Hạ Tưởng tạm biệt Trần Phong, rồi đi lên lầu gặp mặt Lý Đinh Sơn nói chuyện vài câu về sự sắp xếp nhân sự ở huyện An, trong lòng Lý Đinh Sơn cũng liền hiểu rõ. Buổi tối, Mai Hiểu Lâm mời Lý Đinh Sơn và Hạ Tưởng ăn cơm, mấy người cùng nhau ăn cơm coi như là đồng nghiệp cùng nhau tụ họp
Ngày hôm sau, sau khi bản thảo của An Dật Hưng và Bành Mộng Phàm được sửa xong, cuối cùng cũng được Cát Sơn sửa qua một chút, rồi đem bản thảo đi sắp xếp thành bài phát biểu. Hạ Tưởng bắt tay vào chuẩn bị bài viết phản bác của nhóm thứ hai. Hắn dự định viết hai bản thảo, một bài cho giới truyền thông của tỉnh Yến, một bài trợ giúp cho Cốc lão ở Bắc Kinh.
Đồng thời Hạ Tưởng còn gọi điện thoại cho Phạm Tranh bảo cậu ta cũng viết một bài phản bác. Không ngoài dự đoán của Hạ Tưởng, Phạm Tranh đồng ý liền, còn nói y có thể tổ chức vài chuyên gia ở Viện Khoa học Xã hội cùng tham gia tranh luận. Hạ Tưởng mừng rỡ bảo Phạm Tranh và hắn phân ra mỗi người viết hai bài, một bài lưu lại trong nội bộ tỉnh, một bài cho Cốc lão, để tiện lên tiếng ủng hộ Cốc lão.
Tranh luận trên Nhật báo quốc gia so với tỉnh Yến thì kịch liệt hơn rất nhiều, càng ngày càng nhiều học giả không cùng trận địa tham gia, gần như thành một trận tranh luận mà tất cả giới truyền thông quốc gia đều tham gia. Ở Bắc Kinh hầu hết các chuyên gia học giả nổi tiếng đều tham gia, đều tự soạn bài luận bày tỏ những lập trường khác nhau, người ủng hộ việc điều chỉnh cơ cấu sản nghiệp và những người không ủng hộ gần như ngang sức ngang tài, bởi vậy cuộc tranh luận đặc biệt đặc sắc, cũng hết sức khốc liệt, hoàn toàn là một trận chiến không thấy khói súng
Tuy nhiên bởi vì việc điều chỉnh cơ cấu sản nghiệp thì có chính sách quá là chung chung, cùng với cuộc sống của dân chúng có khoảng cách quá xa xôi, cho nên dù là luận chiến kịch liệt thế nào, cũng không khiến cho dân chúng chú ý nhiều cho lắm, cũng chính vì vậy cho nên cấp trên mới duy trì sự im lặng, cứ để luận chiến tiếp tục diễn ra.
Cấp trên ủng hộ việc điều chỉnh cơ cấu sản nghiệp, cũng muốn mượn cơ hội này để thấy được việc điều chỉnh cơ cấu sản nghiệp sẽ được bao nhiêu học giả ủng hộ. Cấp trên phản đối việc điều chỉnh cơ cấu sản nghiệp cũng là có ý tưởng tương tự, tranh luận đầu tiên bắt đầu từ Bắc Kinh, sau là có tỉnh Yến phản ứng đầu tiên, tỉnh thành khác cũng đã có dấu hiệu tham gia vào tranh luận.
Ở giai đoạn hiện tại, tranh luận đôi bên có thế lực xấp xỉ nhau, mỗi bên đều có nhân vật quan trọng của giới học giả ra mặt cùng tham gia tranh luận, nếu đơn thuần chỉ là hiện tượng giới học giả tranh luận với nhau, thì cũng là một chuyện tốt đáng để ăn mừng rồi. Chính trị trong sáng, mới có thể phát ra được tiếng nói khác nhau, mới có thể xuất hiện cục diện trăm hoa đua nở
Ở Bắc Kinh đã có Cốc lão lo liệu, Hạ Tưởng không cần phải lo lắng gì cả. Tuy rằng ở tỉnh Yến không có nhân vật đứng đầu có thể thống lĩnh, nhưng trong lòng hắn hiểu rõ, e là trọng trách sẽ đè lên vai hắn. Hắn lại không phải là người trong giới học giả, nhưng bởi vì nguyên nhân đang ở vị trí khá là quan trọng, lại bởi vì thân là học trò của Cốc Nho, nên trong mắt Diệp Thạch Sinh, hắn đã trở thành ứng cử viên không thể thay thế
Vừa phải chỉ đạo điều chỉnh cơ cấu sản nghiệp của thành phố Đan Thành và thành phố Bảo, vừa phải đạt đến cao độ trong tranh luận, tổ chức và sáng tác các bài viết để tranh luận, Hạ Tưởng cũng không biết rằng là do hắn may mắn hay là bất hạnh, làm ra được thành tích thì lãnh đạo hưởng, có sai lầm thì mình chịu.
Tuy nhiên như vậy cũng tốt, Hạ Tưởng cũng tin rằng với trí tuệ của hắn, sẽ không làm ra việc tốn công tốn sức mà chẳng được gì, hắn cũng cho rằng, trải qua kinh nghiệm quý giá kết hợp tranh luận với thực tiễn lần này, hắn sẽ thẳng tiến trên con đường, một lần nữa hướng tới một bước tiến lớn.
Ngày thứ ba, bản thảo của An Dật Hưng, Bành Mộng Phàm và Nghiêm Tiểu Thì đã được đăng tải trên Nhật báo tỉnh Yến, cho thấy tổ lãnh đạo có dấu hiệu lên tiếng bảo vệ danh dự của chính mình, chứng tỏ Diệp Thạch Sinh tiếp tục kiên định thực hiện việc điều chỉnh cơ cấu sản nghiệp, và cho thấy tranh luận có liên quan đến việc điều chỉnh cơ cấu sản nghiệp tỉnh Yến, chính thức bắt đầu.
Hạ Tưởng ở văn phòng múa bút thành văn, nói về bước tiếp theo của phương hướng điều chỉnh cơ cấu sản nghiệp ở thành phố Đan Thành và thành phố Bảo, đưa ra đề nghị có tính khả thi của suy nghĩ hôm trước của hắn
Cùng đồng thời tiến hành với sự miệt mài hăng hái chiến đấu của Hạ Tưởng là, trên hội nghị thường vụ Thành ủy thành phố Yến, vấn đề sắp xếp nhân sự của huyện An, cũng tiến vào giai đoạn đánh giá chính thức
Giống như Trần Phong đã dự đoán, sau khi Phương Tiến Giang đưa ra danh sách nhân sự của huyện An, Phó Tiên Phong đối với việc chọn người vào vị trí Bí thư và Chủ tịch huyện đã phát biểu ý kiến, đều tỏ vẻ đồng ý với việc đề cử Giang Thiên và Trương Kiện, nhưng đối với việc đề cử Chung Nghĩa Bình thì kiên quyết phản đối, hơn nữa y còn trình bày ra lý do phản đối.
- Đồng chí Chung Nghĩa Bình làm việc thật sự rất là chăm chỉ và nghiêm túc, trên hai cương vị tỉnh thành đã cống hiến không ít, theo lý thuyết nếu được đến cơ sở rèn luyện, trước tiên là làm từ vị trí Chủ tịch xã là thích hợp nhất, chờ vài năm sau có được kinh nghiệm công tác cơ sở, có thành tích nhất định, rồi đảm nhiệm vị trí Bí thư Đảng ủy, sau đó lại tiến tới vị trí ủy viên thường vụ, như vậy mới hợp quy tắc.
Phó Tiên Phong thản nhiên mà nhìn Trần Phong liếc mắt một cái
- Ở cuộc họp hội ý của bí thư, tôi đã thể hiện thái độ của tôi với Bí thư Trần, vì muốn bảo vệ sự công bằng, công khai và nguyên tắc không thiên vị của tổ chức khi đề bạt cán bộ, tôi cho rằng việc đề bạt đồng chí Chung Nghĩa Bình vẫn cứ nên làm như vậy cho thỏa đáng.
Trần Phong không nói lời nào, vẻ mặt bình tĩnh, nhìn Lý Đinh Sơn liếc mắt một cái.
Lý Đinh Sơn khẽ cười một tiếng:
- Phó Bí thư Phó mọi chuyện đều chú ý đến việc có kinh nghiệm, như thế có phải hơi phạm vào sai lầm của chủ nghĩa kinh nghiệm không? Chủ nghĩa Tư bản và chủ nghĩa xã hội đều không có kinh nghiệm, đều chỉ là sự vật mới nổi, bây giờ không phải đều đã đi vào trật tự sao? Việc cải cách mở cửa như là vuốt đá qua sông, cũng giống như việc điều chỉnh cơ cấu sản nghiệp tỉnh Yến, cũng là đã thăm dò rồi mới làm. Đồng ý là mọi người đều có một sự trưởng thành, không thể chỉ vì chưa có kinh nghiệm công tác thì nói thành không có kinh nghiệm công tác cơ sở, cả nước có rất nhiều Bí thư và Thị trưởng nhảy dù kiểu như vậy, rất nhiều người chưa bao giờ ra khỏi Bắc Kinh, chẳng lẽ bởi vì chưa có kinh nghiệm trải qua công tác ở địa phương, thì sẽ không thể đến địa phương nhậm chức sao?
Lời nói của Lý Đinh Sơn dẫn đến một trận cười khẽ.
Tần Thác Phu không thèm để ý đến sắc mặt Phó Tiên Phong cười ha hả nói:
- Làm cán bộ đều nghĩ cần phải có kinh nghiệm, vậy cưới vợ có ai nghĩa là cần phải có kinh nghiệm không, sự tình có điểm số hay không là do hai bên đối đãi với nhau đấy chứ.
Nói thô nhưng ý lại không thô chút nào, mọi người từ cười khẽ biến thành cười to.
Phó Tiên Phong xuất thân từ một đại gia tộc, từ nhỏ đã được chú trọng giáo dục mọi mặt, cũng không bao giờ nói những lời thô tục. Lời nói của Lý Đinh Sơn đã khiến y rất mất hứng, lời nói của Tần Thác Phu càng làm cho y có cảm giác không còn mặt mũi nào, trong lòng không khỏi giận dữ nói:
- Chủ nhiệm Tần, bây giờ đang là cuộc họp hội nghị thường vụ, không phải đang nói việc nhà, nói chuyện thì phải văn minh một chút.
Tần Thác Phu không xuất phát từ mục đích bảo vệ Chung Nghĩa Bình, mà là y vì được Hạ Tưởng nhắc nhở, đặc biệt là tra xét xem ai bên trong Ủy ban Kỷ luật là người đứng sau y tra xét công ty của Tào Thù Lê, kết quả là đã phát hiện một Phó chủ nhiệm và hai trưởng phòng thường xuyên qua lại cùng với Phó Tiên Phong. Y bình thường nhìn rất đĩnh đạc, nhưng trên thực tế rất có quyền lực bên trong Ủy ban Kỷ luật, không để cho người khác dễ dàng nhúng tay lung tung. Trần Phong muốn bổ nhiệm một người thì còn có thể nói, dù sao cũng là nhân vật số một, Phó Tiên Phong chỉ xếp hạng thứ ba, lại còn bắt tay với người bên trong Ủy ban Kỷ luật thật sự là tự gây phiền phức.
Y có thành kiến lớn đối với Phó Tiên Phong.
- Tôi nói chuyện thô, nhưng làm việc không thô. Tôi chỉ khác là tôi đi từ một cán bộ cơ sở lên, Phó bí thư Phó không phải thích nói là nhất định phải trải qua công tác ở cơ sở sao? Kinh nghiệm công tác ở cơ sở mà tôi có cũng phong phú hơn so với các vị đang ngồi, sao tôi lại là người thất lễ được?
Tần Thác Phu nói chuyện thẳng không giả, nhưng tâm mắt không thẳng, cũng không ít
- Phó Bí thư Phó được điều tới thành phố Yến, trước kia dường như cũng không trải qua công tác ở địa phương, càng không có đảm nhiệm qua chức vụ Phó bí thư, sao tôi cảm thấy trong công tác của Phó Bí thư Phó cũng làm được rất tốt không tồi chút nào, không giống như người không có kinh nghiệm?
Câu hỏi này thật thú vị, ngay cả Trần Phong cũng không kìm nổi mỉm cười, oán giận Tần Thác Phu nói:
- Thác Phu, khi họp nên nghiêm túc một chút.
Tần Thác Phu không cho là đúng liền nói:
- Họp chính là để mọi người tham gia bàn bạc mọi chuyện, bàn bạc công việc có thời điểm thì nên nghiêm túc, nhưng cũng nên có thời điểm sống động một chút, không phải chính Chủ tịch năm đó đã dạy bảo chúng ta, là phải đoàn kết chặt chẽ, hoạt bát nhanh nhẹn, mọi người nghiêm túc, tôi thì sôi nổi một chút cũng tốt chứ sao.
Mọi người lại có một trận cười vang.
Phó Tiên Phong làm việc thích có nề nếp. Y nào đâu có biết rằng cán bộ chân chính từ cơ sở đi lên thì trình độ chọc ngoáy vào hạng nhất, ở bên dưới rất nhiều chuyện đều là vào lúc cười toe toét rồi đưa ra quyết định. Y còn tưởng rằng Tần Thác Phu là có ý quấy rối, chính là muốn làm khó y, liền không vui mà nói:
- Nói nửa ngày, Chủ nhiệm Tần có thái độ như thế nào đối với việc đề cử Chung Nghĩa Bình?
- Chung Nghĩa Bình là một người không tồi, có bằng cấp, có năng lực, có nghị lực, đảm nhiệm chức vụ ủy viên thường vụ, Bí thư Đảng ủy xã cũng không phải là không thể được.
Tần Thác Phu thấy Phó Tiên Phong tức giận, nghĩ thầm rằng ngay cả một đứa con nít ở trước mặt tôi còn muốn giả bộ như một cánh hoa, vẫn còn non kém một chút, chơi thủ đoạn, không phải ông là Thái Tử đảng gì đó thì cho là mình thông minh hơn người khác.
Bất chợt dừng lại, Tần Thác Phu thấy trên mặt Phó Tiên Phong biểu hiện hơi kỳ lạ, liền cười nói:
- Tôi nghe ý kiến đề cử của Trưởng ban Phương, cũng đã nghe ý kiến phản đối của Phó bí thư Phó, cảm thấy vẫn là ý kiến đề cử của Trưởng ban Phương thấu đáo hơn một chút, làm cho người ta tin phục, còn lời nói của Phó bí thư Phó chỉ là nói suông, không đủ thuyết phục tôi, tôi quyết định sẽ từ từ tỏ thái độ, để nghe thêm cao kiến của Phó bí thư Phó rồi mới ra quyết định.
Phó Tiên Phong đã hiểu, Tần Thác Phu muốn giễu cợt y, chờ để chê cười y, không khỏi tức giận liền nói:
- Chủ nhiệm Tần, các lãnh đạo đều đang ngồi ở hội nghị thường vụ, xin ngài tự trọng.
Tần Thác Phu không chịu, bị Phó Tiên Phong nhỏ tuổi hơn quở trách ngay trước mặt mọi người, lập tức sắc mặt phát lạnh.."Rầm" một tiếng vỗ bàn vang lên:
- Phó Tiên Phong, tôi là lão Tần sao không biết tự trọng? Anh cứ một mực nói gì là không có kinh nghiệm công tác ở cơ sở, không phải là đang nói chính mình sao?
Hiện tượng đập bàn ở Hội nghị thường vụ không phải là hiếm thấy, thậm chí còn phát sinh cả chửi bậy. Đều là người cả, không phải nói là cứ làm quan là sửa được tính tình, cho nên mọi người ngơ ngác nhìn nhau, tuy rằng vẻ mặt đều giật mình, nhưng lại không có người nào biểu hiện đến nỗi quá kinh ngạc.
Nhưng thật ra Tần Thác Phu chỉ đập bàn xong, nói xong lời, lại tự ngồi xuống, mở to mắt nhìn mọi người liếc mắt một cái, rồi cười:
- Sao vậy? Chưa thấy lão Tần tôi đập bàn bao giờ à? Năm đó tôi ở cuộc họp còn mắng chửi, đánh người cơ mà! Vì cách mạng công tác, khó tránh khỏi đôi lúc phải biểu hiện bằng chân tình, đúng không? Năm đó thái tổ nói chuyện trên hội nghị thường vụ còn mắng cha chửi mẹ, lão Tần tôi không có khí phách của thái tổ, đập bàn cũng không là cái gì cả, có phải không?
So với Phó Tiên Phong, phần lớn người đang ngồi đây đều đã làm việc chung với Tần Thác Phu một thời gian dài, biết tính cách ông ta bề ngoài rất thô thiển nhưng bên trong rất tinh tế, cũng biết hôm nay ông ta hành động như vậy khẳng định là muốn mượn chuyện này để nói chuyện của mình, phỏng chừng là Phó Tiên Phong đã đắc tội gì với ông ta rồi, việc này không lớn cũng không nhỏ nên không ảnh hưởng đến toàn cục, ai lại tin là thật? Ngay cả Trần Phong cũng cười mắng nói:
- Được rồi lão Tần, ngài thu hồi tác phong thô bạo lại, họp có văn minh chút nào.
- Nếu muốn văn minh, lão Tần tôi không kém hơn bất kỳ ai.
Tần Thác Phu ngồi xuống, khôi phục vẻ mặt bình tĩnh, vô cùng lễ phép nói:
- Mời Phó Tiên Phong tiếp tục phát biểu, cảm ơn.
Phó Tiên Phong lửa giận đã nổi, một biện pháp cũng không có. Lão già Tần Thác Phu giảo hoạt, sắc mặt thay đổi liên tục, vừa có thể thật sự nghiêm túc, vừa có năng lực quấy nhiễu, y mới hiểu ra, so với cán bộ đã ở cơ sở nhiều năm, sự linh hoạt thay đổi của y còn kém quá xa.
Muốn cười thì cười, muốn gây rối liền gây rối, bản lĩnh như vậy cũng khó có thể có được, bên trong vừa thật vừa giả, làm cho người khác không hiểu ra sao cả. Anh mà choáng váng thì ông ta thắng lợi rồi.
Trong đầu Phó Tiên Phong có lửa giận mà không thể phát ra, đành phải nhìn Đàm Long liếc mắt một cái, thong thả nói:
- Ý kiến của tôi là việc đề cử Chung Nghĩa Bình là không thích hợp, mời các vị ủy viên thường vụ phát biểu một chút quan điểm.
Ánh mắt Đàm Long có hơi trốn tránh, không muốn đối diện với ánh mắt của Phó Tiên Phong, khiến trong lòng Phó Tiên Phong bỗng nhiên hiện lên một tia nghi vấn, mới nhớ tới trước khi hội nghị thường vụ diễn ra, lúc y và Đàm Long, Hà Giang Hoa cùng uống rượu nhâm nhi nói chuyện, nói rằng bọn họ sẽ phối hợp cùng nhau phản đối việc đề cử Chung Nghĩa Bình, giờ lại chỉ liếc mắt nhìn nhau, khẽ gật đầu mà không nói gì.
Phó Tiên Phong cho rằng giữa bọn họ là đang ở cùng một trận địa, khẳng định là cũng đủ ăn ý, cũng không có nghĩ nhiều, còn muốn mạnh mẽ mà nói một câu thì Đàm Long và Hà Giang Hoa lấy cớ có việc nên đi trước, lúc ấy y còn thấy khó hiểu, có vẻ là hai người đó dường như có việc gì giấu diếm y?
Đàm Long và Hà Giang Hoa đều không tranh nhau để lên tiếng trước, mà nhường cho các ủy viên thường vụ khác phát biểu ý kiến trước. Bí thư đảng ủy công an Trần Ngọc Long, Trưởng ban Tuyên giáo Hồi Vĩnh Nghĩa lần lượt lên tiếng tỏ vẻ tán thành việc đề cử Giang Thiên và Trương Kiện, phản đối việc đề cử Chung Nghĩa Bình. Trần Phong cũng đã đoán trước là tình hình sẽ như vậy, tuy nhiên điều Trần Phong không ngờ chính là Chủ tịch Mặt trận thống nhất Bạc Hậu Phát cũng không đứng ở phía trung lập, mà cũng đưa ra ý kiến phản đối Chung Nghĩa Bình.
Tình hình vô cùng gay gắt, thậm chí Trần Phong đã ra kết luận, việc đề cử Chung Nghĩa Bình tất nhiên không được thông qua hội nghị thường vụ khiến bao công sức của Hạ Tưởng bị uổng phí. Đang lúc Trần Phong cân nhắc lần cuối cùng xem có nên gác lại không, bỗng nhiên bên tai vang lên giọng nói của Đàm Long.
Đàm Long đột nhiên mở miệng, khiến cho Trần Phong ngạc nhiên.
- Đồng chí Chung Nghĩa Bình lúc ở tổ cải tạo thôn nội đô công tác rất nghiêm túc, đối nhân xử thế thành thật, đáng tin cậy, đồng chí thật sự là một đồng chí tốt. Tuy rằng đồng chí chưa trải qua giai đoạn công tác ở cơ sở, nhưng có bằng cấp, có kiến thức, khi công tác đã không ít lần tiếp xúc với dân chúng, có kinh nghiệm xử lý được đủ loại tình huống ở cơ sở. Tôi cảm thấy việc ban Tổ chức cán bộ đề cử đồng chí là thích hợp, cũng trải qua sự sát hạch, vì vậy tôi tán thành việc đề cử của ban Tổ chức cán bộ.
Đàm Long vừa nói xong, ánh mắt liền bay nhanh đến chỗ của Phó Tiên Phong liếc mắt một cái, rồi lập tức dừng lại ở trên người Hà Giang Hoa.
Không chỉ Trần Phong không thể tin được lỗ tai của chính mình, ngạc nhiên không thể hiểu nổi mà nhìn Đàm Long liếc mắt một cái, Phó Tiên Phong lại càng hết sức kinh ngạc, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Đàm Long.
Sao lại có chuyện như vậy được? Ai chẳng biết quan hệ giữa Đàm Long và y, hiện tại Đàm Long lại công khai ở trên hội nghị thường vụ làm trái với y, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Trong lòng Phó Tiên Phong không khỏi ngờ vực không có căn cứ, lại nhìn về phía Hà Giang Hoa.
Trong ánh mắt Hà Giang Hoa hiện lên một tia tỏ ý không biết là chuyện gì, lập tức mở miệng nói:
- Tôi cũng tán thành tất cả để cử của ban Tổ chức cán bộ
Chỉ nói một câu liền vội vàng ngậm miệng lại, cũng không nói thêm lời nào.
Quả thực Phó Tiên Phong muốn phát cuồng lên, y cứ tưởng rằng dựa vào quan điểm chính trị và sự lên tiếng mạnh mẽ của y, nhất định có thể làm lay động phái trung gian, khẳng định có thể ngăn cản việc đề cử Chung Nghĩa Bình được thông qua. Hơn nữa y cũng chắc chắn Trần Phong và Hồ Tăng Chu sẽ không có thái độ xuất đầu lộ diện, đúng là cơ hội tốt nhất để đả kích dáng vẻ kiêu ngạo của Hạ Tưởng, ai ngờ rằng khi phái trung gian tán thành cùng y, thì cuối cùng không ngờ lại bị người một nhà hủy hoại mọi chuyện.
Đây là lần thứ hai trong hôm nay Phó Tiên Phong phát hỏa.
Chẳng qua lúc này đây y là đang tự giận chính mình, Đàm Long được lắm không ngờ lại là một tay rút củi dưới đáy nồi, sao lúc ấy chính mình lại ngu dại như vậy, không chú ý tới sự khác thường của Đàm Long? Còn quá tự tin, cho rằng Đàm Long nhất định sẽ hùa theo mình. Nghĩ lại mới thấy Đàm Long không nên ủng hộ việc đề cử Chung Nghĩa Bình, Chung Nghĩa Bình là người của Hạ Tưởng ông ta không thể không biết, quan hệ giữa Đàm Long và Hạ Tưởng cũng không phải mới bất hòa ngày một ngày hai, sao đột nhiên Đàm Long lại ủng hộ người của Hạ Tưởng tới huyện An đảm nhiệm chức vụ quan trọng?
Chắc chắn phải có chuyện gì trong đó rồi. Phó Tiên Phong suy nghĩ một chút tới tình hình gần đây, sau đó cân nhắc tình hình trước mắt, Phương Tiến Giang, Lý Đinh Sơn, Đàm Long và Hà Giang Hoa đều tỏ vẻ ủng hộ, mặc dù có y và Trần Ngọc Long, Hồi Vĩnh Nghĩa, Bạc Hậu Phát cùng nhau phản đối, hiện tại là bốn so với bốn, cục diện đang ngang hàng bế tắc, nhưng chớ có quên thái độ của Tần Thác Phu tuy rằng ba phải thế nào cũng được, nhưng Phó Tiên Phong cũng không ôm hy vọng nào với ông ta cả, quan trọng nhất chính là lão thần Trần Phong và Hồ Tăng Chu không tỏ rõ thái độ, bọn họ sẽ không xuất đầu lộ diện là không giả, nhưng lúc này tình thế rất tốt, không phải trai cò tranh nhau, ngư ông đắc lợi sao?
Trong lòng Phó Tiên Phong than thờ một tiếng, tình thế tự nhiên chuyển đổi đột ngột, cục diện tốt đẹp bị hủy hoại chỉ trong chốc lát khiến y vô cùng đau đớn, chỉ có điều từ đầu đến cuối y không rõ chính là rốt cuộc là là mắt xích nào xảy ra vấn đề? Chẳng lẽ trong đó lại có thủ đoạn của Hạ Tưởng?
Tần Thác Phu nhìn vẻ mặt uể oải của Phó Tiên Phong thật không muốn đánh rắn giập đầu như kẻ vô lại mà có vẻ đăm chiêu nói:
- Tôi bỏ phiếu trắng là tốt nhất, quyền quyết định trao cho Bí thư Trần.
Trần Phong thầm mắng một câu đúng là tên cáo già, vừa rồi đùa giỡn như điên, bây giờ lại giả bộ là người tốt, hai bên đều không muốn đắc tội, cái tên Tần Thác Phu này, ai muốn coi khinh ông ta không có văn hóa thì đúng là chịu thiệt, tuy nhiên thân là Bí thư, nên cuối cùng tới thời điểm chủ trì đại cục thì cần phải đem khí phách nhân vật số một ra, tuy nhiên bởi vì Hồ Tăng Chu còn chưa lên tiếng, Trần Phong lại hỏi:
- Tăng Chu nói đi.
Hồ Tăng Chu đang buồn bực, sao mà tình hình đột nhiên lại thay đổi thế, tò mò thật là tò mò, thời khắc mấu chốt thì lập trường phải kiên định, phải nể mặt mũi Hạ Tưởng. Huống chi hiện tại mọi chuyện lại là ân tình thuận nước giong thuyền (làm ơn mà không tốn công sức), liền nói:
- Đồng chí Chung Nghĩa Bình có năng lực đảm nhiệm chức vụ Bí thư Đảng ủy xã Đán Bảo, tôi cảm thấy nên để một cơ hội trưởng thành cho người trẻ tuổi
Trần Phong thấy mọi chuyện chuyển biến tốt, liền lên tiếng kết luận:
- Hội nghị thường vụ lần này là một hội nghị dân chủ, mọi người thảo luận rất kịch liệt, phát biểu rất hay, cuối cùng ban Tổ chức cán bộ đã thông qua đối với việc đề cử nhân sự ở huyện An
Ở bên trong tiếng vỗ tay không mấy nhiệt liệt, việc sắp xếp nhân sự quan trọng trong một lần đã được kéo màn kết thúc như vậy.
Hạ Tưởng tạm biệt Trần Phong, rồi đi lên lầu gặp mặt Lý Đinh Sơn nói chuyện vài câu về sự sắp xếp nhân sự ở huyện An, trong lòng Lý Đinh Sơn cũng liền hiểu rõ. Buổi tối, Mai Hiểu Lâm mời Lý Đinh Sơn và Hạ Tưởng ăn cơm, mấy người cùng nhau ăn cơm coi như là đồng nghiệp cùng nhau tụ họp
Ngày hôm sau, sau khi bản thảo của An Dật Hưng và Bành Mộng Phàm được sửa xong, cuối cùng cũng được Cát Sơn sửa qua một chút, rồi đem bản thảo đi sắp xếp thành bài phát biểu. Hạ Tưởng bắt tay vào chuẩn bị bài viết phản bác của nhóm thứ hai. Hắn dự định viết hai bản thảo, một bài cho giới truyền thông của tỉnh Yến, một bài trợ giúp cho Cốc lão ở Bắc Kinh.
Đồng thời Hạ Tưởng còn gọi điện thoại cho Phạm Tranh bảo cậu ta cũng viết một bài phản bác. Không ngoài dự đoán của Hạ Tưởng, Phạm Tranh đồng ý liền, còn nói y có thể tổ chức vài chuyên gia ở Viện Khoa học Xã hội cùng tham gia tranh luận. Hạ Tưởng mừng rỡ bảo Phạm Tranh và hắn phân ra mỗi người viết hai bài, một bài lưu lại trong nội bộ tỉnh, một bài cho Cốc lão, để tiện lên tiếng ủng hộ Cốc lão.
Tranh luận trên Nhật báo quốc gia so với tỉnh Yến thì kịch liệt hơn rất nhiều, càng ngày càng nhiều học giả không cùng trận địa tham gia, gần như thành một trận tranh luận mà tất cả giới truyền thông quốc gia đều tham gia. Ở Bắc Kinh hầu hết các chuyên gia học giả nổi tiếng đều tham gia, đều tự soạn bài luận bày tỏ những lập trường khác nhau, người ủng hộ việc điều chỉnh cơ cấu sản nghiệp và những người không ủng hộ gần như ngang sức ngang tài, bởi vậy cuộc tranh luận đặc biệt đặc sắc, cũng hết sức khốc liệt, hoàn toàn là một trận chiến không thấy khói súng
Tuy nhiên bởi vì việc điều chỉnh cơ cấu sản nghiệp thì có chính sách quá là chung chung, cùng với cuộc sống của dân chúng có khoảng cách quá xa xôi, cho nên dù là luận chiến kịch liệt thế nào, cũng không khiến cho dân chúng chú ý nhiều cho lắm, cũng chính vì vậy cho nên cấp trên mới duy trì sự im lặng, cứ để luận chiến tiếp tục diễn ra.
Cấp trên ủng hộ việc điều chỉnh cơ cấu sản nghiệp, cũng muốn mượn cơ hội này để thấy được việc điều chỉnh cơ cấu sản nghiệp sẽ được bao nhiêu học giả ủng hộ. Cấp trên phản đối việc điều chỉnh cơ cấu sản nghiệp cũng là có ý tưởng tương tự, tranh luận đầu tiên bắt đầu từ Bắc Kinh, sau là có tỉnh Yến phản ứng đầu tiên, tỉnh thành khác cũng đã có dấu hiệu tham gia vào tranh luận.
Ở giai đoạn hiện tại, tranh luận đôi bên có thế lực xấp xỉ nhau, mỗi bên đều có nhân vật quan trọng của giới học giả ra mặt cùng tham gia tranh luận, nếu đơn thuần chỉ là hiện tượng giới học giả tranh luận với nhau, thì cũng là một chuyện tốt đáng để ăn mừng rồi. Chính trị trong sáng, mới có thể phát ra được tiếng nói khác nhau, mới có thể xuất hiện cục diện trăm hoa đua nở
Ở Bắc Kinh đã có Cốc lão lo liệu, Hạ Tưởng không cần phải lo lắng gì cả. Tuy rằng ở tỉnh Yến không có nhân vật đứng đầu có thể thống lĩnh, nhưng trong lòng hắn hiểu rõ, e là trọng trách sẽ đè lên vai hắn. Hắn lại không phải là người trong giới học giả, nhưng bởi vì nguyên nhân đang ở vị trí khá là quan trọng, lại bởi vì thân là học trò của Cốc Nho, nên trong mắt Diệp Thạch Sinh, hắn đã trở thành ứng cử viên không thể thay thế
Vừa phải chỉ đạo điều chỉnh cơ cấu sản nghiệp của thành phố Đan Thành và thành phố Bảo, vừa phải đạt đến cao độ trong tranh luận, tổ chức và sáng tác các bài viết để tranh luận, Hạ Tưởng cũng không biết rằng là do hắn may mắn hay là bất hạnh, làm ra được thành tích thì lãnh đạo hưởng, có sai lầm thì mình chịu.
Tuy nhiên như vậy cũng tốt, Hạ Tưởng cũng tin rằng với trí tuệ của hắn, sẽ không làm ra việc tốn công tốn sức mà chẳng được gì, hắn cũng cho rằng, trải qua kinh nghiệm quý giá kết hợp tranh luận với thực tiễn lần này, hắn sẽ thẳng tiến trên con đường, một lần nữa hướng tới một bước tiến lớn.
Ngày thứ ba, bản thảo của An Dật Hưng, Bành Mộng Phàm và Nghiêm Tiểu Thì đã được đăng tải trên Nhật báo tỉnh Yến, cho thấy tổ lãnh đạo có dấu hiệu lên tiếng bảo vệ danh dự của chính mình, chứng tỏ Diệp Thạch Sinh tiếp tục kiên định thực hiện việc điều chỉnh cơ cấu sản nghiệp, và cho thấy tranh luận có liên quan đến việc điều chỉnh cơ cấu sản nghiệp tỉnh Yến, chính thức bắt đầu.
Hạ Tưởng ở văn phòng múa bút thành văn, nói về bước tiếp theo của phương hướng điều chỉnh cơ cấu sản nghiệp ở thành phố Đan Thành và thành phố Bảo, đưa ra đề nghị có tính khả thi của suy nghĩ hôm trước của hắn
Cùng đồng thời tiến hành với sự miệt mài hăng hái chiến đấu của Hạ Tưởng là, trên hội nghị thường vụ Thành ủy thành phố Yến, vấn đề sắp xếp nhân sự của huyện An, cũng tiến vào giai đoạn đánh giá chính thức Text được lấy tại
Giống như Trần Phong đã dự đoán, sau khi Phương Tiến Giang đưa ra danh sách nhân sự của huyện An, Phó Tiên Phong đối với việc chọn người vào vị trí Bí thư và Chủ tịch huyện đã phát biểu ý kiến, đều tỏ vẻ đồng ý với việc đề cử Giang Thiên và Trương Kiện, nhưng đối với việc đề cử Chung Nghĩa Bình thì kiên quyết phản đối, hơn nữa y còn trình bày ra lý do phản đối.
- Đồng chí Chung Nghĩa Bình làm việc thật sự rất là chăm chỉ và nghiêm túc, trên hai cương vị tỉnh thành đã cống hiến không ít, theo lý thuyết nếu được đến cơ sở rèn luyện, trước tiên là làm từ vị trí Chủ tịch xã là thích hợp nhất, chờ vài năm sau có được kinh nghiệm công tác cơ sở, có thành tích nhất định, rồi đảm nhiệm vị trí Bí thư Đảng ủy, sau đó lại tiến tới vị trí ủy viên thường vụ, như vậy mới hợp quy tắc.
Phó Tiên Phong thản nhiên mà nhìn Trần Phong liếc mắt một cái
- Ở cuộc họp hội ý của bí thư, tôi đã thể hiện thái độ của tôi với Bí thư Trần, vì muốn bảo vệ sự công bằng, công khai và nguyên tắc không thiên vị của tổ chức khi đề bạt cán bộ, tôi cho rằng việc đề bạt đồng chí Chung Nghĩa Bình vẫn cứ nên làm như vậy cho thỏa đáng.
Trần Phong không nói lời nào, vẻ mặt bình tĩnh, nhìn Lý Đinh Sơn liếc mắt một cái.
Lý Đinh Sơn khẽ cười một tiếng:
- Phó Bí thư Phó mọi chuyện đều chú ý đến việc có kinh nghiệm, như thế có phải hơi phạm vào sai lầm của chủ nghĩa kinh nghiệm không? Chủ nghĩa Tư bản và chủ nghĩa xã hội đều không có kinh nghiệm, đều chỉ là sự vật mới nổi, bây giờ không phải đều đã đi vào trật tự sao? Việc cải cách mở cửa như là vuốt đá qua sông, cũng giống như việc điều chỉnh cơ cấu sản nghiệp tỉnh Yến, cũng là đã thăm dò rồi mới làm. Đồng ý là mọi người đều có một sự trưởng thành, không thể chỉ vì chưa có kinh nghiệm công tác thì nói thành không có kinh nghiệm công tác cơ sở, cả nước có rất nhiều Bí thư và Thị trưởng nhảy dù kiểu như vậy, rất nhiều người chưa bao giờ ra khỏi Bắc Kinh, chẳng lẽ bởi vì chưa có kinh nghiệm trải qua công tác ở địa phương, thì sẽ không thể đến địa phương nhậm chức sao?
Lời nói của Lý Đinh Sơn dẫn đến một trận cười khẽ.
Tần Thác Phu không thèm để ý đến sắc mặt Phó Tiên Phong cười ha hả nói:
- Làm cán bộ đều nghĩ cần phải có kinh nghiệm, vậy cưới vợ có ai nghĩa là cần phải có kinh nghiệm không, sự tình có điểm số hay không là do hai bên đối đãi với nhau đấy chứ.
Nói thô nhưng ý lại không thô chút nào, mọi người từ cười khẽ biến thành cười to.
Phó Tiên Phong xuất thân từ một đại gia tộc, từ nhỏ đã được chú trọng giáo dục mọi mặt, cũng không bao giờ nói những lời thô tục. Lời nói của Lý Đinh Sơn đã khiến y rất mất hứng, lời nói của Tần Thác Phu càng làm cho y có cảm giác không còn mặt mũi nào, trong lòng không khỏi giận dữ nói:
- Chủ nhiệm Tần, bây giờ đang là cuộc họp hội nghị thường vụ, không phải đang nói việc nhà, nói chuyện thì phải văn minh một chút.
Tần Thác Phu không xuất phát từ mục đích bảo vệ Chung Nghĩa Bình, mà là y vì được Hạ Tưởng nhắc nhở, đặc biệt là tra xét xem ai bên trong Ủy ban Kỷ luật là người đứng sau y tra xét công ty của Tào Thù Lê, kết quả là đã phát hiện một Phó chủ nhiệm và hai trưởng phòng thường xuyên qua lại cùng với Phó Tiên Phong. Y bình thường nhìn rất đĩnh đạc, nhưng trên thực tế rất có quyền lực bên trong Ủy ban Kỷ luật, không để cho người khác dễ dàng nhúng tay lung tung. Trần Phong muốn bổ nhiệm một người thì còn có thể nói, dù sao cũng là nhân vật số một, Phó Tiên Phong chỉ xếp hạng thứ ba, lại còn bắt tay với người bên trong Ủy ban Kỷ luật thật sự là tự gây phiền phức.
Y có thành kiến lớn đối với Phó Tiên Phong.
- Tôi nói chuyện thô, nhưng làm việc không thô. Tôi chỉ khác là tôi đi từ một cán bộ cơ sở lên, Phó bí thư Phó không phải thích nói là nhất định phải trải qua công tác ở cơ sở sao? Kinh nghiệm công tác ở cơ sở mà tôi có cũng phong phú hơn so với các vị đang ngồi, sao tôi lại là người thất lễ được?
Tần Thác Phu nói chuyện thẳng không giả, nhưng tâm mắt không thẳng, cũng không ít
- Phó Bí thư Phó được điều tới thành phố Yến, trước kia dường như cũng không trải qua công tác ở địa phương, càng không có đảm nhiệm qua chức vụ Phó bí thư, sao tôi cảm thấy trong công tác của Phó Bí thư Phó cũng làm được rất tốt không tồi chút nào, không giống như người không có kinh nghiệm?
Câu hỏi này thật thú vị, ngay cả Trần Phong cũng không kìm nổi mỉm cười, oán giận Tần Thác Phu nói:
- Thác Phu, khi họp nên nghiêm túc một chút.
Tần Thác Phu không cho là đúng liền nói:
- Họp chính là để mọi người tham gia bàn bạc mọi chuyện, bàn bạc công việc có thời điểm thì nên nghiêm túc, nhưng cũng nên có thời điểm sống động một chút, không phải chính Chủ tịch năm đó đã dạy bảo chúng ta, là phải đoàn kết chặt chẽ, hoạt bát nhanh nhẹn, mọi người nghiêm túc, tôi thì sôi nổi một chút cũng tốt chứ sao.
Mọi người lại có một trận cười vang.
Phó Tiên Phong làm việc thích có nề nếp. Y nào đâu có biết rằng cán bộ chân chính từ cơ sở đi lên thì trình độ chọc ngoáy vào hạng nhất, ở bên dưới rất nhiều chuyện đều là vào lúc cười toe toét rồi đưa ra quyết định. Y còn tưởng rằng Tần Thác Phu là có ý quấy rối, chính là muốn làm khó y, liền không vui mà nói:
- Nói nửa ngày, Chủ nhiệm Tần có thái độ như thế nào đối với việc đề cử Chung Nghĩa Bình?
- Chung Nghĩa Bình là một người không tồi, có bằng cấp, có năng lực, có nghị lực, đảm nhiệm chức vụ ủy viên thường vụ, Bí thư Đảng ủy xã cũng không phải là không thể được.
Tần Thác Phu thấy Phó Tiên Phong tức giận, nghĩ thầm rằng ngay cả một đứa con nít ở trước mặt tôi còn muốn giả bộ như một cánh hoa, vẫn còn non kém một chút, chơi thủ đoạn, không phải ông là Thái Tử đảng gì đó thì cho là mình thông minh hơn người khác.
Bất chợt dừng lại, Tần Thác Phu thấy trên mặt Phó Tiên Phong biểu hiện hơi kỳ lạ, liền cười nói:
- Tôi nghe ý kiến đề cử của Trưởng ban Phương, cũng đã nghe ý kiến phản đối của Phó bí thư Phó, cảm thấy vẫn là ý kiến đề cử của Trưởng ban Phương thấu đáo hơn một chút, làm cho người ta tin phục, còn lời nói của Phó bí thư Phó chỉ là nói suông, không đủ thuyết phục tôi, tôi quyết định sẽ từ từ tỏ thái độ, để nghe thêm cao kiến của Phó bí thư Phó rồi mới ra quyết định.
Phó Tiên Phong đã hiểu, Tần Thác Phu muốn giễu cợt y, chờ để chê cười y, không khỏi tức giận liền nói:
- Chủ nhiệm Tần, các lãnh đạo đều đang ngồi ở hội nghị thường vụ, xin ngài tự trọng.
Tần Thác Phu không chịu, bị Phó Tiên Phong nhỏ tuổi hơn quở trách ngay trước mặt mọi người, lập tức sắc mặt phát lạnh.."Rầm" một tiếng vỗ bàn vang lên:
- Phó Tiên Phong, tôi là lão Tần sao không biết tự trọng? Anh cứ một mực nói gì là không có kinh nghiệm công tác ở cơ sở, không phải là đang nói chính mình sao?
Hiện tượng đập bàn ở Hội nghị thường vụ không phải là hiếm thấy, thậm chí còn phát sinh cả chửi bậy. Đều là người cả, không phải nói là cứ làm quan là sửa được tính tình, cho nên mọi người ngơ ngác nhìn nhau, tuy rằng vẻ mặt đều giật mình, nhưng lại không có người nào biểu hiện đến nỗi quá kinh ngạc.
Nhưng thật ra Tần Thác Phu chỉ đập bàn xong, nói xong lời, lại tự ngồi xuống, mở to mắt nhìn mọi người liếc mắt một cái, rồi cười:
- Sao vậy? Chưa thấy lão Tần tôi đập bàn bao giờ à? Năm đó tôi ở cuộc họp còn mắng chửi, đánh người cơ mà! Vì cách mạng công tác, khó tránh khỏi đôi lúc phải biểu hiện bằng chân tình, đúng không? Năm đó thái tổ nói chuyện trên hội nghị thường vụ còn mắng cha chửi mẹ, lão Tần tôi không có khí phách của thái tổ, đập bàn cũng không là cái gì cả, có phải không?
So với Phó Tiên Phong, phần lớn người đang ngồi đây đều đã làm việc chung với Tần Thác Phu một thời gian dài, biết tính cách ông ta bề ngoài rất thô thiển nhưng bên trong rất tinh tế, cũng biết hôm nay ông ta hành động như vậy khẳng định là muốn mượn chuyện này để nói chuyện của mình, phỏng chừng là Phó Tiên Phong đã đắc tội gì với ông ta rồi, việc này không lớn cũng không nhỏ nên không ảnh hưởng đến toàn cục, ai lại tin là thật? Ngay cả Trần Phong cũng cười mắng nói:
- Được rồi lão Tần, ngài thu hồi tác phong thô bạo lại, họp có văn minh chút nào.
- Nếu muốn văn minh, lão Tần tôi không kém hơn bất kỳ ai.
Tần Thác Phu ngồi xuống, khôi phục vẻ mặt bình tĩnh, vô cùng lễ phép nói:
- Mời Phó Tiên Phong tiếp tục phát biểu, cảm ơn.
Phó Tiên Phong lửa giận đã nổi, một biện pháp cũng không có. Lão già Tần Thác Phu giảo hoạt, sắc mặt thay đổi liên tục, vừa có thể thật sự nghiêm túc, vừa có năng lực quấy nhiễu, y mới hiểu ra, so với cán bộ đã ở cơ sở nhiều năm, sự linh hoạt thay đổi của y còn kém quá xa.
Muốn cười thì cười, muốn gây rối liền gây rối, bản lĩnh như vậy cũng khó có thể có được, bên trong vừa thật vừa giả, làm cho người khác không hiểu ra sao cả. Anh mà choáng váng thì ông ta thắng lợi rồi.
Trong đầu Phó Tiên Phong có lửa giận mà không thể phát ra, đành phải nhìn Đàm Long liếc mắt một cái, thong thả nói:
- Ý kiến của tôi là việc đề cử Chung Nghĩa Bình là không thích hợp, mời các vị ủy viên thường vụ phát biểu một chút quan điểm.
Ánh mắt Đàm Long có hơi trốn tránh, không muốn đối diện với ánh mắt của Phó Tiên Phong, khiến trong lòng Phó Tiên Phong bỗng nhiên hiện lên một tia nghi vấn, mới nhớ tới trước khi hội nghị thường vụ diễn ra, lúc y và Đàm Long, Hà Giang Hoa cùng uống rượu nhâm nhi nói chuyện, nói rằng bọn họ sẽ phối hợp cùng nhau phản đối việc đề cử Chung Nghĩa Bình, giờ lại chỉ liếc mắt nhìn nhau, khẽ gật đầu mà không nói gì.
Phó Tiên Phong cho rằng giữa bọn họ là đang ở cùng một trận địa, khẳng định là cũng đủ ăn ý, cũng không có nghĩ nhiều, còn muốn mạnh mẽ mà nói một câu thì Đàm Long và Hà Giang Hoa lấy cớ có việc nên đi trước, lúc ấy y còn thấy khó hiểu, có vẻ là hai người đó dường như có việc gì giấu diếm y?
Đàm Long và Hà Giang Hoa đều không tranh nhau để lên tiếng trước, mà nhường cho các ủy viên thường vụ khác phát biểu ý kiến trước. Bí thư đảng ủy công an Trần Ngọc Long, Trưởng ban Tuyên giáo Hồi Vĩnh Nghĩa lần lượt lên tiếng tỏ vẻ tán thành việc đề cử Giang Thiên và Trương Kiện, phản đối việc đề cử Chung Nghĩa Bình. Trần Phong cũng đã đoán trước là tình hình sẽ như vậy, tuy nhiên điều Trần Phong không ngờ chính là Chủ tịch Mặt trận thống nhất Bạc Hậu Phát cũng không đứng ở phía trung lập, mà cũng đưa ra ý kiến phản đối Chung Nghĩa Bình.
Tình hình vô cùng gay gắt, thậm chí Trần Phong đã ra kết luận, việc đề cử Chung Nghĩa Bình tất nhiên không được thông qua hội nghị thường vụ khiến bao công sức của Hạ Tưởng bị uổng phí. Đang lúc Trần Phong cân nhắc lần cuối cùng xem có nên gác lại không, bỗng nhiên bên tai vang lên giọng nói của Đàm Long.
Đàm Long đột nhiên mở miệng, khiến cho Trần Phong ngạc nhiên.
- Đồng chí Chung Nghĩa Bình lúc ở tổ cải tạo thôn nội đô công tác rất nghiêm túc, đối nhân xử thế thành thật, đáng tin cậy, đồng chí thật sự là một đồng chí tốt. Tuy rằng đồng chí chưa trải qua giai đoạn công tác ở cơ sở, nhưng có bằng cấp, có kiến thức, khi công tác đã không ít lần tiếp xúc với dân chúng, có kinh nghiệm xử lý được đủ loại tình huống ở cơ sở. Tôi cảm thấy việc ban Tổ chức cán bộ đề cử đồng chí là thích hợp, cũng trải qua sự sát hạch, vì vậy tôi tán thành việc đề cử của ban Tổ chức cán bộ.
Đàm Long vừa nói xong, ánh mắt liền bay nhanh đến chỗ của Phó Tiên Phong liếc mắt một cái, rồi lập tức dừng lại ở trên người Hà Giang Hoa.
Không chỉ Trần Phong không thể tin được lỗ tai của chính mình, ngạc nhiên không thể hiểu nổi mà nhìn Đàm Long liếc mắt một cái, Phó Tiên Phong lại càng hết sức kinh ngạc, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Đàm Long.
Sao lại có chuyện như vậy được? Ai chẳng biết quan hệ giữa Đàm Long và y, hiện tại Đàm Long lại công khai ở trên hội nghị thường vụ làm trái với y, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Trong lòng Phó Tiên Phong không khỏi ngờ vực không có căn cứ, lại nhìn về phía Hà Giang Hoa.
Trong ánh mắt Hà Giang Hoa hiện lên một tia tỏ ý không biết là chuyện gì, lập tức mở miệng nói:
- Tôi cũng tán thành tất cả để cử của ban Tổ chức cán bộ
Chỉ nói một câu liền vội vàng ngậm miệng lại, cũng không nói thêm lời nào.
Quả thực Phó Tiên Phong muốn phát cuồng lên, y cứ tưởng rằng dựa vào quan điểm chính trị và sự lên tiếng mạnh mẽ của y, nhất định có thể làm lay động phái trung gian, khẳng định có thể ngăn cản việc đề cử Chung Nghĩa Bình được thông qua. Hơn nữa y cũng chắc chắn Trần Phong và Hồ Tăng Chu sẽ không có thái độ xuất đầu lộ diện, đúng là cơ hội tốt nhất để đả kích dáng vẻ kiêu ngạo của Hạ Tưởng, ai ngờ rằng khi phái trung gian tán thành cùng y, thì cuối cùng không ngờ lại bị người một nhà hủy hoại mọi chuyện.
Đây là lần thứ hai trong hôm nay Phó Tiên Phong phát hỏa.
Chẳng qua lúc này đây y là đang tự giận chính mình, Đàm Long được lắm không ngờ lại là một tay rút củi dưới đáy nồi, sao lúc ấy chính mình lại ngu dại như vậy, không chú ý tới sự khác thường của Đàm Long? Còn quá tự tin, cho rằng Đàm Long nhất định sẽ hùa theo mình. Nghĩ lại mới thấy Đàm Long không nên ủng hộ việc đề cử Chung Nghĩa Bình, Chung Nghĩa Bình là người của Hạ Tưởng ông ta không thể không biết, quan hệ giữa Đàm Long và Hạ Tưởng cũng không phải mới bất hòa ngày một ngày hai, sao đột nhiên Đàm Long lại ủng hộ người của Hạ Tưởng tới huyện An đảm nhiệm chức vụ quan trọng?
Chắc chắn phải có chuyện gì trong đó rồi. Phó Tiên Phong suy nghĩ một chút tới tình hình gần đây, sau đó cân nhắc tình hình trước mắt, Phương Tiến Giang, Lý Đinh Sơn, Đàm Long và Hà Giang Hoa đều tỏ vẻ ủng hộ, mặc dù có y và Trần Ngọc Long, Hồi Vĩnh Nghĩa, Bạc Hậu Phát cùng nhau phản đối, hiện tại là bốn so với bốn, cục diện đang ngang hàng bế tắc, nhưng chớ có quên thái độ của Tần Thác Phu tuy rằng ba phải thế nào cũng được, nhưng Phó Tiên Phong cũng không ôm hy vọng nào với ông ta cả, quan trọng nhất chính là lão thần Trần Phong và Hồ Tăng Chu không tỏ rõ thái độ, bọn họ sẽ không xuất đầu lộ diện là không giả, nhưng lúc này tình thế rất tốt, không phải trai cò tranh nhau, ngư ông đắc lợi sao?
Trong lòng Phó Tiên Phong than thờ một tiếng, tình thế tự nhiên chuyển đổi đột ngột, cục diện tốt đẹp bị hủy hoại chỉ trong chốc lát khiến y vô cùng đau đớn, chỉ có điều từ đầu đến cuối y không rõ chính là rốt cuộc là là mắt xích nào xảy ra vấn đề? Chẳng lẽ trong đó lại có thủ đoạn của Hạ Tưởng?
Tần Thác Phu nhìn vẻ mặt uể oải của Phó Tiên Phong thật không muốn đánh rắn giập đầu như kẻ vô lại mà có vẻ đăm chiêu nói:
- Tôi bỏ phiếu trắng là tốt nhất, quyền quyết định trao cho Bí thư Trần.
Trần Phong thầm mắng một câu đúng là tên cáo già, vừa rồi đùa giỡn như điên, bây giờ lại giả bộ là người tốt, hai bên đều không muốn đắc tội, cái tên Tần Thác Phu này, ai muốn coi khinh ông ta không có văn hóa thì đúng là chịu thiệt, tuy nhiên thân là Bí thư, nên cuối cùng tới thời điểm chủ trì đại cục thì cần phải đem khí phách nhân vật số một ra, tuy nhiên bởi vì Hồ Tăng Chu còn chưa lên tiếng, Trần Phong lại hỏi:
- Tăng Chu nói đi.
Hồ Tăng Chu đang buồn bực, sao mà tình hình đột nhiên lại thay đổi thế, tò mò thật là tò mò, thời khắc mấu chốt thì lập trường phải kiên định, phải nể mặt mũi Hạ Tưởng. Huống chi hiện tại mọi chuyện lại là ân tình thuận nước giong thuyền (làm ơn mà không tốn công sức), liền nói:
- Đồng chí Chung Nghĩa Bình có năng lực đảm nhiệm chức vụ Bí thư Đảng ủy xã Đán Bảo, tôi cảm thấy nên để một cơ hội trưởng thành cho người trẻ tuổi
Trần Phong thấy mọi chuyện chuyển biến tốt, liền lên tiếng kết luận:
- Hội nghị thường vụ lần này là một hội nghị dân chủ, mọi người thảo luận rất kịch liệt, phát biểu rất hay, cuối cùng ban Tổ chức cán bộ đã thông qua đối với việc đề cử nhân sự ở huyện An
Ở bên trong tiếng vỗ tay không mấy nhiệt liệt, việc sắp xếp nhân sự quan trọng trong một lần đã được kéo màn kết thúc như vậy.