Không sai, chính là bóng dáng. Bởi vì Trịnh Quan Quần đang đứng trên ghế, tự tay đang thay bóng đèn, dáng người ông ta không cao, hơi béo, nhìn dáng vẻ dường như khá giỏi giang. Hạ Tưởng và Trịnh Quan Quần đã gặp mặt qua vài lần, cũng nói chuyện qua vài lần, từ lúc Tào Vĩnh Quốc đảm nhiệm chức vụ Phó thị trưởng thường trực thành phố Yến, Trịnh Quan Quần chính là Phó Trưởng ban thư ký của Tào Vĩnh Quốc. Không nghĩ rằng hiện tại đã thăng lên chức Trưởng ban thư ký, không ngờ lại còn tự mình làm việc, một cán bộ cấp Phó giám đốc sở tự mình quét dọn gần như không có ai, huống chi lại đang thay bóng đèn.
Hạ Tưởng bất chợt có thêm thiện cảm đối với Trịnh Quan Quần.
Trịnh Quan Quần quay đầu lại nhìn Hạ Tưởng liếc mắt một cái, không nhận ra hắn là ai. Có thể do đứng đã lâu, bỗng nhiên cảm thấy choáng váng, hoa mắt chóng mặt, dưới chân không yên, mắt thấy sẽ ngã ngay xuống ghế dựa, Hạ Tưởng liền nhanh tay nhanh mắt, tốt xấu gì cũng đã luyện qua vài năm, duỗi tay ra đỡ lấy cánh tay của Trịnh Quan Quần, chậm rãi thả y ngồi xuống dưới nói:
- Trưởng ban thư ký sao lại tự mình thay bóng đèn? Sao thư ký có thể để như vậy, để ngài làm vậy là không được.
Trịnh Quan Quần đứng vững thân mình, vỗ vỗ trên tay nói:
- Thư ký đi ra ngoài làm việc, tôi nghĩ vừa lúc có thể hoạt động một chút cho giãn gân cốt, không nghĩ tới là tuổi đã lớn, nếu không có cậu, nói không chừng tôi đã ngã xuống rồi, mà cậu là?
Y híp mắt nhìn Hạ Tưởng liếc mắt một cái, bỗng nhiên nhận ra nói:
- Hạ Tưởng, cậu là Hạ Tưởng, xem ra mắt tôi bị ngọn đèn chiếu vào nên không thấy rõ cậu.
Trịnh Quan Quần lập tức ngồi dậy, vẻ mặt nhiệt tình nắm tay Hạ Tưởng, lại bảo Hạ Tưởng ngồi xuống. Còn chủ động hỏi Hạ Tưởng, Hạ Tưởng cũng liền khách sáo.
Trịnh Quan Quần có ý sốt ruột, Hạ Tưởng cũng nhìn ra, khả năng y cũng nể tình năm đó Tào Vĩnh Quốc đối với y coi như cũng tốt, cho nên đối với mình cũng có phần thiện cảm.
- Tiểu Hạ sao lại rảnh mà đến thăm tôi vậy?
Trực tiếp gọi Hạ Tưởng là Tiểu Hạ, lời nói của Trịnh Quan Quần lộ ra sự thân thiết và thân thiện. Ở trước mặt Hạ Tưởng y cũng không dám ra vẻ là Trưởng ban thư ký, thường vụ Thành ủy. Trưởng ban thư ký Thành ủy Lý Đinh Sơn và Hạ Tưởng có quan hệ thế nào ai mà không biết? Cùng là Trưởng ban thư ký, nhưng địa vị của y và Lý Đinh Sơn không phải chỉ kém một chút (Ghi chú của DG: Trịnh Quan Quần là Trưởng ban thư ký Ủy ban nhân dân thành phố Yến - Lý Đinh Sơn là Trưởng ban thư ký Thành ủy thành phố Yến).
Lại càng không nói đến những người ở Thành ủy có quan hệ với Hạ Tưởng. Cho dù hiện tại Vương Bằng Phi đã bị điều đi, nhưng đến đây lại là một Phó Tiên Phong dường như không hợp với Hạ Tưởng, nhưng Phương Tiến Giang và Hạ Tưởng luôn có quan hệ cá nhân rất tốt, cùng với Trần Phong luôn bảo vệ Hạ Tưởng, ngay cả Hồ Tăng Chu y cũng nghe nói đều có quan hệ không tồi với Hạ Tưởng. Trịnh Quan Quần cũng biết rõ điều đó, nếu ở thành phố có việc muốn làm, y nói chưa chắc đã được, nhưng Hạ Tưởng nói thì có kết quả ngay.
Hạ Tưởng cũng nhìn theo ánh mắt có vẻ thân thiết của Trịnh Quan Quần, hắn chưa bao giờ ở trước mặt người khác đề cao mình. Thái độ của Trịnh Quan Quần luôn thấp, người ta cũng là cấp Phó giám đốc sở, so với hắn cấp bậc cao hơn, hắn nhất định phải thể hiện sự tôn kính, Hạ Tưởng không mất đi sự cung kính mà nói:
- Tôi cùng Chủ tịch huyện Mai tới Thành ủy để báo cáo công tác, lúc đi ngang qua văn phòng của ngài, cũng đã nghe thị trưởng Hồ nói qua rằng ngài và thị trưởng Hồ là bạn cũ, không khỏi có chút tò mò, vừa lúc không có việc gì, mới muốn tới đây ngồi, hy vọng là không quấy rầy công việc của Trưởng ban thư ký.
- Không sao, không sao, cậu đến đây bất cứ lúc nào tôi đều hoan nghênh.
Trên mặt càng tươi cười Trịnh Quan Quần.
Trong lời nói của Hạ Tưởng đã lộ ra chút tin tức khiến y vừa ngạc nhiên vừa vui.
Hạ Tưởng nói một câu tuy rằng ngắn gọn nhưng ẩn chứa những tin tức phong phú. Đầu tiên là cùng Mai Hiểu Lâm đến Thành ủy báo cáo công tác, cho thấy hắn và Mai Hiểu Lâm có quan hệ không tồi. Mai Hiểu Lâm sắp được điều quay về Bắc Kinh, cô đến Thành ủy nhất định là vì vấn đề nhân sự sẽ kế nhiệm ở huyện An. Tiếp theo, Hạ Tưởng nhắc tới Hồ Tăng Chu, không ngoài dự tính là lập trường và thái độ đều thể hiện thiện ý. Cuối cùng Trịnh Quan Quần cũng hiểu ra một chút về vấn đề nhân sự của huyện An, liên tưởng đến việc Thôi Hướng muốn ám chỉ với y rằng y sắp được điều đến Ban Tuyên giáo tỉnh ủy làm chức vụ Phó Trưởng ban, nhưng mấu chốt lại là phải qua cửa của Mai Thái Bình, mà Mai Hiểu Lâm là cháu gái của là Mai Thái Bình, Hạ Tưởng đi cùng Mai Hiểu Lâm tới Thành ủy, chắc là Mai Hiểu Lâm cũng quan tâm tới vấn đề nhân sự của huyện An. Chẳng lẽ là muốn nói y phải chú ý đến việc chọn người làm chức vụ Phó trưởng ban thường trực Ban Tuyên giáo tỉnh ủy sao?
Trịnh Quan Quần có kỳ vọng rất lớn đối với việc có thể thăng chức lên tới Phó trưởng ban ban Tuyên giáo tỉnh ủy. Không chỉ là việc y có thể mượn cơ hội này từ Phó giám đốc sở bước tới Giám đốc sở, hơn nữa sau khi bước vào Ban Tuyên giáo tỉnh ủy tầm mắt được mở rộng, cấp bậc cũng được nâng cao không ít, so với một Trưởng ban thư ký của Uỷ ban nhân dân thành phố thì mạnh hơn nhiều lắm, hơn nữa khả năng lên chức cũng cao hơn.
Trong lòng Trịnh Quan Quần hiểu rõ việc Thôi Hướng chọn y, cho dù là miễn cưỡng bổ nhiệm, thì công tác về sau cũng không dễ triển khai. Y tuy rằng đang ở Thành ủy, nhưng vô cùng chú ý tới nhất cử nhất động của Tỉnh ủy, cũng vô cùng biết rõ địa vị và trọng lượng của Thôi Hướng trong Tỉnh ủy. Ở bên ngoài thì xem ra Thôi Hướng có thế rất mạnh, cùng với ba bốn gã ủy viên thường vụ đoàn kết với nhau, có mấy lần đấu tranh dường như cũng giành được phần thắng. Nhưng trên thực tế Diệp Thạch Sinh và Phạm Duệ Hằng càng ngày càng có xu thế gần nhau hơn, hơn nữa ở mặt ngoài thì có vẻ ủy viên thường vụ mạnh ai nấy làm cũng không đoàn kết, nhưng trên thực tế có một người có thể giúp bọn họ gắn bó cùng một chỗ, người này chính là Hạ Tưởng.
Bất cứ lúc nào Hạ Tưởng cũng có sức ảnh hưởng làm cho mấy tên ủy viên thường vụ phải đồng thanh đồng tiếng, chỉ cần tạo cho hắn một cơ hội là có thể được.
Về phần Thôi Hướng vì sao phải điều y tới ban Tuyên giáo tỉnh ủy, trong lòng Trịnh Quan Quần biết rất rõ ràng. Một chân đá văng Phong Lợi nếu không phải là ý của Diệp Thạch Sinh thì chính là chủ ý của Phạm Duệ Hằng, Thôi Hướng bị ép ứng chiến, muốn chính mình thay thế Phong Lợi trở thành cái loa của y. Sau khi mình tới ban Tuyên giáo tỉnh ủy, nếu theo sát Thôi Hướng sẽ có thể trở thành đối tượng bị Diệp Thạch Sinh hoặc Phạm Duệ Hằng chèn ép. Người bị Bí thư và Chủ tịch tỉnh nhìn là thấy phiền, ở Tỉnh ủy chắc sẽ không có ngày nào tốt? Nghĩ đến việc thấy khó xử khi đứng giữa kẽ hở, thậm chí Trịnh Quan Quần cảm thấy thà cứ ở Ủy ban nhân dân thành phố còn tốt hơn đến Tỉnh ủy làm vật hy sinh.
Nhưng Thôi Hướng đã đề cử, lại không thể không phục tùng sự sắp xếp của tổ chức, Trịnh Quan Quần liền cân nhắc tìm một biện pháp gì đó, cho dù mọi việc không được chu toàn cả hai, cũng không thể chết trên cây đại thụ Thôi Hướng thì tốt hơn. Trên thực tế sau khi y và Hồ Tăng Chu ôn lại chuyện cũ, quan hệ giữa y với Thôi Hướng cũng phai nhạt không ít, đương nhiên vẫn duy trì vẻ thân thiện ở bên ngoài
Cũng không phải Trịnh Quan Quần đứng núi này trông núi nọ, mà là y cũng bởi vì thấy Thôi Hướng luôn phản đối chính sách điều chỉnh cơ cấu sản xuất công nghiệp, khiến y có cảm giác trên tư tưởng chính trị cùng Thôi Hướng có điểm bất đồng.
Trịnh Quan Quần lại ủng hộ chính sách điều chỉnh cơ cấu sản xuất công nghiệp.
Đương nhiên từ trong sâu thẳm suy nghĩ y luôn có sự cảm kích đối với Thôi Hướng, vì Thôi Hướng là người đã dìu dắt y tới vị trí Trưởng ban thư ký.
Hạ Tưởng vừa mở miệng nói, tâm tư Trịnh Quan Quần trở nên linh hoạt hơn, đại khái cũng có thể đoán được suy nghĩ của Hạ Tưởng.
Ai cũng biết rằng Hạ Tưởng và Mai Thái Bình có quan hệ tốt đẹp, ngay cả Phó trưởng ban Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy cũng không dám ở trước mắt Mai Thái Bình nói gì, nhưng lời nói của Hạ Tưởng ở trước mặt Mai Thái Bình lại khá có hiệu quả. Trịnh Quan Quần liền biết Hạ Tưởng tới đây là thử thăm dò y, bởi vì Thôi Hướng cũng nói việc y được bổ nhiệm, mấu chốt nằm ở trong tay Mai Thái Bình. Ban Tổ chức cán bộ không đồng ý, Thôi Hướng cũng không làm gì được. Mà từ trước đến này Thôi Hướng đối với Mai Thái Bình lại không có ảnh hưởng quá lớn, bởi vì Mai Thái Bình tại tỉnh Yến không nuôi dưỡng thế lực cho mình, không muốn có các mối quan hệ, Thôi Hướng không thể tìm được cơ hội để chẹn cổ Mai Thái Bình.
Chỉ có thể dựa vào thân phận của Phó bí thư để thể hiện áp lực với Mai Thái Bình. Chỉ có điều Mai Thái Bình cũng không phải người dễ phục tùng. Dù sao Thôi Hướng cũng không có quyền lực bãi miễn chức vụ của Mai Thái Bình, hơn nữa ban Tổ chức cán bộ được coi là thiên hạ đệ nhất ban, quả thật cũng có quyền lực rất lớn, Mai Thái Bình lại là người có tính cách đặc biệt, khiến Thôi Hướng đối với ông ta không có một biện pháp nào cả.
Nhớ tới Hạ Tưởng rất có ảnh hưởng đối với Mai Thái Bình, Trịnh Quan Quần biết cơ hội của y đã tới.
Tuy rằng cũng biết về sau khi tới Ban tuyên giáo tỉnh ủy phải đi trên dây thép ở giữa Thôi Hướng và Diệp Thạch Sinh, không dễ đi, hơn nữa lại nguy hiểm, nhưng người trong quan trường đều quý trọng mỗi một cơ hội được lên chức, nếu không có chờ cả đời cũng không có cơ hội tiếp theo. Đi trên dây thép cũng tốt, cũng có thể trở thành đi trên đường lớn bằng phẳng, rất nhiều người muốn đi còn không được đi. Trên thực tế nguyện vọng muốn tiến thêm một bước của Trịnh Quan Quần cũng có hết sức mãnh liệt
- Ha hả, tôi biết Tiểu Hạ và thị trưởng Hồ giao tình tâm đầu ý hợp, thời gian trước khi ở thành phố Chương Trình, thị trường Hồ rất thích cậu. Hiện tại ông ấy ở thành phố Yến, cùng cậu qua lại còn mật thiết hơn, bởi vậy có thể thấy được thị trưởng Hồ và cậu đều là những người luôn nhớ tình nghĩa cũ.
Trịnh Quan Quần trước hết lôi kéo làm quen, xúc động nói:
- Thật ra tôi cũng là một người luôn nhớ tới tình nghĩa cũ, sau khi cùng thị trưởng Hồ ôn lại chuyện cũ, gặp lại mà hận có hơi muộn, hơn nữa sau khi trải qua một lúc tiếp xúc, tôi bị trí tuệ mưu tính sâu xa và quan điểm nhìn xa trông rộng của thị trưởng Hồ thuyết phục. Tôi đã chịu ảnh hưởng nặng từ thị trưởng Hồ, do trước kia không hiểu việc điều chỉnh cơ cấu sản xuất công nghiệp, nhưng bây giờ đã hiểu được và ủng hộ rất mạnh mẽ.
"Trịnh Quan Quần là người thông minh" Hạ Tưởng nghe Trịnh Quan Quần nói xong, liền rút ra kết luận.
Trịnh Quan Quần nhìn mặt đoán lòng, thấy trong mắt Hạ Tưởng hơi lộ ra sắc mặt vui mừng, biết rằng đã nói đúng tâm tư của Hạ Tưởng liền nói thêm:
- Thực ra từ lúc tôi đi theo Bí thư Tào, cũng đã bị ảnh hưởng từ Bí thư Tào rất nhiều. Hiện tại Bí thư Tào đang ở thành phố Bảo triển khai việc điều chỉnh cơ cấu sản xuất công nghiệp và đã có thành tích rất khả quan, tôi nhìn cảm thấy rất hâm mộ, tự đáy lòng mà thay lãnh đạo cảm thấy rất vui mừng.
Trịnh Quan Quần hai lần đều tỏ thái độ ủng hộ việc điều chỉnh cơ cấu sản xuất công nghiệp, lại đề cao Hồ Tăng Chu, Tào Vĩnh Quốc. Hạ Tưởng tự nhiên đã hiểu được tâm ý của y, trong lòng liền có chủ ý, cười ha hả:
- Việc điều chỉnh cơ cấu sản xuất công nghiệp là chuyện tốt, ích nước lợi dân, cũng là chiều hướng nên phát triển. Nếu Trưởng ban thư ký ở Tỉnh ủy công tác thì có thể tận mắt nhìn thấy sức sống và sự nhiệt tình công tác của tổ lãnh đạo.
Đang nói chuyện, Hạ Tưởng đứng dậy nói:
- Thời gian không còn sớm nữa, tôi không quấy rầy công việc của Trưởng ban thư ký nữa.
Trịnh Quan Quần cũng không giữ lại:
- Tôi biết cậu còn có việc, tôi không giữ cậu lại nữa, lần sau nếu có cơ hội, tôi sẽ mời cậu và thị trưởng Hồ cùng nhau ăn bữa cơm. Chờ khi nào Bí thư Tào quay về thành phố Yến, tôi sẽ đi thăm lão lãnh đạo một chút.
Hạ Tưởng trở lại văn phòng của Trần Phong, Trần Phong còn chưa tan họp, hắn nghĩ xem ra cuộc họp hội ý vẫn còn đang rất sôi nổi.
Hạ Tưởng đoán cuộc họp hội ý đâu chỉ đang rất sôi nổi, mà còn thật sự rất kịch liệt.
Tất cả đều nhằm vào việc chọn người giữ vị trí Bí thư và Chủ tịch huyện An. Phó Tiên Phong không có ý kiến phản đối gì nhiều, chỉ có nhằm vào việc đề cử Chung Nghĩa Bình, thì ông ta kiên quyết phản đối, nói cái gì cũng không chịu để yên.
Cuộc họp hội ý tổng cộng có bốn người: Trần Phong, Hồ Tăng Chu, Phó Tiên Phong và Phương Tiến Giang. Phương Tiến Giang đề cử Giang Thiên giữ chức vụ Bí thư huyện ủy huyện An, Trương Kiện giữ chức vụ Chủ tịch huyện, về cơ bản không có dị nghị gì, đều nhất trí thông qua.
Theo sau đó Phó Tiên Phong lại đề nghị Phòng Ngọc Huy giữ chức vụ ủy viên thường vụ, Phó chủ tịch huyện, Trần Phong và Hồ Tăng Chu cũng không tỏ thái độ gì. Phương Tiến Giang cũng tỏ vẻ ủng hộ. Nhưng ngay sau đó khi đề xuất Chung Nghĩa Bình giữ chức vụ Ủy viên thường vụ huyện ủy kiêm Bí thư Đảng ủy xã Đán Bảo, Phó Tiên Phong lại kiên quyết phản đối và nhất định không lùi bước.
- Chung Nghĩa Bình kinh nghiệm lý lịch quá ít, không có kinh nghiệm công tác cơ sở, việc đảm nhiệm chức vụ bí thư Đảng ủy xã miễn cưỡng còn được. Nhưng trực tiếp đảm nhiệm vị trí ủy viên thường vụ thì không thích hợp. Việc đề bạt cán bộ quan trọng là phải công bằng, ngay thẳng, vừa không thể để cán bộ tài đức vẹn toàn không được lên, vừa không thể để cán bộ có quan hệ không có năng lực được lên. Tôi cho rằng, đồng chí Chung Nghĩa Bình không thể đảm nhiệm chức vụ ủy viên thường vụ, Bí thư Đảng ủy xã.
Phó Tiên Phong kịch liệt nói. Chung Nghĩa Bình hiện tại nhậm chức trong tổ lãnh đạo, là tâm phúc của Hạ Tưởng, lại có giao tình không tồi với Phương Cách, đề bạt anh ta, chắc chắn là chủ ý của Hạ Tưởng và Phương Tiến Giang. Làm sao có thể để người của Hạ Tưởng tiến bước vào hội nghị thường vụ của huyện An? Thêm cả Chung Nghĩa Bình tuyệt đối là thêm phiền phức, không được, tuyệt đối không được.
Trong lòng Phó Tiên Phong không ngừng tức giận, nói cái gì cũng phải ngăn chặn Hạ Tưởng, không muốn cho âm mưu của hắn được thực hiện.
Trần Phong và Hồ Tăng Chu muốn xếp người nhà vào huyện An còn có thể chấp nhận, dù sao cũng là nhân vật số một và số hai của thành phố Yến, nhưng Hạ Tưởng dựa vào cái gì mà làm vậy? Chỉ là một cán bộ nho nhỏ cấp Cục, lại còn muốn nhúng tay vào vấn đề nhân sự của cán bộ cấp phó Cục, quả thực là không biết trời cao đất rộng! Phó Tiên Phong tức giận còn do nguyên nhân Hạ Tưởng dám đối nghịch với Trình Hi Học, báo chí ở Bắc Kinh cùng liên kết với Cốc Nho, tiến hành công kích thậm tệ đối với Trình Hi Học, ai chẳng biết là Trình Hi Học và Phó gia có quan hệ chặt chẽ với nhau?
Hạ Tưởng đúng thật là cố ý muốn gây khó dễ ở khắp nơi với Phó gia, Phó Tiên Phong có thể bỏ qua cho hắn mới là lạ.
Hơn nữa nguyên nhân quan trọng hơn chính là, Hạ Tưởng ra sức đẩy mạnh việc điều chỉnh cơ cấu sản xuất công nghiệp đã đụng chạm tới lợi ích của Phó gia.
Vốn Phó Tiên Phong đối với tổ lãnh đạo cũng không để bụng, không nghĩ rằng đột nhiên Hạ Tưởng tạo ra sự kiện lớn thuyết phục Kodak đầu tư 1 tỷ rưỡi đô la Mỹ, làm cho việc điều chỉnh cơ cấu sản xuất công nghiệp của tỉnh Yến tiến thêm một bước đi vào tầm mắt của cấp trên, trong đó còn có Phó gia và người đứng sau Trình Hi Học.
Sau khi hai nhân vật lớn trải qua hiệp thương đã phát hiện, lửa đóm cháy đồng, một khi điều chỉnh cơ cấu sản xuất công nghiệp tỉnh Yến có được thành công, rất có khả năng sẽ đụng chạm đến sự ủng hộ của bọn họ vào một số tập đoàn lũng đoạn đã đem lại lợi ích cho họ. Tuy rằng trước mắt mà nhìn thì không có khả năng, nhưng hễ là công việc làm ăn thì phải suy xét lâu dài, người làm được việc lớn, đi một bước phải xem trước ba bước mới có thể bảo đảm vị trí làm được dài lâu, vì thế hai người ăn khớp với nhau, quyết định đánh vào tỉnh Yến.
Vì thế mới phát sinh ra bài phát biểu của Trình Hi Học
Chỉ có điều Phó Tiên Phong thật không ngờ đó là không biết Hạ Tưởng may mắn thế nào, khi đến Bắc Kinh đã gặp được và bái Cốc Nho làm thầy, gặp phải chuyện này, còn khẩn cấp mà nhảy ra, không ngờ lại dám soạn văn bản phản bác lại Trình Hi Học. Phó Tiên Phong đối với ấn tượng Hạ Tưởng xuống dốc không phanh, liền nhận định hắn là một thằng hề không biết trời cao đất rộng, là nhà đầu cơ chính trị muốn mượn cơ hội này để nổi danh, tranh thủ tăng điểm chính trị.
Phó Tiên Phong còn chưa chủ động gây phiền toái cho Hạ Tưởng. Không nghĩ rằng Hạ Tưởng còn muốn xếp người của hắn tới huyện An, thiên hạ sao lại có chuyện tốt như vậy? Trong lòng Phó Tiên Phong cười lạnh vài tiếng, không chút do dự cự tuyệt việc đề cử Chung Nghĩa Bình.
Hơn nữa điều khiến Phó Tiên Phong tức giận nhất chính là y và Thôi Hướng đang có mưu đồ bí mật muốn tìm phiền toái cho Hạ Tưởng. Kết quả là phiền toái không tìm được, ngược lại còn khiến Thôi Hướng bị một thân phiền toái đó là bị Diệp Thạch Sinh lạnh nhạt, nói không chừng trong đó còn có bóng dáng của Hạ Tưởng. Hạ Tưởng còn tổ chức lực lượng soạn thảo bài viết, muốn giới truyền thông tại tỉnh Yến tiếp tục triển khai tuyên truyền trận chiến. Sao Hạ Tưởng lại đáng ghét đến thế? Ở đâu đâu cũng nhảy ra gây khó dễ cho Thôi Hướng, muốn làm khó Phó gia, muốn khiến cho Phó Tiên Phong y khó xử?
Phó Tiên Phong đứng ở lập trường của mình tự nhiên càng nghĩ càng cảm thấy Hạ Tưởng thật đáng ghét. Ông ta liền quyết tâm, nói gì thì nói cũng không để Chung Nghĩa Bình đi tới huyện An gây thêm phiền phức, đi làm cơ sở ngầm và con cờ của Hạ Tưởng.
Phương Tiến Giang nghe giọng phản đối Phó Tiên Phong rất là bất mãn, thản nhiên cười:
- Phó Bí thư Phó, phản đối thì phản đối, cũng không cần có dáng vẻ bất bình tức giận như vậy. Chúng ta đang thảo luận vấn đề nhân sự, chứ không phải đang tranh luận chính sách.
Phó Tiên Phong sửng sốt, cách nói chuyện của Phương Tiến Giang thật ngấm ngầm hại người, đúng là không đơn giản. Trong ấn tượng của y, tuy rằng Phương Tiến Giang ở ban Tổ chức cán bộ bình thường có thái độ tự cao tự đại, nhưng tổng thể mà nói còn có thể chấp nhận. Trong Trưởng ban Tổ chức cán bộ mà y biết, có thể coi là một người dễ nói chuyện. Không ngờ khi nói chuyện khó nghe, chỉ miêu tả sơ lược, cũng thật là chói tai
Phó Tiên Phong cau mày:
- Tôi cũng là tùy việc mà xét, tôi muốn hỏi Trưởng ban Phương một chút là vì sao lại đề cử Chung Nghĩa Bình, anh ta chỉ là một cán bộ cấp phòng bình thường, cần kinh nghiệm lý lịch thì không có kinh nghiệm lý lịch, cần thành tích thì không có thành tích.
Phương Tiến Giang thản nhiên mà cắt ngang lời nói của Phó Tiên Phong:
- Chung Nghĩa Bình là top sinh viên của đại học giao thông quốc gia, có bằng cấp. Trước đó khi công tác ở tổ cải tạo thôn nội đô thành phố Yến, có được thành tích nổi trội. Sau đó lại còn đảm đương vị trí phó tổ trưởng, trong khi đảm nhiệm vị trí phó tổ trưởng đã xử lý rất nhiều những sự việc đột nhiên phát sinh, thể hiện được mặt trưởng thành, vững vàng. Bởi vậy khi thành lập tổ lãnh đạo điều chỉnh cơ cấu sản xuất công nghiệp của tỉnh Yến, đã được Phó Chủ tịch tỉnh Tống tự mình chỉ đích danh điều tới tổ lãnh đạo. Phó Bí thư Phó, đồng chí như vậy còn nói là không có kinh nghiệm lý lịch sao, không có thành tích sao. Chẳng lẽ lại nói, phải theo trình tự bắt đầu từ một trưởng thôn rồi từng bước một lên làm Chủ tịch xã, Bí thư Đảng ủy, như vậy mới tính là có kinh nghiệm lý lịch sao?
Phó Tiên Phong phản đối nói:
- Chung Nghĩa Bình chưa từng làm việc ở cơ sở, một bước đã được đảm nhiệm chức vụ ủy viên thường vụ, Bí thư Đảng ủy như vậy có phải là đốt cháy giai đoạn rồi không? Ý kiến của tôi là trước tiên để anh ta về quê nhà đảm nhiệm chức vụ Chủ tịch xã một nhiệm kỳ, sau đó sẽ tới đảm nhiệm chức vụ ủy viên thường vụ, Bí thư Đảng ủy. Nếu như vậy cũng có cơ sở đánh giá được tốt hơn, hơn nữa dựa theo trình tự dần đi lên cũng có thể cho thấy công bằng chính trực của tổ chức.
- Là một cán bộ xuất sắc sẽ được đặc cách đề bạt.
Phương Tiến Giang một bước cũng không nhường, ông ta thấy Trần Phong ở một bên cười như không cười, Hồ Tăng Chu cũng có thái độ không đếm xỉa tới, nghĩ thầm rằng hai con cáo già này nếu chưa đến lúc mấu chốt sẽ không ra tay, thế cũng được để ông ta đấu một trận cùng Phó Tiên Phong cũng tốt, vấn đề nhân sự về sau cũng ít khi xảy ra xung đột với Phó Tiên Phong liền nói thêm:
- Ví dụ như Phó Bí thư Phó, chưa đến 40 tuổi đã là Phó bí thư thành phố cấp phó tỉnh, được cho là người nổi bật trong một thế hệ cán bộ tuổi trẻ. Hiện nay chính sách của Đảng chúng ta là đang đội ngũ cán bộ tuổi trẻ hóa, tri thức hóa. Đồng chí Chung Nghĩa Bình rất phù hợp với hai điểm trên, tôi cho rằng, phù hợp điều kiện đề bạt.
- Chung Nghĩa Bình không có một chút kinh nghiệm lý lịch cơ sở, nếu tùy tiện đảm nhiệm chức vụ ủy viên thường vụ Huyện ủy, cơ sở không vững vàng dễ bị đánh ngã. Tôi vẫn không tán thành anh ta đảm nhiệm chức vụ ủy viên thường vụ. Ngài nói đi, Bí thư Trần, thị trưởng Hồ?
Phó Tiên Phong mơ hồ hơi tức giận, Phương Tiến Giang dùng y để ví von, khiến lòng tự tôn của y bị tổn thương, nghĩ thầm rằng Chung Nghĩa Bình là ai mà đem ra so sánh với y chứ?
Trần Phong và Hồ Tăng Chu liếc nhau, trong lòng cũng có chủ ý
Trong bốn người ở đây, chỉ có Phó Tiên Phong là Thái Tử đảng. Thật ra cán bộ xuất thân từ tầng lớp bình dân, thì có bản năng của tâm lý mâu thuẫn tự nhiên đối với một Thái Tử đảng. Dù sao Thái Tử đảng được trưởng thành rất thuận lợi, có nhiều điều kiện thuận tiện có thể mượn dùng. Cho nên đối với các cán bộ xuất thân từ tầng lớp thấp, phần lớn Thái Tử đảng luôn ngạo mạn, tự cao tự đại, bụng thì rỗng mà giả vờ tâm cao, thật sự ít người có tài có học vấn. Về cơ bản toàn bộ quan trường trong nước đều có tình hình giống nhau đó là giữa các cán bộ bình dân và Thái Tử đảng luôn tự nhiên có một trạng thái đối lập.
Thái Tử đảng không muốn nhìn tới các cán bộ xuất thân bình dân, bọn họ tự cho mình là có thân phận phận cao quý, xuất thân tốt, có thể mượn thế lực khổng lồ của gia tộc để hỗ trợ. Mà cán bộ xuất thân bình dân cũng thấy các Thái Tử đảng chướng mắt, vì luôn cho rằng bọn họ không có bản lĩnh thật sự, ỷ vào bản lĩnh của cha mẹ là có thể vô cùng thoải mái đi lên địa vị cao mà người khác phải cần vài năm thậm chí là mười mấy năm thì mới có thể đi lên được, bọn họ là đồ trang trí nên sớm dỡ bỏ của đặc quyền giai cấp, là chướng ngại vật cho sự phát triển của xã hội.
Nhưng ở thời điểm nào đều có sự tồn tại của Thái Tử đảng, các cán bộ bình dân sau khi đi lên địa vị cao, đào tạo ra thế hệ tiếp theo cũng sẽ trở thành Thái Tử đảng mới.
Trần Phong và Hồ Tăng Chu còn đỡ, đối với Thái Tử đảng cũng có cái nhìn bình thường. Bởi vì bọn họ đều đã tiếp xúc với không ít Thái Tử đảng, trong đó người phần an phận thủ thường thì nhiều, người cuồng vọng vô tri thì ít, cũng khiến bọn họ trên cơ bản đứng ở một lập trường khách quan mà đối đãi với thái độ của Phó Tiên Phong. Phó Tiên Phong kiên quyết phản đối, vừa ở trong dự liệu, lại có chỗ bất ngờ
Phó Tiên Phong chắc chắn sẽ không tán thành, chỉ có điều không nghĩ rằng ông ta sẽ phản đối kiên quyết như thế, không có một chút ý tứ nhượng bộ.
Trần Phong liền chần chừ một chút. Dẫu biết ý Hạ Tưởng cũng không phải tùy tiện mà đề cử, nhưng để Chung Nghĩa Bình ngẫu nhiên đảm nhiệm chức vụ ủy viên thường vụ Huyện ủy quả thật là hơi nóng vội. Nhưng Hạ Tưởng lại khẳng định và cho rằng lúc này đây là một cơ hội khó mà có được, nhất định phải nắm lấy. Hơn nữa Hạ Tưởng nói cũng hợp lý, để Chung Nghĩa Bình đi là vì muốn để anh ta phối hợp công tác với Giang Thiên. Chỉ có điều ông thân là Bí thư Thành ủy, cũng phải kiên trì lập trường trung lập và công chính, không thể thiên vị ai. Hơn nữa ông đã bắt lấy vị trí Bí thư huyện ủy huyện An, lại nghĩ tới vẻ mặt tươi cười chắc chắc của Hạ Tưởng, liền có chủ ý, nói:
- Nếu mọi người tranh luận chưa xong thì để ở trên hội nghị thường vụ sẽ thảo luận tiếp, như vậy sẽ tốt hơn.
Hồ Tăng Chu đối với Chung Nghĩa Bình không có ấn tượng gì, nhưng Hạ Tưởng đã xin ông ta hỗ trợ, ông lại không thể không nể tình. Thái độ của Phó Tiên Phong kiên quyết như vậy khiến ông cũng không ngờ tới, thấy Trần Phong cũng áp dụng sách lược lấy lui mà tiến, liền mừng rỡ đưa ra cái ân tình thuận nước giong thuyền (làm ơn mà không tốn công sức):
- Tôi cũng tán thành đề nghị của Bí thư Trần.
Phó Tiên Phong không nói gì, liếc mắt nhìn Phương Tiến Giang một cái.
Phương Tiến Giang trong lòng nghi hoặc chẳng lẽ Hạ Tưởng không có dặn Trần Phong, Hồ Tăng Chu chú ý tới việc này? Thái độ của Hồ Tăng Chu buông lỏng, không thấy có thái độ ủng hộ còn có thể hiểu được, nhưng quan hệ giữa Trần Phong và Hạ Tưởng luôn hòa hợp, sao nghe giọng của ông ấy dường như cũng có ý nhượng bộ?
Tuy nhiên nếu Bí thư và Thị trưởng đều đã lên tiếng, Phương Tiến Giang cũng liền gật đầu theo.
Phó Tiên Phong cũng tỏ vẻ đồng ý.
Trần Phong trở lại văn phòng, phát hiện Hạ Tưởng vẫn nhàn nhã mà ngồi trên sô pha uống trà, không khỏi cười mắng:
- Cậu thì thoải mái, tôi vừa mới họp, nhưng phải thừa nhận là áp lực thật không nhỏ.
Hạ Tưởng ở trước mặt Trần Phong tuy rằng thoái mái như vậy, nhưng vẫn giữ sự kính cẩn, hắn vội vàng đứng lên, hai tay bưng một ly trà cười nói:
- Bí thư Trần vất vả rồi, mời ngài uống trà.
Trần Phong nhận ly trà, uống một ngụm:
- Cuộc họp hội ý không có kết quả, tôi không có kiên trì. Cậu cũng biết thân là nhân vật số một, phải giữ một hình tượng công bằng trung lập. Chung Nghĩa Bình qủa thật là kinh nghiệm lý lịch vẫn còn thiếu, nếu tôi vẫn muốn kiên trì, thì phải có chút nhượng bộ ở phương diện khác. Việc chọn Bí thư và Chủ tịch huyện, Phó Tiên Phong không có phản đối, tôi và Tăng Chu đối với sự việc của Chung Nghĩa Bình cũng không thể làm gì quá rõ rệt. Tôi và Tăng Chu có khả năng làm không phải là kiên quyết ủng hộ, lại càng không được phản đối, mà là duy trì ủng hộ một cách có chừng mực thôi.
- Có Trưởng ban Phương kiên trì đề cử là được. Chỉ cần ngài và và thị trưởng Hồ không có ý kiến phản đối, sau khi đưa ra hội nghị thường vụ, ở thời khắc mấu chốt, do ngài và thị trưởng Hồ giải quyết dứt khoát là được.
Hạ Tưởng vốn không định để cho Trần Phong và Hồ Tăng Chu gắng hết sức nâng đỡ Chung Nghĩa Bình. Chỉ cần hai người bọn họ không phản đối, sau đó ở hội nghị thường vụ khi số người ủng hộ chiếm đa số, thì sẽ làm ân tình thuận nước giong thuyền (làm ơn mà không tốn công sức) là được.
Trần Phong có hứng thú nhìn Hạ Tưởng:
- Tiểu Hạ, cậu lại có biện pháp khéo léo gì thế, nói tôi nghe một chút xem nào, nhìn dáng vẻ của cậu, hẳn là đã có chủ ý rồi có phải không? Trên hội nghị thường vụ, đầu tiên tôi và Tăng Chu sẽ không tỏ thái độ ủng hộ, chắc chắn Phó Tiên Phong sẽ kiên quyết phản đối, Tiến Giang sẽ kiên quyết ủng hộ. Những người khác thấy thái độ kiên quyết của Phó Tiên Phong, Đàm Long, Hà Giang Hoa đều sẽ nhất trí cùng với Phó Tiên Phong, lão Tần sẽ chờ đợi xem tình hình một chút, thậm chí có thể phản đối, bởi vì việc đề cử Chung Nghĩa Bình quả thật là hơi đột ngột. Bí thư Đảng ủy Công an Trần Ngọc Long, Trưởng ban Tuyên giáo Hồi Vĩnh Nghĩa theo như tôi biết, cũng có khả năng bỏ phiếu phản đối. Đinh Sơn và Chủ tịch Mặt trận thống nhất Bạc Hậu Phát sẽ ủng hộ. Từ đó cho thấy tình thế rất không lạc quan, người phản đối thì nhiều, người ủng hộ thì ít, cuối cùng nếu do tôi quyết định, chỉ có thể tạm thời gác lại.
Trần Phong sẽ không vì Chung Nghĩa Bình mà nghĩ như vậy. Nếu Trần Phong cưỡng ép vì để được thông qua việc đề cử Chung Nghĩa Bình thì sẽ làm giảm danh tiếng và uy tín của ông ấy, Hạ Tưởng cũng không muốn ép buộc mọi chuyện như vậy. Hắn thấy Trần Phong là lãnh đạo, là cấp trên cho nên cũng sẽ chu toàn suy nghĩ cho ông ta, hắn chỉ cần Trần Phong không phản đối là được rồi.
- Chỉ cần ngài và và thị trưởng Hồ không có ý kiến phản đối, tất cả mọi khó khăn cháu sẽ nghĩ biện pháp giải quyết.
Vẻ mặt Hạ Tưởng cười yếu ớt, giải thích nói:
- Thực ra cháu cũng biết kinh nghiệm lý lịch của Chung Nghĩa Bình còn hơi ít, cưỡng ép sắp xếp tới huyện An cũng thật hơi miễn cưỡng. Nhưng lúc này có một cơ hội tốt như vậy, tuyệt đối không thể bỏ qua, nếu bỏ qua sẽ rất đáng tiếc, cũng uổng phí công Bí thư Trần đã dạy bảo cháu. Quan trọng nhất chính là lúc nắm được cơ hội, có rất nhiều thời điểm, phải tận dụng kịp thời không thôi lỡ mất dịp.
Trần Phong làm bộ không hài lòng nói:
- Lại nói lung tung rồi, tôi có lúc nào nói như vậy đâu? Ý của tôi nói là, phải có chí khí nắm lấy từng cơ hội, thừa còn hơn thiếu.
Nói giỡn vài câu, Trần Phong rốt cuộc cũng không hỏi cụ thể xem Hạ Tưởng tính toán thế nào, dù sao ông ấy đối với việc của Chung Nghĩa Bình cũng không để trong lòng, liền tạm thời chỉ nghe chứ không có thái độ gì.
Không sai, chính là bóng dáng. Bởi vì Trịnh Quan Quần đang đứng trên ghế, tự tay đang thay bóng đèn, dáng người ông ta không cao, hơi béo, nhìn dáng vẻ dường như khá giỏi giang. Hạ Tưởng và Trịnh Quan Quần đã gặp mặt qua vài lần, cũng nói chuyện qua vài lần, từ lúc Tào Vĩnh Quốc đảm nhiệm chức vụ Phó thị trưởng thường trực thành phố Yến, Trịnh Quan Quần chính là Phó Trưởng ban thư ký của Tào Vĩnh Quốc. Không nghĩ rằng hiện tại đã thăng lên chức Trưởng ban thư ký, không ngờ lại còn tự mình làm việc, một cán bộ cấp Phó giám đốc sở tự mình quét dọn gần như không có ai, huống chi lại đang thay bóng đèn.
Hạ Tưởng bất chợt có thêm thiện cảm đối với Trịnh Quan Quần.
Trịnh Quan Quần quay đầu lại nhìn Hạ Tưởng liếc mắt một cái, không nhận ra hắn là ai. Có thể do đứng đã lâu, bỗng nhiên cảm thấy choáng váng, hoa mắt chóng mặt, dưới chân không yên, mắt thấy sẽ ngã ngay xuống ghế dựa, Hạ Tưởng liền nhanh tay nhanh mắt, tốt xấu gì cũng đã luyện qua vài năm, duỗi tay ra đỡ lấy cánh tay của Trịnh Quan Quần, chậm rãi thả y ngồi xuống dưới nói:
- Trưởng ban thư ký sao lại tự mình thay bóng đèn? Sao thư ký có thể để như vậy, để ngài làm vậy là không được.
Trịnh Quan Quần đứng vững thân mình, vỗ vỗ trên tay nói:
- Thư ký đi ra ngoài làm việc, tôi nghĩ vừa lúc có thể hoạt động một chút cho giãn gân cốt, không nghĩ tới là tuổi đã lớn, nếu không có cậu, nói không chừng tôi đã ngã xuống rồi, mà cậu là?
Y híp mắt nhìn Hạ Tưởng liếc mắt một cái, bỗng nhiên nhận ra nói:
- Hạ Tưởng, cậu là Hạ Tưởng, xem ra mắt tôi bị ngọn đèn chiếu vào nên không thấy rõ cậu.
Trịnh Quan Quần lập tức ngồi dậy, vẻ mặt nhiệt tình nắm tay Hạ Tưởng, lại bảo Hạ Tưởng ngồi xuống. Còn chủ động hỏi Hạ Tưởng, Hạ Tưởng cũng liền khách sáo.
Trịnh Quan Quần có ý sốt ruột, Hạ Tưởng cũng nhìn ra, khả năng y cũng nể tình năm đó Tào Vĩnh Quốc đối với y coi như cũng tốt, cho nên đối với mình cũng có phần thiện cảm.
- Tiểu Hạ sao lại rảnh mà đến thăm tôi vậy?
Trực tiếp gọi Hạ Tưởng là Tiểu Hạ, lời nói của Trịnh Quan Quần lộ ra sự thân thiết và thân thiện. Ở trước mặt Hạ Tưởng y cũng không dám ra vẻ là Trưởng ban thư ký, thường vụ Thành ủy. Trưởng ban thư ký Thành ủy Lý Đinh Sơn và Hạ Tưởng có quan hệ thế nào ai mà không biết? Cùng là Trưởng ban thư ký, nhưng địa vị của y và Lý Đinh Sơn không phải chỉ kém một chút (Ghi chú của DG: Trịnh Quan Quần là Trưởng ban thư ký Ủy ban nhân dân thành phố Yến - Lý Đinh Sơn là Trưởng ban thư ký Thành ủy thành phố Yến).
Lại càng không nói đến những người ở Thành ủy có quan hệ với Hạ Tưởng. Cho dù hiện tại Vương Bằng Phi đã bị điều đi, nhưng đến đây lại là một Phó Tiên Phong dường như không hợp với Hạ Tưởng, nhưng Phương Tiến Giang và Hạ Tưởng luôn có quan hệ cá nhân rất tốt, cùng với Trần Phong luôn bảo vệ Hạ Tưởng, ngay cả Hồ Tăng Chu y cũng nghe nói đều có quan hệ không tồi với Hạ Tưởng. Trịnh Quan Quần cũng biết rõ điều đó, nếu ở thành phố có việc muốn làm, y nói chưa chắc đã được, nhưng Hạ Tưởng nói thì có kết quả ngay.
Hạ Tưởng cũng nhìn theo ánh mắt có vẻ thân thiết của Trịnh Quan Quần, hắn chưa bao giờ ở trước mặt người khác đề cao mình. Thái độ của Trịnh Quan Quần luôn thấp, người ta cũng là cấp Phó giám đốc sở, so với hắn cấp bậc cao hơn, hắn nhất định phải thể hiện sự tôn kính, Hạ Tưởng không mất đi sự cung kính mà nói:
- Tôi cùng Chủ tịch huyện Mai tới Thành ủy để báo cáo công tác, lúc đi ngang qua văn phòng của ngài, cũng đã nghe thị trưởng Hồ nói qua rằng ngài và thị trưởng Hồ là bạn cũ, không khỏi có chút tò mò, vừa lúc không có việc gì, mới muốn tới đây ngồi, hy vọng là không quấy rầy công việc của Trưởng ban thư ký.
- Không sao, không sao, cậu đến đây bất cứ lúc nào tôi đều hoan nghênh.
Trên mặt càng tươi cười Trịnh Quan Quần.
Trong lời nói của Hạ Tưởng đã lộ ra chút tin tức khiến y vừa ngạc nhiên vừa vui.
Hạ Tưởng nói một câu tuy rằng ngắn gọn nhưng ẩn chứa những tin tức phong phú. Đầu tiên là cùng Mai Hiểu Lâm đến Thành ủy báo cáo công tác, cho thấy hắn và Mai Hiểu Lâm có quan hệ không tồi. Mai Hiểu Lâm sắp được điều quay về Bắc Kinh, cô đến Thành ủy nhất định là vì vấn đề nhân sự sẽ kế nhiệm ở huyện An. Tiếp theo, Hạ Tưởng nhắc tới Hồ Tăng Chu, không ngoài dự tính là lập trường và thái độ đều thể hiện thiện ý. Cuối cùng Trịnh Quan Quần cũng hiểu ra một chút về vấn đề nhân sự của huyện An, liên tưởng đến việc Thôi Hướng muốn ám chỉ với y rằng y sắp được điều đến Ban Tuyên giáo tỉnh ủy làm chức vụ Phó Trưởng ban, nhưng mấu chốt lại là phải qua cửa của Mai Thái Bình, mà Mai Hiểu Lâm là cháu gái của là Mai Thái Bình, Hạ Tưởng đi cùng Mai Hiểu Lâm tới Thành ủy, chắc là Mai Hiểu Lâm cũng quan tâm tới vấn đề nhân sự của huyện An. Chẳng lẽ là muốn nói y phải chú ý đến việc chọn người làm chức vụ Phó trưởng ban thường trực Ban Tuyên giáo tỉnh ủy sao?
Trịnh Quan Quần có kỳ vọng rất lớn đối với việc có thể thăng chức lên tới Phó trưởng ban ban Tuyên giáo tỉnh ủy. Không chỉ là việc y có thể mượn cơ hội này từ Phó giám đốc sở bước tới Giám đốc sở, hơn nữa sau khi bước vào Ban Tuyên giáo tỉnh ủy tầm mắt được mở rộng, cấp bậc cũng được nâng cao không ít, so với một Trưởng ban thư ký của Uỷ ban nhân dân thành phố thì mạnh hơn nhiều lắm, hơn nữa khả năng lên chức cũng cao hơn.
Trong lòng Trịnh Quan Quần hiểu rõ việc Thôi Hướng chọn y, cho dù là miễn cưỡng bổ nhiệm, thì công tác về sau cũng không dễ triển khai. Y tuy rằng đang ở Thành ủy, nhưng vô cùng chú ý tới nhất cử nhất động của Tỉnh ủy, cũng vô cùng biết rõ địa vị và trọng lượng của Thôi Hướng trong Tỉnh ủy. Ở bên ngoài thì xem ra Thôi Hướng có thế rất mạnh, cùng với ba bốn gã ủy viên thường vụ đoàn kết với nhau, có mấy lần đấu tranh dường như cũng giành được phần thắng. Nhưng trên thực tế Diệp Thạch Sinh và Phạm Duệ Hằng càng ngày càng có xu thế gần nhau hơn, hơn nữa ở mặt ngoài thì có vẻ ủy viên thường vụ mạnh ai nấy làm cũng không đoàn kết, nhưng trên thực tế có một người có thể giúp bọn họ gắn bó cùng một chỗ, người này chính là Hạ Tưởng.
Bất cứ lúc nào Hạ Tưởng cũng có sức ảnh hưởng làm cho mấy tên ủy viên thường vụ phải đồng thanh đồng tiếng, chỉ cần tạo cho hắn một cơ hội là có thể được.
Về phần Thôi Hướng vì sao phải điều y tới ban Tuyên giáo tỉnh ủy, trong lòng Trịnh Quan Quần biết rất rõ ràng. Một chân đá văng Phong Lợi nếu không phải là ý của Diệp Thạch Sinh thì chính là chủ ý của Phạm Duệ Hằng, Thôi Hướng bị ép ứng chiến, muốn chính mình thay thế Phong Lợi trở thành cái loa của y. Sau khi mình tới ban Tuyên giáo tỉnh ủy, nếu theo sát Thôi Hướng sẽ có thể trở thành đối tượng bị Diệp Thạch Sinh hoặc Phạm Duệ Hằng chèn ép. Người bị Bí thư và Chủ tịch tỉnh nhìn là thấy phiền, ở Tỉnh ủy chắc sẽ không có ngày nào tốt? Nghĩ đến việc thấy khó xử khi đứng giữa kẽ hở, thậm chí Trịnh Quan Quần cảm thấy thà cứ ở Ủy ban nhân dân thành phố còn tốt hơn đến Tỉnh ủy làm vật hy sinh.
Nhưng Thôi Hướng đã đề cử, lại không thể không phục tùng sự sắp xếp của tổ chức, Trịnh Quan Quần liền cân nhắc tìm một biện pháp gì đó, cho dù mọi việc không được chu toàn cả hai, cũng không thể chết trên cây đại thụ Thôi Hướng thì tốt hơn. Trên thực tế sau khi y và Hồ Tăng Chu ôn lại chuyện cũ, quan hệ giữa y với Thôi Hướng cũng phai nhạt không ít, đương nhiên vẫn duy trì vẻ thân thiện ở bên ngoài
Cũng không phải Trịnh Quan Quần đứng núi này trông núi nọ, mà là y cũng bởi vì thấy Thôi Hướng luôn phản đối chính sách điều chỉnh cơ cấu sản xuất công nghiệp, khiến y có cảm giác trên tư tưởng chính trị cùng Thôi Hướng có điểm bất đồng.
Trịnh Quan Quần lại ủng hộ chính sách điều chỉnh cơ cấu sản xuất công nghiệp.
Đương nhiên từ trong sâu thẳm suy nghĩ y luôn có sự cảm kích đối với Thôi Hướng, vì Thôi Hướng là người đã dìu dắt y tới vị trí Trưởng ban thư ký.Hạ Tưởng vừa mở miệng nói, tâm tư Trịnh Quan Quần trở nên linh hoạt hơn, đại khái cũng có thể đoán được suy nghĩ của Hạ Tưởng.
Ai cũng biết rằng Hạ Tưởng và Mai Thái Bình có quan hệ tốt đẹp, ngay cả Phó trưởng ban Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy cũng không dám ở trước mắt Mai Thái Bình nói gì, nhưng lời nói của Hạ Tưởng ở trước mặt Mai Thái Bình lại khá có hiệu quả. Trịnh Quan Quần liền biết Hạ Tưởng tới đây là thử thăm dò y, bởi vì Thôi Hướng cũng nói việc y được bổ nhiệm, mấu chốt nằm ở trong tay Mai Thái Bình. Ban Tổ chức cán bộ không đồng ý, Thôi Hướng cũng không làm gì được. Mà từ trước đến này Thôi Hướng đối với Mai Thái Bình lại không có ảnh hưởng quá lớn, bởi vì Mai Thái Bình tại tỉnh Yến không nuôi dưỡng thế lực cho mình, không muốn có các mối quan hệ, Thôi Hướng không thể tìm được cơ hội để chẹn cổ Mai Thái Bình.
Chỉ có thể dựa vào thân phận của Phó bí thư để thể hiện áp lực với Mai Thái Bình. Chỉ có điều Mai Thái Bình cũng không phải người dễ phục tùng. Dù sao Thôi Hướng cũng không có quyền lực bãi miễn chức vụ của Mai Thái Bình, hơn nữa ban Tổ chức cán bộ được coi là thiên hạ đệ nhất ban, quả thật cũng có quyền lực rất lớn, Mai Thái Bình lại là người có tính cách đặc biệt, khiến Thôi Hướng đối với ông ta không có một biện pháp nào cả.
Nhớ tới Hạ Tưởng rất có ảnh hưởng đối với Mai Thái Bình, Trịnh Quan Quần biết cơ hội của y đã tới.
Tuy rằng cũng biết về sau khi tới Ban tuyên giáo tỉnh ủy phải đi trên dây thép ở giữa Thôi Hướng và Diệp Thạch Sinh, không dễ đi, hơn nữa lại nguy hiểm, nhưng người trong quan trường đều quý trọng mỗi một cơ hội được lên chức, nếu không có chờ cả đời cũng không có cơ hội tiếp theo. Đi trên dây thép cũng tốt, cũng có thể trở thành đi trên đường lớn bằng phẳng, rất nhiều người muốn đi còn không được đi. Trên thực tế nguyện vọng muốn tiến thêm một bước của Trịnh Quan Quần cũng có hết sức mãnh liệt
- Ha hả, tôi biết Tiểu Hạ và thị trưởng Hồ giao tình tâm đầu ý hợp, thời gian trước khi ở thành phố Chương Trình, thị trường Hồ rất thích cậu. Hiện tại ông ấy ở thành phố Yến, cùng cậu qua lại còn mật thiết hơn, bởi vậy có thể thấy được thị trưởng Hồ và cậu đều là những người luôn nhớ tình nghĩa cũ.
Trịnh Quan Quần trước hết lôi kéo làm quen, xúc động nói:
- Thật ra tôi cũng là một người luôn nhớ tới tình nghĩa cũ, sau khi cùng thị trưởng Hồ ôn lại chuyện cũ, gặp lại mà hận có hơi muộn, hơn nữa sau khi trải qua một lúc tiếp xúc, tôi bị trí tuệ mưu tính sâu xa và quan điểm nhìn xa trông rộng của thị trưởng Hồ thuyết phục. Tôi đã chịu ảnh hưởng nặng từ thị trưởng Hồ, do trước kia không hiểu việc điều chỉnh cơ cấu sản xuất công nghiệp, nhưng bây giờ đã hiểu được và ủng hộ rất mạnh mẽ.
"Trịnh Quan Quần là người thông minh" Hạ Tưởng nghe Trịnh Quan Quần nói xong, liền rút ra kết luận.
Trịnh Quan Quần nhìn mặt đoán lòng, thấy trong mắt Hạ Tưởng hơi lộ ra sắc mặt vui mừng, biết rằng đã nói đúng tâm tư của Hạ Tưởng liền nói thêm:
- Thực ra từ lúc tôi đi theo Bí thư Tào, cũng đã bị ảnh hưởng từ Bí thư Tào rất nhiều. Hiện tại Bí thư Tào đang ở thành phố Bảo triển khai việc điều chỉnh cơ cấu sản xuất công nghiệp và đã có thành tích rất khả quan, tôi nhìn cảm thấy rất hâm mộ, tự đáy lòng mà thay lãnh đạo cảm thấy rất vui mừng.
Trịnh Quan Quần hai lần đều tỏ thái độ ủng hộ việc điều chỉnh cơ cấu sản xuất công nghiệp, lại đề cao Hồ Tăng Chu, Tào Vĩnh Quốc. Hạ Tưởng tự nhiên đã hiểu được tâm ý của y, trong lòng liền có chủ ý, cười ha hả:
- Việc điều chỉnh cơ cấu sản xuất công nghiệp là chuyện tốt, ích nước lợi dân, cũng là chiều hướng nên phát triển. Nếu Trưởng ban thư ký ở Tỉnh ủy công tác thì có thể tận mắt nhìn thấy sức sống và sự nhiệt tình công tác của tổ lãnh đạo.
Đang nói chuyện, Hạ Tưởng đứng dậy nói:
- Thời gian không còn sớm nữa, tôi không quấy rầy công việc của Trưởng ban thư ký nữa.
Trịnh Quan Quần cũng không giữ lại:
- Tôi biết cậu còn có việc, tôi không giữ cậu lại nữa, lần sau nếu có cơ hội, tôi sẽ mời cậu và thị trưởng Hồ cùng nhau ăn bữa cơm. Chờ khi nào Bí thư Tào quay về thành phố Yến, tôi sẽ đi thăm lão lãnh đạo một chút.
Hạ Tưởng trở lại văn phòng của Trần Phong, Trần Phong còn chưa tan họp, hắn nghĩ xem ra cuộc họp hội ý vẫn còn đang rất sôi nổi.
Hạ Tưởng đoán cuộc họp hội ý đâu chỉ đang rất sôi nổi, mà còn thật sự rất kịch liệt. Nguồn:
Tất cả đều nhằm vào việc chọn người giữ vị trí Bí thư và Chủ tịch huyện An. Phó Tiên Phong không có ý kiến phản đối gì nhiều, chỉ có nhằm vào việc đề cử Chung Nghĩa Bình, thì ông ta kiên quyết phản đối, nói cái gì cũng không chịu để yên.
Cuộc họp hội ý tổng cộng có bốn người: Trần Phong, Hồ Tăng Chu, Phó Tiên Phong và Phương Tiến Giang. Phương Tiến Giang đề cử Giang Thiên giữ chức vụ Bí thư huyện ủy huyện An, Trương Kiện giữ chức vụ Chủ tịch huyện, về cơ bản không có dị nghị gì, đều nhất trí thông qua.
Theo sau đó Phó Tiên Phong lại đề nghị Phòng Ngọc Huy giữ chức vụ ủy viên thường vụ, Phó chủ tịch huyện, Trần Phong và Hồ Tăng Chu cũng không tỏ thái độ gì. Phương Tiến Giang cũng tỏ vẻ ủng hộ. Nhưng ngay sau đó khi đề xuất Chung Nghĩa Bình giữ chức vụ Ủy viên thường vụ huyện ủy kiêm Bí thư Đảng ủy xã Đán Bảo, Phó Tiên Phong lại kiên quyết phản đối và nhất định không lùi bước.
- Chung Nghĩa Bình kinh nghiệm lý lịch quá ít, không có kinh nghiệm công tác cơ sở, việc đảm nhiệm chức vụ bí thư Đảng ủy xã miễn cưỡng còn được. Nhưng trực tiếp đảm nhiệm vị trí ủy viên thường vụ thì không thích hợp. Việc đề bạt cán bộ quan trọng là phải công bằng, ngay thẳng, vừa không thể để cán bộ tài đức vẹn toàn không được lên, vừa không thể để cán bộ có quan hệ không có năng lực được lên. Tôi cho rằng, đồng chí Chung Nghĩa Bình không thể đảm nhiệm chức vụ ủy viên thường vụ, Bí thư Đảng ủy xã.
Phó Tiên Phong kịch liệt nói. Chung Nghĩa Bình hiện tại nhậm chức trong tổ lãnh đạo, là tâm phúc của Hạ Tưởng, lại có giao tình không tồi với Phương Cách, đề bạt anh ta, chắc chắn là chủ ý của Hạ Tưởng và Phương Tiến Giang. Làm sao có thể để người của Hạ Tưởng tiến bước vào hội nghị thường vụ của huyện An? Thêm cả Chung Nghĩa Bình tuyệt đối là thêm phiền phức, không được, tuyệt đối không được.
Trong lòng Phó Tiên Phong không ngừng tức giận, nói cái gì cũng phải ngăn chặn Hạ Tưởng, không muốn cho âm mưu của hắn được thực hiện.
Trần Phong và Hồ Tăng Chu muốn xếp người nhà vào huyện An còn có thể chấp nhận, dù sao cũng là nhân vật số một và số hai của thành phố Yến, nhưng Hạ Tưởng dựa vào cái gì mà làm vậy? Chỉ là một cán bộ nho nhỏ cấp Cục, lại còn muốn nhúng tay vào vấn đề nhân sự của cán bộ cấp phó Cục, quả thực là không biết trời cao đất rộng! Phó Tiên Phong tức giận còn do nguyên nhân Hạ Tưởng dám đối nghịch với Trình Hi Học, báo chí ở Bắc Kinh cùng liên kết với Cốc Nho, tiến hành công kích thậm tệ đối với Trình Hi Học, ai chẳng biết là Trình Hi Học và Phó gia có quan hệ chặt chẽ với nhau?
Hạ Tưởng đúng thật là cố ý muốn gây khó dễ ở khắp nơi với Phó gia, Phó Tiên Phong có thể bỏ qua cho hắn mới là lạ.
Hơn nữa nguyên nhân quan trọng hơn chính là, Hạ Tưởng ra sức đẩy mạnh việc điều chỉnh cơ cấu sản xuất công nghiệp đã đụng chạm tới lợi ích của Phó gia.
Vốn Phó Tiên Phong đối với tổ lãnh đạo cũng không để bụng, không nghĩ rằng đột nhiên Hạ Tưởng tạo ra sự kiện lớn thuyết phục Kodak đầu tư 1 tỷ rưỡi đô la Mỹ, làm cho việc điều chỉnh cơ cấu sản xuất công nghiệp của tỉnh Yến tiến thêm một bước đi vào tầm mắt của cấp trên, trong đó còn có Phó gia và người đứng sau Trình Hi Học.
Sau khi hai nhân vật lớn trải qua hiệp thương đã phát hiện, lửa đóm cháy đồng, một khi điều chỉnh cơ cấu sản xuất công nghiệp tỉnh Yến có được thành công, rất có khả năng sẽ đụng chạm đến sự ủng hộ của bọn họ vào một số tập đoàn lũng đoạn đã đem lại lợi ích cho họ. Tuy rằng trước mắt mà nhìn thì không có khả năng, nhưng hễ là công việc làm ăn thì phải suy xét lâu dài, người làm được việc lớn, đi một bước phải xem trước ba bước mới có thể bảo đảm vị trí làm được dài lâu, vì thế hai người ăn khớp với nhau, quyết định đánh vào tỉnh Yến.
Vì thế mới phát sinh ra bài phát biểu của Trình Hi Học
Chỉ có điều Phó Tiên Phong thật không ngờ đó là không biết Hạ Tưởng may mắn thế nào, khi đến Bắc Kinh đã gặp được và bái Cốc Nho làm thầy, gặp phải chuyện này, còn khẩn cấp mà nhảy ra, không ngờ lại dám soạn văn bản phản bác lại Trình Hi Học. Phó Tiên Phong đối với ấn tượng Hạ Tưởng xuống dốc không phanh, liền nhận định hắn là một thằng hề không biết trời cao đất rộng, là nhà đầu cơ chính trị muốn mượn cơ hội này để nổi danh, tranh thủ tăng điểm chính trị.
Phó Tiên Phong còn chưa chủ động gây phiền toái cho Hạ Tưởng. Không nghĩ rằng Hạ Tưởng còn muốn xếp người của hắn tới huyện An, thiên hạ sao lại có chuyện tốt như vậy? Trong lòng Phó Tiên Phong cười lạnh vài tiếng, không chút do dự cự tuyệt việc đề cử Chung Nghĩa Bình.
Hơn nữa điều khiến Phó Tiên Phong tức giận nhất chính là y và Thôi Hướng đang có mưu đồ bí mật muốn tìm phiền toái cho Hạ Tưởng. Kết quả là phiền toái không tìm được, ngược lại còn khiến Thôi Hướng bị một thân phiền toái đó là bị Diệp Thạch Sinh lạnh nhạt, nói không chừng trong đó còn có bóng dáng của Hạ Tưởng. Hạ Tưởng còn tổ chức lực lượng soạn thảo bài viết, muốn giới truyền thông tại tỉnh Yến tiếp tục triển khai tuyên truyền trận chiến. Sao Hạ Tưởng lại đáng ghét đến thế? Ở đâu đâu cũng nhảy ra gây khó dễ cho Thôi Hướng, muốn làm khó Phó gia, muốn khiến cho Phó Tiên Phong y khó xử?
Phó Tiên Phong đứng ở lập trường của mình tự nhiên càng nghĩ càng cảm thấy Hạ Tưởng thật đáng ghét. Ông ta liền quyết tâm, nói gì thì nói cũng không để Chung Nghĩa Bình đi tới huyện An gây thêm phiền phức, đi làm cơ sở ngầm và con cờ của Hạ Tưởng.
Phương Tiến Giang nghe giọng phản đối Phó Tiên Phong rất là bất mãn, thản nhiên cười:
- Phó Bí thư Phó, phản đối thì phản đối, cũng không cần có dáng vẻ bất bình tức giận như vậy. Chúng ta đang thảo luận vấn đề nhân sự, chứ không phải đang tranh luận chính sách.
Phó Tiên Phong sửng sốt, cách nói chuyện của Phương Tiến Giang thật ngấm ngầm hại người, đúng là không đơn giản. Trong ấn tượng của y, tuy rằng Phương Tiến Giang ở ban Tổ chức cán bộ bình thường có thái độ tự cao tự đại, nhưng tổng thể mà nói còn có thể chấp nhận. Trong Trưởng ban Tổ chức cán bộ mà y biết, có thể coi là một người dễ nói chuyện. Không ngờ khi nói chuyện khó nghe, chỉ miêu tả sơ lược, cũng thật là chói tai
Phó Tiên Phong cau mày:
- Tôi cũng là tùy việc mà xét, tôi muốn hỏi Trưởng ban Phương một chút là vì sao lại đề cử Chung Nghĩa Bình, anh ta chỉ là một cán bộ cấp phòng bình thường, cần kinh nghiệm lý lịch thì không có kinh nghiệm lý lịch, cần thành tích thì không có thành tích.
Phương Tiến Giang thản nhiên mà cắt ngang lời nói của Phó Tiên Phong:
- Chung Nghĩa Bình là top sinh viên của đại học giao thông quốc gia, có bằng cấp. Trước đó khi công tác ở tổ cải tạo thôn nội đô thành phố Yến, có được thành tích nổi trội. Sau đó lại còn đảm đương vị trí phó tổ trưởng, trong khi đảm nhiệm vị trí phó tổ trưởng đã xử lý rất nhiều những sự việc đột nhiên phát sinh, thể hiện được mặt trưởng thành, vững vàng. Bởi vậy khi thành lập tổ lãnh đạo điều chỉnh cơ cấu sản xuất công nghiệp của tỉnh Yến, đã được Phó Chủ tịch tỉnh Tống tự mình chỉ đích danh điều tới tổ lãnh đạo. Phó Bí thư Phó, đồng chí như vậy còn nói là không có kinh nghiệm lý lịch sao, không có thành tích sao. Chẳng lẽ lại nói, phải theo trình tự bắt đầu từ một trưởng thôn rồi từng bước một lên làm Chủ tịch xã, Bí thư Đảng ủy, như vậy mới tính là có kinh nghiệm lý lịch sao?
Phó Tiên Phong phản đối nói:
- Chung Nghĩa Bình chưa từng làm việc ở cơ sở, một bước đã được đảm nhiệm chức vụ ủy viên thường vụ, Bí thư Đảng ủy như vậy có phải là đốt cháy giai đoạn rồi không? Ý kiến của tôi là trước tiên để anh ta về quê nhà đảm nhiệm chức vụ Chủ tịch xã một nhiệm kỳ, sau đó sẽ tới đảm nhiệm chức vụ ủy viên thường vụ, Bí thư Đảng ủy. Nếu như vậy cũng có cơ sở đánh giá được tốt hơn, hơn nữa dựa theo trình tự dần đi lên cũng có thể cho thấy công bằng chính trực của tổ chức.
- Là một cán bộ xuất sắc sẽ được đặc cách đề bạt.
Phương Tiến Giang một bước cũng không nhường, ông ta thấy Trần Phong ở một bên cười như không cười, Hồ Tăng Chu cũng có thái độ không đếm xỉa tới, nghĩ thầm rằng hai con cáo già này nếu chưa đến lúc mấu chốt sẽ không ra tay, thế cũng được để ông ta đấu một trận cùng Phó Tiên Phong cũng tốt, vấn đề nhân sự về sau cũng ít khi xảy ra xung đột với Phó Tiên Phong liền nói thêm:
- Ví dụ như Phó Bí thư Phó, chưa đến 40 tuổi đã là Phó bí thư thành phố cấp phó tỉnh, được cho là người nổi bật trong một thế hệ cán bộ tuổi trẻ. Hiện nay chính sách của Đảng chúng ta là đang đội ngũ cán bộ tuổi trẻ hóa, tri thức hóa. Đồng chí Chung Nghĩa Bình rất phù hợp với hai điểm trên, tôi cho rằng, phù hợp điều kiện đề bạt.
- Chung Nghĩa Bình không có một chút kinh nghiệm lý lịch cơ sở, nếu tùy tiện đảm nhiệm chức vụ ủy viên thường vụ Huyện ủy, cơ sở không vững vàng dễ bị đánh ngã. Tôi vẫn không tán thành anh ta đảm nhiệm chức vụ ủy viên thường vụ. Ngài nói đi, Bí thư Trần, thị trưởng Hồ?
Phó Tiên Phong mơ hồ hơi tức giận, Phương Tiến Giang dùng y để ví von, khiến lòng tự tôn của y bị tổn thương, nghĩ thầm rằng Chung Nghĩa Bình là ai mà đem ra so sánh với y chứ?
Trần Phong và Hồ Tăng Chu liếc nhau, trong lòng cũng có chủ ý
Trong bốn người ở đây, chỉ có Phó Tiên Phong là Thái Tử đảng. Thật ra cán bộ xuất thân từ tầng lớp bình dân, thì có bản năng của tâm lý mâu thuẫn tự nhiên đối với một Thái Tử đảng. Dù sao Thái Tử đảng được trưởng thành rất thuận lợi, có nhiều điều kiện thuận tiện có thể mượn dùng. Cho nên đối với các cán bộ xuất thân từ tầng lớp thấp, phần lớn Thái Tử đảng luôn ngạo mạn, tự cao tự đại, bụng thì rỗng mà giả vờ tâm cao, thật sự ít người có tài có học vấn. Về cơ bản toàn bộ quan trường trong nước đều có tình hình giống nhau đó là giữa các cán bộ bình dân và Thái Tử đảng luôn tự nhiên có một trạng thái đối lập.
Thái Tử đảng không muốn nhìn tới các cán bộ xuất thân bình dân, bọn họ tự cho mình là có thân phận phận cao quý, xuất thân tốt, có thể mượn thế lực khổng lồ của gia tộc để hỗ trợ. Mà cán bộ xuất thân bình dân cũng thấy các Thái Tử đảng chướng mắt, vì luôn cho rằng bọn họ không có bản lĩnh thật sự, ỷ vào bản lĩnh của cha mẹ là có thể vô cùng thoải mái đi lên địa vị cao mà người khác phải cần vài năm thậm chí là mười mấy năm thì mới có thể đi lên được, bọn họ là đồ trang trí nên sớm dỡ bỏ của đặc quyền giai cấp, là chướng ngại vật cho sự phát triển của xã hội.
Nhưng ở thời điểm nào đều có sự tồn tại của Thái Tử đảng, các cán bộ bình dân sau khi đi lên địa vị cao, đào tạo ra thế hệ tiếp theo cũng sẽ trở thành Thái Tử đảng mới.
Trần Phong và Hồ Tăng Chu còn đỡ, đối với Thái Tử đảng cũng có cái nhìn bình thường. Bởi vì bọn họ đều đã tiếp xúc với không ít Thái Tử đảng, trong đó người phần an phận thủ thường thì nhiều, người cuồng vọng vô tri thì ít, cũng khiến bọn họ trên cơ bản đứng ở một lập trường khách quan mà đối đãi với thái độ của Phó Tiên Phong. Phó Tiên Phong kiên quyết phản đối, vừa ở trong dự liệu, lại có chỗ bất ngờ
Phó Tiên Phong chắc chắn sẽ không tán thành, chỉ có điều không nghĩ rằng ông ta sẽ phản đối kiên quyết như thế, không có một chút ý tứ nhượng bộ.
Trần Phong liền chần chừ một chút. Dẫu biết ý Hạ Tưởng cũng không phải tùy tiện mà đề cử, nhưng để Chung Nghĩa Bình ngẫu nhiên đảm nhiệm chức vụ ủy viên thường vụ Huyện ủy quả thật là hơi nóng vội. Nhưng Hạ Tưởng lại khẳng định và cho rằng lúc này đây là một cơ hội khó mà có được, nhất định phải nắm lấy. Hơn nữa Hạ Tưởng nói cũng hợp lý, để Chung Nghĩa Bình đi là vì muốn để anh ta phối hợp công tác với Giang Thiên. Chỉ có điều ông thân là Bí thư Thành ủy, cũng phải kiên trì lập trường trung lập và công chính, không thể thiên vị ai. Hơn nữa ông đã bắt lấy vị trí Bí thư huyện ủy huyện An, lại nghĩ tới vẻ mặt tươi cười chắc chắc của Hạ Tưởng, liền có chủ ý, nói:
- Nếu mọi người tranh luận chưa xong thì để ở trên hội nghị thường vụ sẽ thảo luận tiếp, như vậy sẽ tốt hơn.
Hồ Tăng Chu đối với Chung Nghĩa Bình không có ấn tượng gì, nhưng Hạ Tưởng đã xin ông ta hỗ trợ, ông lại không thể không nể tình. Thái độ của Phó Tiên Phong kiên quyết như vậy khiến ông cũng không ngờ tới, thấy Trần Phong cũng áp dụng sách lược lấy lui mà tiến, liền mừng rỡ đưa ra cái ân tình thuận nước giong thuyền (làm ơn mà không tốn công sức):
- Tôi cũng tán thành đề nghị của Bí thư Trần.
Phó Tiên Phong không nói gì, liếc mắt nhìn Phương Tiến Giang một cái.
Phương Tiến Giang trong lòng nghi hoặc chẳng lẽ Hạ Tưởng không có dặn Trần Phong, Hồ Tăng Chu chú ý tới việc này? Thái độ của Hồ Tăng Chu buông lỏng, không thấy có thái độ ủng hộ còn có thể hiểu được, nhưng quan hệ giữa Trần Phong và Hạ Tưởng luôn hòa hợp, sao nghe giọng của ông ấy dường như cũng có ý nhượng bộ?
Tuy nhiên nếu Bí thư và Thị trưởng đều đã lên tiếng, Phương Tiến Giang cũng liền gật đầu theo.
Phó Tiên Phong cũng tỏ vẻ đồng ý.
Trần Phong trở lại văn phòng, phát hiện Hạ Tưởng vẫn nhàn nhã mà ngồi trên sô pha uống trà, không khỏi cười mắng:
- Cậu thì thoải mái, tôi vừa mới họp, nhưng phải thừa nhận là áp lực thật không nhỏ.
Hạ Tưởng ở trước mặt Trần Phong tuy rằng thoái mái như vậy, nhưng vẫn giữ sự kính cẩn, hắn vội vàng đứng lên, hai tay bưng một ly trà cười nói:
- Bí thư Trần vất vả rồi, mời ngài uống trà.
Trần Phong nhận ly trà, uống một ngụm:
- Cuộc họp hội ý không có kết quả, tôi không có kiên trì. Cậu cũng biết thân là nhân vật số một, phải giữ một hình tượng công bằng trung lập. Chung Nghĩa Bình qủa thật là kinh nghiệm lý lịch vẫn còn thiếu, nếu tôi vẫn muốn kiên trì, thì phải có chút nhượng bộ ở phương diện khác. Việc chọn Bí thư và Chủ tịch huyện, Phó Tiên Phong không có phản đối, tôi và Tăng Chu đối với sự việc của Chung Nghĩa Bình cũng không thể làm gì quá rõ rệt. Tôi và Tăng Chu có khả năng làm không phải là kiên quyết ủng hộ, lại càng không được phản đối, mà là duy trì ủng hộ một cách có chừng mực thôi.
- Có Trưởng ban Phương kiên trì đề cử là được. Chỉ cần ngài và và thị trưởng Hồ không có ý kiến phản đối, sau khi đưa ra hội nghị thường vụ, ở thời khắc mấu chốt, do ngài và thị trưởng Hồ giải quyết dứt khoát là được.
Hạ Tưởng vốn không định để cho Trần Phong và Hồ Tăng Chu gắng hết sức nâng đỡ Chung Nghĩa Bình. Chỉ cần hai người bọn họ không phản đối, sau đó ở hội nghị thường vụ khi số người ủng hộ chiếm đa số, thì sẽ làm ân tình thuận nước giong thuyền (làm ơn mà không tốn công sức) là được.
Trần Phong có hứng thú nhìn Hạ Tưởng:
- Tiểu Hạ, cậu lại có biện pháp khéo léo gì thế, nói tôi nghe một chút xem nào, nhìn dáng vẻ của cậu, hẳn là đã có chủ ý rồi có phải không? Trên hội nghị thường vụ, đầu tiên tôi và Tăng Chu sẽ không tỏ thái độ ủng hộ, chắc chắn Phó Tiên Phong sẽ kiên quyết phản đối, Tiến Giang sẽ kiên quyết ủng hộ. Những người khác thấy thái độ kiên quyết của Phó Tiên Phong, Đàm Long, Hà Giang Hoa đều sẽ nhất trí cùng với Phó Tiên Phong, lão Tần sẽ chờ đợi xem tình hình một chút, thậm chí có thể phản đối, bởi vì việc đề cử Chung Nghĩa Bình quả thật là hơi đột ngột. Bí thư Đảng ủy Công an Trần Ngọc Long, Trưởng ban Tuyên giáo Hồi Vĩnh Nghĩa theo như tôi biết, cũng có khả năng bỏ phiếu phản đối. Đinh Sơn và Chủ tịch Mặt trận thống nhất Bạc Hậu Phát sẽ ủng hộ. Từ đó cho thấy tình thế rất không lạc quan, người phản đối thì nhiều, người ủng hộ thì ít, cuối cùng nếu do tôi quyết định, chỉ có thể tạm thời gác lại.
Trần Phong sẽ không vì Chung Nghĩa Bình mà nghĩ như vậy. Nếu Trần Phong cưỡng ép vì để được thông qua việc đề cử Chung Nghĩa Bình thì sẽ làm giảm danh tiếng và uy tín của ông ấy, Hạ Tưởng cũng không muốn ép buộc mọi chuyện như vậy. Hắn thấy Trần Phong là lãnh đạo, là cấp trên cho nên cũng sẽ chu toàn suy nghĩ cho ông ta, hắn chỉ cần Trần Phong không phản đối là được rồi.
- Chỉ cần ngài và và thị trưởng Hồ không có ý kiến phản đối, tất cả mọi khó khăn cháu sẽ nghĩ biện pháp giải quyết.
Vẻ mặt Hạ Tưởng cười yếu ớt, giải thích nói:
- Thực ra cháu cũng biết kinh nghiệm lý lịch của Chung Nghĩa Bình còn hơi ít, cưỡng ép sắp xếp tới huyện An cũng thật hơi miễn cưỡng. Nhưng lúc này có một cơ hội tốt như vậy, tuyệt đối không thể bỏ qua, nếu bỏ qua sẽ rất đáng tiếc, cũng uổng phí công Bí thư Trần đã dạy bảo cháu. Quan trọng nhất chính là lúc nắm được cơ hội, có rất nhiều thời điểm, phải tận dụng kịp thời không thôi lỡ mất dịp.
Trần Phong làm bộ không hài lòng nói:
- Lại nói lung tung rồi, tôi có lúc nào nói như vậy đâu? Ý của tôi nói là, phải có chí khí nắm lấy từng cơ hội, thừa còn hơn thiếu.
Nói giỡn vài câu, Trần Phong rốt cuộc cũng không hỏi cụ thể xem Hạ Tưởng tính toán thế nào, dù sao ông ấy đối với việc của Chung Nghĩa Bình cũng không để trong lòng, liền tạm thời chỉ nghe chứ không có thái độ gì.