Hạ Tưởng thấy trên mặt Tôn Hiện Vĩ lộ nụ cười xấu xa, biết rằng y bị vợ thẩm vấn rất nhiều lần, có lẽ còn chút nữa là bị vợ hắn phát hiện ra mà không có phương pháp nào để chống đỡ cả. Vì thế Hạ Tưởng liền vỗ vỗ bờ vai của y rồi nói vẻ thấm thía:
- Nếu đã làm kẻ trộm thì nên luôn luôn chuẩn bị tư tưởng bất cứ lúc nào cũng có thể bị phát hiện, phải chuẩn bị thật kỹ để nghênh đón với bất cứ khó khăn nào. Tôi không có bí quyết gì, chỉ có một số việc so với anh thì vẫn thực hiện tốt hơn mà thôi.
- Điểm nào vậy?
Vẻ mặt của Tôn Hiện Vĩ hiện lên sự bức thiết.
- Tuyệt đối giữ mồm giữ miệng.
Vẻ mặt của Tôn Hiện Vĩ lại trở nên uể oải:
- Sao lại chơi nhau thế, có phải trả thù lúc tôi lắm mồm miệng trước mặt Tào Thù Lê hay không? Thực ra tôi không lắm miệng, cũng chỉ đơn thuần khen cô ấy xinh đẹp như hoa như ngọc mà thôi. Tuy nhiên, cậu đừng có phủ nhận việc bạn gái cậu xinh đẹp hơn rất nhiều so với bạn gái tôi. Không, phải nói là bà xã cậu xinh đẹp hơn rất xa bà xã tôi. Quên đi, để tôi đi đến Học viện Âm nhạc kiếm lấy một hai cô gái xinh đẹp cho bõ ghét.
Hạ Tưởng cắt ngang lời nói của y:
- Nói việc chính đi, việc con gái đẹp nói sau. Tôi hôm nay tới tìm anh là có việc quan trọng.
Hạ Tưởng liền nói ra sự việc làng du lịch.
Tôn Hiện Vĩ nghe thấy Hạ Tưởng yêu cầu y hỗ trợ, lại muốn y trở thành đối thủ của Tập đoàn Đại Tài nên có chút thắc mắc:
- Nếu Tập đoàn Đại Tài cũng cảm thấy hứng thú thì chắc chắn là các hạng mục này rất có tiền đồ, tại sao không cấp cho tôi?
- Không được. Bây giờ anh mới bắt đầu triển khai một khu đô thị mà lại đi đầu tư vào làng du lịch. Làng du lịch chưa chắc có thể đưa lại lợi ích tốt cho anh, mà còn có thể ảnh hưởng đến công việc của anh lúc này.
Hạ Tưởng cũng không khách khí, ngay tại chỗ nói thẳng luôn.
- Tôi để anh hỗ trợ, chẳng qua là để Tập đoàn Đạt Tài cảm giác được áp lực, làm cho bọn họ cũng ý thức được nguy cơ. Không phải là tôi không để cho anh kiếm tiền, mà hạng mục này đầu tư lớn, khả năng sinh lợi chậm. Tập đoàn Đạt Tài làm việc này thì được, chứ Bất động sản Thiên An của ông anh thì phải thực hiện hạng mục nào có khả năng sinh lời ngay cơ.
Tôn Hiện Vĩ suy nghĩ cẩn thận, gật đầu nói:
- Đúng vậy. Dù sao cũng là tại huyện An, vừa có khu du lịch, lại có làng du lịch, lại có quy hoạch các vùng đất do chính bản thân mình tự suy nghĩ thiết kế, vân vân, cho nên rất phức tạp, cũng chỉ có Tập đoàn Đạt Tài có tài năng ứng phó được. Tôi cũng hiểu rồi, đây là cậu muốn Tập đoàn Đạt Tài mắc mưu, để họ tự chui vào rọ, có đúng không?
- Đừng nói khó nghe như vậy. Anh cho rằng người của Tập đoàn Đạt Tài toàn là người không có đầu óc? Bọn họ thực sự thông minh, là thủ lĩnh trong giới bất động sản của tỉnh Yến, làm sao có thể đơn giản như vậy được?
Hạ Tưởng cũng không phải muốn cho Tập đoàn Đạt Tài bị thiệt, hơn nữa tương lai làng du lịch thì cũng được, nhưng Tập đoàn Đạt Tài từ trước tới nay toàn ăn miếng lớn, một địa phương nhỏ bé như huyện An chưa chắc đã lọt vào mắt của Thành Đạt Tài. Vì thế hắn mới có suy nghĩ muốn dùng Tập đoàn Viễn Cảnh và Bất động sản Thiên An để kích thích Thành Đạt Tài một chút, để Thành Đạt Tài ý thức được rằng các dự án của huyện An chưa chắc là không kiếm được đồng tiền lớn, nhưng nếu để tình huống đưa ra một đối thủ mạnh bạo cướp lấy thì cũng không phải là một chuyện tốt.
Chủ ý quan trọng của Hạ Tưởng là muốn mình và Tập đoàn Đạt Tài có quan hệ với nhau, ràng buộc càng bền vững càng tốt. Vì thế hắn mới phải trăm phương nghìn kế thiết kế ra ý tưởng tươi đẹp này hấp dẫn để Thành Đạt Tài mắc câu. Bởi vì kế tiếp hắn còn có chuyện xin Vương Bằng Phi giúp đỡ, mà Vương Bằng Phi và Tập đoàn Đạt Tài quan hệ tuyệt đối không phải tầm thường.
- Kinh doanh chỉ nói chuyện lợi nhuận. Dự án nào cũng đều phải có sinh lời mới được, nếu không thì dù cho có các quan hệ cá nhân cũng không thể trở thành lý do để đầu tư, đúng không?
Hạ Tưởng cười tủm tỉm, tiếp đó hắn lại hỏi:
- Khu chợ rau quả phố Thập Lý của anh hiện tại của anh lời lãi thế nào rồi?
Nhắc tới chợ rau quả phố Thập Lý, ánh mắt của Tôn Hiện Vĩ lại cười híp lại như sợi chỉ:
- Lần trước trao cho cậu một gian phòng và quyền chủ đạo thị trường, bây giờ tôi phát hiện ra tôi đúng là đã chiếm được một tiện nghi cực kỳ lớn. Ông em, tôi đưa cho ông em một căn phòng cùng với một chiếc xe nữa cũng không thiệt, phố Thập Lý đúng là kiếm rất được.
Tôn Hiện Vĩ kể lại một cách tỉ mỉ, Hạ Tưởng nghe hiểu được hiện trạng kinh doanh của khu chợ rau quả phố Thập Lý. Khu chợ rau quả phố Thập Lý từ lúc thiết kế chỉnh thể đến khi tung ra thị trường, Tôn Hiện Vĩ đầu tư chỉ khoảng hơn trăm triệu tệ, sau khi hình thành sơ bộ thì văn phòng giao dịch đã bán ra một phần và đã thu về tiền mặt khoảng hơn năm mươi triệu tệ, còn lại đại bộ phận là dùng để cho thuê, hàng năm tiền thuê cao lên tới khoảng ba mươi triệu tệ. Không cần để ý tới các chi phí phụ khác có liên quan, chỉ riêng chi phí quản lý, chi phí bảo trì cộng với một chút lợi nhuận từ chi phí điện nước thì đến hiện tại trên cơ bản đã thu hồi được vốn đầu tư.
Điều quan trọng nhất chính là việc theo làn sóng bất động sản của thành phố Yến thì giá phòng của khu này càng lúc càng tăng lên, tiền thuê nhà tương ứng cũng được đẩy lên. Về lâu dài xem ra thị trường của khu chợ rau quả phố Thập Lý đã thành công, trở thành nền tảng để sự nghiệp của Tôn Hiện Vĩ bay lên.
- Tôi đã chuẩn bị một lễ vật, cậu cũng không cần khách khí. Tuy rằng quan hệ của chúng ta rất tốt, nhưng tôi kiếm tiền được cũng không thể quên sự trợ giúp của ông em, có đúng không? Lúc ấy nói thật lúc triển khai đầu tư khu chợ rau quả phố Thập Lý thì chú em đưa hạng mục này cho bất cứ công ty bất động sản nào thì công ty đó cũng có thể kiếm tiền. Cậu không giao cho người khác như vậy mà lại đưa cho tôi, đây là tình nghĩa.
Tôn Hiện Vĩ vừa nói vừa từ ngăn kéo lấy ra một bộ hồ sơ, đưa cho Hạ Tưởng.
- Nhìn xem, có vừa lòng không?
Hạ Tưởng tiếp nhận lấy thấy đúng là một căn phòng ở và một chiếc ô tô. Căn phòng là ở một vị trí rất đẹp trong tiểu khu Đông Long mà Tôn Hiện Vĩ mới khai phá, khoảng 120 m2, còn chiếc ô tô là một chiếc Audi mới. Một căn phòng cùng với một chiếc ô tô này trị giá ít nhất cũng phải hơn một triệu tệ.
Tuy rằng đối với việc Tôn Hiện Vĩ trước sau vẫn còn nhớ kỹ công sức của hắn thì hắn cảm thấy rất vui mừng, nhưng mà để nhận một lễ vật quý giá thế này thì Hạ Tưởng cũng cảm thấy rất ngượng ngùng. Hắn liền chối từ, nói:
- Lễ vật này quá quý giá, anh ra tay hào phóng như vậy nhưng tôi cũng không dám nhận.
- Căn phòng này thì cậu không nên để tâm làm gì, đây là Bất động sản Thiên An chuyên môn vì các chuyên gia, cố vấn, các nhân tài đã có những cống hiến đặc biệt với công ty Thiên An mà hiến tặng. Đúng rồi, Trưởng ban Phương cũng có một căn, ở tầng trên hay tầng dưới gì của cậu đó. Còn xe thì lại càng không đáng để nói, đây là một vị khách đưa xe đến để gán nợ, tôi dùng để trưng bày cũng không có ích lợi gì, thấy Thù Lê không có xe, đưa cho cô ấy để đi lại. Dù sao cô ấy cũng xem như người chuyên thiết kế cho Bất động sản Thiên An, tôi cũng khỏi phải trả công.
Tôn Hiện Vĩ cố sức nhét tập hồ sơ này vào trong tay Hạ Tưởng, nghiêm trang nói:
- Tôi biết bằng bản lĩnh của cậu thì cậu cũng không thiếu tiền. Nhưng tôi không có cách cư xử gì thì chứng tỏ rằng cách đối nhân xử thế của tôi rất kém. Mà tôi có thể hiện thái độ mà cậu không nhận thì có nghĩa về sau cậu sẽ không bàn mưu tính kế giúp tôi. Nếu cậu không nhận, có nghĩa là một Phó Chủ tịch huyện như cậu, cộng với con gái của một Phó Thị trưởng khinh thường một tiểu thương như tôi.
Không tính đến lời cuối cùng trong câu nói của Tôn Hiện Vĩ rất nặng, mà ngay ở phần đầu lời nói hắn cũng đã bày tỏ rằng Trưởng ban Phương cũng có một căn phòng ở đây thì Hạ Tưởng cũng đã phải nhận. Ý tứ của y là Trưởng ban Phương cũng có thì cậu cũng có thể có, nếu không chẳng khác gì không để mặt mũi cho Trưởng ban Phương, cùng với Trưởng ban Phương phân rõ giới tuyến. Hạ Tưởng liền cười rồi cầm lấy hai bộ hồ sơ, giả bộ tâm tình rất tốt rồi nói:
- Từ chối thì cũng bất kính, tôi cũng chỉ là người được ủy thác trách nhiệm này thôi. Tôi thay Thù Lê cảm ơn anh.
- Cảm ơn cái gì, cậu đừng cao hứng sớm quá.
Tôn Hiện Vĩ thấy Hạ Tưởng đồng ý nhận liền cao hứng mỉm cười:
- Tới lúc cậu kết hôn, tôi lúc đó sẽ không có quà cáp gì cả, vừa rồi đưa cho cậu xem như lễ vật kết hôn, ha ha.
- Dù sao cũng phải có một bao lì xì, chẳng lẽ anh không biết xấu hổ cứ đến tay không thế sao?
Hạ Tưởng cũng sảng khoái mỉm cười.
Ngồi với Tôn Hiện Vĩ tới khoảng năm sáu giờ chiều, Hạ Tưởng thấy thời gian không còn sớm nữa, liền nói lời cáo từ. Tôn Hiện Vĩ muốn lưu Hạ Tưởng lại để cùng nhau đi ăn cơm, Hạ Tưởng khó xử nói:
- Lần sau đi, hôm nay quả thật tôi có việc. Tối nay tôi cùng với Phó Bí thư Vương đánh bài.
Ánh mắt của Tôn Hiện Vĩ chớp liền mấy cái rồi khen: Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
- Tôi quả nhiên không nhìn lầm cậu, phó Chủ tịch huyện Hạ. Hóa ra quan hệ của cậu và Phó Bí thư Vương cũng rất tốt, may mắn là cậu nhận lễ vật nhỏ của tôi, nếu không thực sự tôi sẽ nghĩ rằng đây là cậu khinh thường tôi.
Hạ Tưởng liền đấm cho y một cú:
- Ít ra vẻ lôi kéo làm quen với tôi đi, không biết sau khi tôi ra khỏi cửa thì lại có thái độ kiểu gì?
Tôn Hiện Vĩ mỉm cười vẻ vô cùng hưởng thụ, đưa Hạ Tưởng xuống lầu, thấy hắn lái xe rời đi thì trong lòng Tôn Hiện Vĩ thấy may mắn với quyết định đưa nhà và xe vừa rồi. Hạ Tưởng chẳng những suy nghĩ rất thông minh, đối nhân xử thế tốt mà con đường quan lộ của hắn đúng là tiền đồ vô lượng. Hơn nữa đối với bạn bè là dùng tâm đối đãi, ánh mắt kinh doanh của hắn cực kỳ chuẩn luôn làm người khác phải chờ mong. Không cần nói đến các ưu điểm khác, chỉ bằng ý tưởng của hắn đầu tư khu chợ rau quả phố Thập Lý thì đã đáng giá từ hai mươi triệu tệ trở lên.
Đưa một căn hộ để ở, cộng thêm một chiếc ô tô mà tăng mạnh được quan hệ với Hạ Tưởng, lại còn để lại một chút ân tình cho hắn, tính đi tính lại thì quyết định này vô cùng sáng suốt. Tâm tình của Tôn Hiện Vĩ trở nên rất tốt, buộc chặt được mối quan hệ với Hạ Tưởng càng lúc càng gần, về sau hắn làm quan càng lớn thì mình lại càng được lợi.
Hạ Tưởng cũng không thiếu tiền, cũng đã có nhà ở, nhưng không duyên cớ lại được một căn hộ và một cái xe nên tâm tình cũng rất tốt. Trong lòng hắn tính toán, trước mắt là phải trang hoàng căn hộ của Ủy ban nhân dân thành phố một chút, trở thành một phòng mới cũng được, nhưng không thể thường xuyên ở bên trong. Trong khu này quá nhiều ánh mắt, không quá thuận tiện. Về sau có lẽ là ở tại căn hộ ở vườn hoa Đông Long thì tốt hơn.
Nhìn thời gian cũng đã đến lúc, hắn liền bấm cho Phó Bí thư Vương một cú điện thoại, sau khi hẹn ước với nhau về địa điểm rồi hắn lại lái xe đi tiếp.
Hạ Tưởng lái xe tới trước cửa của tòa nhà ở Thị ủy, đứng đợi mấy phút thì Vương Bằng Phi mới từ bên trong đi ra. Y mặc một cái áo nho sỹ bằng tơ lụa, phía dưới mặc một cái quần rộng thùng thình, mới nhìn thấy giống như một nhà học giả đang rảnh rỗi.
Hạ Tưởng vội xuống xe, mở cửa xe cười nói:
- Phó bí thư Vương đúng là kiểu dáng người tiên phong đạo cốt, làm cho người ta khi nhìn thấy thì trong lòng liền sinh ra sự kính phục.
Vương Bằng Phi cười ha hả:
- Ánh mắt của tiểu Hạ thật tốt. Gần đây tôi đang nghiên cứu Đạo Đức Kinh và Nam Hoa Kinh, có một số điểm tâm đắc, không biết cậu nghe có muốn nghe không vậy?
Lên xe, y vẫn còn hứng thú nói tiếp:
- Người xưa so với người bây giờ thì có thể nói là chí hướng cao xa hơn, chỉ đọc sách thôi mà chí hướng đã bay xa tận Bắc Hải, cảm giác rất thần kỳ, đúng là phải học tập.
Hạ Tưởng ngạc nhiên nói:
- Phó Bí thư Vương, tôi là một người Đảng viên trung thành, tôn chỉ của Đảng là phải kiên định tư tưởng chủ nghĩa duy vật.
Hạ Tưởng dùng giọng điệu nói đùa, Vương Bằng Phi lại lấy một giọng điệu trầm trọng nói:
- Tuy rằng là Đảng viên, tôi cũng đã mấy chục năm tuổi Đảng, tuy nhiên nói thật, tôi cũng không phải là người kiên định ủng hộ chủ nghĩa duy vật. Mà ngược lại, tôi thấy chủ nghĩa duy vật không có tín ngưỡng, nếu mà như vậy thì đạo đức cuối cùng sẽ bị bại trận.
Đâu chỉ là bại trận, thực ra chính là không có!
Hạ Tưởng cảm khái, đúng là theo như lời nói của Phó Bí thư Vương, theo sự phát triển của nền kinh tế càng lúc càng nhanh, trong nước càng ngày càng tràn ngập chủ trương chỉ tôn thờ đồng tiền lên trên hết. Không chỉ là nảy sinh sự tham ô, mà tiêu chuẩn đạo đức của mọi người cũng giảm xuống cực nhanh, trong vài năm ngắn ngủi sau thì sẽ hiện ra những luồng thủy triều mà bây giờ không tưởng tượng được, cũng có rất nhiều điểm mấu chốt về đạo đức mà mọi người cũng không kiêng dè gì bàn luận mổ xẻ ngay trên Ti vi, cuối cùng đã kinh động đến Bộ Thông tin, bất đắc dĩ phải tiến hành phong tỏa.
Tình hình trong nước lúc này tương tự như ở Mĩ ở trong kỷ nguyên những năm 1960 – 1970, cái được gọi là giải phóng tư tưởng.
Tuy nhiên nước Mĩ sau khi trải qua cái gọi là luồng sóng tư tưởng mới, sau đó một đoạn thời gian rất dài là thời kỳ ngẫm nghĩ lại. Một dân tộc, một quốc gia nếu không có văn hóa và tín ngưỡng của chính mình, nếu không có một lực lượng phía trước để hướng lòng tin mọi người về thì trước sau gì cũng bị chính mình đánh bại.
Có một số việc tự mình biết thì được, nhưng không có cách nào nói ra được. Hạ Tưởng liền nói theo Vương Bằng Phi:
- Đúng vậy, người thời xưa tuy rằng phương tiện giao thông không được thuận tiện, không có máy tính cũng không có truyenfull.vn, nhưng bọn bọ cũng như đi vào cõi của các thần tiên. Hạnh phúc của bọn họ chưa chắc là ít hơn so với người hiện tại bây giờ.
- Nói rất đúng. Tiểu Hạ, cậu thật không đơn giản, năng lực lĩnh ngộ khá mạnh.
Vương Bằng Phi nói mang theo chút cảm khái:
- Hạnh phúc cũng không phải là làm chức quan càng lớn lại càng hạnh phúc, cứ mỗi ngày thịt cá mà đã hạnh phúc. Hạnh phúc chính là một loại cảm giác thư sướng ở trong nội tâm.
- Hạnh phúc chính là thời điểm rủ nhau đánh bài mà mới có ba người, đột nhiên có thêm một người tới bổ sung cho đầy đủ.
Hạ Tưởng bổ sung một câu.
- Nói cho cùng, ha ha, chỉ bằng câu vừa rồi của cậu, hôm nay đánh bài chắc chắn sẽ thuận lợi.
Ý cười trên đôi mắt Vương Bằng Phi có thể nhìn ra được trong nội tâm ôm ấp tình cảm khá tốt. Hạ Tưởng âm thầm thở phào nhẹ nhõm, hoàn hảo, không có chút xíu xa lạ nào, vừa rồi nói mấy câu coi như cũng đã đề cập, điểm tới được vấn đề. Xem ra, bình thường dự trữ một ít tri thức đúng là có lợi rất lớn, ít nhất có thể giao tiếp, đối đãi với lãnh đạo đang trong lúc suy ngẫm mấy câu.
Hạ Tưởng vừa lái xe vừa hỏi:
- Phó Bí thư Vương, nếu muốn đánh bài thì chỉ sợ còn thiếu hai người nữa. Ngài đã ước hẹn với những ai? Vừa lúc, tôi lái xe qua để đón?
- Người tôi đã hẹn đủ cả rồi, chính bọn họ sẽ tự đi tới Sở Phong Lâu, không cần phải đón đưa gì cả. Chúng ta tự lo cho mình là được rồi.
Phó Bí thư Vương không nói là những ai, tự nhiên Hạ Tưởng cũng không tiện mở miệng hỏi, cũng chỉ im lặng lái xe thật tốt thẳng đường đi tới Sở Phong Lâu.
Thời điểm tới Sở Phong Lâu, Phó Bí thư Vương đột nhiên nhận được một cú điện thoại, sau khi nghe xong y bất đắc dĩ lắc đầu nói:
- Thật là không khéo, lão Lý lúc này đột nhiên có việc không tới được. Đúng là giống như hình tượng hồi nãy cậu vừa nói, đánh bài mới có ba chân, đúng là không hạnh phúc rồi.
Hạ Tưởng cười không nói lời nào, hắn đang đợi Vương Bằng Phi an bài bước tiếp theo.
- Trước mắt đi tới Sở Phong Lâu đã, để tôi suy nghĩ một chút.
Vương Bằng Phi ngồi tựa vào ghế rồi nói.
Tới nơi rồi, Hạ Tưởng vội xuống xe mở cửa xe cho Vương Bằng Phi, thấy y vẫn chưa có tuyển lựa được người nào tốt cả, nghĩ thầm rằng tận dụng cơ hội này tranh thủ cơ hội làm tiểu nhân một chút. Vì vậy, hắn đề xuất một câu:
- Nghe nói Chủ nhiệm Tần cũng là bạn bè của Phó Bí thư Vương, nếu Chủ nhiệm Tần có thời gian, không bằng ngài mời ông ta tới đây, tìm người đánh bài thì phải tìm người quen thân mới tốt.
Lập tức Vương Bằng Phi ý thức được cái gì đó, đôi mắt híp lại nhìn nhìn Hạ Tưởng, mỉm cười nói:
- Hôm nay cậu mời tôi ăn cơm, tìm tôi đánh bài là có dụng tâm đấy nha.
- Tôi muốn mượn làn gió đông của Phó bí thư Vương để vì dân chúng trừ hại, dụng tâm cũng rất quang minh lỗi lạc. Hơn nữa, cũng đã lâu chưa gặp Phó bí thư Vương, muốn cùng ngài tâm sự, trò chuyện nên tìm ngài đánh bài cũng là trọn vẹn công tư đôi đường. Nếu có điểm gì không thỏa đáng, xin Phó Bí thư Vương cứ phê bình tôi.
Thái độ của Hạ Tưởng vô cùng đoan chính.
- Tôi phê bình cậu cái gì? Chúng ta đều đang ở trong quan trường, mỗi tiếng nói, cử động đều thoát không được thân phận của mình, làm sao có thể phân biệt được việc công tư riêng biệt được. Muốn làm quen với Chủ nhiệm Tần, không thành vấn đề, tôi sẽ mời ông ta tới đây để đánh bài. Tuy nhiên tôi cũng nói trước, tôi chỉ phụ trách công việc dẫn lối, không can thiệp được các bước phía sau đâu. Chủ nhiệm Tần cũng khó mà nói lắm, trong trường hợp mà ông ta không để ý tới cậu thì tôi cũng không có cách nào cả.
Hạ Tưởng vội vàng tỏ thái độ:
- Cảm ơn Phó bí thư Vương.
- Cảm ơn cái gì, hôm nay cậu mời ăn cơm là được.
Vương Bằng Phi phất tay cười cười, hiển nhiên cũng không để trong lòng đối với việc Hạ Tưởng lợi dụng y để tiếp cận Tần Thác Phu. Là người có chức sắc nên y cũng biết tất cả những người tiếp cận đến y đều mang theo các loại mục đích khác nhau. Con người sống ở trong một xã hội, lại ở trong chốn quan trường, cũng không thể tránh né được việc những người khác có mục đích muôn hình muôn vẻ tới lấy lòng y, nịnh bợ y. Nếu đều là công việc, Hạ Tưởng lại không tạo sự phản cảm với y, không gây bất lợi gì với y thì thuận nước đẩy thuyền tạo nhân tình luôn. Y cũng không để trong lòng đối với việc Hạ Tưởng tỉ mỉ an bài việc này.
Y đi đến bên cạnh gọi một cú điện thoại, sau một lát trở về nói:
- Xem ra cậu tốt số, vừa lúc lão Tần cũng rảnh, ông ta lập tức tới đây.
- Nếu vậy để tôi đi đón Chủ nhiệm Tần?
Hạ Tưởng biểu lộ ra thái độ cần có.
- Không cần, chúng ta ở đại sảnh của Sở Phong Lâu đợi ông ta một chút là được. Nhà ông ta cũng rất gần đây, đi tới đây cũng chỉ mất có năm phút đồng hồ. Lão Tần rất thích tản bộ, đối với ông ta mà nói thì rèn luyện cũng là một biện pháp rất tốt.
Vương Bằng Phi không để cho Hạ Tưởng kinh động tới Sở Tử Cao, liền vào khu nhà đợi của Sở Phong Lâu, ngồi ở trên ghế sô pha nói chuyện phiếm một hồi. Khi nói chuyện, Hạ Tưởng mới biết được Phó Bí thư Vương còn mời một người đánh bài nữa là Phó Tổng giám đốc Tập đoàn Đạt Tài Quản Bình Triều.
Quản Bình Triều còn tới sớm hơn Tần Thác Phu, y đeo một cái kính màu vàng tơ, bộ dáng gầy nhỏ, vẻ mặt trắng nõn, tuổi chừng 40, khi nói chuyện chậm rãi, bộ dáng không chút hoang mang làm cho người ta cảm thấy y cực kỳ nho nhã, lễ độ. Ấn tượng đầu tiên của Hạ Tưởng đối với y tốt hơn rất nhiều so với Viện trưởng Dư trước đây.
Mấy người lại ngồi xuống nói chuyện. Quản Bình Triều hiển nhiên cũng nghe nói qua Hạ Tưởng, có vẻ hứng thú hỏi han:
- Tiểu Hạ bây giờ là Phó Chủ tịch của huyện An? Đúng là tuổi trẻ đầy hứa hẹn. Tuy nhiên, tôi cảm thấy nếu cậu không theo chính trị, làm kinh doanh hay là chuyên gia thiết kế thì cũng rất nhiều đất để dụng võ.
Hạ Tưởng liền khiêm tốn nói:
- Cũng không dám nói như vậy. Tôi thiết kế một vài hạng mục, có lẽ là kết quả của sự linh cảm. Nếu thật sự muốn làm công tác thiết kế chuyên nghiệp, có lẽ linh cảm cũng không được nhiều như vậy. Hơn nữa, có lẽ nguyên nhân chính là tôi không phải là một người thiết kế chuyên nghiệp, cho nên khi thiết kế ra phương án mới làm cho người ta cảm giác mới mẻ như vậy, mới làm cho mọi người ngạc nhiên và vui mừng.
- Tiểu Hạ rất khiêm tốn. Thiết kế quảng trường thư giãn có lẽ là có linh cảm hiện lên. Nhưng công viên Rừng Rậm và quảng trường Nhân Dân thì không chỉ là dựa vào linh cảm mà thiết kế ra được. Không chỉ nói đến bố cục khổng lồ và suy xét về chỉnh thể, chỉ riêng các chi tiết cũng đã để người ta thán phục rồi. Có thể nói, người trong Viện thiết kế của Tập đoàn Đạt Tài thì không ai có trình độ thiết kế có thể sánh vai cùng cậu.
Lời khen này rất quá, Hạ Tưởng vội nói mấy câu khiêm tốn, lúc này mới nhớ tới việc không trách lần đầu tiên gặp mặt Viện trưởng Dư đã có thái độ ghen ghét hắn, có lẽ là trong Viện Thiết kế của Tập đoàn Đạt Tài cũng có loại đồn đại này lan truyền. Đường đường là Viện trưởng, lại một nhân sỹ tên tuổi, nghe xong những lời này ông ta không sinh bất mãn mới là lạ.
Một lát sau, Tần Thác Phu rốt cuộc xuất hiện.
Dáng người của Tần Thác Phu cũng vừa phải, hơn béo, khuôn mặt ngăm đen, gương mặt hình sự, không giận tự có uy. Cho dù là lúc Tần Thác Phu bắt tay với Vương Bằng Phi thì vẻ tươi cười trên mặt ông ta cũng lạnh như băng, đến lúc bắt tay với Quản Bình Triều và Hạ Tưởng thì ông ta cũng không nói gì, chỉ có gật gật đầu.
Quản Bình Triều chợt lóe lên ánh mắt có vẻ hơi không vui, Hạ Tưởng ở một bên quan sát thì nhận thấy rằng có lẽ Quản Bình Triều và Tần Thác Phu cũng là lần đầu tiên gặp nhau, cũng chưa quen biết nhau. Ngẫm lại Phó Bí thư Vương cũng khá có ý tứ, trong bốn người chỉ có mình ông ta là quen biết hết cả ba người còn lại, còn ba người kia thì không biết ai ngoại trừ ông ta. Nói một cách khác, Phó Bí thư Vương hoàn toàn nắm giữ quyền chủ động.
Theo chi tiết về sự sắp xếp này của ông ta mà đoán thì Phó Bí thư Vương rất thích độc quyền, thích nắm sự chủ đạo, xem ra tin đồn cũng không phải là vô căn cứ.
Mấy người lên trên lầu, Sở Tử Cao sớm đã chờ từ lâu, vừa thấy nhóm người Hạ Tưởng xuất hiện, cũng không hỏi nhiều liền dẫn mấy người tới một gian phòng rất nhã nhặn. Hiện tại Sở Tử Cao có ánh mắt hơn rất nhiều so với trước đây, sau khi an bài thỏa đáng, không nói thêm gì cười cười đóng cửa đi ra ngoài.
Sở Tử Cao vừa đi khỏi, Vương Bằng Phi liền nhìn Hạ Tưởng cười cười nói:
- Hôm nay Tiểu Hạ cũng có sắp xếp một bữa tiệc. Lúc này cũng đúng thời điểm đói bụng, sau khi ăn xong rồi đánh bài, thế nào?
Nói là nhìn Hạ Tưởng, nhưng trên thực tế là trưng cầu ý kiến của Tần Thác Phu.
Tần Thác Phu từ chối đưa ra ý kiến, gật gật đầu nói:
- Thế nào cũng được.
Công tác chọn món ăn liền giao cho Vương Bằng Phi, Quản Bình Triều chọn thêm một món rau trộn, Hạ Tưởng cũng chọn thêm một món ăn chay, còn Tần Thác Phu không chọn, phất tay nói:
- Phó Bí thư Vương quyết định. Tôi nghe theo lời của ngài.
Tần Thác Phu ngồi ở phía đối diện Hạ Tưởng, trong thời gian chờ đồ ăn y vẫn trầm ngâm không nói một lời nào, bỗng nhiên ngẩng đầu liếc mắt nhìn Hạ Tưởng một cái rồi hỏi:
- Hạ Tưởng? Phó Chủ tịch huyện An? Có phải ban đầu cậu công tác trong Văn phòng tổ cải tạo thôn nội đô?
- Vâng, đúng là như vậy, thưa Trưởng ban Tần.
Thái độ của Hạ Tưởng cực kỳ nghiêm túc trả lời.
- Nói như vậy, cậu đúng thật là Hạ Tưởng kia?
Khóe miệng Tần Thác Phu lộ ra một vẻ cười trào phúng.
- Là con rể của Phó Thị trưởng Tào? Trách không được con đường quan chức đi lên rất nhanh.
Tần Thác Phu xem ra người quá mức ngay thẳng, việc mình là con rể tương lai của Tào bá đúng là không giả, nhưng trên đường đi của mình thì đúng là Hạ Tưởng không nhờ vả Tào bá ra tay giúp hắn cái gì. Có thể nói, kể cả các thế lực mà hắn hiện có cũng đều do một tay hắn tự xây dựng nên, vì thế mới có một chút thành tích ngày hôm nay.
Hôm nay mặc dù có cầu cạnh Tần Thác Phu, nhưng cũng không để y coi thường mình, Hạ Tưởng liền cười lên một tiếng:
- Ý tứ của Trưởng ban Tần là bởi vì quan hệ với Tào bá bá mà tôi mới được lên làm chức Phó Chủ tịch huyện An?
- Cậu nói đi?
Tần Thác Phu cười vẻ lạnh lùng.
- Chẳng lẽ còn là bằng chính bản lĩnh thật sự của cậu? Cậu trẻ tuổi như vậy, có bao nhiêu năng lực?
- Trưởng ban Tần, Phó Chủ tịch huyện Hạ có các thành tích trong các phương diện khác thì tôi không biết, nhưng khi anh ta ở trong văn phòng tổ cải tạo thôn nội đô đúng là làm không ít việc lớn. Chẳng lẽ ngài đều chưa từng nghe qua?
Quản Bình Triều liền thay mặt Hạ Tưởng, lên tiếng bênh vực kẻ yếu.
- Thiết kế công viên Rừng Rậm khiến Thị trưởng Trần thêm phần tán thưởng không nói, còn khiến cho Tập đoàn Viễn Cảnh cũng cực kỳ vừa lòng. Còn có quảng trường Nhân Dân vừa xong, cũng do một tay Phó Chủ tịch huyện Hạ thực hiện. Các hạng mục lớn của thành phố Yến đều có anh ta tham dự, hơn nữa Phó Chủ tịch huyện Hạ đối với hai hạng mục lớn đã được phê duyệt còn có tác dụng thúc đẩy nhất định, chẳng những Thị trưởng Trần đối với Phó Chủ tịch huyện Hạ cực kỳ trân trọng, mà ngay cả Tổng giám đốc Thành của Tập đoàn Đạt Tài chúng tôi đối với anh ta rất là tán thưởng. Có thể nói, với tài năng của Phó Chủ tịch huyện Hạ, cho dù không ở trong quan trường, kể cả là thiết kế hay kinh doanh, đều có thể làm ra được nghiệp lớn.
Quản Bình Triều có lẽ bộc lộ ra sự bất mãn đối với Tần Thác Phu, cũng có lẽ là bởi ảnh hưởng của Thành Đạt Tài, lại có lẽ là chính bản thân y đúng thật là rất thưởng thức Hạ Tưởng cho nên một hơi nói ra không ít lời hay vì Hạ Tưởng. Sau khi nói xong, còn như cười như không, nhìn về phía Vương Bằng Phi.
Trong bốn người ở đây thì Vương Bằng Phi là người có chức sắc cao nhất, hắn lại đảm nhiệm việc giới thiệu Hạ Tưởng cho Tần Thác Phu, vì thế y không thể không nói thay vài câu cho Hạ Tưởng:
- Lão Tần, tiểu Hạ đúng thật là có bản lĩnh thật sự. Trước khi cậu ấy đến thành phố Yến là cấp bậc Phó phòng, sau khi đến thành phố Yến thì trong một năm lên tới cấp Phó Cục trưởng. Có người khác giúp đỡ cậu ta hay không thì tôi không rõ ràng lắm, nhưng Phó thị trưởng Tào thì đúng là không ra mặt. Tôi có thể vì tiểu Hạ mà làm chứng.
Trong quá trình Hạ Tưởng từ cấp bậc nhân viên lên cấp Phó phòng, tiếp đến lên cấp Phó Cục trưởng thì Vương Bằng Phi ít nhiều cũng biết một ít tin tức, tuy rằng không nhiều lắm nhưng y cũng đoán được Tào Vĩnh Quốc không ra tay giúp đỡ Hạ Tưởng. Hơn nữa, y cũng tin rằng cho dù Tào Vĩnh Quốc ra mặt thì cũng chưa chắc có bao nhiêu mặt mũi, vì ông ta mới tới Ủy ban nhân dân thành phố Yến, cũng không quá thành thục với những người trong Thành ủy, hơn nữa cũng là thường vụ Thành ủy, cũng không tốt để mở miệng nhờ người khác.
Biểu tình Tần Thác Phu trở nên ngưng trọng, kêu lên một tiếng "Thế à!" rồi lại đánh giá Hạ Tưởng thêm mấy lần:
- Tôi đúng là nhìn lầm cậu, không nghĩ là cậu cũng khá có bản lĩnh. Chờ một lát, nhìn cậu đánh bài xem trình độ thế nào, đến lúc đó rồi sẽ nói sau.
Hạ Tưởng liền cười:
- Tôi và Chủ nhiệm Tần đối diện nhau, đáng ra phải cộng tác với nhau mới đúng.
- Nếu thế tôi càng phải nhìn xem cậu có ánh mắt hay không, có thể phối hợp tốt với tôi được không nữa?
Tần Thác Phu cũng nở nụ cười khó có được, tuy nhiên vẻ tươi cười của y và giả bộ cười thì giống hệt nhau, làm cho người ta nhìn mà không phát hiện ra ý cười nào cả.
Trong ấn tượng cảu Hạ Tưởng thì Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật hoặc là nham hiểm, hoặc là thiết diện vô tư, xem ra Tần Thác Phu là loại người thuộc dạng thiết diện. So sánh với loại hình nham hiểm, thật ra thiết diện lại càng dễ tiếp xúc hơn một chút, chỉ cần vượt qua được cánh cửa tâm lý của y là sẽ được y tán thành, lúc đó y sẽ lộ ra bản sắc một mặt của y. So với nham hiểm thì bất đồng, vào thời khắc nào cũng mỉm cười, mình không biết khi nào thì y chân thành, khi nào thì lại ẩn chứa dao găm trong đó.