Vì thế, về sau khi mọi người muốn mời Tiếu Giai đi ăn cơm thì đều tổ chức vào ban ngày, lúc này thì tất nhiên Tiếu Giai sẽ đến cùng tham dự. Sự xinh đẹp như hoa, tính tình dịu dàng, dáng vẻ rạng rỡ đáng yêu của Tiếu Giai làm cho mọi người không ngớt lời ngưỡng mộ. Tất nhiên không phải do các nhà đầu tư trong lĩnh vực bất động sản chưa nhìn qua con gái đẹp, chỉ có điều trên người Tiếu Giai tập trung quá nhiều bí mật, vì thế nên quần hào quang trên người cô lại càng tỏa sáng hơn bao giờ hết.
Vừa xinh đẹp, gợi cảm, lại vừa thần bí khó lường, đây là dạng phụ nữ có lực gây sát thương mạnh nhất cho cánh đàn ông. Huống chi Tiếu Giai có những nguyên tắc của riêng mình, chưa bao giờ vì bất cứ lý do gì mà cô vi phạm các nguyên tắc này cả, vì thế làm cho người ta ngưỡng mộ khí chất của cô. Cái mà người ta không sở hữu được thì đó là cái đẹp nhất, vì vậy tiếng tăm của Tiếu Giai từ từ nổi lên trong giới bất động sản, lúc này mọi người còn cảm thấy mời được cô đi ăn cơm được một bữa thì đã hãnh diện lắm rồi, từ đó cô có thêm danh tự: Tiếu mỹ nhân.
Lúc này Tiếu mỹ nhân như hoa như ngọc trong mắt người ngoài đang nằm trong lồng ngực Hạ Tưởng, vẻ mặt rất hạnh phúc, đang khe khẽ hát.
Biết được Hạ Tưởng đang theo học lớp nghiên cứu sinh về kinh tế, về sau sẽ thường xuyên đi đến Bắc Kinh, vì thế nên trong lòng Tiếu Giai tràn đầy vui sướng. Cô và Hạ Tưởng ở chung thì ít mà xa cách thì nhiều, ngoài miệng thì cô không nói ra nhưng trong lòng tất nhiên là muốn có thật nhiều thời gian ở chung cùng Hạ Tưởng. Tuy rằng lúc này tổng tài sản của Tiếu Giai đã vượt qua trăm triệu tệ, cũng quen biết rất nhiều đàn ông, trong đó có rất nhiều người đẹp trai, ưu tú, thành đạt, cũng có rất nhiều người rất hào hoa, nhiều người còn có chức quan lớn hơn nhiều so với Hạ Tưởng đã từng ngỏ lời yêu với cô, nhưng tất cả đều bị cô một mực từ chối.
Tất cả đàn ông trên thế giới này đối với cô thì không ai sánh bằng Hạ Tưởng, mặc dù Hạ Tưởng còn không thể cho cô một cuộc hôn nhân.
Bởi vì trong mắt Tiếu Giai, mặc dù Hạ Tưởng ít khi có thời gian gần gũi với cô, độ quan tâm so với tưởng tượng của cô cũng ít hơn rất nhiều, nhưng Hạ Tưởng vẫn mãi là Hạ Tưởng, vẫn là người mà từ khi cô quen tới giờ, không có sự khác biệt nào cả. Mặc kệ hiện tại trong ánh mắt của nhiều lãnh đạo Tỉnh ủy thì hắn rất được sự coi trọng, bất kể là hắn là nhân vật phong vân đến thế nào trong tổ lãnh đạo, cũng không đếm xỉa gì đến việc hắn đã kết hôn, thậm chí Liên Nhược Hạm đã vì hắn mà sinh một đứa con thì Hạ Tưởng vẫn là người như cũ, vẫn thản nhiên, vẫn con mắt trong suốt như lúc trước, vẫn tình cảm trước sau như một đối với cô, giống như cái hôm trời mưa lúc trước, như lúc ý loạn tình mê vào buổi đêm ngày nào.
Để cho Tiếu Giai cảm thấy Hạ Tưởng khác biệt với những người đàn ông khác chính là lúc Hạ Tưởng và cô cùng ở chung với nhau thì cô có cảm giác tất cả mọi việc đều bình thản như thuận theo tự nhiên vậy, giống như nước chảy thành sông. Hạ Tưởng giúp cô cũng được, đem mấy chục vạn tệ đặt ở trong tay cô cũng vậy, chưa từng đề cập yêu cầu gì đối với cô, ánh mắt của hắn nhìn cô cũng không có dục vọng làm cho người ta phải chán ghét. Không giống như những người đàn ông khác, khi nhìn cô, tất cả đều có ánh mắt mê đắm đầy tình dục và sự tham lam, giống như cô trở thành con mồi xinh đẹp trong mắt họ. Tất cả những người đàn ông mà cô đã tiếp cận, tất cả đều mang một mục đích giống nhau, tìm cách săn đuổi cô.
Chỉ có Hạ Tưởng là không có điều này, mặc dù hắn cũng có dục vọng, cũng thể hiện ra, nhưng trong mắt hắn không toát ra điều này. Chưa nói tới việc hắn chưa từng có yêu cầu gì quá phận đối với cô, hắn chỉ một mực tìm cách giúp cô, không chịu sự đền đáp gì. Chính điều này khiến cho trong lòng Tiếu Giai cảm thấy mắc một lỗi nào đó, vì vậy tính tình mạnh mẽ thường ngày của cô biến đi đâu mất, ở trước mặt Hạ Tưởng thì cô trở nên ngoan ngoãn, nhu thuận, giống như một con cừu non vậy.
- Anh nói xem, vì sao anh đối xử với em tốt như vậy? Nếu anh chỉ muốn chiếm đoạt cơ thể của em thì trong mấy năm vừa qua chúng ta cũng đã ở cùng nhau rồi, anh cũng có thể đã chán ghét em rồi. Nhưng anh chưa từng đưa ra yêu cầu gì với em cả, thậm chí tiền em có cũng là của anh. Làm sao em đánh giá được con người anh đây?
Tiếu Giai có vẻ hơi mệt mỏi, nằm ở trên đùi Hạ Tưởng, thái độ có vẻ lười nhác, vẻ mặt đầy vẻ lãng mạn.
Hạ Tưởng giơ tay bóp lấy cái mũi cô.
- Sao lại nghĩ ngợi linh tinh gì thế? Giữa người với người thì để ý nhất chính là duyên phận, cái thứ hai là tình cảm. Lúc chúng ta gặp nhau, lúc đó cả hai người đều là tay trắng, lúc ấy có thể nói là không có gì để mà cho nhau được, chỉ có thể dành cho nhau đơn thuần một tình cảm tốt. Vô tình chúng ta đi tới ngày hôm nay, em vẫn luôn chờ đợi anh, vì cái gì mà anh còn có thể có yêu cầu gì thêm nữa với em? Chỉ hy vọng em kiếm được một số tiền càng nhiều càng tốt, để đảm bảo cho cuộc sống sau này mà thôi.
Hắn nói xong lại mỉm cười:
- Nếu em muốn gả cho người nào thì cũng có thể nói rõ cho anh biết, anh sẽ không ngăn trở em. Anh cũng không thể làm chậm trễ cả đời em được, đúng không?
Tiếu Giai nheo mũi lại, lúc này trên khuôn mặt tính cách mạnh mẽ của cô thể hiện ra, phối hợp với các đường cong thân hình tuyệt hảo, cặp môi đỏ mọng nóng bỏng làm toát lên một phong tư hết sức mê người.
Đột nhiên Tiếu Giai ngồi dậy, cũng không đếm xỉa gì đến việc trên người cô không còn chút quần áo nào. Cảnh xuân lộ ra toàn bộ, hai mắt cô trợn lên nhìn Hạ Tưởng.
- Nói như vậy là anh bắt đầu chán ghét em, muốn đá em đi phải không? Nếu vậy em cũng không quấn anh nữa, cũng không dựa vào anh nữa. Chỉ cần anh nói một câu thì em sẽ đem hai phần ba toàn bộ gia sản chia cho anh.
Hai tay cô chống vào eo, vẻ mặt đầy khí thế nói:
- Anh nói đi? Em đang đợi anh trả lời.
Con gái chống nạnh thường hoặc là giận dữ, hoặc là nghịch ngợm. Tiếu Giai khi chống nạnh cũng tràn đầy sức hấp dẫn, bởi vì người cô đang trần truồng, hai tay chống nạnh lại nói với Hạ Tưởng với giọng đầy vẻ thị uy. Cảnh tượng cô lúc này không giống vẻ thục nữ chút nào.
Hai vú ngạo nghễ, mê hoặc người khác đang run rẩy, vòng eo tròn nhỏ gọn, cái mông nở nang, tròn trịa, người cô giống như một đường núi lồi lõm mà phong cảnh đều thấp thoáng hiện ở hai bên con đường…
Hạ Tưởng bất đắc dĩ thầm oán giận:
- Anh là đàn ông, lại đang ở độ tuổi tràn đầy tinh lực, đang không mặc quần áo. Em bày ra tư thế này chẳng khác gì dê đưa mồi đến tận miệng cọp.
Hạ Tưởng đang muốn ăn tươi nuốt sống Tiếu Giai thì Tiếu Giai dùng hai tay chống ở ngực hắn, không cho hắn thực hiện ý đồ đen tối.
- Anh còn chưa trả lời câu hỏi của em. Trước khi em chưa có câu trả lời thì em sẽ không cho anh làm gì cả.
- Không phải lúc vừa rồi vừa mới làm gì sao, bây giờ lại cấm, là đạo lý gì vậy?
- Vừa rồi là vừa rồi, bây giờ là bây giờ, đây là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.
- Không phải các cô gái sau khi bị đột phá lần đầu tiên thì các lần sau sẽ dễ dàng hơn sao? Em có nhớ lúc lần đầu tiên không?
Hạ Tưởng tiếp tục đùa Tiếu Giai.
Dường như Tiếu Giai đúng thực đang giận dỗi, cặp mắt long lanh như muốn rơi nước mắt ra, cô cố gắng kìm chế không để chảy ra ngoài.
- Đừng tưởng là không có ai thích em cả. Hiện tại đang rất nhiều người tìm cách tán tỉnh em, ở bên ngoài người ta nói em là Tiếu mỹ nhân, là bông hoa xinh đẹp nhất Bắc Kinh. Anh không cần nhưng có rất nhiều người vì tranh đoạt em mà vỡ đầu chảy máu đấy.
- Anh không cần hai phần ba tài sản, anh muốn cả ba phần.
Hạ Tưởng thừa dịp Tiếu Giai sơ ý, liền thừa cơ ôm cô vào lòng.
- Mỹ nhân vào lồng ngực thì tài sản lập tức ở trong tay. Nếu không cần, chẳng lẽ anh là con cún ngốc nghếch à?
- Đúng thật khó nghe, tuy nhiên anh đúng thực là con cún ngốc nghếch nhất.
Tiếu Giai mỉm cười, tiếp đó khiêu khích Hạ Tưởng.
- Còn muốn nữa à? Anh còn sức không? Nếu không còn nữa thì cho phép anh nghỉ ngơi tạm một khoảng thời gian đã.
Hạ Tưởng nổi giận:
- Dám coi thường anh? Cho em nếm thử chút lợi hại.
Ngoài cửa sổ, gió mùa hè khẽ thổi làm rung động cành lá xào xạc. Bên trong phòng, tiếng rên rỉ, thở dốc, cảnh xuân tràn ngập cả căn phòng.
Tiếu Giai cũng không hiểu tại sao dụng ý của Hạ Tưởng vẫn chỉ để cô chuyên kinh doanh mảng sàn giao dịch bất động sản. Lúc này cô có chút mệt mỏi, nằm ở trên giường không nhúc nhích, nhưng không kìm chế được nghi vấn trong lòng, liền hỏi Hạ Tưởng:
- Em bây giờ trong tay đã có nguồn tài chính hơn trăm triệu tệ, cũng không cần chỉ duy trì mỗi mảng kinh doanh này nữa. Nhưng vì sao không cho em đi đầu tư công trình hoặc vào các lĩnh vực khác. Bây giờ anh ở trong tổ lãnh đạo, bất kể là thành phố Đan Thành hay thành phố Bảo cũng đều có một số công ty đáng giá để đầu tư, em tới đó đầu tư không phải là đã góp phần giúp đỡ anh sao?
- Bây giờ thì tài chính của em quá ít, chờ lúc nào em có khoảng một tỷ tệ trở lên thì mới được. Cứ tin ở anh, lúc đó sẽ có chỗ công dụng của nó. Chẳng những có thể để cho em kiếm một khoản tiền rất lớn, nói không chừng còn có thể trong nháy mắt đổi đời, biến em trở thành người khác. Không những thế còn còn làm cho em cực kỳ tự hào, bởi vì em đã làm một việc vừa ích nước vừa có lợi cho nhân dân.
Hiện tại những gì Tiếu Giai cần làm là cố gắng nắm giữ được một sự chi phối số lượng tài nguyên đất thật lớn, bên cạnh đó cùng lúc kiếm thêm tiền. Nếu các sàn giao dịch bất động sản của cô có thể trải rộng khắp Bắc Kinh, trong tay có thể nắm lượng phân phối hơn phân nửa số phòng giao dịch của mười nhà đầu tư lớn nhất Bắc Kinh thì lúc đó cô đã trở thành một nhân vật có thể hô mưa gọi gió trong lĩnh vực bất động sản tại Bắc Kinh này. Mà có lẽ một khoảng thời gian không lâu sau sẽ có một sự kiện lớn xảy ra, lúc đó sẽ có một cuộc chiến định càn khôn.
Cho dù quỹ tích của lịch sử có chệch khỏi quỹ đạo, không phát sinh ra sự tình mà Hạ Tưởng đang chờ mong thì với nguồn tài chính mà Tiếu Giai có được cũng có thể thong dong đầu tư trong một số lĩnh vực mới, như vậy cũng phát huy công dụng. Nhưng Hạ Tưởng chờ mong nhất chính là sẽ có một lần biến động về tài chính, đây là một thời cơ rất tốt cho một vụ đầu cơ.
Chẳng qua, có một số việc cũng không thể nói rõ với Tiếu Giai được.
Sàn giao dịch Bất động sản có ưu đãi lớn nhất chính là việc ít bị chiếm dụng tài chính, vào thời điểm cần thiết, trong khoảng thời gian ngắn có thể tập trung được một nguồn tài chính lớn, đây cũng chính là mục đích lớn nhất mà Hạ Tưởng đang muốn Tiếu Giai thực hiện.
- Mục tiêu này hơi lớn, khó khăn cũng nhiều, tuy nhiên em sẽ cố gắng.
Vừa nghe thấy mục tiêu Hạ Tưởng đề ra cho cô, hai mắt Tiếu Giai như tỏa ra ánh sáng. Bản tính của cô trời sinh là đã tham tiền, chỉ cần có tiền là cô sẵn sàng dốc sức. Chỉ cần Hạ Tưởng vì cô đặt ra mục tiêu phương hướng thì cô sẽ liều lĩnh xông lên phía trước.
- Anh có tính toán gì thì kệ, em sẽ nghe theo lời anh. Bất kể cái gì gọi là tốt nước lợi dân miễn là việc anh cần thì em sẽ thực hiện cho bằng được.
Hạ Tưởng vòng hai tay ôm lấy Tiếu Giai, dựa đầu lên bụng của cô, cảm nhận được sự mềm mại kinh người và làn da trơn bóng mịn màng của cô. Hắn nói:
- Chỉ có ở bên cạnh em thì anh mới có thể thả lỏng cơ thể để bình tĩnh nghĩ xem anh muốn cái gì, muốn làm cái gì? Anh cũng không cần phải rào đón, chỉ cần thổ lộ trực tiếp với em là được. Cũng chỉ có ở bên cạnh em, anh mới có cảm giác rằng đúng là anh cũng có những lúc mỏi mệt.
Một câu nói khiến trái tim của Tiếu Giai thiếu chút nữa chảy tan ra, cô trìu mến nhẹ nhàng ôm lấy đầu Hạ Tưởng, dịu dàng nói:
- Đúng vậy, đến đây với em. Anh cứ coi đây là nơi trú ẩn cuối cùng của mình. Cho dù toàn bộ thế giới có từ bỏ anh đi nữa thì anh vẫn còn có em, em vĩnh viễn không rời khỏi anh. Ai bảo em là chị của anh, đúng không?
Hạ Tưởng khẽ "à" lên một tiếng, bỗng nhiên hắn ý thức được một vấn đề, đúng là dục vọng của mình khi trước mặt Tiếu Giai thì gần như quá thả lỏng, ngoại trừ sự luyến ái ra thì còn có sự ỷ lại. Chẳng lẽ nói vậy là mình có bản tính thích "chị"?
Còn chưa kịp suy tư vấn đề này thì hắn đã nhẹ nhàng tiến vào trong giấc mộng đẹp.
Ngày hôm sau, ngay sáng sớm Hạ Tưởng đã đi tới Viện Khoa học xã hội, đi vào phòng của Cốc Nho. Khi vào trong phòng, Hạ Tưởng sợ đến ngây người. Cốc Nho cùng một người nhìn nhau cười, người này chính là Dịch Hướng Sư.
Hạ Tưởng chưa từng gặp qua Dịch Hướng Sư lần nào, nhưng ở trên TV thì đã rất nhiều lần thấy qua. Vì thế, hắn liếc mắt một cái là biết ngay người ngồi đó là ai. Dịch Hướng Sư so với trên TV thì hơi gầy một chút, trạng thái tinh thần rất tốt, nhất là khi ông ta và Cốc Nho nhìn nhau cười thì toát ra ánh mắt đầy thâm ý. Điều này bất chợt làm trong lòng Hạ Tưởng nảy sinh ra năm chữ: Không có chuyện tốt rồi.
Quả nhiên không thoát khỏi dự đoán của Hạ Tưởng, Dịch Hướng Sư chủ động giơ tay ra rồi nói:
- Hạ Tưởng, tôi là Dịch Hướng Sư. Nghe danh cậu nhưng chưa bao giờ được gặp mặt. Đối với đại danh của cậu thì tôi sớm đã nghe qua, cũng tự mình mời cậu đi tới Bộ Ngoại thương để tọa đàm, không nghĩ là cậu cũng không cho tôi được mặt mũi. Thật may Cốc lão cũng là bằng hữu cũ của tôi, vừa rồi Cốc lão đã đồng ý với tôi, cậu xem còn có chuyện gì để nói?
Hạ Tưởng vội vàng hai tay nắm lấy bàn tay của Dịch Hướng Sư, không khỏi nở nụ cười bất đắc dĩ:
- Bộ trưởng Dịch, ngài khỏe không ạ? Rất may mắn được gặp ngài! Không phải là tôi không để cho ngài mặt mũi mà do xuất thân của tôi không phải là người thuộc chuyên ngành kinh tế. Ngài bảo tôi tới tọa đàm với nhóm chuyên gia thì chẳng khác nào bảo tôi tới múa rìu trước cửa của Lỗ Ban (múa rìu qua mắt thợ) hay sao?
Hắn lại liếc mắt nhìn Cốc Nho một cái, thấy vẻ mặt bình thản của Cốc Nho thì trong lòng biết rằng có lẽ Cốc Nho đã đáp ứng điều này với Dịch Hướng Sư rồi. Hắn đành kiên trì nói:
- Nếu không để tôi báo cáo với ngài một chút về quá trình đàm phán ngay tại đây vậy.
Dịch Hướng Sư khoát tay.
- Không cần, tôi đã sắp xếp cả rồi, bây giờ sẽ lên đường đi tới Bộ Ngoại thương luôn. Hôm nay, ngoài một số các chuyên gia học giả ra thì cũng còn một số các giáo sư của các trường đại học, tất cả đã tụ tập rồi, mọi người đều muốn nghe cậu thuật lại câu chuyện hay này. Nếu cậu không đi, Cốc lão sẽ rất mất mặt, mà tôi khi ở trước mặt bọn họ đã nói như đinh đóng cột là sẽ mời được cậu đến. Cậu mà không đến thì sẽ làm cho Cốc lão và tôi bị người ta chê cười, có đúng không vậy?
Hạ Tưởng liền phát hiện ra thủ đoạn của Dịch Hướng Sư quả thật là tài trí hơn người, đúng là vị quan đầy từng trải. Thái độ của ông ta đúng là hạ thấp không ai so sánh được, Diệp Thạch Sinh so với ông ta đúng thực là kém hơn không ít, ít nhất là việc dồn ép người đi vào trong khuôn khổ của mình. Dịch Hướng Sư là người mà Hạ Tưởng gặp qua có thủ đoạn cao nhất.
Hạ Tưởng lập tức cung kính đáp:
- Cung kính không bằng tuân mệnh. Tuy nhiên, tôi có một yêu cầu nho nhỏ đó là mời Cốc lão cùng đi để giúp tôi. Bộ trưởng Dịch, ngài nhất định phải đồng ý với tôi, nếu không tôi rất luống cuống.
Dịch Hướng Sư cười ha hả:
- Cốc lão, thế nào? Ngài nói đi?
Cốc Nho mỉm cười:
- Luận về mưu lược thì tôi không so sánh được với các chính trị gia như ngài, nhưng nếu ngài đã thắng thì tôi cũng phải đi theo Hạ Tưởng một lần vậy. Bạn đang đọc truyện tại - www.Truyện FULL
Hạ Tưởng lúc này xem ra minh bạch, với tính tình của Cốc Nho nếu mà Dịch Hướng Sư đề xuất lời mời ông ta đi tới Bộ Ngoại thương thì chắc chắn ông ta sẽ từ chối. Vì thế, Dịch Hướng Sư liền mở một vụ đánh cuộc nho nhỏ, chính là đánh cuộc rằng khi mình đồng ý đi thì sẽ yêu cầu Cốc Nho đi cùng, Cốc Nho không tin, kết quả thì quả thật mình đã mở miệng.
Hạ Tưởng thầm than, Dịch Hướng Sư mới chân chính là người không để lộ ra một chút sơ hở nào, đúng là ông ta đã tính toán trước được hết các sự việc. Đầu tiên ông ta bày ra một trận thế mà chắc chắn mình sẽ phải đi, tiếp đó ông ta đoán chắc được tâm lý của chính mình, tính được lúc mình đồng ý đi thì nhất định sẽ đề xuất để Cốc Nho đi cùng. Hơn nữa, chắc chắn ông ta cũng đoán được tâm lý của Cốc Nho. Tuy rằng Cốc Nho thanh cao, nhưng dù sao cũng là một học giả, có tính cách như những người khác, khi có cơ hội xuất đầu lộ diện để biểu lộ tài hoa thì cũng sẽ thích. Đến góp mặt ở Bộ Ngoại thương thì cơ hội của mình cũng sẽ có, nhưng kỳ ngộ để gặp mặt với mấy chục chuyên gia danh tiếng ngồi chờ sẵn ở đó thì cũng không phải có nhiều. Ông ta chắc chắn rằng chính mình cũng nguyện ý mượn cơ hội này để tạo thêm danh tiếng cho Cốc Nho, vì thế nhất định sẽ đề xuất để Cốc Nho ra mặt.
Danh nghĩa là Cốc Nho đi cùng với Hạ Tưởng, nhưng thực tế đây là suy nghĩ vì Cốc Nho, giúp ông ta thêm nổi danh.
Chỉ lần đầu tiên thấy mặt Hạ Tưởng mà Dịch Hướng Sư đã bày ra một liên hoàn kế tuyệt đẹp, làm cho Hạ Tưởng thực sự phải bội phục thủ đoạn và sự khôn khéo của người này.
Hạ Tưởng bất đắc dĩ đành phải cười cười nói:
- Bộ trưởng Dịch, ngài có cần phải đốt nhiều lửa ở phía dưới như vậy không?
Dịch Hướng Sư lập tức nghe ra ngụ ý của Hạ Tưởng, đây là tỏ sự bất mãn đối với việc hắn bố trí sắp xếp.
- Tiểu Hạ, tôi cũng không làm việc gì ảnh hưởng đến cậu cả. Không cần nói đến ai khác, chỉ riêng đứng ở trên lập trường của Tài Giang thì tôi cũng phải giữ gìn cho cậu rồi. Cậu cũng biết, đại đa số các chuyên gia của Bộ Ngoại thương cảm thấy rất hứng thú với việc cậu dùng cái gì để thuyết phục được Tập đoàn Kodak. Bọn họ cho rằng quá trình đàm phán lúc đó có thể trở thành một bài học kinh điển. Tôi mời cậu tới đó tâm sự với bọn họ thì mục đích cũng chính là để thỏa mãn nhu cầu của bọn họ mà thôi.
Khó có được cơ hội để Dịch Hướng Sư giải thích tận tình và kỹ lưỡng như vậy, Hạ Tưởng cũng không phải cố tình đắn đo mà quả thật cảm thấy mình đang tài thô học thiển, ở trước mặt nhiều chuyên gia, học giả như vậy thì khó tránh khỏi có các sơ hở.
Cốc Nho nghe không hiểu được những lời hai người nói, ông ta kinh ngạc hỏi:
- Đốt cái gì vậy? Hai người đang nói chuyện gì? Sao mà tôi nghe không hiểu?
Cốc Nho cũng minh bạch ra điều gì đó, suy nghĩ cẩn thận lại rồi cũng mỉm cười, không đợi Hạ Tưởng trả lời liền xua tay nói:
- Không cần giải thích, các cậu là những nhân vật chính trị, một câu thường bao hàm rất nhiều ý nghĩa, bắt người khác phải đoán. Đúng thật là rất mất sức.
Vì thế, về sau khi mọi người muốn mời Tiếu Giai đi ăn cơm thì đều tổ chức vào ban ngày, lúc này thì tất nhiên Tiếu Giai sẽ đến cùng tham dự. Sự xinh đẹp như hoa, tính tình dịu dàng, dáng vẻ rạng rỡ đáng yêu của Tiếu Giai làm cho mọi người không ngớt lời ngưỡng mộ. Tất nhiên không phải do các nhà đầu tư trong lĩnh vực bất động sản chưa nhìn qua con gái đẹp, chỉ có điều trên người Tiếu Giai tập trung quá nhiều bí mật, vì thế nên quần hào quang trên người cô lại càng tỏa sáng hơn bao giờ hết.
Vừa xinh đẹp, gợi cảm, lại vừa thần bí khó lường, đây là dạng phụ nữ có lực gây sát thương mạnh nhất cho cánh đàn ông. Huống chi Tiếu Giai có những nguyên tắc của riêng mình, chưa bao giờ vì bất cứ lý do gì mà cô vi phạm các nguyên tắc này cả, vì thế làm cho người ta ngưỡng mộ khí chất của cô. Cái mà người ta không sở hữu được thì đó là cái đẹp nhất, vì vậy tiếng tăm của Tiếu Giai từ từ nổi lên trong giới bất động sản, lúc này mọi người còn cảm thấy mời được cô đi ăn cơm được một bữa thì đã hãnh diện lắm rồi, từ đó cô có thêm danh tự: Tiếu mỹ nhân.
Lúc này Tiếu mỹ nhân như hoa như ngọc trong mắt người ngoài đang nằm trong lồng ngực Hạ Tưởng, vẻ mặt rất hạnh phúc, đang khe khẽ hát.
Biết được Hạ Tưởng đang theo học lớp nghiên cứu sinh về kinh tế, về sau sẽ thường xuyên đi đến Bắc Kinh, vì thế nên trong lòng Tiếu Giai tràn đầy vui sướng. Cô và Hạ Tưởng ở chung thì ít mà xa cách thì nhiều, ngoài miệng thì cô không nói ra nhưng trong lòng tất nhiên là muốn có thật nhiều thời gian ở chung cùng Hạ Tưởng. Tuy rằng lúc này tổng tài sản của Tiếu Giai đã vượt qua trăm triệu tệ, cũng quen biết rất nhiều đàn ông, trong đó có rất nhiều người đẹp trai, ưu tú, thành đạt, cũng có rất nhiều người rất hào hoa, nhiều người còn có chức quan lớn hơn nhiều so với Hạ Tưởng đã từng ngỏ lời yêu với cô, nhưng tất cả đều bị cô một mực từ chối.
Tất cả đàn ông trên thế giới này đối với cô thì không ai sánh bằng Hạ Tưởng, mặc dù Hạ Tưởng còn không thể cho cô một cuộc hôn nhân.
Bởi vì trong mắt Tiếu Giai, mặc dù Hạ Tưởng ít khi có thời gian gần gũi với cô, độ quan tâm so với tưởng tượng của cô cũng ít hơn rất nhiều, nhưng Hạ Tưởng vẫn mãi là Hạ Tưởng, vẫn là người mà từ khi cô quen tới giờ, không có sự khác biệt nào cả. Mặc kệ hiện tại trong ánh mắt của nhiều lãnh đạo Tỉnh ủy thì hắn rất được sự coi trọng, bất kể là hắn là nhân vật phong vân đến thế nào trong tổ lãnh đạo, cũng không đếm xỉa gì đến việc hắn đã kết hôn, thậm chí Liên Nhược Hạm đã vì hắn mà sinh một đứa con thì Hạ Tưởng vẫn là người như cũ, vẫn thản nhiên, vẫn con mắt trong suốt như lúc trước, vẫn tình cảm trước sau như một đối với cô, giống như cái hôm trời mưa lúc trước, như lúc ý loạn tình mê vào buổi đêm ngày nào.
Để cho Tiếu Giai cảm thấy Hạ Tưởng khác biệt với những người đàn ông khác chính là lúc Hạ Tưởng và cô cùng ở chung với nhau thì cô có cảm giác tất cả mọi việc đều bình thản như thuận theo tự nhiên vậy, giống như nước chảy thành sông. Hạ Tưởng giúp cô cũng được, đem mấy chục vạn tệ đặt ở trong tay cô cũng vậy, chưa từng đề cập yêu cầu gì đối với cô, ánh mắt của hắn nhìn cô cũng không có dục vọng làm cho người ta phải chán ghét. Không giống như những người đàn ông khác, khi nhìn cô, tất cả đều có ánh mắt mê đắm đầy tình dục và sự tham lam, giống như cô trở thành con mồi xinh đẹp trong mắt họ. Tất cả những người đàn ông mà cô đã tiếp cận, tất cả đều mang một mục đích giống nhau, tìm cách săn đuổi cô.
Chỉ có Hạ Tưởng là không có điều này, mặc dù hắn cũng có dục vọng, cũng thể hiện ra, nhưng trong mắt hắn không toát ra điều này. Chưa nói tới việc hắn chưa từng có yêu cầu gì quá phận đối với cô, hắn chỉ một mực tìm cách giúp cô, không chịu sự đền đáp gì. Chính điều này khiến cho trong lòng Tiếu Giai cảm thấy mắc một lỗi nào đó, vì vậy tính tình mạnh mẽ thường ngày của cô biến đi đâu mất, ở trước mặt Hạ Tưởng thì cô trở nên ngoan ngoãn, nhu thuận, giống như một con cừu non vậy.
- Anh nói xem, vì sao anh đối xử với em tốt như vậy? Nếu anh chỉ muốn chiếm đoạt cơ thể của em thì trong mấy năm vừa qua chúng ta cũng đã ở cùng nhau rồi, anh cũng có thể đã chán ghét em rồi. Nhưng anh chưa từng đưa ra yêu cầu gì với em cả, thậm chí tiền em có cũng là của anh. Làm sao em đánh giá được con người anh đây?
Tiếu Giai có vẻ hơi mệt mỏi, nằm ở trên đùi Hạ Tưởng, thái độ có vẻ lười nhác, vẻ mặt đầy vẻ lãng mạn.
Hạ Tưởng giơ tay bóp lấy cái mũi cô.
- Sao lại nghĩ ngợi linh tinh gì thế? Giữa người với người thì để ý nhất chính là duyên phận, cái thứ hai là tình cảm. Lúc chúng ta gặp nhau, lúc đó cả hai người đều là tay trắng, lúc ấy có thể nói là không có gì để mà cho nhau được, chỉ có thể dành cho nhau đơn thuần một tình cảm tốt. Vô tình chúng ta đi tới ngày hôm nay, em vẫn luôn chờ đợi anh, vì cái gì mà anh còn có thể có yêu cầu gì thêm nữa với em? Chỉ hy vọng em kiếm được một số tiền càng nhiều càng tốt, để đảm bảo cho cuộc sống sau này mà thôi.
Hắn nói xong lại mỉm cười:
- Nếu em muốn gả cho người nào thì cũng có thể nói rõ cho anh biết, anh sẽ không ngăn trở em. Anh cũng không thể làm chậm trễ cả đời em được, đúng không?
Tiếu Giai nheo mũi lại, lúc này trên khuôn mặt tính cách mạnh mẽ của cô thể hiện ra, phối hợp với các đường cong thân hình tuyệt hảo, cặp môi đỏ mọng nóng bỏng làm toát lên một phong tư hết sức mê người.
Đột nhiên Tiếu Giai ngồi dậy, cũng không đếm xỉa gì đến việc trên người cô không còn chút quần áo nào. Cảnh xuân lộ ra toàn bộ, hai mắt cô trợn lên nhìn Hạ Tưởng.
- Nói như vậy là anh bắt đầu chán ghét em, muốn đá em đi phải không? Nếu vậy em cũng không quấn anh nữa, cũng không dựa vào anh nữa. Chỉ cần anh nói một câu thì em sẽ đem hai phần ba toàn bộ gia sản chia cho anh.
Hai tay cô chống vào eo, vẻ mặt đầy khí thế nói:
- Anh nói đi? Em đang đợi anh trả lời.
Con gái chống nạnh thường hoặc là giận dữ, hoặc là nghịch ngợm. Tiếu Giai khi chống nạnh cũng tràn đầy sức hấp dẫn, bởi vì người cô đang trần truồng, hai tay chống nạnh lại nói với Hạ Tưởng với giọng đầy vẻ thị uy. Cảnh tượng cô lúc này không giống vẻ thục nữ chút nào.
Hai vú ngạo nghễ, mê hoặc người khác đang run rẩy, vòng eo tròn nhỏ gọn, cái mông nở nang, tròn trịa, người cô giống như một đường núi lồi lõm mà phong cảnh đều thấp thoáng hiện ở hai bên con đường…
Hạ Tưởng bất đắc dĩ thầm oán giận:- Anh là đàn ông, lại đang ở độ tuổi tràn đầy tinh lực, đang không mặc quần áo. Em bày ra tư thế này chẳng khác gì dê đưa mồi đến tận miệng cọp.
Hạ Tưởng đang muốn ăn tươi nuốt sống Tiếu Giai thì Tiếu Giai dùng hai tay chống ở ngực hắn, không cho hắn thực hiện ý đồ đen tối.
- Anh còn chưa trả lời câu hỏi của em. Trước khi em chưa có câu trả lời thì em sẽ không cho anh làm gì cả.
- Không phải lúc vừa rồi vừa mới làm gì sao, bây giờ lại cấm, là đạo lý gì vậy?
- Vừa rồi là vừa rồi, bây giờ là bây giờ, đây là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.
- Không phải các cô gái sau khi bị đột phá lần đầu tiên thì các lần sau sẽ dễ dàng hơn sao? Em có nhớ lúc lần đầu tiên không?
Hạ Tưởng tiếp tục đùa Tiếu Giai.
Dường như Tiếu Giai đúng thực đang giận dỗi, cặp mắt long lanh như muốn rơi nước mắt ra, cô cố gắng kìm chế không để chảy ra ngoài.
- Đừng tưởng là không có ai thích em cả. Hiện tại đang rất nhiều người tìm cách tán tỉnh em, ở bên ngoài người ta nói em là Tiếu mỹ nhân, là bông hoa xinh đẹp nhất Bắc Kinh. Anh không cần nhưng có rất nhiều người vì tranh đoạt em mà vỡ đầu chảy máu đấy.
- Anh không cần hai phần ba tài sản, anh muốn cả ba phần.
Hạ Tưởng thừa dịp Tiếu Giai sơ ý, liền thừa cơ ôm cô vào lòng.
- Mỹ nhân vào lồng ngực thì tài sản lập tức ở trong tay. Nếu không cần, chẳng lẽ anh là con cún ngốc nghếch à?
- Đúng thật khó nghe, tuy nhiên anh đúng thực là con cún ngốc nghếch nhất.
Tiếu Giai mỉm cười, tiếp đó khiêu khích Hạ Tưởng.
- Còn muốn nữa à? Anh còn sức không? Nếu không còn nữa thì cho phép anh nghỉ ngơi tạm một khoảng thời gian đã.
Hạ Tưởng nổi giận:
- Dám coi thường anh? Cho em nếm thử chút lợi hại.
Ngoài cửa sổ, gió mùa hè khẽ thổi làm rung động cành lá xào xạc. Bên trong phòng, tiếng rên rỉ, thở dốc, cảnh xuân tràn ngập cả căn phòng.
Tiếu Giai cũng không hiểu tại sao dụng ý của Hạ Tưởng vẫn chỉ để cô chuyên kinh doanh mảng sàn giao dịch bất động sản. Lúc này cô có chút mệt mỏi, nằm ở trên giường không nhúc nhích, nhưng không kìm chế được nghi vấn trong lòng, liền hỏi Hạ Tưởng:
- Em bây giờ trong tay đã có nguồn tài chính hơn trăm triệu tệ, cũng không cần chỉ duy trì mỗi mảng kinh doanh này nữa. Nhưng vì sao không cho em đi đầu tư công trình hoặc vào các lĩnh vực khác. Bây giờ anh ở trong tổ lãnh đạo, bất kể là thành phố Đan Thành hay thành phố Bảo cũng đều có một số công ty đáng giá để đầu tư, em tới đó đầu tư không phải là đã góp phần giúp đỡ anh sao?
- Bây giờ thì tài chính của em quá ít, chờ lúc nào em có khoảng một tỷ tệ trở lên thì mới được. Cứ tin ở anh, lúc đó sẽ có chỗ công dụng của nó. Chẳng những có thể để cho em kiếm một khoản tiền rất lớn, nói không chừng còn có thể trong nháy mắt đổi đời, biến em trở thành người khác. Không những thế còn còn làm cho em cực kỳ tự hào, bởi vì em đã làm một việc vừa ích nước vừa có lợi cho nhân dân.
Hiện tại những gì Tiếu Giai cần làm là cố gắng nắm giữ được một sự chi phối số lượng tài nguyên đất thật lớn, bên cạnh đó cùng lúc kiếm thêm tiền. Nếu các sàn giao dịch bất động sản của cô có thể trải rộng khắp Bắc Kinh, trong tay có thể nắm lượng phân phối hơn phân nửa số phòng giao dịch của mười nhà đầu tư lớn nhất Bắc Kinh thì lúc đó cô đã trở thành một nhân vật có thể hô mưa gọi gió trong lĩnh vực bất động sản tại Bắc Kinh này. Mà có lẽ một khoảng thời gian không lâu sau sẽ có một sự kiện lớn xảy ra, lúc đó sẽ có một cuộc chiến định càn khôn.
Cho dù quỹ tích của lịch sử có chệch khỏi quỹ đạo, không phát sinh ra sự tình mà Hạ Tưởng đang chờ mong thì với nguồn tài chính mà Tiếu Giai có được cũng có thể thong dong đầu tư trong một số lĩnh vực mới, như vậy cũng phát huy công dụng. Nhưng Hạ Tưởng chờ mong nhất chính là sẽ có một lần biến động về tài chính, đây là một thời cơ rất tốt cho một vụ đầu cơ.
Chẳng qua, có một số việc cũng không thể nói rõ với Tiếu Giai được.
Sàn giao dịch Bất động sản có ưu đãi lớn nhất chính là việc ít bị chiếm dụng tài chính, vào thời điểm cần thiết, trong khoảng thời gian ngắn có thể tập trung được một nguồn tài chính lớn, đây cũng chính là mục đích lớn nhất mà Hạ Tưởng đang muốn Tiếu Giai thực hiện.
- Mục tiêu này hơi lớn, khó khăn cũng nhiều, tuy nhiên em sẽ cố gắng.
Vừa nghe thấy mục tiêu Hạ Tưởng đề ra cho cô, hai mắt Tiếu Giai như tỏa ra ánh sáng. Bản tính của cô trời sinh là đã tham tiền, chỉ cần có tiền là cô sẵn sàng dốc sức. Chỉ cần Hạ Tưởng vì cô đặt ra mục tiêu phương hướng thì cô sẽ liều lĩnh xông lên phía trước.
- Anh có tính toán gì thì kệ, em sẽ nghe theo lời anh. Bất kể cái gì gọi là tốt nước lợi dân miễn là việc anh cần thì em sẽ thực hiện cho bằng được.
Hạ Tưởng vòng hai tay ôm lấy Tiếu Giai, dựa đầu lên bụng của cô, cảm nhận được sự mềm mại kinh người và làn da trơn bóng mịn màng của cô. Hắn nói:
- Chỉ có ở bên cạnh em thì anh mới có thể thả lỏng cơ thể để bình tĩnh nghĩ xem anh muốn cái gì, muốn làm cái gì? Anh cũng không cần phải rào đón, chỉ cần thổ lộ trực tiếp với em là được. Cũng chỉ có ở bên cạnh em, anh mới có cảm giác rằng đúng là anh cũng có những lúc mỏi mệt.
Một câu nói khiến trái tim của Tiếu Giai thiếu chút nữa chảy tan ra, cô trìu mến nhẹ nhàng ôm lấy đầu Hạ Tưởng, dịu dàng nói:
- Đúng vậy, đến đây với em. Anh cứ coi đây là nơi trú ẩn cuối cùng của mình. Cho dù toàn bộ thế giới có từ bỏ anh đi nữa thì anh vẫn còn có em, em vĩnh viễn không rời khỏi anh. Ai bảo em là chị của anh, đúng không?
Hạ Tưởng khẽ "à" lên một tiếng, bỗng nhiên hắn ý thức được một vấn đề, đúng là dục vọng của mình khi trước mặt Tiếu Giai thì gần như quá thả lỏng, ngoại trừ sự luyến ái ra thì còn có sự ỷ lại. Chẳng lẽ nói vậy là mình có bản tính thích "chị"?
Còn chưa kịp suy tư vấn đề này thì hắn đã nhẹ nhàng tiến vào trong giấc mộng đẹp.
Ngày hôm sau, ngay sáng sớm Hạ Tưởng đã đi tới Viện Khoa học xã hội, đi vào phòng của Cốc Nho. Khi vào trong phòng, Hạ Tưởng sợ đến ngây người. Cốc Nho cùng một người nhìn nhau cười, người này chính là Dịch Hướng Sư.
Hạ Tưởng chưa từng gặp qua Dịch Hướng Sư lần nào, nhưng ở trên TV thì đã rất nhiều lần thấy qua. Vì thế, hắn liếc mắt một cái là biết ngay người ngồi đó là ai. Dịch Hướng Sư so với trên TV thì hơi gầy một chút, trạng thái tinh thần rất tốt, nhất là khi ông ta và Cốc Nho nhìn nhau cười thì toát ra ánh mắt đầy thâm ý. Điều này bất chợt làm trong lòng Hạ Tưởng nảy sinh ra năm chữ: Không có chuyện tốt rồi.
Quả nhiên không thoát khỏi dự đoán của Hạ Tưởng, Dịch Hướng Sư chủ động giơ tay ra rồi nói:
- Hạ Tưởng, tôi là Dịch Hướng Sư. Nghe danh cậu nhưng chưa bao giờ được gặp mặt. Đối với đại danh của cậu thì tôi sớm đã nghe qua, cũng tự mình mời cậu đi tới Bộ Ngoại thương để tọa đàm, không nghĩ là cậu cũng không cho tôi được mặt mũi. Thật may Cốc lão cũng là bằng hữu cũ của tôi, vừa rồi Cốc lão đã đồng ý với tôi, cậu xem còn có chuyện gì để nói?
Hạ Tưởng vội vàng hai tay nắm lấy bàn tay của Dịch Hướng Sư, không khỏi nở nụ cười bất đắc dĩ:
- Bộ trưởng Dịch, ngài khỏe không ạ? Rất may mắn được gặp ngài! Không phải là tôi không để cho ngài mặt mũi mà do xuất thân của tôi không phải là người thuộc chuyên ngành kinh tế. Ngài bảo tôi tới tọa đàm với nhóm chuyên gia thì chẳng khác nào bảo tôi tới múa rìu trước cửa của Lỗ Ban (múa rìu qua mắt thợ) hay sao?
Hắn lại liếc mắt nhìn Cốc Nho một cái, thấy vẻ mặt bình thản của Cốc Nho thì trong lòng biết rằng có lẽ Cốc Nho đã đáp ứng điều này với Dịch Hướng Sư rồi. Hắn đành kiên trì nói:
- Nếu không để tôi báo cáo với ngài một chút về quá trình đàm phán ngay tại đây vậy.
Dịch Hướng Sư khoát tay.
- Không cần, tôi đã sắp xếp cả rồi, bây giờ sẽ lên đường đi tới Bộ Ngoại thương luôn. Hôm nay, ngoài một số các chuyên gia học giả ra thì cũng còn một số các giáo sư của các trường đại học, tất cả đã tụ tập rồi, mọi người đều muốn nghe cậu thuật lại câu chuyện hay này. Nếu cậu không đi, Cốc lão sẽ rất mất mặt, mà tôi khi ở trước mặt bọn họ đã nói như đinh đóng cột là sẽ mời được cậu đến. Cậu mà không đến thì sẽ làm cho Cốc lão và tôi bị người ta chê cười, có đúng không vậy?
Hạ Tưởng liền phát hiện ra thủ đoạn của Dịch Hướng Sư quả thật là tài trí hơn người, đúng là vị quan đầy từng trải. Thái độ của ông ta đúng là hạ thấp không ai so sánh được, Diệp Thạch Sinh so với ông ta đúng thực là kém hơn không ít, ít nhất là việc dồn ép người đi vào trong khuôn khổ của mình. Dịch Hướng Sư là người mà Hạ Tưởng gặp qua có thủ đoạn cao nhất.
Hạ Tưởng lập tức cung kính đáp:
- Cung kính không bằng tuân mệnh. Tuy nhiên, tôi có một yêu cầu nho nhỏ đó là mời Cốc lão cùng đi để giúp tôi. Bộ trưởng Dịch, ngài nhất định phải đồng ý với tôi, nếu không tôi rất luống cuống.
Dịch Hướng Sư cười ha hả:
- Cốc lão, thế nào? Ngài nói đi?
Cốc Nho mỉm cười:
- Luận về mưu lược thì tôi không so sánh được với các chính trị gia như ngài, nhưng nếu ngài đã thắng thì tôi cũng phải đi theo Hạ Tưởng một lần vậy. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - ện FULL
Hạ Tưởng lúc này xem ra minh bạch, với tính tình của Cốc Nho nếu mà Dịch Hướng Sư đề xuất lời mời ông ta đi tới Bộ Ngoại thương thì chắc chắn ông ta sẽ từ chối. Vì thế, Dịch Hướng Sư liền mở một vụ đánh cuộc nho nhỏ, chính là đánh cuộc rằng khi mình đồng ý đi thì sẽ yêu cầu Cốc Nho đi cùng, Cốc Nho không tin, kết quả thì quả thật mình đã mở miệng.
Hạ Tưởng thầm than, Dịch Hướng Sư mới chân chính là người không để lộ ra một chút sơ hở nào, đúng là ông ta đã tính toán trước được hết các sự việc. Đầu tiên ông ta bày ra một trận thế mà chắc chắn mình sẽ phải đi, tiếp đó ông ta đoán chắc được tâm lý của chính mình, tính được lúc mình đồng ý đi thì nhất định sẽ đề xuất để Cốc Nho đi cùng. Hơn nữa, chắc chắn ông ta cũng đoán được tâm lý của Cốc Nho. Tuy rằng Cốc Nho thanh cao, nhưng dù sao cũng là một học giả, có tính cách như những người khác, khi có cơ hội xuất đầu lộ diện để biểu lộ tài hoa thì cũng sẽ thích. Đến góp mặt ở Bộ Ngoại thương thì cơ hội của mình cũng sẽ có, nhưng kỳ ngộ để gặp mặt với mấy chục chuyên gia danh tiếng ngồi chờ sẵn ở đó thì cũng không phải có nhiều. Ông ta chắc chắn rằng chính mình cũng nguyện ý mượn cơ hội này để tạo thêm danh tiếng cho Cốc Nho, vì thế nhất định sẽ đề xuất để Cốc Nho ra mặt.
Danh nghĩa là Cốc Nho đi cùng với Hạ Tưởng, nhưng thực tế đây là suy nghĩ vì Cốc Nho, giúp ông ta thêm nổi danh.
Chỉ lần đầu tiên thấy mặt Hạ Tưởng mà Dịch Hướng Sư đã bày ra một liên hoàn kế tuyệt đẹp, làm cho Hạ Tưởng thực sự phải bội phục thủ đoạn và sự khôn khéo của người này.
Hạ Tưởng bất đắc dĩ đành phải cười cười nói:
- Bộ trưởng Dịch, ngài có cần phải đốt nhiều lửa ở phía dưới như vậy không?
Dịch Hướng Sư lập tức nghe ra ngụ ý của Hạ Tưởng, đây là tỏ sự bất mãn đối với việc hắn bố trí sắp xếp.
- Tiểu Hạ, tôi cũng không làm việc gì ảnh hưởng đến cậu cả. Không cần nói đến ai khác, chỉ riêng đứng ở trên lập trường của Tài Giang thì tôi cũng phải giữ gìn cho cậu rồi. Cậu cũng biết, đại đa số các chuyên gia của Bộ Ngoại thương cảm thấy rất hứng thú với việc cậu dùng cái gì để thuyết phục được Tập đoàn Kodak. Bọn họ cho rằng quá trình đàm phán lúc đó có thể trở thành một bài học kinh điển. Tôi mời cậu tới đó tâm sự với bọn họ thì mục đích cũng chính là để thỏa mãn nhu cầu của bọn họ mà thôi.
Khó có được cơ hội để Dịch Hướng Sư giải thích tận tình và kỹ lưỡng như vậy, Hạ Tưởng cũng không phải cố tình đắn đo mà quả thật cảm thấy mình đang tài thô học thiển, ở trước mặt nhiều chuyên gia, học giả như vậy thì khó tránh khỏi có các sơ hở.
Cốc Nho nghe không hiểu được những lời hai người nói, ông ta kinh ngạc hỏi:
- Đốt cái gì vậy? Hai người đang nói chuyện gì? Sao mà tôi nghe không hiểu?
Cốc Nho cũng minh bạch ra điều gì đó, suy nghĩ cẩn thận lại rồi cũng mỉm cười, không đợi Hạ Tưởng trả lời liền xua tay nói:
- Không cần giải thích, các cậu là những nhân vật chính trị, một câu thường bao hàm rất nhiều ý nghĩa, bắt người khác phải đoán. Đúng thật là rất mất sức.