- Vấn đề là, khi trước mặt là tuấn nam và tiền tài, đa số người chọn vế sau.
- Hơn nữa mỹ nữ thường hay không có kiên nhẫn, cũng không muốn đánh cuộc ngày mai, hưởng thụ có sẵn chẳng phải là càng tốt? Ai muốn đi phấn đấu đi tranh thủ, nói đi nói lại, vẫn là trở về ban đầu, đàn ông là dùng làm chỗ dựa, đẹp trai cũng vô dụng, hoặc là có tiền có thể dựa vào, hoặc là có nhân phẩm có thể dựa vào, mặc kệ là thế nào, nhất định có thể tin cậy mới được.
- Ừ.
Tống Nhất Phàm dường như đã bị thuyết phục, bèn kéo tay Cổ Ngọc nói:
Bốn người cùng nhau ăn cơm tối ở bên ngoài, bởi vì có Tống Nhất Phàm ở đây, Tống Triều Độ không có hỏi sự sắp xếp tiếp theo của Hạ Tưởng. Hạ Tưởng cũng không có nhiều lời, nhưng mà hắn và Tống Triều Độ trong lòng đều biết, sau khi trải qua yên lặng tạm thời, tỉnh Yến sẽ lại nghênh đón một sóng cao trào mới.
Liên tiếp ba ngày, trong Ủy ban kỷ luật tỉnh hoàn toàn im lặng. Vừa không có truyền ra nội bộ Ủy ban kỷ luật có xử phạt gì đối với Cổ Nhân Kiệt, cũng không nghe được Cổ Nhân Kiệt kiểm điểm trước Ủy ban kỷ luật, dường như không có xảy ra sự kiện ném một đống thư tố giác, chẳng những Diệp Thạch Sinh không có nhắc lại, Hình Đoan Đài dường như cũng là tính lựa chọn im lặng.
Ai cũng không rõ lần trước Bí thư Diệp khiến Hình Đoan Đài đến văn phòng bí mật đàm luận, rốt cuộc nói những chuyện gì. Cổ Nhân Kiệt cả ngày như không có chuyện gì đi làm tan tầm, không có gì khác với ngày thường. Trong Ủy ban kỷ luật nghị luận liên quan đến chuyện lần trước đập phá văn phòng Phó chủ nhiệm Cổ cũng dần dần êm dịu, không ai nhắc lại. Chỉ là mọi người đều phát hiện, Hoàng Lâm và Lưu Húc dường như đột nhiên biến mất, không biết đi đâu.
Tất cả mọi người đều rõ sự việc khẳng định còn lâu không kết thúc, đều đang âm thầm phân cao thấp, đều âm thầm suy đoán. Cuối cùng sẽ là một kết cục như thế nào?
Hạ Tưởng cũng dường như quên sự không vui bị Ủy ban kỷ luật điều tra, càng đem chuyện người khác trù tính hãm hại hắn bỏ ra sau, cả ngày bận tối mày tối mặt, chẳng qua Hạ Tưởng muốn bận gì đó, người ngoài đều không biết, bởi vì Phó chủ tịch tỉnh Tống đặc biệt phê duyệt, vì thuận tiện cho công việc của Hạ Tưởng, chuyên môn sắp xếp một văn phòng độc lập.
Hạ Tưởng hiện tại là một mình làm việc, bình thường văn phòng khóa chặt cửa lớn, người không phận sự miễn vào, hắn ở trong đó đang làm công việc gì, từ trước đến nay không tiết lộ với người ngoài, vì vậy càng khiến người trong tổ lãnh đạo bàn tán xôn xao, Trưởng phòng Hạ lại đang chuẩn bị đại sự gì?
Hạ Tưởng quả thật là đang chuẩn bị một đại sự.
Nhà máy rượu Tương Đài thành phố Đan Thành và tập đoàn Tề Thị góp vốn đã ký kết thỏa thuận chính thức, nguồn vốn đầu tiên đã đến nơi, đang chiêng trống rùm beng mở rộng sản xuất. Tổ chức lại bộ máy quản lý, hơn nữa lập quan hệ với bên trong Ủy ban nhân dân thành phố, cùng hạng mục văn hóa du lịch tiến hành tuyên truyền buộc chặt, đang bày ra một kế hoạch tuyên truyền quảng cáo đại hình, chỉ đợi kế hoạch thông qua xét duyệt, sau đó mới đưa ra thị trường.
Hạ Tưởng chu toàn bên trong, làm cho Nghiêm Tiểu Thì và Tề Á Nam duy trì liên hệ chặt chẽ, chuyện cùng tuyên truyền tiến hành thỏa thuận, đương nhiên, Tề Thị bỏ vốn quảng cáo ở CCTV đưa lên chỉ có quảng cáo nhà máy rượu Tương Đài, không có liên quan đến hạng mục du lịch văn hóa. Hai chuyện buộc chặt lại cùng tiến hành tuyên truyền lấy cớ là mở rộng truyền thống văn hóa, do Ủy ban nhân dân thành phố ra mặt, hình thức tuyên truyền phía chính phủ với tin tức tuyên truyền là chính, phim chuyên đề là phụ. Hạ Tưởng còn giúp họ liên hệ Thu Viên ở đài truyền hình tỉnh, Thu Viên vì thấy Hạ Tưởng ra mặt, đương nhiên vô cùng ra sức.
Trên cơ bản, tất cả mọi công việc ở thành phố Đan Thành tiến hành thuận lợi, khoảng hơn một tháng có thể tiến hành đẩy ra thị trường, tin rằng tin tức nhà máy rượu Tương Đài góp vốn, cùng với đại hình quảng cáo mà CCTV đưa lên, còn có tổng thể tuyên truyền buộc chặt với hạng mục du lịch văn hóa, một khi đưa ra, nhất định sẽ gây chấn động.
Cùng lúc đó, Vệ Tân cũng truyền đến tin tức, Mike đệ trình đề nghị góp vốn với thành phố Bảo đã được thông qua hội đồng quản trị, ít ngày nữa là có thể chính thức ký kết thỏa thuận. Hạ Tưởng cũng không nôn nóng nhất thời, cho Vệ Tân nói lại với Mike, sau khi đợi xí nghiệp vừa và nhỏ ở thành phố Bảo sát nhập xong, mới thông báo lại ngày ký kết thỏa thuận.
Hạ Tưởng không phải vì muốn kéo dài, mà là hắn biết bây giờ ký kết thỏa thuận, nhất định sẽ có tin tức truyền ra ngoài. Hắn cố ý đợi thành phố Đan Thành chuẩn bị xong hết mọi chuyện, khi mọi chuyện đã sẵn sàng, mới đưa ra ánh sáng chuyện góp vốn với công ty Nhật Quang, hai quả bom nặng ký cùng đưa ra, tuyệt đối sẽ bùng nổ cho đối phương choáng đầu.
Sau khi Vệ Tân chuyển lời, rất nhanh điện thoại gọi đến, nói là Mike cũng đang cần thời gian để trù bị công tác giai đoạn đầu, y rất trông đợi một ngày cùng bắt tay với Hạ Tưởng. Sau khi nói chuyện điện thoại, Vệ Tân đột nhiên nói:
- Nói cho anh biết một chuyện, em vẫn cảm thấy người Trung Quốc nhìn thuận mắt, cho nên giữa em và Mike chỉ có thể là bạn…
Hạ Tưởng sửng sốt, lập tức nói:
- Anh tôn trọng lựa chọn của em.
Vệ Tân lại không nói gì nữa, yên lặng mà cúp điện thoại.
Trên cơ bản sau khi chuẩn bị xong công việc giai đoạn đầu, Hạ Tưởng liền bắt đầu bắt tay vào chuẩn bị bài văn phản bác đợt thứ ba. Lần này, Cao Tấn Chu đích thân ra tay soạn văn, lấy sự thật không thể bắt bẻ đưa ra ví dụ về thành công của tổ lãnh đạo để chứng minh tính chính xác sản nghiệp cấu kết điều chỉnh. Lão Cao vốn chỉ phụ trách kiểm định bài văn, sau khi trải qua chuyện Hạ Tưởng bị người khác vu cáo hãm hại, ông vô cùng phẫn nộ, cũng đề bút soạn văn, chuẩn bị tự mình mặc giáp trụ ra trận, tham gia vào luận chiến.
Nhằm cùng lúc đưa ra tin tức về sự kiện bài văn luận chiến và thành phố Đan Thành, thành phố Bảo góp vốn thành công cũng đúng lúc gây nên hiệu ứng chấn động, Hạ Tưởng bày ra một phương án vô cùng hoàn mỹ, mọi thứ, chỉ đợi thời cơ đến.
Tuy nhiên trước khi thời cơ đến, cũng chính là trước bữa tiệc lớn, Hạ Tưởng còn quyết định cho đối phương một mâm khai vị, cái gọi là người ta đến mà không tiếp đón thì vô lễ. Sự kiện lần trước bị hãm hại, cũng phải có một kết quả mới được…
Sau sự kiện lần trước, đêm hôm đó, Cổ Nhân Kiệt cùng với Thôi Hướng, Mã Tiêu và Phó Tiên Phong, được màn đêm che chắn, đã đến Tĩnh Tâm sơn trang vùng ngoại ô thảo luận sự tình.
Tĩnh Tâm sơn trang nằm ở phía nam thành phố Yến, là một tòa trang viên xây dựa vào núi. Từ bên ngoài nhìn thấy sơn trang không lớn. Chỉ là vài khuôn viên vài nơi đậu xe, thật ra sau khi xe hơi chạy vào, bên trong còn có một cửa lớn, từ cửa lớn đi vào, xuyên qua một hang núi, bên trong mới rộng mở trong sáng, khác với kinh doanh bình thường bên ngoài chính là, bên trong oanh ca yến hót, xa hoa truỵ lạc, một cảnh tượng xa hoa.
Thôi Hướng cau mày, liếc nhìn Cổ Nhân Kiệt.
Cổ Nhân Kiệt biết Thôi Hướng yêu quý thanh danh, cho rằng y đường đường là Phó bí thư tỉnh ủy, không thích hợp đến những nơi thanh sắc khuyển mã, vội giải thích nói:
- Phó Bí thư Thôi có điều không biết, Tĩnh Tâm sơn trang nếu đặt tên gọi là Tĩnh Tâm, chính là để lãnh đạo tỉnh thành phí tâm phí lực đến đây tu thân dưỡng tính, trên cơ bản hai cấp lãnh đạo tỉnh Yến và thành phố Yến chưa có tới Tĩnh Tâm sơn trang là rất ít. Nơi đây là một vị trong Thái Tử đảng ở thủ đô mở, mọi người đến đây, một là để tĩnh tâm, hai là đến giao lưu và tăng thêm tình cảm.
Thôi Hướng không tin cái gì tĩnh tâm vừa nói, tuy nhiên nghe nói nếu có hậu thuẫn thủ đô, lại có không ít đồng liêu từng đến, cũng yên tâm, nói:
- Bàn chuyện là chính, những chuyện khác cũng không cần sắp xếp, anh cũng biết con người tôi.
Cổ Nhân Kiệt đương nhiên biết con người của Thôi Hướng, có thể là nguyên nhân lớn tuổi, quả thật là không háo nữ sắc. Tuy nhiên Cổ Nhân Kiệt đoán có thể là Thôi Hướng tự cao thân phận, trước mặt người ngoài không tỏ ra, phỏng chừng sau lưng thì bên cạnh cũng không ít phụ nữ. Nhưng so với những lãnh đạo tỉnh bên cạnh đều có phụ nữ mà Cổ Nhân Kiệt biết thì khác, y quả thật phát hiện Thôi Hướng về phương diện phụ nữ vẫn hơi hạn chế.
Tĩnh Tâm sơn trang rất lớn, xuyên qua từng nơi cảnh xuân tươi đẹp, cuối cùng xe cũng ngừng lại.
Mục đích chính là một khuôn viên vài chục mét vuông, trên viết ba chữ "Thiên hạ lạc", hai bên đều có câu đối, câu đối trên là "tiên thiên hạ chi lạc mà lạc – vui trước niềm vui của thiên hạ". Câu đối dưới là "hậu thiên hạ chi ưu không ưu – không buồn sau nỗi buồn của thiên hạ". Mấy người xuống xe. Đẩy cửa khuôn viên đi vào, bên trong hoa thơm ngào ngạt, thì ra trong khuôn viên trồng đầy các loại cây ăn quả và hoa tươi. Tuy rằng khuôn viên không lớn, nhưng tu chỉnh vô cùng sạch sẽ, ngay giữa còn có một dòng suối nhỏ chảy qua, nước suối róc rách. Phối hợp hiệu quả ánh đèn dạ quang đặc biệt, như thơ như tranh.
Như thơ như tranh không chỉ là cảnh đẹp, còn có vài cô gái xinh đẹp mặc trang phục cổ trang, đi xuyên dưới cây giữa hoa.
Mỹ nữ cổ điển Trung Quốc đẹp nhất với khuôn mặt trái xoan, chủ nhân của sơn trang cũng là người tao nhã, những cô gái cổ trang đều là mặt trái xoan, mặc áo cổ trang, nét đẹp cổ điển thấu tình đạt lý. Họ lại đùa vui giữa hoa, còn có người ngồi bên dòng suối rửa chân, làm cho người khác cảm thấy như thời gian quay ngược trở lại, cảm thán thắng cảnh trước mắt. Như một bức tranh cung nữ du ngoạn.
Thôi Hướng nhìn thấy, trong lòng dễ chịu rất nhiều, âm thầm gật đầu, người tao nhã có nhã ý, sự sắp xếp sáng tạo như vậy, so với những cô gái ăn mặc lõa lộ khiêu khích a dua, thì cao nhã hơn rất nhiều. Tuy rằng ông cũng rõ, trong đại nhã tất có đại tục, nhưng là nhã là tục chỉ do sở thích mỗi người, có thể khiến những lãnh đạo đứng đắn, không đứng đắn và giả đứng đắn, đều có thể sắp xếp ổn thỏa.
Thôi Hướng chỉ là thoáng nhìn những cô gái áo xanh lục, áo đỏ, áo vàng còn có áo hồng, nhưng không hề có hứng thú. Ông tràn đầy tâm sự, mặc kệ là đại nhã hay là đại tục cũng không bận tâm ứng phó, chỉ khẽ gật đầu đối với Cổ Nhân Kiệt, nói:
- Các anh tùy ý, nếu đã đến đây thì vui vẻ chút, mặc kệ tôi.
Cổ Nhân Kiệt đã sớm thích cô áo xanh lục, liền đưa tay ra hướng về cô chỉ một cái. Nguồn truyện:
Mã Tiêu cũng điểm cô áo đỏ, Phó Tiên Phong lại không điểm. Hai cô gái không được điểm đến vẫn lưu luyến giữa hoa, cũng không lảng tránh.
Mấy người vào trong phòng, trong phòng bài trí cũng như thời cổ, ngay cả bóng đèn cũng làm thành hình dạng đèn lồng. Trong phòng ngoại trừ một cái bàn ở ngay giữa, còn bài trí cờ vua, đàn tranh và bút mực, tứ phía có bình phong cực đại. Không cần nói sau bức bình phong chính là nơi khúc kính thông u (đường ngoắt nghéo tới nơi sâu thẳm).
Quả nhiên là nơi sang hèn cùng hưởng, Thôi Hướng nghĩ thầm, chủ nhân nơi đây cũng là người có lòng, có thủ đoạn như vậy, chắc chắn có thể tiền tài như nước.
Bốn người ngồi xuống ăn cơm, hai cô gái một cô đàn, một cô múa, kết hợp với nhau thì càng hay. Thôi Hướng nghe đến cao hứng, nhất thời hứng khởi, nói với Cổ Nhân Kiệt:
- Cũng cho hai người bên ngoài vào đây góp vui. Để chúng ta cũng hưởng thụ đánh chuông đỉnh thực của sĩ tộc quan lớn thời cổ.
Sau khi cô gái áo vàng và áo hồng đi vào, trước là vén áo thi lễ, sau đó một người múa, một người đánh chuông. Chính là hai người tấu nhạc, hai người vũ đạo, cộng thêm trong phòng còn tỏa ra mùi hương thơm ngát lượn lờ làm cho người khác ngỡ như về với thời cổ.
Bốn cô gái vô cùng thông minh cách bốn người không xa không gần, vừa để mấy người thưởng thức được âm nhạc và điệu múa tuyệt vời, vừa không ảnh hưởng đến mọi người nói chuyện.
Phản kích của Hạ Tưởng sắc bén mà trí mạng, chuyện xảy ra trong một ngày nhiều đến nỗi khiến người ta hoa cả mắt, khó mà có được tin tức hữu dụng từ trong đó. Cho đến giờ Thôi Hướng mới hiểu ra tất cả ý nghĩ, có được kết luận.
Việc này thất bại có ba cái không ngờ đến, một là không ngờ Hạ Tưởng không tham tài không háo sắc, hai là không ngờ Cổ Ngọc gây thêm rắc rối, nhất định phải nhúng tay vào chuyện của Hạ Tưởng, ba là không ngờ Cổ Ngọc lại có khả năng điều động quân đội bảo mật, quá khiến người ta kinh ngạc.
So với ba cái không ngờ, chuyện thư tố giác của Chu Kỷ Nguyên, Thôi Hướng tuy rằng cũng để trong lòng, nhưng cũng không quá coi trọng, cho rằng chỉ là những lá thư tố giác cũng không làm gì được Chu Kỷ Nguyên, cũng không thể làm gì Cổ Nhân Kiệt.
Thôi Hướng và Chu Kỷ Nguyên cũng không quá thân, cũng nghe Cổ Nhân Kiệt nói qua Chu Kỷ Nguyên hơi tham lam, cũng lấy không ít lợi ích của người khác. Thôi Hướng để cho Cổ Nhân Kiệt báo cho Chu Kỷ Nguyên, gần đây kiềm chế một chút, ngoài ra có thể tham ít thì cố gắng tham ít một chút, có chừng có mực, đừng gây đến mức độ không thể vãn hồi là được. Bây giờ hễ là cán bộ tay cầm quyền lớn, có ai không thừa cơ hội vớt chút tiền? Vớt tiền cũng phải có mức độ, có chừng mực mới được.
Hạ Tưởng dằn vặt một hồi, chính là muốn thừa cơ bắt Chu Kỷ Nguyên sao? Mơ tưởng! Thôi Hướng thậm chí còn đắc ý nghĩ, chỉ dựa vào mấy lá thư tố giác mà muốn lật đổ một quan lớn cấp sở thực quyền, trò trẻ con quá? Hạ Tưởng tuy rằng thủ đoạn phản kích khá cao minh nhưng cũng chỉ là phô trương thanh thế mà thôi, không tin chờ xem, cuối cùng Chu Kỷ Nguyên cũng không sao, Cổ Nhân Kiệt càng không bị liên lụy.
Cổ Nhân Kiệt và Thôi Hướng cách nhìn nhất trí, Chu Kỷ Nguyên tuy rằng đã tham không ít tiền, nhưng đều là tiền mặt qua tay giữa hai người, vừa không chuyển khoản, vừa không có nhân chứng thứ ba, hơn nữa Chu Kỷ Nguyên lại đem tiền giấu rất bí mật, cho dù nghi ngờ y, cũng không có bằng chứng xác thật. Cho dù Hoàng Lâm và Lưu Húc là kẻ rắn mặt, xử lý vụ án không nói tình người, rất đòi hỏi nguyên tắc, họ tìm không được kẽ hở, không chỗ xuống tay, cũng là làm công vô ích.
Tuy nhiên qua chuyện này, nhận thức của Thôi Hướng và Cổ Nhân Kiệt đối với Hạ Tưởng đề cao không ít, không ngờ chàng trai này đừng thấy trẻ, làm việc cũng rất có tài, tiền không lấy, mỹ nữ không dính, quả thật là cán bộ tự kiềm chế hiếm thấy. Nhưng chính bởi vì trên người Hạ Tưởng không có khuyết điểm như họ hi vọng, cũng khiến Thôi Hướng càng thêm buồn rầu, từ chính diện ra tay, tìm không được vấn đề của Hạ Tưởng. Âm thầm ra tay, cũng không có chỗ xuống tay. Chẳng lẽ Hạ Tưởng quả thật là một người nước tạt không vào?
Thủ đoạn đối phó với đối thủ chẳng qua chỉ hai điểm, một là vấn đề kinh tế, hai là vấn đề tác phong, trước mắt xem ra muốn từ vấn đề kinh tế để ra tay, đã không có khả năng. Vấn đề tác phong thì còn có thể suy nghĩ. Lần trước thử không thành công, có lẽ là Tùng Phong Nhi không phải là loại hình Hạ Tưởng thích, có lẽ Hạ Tưởng là loại người chậm nhiệt, dù sao Thôi Hướng không tin Hạ Tưởng sẽ không thích phụ nữ.
Thôi Hướng cũng hiểu rõ, cho dù bây giờ ông dừng tay, không bày mưu lập kế để đưa Hạ Tưởng vào chỗ chết, Hạ Tưởng cũng không chịu để yên. Qua chuyện này, Hạ Tưởng chắc chắn có thể đoán ra ông là kẻ đứng sau lưng điều khiển, Hạ Tưởng là tạm thời không làm gì được ông, nhưng Hạ Tưởng tuyệt đối sẽ không bỏ qua bất kỳ cơ hội nào có thể đả kích ông. Nghĩ lại kết cục năm xưa của Cao Thành Tùng, Thôi Hướng không khỏi có chút lo sợ, trước đó thật không nên giở âm mưu với Hạ Tưởng. Con người của Hạ Tưởng cũng coi như có nguyên tắc. Ít ra hắn không chủ động ám hại người khác. Bây giờ thì hay rồi, Hạ Tưởng bị ông hãm hại một phen, chắc chắn sẽ bất chấp thủ đoạn tiến hành trả thù.
Ai biết Hạ Tưởng còn chuẩn bị gì ở phía sau?
Khó tránh đả kích ngấm ngầm hay công khai đâm sau lưng, Hạ Tưởng và Tống Triều Độ liên kết, ngay cả Cao Thành Tùng cũng khó lòng phòng bị, ông thì có thể ứng phó thế nào với thủ đoạn của Hạ Tưởng? May mắn là Thôi Hướng tự tin ông không có nhiều vấn đề kinh tế và chính trị như Cao Thành Tùng, cho dù có, cũng rất ít, không dễ bị bắt.
Ông tự tin bản thân không chê vào đâu được, nhưng Hạ Tưởng cũng lươn lẹo. Thôi Hướng trong lòng trước sau cũng vướng một tảng đá lớn, cảm thấy không chừng lúc nào sẽ trúng âm mưu quỷ kế của Hạ Tưởng.
Vừa lúc Phó Tiên Phong hôm nay hẹn ông, nói là có việc quan trọng thương lượng, Thôi Hướng cũng biết trong thời điểm mấu chốt cũng phải cậy vào sức mạnh của Phó gia, liền nghe theo sự sắp xếp của Phó Tiên Phong, đến Tĩnh Tâm sơn trang.
Tĩnh Tâm sơn trang, quả nhiên có thể tu tâm dưỡng tính. Tạm thời làm một người nhàn rỗi phú quý.
Mấy người liền bàn bạc.
Phó Tiên Phong sau khi được biết chuyện quốc bảo, cũng giật mình không ít, kinh ngạc thì thừa, vô cùng khâm phục bản lĩnh tùy cơ ứng biến của Hạ Tưởng rất cao. Tuy nhiên y không lo lắng như Thôi Hướng mà là cảm thấy cho dù Hạ Tưởng vượt qua nạn này, chẳng qua là đầu cơ trục lợi mà thôi. Trước thực lực hùng mạnh thì bất kỳ thủ đoạn gì cũng không có tác dụng, bởi vì y đã điều tra được quan hệ giữa Hạ Tưởng và Liên Nhược Hạm quả thật có mờ ám, mà con trai của Liên Nhược Hạm không ngoài dự đoán, chính là con trai của Hạ Tưởng!
Phó Tiên Phong mừng rỡ như điên, chỉ cần y đem chân tướng nói cho ông cụ Ngô gia, hoặc là nói cho Ngô Tài Dương, chẳng cần hao tổn tâm cơ đối phó Hạ Tưởng, Ngô gia giận dữ, Hạ Tưởng còn có thể có tiền đồ sao?
Phó Tiên Phong liền ôm thái độ thoải mái tự nhiên mời Thôi Hướng dự tiệc. Y chính là muốn cho Thôi Hướng nhìn thấy, cao thủ thật sự, vừa không cần giao tranh chính diện với đối thủ, càng không cần trù tính đánh lén đối thủ, mưu kế cao minh nhất chính là mượn đao giết người.
Mặc dù Mã Tiêu là người Phó gia, nhưng Phó Tiên Phong vẫn không thèm để ý đối với việc y và Thôi Hướng trù tính Hạ Tưởng, cảm thấy cách làm của họ quá bỉ ổi, không lịch sự. Phó Tiên Phong thân là Thái Tử đảng, từ trước đến nay thích ỷ thế hiếp người hoặc là chỉ trông vào thực lực cứng chọi cứng. Nhưng bọn họ làm cũng đã làm rồi, y cũng sẵn lòng vui vẻ quan sát thành công, dù sao thì nếu chuyện bại lộ, cũng sẽ không liên lụy thanh danh y.
Nhưng kết quả thảm bại như thế cũng ngoài dự đoán của y, y cũng không có cảm giác vui sướng khi người gặp họa, chính là cho rằng Hạ Tưởng so với tưởng tượng của y còn lợi hại hơn một chút, chỉ là y và Hạ Tưởng chưa từng có xung đột chính diện. Tâm trạng chèn ép bức thiết đối với Hạ Tưởng không mãnh liệt bằng Thôi Hướng. Nhưng sau khi nghe được tin tức xác thật có liên quan đến Liên Nhược Hạm, vẫn vô cùng cao hứng. Có thể mượn tay Ngô gia diệt trừ Hạ Tưởng, dời đi một chướng ngại vật cũng là một chuyện tốt.
Phó Tiên Phong liền ý thái thoải mái, vừa khẽ thưởng thức rượu ngon, vừa lắng nghe cổ khúc du dương, chậm rãi mà nói cho Thôi Hướng biết tin tốt của y.
Thôi Hướng nghe xong đầu tiên là sửng sốt, lập tức cười ha ha, nâng ly rượu lên cụng ly với Phó Tiên Phong, nói:
- Người xưa nói, thượng binh phạt mưu, tiếp theo phạt giao. Tiếp theo phạt binh, kỳ hạ công thành (nhất là dùng mưu chiến thắng, thứ hai là dùng ngoại giao, thứ ba là đánh nhau trực diện, kém nhất là tấn công thành). So với phạt mưu của Tiên Phong, kế sách của chúng tôi chỉ là phạt binh.
- Lại không đúng, mỹ nữ hoàn toàn có thể tìm gả cho một người đàn ông vừa đẹp trai vừa có tiền, mặc cho anh ấy có tiền hay không, cứ cùng anh ấy phấn đấu, đợi sau này lời được nhiều tiền, chẳng phải là hoàn toàn vừa lòng đẹp ý.
Tống Nhất Phàm quả nhiên đơn thuần một chút, góc độ khi xem xét vấn đề chỉ so sánh một phía.
- Vấn đề là, khi trước mặt là tuấn nam và tiền tài, đa số người chọn vế sau.
- Hơn nữa mỹ nữ thường hay không có kiên nhẫn, cũng không muốn đánh cuộc ngày mai, hưởng thụ có sẵn chẳng phải là càng tốt? Ai muốn đi phấn đấu đi tranh thủ, nói đi nói lại, vẫn là trở về ban đầu, đàn ông là dùng làm chỗ dựa, đẹp trai cũng vô dụng, hoặc là có tiền có thể dựa vào, hoặc là có nhân phẩm có thể dựa vào, mặc kệ là thế nào, nhất định có thể tin cậy mới được.
- Ừ.
Tống Nhất Phàm dường như đã bị thuyết phục, bèn kéo tay Cổ Ngọc nói:
Bốn người cùng nhau ăn cơm tối ở bên ngoài, bởi vì có Tống Nhất Phàm ở đây, Tống Triều Độ không có hỏi sự sắp xếp tiếp theo của Hạ Tưởng. Hạ Tưởng cũng không có nhiều lời, nhưng mà hắn và Tống Triều Độ trong lòng đều biết, sau khi trải qua yên lặng tạm thời, tỉnh Yến sẽ lại nghênh đón một sóng cao trào mới.
Liên tiếp ba ngày, trong Ủy ban kỷ luật tỉnh hoàn toàn im lặng. Vừa không có truyền ra nội bộ Ủy ban kỷ luật có xử phạt gì đối với Cổ Nhân Kiệt, cũng không nghe được Cổ Nhân Kiệt kiểm điểm trước Ủy ban kỷ luật, dường như không có xảy ra sự kiện ném một đống thư tố giác, chẳng những Diệp Thạch Sinh không có nhắc lại, Hình Đoan Đài dường như cũng là tính lựa chọn im lặng.
Ai cũng không rõ lần trước Bí thư Diệp khiến Hình Đoan Đài đến văn phòng bí mật đàm luận, rốt cuộc nói những chuyện gì. Cổ Nhân Kiệt cả ngày như không có chuyện gì đi làm tan tầm, không có gì khác với ngày thường. Trong Ủy ban kỷ luật nghị luận liên quan đến chuyện lần trước đập phá văn phòng Phó chủ nhiệm Cổ cũng dần dần êm dịu, không ai nhắc lại. Chỉ là mọi người đều phát hiện, Hoàng Lâm và Lưu Húc dường như đột nhiên biến mất, không biết đi đâu.
Tất cả mọi người đều rõ sự việc khẳng định còn lâu không kết thúc, đều đang âm thầm phân cao thấp, đều âm thầm suy đoán. Cuối cùng sẽ là một kết cục như thế nào?
Hạ Tưởng cũng dường như quên sự không vui bị Ủy ban kỷ luật điều tra, càng đem chuyện người khác trù tính hãm hại hắn bỏ ra sau, cả ngày bận tối mày tối mặt, chẳng qua Hạ Tưởng muốn bận gì đó, người ngoài đều không biết, bởi vì Phó chủ tịch tỉnh Tống đặc biệt phê duyệt, vì thuận tiện cho công việc của Hạ Tưởng, chuyên môn sắp xếp một văn phòng độc lập.
Hạ Tưởng hiện tại là một mình làm việc, bình thường văn phòng khóa chặt cửa lớn, người không phận sự miễn vào, hắn ở trong đó đang làm công việc gì, từ trước đến nay không tiết lộ với người ngoài, vì vậy càng khiến người trong tổ lãnh đạo bàn tán xôn xao, Trưởng phòng Hạ lại đang chuẩn bị đại sự gì?
Hạ Tưởng quả thật là đang chuẩn bị một đại sự.
Nhà máy rượu Tương Đài thành phố Đan Thành và tập đoàn Tề Thị góp vốn đã ký kết thỏa thuận chính thức, nguồn vốn đầu tiên đã đến nơi, đang chiêng trống rùm beng mở rộng sản xuất. Tổ chức lại bộ máy quản lý, hơn nữa lập quan hệ với bên trong Ủy ban nhân dân thành phố, cùng hạng mục văn hóa du lịch tiến hành tuyên truyền buộc chặt, đang bày ra một kế hoạch tuyên truyền quảng cáo đại hình, chỉ đợi kế hoạch thông qua xét duyệt, sau đó mới đưa ra thị trường.
Hạ Tưởng chu toàn bên trong, làm cho Nghiêm Tiểu Thì và Tề Á Nam duy trì liên hệ chặt chẽ, chuyện cùng tuyên truyền tiến hành thỏa thuận, đương nhiên, Tề Thị bỏ vốn quảng cáo ở CCTV đưa lên chỉ có quảng cáo nhà máy rượu Tương Đài, không có liên quan đến hạng mục du lịch văn hóa. Hai chuyện buộc chặt lại cùng tiến hành tuyên truyền lấy cớ là mở rộng truyền thống văn hóa, do Ủy ban nhân dân thành phố ra mặt, hình thức tuyên truyền phía chính phủ với tin tức tuyên truyền là chính, phim chuyên đề là phụ. Hạ Tưởng còn giúp họ liên hệ Thu Viên ở đài truyền hình tỉnh, Thu Viên vì thấy Hạ Tưởng ra mặt, đương nhiên vô cùng ra sức.
Trên cơ bản, tất cả mọi công việc ở thành phố Đan Thành tiến hành thuận lợi, khoảng hơn một tháng có thể tiến hành đẩy ra thị trường, tin rằng tin tức nhà máy rượu Tương Đài góp vốn, cùng với đại hình quảng cáo mà CCTV đưa lên, còn có tổng thể tuyên truyền buộc chặt với hạng mục du lịch văn hóa, một khi đưa ra, nhất định sẽ gây chấn động.
Cùng lúc đó, Vệ Tân cũng truyền đến tin tức, Mike đệ trình đề nghị góp vốn với thành phố Bảo đã được thông qua hội đồng quản trị, ít ngày nữa là có thể chính thức ký kết thỏa thuận. Hạ Tưởng cũng không nôn nóng nhất thời, cho Vệ Tân nói lại với Mike, sau khi đợi xí nghiệp vừa và nhỏ ở thành phố Bảo sát nhập xong, mới thông báo lại ngày ký kết thỏa thuận.
Hạ Tưởng không phải vì muốn kéo dài, mà là hắn biết bây giờ ký kết thỏa thuận, nhất định sẽ có tin tức truyền ra ngoài. Hắn cố ý đợi thành phố Đan Thành chuẩn bị xong hết mọi chuyện, khi mọi chuyện đã sẵn sàng, mới đưa ra ánh sáng chuyện góp vốn với công ty Nhật Quang, hai quả bom nặng ký cùng đưa ra, tuyệt đối sẽ bùng nổ cho đối phương choáng đầu.
Sau khi Vệ Tân chuyển lời, rất nhanh điện thoại gọi đến, nói là Mike cũng đang cần thời gian để trù bị công tác giai đoạn đầu, y rất trông đợi một ngày cùng bắt tay với Hạ Tưởng. Sau khi nói chuyện điện thoại, Vệ Tân đột nhiên nói:
- Nói cho anh biết một chuyện, em vẫn cảm thấy người Trung Quốc nhìn thuận mắt, cho nên giữa em và Mike chỉ có thể là bạn…
Hạ Tưởng sửng sốt, lập tức nói:
- Anh tôn trọng lựa chọn của em.
Vệ Tân lại không nói gì nữa, yên lặng mà cúp điện thoại.
Trên cơ bản sau khi chuẩn bị xong công việc giai đoạn đầu, Hạ Tưởng liền bắt đầu bắt tay vào chuẩn bị bài văn phản bác đợt thứ ba. Lần này, Cao Tấn Chu đích thân ra tay soạn văn, lấy sự thật không thể bắt bẻ đưa ra ví dụ về thành công của tổ lãnh đạo để chứng minh tính chính xác sản nghiệp cấu kết điều chỉnh. Lão Cao vốn chỉ phụ trách kiểm định bài văn, sau khi trải qua chuyện Hạ Tưởng bị người khác vu cáo hãm hại, ông vô cùng phẫn nộ, cũng đề bút soạn văn, chuẩn bị tự mình mặc giáp trụ ra trận, tham gia vào luận chiến.
Nhằm cùng lúc đưa ra tin tức về sự kiện bài văn luận chiến và thành phố Đan Thành, thành phố Bảo góp vốn thành công cũng đúng lúc gây nên hiệu ứng chấn động, Hạ Tưởng bày ra một phương án vô cùng hoàn mỹ, mọi thứ, chỉ đợi thời cơ đến.
Tuy nhiên trước khi thời cơ đến, cũng chính là trước bữa tiệc lớn, Hạ Tưởng còn quyết định cho đối phương một mâm khai vị, cái gọi là người ta đến mà không tiếp đón thì vô lễ. Sự kiện lần trước bị hãm hại, cũng phải có một kết quả mới được…
Sau sự kiện lần trước, đêm hôm đó, Cổ Nhân Kiệt cùng với Thôi Hướng, Mã Tiêu và Phó Tiên Phong, được màn đêm che chắn, đã đến Tĩnh Tâm sơn trang vùng ngoại ô thảo luận sự tình.
Tĩnh Tâm sơn trang nằm ở phía nam thành phố Yến, là một tòa trang viên xây dựa vào núi. Từ bên ngoài nhìn thấy sơn trang không lớn. Chỉ là vài khuôn viên vài nơi đậu xe, thật ra sau khi xe hơi chạy vào, bên trong còn có một cửa lớn, từ cửa lớn đi vào, xuyên qua một hang núi, bên trong mới rộng mở trong sáng, khác với kinh doanh bình thường bên ngoài chính là, bên trong oanh ca yến hót, xa hoa truỵ lạc, một cảnh tượng xa hoa.
Thôi Hướng cau mày, liếc nhìn Cổ Nhân Kiệt.
Cổ Nhân Kiệt biết Thôi Hướng yêu quý thanh danh, cho rằng y đường đường là Phó bí thư tỉnh ủy, không thích hợp đến những nơi thanh sắc khuyển mã, vội giải thích nói:
- Phó Bí thư Thôi có điều không biết, Tĩnh Tâm sơn trang nếu đặt tên gọi là Tĩnh Tâm, chính là để lãnh đạo tỉnh thành phí tâm phí lực đến đây tu thân dưỡng tính, trên cơ bản hai cấp lãnh đạo tỉnh Yến và thành phố Yến chưa có tới Tĩnh Tâm sơn trang là rất ít. Nơi đây là một vị trong Thái Tử đảng ở thủ đô mở, mọi người đến đây, một là để tĩnh tâm, hai là đến giao lưu và tăng thêm tình cảm.
Thôi Hướng không tin cái gì tĩnh tâm vừa nói, tuy nhiên nghe nói nếu có hậu thuẫn thủ đô, lại có không ít đồng liêu từng đến, cũng yên tâm, nói:
- Bàn chuyện là chính, những chuyện khác cũng không cần sắp xếp, anh cũng biết con người tôi.
Cổ Nhân Kiệt đương nhiên biết con người của Thôi Hướng, có thể là nguyên nhân lớn tuổi, quả thật là không háo nữ sắc. Tuy nhiên Cổ Nhân Kiệt đoán có thể là Thôi Hướng tự cao thân phận, trước mặt người ngoài không tỏ ra, phỏng chừng sau lưng thì bên cạnh cũng không ít phụ nữ. Nhưng so với những lãnh đạo tỉnh bên cạnh đều có phụ nữ mà Cổ Nhân Kiệt biết thì khác, y quả thật phát hiện Thôi Hướng về phương diện phụ nữ vẫn hơi hạn chế.
Tĩnh Tâm sơn trang rất lớn, xuyên qua từng nơi cảnh xuân tươi đẹp, cuối cùng xe cũng ngừng lại.
Mục đích chính là một khuôn viên vài chục mét vuông, trên viết ba chữ "Thiên hạ lạc", hai bên đều có câu đối, câu đối trên là "tiên thiên hạ chi lạc mà lạc – vui trước niềm vui của thiên hạ". Câu đối dưới là "hậu thiên hạ chi ưu không ưu – không buồn sau nỗi buồn của thiên hạ". Mấy người xuống xe. Đẩy cửa khuôn viên đi vào, bên trong hoa thơm ngào ngạt, thì ra trong khuôn viên trồng đầy các loại cây ăn quả và hoa tươi. Tuy rằng khuôn viên không lớn, nhưng tu chỉnh vô cùng sạch sẽ, ngay giữa còn có một dòng suối nhỏ chảy qua, nước suối róc rách. Phối hợp hiệu quả ánh đèn dạ quang đặc biệt, như thơ như tranh.
Như thơ như tranh không chỉ là cảnh đẹp, còn có vài cô gái xinh đẹp mặc trang phục cổ trang, đi xuyên dưới cây giữa hoa.
Mỹ nữ cổ điển Trung Quốc đẹp nhất với khuôn mặt trái xoan, chủ nhân của sơn trang cũng là người tao nhã, những cô gái cổ trang đều là mặt trái xoan, mặc áo cổ trang, nét đẹp cổ điển thấu tình đạt lý. Họ lại đùa vui giữa hoa, còn có người ngồi bên dòng suối rửa chân, làm cho người khác cảm thấy như thời gian quay ngược trở lại, cảm thán thắng cảnh trước mắt. Như một bức tranh cung nữ du ngoạn.
Thôi Hướng nhìn thấy, trong lòng dễ chịu rất nhiều, âm thầm gật đầu, người tao nhã có nhã ý, sự sắp xếp sáng tạo như vậy, so với những cô gái ăn mặc lõa lộ khiêu khích a dua, thì cao nhã hơn rất nhiều. Tuy rằng ông cũng rõ, trong đại nhã tất có đại tục, nhưng là nhã là tục chỉ do sở thích mỗi người, có thể khiến những lãnh đạo đứng đắn, không đứng đắn và giả đứng đắn, đều có thể sắp xếp ổn thỏa.
Thôi Hướng chỉ là thoáng nhìn những cô gái áo xanh lục, áo đỏ, áo vàng còn có áo hồng, nhưng không hề có hứng thú. Ông tràn đầy tâm sự, mặc kệ là đại nhã hay là đại tục cũng không bận tâm ứng phó, chỉ khẽ gật đầu đối với Cổ Nhân Kiệt, nói:
- Các anh tùy ý, nếu đã đến đây thì vui vẻ chút, mặc kệ tôi.
Cổ Nhân Kiệt đã sớm thích cô áo xanh lục, liền đưa tay ra hướng về cô chỉ một cái. Nguồn truyện: Truyện FULL
Mã Tiêu cũng điểm cô áo đỏ, Phó Tiên Phong lại không điểm. Hai cô gái không được điểm đến vẫn lưu luyến giữa hoa, cũng không lảng tránh.
Mấy người vào trong phòng, trong phòng bài trí cũng như thời cổ, ngay cả bóng đèn cũng làm thành hình dạng đèn lồng. Trong phòng ngoại trừ một cái bàn ở ngay giữa, còn bài trí cờ vua, đàn tranh và bút mực, tứ phía có bình phong cực đại. Không cần nói sau bức bình phong chính là nơi khúc kính thông u (đường ngoắt nghéo tới nơi sâu thẳm).
Quả nhiên là nơi sang hèn cùng hưởng, Thôi Hướng nghĩ thầm, chủ nhân nơi đây cũng là người có lòng, có thủ đoạn như vậy, chắc chắn có thể tiền tài như nước.
Bốn người ngồi xuống ăn cơm, hai cô gái một cô đàn, một cô múa, kết hợp với nhau thì càng hay. Thôi Hướng nghe đến cao hứng, nhất thời hứng khởi, nói với Cổ Nhân Kiệt:
- Cũng cho hai người bên ngoài vào đây góp vui. Để chúng ta cũng hưởng thụ đánh chuông đỉnh thực của sĩ tộc quan lớn thời cổ.
Sau khi cô gái áo vàng và áo hồng đi vào, trước là vén áo thi lễ, sau đó một người múa, một người đánh chuông. Chính là hai người tấu nhạc, hai người vũ đạo, cộng thêm trong phòng còn tỏa ra mùi hương thơm ngát lượn lờ làm cho người khác ngỡ như về với thời cổ.
Bốn cô gái vô cùng thông minh cách bốn người không xa không gần, vừa để mấy người thưởng thức được âm nhạc và điệu múa tuyệt vời, vừa không ảnh hưởng đến mọi người nói chuyện.
Phản kích của Hạ Tưởng sắc bén mà trí mạng, chuyện xảy ra trong một ngày nhiều đến nỗi khiến người ta hoa cả mắt, khó mà có được tin tức hữu dụng từ trong đó. Cho đến giờ Thôi Hướng mới hiểu ra tất cả ý nghĩ, có được kết luận.
Việc này thất bại có ba cái không ngờ đến, một là không ngờ Hạ Tưởng không tham tài không háo sắc, hai là không ngờ Cổ Ngọc gây thêm rắc rối, nhất định phải nhúng tay vào chuyện của Hạ Tưởng, ba là không ngờ Cổ Ngọc lại có khả năng điều động quân đội bảo mật, quá khiến người ta kinh ngạc.
So với ba cái không ngờ, chuyện thư tố giác của Chu Kỷ Nguyên, Thôi Hướng tuy rằng cũng để trong lòng, nhưng cũng không quá coi trọng, cho rằng chỉ là những lá thư tố giác cũng không làm gì được Chu Kỷ Nguyên, cũng không thể làm gì Cổ Nhân Kiệt.
Thôi Hướng và Chu Kỷ Nguyên cũng không quá thân, cũng nghe Cổ Nhân Kiệt nói qua Chu Kỷ Nguyên hơi tham lam, cũng lấy không ít lợi ích của người khác. Thôi Hướng để cho Cổ Nhân Kiệt báo cho Chu Kỷ Nguyên, gần đây kiềm chế một chút, ngoài ra có thể tham ít thì cố gắng tham ít một chút, có chừng có mực, đừng gây đến mức độ không thể vãn hồi là được. Bây giờ hễ là cán bộ tay cầm quyền lớn, có ai không thừa cơ hội vớt chút tiền? Vớt tiền cũng phải có mức độ, có chừng mực mới được.
Hạ Tưởng dằn vặt một hồi, chính là muốn thừa cơ bắt Chu Kỷ Nguyên sao? Mơ tưởng! Thôi Hướng thậm chí còn đắc ý nghĩ, chỉ dựa vào mấy lá thư tố giác mà muốn lật đổ một quan lớn cấp sở thực quyền, trò trẻ con quá? Hạ Tưởng tuy rằng thủ đoạn phản kích khá cao minh nhưng cũng chỉ là phô trương thanh thế mà thôi, không tin chờ xem, cuối cùng Chu Kỷ Nguyên cũng không sao, Cổ Nhân Kiệt càng không bị liên lụy.
Cổ Nhân Kiệt và Thôi Hướng cách nhìn nhất trí, Chu Kỷ Nguyên tuy rằng đã tham không ít tiền, nhưng đều là tiền mặt qua tay giữa hai người, vừa không chuyển khoản, vừa không có nhân chứng thứ ba, hơn nữa Chu Kỷ Nguyên lại đem tiền giấu rất bí mật, cho dù nghi ngờ y, cũng không có bằng chứng xác thật. Cho dù Hoàng Lâm và Lưu Húc là kẻ rắn mặt, xử lý vụ án không nói tình người, rất đòi hỏi nguyên tắc, họ tìm không được kẽ hở, không chỗ xuống tay, cũng là làm công vô ích.
Tuy nhiên qua chuyện này, nhận thức của Thôi Hướng và Cổ Nhân Kiệt đối với Hạ Tưởng đề cao không ít, không ngờ chàng trai này đừng thấy trẻ, làm việc cũng rất có tài, tiền không lấy, mỹ nữ không dính, quả thật là cán bộ tự kiềm chế hiếm thấy. Nhưng chính bởi vì trên người Hạ Tưởng không có khuyết điểm như họ hi vọng, cũng khiến Thôi Hướng càng thêm buồn rầu, từ chính diện ra tay, tìm không được vấn đề của Hạ Tưởng. Âm thầm ra tay, cũng không có chỗ xuống tay. Chẳng lẽ Hạ Tưởng quả thật là một người nước tạt không vào?
Thủ đoạn đối phó với đối thủ chẳng qua chỉ hai điểm, một là vấn đề kinh tế, hai là vấn đề tác phong, trước mắt xem ra muốn từ vấn đề kinh tế để ra tay, đã không có khả năng. Vấn đề tác phong thì còn có thể suy nghĩ. Lần trước thử không thành công, có lẽ là Tùng Phong Nhi không phải là loại hình Hạ Tưởng thích, có lẽ Hạ Tưởng là loại người chậm nhiệt, dù sao Thôi Hướng không tin Hạ Tưởng sẽ không thích phụ nữ.
Thôi Hướng cũng hiểu rõ, cho dù bây giờ ông dừng tay, không bày mưu lập kế để đưa Hạ Tưởng vào chỗ chết, Hạ Tưởng cũng không chịu để yên. Qua chuyện này, Hạ Tưởng chắc chắn có thể đoán ra ông là kẻ đứng sau lưng điều khiển, Hạ Tưởng là tạm thời không làm gì được ông, nhưng Hạ Tưởng tuyệt đối sẽ không bỏ qua bất kỳ cơ hội nào có thể đả kích ông. Nghĩ lại kết cục năm xưa của Cao Thành Tùng, Thôi Hướng không khỏi có chút lo sợ, trước đó thật không nên giở âm mưu với Hạ Tưởng. Con người của Hạ Tưởng cũng coi như có nguyên tắc. Ít ra hắn không chủ động ám hại người khác. Bây giờ thì hay rồi, Hạ Tưởng bị ông hãm hại một phen, chắc chắn sẽ bất chấp thủ đoạn tiến hành trả thù.
Ai biết Hạ Tưởng còn chuẩn bị gì ở phía sau?
Khó tránh đả kích ngấm ngầm hay công khai đâm sau lưng, Hạ Tưởng và Tống Triều Độ liên kết, ngay cả Cao Thành Tùng cũng khó lòng phòng bị, ông thì có thể ứng phó thế nào với thủ đoạn của Hạ Tưởng? May mắn là Thôi Hướng tự tin ông không có nhiều vấn đề kinh tế và chính trị như Cao Thành Tùng, cho dù có, cũng rất ít, không dễ bị bắt.
Ông tự tin bản thân không chê vào đâu được, nhưng Hạ Tưởng cũng lươn lẹo. Thôi Hướng trong lòng trước sau cũng vướng một tảng đá lớn, cảm thấy không chừng lúc nào sẽ trúng âm mưu quỷ kế của Hạ Tưởng.
Vừa lúc Phó Tiên Phong hôm nay hẹn ông, nói là có việc quan trọng thương lượng, Thôi Hướng cũng biết trong thời điểm mấu chốt cũng phải cậy vào sức mạnh của Phó gia, liền nghe theo sự sắp xếp của Phó Tiên Phong, đến Tĩnh Tâm sơn trang.
Tĩnh Tâm sơn trang, quả nhiên có thể tu tâm dưỡng tính. Tạm thời làm một người nhàn rỗi phú quý.
Mấy người liền bàn bạc.
Phó Tiên Phong sau khi được biết chuyện quốc bảo, cũng giật mình không ít, kinh ngạc thì thừa, vô cùng khâm phục bản lĩnh tùy cơ ứng biến của Hạ Tưởng rất cao. Tuy nhiên y không lo lắng như Thôi Hướng mà là cảm thấy cho dù Hạ Tưởng vượt qua nạn này, chẳng qua là đầu cơ trục lợi mà thôi. Trước thực lực hùng mạnh thì bất kỳ thủ đoạn gì cũng không có tác dụng, bởi vì y đã điều tra được quan hệ giữa Hạ Tưởng và Liên Nhược Hạm quả thật có mờ ám, mà con trai của Liên Nhược Hạm không ngoài dự đoán, chính là con trai của Hạ Tưởng!
Phó Tiên Phong mừng rỡ như điên, chỉ cần y đem chân tướng nói cho ông cụ Ngô gia, hoặc là nói cho Ngô Tài Dương, chẳng cần hao tổn tâm cơ đối phó Hạ Tưởng, Ngô gia giận dữ, Hạ Tưởng còn có thể có tiền đồ sao?
Phó Tiên Phong liền ôm thái độ thoải mái tự nhiên mời Thôi Hướng dự tiệc. Y chính là muốn cho Thôi Hướng nhìn thấy, cao thủ thật sự, vừa không cần giao tranh chính diện với đối thủ, càng không cần trù tính đánh lén đối thủ, mưu kế cao minh nhất chính là mượn đao giết người.
Mặc dù Mã Tiêu là người Phó gia, nhưng Phó Tiên Phong vẫn không thèm để ý đối với việc y và Thôi Hướng trù tính Hạ Tưởng, cảm thấy cách làm của họ quá bỉ ổi, không lịch sự. Phó Tiên Phong thân là Thái Tử đảng, từ trước đến nay thích ỷ thế hiếp người hoặc là chỉ trông vào thực lực cứng chọi cứng. Nhưng bọn họ làm cũng đã làm rồi, y cũng sẵn lòng vui vẻ quan sát thành công, dù sao thì nếu chuyện bại lộ, cũng sẽ không liên lụy thanh danh y.
Nhưng kết quả thảm bại như thế cũng ngoài dự đoán của y, y cũng không có cảm giác vui sướng khi người gặp họa, chính là cho rằng Hạ Tưởng so với tưởng tượng của y còn lợi hại hơn một chút, chỉ là y và Hạ Tưởng chưa từng có xung đột chính diện. Tâm trạng chèn ép bức thiết đối với Hạ Tưởng không mãnh liệt bằng Thôi Hướng. Nhưng sau khi nghe được tin tức xác thật có liên quan đến Liên Nhược Hạm, vẫn vô cùng cao hứng. Có thể mượn tay Ngô gia diệt trừ Hạ Tưởng, dời đi một chướng ngại vật cũng là một chuyện tốt.
Phó Tiên Phong liền ý thái thoải mái, vừa khẽ thưởng thức rượu ngon, vừa lắng nghe cổ khúc du dương, chậm rãi mà nói cho Thôi Hướng biết tin tốt của y.
Thôi Hướng nghe xong đầu tiên là sửng sốt, lập tức cười ha ha, nâng ly rượu lên cụng ly với Phó Tiên Phong, nói:
- Người xưa nói, thượng binh phạt mưu, tiếp theo phạt giao. Tiếp theo phạt binh, kỳ hạ công thành (nhất là dùng mưu chiến thắng, thứ hai là dùng ngoại giao, thứ ba là đánh nhau trực diện, kém nhất là tấn công thành). So với phạt mưu của Tiên Phong, kế sách của chúng tôi chỉ là phạt binh.
- Vấn đề là, khi trước mặt là tuấn nam và tiền tài, đa số người chọn vế sau.
- Hơn nữa mỹ nữ thường hay không có kiên nhẫn, cũng không muốn đánh cuộc ngày mai, hưởng thụ có sẵn chẳng phải là càng tốt? Ai muốn đi phấn đấu đi tranh thủ, nói đi nói lại, vẫn là trở về ban đầu, đàn ông là dùng làm chỗ dựa, đẹp trai cũng vô dụng, hoặc là có tiền có thể dựa vào, hoặc là có nhân phẩm có thể dựa vào, mặc kệ là thế nào, nhất định có thể tin cậy mới được.
- Ừ.
Tống Nhất Phàm dường như đã bị thuyết phục, bèn kéo tay Cổ Ngọc nói:
Bốn người cùng nhau ăn cơm tối ở bên ngoài, bởi vì có Tống Nhất Phàm ở đây, Tống Triều Độ không có hỏi sự sắp xếp tiếp theo của Hạ Tưởng. Hạ Tưởng cũng không có nhiều lời, nhưng mà hắn và Tống Triều Độ trong lòng đều biết, sau khi trải qua yên lặng tạm thời, tỉnh Yến sẽ lại nghênh đón một sóng cao trào mới.
Liên tiếp ba ngày, trong Ủy ban kỷ luật tỉnh hoàn toàn im lặng. Vừa không có truyền ra nội bộ Ủy ban kỷ luật có xử phạt gì đối với Cổ Nhân Kiệt, cũng không nghe được Cổ Nhân Kiệt kiểm điểm trước Ủy ban kỷ luật, dường như không có xảy ra sự kiện ném một đống thư tố giác, chẳng những Diệp Thạch Sinh không có nhắc lại, Hình Đoan Đài dường như cũng là tính lựa chọn im lặng.
Ai cũng không rõ lần trước Bí thư Diệp khiến Hình Đoan Đài đến văn phòng bí mật đàm luận, rốt cuộc nói những chuyện gì. Cổ Nhân Kiệt cả ngày như không có chuyện gì đi làm tan tầm, không có gì khác với ngày thường. Trong Ủy ban kỷ luật nghị luận liên quan đến chuyện lần trước đập phá văn phòng Phó chủ nhiệm Cổ cũng dần dần êm dịu, không ai nhắc lại. Chỉ là mọi người đều phát hiện, Hoàng Lâm và Lưu Húc dường như đột nhiên biến mất, không biết đi đâu.
Tất cả mọi người đều rõ sự việc khẳng định còn lâu không kết thúc, đều đang âm thầm phân cao thấp, đều âm thầm suy đoán. Cuối cùng sẽ là một kết cục như thế nào?
Hạ Tưởng cũng dường như quên sự không vui bị Ủy ban kỷ luật điều tra, càng đem chuyện người khác trù tính hãm hại hắn bỏ ra sau, cả ngày bận tối mày tối mặt, chẳng qua Hạ Tưởng muốn bận gì đó, người ngoài đều không biết, bởi vì Phó chủ tịch tỉnh Tống đặc biệt phê duyệt, vì thuận tiện cho công việc của Hạ Tưởng, chuyên môn sắp xếp một văn phòng độc lập.
Hạ Tưởng hiện tại là một mình làm việc, bình thường văn phòng khóa chặt cửa lớn, người không phận sự miễn vào, hắn ở trong đó đang làm công việc gì, từ trước đến nay không tiết lộ với người ngoài, vì vậy càng khiến người trong tổ lãnh đạo bàn tán xôn xao, Trưởng phòng Hạ lại đang chuẩn bị đại sự gì?
Hạ Tưởng quả thật là đang chuẩn bị một đại sự.
Nhà máy rượu Tương Đài thành phố Đan Thành và tập đoàn Tề Thị góp vốn đã ký kết thỏa thuận chính thức, nguồn vốn đầu tiên đã đến nơi, đang chiêng trống rùm beng mở rộng sản xuất. Tổ chức lại bộ máy quản lý, hơn nữa lập quan hệ với bên trong Ủy ban nhân dân thành phố, cùng hạng mục văn hóa du lịch tiến hành tuyên truyền buộc chặt, đang bày ra một kế hoạch tuyên truyền quảng cáo đại hình, chỉ đợi kế hoạch thông qua xét duyệt, sau đó mới đưa ra thị trường.
Hạ Tưởng chu toàn bên trong, làm cho Nghiêm Tiểu Thì và Tề Á Nam duy trì liên hệ chặt chẽ, chuyện cùng tuyên truyền tiến hành thỏa thuận, đương nhiên, Tề Thị bỏ vốn quảng cáo ở CCTV đưa lên chỉ có quảng cáo nhà máy rượu Tương Đài, không có liên quan đến hạng mục du lịch văn hóa. Hai chuyện buộc chặt lại cùng tiến hành tuyên truyền lấy cớ là mở rộng truyền thống văn hóa, do Ủy ban nhân dân thành phố ra mặt, hình thức tuyên truyền phía chính phủ với tin tức tuyên truyền là chính, phim chuyên đề là phụ. Hạ Tưởng còn giúp họ liên hệ Thu Viên ở đài truyền hình tỉnh, Thu Viên vì thấy Hạ Tưởng ra mặt, đương nhiên vô cùng ra sức.
Trên cơ bản, tất cả mọi công việc ở thành phố Đan Thành tiến hành thuận lợi, khoảng hơn một tháng có thể tiến hành đẩy ra thị trường, tin rằng tin tức nhà máy rượu Tương Đài góp vốn, cùng với đại hình quảng cáo mà CCTV đưa lên, còn có tổng thể tuyên truyền buộc chặt với hạng mục du lịch văn hóa, một khi đưa ra, nhất định sẽ gây chấn động.
Cùng lúc đó, Vệ Tân cũng truyền đến tin tức, Mike đệ trình đề nghị góp vốn với thành phố Bảo đã được thông qua hội đồng quản trị, ít ngày nữa là có thể chính thức ký kết thỏa thuận. Hạ Tưởng cũng không nôn nóng nhất thời, cho Vệ Tân nói lại với Mike, sau khi đợi xí nghiệp vừa và nhỏ ở thành phố Bảo sát nhập xong, mới thông báo lại ngày ký kết thỏa thuận.
Hạ Tưởng không phải vì muốn kéo dài, mà là hắn biết bây giờ ký kết thỏa thuận, nhất định sẽ có tin tức truyền ra ngoài. Hắn cố ý đợi thành phố Đan Thành chuẩn bị xong hết mọi chuyện, khi mọi chuyện đã sẵn sàng, mới đưa ra ánh sáng chuyện góp vốn với công ty Nhật Quang, hai quả bom nặng ký cùng đưa ra, tuyệt đối sẽ bùng nổ cho đối phương choáng đầu.
Sau khi Vệ Tân chuyển lời, rất nhanh điện thoại gọi đến, nói là Mike cũng đang cần thời gian để trù bị công tác giai đoạn đầu, y rất trông đợi một ngày cùng bắt tay với Hạ Tưởng. Sau khi nói chuyện điện thoại, Vệ Tân đột nhiên nói:
- Nói cho anh biết một chuyện, em vẫn cảm thấy người Trung Quốc nhìn thuận mắt, cho nên giữa em và Mike chỉ có thể là bạn…
Hạ Tưởng sửng sốt, lập tức nói:
- Anh tôn trọng lựa chọn của em.
Vệ Tân lại không nói gì nữa, yên lặng mà cúp điện thoại.
Trên cơ bản sau khi chuẩn bị xong công việc giai đoạn đầu, Hạ Tưởng liền bắt đầu bắt tay vào chuẩn bị bài văn phản bác đợt thứ ba. Lần này, Cao Tấn Chu đích thân ra tay soạn văn, lấy sự thật không thể bắt bẻ đưa ra ví dụ về thành công của tổ lãnh đạo để chứng minh tính chính xác sản nghiệp cấu kết điều chỉnh. Lão Cao vốn chỉ phụ trách kiểm định bài văn, sau khi trải qua chuyện Hạ Tưởng bị người khác vu cáo hãm hại, ông vô cùng phẫn nộ, cũng đề bút soạn văn, chuẩn bị tự mình mặc giáp trụ ra trận, tham gia vào luận chiến.
Nhằm cùng lúc đưa ra tin tức về sự kiện bài văn luận chiến và thành phố Đan Thành, thành phố Bảo góp vốn thành công cũng đúng lúc gây nên hiệu ứng chấn động, Hạ Tưởng bày ra một phương án vô cùng hoàn mỹ, mọi thứ, chỉ đợi thời cơ đến.
Tuy nhiên trước khi thời cơ đến, cũng chính là trước bữa tiệc lớn, Hạ Tưởng còn quyết định cho đối phương một mâm khai vị, cái gọi là người ta đến mà không tiếp đón thì vô lễ. Sự kiện lần trước bị hãm hại, cũng phải có một kết quả mới được…
Sau sự kiện lần trước, đêm hôm đó, Cổ Nhân Kiệt cùng với Thôi Hướng, Mã Tiêu và Phó Tiên Phong, được màn đêm che chắn, đã đến Tĩnh Tâm sơn trang vùng ngoại ô thảo luận sự tình.
Tĩnh Tâm sơn trang nằm ở phía nam thành phố Yến, là một tòa trang viên xây dựa vào núi. Từ bên ngoài nhìn thấy sơn trang không lớn. Chỉ là vài khuôn viên vài nơi đậu xe, thật ra sau khi xe hơi chạy vào, bên trong còn có một cửa lớn, từ cửa lớn đi vào, xuyên qua một hang núi, bên trong mới rộng mở trong sáng, khác với kinh doanh bình thường bên ngoài chính là, bên trong oanh ca yến hót, xa hoa truỵ lạc, một cảnh tượng xa hoa.
Thôi Hướng cau mày, liếc nhìn Cổ Nhân Kiệt.
Cổ Nhân Kiệt biết Thôi Hướng yêu quý thanh danh, cho rằng y đường đường là Phó bí thư tỉnh ủy, không thích hợp đến những nơi thanh sắc khuyển mã, vội giải thích nói:
- Phó Bí thư Thôi có điều không biết, Tĩnh Tâm sơn trang nếu đặt tên gọi là Tĩnh Tâm, chính là để lãnh đạo tỉnh thành phí tâm phí lực đến đây tu thân dưỡng tính, trên cơ bản hai cấp lãnh đạo tỉnh Yến và thành phố Yến chưa có tới Tĩnh Tâm sơn trang là rất ít. Nơi đây là một vị trong Thái Tử đảng ở thủ đô mở, mọi người đến đây, một là để tĩnh tâm, hai là đến giao lưu và tăng thêm tình cảm.
Thôi Hướng không tin cái gì tĩnh tâm vừa nói, tuy nhiên nghe nói nếu có hậu thuẫn thủ đô, lại có không ít đồng liêu từng đến, cũng yên tâm, nói:
- Bàn chuyện là chính, những chuyện khác cũng không cần sắp xếp, anh cũng biết con người tôi.
Cổ Nhân Kiệt đương nhiên biết con người của Thôi Hướng, có thể là nguyên nhân lớn tuổi, quả thật là không háo nữ sắc. Tuy nhiên Cổ Nhân Kiệt đoán có thể là Thôi Hướng tự cao thân phận, trước mặt người ngoài không tỏ ra, phỏng chừng sau lưng thì bên cạnh cũng không ít phụ nữ. Nhưng so với những lãnh đạo tỉnh bên cạnh đều có phụ nữ mà Cổ Nhân Kiệt biết thì khác, y quả thật phát hiện Thôi Hướng về phương diện phụ nữ vẫn hơi hạn chế.
Tĩnh Tâm sơn trang rất lớn, xuyên qua từng nơi cảnh xuân tươi đẹp, cuối cùng xe cũng ngừng lại.
Mục đích chính là một khuôn viên vài chục mét vuông, trên viết ba chữ "Thiên hạ lạc", hai bên đều có câu đối, câu đối trên là "tiên thiên hạ chi lạc mà lạc – vui trước niềm vui của thiên hạ". Câu đối dưới là "hậu thiên hạ chi ưu không ưu – không buồn sau nỗi buồn của thiên hạ". Mấy người xuống xe. Đẩy cửa khuôn viên đi vào, bên trong hoa thơm ngào ngạt, thì ra trong khuôn viên trồng đầy các loại cây ăn quả và hoa tươi. Tuy rằng khuôn viên không lớn, nhưng tu chỉnh vô cùng sạch sẽ, ngay giữa còn có một dòng suối nhỏ chảy qua, nước suối róc rách. Phối hợp hiệu quả ánh đèn dạ quang đặc biệt, như thơ như tranh.
Như thơ như tranh không chỉ là cảnh đẹp, còn có vài cô gái xinh đẹp mặc trang phục cổ trang, đi xuyên dưới cây giữa hoa.
Mỹ nữ cổ điển Trung Quốc đẹp nhất với khuôn mặt trái xoan, chủ nhân của sơn trang cũng là người tao nhã, những cô gái cổ trang đều là mặt trái xoan, mặc áo cổ trang, nét đẹp cổ điển thấu tình đạt lý. Họ lại đùa vui giữa hoa, còn có người ngồi bên dòng suối rửa chân, làm cho người khác cảm thấy như thời gian quay ngược trở lại, cảm thán thắng cảnh trước mắt. Như một bức tranh cung nữ du ngoạn.
Thôi Hướng nhìn thấy, trong lòng dễ chịu rất nhiều, âm thầm gật đầu, người tao nhã có nhã ý, sự sắp xếp sáng tạo như vậy, so với những cô gái ăn mặc lõa lộ khiêu khích a dua, thì cao nhã hơn rất nhiều. Tuy rằng ông cũng rõ, trong đại nhã tất có đại tục, nhưng là nhã là tục chỉ do sở thích mỗi người, có thể khiến những lãnh đạo đứng đắn, không đứng đắn và giả đứng đắn, đều có thể sắp xếp ổn thỏa.
Thôi Hướng chỉ là thoáng nhìn những cô gái áo xanh lục, áo đỏ, áo vàng còn có áo hồng, nhưng không hề có hứng thú. Ông tràn đầy tâm sự, mặc kệ là đại nhã hay là đại tục cũng không bận tâm ứng phó, chỉ khẽ gật đầu đối với Cổ Nhân Kiệt, nói:
- Các anh tùy ý, nếu đã đến đây thì vui vẻ chút, mặc kệ tôi.
Cổ Nhân Kiệt đã sớm thích cô áo xanh lục, liền đưa tay ra hướng về cô chỉ một cái. Nguồn truyện:
Mã Tiêu cũng điểm cô áo đỏ, Phó Tiên Phong lại không điểm. Hai cô gái không được điểm đến vẫn lưu luyến giữa hoa, cũng không lảng tránh.
Mấy người vào trong phòng, trong phòng bài trí cũng như thời cổ, ngay cả bóng đèn cũng làm thành hình dạng đèn lồng. Trong phòng ngoại trừ một cái bàn ở ngay giữa, còn bài trí cờ vua, đàn tranh và bút mực, tứ phía có bình phong cực đại. Không cần nói sau bức bình phong chính là nơi khúc kính thông u (đường ngoắt nghéo tới nơi sâu thẳm).
Quả nhiên là nơi sang hèn cùng hưởng, Thôi Hướng nghĩ thầm, chủ nhân nơi đây cũng là người có lòng, có thủ đoạn như vậy, chắc chắn có thể tiền tài như nước.
Bốn người ngồi xuống ăn cơm, hai cô gái một cô đàn, một cô múa, kết hợp với nhau thì càng hay. Thôi Hướng nghe đến cao hứng, nhất thời hứng khởi, nói với Cổ Nhân Kiệt:
- Cũng cho hai người bên ngoài vào đây góp vui. Để chúng ta cũng hưởng thụ đánh chuông đỉnh thực của sĩ tộc quan lớn thời cổ.
Sau khi cô gái áo vàng và áo hồng đi vào, trước là vén áo thi lễ, sau đó một người múa, một người đánh chuông. Chính là hai người tấu nhạc, hai người vũ đạo, cộng thêm trong phòng còn tỏa ra mùi hương thơm ngát lượn lờ làm cho người khác ngỡ như về với thời cổ.
Bốn cô gái vô cùng thông minh cách bốn người không xa không gần, vừa để mấy người thưởng thức được âm nhạc và điệu múa tuyệt vời, vừa không ảnh hưởng đến mọi người nói chuyện.
Phản kích của Hạ Tưởng sắc bén mà trí mạng, chuyện xảy ra trong một ngày nhiều đến nỗi khiến người ta hoa cả mắt, khó mà có được tin tức hữu dụng từ trong đó. Cho đến giờ Thôi Hướng mới hiểu ra tất cả ý nghĩ, có được kết luận.
Việc này thất bại có ba cái không ngờ đến, một là không ngờ Hạ Tưởng không tham tài không háo sắc, hai là không ngờ Cổ Ngọc gây thêm rắc rối, nhất định phải nhúng tay vào chuyện của Hạ Tưởng, ba là không ngờ Cổ Ngọc lại có khả năng điều động quân đội bảo mật, quá khiến người ta kinh ngạc.
So với ba cái không ngờ, chuyện thư tố giác của Chu Kỷ Nguyên, Thôi Hướng tuy rằng cũng để trong lòng, nhưng cũng không quá coi trọng, cho rằng chỉ là những lá thư tố giác cũng không làm gì được Chu Kỷ Nguyên, cũng không thể làm gì Cổ Nhân Kiệt.
Thôi Hướng và Chu Kỷ Nguyên cũng không quá thân, cũng nghe Cổ Nhân Kiệt nói qua Chu Kỷ Nguyên hơi tham lam, cũng lấy không ít lợi ích của người khác. Thôi Hướng để cho Cổ Nhân Kiệt báo cho Chu Kỷ Nguyên, gần đây kiềm chế một chút, ngoài ra có thể tham ít thì cố gắng tham ít một chút, có chừng có mực, đừng gây đến mức độ không thể vãn hồi là được. Bây giờ hễ là cán bộ tay cầm quyền lớn, có ai không thừa cơ hội vớt chút tiền? Vớt tiền cũng phải có mức độ, có chừng mực mới được.
Hạ Tưởng dằn vặt một hồi, chính là muốn thừa cơ bắt Chu Kỷ Nguyên sao? Mơ tưởng! Thôi Hướng thậm chí còn đắc ý nghĩ, chỉ dựa vào mấy lá thư tố giác mà muốn lật đổ một quan lớn cấp sở thực quyền, trò trẻ con quá? Hạ Tưởng tuy rằng thủ đoạn phản kích khá cao minh nhưng cũng chỉ là phô trương thanh thế mà thôi, không tin chờ xem, cuối cùng Chu Kỷ Nguyên cũng không sao, Cổ Nhân Kiệt càng không bị liên lụy.
Cổ Nhân Kiệt và Thôi Hướng cách nhìn nhất trí, Chu Kỷ Nguyên tuy rằng đã tham không ít tiền, nhưng đều là tiền mặt qua tay giữa hai người, vừa không chuyển khoản, vừa không có nhân chứng thứ ba, hơn nữa Chu Kỷ Nguyên lại đem tiền giấu rất bí mật, cho dù nghi ngờ y, cũng không có bằng chứng xác thật. Cho dù Hoàng Lâm và Lưu Húc là kẻ rắn mặt, xử lý vụ án không nói tình người, rất đòi hỏi nguyên tắc, họ tìm không được kẽ hở, không chỗ xuống tay, cũng là làm công vô ích.
Tuy nhiên qua chuyện này, nhận thức của Thôi Hướng và Cổ Nhân Kiệt đối với Hạ Tưởng đề cao không ít, không ngờ chàng trai này đừng thấy trẻ, làm việc cũng rất có tài, tiền không lấy, mỹ nữ không dính, quả thật là cán bộ tự kiềm chế hiếm thấy. Nhưng chính bởi vì trên người Hạ Tưởng không có khuyết điểm như họ hi vọng, cũng khiến Thôi Hướng càng thêm buồn rầu, từ chính diện ra tay, tìm không được vấn đề của Hạ Tưởng. Âm thầm ra tay, cũng không có chỗ xuống tay. Chẳng lẽ Hạ Tưởng quả thật là một người nước tạt không vào?
Thủ đoạn đối phó với đối thủ chẳng qua chỉ hai điểm, một là vấn đề kinh tế, hai là vấn đề tác phong, trước mắt xem ra muốn từ vấn đề kinh tế để ra tay, đã không có khả năng. Vấn đề tác phong thì còn có thể suy nghĩ. Lần trước thử không thành công, có lẽ là Tùng Phong Nhi không phải là loại hình Hạ Tưởng thích, có lẽ Hạ Tưởng là loại người chậm nhiệt, dù sao Thôi Hướng không tin Hạ Tưởng sẽ không thích phụ nữ.
Thôi Hướng cũng hiểu rõ, cho dù bây giờ ông dừng tay, không bày mưu lập kế để đưa Hạ Tưởng vào chỗ chết, Hạ Tưởng cũng không chịu để yên. Qua chuyện này, Hạ Tưởng chắc chắn có thể đoán ra ông là kẻ đứng sau lưng điều khiển, Hạ Tưởng là tạm thời không làm gì được ông, nhưng Hạ Tưởng tuyệt đối sẽ không bỏ qua bất kỳ cơ hội nào có thể đả kích ông. Nghĩ lại kết cục năm xưa của Cao Thành Tùng, Thôi Hướng không khỏi có chút lo sợ, trước đó thật không nên giở âm mưu với Hạ Tưởng. Con người của Hạ Tưởng cũng coi như có nguyên tắc. Ít ra hắn không chủ động ám hại người khác. Bây giờ thì hay rồi, Hạ Tưởng bị ông hãm hại một phen, chắc chắn sẽ bất chấp thủ đoạn tiến hành trả thù.
Ai biết Hạ Tưởng còn chuẩn bị gì ở phía sau?
Khó tránh đả kích ngấm ngầm hay công khai đâm sau lưng, Hạ Tưởng và Tống Triều Độ liên kết, ngay cả Cao Thành Tùng cũng khó lòng phòng bị, ông thì có thể ứng phó thế nào với thủ đoạn của Hạ Tưởng? May mắn là Thôi Hướng tự tin ông không có nhiều vấn đề kinh tế và chính trị như Cao Thành Tùng, cho dù có, cũng rất ít, không dễ bị bắt.
Ông tự tin bản thân không chê vào đâu được, nhưng Hạ Tưởng cũng lươn lẹo. Thôi Hướng trong lòng trước sau cũng vướng một tảng đá lớn, cảm thấy không chừng lúc nào sẽ trúng âm mưu quỷ kế của Hạ Tưởng.
Vừa lúc Phó Tiên Phong hôm nay hẹn ông, nói là có việc quan trọng thương lượng, Thôi Hướng cũng biết trong thời điểm mấu chốt cũng phải cậy vào sức mạnh của Phó gia, liền nghe theo sự sắp xếp của Phó Tiên Phong, đến Tĩnh Tâm sơn trang.
Tĩnh Tâm sơn trang, quả nhiên có thể tu tâm dưỡng tính. Tạm thời làm một người nhàn rỗi phú quý.
Mấy người liền bàn bạc.
Phó Tiên Phong sau khi được biết chuyện quốc bảo, cũng giật mình không ít, kinh ngạc thì thừa, vô cùng khâm phục bản lĩnh tùy cơ ứng biến của Hạ Tưởng rất cao. Tuy nhiên y không lo lắng như Thôi Hướng mà là cảm thấy cho dù Hạ Tưởng vượt qua nạn này, chẳng qua là đầu cơ trục lợi mà thôi. Trước thực lực hùng mạnh thì bất kỳ thủ đoạn gì cũng không có tác dụng, bởi vì y đã điều tra được quan hệ giữa Hạ Tưởng và Liên Nhược Hạm quả thật có mờ ám, mà con trai của Liên Nhược Hạm không ngoài dự đoán, chính là con trai của Hạ Tưởng!
Phó Tiên Phong mừng rỡ như điên, chỉ cần y đem chân tướng nói cho ông cụ Ngô gia, hoặc là nói cho Ngô Tài Dương, chẳng cần hao tổn tâm cơ đối phó Hạ Tưởng, Ngô gia giận dữ, Hạ Tưởng còn có thể có tiền đồ sao?
Phó Tiên Phong liền ôm thái độ thoải mái tự nhiên mời Thôi Hướng dự tiệc. Y chính là muốn cho Thôi Hướng nhìn thấy, cao thủ thật sự, vừa không cần giao tranh chính diện với đối thủ, càng không cần trù tính đánh lén đối thủ, mưu kế cao minh nhất chính là mượn đao giết người.
Mặc dù Mã Tiêu là người Phó gia, nhưng Phó Tiên Phong vẫn không thèm để ý đối với việc y và Thôi Hướng trù tính Hạ Tưởng, cảm thấy cách làm của họ quá bỉ ổi, không lịch sự. Phó Tiên Phong thân là Thái Tử đảng, từ trước đến nay thích ỷ thế hiếp người hoặc là chỉ trông vào thực lực cứng chọi cứng. Nhưng bọn họ làm cũng đã làm rồi, y cũng sẵn lòng vui vẻ quan sát thành công, dù sao thì nếu chuyện bại lộ, cũng sẽ không liên lụy thanh danh y.
Nhưng kết quả thảm bại như thế cũng ngoài dự đoán của y, y cũng không có cảm giác vui sướng khi người gặp họa, chính là cho rằng Hạ Tưởng so với tưởng tượng của y còn lợi hại hơn một chút, chỉ là y và Hạ Tưởng chưa từng có xung đột chính diện. Tâm trạng chèn ép bức thiết đối với Hạ Tưởng không mãnh liệt bằng Thôi Hướng. Nhưng sau khi nghe được tin tức xác thật có liên quan đến Liên Nhược Hạm, vẫn vô cùng cao hứng. Có thể mượn tay Ngô gia diệt trừ Hạ Tưởng, dời đi một chướng ngại vật cũng là một chuyện tốt.
Phó Tiên Phong liền ý thái thoải mái, vừa khẽ thưởng thức rượu ngon, vừa lắng nghe cổ khúc du dương, chậm rãi mà nói cho Thôi Hướng biết tin tốt của y.
Thôi Hướng nghe xong đầu tiên là sửng sốt, lập tức cười ha ha, nâng ly rượu lên cụng ly với Phó Tiên Phong, nói:
- Người xưa nói, thượng binh phạt mưu, tiếp theo phạt giao. Tiếp theo phạt binh, kỳ hạ công thành (nhất là dùng mưu chiến thắng, thứ hai là dùng ngoại giao, thứ ba là đánh nhau trực diện, kém nhất là tấn công thành). So với phạt mưu của Tiên Phong, kế sách của chúng tôi chỉ là phạt binh.