Sự lụn bại của nhà máy rượu Tương Đài ở thành phố Đan Thành cũng là quá trình tỉnh Yến từ giai đoạn sơ khai đến lúc trưởng thành. Dưới sự tấn công của phong trào cải cách, đã có rất nhiều nhà máy nổi danh toàn quốc đã dần dần phải lui về thành các nhà máy, xí nghiệp cấp địa phương, thậm chí không còn con đường nào khác là phải đóng cửa phá sản. Tỉnh Yến có rất nhiều bài học kinh nghiệm quý báu. Đáng tiếc chính là với tư tưởng quan liêu, đại bộ phận các lãnh đạo xí nghiệp, nhà máy quốc doanh chưa bao giờ coi mình là một Giám đốc mà chỉ là một cán bộ nhà nước. Hơn nữa còn không hiểu cán bộ nhà nước là gì.
Đôi khi Hạ Tưởng ngẫm lại còn cảm thấy đau lòng. Vết xe đổ thì có nhưng mọi chuyện về sau không có người ghi lại, nhân dân trong nước có khi rất dễ dàng quên đi lịch sử. Quên đi quá khứ huy hoàng còn có thể lý giải, nhưng quên đi nỗi đau thê thảm thì thật là quá lẩn tránh rồi. Người Nhật Bản không bao giờ quên sự sỉ nhục mà họ phải chịu đựng trong lịch sử cho nên bọn họ mới hăm hở tiến lên. Người Mỹ khi đã tỉnh ngộ ra rằng tự bản thân mình luôn luôn gây thù chuốc oán, tạo kẻ địch khắp mọi nơi thì bọn họ càng hăng hái. Còn người trong nước mình thì an phận thủ thường, chỉ ham món lợi nhỏ, vừa không biết dùng quá khứ bị sỉ nhục để khích lệ chính mình hăm hở tiến lên, cũng không mở mắt ra nhìn xung quanh xem tình hình phần lớn các quốc gia xung quanh hiện giờ đều đang rình đợi thời cơ nhảy vào xâu xé mình, lấy sự thận trọng để cổ vũ chính mình hăng hái, mà còn ôm giấc mộng xuân thu muốn muốn làm thế giới thái bình.
Sinh ra trong gian nan khổ cực thì chết được yên vui. Mấy ngàn năm trước tổ tiên chúng ta đã ra sức kêu gào phát động cảnh tỉnh, chỉ tiếc luôn luôn có nhiều kẻ mũ ni che tai, tự lừa mình dối người.
Dân chúng nghĩ như thế cũng là đúng thôi, dù sao cũng chỉ là một người dân bé nhỏ, việc quốc gia đại sự bọn họ cũng không thể làm chủ, chỉ cầu được yên vui là được rồi. Nhưng ngay cả các cán bộ nhà nước hoặc là lãnh đạo các nhà máy, xí nghiệp quốc doanh cũng làm như thế, chính là sự bất hạnh của nhà nước, sự bất hạnh của nhân dân. Trong khi chúng ta hát vang bài hát thế giới hòa bình là lúc nước Mỹ châm ngọn lửa chiến tranh ở khắp nơi, bố trí khắp nơi, dần dần tạo thành vòng vây với chúng ta…. Trong khi chúng ta cho rằng sẽ không xảy ra chiến tranh thì vụ tên lửa đạn đạo tuần tra của Iraq và Afghanistan rốt cục đã khiến một đế quốc lớn mở to hai mắt. Lúc này mới phát hiện hoá ra một quốc gia lúc nào cũng tự cho mình là cảnh sát của thế giới thực ra lại chỉ là cảnh sát khoác áo lưu manh, đội mũ đi hia chẳng mặc quần, bọn họ bề ngoài giả nhân giả nghĩa chỉ là một loại vũ khí để làm người khác lơ là, mất cảnh giác mà thôi.
Chỉ có điều lúc này ở Nam Hải không yên ổn, phương bắc có con gấu lớn, phương đông có kẻ tiểu nhân, kỳ thực cũng là cảnh lực bất tòng tâm. Lúc này tình hình đang loạn trong giặc ngoài rất ác liệt, trong nước còn tràn ngập trào lưu tư tưởng né tránh. Hễ có tranh chấp liên quan đến vấn đề lãnh thổ là tất cả đều gác lại tranh luận, cùng nhau khai thác. Chỉ có điều lãnh thổ cũng giống như người vợ, chỉ có một người có thể được, nào có thể chia xẻ cho tất cả mọi người? Càng đáng tiếc hơn ở chỗ, trong khi chúng ta né tránh bỏ qua thì người khác lại đều không có nhàn rỗi, đã sớm giở trò.
Chỉ cần không phải đánh đấm là tốt rồi, chỉ cần được ăn no được mặc ấm cũng là tốt lắm rồi. Xí nghiệp, nhà máy quốc doanh cũng có cùng tư tưởng giống như vậy, vì vậy mới dẫn đến tình cảnh năm nay càng kém hơn năm trước.
Không nói tới có rất nhiều thương hiệu của thành phố Yến nổi danh trên cả nước nhưng gần như đã bị mọi người quên lãng. Hạ Tưởng đã nghĩ đến việc phải thay đổi cơ cấu sản xuất của nhà máy rượu Tương Đài, không thể để nhà máy đi theo vết xe đổ của nhà máy rượu Tần Trì được.
Tần Trì vốn là một nhà máy rượu nhỏ không có danh tiếng gì ở một thị trấn nhỏ ở tỉnh Tề, vì đã nhìn ra sức mạnh của kênh truyền hình CCTV, đã dùng sức của toàn bộ huyện, đổ hết vào đánh cuộc cho quảng cáo ở kênh truyền hình này, kết quả là mới được thành danh. Năm đó kim ngạch tiêu thụ đã tăng lên, lợi nhuận và thuế tăng trưởng. Chỉ trong một đoạn thời gian, Tần Trì đã tạo ra một sự thay đổi rất lớn đó là đưa một nhà máy rượu bình thường trở thành một nhà máy rượu nổi danh cả nước.
Chỉ tiếc Tần Trì không có tính toán sâu xa, chỉ vì đi theo cái lợi trước mắt mà sản xuất không kịp. Tần Trì cũng không mở rộng sản xuất đúng lúc, khiến cơ sở sản xuất tốt như vậy không được sử dụng, trái lại lại chọn dùng thu mua rượu để tiến hành pha chế. Năm thứ hai, Tần Trì lại lần nữa có sản lượng rất lớn, kết quả khiến cho truyền thông cả nước đều nghi ngờ. Bởi vì nhà máy rượu Tần Trì ở một thị trấn nhỏ sao lại có khả năng tạo ra sản lượng lớn như vậy? Dựa vào những năm đầu tiên Tần Trì đưa vào được mấy trăm triệu đầu tư, phải hoàn thành mức tiêu thụ đến cả trăm triệu tệ nghĩa là lượng sản xuất và lượng tiêu thụ phải đạt vạn tấn trở lên thì mới có thể chịu đựng được chi phí quảng cáo rất lớn. Nhưng với quy mô của Tần Trì, hiển nhiên sẽ không đủ sức xoay sở để tạo ra sản lượng lớn như thế.
Vì thế có phóng viên đã ngấm ngầm điều tra mọi chuyện. Qua quá trình điều tra phóng viên đã hiểu rõ, rốt cuộc cũng đã thăm dò được kỹ xảo của Tần Trì. Hóa ra rượu Tần Trì ở chợ vẫn bán là bọn họ thu mua rượu với giá thấp, rồi dán nhãn hiệu của mình vào từng bình rượu đó để làm thành bình rượu Tần Trì đã có tiếng tăm rồi. Nhờ vậy mới có thể thay đổi nhanh chóng, giá trị tăng lên gấp bội.
Sau khi phóng viên điều tra và có bài đăng báo, lập tức gây chấn động trong cả nước.
Lúc này Tần Trì đã phạm một sai lầm chết người đó là Tần Trì đã tin tưởng quá mức vào hiệu ứng của quảng cáo, cho rằng chỉ cần quảng cáo, người tiêu thụ sẽ hoàn toàn bị lừa bịp. Bởi vậy Tần Trì cũng không áp dụng mọi biện pháp quan hệ xã hội một cách đúng lúc, mà chỉ tăng mạnh đầu tư vào quảng cáo.
Chỉ có điều người tiêu dùng cũng không dễ bị lừa gạt. Lừa người tất có ngày bị người lừa lại. Rất nhanh, trong nước có những tiếng phê bình đòi dẹp bỏ, Tần Trì nhanh chóng bị suy sụp, khắp nơi không ngừng trả lại hàng, sản lượng tiêu thụ mau chóng sụt giảm. Trong một khoảng thời gian ngắn từ một nhà máy nổi danh trong cả nước lại quay trở về địa phương, thật là lại một lần thay đổi vô cùng lớn. Từ nay về sau e rằng không thể gượng dậy nổi, không còn có thể thêm một lần nữa đi vào tầm nhìn của nhân dân ở trong nước.
Thành cũng quảng cáo rộng rãi mà bại cũng khắp nơi đều biết, Tần Trì nhanh chóng nổi lên và cũng nhanh chóng suy tàn cũng chứng minh một đạo lý: đã nổi danh thì thực sự khó mà giữ gìn được thanh danh, thực sự là hành vi thiển cận, tự sát hại chính mình.
Năm đó rượu Tương Đài và Tần Trì nổi tiếng ngang nhau, tuy nhiên một nơi là tự làm, một nơi là có người lãnh đạo dẫn dắt, nhưng vẫn theo nguyên tắc giống nhau. Khác nhau là ở chỗ nhà máy rượu Tương Đài là nhà máy đã có từ trăm năm nay, cơ cấu vững chắc, cũng có năm sản lượng đã đạt 3 vạn tấn trở lên. Một khi đã có cơ hội phát triển thì triển vọng thị trường rất lớn, Tần Trì không thể so sánh nổi.
Chẳng qua hiện tại nhà máy rượu Tương Đài không có dũng khí đập nồi dìm thuyền như Tần Trì, lại không có hào khí vung tiền quảng cáo như rác, lại mang dáng vẻ nặng nề của người buôn bán nhỏ cầu an. Cơ sở chắc chắn mà không biết sử dụng, có danh tiếng mà không biết tuyên truyền, có sản lượng mà để đó không dùng. Hạ Tưởng đã nghĩ, nếu có thể mô phỏng theo hình thức của Tần Trì, dùng số tiền lớn để quảng cáo khắp nơi với mọi hình thức, một thời gian sau có thể đưa nhà máy rượu Tương Đài lên một tầm cao mới, danh tiếng sẽ lại nổi trong cả nước. Lại phối hợp với dự án quảng bá du lịch văn hóa, sẽ kết hợp lịch sử lâu đời của rượu Tương Đài với dự án những câu chuyện xưa hoàn mỹ, tiến hành đóng gói và mở rộng ra khắp nơi, hẳn là có thể thu được không ít hiệu quả.
Việc này, Hạ Tưởng quyết định tìm Tề Á Nam bàn bạc. Nếu Tập đoàn Tề Thị có thể đầu tư vào nhà máy rượu Tương Đài, sau đó phối hợp với tiến độ dự án du lịch văn hóa thành ngữ của Ngiêm Tiểu Thì, rồi tiến hành sắp xếp thống nhất, phải tranh thủ hành động mới thành công được.
Nếu việc này mà thành thì tỉnh Yến có thể danh chính ngôn thuận mà tuyên bố với bên ngoài rằng việc điều chỉnh cơ cấu sản xuất công nghiệp đã đạt được thành công bước đầu.
Về bước phát triển tiếp theo của thành phố Bảo, Hạ Tưởng cho rằng vẫn là lấy phát triển năng lượng mặt trời là ngành chính. Thành phố Bảo có hơn mười nhà máy nhỏ sản xuất năng lượng mặt trời, mặc dù có giá trị sản lượng nhất định, nhưng bởi vì bị phân tán nên không tạo được thành quy mô. Nếu không có quy mô thì sẽ không tạo được thành ưu thế bản thân, cũng sẽ rất khó tạo thành tiếng nói riêng, khó tạo được ưu thế của thương hiệu, cho nên về cơ bản vẫn chỉ là các nhà máy cung ứng linh kiện.
Phương pháp tốt nhất chính là điều chỉnh hợp doanh, tập hợp thành một nhà máy lớn. Lợi dụng ưu thế của mười nhà máy, thống nhất điều chỉnh, kết hợp thành một nhà máy lớn, còn có thể tranh tài trong cả nước. Nhưng đem hơn mười xí nghiệp nhỏ hợp thành một xí nghiệp lớn là việc hết sức khó khăn, chẳng những phải có bên chính quyền tham gia, còn phải có nguồn vốn hùng hậu mới có thể thâu tóm hơn mười nhà máy đang phân tán. Nếu thành công cũng có thể khiến việc điều chỉnh kết cấu công nghiệp của thành phố Bảo thêm một lần nữa đạt thắng lợi lớn.
Chẳng qua chính sách thì tốt, nhưng nguồn vốn lại khó tìm. Muốn tập hợp mấy nhà máy năng lượng mặt trời, chẳng những cần số tiền từ mấy trăm triệu trở lên, còn cần một người đứng đầu xí nghiệp có tầm nhìn xa trông rộng, tin tưởng vào tương lai, cố gắng hết sức bảo vệ nguồn năng lượng, môi trường, kiên trì nhẫn nại vì lợi ích của xí nghiệp. Bởi vì đầu tư vào nguồn năng lượng mới giống như là đang đánh bạc, đánh cuộc vào chính sách của quốc gia, đánh cuộc vào triển vọng thị trường của nguồn năng lượng mới.
Cho đến đời sau, thị trường nguồn năng lượng mới ở trong nước vẫn chưa hoàn thiện được, phần lớn sản phẩm năng lượng mặt trời có thể tự sản xuất hay là phải nhập khẩu ở Âu Mĩ. So sánh với ý thức bảo vệ môi trường của Âu Mĩ, thì ở trong nước vẫn còn có sự chênh lệch rất lớn.
Nhưng trong nước không có thị trường không có nghĩa là khi đầu tư sẽ không mở rộng được thị trường ra quốc tế, xuất khẩu có thể kiếm được rất nhiều ngoại tệ chẳng phải sẽ rất tốt cho thành phố Bảo sao. Điều kiện lại đang thuận lợi, bởi vì Tập đoàn Đạt Phú đang mới nổi ở trong nước, mà hơn mười nhà máy năng lượng mặt trời nằm trong một xí nghiệp, đã nằm trong khu mới, cách Tập đoàn Đạt Phú không xa, vừa lúc có thể mượn Tập đoàn Đạt Phú và Kodak cùng hùn vốn để mở ra thị trường năng lượng mặt trời ở nước Mĩ.
Chỉ có điều biết tìm đến ai để kêu gọi đầu tư vào hạng mục này đây? Trong khoảng thời gian ngắn Hạ Tưởng chưa nghĩ ra được.
Năng lượng mặt trời là sản phẩm công nghệ cao với những kỹ thuật tiên tiến nhất của Âu Mĩ, xem ra việc này đành phải nhờ Liên Nhược Hạm. Công ty cô ở Mỹ chắc chắn có thể tiếp xúc với các nhà máy, với kỹ thuật sử dụng năng lượng mặt trời mà nước Mỹ sử dụng và ứng dụng vào thực tế, họ chính là quốc gia hàng đầu thế giới trong lĩnh vực này, cũng đã có rất nhiều công ty nổi tiếng quốc tế về năng lượng mặt trời.
Nếu có thể lại một lần nữa kêu gọi đầu tư từ bên ngoài, lấy hình thức hùn vốn đem hơn mười nhà máy năng lượng mặt trời ở thành phố Bảo hợp nhất, thành lập một công ty hợp doanh. Trong khoảng thời gian ngắn thành phố Bảo đã hai lần kêu gọi được đầu tư từ bên ngoài, nhất định sẽ gây sự chấn động lớn.
Trong lòng Hạ Tưởng có chút dâng trào, nếu hai ý tưởng của hắn có thể thành công thì tỉnh Yến có thể tuyên bố ra bên ngoài rằng việc điều chỉnh cơ cấu sản xuất công nghiệp đã được kết quả như mong muốn. Nhóm thành thị làm thí điểm thứ hai lập tức có thể lên ngay chương trình, đến lúc đó lại có thêm một ý tưởng mới có thể được thực hiện.
Thành phố Yến, một khi thành phố Yến thành công trong việc xin là nhóm thành thị làm thí điểm đợt thứ hai, Hạ Tưởng chỉ biết, thời khắc đó hắn thật sự sẽ vút thẳng lên trời.
Sau khi có mục tiêu tiếp theo, Hạ Tưởng bỗng nhiên cảm giác trong thâm tâm thoải mái hơn rất nhiều, đứng dậy thấy giật mình nhìn thời gian, nghĩ thầm rằng chẳng lẽ Mai Hiểu Lâm sẽ nuốt lời, bỏ lại hắn một mình đi Thành ủy? Muốn gọi điện thoại cho cô, thì vừa lúc cô lại gọi điện thoại lại.
- Tôi đang ở dưới lầu, trong vòng năm phút nữa anh xuống, tôi sẽ chờ anh. Nếu quá thời gian thì tôi không đợi nữa.
Thật là có cá tính, Hạ Tưởng lắc đầu cười rồi nói với Cổ Ngọc một tiếng:
- Tôi đi tới Thành ủy, nếu có việc gì thì gọi di động cho tôi.
Cổ Ngọc."Ừ" một tiếng:
- Ông nội nói có việc muốn nói chuyện với anh, anh xem khi nào thì có thời gian? Bạn đang đọc truyện tại - http://truyenfull.vn
Gần đây nhiều việc quá, Hạ Tưởng vội đến độ có chút không thở nổi đành phải nói:
- Nhờ em chuyển lời tới ông nội em, gần đây thật sự là anh bận quá, không có thời gian thăm hỏi lão nhân gia, mong ông lượng thứ. Chờ anh hoàn thành hết công việc đợt này, sẽ đi gặp ông được không?
Cổ Ngọc gật gật đầu:
- Ông thực ra cũng không có chuyện gì, chỉ là muốn cùng anh nói chuyện một chút, anh đang bận bịu túi bụi, để ông quay về Bắc Kinh một thời gian cũng tốt.
Hạ Tưởng đi xuống dưới lầu, thấy Mai Hiểu Lâm đứng ở chỗ đỗ xe chờ hắn, thật là tốt quá liền hỏi:
- Cô không đi xe sao?
- Cũng định đi rồi, nhưng anh lại muốn cùng tôi tới Thành ủy, để anh làm lái xe cũng tốt.
Trên mặt cô thản nhiên, không biểu lộ gì.
Trên đường đi, Mai Hiểu Lâm không nói gì chỉ im lặng nhìn ra phía ngoài cửa sổ, Hạ Tưởng định không nói gì, cuối cùng không nhịn được đành nói:
- Có một số việc đã xảy ra thì có hối hận cũng không còn kịp nữa, cũng không nên suy nghĩ nhiều làm gì. Cũng may tôi không có ý nào khác, cô không cần lo lắng tôi sẽ quấy rầy cô.
- Tôi không hối hận.
Mai Hiểu Lâm quay đầu nhìn Hạ Tưởng liếc mắt một cái, trong mắt chợt lóe lên, toát ra một tia thương cảm, dường như lại sợ hắn hiểu lầm vội giải thích:
- Tôi đã làm chuyện gì thì không bao giờ hối hận. Anh cũng đừng suy nghĩ nhiều quá là được rồi.
Hạ Tưởng không biết phải làm sao, hắn muốn an ủi Mai Hiểu Lâm lại bị cô nói thành suy nghĩ quá nhiều, đành phải lắc đầu. Tuy nhiên hắn cũng biết tính tình của Mai Hiểu Lâm mau mồm mau miệng, tâm không xấu, có khi chỉ là nghĩ đến thôi nhưng đã nghĩ đến cái gì liền nói ngay cái đó, nên cũng không so đo với cô.
Tới Thành ủy, hắn và Mai Hiểu Lâm cùng lên tòa nhà, trước tiên tới gặp Trần Phong.
Trần Phong không cảm thấy bất ngờ khi thấy hai người đến, hàn huyên vài câu liền đi thẳng vào vấn đề chính:
- Ban Tổ chức cán bộ đã làm xong tất cả các thủ tục, đồng chí Hiểu Lâm có thể đi bất cứ lúc nào. Tuy nhiên vì huyện An đang ở thời kỳ ổn định, tốt nhất là nên công tác thêm một thời gian nữa, chờ Thành ủy tìm được bộ máy lãnh đạo mới rồi hãy đi.
Mai Hiểu Lâm nói:
- Tôi hoàn toàn tuân theo sự sắp xếp của tổ chức.
Trần Phong liếc mắt nhìn Hạ Tưởng một cái nói:
- Vừa lúc hai người Chủ tịch, Phó chủ tịch huyện An cũng ở đây, ở dưới đang muốn Thành ủy nghiên cứu một chút rồi ra quyết định. Qua nghiên cứu, đồng chí Giang Thiên chủ tịch huyện Cảnh được bổ nhiệm vào vị trí Bí thư Huyện ủy huyện An, đồng chí Trương Kiện được bổ nhiệm vào vị trí Phó bí thư huyện ủy huyện An. Còn vị trí Chủ tịch huyện An thì đang nghĩ nên bổ nhiệm ai. Đồng chí Phòng Ngọc Huy - Bí thư Đảng ủy xã Đán Bảo được bổ nhiệm vào vị trí ủy viên thường vụ, Phó chủ tịch huyện. Đồng chí Chung Nghĩa Bình ở tổ điều chỉnh cơ cấu sản xuất công nghiệp được bổ nhiệm vào vị trí ủy viên thường vụ, Bí thư Đảng ủy xã Đán Bảo. Đồng chí Hiểu Lâm, đồng chí Hạ Tưởng, các đồng chí có ý kiến gì với quyết định của Thành ủy không?
Mai Hiểu Lâm có chút kinh ngạc mà nhìn Hạ Tưởng liếc mắt một cái, xoay người nhìn Trần Phong nói:
- Phòng Ngọc Huy đảm nhiệm chức vụ Phó chủ tịch huyện không thích hợp lắm. Ông ta kinh nghiệm lý lịch không đủ.
Trần Phong không nói lời nào, cười nhìn về phía Hạ Tưởng.
Hạ Tưởng đành phải nói:
- Vấn đề chính trị cho tới bây giờ đều luôn chú ý phải cân bằng. Nếu không cho Phòng Ngọc Huy đảm nhiệm chức vụ Phó chủ tịch huyện, vậy thì việc đề cử Chung Nghĩa Bình sẽ khiến Phó bí thư Phó (Phó Tiên Phong) phản đối mạnh mẽ.
Trần Phong gật đầu cười:
- Vừa đúng lúc lát nữa sẽ mở cuộc họp hội ý nghiên cứu về vấn đề nhân sự của huyện An, nếu có suy nghĩ gì thì nói ra luôn vẫn còn kịp.
Mai Hiểu Lâm bỗng nhiên mỉm cười:
- Về lắm mưu nhiều kế tôi làm sao dám so với Hạ Tưởng, để cho anh ta có ý kiến, tôi bỏ quyền.
Hạ Tưởng cũng cười:
- Theo quan điểm của tôi việc Chung Nghĩa Bình được đề cử chắc chắn Phó bí thư Phó sẽ kiên quyết phản đối. Quả thật là Chung Nghĩa Bình kinh nghiệm lý lịch còn kém một chút, dễ dàng bị mọi người nói là không đủ kinh nghiệm lý lịch. Tôi nghĩ với vị trí Bí thư và Chủ tịch huyện, Phó bí thư Phó như vậy cũng khá là nhượng bộ rồi, nhưng tuyệt đối sẽ không để cho Chung Nghĩa Bình vào vị trí ủy viên thường vụ.
- Biết khó khăn thì phải cố gắng, Hạ Tưởng có phải cậu muốn tôi khó xử phải không?
Trần Phong nửa đùa nửa thật nói:
- Cậu đã tính toán với Chung Nghĩa Bình gì rồi?
- Có Trưởng ban Phương đề cử, Bí thư Trần tán thành là được rồi, cũng không cần ngài phải ra mặt?
Hạ Tưởng liền cười.
- Không được, cậu phải nói xem cậu có tính toán gì không? Tôi lấy lòng tôi tặng cho cậu nhưng cậu không được bán đi.
Trần Phong thỏa hiệp với Hạ Tưởng.
Ông ấy thấy Hạ Tưởng đã có suy nghĩ riêng, nghĩ chắc chắn đã có chuẩn bị ở sau, có biện pháp để ra tay.
- Cháu còn chưa nghĩ ra, bởi vì cháu phải gặp trước một người đã, tuy nhiên về cơ bản có thể khẳng định, mọi chuyện sẽ thành thôi.
Hạ Tưởng không phải không muốn nói với Trần Phong mà là vì không nắm chắc mọi chuyện, cũng không dám nói lung tung với Trần Phong.
Trần Phong nhìn nhìn, cười mắng một câu:
- Cũng không biết là tôi theo quyết định của cậu là đúng hay sai, cậu rất láu cá. Được rồi, trước tiên không tranh đấu với cậu nữa, tôi đi họp đây. Cậu và đồng chí Hiểu Lâm có thể ở văn phòng chờ tôi.
Trần Phong cũng không coi hai người là người ngoài, nói xong đứng dậy bước đi. Trần Phong vừa đi, Mai Hiểu Lâm liền đứng lên nói:
- Tôi và Bí thư Lý đã gặp mặt, làm đồng nghiệp một thời gian giờ đi cũng phải chào hỏi một chút.
Hạ Tưởng gật đầu không nói gì. Hắn cùng Mai Hiểu Lâm ra khỏi văn phòng của Trần Phong, lập tức tới văn phòng của Trưởng ban thư ký.
Hạ Tưởng gõ cửa, nghe được bên trong có người nói:
- Vào đi, cửa không khóa.
Giọng nói không lớn, vang lên tràn đầy, vô cùng trầm thấp.
Hạ Tưởng đẩy cửa đi vào, liếc mắt một cái liền thấy được bóng dáng của Trịnh Quan Quần.
Sự lụn bại của nhà máy rượu Tương Đài ở thành phố Đan Thành cũng là quá trình tỉnh Yến từ giai đoạn sơ khai đến lúc trưởng thành. Dưới sự tấn công của phong trào cải cách, đã có rất nhiều nhà máy nổi danh toàn quốc đã dần dần phải lui về thành các nhà máy, xí nghiệp cấp địa phương, thậm chí không còn con đường nào khác là phải đóng cửa phá sản. Tỉnh Yến có rất nhiều bài học kinh nghiệm quý báu. Đáng tiếc chính là với tư tưởng quan liêu, đại bộ phận các lãnh đạo xí nghiệp, nhà máy quốc doanh chưa bao giờ coi mình là một Giám đốc mà chỉ là một cán bộ nhà nước. Hơn nữa còn không hiểu cán bộ nhà nước là gì.
Đôi khi Hạ Tưởng ngẫm lại còn cảm thấy đau lòng. Vết xe đổ thì có nhưng mọi chuyện về sau không có người ghi lại, nhân dân trong nước có khi rất dễ dàng quên đi lịch sử. Quên đi quá khứ huy hoàng còn có thể lý giải, nhưng quên đi nỗi đau thê thảm thì thật là quá lẩn tránh rồi. Người Nhật Bản không bao giờ quên sự sỉ nhục mà họ phải chịu đựng trong lịch sử cho nên bọn họ mới hăm hở tiến lên. Người Mỹ khi đã tỉnh ngộ ra rằng tự bản thân mình luôn luôn gây thù chuốc oán, tạo kẻ địch khắp mọi nơi thì bọn họ càng hăng hái. Còn người trong nước mình thì an phận thủ thường, chỉ ham món lợi nhỏ, vừa không biết dùng quá khứ bị sỉ nhục để khích lệ chính mình hăm hở tiến lên, cũng không mở mắt ra nhìn xung quanh xem tình hình phần lớn các quốc gia xung quanh hiện giờ đều đang rình đợi thời cơ nhảy vào xâu xé mình, lấy sự thận trọng để cổ vũ chính mình hăng hái, mà còn ôm giấc mộng xuân thu muốn muốn làm thế giới thái bình.
Sinh ra trong gian nan khổ cực thì chết được yên vui. Mấy ngàn năm trước tổ tiên chúng ta đã ra sức kêu gào phát động cảnh tỉnh, chỉ tiếc luôn luôn có nhiều kẻ mũ ni che tai, tự lừa mình dối người.
Dân chúng nghĩ như thế cũng là đúng thôi, dù sao cũng chỉ là một người dân bé nhỏ, việc quốc gia đại sự bọn họ cũng không thể làm chủ, chỉ cầu được yên vui là được rồi. Nhưng ngay cả các cán bộ nhà nước hoặc là lãnh đạo các nhà máy, xí nghiệp quốc doanh cũng làm như thế, chính là sự bất hạnh của nhà nước, sự bất hạnh của nhân dân. Trong khi chúng ta hát vang bài hát thế giới hòa bình là lúc nước Mỹ châm ngọn lửa chiến tranh ở khắp nơi, bố trí khắp nơi, dần dần tạo thành vòng vây với chúng ta…. Trong khi chúng ta cho rằng sẽ không xảy ra chiến tranh thì vụ tên lửa đạn đạo tuần tra của Iraq và Afghanistan rốt cục đã khiến một đế quốc lớn mở to hai mắt. Lúc này mới phát hiện hoá ra một quốc gia lúc nào cũng tự cho mình là cảnh sát của thế giới thực ra lại chỉ là cảnh sát khoác áo lưu manh, đội mũ đi hia chẳng mặc quần, bọn họ bề ngoài giả nhân giả nghĩa chỉ là một loại vũ khí để làm người khác lơ là, mất cảnh giác mà thôi.
Chỉ có điều lúc này ở Nam Hải không yên ổn, phương bắc có con gấu lớn, phương đông có kẻ tiểu nhân, kỳ thực cũng là cảnh lực bất tòng tâm. Lúc này tình hình đang loạn trong giặc ngoài rất ác liệt, trong nước còn tràn ngập trào lưu tư tưởng né tránh. Hễ có tranh chấp liên quan đến vấn đề lãnh thổ là tất cả đều gác lại tranh luận, cùng nhau khai thác. Chỉ có điều lãnh thổ cũng giống như người vợ, chỉ có một người có thể được, nào có thể chia xẻ cho tất cả mọi người? Càng đáng tiếc hơn ở chỗ, trong khi chúng ta né tránh bỏ qua thì người khác lại đều không có nhàn rỗi, đã sớm giở trò.
Chỉ cần không phải đánh đấm là tốt rồi, chỉ cần được ăn no được mặc ấm cũng là tốt lắm rồi. Xí nghiệp, nhà máy quốc doanh cũng có cùng tư tưởng giống như vậy, vì vậy mới dẫn đến tình cảnh năm nay càng kém hơn năm trước.
Không nói tới có rất nhiều thương hiệu của thành phố Yến nổi danh trên cả nước nhưng gần như đã bị mọi người quên lãng. Hạ Tưởng đã nghĩ đến việc phải thay đổi cơ cấu sản xuất của nhà máy rượu Tương Đài, không thể để nhà máy đi theo vết xe đổ của nhà máy rượu Tần Trì được.
Tần Trì vốn là một nhà máy rượu nhỏ không có danh tiếng gì ở một thị trấn nhỏ ở tỉnh Tề, vì đã nhìn ra sức mạnh của kênh truyền hình CCTV, đã dùng sức của toàn bộ huyện, đổ hết vào đánh cuộc cho quảng cáo ở kênh truyền hình này, kết quả là mới được thành danh. Năm đó kim ngạch tiêu thụ đã tăng lên, lợi nhuận và thuế tăng trưởng. Chỉ trong một đoạn thời gian, Tần Trì đã tạo ra một sự thay đổi rất lớn đó là đưa một nhà máy rượu bình thường trở thành một nhà máy rượu nổi danh cả nước.
Chỉ tiếc Tần Trì không có tính toán sâu xa, chỉ vì đi theo cái lợi trước mắt mà sản xuất không kịp. Tần Trì cũng không mở rộng sản xuất đúng lúc, khiến cơ sở sản xuất tốt như vậy không được sử dụng, trái lại lại chọn dùng thu mua rượu để tiến hành pha chế. Năm thứ hai, Tần Trì lại lần nữa có sản lượng rất lớn, kết quả khiến cho truyền thông cả nước đều nghi ngờ. Bởi vì nhà máy rượu Tần Trì ở một thị trấn nhỏ sao lại có khả năng tạo ra sản lượng lớn như vậy? Dựa vào những năm đầu tiên Tần Trì đưa vào được mấy trăm triệu đầu tư, phải hoàn thành mức tiêu thụ đến cả trăm triệu tệ nghĩa là lượng sản xuất và lượng tiêu thụ phải đạt vạn tấn trở lên thì mới có thể chịu đựng được chi phí quảng cáo rất lớn. Nhưng với quy mô của Tần Trì, hiển nhiên sẽ không đủ sức xoay sở để tạo ra sản lượng lớn như thế.
Vì thế có phóng viên đã ngấm ngầm điều tra mọi chuyện. Qua quá trình điều tra phóng viên đã hiểu rõ, rốt cuộc cũng đã thăm dò được kỹ xảo của Tần Trì. Hóa ra rượu Tần Trì ở chợ vẫn bán là bọn họ thu mua rượu với giá thấp, rồi dán nhãn hiệu của mình vào từng bình rượu đó để làm thành bình rượu Tần Trì đã có tiếng tăm rồi. Nhờ vậy mới có thể thay đổi nhanh chóng, giá trị tăng lên gấp bội.
Sau khi phóng viên điều tra và có bài đăng báo, lập tức gây chấn động trong cả nước.
Lúc này Tần Trì đã phạm một sai lầm chết người đó là Tần Trì đã tin tưởng quá mức vào hiệu ứng của quảng cáo, cho rằng chỉ cần quảng cáo, người tiêu thụ sẽ hoàn toàn bị lừa bịp. Bởi vậy Tần Trì cũng không áp dụng mọi biện pháp quan hệ xã hội một cách đúng lúc, mà chỉ tăng mạnh đầu tư vào quảng cáo.
Chỉ có điều người tiêu dùng cũng không dễ bị lừa gạt. Lừa người tất có ngày bị người lừa lại. Rất nhanh, trong nước có những tiếng phê bình đòi dẹp bỏ, Tần Trì nhanh chóng bị suy sụp, khắp nơi không ngừng trả lại hàng, sản lượng tiêu thụ mau chóng sụt giảm. Trong một khoảng thời gian ngắn từ một nhà máy nổi danh trong cả nước lại quay trở về địa phương, thật là lại một lần thay đổi vô cùng lớn. Từ nay về sau e rằng không thể gượng dậy nổi, không còn có thể thêm một lần nữa đi vào tầm nhìn của nhân dân ở trong nước.
Thành cũng quảng cáo rộng rãi mà bại cũng khắp nơi đều biết, Tần Trì nhanh chóng nổi lên và cũng nhanh chóng suy tàn cũng chứng minh một đạo lý: đã nổi danh thì thực sự khó mà giữ gìn được thanh danh, thực sự là hành vi thiển cận, tự sát hại chính mình.
Năm đó rượu Tương Đài và Tần Trì nổi tiếng ngang nhau, tuy nhiên một nơi là tự làm, một nơi là có người lãnh đạo dẫn dắt, nhưng vẫn theo nguyên tắc giống nhau. Khác nhau là ở chỗ nhà máy rượu Tương Đài là nhà máy đã có từ trăm năm nay, cơ cấu vững chắc, cũng có năm sản lượng đã đạt 3 vạn tấn trở lên. Một khi đã có cơ hội phát triển thì triển vọng thị trường rất lớn, Tần Trì không thể so sánh nổi.
Chẳng qua hiện tại nhà máy rượu Tương Đài không có dũng khí đập nồi dìm thuyền như Tần Trì, lại không có hào khí vung tiền quảng cáo như rác, lại mang dáng vẻ nặng nề của người buôn bán nhỏ cầu an. Cơ sở chắc chắn mà không biết sử dụng, có danh tiếng mà không biết tuyên truyền, có sản lượng mà để đó không dùng. Hạ Tưởng đã nghĩ, nếu có thể mô phỏng theo hình thức của Tần Trì, dùng số tiền lớn để quảng cáo khắp nơi với mọi hình thức, một thời gian sau có thể đưa nhà máy rượu Tương Đài lên một tầm cao mới, danh tiếng sẽ lại nổi trong cả nước. Lại phối hợp với dự án quảng bá du lịch văn hóa, sẽ kết hợp lịch sử lâu đời của rượu Tương Đài với dự án những câu chuyện xưa hoàn mỹ, tiến hành đóng gói và mở rộng ra khắp nơi, hẳn là có thể thu được không ít hiệu quả.
Việc này, Hạ Tưởng quyết định tìm Tề Á Nam bàn bạc. Nếu Tập đoàn Tề Thị có thể đầu tư vào nhà máy rượu Tương Đài, sau đó phối hợp với tiến độ dự án du lịch văn hóa thành ngữ của Ngiêm Tiểu Thì, rồi tiến hành sắp xếp thống nhất, phải tranh thủ hành động mới thành công được.
Nếu việc này mà thành thì tỉnh Yến có thể danh chính ngôn thuận mà tuyên bố với bên ngoài rằng việc điều chỉnh cơ cấu sản xuất công nghiệp đã đạt được thành công bước đầu.
Về bước phát triển tiếp theo của thành phố Bảo, Hạ Tưởng cho rằng vẫn là lấy phát triển năng lượng mặt trời là ngành chính. Thành phố Bảo có hơn mười nhà máy nhỏ sản xuất năng lượng mặt trời, mặc dù có giá trị sản lượng nhất định, nhưng bởi vì bị phân tán nên không tạo được thành quy mô. Nếu không có quy mô thì sẽ không tạo được thành ưu thế bản thân, cũng sẽ rất khó tạo thành tiếng nói riêng, khó tạo được ưu thế của thương hiệu, cho nên về cơ bản vẫn chỉ là các nhà máy cung ứng linh kiện.
Phương pháp tốt nhất chính là điều chỉnh hợp doanh, tập hợp thành một nhà máy lớn. Lợi dụng ưu thế của mười nhà máy, thống nhất điều chỉnh, kết hợp thành một nhà máy lớn, còn có thể tranh tài trong cả nước. Nhưng đem hơn mười xí nghiệp nhỏ hợp thành một xí nghiệp lớn là việc hết sức khó khăn, chẳng những phải có bên chính quyền tham gia, còn phải có nguồn vốn hùng hậu mới có thể thâu tóm hơn mười nhà máy đang phân tán. Nếu thành công cũng có thể khiến việc điều chỉnh kết cấu công nghiệp của thành phố Bảo thêm một lần nữa đạt thắng lợi lớn.
Chẳng qua chính sách thì tốt, nhưng nguồn vốn lại khó tìm. Muốn tập hợp mấy nhà máy năng lượng mặt trời, chẳng những cần số tiền từ mấy trăm triệu trở lên, còn cần một người đứng đầu xí nghiệp có tầm nhìn xa trông rộng, tin tưởng vào tương lai, cố gắng hết sức bảo vệ nguồn năng lượng, môi trường, kiên trì nhẫn nại vì lợi ích của xí nghiệp. Bởi vì đầu tư vào nguồn năng lượng mới giống như là đang đánh bạc, đánh cuộc vào chính sách của quốc gia, đánh cuộc vào triển vọng thị trường của nguồn năng lượng mới.
Cho đến đời sau, thị trường nguồn năng lượng mới ở trong nước vẫn chưa hoàn thiện được, phần lớn sản phẩm năng lượng mặt trời có thể tự sản xuất hay là phải nhập khẩu ở Âu Mĩ. So sánh với ý thức bảo vệ môi trường của Âu Mĩ, thì ở trong nước vẫn còn có sự chênh lệch rất lớn.
Nhưng trong nước không có thị trường không có nghĩa là khi đầu tư sẽ không mở rộng được thị trường ra quốc tế, xuất khẩu có thể kiếm được rất nhiều ngoại tệ chẳng phải sẽ rất tốt cho thành phố Bảo sao. Điều kiện lại đang thuận lợi, bởi vì Tập đoàn Đạt Phú đang mới nổi ở trong nước, mà hơn mười nhà máy năng lượng mặt trời nằm trong một xí nghiệp, đã nằm trong khu mới, cách Tập đoàn Đạt Phú không xa, vừa lúc có thể mượn Tập đoàn Đạt Phú và Kodak cùng hùn vốn để mở ra thị trường năng lượng mặt trời ở nước Mĩ.
Chỉ có điều biết tìm đến ai để kêu gọi đầu tư vào hạng mục này đây? Trong khoảng thời gian ngắn Hạ Tưởng chưa nghĩ ra được.
Năng lượng mặt trời là sản phẩm công nghệ cao với những kỹ thuật tiên tiến nhất của Âu Mĩ, xem ra việc này đành phải nhờ Liên Nhược Hạm. Công ty cô ở Mỹ chắc chắn có thể tiếp xúc với các nhà máy, với kỹ thuật sử dụng năng lượng mặt trời mà nước Mỹ sử dụng và ứng dụng vào thực tế, họ chính là quốc gia hàng đầu thế giới trong lĩnh vực này, cũng đã có rất nhiều công ty nổi tiếng quốc tế về năng lượng mặt trời.
Nếu có thể lại một lần nữa kêu gọi đầu tư từ bên ngoài, lấy hình thức hùn vốn đem hơn mười nhà máy năng lượng mặt trời ở thành phố Bảo hợp nhất, thành lập một công ty hợp doanh. Trong khoảng thời gian ngắn thành phố Bảo đã hai lần kêu gọi được đầu tư từ bên ngoài, nhất định sẽ gây sự chấn động lớn.
Trong lòng Hạ Tưởng có chút dâng trào, nếu hai ý tưởng của hắn có thể thành công thì tỉnh Yến có thể tuyên bố ra bên ngoài rằng việc điều chỉnh cơ cấu sản xuất công nghiệp đã được kết quả như mong muốn. Nhóm thành thị làm thí điểm thứ hai lập tức có thể lên ngay chương trình, đến lúc đó lại có thêm một ý tưởng mới có thể được thực hiện.
Thành phố Yến, một khi thành phố Yến thành công trong việc xin là nhóm thành thị làm thí điểm đợt thứ hai, Hạ Tưởng chỉ biết, thời khắc đó hắn thật sự sẽ vút thẳng lên trời.
Sau khi có mục tiêu tiếp theo, Hạ Tưởng bỗng nhiên cảm giác trong thâm tâm thoải mái hơn rất nhiều, đứng dậy thấy giật mình nhìn thời gian, nghĩ thầm rằng chẳng lẽ Mai Hiểu Lâm sẽ nuốt lời, bỏ lại hắn một mình đi Thành ủy? Muốn gọi điện thoại cho cô, thì vừa lúc cô lại gọi điện thoại lại.
- Tôi đang ở dưới lầu, trong vòng năm phút nữa anh xuống, tôi sẽ chờ anh. Nếu quá thời gian thì tôi không đợi nữa.
Thật là có cá tính, Hạ Tưởng lắc đầu cười rồi nói với Cổ Ngọc một tiếng:
- Tôi đi tới Thành ủy, nếu có việc gì thì gọi di động cho tôi.
Cổ Ngọc."Ừ" một tiếng:
- Ông nội nói có việc muốn nói chuyện với anh, anh xem khi nào thì có thời gian? Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL -
Gần đây nhiều việc quá, Hạ Tưởng vội đến độ có chút không thở nổi đành phải nói:
- Nhờ em chuyển lời tới ông nội em, gần đây thật sự là anh bận quá, không có thời gian thăm hỏi lão nhân gia, mong ông lượng thứ. Chờ anh hoàn thành hết công việc đợt này, sẽ đi gặp ông được không?
Cổ Ngọc gật gật đầu:
- Ông thực ra cũng không có chuyện gì, chỉ là muốn cùng anh nói chuyện một chút, anh đang bận bịu túi bụi, để ông quay về Bắc Kinh một thời gian cũng tốt.
Hạ Tưởng đi xuống dưới lầu, thấy Mai Hiểu Lâm đứng ở chỗ đỗ xe chờ hắn, thật là tốt quá liền hỏi:
- Cô không đi xe sao?
- Cũng định đi rồi, nhưng anh lại muốn cùng tôi tới Thành ủy, để anh làm lái xe cũng tốt.
Trên mặt cô thản nhiên, không biểu lộ gì.
Trên đường đi, Mai Hiểu Lâm không nói gì chỉ im lặng nhìn ra phía ngoài cửa sổ, Hạ Tưởng định không nói gì, cuối cùng không nhịn được đành nói:
- Có một số việc đã xảy ra thì có hối hận cũng không còn kịp nữa, cũng không nên suy nghĩ nhiều làm gì. Cũng may tôi không có ý nào khác, cô không cần lo lắng tôi sẽ quấy rầy cô.
- Tôi không hối hận.
Mai Hiểu Lâm quay đầu nhìn Hạ Tưởng liếc mắt một cái, trong mắt chợt lóe lên, toát ra một tia thương cảm, dường như lại sợ hắn hiểu lầm vội giải thích:
- Tôi đã làm chuyện gì thì không bao giờ hối hận. Anh cũng đừng suy nghĩ nhiều quá là được rồi.
Hạ Tưởng không biết phải làm sao, hắn muốn an ủi Mai Hiểu Lâm lại bị cô nói thành suy nghĩ quá nhiều, đành phải lắc đầu. Tuy nhiên hắn cũng biết tính tình của Mai Hiểu Lâm mau mồm mau miệng, tâm không xấu, có khi chỉ là nghĩ đến thôi nhưng đã nghĩ đến cái gì liền nói ngay cái đó, nên cũng không so đo với cô.
Tới Thành ủy, hắn và Mai Hiểu Lâm cùng lên tòa nhà, trước tiên tới gặp Trần Phong.
Trần Phong không cảm thấy bất ngờ khi thấy hai người đến, hàn huyên vài câu liền đi thẳng vào vấn đề chính:
- Ban Tổ chức cán bộ đã làm xong tất cả các thủ tục, đồng chí Hiểu Lâm có thể đi bất cứ lúc nào. Tuy nhiên vì huyện An đang ở thời kỳ ổn định, tốt nhất là nên công tác thêm một thời gian nữa, chờ Thành ủy tìm được bộ máy lãnh đạo mới rồi hãy đi.
Mai Hiểu Lâm nói:
- Tôi hoàn toàn tuân theo sự sắp xếp của tổ chức.
Trần Phong liếc mắt nhìn Hạ Tưởng một cái nói:
- Vừa lúc hai người Chủ tịch, Phó chủ tịch huyện An cũng ở đây, ở dưới đang muốn Thành ủy nghiên cứu một chút rồi ra quyết định. Qua nghiên cứu, đồng chí Giang Thiên chủ tịch huyện Cảnh được bổ nhiệm vào vị trí Bí thư Huyện ủy huyện An, đồng chí Trương Kiện được bổ nhiệm vào vị trí Phó bí thư huyện ủy huyện An. Còn vị trí Chủ tịch huyện An thì đang nghĩ nên bổ nhiệm ai. Đồng chí Phòng Ngọc Huy - Bí thư Đảng ủy xã Đán Bảo được bổ nhiệm vào vị trí ủy viên thường vụ, Phó chủ tịch huyện. Đồng chí Chung Nghĩa Bình ở tổ điều chỉnh cơ cấu sản xuất công nghiệp được bổ nhiệm vào vị trí ủy viên thường vụ, Bí thư Đảng ủy xã Đán Bảo. Đồng chí Hiểu Lâm, đồng chí Hạ Tưởng, các đồng chí có ý kiến gì với quyết định của Thành ủy không?
Mai Hiểu Lâm có chút kinh ngạc mà nhìn Hạ Tưởng liếc mắt một cái, xoay người nhìn Trần Phong nói:
- Phòng Ngọc Huy đảm nhiệm chức vụ Phó chủ tịch huyện không thích hợp lắm. Ông ta kinh nghiệm lý lịch không đủ.
Trần Phong không nói lời nào, cười nhìn về phía Hạ Tưởng.
Hạ Tưởng đành phải nói:
- Vấn đề chính trị cho tới bây giờ đều luôn chú ý phải cân bằng. Nếu không cho Phòng Ngọc Huy đảm nhiệm chức vụ Phó chủ tịch huyện, vậy thì việc đề cử Chung Nghĩa Bình sẽ khiến Phó bí thư Phó (Phó Tiên Phong) phản đối mạnh mẽ.
Trần Phong gật đầu cười:
- Vừa đúng lúc lát nữa sẽ mở cuộc họp hội ý nghiên cứu về vấn đề nhân sự của huyện An, nếu có suy nghĩ gì thì nói ra luôn vẫn còn kịp.
Mai Hiểu Lâm bỗng nhiên mỉm cười:
- Về lắm mưu nhiều kế tôi làm sao dám so với Hạ Tưởng, để cho anh ta có ý kiến, tôi bỏ quyền.
Hạ Tưởng cũng cười:
- Theo quan điểm của tôi việc Chung Nghĩa Bình được đề cử chắc chắn Phó bí thư Phó sẽ kiên quyết phản đối. Quả thật là Chung Nghĩa Bình kinh nghiệm lý lịch còn kém một chút, dễ dàng bị mọi người nói là không đủ kinh nghiệm lý lịch. Tôi nghĩ với vị trí Bí thư và Chủ tịch huyện, Phó bí thư Phó như vậy cũng khá là nhượng bộ rồi, nhưng tuyệt đối sẽ không để cho Chung Nghĩa Bình vào vị trí ủy viên thường vụ.
- Biết khó khăn thì phải cố gắng, Hạ Tưởng có phải cậu muốn tôi khó xử phải không?
Trần Phong nửa đùa nửa thật nói:
- Cậu đã tính toán với Chung Nghĩa Bình gì rồi?
- Có Trưởng ban Phương đề cử, Bí thư Trần tán thành là được rồi, cũng không cần ngài phải ra mặt?
Hạ Tưởng liền cười.
- Không được, cậu phải nói xem cậu có tính toán gì không? Tôi lấy lòng tôi tặng cho cậu nhưng cậu không được bán đi.
Trần Phong thỏa hiệp với Hạ Tưởng.
Ông ấy thấy Hạ Tưởng đã có suy nghĩ riêng, nghĩ chắc chắn đã có chuẩn bị ở sau, có biện pháp để ra tay.
- Cháu còn chưa nghĩ ra, bởi vì cháu phải gặp trước một người đã, tuy nhiên về cơ bản có thể khẳng định, mọi chuyện sẽ thành thôi.
Hạ Tưởng không phải không muốn nói với Trần Phong mà là vì không nắm chắc mọi chuyện, cũng không dám nói lung tung với Trần Phong.
Trần Phong nhìn nhìn, cười mắng một câu:
- Cũng không biết là tôi theo quyết định của cậu là đúng hay sai, cậu rất láu cá. Được rồi, trước tiên không tranh đấu với cậu nữa, tôi đi họp đây. Cậu và đồng chí Hiểu Lâm có thể ở văn phòng chờ tôi.
Trần Phong cũng không coi hai người là người ngoài, nói xong đứng dậy bước đi. Trần Phong vừa đi, Mai Hiểu Lâm liền đứng lên nói:
- Tôi và Bí thư Lý đã gặp mặt, làm đồng nghiệp một thời gian giờ đi cũng phải chào hỏi một chút.
Hạ Tưởng gật đầu không nói gì. Hắn cùng Mai Hiểu Lâm ra khỏi văn phòng của Trần Phong, lập tức tới văn phòng của Trưởng ban thư ký.
Hạ Tưởng gõ cửa, nghe được bên trong có người nói:
- Vào đi, cửa không khóa.
Giọng nói không lớn, vang lên tràn đầy, vô cùng trầm thấp.
Hạ Tưởng đẩy cửa đi vào, liếc mắt một cái liền thấy được bóng dáng của Trịnh Quan Quần.