Cho dù vì nguyên nhân nào đó, hai người không thể không cắt đứt nhau, cả hai cũng sẽ quang minh chính đại tạm biệt nhau, sẽ không đâm một đao vào sau lưng nhau.
Suy nghĩ của Tống Triêu Độ trong khoảng thời gian ngắn mà vòng vo loạn hết cả lên, thấy Hạ Tưởng còn đang thưởng thức trà ngon, liền vui mừng mà mỉm cười:
- Thế nào? Hương vị trà như thế nào?
- Thật là ngon. Cháu chưa từng uống qua loại trà nào ngon như vậy, mùi thơm đặc biệt nhập vào mũi, làm cho người ta thấy vui vẻ, thoải mái.
Hạ Tưởng quả thật thật tâm khen. Trà này quả thật uống rất ngon, vào miệng thấy mềm mại, dư vị để lại vô cùng, trước kia hắn chưa bao giờ được uống loại trà ngon như vậy.
- Đây là trà Long Tỉnh.
Tống Triêu Độ khẽ mỉm cười, vẻ mặt hài lòng nói,
- Cũng không phải loại ở chợ lớn thông thường gọi là Long Tỉnh, mà thật sự là đặc sản của Long Tỉnh, chỉ một nhà ấy mới có không hề có chi nhánh ở đâu, hơn nữa sản lượng rất ít, chỉ chuyên dùng để cung cấp đặc biệt.
Lại vừa chỉ ngoài cửa, hiển nhiên là nói Tống Nhất Phàm:
- Tiểu Phàm không biết trà này rất quý báu, đây chính là tôi lấy từ tay thủ trưởng trên Bắc Kinh nên mới có, có thể không cất giấu kỹ được không? Nó thật tốt, vụng trộm mang theo ra, thật sự là làm ta giận, ha hả.
Nói là giận, nhưng vẻ mặt lại không có một chút gọi là giận, mà cười rất tươi.
Cũng chính là Tống Nhất Phàm đem trà ngâm cho Hạ Tưởng, nếu thật sự là thay đổi thành người khác, chắc chắn Tống Triệu Đô sẽ tức giận.
Hạ Tưởng cũng từng nghe đồn, được biết trong nước có một vật báu gì đó, như là mật đào, vân vân, chỉ cung cấp cho tầng lớp cao. Dân thường, đừng nói là có phúc hưởng thụ, có muốn nhìn cũng không thấy được. Không nghĩ tới hôm nay hắn cũng được hưởng một lần.
Hai người nói chuyện trong chốc lát, tuy nhiên đối với tình hình tỉnh Yến tiếp theo sẽ phát sinh chuyện gì, Tống Triêu Độ chưa nói, Hạ Tưởng cũng không có hỏi. Tống Triêu Độ cân nhắc, Hạ Tưởng dù sao cấp bậc rất thấp, trình độ chưa đủ, không cần phải tiếp xúc quá nhiều với tầng lớp cao đấy làm gì. Hạ Tưởng chỉ cần biết rằng, hắn chỉ cần làm tốt việc hắn phải làm, phối hợp hành động với Tống Triêu Độ. Nếu Tống Triêu Độ không chủ động sắp xếp hắn làm việc gì, hắn sẽ theo ý nghĩ của hắn tự mình đi làm những việc trong tầm tay.
Không để cho lãnh đạo thêm phiền phức, không hỏi nhiều khiến lãnh đạo đầu óc rối như tơ vò, làm quan thì bao giờ đó cũng là điểm quan trọng nhất.
Tuy nhiên khi sắp kết thúc nói chuyện, Tống Triêu Độ còn đưa ra vài yêu cầu với Hạ Tưởng. Thứ nhất là tìm và giữ Cao Kiến Viễn ở lại trong nước, không để hắn đem tài sản chuyển đến nước ngoài, cố gắng mọi khả năng làm đất nước tổn thất thấp nhất. Thứ hai là một khi đã có chứng cứ chứng minh Cao Kiến Viễn tham ô công quỹ, sẽ đưa tài liệu đó cùng với tài liệu Văn Dương nắm giữ trong tay nhất định sẽ giao cho ông. Cuối cùng Tống Triêu Độ lại động viên khen ngợi Hạ Tưởng ở huyện An đạt được những thành tích không nhỏ, phải tiếp tục cố gắng, củng cố thành tích hiện tại, tranh thủ tạo ra những thành tích mới để được viết nhiều hơn nữa trên lý lịch.
Tống Triêu Độ so sánh hắn với mình trước kia, đúng là hơn về khí phách và ý chí, quả nhiên là thời thế tạo anh hùng, hắn phát hiện đây là thời cơ Đông Sơn phất cờ, tâm tư lại rộng mở hẳn lên.
7 giờ hơn, Hạ Tưởng đứng dậy cáo từ. Tống Nhất Phàm không biết từ khi nào đã như học sinh vọt chạy xuống cười hì hì nói:
- Ba, con muốn đưa anh Hạ xuống lầu, ba đồng ý nhé?
Tống Triêu Độ có thể không đồng ý sao? Hơn nữa hắn cũng biết chỉ sợ hắn nói không đồng ý cũng không thể làm gì khác hơn, đành phải gật đầu:
- Quay lại nhanh nhé, đừng chạy lung tung.
- Con có chạy lung tung đâu, con đưa anh Hạ đi, sau đó sẽ trở lại ngay.
Tống Nhất Phàm lộ ra ánh mắt giảo hoạt, nháy mắt với Hạ Tưởng.
Hạ Tưởng chỉ biết, chắc là cô ấy có gì muốn nói với mình.
Tống Triêu Độ cũng biết có một số việc không nên khai thông, không nên phòng bị, đành phải cười ha hả nói:
- Tốt lắm, vậy con đúng chỉ nói một tiếng, không quá 9 giờ phải vào nhà.
Hạ Tưởng nghe xong thấy nóng ở trên mặt, thật sự trong lòng Tống Triêu Độ biết rõ, nói cho cùng giống như hắn lừa gạt tiểu cô nương, nhưng lại không thể nói rõ ra, chỉ ngượng ngùng nói:
- Cháu xin phép đi trước, hẹn gặp lại Trưởng ban Tống.
Tống Triêu Độ không nói gì, kéo tay áo rồi cười.
Hạ xuống dưới lầu, Tống Nhất Phàm lại lén lút kéo tay Hạ Tưởng lại. Hạ Tưởng muốn tránh, cô ôm nhanh, bất mãn nói:
- Em không sợ ba em, anh sợ cái gì? Nói gì em mới là nữ sinh, em không ngượng ngùng, sao anh là một người đàn ông, lại né tránh, xấu hổ?
Được, so với Tào Thù Lê năm đó thì lợi hại hơn. Hạ Tưởng bất đắc dĩ, đành phải tùy ý cô lôi kéo, tự an ủi chính mình, cô bé lôi tay đại ca, rất bình thường như anh em, chẳng qua là mình nghĩ nhiều.
Khu nhà ở của Tống Triệu Đô có rất nhiều người ở Tỉnh ủy ở đây. Có lẽ lẽ là đều ở trong quan trường, buổi tối cũng không có nhiều người đi dạo lắm, cho dù ngẫu nhiên thoáng qua mà có gặp người nào đó, cũng không có chú ý tới Hạ Tưởng đang nắm tay với một cô bé. Hạ Tưởng ít nhiều thấy mất tự nhiên, không giống như Tống Nhất Phàm hoạt bát không sợ gì, Hạ Tưởng cảm thấy cứ kéo tay như vậy có cái gì không ổn.
Trong chốc lát đã tới một tiểu đình yên lặng. Mùa thu đêm lạnh, mọi người ở thành phố Yến không có thói quen sống về đêm. Xung quanh đã không còn một bóng người, một khoảng trống im lặng, chen lẫn trong sự yên tĩnh, vang lên cả tiếng côn trùng kêu. Tống Nhất Phàm liền lôi kéo Hạ Tưởng đến chiếc ghế ở đình, nói với hắn:
- Không khí thật là tốt, anh đến ngồi đối diện với em đi, em có chuyện quan trọng muốn tuyên bố với anh.
Hạ Tưởng thấy dáng vẻ nghiêm trang, có cảm giác không được tốt liền hỏi:
- Em có chuyện gì mà quan trọng thế? Hay là được lên làm cán bộ lớp, hay là được giáo sư khen ngợi?
- Dốt, không phải thế!
Tống Nhất Phàm không chút khách khí lườm một cái trách Hạ Tưởng, sau đó hai bàn tay đặt trên bàn, nâng cằm, mở to hai mắt ra, ở trong đêm đen như hào quang lóe sáng, nhìn thẳng vào hai mắt Hạ Tưởng nói:
- Có một nam sinh thích em, liên tục viết cho em hơn mười lá thư tình. Phải nói hắn có tài văn chương rất khá, hơn nữa dáng vẻ cũng khá đẹp trai, trường em cũng có nhiều nữ sinh thích hắn. Mọi người đều khen hắn tốt, nên em cũng thấy động lòng, anh nói xem, em có nên đồng ý làm bạn gái hắn không?
Hạ Tưởng đột nhiên bị hỏi như vậy.
Hắn cân nhắc xem phải nói gì, không biết phải trả lời Tống Nhất Phàm như thế nào. Học sinh trung học có tình cảm yêu đương cũng không ít, nhưng giai đoạn trung học mới có mười sáu, mười bảy tuổi, suy nghĩ và thân thể chưa trưởng thành, nói là yêu sớm, nhưng nhiều nhất chỉ có thể là tình cảm hiếu kỳ với nhau thôi. Nhưng cũng không thể coi thường tình cảm này, hormone kích thích cũng có sức mạnh rất lớn, nếu được kích động thì không biết sẽ làm ra những chuyện gì. Đến lúc đó hối tiếc không kịp, thậm chỉ còn có khả năng lầm lỡ cả đời.
Đương nhiên đó chỉ là những điều lý thuyết, không ai thích nghe. Tống Nhất Phàm từ nhỏ đã thiếu tình thương của mẹ, khả năng với tính cách của Tống Triêu Độ hơi cứng nhắc một chút, lại khác với cô ấy, không thể nối liền được, mình thật là vất vả khi gặp chuyện này. Xem chừng cô ấy xem mình như anh trai, tất cả mọi ý nghĩ đều nói hết với mình, đó cũng là một chuyện tốt.
Hạ Tưởng suy nghĩ một lúc lâu sau mới nói:
- Thời trung học anh cũng có thích một vài nữ sinh, lúc ấy chỉ là cảm giác đặc biệt thích cô ấy, vì cô ấy tình nguyện làm hết mọi chuyện, cho rằng cô ấy là nữ sinh xinh đẹp và giỏi giang nhất thế giới, em có biết lúc ấy anh thích nhất điểm gì của cô ấy không?
- Cái gì?
Tống Nhất Phàm tò mò hỏi
- Lúc ấy cô ấy cười lớn, liền lộ ra hai chiếc răng khểnh, trên mặt còn có hai má lúm đồng tiền nhỏ. Anh liền cảm thấy nụ cười của cô ấy không ai sánh bằng. Chỉ có điều một ngày, cô ấy đột nhiên chuyển trường đi, anh có một thời gian đau lòng, nghĩ về sau sẽ không thể động lòng trước một nữ sinh nào nữa, ai ngờ sau khi đỗ đại học anh mới phát hiện ra rằng, hóa ra trên thế giới này có muôn màu muôn vẻ, so với tưởng tượng của anh còn có nhiều người tốt hơn rất nhiều lần.
Hạ Tưởng hít một hơi thật sâu, hắn cảm thấy lời nói cứ thế mà phát ra…
Ở kiếp trước và kiếp này hắn cũng đã trải qua không ít phụ nữ, Vệ Tân thì dịu dàng, quan tâm chăm sóc, Tiếu Giai mạnh mẽ thùy mị. Tào Thù Lê thông minh lại hiền thục, còn Liên Nhược Hạm tính cách rất đặc biệt, đều khiến hắn cảm thấy thế giới này thật phong phú nên cũng đã tạo ra những người phụ nữ muôn màu muôn vẻ. Đàn ông không ngừng theo đuổi phụ nữ, thực ra cũng là muốn tự trải nghiệm những sự khác biệt đó, có khi cũng không phải hoàn toàn vì cái đẹp bên trong.
- Ý của anh là muốn em chờ thêm một thời gian nữa, không cần dễ dàng đồng ý với nam sinh đó? Không nên dễ dàng để nam sinh đó làm cho mê muội?
Tống Nhất Phàm thấy hiểu một chút.
- Đàn ông và phụ nữ luôn khác nhau, thế giới cũng ngày càng đi lên, xã hội ngày càng phát triển, đúng là vẫn còn rất nhiều người đàn ông tốt trong xã hội, hơn nữa cũng bởi vì nguyên nhân sinh lý, con gái nếu không tự chủ, cuối cùng cũng là khiến chính mình bị tổn thương. Con trai có thể thoải mái mà phất tay, xoay người rời đi, con gái thì không thể, nhiều nỗi đau mà chính mình không thể chịu đựng được.
Hạ Tưởng không thể nói rõ ràng, đành phải nói hơi khó hiểu một chút.
- Em biết, em đương nhiên biết, là con gái phải có tự trọng tự chủ, nếu không sẽ có kết cục rất thảm.
Tống Nhất Phàm nghĩ tới cái gì đó thì mặt đỏ lên, thè lưỡi, dáng vẻ cực kỳ nghịch ngợm đáng yêu.
Hạ Tưởng lại nói lời chân thành, tình ý sâu xa:
- Làm đại ca của em, anh chỉ muốn nghiêm túc nói chuyện với em: Trước khi vào đại học thì tuyệt đối không nên yêu, biết không? Chẳng những ảnh hưởng đến học tập, cũng ảnh hưởng tới thể xác và tinh thần. Khi đang trong lứa tuổi dậy thì, hiện tại tuổi tác, suy nghĩ về căn bản cũng chưa trưởng thành, không phải cứ nói về chuyện yêu đương đối với người khác phải mới thật là tốt.
- Được rồi, được rồi, em sẽ nghe lời anh một lần, không để ý tới hắn, tuy nhiên…
Tống Nhất Phàm hai mắt mở to không ngừng nháy mắt, hết sức không cam tâm nói:
- Hắn quả thật rất đẹp trai, thiếu chút nữa thì có thể vượt qua anh.
Hạ Tưởng sờ sờ mặt, không quá tự tin, mình thực sự đẹp trai sao? Chẳng những có thể khiến Tào Thù Lê thích, bây giờ sức hấp dẫn vẫn chưa giảm, còn có thể hấp dẫn cả nữ sinh trung học? Thật không biết có phải là hấp dẫn thật không?
Tuy nhiên tiếp theo Tống Nhất Phàm lại nói một câu khiến Hạ Tưởng thiếu chút nữa xấu hổ vô cùng:
- Anh Hạ, em mỗi lần định yêu sớm, anh đều tận tình khuyên bảo em, em thế nào lại có cảm giác dường như trong lời nói của anh lại ẩn chứa một âm mưu gì đó, giống như anh luôn muốn em phải lớn lên một cách toàn vẹn. Anh sẽ như một nhà vườn ở một bên, chờ một ngày quả sẽ chín.
Trăng đã lên cao, lại đang là buổi tối, gió lạnh thổi qua, tuy rằng không phải vô cùng rét, nhưng cũng khiến khắp người thấy lạnh, Hạ Tưởng lại cảm thấy toàn thân khô nóng, chủ yếu là trên mặt thấy phát sốt lên. Đương nhiên hắn không thừa nhận là mình chột dạ, là mà bị Tống Nhất Phàm lớn mật hù dọa. Con gái thời hiện đại đúng là có rất nhiều điểm lợi hại, chuyện gì cũng dám nghĩ, cái gì cũng dám nói, Hạ Tưởng đường đường là một người đàn ông, cũng bị một câu nói của cô cảm thấy nghẹn trong cổ không nói lên lời, đành phải liên tục ho khan vài tiếng.
- Khụ khụ. Nhất Phàm, đừng nghĩ những lời anh nói như thế, em bao nhiêu tuổi rồi mà lại nghĩ ngợi lung tung như thế?
Hắn không ngừng dạy dỗ cô vài câu, sau đó lấy lí do thời tiết rất lạnh bảo cô về nhà
- Nghe lời anh, mau trở về nhà nghỉ ngơi cho tốt, cẩn thận không bị cảm.
Tống Nhất Phàm hi hi ha ha mà mỉm cười, vươn hai tay ra trước ngực như đánh đàn, nhìn Hạ Tưởng vẫy tay tạm biệt:
- Hẹn gặp lại nhé, anh Hạ, chúc anh ngủ ngon và có một giấc mộng đẹp.
Còn cô xoay người nhanh mà chạy đến hành lang, gằn từng tiếng mà nói:
- Đừng có vội, em sẽ nhanh lớn lên.
Hạ Tưởng thấy như chết lặng tại chỗ, lần đầu tiên bị một cô bé đánh bại hoàn toàn.
Tin tức Thẩm Phục Minh bị định tội danh cũng không gây ra động tĩnh gì ở huyện, dù sao Thẩm Phục Minh cũng là Phó chủ tịch tỉnh có khoảng cách rất lớn so với huyện An. Các cán bộ lớn nhỏ ở huyện An vẫn thấy buồn bực đó là, Lệ Triều Sinh không phải đã cung khai toàn bộ sao, như thế nào còn chưa định tội, cũng không chính thức phê duyệt, lại càng không động đến Từ Đức Tuyền, mà vẫn bình yên vô sự? chẳng lẽ cuối cùng chỉ dừng lại ở Lệ Triều Sinh là thôi à?
Mất bao nhiêu công sức mới bắt được Du Lệ, lại đào lên không ít tiền mặt, còn lục soát được nhiều bản ghi nợ.
Phải nói ở huyện An, ngoại trừ Hạ Tưởng, những người khác ít nhiều đều khó hiểu vì thấy vụ án Lệ Triều Sinh đã lâu vẫn không đưa ra phán quyết. Hạ Tưởng biết rõ rằng, hiện tại chưa phải thời cơ tốt nhất định ra tội danh của Lệ Triều Sinh. Mặc kệ giữa Tống Triêu Độ và Tần Thác Phu có liên hệ với nhau hay không, nhưng hiển nhiên Tần Thác Phu cũng không phải là người không có đầu óc, hắn tạm thời áp chế dư luận, hoặc là có thể thấy rõ tình hình trước mắt, hoặc là có thể bày đặt trước bày mưu tính kế trước.
Tề Á Nam đã chính thức ký thỏa thuận với huyện ủy nhận thầu nhà khách huyện ủy, hiện tại đang cải tạo bên trong, nên trong ngoài đều sáng sủa hẳn lên, hơn nữa còn đổi mới các loại phương tiện, nhân viên làm việc cũng được đào tạo lại một lần nữa. Tuy rằng trước mắt còn chưa thể chỉnh sửa và cải cách toàn diện, nhưng Hạ Tưởng có thể cảm nhận rõ ràng những chuyển biến từng ngày, hắn cũng tin tưởng, về sau sẽ chỉnh sửa và cải cách nhà khách huyện ủy, khẳng định sẽ không làm cho người ta thất vọng.
Cùng lúc đó, Sở Tử Cao cũng đang khẩn trương thi công bên trong công viên Tử Cao. Bởi vì mùa đông sắp đến, phải chờ các hạng mục xanh hóa sang mùa xuân năm sau mới có thể làm việc lại, nhưng sân đã san phẳng. Đất đã được đắp đống cùng với nhân công đang tiến hành đào hồ nước, trên cơ bản công viên khái quát đã được hình thành, ở trên đó có thể thấy được hình dạng sau khi hoàn thành.
Mỗi ngày đến thi công đi thăm công trường, dân chúng đứng nối liền không dứt, tất cả mọi người đang chứng kiến công viên lịch sử đầu tiên của huyện An. Việc xây dựng công viên đều do ông chủ Sở Tử Cao, nên dân chúng vô cùng cảm kích, khen ngợi hắn là người tốt, vì dân chúng mà đã làm được chuyện tốt này.
Đương nhiên công viên là do Phó chủ tịch Hạ kéo nhà đầu tư tới, mọi bước đi mọi người đều biết.
Trong dân chúng còn truyền rằng nghe đồn Phó chủ tịch Hạ đã thỉnh giáo cụ ông cụ bà nên xây dựng công viên ở nơi nào. Nói là Phó chủ tịch Hạ tuổi trẻ tài năng, nói chuyện hòa nhã, không kiêu ngạo, thái độ đặc biệt tốt, vân vân. Dù sao lời đồn đại cũng không ít, đều nói như thể đã được tận mắt thấy, tận mắt chứng kiến mọi chuyện.
Hạ Tưởng và Sở Tử Cao đứng ở công trường đang thi công, nghe được mọi người chung quanh đều bàn tán, trong lòng cũng dâng lên một sự tự hào. Người làm quan, đều khát vọng dân chúng đồng thuận và tán dương. Thành tích cũng muốn, danh tiếng cũng muốn, lời hay mỗi người đều thích nghe.
Cao Thành Tùng kiêu ngạo như thế mà vẫn còn không thích người khác nói xấu hắn.
Hạ Tưởng liền cười với Sở Tử Cao nói:
- Công viên xa ở thành phố, cách thị trấn trung tâm hơi xa, anh xem xét tốt lắm, còn có khách sạn ở bên trong công viên.
Hạ Tưởng suy xét đến tình hình thực tế, muốn phê chuẩn cấp một mặt bằng đất ở trong thị trấn cho Sở Tử Cao xây dựng lên khách sạn, Sở Tử Cao không đồng ý, muốn giữ khách sạn ở trong công viên. Giọng điệu hắn vô cùng kiên quyết mà đáp:
- Cho dù phải bồi thường tiền, tôi cũng muốn để ở giữa công viên, còn muốn cung cấp cho dân chúng sớm một chút, giá tiêu thụ thấp, thà rằng không kiếm tiền, cũng muốn kiếm chút danh tiếng. Tiền bạc cũng không bằng danh tiếng đối với dân chúng. Giờ xem như tôi đã hiểu, tiền dù có nhiều cũng phải sử dụng ở nơi có ích mới có ý nghĩa.
Xem ra, Sở Tử Cao đã bị sự khen ngợi của dân chúng kích thích, đã bị cảm động. Khách sạn lớn bình thường không bán sớm một chút, chính là vì nguyên nhân sức người cũng có hạn chế, sớm một chút chẳng những không kiếm được tiền, còn phải chuẩn bị thêm tiền. Sở Tử Cao quyết định cung cấp sớm một chút, chính là đã xác định tâm lý tự bồi tiền.
Một nhà kinh doanh, có một trái tim vì lợi ích chung, cũng coi như là khó có được.
Hạ Tưởng vỗ vỗ vai của hắn:
- Lão Sở, biết anh nhiều năm như vậy, hôm nay xem như tôi đã biết rõ anh thêm một chút nữa, anh đúng là một bằng hữu chân chính.
Sở Tử Cao được Hạ Tưởng lần đầu tiên nghiêm túc tán thành, trong lòng vô cùng xúc động, nặng nề mà gật gật đầu:
- Doanh nhân thì cũng là người kinh doanh, xét đến cùng vẫn là con người, đều là người, đều phải làm điều gì có ích một chút cho những người khác, nếu không thì đã sống uổng phí một đời.
Sở Tử Cao có thể tỉnh ngộ như vậy, Hạ Tưởng liền cảm thấy rằng mấy năm nay vẫn giúp Sở Tử Cao phát triển, xem như là giúp đúng người.
Trước mắt, về cơ bản có thể nói chuyện về mục tiêu phía trước để huyện An có bước tiến mạnh mẽ, Bí thư Lý coi nông nghiệp là chiến lược, Chủ tịch huyện Khâu coi ngành mỏ là cơ sở để phát triển huyện, Thịnh Đại là làng du lịch và Hạ Tưởng là khu du lịch Tam Thạch, công viên Tử Cao, vân vân, một cảnh tượng phồn thịnh, mang đến cho huyện An một sự thay đổi long trời lở đất.
Mặt trời vừa lên, Hạ Tưởng liền nhận được thông báo của Phương Cách mời dự họp hội nghị thường vụ.
Từ khi Hạ Tưởng đảm nhiệm chức vụ tới nay, đã qua vài lần hội nghị, đối với các ủy viên thường vụ xem như cũng đã quen thuộc, ngoại trừ Phòng Ngọc Huy ra.
Phòng Ngọc Huy là Bí thư Đảng ủy xã Đán Bảo, là ủy viên thường vụ. Hắn là người của Đàm Long, ở hội nghị thường vụ, bình thượng cũng không tỏ thái độ gì, tuy nhiên tính tình cũng rất nóng nảy, một khi đã tỏ thái độ, thì quyết không nhượng bộ, động một tí là: "Bảo lưu ý kiến cá nhân". Cũng may hiện tại Lý Đinh Sơn và Khâu Tự Phong đều mỗi người một chuyện, cũng không cùng hắn so đo.
Hôm nay hội nghị thường vụ chủ yếu thảo luận về việc Lý Đinh Sơn nhận được thông báo của Ban tổ chức cán bộ Thành ủy, yêu cầu huyện An đề xuất một danh sách các cán bộ sẽ được cử đi công tác giao lưu ở nơi khác, tốt nhất là cán bộ tuổi tác trẻ trung, khỏe mạnh, cùng với huyện Thương Sơn ở phía Đông tỉnh Yến tiến hành luân phiên điều động cán bộ. Uỷ viên thường vụ trẻ trung nhất huyện An chính là Hạ Tưởng. Nhưng nếu nói đến trẻ trung khỏe mạnh, có thể nêu ra vài người nữa.
Tuy nhiên trước tiên Khâu Tự Phong không có khả năng phải đi. Hắn là Chủ tịch huyện, không thể đi công tác ở nơi khác. Tiếp theo là Mai Hiểu Lâm, nhưng cô cũng đang làm công việc chính là Phó bí thư, cũng không phải không phù hợp yêu cầu. Phù hợp nhất với điều kiện này thực ra chính là Hạ Tưởng, tuy nhiên Lý Đinh Sơn chắc chắn sẽ không cho Hạ Tưởng đi, hắn biết tầm quan trọng của Hạ Tưởng đối với hắn và huyện An vô cùng lớn, còn lại những người khác đều ở độ tuổi trung tuổi. Chánh văn phòng Huyện ủy Thái Nghị và Bí thư Đảng ủy xã Đán Bảo Phòng Ngọc Huy đang ở độ tuổi khỏe mạnh, coi như là nhân vật trẻ trung khỏe mạnh.
Trong phòng họp, theo thứ tự danh sách các ủy viên thường vụ lần lượt ngồi.
Lý Đinh Sơn vừa nói hôm nay sẽ thảo luận vấn đề này, liếc mắt một cái nhìn các ủy viên thường vụ đang ngồi, nói:
- Cử cán bộ đi công tác ở nơi khác là chuyện tốt, mọi người có thể tự đề cử mình. Cũng có thể chính mình để cử ra người thích hợp nhất, Chủ tịch huyện Khâu, anh nói trước đi.
Khâu Tự Phong trong lòng cũng biết, Huyện ủy đề cử chọn người chỉ là cung cấp cho Thành ủy xem xét, cụ thể quyền quyết định còn do Thành ủy, nhưng Huyện ủy đề cử cũng có thể ảnh hưởng đến quyết định của Thành ủy. Nếu không phải bởi vì gần đây Hạ Tưởng đã hợp tác cùng hắn, hắn muốn người đầu tiên được chọn chính là Hạ Tưởng.
Thời cơ giờ đã khác, cho nên suy xét trên nhiều góc độ cũng có sự bất đồng, hắn hơi trầm tư, liếc mắt một cái cười nhìn Mai Hiểu Lâm:
- Tôi cảm thấy Phó bí thư Mai khá là thích hợp, cô ấy đi huyện Thương Sơn chẳng nhưng có thể mang tới sinh khí mới cho huyện Thương Sơn, mà đối với cô ấy cũng có lợi rất lớn.
Hạ Tưởng vẻ mặt bình tĩnh, ánh mắt giữa Khâu Tự Phong và Mai Hiểu Lâm lóe lên.
Khâu Tự Phong muốn đưa Mai Hiểu Lâm đi xa, một cước đá đến huyện Thương Sơn xa xôi. Ngẫm lại cũng đúng, hàng ngày đều có vị hôn thê ở trước mặt lúc ẩn lúc hiện, tính tình y cho dù rất tốt, cũng khó lòng tránh khỏi phiền muộn. Đương nhiên trong lòng hắn biết rõ, nếu không phải vì hiện tại hắn đã đủ vốn, lại hợp tác cùng Khâu Tự Phong khiến y vui sướng, chỉ sợ người đầu tiên Khâu Tự Phong muốn đuổi đi chính là mình.
Hạ Tưởng tưởng rằng Mai Hiểu Lâm sẽ lập tức trả lời lại một cách mỉa mai, không ngờ cô chỉ thản nhiên cười cười nhưng không lên tiếng.
Chánh văn phòng Huyện ủy Thái Nghị giơ tay lên tiếng:
- Thật ra tôi cảm thấy Phó chủ tịch Hạ ở huyện An là ủy viên thường vụ trẻ tuổi nhất, lại đang là Phó chủ tịch huyện, đến công tác ở huyện Thương Sơn, khẳng định là khiến huyện An chúng ta thêm vinh dự.
- Tôi cũng tán thành ý kiến của Chánh văn phòng Thái, Phó chủ tịch Hạ là lựa chọn thích hợp nhất.
Bí thư Đảng ủy xã Tam Thạch Đoạn Đại Khả cũng tán thành ý kiến của Thái Nghị.
Hạ Tưởng hơi sửng sốt, xem ra nội bộ huyện An, không phải như trong tưởng tượng đều là hòa thuận, thống nhất. Những tiếng nói bất đồng bắt đầu xuất hiện, hơn nữa lại còn rất trật tự mạnh mẽ, ai là người đứng sau xúi giục? Hắn trong lúc vô ý liếc mắt một cái nhìn Phòng Ngọc Huy, thấy vẻ mặt hắn thản nhiên, trên mặt lộ vẻ cười nhạt, dường như tất cả đều không có liên quan đến nhau.
Phòng Ngọc Huy năm nay bốn mươi tuổi, bề ngoài bình thường, vóc dáng không cao không thấp, tướng mạo đã lên lão, làm cho người ta có cảm giác hắn rất lão luyện thành thục. Hạ Tưởng cảm thấy Phòng Ngọc Huy là người cơ mưu, khó đối phó. Không sai, hắn chính là người của Đàm Long, so với Đàm Long cũng khôn ngoan hơn. Hạ Tưởng thậm chí không phải không có ác ý mà đoán rằng, xã Đán Bảo đúng là một vùng đất trù phù, cựu Bí thư Đảng ủy Lệ Triều Sinh chính là một nhân vật vô cùng lợi hại, Bí thư Đảng ủy đương nhiệm Phòng Ngọc Huy cũng là một người làm cho người ta không rõ là người thế nào.
Trưởng ban chỉ huy Quân sự Khổng Kiếm rất ít khi lên tiếng, cũng không nhanh không chậm nói:
- Tuyển người đi nơi khác nhận công tác mới, tôi cảm thấy thấy Phó chủ tịch Hạ là thích hợp nhất, vừa có năng lực lại tuổi trẻ, luôn tràn đầy lòng nhiệt tình, tôi ủng hộ Phó chủ tịch Hạ đi công tác ở nơi khác.
Mấy người này rất nhiệt tình ủng hộ, dường như là chuyện cử người đi nhận công tác ở nơi khác là một chuyện rất tốt. Không khí trầm lắng từ nãy đến bây giờ cũng không có ai lên tiếng. Ngược lại, lại là bộ trưởng ban Tổ chức cán bộ Vinh Chi lên tiếng:
- Phó chủ tịch huyện Hạ chính là công thần ở huyện An, đã kêu gọi được không ít nhà đầu tư, đưa kinh tế đi lên. Tôi thấy không ít người muốn nhanh chóng đưa công thần đi nơi khác, muốn tặng cho người khác, cũng không hiểu tại sao lại có ý nghĩ như vậy? Thật sự suy nghĩ cho huyện Thương Sơn hay là chê cười họ? Huyện Thương Sơn cách chúng ta mấy trăm km, cũng không có quan hệ với chúng ta sâu sắc. Vì sao lại muốn giúp đỡ như vậy? Chỉ sợ đây là ý nghĩ phục vụ mục đích của cá nhân.
Vinh Chi không khách khí nói xuống phía dưới, khiến mọi người cảm thấy nghẹt thở. Trưởng Ban Tuyên giáo Lạc Văn Tài vốn đang định lên tiếng, nhưng cuối cùng mở miệng nửa ngày cũng không dám nói ra chữ nào, lại nuốt những điều để ở ngoài miệng định nói trở vào.
Phòng Ngọc Huy cười ha hả, vung tay lên như một người chỉ huy nói:
- Trưởng ban Vinh nói vậy hơi quá lời rồi, mọi người tham gia bàn luận, sao lại nói là có suy nghĩ riêng? Như vậy là suy đoán quá chủ quan. Qủa thật Phó chủ tịch huyện Hạ là Phó chủ tịch sáng giá nhất huyện An chúng ta, cũng là Phó chủ tịch trẻ tuổi nhất, có tương lai đầy hứa hẹn, làm huyện An chúng ta thấy tự hào. Nếu cấp trên muốn lấy cán bộ đi nơi khác công tác, lại muốn huyện An chúng ta tiến cử một người, đương nhiên là phải đề cử Phó chủ tịch huyện Hạ, chẳng lẽ lại tiến cử tôi? Trong khi tôi cũng đã có tuổi, lại không có thành tích gì nổi bật.
- Trái lại, tôi lại cảm thấy, thật ra Phó chủ nhiệm Phòng mới đúng người là thích hợp.
Mai Hiểu Lâm bỗng nhiên liếc mắt một cái nhìn Phòng Ngọc Huy, khẳng định một câu.
- Phó chủ nhiệm Phòng là người lão luyện, nhiều kinh nghiệm, tuổi cũng không cao lắm, còn đang khỏe mạnh. Phó chủ tịch huyện Hạ thực ra lại hơi trẻ tuổi, đi nơi khác công tác dễ bị người ta coi thường, ngược lại nếu là Phó chủ nhiệm Phòng thì sẽ làm cho người ta thấy điềm đạm, chín chắn, sau khi tới huyện Thương Sơn sẽ càng được coi trọng hơn.
Phòng Ngọc Huy vốn chỉ có ý tự giễu một chút, không ngờ Mai Hiểu Lâm lại thừa cơ tấn công, nâng cao tầm quan trọng của hắn lên, khiến hắn hơi giật mình, mới sửng sốt nói:
- Tôi không thích hợp, rất không thích hợp, tuổi đã lớn rồi, lại ít kinh nghiệm, không được, quả thật không được.
Nghê Chính Phương hôm nay vốn không định phát biểu ý kiến; hiện tại hắn cũng không giúp ai, không muốn đắc tội với ai, không cầu công lao, chỉ cầu không thất bại. Bởi vì sau vụ việc của Lệ Triều Sinh, cuối cùng hắn cũng không bị xử phạt, nhưng vẫn cảm thấy chút nguy hiểm, chỉ sợ lại có một vết đen dính vào, về sau muốn tiến thêm một bước cũng khó.
Buổi thảo luận hôm nay là về vấn đề cử cán bộ đi công tác ở nơi khác, nếu Bí thư Lý mà đưa ra lý do là cần phải trẻ trung, khỏe mạnh, hắn cũng không có ý kiến gì. Tuổi hắn năm nay cũng đã lớn, tuy rằng vẫn chưa đến hàng lão, nhưng tuổi này mà giờ mới là Phó cục trưởng, có thể thấy được tiền đồ ảm đạm, nên cũng không có ý kiến gì. Nhưng khi Thái Nghị bắt đầu nói, nghe đi nghe lại cảm thấy có cái không đúng. Mãi cho đến khi Phòng Ngọc Huy lên tiếng, hóa ra là có một số người thông đồng với nhau, cố ý muốn thừa cơ đưa Hạ Tưởng đi. Sau đó có thể danh chính ngôn thuận mà hái quả đào.
Thực ra là ai đứng ở phía sau xúi giục những chuyện này? Bạn đang đọc truyện tại - www.Truyện FULL
Nghê Chính Phương vốn đang buồn ngủ tự dưng tỉnh giấc. Đấu tranh, đây đúng là đấu tranh chính trị, hắn bỗng nhiên phấn khích đứng lên. Cứ tưởng rằng Bí thư Lý và Chủ tịch huyện Khâu luôn liên kết với nhau tạo thành một mảng hài hòa, không nghĩ ra rằng, hội nghị thường vụ hôm nay rõ ràng là chia thành hai phái.
Tận dụng thời cơ, hôm nay lại có cơ hội tốt, Nghê Chính Phương gặp đúng cơ hội rồi, liền ho khan một tiếng, hắn nhìn rồi phát biểu:
- Quan điểm chọn người trẻ trung khỏe mạnh thật là rất mơ hồ. Tôi cảm thấy không phải cứ càng trẻ tuổi thì càng tốt. Phó chủ tịch huyện Hạ còn rất trẻ, cậu ấy ở huyện An còn có thể làm rất nhiều việc. Nhưng không có nghĩa là cậu ấy có thể đến và làm cho huyện Thương Sơn cũng có thể phát triển như thế. Tại vì sao? Bởi vì ở huyện An chúng ta có Chủ tịch huyện là một người trẻ tuổi. Phó bí thư cũng là một người trẻ tuổi, nay lại có một Phó chủ tịch cũng là một người trẻ. Vừa không lóa mắt, lại không quá cao, cho nên Phó chủ tịch huyện Hạ mới có thể triển khai tốt tất cả các công việc. Nhưng nếu tới một nơi mà ở đó bộ máy lãnh đạo tuổi đều đã cao, Phó chủ tịch huyện Hạ sẽ bị xem nhẹ và không có ưu thế, ngược lại sẽ gây ra những ảnh hưởng, khiến mọi người sẽ có thành kiến khi nhìn cậu ấy. Cho nên tôi đề nghị, huyện An chúng ta mà cử cán bộ đi nhận công tác ở nơi khác nhất định phải cử một người lão luyện, nhiều kinh nghiệm. nên Bí thư Phòng là thích hợp nhất!
Nghê Chính Phương thao thao bất tuyệt nói xong, cuối cùng chỉ vào Phòng Ngọc Huy nói một câu, cũng khiến Phòng Ngọc Huy giật mình không tự chủ được, hắn liền nhìn Nghê Chính Phương vài lần. Thấy y tươi cười, hòa đồng, dễ gần, không thấy khác ngày thường, trong lòng lại nghĩ chắc hôm nay Nghê Chính Phương uống nhầm thuốc, tự dưng nhàn rỗi không có việc gì làm nên nhằm vào hắn mà công kích?
Cho dù vì nguyên nhân nào đó, hai người không thể không cắt đứt nhau, cả hai cũng sẽ quang minh chính đại tạm biệt nhau, sẽ không đâm một đao vào sau lưng nhau.
Suy nghĩ của Tống Triêu Độ trong khoảng thời gian ngắn mà vòng vo loạn hết cả lên, thấy Hạ Tưởng còn đang thưởng thức trà ngon, liền vui mừng mà mỉm cười:
- Thế nào? Hương vị trà như thế nào?
- Thật là ngon. Cháu chưa từng uống qua loại trà nào ngon như vậy, mùi thơm đặc biệt nhập vào mũi, làm cho người ta thấy vui vẻ, thoải mái.
Hạ Tưởng quả thật thật tâm khen. Trà này quả thật uống rất ngon, vào miệng thấy mềm mại, dư vị để lại vô cùng, trước kia hắn chưa bao giờ được uống loại trà ngon như vậy.
- Đây là trà Long Tỉnh.
Tống Triêu Độ khẽ mỉm cười, vẻ mặt hài lòng nói,
- Cũng không phải loại ở chợ lớn thông thường gọi là Long Tỉnh, mà thật sự là đặc sản của Long Tỉnh, chỉ một nhà ấy mới có không hề có chi nhánh ở đâu, hơn nữa sản lượng rất ít, chỉ chuyên dùng để cung cấp đặc biệt.
Lại vừa chỉ ngoài cửa, hiển nhiên là nói Tống Nhất Phàm:
- Tiểu Phàm không biết trà này rất quý báu, đây chính là tôi lấy từ tay thủ trưởng trên Bắc Kinh nên mới có, có thể không cất giấu kỹ được không? Nó thật tốt, vụng trộm mang theo ra, thật sự là làm ta giận, ha hả.
Nói là giận, nhưng vẻ mặt lại không có một chút gọi là giận, mà cười rất tươi.
Cũng chính là Tống Nhất Phàm đem trà ngâm cho Hạ Tưởng, nếu thật sự là thay đổi thành người khác, chắc chắn Tống Triệu Đô sẽ tức giận.
Hạ Tưởng cũng từng nghe đồn, được biết trong nước có một vật báu gì đó, như là mật đào, vân vân, chỉ cung cấp cho tầng lớp cao. Dân thường, đừng nói là có phúc hưởng thụ, có muốn nhìn cũng không thấy được. Không nghĩ tới hôm nay hắn cũng được hưởng một lần.
Hai người nói chuyện trong chốc lát, tuy nhiên đối với tình hình tỉnh Yến tiếp theo sẽ phát sinh chuyện gì, Tống Triêu Độ chưa nói, Hạ Tưởng cũng không có hỏi. Tống Triêu Độ cân nhắc, Hạ Tưởng dù sao cấp bậc rất thấp, trình độ chưa đủ, không cần phải tiếp xúc quá nhiều với tầng lớp cao đấy làm gì. Hạ Tưởng chỉ cần biết rằng, hắn chỉ cần làm tốt việc hắn phải làm, phối hợp hành động với Tống Triêu Độ. Nếu Tống Triêu Độ không chủ động sắp xếp hắn làm việc gì, hắn sẽ theo ý nghĩ của hắn tự mình đi làm những việc trong tầm tay.
Không để cho lãnh đạo thêm phiền phức, không hỏi nhiều khiến lãnh đạo đầu óc rối như tơ vò, làm quan thì bao giờ đó cũng là điểm quan trọng nhất.
Tuy nhiên khi sắp kết thúc nói chuyện, Tống Triêu Độ còn đưa ra vài yêu cầu với Hạ Tưởng. Thứ nhất là tìm và giữ Cao Kiến Viễn ở lại trong nước, không để hắn đem tài sản chuyển đến nước ngoài, cố gắng mọi khả năng làm đất nước tổn thất thấp nhất. Thứ hai là một khi đã có chứng cứ chứng minh Cao Kiến Viễn tham ô công quỹ, sẽ đưa tài liệu đó cùng với tài liệu Văn Dương nắm giữ trong tay nhất định sẽ giao cho ông. Cuối cùng Tống Triêu Độ lại động viên khen ngợi Hạ Tưởng ở huyện An đạt được những thành tích không nhỏ, phải tiếp tục cố gắng, củng cố thành tích hiện tại, tranh thủ tạo ra những thành tích mới để được viết nhiều hơn nữa trên lý lịch.
Tống Triêu Độ so sánh hắn với mình trước kia, đúng là hơn về khí phách và ý chí, quả nhiên là thời thế tạo anh hùng, hắn phát hiện đây là thời cơ Đông Sơn phất cờ, tâm tư lại rộng mở hẳn lên.
7 giờ hơn, Hạ Tưởng đứng dậy cáo từ. Tống Nhất Phàm không biết từ khi nào đã như học sinh vọt chạy xuống cười hì hì nói:
- Ba, con muốn đưa anh Hạ xuống lầu, ba đồng ý nhé?
Tống Triêu Độ có thể không đồng ý sao? Hơn nữa hắn cũng biết chỉ sợ hắn nói không đồng ý cũng không thể làm gì khác hơn, đành phải gật đầu:
- Quay lại nhanh nhé, đừng chạy lung tung.
- Con có chạy lung tung đâu, con đưa anh Hạ đi, sau đó sẽ trở lại ngay.
Tống Nhất Phàm lộ ra ánh mắt giảo hoạt, nháy mắt với Hạ Tưởng.
Hạ Tưởng chỉ biết, chắc là cô ấy có gì muốn nói với mình.
Tống Triêu Độ cũng biết có một số việc không nên khai thông, không nên phòng bị, đành phải cười ha hả nói:
- Tốt lắm, vậy con đúng chỉ nói một tiếng, không quá 9 giờ phải vào nhà.
Hạ Tưởng nghe xong thấy nóng ở trên mặt, thật sự trong lòng Tống Triêu Độ biết rõ, nói cho cùng giống như hắn lừa gạt tiểu cô nương, nhưng lại không thể nói rõ ra, chỉ ngượng ngùng nói:
- Cháu xin phép đi trước, hẹn gặp lại Trưởng ban Tống.
Tống Triêu Độ không nói gì, kéo tay áo rồi cười.
Hạ xuống dưới lầu, Tống Nhất Phàm lại lén lút kéo tay Hạ Tưởng lại. Hạ Tưởng muốn tránh, cô ôm nhanh, bất mãn nói:
- Em không sợ ba em, anh sợ cái gì? Nói gì em mới là nữ sinh, em không ngượng ngùng, sao anh là một người đàn ông, lại né tránh, xấu hổ?
Được, so với Tào Thù Lê năm đó thì lợi hại hơn. Hạ Tưởng bất đắc dĩ, đành phải tùy ý cô lôi kéo, tự an ủi chính mình, cô bé lôi tay đại ca, rất bình thường như anh em, chẳng qua là mình nghĩ nhiều.
Khu nhà ở của Tống Triệu Đô có rất nhiều người ở Tỉnh ủy ở đây. Có lẽ lẽ là đều ở trong quan trường, buổi tối cũng không có nhiều người đi dạo lắm, cho dù ngẫu nhiên thoáng qua mà có gặp người nào đó, cũng không có chú ý tới Hạ Tưởng đang nắm tay với một cô bé. Hạ Tưởng ít nhiều thấy mất tự nhiên, không giống như Tống Nhất Phàm hoạt bát không sợ gì, Hạ Tưởng cảm thấy cứ kéo tay như vậy có cái gì không ổn.
Trong chốc lát đã tới một tiểu đình yên lặng. Mùa thu đêm lạnh, mọi người ở thành phố Yến không có thói quen sống về đêm. Xung quanh đã không còn một bóng người, một khoảng trống im lặng, chen lẫn trong sự yên tĩnh, vang lên cả tiếng côn trùng kêu. Tống Nhất Phàm liền lôi kéo Hạ Tưởng đến chiếc ghế ở đình, nói với hắn:- Không khí thật là tốt, anh đến ngồi đối diện với em đi, em có chuyện quan trọng muốn tuyên bố với anh.
Hạ Tưởng thấy dáng vẻ nghiêm trang, có cảm giác không được tốt liền hỏi:
- Em có chuyện gì mà quan trọng thế? Hay là được lên làm cán bộ lớp, hay là được giáo sư khen ngợi?
- Dốt, không phải thế!
Tống Nhất Phàm không chút khách khí lườm một cái trách Hạ Tưởng, sau đó hai bàn tay đặt trên bàn, nâng cằm, mở to hai mắt ra, ở trong đêm đen như hào quang lóe sáng, nhìn thẳng vào hai mắt Hạ Tưởng nói:
- Có một nam sinh thích em, liên tục viết cho em hơn mười lá thư tình. Phải nói hắn có tài văn chương rất khá, hơn nữa dáng vẻ cũng khá đẹp trai, trường em cũng có nhiều nữ sinh thích hắn. Mọi người đều khen hắn tốt, nên em cũng thấy động lòng, anh nói xem, em có nên đồng ý làm bạn gái hắn không?
Hạ Tưởng đột nhiên bị hỏi như vậy.
Hắn cân nhắc xem phải nói gì, không biết phải trả lời Tống Nhất Phàm như thế nào. Học sinh trung học có tình cảm yêu đương cũng không ít, nhưng giai đoạn trung học mới có mười sáu, mười bảy tuổi, suy nghĩ và thân thể chưa trưởng thành, nói là yêu sớm, nhưng nhiều nhất chỉ có thể là tình cảm hiếu kỳ với nhau thôi. Nhưng cũng không thể coi thường tình cảm này, hormone kích thích cũng có sức mạnh rất lớn, nếu được kích động thì không biết sẽ làm ra những chuyện gì. Đến lúc đó hối tiếc không kịp, thậm chỉ còn có khả năng lầm lỡ cả đời.
Đương nhiên đó chỉ là những điều lý thuyết, không ai thích nghe. Tống Nhất Phàm từ nhỏ đã thiếu tình thương của mẹ, khả năng với tính cách của Tống Triêu Độ hơi cứng nhắc một chút, lại khác với cô ấy, không thể nối liền được, mình thật là vất vả khi gặp chuyện này. Xem chừng cô ấy xem mình như anh trai, tất cả mọi ý nghĩ đều nói hết với mình, đó cũng là một chuyện tốt.
Hạ Tưởng suy nghĩ một lúc lâu sau mới nói:
- Thời trung học anh cũng có thích một vài nữ sinh, lúc ấy chỉ là cảm giác đặc biệt thích cô ấy, vì cô ấy tình nguyện làm hết mọi chuyện, cho rằng cô ấy là nữ sinh xinh đẹp và giỏi giang nhất thế giới, em có biết lúc ấy anh thích nhất điểm gì của cô ấy không?
- Cái gì?
Tống Nhất Phàm tò mò hỏi
- Lúc ấy cô ấy cười lớn, liền lộ ra hai chiếc răng khểnh, trên mặt còn có hai má lúm đồng tiền nhỏ. Anh liền cảm thấy nụ cười của cô ấy không ai sánh bằng. Chỉ có điều một ngày, cô ấy đột nhiên chuyển trường đi, anh có một thời gian đau lòng, nghĩ về sau sẽ không thể động lòng trước một nữ sinh nào nữa, ai ngờ sau khi đỗ đại học anh mới phát hiện ra rằng, hóa ra trên thế giới này có muôn màu muôn vẻ, so với tưởng tượng của anh còn có nhiều người tốt hơn rất nhiều lần.
Hạ Tưởng hít một hơi thật sâu, hắn cảm thấy lời nói cứ thế mà phát ra…
Ở kiếp trước và kiếp này hắn cũng đã trải qua không ít phụ nữ, Vệ Tân thì dịu dàng, quan tâm chăm sóc, Tiếu Giai mạnh mẽ thùy mị. Tào Thù Lê thông minh lại hiền thục, còn Liên Nhược Hạm tính cách rất đặc biệt, đều khiến hắn cảm thấy thế giới này thật phong phú nên cũng đã tạo ra những người phụ nữ muôn màu muôn vẻ. Đàn ông không ngừng theo đuổi phụ nữ, thực ra cũng là muốn tự trải nghiệm những sự khác biệt đó, có khi cũng không phải hoàn toàn vì cái đẹp bên trong.
- Ý của anh là muốn em chờ thêm một thời gian nữa, không cần dễ dàng đồng ý với nam sinh đó? Không nên dễ dàng để nam sinh đó làm cho mê muội?
Tống Nhất Phàm thấy hiểu một chút.
- Đàn ông và phụ nữ luôn khác nhau, thế giới cũng ngày càng đi lên, xã hội ngày càng phát triển, đúng là vẫn còn rất nhiều người đàn ông tốt trong xã hội, hơn nữa cũng bởi vì nguyên nhân sinh lý, con gái nếu không tự chủ, cuối cùng cũng là khiến chính mình bị tổn thương. Con trai có thể thoải mái mà phất tay, xoay người rời đi, con gái thì không thể, nhiều nỗi đau mà chính mình không thể chịu đựng được.
Hạ Tưởng không thể nói rõ ràng, đành phải nói hơi khó hiểu một chút.
- Em biết, em đương nhiên biết, là con gái phải có tự trọng tự chủ, nếu không sẽ có kết cục rất thảm.
Tống Nhất Phàm nghĩ tới cái gì đó thì mặt đỏ lên, thè lưỡi, dáng vẻ cực kỳ nghịch ngợm đáng yêu.
Hạ Tưởng lại nói lời chân thành, tình ý sâu xa:
- Làm đại ca của em, anh chỉ muốn nghiêm túc nói chuyện với em: Trước khi vào đại học thì tuyệt đối không nên yêu, biết không? Chẳng những ảnh hưởng đến học tập, cũng ảnh hưởng tới thể xác và tinh thần. Khi đang trong lứa tuổi dậy thì, hiện tại tuổi tác, suy nghĩ về căn bản cũng chưa trưởng thành, không phải cứ nói về chuyện yêu đương đối với người khác phải mới thật là tốt.
- Được rồi, được rồi, em sẽ nghe lời anh một lần, không để ý tới hắn, tuy nhiên…
Tống Nhất Phàm hai mắt mở to không ngừng nháy mắt, hết sức không cam tâm nói:
- Hắn quả thật rất đẹp trai, thiếu chút nữa thì có thể vượt qua anh.
Hạ Tưởng sờ sờ mặt, không quá tự tin, mình thực sự đẹp trai sao? Chẳng những có thể khiến Tào Thù Lê thích, bây giờ sức hấp dẫn vẫn chưa giảm, còn có thể hấp dẫn cả nữ sinh trung học? Thật không biết có phải là hấp dẫn thật không?
Tuy nhiên tiếp theo Tống Nhất Phàm lại nói một câu khiến Hạ Tưởng thiếu chút nữa xấu hổ vô cùng:
- Anh Hạ, em mỗi lần định yêu sớm, anh đều tận tình khuyên bảo em, em thế nào lại có cảm giác dường như trong lời nói của anh lại ẩn chứa một âm mưu gì đó, giống như anh luôn muốn em phải lớn lên một cách toàn vẹn. Anh sẽ như một nhà vườn ở một bên, chờ một ngày quả sẽ chín.
Trăng đã lên cao, lại đang là buổi tối, gió lạnh thổi qua, tuy rằng không phải vô cùng rét, nhưng cũng khiến khắp người thấy lạnh, Hạ Tưởng lại cảm thấy toàn thân khô nóng, chủ yếu là trên mặt thấy phát sốt lên. Đương nhiên hắn không thừa nhận là mình chột dạ, là mà bị Tống Nhất Phàm lớn mật hù dọa. Con gái thời hiện đại đúng là có rất nhiều điểm lợi hại, chuyện gì cũng dám nghĩ, cái gì cũng dám nói, Hạ Tưởng đường đường là một người đàn ông, cũng bị một câu nói của cô cảm thấy nghẹn trong cổ không nói lên lời, đành phải liên tục ho khan vài tiếng.
- Khụ khụ. Nhất Phàm, đừng nghĩ những lời anh nói như thế, em bao nhiêu tuổi rồi mà lại nghĩ ngợi lung tung như thế?
Hắn không ngừng dạy dỗ cô vài câu, sau đó lấy lí do thời tiết rất lạnh bảo cô về nhà
- Nghe lời anh, mau trở về nhà nghỉ ngơi cho tốt, cẩn thận không bị cảm.
Tống Nhất Phàm hi hi ha ha mà mỉm cười, vươn hai tay ra trước ngực như đánh đàn, nhìn Hạ Tưởng vẫy tay tạm biệt:
- Hẹn gặp lại nhé, anh Hạ, chúc anh ngủ ngon và có một giấc mộng đẹp.
Còn cô xoay người nhanh mà chạy đến hành lang, gằn từng tiếng mà nói:
- Đừng có vội, em sẽ nhanh lớn lên.
Hạ Tưởng thấy như chết lặng tại chỗ, lần đầu tiên bị một cô bé đánh bại hoàn toàn.
Tin tức Thẩm Phục Minh bị định tội danh cũng không gây ra động tĩnh gì ở huyện, dù sao Thẩm Phục Minh cũng là Phó chủ tịch tỉnh có khoảng cách rất lớn so với huyện An. Các cán bộ lớn nhỏ ở huyện An vẫn thấy buồn bực đó là, Lệ Triều Sinh không phải đã cung khai toàn bộ sao, như thế nào còn chưa định tội, cũng không chính thức phê duyệt, lại càng không động đến Từ Đức Tuyền, mà vẫn bình yên vô sự? chẳng lẽ cuối cùng chỉ dừng lại ở Lệ Triều Sinh là thôi à?
Mất bao nhiêu công sức mới bắt được Du Lệ, lại đào lên không ít tiền mặt, còn lục soát được nhiều bản ghi nợ.
Phải nói ở huyện An, ngoại trừ Hạ Tưởng, những người khác ít nhiều đều khó hiểu vì thấy vụ án Lệ Triều Sinh đã lâu vẫn không đưa ra phán quyết. Hạ Tưởng biết rõ rằng, hiện tại chưa phải thời cơ tốt nhất định ra tội danh của Lệ Triều Sinh. Mặc kệ giữa Tống Triêu Độ và Tần Thác Phu có liên hệ với nhau hay không, nhưng hiển nhiên Tần Thác Phu cũng không phải là người không có đầu óc, hắn tạm thời áp chế dư luận, hoặc là có thể thấy rõ tình hình trước mắt, hoặc là có thể bày đặt trước bày mưu tính kế trước.
Tề Á Nam đã chính thức ký thỏa thuận với huyện ủy nhận thầu nhà khách huyện ủy, hiện tại đang cải tạo bên trong, nên trong ngoài đều sáng sủa hẳn lên, hơn nữa còn đổi mới các loại phương tiện, nhân viên làm việc cũng được đào tạo lại một lần nữa. Tuy rằng trước mắt còn chưa thể chỉnh sửa và cải cách toàn diện, nhưng Hạ Tưởng có thể cảm nhận rõ ràng những chuyển biến từng ngày, hắn cũng tin tưởng, về sau sẽ chỉnh sửa và cải cách nhà khách huyện ủy, khẳng định sẽ không làm cho người ta thất vọng.
Cùng lúc đó, Sở Tử Cao cũng đang khẩn trương thi công bên trong công viên Tử Cao. Bởi vì mùa đông sắp đến, phải chờ các hạng mục xanh hóa sang mùa xuân năm sau mới có thể làm việc lại, nhưng sân đã san phẳng. Đất đã được đắp đống cùng với nhân công đang tiến hành đào hồ nước, trên cơ bản công viên khái quát đã được hình thành, ở trên đó có thể thấy được hình dạng sau khi hoàn thành.
Mỗi ngày đến thi công đi thăm công trường, dân chúng đứng nối liền không dứt, tất cả mọi người đang chứng kiến công viên lịch sử đầu tiên của huyện An. Việc xây dựng công viên đều do ông chủ Sở Tử Cao, nên dân chúng vô cùng cảm kích, khen ngợi hắn là người tốt, vì dân chúng mà đã làm được chuyện tốt này.
Đương nhiên công viên là do Phó chủ tịch Hạ kéo nhà đầu tư tới, mọi bước đi mọi người đều biết.
Trong dân chúng còn truyền rằng nghe đồn Phó chủ tịch Hạ đã thỉnh giáo cụ ông cụ bà nên xây dựng công viên ở nơi nào. Nói là Phó chủ tịch Hạ tuổi trẻ tài năng, nói chuyện hòa nhã, không kiêu ngạo, thái độ đặc biệt tốt, vân vân. Dù sao lời đồn đại cũng không ít, đều nói như thể đã được tận mắt thấy, tận mắt chứng kiến mọi chuyện.
Hạ Tưởng và Sở Tử Cao đứng ở công trường đang thi công, nghe được mọi người chung quanh đều bàn tán, trong lòng cũng dâng lên một sự tự hào. Người làm quan, đều khát vọng dân chúng đồng thuận và tán dương. Thành tích cũng muốn, danh tiếng cũng muốn, lời hay mỗi người đều thích nghe.
Cao Thành Tùng kiêu ngạo như thế mà vẫn còn không thích người khác nói xấu hắn.
Hạ Tưởng liền cười với Sở Tử Cao nói:
- Công viên xa ở thành phố, cách thị trấn trung tâm hơi xa, anh xem xét tốt lắm, còn có khách sạn ở bên trong công viên.
Hạ Tưởng suy xét đến tình hình thực tế, muốn phê chuẩn cấp một mặt bằng đất ở trong thị trấn cho Sở Tử Cao xây dựng lên khách sạn, Sở Tử Cao không đồng ý, muốn giữ khách sạn ở trong công viên. Giọng điệu hắn vô cùng kiên quyết mà đáp:
- Cho dù phải bồi thường tiền, tôi cũng muốn để ở giữa công viên, còn muốn cung cấp cho dân chúng sớm một chút, giá tiêu thụ thấp, thà rằng không kiếm tiền, cũng muốn kiếm chút danh tiếng. Tiền bạc cũng không bằng danh tiếng đối với dân chúng. Giờ xem như tôi đã hiểu, tiền dù có nhiều cũng phải sử dụng ở nơi có ích mới có ý nghĩa.
Xem ra, Sở Tử Cao đã bị sự khen ngợi của dân chúng kích thích, đã bị cảm động. Khách sạn lớn bình thường không bán sớm một chút, chính là vì nguyên nhân sức người cũng có hạn chế, sớm một chút chẳng những không kiếm được tiền, còn phải chuẩn bị thêm tiền. Sở Tử Cao quyết định cung cấp sớm một chút, chính là đã xác định tâm lý tự bồi tiền.
Một nhà kinh doanh, có một trái tim vì lợi ích chung, cũng coi như là khó có được.
Hạ Tưởng vỗ vỗ vai của hắn:
- Lão Sở, biết anh nhiều năm như vậy, hôm nay xem như tôi đã biết rõ anh thêm một chút nữa, anh đúng là một bằng hữu chân chính.
Sở Tử Cao được Hạ Tưởng lần đầu tiên nghiêm túc tán thành, trong lòng vô cùng xúc động, nặng nề mà gật gật đầu:
- Doanh nhân thì cũng là người kinh doanh, xét đến cùng vẫn là con người, đều là người, đều phải làm điều gì có ích một chút cho những người khác, nếu không thì đã sống uổng phí một đời.
Sở Tử Cao có thể tỉnh ngộ như vậy, Hạ Tưởng liền cảm thấy rằng mấy năm nay vẫn giúp Sở Tử Cao phát triển, xem như là giúp đúng người.
Trước mắt, về cơ bản có thể nói chuyện về mục tiêu phía trước để huyện An có bước tiến mạnh mẽ, Bí thư Lý coi nông nghiệp là chiến lược, Chủ tịch huyện Khâu coi ngành mỏ là cơ sở để phát triển huyện, Thịnh Đại là làng du lịch và Hạ Tưởng là khu du lịch Tam Thạch, công viên Tử Cao, vân vân, một cảnh tượng phồn thịnh, mang đến cho huyện An một sự thay đổi long trời lở đất.
Mặt trời vừa lên, Hạ Tưởng liền nhận được thông báo của Phương Cách mời dự họp hội nghị thường vụ.
Từ khi Hạ Tưởng đảm nhiệm chức vụ tới nay, đã qua vài lần hội nghị, đối với các ủy viên thường vụ xem như cũng đã quen thuộc, ngoại trừ Phòng Ngọc Huy ra.
Phòng Ngọc Huy là Bí thư Đảng ủy xã Đán Bảo, là ủy viên thường vụ. Hắn là người của Đàm Long, ở hội nghị thường vụ, bình thượng cũng không tỏ thái độ gì, tuy nhiên tính tình cũng rất nóng nảy, một khi đã tỏ thái độ, thì quyết không nhượng bộ, động một tí là: "Bảo lưu ý kiến cá nhân". Cũng may hiện tại Lý Đinh Sơn và Khâu Tự Phong đều mỗi người một chuyện, cũng không cùng hắn so đo.
Hôm nay hội nghị thường vụ chủ yếu thảo luận về việc Lý Đinh Sơn nhận được thông báo của Ban tổ chức cán bộ Thành ủy, yêu cầu huyện An đề xuất một danh sách các cán bộ sẽ được cử đi công tác giao lưu ở nơi khác, tốt nhất là cán bộ tuổi tác trẻ trung, khỏe mạnh, cùng với huyện Thương Sơn ở phía Đông tỉnh Yến tiến hành luân phiên điều động cán bộ. Uỷ viên thường vụ trẻ trung nhất huyện An chính là Hạ Tưởng. Nhưng nếu nói đến trẻ trung khỏe mạnh, có thể nêu ra vài người nữa.
Tuy nhiên trước tiên Khâu Tự Phong không có khả năng phải đi. Hắn là Chủ tịch huyện, không thể đi công tác ở nơi khác. Tiếp theo là Mai Hiểu Lâm, nhưng cô cũng đang làm công việc chính là Phó bí thư, cũng không phải không phù hợp yêu cầu. Phù hợp nhất với điều kiện này thực ra chính là Hạ Tưởng, tuy nhiên Lý Đinh Sơn chắc chắn sẽ không cho Hạ Tưởng đi, hắn biết tầm quan trọng của Hạ Tưởng đối với hắn và huyện An vô cùng lớn, còn lại những người khác đều ở độ tuổi trung tuổi. Chánh văn phòng Huyện ủy Thái Nghị và Bí thư Đảng ủy xã Đán Bảo Phòng Ngọc Huy đang ở độ tuổi khỏe mạnh, coi như là nhân vật trẻ trung khỏe mạnh.
Trong phòng họp, theo thứ tự danh sách các ủy viên thường vụ lần lượt ngồi.
Lý Đinh Sơn vừa nói hôm nay sẽ thảo luận vấn đề này, liếc mắt một cái nhìn các ủy viên thường vụ đang ngồi, nói:
- Cử cán bộ đi công tác ở nơi khác là chuyện tốt, mọi người có thể tự đề cử mình. Cũng có thể chính mình để cử ra người thích hợp nhất, Chủ tịch huyện Khâu, anh nói trước đi.
Khâu Tự Phong trong lòng cũng biết, Huyện ủy đề cử chọn người chỉ là cung cấp cho Thành ủy xem xét, cụ thể quyền quyết định còn do Thành ủy, nhưng Huyện ủy đề cử cũng có thể ảnh hưởng đến quyết định của Thành ủy. Nếu không phải bởi vì gần đây Hạ Tưởng đã hợp tác cùng hắn, hắn muốn người đầu tiên được chọn chính là Hạ Tưởng.
Thời cơ giờ đã khác, cho nên suy xét trên nhiều góc độ cũng có sự bất đồng, hắn hơi trầm tư, liếc mắt một cái cười nhìn Mai Hiểu Lâm:
- Tôi cảm thấy Phó bí thư Mai khá là thích hợp, cô ấy đi huyện Thương Sơn chẳng nhưng có thể mang tới sinh khí mới cho huyện Thương Sơn, mà đối với cô ấy cũng có lợi rất lớn.
Hạ Tưởng vẻ mặt bình tĩnh, ánh mắt giữa Khâu Tự Phong và Mai Hiểu Lâm lóe lên.
Khâu Tự Phong muốn đưa Mai Hiểu Lâm đi xa, một cước đá đến huyện Thương Sơn xa xôi. Ngẫm lại cũng đúng, hàng ngày đều có vị hôn thê ở trước mặt lúc ẩn lúc hiện, tính tình y cho dù rất tốt, cũng khó lòng tránh khỏi phiền muộn. Đương nhiên trong lòng hắn biết rõ, nếu không phải vì hiện tại hắn đã đủ vốn, lại hợp tác cùng Khâu Tự Phong khiến y vui sướng, chỉ sợ người đầu tiên Khâu Tự Phong muốn đuổi đi chính là mình.
Hạ Tưởng tưởng rằng Mai Hiểu Lâm sẽ lập tức trả lời lại một cách mỉa mai, không ngờ cô chỉ thản nhiên cười cười nhưng không lên tiếng.
Chánh văn phòng Huyện ủy Thái Nghị giơ tay lên tiếng:
- Thật ra tôi cảm thấy Phó chủ tịch Hạ ở huyện An là ủy viên thường vụ trẻ tuổi nhất, lại đang là Phó chủ tịch huyện, đến công tác ở huyện Thương Sơn, khẳng định là khiến huyện An chúng ta thêm vinh dự.
- Tôi cũng tán thành ý kiến của Chánh văn phòng Thái, Phó chủ tịch Hạ là lựa chọn thích hợp nhất.
Bí thư Đảng ủy xã Tam Thạch Đoạn Đại Khả cũng tán thành ý kiến của Thái Nghị.
Hạ Tưởng hơi sửng sốt, xem ra nội bộ huyện An, không phải như trong tưởng tượng đều là hòa thuận, thống nhất. Những tiếng nói bất đồng bắt đầu xuất hiện, hơn nữa lại còn rất trật tự mạnh mẽ, ai là người đứng sau xúi giục? Hắn trong lúc vô ý liếc mắt một cái nhìn Phòng Ngọc Huy, thấy vẻ mặt hắn thản nhiên, trên mặt lộ vẻ cười nhạt, dường như tất cả đều không có liên quan đến nhau.
Phòng Ngọc Huy năm nay bốn mươi tuổi, bề ngoài bình thường, vóc dáng không cao không thấp, tướng mạo đã lên lão, làm cho người ta có cảm giác hắn rất lão luyện thành thục. Hạ Tưởng cảm thấy Phòng Ngọc Huy là người cơ mưu, khó đối phó. Không sai, hắn chính là người của Đàm Long, so với Đàm Long cũng khôn ngoan hơn. Hạ Tưởng thậm chí không phải không có ác ý mà đoán rằng, xã Đán Bảo đúng là một vùng đất trù phù, cựu Bí thư Đảng ủy Lệ Triều Sinh chính là một nhân vật vô cùng lợi hại, Bí thư Đảng ủy đương nhiệm Phòng Ngọc Huy cũng là một người làm cho người ta không rõ là người thế nào.
Trưởng ban chỉ huy Quân sự Khổng Kiếm rất ít khi lên tiếng, cũng không nhanh không chậm nói:
- Tuyển người đi nơi khác nhận công tác mới, tôi cảm thấy thấy Phó chủ tịch Hạ là thích hợp nhất, vừa có năng lực lại tuổi trẻ, luôn tràn đầy lòng nhiệt tình, tôi ủng hộ Phó chủ tịch Hạ đi công tác ở nơi khác.
Mấy người này rất nhiệt tình ủng hộ, dường như là chuyện cử người đi nhận công tác ở nơi khác là một chuyện rất tốt. Không khí trầm lắng từ nãy đến bây giờ cũng không có ai lên tiếng. Ngược lại, lại là bộ trưởng ban Tổ chức cán bộ Vinh Chi lên tiếng:
- Phó chủ tịch huyện Hạ chính là công thần ở huyện An, đã kêu gọi được không ít nhà đầu tư, đưa kinh tế đi lên. Tôi thấy không ít người muốn nhanh chóng đưa công thần đi nơi khác, muốn tặng cho người khác, cũng không hiểu tại sao lại có ý nghĩ như vậy? Thật sự suy nghĩ cho huyện Thương Sơn hay là chê cười họ? Huyện Thương Sơn cách chúng ta mấy trăm km, cũng không có quan hệ với chúng ta sâu sắc. Vì sao lại muốn giúp đỡ như vậy? Chỉ sợ đây là ý nghĩ phục vụ mục đích của cá nhân.
Vinh Chi không khách khí nói xuống phía dưới, khiến mọi người cảm thấy nghẹt thở. Trưởng Ban Tuyên giáo Lạc Văn Tài vốn đang định lên tiếng, nhưng cuối cùng mở miệng nửa ngày cũng không dám nói ra chữ nào, lại nuốt những điều để ở ngoài miệng định nói trở vào.
Phòng Ngọc Huy cười ha hả, vung tay lên như một người chỉ huy nói:
- Trưởng ban Vinh nói vậy hơi quá lời rồi, mọi người tham gia bàn luận, sao lại nói là có suy nghĩ riêng? Như vậy là suy đoán quá chủ quan. Qủa thật Phó chủ tịch huyện Hạ là Phó chủ tịch sáng giá nhất huyện An chúng ta, cũng là Phó chủ tịch trẻ tuổi nhất, có tương lai đầy hứa hẹn, làm huyện An chúng ta thấy tự hào. Nếu cấp trên muốn lấy cán bộ đi nơi khác công tác, lại muốn huyện An chúng ta tiến cử một người, đương nhiên là phải đề cử Phó chủ tịch huyện Hạ, chẳng lẽ lại tiến cử tôi? Trong khi tôi cũng đã có tuổi, lại không có thành tích gì nổi bật.
- Trái lại, tôi lại cảm thấy, thật ra Phó chủ nhiệm Phòng mới đúng người là thích hợp.
Mai Hiểu Lâm bỗng nhiên liếc mắt một cái nhìn Phòng Ngọc Huy, khẳng định một câu.
- Phó chủ nhiệm Phòng là người lão luyện, nhiều kinh nghiệm, tuổi cũng không cao lắm, còn đang khỏe mạnh. Phó chủ tịch huyện Hạ thực ra lại hơi trẻ tuổi, đi nơi khác công tác dễ bị người ta coi thường, ngược lại nếu là Phó chủ nhiệm Phòng thì sẽ làm cho người ta thấy điềm đạm, chín chắn, sau khi tới huyện Thương Sơn sẽ càng được coi trọng hơn.
Phòng Ngọc Huy vốn chỉ có ý tự giễu một chút, không ngờ Mai Hiểu Lâm lại thừa cơ tấn công, nâng cao tầm quan trọng của hắn lên, khiến hắn hơi giật mình, mới sửng sốt nói:
- Tôi không thích hợp, rất không thích hợp, tuổi đã lớn rồi, lại ít kinh nghiệm, không được, quả thật không được.
Nghê Chính Phương hôm nay vốn không định phát biểu ý kiến; hiện tại hắn cũng không giúp ai, không muốn đắc tội với ai, không cầu công lao, chỉ cầu không thất bại. Bởi vì sau vụ việc của Lệ Triều Sinh, cuối cùng hắn cũng không bị xử phạt, nhưng vẫn cảm thấy chút nguy hiểm, chỉ sợ lại có một vết đen dính vào, về sau muốn tiến thêm một bước cũng khó.
Buổi thảo luận hôm nay là về vấn đề cử cán bộ đi công tác ở nơi khác, nếu Bí thư Lý mà đưa ra lý do là cần phải trẻ trung, khỏe mạnh, hắn cũng không có ý kiến gì. Tuổi hắn năm nay cũng đã lớn, tuy rằng vẫn chưa đến hàng lão, nhưng tuổi này mà giờ mới là Phó cục trưởng, có thể thấy được tiền đồ ảm đạm, nên cũng không có ý kiến gì. Nhưng khi Thái Nghị bắt đầu nói, nghe đi nghe lại cảm thấy có cái không đúng. Mãi cho đến khi Phòng Ngọc Huy lên tiếng, hóa ra là có một số người thông đồng với nhau, cố ý muốn thừa cơ đưa Hạ Tưởng đi. Sau đó có thể danh chính ngôn thuận mà hái quả đào.
Thực ra là ai đứng ở phía sau xúi giục những chuyện này? Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - ện FULL
Nghê Chính Phương vốn đang buồn ngủ tự dưng tỉnh giấc. Đấu tranh, đây đúng là đấu tranh chính trị, hắn bỗng nhiên phấn khích đứng lên. Cứ tưởng rằng Bí thư Lý và Chủ tịch huyện Khâu luôn liên kết với nhau tạo thành một mảng hài hòa, không nghĩ ra rằng, hội nghị thường vụ hôm nay rõ ràng là chia thành hai phái.
Tận dụng thời cơ, hôm nay lại có cơ hội tốt, Nghê Chính Phương gặp đúng cơ hội rồi, liền ho khan một tiếng, hắn nhìn rồi phát biểu:
- Quan điểm chọn người trẻ trung khỏe mạnh thật là rất mơ hồ. Tôi cảm thấy không phải cứ càng trẻ tuổi thì càng tốt. Phó chủ tịch huyện Hạ còn rất trẻ, cậu ấy ở huyện An còn có thể làm rất nhiều việc. Nhưng không có nghĩa là cậu ấy có thể đến và làm cho huyện Thương Sơn cũng có thể phát triển như thế. Tại vì sao? Bởi vì ở huyện An chúng ta có Chủ tịch huyện là một người trẻ tuổi. Phó bí thư cũng là một người trẻ tuổi, nay lại có một Phó chủ tịch cũng là một người trẻ. Vừa không lóa mắt, lại không quá cao, cho nên Phó chủ tịch huyện Hạ mới có thể triển khai tốt tất cả các công việc. Nhưng nếu tới một nơi mà ở đó bộ máy lãnh đạo tuổi đều đã cao, Phó chủ tịch huyện Hạ sẽ bị xem nhẹ và không có ưu thế, ngược lại sẽ gây ra những ảnh hưởng, khiến mọi người sẽ có thành kiến khi nhìn cậu ấy. Cho nên tôi đề nghị, huyện An chúng ta mà cử cán bộ đi nhận công tác ở nơi khác nhất định phải cử một người lão luyện, nhiều kinh nghiệm. nên Bí thư Phòng là thích hợp nhất!
Nghê Chính Phương thao thao bất tuyệt nói xong, cuối cùng chỉ vào Phòng Ngọc Huy nói một câu, cũng khiến Phòng Ngọc Huy giật mình không tự chủ được, hắn liền nhìn Nghê Chính Phương vài lần. Thấy y tươi cười, hòa đồng, dễ gần, không thấy khác ngày thường, trong lòng lại nghĩ chắc hôm nay Nghê Chính Phương uống nhầm thuốc, tự dưng nhàn rỗi không có việc gì làm nên nhằm vào hắn mà công kích?