- Tôi nghĩ cậu sẽ kể khổ, không ngờ vừa mở miệng lại là chủ nghĩa không tưởng. Trong cuộc sống thực tế, làm gì có ai vừa kiêu ngạo, ngông cuồng, lại vừa tự kiềm chế bản thân không có nhược điểm chứ? Tự hạn chế và kiêu ngạo, ngông cuồng vốn chính là mâu thuẫn và đối lập. Một người sao có thể vừa tự kiềm chế mình, vừa kiêu ngạo ngông cuồng với người khác chứ? Mọi người đều tự thả lỏng mình và nghiêm khắc với người ngoài.
Hai người đều không nói tới tên tuy nhiên trong lòng đều rõ ràng, nói tới chính là Cao Thành Tùng.
Một lát sau, Trần Phong đột nhiên hỏi:
- Có hứng thú tới huyện Cảnh giúp Giang Thiên hay không?
Hạ Tưởng suy nghĩ một chút, lắc đầu:
- Tôi tính toán ở huyện An thêm vài năm. Ở một chỗ không đủ lâu sẽ khiến người ta có ấn tượng xốc nổi. Tôi nghĩ Thị trưởng Trần cũng hy vọng tôi ngày càng điềm đạm, chắc chắn, đúng không?
Trần Phong gật đầu:
- Tôi đoán cậu cũng sẽ không đi huyện Cảnh. Quên đi, không miễn cưỡng cậu. Đúng rồi, Liên Nhược Hạm sắp xuất ngoại, cậu hẳn là đã biết. Đối với việc phát triển sau này của Tập đoàn Viễn Cảnh, cô ấy chắc là có dặn dò lại rồi chứ?
- Sự vụ cụ thể thì sau này có Cao lão tạm thời phụ trách. Tổng giám đốc Liên lo lắng nhất chính là mảnh đất ở nhà máy thép và nhà máy dược. Nếu cuối cùng đất lại rơi vào tay người khác, vậy thì dự án công viên Rừng Rậm liền hoàn toàn trở thành cốc mò cò xơi.
Hạ Tưởng cũng mơ hồ lo lắng việc này.
- Hiệp nghị lúc ấy là do tôi ký, cho dù tôi không làm Thị trưởng nữa cũng sẽ mạnh mẽ thúc đẩy Tập đoàn Viễn Cảnh đến lấy đất. Trần Phong tôi không phải loại người nói không giữ lời.
Trần Phong rất rõ sự lo lắng của Hạ Tưởng, cũng ít nhiều biết một chút Cao Thành Tùng chèn ép Hạ Tưởng là xuất phát từ mục đích gì. Ông cũng có chút ý kiến đối với quan hệ mờ ám giữa Hạ Tưởng và Liên Nhược Hạm, chỉ có điều cảm thấy hắn còn chưa kết hôn, không ảnh hưởng tới toàn cục. Hơn nữa cán bộ cũng vậy mà doanh nhân cũng thế, ai mà không có một, hai tình nhân chứ? Nếu thật sự yêu cầu Hạ Tưởng vừa không tham tài vừa không háo sắc, có năng lực lại một lòng vì dân thì đúng là hắn trở thành một con người quá hoàn mỹ.
Không có ai hoàn mỹ cả. Vốn Trần Phong cũng không hỏi nhiều về vấn đề Liên Nhược Hạm, liền làm bộ không biết.
Hiện tại Hạ Tưởng và Trần Phong càng ngày càng đi lại gần gũi. Vừa mới ra đã gặp ngay Trần Phong nói chuyện nửa ngày, ngay cả Tào Vĩnh Quốc cũng không gặp. Trần Phong nói chuyện một lát nữa mới nhớ ra Hạ Tưởng chắc chắn là có chuyện muốn nói với Tào Vĩnh Quốc, liền nói:
- Được rồi, trước hết thả cậu đi đã, có chuyện gì cứ nói với Vĩnh Quốc đi. Còn nữa, Trưởng ban Phương nhờ cậu chuyển quần áo cho Phương Cách.
Hạ Tưởng cáo biệt Trần Phong, lại nói chuyện với Giang Thiên vài câu, nhưng không đi tới phòng làm việc của Tào Vĩnh Quốc mà trực tiếp đi tìm Phương Tiến Giang. Hắn kiểu gì chẳng phải quay về Tào gia, có gì nói sau, hơn nữa nói chuyện với bác Tào ở nhà vẫn tiện hơn.
Phương Tiến Giang đang xét duyệt danh sách đề bạt một đám cán bộ, nghe được Hạ Tưởng tiến vào, đứng dậy đón chào, khiến thư ký của ông ta giật mình. Trưởng ban Phương là Trưởng ban Tổ chức cán bộ, là phòng ban có thực quyền nhất trong tất cả các phòng ban của Thành ủy, từ trước đến nay gặp quan lớn hơn một bậc, cho dù là Phó thị trưởng thường trực, Trưởng ban Phương chưa chắc đã nể tình đứng lên, huống chi còn đi lên phía trước bàn làm việc để nghênh đón Hạ Tưởng.
Hạ Tưởng lập tức tỏ vẻ được sủng ái mà kinh sợ, vội vàng dùng cả hai tay nắm lấy tay Phương Tiến Giang:
- Trưởng ban Phương, không dám làm phiền đại giá của ngài.
- Đừng khách khí với tôi, ngồi đi.
Phương Tiến Giang đón Hạ Tưởng ngồi xuống, nhìn hắn chăm chú một lát mới cảm thán nói:
- Gặp chuyện không hoảng hốt, lại biết thích ứng trong mọi hoàn cảnh, Tiểu Hạ, cậu đúng là một hạt giống tốt. Tôi để Phương Cách ở bên cạnh cậu, về sau cậu phải dìu dắt nó cho tốt, cho nó học hỏi cậu thật nhiều.
Hạ Tưởng vội vàng khiêm tốn nói:
- Trưởng ban Phương quá khen, kỳ thật Phương Cách rất thông minh, cũng rất có ánh mắt. Từ sau khi tới huyện An, cậu ấy cũng đã tiến bộ không ít, mà tôi cũng không có gì để dạy bảo cậu ấy cả. Với năng lực của cậu ấy, chỉ hai, ba năm nữa là có thể chủ quản một phương.
- Đừng nói lời dễ nghe, cứ nói tới khuyết điểm của nó ấy.
Trên mặt Trưởng ban Phương không thể che giấu được tình thương tràn đầy của người cha. Mỗi người đều có nhược điểm, nhược điểm lớn nhất của Trưởng ban Phương chính là quá yêu thương Phương Cách. Chỉ cần Phương Cách thích, ông nhất định cũng thích. Bởi vì Phương Cách và Hạ Tưởng có quan hệ chặt chẽ nên Trưởng ban Phương cũng đối xử với hắn bằng con mắt khác.
- Muốn nói khuyết điểm thì đúng là có, cũng chính là khuyết điểm mà thanh niên nào cũng có
Hạ Tưởng cười tủm tỉm nói:
- Cậu ấy rất thích ngắm mỹ nữ, gần đây hơi thích Phó bí thư Mai, bị tôi phê bình một chút, nói là Phó bí thư Mai lớn tuổi hơn cậu ấy, không thích hợp với cậu ấy, nói đi tìm người ít hơn vài tuổi.
- Thằng ranh này không nói cho tôi chuyện này. Tiểu Hạ, cậu nên khuyên nhủ nó, ngàn vạn lần đừng tìm bạn gái lớn tuổi hơn. Cậu nói cho nó là tôi nói, phải tìm bạn gái trẻ, nếu không tôi sẽ không đồng ý.
Nói tới đại sự hôn nhân của Phương Cách, Trưởng ban Phương hoàn toàn không hề còn hình tượng vốn có của Trưởng ban Tổ chức cán bộ, giờ không khác gì một người cha bình thường. Ông vội vàng nói:
- Nó nghe lời cậu, Tiểu Hạ, cậu phải khuyên nhủ nó thật kỹ.
Hạ Tưởng thấy vẻ mặt sốt sắng của Phương Tiến Giang, không kìm nổi cười thầm. Tất cả các ông bố đều giống nhau, đều rất quan tâm tới con mình và đều có một quan điểm chung về hôn nhân, hắn gật đầu nói:
- Xin ngài cứ yên tâm, Trưởng ban Phương, trên cơ bản tôi đã khiến cậu ấy mất đi ý nghĩ này. Hơn nữa Phó bí thư Mai và cậu ấy cũng không hợp nhau, ngài không cần lo lắng.
Phương Tiến Giang cười ha hả, còn tán gẫu thêm vài câu, cũng không hề nhắc tới việc Hạ Tưởng bị giam. Cuối cùng ông lấy ra một túi quần áo nhờ Hạ Tưởng mang tới cho Phương Cách.
Kỳ thật lúc ấy Phương Cách chỉ là thuận miệng nói để tạo áp lực với Nhạc Phương và Bao Nguyệt Minh, không ngờ Phương Tiến Giang lại coi là thật, vẫn để trong lòng.
Hạ Tưởng lại đến phòng làm việc của Tần Thác Phu để chào từ biệt. Tần Thác Phu nói một câu ngoài dự đoán của mọi người:
- Đi, tôi và cậu cùng tới huyện An, nâng cao uy thế của cậu, cho được chính danh.
Hạ Tưởng sửng sốt:
- Việc này cũng không cần phiền toái Chủ nhiệm Tần chứ ạ. Huyện An cũng khá xa, ngài cũng đừng đi làm gì, bố trí người khác đi là được.
- Không được!
Tần Thác Phu rất quật cường:
- Việc này là người của Ủy ban Kỷ luật thành phố gây ra, mặc kệ là nguyên nhân gì đều là sai lầm của Ủy ban Kỷ luật thành phố. Bố trí người khác đi thì tôi không yên tâm. Tôi phải đi cùng với cậu để tiêu trừ tối đa ảnh hưởng không tốt đối với cậu.
Hạ Tưởng cực kỳ cảm động.
Lần này tuy bị chút oan ức nhưng Tống Triêu Độ mượn cơ hội diệt trừ Thẩm Phục Minh, lại giúp Tần Thác Phu tóm được Phòng Tự Lập, có thể nói dương đông kích tây, đánh thắng được một trận đấu đầy khó khăn một cách rất hoành tráng. Chịu chút ấm ức nhỏ không tính là gì, ngược lại có thể lập được công lớn trong mắt Tống Triêu Độ, đó mới là thu hoạch lớn nhất.
Tần Thác Phu muốn chủ động đưa mình về huyện An, thứ nhất là ông ta và mình coi như có chút giao tình, thứ hai có lẽ cũng có tính toán khác.
Quả nhiên, Tần Thác Phu bảo lái xe tự lái đi theo, cũng không thông báo với huyện mà ngồi xe của Hạ Tưởng, vừa đi vừa nói chuyện với hắn.
- Tôi muốn đưa cậu tới huyện An chính là muốn tận mắt thấy Lệ Triều Sinh, đối mặt với y xem rốt cục y là nhân vật lợi hại như thế nào. Đương nhiên, nhân vật còn lợi hại hơn cả y mà tôi đều đã từng gặp qua, tuy nhiên đều là những lão già thành tinh. Trẻ như Lệ Triều Sinh mà đã làm việc ma lanh như y thì đây là lần đầu tiên tôi gặp, khiến tôi không kìm nổi tò mò.
Khi tới huyện An, xe của Hạ Tưởng và vào tòa nhà Huyện ủy đã lập tức bị người bao vây chặt như nêm cối.
Trong mắt người bình thường, cán bộ chỉ cần bị người của Ủy ban Kỷ luật mang đi thì không có ai bình an vô sự trở về, nhẹ thì mất mũ quan, nếu không thì vào nhà lao. Chỉ có Hạ Tưởng, trái ngược hẳn với dự đoán của mọi người, chẳng những không hề có chút sự tình, hai nhân viên của Ủy ban Kỷ luật thành phố bắt hắn đi lại bị người của Ủy ban Kỷ luật tỉnh mang đi, nghe nói ít nhất cũng bị phán tù tám năm, mười năm.
Cái này cũng còn chưa tính, ngay cả một Phó chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật cũng bị lật thuyền theo. Mọi người ở huyện An không thể đoán nổi Hạ Tưởng là nhân vật lợi hại tới mức nào. Một cán bộ cấp phó huyện, rốt cục có chỗ dựa cứng rắn, mạnh mẽ như thế nào, không ngờ trực tiếp quật ngã mấy người của Ủy ban Kỷ luật thành phố. Điều này khiến mọi người không thể nào tin nổi.
Rất nhiều người đều là lần đầu tiên được nghe tới việc nhân viên của Ủy ban Kỷ luật không ngờ bị người mà mình điều tra quật cho ngã ngựa, bản thân cũng bị lâm vào vòng lao lý.
Cho nên xe của Hạ Tưởng vừa xuất hiện, chỉ một lát tin tức đã truyền khắp tòa nhà Huyện ủy. Lý Đinh Sơn đang nghe cấp dưới báo cáo công tác, cũng không còn tâm tư nghe nữa, phất tay bảo để sau hãy báo cáo, liền kêu Phương Cách đi xuống lầu đón Hạ Tưởng.
Khâu Tự Phong đang thương lượng sự tình với Cường Giang Hải, nghe thấy dưới lầu có tiếng ồn ào, mơ hồ có người kêu lên "Phó chủ tịch huyện Hạ đã trở lại". Y run tay, chén trà trong tay rơi xuống đất, vỡ tan tành.
Tin tức Hạ Tưởng không có việc gì đã sớm truyền tới huyện An. Khâu Tự Phong đã biết sự tình từ sớm. Chẳng những Hạ Tưởng không có việc gì mà đám người Phòng Tự Lập lại xảy ra đại sự, bị người của Ủy ban Kỷ luật tỉnh trực tiếp bắt đi.
Ngay cả Bí thư Cao cũng không thể khống chế được sự tình, điều này khiến trong lòng Khâu Tự Phong run sợ. Y biết Ngô gia và Cao Thành Tùng có quan hệ chặt chẽ. Y mật báo với Ngô gia, nếu Ngô gia ra tay thì nhất định là sẽ thông qua Bí thư Cao.
Không ngờ ngay cả Bí thư Cao cũng không chèn ép nổi Hạ Tưởng. Hạ Tưởng này dựa vào cái gì mà có thể chống nổi? Hắn quả thật là yêu nghiệt nghịch thiên. Đường đường một Bí thư Tỉnh ủy mà không trị nổi một Phó chủ tịch huyện. Ai có thể tin được chứ?
Nhưng sự việc mà không ai có thể tin tưởng nổi này lại thật sự xảy ra.
Hiện tại Khâu Tự Phong đã chuyển từ hận thành e ngại đối với Hạ Tưởng. Y biết, mình đã bất lực đối với Hạ Tưởng. Chèn ép và kiềm chế cũng sẽ không có tác dụng gì. Hơn nữa trải qua chuyện này, uy danh của Hạ Tưởng sẽ tăng mạnh ở huyện An. Nếu không bố trí cho hắn một chỗ tốt, tuyệt đối sẽ ảnh hưởng tới sự phát triển kinh tế của huyện An.
Tập đoàn Đạt Tài đã tỏ thái độ rất rõ: Có Hạ Tưởng thì dự án sẽ triển khai. Không có Hạ Tưởng thì không bàn nữa. Hơn nữa, trong giai đoạn Hạ Tưởng không có mặt, công trình khu du lịch Tam Thạch cũng bị trì hoãn tiến độ thi công. Dương Đức Hoa đến hỏi, đối phương trả lời rất rõ ràng: Chờ Phó chủ tịch huyện Hạ về rồi nói sau. Có vấn đề kỹ thuật cần trao đổi với Phó chủ tịch huyện Hạ.
Nhà máy xi măng hoàn toàn thất bại. Đầu tư vào khu du lịch Tam Thạch và dự án làng du lịch đều là công lao của Hạ Tưởng. Không có hắn, dường như tất cả đều bị lâm vào đình chỉ. Khâu Tự Phong thở hổn hển nhưng lại không có biện pháp. Bí thư Cao còn không gấp, mình phải gấp cái gì. Có tư cách gì mà sốt ruột?
Hơn nữa kể từ sau hội nghị thường vụ lần trước, kẻ vốn ủng hộ y là Lệ Triều Sinh vẫn tỏ thái độ như gần như xa với y, khiến y rất khổ sở.
Khâu Tự Phong lâm vào cục diện bế tắc.
Rốt cục Hạ Tưởng cũng đã trở lại. Y không biết là nên thất vọng hay nên kinh hoảng. Y đánh rơi vỡ chén trà khiến Cường Giang Hải trợn mắt há hốc mồm. Cường Giang Hải kinh hãi trong lòng: Chủ tịch huyện Khâu sợ Hạ Tưởng đến mức này, về sau còn triển khai công tác như thế nào? Về sau sẽ thi triển hoài bão như thế nào?
Khâu Tự Phong cưỡng ép tâm lý bực bội và bất an, nói:
- Nước nóng quá. Giang Hải, Hạ Tưởng đã trở lại. Tôi nghĩ bộ máy Ủy ban nhân dân cần phải điều chỉnh lại phân công một chút. Để mảng quản lý xây dựng đô thị của anh cho Hạ Tưởng tiếp nhận, cũng để cậu ta danh chính ngôn thuận có thể tiếp xúc với các nhà đầu tư.
Ai cũng không muốn chia thức ăn trong bát mình cho người khác, Cường Giang Hải chấn động, vội vàng nói:
- Chủ tịch huyện Khâu, mảng xây dựng đô thị này tôi làm từ trước tới giờ vẫn là ngựa quen đường cũ, không thể chuyển cho Hạ Tưởng được. Hơn nữa, cậu ta cũng không có kinh nghiệm trong phương diện xây dựng đô thị. Nguồn truyện:
Khâu Tự Phong khoát tay nói:
- Không nói nữa, cứ quyết định như thế đi. Hạ Tưởng quản lý xây dựng đô thị còn lành nghề hơn cả anh. Anh quên rằng trước kia cậu ta từng công tác ở tổ cải tạo thôn nội đô à? Mỗi ngày cậu ta tiếp xúc với ai à?
Khâu Tự Phong biết mảng xây dựng đô thị này màu mỡ, nhiều ưu đãi, Cường Giang Hải cũng mò được không ít tiền từ trong này, nhưng Hạ Tưởng cũng không thể suy xét tới cảm nhận của gã được. Nếu Hạ Tưởng mà không ra mặt, dự án làng du lịch bị ngâm nước nóng thì ai chịu trách nhiệm? Đây chính là một dự án lớn kéo kinh tế huyện An lên.
- Đi, đi ra ngoài nghênh đón nào, phải thể hiện mặt mũi tốt một chút. Bí thư Lý cũng đã đi ra ngoài, chúng ta cũng không thể không đi được.
Khâu Tự Phong cũng không phải hạng người đơn giản, co được giãn được mới là anh hùng. Chỉ duỗi mà bất khuất thì chỉ là con giun mà thôi. Trong chính trị, chưa từng có kẻ thù vĩnh viễn. Nếu hiện tại y không đấu lại được Hạ Tưởng, không chèn ép được Hạ Tưởng, vậy chỉ có một con đường là hợp tác với hắn.
Đối diện với tiền đồ của mình, ân oán cá nhân hoặc thậm chí cả đàn bà đều không thể trở thành chướng ngại được. Trời đất bao la, tiền đồ là lớn nhất. Khâu Tự Phong âm thầm nhắc nhở bản thân, nhất định phải nhẫn nhịn, nhẫn nhịn được thì sẽ được sóng êm gió lặng. Mình có thể kiên nhẫn chờ đợi, chờ tới khi nào tìm được một cơ hội tốt rồi sẽ dẫm nát Hạ Tưởng dưới chân.
Về phần Mai Hiểu Lâm và Liên Nhược Hạm thì cứ để cho gió cuốn đi. Chẳng qua chỉ là đàn bà mà thôi. Trên thế giới này thứ không thiếu nhất chính là đàn bà đẹp, nhưng thiếu nhất lại là quan chức. So sánh với quan chức thì đàn bà chẳng đáng chút nào.
Người đầu tiên đi ra nghênh đón Hạ Tưởng là Thịnh Đại.
Thịnh Đại trước tiên nghe được tin tức, cũng không suy xét gì nhiều mà lao như bay ra khỏi phòng làm việc, vừa ra khỏi cửa liền thấy Hạ Tưởng đang đi cùng một người vừa cười vừa nói. Y bước nhanh về phía trước, nắm tay Hạ Tưởng:
- Phó chủ tịch huyện Hạ, thật là mong nhớ cậu. Cậu đã phải chịu oan ức rồi.
Hạ Tưởng biết Thịnh Đại hợp tác với mình là lợi dụng lẫn nhau, nhưng một câu nói vừa rồi tràn đầy thâm tình mãnh liệt cũng khiến hắn hơi cảm động, liền đáp;
- Phó chủ tịch huyện Thịnh thính tai thật, tôi vừa mới vào cửa mà anh đã nghe được.
- Ngày nào cũng đợi cậu về, lỗ tai cũng luyện thành thính hẳn lên.
Thịnh Đại xúc động nói, lúc này mới chú ý tới Tần Thác Phu bên cạnh Hạ Tưởng, vội vàng hỏi:
- Vị lãnh đạo này là?
Thịnh Đại chưa gặp Tần Thác Phu, tuy nhiên y vẫn có ánh mắt, thấy người này đi cùng với Hạ Tưởng đến đây, khẳng định là lãnh đạo Thành ủy, cho nên mở mồm liền gọi là lãnh đạo.
- Đây là Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật thành phố Chủ nhiệm Tần!
Hạ Tưởng biết không cần phải giấu diếm thân phận thực của Tần Thác Phu, bởi vì trong Huyện ủy khẳng định có người biết Tần Thác Phu.
Thịnh Đại lập tức đứng nghiêm, cung kính chào:
- Chào Chủ nhiệm Tần!
Tần Thác Phu bắt tay với Thịnh Đại, cũng không nói gì.
Người thứ hai chạy đến chính là Mai Hiểu Lâm.
Mai Hiểu Lâm đến nhưng không hề có vẻ mặt kích động. Cô nhìn thấy Hạ Tưởng, chỉ khẽ mỉm cười:
- Đi ra là tốt rồi. Tôi biết là anh sẽ không có việc gì mà. Con người anh không xấu, cũng không tham. Người khác muốn gây phiền toái cho anh là tìm sai người rồi.
Sau đó mới là Lý Đinh Sơn chạy tới.
Lý Đinh Sơn thấy Hạ Tưởng, kích động không ngừng, hai tay giữ chặt vai Hạ Tưởng, đánh giá hắn từ trên xuống dưới vài lần mới cười nói:
- Người ta nói cậu béo ra, tôi còn không tin, hiện tại chính mắt nhìn thấy quả thật là béo lên một ít. Cũng chỉ có một mình cậu như vậy Tiểu Hạ, nếu đổi là người khác, chỉ sợ sẽ ăn không ngon. Cậu thì ngược lại, ăn khỏe ngủ khỏe, béo trắng ra.
Cuối cùng là Khâu Tự Phong và Cường Giang Hải.
Hạ Tưởng mới trịnh trọng giới thiệu Tần Thác Phu với mọi người.
Tần Thác Phu hiển nhiên không có hứng thú nói chuyện với mọi người, trực tiếp đề xuất đến phòng làm việc của Lý Đinh Sơn ngồi. Lý Đinh Sơn tự nhiên không hề có chút dị nghị, liền đi trước dẫn đường. Khâu Tự Phong cố ý đi lùi lại sau, bước đi song song với Hạ Tưởng, thân thiết nói:
- Phó chủ tịch Tiểu Hạ, Chủ nhiệm Tần tự mình tới để tạo chính danh cho cậu, có thể thấy Ủy ban Kỷ luật thành phố cực kỳ coi trọng việc này. Ý kiến của tôi là, thừa dịp Chủ nhiệm Tần ở đây, mời dự họp hội nghị thường vụ một lần, mời cậu dự thính và cũng mời Chủ nhiệm Tần cho chỉ thị trọng yếu. Cậu và Chủ nhiệm Tần thương lượng một chút, xem có khả thi hay không?
Chiêu nịnh bợ này rất có trình độ. Hạ Tưởng cảm thấy không ngờ khi Khâu Tự Phong tự ra tiếp đón mình, lại còn tỏ vẻ như không có việc gì. Tuy trong lòng hắn âm thầm chán ghét kẻ âm hiểm này nhưng lại không thể không bội phục y quả thật da mặt dày, co được giãn được, đóng kịch cũng rất giỏi, cứ như thể mọi chuyện không hề có chút liên quan gì tới y vậy.
Là một kình địch. Hạ Tưởng lập tức đề cao cảnh giác không ít đối với Khâu Tự Phong. Một đối thủ im ắng, thản nhiên như vậy mới chính là kẻ khó đối phó.
Hạ Tưởng hoàn toàn tán thành đề nghị mời dự họp hội nghị thường vụ của y, vừa lúc có thể cho Chủ nhiệm Tần và Lệ Triều Sinh tiếp xúc mặt đối mặt một lần. Hắn lập tức nói nhỏ, báo cáo với Tần Thác Phu một chút. Tần Thác Phu gật đầu. Hạ Tưởng liền đơn giản nói lại với Lý Đinh Sơn. Lý Đinh Sơn cũng gật đầu đồng ý.
Khâu Tự Phong liền như phụng thánh chỉ, lập tức đi gọi điện thoại thông báo cho các ủy viên thường vụ.
Tần Thác Phu tận mắt thấy các lãnh đạo lớn nhỏ của huyện An đều không theo quỷ củ sắp xếp thứ tự đi ra đón Hạ Tưởng, trong lòng tràn đầy cảm xúc. Làm quan như làm người. Tiểu Hạ có nhân duyên tốt như vậy cũng không phải đơn giản. Cũng không trách trong Thành ủy lại có nhiều người bảo vệ hắn như vậy. Lúc đầu ông còn tưởng rằng Hạ Tưởng là dựa vào vầng hào quang của Tào Vĩnh Quốc, hiện tại xem ra trong Thành ủy, Tào Vĩnh Quốc cũng không nổi tiếng bằng Hạ Tưởng.