Trong sảnh tầng một Sở Phong Lâu có mấy tên đang làm ầm lên đòi gặp giám đốc. Quản lý cười cười giải thích mãi mà đối phương không nghe, chỉ nói một câu:
- Cô không đủ tư cách nói chuyện với tôi. Mau gọi giám đốc của cô xuống lầu, nếu không tự chuốc lấy hậu quả.
Hạ Tưởng và Tào Thù Lê đi vào thì thấy ba người đứng ở cửa đang đầy ngang ngược nói chuyện với mấy nhân viên phục vụ. Vẻ mặt đám người này đều ra vẻ bực bội, trông giống ông trời số một, bọn họ số hai.
Ba người một gầy như que củi, một cao to thô kệch và đen ngòm, một tên béo trắng còn đeo kính. Trong ba người thì tên gầy đang làm ầm lên mà nói:
- Sao thế này? Lâu như vậy rồi, giám đốc các người đi đâu? Mau bảo hắn đến nhận lỗi với bọn tao, sau đó bày bàn chuộc lỗi nếu không Sở Phong Lâu bọn mày cứ chờ đóng cửa chỉnh đốn đi.
Lớn lối như vậy có lẽ có chỗ dựa rất mạnh? Hạ Tưởng nhận ra tên gầy trêu chọc Tào Thù Lê ở trên đường. Thấy y chẳng qua chỉ hơn 20, cũng không biết đang học đại học hay là không thi đỗ đại học đây.
Trong sảnh mặc dù không nhiều khách ăn nhưng cũng có hơn mười bàn. Khách ngơ ngác nhìn nhau và lộ ra vẻ hoảng sợ. Không ai ra mặt khuyên, thậm chí còn có mấy người lén lút trốn sang bên.
Mấy người này có quan hệ gì mà lại cố ý làm loạn, hay là có mâu thuẫn với Sở Tử Cao? Hạ Tưởng xoay người hỏi một nhân viên phục vụ bên cạnh thì mới biết ba người này tới ăn, cầm chiếc thẻ vàng hết hạn đòi phòng tốt nhất. Nhà hàng quyết định thẻ vàng quá thời hạn thì sẽ không được đãi ngộ như khách vip, đây cũng là thủ đoạn buôn bán mang tính đào thải. Nếu cứ động tí là tặng một thẻ vàng thì dần dần khách sạn lớn đến đâu cũng không chịu nổi. Mấy người này không chịu nghe theo, đòi dựa theo đãi ngộ khách vip mà cho bọn họ phòng tốt nhất và giảm giá. Nhân viên phục vụ không làm chủ được nên hai bên cứ giằng co. Sớm có người gọi điện cho Sở Tử Cao nhưng mãi không thấy y xuất hiện.
Hạ Tưởng biết Sở Tử Cao cũng bất đắc dĩ nên muốn kéo dài thời gian, chờ đám người này làm loạn chán rồi sẽ tự động rời đi. Sở Tử Cao cũng quen biết một số nhân vật ở Thành phố Yến nhưng không thể việc lớn việc nhỏ gì cũng nhờ bọn họ. Nợ nhân tình càng nhiều càng khó trả cho nên y chấp nhận làm con rùa rụt cổ.
Hạ Tưởng kéo Tào Thù Lê với ý bảo cô cùng hắn lặng lẽ lên lầu. Tào Thù Lê không biết là hiểu sai hay cố ý mà tách mọi người ra rồi đứng trước mặt ba người kia, chống nạnh nói:
- Ba người đàn ông mà cãi nhau với nhân viên phục vụ, đúng là không có tương lai.
Tên gầy đang định chửi, quay đầu nhìn thấy là Tào Thù Lê, mắt y híp lại, cười hì hì như kẻ trộm:
- Cô em, sao lại là em? Có phải là nghĩ đến anh? Trên đường anh không ít lần nhắc tới em, nghĩ đến về sau không biết còn gặp em không? Không ngờ em lại chủ động tới. Tao nói Hắc Tử, Từ Kính, hôm nay không thể tiếp tục để em bé này đi.
Hạ Tưởng lắc đầu thầm nghĩ Tào Thù Lê này không phải là người ngu có gan lớn thì sao lại chủ động chọc mấy tên này? Hắn đi ra khỏi đám người, đứng bên Tào Thù Lê mà nói:
- Ai dám động đến sợi tóc cô ấy?
Tào Thù Lê thè lưỡi với Hạ Tưởng giống như đứa bé làm sai trốn ra sau lưng Hạ Tưởng, còn khoác tay hắn, nhỏ giọng nói vào tai hắn:
- Em biết anh không bỏ mặc em.
Lại bị lừa, Hạ Tưởng cười khổ một tiếng. Chẳng qua biết thì cũng đã mắc câu. Hắn nếu không ra mặt bảo vệ Tào Thù Lê thì còn là đàn ông sao?
Thấy Hạ Tưởng, tên gầy trầm giọng nói:
- Hắc Tử, Từ Kính, đánh cho tao. Đánh chết nó, xảy ra chuyện do tao chịu.
Hạ Tưởng vốn khinh thường tên gầy ỷ thế ức hiếp người, cho rằng đối phương chỉ là tên ăn chơi trác táng, chọc phá xóm làng, không ngờ đối phương lại mở miệng nói đánh chết mình nên rất tức giận. Hắn vốn chỉ định dọa ba tên này, làm bọn chúng thấy khó mà lui, ai ngờ bọn chúng lại ngông cuồng như vậy. Lại nghĩ tới y hai lần trêu chọc Tào Thù Lê, hắn rất tức giận.
Hạ Tưởng khẽ đẩy Tào Thù Lê, trừng mắt nhìn cô mà nói:
- Tránh xa một chút nếu không bị thương đó.
Giọng Hạ Tưởng rất nghiêm khắc mang theo một tia khó chịu và trách cứ nhưng tình cảm thân thiết cũng lộ rõ, Tào Thù Lê rất thích nghe. Cô cúi đầu dùng đôi mắt vô tội nhìn Hạ Tưởng, gật đầu:
- Vâng!
Nếu đánh ở trong sảnh, làm hỏng đồ là việc nhỏ, làm khách bị thương sẽ có ảnh hưởng không tốt, vì thế Hạ Tưởng giơ tay lên nói:
- Đi, ra ngoài đánh, trong này quá hẹp, tao sợ đánh bọn mày không đã tay.
Mấy thằng đúng là rất tức giận, đều la lên:
- Mẹ nó chứ, mày giỏi, một đánh ba mà còn khoác lác.
- Ra ngoài cũng tốt, hôm nay xem bọn anh xử mày như thế nào. Mẹ nó chứ, hôm nay tao phải đánh cho mày quỳ xuống đất xin tha, rồi chơi bạn gái của mày. Mẹ nó chứ, hôm nay lãi rồi.
Tào Thù Lê sợ không đủ loạn nên không biết cô lấy một chai rượu trắng trên quầy ra từ lúc nào, đưa về trước rồi nói:
- Muốn uống hớp rượu rồi ra tay không? Uống lấy thêm can đảm.
Tên gầy đoạt lấy chai rượu trong tay Tào Thù Lê, mở nắp uống một hớp lớn, cười ha hả nói:
- Cô bé được đó, anh càng lúc càng thích cưng rồi đấy. Chờ đó, chờ anh xử thằng mặt trắng của em rồi xử em.
Tào Thù Lê như con thỏ thấy con sói đói, vội vàng trốn ra sau lưng Hạ Tưởng với vẻ đầy khiếp sợ. Điều này làm ba tên thanh niên cười phá lên giống như mình có lợi vậy. Ba tên mỗi thằng một ngụm, vài ngụm là hết chai rượu.
Tên gầy uống hết hớp rượu cuối cùng, rượu đúng là làm người ta can đảm hơn. Y ném mạnh chai rượu xuống ven đường, vung chân đá vào bụng Hạ Tưởng, vừa nhanh vừa độc. Nếu trúng cú đá này thì Hạ Tưởng dù như thế nào cũng phải ngã lăn quay xuống đất.
Tào Thù Lê sợ đến độ tái mặt lại:
- Sao nói đánh là đánh, không chờ một lát rồi mới ra tay ư? Hạ Tưởng, em xin lỗi. Em không ngờ bọn họ lại không biết phải trái, là em hại anh.
Hạ Tưởng sao còn tâm trí nghe Tào Thù Lê nói gì, hắn nhẹ nhàng nhảy sang bên tránh được cú đá của tên gầy, thuận thế vung chân trái đá vào chân trái tên gầy, sau đó dùng chân phải đá tới chân phải chưa kịp thu về của tên gầy. Tên gầy mất trọng tâm ngã bịch xuống đất, mông ngồi thẳng xuống.
Hắc Tử thấy Hạ Tưởng ra tay đánh ngã Hạ Tưởng, y liền dựa vào cơ thể cao lớn mà vung tay đánh tới Hạ Tưởng. Muốn dựa vào ưu thế thể lực dùng cứng đối cứng với Hạ Tưởng. Hạ Tưởng đâu ngu như vậy, hắn hơi cúi người tránh được một đấm của Hắc Tử, lách người ra phía sau Hắc Tử, khuỷu tay phải giật ngược về phía sau đánh trúng lưng hắn. Hắc Tử đang lao tới thì bị trúng đòn, mất đà y liền loạng choạng tiến lên phía trước mấy bước, thiếu chút nữa ngã xuống mặt đất.
Từ Kính nhìn như trí thức không biết lúc nào đã đi đến sau lưng Hạ Tưởng, trong tay cầm viên gạch nhân lúc Hạ Tưởng không chú ý liền nhảy lên vung tròn cánh tay đập vào đầu Hạ Tưởng:
- Thằng khốn, tao đánh chết mày.
Hạ Tưởng không ngờ Từ Kính nhìn như trí thức lại nham hiểm nhất. Hắn lao về trước tránh khỏi đòn đánh lén và rất tức giận. Tuy rằng hắn tự nhận công phu bình thường nhưng đối phó ba bao cát này thì thừa sức, chỉ có điều vừa nãy không chú ý bỏ qua Từ Kính, không ngờ thiếu chút nữa trúng đòn của đối phương.
Hạ Tưởng vung tay phải lên chém vào cổ tay Từ Kính. Từ Kính kêu thảm một tiếng, đau đến độ run lên, viên gạch rơi xuống mặt đất, ôm cổ tay ngồi xổm xuống, không đứng dậy được. Lúc này Tào Thù Lê đã chạy đến trước mặt Hạ Tưởng, cô chảy nước mắt mà nói:
- Hạ Tưởng, anh không sao chứ? Em không cố ý, em không có ý hại anh. Em chỉ muốn cho bọn chúng một bài học mà thôi. Không ngờ Tôn An đến giờ vẫn chưa tới, đáng ghét. Em nhất định phải mắng anh ta một trận.
Hạ Tưởng tuy không biết Tào Thù Lê định làm gì, chẳng qua đánh thì đã đánh, bảo vệ người đẹp cũng không sao. Hơn nữa mấy tên khốn này cũng không phải thứ tốt gì. Vừa nãy hắn ra tay vừa phải là do không muốn làm lớn chuyện. Nếu bây giờ Sở Tử Cao còn không xuất hiện thì không còn gì để nói, điều này làm ấn tượng của Hạ Tưởng với Sở Tử Cao giảm mạnh.
Sở Tử Cao vội vàng chen đám người mang theo hai thanh niên cao to đi đến trước mặt Hạ Tưởng. Đầu y đầy mồ hôi, có chút xấu hổ nói:
- Xấu hổ quá Tiểu Hạ. Mấy thằng này gây rối sao có thể để cháu ra mặt giúp chú? Có bị thương không? May quá, nếu chẳng may cháu bị thương thì tội chú quá to. Chỉ riêng Giám đốc Lý trách là đã chết chú. Xin lỗi, chú đến chậm chủ yếu là không tìm được người.
Ra mặt cho Tào Thù Lê mà Sở Tử Cao lại hiểu lầm Hạ Tưởng ra mặt cho y, Hạ Tưởng cũng không giải thích nhiều. Hắn chỉ nhỏ giọng nói với Sở Tử Cao:
- Mấy tên này có lai lịch như thế nào?
Sở Tử Cao nhăn nhó mặt mày, nhỏ giọng nói:
- Thằng gầy tên Trịnh Kiệt, là con Phó Trưởng phòng Công thương quận Bắc Thương. Thằng cao lớn tên Vệ Quốc, là con trai của Trưởng phòng Quản lý đô thị quận Bắc Thương. Thằng mang kính tên Từ Kính, mẹ nó là Trưởng phòng Giáo dục. Trước đây khi Sở Phong Lâu khai trương thì đã nhờ bố của Trịnh Kiệt và Vệ Quốc là Trịnh Tự Thành và Vệ Hưng làm giúp ít việc nên tặng bọn họ một người một thẻ vàng. Cháu cũng biết đó thời thế thay đổi, gần đây chú không qua lại với bọn họ, thẻ hết hạn cũng không đưa thẻ mới cho bọn họ. Ai ngờ ba thằng ranh này dám đến ức hiếp chú.
Hạ Tưởng suy nghĩ một chút rồi nói:
- Báo cảnh sát đi.
- Cảnh sát đến.
Không biết ai hô lên như vậy. Chỉ thấy một xe cảnh sát nhanh như chớp lao tới, vừa dừng đã vang lên tiếng phanh xe chói tai. Xe còn chưa dừng lại thì một cảnh sát đã nhảy xuống lớn tiếng nói:
- Thù Lê, Thù Lê, em có sao không? Anh đến có muộn không?
Trong sảnh tầng một Sở Phong Lâu có mấy tên đang làm ầm lên đòi gặp giám đốc. Quản lý cười cười giải thích mãi mà đối phương không nghe, chỉ nói một câu:
- Cô không đủ tư cách nói chuyện với tôi. Mau gọi giám đốc của cô xuống lầu, nếu không tự chuốc lấy hậu quả.
Hạ Tưởng và Tào Thù Lê đi vào thì thấy ba người đứng ở cửa đang đầy ngang ngược nói chuyện với mấy nhân viên phục vụ. Vẻ mặt đám người này đều ra vẻ bực bội, trông giống ông trời số một, bọn họ số hai.
Ba người một gầy như que củi, một cao to thô kệch và đen ngòm, một tên béo trắng còn đeo kính. Trong ba người thì tên gầy đang làm ầm lên mà nói:
- Sao thế này? Lâu như vậy rồi, giám đốc các người đi đâu? Mau bảo hắn đến nhận lỗi với bọn tao, sau đó bày bàn chuộc lỗi nếu không Sở Phong Lâu bọn mày cứ chờ đóng cửa chỉnh đốn đi.
Lớn lối như vậy có lẽ có chỗ dựa rất mạnh? Hạ Tưởng nhận ra tên gầy trêu chọc Tào Thù Lê ở trên đường. Thấy y chẳng qua chỉ hơn 20, cũng không biết đang học đại học hay là không thi đỗ đại học đây.
Trong sảnh mặc dù không nhiều khách ăn nhưng cũng có hơn mười bàn. Khách ngơ ngác nhìn nhau và lộ ra vẻ hoảng sợ. Không ai ra mặt khuyên, thậm chí còn có mấy người lén lút trốn sang bên.
Mấy người này có quan hệ gì mà lại cố ý làm loạn, hay là có mâu thuẫn với Sở Tử Cao? Hạ Tưởng xoay người hỏi một nhân viên phục vụ bên cạnh thì mới biết ba người này tới ăn, cầm chiếc thẻ vàng hết hạn đòi phòng tốt nhất. Nhà hàng quyết định thẻ vàng quá thời hạn thì sẽ không được đãi ngộ như khách vip, đây cũng là thủ đoạn buôn bán mang tính đào thải. Nếu cứ động tí là tặng một thẻ vàng thì dần dần khách sạn lớn đến đâu cũng không chịu nổi. Mấy người này không chịu nghe theo, đòi dựa theo đãi ngộ khách vip mà cho bọn họ phòng tốt nhất và giảm giá. Nhân viên phục vụ không làm chủ được nên hai bên cứ giằng co. Sớm có người gọi điện cho Sở Tử Cao nhưng mãi không thấy y xuất hiện.
Hạ Tưởng biết Sở Tử Cao cũng bất đắc dĩ nên muốn kéo dài thời gian, chờ đám người này làm loạn chán rồi sẽ tự động rời đi. Sở Tử Cao cũng quen biết một số nhân vật ở Thành phố Yến nhưng không thể việc lớn việc nhỏ gì cũng nhờ bọn họ. Nợ nhân tình càng nhiều càng khó trả cho nên y chấp nhận làm con rùa rụt cổ.
Hạ Tưởng kéo Tào Thù Lê với ý bảo cô cùng hắn lặng lẽ lên lầu. Tào Thù Lê không biết là hiểu sai hay cố ý mà tách mọi người ra rồi đứng trước mặt ba người kia, chống nạnh nói:
- Ba người đàn ông mà cãi nhau với nhân viên phục vụ, đúng là không có tương lai.
Tên gầy đang định chửi, quay đầu nhìn thấy là Tào Thù Lê, mắt y híp lại, cười hì hì như kẻ trộm:
- Cô em, sao lại là em? Có phải là nghĩ đến anh? Trên đường anh không ít lần nhắc tới em, nghĩ đến về sau không biết còn gặp em không? Không ngờ em lại chủ động tới. Tao nói Hắc Tử, Từ Kính, hôm nay không thể tiếp tục để em bé này đi.
Hạ Tưởng lắc đầu thầm nghĩ Tào Thù Lê này không phải là người ngu có gan lớn thì sao lại chủ động chọc mấy tên này? Hắn đi ra khỏi đám người, đứng bên Tào Thù Lê mà nói:
- Ai dám động đến sợi tóc cô ấy?
Tào Thù Lê thè lưỡi với Hạ Tưởng giống như đứa bé làm sai trốn ra sau lưng Hạ Tưởng, còn khoác tay hắn, nhỏ giọng nói vào tai hắn:
- Em biết anh không bỏ mặc em.
Lại bị lừa, Hạ Tưởng cười khổ một tiếng. Chẳng qua biết thì cũng đã mắc câu. Hắn nếu không ra mặt bảo vệ Tào Thù Lê thì còn là đàn ông sao?
Thấy Hạ Tưởng, tên gầy trầm giọng nói:
- Hắc Tử, Từ Kính, đánh cho tao. Đánh chết nó, xảy ra chuyện do tao chịu.
Hạ Tưởng vốn khinh thường tên gầy ỷ thế ức hiếp người, cho rằng đối phương chỉ là tên ăn chơi trác táng, chọc phá xóm làng, không ngờ đối phương lại mở miệng nói đánh chết mình nên rất tức giận. Hắn vốn chỉ định dọa ba tên này, làm bọn chúng thấy khó mà lui, ai ngờ bọn chúng lại ngông cuồng như vậy. Lại nghĩ tới y hai lần trêu chọc Tào Thù Lê, hắn rất tức giận.
Hạ Tưởng khẽ đẩy Tào Thù Lê, trừng mắt nhìn cô mà nói: T.r.u.y.ệ.n.Y.Y.c.o.m
- Tránh xa một chút nếu không bị thương đó.
Giọng Hạ Tưởng rất nghiêm khắc mang theo một tia khó chịu và trách cứ nhưng tình cảm thân thiết cũng lộ rõ, Tào Thù Lê rất thích nghe. Cô cúi đầu dùng đôi mắt vô tội nhìn Hạ Tưởng, gật đầu:
- Vâng!
Nếu đánh ở trong sảnh, làm hỏng đồ là việc nhỏ, làm khách bị thương sẽ có ảnh hưởng không tốt, vì thế Hạ Tưởng giơ tay lên nói:
- Đi, ra ngoài đánh, trong này quá hẹp, tao sợ đánh bọn mày không đã tay.
Mấy thằng đúng là rất tức giận, đều la lên:
- Mẹ nó chứ, mày giỏi, một đánh ba mà còn khoác lác.
- Ra ngoài cũng tốt, hôm nay xem bọn anh xử mày như thế nào. Mẹ nó chứ, hôm nay tao phải đánh cho mày quỳ xuống đất xin tha, rồi chơi bạn gái của mày. Mẹ nó chứ, hôm nay lãi rồi.
Tào Thù Lê sợ không đủ loạn nên không biết cô lấy một chai rượu trắng trên quầy ra từ lúc nào, đưa về trước rồi nói:
- Muốn uống hớp rượu rồi ra tay không? Uống lấy thêm can đảm.
Tên gầy đoạt lấy chai rượu trong tay Tào Thù Lê, mở nắp uống một hớp lớn, cười ha hả nói:
- Cô bé được đó, anh càng lúc càng thích cưng rồi đấy. Chờ đó, chờ anh xử thằng mặt trắng của em rồi xử em.
Tào Thù Lê như con thỏ thấy con sói đói, vội vàng trốn ra sau lưng Hạ Tưởng với vẻ đầy khiếp sợ. Điều này làm ba tên thanh niên cười phá lên giống như mình có lợi vậy. Ba tên mỗi thằng một ngụm, vài ngụm là hết chai rượu.
Tên gầy uống hết hớp rượu cuối cùng, rượu đúng là làm người ta can đảm hơn. Y ném mạnh chai rượu xuống ven đường, vung chân đá vào bụng Hạ Tưởng, vừa nhanh vừa độc. Nếu trúng cú đá này thì Hạ Tưởng dù như thế nào cũng phải ngã lăn quay xuống đất.
Tào Thù Lê sợ đến độ tái mặt lại:
- Sao nói đánh là đánh, không chờ một lát rồi mới ra tay ư? Hạ Tưởng, em xin lỗi. Em không ngờ bọn họ lại không biết phải trái, là em hại anh.
Hạ Tưởng sao còn tâm trí nghe Tào Thù Lê nói gì, hắn nhẹ nhàng nhảy sang bên tránh được cú đá của tên gầy, thuận thế vung chân trái đá vào chân trái tên gầy, sau đó dùng chân phải đá tới chân phải chưa kịp thu về của tên gầy. Tên gầy mất trọng tâm ngã bịch xuống đất, mông ngồi thẳng xuống.
Hắc Tử thấy Hạ Tưởng ra tay đánh ngã Hạ Tưởng, y liền dựa vào cơ thể cao lớn mà vung tay đánh tới Hạ Tưởng. Muốn dựa vào ưu thế thể lực dùng cứng đối cứng với Hạ Tưởng. Hạ Tưởng đâu ngu như vậy, hắn hơi cúi người tránh được một đấm của Hắc Tử, lách người ra phía sau Hắc Tử, khuỷu tay phải giật ngược về phía sau đánh trúng lưng hắn. Hắc Tử đang lao tới thì bị trúng đòn, mất đà y liền loạng choạng tiến lên phía trước mấy bước, thiếu chút nữa ngã xuống mặt đất.
Từ Kính nhìn như trí thức không biết lúc nào đã đi đến sau lưng Hạ Tưởng, trong tay cầm viên gạch nhân lúc Hạ Tưởng không chú ý liền nhảy lên vung tròn cánh tay đập vào đầu Hạ Tưởng:
- Thằng khốn, tao đánh chết mày.
Hạ Tưởng không ngờ Từ Kính nhìn như trí thức lại nham hiểm nhất. Hắn lao về trước tránh khỏi đòn đánh lén và rất tức giận. Tuy rằng hắn tự nhận công phu bình thường nhưng đối phó ba bao cát này thì thừa sức, chỉ có điều vừa nãy không chú ý bỏ qua Từ Kính, không ngờ thiếu chút nữa trúng đòn của đối phương.
Hạ Tưởng vung tay phải lên chém vào cổ tay Từ Kính. Từ Kính kêu thảm một tiếng, đau đến độ run lên, viên gạch rơi xuống mặt đất, ôm cổ tay ngồi xổm xuống, không đứng dậy được. Lúc này Tào Thù Lê đã chạy đến trước mặt Hạ Tưởng, cô chảy nước mắt mà nói:
- Hạ Tưởng, anh không sao chứ? Em không cố ý, em không có ý hại anh. Em chỉ muốn cho bọn chúng một bài học mà thôi. Không ngờ Tôn An đến giờ vẫn chưa tới, đáng ghét. Em nhất định phải mắng anh ta một trận.
Hạ Tưởng tuy không biết Tào Thù Lê định làm gì, chẳng qua đánh thì đã đánh, bảo vệ người đẹp cũng không sao. Hơn nữa mấy tên khốn này cũng không phải thứ tốt gì. Vừa nãy hắn ra tay vừa phải là do không muốn làm lớn chuyện. Nếu bây giờ Sở Tử Cao còn không xuất hiện thì không còn gì để nói, điều này làm ấn tượng của Hạ Tưởng với Sở Tử Cao giảm mạnh.
Sở Tử Cao vội vàng chen đám người mang theo hai thanh niên cao to đi đến trước mặt Hạ Tưởng. Đầu y đầy mồ hôi, có chút xấu hổ nói:
- Xấu hổ quá Tiểu Hạ. Mấy thằng này gây rối sao có thể để cháu ra mặt giúp chú? Có bị thương không? May quá, nếu chẳng may cháu bị thương thì tội chú quá to. Chỉ riêng Giám đốc Lý trách là đã chết chú. Xin lỗi, chú đến chậm chủ yếu là không tìm được người.
Ra mặt cho Tào Thù Lê mà Sở Tử Cao lại hiểu lầm Hạ Tưởng ra mặt cho y, Hạ Tưởng cũng không giải thích nhiều. Hắn chỉ nhỏ giọng nói với Sở Tử Cao:
- Mấy tên này có lai lịch như thế nào?
Sở Tử Cao nhăn nhó mặt mày, nhỏ giọng nói:
- Thằng gầy tên Trịnh Kiệt, là con Phó Trưởng phòng Công thương quận Bắc Thương. Thằng cao lớn tên Vệ Quốc, là con trai của Trưởng phòng Quản lý đô thị quận Bắc Thương. Thằng mang kính tên Từ Kính, mẹ nó là Trưởng phòng Giáo dục. Trước đây khi Sở Phong Lâu khai trương thì đã nhờ bố của Trịnh Kiệt và Vệ Quốc là Trịnh Tự Thành và Vệ Hưng làm giúp ít việc nên tặng bọn họ một người một thẻ vàng. Cháu cũng biết đó thời thế thay đổi, gần đây chú không qua lại với bọn họ, thẻ hết hạn cũng không đưa thẻ mới cho bọn họ. Ai ngờ ba thằng ranh này dám đến ức hiếp chú.
Hạ Tưởng suy nghĩ một chút rồi nói:
- Báo cảnh sát đi.
- Cảnh sát đến.
Không biết ai hô lên như vậy. Chỉ thấy một xe cảnh sát nhanh như chớp lao tới, vừa dừng đã vang lên tiếng phanh xe chói tai. Xe còn chưa dừng lại thì một cảnh sát đã nhảy xuống lớn tiếng nói:
- Thù Lê, Thù Lê, em có sao không? Anh đến có muộn không?