Hạ Tưởng biết trước mắt là một cơ hội hiếm có, nếu như Diệp Thạch Sinh thẳng tưng tham khảo ý kiến hắn về lượt thí điểm cải cách tiếp theo, hắn nhất định nói thẳng ra suy nghĩ trong lòng, nếu không sau này nói không chừng không còn một cơ hội tốt có thể đả động Diệp Thạch Sinh.
Muốn đi tốt bước tiếp theo, thì phải dọn sẵn đường cho bản thân.
- Giá trị sản lượng kinh tế tỉnh Yến xếp hàng trung trong cả nước, nhưng thành phố Yến trong số thành phố tỉnh lị cả nước, xếp hàng rất thấp, chỉ mạnh hơn chút so với một số tỉnh nghèo vùng tây bắc. Tuy nhiên các tỉnh lạc hậu vùng tây bắc, qui mô kinh tế kém xa so với tỉnh Yến, bởi vậy sau khi so sánh, ảnh hưởng của thành phố Yến là một thành phố tỉnh lị trong nước, không phù hợp với xếp loại của tỉnh Yến trong nước. Thành phố tỉnh lị là thể diện của một tỉnh, sự lạc hậu của thành phố Yến, trực tiếp ảnh hưởng đến hình tượng của tỉnh Yến. Đây chỉ nguyên nhân thứ nhất.
- Thành phố Yến là tỉnh lị, tuy rằng thành bại quan hệ trọng đại, nhưng điều chỉnh kết cấu sản nghiệp đã đạt được thành công bước đầu, cũng tích lũy được kinh nghiệm nhất định. Bất kỳ sự vật nào mới phát, cũng là người đến trước có trước. Nếu như loại thành phố Yến ra khỏi thành phố thí điểm đợt hai, đợi đến đợt ba hoặc khi mở rộng toàn diện, thành phố Yến coi như lên chuyến xe sau cùng, đến lúc đó sự tăng vọt điều chỉnh kết cấu sản nghiệp đã qua, vốn tăng vọt cũng đều thuộc sở hữu, sau cùng vốn còn sót lại có thể chẳng còn bao nhiêu, thành phố Yến cũng không còn lợi ích có thể đạt được, chẳng qua chỉ là một hình tượng công trình thôi. Đây là nguyên nhân thứ hai.
- Bí thư Diệp là Bí thư Tỉnh ủy có tinh thần khai sáng có quyết đoán của tỉnh Yến mà mấy năm gần đây rất hiếm thấy. Tỉnh Yến từ trước đến nay luôn bảo thủ, thiếu tiến thủ. Tuy nhiên dưới sự lãnh đạo đúng đắn của Bí thư Diệp, dưới chính sách điều chỉnh kết cấu sản nghiệp mà Bí thư Diệp dứt khoát thi hành, tỉnh Yến đã có được thành tích mà xưa nay chưa từng có, cũng đạt được chú ý chặt chẽ của cấp trên. Là một tỉnh lị được cấp trên chú ý nhất, nếu như trong nhiệm kỳ của Bí thư Diệp có thể cải cách thành công, chẳng những có thể khiến thành phố Yến vượt lên trở thành thành phố tỉnh lị có nền kinh tế phát triển nhanh nhất trong nước, cũng có thể đánh một dấu chấm câu toàn vẹn cho tỉnh Yến trong việc điều chỉnh kết cấu sản nghiệp!
Hạ Tưởng nói xong, vẻ mặt khiêm tốn mỉm cười, trông đợi nhìn Diệp Thạch Sinh.
Diệp Thạch Sinh bị lời nói của Hạ Tưởng làm cho cảm xúc dâng trào.
Có Bí thư tỉnh nào không muốn có chút thành tựu, không muốn để một bút sâu đậm trong lịch sử phát triển của một tỉnh? Cao Thành Tùng xem như đã bị đóng trên trụ sỉ nhục trong lịch sử. Từ khi Diệp Thạch Sinh tiếp nhận chức Bí thư đến nay, chính là cơ hội rất tốt để ông đại triển kế hoạch lớn chỉnh đốn lại chính trị và kinh tế tỉnh Yến, sao có thể bỏ qua cơ hội lịch sử tốt như vậy? Hạ Tưởng nói quá đúng, thành phố Yến là một tỉnh lị vô cùng lạc hậu trong nước, chẳng những kinh tế không phát triển, diện tích nhỏ, nhân khẩu cũng ít, bây giờ nhân khẩu nội thành chỉ mới có hơn 1,5 triệu người. Những năm gần đây thì càng tiến triển chậm, thành thị hóa không cao, nhân khẩu nội thành tăng trưởng chậm, thu hút vốn đầu tư ít… Lần trước khi ông tham dự một hội nghị toàn quốc, khi đưa ra ví dụ so sánh các tỉnh lị và các tỉnh cả nước, số liệu tổng thể của tỉnh Yến còn có thể nhìn được, nhưng so với thành phố Yến và tỉnh lị khác, số liệu có chút vô cùng thê thảm.
Diệp Thạch Sinh biết, thời gian dành cho ông không còn nhiều. Là Bí thư Tỉnh ủy, tuy rằng phải chịu trách nhiệm đối với toàn tỉnh, đối mặt với toàn tỉnh, nhưng dù sao ông cũng sống và làm việc trong thành phố Yến, tình cảm đối với thành phố Yến phải sâu đậm hơn chút, cũng muốn đợi khi ông rời khỏi tỉnh Yến, có thể khiến người dân thành phố Yến đều nhớ đến ông, ca tụng chiến tích của ông!
Người làm quan đều yêu quý thanh danh, nhất là đến tầng lớp Bí thư Tỉnh ủy, đại đa số đều khó mà tiến thêm một bước, lúc này những gì cần chính là một danh tiếng tốt có thể khiến người dân bàn tán say sưa. Người đi lưu danh, một đời người không thể tránh khỏi công danh lợi lộc.
Diệp Thạch Sinh đương nhiên động lòng.
Ông hơi suy nghĩ, đột nhiên nhớ lại lần trước khi cùng dùng cơm với Hạ Tưởng ở Sâm Lâm Cư, Hạ Tưởng nhắc đến suy nghĩ về hệ thống thủy lợi quanh thành phố và phát triển thêm quận mới, bây giờ nhớ lại, ông không khỏi động lòng. Còn gì có thể thể hiện chiến tích hơn hệ thống thủy lợi quanh thành phố, càng là công trình thành công hiệu quả vượt trội có thể cải thiện môi trường sinh sống của thành phố Yến? Còn con đường nào tốt hơn so với phát triển thêm quận mới có thể thúc đẩy mở rộng nhân khẩu nội thành và dẫn dắt nhân khẩu tăng trưởng, kể cả tăng việc làm, xúc tiến kinh tế? Hạ Tưởng thật đúng là một chàng trai khiến người khác không thể xem thường, bắt đầu trong tổ lãnh đạo điều chỉnh kết cấu sản nghiệp, khả năng quan sát tinh tường, thậm chí có thể nói chức Phó trưởng ban thư ký Tỉnh ủy cũng hoàn toàn có thể đảm nhiệm, mà hắn còn chưa đến 30 tuổi.
Chàng trai 27 tuổi, có đôi mắt tinh tường như vậy, có hoài bão như vậy, chỉ cần cho hắn cơ hội, không cần lo nghĩ hắn không làm nên đại sự. Diệp Thạch Sinh nghĩ đến hai năm sau khi ông đến tuổi, không phải thăng tiến thì là về hưu, cho dù thế nào, cũng nên để lại một số người có mạng lưới quan hệ cho tỉnh Yến, để sau này có trở về tỉnh Yến, cũng có người nhớ đến cái tốt của ông.
Là lúc thích đáng cũng nên bồi dưỡng Hạ Tưởng một chút, Hạ Tưởng đã ra sức không ít cho việc điều chỉnh kết cấu sản nghiệp, cũng tỏ vẻ dựa vào ông, cũng thường xuyên báo cáo công việc, cho dù là năng lực cá nhân hay đối nhân xử thế, ông đều tương đối hài lòng. Từ lâu dài mà xem, Hạ Tưởng cũng rất được Phạm Duệ Hằng tín nhiệm, không ngoài dự đoán Phạm Duệ Hằng sẽ tiếp nhận chức vụ bí thư, đến lúc đó Hạ Tưởng chỉ cần còn ở tỉnh Yến, đương nhiên cũng là người có mạng lưới quan hệ vững vàng.
Nghĩ thôi cũng khiến người khác khâm phục, Hạ Tưởng chẳng những có năng lực tinh mắt, trong xử lý quan hệ giao tế cũng có bố cục lâu dài, quả thật là một chàng trai cao hơn người khác ba phần.
Diệp Thạch Sinh lần đầu tiên có ý kính nể một cán bộ cấp Cục, không sai, là kính nể, bởi vì tuy rằng Hạ Tưởng có mạng lưới quan hệ, nhưng từ trước đến nay đều không kiêu ngạo không nóng nảy, vẫn thành khẩn làm việc, kể cả cách làm của hắn sau khi nhận quà rồi quyên tặng cho cơ quan từ thiện, đều là phẩm chất đáng quý hiếm có, hơn nữa hắn luôn luôn duy trì tác phong cẩn thận khiêm tốn, quả thật là một nhân tài lớn cần đào tạo.
Diệp Thạch Sinh nhìn về phía ánh mắt Hạ Tưởng, liền thêm một phần yêu thích, một sự thân thiết của trưởng bối đối với vãn bối.
- Lời nói của cậu cũng là một suy nghĩ rất hay. Đợi sau khi cải cách đợt hai thành công, đợi đến khi thành phố thí điểm đợt hai đề lên lịch trình, nếu như thành phố Yến đề xuất xin, tôi có thể suy xét một chút.
Diệp Thạch Sinh không như trước không tỏ thái độ để tỏ vẻ quyền uy của một người đứng đầu, mà là trực tiếp nói ra cách nhìn với Hạ Tưởng
- Thành phố Yến dù sao cũng là tỉnh lị, trước tiên thành phố Yến phải có ý trình báo lên trên tỉnh ủy mới được, sau đó tỉnh ủy lại nghiên cứu quyết định, đoán chừng trong tỉnh ủy sẽ có cản trở…
Hạ Tưởng biết Diệp Thạch Sinh lo lắng phái bảo thủ phản đối kịch liệt, hắn cho Diệp Thạch Sinh viên thuốc an thần:
- Tôi tin tưởng thái độ ủng hộ của Chủ tịch tỉnh Phạm.
Diệp Thạch Sinh quả nhiên yên tâm, khẽ gật đầu nói:
- Đến lúc đó không thể thiếu phần gặp gỡ cụ thể với Thành ủy thành phố Yến, e rằng nội bộ thành phố Yến cũng sẽ có tiếng phản đối.
Thành phố Yến là thành phố cấp phó tỉnh, trong tỉnh đối với thành phố Yến cũng phải nể ba phần, không thể chuyện nào cũng trực tiếp mệnh lệnh, mà là với giọng điệu thỏa thuận.
Hạ Tưởng hiểu ý Diệp Thạch Sinh, liền nói:
- Cách nhìn của bí thư Trần hơi bảo thủ một chút, thái độ của Chủ tịch thành phố Hồ thì tích cực hơn. Nhưng mà tôi có lòng tin thuyết phục được bí thư Trần, quen biết bí thư Trần nhiều năm, đối với tính tình của ông ấy ít nhiều tôi cũng hiểu chút.
Quan hệ giữa Trần Phong và Hạ Tưởng, ai ai cũng biết. Hạ Tưởng cũng không cần trốn tránh trước mặt Diệp Thạch Sinh, mà trực tiếp nói là sẽ thuyết phục Trần Phong, cũng mượn cớ thể hiện thâm giao giữa hắn và Trần Phong có thể tùy ý nói chuyện.
Trong lòng Diệp Thạch Sinh yên tâm, Hạ Tưởng không nêu khó khăn, không đề cập điều kiện, mà ngược lại luôn muốn khắc phục khó khăn, tạo điều kiện có lợi, cũng giống như là hai tay dâng quà cho ông, sao ông có thể không an ủi không vui vẻ? Liền cười nói:
- Hi vọng trước khi tôi rời khỏi tỉnh Yến, có thể nhìn thấy thắng cảnh sóng lân lân của sông Hạ Mã, có thể nhìn thấy giữa thành phố Yến và huyện Thường Sơn từ mặt đất mọc lên một quận mới, có thể nhìn thấy đôi cánh bay lên của thành phố Yến…
Khi nói chuyện, ánh mắt của Diệp Thạch Sinh tràn đầy tương lai, nhìn ra ngoài cửa sổ.
Thật ra bình tâm mà nói, những ai sau khi ngồi lên vị trí cao, đều có suy nghĩ muốn chờ lệnh tạo phúc cho dân, chẳng qua trong quá trình thực tế, trong quá trình thi hành biện pháp chính trị, luôn có hoặc nhiều hoặc ít cản trở, hoặc là cám dỗ thế này thế kia, rất nhiều người sẽ vì cản trở mà từ bỏ, bởi vì cám dỗ mà rời xa lý tưởng ban đầu. Diệp Thạch Sinh lúc đầu cũng muốn không cầu vô công nhưng cầu vô biên ổn định trải qua cuộc sống chính trị sau cùng, nhưng cũng bị bắt thi hành điều chỉnh kết cấu sản nghiệp, lại bị ép buộc mà phấn khởi ứng chiến, cho đến bây giờ dưới sự cổ vũ của Hạ Tưởng và sự khích lệ của Hải Đức Trường, dũng cảm đối mặt, quyết định đánh một dấu chấm câu hoàn mỹ lên cuộc sống chính trị của mình, có thể nói đi qua một chặn đường mưu trí nhấp nhô.
Hiện giờ ông đã nghe suy nghĩ của Hạ Tưởng, nhớ lại quan trường chìm nổi cả đời mình, không khỏi vô vàn cảm thán. Từ bí thư huyện ủy leo lên đến vị trí cao bí thư tỉnh ủy, có bao nhiêu lần vì e dè đối thủ chính trị mà từ bỏ ý kiến của mình? Có bao nhiêu lần bị ép buộc dưới áp lực mà không kiên trì công chính? Bây giờ đi đến ngày hôm nay, cho dù là vì thăng tiến thêm một bước, hay thật sự vì trách nhiệm làm quan, lý tưởng tạo phúc, cũng phải kiên trì thi hành đến cùng điều chỉnh kết cấu sản nghiệp.
Hạ Tưởng thấy Diệp Thạch Sinh lâm vào suy nghĩ sâu xa, không dám quấy rầy, yên lặng chờ đợi. Đột nhiên hắn nghe thấy tiếng cửa, Ma Thu có chút hoang mang đẩy cửa tiến vào, nghẹn ngào nói:
- Bí thư Diệp, xảy ra chuyện rồi…
Diệp Thạch Sinh bị cắt ngang suy nghĩ, có chút không vui:
- Chuyện gì?
- Vừa nhận được thông báo của Chủ nhiệm Hình, Chu Kỷ Nguyên xảy ra tai nạn giao thông ở trên đường cao tốc …
Bởi vì khẩn trương hay là hưng phấn, giọng nói của Ma Thu có chút nghẹn ngào, y đương nhiên biết Chu Kỷ Nguyên là người của ai, cũng biết rõ tính quan trọng của tin này đối với Diệp Thạch Sinh.
- Người không sao, chỉ là xe bị đụng hơi nghiêm trọng, khi cảnh sát kiểm tra hiện trường phát hiện trong cốp sau xe của Chu Kỷ Nguyên có năm triệu tiền mặt.
- Cái gì?
Diệp Thạch Sinh kinh ngạc
- Năm triệu tiền mặt?
Ma Thu vội vàng gật đầu:
- Không sai, đối diện với nghi vấn của cảnh sát, Chu Kỷ Nguyên không thể nói rõ nguồn gốc của khoản tiền lớn, bây giờ chuyện đã báo lên Ủy ban Kỷ luật tỉnh. Bởi vì thân phận đặc biệt của Chu Kỷ Nguyên, khoản tiền liên quan tới vụ án quá lớn, Chủ nhiệm Hình xin ngài ra chỉ thị xử lý ra sao?
Diệp Thạch Sinh sau khi kinh ngạc, vẻ mặt hoài nghi thoáng nhìn Hạ Tưởng, thấy Hạ Tưởng cũng vẻ mặt kinh ngạc và khó tin, liền không nghi ngờ đó là thủ đoạn của Hạ Tưởng, cũng phải, Hạ Tưởng làm sao có thể thần thông quảng đại đến nỗi tạo ra tai nạn giao thông để Chu Kỷ Nguyên bại lộ? Làm sao hắn có thể biết thời gian và địa điểm Chu Kỷ Nguyên chở khoản tiền lớn? Ý niệm thoáng qua trong đầu, Diệp Thạch Sinh mừng rỡ. vốn tưởng rằng còn phải tốn công sức mới có thể bắt giữ Chu Kỷ Nguyên, không ngờ có được mà chẳng tốn chút công phu.
- Được, tôi biết rồi.
Diệp Thạch Sinh hướng về Ma Thu gật đầu, Ma Thu cũng không nói nhiều, đóng cửa đi ra ngoài. Trước khi đóng cửa, cũng đầy thâm ý liếc nhìn Hạ Tưởng một cái.
Hạ Tưởng ngồi nghiêm chỉnh, vẻ mặt thản nhiên, nhìn không ra hắn nghĩ thế nào về vụ tai nạn giao thông của Chu Kỷ Nguyên.
Diệp Thạch Sinh cầm điện thoại, trực tiếp gọi cho Hình Đoan Đài.
Sau khi nghe xong Hình Đoan Đài báo cáo ngắn gọn về tình hình, Diệp Thạch Sinh đưa ra ba chỉ thị, thứ nhất là lập tức khống chế Chu Kỷ Nguyên, khai thác sâu vấn đề của Chu Kỷ Nguyên; Thứ hai là nội bộ Ủy ban Kỷ luật phải tạm thời giữ bí mật chuyện này, không nên kinh động người không liên quan; Thứ ba là do Hình Đoan Đài đích thân phụ trách vụ án Chu Kỷ Nguyên, một khi có kết quả thì báo cáo với tỉnh ủy bất cứ lúc nào. Khi cần thiết, phải cùng cơ quan kiểm soát thành lập tổ liên hợp giải quyết vụ án.
Chu Kỷ Nguyên là cán bộ cấp sở, muốn động đến y, cho dù Ủy ban Kỷ luật nắm giữ chứng cớ vô cùng xác thực, cũng phải đệ trình đến hội nghị thường vụ thảo luận. Tuy nhiên chỉ cần chứng cớ xác thực, không ai dám nói giúp cho người tham ô nhận hối lộ lên đến hơn năm triệu tệ. Diệp Thạch Sinh là người lão luyện trong quan trường, biết rõ trong giai đoạn đầu xử lý vụ án, nhiều nhất là những người cậy tình cảm nhờ quan hệ, một khi đã định tội, thì không còn ai dám lên tiếng.
Hạ Tưởng rời khỏi văn phòng của Diệp Thạch Sinh, trở về văn phòng của mình, phát hiện trên bàn đặt sẵn một ly trà nóng, thơm ngát mũi, cầm lên uống một ngụm, khen nói:
- Đại hồng bào… ai biết mình thích uống đại hồng bào?
- Ngoại trừ em chu toàn tỉ mỉ thì còn ai?
Cổ Ngọc cười khanh khách đẩy cửa tiến vào, sau đó rón ra rón rén đóng cửa lại, khẽ nói:
- Chu Kỷ Nguyên đã xảy ra chuyện, nghe nói chưa?
Nhìn bộ dạng có tật giật mình của cô, Hạ Tưởng không cảm thấy tức cười, nói:
- Đừng có cười trên sự đau khổ của người khác, phải cảm thấy tiếc cho đồng chí Chu Kỷ Nguyên mới phải. Một đứa con nhà nghèo tốt đến thế, vốn nỗ lực hướng tới, tham gia quân ngũ, từ trưởng phòng từ từ lên tới giám đốc sở, còn tiền đồ quá tốt, đáng tiếc. Sau này cần phải tăng cường giáo dục tư tưởng đạo đức, tăng cường xây dựng đạo đức đảng viên, cố gắng bồi dưỡng…
- Được rồi, được rồi.
Cổ Ngọc giơ tay làm động tác tạm ngừng, cắt ngang lời nói của Hạ Tưởng:
- Giọng điệu nói chuyện của anh hiện giờ, càng ngày càng quan liêu, em rất không thích, so với bí thư còn bí thư hơn. Nói xem hành động tiếp theo của chúng ta, là thêm dầu vào lửa, hay thêm mắm thêm muối?
Hạ Tưởng mới phát hiện Cổ Ngọc cũng có mặt xấu, cũng rất thích ném đá xuống giếng, liền nói:
- Công việc tiếp theo của chúng ta trọng điểm là điều chỉnh kết cấu sản nghiệp, vấn đề của đồng chí Chu Kỷ Nguyên xử lý thế nào, lấy chứng cớ thế nào, là chuyện của Ủy ban Kỷ luật, em cũng không cần bận tâm. Anh muốn hỏi em, em có quen người ở CCTV không?
Tề Á Nam hỏi giá cả quảng cáo của CCTV, công khai báo giá đương nhiên rất cao, muốn nói giá cũng không quen biết người, liền nhờ Hạ Tưởng trợ giúp.
- Em không quen, nhưng em quen một người quen, anh cũng quen cô ấy.
Cổ Ngọc cũng có ý, lập tức không nghĩ đến chuyện của Chu Kỷ Nguyên, mà bị Hạ Tưởng dẫn đến chuyện của CCTV
- Làm gì? Anh muốn lộ diện ở CCTV, muốn làm người nổi tiếng?
Hạ Tưởng lắc đầu cười, nói ra chuyện nhà máy rượu Tương Đài muốn làm quảng cáo.
- Tìm Mai Hiểu Lâm là đúng rồi, một người bạn học của cô ấy chính là chủ nhiệm của bộ phận quảng cáo CCTV, chỉ cần cô lên tiếng, căn bản có thể giảm giá 70% so với giá bên ngoài.
Cổ Ngọc rất rõ cách thức quảng cáo của CCTV, việc kinh doanh đồ bằng ngọc của cô cũng quảng cáo không ít.
Từ sau khi Mai Hiểu Lâm điều về thủ đô, vẫn không có gọi điện thoại cho Hạ Tưởng, Hạ Tưởng cũng luôn cảm thấy luôn có một tầng ngăn cách với cô, cũng ngại chủ động liên hệ cô, đỡ phải bị cô nói thành có dụng ý khác. Nhưng chuyện quảng cáo có quan hệ trọng đại, xem ra hắn không thể không gọi điện cho Mai Hiểu Lâm.
Công việc mà Hạ Tưởng cho Cổ Ngọc sắp xếp là để cô phụ trách tiếp xúc thân mật với Nghiêm Tiểu Thì, chỉ với chuyện tuyên truyền buộc chặt của thành phố Đan Thành, tiếp xúc với giới truyền thông liên quan trong tỉnh, từ đó giật dây bắc cầu. Cổ Ngọc cũng hơi thích tính cách của Nghiêm Tiểu Thì, liền vui vẻ đi sắp xếp.
Hạ Tưởng ổn định tâm trạng một chút, cầm điện thoại gọi cho Mai Hiểu Lâm.
Giọng nói của Mai Hiểu Lâm nghe có vẻ miễn cưỡng, có chút không có tinh thần nói:
- Alo, ai đó?
- Là không nghe ra tiếng của anh, hay không lưu lại số điện thoại của anh?
Hạ Tưởng cười, nhìn thời gian là buổi chiều 3 giờ, chẳng lẽ cô vừa mới ngủ trưa thức dậy? Liền nói
- Không làm phiền em nghỉ ngơi chứ?
- Không… thì ra là anh, có chuyện sao?
Giọng của cô thản nhiên, không xa không gần, ôn hòa.
- Đừng nói, cũng quả thật có chuyện nhờ em giúp đỡ.
Hạ Tưởng mặc kệ thái độ của Mai Hiểu Lâm là cố ý xa lạ, hay có ý giả vờ, dù sao trong lòng hắn không có gì khúc mắc, liền trực tiếp nói:
- Nghe nói em quen với chủ nhiệm bộ phận quảng cáo CCTV? Một người bạn của anh muốn phát quảng cáo trên CCTV, nghe nói tìm đúng người thì có thể lấy được giá 70% của báo giá công khai, liền hỏi em…
Giọng nói của Mai Hiểu Lâm không lên xuống, nhưng cô vẫn còn để tâm chuyện của Hạ Tưởng, khẽ cười một tiếng nói:
- Anh nói Thang Hinh Mẫn sao? Em đương nhiên quen rồi, cô ấy và em là bạn học, bạn học mẫu giáo, ha ha. Giá 70% người khác không lấy được, nhưng nếu như em ra mặt, vấn đề không lớn. Tuy nhiên anh phải nói cho em biết, người mà anh muốn ra mặt giúp đỡ, có đáng để em ra tay giúp hay không.
Hạ Tưởng hơi trầm tư, cười nói:
- Em không quen anh ta, nhưng nếu như anh đã gọi điện cho em, chứng tỏ là anh cảm thấy anh ấy đáng giúp. Em có ra mặt hay không, chỉ xem thể diện của anh là được.
Mai Hiểu Lâm lặng im, một hồi, cô mới bất đắc dĩ nói:
- Sau này anh có thể tìm một lý do khác để em giúp anh hay không? Đừng để cho quan hệ đơn giản giữa chúng ta trở nên phức tạp!
Lời này nói có chút chẳng hiểu ra sao, Hạ Tưởng vô tội nói:
- Anh cứ không hiểu, giữa chúng ta vốn là quan hệ đơn giản, chỉ là em nghĩ phức tạp. Bây giờ giữa chúng ta sạch sẽ, không có liên quan gì nữa, chỉ còn tình bạn trong sáng, mọi người ra tay giúp đỡ, cũng là chuyện thường, sao em nói chuyện có chút kỳ quái?
- Anh không hiểu…
Mai Hiểu Lâm muốn nói gì, nhưng kịp thời thu về, trong lòng đột nhiên kích động, suýt chút thất thủ, vội cố nén khôi phục bình tĩnh, nói:
- Nếu như anh đã mở miệng, chắc chắn em sẽ giúp đỡ, anh fax cho em phương án quảng cáo của nhà máy rượu Tương Đài, đêm nay em hẹn Thang Hinh Mẫn dùng cơm, trực tiếp nói với cô ấy.
Sau khi cảm ơn Mai Hiểu Lâm, cúp máy, Hạ Tưởng lại cảm thấy có chút thất vọng, luôn cảm thấy Mai Hiểu Lâm có thay đổi gì đó, nhưng cụ thể biểu hiện ở đâu, thì nói không ra. Nghĩ nghĩ không thấy trọng điểm, đành phải không nghĩ nữa, chuyện cũng nhiều, không thể bận tâm đến tâm tư của Mai Hiểu Lâm.
Dù sao Mai Hiểu Lâm cũng không phải là người phụ nữ đúng nghĩa của hắn.
Ngày thứ ba, Ủy ban Kỷ luật tỉnh thành lập tổ chuyên án Chu Kỷ Nguyên do Hình Đoan Đài làm tổ trưởng, Hoàng Lâm và Lưu Húc làm tổ viên, đồng thời viện Kiểm soát nhân dân cao cấp tỉnh cũng điều động lực lượng có khả năng cao, gia nhập vào tổ chuyên án Chu Kỷ Nguyên. Có sự tham gia của viện Kiểm soát nhân dân cao cấp tỉnh, cũng có nghĩa là vấn đề của Chu Kỷ Nguyên đã qua giai đoạn điều tra lấy chứng cớ, đi vào giai đoạn tư pháp!
Hạ Tưởng biết trước mắt là một cơ hội hiếm có, nếu như Diệp Thạch Sinh thẳng tưng tham khảo ý kiến hắn về lượt thí điểm cải cách tiếp theo, hắn nhất định nói thẳng ra suy nghĩ trong lòng, nếu không sau này nói không chừng không còn một cơ hội tốt có thể đả động Diệp Thạch Sinh.
Muốn đi tốt bước tiếp theo, thì phải dọn sẵn đường cho bản thân.
- Giá trị sản lượng kinh tế tỉnh Yến xếp hàng trung trong cả nước, nhưng thành phố Yến trong số thành phố tỉnh lị cả nước, xếp hàng rất thấp, chỉ mạnh hơn chút so với một số tỉnh nghèo vùng tây bắc. Tuy nhiên các tỉnh lạc hậu vùng tây bắc, qui mô kinh tế kém xa so với tỉnh Yến, bởi vậy sau khi so sánh, ảnh hưởng của thành phố Yến là một thành phố tỉnh lị trong nước, không phù hợp với xếp loại của tỉnh Yến trong nước. Thành phố tỉnh lị là thể diện của một tỉnh, sự lạc hậu của thành phố Yến, trực tiếp ảnh hưởng đến hình tượng của tỉnh Yến. Đây chỉ nguyên nhân thứ nhất.
- Thành phố Yến là tỉnh lị, tuy rằng thành bại quan hệ trọng đại, nhưng điều chỉnh kết cấu sản nghiệp đã đạt được thành công bước đầu, cũng tích lũy được kinh nghiệm nhất định. Bất kỳ sự vật nào mới phát, cũng là người đến trước có trước. Nếu như loại thành phố Yến ra khỏi thành phố thí điểm đợt hai, đợi đến đợt ba hoặc khi mở rộng toàn diện, thành phố Yến coi như lên chuyến xe sau cùng, đến lúc đó sự tăng vọt điều chỉnh kết cấu sản nghiệp đã qua, vốn tăng vọt cũng đều thuộc sở hữu, sau cùng vốn còn sót lại có thể chẳng còn bao nhiêu, thành phố Yến cũng không còn lợi ích có thể đạt được, chẳng qua chỉ là một hình tượng công trình thôi. Đây là nguyên nhân thứ hai.
- Bí thư Diệp là Bí thư Tỉnh ủy có tinh thần khai sáng có quyết đoán của tỉnh Yến mà mấy năm gần đây rất hiếm thấy. Tỉnh Yến từ trước đến nay luôn bảo thủ, thiếu tiến thủ. Tuy nhiên dưới sự lãnh đạo đúng đắn của Bí thư Diệp, dưới chính sách điều chỉnh kết cấu sản nghiệp mà Bí thư Diệp dứt khoát thi hành, tỉnh Yến đã có được thành tích mà xưa nay chưa từng có, cũng đạt được chú ý chặt chẽ của cấp trên. Là một tỉnh lị được cấp trên chú ý nhất, nếu như trong nhiệm kỳ của Bí thư Diệp có thể cải cách thành công, chẳng những có thể khiến thành phố Yến vượt lên trở thành thành phố tỉnh lị có nền kinh tế phát triển nhanh nhất trong nước, cũng có thể đánh một dấu chấm câu toàn vẹn cho tỉnh Yến trong việc điều chỉnh kết cấu sản nghiệp!
Hạ Tưởng nói xong, vẻ mặt khiêm tốn mỉm cười, trông đợi nhìn Diệp Thạch Sinh.
Diệp Thạch Sinh bị lời nói của Hạ Tưởng làm cho cảm xúc dâng trào.
Có Bí thư tỉnh nào không muốn có chút thành tựu, không muốn để một bút sâu đậm trong lịch sử phát triển của một tỉnh? Cao Thành Tùng xem như đã bị đóng trên trụ sỉ nhục trong lịch sử. Từ khi Diệp Thạch Sinh tiếp nhận chức Bí thư đến nay, chính là cơ hội rất tốt để ông đại triển kế hoạch lớn chỉnh đốn lại chính trị và kinh tế tỉnh Yến, sao có thể bỏ qua cơ hội lịch sử tốt như vậy? Hạ Tưởng nói quá đúng, thành phố Yến là một tỉnh lị vô cùng lạc hậu trong nước, chẳng những kinh tế không phát triển, diện tích nhỏ, nhân khẩu cũng ít, bây giờ nhân khẩu nội thành chỉ mới có hơn 1,5 triệu người. Những năm gần đây thì càng tiến triển chậm, thành thị hóa không cao, nhân khẩu nội thành tăng trưởng chậm, thu hút vốn đầu tư ít… Lần trước khi ông tham dự một hội nghị toàn quốc, khi đưa ra ví dụ so sánh các tỉnh lị và các tỉnh cả nước, số liệu tổng thể của tỉnh Yến còn có thể nhìn được, nhưng so với thành phố Yến và tỉnh lị khác, số liệu có chút vô cùng thê thảm.
Diệp Thạch Sinh biết, thời gian dành cho ông không còn nhiều. Là Bí thư Tỉnh ủy, tuy rằng phải chịu trách nhiệm đối với toàn tỉnh, đối mặt với toàn tỉnh, nhưng dù sao ông cũng sống và làm việc trong thành phố Yến, tình cảm đối với thành phố Yến phải sâu đậm hơn chút, cũng muốn đợi khi ông rời khỏi tỉnh Yến, có thể khiến người dân thành phố Yến đều nhớ đến ông, ca tụng chiến tích của ông!
Người làm quan đều yêu quý thanh danh, nhất là đến tầng lớp Bí thư Tỉnh ủy, đại đa số đều khó mà tiến thêm một bước, lúc này những gì cần chính là một danh tiếng tốt có thể khiến người dân bàn tán say sưa. Người đi lưu danh, một đời người không thể tránh khỏi công danh lợi lộc.
Diệp Thạch Sinh đương nhiên động lòng.
Ông hơi suy nghĩ, đột nhiên nhớ lại lần trước khi cùng dùng cơm với Hạ Tưởng ở Sâm Lâm Cư, Hạ Tưởng nhắc đến suy nghĩ về hệ thống thủy lợi quanh thành phố và phát triển thêm quận mới, bây giờ nhớ lại, ông không khỏi động lòng. Còn gì có thể thể hiện chiến tích hơn hệ thống thủy lợi quanh thành phố, càng là công trình thành công hiệu quả vượt trội có thể cải thiện môi trường sinh sống của thành phố Yến? Còn con đường nào tốt hơn so với phát triển thêm quận mới có thể thúc đẩy mở rộng nhân khẩu nội thành và dẫn dắt nhân khẩu tăng trưởng, kể cả tăng việc làm, xúc tiến kinh tế? Hạ Tưởng thật đúng là một chàng trai khiến người khác không thể xem thường, bắt đầu trong tổ lãnh đạo điều chỉnh kết cấu sản nghiệp, khả năng quan sát tinh tường, thậm chí có thể nói chức Phó trưởng ban thư ký Tỉnh ủy cũng hoàn toàn có thể đảm nhiệm, mà hắn còn chưa đến 30 tuổi.
Chàng trai 27 tuổi, có đôi mắt tinh tường như vậy, có hoài bão như vậy, chỉ cần cho hắn cơ hội, không cần lo nghĩ hắn không làm nên đại sự. Diệp Thạch Sinh nghĩ đến hai năm sau khi ông đến tuổi, không phải thăng tiến thì là về hưu, cho dù thế nào, cũng nên để lại một số người có mạng lưới quan hệ cho tỉnh Yến, để sau này có trở về tỉnh Yến, cũng có người nhớ đến cái tốt của ông.
Là lúc thích đáng cũng nên bồi dưỡng Hạ Tưởng một chút, Hạ Tưởng đã ra sức không ít cho việc điều chỉnh kết cấu sản nghiệp, cũng tỏ vẻ dựa vào ông, cũng thường xuyên báo cáo công việc, cho dù là năng lực cá nhân hay đối nhân xử thế, ông đều tương đối hài lòng. Từ lâu dài mà xem, Hạ Tưởng cũng rất được Phạm Duệ Hằng tín nhiệm, không ngoài dự đoán Phạm Duệ Hằng sẽ tiếp nhận chức vụ bí thư, đến lúc đó Hạ Tưởng chỉ cần còn ở tỉnh Yến, đương nhiên cũng là người có mạng lưới quan hệ vững vàng.
Nghĩ thôi cũng khiến người khác khâm phục, Hạ Tưởng chẳng những có năng lực tinh mắt, trong xử lý quan hệ giao tế cũng có bố cục lâu dài, quả thật là một chàng trai cao hơn người khác ba phần.
Diệp Thạch Sinh lần đầu tiên có ý kính nể một cán bộ cấp Cục, không sai, là kính nể, bởi vì tuy rằng Hạ Tưởng có mạng lưới quan hệ, nhưng từ trước đến nay đều không kiêu ngạo không nóng nảy, vẫn thành khẩn làm việc, kể cả cách làm của hắn sau khi nhận quà rồi quyên tặng cho cơ quan từ thiện, đều là phẩm chất đáng quý hiếm có, hơn nữa hắn luôn luôn duy trì tác phong cẩn thận khiêm tốn, quả thật là một nhân tài lớn cần đào tạo.
Diệp Thạch Sinh nhìn về phía ánh mắt Hạ Tưởng, liền thêm một phần yêu thích, một sự thân thiết của trưởng bối đối với vãn bối.
- Lời nói của cậu cũng là một suy nghĩ rất hay. Đợi sau khi cải cách đợt hai thành công, đợi đến khi thành phố thí điểm đợt hai đề lên lịch trình, nếu như thành phố Yến đề xuất xin, tôi có thể suy xét một chút. Nguồn:
Diệp Thạch Sinh không như trước không tỏ thái độ để tỏ vẻ quyền uy của một người đứng đầu, mà là trực tiếp nói ra cách nhìn với Hạ Tưởng
- Thành phố Yến dù sao cũng là tỉnh lị, trước tiên thành phố Yến phải có ý trình báo lên trên tỉnh ủy mới được, sau đó tỉnh ủy lại nghiên cứu quyết định, đoán chừng trong tỉnh ủy sẽ có cản trở…
Hạ Tưởng biết Diệp Thạch Sinh lo lắng phái bảo thủ phản đối kịch liệt, hắn cho Diệp Thạch Sinh viên thuốc an thần:
- Tôi tin tưởng thái độ ủng hộ của Chủ tịch tỉnh Phạm.
Diệp Thạch Sinh quả nhiên yên tâm, khẽ gật đầu nói:
- Đến lúc đó không thể thiếu phần gặp gỡ cụ thể với Thành ủy thành phố Yến, e rằng nội bộ thành phố Yến cũng sẽ có tiếng phản đối.
Thành phố Yến là thành phố cấp phó tỉnh, trong tỉnh đối với thành phố Yến cũng phải nể ba phần, không thể chuyện nào cũng trực tiếp mệnh lệnh, mà là với giọng điệu thỏa thuận.Hạ Tưởng hiểu ý Diệp Thạch Sinh, liền nói:
- Cách nhìn của bí thư Trần hơi bảo thủ một chút, thái độ của Chủ tịch thành phố Hồ thì tích cực hơn. Nhưng mà tôi có lòng tin thuyết phục được bí thư Trần, quen biết bí thư Trần nhiều năm, đối với tính tình của ông ấy ít nhiều tôi cũng hiểu chút.
Quan hệ giữa Trần Phong và Hạ Tưởng, ai ai cũng biết. Hạ Tưởng cũng không cần trốn tránh trước mặt Diệp Thạch Sinh, mà trực tiếp nói là sẽ thuyết phục Trần Phong, cũng mượn cớ thể hiện thâm giao giữa hắn và Trần Phong có thể tùy ý nói chuyện.
Trong lòng Diệp Thạch Sinh yên tâm, Hạ Tưởng không nêu khó khăn, không đề cập điều kiện, mà ngược lại luôn muốn khắc phục khó khăn, tạo điều kiện có lợi, cũng giống như là hai tay dâng quà cho ông, sao ông có thể không an ủi không vui vẻ? Liền cười nói:
- Hi vọng trước khi tôi rời khỏi tỉnh Yến, có thể nhìn thấy thắng cảnh sóng lân lân của sông Hạ Mã, có thể nhìn thấy giữa thành phố Yến và huyện Thường Sơn từ mặt đất mọc lên một quận mới, có thể nhìn thấy đôi cánh bay lên của thành phố Yến…
Khi nói chuyện, ánh mắt của Diệp Thạch Sinh tràn đầy tương lai, nhìn ra ngoài cửa sổ.
Thật ra bình tâm mà nói, những ai sau khi ngồi lên vị trí cao, đều có suy nghĩ muốn chờ lệnh tạo phúc cho dân, chẳng qua trong quá trình thực tế, trong quá trình thi hành biện pháp chính trị, luôn có hoặc nhiều hoặc ít cản trở, hoặc là cám dỗ thế này thế kia, rất nhiều người sẽ vì cản trở mà từ bỏ, bởi vì cám dỗ mà rời xa lý tưởng ban đầu. Diệp Thạch Sinh lúc đầu cũng muốn không cầu vô công nhưng cầu vô biên ổn định trải qua cuộc sống chính trị sau cùng, nhưng cũng bị bắt thi hành điều chỉnh kết cấu sản nghiệp, lại bị ép buộc mà phấn khởi ứng chiến, cho đến bây giờ dưới sự cổ vũ của Hạ Tưởng và sự khích lệ của Hải Đức Trường, dũng cảm đối mặt, quyết định đánh một dấu chấm câu hoàn mỹ lên cuộc sống chính trị của mình, có thể nói đi qua một chặn đường mưu trí nhấp nhô.
Hiện giờ ông đã nghe suy nghĩ của Hạ Tưởng, nhớ lại quan trường chìm nổi cả đời mình, không khỏi vô vàn cảm thán. Từ bí thư huyện ủy leo lên đến vị trí cao bí thư tỉnh ủy, có bao nhiêu lần vì e dè đối thủ chính trị mà từ bỏ ý kiến của mình? Có bao nhiêu lần bị ép buộc dưới áp lực mà không kiên trì công chính? Bây giờ đi đến ngày hôm nay, cho dù là vì thăng tiến thêm một bước, hay thật sự vì trách nhiệm làm quan, lý tưởng tạo phúc, cũng phải kiên trì thi hành đến cùng điều chỉnh kết cấu sản nghiệp.
Hạ Tưởng thấy Diệp Thạch Sinh lâm vào suy nghĩ sâu xa, không dám quấy rầy, yên lặng chờ đợi. Đột nhiên hắn nghe thấy tiếng cửa, Ma Thu có chút hoang mang đẩy cửa tiến vào, nghẹn ngào nói:
- Bí thư Diệp, xảy ra chuyện rồi…
Diệp Thạch Sinh bị cắt ngang suy nghĩ, có chút không vui:
- Chuyện gì?
- Vừa nhận được thông báo của Chủ nhiệm Hình, Chu Kỷ Nguyên xảy ra tai nạn giao thông ở trên đường cao tốc …
Bởi vì khẩn trương hay là hưng phấn, giọng nói của Ma Thu có chút nghẹn ngào, y đương nhiên biết Chu Kỷ Nguyên là người của ai, cũng biết rõ tính quan trọng của tin này đối với Diệp Thạch Sinh.
- Người không sao, chỉ là xe bị đụng hơi nghiêm trọng, khi cảnh sát kiểm tra hiện trường phát hiện trong cốp sau xe của Chu Kỷ Nguyên có năm triệu tiền mặt.
- Cái gì?
Diệp Thạch Sinh kinh ngạc
- Năm triệu tiền mặt?
Ma Thu vội vàng gật đầu:
- Không sai, đối diện với nghi vấn của cảnh sát, Chu Kỷ Nguyên không thể nói rõ nguồn gốc của khoản tiền lớn, bây giờ chuyện đã báo lên Ủy ban Kỷ luật tỉnh. Bởi vì thân phận đặc biệt của Chu Kỷ Nguyên, khoản tiền liên quan tới vụ án quá lớn, Chủ nhiệm Hình xin ngài ra chỉ thị xử lý ra sao?
Diệp Thạch Sinh sau khi kinh ngạc, vẻ mặt hoài nghi thoáng nhìn Hạ Tưởng, thấy Hạ Tưởng cũng vẻ mặt kinh ngạc và khó tin, liền không nghi ngờ đó là thủ đoạn của Hạ Tưởng, cũng phải, Hạ Tưởng làm sao có thể thần thông quảng đại đến nỗi tạo ra tai nạn giao thông để Chu Kỷ Nguyên bại lộ? Làm sao hắn có thể biết thời gian và địa điểm Chu Kỷ Nguyên chở khoản tiền lớn? Ý niệm thoáng qua trong đầu, Diệp Thạch Sinh mừng rỡ. vốn tưởng rằng còn phải tốn công sức mới có thể bắt giữ Chu Kỷ Nguyên, không ngờ có được mà chẳng tốn chút công phu.
- Được, tôi biết rồi.
Diệp Thạch Sinh hướng về Ma Thu gật đầu, Ma Thu cũng không nói nhiều, đóng cửa đi ra ngoài. Trước khi đóng cửa, cũng đầy thâm ý liếc nhìn Hạ Tưởng một cái.
Hạ Tưởng ngồi nghiêm chỉnh, vẻ mặt thản nhiên, nhìn không ra hắn nghĩ thế nào về vụ tai nạn giao thông của Chu Kỷ Nguyên.
Diệp Thạch Sinh cầm điện thoại, trực tiếp gọi cho Hình Đoan Đài.
Sau khi nghe xong Hình Đoan Đài báo cáo ngắn gọn về tình hình, Diệp Thạch Sinh đưa ra ba chỉ thị, thứ nhất là lập tức khống chế Chu Kỷ Nguyên, khai thác sâu vấn đề của Chu Kỷ Nguyên; Thứ hai là nội bộ Ủy ban Kỷ luật phải tạm thời giữ bí mật chuyện này, không nên kinh động người không liên quan; Thứ ba là do Hình Đoan Đài đích thân phụ trách vụ án Chu Kỷ Nguyên, một khi có kết quả thì báo cáo với tỉnh ủy bất cứ lúc nào. Khi cần thiết, phải cùng cơ quan kiểm soát thành lập tổ liên hợp giải quyết vụ án.
Chu Kỷ Nguyên là cán bộ cấp sở, muốn động đến y, cho dù Ủy ban Kỷ luật nắm giữ chứng cớ vô cùng xác thực, cũng phải đệ trình đến hội nghị thường vụ thảo luận. Tuy nhiên chỉ cần chứng cớ xác thực, không ai dám nói giúp cho người tham ô nhận hối lộ lên đến hơn năm triệu tệ. Diệp Thạch Sinh là người lão luyện trong quan trường, biết rõ trong giai đoạn đầu xử lý vụ án, nhiều nhất là những người cậy tình cảm nhờ quan hệ, một khi đã định tội, thì không còn ai dám lên tiếng.
Hạ Tưởng rời khỏi văn phòng của Diệp Thạch Sinh, trở về văn phòng của mình, phát hiện trên bàn đặt sẵn một ly trà nóng, thơm ngát mũi, cầm lên uống một ngụm, khen nói:
- Đại hồng bào… ai biết mình thích uống đại hồng bào?
- Ngoại trừ em chu toàn tỉ mỉ thì còn ai?
Cổ Ngọc cười khanh khách đẩy cửa tiến vào, sau đó rón ra rón rén đóng cửa lại, khẽ nói:
- Chu Kỷ Nguyên đã xảy ra chuyện, nghe nói chưa?
Nhìn bộ dạng có tật giật mình của cô, Hạ Tưởng không cảm thấy tức cười, nói:
- Đừng có cười trên sự đau khổ của người khác, phải cảm thấy tiếc cho đồng chí Chu Kỷ Nguyên mới phải. Một đứa con nhà nghèo tốt đến thế, vốn nỗ lực hướng tới, tham gia quân ngũ, từ trưởng phòng từ từ lên tới giám đốc sở, còn tiền đồ quá tốt, đáng tiếc. Sau này cần phải tăng cường giáo dục tư tưởng đạo đức, tăng cường xây dựng đạo đức đảng viên, cố gắng bồi dưỡng…
- Được rồi, được rồi.
Cổ Ngọc giơ tay làm động tác tạm ngừng, cắt ngang lời nói của Hạ Tưởng:
- Giọng điệu nói chuyện của anh hiện giờ, càng ngày càng quan liêu, em rất không thích, so với bí thư còn bí thư hơn. Nói xem hành động tiếp theo của chúng ta, là thêm dầu vào lửa, hay thêm mắm thêm muối?
Hạ Tưởng mới phát hiện Cổ Ngọc cũng có mặt xấu, cũng rất thích ném đá xuống giếng, liền nói:
- Công việc tiếp theo của chúng ta trọng điểm là điều chỉnh kết cấu sản nghiệp, vấn đề của đồng chí Chu Kỷ Nguyên xử lý thế nào, lấy chứng cớ thế nào, là chuyện của Ủy ban Kỷ luật, em cũng không cần bận tâm. Anh muốn hỏi em, em có quen người ở CCTV không?
Tề Á Nam hỏi giá cả quảng cáo của CCTV, công khai báo giá đương nhiên rất cao, muốn nói giá cũng không quen biết người, liền nhờ Hạ Tưởng trợ giúp.
- Em không quen, nhưng em quen một người quen, anh cũng quen cô ấy.
Cổ Ngọc cũng có ý, lập tức không nghĩ đến chuyện của Chu Kỷ Nguyên, mà bị Hạ Tưởng dẫn đến chuyện của CCTV
- Làm gì? Anh muốn lộ diện ở CCTV, muốn làm người nổi tiếng?
Hạ Tưởng lắc đầu cười, nói ra chuyện nhà máy rượu Tương Đài muốn làm quảng cáo.
- Tìm Mai Hiểu Lâm là đúng rồi, một người bạn học của cô ấy chính là chủ nhiệm của bộ phận quảng cáo CCTV, chỉ cần cô lên tiếng, căn bản có thể giảm giá 70% so với giá bên ngoài.
Cổ Ngọc rất rõ cách thức quảng cáo của CCTV, việc kinh doanh đồ bằng ngọc của cô cũng quảng cáo không ít.
Từ sau khi Mai Hiểu Lâm điều về thủ đô, vẫn không có gọi điện thoại cho Hạ Tưởng, Hạ Tưởng cũng luôn cảm thấy luôn có một tầng ngăn cách với cô, cũng ngại chủ động liên hệ cô, đỡ phải bị cô nói thành có dụng ý khác. Nhưng chuyện quảng cáo có quan hệ trọng đại, xem ra hắn không thể không gọi điện cho Mai Hiểu Lâm.
Công việc mà Hạ Tưởng cho Cổ Ngọc sắp xếp là để cô phụ trách tiếp xúc thân mật với Nghiêm Tiểu Thì, chỉ với chuyện tuyên truyền buộc chặt của thành phố Đan Thành, tiếp xúc với giới truyền thông liên quan trong tỉnh, từ đó giật dây bắc cầu. Cổ Ngọc cũng hơi thích tính cách của Nghiêm Tiểu Thì, liền vui vẻ đi sắp xếp.
Hạ Tưởng ổn định tâm trạng một chút, cầm điện thoại gọi cho Mai Hiểu Lâm.
Giọng nói của Mai Hiểu Lâm nghe có vẻ miễn cưỡng, có chút không có tinh thần nói:
- Alo, ai đó?
- Là không nghe ra tiếng của anh, hay không lưu lại số điện thoại của anh?
Hạ Tưởng cười, nhìn thời gian là buổi chiều 3 giờ, chẳng lẽ cô vừa mới ngủ trưa thức dậy? Liền nói
- Không làm phiền em nghỉ ngơi chứ?
- Không… thì ra là anh, có chuyện sao?
Giọng của cô thản nhiên, không xa không gần, ôn hòa.
- Đừng nói, cũng quả thật có chuyện nhờ em giúp đỡ.
Hạ Tưởng mặc kệ thái độ của Mai Hiểu Lâm là cố ý xa lạ, hay có ý giả vờ, dù sao trong lòng hắn không có gì khúc mắc, liền trực tiếp nói:
- Nghe nói em quen với chủ nhiệm bộ phận quảng cáo CCTV? Một người bạn của anh muốn phát quảng cáo trên CCTV, nghe nói tìm đúng người thì có thể lấy được giá 70% của báo giá công khai, liền hỏi em…
Giọng nói của Mai Hiểu Lâm không lên xuống, nhưng cô vẫn còn để tâm chuyện của Hạ Tưởng, khẽ cười một tiếng nói:
- Anh nói Thang Hinh Mẫn sao? Em đương nhiên quen rồi, cô ấy và em là bạn học, bạn học mẫu giáo, ha ha. Giá 70% người khác không lấy được, nhưng nếu như em ra mặt, vấn đề không lớn. Tuy nhiên anh phải nói cho em biết, người mà anh muốn ra mặt giúp đỡ, có đáng để em ra tay giúp hay không.
Hạ Tưởng hơi trầm tư, cười nói:
- Em không quen anh ta, nhưng nếu như anh đã gọi điện cho em, chứng tỏ là anh cảm thấy anh ấy đáng giúp. Em có ra mặt hay không, chỉ xem thể diện của anh là được.
Mai Hiểu Lâm lặng im, một hồi, cô mới bất đắc dĩ nói:
- Sau này anh có thể tìm một lý do khác để em giúp anh hay không? Đừng để cho quan hệ đơn giản giữa chúng ta trở nên phức tạp!
Lời này nói có chút chẳng hiểu ra sao, Hạ Tưởng vô tội nói:
- Anh cứ không hiểu, giữa chúng ta vốn là quan hệ đơn giản, chỉ là em nghĩ phức tạp. Bây giờ giữa chúng ta sạch sẽ, không có liên quan gì nữa, chỉ còn tình bạn trong sáng, mọi người ra tay giúp đỡ, cũng là chuyện thường, sao em nói chuyện có chút kỳ quái?
- Anh không hiểu…
Mai Hiểu Lâm muốn nói gì, nhưng kịp thời thu về, trong lòng đột nhiên kích động, suýt chút thất thủ, vội cố nén khôi phục bình tĩnh, nói:
- Nếu như anh đã mở miệng, chắc chắn em sẽ giúp đỡ, anh fax cho em phương án quảng cáo của nhà máy rượu Tương Đài, đêm nay em hẹn Thang Hinh Mẫn dùng cơm, trực tiếp nói với cô ấy.
Sau khi cảm ơn Mai Hiểu Lâm, cúp máy, Hạ Tưởng lại cảm thấy có chút thất vọng, luôn cảm thấy Mai Hiểu Lâm có thay đổi gì đó, nhưng cụ thể biểu hiện ở đâu, thì nói không ra. Nghĩ nghĩ không thấy trọng điểm, đành phải không nghĩ nữa, chuyện cũng nhiều, không thể bận tâm đến tâm tư của Mai Hiểu Lâm.
Dù sao Mai Hiểu Lâm cũng không phải là người phụ nữ đúng nghĩa của hắn.
Ngày thứ ba, Ủy ban Kỷ luật tỉnh thành lập tổ chuyên án Chu Kỷ Nguyên do Hình Đoan Đài làm tổ trưởng, Hoàng Lâm và Lưu Húc làm tổ viên, đồng thời viện Kiểm soát nhân dân cao cấp tỉnh cũng điều động lực lượng có khả năng cao, gia nhập vào tổ chuyên án Chu Kỷ Nguyên. Có sự tham gia của viện Kiểm soát nhân dân cao cấp tỉnh, cũng có nghĩa là vấn đề của Chu Kỷ Nguyên đã qua giai đoạn điều tra lấy chứng cớ, đi vào giai đoạn tư pháp!