quả nhiên là Tiêu Ngũ, thật đúng là Tiêu Ngũ rồi! Hạ Tưởng thiếu chút nữa thì đứng lên giữ chặt lấy cánh tay Tiêu Hà, nhưng nhẫn nhịn một chút thì thấy tốt nhất vẫn là ngồi yên, không nên nhúc nhích, cố gắng đè nén sự kích động trong lòng:
- Tiểu Ngũ có phải là bộ đội đặc chủng không ạ?
- A, Phó chủ tịch huyện Hạ làm sao mà biết được? Chẳng lẽ anh quen với thằng con tôi?
Tiêu Hà giật mình, song nghĩ lại lại lắc lắc đầu:
- Không thể nào. Thằng con tôi chắc chắn là không quen Phó chủ tịch huyện Hạ. Bằng vào bản lĩnh của nó thì làm sao có thể quen biết Phó chủ tịch huyện Hạ cho được? Phó chủ tịch huyện Hạ lại được điều từ thành phố Yến đến. Thằng con tôi còn chưa bao giờ đến thành phố Yến nữa!
Tiêu Ngũ hiện giờ quả thật còn chưa đi đến thành phố Yến. Đại khái phải khoảng chừng một năm sau y mới đến thành phố Yến, ứng tuyển vào làm huấn luyện viên cho một công ty bảo vệ. Sau đó vô tình y quen biết với Hạ Tưởng, có xung đột nhỏ với Hạ Tưởng rồi hai người đánh nhau một trận. Kết quả là Hạ Tưởng mặc dù có chút tài nghệ, nhưng còn chưa phải là đối thủ với một người xuất thân từ bộ đội đặc chủng như Tiêu Ngũ. Hai người không đánh thì không quen biết, sau khi đánh nhau xong lại kéo nhau đi uống rượu.
Từ đó về sau, Hạ Tưởng liền có thêm một người bạn thân nhất trong đời.
Đáng tiếc là Tiêu Ngũ tính tình dữ dằn, bướng bỉnh cố chấp. Mặc dù hắn vẫn cố gắng muốn Tiêu Ngũ thu liễm tính khí một chút nhưng chẳng ăn thua. Đầu tiên là Tiêu Ngũ buôn bán sách và đĩa CD in lậu vài năm, rồi lại đi buôn bán điện thoại di động được vài năm, tiền kiếm được không nhiều cũng chẳng ít, nhưng lại kết giao được một đám bạn bè muôn hình muôn vẻ, cũng bởi thế mà y quen với Phượng Mỹ Mỹ.
Y và Phượng Mỹ Mỹ, một kẻ không có văn hóa, với một người là sinh viên, lại có thể đến được với nhau, yêu nhau đến chết đi sống lại, cũng thật là hiếm gặp. Cũng là bởi vì Tiêu Ngũ quá yêu Phượng Mỹ Mỹ, không thể chịu được nếu cô phải chịu bất cứ sự thua kém nào. Cuối cùng, Phượng Mỹ Mỹ lại bị con trai của một vị quan chức tầm trung để mắt tới. Gã đó và Tiêu Ngũ cùng nhau tranh đoạt Phượng Mỹ Mỹ. Trong cơn nóng giận, Tiêu Ngũ tẩn cho gã Nhị thế tổ kia một trận, lại đánh đến nỗi gã thành thái giám luôn.
Sau khi vào tù, Tiêu Ngũ đột nhiên bị bệnh nặng mà chết, nghe nói là bị bệnh tim đột phát. Mọi người quen biết Tiêu Ngũ đều biết, y khỏe như trâu, chưa từng có vấn đề gì về tim phổi cả. Có điều Hạ Tưởng lúc ấy cũng không biết những người trong ngành tư pháp, người nhà Tiêu Ngũ cũng không có quan hệ gì cả, còn chưa kịp cáo trạng, Tiêu Ngũ đã bị hỏa táng. Thế là từ đó về sau, nỗi oan chìm xuống biển sâu.
Tiêu Ngũ tuy rằng người thì đã chết nhưng khoản bồi thường dân sự vì y đánh người ta thì vẫn còn đó. Quan chức không chịu buông tha, làm cho người nhà của Tiêu Ngũ bán nhà bán đất đi cũng không đủ. Phượng Mỹ Mỹ dứt khoát đứng lên, đến Dao Trì - Trung tâm Tắm hơi đệ nhất ở thành phố Yến làm nhân viên phục vụ, thay Tiêu Ngũ kiếm tiền trả nợ. Lúc ấy Hạ Tưởng cũng không có tích lũy được mấy, không đứng ra thay Tiêu Ngũ trả tiền nổi. Phượng Mỹ Mỹ nói sao cũng không chịu, còn uy hiếp sẽ cắt đứt quan hệ với Hạ Tưởng nữa.
Hạ Tưởng bất đắc dĩ, đành phải thường xuyên đến Dao Trì để chăm sóc Phượng Mỹ Mỹ. Hắn cũng biết tâm tư của Phượng Mỹ Mỹ, ý là muốn thay Tiêu Ngũ làm tròn chữ hiếu, bởi vì thực sự Tiêu Ngũ là vì cô mà chết.
Hạ Tưởng không kiên trì nữa. Sự khó chịu nhất của con người kỳ thật không phải là không thể ở cùng với người mình yêu mà là người mình yêu nhất lại vì mình mà chết, mà chính mình thì lại bất lực. Hạ Tưởng hiểu tâm tư của Phượng Mỹ Mỹ như chết đi rồi. Cho dù hắn đến Dao Trì tìm Phượng Mỹ Mỹ, cũng chỉ là cùng cô ngồi yên lặng uống rượu chứ chưa bao giờ nhắc đến tên của Tiêu Ngũ cả.
Có điều sau này hắn kinh doanh thảm bại, không có thời gian và tiền tài để tiếp tục đến thăm nom Phượng Mỹ Mỹ nữa. Cũng không lâu sau thì tái sinh lại cho đến bây giờ. Chỉ sợ lúc ấy Phượng Mỹ Mỹ còn chưa trả hết khoản nợ của Tiêu Ngũ nữa.
Hạ Tưởng và Tiêu Ngũ kết thân với nhau năm sáu năm, vẫn là bạn bè tốt nhất.
Hắn cũng nhớ rõ trước kia Tiêu Ngũ đã có nói qua y là người ở thành phố An. Khi hắn được điều đến huyện An, bởi vì có nhiều việc quá nên thật sự không tính đến điều này. Hơn nữa lúc này huyện An còn chưa được thăng cấp lên thành thành phố An, cho nên hắn cũng không nghĩ ra được là huyện An kỳ thật không chỉ là nhà của Tiếu Giai mà còn là quê của Tiêu Ngũ.
Hôm nay vừa lúc nghe Tiêu Hà nói chuyện, là tiếng phổ thông có khẩu âm huyện An, lại thấy hình thức ông ta và Tiêu Ngũ có vài phần giống nhau, ký ức vốn đầy bụi phủ mờ của Hạ Tưởng đột nhiên lại sống lại. Trong đầu hắn lại thoáng hiện ra khuôn mặt của Tiêu Ngũ hơi hồn hậu mà lại có chút góc cạnh. Cho nên hắn mới không tự chủ được mà mở miệng hỏi thêm.
Hạ Tưởng thấy mấy người Lý Đinh Sơn đều nhìn hắn bằng ánh mắt kinh ngạc thì biết là mình có chút thất thố, liền cười cười:
- Khéo thật. Tôi có một bạn học cùng hồi Đại học tên là Tiêu Đội. Cậu ta có một người anh trai tên là Tiêu Ngũ, cũng đã từng là bộ đội đặc chủng cho nên tôi nhất thời kích động mới hỏi như thế. Lại nghĩ ra thì Tiêu Đội là người thành phố Bảo, không phải là người huyện An, thành ra là kích động nhầm rồi.
Hắn thuận miệng bịa ra một câu nói dối lấp liếm đi, lại còn cố ý hỏi Tiêu Hà:
- Chú Tiêu, chắc không phải là chú còn có một người con trai nữa tên là Tiêu Đội chứ hả?
Tiêu Hà cười ha hả:
- Không có! Có điều anh thật đúng là nói chuẩn. Năm đó tôi đã bảo nếu mà lại sinh một đứa con trai nữa thì sẽ đặt tên gọi là Tiêu Đội, đáng tiếc là không sinh nữa. Phó chủ tịch huyện Hạ thật đúng là có duyên với Tiêu Ngũ, tên hồi nhỏ của nó cũng gọi là Đội Ngũ.
Đối với chuyện bi thảm của người cả nhà Tiêu Ngũ, Hạ Tưởng vẫn canh cánh trong lòng. Vừa lúc bây giờ gặp được rồi, sẽ không thể không âm thầm giúp đỡ bọn họ một phen. Làm quen với Tiêu Ngũ sớm hơn một chút cũng là chuyện tốt. Cho nên hắn bảo:
- Đã có duyên thế thì hay là gọi Tiêu Ngũ lên đây cùng nhau uống chén rượu, mọi người làm quen với nhau đi. Được không, Bí thư Lý?
Lý Đinh Sơn đối với Hạ Tưởng vừa có sự coi trọng, lại vừa có sự từ ái như dành cho con cháu. Ông cũng không nghĩ nhiều Hạ Tưởng vì sao lại làm chuyện thừa thế này. Nếu Hạ Tưởng đã nguyện ý thì cứ để hắn đi. Cho nên ông gật đầu nói:
- Cũng tốt. Lão Tiêu, anh đi gọi Tiêu Ngũ lên đây ngồi một chút.
- Ài!
Tiêu Hà cao hứng, vẻ mặt hưng phấn. Có thể cùng ngồi ăn cơm với Bí thư huyện ủy và Phó chủ tịch huyện thế này là vinh quang lắm, cũng là chuyện tốt nghìn năm khó gặp. Ông ta xoa xoa tay, vui quá nên nói năng có chút lộn xộn:
- Bí thư Lý, Phó chủ tịch huyện Hạ, hai ngài chờ một chút, tôi, tôi, tôi đi một lúc về ngay.
Tiêu Hà nói là đi một lúc sẽ trở về, thật đúng là chân đi tay động, xuống lầu không đến một phút đồng hồ đã lại trở lại, vẻ mặt xấu hổ:
- Thằng ranh này không có phúc, chạy đi mất rồi tìm không được. Chờ lúc nào nó về, tôi nhất định bắt nó đến xin lỗi Bí thư Lý và Phó chủ tịch huyện Hạ.
Lý Đinh Sơn xua tay nói:
- Không cần đâu, đến đây cũng là để vui vẻ một chút thôi. Mang thức ăn lên ăn cơm.
Tiêu Hà thầm mắng Tiêu Ngũ một trận. Một cơ hội tốt mà cứ như thế bỏ lỡ mất rồi. Thật sự là đồ mất dạy, chẳng có phúc gì cả. Trong lòng ông ta còn tiếc hận hơn cả Tiêu Ngũ nữa.
Hạ Tưởng cũng không tiện biểu hiện quá mức thân thiết gấp gáp. Dù sao thì vẫn còn ở lại huyện An, ở gần Tiêu Ngũ, sớm muộn gì rồi cũng có cơ hội quen biết nhau, cho nên hắn cũng không nói thêm gì nữa.
Sau khi ăn cơm xong cùng trở lại trụ sở huyện ủy, hắn mới đi đến văn phòng của Lý Đinh Sơn. Phương Cách không chờ Lý Đinh Sơn phân phó đã chủ động nói:
- Có người đến báo cáo công tác thì cháu sẽ đỡ trước.
Văn phòng của Lý Đinh Sơn lớn hơn văn phòng của Hạ Tưởng không ít, trang hoàng cũng xa hoa hơn rất nhiều. Sau khi ngồi xuống, Lý Đinh Sơn đi thẳng vào vấn đề, nói:
- Hiện giờ cậu được phân công quản lý văn hóa, giáo dục, môi trường, phạm vi rất hẹp, không có chỗ mà vươn tay vươn chân, liệu có ý kiến gì không?
- Tạm thời thì chưa có, bởi vì cháu còn chưa nắm rõ thế cục ở huyện An, đang muốn nghe một chút ý kiến của Bí thư Lý.
Hạ Tưởng tuy rằng cũng biết một ít tình hình huyện An nhưng đều mới chỉ là nghe nói, độ chính xác còn phải giảm bớt đi.
- Tài nguyên du lịch của huyện An ở thành phố Yến còn lớn hơn mấy huyện chuyên về du lịch. Không tính đến xuất sắc, chỉ cần tương đối thôi là cũng có thể moi móc ra tiềm lực được. Về mặt nông nghiệp thì không được tốt lắm, dù cũng không tính là quá tồi, coi như mức trung bình. Đất đai ở phía tây và phía nam khá là phì nhiêu, gieo trồng được không ít cây cối kinh tế. Ví như cây hạch đào và quả hồng làm cho nông dân địa phương có thu nhập coi như không tồi. Nhưng đất đai ở vùng trung tâm và phía bắc thì hơi khô cằn, hơn nữa điều kiện kém, trên cơ bản là nhờ trời cho thôi.
Lý Đinh Sơn xem ra đã dành không ít công phu, nói đến tình hình huyện An thuộc như lòng bàn tay.
- Tổng thể mà nói, tình hình hiện giờ của huyện An là nửa vời, nếu như không chờ đợi cái gì thì vô dụng nhưng trông mong thì cũng chỉ thêm phần kinh nghiệm lý lịch thôi. Cho dù tôi không làm một việc gì cả cũng có thể lấy được một phần chiến tích, nhưng nếu muốn đẩy kinh tế huyện An lên một bậc thang nữa, muốn tạo ra một phen thành tích mới thì cũng không dễ dàng gì.
Nói xong, Lý Đinh Sơn lại tự giễu, cười cười:
- Bảo sao đến cả cấp trên ở Bắc Kinh cũng có thể chú ý đến huyện An. Thật đúng là một nơi an ổn để có thể có thêm kinh nghiệm lý lịch.
Hạ Tưởng không nói gì một lúc lâu. Hắn không biết nên nói như thế nào. Công bằng mà nói, nếu đã đến huyện An, lại là Phó chủ tịch huyện, hắn còn có ý tưởng tạo phúc cho một phương. Nhưng sự thật là hắn chỉ là một Phó chủ tịch huyện được phân công quản lý văn hóa, giáo dục, môi trường. Chiêu thương thu hút đầu tư hay là công nghiệp nông nghiệp cũng không thuộc phần hắn quản lý. Hơn nữa Lý Đinh Sơn cũng làm ở huyện An không lâu. Một khi Lý Đinh Sơn được điều chuyển đến thành phố Yến, mất đi sự ủng hộ của Bí thư thì người vốn đang bên lề như hắn có lẽ cũng chỉ có phần ăn không ngồi rồi.
Lý tưởng thì lúc nào chả tốt đẹp, chỉ có sự thật là trần trụi lạnh lẽo như băng, không cho phép có chút ảo tưởng nào. Cho dù có Trần Phong và Tào Vĩnh Quốc ở thành phố ủng hộ, cũng là núi cao đường xa, còn không bằng được sự ủng hộ trực tiếp của Bí thư huyện ủy Lý Đinh Sơn này.
Nhưng nếu như để hắn ở huyện An để kiếm thêm kinh nghiệm thành tích cho lý lịch thì hiển nhiên cũng không phải là tính cách của hắn. Hắn vẫn chưa tới cái tuổi phải gom góp lý lịch như thế. Hắn đang ở tuổi đang lớn, đang muốn vươn mạnh tay chân, phải tranh thủ ưu thế của mình để có cống hiến gì xứng đáng với nhân dân huyện An chứ. Làm sao có thể tình nguyện sống được chăng hay chớ hàng ngày được.
- Các thường vụ huyện ủy của huyện An có lai lịch thế nào?
Hạ Tưởng đoán rằng Lý Đinh Sơn có vết xe đổ ở huyện Bá, sau khi đến huyện An, chắc chắn việc đầu tiên phải làm chính là thăm dò hậu trường và bối cảnh của hơn mười vị thường ủy của huyện An.
Lý Đinh Sơn nở một nụ cười hàm súc:
- Tiểu Hạ, trí tuệ chính trị chín chắn không ít.
Ông cầm một trang giấy lên đưa cho Hạ Tưởng:
- Ở đây là một số tin tức mà tôi nắm rõ. Cậu xem đi rồi biết. Xem xong rồi nhớ hủy đi.
Trở lại văn phòng, Hạ Tưởng tĩnh tâm lại để xem bản danh sách mà Lý Đinh Sơn cho hắn.
Huyện An tổng cộng có mười ủy viên thường vụ. Ba người Lý Đinh Sơn, Khâu Tự Phong và Mai Hiểu Lâm thì đương nhiên không cần phải nói. Những người còn lại theo thứ tự lần lượt là Phó chủ tịch thường trực huyện Thịnh Đại, Bí thư đảng ủy công an Bình Cát, Chủ nhiệm Ủy ban kiểm tra kỷ luật Nghê Chính Phương, Trưởng ban Tổ chức cán bộ Vinh Chi Nữ, Trưởng ban Tuyên truyền Lạc Văn Tài, Trưởng ban Chỉ huy quân sự Khổng Kiếm, Chánh văn phòng huyện ủy Thái Nghị, Phó chủ tịch huyện Cường Giang Hải, Bí thư Đảng ủy xã Đán Bảo là Lệ Triều Sinh và Bí thư Đảng ủy xã Tam Thạch là Đoan Đại Khả.
Trên giấy, mấy cái tên Khâu Tự Phong, Mai Hiểu Lâm, Thái Nghị, Cường Giang Hải và Lạc Văn Tài đều được Lý Đinh Sơn dùng bút mực đỏ khoanh lại thành một nhóm. Hiển nhiên, năm người này là một phe. Bình Cát, Nghê Chính Phương, Khổng Kiếm được khoanh lại bằng nét bút mực xanh, có thể thấy được rằng ba người bọn họ là nhóm hòa bình ở giữa. Tên của Lệ Triều Sinh và Đoạn Đại Khải thì được bút đen tô đậm lên, đoán chừng là hai Bí thư Đảng ủy xã này đi lại khá gần gũi với nhau.
Trưởng ban tổ chức cán bộ Vinh Chi và Phó chủ tịch thường trực huyện Thịnh Đại, tên hai người này đều không có gì đặc biệt cả, phía sau lại đánh hai số thật to, xem ra Lý Đinh Sơn cũng không xem trọng gì lập trường của bọn họ. Hạ Tưởng xem một lúc rồi lấy bật lửa ra, đốt tờ giấy đi. Chỉ là một sự phân chia đơn giản, không đủ để nói lên vấn đề, nhưng ít ra cũng khiến cho lòng người hiểu rõ. Để làm được bản danh sách này, Lý Đinh Sơn cũng đã mất không ít công.
Đương nhiên mối quan hệ giao tế giữa con người với nhau là rất phức tạp, không thể chỉ đơn giản vạch vài cái là có thể phân chia được rành mạch. Hạ Tưởng thầm cười cười, có hậu trường mới chỉ là một khía cạnh thôi, còn thủ đoạn chính trị cao hay thấp mới là vô cùng mấu chốt. Bởi vì không có khả năng mọi chuyện đều bày rõ hết ra trên bề mặt. Chẳng ai là trẻ con cả, quan điểm chính trị bất đồng, cách thức chấp chính cũng không giống nhau, lại còn tính cách khác biệt nữa. Chỉ cần chỗ nào có người thì chỗ đó còn có sự mâu thuẫn.
Có đất quan trường thì còn có sự tranh đấu.
Hơn nữa Hạ Tưởng cũng hiểu được, so với Lưu Thế Hiên thì Khâu Tự Phong thân là thái tử đảng sẽ không thiếu tiền. Y đã không thiếu tiền thì sẽ không thể tìm ra nhược điểm của y ở các vấn đề về kinh tế được.
Hạ Tưởng nghĩ thầm rằng không biết rằng thủ đoạn chính trị của Khâu Tự Phong, có phải là trong sự cao minh thì còn có một chút nằm ngoài dự đoán của mọi người hay không.
Buổi chiều Hạ Tưởng nhận được thông báo, muốn hắn tham gia Hội nghị công tác của chính quyền.
Phòng họp ở ngay đầu tầng ba, lúc Hạ Tưởng cầm sổ đi đến thì bên trong phòng họp đã có một người rồi. Người này khoảng chừng bốn mươi tuổi, để kiểu đầu tóc húi cua hiếm thấy, mặt rất tròn, rất lớn, hơi béo, ngồi một chỗ mà rất có cảm giác uy vũ.
Thấy Hạ Tưởng tiến vào, y đứng lên, cười, khuôn mặt béo phị lập tức làm cho người ta có cảm giác vô cùng hòa ái.
- Cậu chắc chắn là Phó chủ tịch huyện Hạ mới tới hả? Tôi là Thịnh Đại, về sau chúng ta là đồng nghiệp rồi. Ngồi cạnh tôi đi.
Thịnh Đại thật ra bộ dạng lại khá thân thiện, Hạ Tưởng cũng nhiệt tình bắt tay y:
- Tôi mới tới huyện An, xin Phó chủ tịch huyện Thịnh giúp đỡ nhiều hơn.
Thịnh Đại khoát tay, giọng điệu không sao cả, nói:
- Huyện An không lớn, chẳng cần đến ba ngày là cậu sẽ quen thuộc tình hình hết thôi. Phó chủ tịch huyện Hạ được phân công quản lý văn hóa giáo dục và môi trường đúng không? Vậy thì rất dễ phát triển công tác. Văn hóa giáo dục và môi trường của huyện An có chút lạc hậu, không có việc gì lớn cả, khá là rảnh rỗi nhẹ nhàng đấy. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
Ở quan trường, công tác càng nhẹ nhàng thì càng có vẻ rời xa trung tâm quyền lực. Lời nói của Thịnh Đại là châm chọc hay là có ám chỉ khác? Hạ Tưởng nhìn khuôn mặt béo múp của y như có vẻ chân thành, nói chuyện lại có hàm nghĩa khác thì không khỏi thêm phần cảnh giác hơn.
Tiếp đó lại có bốn vị Phó chủ tịch huyện nữa tới. Ngoại trừ thường ủy Phó chủ tịch huyện Cường Giang Hải là có thái độ bình thường, còn ba người khác thì ở ngoài mặt xem như khách sáo, lại còn khen Hạ Tưởng vài câu kiểu như tuổi trẻ tài cao. Khâu Tự Phong là người cuối cùng đi vào phòng họp. Y vừa tiến vào, cũng không khách sáo ngồi xuống luôn, và đầu tiên là giơ tay ra chỉ vào Hạ Tưởng:
- Trước khi vào họp, chúng ta cùng hoan nghênh Phó chủ tịch huyện Hạ đến công tác ở huyện An đã!
Khâu Tự Phong dẫn đầu vỗ tay, mấy vị Phó chủ tịch huyện khác vỗ tay coi như là sôi nổi nhiệt tình.
Hạ Tưởng đứng lên, mặt mỉm cười, đều cúi đầu tỏ vẻ cảm tạ.
- Vì vấn đề thời gian chúng ta có ít cho nên sẽ không thể tổ chức liên hoan chào mừng Phó chủ tịch huyện Hạ được. Bây giờ vào họp thôi.
Khâu Tự Phong vẻ mặt nghiêm trọng, ánh mắt đảo qua trên người mỗi người, chính là biểu hiện ra sự uy nghiêm của một Chủ tịch huyện. Bỗng nhiên, y vỗ bàn đánh "bốp" một tiếng.
- Các đồng chí, tình hình rất nghiêm trọng. Triển vọng kinh tế huyện An không hề lạc quan! Trong quá trình cạnh tranh một số dự án đầu tư với bên huyện Cảnh, năng lực của một số cán bộ lãnh đạo cá biệt của chúng ta có hạn, làm việc bất lợi khiến cho cuối cùng tài chính lại chảy về phía huyện Cảnh hết. Nếu như hơn bốn mươi ngàn tiền đầu tư mà đưa tới được Khu du lịch Tam Thạch của huyện An chúng ta thì Khu du lịch Tam Thạch lập tức sẽ được nâng lên một tầm cao mới, có thể tiếp tục khai thác được phong cảnh nhiều hơn. Đáng tiếc chính là tài chính lại rót vào Khu du lịch Tam Thủy của huyện Cảnh. Và một khi Khu du lịch Tam Thủy của huyện Cảnh nhận được một khoản tài chính lớn như thế thì sẽ càng toàn diện hơn chúng ta. Vốn dĩ Khu du lịch Tam Thạch của chúng ta và Khu du lịch Tam Thủy đang là quan hệ cạnh tranh, giờ thì tốt rồi, tài chính chảy về phía đối thủ cạnh tranh, các vị nói xem hậu quả nghiêm trọng đến mức nào? Tôi nghĩ là chẳng bao lâu sau thì du khách đến Khu du lịch Tam Thạch sẽ giảm đi một nửa.
Người được gọi là lãnh đạo cá biệt hiển nhiên là Phó chủ tịch huyện Dương, người được phân công quản lý về du lịch.
Phó Chủ tịch huyện Dương bị Khâu Tự Phong điểm đích danh phê bình thì cúi đầu, không nói một lời. Ông cũng sắp đến tuổi về vườn, mái đầu cũng hoa râm rồi.
Thịnh Đại nói:
- Chủ tịch huyện Khâu, phải nói là việc kêu gọi đầu tư thất bại không thể đổ tất cả là tại vấn đề của một mình Phó chủ tịch huyện Dương được. Do ban bệ chính quyền chúng ta đã có sai lầm về mặt quyết sách, bản thân tôi làm thường vụ Phó chủ tịch huyện mà cũng quá lạc quan cho nên phán đoán tình thế sai lầm, không có ủng hộ lớn nhất về mặt chính sách ưu đãi.
Khâu Tự Phong lạnh lùng cắt ngang lời nói của Thịnh Đại:
- Lão Thịnh không cần nhiều lời. Trách nhiệm của ai thì chính là trách nhiệm thuộc về người đó. Hiện giờ vấn đề trọng yếu nhất đối với chính quyền chúng ta là ba điểm: ý nghĩ công tác, đoàn đội và sức chấp hành. Nói cách khác, điều đầu tiên chính là phương hướng nhìn xa, hoạch định chiến lược; điểm thứ hai là tham gia đoàn đội, xây dựng đội ngũ; điều thứ ba là đấu tranh nghiêm khắc, ác liệt. Chính là nếu người đã mang trách nhiệm, ý thức công tác đã xác nhận rõ ràng, tinh thần đoàn đội cũng có mà lại thất bại thì chứng tỏ là thất bại ở khâu sức chấp hành không đủ rồi. Sức chấp hành không đủ thì nguyên nhân là vì cái gì? Chính là vấn đề năng lực của một người.
Lời nói của Khâu Tự Phong đủ nặng nề, Phó chủ tịch huyện Dương không hề nói một lời, thân mình có chút run rẩy.
Hạ Tưởng mới đến, mặc dù không biết chân tướng sự việc, nhưng cũng nghe ra được bảy tám phần. Hắn nghĩ thầm rằng nếu như Khâu Tự Phong thật sự là đứng ở góc độ công tác mà phê bình Phó chủ tịch huyện Dương thì tuy lời nói nặng cũng không phải là chỉ trích quá nặng. Nhưng nếu như trong đó có tình cảm cá nhân, là bởi vì bất hòa với Phó chủ tịch huyện Dương mà mượn cơ hội chèn ép thì như thế có thể thấy được nhân phẩm của Khâu Tự Phong là như thế nào.
Nhưng thật ra, thái độ của Thịnh Đại lại ra ngoài dự liệu của hắn. Hiện giờ những cán bộ lãnh đạo có gan dám đứng ra gánh vác trách nhiệm của chính mình cũng rất ít, còn có gan đứng ra gánh vác một phần trách nhiệm của người khác thì lại càng ít hơn.