Phùng Húc Quang ngồi sau bàn, hai tay cầm một tập văn kiện, đang xem dở, bộ dạng khá tập trung. Tuy nhiên vừa thấy Hạ Tưởng, y lập tức ném văn kiện sang một bên, lập tức nhảy dựng lên, không hề có chút hình tượng nào:
- Vừa vào cửa đã đả kích tôi, không phải bạn bè gì cả. Chú nói đi, tôi treo lên mấy tác phẩm của Picasso và Van Gogh thì kinh doanh có thể nâng cao thêm một tầng không? Rắm, tôi là người theo chủ nghĩa thực dụng, không thích cố làm ra vẻ huyền bí.
Sau đó y lại cười tự giễu:
- Cũng lạ, như chị dâu của chú. Vốn bình thường cô ấy thích tôi ăn mặc thoải mái, vậy mà tôi vừa mới nhận một ông chú làm Phó chủ tịch tỉnh thì đã bắt tôi phải mặc Âu phục, đeo cravat. Đây không phải là hại người sao?
- Đó cũng là vì chị dâu quan tâm, chăm lo cho anh, không muốn để anh tuềnh toàng quá!
Hạ Tưởng cười, lại hỏi:
- Chú Phùng có tới không? Phó chủ tịch tỉnh Mã đâu?
- Ba tôi tới hôm qua, chú Mã đang trên đường, sắp tới ngay thôi. Tôi đến phòng làm việc xử lý một ít việc, cũng tiện chờ chú em luôn. Đi, tới nhà tôi.
Phùng Húc Quang thu dọn đồ đạc, vừa đi vừa nói chuyện.
- Tôi đang muốn hỏi chú, tìm một khách sạn quen thuộc, đến trưa ăn cơm, cố gắng yên tĩnh một chút.
- Sâm Lâm Cư!
Hạ Tưởng lập tức nghĩ ngay tới Sâm Lâm Cư do Sở Tử Cao mở trong công viên Rừng Rậm. Thứ nhất là phong cảnh không tồi, thứ hai là hiện tại dòng người vào công viên Rừng Rậm không đông lắm, chắc chắn sẽ tĩnh lặng.
- Trong công viên Rừng Rậm, là do ông chủ Sở Phong Lâu mở, bạn bè cũ, vừa an tĩnh lại vừa an toàn.
Cái gọi là an toàn chỉ là không nhiều người nhòm ngó, bàn tán linh tinh.
- Được, nghe lời chú.
Phùng Húc Quang tín nhiệm Hạ Tưởng trăm phần trăm. Hai người xuống lầu, mỗi người đi một ô tô.
Nhà Phùng Húc Quang không xa lắm, chỉ mười phút là tới, là một khu không nửa mới nữa cũ. Ai tới đây cũng không thể nghĩ được ông chủ lớn của siêu thị Giai Gia lại ở một khu vực bình thường thế này, hơn nữa phòng cũng không rộng, chỉ khoảng 120 m2.
Phùng Hóa Thành và Mã Vạn Chính quả nhiên hình thức cực kỳ giống nhau, ai không biết nhìn thấy cũng sẽ nói ngay là anh em ruột. Phùng Hóa Thành vừa thấy Hạ Tưởng, liên tục khen Hạ Tưởng thông minh, giỏi giang hơn Phùng Húc Quang nhiều. Ông bảo Phùng Húc Quang tìm người thân mà kết quả là gần một năm vẫn không xong, Hạ Tưởng vừa ra mặt đã xong việc, chính là phúc tinh (ngôi sao may mắn) của Phùng gia bọn họ.
Hạ Tưởng lại phải khách khí một hồi, tiếp tục duy trì tác phong khiêm tốn cẩn thận, rất được Phùng Hóa Thành yêu thích. Phùng Hóa Thành kêu Phùng Húc Quang lên, nói với giọng khiển trách:
- Anh toàn cà lơ cà láo, không ngờ lớn thế này mới thấy có tiền đồ. Anh quen không ít bạn bè nhưng tôi thấy Tiểu Hạ này là tốt nhất. Về sau phải tích cực gần gũi với Tiểu Hạ, không được bạc đãi cậu ấy.
Phùng Húc Quang vội vàng nói:
- Ba, ba cứ yên tâm đi, con và Tiểu Hạ cùng nhau hợp tác, không để thiệt đâu.
"Bốp!" Phùng Hóa Thành nện vào lưng Phùng Húc Quang một cú:
- Anh nói cái gì? Không để thiệt à? Anh thì có biết tha ai đâu, có còn lương tâm nữa không?
Phùng Húc Quang ấm ức nói:
- Ba, ba chưa nghe hết lời con. Ý của con là, con sẽ không để Tiểu Hạ chịu thiệt, bọn con hợp tác là hai bên cùng thắng.
Mọi người đều mỉm cười.
Mẹ Phùng Húc Quang không tới, theo lời Phùng Hóa Thành thì:
- Phụ nữ nông thôn, chưa gặp mặt bao giờ thì đừng tới, đến lại làm mất mặt.
Vương Phượng Minh rất nhiệt tình với Hạ Tưởng, khiến Hạ Tưởng cũng thấy hơi ngượng ngùng. Mọi người đang rất náo nhiệt vui vẻ thì bên ngoài truyền đến tiếng còi xe ô tô.
Phùng Hóa Thành lập tức đứng lên, có chút khẩn trương nói:
- Đến rồi à?
- Chúng ta đi ra xem!
Phùng Húc Quang nói với Hạ Tưởng. Hai người gật đầu rồi cùng nhau xuống lầu, thấy ở dưới lầu có một chiếc Santana 4.0 biển số bình thường. Một người từ trên xe xuống, đúng là Mã Vạn Chính.
Phùng Húc Quang há mồm định nói gì đó. Hạ Tưởng biết rõ tính cách Mã Vạn Chính khiêm tốn, không muốn lộ liễu, liền vung tay với Phùng Húc Quang:
- Húc Quang, lên lầu rồi nói sau. Đừng nói chuyện ở dưới này.
Phùng Húc Quang tỉnh ra, gật đầu cảm kích với Hạ Tưởng. Mã Vạn Chính cũng nhìn hắn với ánh mắt tán thưởng. Sau đó Phùng Húc Quang đi trước, Mã Vạn Chính đi giữa, Hạ Tưởng đi cuối cùng, ba người cùng lên lầu.
Vào phòng, Phùng Hóa Thành liền nhìn chằm chằm Mã Vạn Chính không rời. Mã Vạn Chính cũng hơi run lên, tiến tới đỡ Phùng Hóa Thành, cảm động thốt lên:
- Anh? Anh thật sự là anh ruột của em?
- Em, em đúng là em trai của anh sao?
Phùng Hóa Thành giơ tay lên sờ tai trái của Mã Vạn Chính, sau đó nước mắt lập tức trào ra:
- Có vết sẹo, quả nhiên em là em trai của anh. Em trai ruột của anh... Bao nhiêu năm rồi, không ngờ lúc sống vẫn còn có thể gặp được em.
Mã Vạn Chính cũng nước mắt đầm đìa:
- Anh, là em của anh đây. Vết sẹo trên tai em chính là khi còn nhỏ bị anh vô ý dùng liềm cắt phải.
Hai người ôm nhau khóc rống lên.
Trước mặt tình thân, trước mặt anh em máu mủ tình thâm, tấm mặt nạ Phó chủ tịch tỉnh cũng có thể ném sang một bên, chỉ có chân tình phát tiết, chỉ có nước mắt vui sướng.
Hạ Tưởng cũng rơm rớm nước mắt. Mấy chục năm thất lạc nhau, mặc kệ nguyên nhân trời biển gì nhưng lúc còn sống có thể gặp lại được nhau chính là chuyện may mắn lớn nhất đời. Giờ khắc này, Hạ Tưởng cũng cảm thấy quyết định lúc trước của mình anh minh và may mắn như thế nào.
Cả nhà Phùng Húc Quang đều rơi lệ không ngừng.
Thật vất vả mọi người mới cầm được nước mắt. Phùng Hóa Thành và Mã Vạn Chính nắm tay nhau đi vào phòng trong đóng cửa lại, ngay cả Phùng Húc Quang cũng không cho vào. Hai người muốn nói một số việc thế sự xoay vần không muốn cho người ngoài nghe.
Hai người ở bên trong chừng một giờ đồng hồ mới mở cửa đi ra. Vừa ra ngoài, Phùng Hóa Thành liền nói với giọng không được phép nghi ngờ:
- Húc Quang, anh nghe đây. Về sau ở trước mặt người ngoài không được nói Phó chủ tịch tỉnh Mã là chú ruột của anh. Bình thường không có việc gì anh cũng không được đi tìm chú ấy. Nếu thật sự có việc cần nói thì bảo Hạ Tưởng thay anh ra mặt. Việc chú của anh và chúng ta liên hệ với nhau cũng không thể công khai, không được cho người khác biết. Nhớ chưa?
- Ba, con sớm biết rồi mà.
Ở trước mặt Phùng Hóa Thành, Phùng Húc Quang cực kỳ thành thật, tuyệt đối không hề dám nói nửa chữ không.
Hạ Tưởng không đợi Phùng Hóa Thành dặn dò, chủ động nói:
- Xin Phó chủ tịch tỉnh Mã và chú Phùng yên tâm, có một số việc cháu sẽ không hé ra ngoài nửa lời.
- Tôi tin tưởng Tiểu Hạ, bởi vì Tiểu Hạ là bạn tốt nhất của Húc Quang, cũng là công thần thúc đẩy người một nhà chúng ta tìm được nhau. Nếu ngay cả cậu mà tôi cũng không tin thì cũng không còn ai có thể tin tưởng được nữa.
Mã Vạn Chính cười ha hả:
- Về sau có vấn đề gì khó khăn cứ tìm tôi. Lớn không giải quyết được chứ nhỏ thì tôi nói một câu vẫn có thể có chút tác dụng.
Mã Vạn Chính là ủy viên thường vụ Tỉnh ủy, nói một câu nói đâu chỉ là có thể có chút tác dụng, phải là rất có tác dụng mới đúng. Hạ Tưởng cũng không tỏ vẻ quá nhiều, chỉ thành thật nói:
- Cảm ơn Phó chủ tịch tỉnh Mã.
- Đúng ra thì cậu và Húc Quang là bạn của nhau, vậy gọi tôi là chú Mã đi.
Mã Vạn Chính dù sao cũng đã làm quan nhiều năm, tuy rằng Phùng Hóa Thành là anh trai nhưng ông ta vẫn có thói quen làm nhân vật trung tâm, chỉ nói mấy câu liền trở thành trung tâm của mọi người, từng câu nói đều có sự uy nghiêm không để cho người khác phản đối.
- Vâng, chú Mã.
Hạ Tưởng cung kính đáp.
Mã Vạn Chính thấy Hạ Tưởng không hề có ý kể công, thái độ rất cung kính, trả lời khéo léo, trong lòng cũng thầm khen ngợi hắn, liền hỏi:
- Nghe nói cháu biết một khách sạn có phong cảnh cũng rất được, ở đâu thế? Mang chúng ta cùng tới đi. Hôm nay cả nhà chúng ta đoàn tụ, chú nhận ân tình này của cháu, xin mời cháu dùng chút cơm cùng với cả nhà chú.
Đường đường Phó chủ tịch tỉnh mời ăn cơm, Hạ Tưởng cũng không dám không đồng ý, đành phải vâng lời, vội vàng gọi điện thoại cho Sở Tử Cao, nói hắn muốn đưa bạn tới Sâm Lâm Cư. Sở Tử Cao đang ở Sở Phong Lâu bận việc, vừa nghe Hạ Tưởng thấy muốn tới Sâm Lâm Cư, không nói lằng nhằng liền bảo Hạ Tưởng cứ tới thẳng, y sẽ bố trí trước.
Ưu điểm lớn nhất của Sở Tử Cao là rất coi trọng Hạ Tưởng. Y chưa bao giờ quản Hạ Tưởng mời khách là ai. Mặc kệ là quan lớn hay bình dân, chỉ cần là khách của Hạ Tưởng thì y đều tiếp đãi như khách quý. Cũng chính vì ưu điểm này của Sở Tử Cao mà Hạ Tưởng càng che chở cho y, cũng khiến cho việc kinh doanh của y càng phát triển.
Hạ Tưởng lái xe phía trước dẫn đường, phía sau là hai chiếc xe khác. Phó chủ tịch tỉnh Mã đi Santana 4.0 và Phùng Húc Quang đi Audi. Từ việc bố trí ba chiếc xe cùng đi, Hạ Tưởng có thể thấy được Phó chủ tịch tỉnh Mã này tính cách rất cẩn thận. Về phần vì sau ông ta muốn bí mật việc nhận người thân, vì sao lại sợ người khác biết, đó không phải vấn đề hắn cần quan tâm. Hắn chỉ cần biết, nếu mình đã tiếp xúc với bí mật trung tâm của Phó chủ tịch tỉnh Mã, vậy phải cố gắng trung thành với Phó chủ tịch tỉnh Mã, trở thành người tín nhiệm nhất của Phó chủ tịch tỉnh Mã.