- Các vị, tôi có chuyện muốn hỏi một chút, có phải trong thôn của mọi người có táo bán?
Một người đàn ông trung niên lưng khá to nhận lấy điếu thuốc của Hạ Tưởng, nhìn nhìn nhãn hiệu điếu thuốc rồi cười ha hả:
- Hồng Tháp Sơn, loại thuốc tốt đây, cậu muốn mua táo hay muốn làm gì?
- Nghe nói táo trong thôn sạch sẽ, vệ sinh, không có thuốc trừ sâu nên tôi tới đây để tìm mua một ít. Chú tên họ là gì?
Hạ Tưởng thừa cơ hội lợi dụng làm quen.
- Họ tôi là Âu Dương, tên gọi Thiết Y.
Người đàn ông trung niên cười tủm tỉm châm điếu thuốc lá, rất hưởng thụ rít một hơi.
- Đúng là thuốc tốt, đưa thuốc này ra mời mọi người thì cũng dũng cảm đấy. Tôi nói này chàng trai, nếu cậu có ý định mua để ăn thì cũng chỉ nên mua mấy cân thôi. Đi, đến nhà tôi mà lấy, tôi cho cậu hái mấy cân, dù sao cũng không có nguồn tiêu thụ, sớm muộn gì cũng thối nát hết.
Lúc này Mai Hiểu Lâm đứng ở phía sau Hạ Tưởng, nghe thấy hắn nói ba xạo làm quen với người dân trong thôn thì trong lòng cô cũng khâm phục, công tác cơ sở của hắn đúng là rất tốt.
Hạ Tưởng ngạc nhiên nói:
- Loại táo tốt như vậy mà không có ai mua à? Đi đến thành phố Yến tìm một ít thương nhân mua bán sỉ hoa quả, bán thấp một chút thì cũng có tiền mà.
Âu Dương Thiết Y vỗ đùi:
- Ôi, đừng nói nữa chàng trai, cậu cùng đi đến nhà tôi nhìn là sẽ biết.
Ông ta quay đầu lại, thấy Mai Hiểu Lâm đang rảo nhanh bước theo sau Hạ Tưởng liền mỉm cười nói:
- Là đối tượng của cậu à? Dáng dấp cũng rất tốt, đừng có giống như giống táo của chúng tôi là được.
Hạ Tưởng nghe xong thấy không hiểu ra sao cả, vẻ mặt của Mai Hiểu Lâm cũng tỏ vẻ rất khó hiểu. Tuy nhiên, đối với việc Âu Dương Thiết Y nói cô là đối tượng của Hạ Tưởng thì trong lòng mơ hồ cũng có chút mừng thầm, nghĩ rằng bề ngoài của mình vẫn còn rất trẻ, 28 tuổi mà lại bị nhầm thành đối tượng của kẻ 25 tuổi mà không thấy chênh lệch chút nào, chứng tỏ mình còn rất thanh xuân.
Không ngờ đi chưa được mấy bước, Âu Dương Thiết Y liền nói với Hạ Tưởng:
- Đối tượng của cậu nhìn có vẻ nhiều tuổi hơn cậu một chút, có bạn gái nhiều tuổi hơn thì sẽ được chăm sóc tốt hơn, cậu thật có phúc.
Thiếu chút nữa Mai Hiểu Lâm ho sặc sụa, thậm chí cô còn âm thầm sờ sờ vào mặt mình, trong lòng hiện lên một tia bất an: Mình đúng thực là già rồi à?
Hạ Tưởng không chú ý đến tâm sự của Mai Hiểu Lâm, hắn và Âu Dương Thiết Y nói chuyện với nhau rất vui vẻ:
- Chú Âu Dương, trong thôn của chú có nhiều người cùng họ với chú không? Tên của chú nghe cũng khá thú vị, tên là Thiết Y, có ý nghĩa gì không?
- Cũng không có ý nghĩa gì, anh cả tôi tên là Kim Y, anh thứ hai của tôi tên là Ngân Y, đến lượt tôi thì cũng chỉ có thể gọi là Thiết Y.
Âu Dương Thiết Y ăn nói cũng khá hài hước, cười ha hả nói:
- Phía sau tôi cũng không còn em trai nữa, nếu không, thì cũng chỉ có thể có tên là Mộc Y, Bố Y, dù sao càng đẻ sau càng chịu thiệt.
Mai Hiểu Lâm cười thành tiếng:
- Cháu chỉ nghĩ bên trong các cơ quan nhà nước mới có sự phân biệt đối xử, hóa ra trình tự ra đời cũng có thể quyết định tên của mình tốt hay xấu. Mà điều này cũng không công bằng, vì sao con trưởng lại có thể có tên rất hay, còn những người khác thì không được?
Hạ Tưởng quay đầu lại nói:
- Cũng không có gì không công bằng, ở thời trước, con trưởng sinh ra còn có quyền thừa kế gia nghiệp.
- Công bằng? Chúng tôi là nông dân cũng không biết cái gì gọi là công bằng cả. Ngày xưa các nhà chức trách bảo trồng cây táo này sẽ thay đổi đời sống, bây giờ sau khi có quả để thu hoạch rồi thì không có ai đến thu mua cả. Các cô, cậu nói phải làm sao bây giờ? Mà hơn nữa, cây táo đã được trồng nhiều năm, bây giờ cũng không thể bỏ được. Nếu chặt đi thì càng thiệt, nhưng mà không chặt đi thì chẳng những chiếm dụng đất đai mà còn ảnh hưởng đến các loại hoa mầu khác. Hiện tại toàn bộ thôn chúng tôi đang phát khổ vì việc này, mà cũng không thấy ai đến giúp chúng tôi giải quyết cả.
Âu Dương Thiết Y oán giận nói, ông ta chỉ về phía trước:
- Nhìn xem thử, tới rồi, nhìn mấy cây táo này đi.
Hạ Tưởng đưa mắt nhìn theo tay chỉ, trong tầm mắt hắn thấy có ít nhất mấy chục mẫu đều trồng một loại cây ăn quả, trên cây đúng là quả trĩu cành, nhìn rất khả quan. Nhưng xem trong mắt Âu Dương Thiết Y thì thấy sắc mặt không có chút vui mừng nào cả.
Âu Dương Thiết Y cũng không nói nhiều, chạy đến một gốc cây hái xuống mấy quả táo, đưa cho Hạ Tưởng:
- Cây táo này dáng dấp cũng rất tốt, lại rất khỏe mạnh, đáng tiếc, trồng được nhưng không ăn được, cậu nếm thử xem.
Hạ Tưởng cũng không ngại bẩn, lấy tay chà chà lên mấy cái rồi cắn một miếng, sau đó nhấm nháp. Lập tức trên mặt hắn lộ ra vẻ rất cổ quái:
- Vừa chua vừa chát, sao không giống như giống táo nào vậy? Nhìn thì như giống Hồng Phú Sĩ, là giống tốt nhất mà.
- Ai nói không phải chứ? Tôi sớm nói, trồng được nhưng không sử dụng được, nhìn hình dáng rất xinh đẹp nhưng ăn vào chẳng ra sao cả.
Âu Dương Thiết Y liên tục lắc đầu, trong lúc vô ý còn liếc mắt nhìn Mai Hiểu Lâm một cái khiến trong lòng Mai Hiểu Lâm hiện lên một gợn sóng, trừng mắt nhìn về phía ông ta.
Âu Dương Thiết Y vội vàng cười ha hả phân bua:
- Cô gái, tôi không nói rằng cô nhìn rất xinh đẹp mà không dùng được, cô đừng có đa nghi như vậy. Tôi đây là đang nói đến cây táo.
Ông ta lại quay đầu nói với Hạ Tưởng:
- Chàng trai, bây giờ cậu biết vì sao không ai đến mua táo của chúng tôi rồi chứ? Đến cả chúng tôi cũng không hiểu, loại giống này chính xác là loại do công ty cây giống cung cấp, có người nói đây là loại giống bị lai tạo thất bại, không phải chính gốc là loại Hồng Phú Sĩ. Dù sao chúng tôi nghe cũng không hiểu những lời này, chỉ biết rằng, vài năm nay công sức của chúng tôi trở thành dã tràng xe cát.
Mai Hiểu Lâm hiểu được rằng có chuyện gì đang xảy ra, chắc chắn là công ty trách nhiệm hữu hạn nông nghiệp An Lợi đã âm thầm giở trò quỷ, lấy cây giống thấp kém giả tạo là loại giống tốt rồi bán cho nông dân.
Trong quá trình cây phát triển sau này, tuy rằng đã trải qua một thời gian chiết cây để cứu vãn một bộ phận, nhưng có lẽ là lực lượng kỹ thuật không tốt, hoặc là nguyên nhân khác, tóm lại, đợi lúc cây ra quả rồi mới phát hiện quả táo khó ăn, không tiêu thụ được. Dĩ nhiên công ty An Lợi không muốn gánh chịu tổn thất, vì thể đẩy trọn gánh nặng này cho người nông dân, cự tuyệt mua lại trái táo.
Xét cho đến cùng đây là do công ty An Lợi làm hại đến người nông dân, mà Lệ Triều Sinh là người đưa ra và triển khai chính sách này, là người lãnh đạo vì thế ít nhất y cũng phải bị liên đới trách nhiệm. Trong lòng Mai Hiểu Lâm đã có được kết luận, vì thế cô âm thầm kéo tay áo Hạ Tưởng, muốn cùng hắn quay trở về.
Hạ Tưởng khoát tay về phía cô, nhỏ giọng nói:
- Đừng nóng vội, tiếp tục xâm nhập vào tình huống, không thể cưỡi ngựa xem hoa được.
Mai Hiểu Lâm không phục:
- Sự việc đã rõ ràng trước mắt rồi, là do công ty An Lợi có vấn đề. Chúng ta sau khi trở về sẽ nghiên cứu một chút các đối sách.
- Có đúng là sự việc này do một mình công ty An Lợi làm ra không?
Hạ Tưởng hỏi với vẻ đầy thâm ý:
- Làm thế nào mà cô truy cứu được trách nhiệm của công ty An Lợi?
Mai Hiểu Lâm tức giận lộ ra dáng vẻ của một Phó Bí thư:
- Công ty An Lợi đã hại người nông dân như vậy, khó thoát khỏi trừng trị của pháp luật, tôi sẽ đề nghị người nông dân đi tố cáo bọn chúng.
Hạ Tưởng không cho là đúng mà mỉm cười:
- Công ty An Lợi không có ký kết hợp đồng nào với người trồng, cô dựa vào cái gì mà đi thưa kiện người ta?
Mai Hiểu Lâm sửng sốt, có chút không thể tin được:
- Không thể có trường hợp ấy, không ký kết hợp đồng mà lại điều chỉnh loại cây trồng thì những người nông dân này cũng quá khinh suất.
- Bọn họ không phải là khinh suất, bọn họ là tin tưởng vào Đảng, tin tưởng vào chính quyền.
Hạ Tưởng vẻ mặt trầm trọng lắc đầu rồi xoay người hỏi Âu Dương Thiết Y:
- Lúc đấy các chú có ký hợp đồng thu mua nào với công ty An Lợi không?
- Không có, ký hợp đồng gì? Lúc đấy Bí thư Lệ dẫn người tới, Bí thư Lệ đã đảm bảo với chúng tôi thì sao chúng tôi lại có thể không tin? Kết quả thì tốt rồi, bây giờ Bí thư Lệ không thừa nhận năm đó hắn ta đã thốt lời đảm bảo với chúng tôi, lại còn lật lọng bảo loại cây ăn quả này là hành vi buôn bán tự phát, chính quyền không chịu trách nhiệm, chỉ phụ trách việc phối hợp giải quyết hậu quả.
Âu Dương Thiết Y nói tới đây, cánh tay đánh mạnh xuống:
- Phối hợp cái rắm, đây chỉ là nói suông, nói cho sướng mồm, hoàn toàn xem chúng tôi như là những đứa ngốc để đùa giỡn. Lúc này, ở tại huyện về cơ bản là không tìm thấy Bí thư Lệ, lên thành phố Yến tìm công ty An Lợi thì người ta nói năm đó bọn họ chỉ cung cấp cây giống, không ký kết hợp đồng thu mua lại quả táo. Bây giờ đúng là, về cơ bản không ai quản sự sống chết của chúng tôi.
Hạ Tưởng không nói lời nào, liếc mắt nhìn Mai Hiểu Lâm một cái. Cuối cùng Mai Hiểu Lâm cũng hiểu được một phần. Lệ Triều Sinh là người lập ra quyết sách này, chỉ sợ là còn có giao dịch gì phía sau với công ty An Lợi. Hiện tại cô càng lúc càng nhìn không thấu được Hạ Tưởng. Hắn không chút hoang mang, rất nhanh chóng tìm ra được điểm mấu chốt của vấn đề nhưng lại không kết luận một cách vội vàng, luôn có bộ dạng, tư thái như đã định liệu từ trước. Lúc mới gặp, cô cứ tưởng rằng hắn ta giả bộ như vậy, bây giờ mới biết được rằng hóa ra Hạ Tưởng đúng là rất điềm đạm và chắc chắn.
Lại nhớ tới lần đầu tiên cô ngầm tìm hiểu tình hình mà không thu hoạch được gì, trong lòng cô thêm rõ ràng đạo lý rằng, trong công tác cơ sở thì không thể ngay lập tức mà hỏi han các sự tình được, mà đầu tiên phải hòa mình cùng với người dân trong thôn, từ từ chậm rãi moi tin tức từ trong miệng bọn họ. Có đôi khi không phải người dân không muốn nói ra hoặc không thể nói, mà để người ta nói ra thì cần một người nào đó chậm rãi dẫn dắt đưa đường.
Hạ Tưởng đúng là có trình độ, so với cô còn ít hơn 3 tuổi nhưng kinh nghiệm thì phong phú hơn nhiều. Hiện tại, cặp mắt của Mai Hiểu Lâm nhìn Hạ Tưởng đã có ý tứ khác hẳn ngày xưa.
- Trong thôn có tổng cộng bao nhiêu mẫu vườn trồng loại cây này?
Hạ Tưởng lại hỏi, cũng không quên đưa thêm một điếu thuốc cho người đàn ông này.
- Tổn thất có lớn không?
- Thôn chúng tôi là thôn miền núi, trước đây thì cũng được. Lúc ấy công ty An Lợi nói địa hình đồi núi thế này mà trồng loại cây táo này thì rất tốt, cây táo sẽ ra quả to, ngọt, hơn nữa còn là hoàn toàn tự nhiên, có thể bán được với giá cao. Kết quả là người dân trong thôn nghe xong, gần như người nào cũng để sử dụng các mẫu ruộng tốt nhất để trồng loại táo này.
Âu Dương Thiết Y vừa châm điếu thuốc lá, vừa than thở nói:
- Muốn nói tới tổn thất thì đúng là không thể tính được. Đầu tiên là tốn không ít tiền mua cây giống ở lúc trước, qua mấy năm nay bỏ công bỏ sức cần cù chăm bón thế mà đến vụ thu hoạch này lại xem như mất trắng. Hơn nữa, mấy năm trước còn nghe công ty An Lợi nói, hễ là vườn trái cây thì không được trồng các loại hoa mầu khác, để tôi tính thử xem nào…
Âu Dương Thiết Y ngồi xổm trên mặt đất, cầm một cành cây vạch tới vạch lui trên đất, trong miệng lẩm nhẩm. Một lát sau, ông ta ngẩng đầu lên:
- Gia đình người khác thì tôi không rõ lắm, tôi chỉ tính trong nhà tôi thôi. Nhà tôi tổng cộng có 3 mẫu, sau mấy năm qua thì ít nhất cũng tổn thất 5000 tệ
5000 tệ? Hạ Tưởng hít sâu một hơi, đối với người dân thôn Tiểu Quách mà nói thì 5000 tệ là một khoản tiền rất lớn. Cho dù ngay cả đối với hắn, chỉ trông vào đồng tiền lương thôi thì số tiền trên cũng là một số tiền đáng kể. 3 mẫu tổn thất 5000 tệ, như vậy toàn bộ ngàn mẫu trong thôn này, tính sơ sơ thì tổn thất cũng phải là 15 triệu tệ.
Đây chỉ là những tổn thất có thể dễ dàng liệt kê được, còn những tổn thất khác thì chưa tính. Nếu tính tổng cộng như vậy thì độ tổn thất cũng phải vượt qua 30 triệu! Hạ Tưởng cảm thấy phẫn nộ với cách kiếm tiền bằng cách cướp đoạt của cải từ trên tay những người nông dân như thế này, đối với những loại cán bộ kiểu này phải băm vằm ra thành trăm mảnh.
Mặc dù hắn cũng đang còn không rõ ràng lắm rốt cuộc Lệ Triều Sinh đứng ở giữa thu hoạch được bao nhiêu ưu đãi, nhưng có thể khẳng định được rằng Lệ Triều Sinh và công ty An Lợi chắc chắn có giao dịch ở phía sau mà tuyệt đối không để ai biết được. Hơn nữa, nói không chừng thì sự kiện cây ăn quả này chỉ là một góc của tảng băng mà thôi.
Trên đường trở về, sắc mặt Mai Hiểu Lâm không tốt lắm, quay đầu nhìn về phía ngoài xe, thủy chung không nói câu nào. Thời điểm xe chạy đến thị trấn, bỗng nhiên cô nói:
- Sự tình còn nghiêm trọng hơn nhiều so với tưởng tượng của tôi. Phó Chủ tịch huyện Hạ, cậu nói xem bước tiếp theo nên làm cái gì bây giờ? Có nên tìm Lệ Triều Sinh nói chuyện không?
- Tạm thời là không cần để tránh rút dây động rừng. Tôi đề nghị Phó Bí thư Mai trước tiên áp chế chuyện này lại đã, không để cho bất kỳ ai nhắc tới. Sau đó tiếp tục âm thầm điều tra các chi tiết về công ty An Lợi.
Hạ Tưởng rất hiểu tình huống của vấn đề lúc này. Công ty An Lợi là một công ty Kỹ thuật nông nghiệp được đăng ký thành lập ở thành phố Yến, thời gian thành lập cũng không dài. Thời điểm mà bán cây giống cho người dân trong thôn có lẽ cũng là thời điểm mới thành lập.
- Cửa để đột phá có lẽ là phải tìm ở công ty An Lợi. Trước hết không nên đụng chạm đến Lệ Triều Sinh, y là người lão luyện trong chốn quan trường, chúng ta đấu không lại hắn.
Ban đầu Hạ Tưởng muốn nói chính là Mai Hiểu Lâm đấu không lại Lệ Triều Sinh, tuy nhiên vào lúc cuối lại sửa thành chúng ta để có vẻ dễ nghe hơn một ít. Mai Hiểu Lâm vẻ mặt tức giận, hung hăng vỗ cửa kính xe:
- Rất đáng hận, không còn chút tình người nào cả, không có chút lòng nào vì dân mà tạo phúc một phương. Tôi thấy bọn người này chính là một lòng vì cá nhân mình tạo phúc, nói bọn họ là đồ rác rưởi thì cũng không quá đáng.
Mai Hiểu Lâm tức giận, ánh mắt trừng lên thật to, trong mắt lộ ra vẻ giận dữ, cái miệng mím chặt lại, bộ dáng lại có thêm mấy phần rất đáng yêu. Tuy nhiên, với sự chính nghĩa của cô ta như vậy thì Hạ Tưởng không thể không có chút thiện ý, đành phải nhắc nhở một chút:
- Phó Bí thư Mai vì dân vì nước là chuyện tốt, những phải chú ý đến phương thức làm việc. Có đôi khi có tấm lòng tốt chưa chắc đã xử lý được tốt sự việc, phải cẩn thận hơn nữa, phải nắm được nhược điểm của đối phương, không ra tay thì thôi, khi ra tay rồi phải không để đối phương có sức phản kích lại. Chỉ cần để lại cho đối phương một chút hơi tàn thôi thì không chừng sau này đối phương sẽ phản kích lại, lúc này thì trở thành bị hại.
- Không cần cậu nhắc nhở, tôi tự biết sự nặng nhẹ. Tôi cũng không còn là một cô bé, điều gì tôi cũng đều hiểu được.
Mai Hiểu Lâm bất mãn đáp lời Hạ Tưởng, cô còn nói thêm:
- Tôi biết Lệ Triều Sinh là người của Khâu Tự Phong. Nếu đề xuất quá sớm việc điều tra Lệ Triều Sinh này thì chắc chắn Khâu Tự Phong sẽ nghĩ cách để xóa nhòa đi. Tôi sẽ âm thầm đi thăm dò, sau khi tra xong chứng cứ rõ ràng sẽ đánh y trở tay không kịp. Đối với một người như Lệ Triều Sinh thì phải thanh trừng ra khỏi đội ngũ cán bộ, không thể để y tồn tại để gây tai họa cho dân chúng.
Hạ Tưởng bật cười:
- Phó Bí thư Mai khi nói chuyện phải chú ý ảnh hưởng. Cô đường đường là một Phó Bí thư Huyện ủy lại đánh giá một ủy viên thường vụ Huyện ủy như vậy sẽ làm cho người ta phải chê cười. Chưa nói đến việc hiện tại cô còn không có chứng cớ chứng minh Lệ Triều Sinh có vấn đề. Vì thế, khi chúng ta chưa có chứng cớ chứng minh, xác thực chuyện này thì chúng ta không thể bình luận loạn về sự liêm khiết của Bí thư Lệ.
- Cậu không sao chứ, sao lại bênh y như vậy?
Vẻ đáng yêu nhất của Mai Hiểu Lâm chính là trên mặt cô thể hiện rõ ràng sự yêu ghét, tất cả đều thể hiện ở trên vẻ mặt, không che dấu chút nào, tuy nhiên trong chốn quan trường thì đây không là vẻ đáng yêu mà là đáng tiếc, bởi người khác chỉ cần liếc mắt một cái là biết ngay suy nghĩ của mình.
Hạ Tưởng tiếp tục khuyên cô:
- Tôi nghĩ là cô không nên biểu lộ các sắc thái trong khi nói chuyện, nếu không rất dễ dàng bị người khác phát hiện là có ý kiến với Lệ Triều Sinh. Cô là ủy viên thường vụ, y cũng là ủy viên thường vụ, nếu không có các chứng cứ thật mạnh thì cô cũng không động đến y được. Cho nên, trong khoảng thời gian tới đây, tôi trịnh trọng đề nghị Phó Bí thư Mai tận lực tránh tiếp xúc với Lệ Triều Sinh, cho dù là trong công việc thì cũng phải có bộ dạng cùng chung để giải quyết công việc, không cần phải toát ra tình cảm của cá nhân.
Vẻ mặt của Mai Hiểu Lâm không phục, nhìn chằm chằm Hạ Tưởng trong chốc lát. Sau đó, sắc mặt của cô chậm rãi dịu xuống rồi nói:
- Thôi được rồi, tôi sẽ cố hết sức để thử xem. Tôi cũng không giống như cậu có thể diễn trò được, chỉ có thế cố gắng học cách giả bộ thôi.
Hạ Tưởng đưa Mai Hiểu Lâm đến phía đối diện với trụ sở huyện ủy, vì không muốn để người khác nhìn thấy hai người đi cùng với nhau nên hắn đỗ xe ở một góc bí mật, mời Mai Hiểu Lâm xuống xe. Hắn còn nói thêm:
- Dù sao thì tôi cũng giúp cô tìm người ở thành phố Yến để điều tra các chi tiết về công ty An Lợi.
Mai Hiểu Lâm khoát tay:
- Không cần, tôi ở thành phố Yến cũng có người quen, tự tôi tìm lấy. Hôm nay cậu giúp tôi như vậy là nhiều rồi, tôi rất cảm ơn cậu.
Mai Hiểu Lâm đi trước vào trụ sở huyện ủy, Hạ Tưởng ngồi ở trong xe, suy nghĩ sự tình trong chốc lát, cảm thấy có lẽ chính mình nắm giữ một số chứng cứ thì có lẽ tốt hơn. Vì thế, hắn liền gọi một cuộc điện thoại cho Phùng Húc Quang.
- Quan lớn Phó Chủ tịch huyện Hạ muốn tôi phải làm việc gì sao? Bất kể việc gì phân công, nhất định tôi sẽ hoàn thành nhiệm vụ mà Đảng, Quốc gia giao phó.
Điện thoại vừa nối máy thì giọng nói có vẻ kỳ quái của Phùng Húc Quang vang lên.
- Thôi đừng ba hoa nữa, đừng có vờ vịt với tôi kiểu này.
Hạ Tưởng cũng biết thời gian gần đây hắn không gặp Phùng Húc Quang nên có lẽ Phùng Húc Quang có chút ý kiến với hắn. Dù sao thì cũng bận quá, có cố cũng không được, lần trước đã định đem các cổ phần chuyển sang danh nghĩa của Tiếu Giai mà cũng chưa kịp đi làm. Vì thế, hắn cũng không quản đến tâm lý bất mãn của Phùng Húc Quang:
- Ông anh Phùng, bây giờ công việc của anh thì thuận lợi, gia đình mỹ mãn, bạn bè lại đông, không giống như thằng em này, tới địa phương mới gần như tất cả đều phải làm từ đầu, không bận sao được. Em đang có việc muốn anh giúp em một chuyện, anh đừng chế giễu. Không giúp nhau công việc còn chưa tính, còn vui sướng chế giễu khi người khác gặp họa thì đúng không phải là người bạn chí cốt.