Mười mấy năm sau này chính là thời kỳ hưng thịnh của du lịch trong nước, nhưng cùng với việc lượng du khách tăng lên, một loạt vấn đề cũng xuất hiện theo. Rõ ràng nhất chính là chất lượng đồ ăn ở khu du lịch nhanh chóng suy giảm, cũng dẫn đến sự bất mãn của không ít du khách. Hạ Tưởng phòng ngừa chu đáo, không thể để cho khu du lịch Tam Thạch cũng lại đi vào lối mòn đó.
Nhâm Vu Hải không biết lôi từ đâu ra một quyển sổ nhỏ, trịnh trọng ghi chép lại hết những lời nói và dặn dò của Hạ Tưởng. Mặc dù Hạ Tưởng hiểu là Nhâm Vu Hải cũng ít nhiều là làm ra vẻ thế thôi, nhưng cái cảm giác được người ta coi trọng quả thật là không tồi. Hắn mỉm cười, Phó chủ tịch huyện tuy rằng cùng cấp với Chủ nhiệm văn phòng tổ cải tạo nhưng ở trong chính quyền thành phố, ai cũng là người đứng đầu. Hiện giờ đến trong huyện, tốt xấu cũng là quản lý ba mảng, văn hóa giáo dục, môi trường và du lịch, lời nói ra, không ít người cũng phải lắng nghe. Bảo sao mà Giang Thiên luôn nhìn hướng ra bên ngoài. Vẫn là chính mình tự làm chủ là cảm giác tốt nhất.
Ngàn nghề vạn nghiệp cũng đều phải xây dựng từ bước ban đầu, Hạ Tưởng được phân công quản lý văn hóa giáo dục, môi trường và du lịch. Tạm thời, du lịch xem như là đã giải quyết được một vấn đề khó khăn rồi. Về mặt văn hóa giáo dục và môi trường, tuy rằng tạm thời cũng không có chuyện gì lớn nhưng chuyện nhỏ thì liên tục không ngừng. Có vài trường học thu phí loạn, bị người nhà học sinh phản ánh tới Phòng Giáo dục, lại lọt vào tai Hạ Tưởng, Hạ Tưởng sẽ không thể không hỏi qua.
Về lĩnh vực vệ sinh môi trường, lại có vấn đề ở bệnh viện, đó là giá thuốc quá cao, y tá bác sĩ và người bệnh mâu thuẫn, vấn đề vi phạm thể chế không có cách nào giải quyết triệt để theo pháp luật được, chỉ có thể phát hiện đến đâu thì xử lý đến đó thôi.
Chốc cái đã đến giữa tháng năm, trong núi đã toàn là cảnh xuân về hoa nở, Hạ Tưởng còn chưa kịp quay về thành phố Yến thăm Tào Thù Lê thì Tào Thù Lê đã không chịu nổi nhớ nhung, chạy đến huyện An.
Có điều, cô không đến một mình mà là đi cùng Liên Nhược Hạm đến.
Liên Nhược Hạm thì Công viên Rừng Rậm bây giờ đã sắp hoàn thành, biệt thự ở giữa hồ cũng đã xong phần xây dựng thô, đang hoàn thiện và trang trí. Mặc dù hiện giờ Công viên Rừng Rậm còn chưa chính thức công khai với bên ngoài, nhưng vừa đến ngày nghỉ, ngày lễ là đã có rất nhiều người dân đến du ngoạn rồi, số lượng còn vượt xa cả tưởng tượng ban đầu. Liên Nhược Hạm làm một phép thử kinh doanh, cho phép khách đến tham quan du ngoạn một phần công viên đã hoàn thiện xong rồi. Thế là chỉ trong một thời gian ngắn, ở thành phố Yến đã lên cơn sốt đi Công viên Rừng Rậm chơi.
Dù sao thì thành phố Yến cũng là một thành phố đồng bằng. Tuy rằng thành phố Yến cách Thái Hành Sơn cũng không xa, nhưng trong thành phố không núi non, không suối nước, không rừng rậm. Bây giờ đột nhiên ở trong nội thành lại có một cánh rừng rậm xanh um tươi tốt, chẳng những cảnh trí u nhã, chim hót líu lo mà còn giao thông tiện lợi đầy đủ hết các loại phương tiện, còn tốt hơn rất nhiều so với những công viên đơn thuần thì dù chưa chính thức triển khai quảng cáo trên thị trường mà Công viên Rừng Rậm cũng đã khiến cho người ta chấn động. Mỗi ngày tính rẻ thì riêng tiền vé vào cửa thu vào đã đến hơn năm mươi ngàn tệ rồi. Có thể dự tính được chắc chắn là một khi công khai mở ra toàn bộ, hàng năm riêng doanh thu từ vé vào cửa cũng đã là một con số làm chấn động lòng người rồi.
Hai đại mỹ nữ kiên quyết tiến đến, Hạ Tưởng không dám chậm trễ, tự mình ra cổng trụ sở huyện ủy đón. Liên Nhược Hạm vừa mới đỗ được xe thì Tào Thù Lê đã chạy như bay xuống, không hề quan tâm đến chuyện gì khác, nhào vào trong lòng Hạ Tưởng, ra sức dụi đầu vào trong ngực hắn, thật lâu thật lâu không muốn rời ra.
Hạ Tưởng cũng dùng sức ôm thật chặt cô bé, hít mùi hương dễ chịu trên người cô, ánh mắt lại nhìn về Liên Nhược Hạm đang ở phía sau. Liên Nhược Hạm ngồi bên trong xe, chớp mắt, trong mắt có chút kinh ngạc, cũng có một tia đau thương nhàn nhạt. Hạ Tưởng nghĩ thầm rằng làm người đàn ông thật sự rất mệt mỏi, trong lòng ôm một người, ánh mắt còn nhìn về phía một người nữa, có phải là đàn ông đều có lòng tham không đáy?
Tào Thù Lê mặc một bộ đồ thể thao, vừa khéo lại phù hợp với khí hậu chợt ấm chợt lạnh của tháng năm ở trong núi. Lúc ôm cô, Hạ Tưởng cảm thấy trước ngực cô đầy đặn hơn trước một chút, hơn nữa, độ co dãn lại tăng thêm không ít thì nhỏ giọng nói với cô:
- Hình như em không ngừng dậy thì, các bộ phận liên tục phát triển.
Tào Thù Lê đỏ bừng mặt:
- Nói linh tinh cái gì đấy. Cẩn thận không để cho Liên tỷ tỷ nghe thấy thì ngượng lắm.
Hạ Tưởng thầm nghĩ, chỉ sợ là Liên Nhược Hạm sẽ không ngượng ngùng. Cô tùy hứng hơn mà cũng ghê gớm hơn và to gan hơn so với Tào Thù Lê.
Liên Nhược Hạm đỗ xe xong xuôi, từ trên xe bước xuống, thiếu chút nữa dọa cho Hạ Tưởng sợ nhảy dựng lên. Hóa ra cô ăn mặc theo kiểu cao bồi, gần giống như lần đầu tiên hai người gặp nhau ở vùng thảo nguyên của huyện Bá, thiếu mỗi quàng khăn lụa và đeo kính nữa thôi.
Liên Nhược Hạm bất mãn trừng mắt lườm Hạ Tưởng một cái:
- Làm sao hả? Em ăn mặc thế này thì anh có ý kiến gì? Đừng tưởng là anh trở thành Phó chủ tịch huyện là có thể ra oai thể hiện trước mặt con bé này đâu nhá. Anh cũng vẫn chỉ là anh thôi. Đừng mơ mà lên mặt.
Hạ Tưởng bất đắc dĩ cười nói:
- Anh cũng chỉ liếc mắt nhìn em một cái thôi đã bị em trút cục tức lên rồi. Thế là thế nào hả? Anh chưa nghĩ cái gì hết, toàn là em đa nghi thôi.
Tào Thù Lê bên cạnh le lưỡi:
- Lúc đi trên đường Liên tỷ tỷ đã nói, bộ quần áo này của chị ấy chắc chắn sẽ làm anh phải nhìn vài lần. Em còn không tin chứ. Không ngờ là chị ấy lại nói đúng rồi. Hạ Tưởng, bây giờ em càng ngày lại càng cảm thấy Liên tỷ tỷ còn hiểu anh hơn cả em nữa đó.
Là lời nói vô tình hay là cố ý thử? Trong lòng Hạ Tưởng không nhịn nổi tim đập dồn dập, sau đó, hắn lại ra vẻ như không có chuyện gì cả, nói:
- Đồng chí Liên Nhược Hạm có ưu điểm lớn nhất chính là giỏi về gây ra vấn đề chứ không phải là phát hiện vấn đề hay giải quyết vấn đề. Thế không phải gọi là hiểu anh, mà là cô ấy nói mò thì đoán trúng thôi.
Liên Nhược Hạm tức giận nói:
- Nói xong chưa? Nói xong rồi thì mời bọn em đi ăn cơm đi. Bọn em chưa ăn sáng, giờ đói bụng rồi.
Bây giờ mới gần 10 giờ rồi, ăn trưa thì hơi sớm, nhưng Liên Nhược Hạm đã nói thế thì Hạ Tưởng cũng đáp:
- Cũng được, có muốn lên lầu gặp Bí thư Lý trước một lúc rồi đi ăn cơm sau không?
Liên Nhược Hạm tùy hứng, trước kia có lẽ là sẽ làm theo ý mình, nhưng hiện giờ cô cũng làm bộ giữ ý trước mặt Hạ Tưởng. Nghe Hạ Tưởng nói thế, cô liếc mắt sang Tào Thù Lê:
- Cô bé Lê thấy thế nào?
Tào Thù Lê đương nhiên là nghe theo sự sắp xếp của Hạ Tưởng rồi.
Cả ba người cùng nhau đi lên lầu. Lúc đi đến góc rẽ cầu thang, vừa hay gặp phải Khâu Tự Phong đi từ trên lầu xuống.
Khâu Tự Phong vừa thấy mặt Hạ Tưởng đã nghiêm túc nói:
- Phó chủ tịch huyện Tiểu Hạ, nghe nói anh đang xây dựng một công trình dẫn nước ở Khu du lịch Tam Thạch. Bây giờ tiến triển thế nào rồi? Không phải là tôi phê bình cậu công tác không tích cực mà tôi nghe có người phản ánh nói cậu rất ít khi đến khu du lịch!
Nói là không phải phê bình mà giọng điệu lại cực kỳ nghiêm khắc.
Hạ Tưởng trong lòng đã thấy bực mình rồi. Từ thị trấn đến khu du lịch còn chưa có xe bus, hắn lại còn không có xe riêng đưa đón, chẳng lẽ lại tự đi bộ đến khu du lịch để thị sát à? Do vậy hắn nói:
- Chủ tịch Khâu phê bình thì tôi khiêm tốn thừa nhận. Nếu như từ thị trấn đến khu du lịch mà thông xe bus rồi thì tôi sẽ thường xuyên đến khu du lịch hơn. Bây giờ ba Phó chủ tịch huyện chỉ có mỗi một chiếc xe riêng. Mấy lần tôi cần đi đều là mượn xe của Trưởng phòng Nhâm bên Phòng du lịch. Cũng không tiện cứ mượn xe người ta dùng mãi.
Khâu Tự Phong nghe xong thực tế khó khăn, trên mặt còn không có một chút biểu tình nào, dường như không có xe là tại lỗi bởi Hạ Tưởng vậy:
- Trong thực tế công tác khó khăn là không thể tránh khỏi. Không thể cứ gặp khó khăn là lùi bước, phải nghĩ biện pháp giải quyết khó khăn chứ, có phải không?
Liên Nhược Hạm nghe xong, vẻ mặt không vui nói:
- Huyện An làm sao lại nghèo như thế, đến Phó chủ tịch huyện mà cũng không có một cái xe riêng? Làm sao không nói sớm, Phó chủ tịch huyện Hạ, anh đã cống hiến thật lớn cho Tập đoàn Viễn Cảnh chúng tôi, một chiếc xe thì là cái gì? Thôi vậy, giờ mua thì cũng không tới kịp, để cái Land Rover của tôi lại cho anh dùng. Muốn ngựa chạy mà không cho nó ăn thì chạy sao được?
Tào Thù Lê cũng vội vàng nói:
- Lần trước Thẩm Lập Xuân mời em thiết kế phương án, chi phí thiết kế mấy trăm ngàn, hay là tự bọn mình mua một chiếc?
Lời nói của Tào Thù Lê thì coi như còn uyển chuyển, chứ lời nói của Liên Nhược Hạm lại không hề dễ nghe. Khâu Tự Phong chú ý thể diện đã có chút không nhịn được, đang định nói lại vài câu thì bỗng nhiên trong đầu chợt lóe, nhớ ra cái gì đó, kinh hãi hỏi:
- Tập đoàn Viễn Cảnh? Tập đoàn Viễn Cảnh khai thác và phát triển Công viên Rừng Rậm ư? Xin hỏi cô là...?
Khâu Tự Phong lúc này mới chú ý tới hai người phía sau Hạ Tưởng. Tuy rằng y cũng đã gặp vô số mỹ nữ, nhưng Liên Nhược Hạm và Tào Thù Lê trước mắt đây thì một người đẹp như tiên nữ trên trời, một người lại thanh lịch động lòng người. Có thể nói, cả hai người đều là tuyệt đại giai nhân, cả hai vẻ đẹp cùng đồng thời xuất hiện, không thể không nói rằng khiến cho người ta nhất thời kinh diễm!
Liên Nhược Hạm không thèm để ý đến Khâu Tự Phong. Hạ Tưởng thấy cô lại ngang ngạnh lên rồi thì đành phải tự mình ra mặt giới thiệu:
- Chủ tịch huyện Khâu, vị này chính là Liên Nhược Hạm, tổng giám đốc của Tập đoàn Viễn Cảnh. Còn vị này là Tào Thù Lê, sinh viên của Học viện Kiến trúc. Cả hai người đều là bạn tôi, nghe nói là Khu du lịch Tam Thạch không tồi cho nên đến đây tham quan.
Khâu Tự Phong gật đầu, ánh mắt dừng lại thêm vài giây trên người Liên Nhược Hạm. Cuối cùng, y cũng lưu luyến không rời thu hồi ánh mắt, kéo Hạ Tưởng sang một bên, hạ giọng nói:
- Phó chủ tịch huyện Tiểu Hạ, Tập đoàn Viễn Cảnh khai thác và phát triển Công viên Rừng Rậm cực kỳ thành công. Hơn nữa, thực lực của Tập đoàn Viễn Cảnh cũng thuộc dạng tiên phong trong toàn bộ tỉnh Yến. Nếu như Tập đoàn Viễn Cảnh có hứng thú đầu tư vào Khu du lịch Tam Thạch thì ở huyện có thể đưa ra chính sách cực kỳ ưu đãi.
Hạ Tưởng thấy vẻ mặt Khâu Tự Phong có vẻ bức thiết thì thầm nghĩ, "Anh không phải là thái tử đảng ở Bắc Kinh sao? Tìm luôn mấy doanh nghiệp lớn từ Bắc Kinh đến đầu tư ở huyện An là có thể rất nhẹ nhàng giành được chiến tích rồi. Vì sao mà nhìn thấy Tập đoàn Viễn Cảnh còn giống như là sói đói nhìn thấy thịt vậy? Chẳng lẽ lai lịch thái tử đảng của Khâu Tự Phong là giả sao?"
Đương nhiên, ý nghĩ này chỉ lóe lên trong đầu Hạ Tưởng thôi. Đối với chuyện đầu tư mà Khâu Tự Phong nói, hắn cũng không xem trọng, cũng sẽ không đề cập đến với Liên Nhược Hạm. Cho nên hắn bảo:
- Tôi sẽ nói chuyện với Tổng giám đốc Liên. Có điều Tập đoàn Viễn Cảnh có quy hoạch lâu dài của bọn họ. Có tác động được bọn họ hay không thì tôi không dám cam đoan.
Trước lúc Khâu Tự Phong rời đi, còn làm bộ rộng lượng nói:
- Phó chủ tịch huyện Tiểu Hạ, cậu đi tìm Hứa Lương, bảo anh ta bất kể thế nào cũng phải sắp xếp cho cậu một cái xe riêng đi. Nói thật chứ khách hàng từ thành phố Yến đến huyện An mà thấy Phó chủ tịch huyện của huyện An chúng ta còn không có cả xe riêng thì còn ý kiến gì đến chuyện đầu tư nữa.
Liên Nhược Hạm muốn phản bác luôn vài câu nhưng lại bị Tào Thù Lê ngăn lại. Tào Thù Lê nhỏ giọng nói:
- Đừng làm quá, để cho Chủ tịch huyện Khâu xuống đài không được. Dù sao thì anh ta cũng là người lãnh đạo trực tiếp của Hạ Tưởng, vẫn phải để mặt mũi cho anh ta.
Hạ Tưởng còn không thèm đi tìm Hứa Lương để lấy xe, Liên Nhược Hạm và Tào Thù Lê đến huyện An với tư cách cá nhân, hắn càng muốn cá nhân đón tiếp các cô thôi chứ không phải kinh động đến người khác.
Tới trên lầu gặp mặt với Lý Đinh Sơn.
Tào Thù Lê và Lý Đinh Sơn xem như là người quen rồi. Cô cười chào hỏi Lý Đinh Sơn:
- Cháu chào chú Lý. Hồi tết làm sao chú không tới nhà chơi? Ba cháu còn cứ nhắc chú mãi.
Lý Đinh Sơn vô cùng thích cô bé Thù Lê láu lỉnh khéo ăn khéo nói này, trong ánh mắt tràn ngập vẻ từ ái, yêu thương:
- Lúc tết nhất lắm chuyện linh tinh lằng nhằng nên không có cơ hội đến thăm Phó thị trưởng Tào. Bây giờ ở huyện An, cách thành phố Yến cũng gần, có thời gian nhất định phải đến thăm.
Ông cũng nói với Liên Nhược Hạm:
- Tổng giám đốc Liên có thể đến thăm thú vài nơi ở huyện An. So với huyện Bá thì môi trường đầu tư ở huyện An tốt hơn rất nhiều, cũng có rất nhiều dự án có thể thu hồi vốn đầu tư nhanh. Nếu như Tổng giám đốc Liên cảm thấy hứng thú, có thể trực tiếp bàn bạc với Tiểu Hạ.
Liên Nhược Hạm đối với Lý Đinh Sơn thì xa cách chứ không nhiệt tình như Tào Thù Lê. Cô chỉ thản nhiên cười nói:
- Nếu phù hợp thì tôi sẽ nói chuyện với Phó chủ tịch huyện Hạ. Có điều trong quy hoạch ngắn hạn và quy hoạch dài hạn của Tập đoàn Viễn Cảnh, cũng không cân nhắc đầu tư thêm ở thành phố Yến.
Lý Đinh Sơn thấy Liên Nhược Hạm không có mấy hứng thú thì cũng không miễn cưỡng:
- Không sao cả, đến đây rồi là khách, cứ để Tiểu Hạ đưa Tổng giám đốc Liên đi thăm thú các nơi.
Lý Đinh Sơn mặc dù không ở huyện An trong một thời gian dài nữa, nhưng ông thực sự muốn làm ra thành tích. Bởi vì bước tiếp theo phải tăng lên một cấp, không có một chiến tích đáng nể trong tay thì cho dù hậu trường có vững vàng hơn đi nữa, đến địa phương nào nói chuyện cũng không đủ kiên cường. Hiện giờ về mặt chính trị, ông đã trưởng thành lên không ít so với khi ở huyện Bá, khát vọng thành tích cũng mạnh mẽ hơn rất nhiều..
Phương Cách nhân cơ hội kéo Hạ Tưởng sang một bên, nói bằng giọng điệu vô cùng hâm mộ:
- Hạ ca, quả thật là anh làm cho người ta chấn động rồi. Vừa ra tay là vớ luôn được hai đại mỹ nhân. Đúng là dọa chết người ta không cần đền mạng. Cô nào là bạn gái của anh đấy? Nhất định là Tào Thù Lê. Cô bé ấy nhu thuận, dịu dàng, vừa nhìn đã thấy đúng là mẫu vợ hiền dâu thảo.
Tào Thù Lê thật đúng là có lực hấp dẫn, Phương Cách lần đầu tiên gặp cả Tào Thù Lê và Liên Nhược Hạm, mới tiếp xúc sơ sơ mà đã có hảo cảm với Tào Thù Lê rồi. Cô bé này thật là dễ làm cho người ta yêu thích.
Hạ Tưởng đánh tan ngay ảo tưởng của cậu ta, đả kích mạnh mẽ:
- Cậu là thư ký của Bí thư Lý, sau này phải chú ý hình tượng, đừng có vừa nhìn thấy người đẹp là đã không bước đi nổi rồi.
Phương Cách kêu oan:
- Em cũng chỉ thỉnh thoảng lộ ra tí bản sắc anh hùng trước mặt anh thôi. Chứ bình thường trước mặt mọi người bên ngoài em thực sự nghiêm túc mà Anh đừng có nhỏ mọn. Hai mỹ nữ này đẹp thì đẹp, nhưng mà không phải sở trường của em. Em vẫn thích Mai Hiểu Lâm cơ.
Lý Đinh Sơn muốn đặt cơm bữa trưa, Tào Thù Lê không nói gì, nhìn về phía Hạ Tưởng. Hạ Tưởng vốn định đồng ý, Liên Nhược Hạm lại mở miệng từ chối nhã nhặn, nói với Lý Đinh Sơn thật uyển chuyển:
- Cảm ơn ý tốt của Bí thư Lý, nhưng mà tôi với Thù Lê là đi du lịch thôi, không muốn làm phiền Bí thư Lý. Bí thư Lý nhiều công việc, cứ để Hạ Tưởng đi cùng chúng tôi là được rồi.
Lý Đinh Sơn cũng không miễn cưỡng:
- Được rồi, thế Tiểu Hạ tiếp đón hai vị khách này chu đáo nhé. Tôi không tiễn mọi người nữa.
Hạ Tưởng nhìn ra hình như Liên Nhược Hạm không có nhiều hảo cảm với Lý Đinh Sơn. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
Hạ Tưởng đưa Tào Thù Lê và Liên Nhược Hạm đến Nhà hàng Thường Sơn ăn cơm.
Nhắc tới cũng lạ, lần trước sau khi muốn gặp mặt Tiêu Ngũ mà không được, gần đây hắn cũng không có cơ hội lại đến Nhà hàng Thường Sơn ăn cơm nữa, còn chưa gặp mặt Tiêu Ngũ một lần nào.
Mấy người vừa vào cửa thì Tiêu Hà đã phát hiện ra Hạ Tưởng, vội chạy ra đón:
- Phó chủ tịch huyện Hạ đã đến rồi ư? Mau lên lầu, xin mời.
Hạ Tưởng xua tay nói:
- Chú Tiêu đừng gọi cháu là Phó chủ tịch huyện Hạ, cứ bảo cháu là Tiểu Hạ đi. Đúng rồi, Tiêu Ngũ có ở nhà không?
Hạ Tưởng đã nói như thế thì Tiêu Hà cũng không dám tránh né, lại cũng không dám gọi hắn là Tiểu Hạ, liên tục cười không ngừng nói:
- Thật đúng là không khéo. Phó chủ tịch huyện Hạ, thằng con tôi hôm nay lại đi ra ngoài rồi. Nó thật đúng là không có phúc gì cả. Thế hôm nay cậu muốn ăn gì?
Tiêu Hà không dám nhìn Tào Thù Lê và Liên Nhược Hạm nhiều, trong lòng thầm nghĩ: "Phó chủ tịch huyện Hạ thật đúng là được đấy, không ngờ lại quen được cô gái xinh như thế. Cũng không biết là cô nào là bạn gái của cậu ta nữa? Mà nghĩ cũng đúng thôi, Phó chủ tịch huyện Tiểu Hạ người ta lớn lên có cốt cách, tuổi còn trẻ mà đã là Phó chủ tịch huyện rồi. Con người có bản lĩnh như thế, bạn gái không đẹp mới là lạ ấy. Có điều là hai cô này thật là xinh đẹp quá thể đi, thật đúng là hiếm có khó tìm. Cũng không biết là Phó chủ tịch huyện Tiểu Hạ có phải lo lắng không nữa. Bây giờ những người có bản lĩnh đều có chính thất và phòng nhì. Liệu Phó chủ tịch huyện Hạ có thu cả hai cô này không nhỉ?"
Nếu Hạ Tưởng mà biết suy nghĩ của Tiêu Hà thì nhất định sẽ coi ông ta là tri kỷ, thể nào cũng phải mời ông ta uống một chén mới được.
Gọi thức ăn xong, Tiêu Hà đã đi xuống sắp xếp rồi, Liên Nhược Hạm mới ngắm nhìn bốn phía, khẽ gật đầu:
- Huyện An quả thực là giàu có hơn huyện Bá một chút. Nhà hàng Thường Sơn này cũng khá là ổn.
Nói đến nhà hàng, Hạ Tưởng lại nhớ tới chuyện Sở Tử Cao muốn mở nhà hàng ăn uống ở Công viên Rừng Rậm, liền hỏi:
- Sở Tử Cao đã xây được nhà hàng ăn uống ở Công viên Rừng Rậm chưa? Định gọi tên là gì?
Lần trước Hạ Tưởng đã giành thời gian nói với Liên Nhược Hạm rồi. Liên Nhược Hạm cũng biết Sở Tử Cao, mặc dù ấn tượng với y rất bình thường, nhưng bởi vì là nể mặt Hạ Tưởng cho nên cũng thuận miệng đáp ứng, còn đồng ý để cho Sở Tử Cao thoải mái tự chọn một địa điểm tốt. Sở Tử Cao mừng rơi nước mắt, đến Công viên Rừng Rậm lùng sục hai ngày trời, cuối cùng chọn được một chỗ đất tốt, tìm đội thi công xây một nhà hàng nhỏ ba tầng.
Đội thi công xây dựng cũng là Hạ Tưởng giới thiệu cho y, chính là một đội của Công ty xây dựng số 2 của anh rể Giang Thiên.
- Đang chuẩn bị khai trương, trang hoàng dung tục, tên kêu lại càng tục nữa. Gọi là Sâm Lâm Cư. Liên Nhược Hạm không có nổi một chút hứng thú nào với cái nhà hàng của Sở Tử Cao, cũng không thể hiểu nổi vì sao Hạ Tưởng lại đi giúp gã.
- Chẳng qua chỉ là một gã buôn bán tục tằn không chịu được. Anh lấy được cái gì tốt từ gã mà lúc nào cũng giúp gã thế?
Mười mấy năm sau này chính là thời kỳ hưng thịnh của du lịch trong nước, nhưng cùng với việc lượng du khách tăng lên, một loạt vấn đề cũng xuất hiện theo. Rõ ràng nhất chính là chất lượng đồ ăn ở khu du lịch nhanh chóng suy giảm, cũng dẫn đến sự bất mãn của không ít du khách. Hạ Tưởng phòng ngừa chu đáo, không thể để cho khu du lịch Tam Thạch cũng lại đi vào lối mòn đó.
Nhâm Vu Hải không biết lôi từ đâu ra một quyển sổ nhỏ, trịnh trọng ghi chép lại hết những lời nói và dặn dò của Hạ Tưởng. Mặc dù Hạ Tưởng hiểu là Nhâm Vu Hải cũng ít nhiều là làm ra vẻ thế thôi, nhưng cái cảm giác được người ta coi trọng quả thật là không tồi. Hắn mỉm cười, Phó chủ tịch huyện tuy rằng cùng cấp với Chủ nhiệm văn phòng tổ cải tạo nhưng ở trong chính quyền thành phố, ai cũng là người đứng đầu. Hiện giờ đến trong huyện, tốt xấu cũng là quản lý ba mảng, văn hóa giáo dục, môi trường và du lịch, lời nói ra, không ít người cũng phải lắng nghe. Bảo sao mà Giang Thiên luôn nhìn hướng ra bên ngoài. Vẫn là chính mình tự làm chủ là cảm giác tốt nhất.
Ngàn nghề vạn nghiệp cũng đều phải xây dựng từ bước ban đầu, Hạ Tưởng được phân công quản lý văn hóa giáo dục, môi trường và du lịch. Tạm thời, du lịch xem như là đã giải quyết được một vấn đề khó khăn rồi. Về mặt văn hóa giáo dục và môi trường, tuy rằng tạm thời cũng không có chuyện gì lớn nhưng chuyện nhỏ thì liên tục không ngừng. Có vài trường học thu phí loạn, bị người nhà học sinh phản ánh tới Phòng Giáo dục, lại lọt vào tai Hạ Tưởng, Hạ Tưởng sẽ không thể không hỏi qua.
Về lĩnh vực vệ sinh môi trường, lại có vấn đề ở bệnh viện, đó là giá thuốc quá cao, y tá bác sĩ và người bệnh mâu thuẫn, vấn đề vi phạm thể chế không có cách nào giải quyết triệt để theo pháp luật được, chỉ có thể phát hiện đến đâu thì xử lý đến đó thôi.
Chốc cái đã đến giữa tháng năm, trong núi đã toàn là cảnh xuân về hoa nở, Hạ Tưởng còn chưa kịp quay về thành phố Yến thăm Tào Thù Lê thì Tào Thù Lê đã không chịu nổi nhớ nhung, chạy đến huyện An.
Có điều, cô không đến một mình mà là đi cùng Liên Nhược Hạm đến.
Liên Nhược Hạm thì Công viên Rừng Rậm bây giờ đã sắp hoàn thành, biệt thự ở giữa hồ cũng đã xong phần xây dựng thô, đang hoàn thiện và trang trí. Mặc dù hiện giờ Công viên Rừng Rậm còn chưa chính thức công khai với bên ngoài, nhưng vừa đến ngày nghỉ, ngày lễ là đã có rất nhiều người dân đến du ngoạn rồi, số lượng còn vượt xa cả tưởng tượng ban đầu. Liên Nhược Hạm làm một phép thử kinh doanh, cho phép khách đến tham quan du ngoạn một phần công viên đã hoàn thiện xong rồi. Thế là chỉ trong một thời gian ngắn, ở thành phố Yến đã lên cơn sốt đi Công viên Rừng Rậm chơi.
Dù sao thì thành phố Yến cũng là một thành phố đồng bằng. Tuy rằng thành phố Yến cách Thái Hành Sơn cũng không xa, nhưng trong thành phố không núi non, không suối nước, không rừng rậm. Bây giờ đột nhiên ở trong nội thành lại có một cánh rừng rậm xanh um tươi tốt, chẳng những cảnh trí u nhã, chim hót líu lo mà còn giao thông tiện lợi đầy đủ hết các loại phương tiện, còn tốt hơn rất nhiều so với những công viên đơn thuần thì dù chưa chính thức triển khai quảng cáo trên thị trường mà Công viên Rừng Rậm cũng đã khiến cho người ta chấn động. Mỗi ngày tính rẻ thì riêng tiền vé vào cửa thu vào đã đến hơn năm mươi ngàn tệ rồi. Có thể dự tính được chắc chắn là một khi công khai mở ra toàn bộ, hàng năm riêng doanh thu từ vé vào cửa cũng đã là một con số làm chấn động lòng người rồi.
Hai đại mỹ nữ kiên quyết tiến đến, Hạ Tưởng không dám chậm trễ, tự mình ra cổng trụ sở huyện ủy đón. Liên Nhược Hạm vừa mới đỗ được xe thì Tào Thù Lê đã chạy như bay xuống, không hề quan tâm đến chuyện gì khác, nhào vào trong lòng Hạ Tưởng, ra sức dụi đầu vào trong ngực hắn, thật lâu thật lâu không muốn rời ra.
Hạ Tưởng cũng dùng sức ôm thật chặt cô bé, hít mùi hương dễ chịu trên người cô, ánh mắt lại nhìn về Liên Nhược Hạm đang ở phía sau. Liên Nhược Hạm ngồi bên trong xe, chớp mắt, trong mắt có chút kinh ngạc, cũng có một tia đau thương nhàn nhạt. Hạ Tưởng nghĩ thầm rằng làm người đàn ông thật sự rất mệt mỏi, trong lòng ôm một người, ánh mắt còn nhìn về phía một người nữa, có phải là đàn ông đều có lòng tham không đáy?
Tào Thù Lê mặc một bộ đồ thể thao, vừa khéo lại phù hợp với khí hậu chợt ấm chợt lạnh của tháng năm ở trong núi. Lúc ôm cô, Hạ Tưởng cảm thấy trước ngực cô đầy đặn hơn trước một chút, hơn nữa, độ co dãn lại tăng thêm không ít thì nhỏ giọng nói với cô:
- Hình như em không ngừng dậy thì, các bộ phận liên tục phát triển.
Tào Thù Lê đỏ bừng mặt:
- Nói linh tinh cái gì đấy. Cẩn thận không để cho Liên tỷ tỷ nghe thấy thì ngượng lắm.
Hạ Tưởng thầm nghĩ, chỉ sợ là Liên Nhược Hạm sẽ không ngượng ngùng. Cô tùy hứng hơn mà cũng ghê gớm hơn và to gan hơn so với Tào Thù Lê.
Liên Nhược Hạm đỗ xe xong xuôi, từ trên xe bước xuống, thiếu chút nữa dọa cho Hạ Tưởng sợ nhảy dựng lên. Hóa ra cô ăn mặc theo kiểu cao bồi, gần giống như lần đầu tiên hai người gặp nhau ở vùng thảo nguyên của huyện Bá, thiếu mỗi quàng khăn lụa và đeo kính nữa thôi.
Liên Nhược Hạm bất mãn trừng mắt lườm Hạ Tưởng một cái:
- Làm sao hả? Em ăn mặc thế này thì anh có ý kiến gì? Đừng tưởng là anh trở thành Phó chủ tịch huyện là có thể ra oai thể hiện trước mặt con bé này đâu nhá. Anh cũng vẫn chỉ là anh thôi. Đừng mơ mà lên mặt.
Hạ Tưởng bất đắc dĩ cười nói:
- Anh cũng chỉ liếc mắt nhìn em một cái thôi đã bị em trút cục tức lên rồi. Thế là thế nào hả? Anh chưa nghĩ cái gì hết, toàn là em đa nghi thôi.
Tào Thù Lê bên cạnh le lưỡi:
- Lúc đi trên đường Liên tỷ tỷ đã nói, bộ quần áo này của chị ấy chắc chắn sẽ làm anh phải nhìn vài lần. Em còn không tin chứ. Không ngờ là chị ấy lại nói đúng rồi. Hạ Tưởng, bây giờ em càng ngày lại càng cảm thấy Liên tỷ tỷ còn hiểu anh hơn cả em nữa đó.
Là lời nói vô tình hay là cố ý thử? Trong lòng Hạ Tưởng không nhịn nổi tim đập dồn dập, sau đó, hắn lại ra vẻ như không có chuyện gì cả, nói:
- Đồng chí Liên Nhược Hạm có ưu điểm lớn nhất chính là giỏi về gây ra vấn đề chứ không phải là phát hiện vấn đề hay giải quyết vấn đề. Thế không phải gọi là hiểu anh, mà là cô ấy nói mò thì đoán trúng thôi.
Liên Nhược Hạm tức giận nói:
- Nói xong chưa? Nói xong rồi thì mời bọn em đi ăn cơm đi. Bọn em chưa ăn sáng, giờ đói bụng rồi.
Bây giờ mới gần 10 giờ rồi, ăn trưa thì hơi sớm, nhưng Liên Nhược Hạm đã nói thế thì Hạ Tưởng cũng đáp:
- Cũng được, có muốn lên lầu gặp Bí thư Lý trước một lúc rồi đi ăn cơm sau không?
Liên Nhược Hạm tùy hứng, trước kia có lẽ là sẽ làm theo ý mình, nhưng hiện giờ cô cũng làm bộ giữ ý trước mặt Hạ Tưởng. Nghe Hạ Tưởng nói thế, cô liếc mắt sang Tào Thù Lê:
- Cô bé Lê thấy thế nào?
Tào Thù Lê đương nhiên là nghe theo sự sắp xếp của Hạ Tưởng rồi.
Cả ba người cùng nhau đi lên lầu. Lúc đi đến góc rẽ cầu thang, vừa hay gặp phải Khâu Tự Phong đi từ trên lầu xuống.
Khâu Tự Phong vừa thấy mặt Hạ Tưởng đã nghiêm túc nói:
- Phó chủ tịch huyện Tiểu Hạ, nghe nói anh đang xây dựng một công trình dẫn nước ở Khu du lịch Tam Thạch. Bây giờ tiến triển thế nào rồi? Không phải là tôi phê bình cậu công tác không tích cực mà tôi nghe có người phản ánh nói cậu rất ít khi đến khu du lịch!
Nói là không phải phê bình mà giọng điệu lại cực kỳ nghiêm khắc.
Hạ Tưởng trong lòng đã thấy bực mình rồi. Từ thị trấn đến khu du lịch còn chưa có xe bus, hắn lại còn không có xe riêng đưa đón, chẳng lẽ lại tự đi bộ đến khu du lịch để thị sát à? Do vậy hắn nói:
- Chủ tịch Khâu phê bình thì tôi khiêm tốn thừa nhận. Nếu như từ thị trấn đến khu du lịch mà thông xe bus rồi thì tôi sẽ thường xuyên đến khu du lịch hơn. Bây giờ ba Phó chủ tịch huyện chỉ có mỗi một chiếc xe riêng. Mấy lần tôi cần đi đều là mượn xe của Trưởng phòng Nhâm bên Phòng du lịch. Cũng không tiện cứ mượn xe người ta dùng mãi.
Khâu Tự Phong nghe xong thực tế khó khăn, trên mặt còn không có một chút biểu tình nào, dường như không có xe là tại lỗi bởi Hạ Tưởng vậy:
- Trong thực tế công tác khó khăn là không thể tránh khỏi. Không thể cứ gặp khó khăn là lùi bước, phải nghĩ biện pháp giải quyết khó khăn chứ, có phải không?
Liên Nhược Hạm nghe xong, vẻ mặt không vui nói:
- Huyện An làm sao lại nghèo như thế, đến Phó chủ tịch huyện mà cũng không có một cái xe riêng? Làm sao không nói sớm, Phó chủ tịch huyện Hạ, anh đã cống hiến thật lớn cho Tập đoàn Viễn Cảnh chúng tôi, một chiếc xe thì là cái gì? Thôi vậy, giờ mua thì cũng không tới kịp, để cái Land Rover của tôi lại cho anh dùng. Muốn ngựa chạy mà không cho nó ăn thì chạy sao được?
Tào Thù Lê cũng vội vàng nói:
- Lần trước Thẩm Lập Xuân mời em thiết kế phương án, chi phí thiết kế mấy trăm ngàn, hay là tự bọn mình mua một chiếc?
Lời nói của Tào Thù Lê thì coi như còn uyển chuyển, chứ lời nói của Liên Nhược Hạm lại không hề dễ nghe. Khâu Tự Phong chú ý thể diện đã có chút không nhịn được, đang định nói lại vài câu thì bỗng nhiên trong đầu chợt lóe, nhớ ra cái gì đó, kinh hãi hỏi:
- Tập đoàn Viễn Cảnh? Tập đoàn Viễn Cảnh khai thác và phát triển Công viên Rừng Rậm ư? Xin hỏi cô là...?
Khâu Tự Phong lúc này mới chú ý tới hai người phía sau Hạ Tưởng. Tuy rằng y cũng đã gặp vô số mỹ nữ, nhưng Liên Nhược Hạm và Tào Thù Lê trước mắt đây thì một người đẹp như tiên nữ trên trời, một người lại thanh lịch động lòng người. Có thể nói, cả hai người đều là tuyệt đại giai nhân, cả hai vẻ đẹp cùng đồng thời xuất hiện, không thể không nói rằng khiến cho người ta nhất thời kinh diễm!
Liên Nhược Hạm không thèm để ý đến Khâu Tự Phong. Hạ Tưởng thấy cô lại ngang ngạnh lên rồi thì đành phải tự mình ra mặt giới thiệu:
- Chủ tịch huyện Khâu, vị này chính là Liên Nhược Hạm, tổng giám đốc của Tập đoàn Viễn Cảnh. Còn vị này là Tào Thù Lê, sinh viên của Học viện Kiến trúc. Cả hai người đều là bạn tôi, nghe nói là Khu du lịch Tam Thạch không tồi cho nên đến đây tham quan.
Khâu Tự Phong gật đầu, ánh mắt dừng lại thêm vài giây trên người Liên Nhược Hạm. Cuối cùng, y cũng lưu luyến không rời thu hồi ánh mắt, kéo Hạ Tưởng sang một bên, hạ giọng nói:
- Phó chủ tịch huyện Tiểu Hạ, Tập đoàn Viễn Cảnh khai thác và phát triển Công viên Rừng Rậm cực kỳ thành công. Hơn nữa, thực lực của Tập đoàn Viễn Cảnh cũng thuộc dạng tiên phong trong toàn bộ tỉnh Yến. Nếu như Tập đoàn Viễn Cảnh có hứng thú đầu tư vào Khu du lịch Tam Thạch thì ở huyện có thể đưa ra chính sách cực kỳ ưu đãi.
Hạ Tưởng thấy vẻ mặt Khâu Tự Phong có vẻ bức thiết thì thầm nghĩ, "Anh không phải là thái tử đảng ở Bắc Kinh sao? Tìm luôn mấy doanh nghiệp lớn từ Bắc Kinh đến đầu tư ở huyện An là có thể rất nhẹ nhàng giành được chiến tích rồi. Vì sao mà nhìn thấy Tập đoàn Viễn Cảnh còn giống như là sói đói nhìn thấy thịt vậy? Chẳng lẽ lai lịch thái tử đảng của Khâu Tự Phong là giả sao?"
Đương nhiên, ý nghĩ này chỉ lóe lên trong đầu Hạ Tưởng thôi. Đối với chuyện đầu tư mà Khâu Tự Phong nói, hắn cũng không xem trọng, cũng sẽ không đề cập đến với Liên Nhược Hạm. Cho nên hắn bảo:
- Tôi sẽ nói chuyện với Tổng giám đốc Liên. Có điều Tập đoàn Viễn Cảnh có quy hoạch lâu dài của bọn họ. Có tác động được bọn họ hay không thì tôi không dám cam đoan.
Trước lúc Khâu Tự Phong rời đi, còn làm bộ rộng lượng nói:
- Phó chủ tịch huyện Tiểu Hạ, cậu đi tìm Hứa Lương, bảo anh ta bất kể thế nào cũng phải sắp xếp cho cậu một cái xe riêng đi. Nói thật chứ khách hàng từ thành phố Yến đến huyện An mà thấy Phó chủ tịch huyện của huyện An chúng ta còn không có cả xe riêng thì còn ý kiến gì đến chuyện đầu tư nữa.
Liên Nhược Hạm muốn phản bác luôn vài câu nhưng lại bị Tào Thù Lê ngăn lại. Tào Thù Lê nhỏ giọng nói:
- Đừng làm quá, để cho Chủ tịch huyện Khâu xuống đài không được. Dù sao thì anh ta cũng là người lãnh đạo trực tiếp của Hạ Tưởng, vẫn phải để mặt mũi cho anh ta.
Hạ Tưởng còn không thèm đi tìm Hứa Lương để lấy xe, Liên Nhược Hạm và Tào Thù Lê đến huyện An với tư cách cá nhân, hắn càng muốn cá nhân đón tiếp các cô thôi chứ không phải kinh động đến người khác.
Tới trên lầu gặp mặt với Lý Đinh Sơn.
Tào Thù Lê và Lý Đinh Sơn xem như là người quen rồi. Cô cười chào hỏi Lý Đinh Sơn:
- Cháu chào chú Lý. Hồi tết làm sao chú không tới nhà chơi? Ba cháu còn cứ nhắc chú mãi.
Lý Đinh Sơn vô cùng thích cô bé Thù Lê láu lỉnh khéo ăn khéo nói này, trong ánh mắt tràn ngập vẻ từ ái, yêu thương:
- Lúc tết nhất lắm chuyện linh tinh lằng nhằng nên không có cơ hội đến thăm Phó thị trưởng Tào. Bây giờ ở huyện An, cách thành phố Yến cũng gần, có thời gian nhất định phải đến thăm.
Ông cũng nói với Liên Nhược Hạm:
- Tổng giám đốc Liên có thể đến thăm thú vài nơi ở huyện An. So với huyện Bá thì môi trường đầu tư ở huyện An tốt hơn rất nhiều, cũng có rất nhiều dự án có thể thu hồi vốn đầu tư nhanh. Nếu như Tổng giám đốc Liên cảm thấy hứng thú, có thể trực tiếp bàn bạc với Tiểu Hạ.
Liên Nhược Hạm đối với Lý Đinh Sơn thì xa cách chứ không nhiệt tình như Tào Thù Lê. Cô chỉ thản nhiên cười nói:
- Nếu phù hợp thì tôi sẽ nói chuyện với Phó chủ tịch huyện Hạ. Có điều trong quy hoạch ngắn hạn và quy hoạch dài hạn của Tập đoàn Viễn Cảnh, cũng không cân nhắc đầu tư thêm ở thành phố Yến.
Lý Đinh Sơn thấy Liên Nhược Hạm không có mấy hứng thú thì cũng không miễn cưỡng:
- Không sao cả, đến đây rồi là khách, cứ để Tiểu Hạ đưa Tổng giám đốc Liên đi thăm thú các nơi.
Lý Đinh Sơn mặc dù không ở huyện An trong một thời gian dài nữa, nhưng ông thực sự muốn làm ra thành tích. Bởi vì bước tiếp theo phải tăng lên một cấp, không có một chiến tích đáng nể trong tay thì cho dù hậu trường có vững vàng hơn đi nữa, đến địa phương nào nói chuyện cũng không đủ kiên cường. Hiện giờ về mặt chính trị, ông đã trưởng thành lên không ít so với khi ở huyện Bá, khát vọng thành tích cũng mạnh mẽ hơn rất nhiều..
Phương Cách nhân cơ hội kéo Hạ Tưởng sang một bên, nói bằng giọng điệu vô cùng hâm mộ:
- Hạ ca, quả thật là anh làm cho người ta chấn động rồi. Vừa ra tay là vớ luôn được hai đại mỹ nhân. Đúng là dọa chết người ta không cần đền mạng. Cô nào là bạn gái của anh đấy? Nhất định là Tào Thù Lê. Cô bé ấy nhu thuận, dịu dàng, vừa nhìn đã thấy đúng là mẫu vợ hiền dâu thảo.
Tào Thù Lê thật đúng là có lực hấp dẫn, Phương Cách lần đầu tiên gặp cả Tào Thù Lê và Liên Nhược Hạm, mới tiếp xúc sơ sơ mà đã có hảo cảm với Tào Thù Lê rồi. Cô bé này thật là dễ làm cho người ta yêu thích.
Hạ Tưởng đánh tan ngay ảo tưởng của cậu ta, đả kích mạnh mẽ:
- Cậu là thư ký của Bí thư Lý, sau này phải chú ý hình tượng, đừng có vừa nhìn thấy người đẹp là đã không bước đi nổi rồi.
Phương Cách kêu oan:
- Em cũng chỉ thỉnh thoảng lộ ra tí bản sắc anh hùng trước mặt anh thôi. Chứ bình thường trước mặt mọi người bên ngoài em thực sự nghiêm túc mà Anh đừng có nhỏ mọn. Hai mỹ nữ này đẹp thì đẹp, nhưng mà không phải sở trường của em. Em vẫn thích Mai Hiểu Lâm cơ.
Lý Đinh Sơn muốn đặt cơm bữa trưa, Tào Thù Lê không nói gì, nhìn về phía Hạ Tưởng. Hạ Tưởng vốn định đồng ý, Liên Nhược Hạm lại mở miệng từ chối nhã nhặn, nói với Lý Đinh Sơn thật uyển chuyển:
- Cảm ơn ý tốt của Bí thư Lý, nhưng mà tôi với Thù Lê là đi du lịch thôi, không muốn làm phiền Bí thư Lý. Bí thư Lý nhiều công việc, cứ để Hạ Tưởng đi cùng chúng tôi là được rồi.
Lý Đinh Sơn cũng không miễn cưỡng:
- Được rồi, thế Tiểu Hạ tiếp đón hai vị khách này chu đáo nhé. Tôi không tiễn mọi người nữa.
Hạ Tưởng nhìn ra hình như Liên Nhược Hạm không có nhiều hảo cảm với Lý Đinh Sơn. Bạn đang đọc truyện được lấy tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.
Hạ Tưởng đưa Tào Thù Lê và Liên Nhược Hạm đến Nhà hàng Thường Sơn ăn cơm.
Nhắc tới cũng lạ, lần trước sau khi muốn gặp mặt Tiêu Ngũ mà không được, gần đây hắn cũng không có cơ hội lại đến Nhà hàng Thường Sơn ăn cơm nữa, còn chưa gặp mặt Tiêu Ngũ một lần nào.
Mấy người vừa vào cửa thì Tiêu Hà đã phát hiện ra Hạ Tưởng, vội chạy ra đón:
- Phó chủ tịch huyện Hạ đã đến rồi ư? Mau lên lầu, xin mời.
Hạ Tưởng xua tay nói:
- Chú Tiêu đừng gọi cháu là Phó chủ tịch huyện Hạ, cứ bảo cháu là Tiểu Hạ đi. Đúng rồi, Tiêu Ngũ có ở nhà không?
Hạ Tưởng đã nói như thế thì Tiêu Hà cũng không dám tránh né, lại cũng không dám gọi hắn là Tiểu Hạ, liên tục cười không ngừng nói:
- Thật đúng là không khéo. Phó chủ tịch huyện Hạ, thằng con tôi hôm nay lại đi ra ngoài rồi. Nó thật đúng là không có phúc gì cả. Thế hôm nay cậu muốn ăn gì?
Tiêu Hà không dám nhìn Tào Thù Lê và Liên Nhược Hạm nhiều, trong lòng thầm nghĩ: "Phó chủ tịch huyện Hạ thật đúng là được đấy, không ngờ lại quen được cô gái xinh như thế. Cũng không biết là cô nào là bạn gái của cậu ta nữa? Mà nghĩ cũng đúng thôi, Phó chủ tịch huyện Tiểu Hạ người ta lớn lên có cốt cách, tuổi còn trẻ mà đã là Phó chủ tịch huyện rồi. Con người có bản lĩnh như thế, bạn gái không đẹp mới là lạ ấy. Có điều là hai cô này thật là xinh đẹp quá thể đi, thật đúng là hiếm có khó tìm. Cũng không biết là Phó chủ tịch huyện Tiểu Hạ có phải lo lắng không nữa. Bây giờ những người có bản lĩnh đều có chính thất và phòng nhì. Liệu Phó chủ tịch huyện Hạ có thu cả hai cô này không nhỉ?"
Nếu Hạ Tưởng mà biết suy nghĩ của Tiêu Hà thì nhất định sẽ coi ông ta là tri kỷ, thể nào cũng phải mời ông ta uống một chén mới được.
Gọi thức ăn xong, Tiêu Hà đã đi xuống sắp xếp rồi, Liên Nhược Hạm mới ngắm nhìn bốn phía, khẽ gật đầu:
- Huyện An quả thực là giàu có hơn huyện Bá một chút. Nhà hàng Thường Sơn này cũng khá là ổn.
Nói đến nhà hàng, Hạ Tưởng lại nhớ tới chuyện Sở Tử Cao muốn mở nhà hàng ăn uống ở Công viên Rừng Rậm, liền hỏi:
- Sở Tử Cao đã xây được nhà hàng ăn uống ở Công viên Rừng Rậm chưa? Định gọi tên là gì?
Lần trước Hạ Tưởng đã giành thời gian nói với Liên Nhược Hạm rồi. Liên Nhược Hạm cũng biết Sở Tử Cao, mặc dù ấn tượng với y rất bình thường, nhưng bởi vì là nể mặt Hạ Tưởng cho nên cũng thuận miệng đáp ứng, còn đồng ý để cho Sở Tử Cao thoải mái tự chọn một địa điểm tốt. Sở Tử Cao mừng rơi nước mắt, đến Công viên Rừng Rậm lùng sục hai ngày trời, cuối cùng chọn được một chỗ đất tốt, tìm đội thi công xây một nhà hàng nhỏ ba tầng.
Đội thi công xây dựng cũng là Hạ Tưởng giới thiệu cho y, chính là một đội của Công ty xây dựng số 2 của anh rể Giang Thiên.
- Đang chuẩn bị khai trương, trang hoàng dung tục, tên kêu lại càng tục nữa. Gọi là Sâm Lâm Cư. Liên Nhược Hạm không có nổi một chút hứng thú nào với cái nhà hàng của Sở Tử Cao, cũng không thể hiểu nổi vì sao Hạ Tưởng lại đi giúp gã.
- Chẳng qua chỉ là một gã buôn bán tục tằn không chịu được. Anh lấy được cái gì tốt từ gã mà lúc nào cũng giúp gã thế?