- Được rồi, qua những điều Chủ nhiệm Nghê vừa nói, tôi cũng hiểu là Bí thư Phòng khá là thích hợp.
Thịnh Đại, bỗng nhiên lên tiếng, cười ha hả nói.
- Thực ra tôi lại cho rằng Phó bí thư Mai là người thích hợp nhất, cô còn trẻ, hơn nữa lại đến từ Bắc Kinh, dám chắc là có mắt nhìn rất tinh tường, chắc chắn là sẽ giúp đỡ được tiểu thương ở huyện phát triển lâu dài. Hơn nữa huyện Thương Sơn lại ở gần Bắc Kinh, Phó bí thư Mai sau này có khả năng tận dụng các ưu thế tài nguyên của Bắc Kinh
Trưởng Ban Tuyên giáo Lạc Văn Tài vừa rồi không chịu nói gì, giờ mới có được cơ hội, vội vàng nói ra ý nghĩ trong lòng.
Bí thư Đảng ủy Công an Bình Cát cứ cúi đầu viết cái gì đó, hắn buông bút, đẩy kính mắt, gật gật đầu:
- Tôi cũng tán thành việc cử Phó bí thư Mai đi huyện Thương Sơn, theo các mặt mà tôi đã tổng hợp và so sánh, thì cô ấy là lựa chọn tốt nhất.
Hạ Tưởng và Lý Đinh Sơn liếc nhau, không biết làm sao đành phải cười. Mọi người hôm nay đến ở hội nghị thường vụ thảo luận thật gay gắt. Thấy Phòng Ngọc Huy dẫn đầu mấy người muốn đem chính mình đá văng ra, không ngoại trừ khả năng là có Đàm Long ở sau lưng bày mưu tính kế, cũng không loại trừ có một thế lực khác đang có ý đồ muốn nhúng tay vào huyện An. Xem ra tới đây kinh tế huyện An rất có triển vọng, nên đã có người nghĩ sẽ tới đây hưởng những thành quả thắng lợi.
Nếu muốn hái quả, thì vấn đề mấu chốt là phải dùng một đòn đá nhân vật chính đi thật xa, lúc này việc cử cán bộ đi công tác là cơ hội tốt nhất. Hạ Tưởng trong lòng cười lạnh, có ý nghĩ muốn hái quả cũng là việc bình thường. Mỗi người đều có lòng tham, nhưng dùng thủ đoạn này thì thật là ác quá. Mặc kệ là ai, thì cũng rất khó coi.
Đương nhiên là Khâu Tự Phong cũng muốn đuổi Mai Hiểu Lâm đi cũng là dễ hiểu.
Xem chừng hắn cũng thấy Mai Hiểu Lâm lúc ẩn lúc hiện, thấy không thoải mái, bây giờ có một cơ hội có thể đưa cô đi nơi khác. Có lẽ nào sẽ buông tha? Kỳ thật Hạ Tưởng cũng không muốn cho Mai Hiểu Lâm đi, cô làm Phó bí thư vẫn còn chưa có nhiều kinh nghiệm, nhưng tính cách của cô ấy thích hợp để làm bằng hữu và đồng minh, như vậy cũng không tệ chút nào.
Mà việc Lạc Văn Tài và Bình Cát cùng đề nghị Mai Hiểu Lâm cũng không nhất định là do Khâu Tự Phong ở bên ngoài kẻ xướng người họa, cũng có thể bọn họ đều không thích Mai Hiểu Lâm.
Tốt nhất là cử Phòng Ngọc Huy đi. Nhưng Hạ cũng biết khả năng này không lớn, bởi vì Phòng Ngọc Huy là Bí thư Đảng ủy xã Đán Bảo, tuy rằng cũng là ủy viên thường vụ, nhưng thực chất chưa phải là Phó cục trưởng, cho nên không có khả năng giao lưu luân chuyển cán bộ. Lúc này việc cử người đi đã đề cử được ba người, Mai Hiểu Lâm, Phòng Ngọc Huy và mình, so với những người khác, mình đúng là lựa chọn tốt nhất.
Rõ ràng là huyện cũng không thể chỉ gửi một người trong danh sách lên trên. Ít nhất phải báo hai người để Ban tổ chức cán bộ Thành ủy còn xét duyệt một chút, cuối cùng mới chọn được một người. Nhưng đến phút cuối cùng sẽ chọn ai, thì cũng còn dùng một số thủ đoạn.
Mười ba ủy viên thường vụ, ngoại trừ Hạ Tưởng và Lý Đinh Sơn không tỏ rõ thái độ ra bên ngoài, còn những người khác đều đã phát biểu ý kiến của mình. Ánh mắt mọi người đều dừng lại ở Hạ Tưởng và Lý Đinh Sơn, xem hai người sẽ nói cái gì.
Lý Đinh Sơn nhìn Hạ Tưởng cười nói:
- Phó chủ tịch huyện Hạ, cậu hãy nói một số suy nghĩ của mình đi.
Hạ Tưởng không muốn rời khỏi huyện An bây giờ, cũng không thể rời khỏi ngay được, hắn còn có rất nhiều việc chưa làm xong. Giao cho người khác, hắn không yên tâm. Hắn thấy Lý Đinh Sơn gật đầu, sau đó liếc mắt nhìn Phòng Ngọc Huy một cái rồi mới nói:
- Đi đến nơi khác để nhận công tác mới thực ra là một chuyện tốt, nhưng nói thật, tuổi tôi còn khá trẻ, không đủ chín chắn, còn nữa trước mắt huyện An vẫn còn có một số dự án đang trong giai đoạn bắt đầu kết nối với các nhà đầu tư, phải thúc giục đẩy mạnh nguồn vốn cùng với một số vấn đề cũng cần tôi phải giải quyết, tạm thời tôi không thể đi được, không thể rời khỏi huyện An.
Ý Hạ Tưởng là phần đông các nhà đầu tư đang đầu tư các dự án, mà không có hắn thì không được, tuy rằng khi nói giọng điệu rất bình thản, nhưng ở bên trong có ý ngạo nghễ, làm cho người ta trong lòng cảm thấy căng thẳng, đều không hẹn mà cũng nghĩ tới ý, muốn Chủ tịch huyện Khâu còn phải chấp nhận thỏa hiệp với Hạ Tưởng. Lại tiếp tục liên tưởng tới sức ảnh hưởng không ai sánh bằng của Hạ Tưởng trong việc mời các tập đoàn đến huyện An đầu tư, như Tập đoàn Đạt Tài, Tập đoàn Tề Thị cùng với công ty Sơn Thủy. Nếu cam đoan cung cấp tài chính liên tục, muốn trước mắt duy trì được sự phát triển của huyện An, Hạ Tưởng phải tiếp tục ở huyện An.
Nếu không Hạ Tưởng vừa đi, nói không chừng là nguồn tài chính cũng bị đem đi, huyện An chắc chắn sẽ bị tổn thất, thì các ủy viên thường vụ cũng sẽ bị tổn hại.
Phòng Ngọc Huy liếc mắt nhìn Hạ Tưởng một cái, thần sắc hiện lên một sự bất đắc dĩ và lo lắng. Hắn và Thái Nghị liếc nhau với ánh mắt phức tạp, không có cách nào đành phải cúi đầu.
Quả thật là Phòng Ngọc Huy có Đàm Long đứng ở đằng sau ra chỉ thị ngầm, muốn một bước đưa Hạ Tưởng ra khỏi huyện An. Hơn nữa Đàm Long đồng ý là nếu Hạ Tưởng đi sẽ cho hắn tiếp nhận vị trí của Hạ Tưởng.
Những thứ Hạ Tưởng nắm trong tay quả thực ai cũng thèm. Nếu thật sự hái được đào của hắn, cũng tương đương với việc một cái bánh tươi ngon từ trên trời rơi xuống trước mặt mình, chính là một chiến tích khiến ai cũng phải thèm khát, Phòng Ngọc Huy không động lòng mới là lạ? Cho nên hắn liền liên kết với Thái Nghị, Khổng Kiếm và Đoạn Đại Khả, quyết định ở hội nghị thường vụ sẽ chủ động đề nghị Hạ Tưởng vào danh sách. Đàm Thị trưởng nói, chỉ cần Huyện ủy đem danh sách có tên Hạ Tưởng báo lên Thành ủy, còn lại y sẽ lo hết mọi việc.
Khổng Kiếm và Đoạn Đại Khả đều là người của Từ Đức Tuyền. Bởi vì Hạ Tưởng nên hiện tại Từ Đức Tuyền và Đàm Long đi lại với nhau khá gần gũi. Hơn nữa Từ Đức Tuyền cũng biết Đàm Long sắp được vào thường vụ, cũng muốn kết giao với hắn, có thể cùng nhau phối hợp chặt chẽ ở hội nghị thường vụ.
Phòng Ngọc Huy tưởng rằng hắn và Hạ Tưởng đồng thời tiến vào hội nghị thường vụ, chưa chắc Hạ Tưởng đã có nhiều người ủng hộ bằng y trong giữa hội nghị thường vụ.
Mặc dù y cũng biết Hạ Tưởng là người của Lý Đinh Sơn, nhưng một mình Lý Đinh Sơn cũng không thể điều khiển được hội nghị thường vụ. Chủ yếu là, y cảm thấy ánh sáng của Hạ Tưởng vẫn còn rất rực rỡ, dám chắc ở huyện An có rất nhiều người đã từng bất mãn với hắn, hiện tại có cơ hội đưa hắn đi, hơn nữa các ủy viên thường vụ cũng muốn như vậy.
Sự tình ở trong nước từ trước tới nay luôn như to đón gió lớn, kẻ đứng mũi phải chịu sào.
Chỉ có điều hắn không ngờ tới chính là hắn luôn cho rằng người có khả năng ủng hộ đưa Hạ Tưởng đi là Chủ tịch huyện Khâu, lại đề xuất người được chọn đi là Mai Hiểu Lâm!
Hơn nữa, ngay cả Chủ nhiệm Uỷ ban Kỷ luật Nghê Chính Phương ít nói mà cũng nói như vậy, thậm chí đến Phó chủ tịch thường trực huyện Thịnh Đại cũng thay Hạ Tưởng nói, Phòng Ngọc Huy có phần thấy giận, bất bình mà nghĩ: đầu óc Thịnh Đại ngắn hay thế nào, nếu Hạ Tưởng đi rồi, tầm ảnh hưởng của Phó chủ tịch thường trực huyện sẽ được thể hiện. Ông ta cũng không nhìn ở hiện tại, Hạ Tưởng chỉ là một Phó chủ tịch huyện bình thường mà còn được ngưỡng mộ, còn được mọi người chú ý hơn cả Phó Chủ tịch thường trực huyện, ông ta không biết là khắp nơi đều bị áp chế, không biết tức giận sao?
Hắn không nghĩ ra vấn đề, mãi đến khi Hạ Tưởng lên tiếng, sau khi nói sau một hồi, Phòng Ngọc Huy mới bừng tỉnh ngộ mà hiểu rõ ràng, đừng nói người trong bộ máy lãnh đạo không muốn Hạ Tưởng đi, mà ngay cả các ủy viên thường vụ cũng không muốn Hạ Tưởng đi. Họ cũng biết nguyên nhân vì sao? Bởi vì huyện An từ một huyện nghèo đang dần dần trở thành một huyện phát triển về kinh tế, tất cả đều là do công lao của Hạ Tưởng, đều là do Hạ Tưởng có mối quan hệ tốt. Thậm chí có thể nói rằng, Chủ tịch huyện Khâu cũng vậy, Phó chủ tịch huyện Thịnh cũng thế, nhưng vì sao lại không hề ghen tị với Hạ Tưởng, không tìm cách loại bỏ Hạ Tưởng? Chính là vì nếu không có Hạ Tưởng, bọn họ đều không có thành tích gì cả. Huyện An sẽ không thể có khí thế ngút trời như hiện tại!
Phòng Ngọc Huy suy sụp ngồi ở trên ghế, y biết, trừ phi Thành ủy cưỡng ép điều Hạ Tưởng đi, nếu không vị trí Hạ Tưởng ở huyện An không thể dịch chuyển. Hắn thậm chí không cần Lý Đinh Sơn ra mặt bảo vệ hắn, chỉ cần hắn mang lại lợi ích, cầm lợi ích trong tay chia sẻ cùng mọi người, sẽ có rất nhiều người lên tiếng hộ hắn.
Phòng Ngọc Huy quyết định tìm một cơ hội khác để nói chuyện với Phó thị trưởng Đàm, muốn điều Hạ Tưởng đi đành phải dùng cách khác.
Lý Đinh Sơn nghe Hạ Tưởng nói xong, liền gật đầu khen ngợi, nhìn quanh bốn phía nói:
- Vừa rồi Chủ nhiệm Nghê nói rất có lý, chúng ta có thể mở rộng tiêu chí ra, cho phép các đồng chí muốn tình nguyện đi đến nơi khác công tác, đồng chí nào chủ động muốn đến huyện Thương Sơn, cũng có thể tự đề cử mình.
Nghê Chính Phương do dự một chút:
- Nếu cấp trên không xem tuổi tác của tôi là quan trọng, tôi muốn thay đổi hoàn cảnh một chút để tăng tính năng động.
Hạ Tưởng không tự chủ được nhìn Nghê Chính Phương vài lần, trong lòng dấy lên một sự khâm phục. Nghê Chính Phương ở huyện An về cơ bản tiền đồ không có gì đáng nói, đi đến nơi khác nhận công tác, cho dù là trước đó là sự điều động, cũng có thể làm vài năm rồi sẽ được cất nhắc, xem như tổ chức cũng có sự ưu ái. Nghê Chính Phương nếu đồng ý đến huyện Thương Sơn, xem chừng nếu không có vấn đề gì sẽ đảm nhiệm chức vụ Phó bí thư huyện ủy, nói không chừng còn có cơ hội làm đến chức Bí thư huyện ủy của một huyện nhỏ.
Huyện nhỏ huyện lớn, huyện nghèo huyện giàu, đều không có vấn đề. Chỉ cần là lên được, thì đâu sẽ có đó.
Lý Đinh Sơn mỉm cười:
- Tốt lắm, Chủ nhiệm Nghê sẽ đứng đầu danh sách báo lên trên Thành ủy.
Hội nghị thường vụ đạt được kết quả cuối cùng, sẽ báo danh sách gồm hai người là Nghê Chính Phương và Mai Hiểu Lâm lên Thành ủy.
Mai Hiểu Lâm cũng không có ý kiến gì, tỏ vẻ toàn bộ phục tùng theo sự phân công của tổ chức. Tuy nhiên rõ ràng trong lòng Khâu Tự Phong cũng đã biết rõ là Nghê Chính Phương sẽ được chọn. Cũng giống như tình huống, lãnh đạo cấp trên sẽ xem xét đến những đồng chí tự nguyện muốn đi.
Quả nhiên không lâu sau Thành ủy lập tức có ý kiến trả lời huyện ủy huyện An, Ban tổ chức cán bộ Thành ủy báo xin phê chuẩn, Ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy phê chuẩn, điều Chủ nhiệm Uỷ ban Kỷ luật huyện An Nghê Chính Phương đến huyện Thương Sơn nhận công tác, làm chức vụ Phó bí thư huyện ủy huyện Thương Sơn.
Bởi vì sau khi Nghê Chính Phương đi thì ghế của hắn sẽ bị trống nên Ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy sẽ điều cán bộ ở huyện khác đến, không cần huyện An đề cử chọn người.
Tuy rằng chuyện này đã xong, tuy nhiên Hạ Tưởng vẫn cảnh giác với Đàm Long. Hiện tại Đàm Long đã vào được Thành ủy, cũng đã duỗi tay ra, hắn không thể không có sự đề phòng.
Không lâu sau, khi vụ án của Lệ Triều Sinh còn chưa có kết quả, Tào Vĩnh Quốc được bổ nhiệm nhận chức Bí thư thành phố Bảo. Rốt cục hội nghị thường vụ Tỉnh uỷ cũng đã phê chuẩn, Ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy chính thức có quyết định bổ nhiệm, trình Tỉnh ủy phê chuẩn, đồng chí Tào Vĩnh Quốc giữ chức vụ Bí thư Thành ủy thành phố Bảo, ủy viên thường vụ, không còn đảm nhiệm chức vụ uỷ viên chức vụ, Phó thị trưởng thường trực thành phố Yến nữa.
Đồng thời Tỉnh ủy còn quyết định bổ nhiệm Đàm Long giữ chức vụ ủy viên thường vụ Thành ủy thành phố Yến, sau đó được mời tới thành phố Yến dự họp hội nghị thường vụ lần thứ nhất của Uỷ ban nhân dân thành phố, điều chỉnh phân công bộ máy từ trên xuống dưới, Đàm Long đảm nhiệm chức vụ Phó thị trưởng thường trực.
Bởi vậy thành phố Yến thực hiện điều chỉnh một loạt các cán bộ lãnh đạo.
Sự điều chỉnh cán bộ ở Thành phố Yến cũng làm cho người ta hoa cả mắt, xung quanh thành phố, không có động tĩnh gì truyền ra. Hạ Tưởng cũng rất kiên nhẫn chờ, hắn tin tưởng, Tống Triêu Độ đang chờ một cơ hội tốt nhất để xuất hiện.
Gió lốc đang dần nổi lên.
Thôi Hướng được cử đảm nhiệm chức vụ Phó bí thư tỉnh ủy còn Trần Phong tiếp nhận chức vụ Bí thư Thành ủy thành phố Yến, xung quanh thành phố cũng không nghe được phong thanh điều gì. Việc điều chỉnh chức vụ cán bộ của Thôi Hướng và Trần Phong là do Ban Tổ chức Trung ương, tuy nhiên trong tỉnh cũng có thể đề xuất ý kiến lên trung ương. Chỉ có điều hiện tại tâm tư của Cao Thành Tùng không để ý tới việc điều chỉnh, một vài lần đều áp chế các kiến nghị liên quan.
Hạ Tưởng tạm thời không có tâm tư mà quan tâm đến sự tiến triển của vụ án Lệ Triều Sinh, hắn trả lời qua điện thoại với Tần Thác Phu là phải phối hợp với Uỷ ban Kỷ luật tỉnh thống nhất mà hành động. Hạ Tưởng nghe vậy liền hiểu sự ám chỉ, vụ án Lệ Triều Sinh khi nào sẽ xét xử, khi nào sẽ công khai đều là theo chỉ thị của cấp trên. Uỷ ban Kỷ luật tỉnh chỉ sợ rằng không thể tự ý quyết định. Nếu hắn đoán không nhầm thì Uỷ ban Kỷ luật tỉnh đang chờ Bắc Kinh ra lệnh một tiếng.
Hiện tại tâm tư Hạ Tưởng đặt ở việc bác Tào chuẩn bị đi nhậm chức.
Có một phó trưởng ban Ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy đi cùng bác Tào, sẽ khởi hành đến thành phố Bảo nhậm chức. Tào Thù Lê và Tào Thù Quân cố ý xin nghỉ học để đến tiễn. Về cơ bản việc dặn dò đã được hoàn tất, tuy nhiên Tào Vĩnh Quốc vẫn có tình ý sâu xa mà nói với Hạ Tưởng:
- Thù Lê và Thù Quân ta giao cho cậu, cậu chú ý đến chúng nó một chút, chăm sóc chúng nó, tôi tin cậu sẽ trông nom tốt nhà này.
Hạ Tưởng đứng giữa Tào Thù Lê và Tào Thù Quân, hắn gật gật đầu:
- Bác Tào cứ yên tâm, mấy năm nay cháu luôn được bác Tào và cô Vương chăm sóc. Hiện tại dù những năm tháng ấy đã qua, nhưng cháu vẫn sẽ luôn ghi nhớ và sẽ trông nom Tào gia.
Vương Vu Phân có chút lưu luyến không rời mà nhìn Tào Thù Lê và Tào Thù Quân:
- Các con cũng đã lớn rồi, bớt để Hạ Tưởng phải quan tâm đi. Bây giờ phải cố gằng học hỏi, chăm sóc bản thân mình, phải tự mình làm mọi việc.
Tào Thù Lê ngoan ngoãn mà gật đầu:
- Con làm sao phải để người khác chăm sóc, nói không chừng lại phải chăm sóc lại người khác? Được rồi mà, ba mẹ, hai người cứ yên tâm đi thành phố Bảo cho tốt, có con ở đây, mọi việc đều sẽ tốt cả mà.
Tào Thù Quân lại vô tâm không để ý mà nói:
- Cuối cùng đã được tự do, ba mẹ, hai người khi nào về, thì nói cho con một tiếng, để con chuẩn bị mọi thứ thật tốt, đỡ phải để hai người phát hiện ra chuyện xấu của con.
Vương Vu Phân vừa tức vừa cười, làm bộ muốn đánh, Tào Thù Quân liền vội vàng tránh ở sau lưng Hạ Tưởng, Tào Vĩnh Quốc liền cười:
- Thôi ba mẹ phải đi rồi, tạm tha cho con một lần.
Tất cả mọi người đều mỉm cười, nhưng thật ra hòa lẫn trong đó là cảm giác ly biệt.
Thành phố Bảo cách thành phố Yến không xa, không đến 200 km, đi theo đường cao tốc chỉ mất nửa ngày. Hạ Tưởng lái xe chạy đưa Tào Vĩnh Quốc đến trụ sở Thành ủy, thấy mọi người đến tiễn đã đứng đầy ở cửa trụ sở.
Tào Vĩnh Quốc xem như là điều chuyển ngang cấp, nhưng việc tới thành phố Bảo quản lý một địa phương có thể nói là thăng tiến so với việc ngồi lại vị trí ở thành phố Yến. Trong quan trường từ trước đến nay chính là nắm cao không nắm thấp, ai nấy đều hiểu rõ ràng, Tào Vĩnh Quốc sau khi hết nhiệm kỳ làm bí thư, ít nhất cũng có thể đến tỉnh khác làm Phó chủ tịch tỉnh. Nếu thành tích nổi lên lại có người đứng sau hỗ trợ, cũng không phải không có khả năng tiến vào thường vụ Tỉnh ủy. Vì thế người đến tiễn so với dự đoán sẽ không ít
Đàm Long cũng đến đây.
Hắn đứng ở bên cạnh Trần Phong, đi hơi chậm lại phía sau Trần Phong một bước. Nhìn mặt Tào Vĩnh Quốc rạng rỡ, trong lòng có chút không thích. Lại nhìn đến Hạ Tưởng đứng bên cạnh Tào Vĩnh Quốc, trong lòng càng thấy không được thoải mái. Tào Vĩnh Quốc thật đúng là may mắn, từ Giám đốc Sở Xây dựng đô thị, một bước tiến vào trung tâm quyền lực của thành phố Yến. Lại từ Phó thị trưởng thường trực thành phố Yến trở thành người đứng đầu, Bí thư Thành ủy một thành phố. Lên chức với tốc độ nhanh như vậy quả thật khiến người ta không thể nói nên lời.
Càng khiến người ta thấy đố kỵ!
Mà con rể ông ta lại là Hạ Tưởng, tới huyện An không đến nửa năm, liền từ một Phó chủ tịch huyện, nhanh chóng bay lên vị trí ủy viên thường vụ, trở thành nhân vật đứng thư ba trong bộ máy chính quyền, tốc độ lên chức thế này lại càng làm cho người ta trợn mắt cứng lưỡi.
Bọn họ dựa vào cái gì mà được vậy? Đàm Long vừa không phục lại vừa bất mãn. Hắn cũng hỏi thăm qua, ở sau lưng Tào Vĩnh Quốc chỉ là Trưởng ban Tuyên giáo Tỉnh ủy, không có nhiều quyền phát ngôn cho lắm, mà Hạ Tưởng dựa vào Trần Phong là chính, nhưng Trần Phong năng lực lớn, cũng không có khả năng một tay nâng hai người là Tào Vĩnh Quốc và Hạ Tưởng, khiến hai người bọn họ đều nhanh chóng bay lên. Đàm Long cảm thấy trong lòng bất bình cực độ.
Bất bình cũng không có cách nào, tình thế mạnh hơn người. Tuy nhiên hắn tin tưởng, giờ hắn đã bước vào hội nghị thường vụ, có thể kiềm chế một số vấn đề quan trọng của Hạ Tưởng. Hạ Tưởng chỉ cần một ngày ở thành phố Yến, muốn thăng tiến một bước, nhất định phải trải qua sự thảo luận tại hội nghị thường vụ. Nếu hắn và Từ Đức Tuyền ở đó, Hạ Tưởng đừng có nghĩ là sẽ thoải mái mà tiến về phía trước thăng tiến một bước!
Đàm Long hướng về phía đám người nhìn thoáng qua thấy Từ Đức Tuyền.
Từ Đức Tuyền cũng đến tiễn, mọi người đưa tiễn, nếu hắn không đến thì có vẻ rất không có tình người. Về sau hắn có chuyện gì, cũng sẽ không có người đến cổ động cho hắn. Cho nên mặc dù trong lòng hắn không thoải mái, cũng phải ra mặt đến tiễn Tào Vĩnh Quốc. Hơn nữa Tào Vĩnh Quốc về sau chính là Bí thư thành phố Bảo, là người đứng đầu một thành phố, so với một Trưởng ban thư ký Thành ủy không thể lên tiếng như hắn, thì mạnh hơn nhiều lắm.
Dù khó chịu thì khó chịu nhưng biểu hiện cách đối xử bề ngoài thì vẫn phải làm tốt.
Tuy nhiên khi hắn nhìn thấy phía sau Tào Vĩnh Quốc là Hạ Tưởng, rốt cuộc cũng không kiềm chế được lửa giận trong lòng. Mí mắt không kiểm soát được liền nhảy vài cái, trong nháy mắt vẻ mặt trở nên cứng ngắc hẳn lên.
Từ Đức Tuyền vô cùng căm hận đối với Hạ Tưởng.
Bởi vì sau khi bị bắt, Lệ Triều Sinh vẫn không chịu mở miệng. Từ Đức Tuyền cũng tin tưởng Lệ Triều Sinh ngoan cường, có thể chống lại việc thẩm vấn. Không ngờ, dưới sự giúp đỡ của Hạ Tưởng, không ngờ Tần Thác Phu đã bắt được Du Lệ, còn lợi dụng Du Lệ và Du Vĩnh đồng ý hứa hẹn với Lệ Triều Sinh, đột phá phòng tuyến tâm lý của Lệ Triều Sinh, cuối cùng Lệ Triều Sinh đã khai toàn bộ!
- Được rồi, qua những điều Chủ nhiệm Nghê vừa nói, tôi cũng hiểu là Bí thư Phòng khá là thích hợp.
Thịnh Đại, bỗng nhiên lên tiếng, cười ha hả nói.
- Thực ra tôi lại cho rằng Phó bí thư Mai là người thích hợp nhất, cô còn trẻ, hơn nữa lại đến từ Bắc Kinh, dám chắc là có mắt nhìn rất tinh tường, chắc chắn là sẽ giúp đỡ được tiểu thương ở huyện phát triển lâu dài. Hơn nữa huyện Thương Sơn lại ở gần Bắc Kinh, Phó bí thư Mai sau này có khả năng tận dụng các ưu thế tài nguyên của Bắc Kinh
Trưởng Ban Tuyên giáo Lạc Văn Tài vừa rồi không chịu nói gì, giờ mới có được cơ hội, vội vàng nói ra ý nghĩ trong lòng.
Bí thư Đảng ủy Công an Bình Cát cứ cúi đầu viết cái gì đó, hắn buông bút, đẩy kính mắt, gật gật đầu:
- Tôi cũng tán thành việc cử Phó bí thư Mai đi huyện Thương Sơn, theo các mặt mà tôi đã tổng hợp và so sánh, thì cô ấy là lựa chọn tốt nhất.
Hạ Tưởng và Lý Đinh Sơn liếc nhau, không biết làm sao đành phải cười. Mọi người hôm nay đến ở hội nghị thường vụ thảo luận thật gay gắt. Thấy Phòng Ngọc Huy dẫn đầu mấy người muốn đem chính mình đá văng ra, không ngoại trừ khả năng là có Đàm Long ở sau lưng bày mưu tính kế, cũng không loại trừ có một thế lực khác đang có ý đồ muốn nhúng tay vào huyện An. Xem ra tới đây kinh tế huyện An rất có triển vọng, nên đã có người nghĩ sẽ tới đây hưởng những thành quả thắng lợi.
Nếu muốn hái quả, thì vấn đề mấu chốt là phải dùng một đòn đá nhân vật chính đi thật xa, lúc này việc cử cán bộ đi công tác là cơ hội tốt nhất. Hạ Tưởng trong lòng cười lạnh, có ý nghĩ muốn hái quả cũng là việc bình thường. Mỗi người đều có lòng tham, nhưng dùng thủ đoạn này thì thật là ác quá. Mặc kệ là ai, thì cũng rất khó coi.
Đương nhiên là Khâu Tự Phong cũng muốn đuổi Mai Hiểu Lâm đi cũng là dễ hiểu.
Xem chừng hắn cũng thấy Mai Hiểu Lâm lúc ẩn lúc hiện, thấy không thoải mái, bây giờ có một cơ hội có thể đưa cô đi nơi khác. Có lẽ nào sẽ buông tha? Kỳ thật Hạ Tưởng cũng không muốn cho Mai Hiểu Lâm đi, cô làm Phó bí thư vẫn còn chưa có nhiều kinh nghiệm, nhưng tính cách của cô ấy thích hợp để làm bằng hữu và đồng minh, như vậy cũng không tệ chút nào.
Mà việc Lạc Văn Tài và Bình Cát cùng đề nghị Mai Hiểu Lâm cũng không nhất định là do Khâu Tự Phong ở bên ngoài kẻ xướng người họa, cũng có thể bọn họ đều không thích Mai Hiểu Lâm.
Tốt nhất là cử Phòng Ngọc Huy đi. Nhưng Hạ cũng biết khả năng này không lớn, bởi vì Phòng Ngọc Huy là Bí thư Đảng ủy xã Đán Bảo, tuy rằng cũng là ủy viên thường vụ, nhưng thực chất chưa phải là Phó cục trưởng, cho nên không có khả năng giao lưu luân chuyển cán bộ. Lúc này việc cử người đi đã đề cử được ba người, Mai Hiểu Lâm, Phòng Ngọc Huy và mình, so với những người khác, mình đúng là lựa chọn tốt nhất.
Rõ ràng là huyện cũng không thể chỉ gửi một người trong danh sách lên trên. Ít nhất phải báo hai người để Ban tổ chức cán bộ Thành ủy còn xét duyệt một chút, cuối cùng mới chọn được một người. Nhưng đến phút cuối cùng sẽ chọn ai, thì cũng còn dùng một số thủ đoạn.
Mười ba ủy viên thường vụ, ngoại trừ Hạ Tưởng và Lý Đinh Sơn không tỏ rõ thái độ ra bên ngoài, còn những người khác đều đã phát biểu ý kiến của mình. Ánh mắt mọi người đều dừng lại ở Hạ Tưởng và Lý Đinh Sơn, xem hai người sẽ nói cái gì.
Lý Đinh Sơn nhìn Hạ Tưởng cười nói:
- Phó chủ tịch huyện Hạ, cậu hãy nói một số suy nghĩ của mình đi.
Hạ Tưởng không muốn rời khỏi huyện An bây giờ, cũng không thể rời khỏi ngay được, hắn còn có rất nhiều việc chưa làm xong. Giao cho người khác, hắn không yên tâm. Hắn thấy Lý Đinh Sơn gật đầu, sau đó liếc mắt nhìn Phòng Ngọc Huy một cái rồi mới nói:
- Đi đến nơi khác để nhận công tác mới thực ra là một chuyện tốt, nhưng nói thật, tuổi tôi còn khá trẻ, không đủ chín chắn, còn nữa trước mắt huyện An vẫn còn có một số dự án đang trong giai đoạn bắt đầu kết nối với các nhà đầu tư, phải thúc giục đẩy mạnh nguồn vốn cùng với một số vấn đề cũng cần tôi phải giải quyết, tạm thời tôi không thể đi được, không thể rời khỏi huyện An.
Ý Hạ Tưởng là phần đông các nhà đầu tư đang đầu tư các dự án, mà không có hắn thì không được, tuy rằng khi nói giọng điệu rất bình thản, nhưng ở bên trong có ý ngạo nghễ, làm cho người ta trong lòng cảm thấy căng thẳng, đều không hẹn mà cũng nghĩ tới ý, muốn Chủ tịch huyện Khâu còn phải chấp nhận thỏa hiệp với Hạ Tưởng. Lại tiếp tục liên tưởng tới sức ảnh hưởng không ai sánh bằng của Hạ Tưởng trong việc mời các tập đoàn đến huyện An đầu tư, như Tập đoàn Đạt Tài, Tập đoàn Tề Thị cùng với công ty Sơn Thủy. Nếu cam đoan cung cấp tài chính liên tục, muốn trước mắt duy trì được sự phát triển của huyện An, Hạ Tưởng phải tiếp tục ở huyện An.
Nếu không Hạ Tưởng vừa đi, nói không chừng là nguồn tài chính cũng bị đem đi, huyện An chắc chắn sẽ bị tổn thất, thì các ủy viên thường vụ cũng sẽ bị tổn hại.
Phòng Ngọc Huy liếc mắt nhìn Hạ Tưởng một cái, thần sắc hiện lên một sự bất đắc dĩ và lo lắng. Hắn và Thái Nghị liếc nhau với ánh mắt phức tạp, không có cách nào đành phải cúi đầu.
Quả thật là Phòng Ngọc Huy có Đàm Long đứng ở đằng sau ra chỉ thị ngầm, muốn một bước đưa Hạ Tưởng ra khỏi huyện An. Hơn nữa Đàm Long đồng ý là nếu Hạ Tưởng đi sẽ cho hắn tiếp nhận vị trí của Hạ Tưởng.
Những thứ Hạ Tưởng nắm trong tay quả thực ai cũng thèm. Nếu thật sự hái được đào của hắn, cũng tương đương với việc một cái bánh tươi ngon từ trên trời rơi xuống trước mặt mình, chính là một chiến tích khiến ai cũng phải thèm khát, Phòng Ngọc Huy không động lòng mới là lạ? Cho nên hắn liền liên kết với Thái Nghị, Khổng Kiếm và Đoạn Đại Khả, quyết định ở hội nghị thường vụ sẽ chủ động đề nghị Hạ Tưởng vào danh sách. Đàm Thị trưởng nói, chỉ cần Huyện ủy đem danh sách có tên Hạ Tưởng báo lên Thành ủy, còn lại y sẽ lo hết mọi việc.
Khổng Kiếm và Đoạn Đại Khả đều là người của Từ Đức Tuyền. Bởi vì Hạ Tưởng nên hiện tại Từ Đức Tuyền và Đàm Long đi lại với nhau khá gần gũi. Hơn nữa Từ Đức Tuyền cũng biết Đàm Long sắp được vào thường vụ, cũng muốn kết giao với hắn, có thể cùng nhau phối hợp chặt chẽ ở hội nghị thường vụ.
Phòng Ngọc Huy tưởng rằng hắn và Hạ Tưởng đồng thời tiến vào hội nghị thường vụ, chưa chắc Hạ Tưởng đã có nhiều người ủng hộ bằng y trong giữa hội nghị thường vụ.
Mặc dù y cũng biết Hạ Tưởng là người của Lý Đinh Sơn, nhưng một mình Lý Đinh Sơn cũng không thể điều khiển được hội nghị thường vụ. Chủ yếu là, y cảm thấy ánh sáng của Hạ Tưởng vẫn còn rất rực rỡ, dám chắc ở huyện An có rất nhiều người đã từng bất mãn với hắn, hiện tại có cơ hội đưa hắn đi, hơn nữa các ủy viên thường vụ cũng muốn như vậy.
Sự tình ở trong nước từ trước tới nay luôn như to đón gió lớn, kẻ đứng mũi phải chịu sào.
Chỉ có điều hắn không ngờ tới chính là hắn luôn cho rằng người có khả năng ủng hộ đưa Hạ Tưởng đi là Chủ tịch huyện Khâu, lại đề xuất người được chọn đi là Mai Hiểu Lâm! T.r.u.y.ệ.n.Y.Y.c.o.m
Hơn nữa, ngay cả Chủ nhiệm Uỷ ban Kỷ luật Nghê Chính Phương ít nói mà cũng nói như vậy, thậm chí đến Phó chủ tịch thường trực huyện Thịnh Đại cũng thay Hạ Tưởng nói, Phòng Ngọc Huy có phần thấy giận, bất bình mà nghĩ: đầu óc Thịnh Đại ngắn hay thế nào, nếu Hạ Tưởng đi rồi, tầm ảnh hưởng của Phó chủ tịch thường trực huyện sẽ được thể hiện. Ông ta cũng không nhìn ở hiện tại, Hạ Tưởng chỉ là một Phó chủ tịch huyện bình thường mà còn được ngưỡng mộ, còn được mọi người chú ý hơn cả Phó Chủ tịch thường trực huyện, ông ta không biết là khắp nơi đều bị áp chế, không biết tức giận sao?
Hắn không nghĩ ra vấn đề, mãi đến khi Hạ Tưởng lên tiếng, sau khi nói sau một hồi, Phòng Ngọc Huy mới bừng tỉnh ngộ mà hiểu rõ ràng, đừng nói người trong bộ máy lãnh đạo không muốn Hạ Tưởng đi, mà ngay cả các ủy viên thường vụ cũng không muốn Hạ Tưởng đi. Họ cũng biết nguyên nhân vì sao? Bởi vì huyện An từ một huyện nghèo đang dần dần trở thành một huyện phát triển về kinh tế, tất cả đều là do công lao của Hạ Tưởng, đều là do Hạ Tưởng có mối quan hệ tốt. Thậm chí có thể nói rằng, Chủ tịch huyện Khâu cũng vậy, Phó chủ tịch huyện Thịnh cũng thế, nhưng vì sao lại không hề ghen tị với Hạ Tưởng, không tìm cách loại bỏ Hạ Tưởng? Chính là vì nếu không có Hạ Tưởng, bọn họ đều không có thành tích gì cả. Huyện An sẽ không thể có khí thế ngút trời như hiện tại!
Phòng Ngọc Huy suy sụp ngồi ở trên ghế, y biết, trừ phi Thành ủy cưỡng ép điều Hạ Tưởng đi, nếu không vị trí Hạ Tưởng ở huyện An không thể dịch chuyển. Hắn thậm chí không cần Lý Đinh Sơn ra mặt bảo vệ hắn, chỉ cần hắn mang lại lợi ích, cầm lợi ích trong tay chia sẻ cùng mọi người, sẽ có rất nhiều người lên tiếng hộ hắn.
Phòng Ngọc Huy quyết định tìm một cơ hội khác để nói chuyện với Phó thị trưởng Đàm, muốn điều Hạ Tưởng đi đành phải dùng cách khác.
Lý Đinh Sơn nghe Hạ Tưởng nói xong, liền gật đầu khen ngợi, nhìn quanh bốn phía nói:
- Vừa rồi Chủ nhiệm Nghê nói rất có lý, chúng ta có thể mở rộng tiêu chí ra, cho phép các đồng chí muốn tình nguyện đi đến nơi khác công tác, đồng chí nào chủ động muốn đến huyện Thương Sơn, cũng có thể tự đề cử mình.
Nghê Chính Phương do dự một chút:
- Nếu cấp trên không xem tuổi tác của tôi là quan trọng, tôi muốn thay đổi hoàn cảnh một chút để tăng tính năng động.
Hạ Tưởng không tự chủ được nhìn Nghê Chính Phương vài lần, trong lòng dấy lên một sự khâm phục. Nghê Chính Phương ở huyện An về cơ bản tiền đồ không có gì đáng nói, đi đến nơi khác nhận công tác, cho dù là trước đó là sự điều động, cũng có thể làm vài năm rồi sẽ được cất nhắc, xem như tổ chức cũng có sự ưu ái. Nghê Chính Phương nếu đồng ý đến huyện Thương Sơn, xem chừng nếu không có vấn đề gì sẽ đảm nhiệm chức vụ Phó bí thư huyện ủy, nói không chừng còn có cơ hội làm đến chức Bí thư huyện ủy của một huyện nhỏ.
Huyện nhỏ huyện lớn, huyện nghèo huyện giàu, đều không có vấn đề. Chỉ cần là lên được, thì đâu sẽ có đó.
Lý Đinh Sơn mỉm cười:
- Tốt lắm, Chủ nhiệm Nghê sẽ đứng đầu danh sách báo lên trên Thành ủy.
Hội nghị thường vụ đạt được kết quả cuối cùng, sẽ báo danh sách gồm hai người là Nghê Chính Phương và Mai Hiểu Lâm lên Thành ủy.
Mai Hiểu Lâm cũng không có ý kiến gì, tỏ vẻ toàn bộ phục tùng theo sự phân công của tổ chức. Tuy nhiên rõ ràng trong lòng Khâu Tự Phong cũng đã biết rõ là Nghê Chính Phương sẽ được chọn. Cũng giống như tình huống, lãnh đạo cấp trên sẽ xem xét đến những đồng chí tự nguyện muốn đi.
Quả nhiên không lâu sau Thành ủy lập tức có ý kiến trả lời huyện ủy huyện An, Ban tổ chức cán bộ Thành ủy báo xin phê chuẩn, Ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy phê chuẩn, điều Chủ nhiệm Uỷ ban Kỷ luật huyện An Nghê Chính Phương đến huyện Thương Sơn nhận công tác, làm chức vụ Phó bí thư huyện ủy huyện Thương Sơn.
Bởi vì sau khi Nghê Chính Phương đi thì ghế của hắn sẽ bị trống nên Ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy sẽ điều cán bộ ở huyện khác đến, không cần huyện An đề cử chọn người.
Tuy rằng chuyện này đã xong, tuy nhiên Hạ Tưởng vẫn cảnh giác với Đàm Long. Hiện tại Đàm Long đã vào được Thành ủy, cũng đã duỗi tay ra, hắn không thể không có sự đề phòng.
Không lâu sau, khi vụ án của Lệ Triều Sinh còn chưa có kết quả, Tào Vĩnh Quốc được bổ nhiệm nhận chức Bí thư thành phố Bảo. Rốt cục hội nghị thường vụ Tỉnh uỷ cũng đã phê chuẩn, Ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy chính thức có quyết định bổ nhiệm, trình Tỉnh ủy phê chuẩn, đồng chí Tào Vĩnh Quốc giữ chức vụ Bí thư Thành ủy thành phố Bảo, ủy viên thường vụ, không còn đảm nhiệm chức vụ uỷ viên chức vụ, Phó thị trưởng thường trực thành phố Yến nữa.
Đồng thời Tỉnh ủy còn quyết định bổ nhiệm Đàm Long giữ chức vụ ủy viên thường vụ Thành ủy thành phố Yến, sau đó được mời tới thành phố Yến dự họp hội nghị thường vụ lần thứ nhất của Uỷ ban nhân dân thành phố, điều chỉnh phân công bộ máy từ trên xuống dưới, Đàm Long đảm nhiệm chức vụ Phó thị trưởng thường trực.
Bởi vậy thành phố Yến thực hiện điều chỉnh một loạt các cán bộ lãnh đạo.
Sự điều chỉnh cán bộ ở Thành phố Yến cũng làm cho người ta hoa cả mắt, xung quanh thành phố, không có động tĩnh gì truyền ra. Hạ Tưởng cũng rất kiên nhẫn chờ, hắn tin tưởng, Tống Triêu Độ đang chờ một cơ hội tốt nhất để xuất hiện.
Gió lốc đang dần nổi lên.
Thôi Hướng được cử đảm nhiệm chức vụ Phó bí thư tỉnh ủy còn Trần Phong tiếp nhận chức vụ Bí thư Thành ủy thành phố Yến, xung quanh thành phố cũng không nghe được phong thanh điều gì. Việc điều chỉnh chức vụ cán bộ của Thôi Hướng và Trần Phong là do Ban Tổ chức Trung ương, tuy nhiên trong tỉnh cũng có thể đề xuất ý kiến lên trung ương. Chỉ có điều hiện tại tâm tư của Cao Thành Tùng không để ý tới việc điều chỉnh, một vài lần đều áp chế các kiến nghị liên quan.
Hạ Tưởng tạm thời không có tâm tư mà quan tâm đến sự tiến triển của vụ án Lệ Triều Sinh, hắn trả lời qua điện thoại với Tần Thác Phu là phải phối hợp với Uỷ ban Kỷ luật tỉnh thống nhất mà hành động. Hạ Tưởng nghe vậy liền hiểu sự ám chỉ, vụ án Lệ Triều Sinh khi nào sẽ xét xử, khi nào sẽ công khai đều là theo chỉ thị của cấp trên. Uỷ ban Kỷ luật tỉnh chỉ sợ rằng không thể tự ý quyết định. Nếu hắn đoán không nhầm thì Uỷ ban Kỷ luật tỉnh đang chờ Bắc Kinh ra lệnh một tiếng.
Hiện tại tâm tư Hạ Tưởng đặt ở việc bác Tào chuẩn bị đi nhậm chức.
Có một phó trưởng ban Ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy đi cùng bác Tào, sẽ khởi hành đến thành phố Bảo nhậm chức. Tào Thù Lê và Tào Thù Quân cố ý xin nghỉ học để đến tiễn. Về cơ bản việc dặn dò đã được hoàn tất, tuy nhiên Tào Vĩnh Quốc vẫn có tình ý sâu xa mà nói với Hạ Tưởng:
- Thù Lê và Thù Quân ta giao cho cậu, cậu chú ý đến chúng nó một chút, chăm sóc chúng nó, tôi tin cậu sẽ trông nom tốt nhà này.
Hạ Tưởng đứng giữa Tào Thù Lê và Tào Thù Quân, hắn gật gật đầu:
- Bác Tào cứ yên tâm, mấy năm nay cháu luôn được bác Tào và cô Vương chăm sóc. Hiện tại dù những năm tháng ấy đã qua, nhưng cháu vẫn sẽ luôn ghi nhớ và sẽ trông nom Tào gia.
Vương Vu Phân có chút lưu luyến không rời mà nhìn Tào Thù Lê và Tào Thù Quân:
- Các con cũng đã lớn rồi, bớt để Hạ Tưởng phải quan tâm đi. Bây giờ phải cố gằng học hỏi, chăm sóc bản thân mình, phải tự mình làm mọi việc.
Tào Thù Lê ngoan ngoãn mà gật đầu:
- Con làm sao phải để người khác chăm sóc, nói không chừng lại phải chăm sóc lại người khác? Được rồi mà, ba mẹ, hai người cứ yên tâm đi thành phố Bảo cho tốt, có con ở đây, mọi việc đều sẽ tốt cả mà.
Tào Thù Quân lại vô tâm không để ý mà nói:
- Cuối cùng đã được tự do, ba mẹ, hai người khi nào về, thì nói cho con một tiếng, để con chuẩn bị mọi thứ thật tốt, đỡ phải để hai người phát hiện ra chuyện xấu của con.
Vương Vu Phân vừa tức vừa cười, làm bộ muốn đánh, Tào Thù Quân liền vội vàng tránh ở sau lưng Hạ Tưởng, Tào Vĩnh Quốc liền cười:
- Thôi ba mẹ phải đi rồi, tạm tha cho con một lần.
Tất cả mọi người đều mỉm cười, nhưng thật ra hòa lẫn trong đó là cảm giác ly biệt.
Thành phố Bảo cách thành phố Yến không xa, không đến 200 km, đi theo đường cao tốc chỉ mất nửa ngày. Hạ Tưởng lái xe chạy đưa Tào Vĩnh Quốc đến trụ sở Thành ủy, thấy mọi người đến tiễn đã đứng đầy ở cửa trụ sở.
Tào Vĩnh Quốc xem như là điều chuyển ngang cấp, nhưng việc tới thành phố Bảo quản lý một địa phương có thể nói là thăng tiến so với việc ngồi lại vị trí ở thành phố Yến. Trong quan trường từ trước đến nay chính là nắm cao không nắm thấp, ai nấy đều hiểu rõ ràng, Tào Vĩnh Quốc sau khi hết nhiệm kỳ làm bí thư, ít nhất cũng có thể đến tỉnh khác làm Phó chủ tịch tỉnh. Nếu thành tích nổi lên lại có người đứng sau hỗ trợ, cũng không phải không có khả năng tiến vào thường vụ Tỉnh ủy. Vì thế người đến tiễn so với dự đoán sẽ không ít
Đàm Long cũng đến đây.
Hắn đứng ở bên cạnh Trần Phong, đi hơi chậm lại phía sau Trần Phong một bước. Nhìn mặt Tào Vĩnh Quốc rạng rỡ, trong lòng có chút không thích. Lại nhìn đến Hạ Tưởng đứng bên cạnh Tào Vĩnh Quốc, trong lòng càng thấy không được thoải mái. Tào Vĩnh Quốc thật đúng là may mắn, từ Giám đốc Sở Xây dựng đô thị, một bước tiến vào trung tâm quyền lực của thành phố Yến. Lại từ Phó thị trưởng thường trực thành phố Yến trở thành người đứng đầu, Bí thư Thành ủy một thành phố. Lên chức với tốc độ nhanh như vậy quả thật khiến người ta không thể nói nên lời.
Càng khiến người ta thấy đố kỵ!
Mà con rể ông ta lại là Hạ Tưởng, tới huyện An không đến nửa năm, liền từ một Phó chủ tịch huyện, nhanh chóng bay lên vị trí ủy viên thường vụ, trở thành nhân vật đứng thư ba trong bộ máy chính quyền, tốc độ lên chức thế này lại càng làm cho người ta trợn mắt cứng lưỡi.
Bọn họ dựa vào cái gì mà được vậy? Đàm Long vừa không phục lại vừa bất mãn. Hắn cũng hỏi thăm qua, ở sau lưng Tào Vĩnh Quốc chỉ là Trưởng ban Tuyên giáo Tỉnh ủy, không có nhiều quyền phát ngôn cho lắm, mà Hạ Tưởng dựa vào Trần Phong là chính, nhưng Trần Phong năng lực lớn, cũng không có khả năng một tay nâng hai người là Tào Vĩnh Quốc và Hạ Tưởng, khiến hai người bọn họ đều nhanh chóng bay lên. Đàm Long cảm thấy trong lòng bất bình cực độ.
Bất bình cũng không có cách nào, tình thế mạnh hơn người. Tuy nhiên hắn tin tưởng, giờ hắn đã bước vào hội nghị thường vụ, có thể kiềm chế một số vấn đề quan trọng của Hạ Tưởng. Hạ Tưởng chỉ cần một ngày ở thành phố Yến, muốn thăng tiến một bước, nhất định phải trải qua sự thảo luận tại hội nghị thường vụ. Nếu hắn và Từ Đức Tuyền ở đó, Hạ Tưởng đừng có nghĩ là sẽ thoải mái mà tiến về phía trước thăng tiến một bước!
Đàm Long hướng về phía đám người nhìn thoáng qua thấy Từ Đức Tuyền.
Từ Đức Tuyền cũng đến tiễn, mọi người đưa tiễn, nếu hắn không đến thì có vẻ rất không có tình người. Về sau hắn có chuyện gì, cũng sẽ không có người đến cổ động cho hắn. Cho nên mặc dù trong lòng hắn không thoải mái, cũng phải ra mặt đến tiễn Tào Vĩnh Quốc. Hơn nữa Tào Vĩnh Quốc về sau chính là Bí thư thành phố Bảo, là người đứng đầu một thành phố, so với một Trưởng ban thư ký Thành ủy không thể lên tiếng như hắn, thì mạnh hơn nhiều lắm.
Dù khó chịu thì khó chịu nhưng biểu hiện cách đối xử bề ngoài thì vẫn phải làm tốt.
Tuy nhiên khi hắn nhìn thấy phía sau Tào Vĩnh Quốc là Hạ Tưởng, rốt cuộc cũng không kiềm chế được lửa giận trong lòng. Mí mắt không kiểm soát được liền nhảy vài cái, trong nháy mắt vẻ mặt trở nên cứng ngắc hẳn lên.
Từ Đức Tuyền vô cùng căm hận đối với Hạ Tưởng.
Bởi vì sau khi bị bắt, Lệ Triều Sinh vẫn không chịu mở miệng. Từ Đức Tuyền cũng tin tưởng Lệ Triều Sinh ngoan cường, có thể chống lại việc thẩm vấn. Không ngờ, dưới sự giúp đỡ của Hạ Tưởng, không ngờ Tần Thác Phu đã bắt được Du Lệ, còn lợi dụng Du Lệ và Du Vĩnh đồng ý hứa hẹn với Lệ Triều Sinh, đột phá phòng tuyến tâm lý của Lệ Triều Sinh, cuối cùng Lệ Triều Sinh đã khai toàn bộ!