Đối với công việc bên ủy ban nhân dân, ông ta không có khả năng không nhúng tay. Nhúng tay quá nhiều, cũng sẽ khiến cho các cán bộ ủy ban bất mãn. Phạm Duệ Hằng thì hiểu rất rõ giữa ông ta và Diệp Thạch Sinh cần duy trì một sự cân bằng, mà điểm tựa cân bằng giữa bọn họ, chính là Hạ Tưởng.
Hạ Tưởng cấp bậc không cao, chỉ là cấp Cục, có thể nói trong trụ sở Tỉnh ủy không đáng nhắc tới. Nhưng chính là bởi vì hắn cấp bậc không cao mới có được nhiều khả năng để chu toàn giữa bí thư và Chủ tịch tỉnh, không cần giữ vững hàng ngũ. Bởi vì trong Tỉnh ủy, không một ai lại nghĩ rằng một cán bộ cấp Cục lại có trọng trách lớn đến thế. Cho nên dù hắn thuận lợi mọi mặt, thì mọi người chỉ coi đó là năng lực của hắn, mà không phải là chức vụ và quyền lực của hắn. Từ đó, Hạ Tưởng thành chỗ làm hài hòa giữa bí thư và Chủ tịch tỉnh, là nhân vật trung tâm của tổ lãnh đạo điều chỉnh cơ cấu sản nghiệp, thì rất là tiện để lui tới giữa Diệp Thạch Sinh và Phạm Duệ Hằng, trở thành cầu nối quan trọng trong quan hệ tế nhị giữa hai người
Cho nên khi Hạ Tưởng đến đây báo cáo công tác, đơn giản nhắc tới là hắn vừa đi ra từ văn phòng Bí thư Diệp. Phạm Duệ Hằng vui mừng mỉm cười, Hạ Tưởng là người thông minh, cũng sẽ rất biết nắm bắt chừng mực, sau này hắn sẽ đứng về phe ai là chuyện sau này, ít nhất bây giờ, hắn đáng để tin cậy.
Hạ Tưởng báo cáo xong công tác, còn nói ra tình cảnh lúc Bí thư Diệp đứng sửa bản thảo, cười nói:
- Bí thư Diệp thật sự là làm cho người ta cảm động, ước chừng đứng hơn mười phút mới sửa xong bản thảo. Tôi thấy ông ấy xem bản thảo của Phạm Tranh là lâu nhất, cũng rất tán thưởng tài văn chương của Phạm Tranh
Phạm Duệ Hằng cũng cười:
- Bí thư Diệp đứng sửa bản thảo, chính là tôn trọng tài văn chương đẹp đẽ của bài viết, là một tấm gương tốt. Nói không chừng về sau khi chuyện này được truyền ra ngoài, sẽ trở thành một câu chuyện được mọi người ca tụng. Bài viết của Phạm Tranh có thể lọt vào tầm mắt của Bí thư Diệp, cũng là phúc phận của nó, cũng chứng minh mấy năm nó ở thủ đô, không uổng phí học hành, không phụ tâm huyết của tôi đối với nó
Hạ Tưởng nghe ra ý ngoài lời của Phạm Duệ Hằng, nói:
- Tôi và Phạm Tranh nay là huynh đệ đồng môn. Cho dù không có quan hệ với Chủ tịch tỉnh Phạm, tôi và anh ta cũng là bạn bè tri kỉ. Qua một thời gian tôi phải lên thủ đô giao bài tập, nếu Phạm Tranh có rảnh, thì tôi và anh ta cùng đi thăm Cốc lão
Phạm Duệ Hằng nghe hiểu ý tứ của Hạ Tưởng, Hạ Tưởng là nói, về sau mặc kệ Phạm Duệ Hằng có còn tại vị hay không, hắn cũng xem Phạm Tranh là đàn anh, chẳng khác gì một lời hứa hẹn dài lâu, trong lòng ông ta rất vui
Đối với việc để Phạm Tranh ra mặt tham dự tranh luận, Phạm Duệ Hằng suy xét cân nhắc xuất phát từ hai mặt. Một là Phạm Tranh nghiên cứu học vấn ở Viện Khoa học Xã hội, vừa hay biểu lộ thanh minh cho Chủ tịch tỉnh là ông ta. Phạm Tranh dùng thân phận học giả của Viện Khoa học Xã hội học tham dự tranh luận, mặc kệ người khác có biết y là con trai của Chủ tịch tỉnh hay không, cũng rất có lợi đối với thanh danh của Phạm Tranh. Hiện tại tranh luận là thời cơ tốt nhất để thành danh, không thể bỏ qua cơ hội hiếm có này. Hơn nữa Phạm Duệ Hằng cũng cho rằng, lần tranh luận này mặc dù có mục đích chính trị, nhưng đồng thời dẫn tới sự chú ý từ hai bên chính trị và giới học giả, cơ hội cực tốt, trước giờ chưa từng có. Nếu Phạm Tranh có thể mượn lần này mà thành danh, tất nhiên là tốt.
Hai là mặc kệ Phạm Tranh có thể mượn cơ hội này nổi danh hay không, đều rất có lợi đối với sự trưởng thành sau này của y, là một cơ hội rèn luyện khó mà có được. Dù sao Phạm Tranh đã quyết định sẽ nghiên cứu học vấn Viện Khoa học Xã hội, nhưng Viện Khoa học Xã hội lại không phải là chỗ hoàn toàn chỉ nghiên cứu học vấn, không tồn tại loại học giả không liên quan tới chính trị. Phạm Duệ Hằng cho rằng Phạm Tranh cũng không thích hợp theo chính trị. Nhưng chỉ cần sống trong xã hội, ai cũng không tránh được chính trị. Phạm Tranh ở Viện Khoa học Xã hội, kỳ thật vẫn là một loại biến tướng của chính trị
Mượn ảnh hưởng của học vấn lên chính trị để làm lối tắt lên làm quan.
Mặc dù Phạm Duệ Hằng rất là chán ghét Trình Hi Học, nhưng trong tiềm thức, ông ta vẫn hy vọng Phạm Tranh cuối cùng cũng sẽ thành nhân vật giống như Trình Hi Học, có thể lấy thân phận của một học gia kinh tế, đứng ra phát biểu quan điểm cá nhân đối với kế hoạch quốc gia đối với chính sách quốc gia, rất có khí khái để chỉ điểm cho nước nhà, làm một cố vấn kinh tế không vương miện
Hạ Tưởng nói những gì nên nói, bày tỏ thái độ cần bày tỏ, báo cáo công tác cần báo cáo, thì xin cáo từ
Hạ Tưởng thật không ngờ chính là, vốn tưởng rằng Phạm Duệ Hằng chỉ là thuận miệng nói đùa, không ngờ việc Diệp Thạch Sinh "đứng để sửa bản thảo" rất nhanh lan truyền khắp trụ sở Tỉnh ủy. Người người đều biết rằng bài viết của "Tam kiếm khách" nghe đồn được Bí thư Diệp rất là tán dương, đối với tên tuổi tam kiếm khách lại càng rõ như lòng bàn tay. Chẳng hạn như đều biết rằng Hạ Tưởng là thành viên tổ lãnh đạo, là nhân vật trung tâm, Phạm Tranh là công tử của Chủ tịch tỉnh, học giả Viện Khoa học Xã hội, Nghiêm Tiểu Thì là nhà đầu tư du lịch văn hóa của thành phố Đan Thành, còn một thân phận khác mà rất ít người biết đến, nhưng tất cả những người đã biết cũng sẽ dột nhiên bừng tỉnh hiểu ra, sau đó tâm lĩnh sẽ nói:
- Nghiêm Tiểu Thì, là cháu gái của Chủ tịch tỉnh Phạm, chả trách, chả trách!
Hạ Tưởng rất rõ, Việc này là do Phạm Duệ Hằng cố ý để lộ ra, chính là muốn mượn tên Diệp Thạch Sinh, đề cao ba người bọn họ, đồng thời cũng biểu lộ Phạm Duệ Hằng hiện tại trăm phần trăm ủng hộ điều chỉnh kết cấu sản nghiệp
Sau khi Diệp Thạch Sinh nghe được tin đồn, chỉ biết lắc đầu cười. Việc này đối với thanh danh của ông không có một chút tổn hại, ngược lại càng có thể tôn lên hình tượng phụ trách nghiêm túc cao lớn của ông, ông ta không lý do gì không vui.
Và như Diệp Thạch Sinh và Hạ Tưởng đã đoán. Ba trang của bài viết phản bác sau khi được công bố, lập tức gây chấn động cực sốc trong tỉnh Yến! Rất nhiều chuyên gia học giả bị quan điểm sắc bén của bài viết làm cho khiếp vía, càng có người quá khiếp sợ, bị Hạ Tưởng lên án quá mạnh mẽ mà tự nuốt tức giận vào bụng
Sau khi ba bài viết lượt đầu được công bố, không hề dẫn đến phản ứng gì thì hoàn toàn ngược lại chính là, ba bài viết lần thứ hai, dùng phương thức bài xã luận ngắn mà phát biểu ở vị trí quan trọng trong số thứ hai của Nhật báo tỉnh Yến, chẳng những đả kích một trận đau điếng cho nhóm chuyên gia học giả trong ngành, thậm chí có người khi xem bài viết, làm vỡ cái ly, trong khoảng thời gian ngắn, đã sớm phát biểu bài viết trên Nhật báo tỉnh Yến như nhẹ nhàng đâm một dao vào không ít học giả đang hoài nghi
Tất cả nhóm chuyên gia học giả đã hoài nghi về điều chỉnh kết cấu sản nghiệp, giống như bị giẫm lên cái đuôi, đều nhảy dựng cả lên, đều trình diễn một trận la hét ầm ĩ
Cùng với nhóm chuyên gia học giả bị đánh trúng chỗ đau, nhảy dựng vui sướng chính là, bài văn ba người Hạ Tưởng, cũng dẫn đến phản ứng không nhỏ trong dân chúng. Vốn các sạp báo của Nhật báo tỉnh Yến có lượng tiêu thụ rất ít, gần như không ai đi mua Nhật báo tỉnh Yến. Bỗng nhiên, tất cả chủ sạp báo lại phát hiện một hiện tượng kinh người, số lượng người đến mua báo gia tăng lên gấp mấy lần, hơn nữa tất cả đều không ngoại lệ đều mua Nhật báo tỉnh Yến!
Như một sạp báo bình thường nhiều lắm chỉ đính mấy phần Nhật báo tỉnh Yến, cũng xem như đánh giá nhiệm vụ hàng đầu không thể không hoàn thành, cũng không biết đã xảy ra chuyện gì lớn, Nhật báo tỉnh Yến đột nhiên được hoan nghênh, thật sự là điều ngạc nhiên kì lạ. Tuy nhiên có thị trường thì có động lực, rất nhiều chủ sạp báo đều mua vào Nhật báo tỉnh Yến với số lượng lớn, lượng tiêu thụ lượng không ngừng tăng vọt so với bình thường
Hỏi mới biết, thì ra trên mặt có mấy trang bài báo, nói thay lời nói trong lòng dân
Lí Tiểu Long mở một tiệm bán báo, tiệm bán báo đặt ngay ngã tư đường Công Nông và đường cái Hoa Trung. Gần mười năm, ông gần như nắm rõ như lòng bàn tay đối với số lượng tiêu thụ các loại báo chí, mỗi ngày nhập hàng bao nhiêu để không ế hàng không đền tiền, trên cơ bản đều có thể bán sạch. Hôm nay vừa mở hàng thì thật xúi quẩy, tất cả đến mua báo đều cùng một giọng điệu, mở miệng là hỏi:
- Nhật báo tỉnh Yến?
Lí Tiểu Long không rõ nội tình, cầm lấy một phần Nhật báo tỉnh Yến lên xem, đến khi xem xong bài văn của ba người Hạ Tưởng, kích động đập bàn, lớn tiếng nói:
-Nói quá đúng, quá hay, chả trách đòi mua Nhật báo tỉnh Yến. Nếu Nhật báo tỉnh Yến thường xuyên phát hành những bài viết hay như vậy, tôi dám chắc không cần phân bổ, cũng có thể phát hành gấp đôi số lượng
Lí Tiểu Long lập tức nhạy bén ý thức được, bài báo hôm nay quả thật là khiến cho người đọc thấy sảng khoái, nhưng bài báo hôm nay là phản bác bài báo phát biểu mấy hôm trước của một số chuyên gia, nếu như được đọc chung với nhau, mới càng sảng khoái. Ông đột nhiên đúng lúc đó lớn gan đưa ra một quyết định, vội vàng liên hệ với một người bạn của ông chuyên thu mua phế phẩm, kêu ông ta lập tức đến nhà máy giấy thải mua toàn bộ Nhật báo tỉnh Yến mấy ngày hôm trước, với giá cả thương lượng.
Người bạn tưởng Lí Tiểu Long phát điên, lại không chịu nổi Lí Tiểu Long cứ luôn khẩn cầu, đi đến nhà máy giấy thải thu mua về một đống Nhật báo tỉnh Yến sắp bị thành bột giấy, vẫn còn mới tinh như là mới được in ấn ra. Lí Tiểu Long lại nhập thêm mấy ngàn phần báo chí ngày hôm nay, cho người đính hai kỳ báo chí phát biểu bất đồng luận điểm với nhau rồi bán ra, viết gì là "Tiền căn hậu quả" giá bán một phần cao hơn mấy tệ
Kết quả ý tưởng hay này của Lí Tiểu Long được thị trường tán thành, chỉ một ngày thời gian ngắn ngủi số báo cũ báo mới của ông được bán sạch trơn, tính sơ sơ, không ngờ ông còn lời hơn mười ngàn tệ
Hạ Tưởng đương nhiên không biết bài báo của ba người bọn họ, bị một chủ sạp báo Lí Tiểu Long làm vụ lớn, hơn nữa còn lời to. Hắn chỉ biết là, sau khi phát hành bài báo, điện thoại tổ lãnh đạo đột nhiên nhiều hơn, có chuyên gia không phục nêu đích danh tìm Hạ Tưởng lý luận, còn chửi ầm lên với Hạ Tưởng, cũng có kẻ giả nhân giả nghĩa trước mặt lấy danh nghĩa thỉnh giáo yêu cầu đối mặt đàm đạo. Tóm lại, chỉ cần ngồi trong văn phòng tổ lãnh đạo, không cần ra ngoài, có thể ý thức đầy đủ sự rầm rộ khó ai bì kịp của Nhật báo tỉnh Yến hôm nay
Lại càng không cần nhắc đến đường dây nóng của Nhật báo tỉnh Yến đã bị quá tải, dân chúng lên tiếng ủng hộ ba người Hạ Tưởng chiếm hơn tám mươi phần trăm, khiến Nhật báo tỉnh Yến nhất thời ứng phó không kịp, từ khi thành lập tới nay, đây là lần đầu tiên gặp phải tình cảnh cuồng nhiệt như vậy
Tương phản với Tổng biên tập Nhật báo tỉnh mặt co mày cáu chính là, người bên phòng phát hành cười tươi như hoa. Bọn họ không cần biết về chính trị, không thèm để ý ai chiếm thế thượng phong, nhưng lượng nay tiêu thụ hôm nay là cao nhất trong mười mấy năm, bọn họ đều ý thức là lúc có thể kiếm thêm chút tiền, liền tự nhiên tươi cười rạng rỡ
Hạ Tưởng ngồi trong văn phòng tổ lãnh đạo, mặt ngoài trấn tĩnh tự nhiên, kỳ thật nội tâm vẫn có một cảm giác rất là hãnh diện. Từ khi Mã Tiêu đột nhiên chủ động khơi mào trận chiến tuyên truyền tới nay, tổ lãnh đạo vẫn trong trạng thái bị động mà ứng chiến, cho tới hôm nay mới được xem là có một lần phản kích đẹp mắt trong trận chiến tuyên truyền
Mặc dù hắn cũng rõ, đối phương sẽ rất nhanh tổ chức lực lượng mới mãnh liệt tiến hành đánh trả, nhưng ít ra hôm nay Nhật báo tỉnh Yến bán chạy, cũng đã chứng minh phương hướng của lòng dân
Đầu tiên là không ngờ nghe điện thoại gọi đến chúc mừng của Cốc lão.
Cốc lão trong thanh âm hưng phấn để lộ ra một chút tâm ý:
- Hay đấy, Hạ Tưởng, cực đỉnh. Tôi hôm nay khi nhận được điện thoại của Trình Hi Học, y bí bí ẩn ẩn kỳ quái nói tôi đã dạy được hai học sinh giỏi, tôi còn chưa rõ là có chuyện gì, đến sau khi y chỉ ra bài viết trên Nhật báo tỉnh Yến, tôi mới tìm một phần xem qua. Ba bài viết trên báo tôn vinh lẫn nhau, có đặc sắc riêng, giống như thế hỗ thành cơ giác trong binh pháp. Đầu đuôi phối hợp, hoàn toàn ăn khớp, mỗi bài viết độc lập một trang riêng, lại cùng luận điểm với hai trang khác đã nêu. Tuyệt, tuyệt không thể tả. Tôi sau khi xem xong liền lại gọi điện thoại cho Trình Hi Học, nói là cũng nhờ y nhắc tới, nếu không hôm nay tôi vẫn chưa phát hiện là có chuyện vui đến thế. Trình Hi Học lúc ấy tức giận điên tiết cả lên, ha ha…
Khó được Cốc lão phấn chấn cao hứng vui cười hả ha như đứa trẻ, sau khi cười xong ông lại hỏi:
- Nghiêm Tiểu Thì là ai? Hình như là tên của con gái, bài viết của cô ta không đơn giản, quan điểm mới mẻ, dùng từ táo bạo
Hạ Tưởng mỉm cười, Nghiêm Tiểu Thì đúng là may mắn, đã lọt vào mắt Cốc lão, hắn biết, cơ hội Nghiêm Tiểu Thì đã tới
Điện thoại Cốc lão vừa treo, lại một cuộc điện thoại gọi đến, khiến Hạ Tưởng không nghĩ đến chính là, không ngờ là Diệp Thạch Sinh đích thân gọi đến
- Đồng chí Hạ Tưởng, tôi nghe được một thông tin, Nhật báo tỉnh Yến hôm nay in thêm đã đến lần thứ ba nghe nói giấy để in cũng không đủ dùng, phải khẩn cấp điều động thêm từ bên ngoài. Cậu nói coi phải khen thưởng cậu thế nào cho xứng đây?
Diệp Thạch Sinh cũng khá có ý tứ. Không nói đến việc bài báo hôm nay tạo ra ảnh hưởng cỡ nào, chỉ từ góc độ của việc giấy in báo cũng không đủ dùng để khen ngợi thành công của Hạ Tưởng, quả thật là có nghệ thuật nói chuyện đặc sắc của lãnh đạo
Hạ Tưởng vội vàng khiêm tốn nói:
- Có liên quan gì đến tôi nào?
Một câu này được nói ra hơi máy móc, Diệp Thạch Sinh hơi sửng sốt, nghĩ thầm Hạ Tưởng thật đúng là giả nai không hiểu sao? Không ngờ ngay sau đó Hạ Tưởng liền nói:
- Đều là công lao "đứng sửa bản thảo" của Bí thư Diệp. Đúng là nhờ cây bút tài hoa của Bí thư Diệp, bài viết ba người chúng tôi mới dẫn đến sự đồng cảm của đông đảo độc giả, cũng chính là tấm lòng lo cho dân cho nước của Bí thư Diệp, mới khiến cho bài văn của chúng tôi rất là có hồn
Diệp Thạch Sinh sửng sốt một lát, lập tức cười ha ha:
- Hạ Tưởng, cái miệng cộng thêm cây bút của cậu, thật sự là quần anh tụ hội, thật không ngờ, cậu chẳng những có khả năng xuất chúng, tài ăn nói và văn chương cũng có chỗ hơn người, tốt, quá tốt, rất là tốt!
Diệp Thạch Sinh buông điện thoại xuống, vẻ mặt tươi cười. Mấy ngày qua tâm tình buồn bực đã được quét sạch, không biết đám người Thôi Hướng và Mã Tiêu, sắc mặt như thế nào đây?
Không nói Hạ Tưởng theo sau lại nhận được điện thoại của Phạm Duệ Hằng, Phạm Duệ Hằng càng cao hứng hơn so với Diệp Thạch Sinh, bởi vì Phạm Tranh là con của ông ta, trận chiến này cho dù không được xem là nhất cử thành danh, cũng là vì xây dựng con đường cơ sở kiên cố về sau, tất nhiên là ông ta lòng tràn đầy vui mừng, đồng thời, đối với Hạ Tưởng cũng thân thiết hơn
Chỉ là trong ban Tuyên giáo tỉnh ủy, vẻ mặt Thôi Hướng xanh mét, còn vẻ mặt Mã Tiêu thì phẫn nộ. Hai người ngồi đối diện nhau hết nửa ngày mà không ai nói được một câu
Trịnh Quan Quần ngồi ở một bên, nhìn sắc mặt mà đoán biết lòng, biết rằng lúc này tốt nhất là im lặng,
Trịnh Quan Quần sau khi thuyên chuyển công tác sang Phó trưởng ban thường trực ban Tuyên giáo tỉnh ủy, ngoài mặt thì mọi chuyện đều nghe theo sự sắp xếp của Mã Tiêu, lại thường xuyên báo cáo công tác với Thôi Hướng. Trong mắt người ngoài, ông cải trang thành người của Thôi Hướng nhưng trong lòng Diệp Thạch Sinh và Hạ Tưởng đều rõ, Trịnh Quan Quần đang trình diễn một kiểu vô gian đạo (gián điệp) trước nay chưa từng có trong lịch sử. Bởi vì cá nhân ông có quan hệ mật thiết với Hạ Tưởng, trên cơ bản chỉ cần khi Mã Tiêu đưa ra quyết định mà không tránh mặt ông, đều trong thời gian sớm nhất lọt đến tai Hạ Tưởng
Hạ Tưởng mà biết, thì chẳng khác gì Diệp Thạch Sinh biết
Diệp Thạch Sinh cảm thấy hài lòng đối với kế sách ám độ Trần Thương (1) mà Hạ Tưởng đã dùng. Mỗi khi từ chỗ Trịnh Quan Quần có được một số mưu đồ bí mật của Thôi Hướng và Mã Tiêu, nghĩ tới việc Thôi Hướng còn tự cho là Trịnh Quan Quần là người của y, còn hao tâm tổn sức điều Trịnh Quan Quần qua đó, ông ta liền không kìm nổi cười lớn vài tiếng, không thể không khâm phục Hạ Tưởng thật đúng là người chu đáo biết xem xét thời thế lợi dụng sự khát khao của lòng người, ngay cả Thôi Hướng lăn lộn mười mấy năm trong quan trường nhìn người còn lầm, ngược lại không bằng Hạ Tưởng. Cũng không biết Hạ Tưởng đã dùng thủ đoạn gì, lại khiến cho Trịnh Quan Quần cam tâm tình nguyện mà đứng về phe hắn, đến khi đề bạt y Thôi Hướng cũng không bị để ý. Đúng là một người thấu tình đạt lý biết tùy cơ ứng biến
1. Minh tu sạn đạo, ám độ Trần Thương: Hàn Tín – Wikipedia tiếng Việt
Hạ Tưởng, quả thật là một nhân tài.
Tuy nhiên khi Trịnh Quan Quần mới tới ban Tuyên giáo tỉnh ủy. Thôi Hướng thì tín nhiệm y, nhưng Mã Tiêu luôn luôn đề phòng đối với y. Cho nên Trịnh Quan Quần cũng có hạn khi tiếp cận với bí mật giữa Thôi Hướng và Mã Tiêu. Y cũng không gấp, ngoài mặt vẫn rất phục tùng hết thảy sự sắp xếp, có kiên nhẫn có lòng tin rằng sự tín nhiệm của hai người sẽ tiến thêm một bước
Sự kiện phản kích của ba người Hạ Tưởng tạo nên tiếng vang cực lớn giữa nhóm chuyên gia và trong dân chúng, hoàn toàn vượt ra ngoài ý muốn của Thôi Hướng và Mã Tiêu. Hai người sau khi nhận được điện thoại từ sáng sớm, sắc mặt bắt đầu không ổn đến tận giữa trưa, mà điện thoại ban Tuyên giáo không ngừng reo vang, thì sắc mặt hai người càng ngày càng khó coi.
Thôi Hướng cũng không hề quay về văn phòng Phó bí thư của y, mà ở lì trong văn phòng Mã Tiêu, bàn bạc đối sách tiếp theo.
Hai người dưới tình thế khẩn cấp, cũng quên luôn việc cho Trịnh Quan Quần tránh đi, mà ở ngay trước mặt ông thương lượng làm sao để tổ chức chuyên gia phản kích lại, làm sao để chèn ép Hạ Tưởng. Bởi vì người chủ sự hiện tại của tổ lãnh đạo chính là Hạ Tưởng, nếu Hạ Tưởng phát sinh vấn đề trên kinh tế hoặc tác phong, Diệp Thạch Sinh sẽ bị bẻ gẫy cánh
- Hiện tại chèn ép trên chính trị là không có khả năng. Hạ Tưởng đang rất được ưu ái, chẳng những được ngưỡng mộ trước mặt Diệp Thạch Sinh, trước mặt Phạm Duệ Hằng cũng được tin tưởng tuyệt đối. Cả Bí thư và Chủ tịch tỉnh đều bảo hộ cho hắn, hơn nữa hắn đối nhân xử thế vừa cẩn thận vừa chu đáo, không để lại chỗ sơ hở nào
Thôi Hướng có vẻ rất rõ hiểu Hạ Tưởng, cẩn thận suy xét, chỉ cảm thấy Hạ Tưởng được bao bọc rất kỹ, hiện tại muốn xuống tay với hắn, vẫn là chưa tìm được chỗ có thể xuống tay
- Nếu hắn còn ở huyện An thì tốt rồi, ở huyện An, khẳng định sẽ không ở gần Diệp Thạch Sinh và Phạm Duệ Hằng đến vậy, cũng sẽ không để hắn làm tâm vật trung nhân trong tổ lãnh đạo như bây giờ. Vốn định đưa hắn đến Tỉnh ủy để mai một tài năng, kết quả trái ngược, hắn ngược lại càng gây sức ép càng lúc càng lợi hại, có áp chế cũng không được
Thôi Hướng nói không hối hận khi điều Hạ Tưởng đến Tỉnh ủy là giả. Kỳ thật y từ sớm đã có ý hối hận, chỉ vì lo ngại thể diện nên không muốn thừa nhận mà thôi. Hôm nay nói ra ngay trước mặt Mã Tiêu, cũng là lời than vãn bất đắc dĩ phát ra trong lòng y
Mã Tiêu nói:
- Phó Bí thư Thôi không nên đối với sự việc trước kia nhớ mãi không quên, đều đã qua rồi, có nói gì cũng vô dụng rồi, tốt nhất là cân nhắc bước tiếp theo làm cách nào để trừng trị Hạ Tưởng thì tốt hơn. Tiên Phong muốn lợi dụng Ngô gia đả kích Hạ Tưởng, việc đó đã trôi qua một thời gian. Đến nay vẫn chưa có manh mối, hơn nữa còn chưa chắc là giữa Hạ Tưởng và Liên Nhược Hạm thật sự có chuyện không, cứ thế chờ đợi cũng không phải là cách hay
Đối với công việc bên ủy ban nhân dân, ông ta không có khả năng không nhúng tay. Nhúng tay quá nhiều, cũng sẽ khiến cho các cán bộ ủy ban bất mãn. Phạm Duệ Hằng thì hiểu rất rõ giữa ông ta và Diệp Thạch Sinh cần duy trì một sự cân bằng, mà điểm tựa cân bằng giữa bọn họ, chính là Hạ Tưởng.
Hạ Tưởng cấp bậc không cao, chỉ là cấp Cục, có thể nói trong trụ sở Tỉnh ủy không đáng nhắc tới. Nhưng chính là bởi vì hắn cấp bậc không cao mới có được nhiều khả năng để chu toàn giữa bí thư và Chủ tịch tỉnh, không cần giữ vững hàng ngũ. Bởi vì trong Tỉnh ủy, không một ai lại nghĩ rằng một cán bộ cấp Cục lại có trọng trách lớn đến thế. Cho nên dù hắn thuận lợi mọi mặt, thì mọi người chỉ coi đó là năng lực của hắn, mà không phải là chức vụ và quyền lực của hắn. Từ đó, Hạ Tưởng thành chỗ làm hài hòa giữa bí thư và Chủ tịch tỉnh, là nhân vật trung tâm của tổ lãnh đạo điều chỉnh cơ cấu sản nghiệp, thì rất là tiện để lui tới giữa Diệp Thạch Sinh và Phạm Duệ Hằng, trở thành cầu nối quan trọng trong quan hệ tế nhị giữa hai người
Cho nên khi Hạ Tưởng đến đây báo cáo công tác, đơn giản nhắc tới là hắn vừa đi ra từ văn phòng Bí thư Diệp. Phạm Duệ Hằng vui mừng mỉm cười, Hạ Tưởng là người thông minh, cũng sẽ rất biết nắm bắt chừng mực, sau này hắn sẽ đứng về phe ai là chuyện sau này, ít nhất bây giờ, hắn đáng để tin cậy.
Hạ Tưởng báo cáo xong công tác, còn nói ra tình cảnh lúc Bí thư Diệp đứng sửa bản thảo, cười nói:
- Bí thư Diệp thật sự là làm cho người ta cảm động, ước chừng đứng hơn mười phút mới sửa xong bản thảo. Tôi thấy ông ấy xem bản thảo của Phạm Tranh là lâu nhất, cũng rất tán thưởng tài văn chương của Phạm Tranh
Phạm Duệ Hằng cũng cười:
- Bí thư Diệp đứng sửa bản thảo, chính là tôn trọng tài văn chương đẹp đẽ của bài viết, là một tấm gương tốt. Nói không chừng về sau khi chuyện này được truyền ra ngoài, sẽ trở thành một câu chuyện được mọi người ca tụng. Bài viết của Phạm Tranh có thể lọt vào tầm mắt của Bí thư Diệp, cũng là phúc phận của nó, cũng chứng minh mấy năm nó ở thủ đô, không uổng phí học hành, không phụ tâm huyết của tôi đối với nó
Hạ Tưởng nghe ra ý ngoài lời của Phạm Duệ Hằng, nói:
- Tôi và Phạm Tranh nay là huynh đệ đồng môn. Cho dù không có quan hệ với Chủ tịch tỉnh Phạm, tôi và anh ta cũng là bạn bè tri kỉ. Qua một thời gian tôi phải lên thủ đô giao bài tập, nếu Phạm Tranh có rảnh, thì tôi và anh ta cùng đi thăm Cốc lão
Phạm Duệ Hằng nghe hiểu ý tứ của Hạ Tưởng, Hạ Tưởng là nói, về sau mặc kệ Phạm Duệ Hằng có còn tại vị hay không, hắn cũng xem Phạm Tranh là đàn anh, chẳng khác gì một lời hứa hẹn dài lâu, trong lòng ông ta rất vui
Đối với việc để Phạm Tranh ra mặt tham dự tranh luận, Phạm Duệ Hằng suy xét cân nhắc xuất phát từ hai mặt. Một là Phạm Tranh nghiên cứu học vấn ở Viện Khoa học Xã hội, vừa hay biểu lộ thanh minh cho Chủ tịch tỉnh là ông ta. Phạm Tranh dùng thân phận học giả của Viện Khoa học Xã hội học tham dự tranh luận, mặc kệ người khác có biết y là con trai của Chủ tịch tỉnh hay không, cũng rất có lợi đối với thanh danh của Phạm Tranh. Hiện tại tranh luận là thời cơ tốt nhất để thành danh, không thể bỏ qua cơ hội hiếm có này. Hơn nữa Phạm Duệ Hằng cũng cho rằng, lần tranh luận này mặc dù có mục đích chính trị, nhưng đồng thời dẫn tới sự chú ý từ hai bên chính trị và giới học giả, cơ hội cực tốt, trước giờ chưa từng có. Nếu Phạm Tranh có thể mượn lần này mà thành danh, tất nhiên là tốt.
Hai là mặc kệ Phạm Tranh có thể mượn cơ hội này nổi danh hay không, đều rất có lợi đối với sự trưởng thành sau này của y, là một cơ hội rèn luyện khó mà có được. Dù sao Phạm Tranh đã quyết định sẽ nghiên cứu học vấn Viện Khoa học Xã hội, nhưng Viện Khoa học Xã hội lại không phải là chỗ hoàn toàn chỉ nghiên cứu học vấn, không tồn tại loại học giả không liên quan tới chính trị. Phạm Duệ Hằng cho rằng Phạm Tranh cũng không thích hợp theo chính trị. Nhưng chỉ cần sống trong xã hội, ai cũng không tránh được chính trị. Phạm Tranh ở Viện Khoa học Xã hội, kỳ thật vẫn là một loại biến tướng của chính trị
Mượn ảnh hưởng của học vấn lên chính trị để làm lối tắt lên làm quan.
Mặc dù Phạm Duệ Hằng rất là chán ghét Trình Hi Học, nhưng trong tiềm thức, ông ta vẫn hy vọng Phạm Tranh cuối cùng cũng sẽ thành nhân vật giống như Trình Hi Học, có thể lấy thân phận của một học gia kinh tế, đứng ra phát biểu quan điểm cá nhân đối với kế hoạch quốc gia đối với chính sách quốc gia, rất có khí khái để chỉ điểm cho nước nhà, làm một cố vấn kinh tế không vương miện
Hạ Tưởng nói những gì nên nói, bày tỏ thái độ cần bày tỏ, báo cáo công tác cần báo cáo, thì xin cáo từ
Hạ Tưởng thật không ngờ chính là, vốn tưởng rằng Phạm Duệ Hằng chỉ là thuận miệng nói đùa, không ngờ việc Diệp Thạch Sinh "đứng để sửa bản thảo" rất nhanh lan truyền khắp trụ sở Tỉnh ủy. Người người đều biết rằng bài viết của "Tam kiếm khách" nghe đồn được Bí thư Diệp rất là tán dương, đối với tên tuổi tam kiếm khách lại càng rõ như lòng bàn tay. Chẳng hạn như đều biết rằng Hạ Tưởng là thành viên tổ lãnh đạo, là nhân vật trung tâm, Phạm Tranh là công tử của Chủ tịch tỉnh, học giả Viện Khoa học Xã hội, Nghiêm Tiểu Thì là nhà đầu tư du lịch văn hóa của thành phố Đan Thành, còn một thân phận khác mà rất ít người biết đến, nhưng tất cả những người đã biết cũng sẽ dột nhiên bừng tỉnh hiểu ra, sau đó tâm lĩnh sẽ nói:
- Nghiêm Tiểu Thì, là cháu gái của Chủ tịch tỉnh Phạm, chả trách, chả trách!
Hạ Tưởng rất rõ, Việc này là do Phạm Duệ Hằng cố ý để lộ ra, chính là muốn mượn tên Diệp Thạch Sinh, đề cao ba người bọn họ, đồng thời cũng biểu lộ Phạm Duệ Hằng hiện tại trăm phần trăm ủng hộ điều chỉnh kết cấu sản nghiệpSau khi Diệp Thạch Sinh nghe được tin đồn, chỉ biết lắc đầu cười. Việc này đối với thanh danh của ông không có một chút tổn hại, ngược lại càng có thể tôn lên hình tượng phụ trách nghiêm túc cao lớn của ông, ông ta không lý do gì không vui.
Và như Diệp Thạch Sinh và Hạ Tưởng đã đoán. Ba trang của bài viết phản bác sau khi được công bố, lập tức gây chấn động cực sốc trong tỉnh Yến! Rất nhiều chuyên gia học giả bị quan điểm sắc bén của bài viết làm cho khiếp vía, càng có người quá khiếp sợ, bị Hạ Tưởng lên án quá mạnh mẽ mà tự nuốt tức giận vào bụng
Sau khi ba bài viết lượt đầu được công bố, không hề dẫn đến phản ứng gì thì hoàn toàn ngược lại chính là, ba bài viết lần thứ hai, dùng phương thức bài xã luận ngắn mà phát biểu ở vị trí quan trọng trong số thứ hai của Nhật báo tỉnh Yến, chẳng những đả kích một trận đau điếng cho nhóm chuyên gia học giả trong ngành, thậm chí có người khi xem bài viết, làm vỡ cái ly, trong khoảng thời gian ngắn, đã sớm phát biểu bài viết trên Nhật báo tỉnh Yến như nhẹ nhàng đâm một dao vào không ít học giả đang hoài nghi
Tất cả nhóm chuyên gia học giả đã hoài nghi về điều chỉnh kết cấu sản nghiệp, giống như bị giẫm lên cái đuôi, đều nhảy dựng cả lên, đều trình diễn một trận la hét ầm ĩ
Cùng với nhóm chuyên gia học giả bị đánh trúng chỗ đau, nhảy dựng vui sướng chính là, bài văn ba người Hạ Tưởng, cũng dẫn đến phản ứng không nhỏ trong dân chúng. Vốn các sạp báo của Nhật báo tỉnh Yến có lượng tiêu thụ rất ít, gần như không ai đi mua Nhật báo tỉnh Yến. Bỗng nhiên, tất cả chủ sạp báo lại phát hiện một hiện tượng kinh người, số lượng người đến mua báo gia tăng lên gấp mấy lần, hơn nữa tất cả đều không ngoại lệ đều mua Nhật báo tỉnh Yến!
Như một sạp báo bình thường nhiều lắm chỉ đính mấy phần Nhật báo tỉnh Yến, cũng xem như đánh giá nhiệm vụ hàng đầu không thể không hoàn thành, cũng không biết đã xảy ra chuyện gì lớn, Nhật báo tỉnh Yến đột nhiên được hoan nghênh, thật sự là điều ngạc nhiên kì lạ. Tuy nhiên có thị trường thì có động lực, rất nhiều chủ sạp báo đều mua vào Nhật báo tỉnh Yến với số lượng lớn, lượng tiêu thụ lượng không ngừng tăng vọt so với bình thường
Hỏi mới biết, thì ra trên mặt có mấy trang bài báo, nói thay lời nói trong lòng dân
Lí Tiểu Long mở một tiệm bán báo, tiệm bán báo đặt ngay ngã tư đường Công Nông và đường cái Hoa Trung. Gần mười năm, ông gần như nắm rõ như lòng bàn tay đối với số lượng tiêu thụ các loại báo chí, mỗi ngày nhập hàng bao nhiêu để không ế hàng không đền tiền, trên cơ bản đều có thể bán sạch. Hôm nay vừa mở hàng thì thật xúi quẩy, tất cả đến mua báo đều cùng một giọng điệu, mở miệng là hỏi:
- Nhật báo tỉnh Yến?
Lí Tiểu Long không rõ nội tình, cầm lấy một phần Nhật báo tỉnh Yến lên xem, đến khi xem xong bài văn của ba người Hạ Tưởng, kích động đập bàn, lớn tiếng nói:
-Nói quá đúng, quá hay, chả trách đòi mua Nhật báo tỉnh Yến. Nếu Nhật báo tỉnh Yến thường xuyên phát hành những bài viết hay như vậy, tôi dám chắc không cần phân bổ, cũng có thể phát hành gấp đôi số lượng
Lí Tiểu Long lập tức nhạy bén ý thức được, bài báo hôm nay quả thật là khiến cho người đọc thấy sảng khoái, nhưng bài báo hôm nay là phản bác bài báo phát biểu mấy hôm trước của một số chuyên gia, nếu như được đọc chung với nhau, mới càng sảng khoái. Ông đột nhiên đúng lúc đó lớn gan đưa ra một quyết định, vội vàng liên hệ với một người bạn của ông chuyên thu mua phế phẩm, kêu ông ta lập tức đến nhà máy giấy thải mua toàn bộ Nhật báo tỉnh Yến mấy ngày hôm trước, với giá cả thương lượng.
Người bạn tưởng Lí Tiểu Long phát điên, lại không chịu nổi Lí Tiểu Long cứ luôn khẩn cầu, đi đến nhà máy giấy thải thu mua về một đống Nhật báo tỉnh Yến sắp bị thành bột giấy, vẫn còn mới tinh như là mới được in ấn ra. Lí Tiểu Long lại nhập thêm mấy ngàn phần báo chí ngày hôm nay, cho người đính hai kỳ báo chí phát biểu bất đồng luận điểm với nhau rồi bán ra, viết gì là "Tiền căn hậu quả" giá bán một phần cao hơn mấy tệ
Kết quả ý tưởng hay này của Lí Tiểu Long được thị trường tán thành, chỉ một ngày thời gian ngắn ngủi số báo cũ báo mới của ông được bán sạch trơn, tính sơ sơ, không ngờ ông còn lời hơn mười ngàn tệ
Hạ Tưởng đương nhiên không biết bài báo của ba người bọn họ, bị một chủ sạp báo Lí Tiểu Long làm vụ lớn, hơn nữa còn lời to. Hắn chỉ biết là, sau khi phát hành bài báo, điện thoại tổ lãnh đạo đột nhiên nhiều hơn, có chuyên gia không phục nêu đích danh tìm Hạ Tưởng lý luận, còn chửi ầm lên với Hạ Tưởng, cũng có kẻ giả nhân giả nghĩa trước mặt lấy danh nghĩa thỉnh giáo yêu cầu đối mặt đàm đạo. Tóm lại, chỉ cần ngồi trong văn phòng tổ lãnh đạo, không cần ra ngoài, có thể ý thức đầy đủ sự rầm rộ khó ai bì kịp của Nhật báo tỉnh Yến hôm nay
Lại càng không cần nhắc đến đường dây nóng của Nhật báo tỉnh Yến đã bị quá tải, dân chúng lên tiếng ủng hộ ba người Hạ Tưởng chiếm hơn tám mươi phần trăm, khiến Nhật báo tỉnh Yến nhất thời ứng phó không kịp, từ khi thành lập tới nay, đây là lần đầu tiên gặp phải tình cảnh cuồng nhiệt như vậy
Tương phản với Tổng biên tập Nhật báo tỉnh mặt co mày cáu chính là, người bên phòng phát hành cười tươi như hoa. Bọn họ không cần biết về chính trị, không thèm để ý ai chiếm thế thượng phong, nhưng lượng nay tiêu thụ hôm nay là cao nhất trong mười mấy năm, bọn họ đều ý thức là lúc có thể kiếm thêm chút tiền, liền tự nhiên tươi cười rạng rỡ
Hạ Tưởng ngồi trong văn phòng tổ lãnh đạo, mặt ngoài trấn tĩnh tự nhiên, kỳ thật nội tâm vẫn có một cảm giác rất là hãnh diện. Từ khi Mã Tiêu đột nhiên chủ động khơi mào trận chiến tuyên truyền tới nay, tổ lãnh đạo vẫn trong trạng thái bị động mà ứng chiến, cho tới hôm nay mới được xem là có một lần phản kích đẹp mắt trong trận chiến tuyên truyền
Mặc dù hắn cũng rõ, đối phương sẽ rất nhanh tổ chức lực lượng mới mãnh liệt tiến hành đánh trả, nhưng ít ra hôm nay Nhật báo tỉnh Yến bán chạy, cũng đã chứng minh phương hướng của lòng dân
Đầu tiên là không ngờ nghe điện thoại gọi đến chúc mừng của Cốc lão.
Cốc lão trong thanh âm hưng phấn để lộ ra một chút tâm ý:
- Hay đấy, Hạ Tưởng, cực đỉnh. Tôi hôm nay khi nhận được điện thoại của Trình Hi Học, y bí bí ẩn ẩn kỳ quái nói tôi đã dạy được hai học sinh giỏi, tôi còn chưa rõ là có chuyện gì, đến sau khi y chỉ ra bài viết trên Nhật báo tỉnh Yến, tôi mới tìm một phần xem qua. Ba bài viết trên báo tôn vinh lẫn nhau, có đặc sắc riêng, giống như thế hỗ thành cơ giác trong binh pháp. Đầu đuôi phối hợp, hoàn toàn ăn khớp, mỗi bài viết độc lập một trang riêng, lại cùng luận điểm với hai trang khác đã nêu. Tuyệt, tuyệt không thể tả. Tôi sau khi xem xong liền lại gọi điện thoại cho Trình Hi Học, nói là cũng nhờ y nhắc tới, nếu không hôm nay tôi vẫn chưa phát hiện là có chuyện vui đến thế. Trình Hi Học lúc ấy tức giận điên tiết cả lên, ha ha…
Khó được Cốc lão phấn chấn cao hứng vui cười hả ha như đứa trẻ, sau khi cười xong ông lại hỏi:
- Nghiêm Tiểu Thì là ai? Hình như là tên của con gái, bài viết của cô ta không đơn giản, quan điểm mới mẻ, dùng từ táo bạo
Hạ Tưởng mỉm cười, Nghiêm Tiểu Thì đúng là may mắn, đã lọt vào mắt Cốc lão, hắn biết, cơ hội Nghiêm Tiểu Thì đã tới
Điện thoại Cốc lão vừa treo, lại một cuộc điện thoại gọi đến, khiến Hạ Tưởng không nghĩ đến chính là, không ngờ là Diệp Thạch Sinh đích thân gọi đến
- Đồng chí Hạ Tưởng, tôi nghe được một thông tin, Nhật báo tỉnh Yến hôm nay in thêm đã đến lần thứ ba nghe nói giấy để in cũng không đủ dùng, phải khẩn cấp điều động thêm từ bên ngoài. Cậu nói coi phải khen thưởng cậu thế nào cho xứng đây?
Diệp Thạch Sinh cũng khá có ý tứ. Không nói đến việc bài báo hôm nay tạo ra ảnh hưởng cỡ nào, chỉ từ góc độ của việc giấy in báo cũng không đủ dùng để khen ngợi thành công của Hạ Tưởng, quả thật là có nghệ thuật nói chuyện đặc sắc của lãnh đạo
Hạ Tưởng vội vàng khiêm tốn nói:
- Có liên quan gì đến tôi nào?
Một câu này được nói ra hơi máy móc, Diệp Thạch Sinh hơi sửng sốt, nghĩ thầm Hạ Tưởng thật đúng là giả nai không hiểu sao? Không ngờ ngay sau đó Hạ Tưởng liền nói:
- Đều là công lao "đứng sửa bản thảo" của Bí thư Diệp. Đúng là nhờ cây bút tài hoa của Bí thư Diệp, bài viết ba người chúng tôi mới dẫn đến sự đồng cảm của đông đảo độc giả, cũng chính là tấm lòng lo cho dân cho nước của Bí thư Diệp, mới khiến cho bài văn của chúng tôi rất là có hồn
Diệp Thạch Sinh sửng sốt một lát, lập tức cười ha ha:
- Hạ Tưởng, cái miệng cộng thêm cây bút của cậu, thật sự là quần anh tụ hội, thật không ngờ, cậu chẳng những có khả năng xuất chúng, tài ăn nói và văn chương cũng có chỗ hơn người, tốt, quá tốt, rất là tốt!
Diệp Thạch Sinh buông điện thoại xuống, vẻ mặt tươi cười. Mấy ngày qua tâm tình buồn bực đã được quét sạch, không biết đám người Thôi Hướng và Mã Tiêu, sắc mặt như thế nào đây?
Không nói Hạ Tưởng theo sau lại nhận được điện thoại của Phạm Duệ Hằng, Phạm Duệ Hằng càng cao hứng hơn so với Diệp Thạch Sinh, bởi vì Phạm Tranh là con của ông ta, trận chiến này cho dù không được xem là nhất cử thành danh, cũng là vì xây dựng con đường cơ sở kiên cố về sau, tất nhiên là ông ta lòng tràn đầy vui mừng, đồng thời, đối với Hạ Tưởng cũng thân thiết hơn
Chỉ là trong ban Tuyên giáo tỉnh ủy, vẻ mặt Thôi Hướng xanh mét, còn vẻ mặt Mã Tiêu thì phẫn nộ. Hai người ngồi đối diện nhau hết nửa ngày mà không ai nói được một câu
Trịnh Quan Quần ngồi ở một bên, nhìn sắc mặt mà đoán biết lòng, biết rằng lúc này tốt nhất là im lặng,
Trịnh Quan Quần sau khi thuyên chuyển công tác sang Phó trưởng ban thường trực ban Tuyên giáo tỉnh ủy, ngoài mặt thì mọi chuyện đều nghe theo sự sắp xếp của Mã Tiêu, lại thường xuyên báo cáo công tác với Thôi Hướng. Trong mắt người ngoài, ông cải trang thành người của Thôi Hướng nhưng trong lòng Diệp Thạch Sinh và Hạ Tưởng đều rõ, Trịnh Quan Quần đang trình diễn một kiểu vô gian đạo (gián điệp) trước nay chưa từng có trong lịch sử. Bởi vì cá nhân ông có quan hệ mật thiết với Hạ Tưởng, trên cơ bản chỉ cần khi Mã Tiêu đưa ra quyết định mà không tránh mặt ông, đều trong thời gian sớm nhất lọt đến tai Hạ Tưởng
Hạ Tưởng mà biết, thì chẳng khác gì Diệp Thạch Sinh biết
Diệp Thạch Sinh cảm thấy hài lòng đối với kế sách ám độ Trần Thương (1) mà Hạ Tưởng đã dùng. Mỗi khi từ chỗ Trịnh Quan Quần có được một số mưu đồ bí mật của Thôi Hướng và Mã Tiêu, nghĩ tới việc Thôi Hướng còn tự cho là Trịnh Quan Quần là người của y, còn hao tâm tổn sức điều Trịnh Quan Quần qua đó, ông ta liền không kìm nổi cười lớn vài tiếng, không thể không khâm phục Hạ Tưởng thật đúng là người chu đáo biết xem xét thời thế lợi dụng sự khát khao của lòng người, ngay cả Thôi Hướng lăn lộn mười mấy năm trong quan trường nhìn người còn lầm, ngược lại không bằng Hạ Tưởng. Cũng không biết Hạ Tưởng đã dùng thủ đoạn gì, lại khiến cho Trịnh Quan Quần cam tâm tình nguyện mà đứng về phe hắn, đến khi đề bạt y Thôi Hướng cũng không bị để ý. Đúng là một người thấu tình đạt lý biết tùy cơ ứng biến T.r.u.y.ệ.n.Y.Y.c.o.m
1. Minh tu sạn đạo, ám độ Trần Thương: Hàn Tín – Wikipedia tiếng Việt
Hạ Tưởng, quả thật là một nhân tài.
Tuy nhiên khi Trịnh Quan Quần mới tới ban Tuyên giáo tỉnh ủy. Thôi Hướng thì tín nhiệm y, nhưng Mã Tiêu luôn luôn đề phòng đối với y. Cho nên Trịnh Quan Quần cũng có hạn khi tiếp cận với bí mật giữa Thôi Hướng và Mã Tiêu. Y cũng không gấp, ngoài mặt vẫn rất phục tùng hết thảy sự sắp xếp, có kiên nhẫn có lòng tin rằng sự tín nhiệm của hai người sẽ tiến thêm một bước
Sự kiện phản kích của ba người Hạ Tưởng tạo nên tiếng vang cực lớn giữa nhóm chuyên gia và trong dân chúng, hoàn toàn vượt ra ngoài ý muốn của Thôi Hướng và Mã Tiêu. Hai người sau khi nhận được điện thoại từ sáng sớm, sắc mặt bắt đầu không ổn đến tận giữa trưa, mà điện thoại ban Tuyên giáo không ngừng reo vang, thì sắc mặt hai người càng ngày càng khó coi.
Thôi Hướng cũng không hề quay về văn phòng Phó bí thư của y, mà ở lì trong văn phòng Mã Tiêu, bàn bạc đối sách tiếp theo.
Hai người dưới tình thế khẩn cấp, cũng quên luôn việc cho Trịnh Quan Quần tránh đi, mà ở ngay trước mặt ông thương lượng làm sao để tổ chức chuyên gia phản kích lại, làm sao để chèn ép Hạ Tưởng. Bởi vì người chủ sự hiện tại của tổ lãnh đạo chính là Hạ Tưởng, nếu Hạ Tưởng phát sinh vấn đề trên kinh tế hoặc tác phong, Diệp Thạch Sinh sẽ bị bẻ gẫy cánh
- Hiện tại chèn ép trên chính trị là không có khả năng. Hạ Tưởng đang rất được ưu ái, chẳng những được ngưỡng mộ trước mặt Diệp Thạch Sinh, trước mặt Phạm Duệ Hằng cũng được tin tưởng tuyệt đối. Cả Bí thư và Chủ tịch tỉnh đều bảo hộ cho hắn, hơn nữa hắn đối nhân xử thế vừa cẩn thận vừa chu đáo, không để lại chỗ sơ hở nào
Thôi Hướng có vẻ rất rõ hiểu Hạ Tưởng, cẩn thận suy xét, chỉ cảm thấy Hạ Tưởng được bao bọc rất kỹ, hiện tại muốn xuống tay với hắn, vẫn là chưa tìm được chỗ có thể xuống tay
- Nếu hắn còn ở huyện An thì tốt rồi, ở huyện An, khẳng định sẽ không ở gần Diệp Thạch Sinh và Phạm Duệ Hằng đến vậy, cũng sẽ không để hắn làm tâm vật trung nhân trong tổ lãnh đạo như bây giờ. Vốn định đưa hắn đến Tỉnh ủy để mai một tài năng, kết quả trái ngược, hắn ngược lại càng gây sức ép càng lúc càng lợi hại, có áp chế cũng không được
Thôi Hướng nói không hối hận khi điều Hạ Tưởng đến Tỉnh ủy là giả. Kỳ thật y từ sớm đã có ý hối hận, chỉ vì lo ngại thể diện nên không muốn thừa nhận mà thôi. Hôm nay nói ra ngay trước mặt Mã Tiêu, cũng là lời than vãn bất đắc dĩ phát ra trong lòng y
Mã Tiêu nói:
- Phó Bí thư Thôi không nên đối với sự việc trước kia nhớ mãi không quên, đều đã qua rồi, có nói gì cũng vô dụng rồi, tốt nhất là cân nhắc bước tiếp theo làm cách nào để trừng trị Hạ Tưởng thì tốt hơn. Tiên Phong muốn lợi dụng Ngô gia đả kích Hạ Tưởng, việc đó đã trôi qua một thời gian. Đến nay vẫn chưa có manh mối, hơn nữa còn chưa chắc là giữa Hạ Tưởng và Liên Nhược Hạm thật sự có chuyện không, cứ thế chờ đợi cũng không phải là cách hay
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Đối với công việc bên ủy ban nhân dân, ông ta không có khả năng không nhúng tay. Nhúng tay quá nhiều, cũng sẽ khiến cho các cán bộ ủy ban bất mãn. Phạm Duệ Hằng thì hiểu rất rõ giữa ông ta và Diệp Thạch Sinh cần duy trì một sự cân bằng, mà điểm tựa cân bằng giữa bọn họ, chính là Hạ Tưởng.
Hạ Tưởng cấp bậc không cao, chỉ là cấp Cục, có thể nói trong trụ sở Tỉnh ủy không đáng nhắc tới. Nhưng chính là bởi vì hắn cấp bậc không cao mới có được nhiều khả năng để chu toàn giữa bí thư và Chủ tịch tỉnh, không cần giữ vững hàng ngũ. Bởi vì trong Tỉnh ủy, không một ai lại nghĩ rằng một cán bộ cấp Cục lại có trọng trách lớn đến thế. Cho nên dù hắn thuận lợi mọi mặt, thì mọi người chỉ coi đó là năng lực của hắn, mà không phải là chức vụ và quyền lực của hắn. Từ đó, Hạ Tưởng thành chỗ làm hài hòa giữa bí thư và Chủ tịch tỉnh, là nhân vật trung tâm của tổ lãnh đạo điều chỉnh cơ cấu sản nghiệp, thì rất là tiện để lui tới giữa Diệp Thạch Sinh và Phạm Duệ Hằng, trở thành cầu nối quan trọng trong quan hệ tế nhị giữa hai người
Cho nên khi Hạ Tưởng đến đây báo cáo công tác, đơn giản nhắc tới là hắn vừa đi ra từ văn phòng Bí thư Diệp. Phạm Duệ Hằng vui mừng mỉm cười, Hạ Tưởng là người thông minh, cũng sẽ rất biết nắm bắt chừng mực, sau này hắn sẽ đứng về phe ai là chuyện sau này, ít nhất bây giờ, hắn đáng để tin cậy.
Hạ Tưởng báo cáo xong công tác, còn nói ra tình cảnh lúc Bí thư Diệp đứng sửa bản thảo, cười nói:
- Bí thư Diệp thật sự là làm cho người ta cảm động, ước chừng đứng hơn mười phút mới sửa xong bản thảo. Tôi thấy ông ấy xem bản thảo của Phạm Tranh là lâu nhất, cũng rất tán thưởng tài văn chương của Phạm Tranh
Phạm Duệ Hằng cũng cười:
- Bí thư Diệp đứng sửa bản thảo, chính là tôn trọng tài văn chương đẹp đẽ của bài viết, là một tấm gương tốt. Nói không chừng về sau khi chuyện này được truyền ra ngoài, sẽ trở thành một câu chuyện được mọi người ca tụng. Bài viết của Phạm Tranh có thể lọt vào tầm mắt của Bí thư Diệp, cũng là phúc phận của nó, cũng chứng minh mấy năm nó ở thủ đô, không uổng phí học hành, không phụ tâm huyết của tôi đối với nó
Hạ Tưởng nghe ra ý ngoài lời của Phạm Duệ Hằng, nói:
- Tôi và Phạm Tranh nay là huynh đệ đồng môn. Cho dù không có quan hệ với Chủ tịch tỉnh Phạm, tôi và anh ta cũng là bạn bè tri kỉ. Qua một thời gian tôi phải lên thủ đô giao bài tập, nếu Phạm Tranh có rảnh, thì tôi và anh ta cùng đi thăm Cốc lão
Phạm Duệ Hằng nghe hiểu ý tứ của Hạ Tưởng, Hạ Tưởng là nói, về sau mặc kệ Phạm Duệ Hằng có còn tại vị hay không, hắn cũng xem Phạm Tranh là đàn anh, chẳng khác gì một lời hứa hẹn dài lâu, trong lòng ông ta rất vui
Đối với việc để Phạm Tranh ra mặt tham dự tranh luận, Phạm Duệ Hằng suy xét cân nhắc xuất phát từ hai mặt. Một là Phạm Tranh nghiên cứu học vấn ở Viện Khoa học Xã hội, vừa hay biểu lộ thanh minh cho Chủ tịch tỉnh là ông ta. Phạm Tranh dùng thân phận học giả của Viện Khoa học Xã hội học tham dự tranh luận, mặc kệ người khác có biết y là con trai của Chủ tịch tỉnh hay không, cũng rất có lợi đối với thanh danh của Phạm Tranh. Hiện tại tranh luận là thời cơ tốt nhất để thành danh, không thể bỏ qua cơ hội hiếm có này. Hơn nữa Phạm Duệ Hằng cũng cho rằng, lần tranh luận này mặc dù có mục đích chính trị, nhưng đồng thời dẫn tới sự chú ý từ hai bên chính trị và giới học giả, cơ hội cực tốt, trước giờ chưa từng có. Nếu Phạm Tranh có thể mượn lần này mà thành danh, tất nhiên là tốt.
Hai là mặc kệ Phạm Tranh có thể mượn cơ hội này nổi danh hay không, đều rất có lợi đối với sự trưởng thành sau này của y, là một cơ hội rèn luyện khó mà có được. Dù sao Phạm Tranh đã quyết định sẽ nghiên cứu học vấn Viện Khoa học Xã hội, nhưng Viện Khoa học Xã hội lại không phải là chỗ hoàn toàn chỉ nghiên cứu học vấn, không tồn tại loại học giả không liên quan tới chính trị. Phạm Duệ Hằng cho rằng Phạm Tranh cũng không thích hợp theo chính trị. Nhưng chỉ cần sống trong xã hội, ai cũng không tránh được chính trị. Phạm Tranh ở Viện Khoa học Xã hội, kỳ thật vẫn là một loại biến tướng của chính trị
Mượn ảnh hưởng của học vấn lên chính trị để làm lối tắt lên làm quan.
Mặc dù Phạm Duệ Hằng rất là chán ghét Trình Hi Học, nhưng trong tiềm thức, ông ta vẫn hy vọng Phạm Tranh cuối cùng cũng sẽ thành nhân vật giống như Trình Hi Học, có thể lấy thân phận của một học gia kinh tế, đứng ra phát biểu quan điểm cá nhân đối với kế hoạch quốc gia đối với chính sách quốc gia, rất có khí khái để chỉ điểm cho nước nhà, làm một cố vấn kinh tế không vương miện
Hạ Tưởng nói những gì nên nói, bày tỏ thái độ cần bày tỏ, báo cáo công tác cần báo cáo, thì xin cáo từ
Hạ Tưởng thật không ngờ chính là, vốn tưởng rằng Phạm Duệ Hằng chỉ là thuận miệng nói đùa, không ngờ việc Diệp Thạch Sinh "đứng để sửa bản thảo" rất nhanh lan truyền khắp trụ sở Tỉnh ủy. Người người đều biết rằng bài viết của "Tam kiếm khách" nghe đồn được Bí thư Diệp rất là tán dương, đối với tên tuổi tam kiếm khách lại càng rõ như lòng bàn tay. Chẳng hạn như đều biết rằng Hạ Tưởng là thành viên tổ lãnh đạo, là nhân vật trung tâm, Phạm Tranh là công tử của Chủ tịch tỉnh, học giả Viện Khoa học Xã hội, Nghiêm Tiểu Thì là nhà đầu tư du lịch văn hóa của thành phố Đan Thành, còn một thân phận khác mà rất ít người biết đến, nhưng tất cả những người đã biết cũng sẽ dột nhiên bừng tỉnh hiểu ra, sau đó tâm lĩnh sẽ nói:
- Nghiêm Tiểu Thì, là cháu gái của Chủ tịch tỉnh Phạm, chả trách, chả trách!
Hạ Tưởng rất rõ, Việc này là do Phạm Duệ Hằng cố ý để lộ ra, chính là muốn mượn tên Diệp Thạch Sinh, đề cao ba người bọn họ, đồng thời cũng biểu lộ Phạm Duệ Hằng hiện tại trăm phần trăm ủng hộ điều chỉnh kết cấu sản nghiệp
Sau khi Diệp Thạch Sinh nghe được tin đồn, chỉ biết lắc đầu cười. Việc này đối với thanh danh của ông không có một chút tổn hại, ngược lại càng có thể tôn lên hình tượng phụ trách nghiêm túc cao lớn của ông, ông ta không lý do gì không vui.
Và như Diệp Thạch Sinh và Hạ Tưởng đã đoán. Ba trang của bài viết phản bác sau khi được công bố, lập tức gây chấn động cực sốc trong tỉnh Yến! Rất nhiều chuyên gia học giả bị quan điểm sắc bén của bài viết làm cho khiếp vía, càng có người quá khiếp sợ, bị Hạ Tưởng lên án quá mạnh mẽ mà tự nuốt tức giận vào bụng
Sau khi ba bài viết lượt đầu được công bố, không hề dẫn đến phản ứng gì thì hoàn toàn ngược lại chính là, ba bài viết lần thứ hai, dùng phương thức bài xã luận ngắn mà phát biểu ở vị trí quan trọng trong số thứ hai của Nhật báo tỉnh Yến, chẳng những đả kích một trận đau điếng cho nhóm chuyên gia học giả trong ngành, thậm chí có người khi xem bài viết, làm vỡ cái ly, trong khoảng thời gian ngắn, đã sớm phát biểu bài viết trên Nhật báo tỉnh Yến như nhẹ nhàng đâm một dao vào không ít học giả đang hoài nghi
Tất cả nhóm chuyên gia học giả đã hoài nghi về điều chỉnh kết cấu sản nghiệp, giống như bị giẫm lên cái đuôi, đều nhảy dựng cả lên, đều trình diễn một trận la hét ầm ĩ
Cùng với nhóm chuyên gia học giả bị đánh trúng chỗ đau, nhảy dựng vui sướng chính là, bài văn ba người Hạ Tưởng, cũng dẫn đến phản ứng không nhỏ trong dân chúng. Vốn các sạp báo của Nhật báo tỉnh Yến có lượng tiêu thụ rất ít, gần như không ai đi mua Nhật báo tỉnh Yến. Bỗng nhiên, tất cả chủ sạp báo lại phát hiện một hiện tượng kinh người, số lượng người đến mua báo gia tăng lên gấp mấy lần, hơn nữa tất cả đều không ngoại lệ đều mua Nhật báo tỉnh Yến!
Như một sạp báo bình thường nhiều lắm chỉ đính mấy phần Nhật báo tỉnh Yến, cũng xem như đánh giá nhiệm vụ hàng đầu không thể không hoàn thành, cũng không biết đã xảy ra chuyện gì lớn, Nhật báo tỉnh Yến đột nhiên được hoan nghênh, thật sự là điều ngạc nhiên kì lạ. Tuy nhiên có thị trường thì có động lực, rất nhiều chủ sạp báo đều mua vào Nhật báo tỉnh Yến với số lượng lớn, lượng tiêu thụ lượng không ngừng tăng vọt so với bình thường
Hỏi mới biết, thì ra trên mặt có mấy trang bài báo, nói thay lời nói trong lòng dân
Lí Tiểu Long mở một tiệm bán báo, tiệm bán báo đặt ngay ngã tư đường Công Nông và đường cái Hoa Trung. Gần mười năm, ông gần như nắm rõ như lòng bàn tay đối với số lượng tiêu thụ các loại báo chí, mỗi ngày nhập hàng bao nhiêu để không ế hàng không đền tiền, trên cơ bản đều có thể bán sạch. Hôm nay vừa mở hàng thì thật xúi quẩy, tất cả đến mua báo đều cùng một giọng điệu, mở miệng là hỏi:
- Nhật báo tỉnh Yến?
Lí Tiểu Long không rõ nội tình, cầm lấy một phần Nhật báo tỉnh Yến lên xem, đến khi xem xong bài văn của ba người Hạ Tưởng, kích động đập bàn, lớn tiếng nói:
-Nói quá đúng, quá hay, chả trách đòi mua Nhật báo tỉnh Yến. Nếu Nhật báo tỉnh Yến thường xuyên phát hành những bài viết hay như vậy, tôi dám chắc không cần phân bổ, cũng có thể phát hành gấp đôi số lượng
Lí Tiểu Long lập tức nhạy bén ý thức được, bài báo hôm nay quả thật là khiến cho người đọc thấy sảng khoái, nhưng bài báo hôm nay là phản bác bài báo phát biểu mấy hôm trước của một số chuyên gia, nếu như được đọc chung với nhau, mới càng sảng khoái. Ông đột nhiên đúng lúc đó lớn gan đưa ra một quyết định, vội vàng liên hệ với một người bạn của ông chuyên thu mua phế phẩm, kêu ông ta lập tức đến nhà máy giấy thải mua toàn bộ Nhật báo tỉnh Yến mấy ngày hôm trước, với giá cả thương lượng.
Người bạn tưởng Lí Tiểu Long phát điên, lại không chịu nổi Lí Tiểu Long cứ luôn khẩn cầu, đi đến nhà máy giấy thải thu mua về một đống Nhật báo tỉnh Yến sắp bị thành bột giấy, vẫn còn mới tinh như là mới được in ấn ra. Lí Tiểu Long lại nhập thêm mấy ngàn phần báo chí ngày hôm nay, cho người đính hai kỳ báo chí phát biểu bất đồng luận điểm với nhau rồi bán ra, viết gì là "Tiền căn hậu quả" giá bán một phần cao hơn mấy tệ
Kết quả ý tưởng hay này của Lí Tiểu Long được thị trường tán thành, chỉ một ngày thời gian ngắn ngủi số báo cũ báo mới của ông được bán sạch trơn, tính sơ sơ, không ngờ ông còn lời hơn mười ngàn tệ
Hạ Tưởng đương nhiên không biết bài báo của ba người bọn họ, bị một chủ sạp báo Lí Tiểu Long làm vụ lớn, hơn nữa còn lời to. Hắn chỉ biết là, sau khi phát hành bài báo, điện thoại tổ lãnh đạo đột nhiên nhiều hơn, có chuyên gia không phục nêu đích danh tìm Hạ Tưởng lý luận, còn chửi ầm lên với Hạ Tưởng, cũng có kẻ giả nhân giả nghĩa trước mặt lấy danh nghĩa thỉnh giáo yêu cầu đối mặt đàm đạo. Tóm lại, chỉ cần ngồi trong văn phòng tổ lãnh đạo, không cần ra ngoài, có thể ý thức đầy đủ sự rầm rộ khó ai bì kịp của Nhật báo tỉnh Yến hôm nay
Lại càng không cần nhắc đến đường dây nóng của Nhật báo tỉnh Yến đã bị quá tải, dân chúng lên tiếng ủng hộ ba người Hạ Tưởng chiếm hơn tám mươi phần trăm, khiến Nhật báo tỉnh Yến nhất thời ứng phó không kịp, từ khi thành lập tới nay, đây là lần đầu tiên gặp phải tình cảnh cuồng nhiệt như vậy
Tương phản với Tổng biên tập Nhật báo tỉnh mặt co mày cáu chính là, người bên phòng phát hành cười tươi như hoa. Bọn họ không cần biết về chính trị, không thèm để ý ai chiếm thế thượng phong, nhưng lượng nay tiêu thụ hôm nay là cao nhất trong mười mấy năm, bọn họ đều ý thức là lúc có thể kiếm thêm chút tiền, liền tự nhiên tươi cười rạng rỡ
Hạ Tưởng ngồi trong văn phòng tổ lãnh đạo, mặt ngoài trấn tĩnh tự nhiên, kỳ thật nội tâm vẫn có một cảm giác rất là hãnh diện. Từ khi Mã Tiêu đột nhiên chủ động khơi mào trận chiến tuyên truyền tới nay, tổ lãnh đạo vẫn trong trạng thái bị động mà ứng chiến, cho tới hôm nay mới được xem là có một lần phản kích đẹp mắt trong trận chiến tuyên truyền
Mặc dù hắn cũng rõ, đối phương sẽ rất nhanh tổ chức lực lượng mới mãnh liệt tiến hành đánh trả, nhưng ít ra hôm nay Nhật báo tỉnh Yến bán chạy, cũng đã chứng minh phương hướng của lòng dân
Đầu tiên là không ngờ nghe điện thoại gọi đến chúc mừng của Cốc lão.
Cốc lão trong thanh âm hưng phấn để lộ ra một chút tâm ý:
- Hay đấy, Hạ Tưởng, cực đỉnh. Tôi hôm nay khi nhận được điện thoại của Trình Hi Học, y bí bí ẩn ẩn kỳ quái nói tôi đã dạy được hai học sinh giỏi, tôi còn chưa rõ là có chuyện gì, đến sau khi y chỉ ra bài viết trên Nhật báo tỉnh Yến, tôi mới tìm một phần xem qua. Ba bài viết trên báo tôn vinh lẫn nhau, có đặc sắc riêng, giống như thế hỗ thành cơ giác trong binh pháp. Đầu đuôi phối hợp, hoàn toàn ăn khớp, mỗi bài viết độc lập một trang riêng, lại cùng luận điểm với hai trang khác đã nêu. Tuyệt, tuyệt không thể tả. Tôi sau khi xem xong liền lại gọi điện thoại cho Trình Hi Học, nói là cũng nhờ y nhắc tới, nếu không hôm nay tôi vẫn chưa phát hiện là có chuyện vui đến thế. Trình Hi Học lúc ấy tức giận điên tiết cả lên, ha ha…
Khó được Cốc lão phấn chấn cao hứng vui cười hả ha như đứa trẻ, sau khi cười xong ông lại hỏi:
- Nghiêm Tiểu Thì là ai? Hình như là tên của con gái, bài viết của cô ta không đơn giản, quan điểm mới mẻ, dùng từ táo bạo
Hạ Tưởng mỉm cười, Nghiêm Tiểu Thì đúng là may mắn, đã lọt vào mắt Cốc lão, hắn biết, cơ hội Nghiêm Tiểu Thì đã tới
Điện thoại Cốc lão vừa treo, lại một cuộc điện thoại gọi đến, khiến Hạ Tưởng không nghĩ đến chính là, không ngờ là Diệp Thạch Sinh đích thân gọi đến
- Đồng chí Hạ Tưởng, tôi nghe được một thông tin, Nhật báo tỉnh Yến hôm nay in thêm đã đến lần thứ ba nghe nói giấy để in cũng không đủ dùng, phải khẩn cấp điều động thêm từ bên ngoài. Cậu nói coi phải khen thưởng cậu thế nào cho xứng đây?
Diệp Thạch Sinh cũng khá có ý tứ. Không nói đến việc bài báo hôm nay tạo ra ảnh hưởng cỡ nào, chỉ từ góc độ của việc giấy in báo cũng không đủ dùng để khen ngợi thành công của Hạ Tưởng, quả thật là có nghệ thuật nói chuyện đặc sắc của lãnh đạo
Hạ Tưởng vội vàng khiêm tốn nói:
- Có liên quan gì đến tôi nào?
Một câu này được nói ra hơi máy móc, Diệp Thạch Sinh hơi sửng sốt, nghĩ thầm Hạ Tưởng thật đúng là giả nai không hiểu sao? Không ngờ ngay sau đó Hạ Tưởng liền nói:
- Đều là công lao "đứng sửa bản thảo" của Bí thư Diệp. Đúng là nhờ cây bút tài hoa của Bí thư Diệp, bài viết ba người chúng tôi mới dẫn đến sự đồng cảm của đông đảo độc giả, cũng chính là tấm lòng lo cho dân cho nước của Bí thư Diệp, mới khiến cho bài văn của chúng tôi rất là có hồn
Diệp Thạch Sinh sửng sốt một lát, lập tức cười ha ha:
- Hạ Tưởng, cái miệng cộng thêm cây bút của cậu, thật sự là quần anh tụ hội, thật không ngờ, cậu chẳng những có khả năng xuất chúng, tài ăn nói và văn chương cũng có chỗ hơn người, tốt, quá tốt, rất là tốt!
Diệp Thạch Sinh buông điện thoại xuống, vẻ mặt tươi cười. Mấy ngày qua tâm tình buồn bực đã được quét sạch, không biết đám người Thôi Hướng và Mã Tiêu, sắc mặt như thế nào đây?
Không nói Hạ Tưởng theo sau lại nhận được điện thoại của Phạm Duệ Hằng, Phạm Duệ Hằng càng cao hứng hơn so với Diệp Thạch Sinh, bởi vì Phạm Tranh là con của ông ta, trận chiến này cho dù không được xem là nhất cử thành danh, cũng là vì xây dựng con đường cơ sở kiên cố về sau, tất nhiên là ông ta lòng tràn đầy vui mừng, đồng thời, đối với Hạ Tưởng cũng thân thiết hơn
Chỉ là trong ban Tuyên giáo tỉnh ủy, vẻ mặt Thôi Hướng xanh mét, còn vẻ mặt Mã Tiêu thì phẫn nộ. Hai người ngồi đối diện nhau hết nửa ngày mà không ai nói được một câu
Trịnh Quan Quần ngồi ở một bên, nhìn sắc mặt mà đoán biết lòng, biết rằng lúc này tốt nhất là im lặng,
Trịnh Quan Quần sau khi thuyên chuyển công tác sang Phó trưởng ban thường trực ban Tuyên giáo tỉnh ủy, ngoài mặt thì mọi chuyện đều nghe theo sự sắp xếp của Mã Tiêu, lại thường xuyên báo cáo công tác với Thôi Hướng. Trong mắt người ngoài, ông cải trang thành người của Thôi Hướng nhưng trong lòng Diệp Thạch Sinh và Hạ Tưởng đều rõ, Trịnh Quan Quần đang trình diễn một kiểu vô gian đạo (gián điệp) trước nay chưa từng có trong lịch sử. Bởi vì cá nhân ông có quan hệ mật thiết với Hạ Tưởng, trên cơ bản chỉ cần khi Mã Tiêu đưa ra quyết định mà không tránh mặt ông, đều trong thời gian sớm nhất lọt đến tai Hạ Tưởng
Hạ Tưởng mà biết, thì chẳng khác gì Diệp Thạch Sinh biết
Diệp Thạch Sinh cảm thấy hài lòng đối với kế sách ám độ Trần Thương (1) mà Hạ Tưởng đã dùng. Mỗi khi từ chỗ Trịnh Quan Quần có được một số mưu đồ bí mật của Thôi Hướng và Mã Tiêu, nghĩ tới việc Thôi Hướng còn tự cho là Trịnh Quan Quần là người của y, còn hao tâm tổn sức điều Trịnh Quan Quần qua đó, ông ta liền không kìm nổi cười lớn vài tiếng, không thể không khâm phục Hạ Tưởng thật đúng là người chu đáo biết xem xét thời thế lợi dụng sự khát khao của lòng người, ngay cả Thôi Hướng lăn lộn mười mấy năm trong quan trường nhìn người còn lầm, ngược lại không bằng Hạ Tưởng. Cũng không biết Hạ Tưởng đã dùng thủ đoạn gì, lại khiến cho Trịnh Quan Quần cam tâm tình nguyện mà đứng về phe hắn, đến khi đề bạt y Thôi Hướng cũng không bị để ý. Đúng là một người thấu tình đạt lý biết tùy cơ ứng biến
1. Minh tu sạn đạo, ám độ Trần Thương: Hàn Tín – Wikipedia tiếng Việt
Hạ Tưởng, quả thật là một nhân tài.
Tuy nhiên khi Trịnh Quan Quần mới tới ban Tuyên giáo tỉnh ủy. Thôi Hướng thì tín nhiệm y, nhưng Mã Tiêu luôn luôn đề phòng đối với y. Cho nên Trịnh Quan Quần cũng có hạn khi tiếp cận với bí mật giữa Thôi Hướng và Mã Tiêu. Y cũng không gấp, ngoài mặt vẫn rất phục tùng hết thảy sự sắp xếp, có kiên nhẫn có lòng tin rằng sự tín nhiệm của hai người sẽ tiến thêm một bước
Sự kiện phản kích của ba người Hạ Tưởng tạo nên tiếng vang cực lớn giữa nhóm chuyên gia và trong dân chúng, hoàn toàn vượt ra ngoài ý muốn của Thôi Hướng và Mã Tiêu. Hai người sau khi nhận được điện thoại từ sáng sớm, sắc mặt bắt đầu không ổn đến tận giữa trưa, mà điện thoại ban Tuyên giáo không ngừng reo vang, thì sắc mặt hai người càng ngày càng khó coi.
Thôi Hướng cũng không hề quay về văn phòng Phó bí thư của y, mà ở lì trong văn phòng Mã Tiêu, bàn bạc đối sách tiếp theo.
Hai người dưới tình thế khẩn cấp, cũng quên luôn việc cho Trịnh Quan Quần tránh đi, mà ở ngay trước mặt ông thương lượng làm sao để tổ chức chuyên gia phản kích lại, làm sao để chèn ép Hạ Tưởng. Bởi vì người chủ sự hiện tại của tổ lãnh đạo chính là Hạ Tưởng, nếu Hạ Tưởng phát sinh vấn đề trên kinh tế hoặc tác phong, Diệp Thạch Sinh sẽ bị bẻ gẫy cánh
- Hiện tại chèn ép trên chính trị là không có khả năng. Hạ Tưởng đang rất được ưu ái, chẳng những được ngưỡng mộ trước mặt Diệp Thạch Sinh, trước mặt Phạm Duệ Hằng cũng được tin tưởng tuyệt đối. Cả Bí thư và Chủ tịch tỉnh đều bảo hộ cho hắn, hơn nữa hắn đối nhân xử thế vừa cẩn thận vừa chu đáo, không để lại chỗ sơ hở nào
Thôi Hướng có vẻ rất rõ hiểu Hạ Tưởng, cẩn thận suy xét, chỉ cảm thấy Hạ Tưởng được bao bọc rất kỹ, hiện tại muốn xuống tay với hắn, vẫn là chưa tìm được chỗ có thể xuống tay
- Nếu hắn còn ở huyện An thì tốt rồi, ở huyện An, khẳng định sẽ không ở gần Diệp Thạch Sinh và Phạm Duệ Hằng đến vậy, cũng sẽ không để hắn làm tâm vật trung nhân trong tổ lãnh đạo như bây giờ. Vốn định đưa hắn đến Tỉnh ủy để mai một tài năng, kết quả trái ngược, hắn ngược lại càng gây sức ép càng lúc càng lợi hại, có áp chế cũng không được
Thôi Hướng nói không hối hận khi điều Hạ Tưởng đến Tỉnh ủy là giả. Kỳ thật y từ sớm đã có ý hối hận, chỉ vì lo ngại thể diện nên không muốn thừa nhận mà thôi. Hôm nay nói ra ngay trước mặt Mã Tiêu, cũng là lời than vãn bất đắc dĩ phát ra trong lòng y
Mã Tiêu nói:
- Phó Bí thư Thôi không nên đối với sự việc trước kia nhớ mãi không quên, đều đã qua rồi, có nói gì cũng vô dụng rồi, tốt nhất là cân nhắc bước tiếp theo làm cách nào để trừng trị Hạ Tưởng thì tốt hơn. Tiên Phong muốn lợi dụng Ngô gia đả kích Hạ Tưởng, việc đó đã trôi qua một thời gian. Đến nay vẫn chưa có manh mối, hơn nữa còn chưa chắc là giữa Hạ Tưởng và Liên Nhược Hạm thật sự có chuyện không, cứ thế chờ đợi cũng không phải là cách hay