Sự việc của Hạ Tưởng là một tay y thúc đẩy, các ủy viên thường vụ khác ngoài miệng thì không nói, trong lòng ai mà không rõ y có dụng ý gì? Đều là những người đã lão luyện trên quan trường, thật sự là rất khôn khéo, một khi chính mình nhượng bộ, chẳng khác nào đã thua một ván, sẽ khiến mình vừa mới tạo dựng được sức mạnh, hình tượng chắc chắn sẽ giảm vài phần.
Thôi Hướng lâm vào thế khó xử.
Y ngồi lại lên ghế, ánh mắt lơ đãng rơi xuống bàn làm việc thấy một cái hộp trên đó, bỗng nhiên lại nghĩ tới hôn lễ của Hạ Tưởng diễn ra hôm trước, bỗng nhiên Phạm Duệ Hằng phái thư ký Trương đưa tới một hộp gấm gây nhiều tranh cãi, không khỏi cười nhạt vài tiếng.
Phạm Duệ Hằng là có ý gì, Thôi Hướng không cần đoán cũng có thể kết luận, chính là muốn xáo trộn tầm mắt của mọi người, lôi kéo lòng người. Khiến ánh mắt người khác lẫn lộn, lôi kéo lòng người chính là lôi kéo Hạ Tưởng.
Phạm Duệ Hằng cũng coi trọng các mối quan hệ của Hạ Tưởng? Chẳng lẽ ông ta không sợ bị Hạ Tưởng nắm được điểm yếu sau đó sẽ đưa ông ta xuống?
Khiến người khác lẫn lộn? Người ta có như vậy hay không thì Thôi Hướng không rõ lắm. Dù sao y không cho việc làm của Phạm Duệ Hằng là đúng, mà cho rằng trình độ và thủ đoạn của ông ta cũng rất có hạn, cảm giác chỉ là cố tính làm ra vẻ huyền bí thôi.
Nhưng Thôi Hướng lại không thể không thừa nhận Phạm Duệ Hằng kỳ thật còn có chút thủ đoạn, bởi vì rốt cuộc chiếc hộp gấm bên trong có cái gì, ngay cả y cũng thấy tò mò. Tuy nhiên ngoại trừ việc lưu truyền ra bên ngoài chuyện thư ký của Chủ tịch tỉnh tự mình đưa tới hộp gấm, bên trong có gì đó, thì vẫn không có tin phong thanh gì truyền ra, không ai biết rốt cuộc bên trong có bảo bối gì.
Còn trước kia con của Phạm Duệ Hằng là Phạm Tranh cũng đã từng có một thời gian qua lại với Hạ Tưởng. Đột nhiên Thôi Hướng lại có chút thấp thỏm, cảm giác gần đây tuy rằng y và Phạm Duệ Hằng trong một số chuyện quan trọng đã cùng nhau nhất trí, nhưng rốt cuộc là ai được lợi ích nhiều hơn? Đến lúc đó nếu đột nhiên y phát hiện đã bị Phạm Duệ Hằng lợi dụng, muốn hối hận cũng không còn kịp nữa rồi.
Phạm Duệ Hằng đã là Chủ tịch tỉnh, nếu không có gì sai sót, khẳng định là ông ta có thể lên giữ chức Bí thư Tỉnh ủy một nhiệm kỳ. Mà y và Phạm Duệ Hằng tuổi không chênh lệch lắm, nhưng y vẫn là Phó bí thư, bình thường phải theo trình tự từ một nhiệm kỳ Chủ tịch tỉnh mới có thể tiến thêm một bước nữa lên làm bí thư được. Nếu mình không có thành tích nào, không được cấp trên chú ý, có thể được lên làm Chủ tịch tỉnh hay không còn rất khó nói.
Phạm Duệ Hằng không cần đánh cuộc, ông ta chỉ cần đi điềm đạm từng bước là được, nhưng Thôi Hướng phải đánh cuộc, nếu không sẽ có khả năng chỉ có thể làm Phó bí thư, chỉ có thể về an dưỡng tuổi già ở Hội đồng nhân dân, Mặt trận tổ quốc. Có thể nói, thời gian đối với y không còn nhiều nữa, đã vô cùng cấp bách rồi.
Phải đạt được những thành tích, phải tính kế để tranh thủ thời gian. Hiện tại thì Tống Triêu Độ là đối thủ cạnh tranh mạnh mẽ với mình. Mà Hạ Tưởng với ông ta, hai người lại có quan hệ hết sức tốt đẹp. Hai ba năm sau, Hạ Tưởng ít nhất cũng lên tới chức vụ Phó giám đốc sở, có hắn trợ giúp thì Mã Vạn Chính và Tống Triêu Độ như hổ thêm cánh, có thể ung dung mà khiêu chiến với quyền uy của y.
Nghĩ lại Hạ Tưởng ở cấp Phó huyện đã có các mối quan hệ rất sâu rộng. Mạng lưới quan hệ phức tạp, khi lên tới chức vụ Phó giám đốc sở, thì khẳng định sẽ lại càng rộng lớn hơn. Đến lúc đó mặc kệ hắn ủng hộ Mã Vạn Chính hay là Tống Triêu Độ, dù sao đều là đối đầu với chính mình. Thôi Hướng chính là đang lo trước tính sau mà suy xét, trước tiên phải bóp chết tiền đồ của Hạ Tưởng đã.
Chỉ có điều mọi việc đều khó có thể đoán trước, không nghĩ rằng y đã phải hao tâm tổn sức để rồi phải tỏ ra vĩ đại mà nhượng bộ, khiến người của Diệp Thạch Sinh thuận lợi lên làm Bí thư Thành ủy thành phố Tần Đường, rồi mới điều Hạ Tưởng đến bên cạnh, còn chưa được xem hắn sẽ thế nào khi ở đây, lại đột nhiên xuất hiện công hàm thuyên chuyển công tác của Bộ Ngoại thương.
Vì sao mà Hạ Tưởng vừa đến, y đã có cảm giác bó tay bó chân, luôn luôn có một áp lực, luôn thấy khó chịu?
Thành phố Tần Đường là đô thị xếp hạng thứ hai ở tỉnh Yến, Thôi Hướng ngẫm lại trong lòng còn thấy đau, nếu là người của mình làm Bí thư Thành ủy thì được bao nhiêu cái lợi chứ.
Đúng là giờ tự chế giễu mình, chẳng lẽ sự hy sinh và nhượng bộ ở thành phố Tần Đường lại xem như uổng công vô ích?
Không được, phải nghĩ ra cách ngăn cản Hạ Tưởng rời khỏi văn phòng Tỉnh ủy. Không thể để bao công sức của mình bị uổng phí như vậy, cũng không thể để Hạ Tưởng rời khỏi tầm mắt mà đi đến Bắc Kinh. Bắc Kinh là nơi đế đô có thể đưa hắn lên cao, Hạ Tưởng một khi đã tới đế đô, kiến thức được nâng cao, chẳng may lại kết bạn với những tầng lớp cao cấp. Dựa vào khả năng giao tiếp xuất sắc của hắn, ở Bắc Kinh sẽ có được một mạng lưới quan hệ mới, chẳng khác nào như cá ở biển lớn, chim bay trên trời cao?
Chỉ có điều, rốt cuộc là ai đã ra mặt mời Bộ Ngoại thương ra công hàm thuyên chuyển công tác? Phải chi biết rõ là bút tích của ai thì bước tiếp theo mới có khả năng tìm ra kế sách đối phó.
Thôi Hướng trực tiếp gọi điện thoại cho Phạm Duệ Hằng.
- Chủ tịch tỉnh Phạm, ngài có rảnh không? Tôi có chuyện muốn cùng ngài thảo luận một chút.
Phạm Duệ Hằng trong phòng làm việc cũng đang buồn bực, ông ta cũng nghe nói Bộ Ngoại thương có gửi đến công hàm thuyên chuyển công tác, cũng đang muốn đoán là ai muốn Hạ Tưởng thoát khỏi phạm vi của tỉnh Yến và làm vậy thì có dụng ý gì. Đột nhiên Thôi Hướng gọi điện thoại tới, ông ta lập tức nghĩ đến chắc là Thôi Hướng cũng định hỏi về chuyện công hàm thuyên chuyển công tác liền trực tiếp nói:
- Bí thư Thôi định nói về chuyện Bộ Ngoại thương ra công hàm thuyên chuyển công tác phải không? Tôi cũng không biết tại sao lại thế, vừa rồi gọi điện thoại cho một người quen ở Bộ Ngoại thương, cũng nói là văn phòng bộ trưởng trực tiếp soạn thảo và ban hành, không nói ra điều gì nữa cả, chắc hẳn đây là ý của Bộ trưởng Dịch.
Bộ trưởng Bộ Ngoại thương Dịch Hướng Sư là một Bộ trưởng trong các bộ của Quốc vụ viện và ủy ban trung ương, là nhân vật trung kiên, với khả năng quan sát nhạy bén, thẳng thắn đã nổi danh từ lâu.
Thôi Hướng giật mình kinh ngạc.
Tiếng tăm của Hạ Tưởng lớn đến mức kinh động đến Bộ trưởng Bộ Ngoại thương sao? Thế nào lại có khả năng như vậy. Sự việc ngày càng phức tạp, hơn nữa nghe giọng điệu của Phạm Duệ Hằng, Thôi Hướng cũng tin rằng không phải ông ta làm việc này ở phía sau, cũng tin Phạm Duệ Hằng cũng nghĩ giống y, là đều không muốn Hạ Tưởng rời khỏi tỉnh Yến.
Nếu Hạ Tưởng không phải là kẻ thù và sử dụng được năng lực của hắn thì đương nhiên là một trợ thủ rất tốt, Phạm Duệ Hằng muốn lôi kéo Hạ Tưởng, sao có thể đẩy hắn tới Bắc Kinh chứ?
Thôi Hướng lại thử hỏi một câu:
- Chủ tịch tỉnh Phạm có biết người nào làm ra chuyện này không?
Ý là hỏi Phạm Duệ Hằng có biết ai ở phía sau ra tay không.
Phạm Duệ Hằng đáp:
- Tôi cũng rất ngạc nhiên
Chỉ một câu này là cũng biết ông ta chẳng hay biết gì,
- Có phải ý Bí thư Thôi muốn hỏi là văn phòng Tỉnh ủy có nên thả người hay không, phải không?
Vấn đề khó khăn là không biết là ai ở phía sau ra tay, thả người hay không giờ là vấn đề rất khó. Thôi Hướng mặc dù muốn giữ Hạ Tưởng ở bên người, nhưng không biết là ai muốn đưa Hạ Tưởng điều đến thủ đô, nên y cũng sẽ không tùy tiện mà tỏ thái độ.
Bởi vì không ai biết rõ nên đều muốn tránh sau màn không nói gì, cứ nên để cho người khác làm người xấu là tốt nhất.
Thôi Hướng liền do dự một chút, từ chối cho ý kiến rồi nói: Bạn đang đọc truyện tại - www.Truyện FULL
- Hạ Tưởng vừa đến phòng Tin tức không tới một ngày đã có thư gửi đến muốn thả người, hóa ra quyết định của Tỉnh ủy tỉnh Yến bị biến thành trò đùa sao? Tôi đề nghị là chúng ta thử nghe ý kiến của bí thư Diệp một chút. Tuy rằng Hạ Tưởng ở cấp bậc không cao, nhưng khiến một Bộ trưởng Bộ Ngoại thương tự mình gửi đến công hàm thuyên chuyển công tác thì cũng không phải việc nhỏ.
Phạm Duệ Hằng nghe rõ ràng ý của Thôi Hướng, biết Thôi Hướng không muốn nhận trách nhiệm, không muốn thả người, lại muốn đem vấn đề giao cho Diệp Thạch Sinh giải quyết, thật sự là một kẻ xảo quyệt. Phạm Duệ Hằng liền nghiêm túc nói:
- Đề nghị của Bí thư Thôi cũng không tồi, anh hãy báo cáo việc này cho bí thư Diệp, mời bí thư Diệp cho quyết định.
Buông điện thoại xuống, Thôi Hướng nhẹ nhàng mắng một tiếng:
- Không thể tha thứ được.
Nhưng sự việc là do y đứng đầu, dù sao cũng là y đã đề xuất điều Hạ Tưởng đến Tỉnh ủy, Thôi Hướng lo nghĩ, cuối cùng vẫn gọi điện thoại cho Diệp Thạch Sinh.
- Bí thư Diệp, bây giờ có rảnh không? Có chuyện này tôi muốn gặp ngài báo cáo một chút.
Diệp Thạch Sinh ở trong văn phòng lặng im một lúc, Diệp Thạch Sinh bỏ công hàm thuyên chuyển công tác ở trong tay xuống, nhẹ nhàng kéo tay áo nói:
- Bộ Ngoại thương gửi tới công hàm thuyên chuyển công tác, ý là muốn trưng cầu ý kiến của chúng ta, Hạ Tưởng cũng không phải là một cán bộ quan trọng của ngành, nếu Bộ Ngoại thương đã đề xuất, vậy chúng ta sẽ để lại cho họ.
Thôi Hướng lắc lắc đầu:
- Bí thư Diệp, ngài hãy suy xét lại một chút. Hạ Tưởng vừa được điều đến Tỉnh ủy nay lại bị điều ngay đến Bộ Ngoại thương, hóa ra quyết định của Tỉnh ủy không có một chút quyền lực nào sao. Nếu truyền ra ngoài sẽ làm người ngoài có cái nhìn không tốt về tỉnh Yến. Dường như lời nói của Bộ Ngoại thương, Tỉnh ủy nhất định phải nghe vậy.
Diệp Thạch Sinh nhíu mày.
Thôi Hướng nói không phải không có lý. Vừa điều Hạ Tưởng từ huyện An đến, ngày đi làm đầu tiên đã nhận được công hàm thuyên chuyển công tác của Bộ Ngoại thương, không đến sớm một ngày cũng không đến muộn một ngày. Chắc là đã cố tình vào đúng ngày mà Hạ Tưởng vừa mới bước vào cửa Tỉnh ủy, chẳng hóa ra nói bước vào cửa của Tỉnh ủy Tỉnh Yến dễ như vậy nên bước chân ra ngoài cũng dễ như thế?
Thật là không nể mặt Tỉnh ủy tỉnh Yến chút nào. Nếu chính là Hạ Tưởng ở sau lưng tìm người làm ra chuyện này, chẳng lẽ là hắn không muốn chỉ làm kẻ ngốc ở Tỉnh ủy tỉnh Yến? Còn Bộ Ngoại thương cũng đúng là không chọn hôm khác lại gửi tới công hàm vào lúc này, nếu chậm lại vài ngay sẽ dễ giảm xóc hơn. Không ngờ Hạ Tưởng vừa lên đã gửi công hàm vậy, có phải tưởng Tỉnh ủy tỉnh Yến dễ bắt nạt lắm không?
Đúng là tỉnh Yến ở trong nước không phải là một tỉnh lớn, càng không có một Bí thư Tỉnh ủy nằm trong Uỷ viên Bộ chính trị, nói trắng ra là ủy viên dự khuyết của bộ Chính trị cũng không phải. Mà ngay cả Bộ trưởng Bộ Ngoại thương Dịch Hướng Sư cũng không phải Ủy viên bộ Chính trị, mọi người cũng như vậy, ai cũng ở vị trí không cao không thấp, vậy mà không cần nói lời nào đã gửi tới công hàm thuyên chuyển công tác, tùy ý điều động người của tỉnh Yến.
Đừng nghĩ đó chỉ là một Trưởng phòng, ở trụ sở Tỉnh ủy, Trưởng phòng mới là lực lượng trung kiên nhất.
Thôi Hướng đã thành công khi dùng lời nói khơi dậy sự tức giận ở Diệp Thạch Sinh. Chủ yếu là Bộ Ngoại thương gửi công hàm tới rất trùng hợp về thời gian, quả thật là cố ý làm cho người ta thấy họ cố ý làm Tỉnh ủy có cảm giác khó chịu.
Thôi Hướng thấy Diệp Thạch Sinh tức giận, trong lòng mừng thầm, y biết y đã thành công một nửa.
Trong lòng Thôi Hướng biết rõ, y biết trước đây Diệp Thạch Sinh và Dịch Hướng Sư từng có xung đột. Hai người ở thủ đô cùng học tại trường Đảng trung ương, bởi vì khi thảo luận về chính sách đã xảy ra tranh chấp, tranh luận không ngớt. Trong thời gian học tập ở trường Đảng, tranh luận là chuyện bình thường, nhưng có lẽ giọng điệu của Dịch Hướng Sư rất hăng, Diệp Thạch Sinh lại không quen nhìn thái độ như vậy của Dịch Hướng Sư, hai người càng nói càng hăng, không ngờ lại lên đến mức chiến tranh lý luận.
Kết quả trải qua một phiên tranh luận, Diệp Thạch Sinh thất bại. Từ đó về sau ông ta đối với Dịch Hướng Sư tâm tư đầy khúc mắc. Cán bộ cũng là người, gặp được người tính cách đối lập với mình, sẽ cảm thấy đối phương thật đáng ghét. Thôi Hướng đã biết đây là chuyện từ trong quá khứ, mới mịt mờ đề xuất việc có thể Bộ Ngoại thương cậy thế chèn ép người khác, thật là đã thành công khi khơi ra sự tức giận của Diệp Thạch Sinh.
- Vậy anh tùy ý xử trí cho tốt.
Diệp Thạch Sinh tùy ý ném xuống một câu, cúi đầu nhìn lên văn kiện. Ý của ông ta đã rõ ràng, sẽ giả vờ như không biết việc này. Giao cho Thôi Hướng ra mặt xử lý cho tốt, dù sao y cũng là người được phân công quản lý cán bộ ở Tỉnh ủy.
Trở lại văn phòng, Thôi Hướng đưa công hàm thuyên chuyển công tác giao cho thư ký, nói:
- Gửi công văn trả lời cho Bộ Ngoại thương nói là đồng chí Hạ Tưởng đang quen việc ở văn phòng Tỉnh ủy, nhà lại ở tại thành phố Yến nên không muốn tới thủ đô. Tỉnh ủy cũng hy vọng đồng chí Hạ Tưởng ở lại công tác ở Tỉnh ủy, có thể cống hiến nhiều hơn nữa cho Tỉnh ủy.
Thôi Hướng coi như đã thành công trong việc ngăn cản hắn đi đường lớn tới thủ đô. Hạ Tưởng vẫn hoàn toàn không biết gì cả, hắn ngồi yên trong văn phòng Trưởng phòng một lúc lâu, xem đi xem lại các văn kiện đã nửa ngày, thấy đã đến trưa, vừa đúng 12 giờ, không thấy có ai đến báo cáo công tác, càng không có một Phó trưởng phòng nào tới để chính thức giới thiệu hắn với mọi người.
Quả thật từ trước tới giờ hắn rất khó khăn mới có được thời khắc thật sự yên lặng thế này. Thật đúng là hiếm thấy sự lạnh lẽo như vậy. Hạ Tưởng tự giễu mà cười, tốt xấu gì mình cũng là một Trưởng phòng mới nhậm chức, thế nào lại không có một người dưới quyền tới xum xoe? Đã tới giờ cơm rồi, xem ra tự mình phải đến căng tin ăn cơm.
Cũng được, hộp cơm và phiếu cơm cũng đã được chuẩn bị tốt, nếu không Hạ Tưởng lại phải bỏ tiền của mình ra đi mua cơm, sẽ khiến các phòng ban khác chế giễu. Hắn nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy cứ lặng lẽ thế này có khi cũng rất tốt, có thể suy tính lợi ích một mình, ví dụ như bên trong hộp gấm Chủ tịch tỉnh Phạm tặng có thứ gì đó, như việc một người bí mật tặng khối điêu khắc trên đá Thọ Sơn.
Phạm Duệ Hằng đưa tới một hộp gấm, chờ khách mời đi rồi Hạ Tưởng mới nhớ tới để mở ra, vừa mở ra đã thấy không biết phải nên khóc hay nên cười, bên trong chỉ có một mảnh giấy trắng mỏng manh, trên tờ giấy trắng trống không, không có một chữ nào cả.
Vô Tự Thiên Thư? Hạ Tưởng sau khi cười xong liền hỏi Tào Vĩnh Quốc thấy thế nào. Tào Vĩnh Quốc lắc đầu, nói là đoán không ra ý của Chủ tịch tỉnh Phạm. Nhưng hắn lại tưởng tượng ra, nói không chừng Chủ tịch tỉnh Phạm là muốn ám chỉ ở trước mặt Hạ Tưởng rằng, ông ta sẽ khiến Hạ Tưởng trở thành một tờ giấy trắng. Ý là, hắn có thể lựa chọn đứng về phía Chủ tịch tỉnh Phạm, chuyện trước kia coi như xóa bỏ, coi như không có chuyện gì đã xảy ra.
Hạ Tưởng cũng cười, một tấm giấy trắng hàm nghĩa chính là nếu hắn đồng ý, Phạm Duệ Hằng sẽ vui lòng để hắn cầm bút, hắn có thể tùy ý ở trên tờ giấy trắng vẽ ra một kế hoạch cho tương lai, đương nhiên điều kiện tiên quyết phải là một tờ giấy trắng hướng về Chủ tịch tỉnh Phạm.
Hạ Tưởng không có ý cất giữ hộp gấm, đem vứt xó.
Hộp gấm so sánh với khối đá Thọ Sơn đó mới chỉ là sự bắt nguồn làm cho người ta đau đầu. Đó không chỉ là một bức tượng vô giá, hơn nữa ngụ ý cũng rất sâu sắc, rốt cuộc là ai chứ? Hạ Tưởng cũng là không biết là ai.
Vừa lúc hôm nay lại là ngày đầu tiên đi làm ở Tỉnh ủy. Có một số khó khăn nên thời gian không rảnh, Hạ Tưởng liền đem sự việc suy nghĩ một chút. Tuy nhiên vừa thấy đã 12 giờ, vẫn là mơ hồ không rõ đấy là bút tích của ai. Vấn đề là chính mình cũng không biết ai ở cao tầng quân đội cả?
Nghĩ không ra thì thôi không nghĩ nữa, hắn cười lắc đầu. Nghe thấy bên ngoài mọi người đều đã ra cửa đi ăn cơm, cũng đứng lên cân nhắc hay là chốc nữa nếu vãn người mới đi, hay là đi bây giờ? Thôi để chốc nữa đi cũng tốt, có thể làm quen với môi trường xung quanh một chút.
Còn chưa đến cửa, đã chợt nghe thấy bên ngoài các âm thanh hỗn độn, bỗng nhiên lại biến thành một sự ồn ào, lại nghe từng đợt liên tiếp nịnh nọt kêu lên:
- Trưởng ban Mai.
- Chào Trưởng ban Mai.
- Trưởng ban Mai, ngài có khỏe không.
Chuyện gì vậy? Hạ Tưởng còn sửng sốt chưa kịp có phản ứng gì, chợt nghe tiếng mở cửa vang lên, một người vội vàng bước tới, đi hai ba bước tới trước mặt, ôm và bắt tay Hạ Tưởng cười ha hả:
- Vừa mới một lúc mà đã 12 giờ rồi, nếu không tôi đã sớm tới đây tìm cậu tâm sự. Từ khi chia tay ở thủ đô, chúng ta còn chưa có dịp ngồi một chỗ nói chuyện nhiều, đúng rồi bây giờ thừa dịp trưa nay có thời gian, chúng ta cùng đi ăn cơm thảo luận một số vấn đề.
Đúng là Mai Thái Bình
Đường đường là một ủy viên thường vụ Tỉnh ủy, Trưởng ban Ban tổ chức cán bộ Mai Thái Bình mà vẻ mặt lại thân thiết tươi cười, nắm chặt tay Hạ Tưởng, giống như bạn tri kỷ đã nhiều năm không gặp, lại còn muốn cùng xuống lầu ăn cơm, khiến mọi người trợn mắt há hốc mồm ngay tại chỗ.
Mọi người nhìn nhau, có người theo Phó trưởng phòng Dương đi ra, truyền đạt lời nhắn của Phó trưởng phòng Dương nói là trước đó sẽ không có Phó chánh văn phòng tỉnh ủy nào tới chính thức giới thiệu, mọi người cứ giả bộ không biết là có chuyện gì.
Phó trưởng phòng Dương đã có lời nhắn như vậy, tất cả mọi người đều hiểu là đã có chuyện gì xảy ra. Chính là ở trên cố ý ra mặt với Trưởng phòng mới. Nếu ở trên đúng là có ý kiến đối với tân Trưởng phòng, mọi người ở dưới liền chế giễu. Dù sao tất cả mọi người đều có suy nghĩ như vậy, Trưởng phòng tuổi còn trẻ, làm thế nào khiến người ta khâm phục được? Ở phòng Tin tức có ai mà không lớn tuổi hơn Hạ Tưởng chứ? Trẻ nhất nhưng là 30 mà già nhất là hơn 50 tuổi, thế mà tất cả mọi người đều phải cung kính gọi hắn là Trưởng phòng, ngẫm lại đúng là không biết cảm giác thế nào nữa.
Vậy thì cứ để cho hắn làm Trưởng phòng, rồi thử nếm chút mùi vị của sự lạnh nhạt đi. Đừng tưởng rằng ở huyện tác oai tác quái, đi vào Tỉnh ủy còn muốn đùa giỡn người khác nữa? Rất xin lỗi, Tỉnh ủy không thể so sánh với huyện, tất cả mọi người đều là gặp qua rồi quen mặt, làm một Trưởng phòng không được cấp trên yêu thích thật không dễ chịu chút nào.
Trưởng phòng mà không nắm được nhân sự, không nắm được tài chính, so với ủy viên thường vụ Huyện ủy, Phó chủ tịch thường trực huyện đầy quyền lực, quả thật là kém nhiều lắm, quả thật là cách biệt một trời một vực.
Sự việc của Hạ Tưởng là một tay y thúc đẩy, các ủy viên thường vụ khác ngoài miệng thì không nói, trong lòng ai mà không rõ y có dụng ý gì? Đều là những người đã lão luyện trên quan trường, thật sự là rất khôn khéo, một khi chính mình nhượng bộ, chẳng khác nào đã thua một ván, sẽ khiến mình vừa mới tạo dựng được sức mạnh, hình tượng chắc chắn sẽ giảm vài phần.
Thôi Hướng lâm vào thế khó xử.
Y ngồi lại lên ghế, ánh mắt lơ đãng rơi xuống bàn làm việc thấy một cái hộp trên đó, bỗng nhiên lại nghĩ tới hôn lễ của Hạ Tưởng diễn ra hôm trước, bỗng nhiên Phạm Duệ Hằng phái thư ký Trương đưa tới một hộp gấm gây nhiều tranh cãi, không khỏi cười nhạt vài tiếng.
Phạm Duệ Hằng là có ý gì, Thôi Hướng không cần đoán cũng có thể kết luận, chính là muốn xáo trộn tầm mắt của mọi người, lôi kéo lòng người. Khiến ánh mắt người khác lẫn lộn, lôi kéo lòng người chính là lôi kéo Hạ Tưởng.
Phạm Duệ Hằng cũng coi trọng các mối quan hệ của Hạ Tưởng? Chẳng lẽ ông ta không sợ bị Hạ Tưởng nắm được điểm yếu sau đó sẽ đưa ông ta xuống?
Khiến người khác lẫn lộn? Người ta có như vậy hay không thì Thôi Hướng không rõ lắm. Dù sao y không cho việc làm của Phạm Duệ Hằng là đúng, mà cho rằng trình độ và thủ đoạn của ông ta cũng rất có hạn, cảm giác chỉ là cố tính làm ra vẻ huyền bí thôi.
Nhưng Thôi Hướng lại không thể không thừa nhận Phạm Duệ Hằng kỳ thật còn có chút thủ đoạn, bởi vì rốt cuộc chiếc hộp gấm bên trong có cái gì, ngay cả y cũng thấy tò mò. Tuy nhiên ngoại trừ việc lưu truyền ra bên ngoài chuyện thư ký của Chủ tịch tỉnh tự mình đưa tới hộp gấm, bên trong có gì đó, thì vẫn không có tin phong thanh gì truyền ra, không ai biết rốt cuộc bên trong có bảo bối gì.
Còn trước kia con của Phạm Duệ Hằng là Phạm Tranh cũng đã từng có một thời gian qua lại với Hạ Tưởng. Đột nhiên Thôi Hướng lại có chút thấp thỏm, cảm giác gần đây tuy rằng y và Phạm Duệ Hằng trong một số chuyện quan trọng đã cùng nhau nhất trí, nhưng rốt cuộc là ai được lợi ích nhiều hơn? Đến lúc đó nếu đột nhiên y phát hiện đã bị Phạm Duệ Hằng lợi dụng, muốn hối hận cũng không còn kịp nữa rồi.
Phạm Duệ Hằng đã là Chủ tịch tỉnh, nếu không có gì sai sót, khẳng định là ông ta có thể lên giữ chức Bí thư Tỉnh ủy một nhiệm kỳ. Mà y và Phạm Duệ Hằng tuổi không chênh lệch lắm, nhưng y vẫn là Phó bí thư, bình thường phải theo trình tự từ một nhiệm kỳ Chủ tịch tỉnh mới có thể tiến thêm một bước nữa lên làm bí thư được. Nếu mình không có thành tích nào, không được cấp trên chú ý, có thể được lên làm Chủ tịch tỉnh hay không còn rất khó nói.
Phạm Duệ Hằng không cần đánh cuộc, ông ta chỉ cần đi điềm đạm từng bước là được, nhưng Thôi Hướng phải đánh cuộc, nếu không sẽ có khả năng chỉ có thể làm Phó bí thư, chỉ có thể về an dưỡng tuổi già ở Hội đồng nhân dân, Mặt trận tổ quốc. Có thể nói, thời gian đối với y không còn nhiều nữa, đã vô cùng cấp bách rồi.
Phải đạt được những thành tích, phải tính kế để tranh thủ thời gian. Hiện tại thì Tống Triêu Độ là đối thủ cạnh tranh mạnh mẽ với mình. Mà Hạ Tưởng với ông ta, hai người lại có quan hệ hết sức tốt đẹp. Hai ba năm sau, Hạ Tưởng ít nhất cũng lên tới chức vụ Phó giám đốc sở, có hắn trợ giúp thì Mã Vạn Chính và Tống Triêu Độ như hổ thêm cánh, có thể ung dung mà khiêu chiến với quyền uy của y.
Nghĩ lại Hạ Tưởng ở cấp Phó huyện đã có các mối quan hệ rất sâu rộng. Mạng lưới quan hệ phức tạp, khi lên tới chức vụ Phó giám đốc sở, thì khẳng định sẽ lại càng rộng lớn hơn. Đến lúc đó mặc kệ hắn ủng hộ Mã Vạn Chính hay là Tống Triêu Độ, dù sao đều là đối đầu với chính mình. Thôi Hướng chính là đang lo trước tính sau mà suy xét, trước tiên phải bóp chết tiền đồ của Hạ Tưởng đã.
Chỉ có điều mọi việc đều khó có thể đoán trước, không nghĩ rằng y đã phải hao tâm tổn sức để rồi phải tỏ ra vĩ đại mà nhượng bộ, khiến người của Diệp Thạch Sinh thuận lợi lên làm Bí thư Thành ủy thành phố Tần Đường, rồi mới điều Hạ Tưởng đến bên cạnh, còn chưa được xem hắn sẽ thế nào khi ở đây, lại đột nhiên xuất hiện công hàm thuyên chuyển công tác của Bộ Ngoại thương.
Vì sao mà Hạ Tưởng vừa đến, y đã có cảm giác bó tay bó chân, luôn luôn có một áp lực, luôn thấy khó chịu?
Thành phố Tần Đường là đô thị xếp hạng thứ hai ở tỉnh Yến, Thôi Hướng ngẫm lại trong lòng còn thấy đau, nếu là người của mình làm Bí thư Thành ủy thì được bao nhiêu cái lợi chứ.
Đúng là giờ tự chế giễu mình, chẳng lẽ sự hy sinh và nhượng bộ ở thành phố Tần Đường lại xem như uổng công vô ích?
Không được, phải nghĩ ra cách ngăn cản Hạ Tưởng rời khỏi văn phòng Tỉnh ủy. Không thể để bao công sức của mình bị uổng phí như vậy, cũng không thể để Hạ Tưởng rời khỏi tầm mắt mà đi đến Bắc Kinh. Bắc Kinh là nơi đế đô có thể đưa hắn lên cao, Hạ Tưởng một khi đã tới đế đô, kiến thức được nâng cao, chẳng may lại kết bạn với những tầng lớp cao cấp. Dựa vào khả năng giao tiếp xuất sắc của hắn, ở Bắc Kinh sẽ có được một mạng lưới quan hệ mới, chẳng khác nào như cá ở biển lớn, chim bay trên trời cao?
Chỉ có điều, rốt cuộc là ai đã ra mặt mời Bộ Ngoại thương ra công hàm thuyên chuyển công tác? Phải chi biết rõ là bút tích của ai thì bước tiếp theo mới có khả năng tìm ra kế sách đối phó.
Thôi Hướng trực tiếp gọi điện thoại cho Phạm Duệ Hằng.
- Chủ tịch tỉnh Phạm, ngài có rảnh không? Tôi có chuyện muốn cùng ngài thảo luận một chút.
Phạm Duệ Hằng trong phòng làm việc cũng đang buồn bực, ông ta cũng nghe nói Bộ Ngoại thương có gửi đến công hàm thuyên chuyển công tác, cũng đang muốn đoán là ai muốn Hạ Tưởng thoát khỏi phạm vi của tỉnh Yến và làm vậy thì có dụng ý gì. Đột nhiên Thôi Hướng gọi điện thoại tới, ông ta lập tức nghĩ đến chắc là Thôi Hướng cũng định hỏi về chuyện công hàm thuyên chuyển công tác liền trực tiếp nói:- Bí thư Thôi định nói về chuyện Bộ Ngoại thương ra công hàm thuyên chuyển công tác phải không? Tôi cũng không biết tại sao lại thế, vừa rồi gọi điện thoại cho một người quen ở Bộ Ngoại thương, cũng nói là văn phòng bộ trưởng trực tiếp soạn thảo và ban hành, không nói ra điều gì nữa cả, chắc hẳn đây là ý của Bộ trưởng Dịch.
Bộ trưởng Bộ Ngoại thương Dịch Hướng Sư là một Bộ trưởng trong các bộ của Quốc vụ viện và ủy ban trung ương, là nhân vật trung kiên, với khả năng quan sát nhạy bén, thẳng thắn đã nổi danh từ lâu.
Thôi Hướng giật mình kinh ngạc.
Tiếng tăm của Hạ Tưởng lớn đến mức kinh động đến Bộ trưởng Bộ Ngoại thương sao? Thế nào lại có khả năng như vậy. Sự việc ngày càng phức tạp, hơn nữa nghe giọng điệu của Phạm Duệ Hằng, Thôi Hướng cũng tin rằng không phải ông ta làm việc này ở phía sau, cũng tin Phạm Duệ Hằng cũng nghĩ giống y, là đều không muốn Hạ Tưởng rời khỏi tỉnh Yến.
Nếu Hạ Tưởng không phải là kẻ thù và sử dụng được năng lực của hắn thì đương nhiên là một trợ thủ rất tốt, Phạm Duệ Hằng muốn lôi kéo Hạ Tưởng, sao có thể đẩy hắn tới Bắc Kinh chứ?
Thôi Hướng lại thử hỏi một câu:
- Chủ tịch tỉnh Phạm có biết người nào làm ra chuyện này không?
Ý là hỏi Phạm Duệ Hằng có biết ai ở phía sau ra tay không.
Phạm Duệ Hằng đáp:
- Tôi cũng rất ngạc nhiên
Chỉ một câu này là cũng biết ông ta chẳng hay biết gì,
- Có phải ý Bí thư Thôi muốn hỏi là văn phòng Tỉnh ủy có nên thả người hay không, phải không?
Vấn đề khó khăn là không biết là ai ở phía sau ra tay, thả người hay không giờ là vấn đề rất khó. Thôi Hướng mặc dù muốn giữ Hạ Tưởng ở bên người, nhưng không biết là ai muốn đưa Hạ Tưởng điều đến thủ đô, nên y cũng sẽ không tùy tiện mà tỏ thái độ.
Bởi vì không ai biết rõ nên đều muốn tránh sau màn không nói gì, cứ nên để cho người khác làm người xấu là tốt nhất.
Thôi Hướng liền do dự một chút, từ chối cho ý kiến rồi nói: Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - ện FULL
- Hạ Tưởng vừa đến phòng Tin tức không tới một ngày đã có thư gửi đến muốn thả người, hóa ra quyết định của Tỉnh ủy tỉnh Yến bị biến thành trò đùa sao? Tôi đề nghị là chúng ta thử nghe ý kiến của bí thư Diệp một chút. Tuy rằng Hạ Tưởng ở cấp bậc không cao, nhưng khiến một Bộ trưởng Bộ Ngoại thương tự mình gửi đến công hàm thuyên chuyển công tác thì cũng không phải việc nhỏ.
Phạm Duệ Hằng nghe rõ ràng ý của Thôi Hướng, biết Thôi Hướng không muốn nhận trách nhiệm, không muốn thả người, lại muốn đem vấn đề giao cho Diệp Thạch Sinh giải quyết, thật sự là một kẻ xảo quyệt. Phạm Duệ Hằng liền nghiêm túc nói:
- Đề nghị của Bí thư Thôi cũng không tồi, anh hãy báo cáo việc này cho bí thư Diệp, mời bí thư Diệp cho quyết định.
Buông điện thoại xuống, Thôi Hướng nhẹ nhàng mắng một tiếng:
- Không thể tha thứ được.
Nhưng sự việc là do y đứng đầu, dù sao cũng là y đã đề xuất điều Hạ Tưởng đến Tỉnh ủy, Thôi Hướng lo nghĩ, cuối cùng vẫn gọi điện thoại cho Diệp Thạch Sinh.
- Bí thư Diệp, bây giờ có rảnh không? Có chuyện này tôi muốn gặp ngài báo cáo một chút.
Diệp Thạch Sinh ở trong văn phòng lặng im một lúc, Diệp Thạch Sinh bỏ công hàm thuyên chuyển công tác ở trong tay xuống, nhẹ nhàng kéo tay áo nói:
- Bộ Ngoại thương gửi tới công hàm thuyên chuyển công tác, ý là muốn trưng cầu ý kiến của chúng ta, Hạ Tưởng cũng không phải là một cán bộ quan trọng của ngành, nếu Bộ Ngoại thương đã đề xuất, vậy chúng ta sẽ để lại cho họ.
Thôi Hướng lắc lắc đầu:
- Bí thư Diệp, ngài hãy suy xét lại một chút. Hạ Tưởng vừa được điều đến Tỉnh ủy nay lại bị điều ngay đến Bộ Ngoại thương, hóa ra quyết định của Tỉnh ủy không có một chút quyền lực nào sao. Nếu truyền ra ngoài sẽ làm người ngoài có cái nhìn không tốt về tỉnh Yến. Dường như lời nói của Bộ Ngoại thương, Tỉnh ủy nhất định phải nghe vậy.
Diệp Thạch Sinh nhíu mày.
Thôi Hướng nói không phải không có lý. Vừa điều Hạ Tưởng từ huyện An đến, ngày đi làm đầu tiên đã nhận được công hàm thuyên chuyển công tác của Bộ Ngoại thương, không đến sớm một ngày cũng không đến muộn một ngày. Chắc là đã cố tình vào đúng ngày mà Hạ Tưởng vừa mới bước vào cửa Tỉnh ủy, chẳng hóa ra nói bước vào cửa của Tỉnh ủy Tỉnh Yến dễ như vậy nên bước chân ra ngoài cũng dễ như thế?
Thật là không nể mặt Tỉnh ủy tỉnh Yến chút nào. Nếu chính là Hạ Tưởng ở sau lưng tìm người làm ra chuyện này, chẳng lẽ là hắn không muốn chỉ làm kẻ ngốc ở Tỉnh ủy tỉnh Yến? Còn Bộ Ngoại thương cũng đúng là không chọn hôm khác lại gửi tới công hàm vào lúc này, nếu chậm lại vài ngay sẽ dễ giảm xóc hơn. Không ngờ Hạ Tưởng vừa lên đã gửi công hàm vậy, có phải tưởng Tỉnh ủy tỉnh Yến dễ bắt nạt lắm không?
Đúng là tỉnh Yến ở trong nước không phải là một tỉnh lớn, càng không có một Bí thư Tỉnh ủy nằm trong Uỷ viên Bộ chính trị, nói trắng ra là ủy viên dự khuyết của bộ Chính trị cũng không phải. Mà ngay cả Bộ trưởng Bộ Ngoại thương Dịch Hướng Sư cũng không phải Ủy viên bộ Chính trị, mọi người cũng như vậy, ai cũng ở vị trí không cao không thấp, vậy mà không cần nói lời nào đã gửi tới công hàm thuyên chuyển công tác, tùy ý điều động người của tỉnh Yến.
Đừng nghĩ đó chỉ là một Trưởng phòng, ở trụ sở Tỉnh ủy, Trưởng phòng mới là lực lượng trung kiên nhất.
Thôi Hướng đã thành công khi dùng lời nói khơi dậy sự tức giận ở Diệp Thạch Sinh. Chủ yếu là Bộ Ngoại thương gửi công hàm tới rất trùng hợp về thời gian, quả thật là cố ý làm cho người ta thấy họ cố ý làm Tỉnh ủy có cảm giác khó chịu.
Thôi Hướng thấy Diệp Thạch Sinh tức giận, trong lòng mừng thầm, y biết y đã thành công một nửa.
Trong lòng Thôi Hướng biết rõ, y biết trước đây Diệp Thạch Sinh và Dịch Hướng Sư từng có xung đột. Hai người ở thủ đô cùng học tại trường Đảng trung ương, bởi vì khi thảo luận về chính sách đã xảy ra tranh chấp, tranh luận không ngớt. Trong thời gian học tập ở trường Đảng, tranh luận là chuyện bình thường, nhưng có lẽ giọng điệu của Dịch Hướng Sư rất hăng, Diệp Thạch Sinh lại không quen nhìn thái độ như vậy của Dịch Hướng Sư, hai người càng nói càng hăng, không ngờ lại lên đến mức chiến tranh lý luận.
Kết quả trải qua một phiên tranh luận, Diệp Thạch Sinh thất bại. Từ đó về sau ông ta đối với Dịch Hướng Sư tâm tư đầy khúc mắc. Cán bộ cũng là người, gặp được người tính cách đối lập với mình, sẽ cảm thấy đối phương thật đáng ghét. Thôi Hướng đã biết đây là chuyện từ trong quá khứ, mới mịt mờ đề xuất việc có thể Bộ Ngoại thương cậy thế chèn ép người khác, thật là đã thành công khi khơi ra sự tức giận của Diệp Thạch Sinh.
- Vậy anh tùy ý xử trí cho tốt.
Diệp Thạch Sinh tùy ý ném xuống một câu, cúi đầu nhìn lên văn kiện. Ý của ông ta đã rõ ràng, sẽ giả vờ như không biết việc này. Giao cho Thôi Hướng ra mặt xử lý cho tốt, dù sao y cũng là người được phân công quản lý cán bộ ở Tỉnh ủy.
Trở lại văn phòng, Thôi Hướng đưa công hàm thuyên chuyển công tác giao cho thư ký, nói:
- Gửi công văn trả lời cho Bộ Ngoại thương nói là đồng chí Hạ Tưởng đang quen việc ở văn phòng Tỉnh ủy, nhà lại ở tại thành phố Yến nên không muốn tới thủ đô. Tỉnh ủy cũng hy vọng đồng chí Hạ Tưởng ở lại công tác ở Tỉnh ủy, có thể cống hiến nhiều hơn nữa cho Tỉnh ủy.
Thôi Hướng coi như đã thành công trong việc ngăn cản hắn đi đường lớn tới thủ đô. Hạ Tưởng vẫn hoàn toàn không biết gì cả, hắn ngồi yên trong văn phòng Trưởng phòng một lúc lâu, xem đi xem lại các văn kiện đã nửa ngày, thấy đã đến trưa, vừa đúng 12 giờ, không thấy có ai đến báo cáo công tác, càng không có một Phó trưởng phòng nào tới để chính thức giới thiệu hắn với mọi người.
Quả thật từ trước tới giờ hắn rất khó khăn mới có được thời khắc thật sự yên lặng thế này. Thật đúng là hiếm thấy sự lạnh lẽo như vậy. Hạ Tưởng tự giễu mà cười, tốt xấu gì mình cũng là một Trưởng phòng mới nhậm chức, thế nào lại không có một người dưới quyền tới xum xoe? Đã tới giờ cơm rồi, xem ra tự mình phải đến căng tin ăn cơm.
Cũng được, hộp cơm và phiếu cơm cũng đã được chuẩn bị tốt, nếu không Hạ Tưởng lại phải bỏ tiền của mình ra đi mua cơm, sẽ khiến các phòng ban khác chế giễu. Hắn nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy cứ lặng lẽ thế này có khi cũng rất tốt, có thể suy tính lợi ích một mình, ví dụ như bên trong hộp gấm Chủ tịch tỉnh Phạm tặng có thứ gì đó, như việc một người bí mật tặng khối điêu khắc trên đá Thọ Sơn.
Phạm Duệ Hằng đưa tới một hộp gấm, chờ khách mời đi rồi Hạ Tưởng mới nhớ tới để mở ra, vừa mở ra đã thấy không biết phải nên khóc hay nên cười, bên trong chỉ có một mảnh giấy trắng mỏng manh, trên tờ giấy trắng trống không, không có một chữ nào cả.
Vô Tự Thiên Thư? Hạ Tưởng sau khi cười xong liền hỏi Tào Vĩnh Quốc thấy thế nào. Tào Vĩnh Quốc lắc đầu, nói là đoán không ra ý của Chủ tịch tỉnh Phạm. Nhưng hắn lại tưởng tượng ra, nói không chừng Chủ tịch tỉnh Phạm là muốn ám chỉ ở trước mặt Hạ Tưởng rằng, ông ta sẽ khiến Hạ Tưởng trở thành một tờ giấy trắng. Ý là, hắn có thể lựa chọn đứng về phía Chủ tịch tỉnh Phạm, chuyện trước kia coi như xóa bỏ, coi như không có chuyện gì đã xảy ra.
Hạ Tưởng cũng cười, một tấm giấy trắng hàm nghĩa chính là nếu hắn đồng ý, Phạm Duệ Hằng sẽ vui lòng để hắn cầm bút, hắn có thể tùy ý ở trên tờ giấy trắng vẽ ra một kế hoạch cho tương lai, đương nhiên điều kiện tiên quyết phải là một tờ giấy trắng hướng về Chủ tịch tỉnh Phạm.
Hạ Tưởng không có ý cất giữ hộp gấm, đem vứt xó.
Hộp gấm so sánh với khối đá Thọ Sơn đó mới chỉ là sự bắt nguồn làm cho người ta đau đầu. Đó không chỉ là một bức tượng vô giá, hơn nữa ngụ ý cũng rất sâu sắc, rốt cuộc là ai chứ? Hạ Tưởng cũng là không biết là ai.
Vừa lúc hôm nay lại là ngày đầu tiên đi làm ở Tỉnh ủy. Có một số khó khăn nên thời gian không rảnh, Hạ Tưởng liền đem sự việc suy nghĩ một chút. Tuy nhiên vừa thấy đã 12 giờ, vẫn là mơ hồ không rõ đấy là bút tích của ai. Vấn đề là chính mình cũng không biết ai ở cao tầng quân đội cả?
Nghĩ không ra thì thôi không nghĩ nữa, hắn cười lắc đầu. Nghe thấy bên ngoài mọi người đều đã ra cửa đi ăn cơm, cũng đứng lên cân nhắc hay là chốc nữa nếu vãn người mới đi, hay là đi bây giờ? Thôi để chốc nữa đi cũng tốt, có thể làm quen với môi trường xung quanh một chút.
Còn chưa đến cửa, đã chợt nghe thấy bên ngoài các âm thanh hỗn độn, bỗng nhiên lại biến thành một sự ồn ào, lại nghe từng đợt liên tiếp nịnh nọt kêu lên:
- Trưởng ban Mai.
- Chào Trưởng ban Mai.
- Trưởng ban Mai, ngài có khỏe không.
Chuyện gì vậy? Hạ Tưởng còn sửng sốt chưa kịp có phản ứng gì, chợt nghe tiếng mở cửa vang lên, một người vội vàng bước tới, đi hai ba bước tới trước mặt, ôm và bắt tay Hạ Tưởng cười ha hả:
- Vừa mới một lúc mà đã 12 giờ rồi, nếu không tôi đã sớm tới đây tìm cậu tâm sự. Từ khi chia tay ở thủ đô, chúng ta còn chưa có dịp ngồi một chỗ nói chuyện nhiều, đúng rồi bây giờ thừa dịp trưa nay có thời gian, chúng ta cùng đi ăn cơm thảo luận một số vấn đề.
Đúng là Mai Thái Bình
Đường đường là một ủy viên thường vụ Tỉnh ủy, Trưởng ban Ban tổ chức cán bộ Mai Thái Bình mà vẻ mặt lại thân thiết tươi cười, nắm chặt tay Hạ Tưởng, giống như bạn tri kỷ đã nhiều năm không gặp, lại còn muốn cùng xuống lầu ăn cơm, khiến mọi người trợn mắt há hốc mồm ngay tại chỗ.
Mọi người nhìn nhau, có người theo Phó trưởng phòng Dương đi ra, truyền đạt lời nhắn của Phó trưởng phòng Dương nói là trước đó sẽ không có Phó chánh văn phòng tỉnh ủy nào tới chính thức giới thiệu, mọi người cứ giả bộ không biết là có chuyện gì.
Phó trưởng phòng Dương đã có lời nhắn như vậy, tất cả mọi người đều hiểu là đã có chuyện gì xảy ra. Chính là ở trên cố ý ra mặt với Trưởng phòng mới. Nếu ở trên đúng là có ý kiến đối với tân Trưởng phòng, mọi người ở dưới liền chế giễu. Dù sao tất cả mọi người đều có suy nghĩ như vậy, Trưởng phòng tuổi còn trẻ, làm thế nào khiến người ta khâm phục được? Ở phòng Tin tức có ai mà không lớn tuổi hơn Hạ Tưởng chứ? Trẻ nhất nhưng là 30 mà già nhất là hơn 50 tuổi, thế mà tất cả mọi người đều phải cung kính gọi hắn là Trưởng phòng, ngẫm lại đúng là không biết cảm giác thế nào nữa.
Vậy thì cứ để cho hắn làm Trưởng phòng, rồi thử nếm chút mùi vị của sự lạnh nhạt đi. Đừng tưởng rằng ở huyện tác oai tác quái, đi vào Tỉnh ủy còn muốn đùa giỡn người khác nữa? Rất xin lỗi, Tỉnh ủy không thể so sánh với huyện, tất cả mọi người đều là gặp qua rồi quen mặt, làm một Trưởng phòng không được cấp trên yêu thích thật không dễ chịu chút nào.
Trưởng phòng mà không nắm được nhân sự, không nắm được tài chính, so với ủy viên thường vụ Huyện ủy, Phó chủ tịch thường trực huyện đầy quyền lực, quả thật là kém nhiều lắm, quả thật là cách biệt một trời một vực.