Ý Thôi Hướng chính là muốn mượn thế lực của Phó Tiên Phong, cần có Phó Tiên Phong đồng ý giúp mình nên nói:
- Hạ Tưởng và Tống Triêu Độ càng toả sáng, được sự ủng hộ càng nhiều, chúng ta càng bị động, lại càng khó động đến hắn. Hạ Tưởng là trợ lý của Tống Triêu Độ, đồng thời theo Tống Triêu Độ được thế, hắn cũng sẽ nước lên thuyền lên mà leo. Tống Triêu Độ hành động thận trọng, lại là uỷ viên thường vụ tỉnh uỷ. Muốn động tay vào thủ hạ bên mình hắn gần như là không có khả năng. Hắn lại không có vấn đề kinh tế cùng vấn đề tác phong, chỉ là trên công tác nghiệp vụ không có những sai lầm to lớn, thì không thể động đến hắn được. Nhưng Hạ Tưởng tuổi còn trẻ, hiện tại đúng là thăng quan tiến chức thuận lợi, khẳng định có thể tìm được lỗ hổng của hắn. Mặc kệ là vấn đề kinh tế hay là vấn đề tác phong, miễn là có thể đem bắt hắn thì Tống Triêu Độ sẽ mất đi một cánh tay.
Thôi Hương cũng biết, không thể lừa gạt Phó Tiên Phong về việc hắn có ý nhòm ngó ngôi báu Chủ tịch tỉnh, cũng không cần thiết phải giấu diếm. Hiện tại hắn và Phó gia thân cận, hắn có thể lên làm chủ tịch tỉnh, Phó gia cũng hợp tác hết sức mạnh mẽ. Đương nhiên giai đoạn hiện tại vẫn phải đánh động Phó Tiên Phong, khiến Phó Tiên Phong coi Hạ Tưởng là địch là bước đầu tiên then chốt. May mắn là Hạ Tưởng và Phó Tiên Phong còn có chút mâu thuẫn.
Phó Tiên Phong gật đầu nói:
- Hạ Tưởng quả thật đáng giận, nếu hắn đã cùng Phó gia đối nghịch, không xem Phó gia ra gì, như vậy tôi sẽ công khai dọn sạch cái chướng ngại này.
Lo nghĩ, một chút, y nói tiếp:
- Hạ Tưởng tuy rằng quan hệ mật thiết cùng không ít tập đoàn, dường như vẫn luôn tính toán dọn dẹp sạch sẽ, không có vấn đề gì về kinh tế. Chính người yêu hắn là Tào Thù Lê mở một công ty thiết kế, có thể theo hướng này mà bắt tay vào âm thầm điều tra không?
- Cũng có thể xem là một cách.
Thôi Hướng gật đầu tỏ vẻ khen ngợi.
– Chính sách quốc gia không cho phép người thân trực hệ cán bộ lãnh đạo tham dự vào kinh doanh, tuy nhiên cái quy định này cũng không phải quá chặt chẽ. Tỉnh Yến cũng thực ít có người đề cập. Hơn nữa việc này cũng có thể chỉ gây cho hắn chút phiền toái, nhưng muốn chuyển thành cái gì ảnh hưởng thì vẫn là chuyện nhỏ.
Mã Tiêu nói không nhiều, nhưng luôn có hiệu quả ngoài dự đoán của mọi người;
- Nếu Hạ Tưởng và Nghiêm Tiểu Thì có quan hệ mật thiết, có thể hay không đưa vào vấn đề quan hệ nam nữ?
- Không được, động tới Tiểu Thì sẽ là chọc tức Phạm Duệ Hằng. Chúng ta hiện đang muốn đạp Hạ Tưởng, làm suy yếu lực lượng của Tống Triêu Độ. Không thể lại liên luỵ tới Phạm Duệ Hằng, nếu không chẳng khác nào lại gặp một kẻ địch cực mạnh.
Phó Tiên Phong liên tục lắc đầu.
- Hạ Tưởng và mấy tên uỷ viên thường vụ tỉnh uỷ có quan hệ tốt, muốn động đến hắn cũng rất khó khăn. Tôi lo lắng sẽ mất nhiều hơn được.
Mã Tiêu không phải không có nỗi lo lắng.
- Việc đó không sợ, chúng ta cứ âm thầm mưu tính. Chờ khi có chứng cứ xác thực, sẽ công khai toàn bộ. Đến lúc đó Hạ Tưởng cũng không thể trở tay kịp. Tất cả những ủng hộ hắn đều sẽ phải câm miệng, sẽ tránh xa hắn, tạo ranh giới với hắn. Năm đó Cao Thành Tùng thân là Bí thư Tỉnh uỷ nhưng có chứng cứ rõ ràng thì cũng bị bắt, huống chi một tiểu nhân như Hạ Tưởng?
Thôi Hướng tự tin nói.
– Mấu chốt là làm sao không động thanh sắc mà lấy được chứng cứ, Hạ Tưởng cũng chưa từng để lộ ra vấn đề gì về tác phong sinh hoạt. Tuy nhiên lần trước hắn bị Cao Thành Tùng chèn ép hình như là vì tập đoàn Viễn Cảnh của Liên Nhược Hạm.
- Cái gì? Liên Nhược Hạm? Thật là Liên Nhược Hạm?
Phó Tiên Phong vốn đang ngồi yên ổn, vừa nghe đến tên Liên Nhược Hạm lập tức nhảy dựng lên.
– Liên Nhược Hạm là con gái Ngô gia, như thế nào lại có quan hệ với Hạ Tưởng chứ?
- Liên Nhược Hạm là người nhà Ngô gia?
Thôi Hướng cũng giật mình kinh hãi, hắn cũng không có hiểu biết nhiều lắm đối với tập đoàn Viễn Cảnh thực. Mặc dù lúc hắn là Bí Thư thành uỷ thì cũng là lúc Tập đoàn Viễn Cảnh vào thành phố Yến, nhưng vẫn là Trần Phong và Tập đoàn Viễn Cảnh giao thiệp. Hắn cũng không có chú ý gì đến. Liên Nhược Hạm cũng không phải họ Ngô. Mặc dù hắn cũng biết rằng Liên Nhược Hạm đến từ thủ đô, còn cùng Ngô gia Cao Tân Chu có quan hệ mật thiết, nhưng không có nghĩ là Liên Nhược Hạm và Ngô gia lại có liên quan..
- Thật hay giả?
Lời vừa nói khỏi miệng Thôi Hướng cũng không kìm nổi cười, hắn và Phó Tiên Phong hỏi nhau cùng một vấn đề, hơi buồn cười, liên nói:
- Hẳn không phải là giả, Công viên Rừng Rậm của Tập đoàn Viễn Cảnh là do chính Hạ Tưởng thiết kế. Hắn còn giúp Tập đoàn Viễn Cảnh bắt nhà máy thép và nhà máy dược nhường đất, đều là giúp hết sức lực. Khi Hạ Tưởng còn trong tổ cải tạo thôn nội đô đã cùng Tập đoàn Viễn Cảnh quan hệ chặt chẽ, bởi vậy có thể thấy hắn và Liên Nhược Hạm có quan hệ không bình thường.
- Thú vị đây!
Phó Tiên Phong mỉm cười như thể đã dự tính trước mọi việc.
– Tôi nghe nói Liên Nhược Hạm hiện tại ở Mỹ, chờ tôi hỏi thăm lại xem, giữa Hạ Tưởng và Liên Nhược Hạm rốt cuộc có vấn đề gì không. Nếu nói là có, tôi liền đem sự việc nói thẳng đến cụ Ngô gia. Ông cụ mà giận dữ, Hạ Tưởng cho dù là Phó chủ tịch tỉnh thì tiền đồ cũng sẽ bị huỷ diệt.
Mã Tiêu vẫn luôn ngưng trọng, rốt cục cũng tươi cười:
- Biện pháp này hay, mượn đao giết người chung quy vẫn tốt hơn nhiều so với việc mình động thủ. Nếu như cùng Hạ Tưởng trực tiếp tấn công, nói không chừng chúng ta sẽ là người bị tổn thất.
Thôi Hướng cũng cười:
- Tốt, có Tiên Phong ra mặt, mọi việc có thể dễ dàng hơn.
Phó Tiên Phong gật gật đầu, không nói gì, trong lòng lại nghĩ Hạ Tưởng và Ngô Tài Giang dường như cũng thân thiết. Không biết ông cụ Ngô gia đối với hắn có thái độ thế nào? Tuy nhiên đoán chừng Hạ Tưởng cũng chưa lọt vào mắt ông cụ. Gần đây nghe nói ông cụ rất ưu ái Liên Nhược Hạm, nếu Hạ Tưởng thật sự cùng Liên Nhược Hạm xảy ra vấn đề gì, ông cụ không giận tím mặt mới là lạ.
Hạ Tưởng đương nhiên không biết hắn lại bị Thôi Hướng chú tâm tính kế vào mình, mặc dù hắn cũng biết thành công càng lớn, chiến tích của Tống Triêu Độ lại càng xuất sắc, thì với Thôi Hướng sự đe doạ càng lớn. Nhưng không có biện pháp, chính trị không phải là trò chơi của mọi nhà, là chỗ để mình có thể chung sống hoà bình với đối phương. Không thể bởi vì có người mất hứng, có người âm thầm lén lút quấy rối mà sẽ không làm việc nữa.
Lúc cả nhóm người trở về thành phố Yến thì trời đã tối đen. Khâu Tự Phong nghỉ lại nhà khách Tỉnh uỷ, Tống Triêu Độ và Hạ Tưởng đều tự về nhà.
Sau khi về nhà, Hạ Tưởng đã bị Tào Thù Lê ôm cổ. Cô nước mắt rưng rưng nhìn Hạ Tưởng, vẻ mặt tội nghiệp, nói:
- Anh đi công tác lâu quá!
Ngẫm lại đúng là từ lúc kết hôn tới nay cũng chưa từng tách xa một thời gian dài như vậy. Hạ Tưởng cũng rất nhớ cô, hắn cố sức hôn một cái:
- Nhớ, đương nhiên là nhớ, một lúc nữa sẽ biết anh cũng nghĩ rất nhiều đến em không.
- Vì sao phải chờ một lúc nữa mới biết được? Hiện tại không thể nói cho em biết?
Cô khờ dại hỏi. Tuy nhiên Hạ Tưởng cảm thấy vẻ ngây thơ của cô tựa như luôn khiến người ta muốn phạm tội gian ác.
- Bởi vì nhớ chỉ là ngôn ngữ, cũng có thể nói đi nói lại. Anh không khéo léo trong diễn đạt, hay dùng hành động để biểu thị một chút cái nhớ nhung, được không?
- Tốt, tốt..
Không biết là cô bé có hiểu hay giả bộ, lấy tay chỉ ra bếp nói:
- Vậy anh giúp em làm cơm là được rồi.
Hạ Tưởng không bị cô cố ý đánh lạc hướng, hắn vừa cởi áo khoác vừa nói:
- Có cả sắc lại có cả cơm, lại thêm tiểu biệt thắng tân hôn (xa cách nhau còn thân thiết hơn cả tân hôn), em nói anh sẽ phải làm như thế nào? Đương nhiên là không có tâm tình ăn cơm, phải ăn em trước rồi mới nói gì thì nói.
Cô bé nước mắt chưa khô, lại mỉm cười:
- Em dù sao cũng tắm rửa rồi, nếu anh không tắm rửa sạch sẽ, không cho anh chạm vào em.
Nghe câu nói này Hạ Tưởng lại thấy muốn yêu, cởi bỏ nốt mấy lớp quần áo chạy ngay vào nhà tắm.
Một lúc sau, Hạ Tưởng mới cảm thấy thoả mãn, nằm trên giường nhìn lên trần nhà, để cô bé đang nằm trong lòng mình, nói:
- Lúc không có anh ở nhà, em có nghe lời hay không, có làm một cô gái ngoan không? Còn nữa, ở công ty có nhiều việc không?
- Anh không có nhà, em bình thường thì đi làm đến tan giờ. Có khi Lam Miệt cũng ở lại giúp em. Nếu như em một mình, thì sau khi ăn cơm xong nằm trên giường nhớ anh. So với anh thì em ngoan hơn, không làm chuyện xấu, cũng không nghĩ ngợi lung tung. Hơn nữa công việc của công ty lại rất nhiều, mỗi ngày đều có bao công việc vây quanh.
Cô bé tựa đầu trước ngực Hạ Tưởng, lật tay chỉ từng sự kiên, bỗng nhiên cô nhớ tới cái gì, lại vừa bồi thêm:
- Anh bảo em thay đại diện pháp nhân là Lam Miệt, em cũng làm rồi. Em hiện tại chỉ có chức vụ là nhà thiết kế, thế nào, có oai không?
- Vừa rồi mới gọi là oai phong.
Hạ Tưởng cười ha ha một trận.
– Còn lợi hại hơn so với tưởng tượng của anh.
- Cho anh nói, em không thèm quan tâm anh nữa.
Cô bé kết hôn cũng được một thời gian rồi nhưng khi nghe Hạ Tưởng nói vẫn cảm thấy xấu hổ đỏ mặt.
Ngày hôm sau vừa lên ban, Hạ Tưởng đến tổ lãnh đạo, vừa mới vào đến văn phòng, chào đón hắn là tiếng vỗ tay vang như sấm dậy. Thấy An Dật Hưng cầm đầu tổ lãnh đạo và toàn thể thành viên tụ tập một hàng, chào đón Hạ Tưởng. Nhất là Phương Cách ra sức vỗ tay, bàn tay cũng đỏ ửng mà không biết, trong mắt đều là sự hâm mộ và khâm phục.
Mấy người ở phòng Tổng hợp 2 Hạ Tưởng không quá thân, tuy là ánh mắt của mọi người có hoan nghênh, cũng có tí đố kị. Hạ Tưởng vẫn nhiệt tình bắt tay hướng về phía mọi người hỏi thăm, cảm ơn thịnh tình. Bành Mộng Phàm tiến về phía trước, là người đầu tiên cầm tay Hạ Tưởng xúc động nói:
- Trưởng phòng Hạ, thật là tốt, làm cho tổ lãnh đạo chúng ta toả sáng. Tôi rất khâm phục anh.
Gã ngừng lại rồi nói tiếp:
- Tôi thật sự đến thành phố Đan Thành rồi đi, chỉ nhìn một chút. Rút ra kết luận: Chỉ là trên giấy, muốn thực hiện thì chính mình vẫn chưa làm được, lúc này chân thành cảm ơn anh.
Hạ Tưởng đặc biệt vừa lòng với thái độ của Bành Mộng Phàm. Hắn biết rõ Bành Mộng Phàm sẽ không làm bộ. Y cúi đầu trước mình đã chứng minh y thực sự phục mình, bởi vậy Hạ Tưởng cũng nắm chặt tay y, nói:
- Trưởng phòng Chương thật khách khí, nếu mọi người đã đến tổ lãnh đạo này thì đều là chung một mục tiêu. Về sau cùng nhau cố gắng, cùng nhau tiến bộ.
Nghi thức chào mừng ngắn ngủi trôi qua, Hạ Tưởng vẫn chưa kịp cùng mọi người nói mấy câu liền nhận được thông báo chủ tịch tỉnh Phạm muốn gặp hắn.
Hắn và Khâu Tự Phong cùng đi vào văn phòng Phạm Duệ Hằng. Phạm Duệ Hằng đứng dậy đón chào, tươi cười nói:
- Đến rồi, hai vị công thần mau ngồi đi, đầu tiên tôi đại diện Tỉnh uỷ và uỷ ban nhân dân tỉnh cảm tạ các cậu đã đạt được thành tích to lớn.
Hạ Tưởng và Khâu Tự Phong không thể không khách khí và khiêm tốn một phen, hàn huyên xong hai người chia nhau ngồi xuống hai phía. Phạm Duệ Hằng hứng thú hỏi về quá trình đàm phán, Hạ Tưởng và Khâu Tự Phong liền mỗi người một chữ kể cho chủ tịch Phạm nghe.
Sau khi Phạm Duệ Hằng biết được Hạ Tưởng thành công trong việc kéo vốn đầu tư, cũng là hết sức vui mừng, đồng thời rất phấn khởi, sự yêu thích Hạ Tưởng đã tăng lên mức cao nhất từ trước tới giờ.
Bởi vì Phạm Tranh và Tề Á Nam hợp tác rất thuận lợi, hoàn toàn hợp tác suôn sẻ làm cho người ta không thấy có bất cứ vấn đề gì. Nghe Phạm Tranh thuật lại việc Hạ Tưởng sắp đặt hắn và Tề Á Nam gặp gỡ, Phạm Duệ Hằng đã rất khen ngợi không dứt về thủ đoạn cao siêu của Hạ Tưởng, cũng bảo Phạm Tranh sau này cố gắng học tập Hạ Tưởng.
Phạm Duệ Hằng cũng không do dự, cùng Cốc Nho liên lạc, trịnh trọng mà đề cử Hạ Tưởng. Cốc Nho nghe tình hình của Hạ Tưởng thì không hẳn hứng thú nhưng lại nể thể diện Phạm Duệ Hằng đành miễn cưỡng đáp ứng. Phạm Duệ Hằng cũng nghe ra Cốc Nho khó xử, chần chừ một chút liền ém việc này xuống, tạm thời không nhắc tới.
Tin tức Hạ Tưởng thành công trong việc kéo Kodak bỏ vốn đầu tư một tỷ rưỡi đô la Mỹ tới tỉnh Yến, ý nghĩ đầu tiên trong đầu Phạm Duệ Hằng không ngờ là, ngai vàng chủ tịch tỉnh của mình an toàn rồi!
Liền theo ông lại nghĩ đến, ngai vàng chủ tịch tỉnh ngồi yên mới chỉ là bước đầu tiên, lên vị trí bí thư ngồi mới là mục tiêu cuối cùng của mình. Hiện tại mới thí điểm ở hai thành phố, tổ lãnh đạo đã giành được những thành tích đáng mừng. Chờ nhóm thành phố thứ hai nhóm thứ ba làm thí điểm, thậm chí hướng toàn bộ tỉnh mở rộng, sẽ càng đạt được nhiều thành tích. Làm chủ tịch tỉnh, năng lực của ông ta sẽ được các cấp lãnh đạo tán thưởng.
Phạm Duệ Hằng liền hạ quyết tâm, phải ủng hộ tổ lãnh đạo toàn lực công tác, cần người cho người, cần tiền cấp tiền, muốn chính sách phải có chính sách, chỉ cần tổ lãnh đạo có tâm, làm tốt chỉ đạo thì…
Cho nên ông ta liền sớm sắp đặt tất thảy, thông báo thư ký, một khi Hạ Tưởng trở về thì trước tiên là hẹn gặp hắn, thể hiện sự xem trọng đối với công tác của tổ lãnh đạo, cũng để Hạ Tưởng cảm nhận được ông ta rất quan tâm tới hắn với tư cách cá nhân.
Phạm Duệ Hằng nghe Hạ Tưởng cùng Khâu Tự Phong nói chuyện xong, cười:
- Cũng là cậu Hạ Tưởng dám bạo dạn hành động mạo hiểm. Nghĩ ra thế đúng là lạt mềm buộc chặt, thay cán bộ khác, cũng không có thể can đảm như vậy.
Hạ Tưởng vội khiêm tốn nói:
- Tôi kỳ thực cũng là bị bất đắc dĩ thôi. Người Mỹ quá ngạo mạn, không lượng sức. Bọn họ chung quy cảm thấy đầu tư như là cứu tế cho chúng ta. Kỳ thực trong ngôn ngữ thương trường, bọn họ cho rằng có lợi mới đầu tư. Lại không nghĩ là người Mỹ lại bắt nạt kẻ yếu, cuối cùng không phụ với phó thác của uỷ ban nhân dân tỉnh. Có Phó Thị trưởng Khâu và Phó tổng Thường hỗ trợ, tôi có thể nhân cơ hội ép sát từng bước, coi như chuyến đi này không tệ.
Phạm Duệ Hằng cảm thấy vô cùng vừa lòng với việc Hạ Tưởng luôn luôn không quên đề cập đến tỉnh uỷ và uỷ ban nhân dân tỉnh và Tống Triêu Độ. Ở trong quan trường ý nghĩ luôn phải tỉnh táo, có công lao cũng không thể tự kiêu ngạo, nếu không rất dễ bị đày vào lãnh cung. Còn phải cho Phạm Tranh theo Hạ Tưởng để học hỏi rất nhiều vấn đề. Hơn quan hệ giữa ông ta và Hạ Tưởng cũng đã có bước đột phá mới, trở nên thân thiết hơn, ông ta càng thoải mái tâm tình, càng cảm thấy rất dễ chịu.
- Chờ khi cùng Kodak chính thức ký kết hợp đồng, đến lúc đó tôi phải đích thân tới hiện trường, cảm nhận một chút bầu không khí mới được.
Phạm Duệ Hằng nói. Muốn tham dự lễ ký kết, cũng như là cho tổ lãnh đạo cùng thành phố Bảo sự ủng hộ to lớn.
– Thế nào, có hoan nghênh không?
Hạ Tưởng và Khâu Tự Phong nhìn nhau, cũng nhìn về phía Phạm Duệ Hằng tỏ vẻ hoan nghênh và cảm tạ.
Hạ Tưởng thoáng một cái, cân nhắc cẩn thận, vẫn muốn nói ra việc Tống Triêu Độ ở Bắc Kinh đã an bài hắn và Khâu Tự Phong chấp nhận phỏng vấn. Hạ Tưởng cũng không phải là cố ý nịnh hót Phạm Duệ Hằng, mà là tin rằng với sự thong minh của ông ta, hoàn toàn có thể đoán ra nội tình bên trong và ảnh hưởng của Tống Triêu Độ ở trong đó. Ý của Hạ Tưởng là đúng, Tống Triêu Độ hiện tại hẳn là đã đến rất gần Phạm Duệ Hằng, hợp tác củng cố khối đồng minh.
Hạ Tưởng mơ hồ lo lắng chính là Mã Vạn Chính thái độ rất mờ ám. Hẳn là cần phải tìm cơ hội cùng Phó Chủ tịch tỉnh Mã nói chuyện. Theo khía cạnh hiểu biết về chủ tịch tỉnh Mã mà nói, Mã Vạn Chính khẳng định cũng muốn tiếp nhận chức vụ chủ tịch tỉnh, ông ta và Tống Triêu Độ cũng là đối thủ cạnh tranh. Tống Triêu Độ càng toả hào quang, Hạ Tưởng càng muốn biết chính xác ý nghĩ của Mã Vạn Chính, tránh cho nảy sinh các mâu thuẫn.
Phạm Duệ Hằng nghe Hạ Tưởng báo cáo xong, gật đầu cười:
- Tôi ủng hộ việc Triêu Độ làm, nên gõ người nhà một chút mới được.
Ngừng lại một chút, ông ta thoáng nhìn Hạ Tưởng vẻ tán thưởng, nhìn như không chút để ý nói:
- Chuyện này hôm qua tôi có nghe nói rồi.
Thấy đến giờ, liền thôi không nói nữa, Phạm Duệ Hằng sẽ không tiết lộ nữa, thân là kẻ bề trên, phải cần duy trì cảm nhận huyền bí khiến cho người ta kính nể.
Khâu Tự Phong nao nao, lặng lẽ hướng Hạ Tưởng gật gật đầu, ý là khen ngợi hắn kịp thời tỏ thái độ. Nếu không nói, Phạm Duệ Hằng cho dù ở mặt ngoài không nói gì, trong lòng cũng sẽ có chút ít ý tưởng.
Nghe bên ngoài có tiếng gõ cửa, Phạm Duệ Hằng uy nghiêm nói một tiếng mời vào, là thư ký Thạch Vĩ của ông ta. Thạch Vĩ trung tuổi, trắng nõn, mặt dài, mang một bộ kính gọng vào trên mắt, đối nhân xử thế rất lễ phép. Từ sau sự kiện Vũ Phái Dũng, mấy thư ký của lãnh đạo tỉnh Yến đều rất kiềm chế, đều trở nên rất biết tự ràng buộc.
Thạch Vĩ nhìn Hạ Tưởng và Khâu Tự Phong khẽ gật đầu, sau đó báo cáo với Phạm Duệ Hằng:
- Chủ tịch tỉnh Phạm, báo Thanh niên và báo Kinh Tế có bài viết về đồng chí Khâu Tự Phong và đồng chí Hạ Tưởng. Ngài muốn xem qua một chút không?
Phạm Duệ Hằng rất cao hứng:
- Muốn xem một chút. Tôi xem xem phóng viên sẽ tạo nên một chân dung quá trình đàm phán thần kỳ như thế nào.
Hạ Tưởng thấy Phạm Duệ Hằng chịu bỏ ra thời gian quý báu để tiếp mình và Khâu Tự Phong, trong lòng cũng rất cảm kích. Bình thường đã tới cấp độ như Phạm Duệ Hằng thì việc đàm phán thế này, từ trước tới nay luôn chỉ hỏi kết quả chứ không quan tâm quá trình. Ông ta không có thời gian và sức lực để quan tâm! Hôm nay chẳng những cẩn thận hỏi rất nhiều chi tiết, còn đặc biệt kiên nhẫn bàn bạc rất nhiều các khía cạnh trong kỹ thuật đàm phán. Có thể nói thể hiện cực kỳ kiên nhẫn và kiềm chế.
Ngay cả Khâu Tự Phong cũng âm thầm tán thưởng.
Phạm Duệ Hằng cầm báo từ tay Thạch Vĩ, đọc nhanh đại khái mất mười phút là xong. Sau khi xem xong, ông ta cầm tờ báo đưa cho Hạ Tưởng và Khâu Tự Phong nói:
- Nói vậy các cậu cũng chưa đọc bài viết này nhỉ. Nhìn một chút đi, tôi cảm thấy viết rất tốt, ý tứ biểu đạt khen ngợi rõ ràng, những gì không nên nói cũng biểu đạt một cách kín đáo. Các nhà báo này trình độ thật là không thấp.
Hạ Tưởng biết rằng trước khi bài viết được đăng, khẳng định đã phải đưa cho Tống Triêu Độ xem trước. Hắn chỉ xem qua loa một chút rồi trao đổi báo với Khâu Tự Phong. Cảm giác văn phong của hai phóng viên một người thì cẩn thận nghiêm túc, một người thì phóng khoáng, tuy nhiên bài viết rất tốt. Hạ Tưởng xem cảm thấy rất vừa lòng. Tác dụng của báo chí là rất lớn, có thể ngấm ngầm hại người, có thể chỉ chó mắng mèo, cũng có thể ca tụng công đức, cũng có thể giết người vô hình. Người ta thường nói bút viết như đao, quả nhiên không hề sai.
Hạ Tưởng và Khâu Tự Phong vừa đi khỏi văn phòng Phạm Duệ Hằng, liền lại nhận được thông báo, nói là bí thư Diệp muốn tiếp kiến bọn họ. Hai người nhìn nhau cười, không có cách nào. Lãnh đạo triệu tập, nhất định phải nghe lệnh. Nếu là người khác bí thư tỉnh uỷ tiếp kiến, còn không phải vui mừng tới cuồng lên sao.
Đương nhiên, Hạ Tưởng và Khâu Tự Phong từ sâu trong lòng cũng rất vui vẻ, ai cũng khát khao được coi trọng. Hạ Tưởng như thế, thân là Thái Tử đảng Khâu Tự Phong thì cũng vậy.
Ý Thôi Hướng chính là muốn mượn thế lực của Phó Tiên Phong, cần có Phó Tiên Phong đồng ý giúp mình nên nói:
- Hạ Tưởng và Tống Triêu Độ càng toả sáng, được sự ủng hộ càng nhiều, chúng ta càng bị động, lại càng khó động đến hắn. Hạ Tưởng là trợ lý của Tống Triêu Độ, đồng thời theo Tống Triêu Độ được thế, hắn cũng sẽ nước lên thuyền lên mà leo. Tống Triêu Độ hành động thận trọng, lại là uỷ viên thường vụ tỉnh uỷ. Muốn động tay vào thủ hạ bên mình hắn gần như là không có khả năng. Hắn lại không có vấn đề kinh tế cùng vấn đề tác phong, chỉ là trên công tác nghiệp vụ không có những sai lầm to lớn, thì không thể động đến hắn được. Nhưng Hạ Tưởng tuổi còn trẻ, hiện tại đúng là thăng quan tiến chức thuận lợi, khẳng định có thể tìm được lỗ hổng của hắn. Mặc kệ là vấn đề kinh tế hay là vấn đề tác phong, miễn là có thể đem bắt hắn thì Tống Triêu Độ sẽ mất đi một cánh tay.
Thôi Hương cũng biết, không thể lừa gạt Phó Tiên Phong về việc hắn có ý nhòm ngó ngôi báu Chủ tịch tỉnh, cũng không cần thiết phải giấu diếm. Hiện tại hắn và Phó gia thân cận, hắn có thể lên làm chủ tịch tỉnh, Phó gia cũng hợp tác hết sức mạnh mẽ. Đương nhiên giai đoạn hiện tại vẫn phải đánh động Phó Tiên Phong, khiến Phó Tiên Phong coi Hạ Tưởng là địch là bước đầu tiên then chốt. May mắn là Hạ Tưởng và Phó Tiên Phong còn có chút mâu thuẫn.
Phó Tiên Phong gật đầu nói:
- Hạ Tưởng quả thật đáng giận, nếu hắn đã cùng Phó gia đối nghịch, không xem Phó gia ra gì, như vậy tôi sẽ công khai dọn sạch cái chướng ngại này.
Lo nghĩ, một chút, y nói tiếp:
- Hạ Tưởng tuy rằng quan hệ mật thiết cùng không ít tập đoàn, dường như vẫn luôn tính toán dọn dẹp sạch sẽ, không có vấn đề gì về kinh tế. Chính người yêu hắn là Tào Thù Lê mở một công ty thiết kế, có thể theo hướng này mà bắt tay vào âm thầm điều tra không?
- Cũng có thể xem là một cách.
Thôi Hướng gật đầu tỏ vẻ khen ngợi.
– Chính sách quốc gia không cho phép người thân trực hệ cán bộ lãnh đạo tham dự vào kinh doanh, tuy nhiên cái quy định này cũng không phải quá chặt chẽ. Tỉnh Yến cũng thực ít có người đề cập. Hơn nữa việc này cũng có thể chỉ gây cho hắn chút phiền toái, nhưng muốn chuyển thành cái gì ảnh hưởng thì vẫn là chuyện nhỏ.
Mã Tiêu nói không nhiều, nhưng luôn có hiệu quả ngoài dự đoán của mọi người;
- Nếu Hạ Tưởng và Nghiêm Tiểu Thì có quan hệ mật thiết, có thể hay không đưa vào vấn đề quan hệ nam nữ?
- Không được, động tới Tiểu Thì sẽ là chọc tức Phạm Duệ Hằng. Chúng ta hiện đang muốn đạp Hạ Tưởng, làm suy yếu lực lượng của Tống Triêu Độ. Không thể lại liên luỵ tới Phạm Duệ Hằng, nếu không chẳng khác nào lại gặp một kẻ địch cực mạnh.
Phó Tiên Phong liên tục lắc đầu.
- Hạ Tưởng và mấy tên uỷ viên thường vụ tỉnh uỷ có quan hệ tốt, muốn động đến hắn cũng rất khó khăn. Tôi lo lắng sẽ mất nhiều hơn được.
Mã Tiêu không phải không có nỗi lo lắng.
- Việc đó không sợ, chúng ta cứ âm thầm mưu tính. Chờ khi có chứng cứ xác thực, sẽ công khai toàn bộ. Đến lúc đó Hạ Tưởng cũng không thể trở tay kịp. Tất cả những ủng hộ hắn đều sẽ phải câm miệng, sẽ tránh xa hắn, tạo ranh giới với hắn. Năm đó Cao Thành Tùng thân là Bí thư Tỉnh uỷ nhưng có chứng cứ rõ ràng thì cũng bị bắt, huống chi một tiểu nhân như Hạ Tưởng?
Thôi Hướng tự tin nói.
– Mấu chốt là làm sao không động thanh sắc mà lấy được chứng cứ, Hạ Tưởng cũng chưa từng để lộ ra vấn đề gì về tác phong sinh hoạt. Tuy nhiên lần trước hắn bị Cao Thành Tùng chèn ép hình như là vì tập đoàn Viễn Cảnh của Liên Nhược Hạm.
- Cái gì? Liên Nhược Hạm? Thật là Liên Nhược Hạm?
Phó Tiên Phong vốn đang ngồi yên ổn, vừa nghe đến tên Liên Nhược Hạm lập tức nhảy dựng lên.
– Liên Nhược Hạm là con gái Ngô gia, như thế nào lại có quan hệ với Hạ Tưởng chứ?
- Liên Nhược Hạm là người nhà Ngô gia?
Thôi Hướng cũng giật mình kinh hãi, hắn cũng không có hiểu biết nhiều lắm đối với tập đoàn Viễn Cảnh thực. Mặc dù lúc hắn là Bí Thư thành uỷ thì cũng là lúc Tập đoàn Viễn Cảnh vào thành phố Yến, nhưng vẫn là Trần Phong và Tập đoàn Viễn Cảnh giao thiệp. Hắn cũng không có chú ý gì đến. Liên Nhược Hạm cũng không phải họ Ngô. Mặc dù hắn cũng biết rằng Liên Nhược Hạm đến từ thủ đô, còn cùng Ngô gia Cao Tân Chu có quan hệ mật thiết, nhưng không có nghĩ là Liên Nhược Hạm và Ngô gia lại có liên quan..
- Thật hay giả?
Lời vừa nói khỏi miệng Thôi Hướng cũng không kìm nổi cười, hắn và Phó Tiên Phong hỏi nhau cùng một vấn đề, hơi buồn cười, liên nói:
- Hẳn không phải là giả, Công viên Rừng Rậm của Tập đoàn Viễn Cảnh là do chính Hạ Tưởng thiết kế. Hắn còn giúp Tập đoàn Viễn Cảnh bắt nhà máy thép và nhà máy dược nhường đất, đều là giúp hết sức lực. Khi Hạ Tưởng còn trong tổ cải tạo thôn nội đô đã cùng Tập đoàn Viễn Cảnh quan hệ chặt chẽ, bởi vậy có thể thấy hắn và Liên Nhược Hạm có quan hệ không bình thường.
- Thú vị đây!
Phó Tiên Phong mỉm cười như thể đã dự tính trước mọi việc.
– Tôi nghe nói Liên Nhược Hạm hiện tại ở Mỹ, chờ tôi hỏi thăm lại xem, giữa Hạ Tưởng và Liên Nhược Hạm rốt cuộc có vấn đề gì không. Nếu nói là có, tôi liền đem sự việc nói thẳng đến cụ Ngô gia. Ông cụ mà giận dữ, Hạ Tưởng cho dù là Phó chủ tịch tỉnh thì tiền đồ cũng sẽ bị huỷ diệt.
Mã Tiêu vẫn luôn ngưng trọng, rốt cục cũng tươi cười:
- Biện pháp này hay, mượn đao giết người chung quy vẫn tốt hơn nhiều so với việc mình động thủ. Nếu như cùng Hạ Tưởng trực tiếp tấn công, nói không chừng chúng ta sẽ là người bị tổn thất.
Thôi Hướng cũng cười:
- Tốt, có Tiên Phong ra mặt, mọi việc có thể dễ dàng hơn.
Phó Tiên Phong gật gật đầu, không nói gì, trong lòng lại nghĩ Hạ Tưởng và Ngô Tài Giang dường như cũng thân thiết. Không biết ông cụ Ngô gia đối với hắn có thái độ thế nào? Tuy nhiên đoán chừng Hạ Tưởng cũng chưa lọt vào mắt ông cụ. Gần đây nghe nói ông cụ rất ưu ái Liên Nhược Hạm, nếu Hạ Tưởng thật sự cùng Liên Nhược Hạm xảy ra vấn đề gì, ông cụ không giận tím mặt mới là lạ.
Hạ Tưởng đương nhiên không biết hắn lại bị Thôi Hướng chú tâm tính kế vào mình, mặc dù hắn cũng biết thành công càng lớn, chiến tích của Tống Triêu Độ lại càng xuất sắc, thì với Thôi Hướng sự đe doạ càng lớn. Nhưng không có biện pháp, chính trị không phải là trò chơi của mọi nhà, là chỗ để mình có thể chung sống hoà bình với đối phương. Không thể bởi vì có người mất hứng, có người âm thầm lén lút quấy rối mà sẽ không làm việc nữa.
Lúc cả nhóm người trở về thành phố Yến thì trời đã tối đen. Khâu Tự Phong nghỉ lại nhà khách Tỉnh uỷ, Tống Triêu Độ và Hạ Tưởng đều tự về nhà.
Sau khi về nhà, Hạ Tưởng đã bị Tào Thù Lê ôm cổ. Cô nước mắt rưng rưng nhìn Hạ Tưởng, vẻ mặt tội nghiệp, nói:
- Anh đi công tác lâu quá!
Ngẫm lại đúng là từ lúc kết hôn tới nay cũng chưa từng tách xa một thời gian dài như vậy. Hạ Tưởng cũng rất nhớ cô, hắn cố sức hôn một cái:
- Nhớ, đương nhiên là nhớ, một lúc nữa sẽ biết anh cũng nghĩ rất nhiều đến em không.
- Vì sao phải chờ một lúc nữa mới biết được? Hiện tại không thể nói cho em biết?
Cô khờ dại hỏi. Tuy nhiên Hạ Tưởng cảm thấy vẻ ngây thơ của cô tựa như luôn khiến người ta muốn phạm tội gian ác.
- Bởi vì nhớ chỉ là ngôn ngữ, cũng có thể nói đi nói lại. Anh không khéo léo trong diễn đạt, hay dùng hành động để biểu thị một chút cái nhớ nhung, được không?
- Tốt, tốt..
Không biết là cô bé có hiểu hay giả bộ, lấy tay chỉ ra bếp nói:
- Vậy anh giúp em làm cơm là được rồi.
Hạ Tưởng không bị cô cố ý đánh lạc hướng, hắn vừa cởi áo khoác vừa nói:
- Có cả sắc lại có cả cơm, lại thêm tiểu biệt thắng tân hôn (xa cách nhau còn thân thiết hơn cả tân hôn), em nói anh sẽ phải làm như thế nào? Đương nhiên là không có tâm tình ăn cơm, phải ăn em trước rồi mới nói gì thì nói.
Cô bé nước mắt chưa khô, lại mỉm cười:
- Em dù sao cũng tắm rửa rồi, nếu anh không tắm rửa sạch sẽ, không cho anh chạm vào em.
Nghe câu nói này Hạ Tưởng lại thấy muốn yêu, cởi bỏ nốt mấy lớp quần áo chạy ngay vào nhà tắm.
Một lúc sau, Hạ Tưởng mới cảm thấy thoả mãn, nằm trên giường nhìn lên trần nhà, để cô bé đang nằm trong lòng mình, nói:
- Lúc không có anh ở nhà, em có nghe lời hay không, có làm một cô gái ngoan không? Còn nữa, ở công ty có nhiều việc không?
- Anh không có nhà, em bình thường thì đi làm đến tan giờ. Có khi Lam Miệt cũng ở lại giúp em. Nếu như em một mình, thì sau khi ăn cơm xong nằm trên giường nhớ anh. So với anh thì em ngoan hơn, không làm chuyện xấu, cũng không nghĩ ngợi lung tung. Hơn nữa công việc của công ty lại rất nhiều, mỗi ngày đều có bao công việc vây quanh.
Cô bé tựa đầu trước ngực Hạ Tưởng, lật tay chỉ từng sự kiên, bỗng nhiên cô nhớ tới cái gì, lại vừa bồi thêm:
- Anh bảo em thay đại diện pháp nhân là Lam Miệt, em cũng làm rồi. Em hiện tại chỉ có chức vụ là nhà thiết kế, thế nào, có oai không?
- Vừa rồi mới gọi là oai phong.
Hạ Tưởng cười ha ha một trận.
– Còn lợi hại hơn so với tưởng tượng của anh.
- Cho anh nói, em không thèm quan tâm anh nữa.
Cô bé kết hôn cũng được một thời gian rồi nhưng khi nghe Hạ Tưởng nói vẫn cảm thấy xấu hổ đỏ mặt.
Ngày hôm sau vừa lên ban, Hạ Tưởng đến tổ lãnh đạo, vừa mới vào đến văn phòng, chào đón hắn là tiếng vỗ tay vang như sấm dậy. Thấy An Dật Hưng cầm đầu tổ lãnh đạo và toàn thể thành viên tụ tập một hàng, chào đón Hạ Tưởng. Nhất là Phương Cách ra sức vỗ tay, bàn tay cũng đỏ ửng mà không biết, trong mắt đều là sự hâm mộ và khâm phục.
Mấy người ở phòng Tổng hợp 2 Hạ Tưởng không quá thân, tuy là ánh mắt của mọi người có hoan nghênh, cũng có tí đố kị. Hạ Tưởng vẫn nhiệt tình bắt tay hướng về phía mọi người hỏi thăm, cảm ơn thịnh tình. Bành Mộng Phàm tiến về phía trước, là người đầu tiên cầm tay Hạ Tưởng xúc động nói:
- Trưởng phòng Hạ, thật là tốt, làm cho tổ lãnh đạo chúng ta toả sáng. Tôi rất khâm phục anh.
Gã ngừng lại rồi nói tiếp:
- Tôi thật sự đến thành phố Đan Thành rồi đi, chỉ nhìn một chút. Rút ra kết luận: Chỉ là trên giấy, muốn thực hiện thì chính mình vẫn chưa làm được, lúc này chân thành cảm ơn anh.
Hạ Tưởng đặc biệt vừa lòng với thái độ của Bành Mộng Phàm. Hắn biết rõ Bành Mộng Phàm sẽ không làm bộ. Y cúi đầu trước mình đã chứng minh y thực sự phục mình, bởi vậy Hạ Tưởng cũng nắm chặt tay y, nói:
- Trưởng phòng Chương thật khách khí, nếu mọi người đã đến tổ lãnh đạo này thì đều là chung một mục tiêu. Về sau cùng nhau cố gắng, cùng nhau tiến bộ.
Nghi thức chào mừng ngắn ngủi trôi qua, Hạ Tưởng vẫn chưa kịp cùng mọi người nói mấy câu liền nhận được thông báo chủ tịch tỉnh Phạm muốn gặp hắn.
Hắn và Khâu Tự Phong cùng đi vào văn phòng Phạm Duệ Hằng. Phạm Duệ Hằng đứng dậy đón chào, tươi cười nói:
- Đến rồi, hai vị công thần mau ngồi đi, đầu tiên tôi đại diện Tỉnh uỷ và uỷ ban nhân dân tỉnh cảm tạ các cậu đã đạt được thành tích to lớn.
Hạ Tưởng và Khâu Tự Phong không thể không khách khí và khiêm tốn một phen, hàn huyên xong hai người chia nhau ngồi xuống hai phía. Phạm Duệ Hằng hứng thú hỏi về quá trình đàm phán, Hạ Tưởng và Khâu Tự Phong liền mỗi người một chữ kể cho chủ tịch Phạm nghe.
Sau khi Phạm Duệ Hằng biết được Hạ Tưởng thành công trong việc kéo vốn đầu tư, cũng là hết sức vui mừng, đồng thời rất phấn khởi, sự yêu thích Hạ Tưởng đã tăng lên mức cao nhất từ trước tới giờ.
Bởi vì Phạm Tranh và Tề Á Nam hợp tác rất thuận lợi, hoàn toàn hợp tác suôn sẻ làm cho người ta không thấy có bất cứ vấn đề gì. Nghe Phạm Tranh thuật lại việc Hạ Tưởng sắp đặt hắn và Tề Á Nam gặp gỡ, Phạm Duệ Hằng đã rất khen ngợi không dứt về thủ đoạn cao siêu của Hạ Tưởng, cũng bảo Phạm Tranh sau này cố gắng học tập Hạ Tưởng.
Phạm Duệ Hằng cũng không do dự, cùng Cốc Nho liên lạc, trịnh trọng mà đề cử Hạ Tưởng. Cốc Nho nghe tình hình của Hạ Tưởng thì không hẳn hứng thú nhưng lại nể thể diện Phạm Duệ Hằng đành miễn cưỡng đáp ứng. Phạm Duệ Hằng cũng nghe ra Cốc Nho khó xử, chần chừ một chút liền ém việc này xuống, tạm thời không nhắc tới.
Tin tức Hạ Tưởng thành công trong việc kéo Kodak bỏ vốn đầu tư một tỷ rưỡi đô la Mỹ tới tỉnh Yến, ý nghĩ đầu tiên trong đầu Phạm Duệ Hằng không ngờ là, ngai vàng chủ tịch tỉnh của mình an toàn rồi!
Liền theo ông lại nghĩ đến, ngai vàng chủ tịch tỉnh ngồi yên mới chỉ là bước đầu tiên, lên vị trí bí thư ngồi mới là mục tiêu cuối cùng của mình. Hiện tại mới thí điểm ở hai thành phố, tổ lãnh đạo đã giành được những thành tích đáng mừng. Chờ nhóm thành phố thứ hai nhóm thứ ba làm thí điểm, thậm chí hướng toàn bộ tỉnh mở rộng, sẽ càng đạt được nhiều thành tích. Làm chủ tịch tỉnh, năng lực của ông ta sẽ được các cấp lãnh đạo tán thưởng.
Phạm Duệ Hằng liền hạ quyết tâm, phải ủng hộ tổ lãnh đạo toàn lực công tác, cần người cho người, cần tiền cấp tiền, muốn chính sách phải có chính sách, chỉ cần tổ lãnh đạo có tâm, làm tốt chỉ đạo thì…
Cho nên ông ta liền sớm sắp đặt tất thảy, thông báo thư ký, một khi Hạ Tưởng trở về thì trước tiên là hẹn gặp hắn, thể hiện sự xem trọng đối với công tác của tổ lãnh đạo, cũng để Hạ Tưởng cảm nhận được ông ta rất quan tâm tới hắn với tư cách cá nhân.
Phạm Duệ Hằng nghe Hạ Tưởng cùng Khâu Tự Phong nói chuyện xong, cười:
- Cũng là cậu Hạ Tưởng dám bạo dạn hành động mạo hiểm. Nghĩ ra thế đúng là lạt mềm buộc chặt, thay cán bộ khác, cũng không có thể can đảm như vậy.
Hạ Tưởng vội khiêm tốn nói:
- Tôi kỳ thực cũng là bị bất đắc dĩ thôi. Người Mỹ quá ngạo mạn, không lượng sức. Bọn họ chung quy cảm thấy đầu tư như là cứu tế cho chúng ta. Kỳ thực trong ngôn ngữ thương trường, bọn họ cho rằng có lợi mới đầu tư. Lại không nghĩ là người Mỹ lại bắt nạt kẻ yếu, cuối cùng không phụ với phó thác của uỷ ban nhân dân tỉnh. Có Phó Thị trưởng Khâu và Phó tổng Thường hỗ trợ, tôi có thể nhân cơ hội ép sát từng bước, coi như chuyến đi này không tệ.
Phạm Duệ Hằng cảm thấy vô cùng vừa lòng với việc Hạ Tưởng luôn luôn không quên đề cập đến tỉnh uỷ và uỷ ban nhân dân tỉnh và Tống Triêu Độ. Ở trong quan trường ý nghĩ luôn phải tỉnh táo, có công lao cũng không thể tự kiêu ngạo, nếu không rất dễ bị đày vào lãnh cung. Còn phải cho Phạm Tranh theo Hạ Tưởng để học hỏi rất nhiều vấn đề. Hơn quan hệ giữa ông ta và Hạ Tưởng cũng đã có bước đột phá mới, trở nên thân thiết hơn, ông ta càng thoải mái tâm tình, càng cảm thấy rất dễ chịu.
- Chờ khi cùng Kodak chính thức ký kết hợp đồng, đến lúc đó tôi phải đích thân tới hiện trường, cảm nhận một chút bầu không khí mới được.
Phạm Duệ Hằng nói. Muốn tham dự lễ ký kết, cũng như là cho tổ lãnh đạo cùng thành phố Bảo sự ủng hộ to lớn. Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL
– Thế nào, có hoan nghênh không?
Hạ Tưởng và Khâu Tự Phong nhìn nhau, cũng nhìn về phía Phạm Duệ Hằng tỏ vẻ hoan nghênh và cảm tạ.
Hạ Tưởng thoáng một cái, cân nhắc cẩn thận, vẫn muốn nói ra việc Tống Triêu Độ ở Bắc Kinh đã an bài hắn và Khâu Tự Phong chấp nhận phỏng vấn. Hạ Tưởng cũng không phải là cố ý nịnh hót Phạm Duệ Hằng, mà là tin rằng với sự thong minh của ông ta, hoàn toàn có thể đoán ra nội tình bên trong và ảnh hưởng của Tống Triêu Độ ở trong đó. Ý của Hạ Tưởng là đúng, Tống Triêu Độ hiện tại hẳn là đã đến rất gần Phạm Duệ Hằng, hợp tác củng cố khối đồng minh.
Hạ Tưởng mơ hồ lo lắng chính là Mã Vạn Chính thái độ rất mờ ám. Hẳn là cần phải tìm cơ hội cùng Phó Chủ tịch tỉnh Mã nói chuyện. Theo khía cạnh hiểu biết về chủ tịch tỉnh Mã mà nói, Mã Vạn Chính khẳng định cũng muốn tiếp nhận chức vụ chủ tịch tỉnh, ông ta và Tống Triêu Độ cũng là đối thủ cạnh tranh. Tống Triêu Độ càng toả hào quang, Hạ Tưởng càng muốn biết chính xác ý nghĩ của Mã Vạn Chính, tránh cho nảy sinh các mâu thuẫn.
Phạm Duệ Hằng nghe Hạ Tưởng báo cáo xong, gật đầu cười:
- Tôi ủng hộ việc Triêu Độ làm, nên gõ người nhà một chút mới được.
Ngừng lại một chút, ông ta thoáng nhìn Hạ Tưởng vẻ tán thưởng, nhìn như không chút để ý nói:
- Chuyện này hôm qua tôi có nghe nói rồi.
Thấy đến giờ, liền thôi không nói nữa, Phạm Duệ Hằng sẽ không tiết lộ nữa, thân là kẻ bề trên, phải cần duy trì cảm nhận huyền bí khiến cho người ta kính nể.
Khâu Tự Phong nao nao, lặng lẽ hướng Hạ Tưởng gật gật đầu, ý là khen ngợi hắn kịp thời tỏ thái độ. Nếu không nói, Phạm Duệ Hằng cho dù ở mặt ngoài không nói gì, trong lòng cũng sẽ có chút ít ý tưởng.
Nghe bên ngoài có tiếng gõ cửa, Phạm Duệ Hằng uy nghiêm nói một tiếng mời vào, là thư ký Thạch Vĩ của ông ta. Thạch Vĩ trung tuổi, trắng nõn, mặt dài, mang một bộ kính gọng vào trên mắt, đối nhân xử thế rất lễ phép. Từ sau sự kiện Vũ Phái Dũng, mấy thư ký của lãnh đạo tỉnh Yến đều rất kiềm chế, đều trở nên rất biết tự ràng buộc.
Thạch Vĩ nhìn Hạ Tưởng và Khâu Tự Phong khẽ gật đầu, sau đó báo cáo với Phạm Duệ Hằng:
- Chủ tịch tỉnh Phạm, báo Thanh niên và báo Kinh Tế có bài viết về đồng chí Khâu Tự Phong và đồng chí Hạ Tưởng. Ngài muốn xem qua một chút không?
Phạm Duệ Hằng rất cao hứng:
- Muốn xem một chút. Tôi xem xem phóng viên sẽ tạo nên một chân dung quá trình đàm phán thần kỳ như thế nào.
Hạ Tưởng thấy Phạm Duệ Hằng chịu bỏ ra thời gian quý báu để tiếp mình và Khâu Tự Phong, trong lòng cũng rất cảm kích. Bình thường đã tới cấp độ như Phạm Duệ Hằng thì việc đàm phán thế này, từ trước tới nay luôn chỉ hỏi kết quả chứ không quan tâm quá trình. Ông ta không có thời gian và sức lực để quan tâm! Hôm nay chẳng những cẩn thận hỏi rất nhiều chi tiết, còn đặc biệt kiên nhẫn bàn bạc rất nhiều các khía cạnh trong kỹ thuật đàm phán. Có thể nói thể hiện cực kỳ kiên nhẫn và kiềm chế.
Ngay cả Khâu Tự Phong cũng âm thầm tán thưởng.
Phạm Duệ Hằng cầm báo từ tay Thạch Vĩ, đọc nhanh đại khái mất mười phút là xong. Sau khi xem xong, ông ta cầm tờ báo đưa cho Hạ Tưởng và Khâu Tự Phong nói:
- Nói vậy các cậu cũng chưa đọc bài viết này nhỉ. Nhìn một chút đi, tôi cảm thấy viết rất tốt, ý tứ biểu đạt khen ngợi rõ ràng, những gì không nên nói cũng biểu đạt một cách kín đáo. Các nhà báo này trình độ thật là không thấp.
Hạ Tưởng biết rằng trước khi bài viết được đăng, khẳng định đã phải đưa cho Tống Triêu Độ xem trước. Hắn chỉ xem qua loa một chút rồi trao đổi báo với Khâu Tự Phong. Cảm giác văn phong của hai phóng viên một người thì cẩn thận nghiêm túc, một người thì phóng khoáng, tuy nhiên bài viết rất tốt. Hạ Tưởng xem cảm thấy rất vừa lòng. Tác dụng của báo chí là rất lớn, có thể ngấm ngầm hại người, có thể chỉ chó mắng mèo, cũng có thể ca tụng công đức, cũng có thể giết người vô hình. Người ta thường nói bút viết như đao, quả nhiên không hề sai.
Hạ Tưởng và Khâu Tự Phong vừa đi khỏi văn phòng Phạm Duệ Hằng, liền lại nhận được thông báo, nói là bí thư Diệp muốn tiếp kiến bọn họ. Hai người nhìn nhau cười, không có cách nào. Lãnh đạo triệu tập, nhất định phải nghe lệnh. Nếu là người khác bí thư tỉnh uỷ tiếp kiến, còn không phải vui mừng tới cuồng lên sao.
Đương nhiên, Hạ Tưởng và Khâu Tự Phong từ sâu trong lòng cũng rất vui vẻ, ai cũng khát khao được coi trọng. Hạ Tưởng như thế, thân là Thái Tử đảng Khâu Tự Phong thì cũng vậy.