Vũ khí lớn nhất của con gái chính là làm nũng, nhất là ví dụ đặc biệt như Nghiêm Tiểu Thì có khả năng gây sát thương kinh người. Cốc lão bộc lộ hết thảy sự quý mến và yêu thích Nghiêm Tiểu Thì, nhưng vẫn tiếc nuối nói:
- Thật sự sư mẫu em yêu cầu rất nghiêm, tôi luôn vô cùng kính trọng cô ấy, hơn nữa không nhận nữ học trò xinh đẹp cũng là từ chính mồm tôi nói ra. Đã quy ước thì tôi cũng không thể tự phá bỏ danh dự được.
Hạ Tưởng thấy hai người đều vô cùng khó xử, Phạm Tranh lại ở một bên vô tâm không để ý, cũng không có ý chủ động giúp đỡ, chỉ giỏi ra vẻ làm người tốt:
- Em có cách làm sư mẫu yên tâm nhưng sợ Cốc lão sức hấp dẫn hơn người, sợ nữ học trò xinh đẹp không cẩn thận mà sẽ thích Cốc lão. Thật ra không phải sư mẫu không cho Cốc lão thu nạp học trò nữ xinh đẹp, mà là không cho Cốc lão thu nạp học trò nữ độc thân, mà nữ học trò lại xinh đẹp, nếu hoa đã có chủ, thì sư mẫu cũng không có gì phải lo lắng.
- Ý kiến hay.
Cốc Nho mừng rỡ, vỗ vỗ vai Hạ Tưởng nói:
- Tôi đương nhiên hiểu rõ mong muốn thực sự của sư mẫu cậu, có điều nói không biết xấu hổ, cậu cũng hiểu phụ nữ, nhìn thấu mấu chốt trong đó. Tiểu Thì chẳng phải chưa kết hôn, mà nghe nói ngay cả bạn trai cũng chưa có? Điều đó không dễ làm đâu.
- Sao lại không dễ làm? Rất đơn giản.
Phạm Tranh chớp được thời cơ, vội vàng không nhịn nổi nhảy ra, cười ha hả:
- Để Hạ Tưởng giả bộ làm bạn trai Tiểu Thì hoặc bạn cùng học, dù sao bọn họ cũng quen thuộc, cũng ăn ý, sẽ không lộ bí mật. Còn nữa, sư mẫu mà thấy hai học trò là một đôi thì càng yên tâm.
Hạ Tưởng vội vàng trừng mắt nhìn Phạm Tranh, Phạm Tranh đắc ý cười, tỏ ý đáng đời, tới lượt anh diễn trò.
Ánh mắt Nghiêm Tiểu Thì sáng lên, vẻ mặt chờ đợi nhìn Hạ Tưởng:
- Em không ngại anh là người đã kết hôn đâu.
Hạ Tưởng mặt mày nhăn nhó:
- Nhà của anh cũng có cọp mẹ.
Cốc lão cười ha ha, vô cùng vui vẻ nói:
- Văn ví như người, ba người các cậu kết hợp ra tay, quả nhiên không tầm thường. Quyết định như vậy đi, Hạ Tưởng, cậu làm được tốt, buổi tối cùng đến làm khách trong nhà của tôi, chính thức giới thiệu với sư mẫu của cậu tiểu sư muội Nghiêm Tiểu Thì của các cậu.
Nghiêm Tiểu Thì vui mừng nhảy dựng lên, bay nhanh qua hôn một cái trên mặt Hạ Tưởng như chuồn chuồn lướt nước, nhẹ đến mức gần như có thể bỏ qua, cô mặt hơi đỏ nói một câu:
- Cảm ơn anh.
Phạm Tranh cao hứng:
- Khi về tôi sẽ báo cho Cổ Ngọc, để cô ấy dập tắt ảo tưởng đối với anh đi.
Cốc lão quay mặt sang một bên:
- Tôi không có thấy cái gì hết.
Cùng một lúc, tất cả mọi người đều cười ồ lên.
Buổi tối tới làm khách nhà Cốc lão.
Gia đình Cốc lão ở một khu nhà kiểu cũ, quan hệ hàng xóm láng giềng vô cùng hòa thuận. Dọc đường đi không ngừng có người chào hỏi Cốc lão. Cốc lão vẻ mặt tươi cười đáp lại từng người.
Hạ Tưởng, Phạm Tranh và Nghiêm Tiểu Thì đều có quà ra mắt. Quà của Hạ Tưởng là một cặp đồng hồ đeo tay cùng với mấy bình rượu Tương Đài tinh chế. Quà của Phạm Tranh là một bộ đồ dùng tập thể hình. Quà của Nghiêm Tiểu Thì là đáng chú ý nhất, chỉ tặng Cốc lão một chiếc bút máy, nhưng lại mua cho sư mẫu đồ trang điểm, quần áo và một chiếc vòng cổ ngọc trai.
Nhà Cốc lão cũng không lớn, chỉ có 90 mét vuông, hai phòng ngủ, một thư phòng. Lý Hoa phu nhân Cốc lão hiện tại đang làm giáo viên ở đại học Trung Sơn, chăm sóc không tồi, tinh thần lẫn vẻ mặt đều rất tốt, có một loại khí chất quang vinh lịch sự nhã nhặn, Hạ Tưởng nghĩ, nhìn tướng mạo Lý sư mẫu tuyệt nhiên không phải là một người vợ nghiêm khắc.
Tuy nhiên khi Hạ Tưởng nhìn thấy Lý sư mẫu trong nháy mắt để ý tới Nghiêm Tiểu Thì, là lúc sắc mặt hơi hơi lạnh, không khỏi cười thầm, quả nhiên là đừng trông mặt mà bắt hình dong. Sư mẫu đối với nữ học trò xinh đẹp, có thái độ thù địch tự nhiên. Cũng may là sau khi Cốc lão giới thiệu Nghiêm Tiểu Thì là "Bạn gái" hắn, khi Nghiêm Tiểu Thì thông minh mà biết điều ôm lấy cánh tay hắn, là lúc vẻ cảnh giác trên mặt sư mẫu mới dần dần biến mất. Ngay sau đó ba người lần lượt mang quà ra, sư mẫu từ chối một hồi rồi nhận lấy, vẻ tươi cười trên mặt mới bắt đầu nở rộ.
Nhất là lúc Nghiêm Tiểu Thì mang quà của cô ra, sau khi dạy cho Lý Hoa chăm sóc da như thế nào, bảo dưỡng ra làm sao, trên mặt Lý Hoa tràn đầy vẻ niềm nở tươi cười cho thấy cảnh giác của bà đối với Nghiêm Tiểu Thì đã hoàn toàn loại bỏ.
Cốc lão cảm thấy như trút được gánh nặng vẻ mặt hướng Hạ Tưởng và Phạm Tranh cười:
- Socrate và Lincoln, đều có lưỡi gươm nghiêm khắc…
Hạ Tưởng hiểu Cốc lão tự giễu, vội cười chuyển hướng đề tài:
- Trình Hi Học gần đây đã đăng một bài báo trên Quốc gia nhật báo, động chạm tới Bí thư Diệp, Bí thư Diệp bảo ba người chúng em viết bài báo phản bác. Còn nữa, Bí thư Diệp muốn mời thầy tới tỉnh Yến để tổ chức một buổi tọa đàm về tình hình kinh tế hiện tại, muốn xem khi nào thuận tiện cho thầy?
Cốc lão nghe xong, hơi trầm tư, gật đầu đồng ý:
- Tọa đàm kinh tế là việc tốt, cũng là một việc nhỏ. Chờ tôi sắp xếp thời gian một chút nói về bài báo của ba người trước, phát biểu vài lời, cũng coi như là một lần đánh trả mạnh mẽ. Chờ sau khi tôi xem qua lại thật cẩn thận một lần nữa, thì tìm một cơ hội thích hợp mà đăng tải.
Nói xong, ông lại bỗng nhiên nhớ tới cái gì, ánh mắt sáng lên,
- Nói đến nơi tổ chức tọa đàm, thật vừa khéo, ngày mai Trình Hi Học sẽ tổ chức một buổi tọa đàm kinh tế học ở đại học Trung Sơn, chỗ sư mẫu của các cậu, cô sẽ dẫn dắt các cậu tiến vào bên trong giảng đường nghe giảng, còn có thể đặt câu hỏi cho Trình Hi Học tại chỗ… các cậu có hứng thú hay không?
Thật là một cơ hội tốt nghiên cứu lý luận của Trình Hi Học, Hạ Tưởng gật đầu đồng ý:
- Cơ hội tốt, đáng giá tham gia.
- Là cơ hội tốt tìm kiếm khuyết điểm của Trình Hi Học.
Phạm Tranh quả nhiên mạnh dạn hơn so với Hạ Tưởng, nói thẳng ra suy nghĩ trong lòng.
Nghiêm Tiểu Thì cũng tỏ vẻ đồng ý:
- Tiếp xúc gần gũi Trình Hi Học, nghe lời nói xem hành động, đối chiếu lại với bài báo của ông ta, có thể tiến thêm một bước hiểu biết về cách đối nhân xử thế của ông ta, có thể biết người biết ta. Vừa đúng lúc, còn có rất nhiều vấn đề em muốn đến thỉnh giáo Giáo sư Trình.
Cốc Nho nhìn nhìn ba người vẻ mặt khác nhau, Hạ Tưởng bình tĩnh, Phạm Tranh lạnh lùng, Nghiêm Tiểu Thì nhẹ nhàng tinh tế, không khỏi trong lòng vui mừng, nói:
- Có ba học trò tâm đắc của ta kết hợp, Trình Hi Học tự nhận tài trí hơn người, chỉ sợ cũng sẽ phải cúi đầu chịu thua.
Lý Hoa rất hài lòng với ba người, nhất là với Nghiêm Tiểu Thì thì vô cùng yêu thích, nói với Hạ Tưởng:
- Hạ Tưởng, cháu thật có phúc, tìm được một cô bạn gái xinh đẹp sắc sảo, giỏi hơn nhiều so với con trai của cô. Nếu con trai cô không xuất ngoại, cô phải bảo nó cạnh tranh với cháu, bắt nó không thể không đoạt lấy Tiểu Thì đem về.
Hạ Tưởng liền cười ha hả:
- Cháu đến lúc đó sẽ trở thành bạn tốt với Cốc Khả trước, cho anh ấy biết đạo lý không thể cướp vợ bạn, anh ấy sẽ không cướp bạn gái của cháu đâu.
Nghiêm Tiểu Thì lại hướng về phía hắn cười ngọt ngào, trên khuôn mặt tươi cười có vẻ thỏa mãn hạnh phúc, dường như hắn giống như người bạn trai thật sự không thể quay lại của cô.
Hạ Tưởng cũng không muốn tiếp tục đề tài về mối quan hệ giữa hắn và Nghiêm Tiểu Thì, đang muốn nói sang chuyện khác, thật may đúng lúc Phạm Tranh cuối cùng làm được một việc tốt, y khá quan tâm đến diễn thuyết của Trình Hi Học, liền hỏi Lý Hoa:
- Sư mẫu, đề tài diễn thuyết của Trình Hi Học là cái gì?
- "Luận bàn về lợi và hại của cải cách kinh tế hiện tại" là do đại học Trung Sơn khởi xướng, đồng thời mời Đại học Bắc Kinh, Đại học Thanh Hoa ở Bắc Kinh còn có một số giáo sư kinh tế học và học viện có ảnh hưởng tham gia, tổ chức ở hội trường lớn nhất của đại học Trung Sơn, có thể chứa hơn 1000 người. Ngoại trừ các học sinh ưu tú của đại học Trung Sơn tham gia ra, nghe nói còn có một vài nhân vật chính có ảnh hưởng tham gia, cụ thể là ai tôi cũng không rõ ràng lắm.
Lý Hoa chỉ là một giảng viên bình thường ở đại học Trung Sơn, không chức không quyền, không biết cụ thể rõ ràng tình hình bên trong cũng là bình thường.
- Tuy nhiên các cháu muốn tham gia, đưa các cháu vào cũng không có vấn đề gì.
- Tôi sẽ đi cùng các cậu.
Cốc Nho vẻ mặt hưng phấn, ông ta rất chờ mong ba học trò của mình cùng kết hợp hỏi Trình Hi Học, khiến cho Trình Hi Học phải bối rối.
Ăn bữa tối ngay tại nhà, Lý Hoa tự mình xuống bếp nấu cơm cho mấy người, Nghiêm Tiểu Thì thì ở một bên trợ giúp. Lúc ăn cơm, Cốc Nho rất tò mò vì sao Hạ Tưởng đưa rượu Tương Đài cho ông, Hạ Tưởng liền nhân cơ hội giới thiệu lịch sử rượu Tương Đài cho Cốc Nho.
Cốc Nho tuy rằng là nhà kinh tế học, nhưng cũng cảm thấy hứng thú với lịch sử và truyền thống văn hóa, nghe Hạ Tưởng nói rất thú vị, liền lên cơn thèm rượu, không khỏi uống liền mấy ngụm. Nguồn truyện:
Cốc Nho đánh giá rượu Tương Đài là hảo hạng, có thể nhập khẩu. Nhưng nếu muốn bán được ở thủ đô, thì còn cần phải có bao bì đóng gói công phu và hợp thị hiếu. Nồng độ rượu Tương Đài nhẹ không phải khuyết điểm, nhưng hương vị khá nhạt, dễ đau đầu chính là khuyết điểm. Bây giờ người ta uống rượu rất chú trọng việc tận hưởng, tận hưởng nhưng không thể bị đau đầu, bằng không về sau nhớ lại mỗi lần bị đau đầu sau khi uống rượu, thì cơ bản sẽ không uống lại lần thứ hai nữa.
Hạ Tưởng khiêm tốn tiếp nhận ý kiến của Cốc lão, ghi nhớ từng điều ở trong lòng.
Sau khi ăn xong ba người hẹn gặp Cốc lão vào sáng sớm ở Viện Khoa học Xã hội, sau đó liền cáo từ ra về. Ra tới bên ngoài mới chợt nhớ ra một vấn đề, tối ngủ ở đâu?
Phạm Tranh rất vô ý mà giơ tay chặn một chiếc xe taxi, nói:
- Tôi có hẹn với bạn học, sáng mai gặp ở Viện Khoa học Xã hội nhé, tôi đi đây.
Phạm Tranh vừa đi, Hạ Tưởng cũng không thể bỏ mặc Nghiêm Tiểu Thì mà đi tìm Tiếu Giai, nói:
- Đi nào, đi tới khách sạn.
Nghiêm Tiểu Thì nhẹ nhàng mà, "A" một tiếng, cười khẽ nói:
- Chúng ta là giả giả bộ chứ không phải là thật.
Hạ Tưởng vừa bực mình vừa buồn cười:
- Trên mặt anh biểu lộ vẻ cấp bách lắm sao? Thật kỳ lạ là anh rõ ràng là một người tốt, nhưng luôn luôn có người vừa gặp đã nghĩ rằng anh háo sắc, trời đất chứng giám.
- Đàn ông, ai chẳng nhân cơ hội là tiến tới?
Nghiêm Tiểu Thì không phục mà đáp trả Hạ Tưởng một câu.
- Nếu em tối nay chủ động nhào vào ôm lấy, có phải vừa đúng như mong muốn của anh hay không?
- Em không nông cạn như vậy, anh cũng không nông cạn như vậy.
Hạ Tưởng không nhẹ không nặng mà nói một câu, khởi động ô tô, lại hỏi:
- Tầm hai sao hay là ba sao? Hai sao thì anh còn có thể trả tiền, ba sao thì phải tự trả tiền.
- Tầm bốn sao, anh trả tiền.
Nghiêm Tiểu Thì nói, không hiểu sao lại trở nên tức giận.
Tìm được một khách sạn bốn sao, nhưng không may là chỉ còn có một phòng, Hạ Tưởng định tìm khách sạn khác, nhưng nhân viên phục vụ lại nói:
- Đừng tìm nữa, thế nào cũng không còn phòng đâu. Bây giờ đang là Quốc Khánh, khách sạn cấp bốn sao trở lên ở thủ đô đều đã đầy khách.
Hạ Tưởng còn chưa nói nói, Nghiêm Thì đã nói:
- Em là bạn gái của anh, cũng không phải người ngoài, anh sợ cái gì? Ở đây đi.
Nhân viên phục vụ vừa làm thủ tục, vừa che miệng nhìn Hạ Tưởng cười trộm, chắc chắn là cười sự can đảm của Hạ Tưởng. Hạ Tưởng bất đắc dĩ, nhỏ giọng nói với nhân viên phục vụ:
- Vừa mới quen được ba ngày, chưa quá hiểu, không phải là một khởi đầu tốt. Tôi là một người đàn ông tốt, không dễ dàng lừa dối con gái.
Nhân viên phục vụ tuổi không lớn, nhiều nhất là 20 tuổi, mặt trái xoan, mắt to, trông rất ưa nhìn, nghe Hạ Tưởng vừa nói, lập tức đỏ mặt, cúi đầu không dám nhìn Hạ Tưởng, nhỏ giọng nói:
- Có hoa mà không hái cẩn thận kẻ khác hái mất. Hơn nữa bạn gái của anh thật sự rất đẹp. Em cũng hâm mộ người xinh đẹp như cô ấy, làn da cũng rất đẹp. Tiên sinh, thà rằng giết nhầm còn hơn bỏ sót.
Hạ Tưởng thất bại, ban đầu hắn cho rằng nhân viên phục vụ tuổi không lớn, đã định trêu đùa cô một chút, không nghĩ rằng cô nàng trông thì có vẻ e thẹn, cũng rất xấu hổ, nhưng những lời nói ra cũng thật mạnh mẽ, khiến hắn không còn lời nào để nói, đành phải mỉm cười, lại nói một câu:
- Em chắc chắn chưa có bạn trai.
Bởi vì lúc Hạ Tưởng tới đã là hơn 10 giờ tối, đã không có người khách nào, cho nên tổng đài cũng không vội, nhân viên phục vụ cũng nhàn hạ, nhân viên phục vụ số 2012 cũng hứng thú nói chuyện quá, Hạ Tưởng hỏi cái gì liền trả lời cái đó.
- Làm sao anh biết em không có bạn trai?
Nhân viên số 2012 mắt mở to, nhìn thẳng Hạ Tưởng.
Hạ Tưởng lại ra vẻ thần bí nói:
- Bí mật. Anh nhìn tướng mạo.
Sau khi chờ hắn và Nghiêm Thì cùng đi lên lầu, 2012 sửng sốt nhìn bóng dáng hai người trong chốc lát, mới tự nói:
- Thật sự là một cặp đẹp đôi, khi nào mình cũng phải tìm một người bạn trai giả vờ nghiêm chỉnh như hắn mới được, đàn ông thành thật quá thì không có gì thú vị, chỉ có đàn ông giả vờ đứng đắn, mới là đàn ông hảo hạng nhất.
May mắn Hạ Tưởng không nghe thấy lời 2012 nói, nếu không thật đúng là được phen cười ra nước mắt.
Hạ Tưởng và Nghiêm Tiểu Thì vào đến phòng, vừa khéo lại đúng phòng số 2012, Hạ Tưởng cởi giầy trước, sau đó liền trực tiếp nằm ở trên giường, thoải mái mà duỗi người, còn chưa kịp hưởng thụ cảm giác cả người thả lỏng thoải mái, đã bị Nghiêm Tiểu Thì kéo dậy.
Nghiêm Tiểu Thì không do dự giúp Hạ Tưởng cởi áo khoác, oán giận nói:
- Mặc áo khoác nằm ở trên giường không sạch, còn nữa, anh cũng không tắm rửa đã lên giường luôn, sao có thể ngủ được? Mau cởi quần áo đi tắm đi!
Hạ Tưởng bất đắc dĩ vừa cởi quần áo vừa nói:
- Em chỉ là một bạn gái giả, sao lại kiểm soát giống như cô bé Lê nhà anh vậy?
Lúc cởi được một nửa, hắn mới chợt nhớ tới cái gì vội vàng nói:
- Quay mặt đi, đừng có mà nhìn.
Khuôn mặt xinh đẹp của Nghiêm Tiểu Thì ửng hồng, vội vàng xoay người sang chỗ khác:
- Làm như như ai cũng muốn nhìn anh? Đàn ông ai cũng xấu chết đi được.
Bầu không khí giữ được coi như thoải mái, không có gì kiều diễm và mờ ám, Hạ Tưởng nghĩ thầm rằng vừa vặn, không để cho ý loạn tình mê tạo cơ hội.
Hắn chạy vọt vào phòng tắm tắm rửa, sau đó quấn khăn đi ra, liền phát hiện Nghiêm Tiểu Thì đã đặt cả tất và giầy của hắn gọn gàng một chỗ, cả quần áo của hắn cũng được treo lên, còn đặt cả một ly trà nóng ở đầu giường. Lại thấy Nghiêm Tiểu Thì Mặc một bộ áo ngủ, ngồi ngẩn ra ở trên giường.
Thật đúng là một cô gái cẩn thận chu đáo, Hạ Tưởng nghỉ ngơi, bảo cô cũng đi tắm rửa:
- Đi ngủ sớm một chút, ngày mai còn có chuyện quan trọng.
Nghiêm Tiểu Thì cũng không biết nghĩ tới cái gì, hai má ửng hồng, ngay cả cổ cũng là một mảnh phấn hồng vô cùng mê người. Áo ngủ của cô vô cùng mỏng manh, mơ hồ có thể thấy được nội y bên trong. Thân thể của cô duyên dáng uyển chuyển, đặc biệt thon thả, eo nhỏ duyên dáng, cái mông rất tròn, Hạ Tưởng lơ đãng chỉ nhìn thoáng qua, đã thu hết trong đáy mắt cảnh tượng tuyệt vời.
Người xưa có câu: mỹ nhân như hoa trong đám mây. Đối với Hạ Tưởng mà nói, hiện giờ cũng là mỹ nhân như hoa ở trước mắt. Hắn đột nhiên liền nhớ tới truyền thuyết xúc động lòng người cầm thú và không bằng cầm thú, nghĩ thầm rằng thôi đi, đàn ông không thể lúc nào gặp thời cơ cũng nhân cơ hội, phải có tự chủ, phải có quyết tâm và dũng khí để không phá vỡ điều tốt đẹp, liền tỏ vẻ không có việc gì hướng Nghiêm Tiểu Thì nói:
- Áo ngủ rất đẹp đấy, nhưng anh không có đồ ngủ, buổi tối chỉ mặc quần lót đi ngủ. Nhưng em yên tâm, anh là nước giếng, em là nước sông, không ai quan tâm đâu. Em đi tắm rửa đi, anh ngủ trước. Ngủ ngon, ngày mai gặp.
Nghiêm Tiểu Thì "Phì" cười:
- Anh làm như em cũng giống như anh ấy? Nói cho anh biết, em là cô gái tốt biết giữ mình như ngọc, anh mà có ý quấy rối, cẩn thận đấy, em cũng học võ phòng thân đấy.
Nghiêm Tiểu Thì nói xong, nghĩ rằng Hạ Tưởng còn có thể nói thêm vài câu, không ngờ đợi một hồi không thấy một chút tiếng động, cô đánh bạo liếc mắt nhìn Hạ Tưởng một cái, chỉ thấy đầu hắn đã nghoẹo ra ngủ. Nghiêm Tiểu Thì vừa tức vừa giận, đồ đàn ông thối, mỹ nữ ở cùng phòng mà không ngờ có thể say sưa ngủ, rất không coi sự xinh đẹp của cô là gì trong mắt. Chẳng lẽ ở trong mắt hắn, cô một chút không sức hấp dẫn cũng không có?
Tâm tư của phụ nữ từ trước đến nay vẫn mâu thuẫn, đàn ông mà vồn vã hơn, các cô sẽ ác cảm. Đàn ông không thèm quan tâm đến, các cô lại sẽ oán giận đàn ông không biết trân trọng, sẽ không thương hương tiếc ngọc.
Nghiêm Tiểu Thì đi vào phòng tắm, trong mũi còn truyền đến hơi thở đàn ông của Hạ Tưởng vừa tắm vẫn còn lưu lại, bất giác mặt đỏ lên, cơ thể nóng lên. Cởi quần áo trên người, đến khi cả người trần truồng mà đứng ở dưới vòi phun, cô vẫn còn cảm thấy trong cơ thể từng đợt khô nóng.
Nước ấm xả xuống, chảy qua cơ thể đầy đặn trưởng thành. Nghiêm Tiểu Thì không tránh được bùi ngùi, cô năm nay đã khá nhiều tuổi, tuy rằng nói đã từng có một bạn trai, nhưng chỉ trong giới hạn nắm tay mà thôi, trên thực tế đến hiện tại cô còn chưa từng chính thức tiếp xúc thân mật với đàn ông.
Người thiếu nữ nào mà chẳng biết yêu? Nghiêm Tiểu Thì vừa tắm rửa, vừa thoa sữa tắm toàn thân, ngón tay chạm qua từng tấc da thịt trên người, liền nghĩ tới cách đó không xa người đàn ông mà cô không hề ghét đang ngủ say, không chịu hăng hái tới cùng, trong lòng lại ầm ầm nhảy dựng lên.
Tuổi tác nói lớn cũng không lớn, nhưng cũng không thể nói là nhỏ, nhưng hôm nay quả thật là lần đầu tiên cùng ở chung một phòng với đàn ông, tuy rằng không cùng giường, nhưng cũng cảm thấy dường như là cú đột phá đầu tiên trong đời.
Nhớ tới quyết định táo bạo vừa rồi ở dưới lầu, cuối cùng là giả vờ khí thế, hay là trong lòng đã có chút suy nghĩ ảo tưởng đối với hắn? Nghiêm Tiểu Thì càng nghĩ càng cảm thấy xấu hổ, làm sao thể có chuyện phụ nữ đến tự thú nhận với nam giới được? Nhưng sau đó nghĩ đến người đàn ông đang ngủ ở kia, dường như đối với cô cũng không có chút hứng thú nào, có mỹ nhân ở cùng phòng, lại có thể nằm xuống mà ngủ ngay được, có phải đàn ông hay không vậy? Cho dù không có hứng thú can đảm tới mức dám động tay động chân, thì ít nhất cũng nên úp úp mở mở nói vài câu trêu ghẹo đùa bỡn chứ, làm sao lại có thể chủ động phân rõ ranh giới rồi sau đó lăn ra ngủ liền ngay được?
Thật không tin nổi lại có người đàn ông can đảm như vậy.
Nghiêm Tiểu Thì lại hờn tủi một hồi, cho rằng Hạ Tưởng có mắt không tròng, khiến cho sự tự tin của cô về sức hấp dẫn của chính mình cũng giảm đi. Chẳng lẽ ở trong mắt hắn, mình thật sự đã già rồi sao? Đúng rồi, Cổ Ngọc trẻ hơn so với mình, phong cách cũng khác so với mình, chẳng lẽ hắn thích những em trẻ tuổi như vậy? Nghiêm Tiểu Thì lại nhớ đến Tào Thù Lê và Tống Nhất Phàm, càng thêm kiên định quan điểm về Hạ Tưởng. Cô bé Lê nhà hắn nhỏ hơn hắn hai tuổi, Tống Nhất Phàm nhỏ hơn hắn mười tuổi, xem ra hắn thật đúng là chỉ thích mấy cô gái tuổi còn trẻ, không thích mấy cô gái tuổi lớn hơn.
Vấn đề là, mình cũng nhỏ tuổi hơn hắn, hắn có phải quá kén chọn hay không?
Vũ khí lớn nhất của con gái chính là làm nũng, nhất là ví dụ đặc biệt như Nghiêm Tiểu Thì có khả năng gây sát thương kinh người. Cốc lão bộc lộ hết thảy sự quý mến và yêu thích Nghiêm Tiểu Thì, nhưng vẫn tiếc nuối nói:
- Thật sự sư mẫu em yêu cầu rất nghiêm, tôi luôn vô cùng kính trọng cô ấy, hơn nữa không nhận nữ học trò xinh đẹp cũng là từ chính mồm tôi nói ra. Đã quy ước thì tôi cũng không thể tự phá bỏ danh dự được.
Hạ Tưởng thấy hai người đều vô cùng khó xử, Phạm Tranh lại ở một bên vô tâm không để ý, cũng không có ý chủ động giúp đỡ, chỉ giỏi ra vẻ làm người tốt:
- Em có cách làm sư mẫu yên tâm nhưng sợ Cốc lão sức hấp dẫn hơn người, sợ nữ học trò xinh đẹp không cẩn thận mà sẽ thích Cốc lão. Thật ra không phải sư mẫu không cho Cốc lão thu nạp học trò nữ xinh đẹp, mà là không cho Cốc lão thu nạp học trò nữ độc thân, mà nữ học trò lại xinh đẹp, nếu hoa đã có chủ, thì sư mẫu cũng không có gì phải lo lắng.
- Ý kiến hay.
Cốc Nho mừng rỡ, vỗ vỗ vai Hạ Tưởng nói:
- Tôi đương nhiên hiểu rõ mong muốn thực sự của sư mẫu cậu, có điều nói không biết xấu hổ, cậu cũng hiểu phụ nữ, nhìn thấu mấu chốt trong đó. Tiểu Thì chẳng phải chưa kết hôn, mà nghe nói ngay cả bạn trai cũng chưa có? Điều đó không dễ làm đâu.
- Sao lại không dễ làm? Rất đơn giản.
Phạm Tranh chớp được thời cơ, vội vàng không nhịn nổi nhảy ra, cười ha hả:
- Để Hạ Tưởng giả bộ làm bạn trai Tiểu Thì hoặc bạn cùng học, dù sao bọn họ cũng quen thuộc, cũng ăn ý, sẽ không lộ bí mật. Còn nữa, sư mẫu mà thấy hai học trò là một đôi thì càng yên tâm.
Hạ Tưởng vội vàng trừng mắt nhìn Phạm Tranh, Phạm Tranh đắc ý cười, tỏ ý đáng đời, tới lượt anh diễn trò.
Ánh mắt Nghiêm Tiểu Thì sáng lên, vẻ mặt chờ đợi nhìn Hạ Tưởng:
- Em không ngại anh là người đã kết hôn đâu.
Hạ Tưởng mặt mày nhăn nhó:
- Nhà của anh cũng có cọp mẹ.
Cốc lão cười ha ha, vô cùng vui vẻ nói:
- Văn ví như người, ba người các cậu kết hợp ra tay, quả nhiên không tầm thường. Quyết định như vậy đi, Hạ Tưởng, cậu làm được tốt, buổi tối cùng đến làm khách trong nhà của tôi, chính thức giới thiệu với sư mẫu của cậu tiểu sư muội Nghiêm Tiểu Thì của các cậu.
Nghiêm Tiểu Thì vui mừng nhảy dựng lên, bay nhanh qua hôn một cái trên mặt Hạ Tưởng như chuồn chuồn lướt nước, nhẹ đến mức gần như có thể bỏ qua, cô mặt hơi đỏ nói một câu:
- Cảm ơn anh.
Phạm Tranh cao hứng:
- Khi về tôi sẽ báo cho Cổ Ngọc, để cô ấy dập tắt ảo tưởng đối với anh đi.
Cốc lão quay mặt sang một bên:
- Tôi không có thấy cái gì hết.
Cùng một lúc, tất cả mọi người đều cười ồ lên.
Buổi tối tới làm khách nhà Cốc lão.
Gia đình Cốc lão ở một khu nhà kiểu cũ, quan hệ hàng xóm láng giềng vô cùng hòa thuận. Dọc đường đi không ngừng có người chào hỏi Cốc lão. Cốc lão vẻ mặt tươi cười đáp lại từng người.
Hạ Tưởng, Phạm Tranh và Nghiêm Tiểu Thì đều có quà ra mắt. Quà của Hạ Tưởng là một cặp đồng hồ đeo tay cùng với mấy bình rượu Tương Đài tinh chế. Quà của Phạm Tranh là một bộ đồ dùng tập thể hình. Quà của Nghiêm Tiểu Thì là đáng chú ý nhất, chỉ tặng Cốc lão một chiếc bút máy, nhưng lại mua cho sư mẫu đồ trang điểm, quần áo và một chiếc vòng cổ ngọc trai.
Nhà Cốc lão cũng không lớn, chỉ có 90 mét vuông, hai phòng ngủ, một thư phòng. Lý Hoa phu nhân Cốc lão hiện tại đang làm giáo viên ở đại học Trung Sơn, chăm sóc không tồi, tinh thần lẫn vẻ mặt đều rất tốt, có một loại khí chất quang vinh lịch sự nhã nhặn, Hạ Tưởng nghĩ, nhìn tướng mạo Lý sư mẫu tuyệt nhiên không phải là một người vợ nghiêm khắc.
Tuy nhiên khi Hạ Tưởng nhìn thấy Lý sư mẫu trong nháy mắt để ý tới Nghiêm Tiểu Thì, là lúc sắc mặt hơi hơi lạnh, không khỏi cười thầm, quả nhiên là đừng trông mặt mà bắt hình dong. Sư mẫu đối với nữ học trò xinh đẹp, có thái độ thù địch tự nhiên. Cũng may là sau khi Cốc lão giới thiệu Nghiêm Tiểu Thì là "Bạn gái" hắn, khi Nghiêm Tiểu Thì thông minh mà biết điều ôm lấy cánh tay hắn, là lúc vẻ cảnh giác trên mặt sư mẫu mới dần dần biến mất. Ngay sau đó ba người lần lượt mang quà ra, sư mẫu từ chối một hồi rồi nhận lấy, vẻ tươi cười trên mặt mới bắt đầu nở rộ.
Nhất là lúc Nghiêm Tiểu Thì mang quà của cô ra, sau khi dạy cho Lý Hoa chăm sóc da như thế nào, bảo dưỡng ra làm sao, trên mặt Lý Hoa tràn đầy vẻ niềm nở tươi cười cho thấy cảnh giác của bà đối với Nghiêm Tiểu Thì đã hoàn toàn loại bỏ.
Cốc lão cảm thấy như trút được gánh nặng vẻ mặt hướng Hạ Tưởng và Phạm Tranh cười:
- Socrate và Lincoln, đều có lưỡi gươm nghiêm khắc…
Hạ Tưởng hiểu Cốc lão tự giễu, vội cười chuyển hướng đề tài:
- Trình Hi Học gần đây đã đăng một bài báo trên Quốc gia nhật báo, động chạm tới Bí thư Diệp, Bí thư Diệp bảo ba người chúng em viết bài báo phản bác. Còn nữa, Bí thư Diệp muốn mời thầy tới tỉnh Yến để tổ chức một buổi tọa đàm về tình hình kinh tế hiện tại, muốn xem khi nào thuận tiện cho thầy?
Cốc lão nghe xong, hơi trầm tư, gật đầu đồng ý:
- Tọa đàm kinh tế là việc tốt, cũng là một việc nhỏ. Chờ tôi sắp xếp thời gian một chút nói về bài báo của ba người trước, phát biểu vài lời, cũng coi như là một lần đánh trả mạnh mẽ. Chờ sau khi tôi xem qua lại thật cẩn thận một lần nữa, thì tìm một cơ hội thích hợp mà đăng tải.
Nói xong, ông lại bỗng nhiên nhớ tới cái gì, ánh mắt sáng lên,
- Nói đến nơi tổ chức tọa đàm, thật vừa khéo, ngày mai Trình Hi Học sẽ tổ chức một buổi tọa đàm kinh tế học ở đại học Trung Sơn, chỗ sư mẫu của các cậu, cô sẽ dẫn dắt các cậu tiến vào bên trong giảng đường nghe giảng, còn có thể đặt câu hỏi cho Trình Hi Học tại chỗ… các cậu có hứng thú hay không?
Thật là một cơ hội tốt nghiên cứu lý luận của Trình Hi Học, Hạ Tưởng gật đầu đồng ý:
- Cơ hội tốt, đáng giá tham gia.
- Là cơ hội tốt tìm kiếm khuyết điểm của Trình Hi Học.
Phạm Tranh quả nhiên mạnh dạn hơn so với Hạ Tưởng, nói thẳng ra suy nghĩ trong lòng.
Nghiêm Tiểu Thì cũng tỏ vẻ đồng ý:
- Tiếp xúc gần gũi Trình Hi Học, nghe lời nói xem hành động, đối chiếu lại với bài báo của ông ta, có thể tiến thêm một bước hiểu biết về cách đối nhân xử thế của ông ta, có thể biết người biết ta. Vừa đúng lúc, còn có rất nhiều vấn đề em muốn đến thỉnh giáo Giáo sư Trình.
Cốc Nho nhìn nhìn ba người vẻ mặt khác nhau, Hạ Tưởng bình tĩnh, Phạm Tranh lạnh lùng, Nghiêm Tiểu Thì nhẹ nhàng tinh tế, không khỏi trong lòng vui mừng, nói:
- Có ba học trò tâm đắc của ta kết hợp, Trình Hi Học tự nhận tài trí hơn người, chỉ sợ cũng sẽ phải cúi đầu chịu thua.
Lý Hoa rất hài lòng với ba người, nhất là với Nghiêm Tiểu Thì thì vô cùng yêu thích, nói với Hạ Tưởng:
- Hạ Tưởng, cháu thật có phúc, tìm được một cô bạn gái xinh đẹp sắc sảo, giỏi hơn nhiều so với con trai của cô. Nếu con trai cô không xuất ngoại, cô phải bảo nó cạnh tranh với cháu, bắt nó không thể không đoạt lấy Tiểu Thì đem về.
Hạ Tưởng liền cười ha hả:
- Cháu đến lúc đó sẽ trở thành bạn tốt với Cốc Khả trước, cho anh ấy biết đạo lý không thể cướp vợ bạn, anh ấy sẽ không cướp bạn gái của cháu đâu.
Nghiêm Tiểu Thì lại hướng về phía hắn cười ngọt ngào, trên khuôn mặt tươi cười có vẻ thỏa mãn hạnh phúc, dường như hắn giống như người bạn trai thật sự không thể quay lại của cô.
Hạ Tưởng cũng không muốn tiếp tục đề tài về mối quan hệ giữa hắn và Nghiêm Tiểu Thì, đang muốn nói sang chuyện khác, thật may đúng lúc Phạm Tranh cuối cùng làm được một việc tốt, y khá quan tâm đến diễn thuyết của Trình Hi Học, liền hỏi Lý Hoa:
- Sư mẫu, đề tài diễn thuyết của Trình Hi Học là cái gì?
- "Luận bàn về lợi và hại của cải cách kinh tế hiện tại" là do đại học Trung Sơn khởi xướng, đồng thời mời Đại học Bắc Kinh, Đại học Thanh Hoa ở Bắc Kinh còn có một số giáo sư kinh tế học và học viện có ảnh hưởng tham gia, tổ chức ở hội trường lớn nhất của đại học Trung Sơn, có thể chứa hơn 1000 người. Ngoại trừ các học sinh ưu tú của đại học Trung Sơn tham gia ra, nghe nói còn có một vài nhân vật chính có ảnh hưởng tham gia, cụ thể là ai tôi cũng không rõ ràng lắm.
Lý Hoa chỉ là một giảng viên bình thường ở đại học Trung Sơn, không chức không quyền, không biết cụ thể rõ ràng tình hình bên trong cũng là bình thường.
- Tuy nhiên các cháu muốn tham gia, đưa các cháu vào cũng không có vấn đề gì.
- Tôi sẽ đi cùng các cậu.
Cốc Nho vẻ mặt hưng phấn, ông ta rất chờ mong ba học trò của mình cùng kết hợp hỏi Trình Hi Học, khiến cho Trình Hi Học phải bối rối.
Ăn bữa tối ngay tại nhà, Lý Hoa tự mình xuống bếp nấu cơm cho mấy người, Nghiêm Tiểu Thì thì ở một bên trợ giúp. Lúc ăn cơm, Cốc Nho rất tò mò vì sao Hạ Tưởng đưa rượu Tương Đài cho ông, Hạ Tưởng liền nhân cơ hội giới thiệu lịch sử rượu Tương Đài cho Cốc Nho.
Cốc Nho tuy rằng là nhà kinh tế học, nhưng cũng cảm thấy hứng thú với lịch sử và truyền thống văn hóa, nghe Hạ Tưởng nói rất thú vị, liền lên cơn thèm rượu, không khỏi uống liền mấy ngụm. Nguồn truyện: Truyện FULL
Cốc Nho đánh giá rượu Tương Đài là hảo hạng, có thể nhập khẩu. Nhưng nếu muốn bán được ở thủ đô, thì còn cần phải có bao bì đóng gói công phu và hợp thị hiếu. Nồng độ rượu Tương Đài nhẹ không phải khuyết điểm, nhưng hương vị khá nhạt, dễ đau đầu chính là khuyết điểm. Bây giờ người ta uống rượu rất chú trọng việc tận hưởng, tận hưởng nhưng không thể bị đau đầu, bằng không về sau nhớ lại mỗi lần bị đau đầu sau khi uống rượu, thì cơ bản sẽ không uống lại lần thứ hai nữa.
Hạ Tưởng khiêm tốn tiếp nhận ý kiến của Cốc lão, ghi nhớ từng điều ở trong lòng.
Sau khi ăn xong ba người hẹn gặp Cốc lão vào sáng sớm ở Viện Khoa học Xã hội, sau đó liền cáo từ ra về. Ra tới bên ngoài mới chợt nhớ ra một vấn đề, tối ngủ ở đâu?
Phạm Tranh rất vô ý mà giơ tay chặn một chiếc xe taxi, nói:
- Tôi có hẹn với bạn học, sáng mai gặp ở Viện Khoa học Xã hội nhé, tôi đi đây.
Phạm Tranh vừa đi, Hạ Tưởng cũng không thể bỏ mặc Nghiêm Tiểu Thì mà đi tìm Tiếu Giai, nói:
- Đi nào, đi tới khách sạn.
Nghiêm Tiểu Thì nhẹ nhàng mà, "A" một tiếng, cười khẽ nói:
- Chúng ta là giả giả bộ chứ không phải là thật.
Hạ Tưởng vừa bực mình vừa buồn cười:
- Trên mặt anh biểu lộ vẻ cấp bách lắm sao? Thật kỳ lạ là anh rõ ràng là một người tốt, nhưng luôn luôn có người vừa gặp đã nghĩ rằng anh háo sắc, trời đất chứng giám.
- Đàn ông, ai chẳng nhân cơ hội là tiến tới?
Nghiêm Tiểu Thì không phục mà đáp trả Hạ Tưởng một câu.
- Nếu em tối nay chủ động nhào vào ôm lấy, có phải vừa đúng như mong muốn của anh hay không?
- Em không nông cạn như vậy, anh cũng không nông cạn như vậy.
Hạ Tưởng không nhẹ không nặng mà nói một câu, khởi động ô tô, lại hỏi:
- Tầm hai sao hay là ba sao? Hai sao thì anh còn có thể trả tiền, ba sao thì phải tự trả tiền.
- Tầm bốn sao, anh trả tiền.
Nghiêm Tiểu Thì nói, không hiểu sao lại trở nên tức giận.
Tìm được một khách sạn bốn sao, nhưng không may là chỉ còn có một phòng, Hạ Tưởng định tìm khách sạn khác, nhưng nhân viên phục vụ lại nói:
- Đừng tìm nữa, thế nào cũng không còn phòng đâu. Bây giờ đang là Quốc Khánh, khách sạn cấp bốn sao trở lên ở thủ đô đều đã đầy khách.
Hạ Tưởng còn chưa nói nói, Nghiêm Thì đã nói:
- Em là bạn gái của anh, cũng không phải người ngoài, anh sợ cái gì? Ở đây đi.
Nhân viên phục vụ vừa làm thủ tục, vừa che miệng nhìn Hạ Tưởng cười trộm, chắc chắn là cười sự can đảm của Hạ Tưởng. Hạ Tưởng bất đắc dĩ, nhỏ giọng nói với nhân viên phục vụ:
- Vừa mới quen được ba ngày, chưa quá hiểu, không phải là một khởi đầu tốt. Tôi là một người đàn ông tốt, không dễ dàng lừa dối con gái.
Nhân viên phục vụ tuổi không lớn, nhiều nhất là 20 tuổi, mặt trái xoan, mắt to, trông rất ưa nhìn, nghe Hạ Tưởng vừa nói, lập tức đỏ mặt, cúi đầu không dám nhìn Hạ Tưởng, nhỏ giọng nói:
- Có hoa mà không hái cẩn thận kẻ khác hái mất. Hơn nữa bạn gái của anh thật sự rất đẹp. Em cũng hâm mộ người xinh đẹp như cô ấy, làn da cũng rất đẹp. Tiên sinh, thà rằng giết nhầm còn hơn bỏ sót.
Hạ Tưởng thất bại, ban đầu hắn cho rằng nhân viên phục vụ tuổi không lớn, đã định trêu đùa cô một chút, không nghĩ rằng cô nàng trông thì có vẻ e thẹn, cũng rất xấu hổ, nhưng những lời nói ra cũng thật mạnh mẽ, khiến hắn không còn lời nào để nói, đành phải mỉm cười, lại nói một câu:
- Em chắc chắn chưa có bạn trai.
Bởi vì lúc Hạ Tưởng tới đã là hơn 10 giờ tối, đã không có người khách nào, cho nên tổng đài cũng không vội, nhân viên phục vụ cũng nhàn hạ, nhân viên phục vụ số 2012 cũng hứng thú nói chuyện quá, Hạ Tưởng hỏi cái gì liền trả lời cái đó.
- Làm sao anh biết em không có bạn trai?
Nhân viên số 2012 mắt mở to, nhìn thẳng Hạ Tưởng.
Hạ Tưởng lại ra vẻ thần bí nói:
- Bí mật. Anh nhìn tướng mạo.
Sau khi chờ hắn và Nghiêm Thì cùng đi lên lầu, 2012 sửng sốt nhìn bóng dáng hai người trong chốc lát, mới tự nói:
- Thật sự là một cặp đẹp đôi, khi nào mình cũng phải tìm một người bạn trai giả vờ nghiêm chỉnh như hắn mới được, đàn ông thành thật quá thì không có gì thú vị, chỉ có đàn ông giả vờ đứng đắn, mới là đàn ông hảo hạng nhất.
May mắn Hạ Tưởng không nghe thấy lời 2012 nói, nếu không thật đúng là được phen cười ra nước mắt.
Hạ Tưởng và Nghiêm Tiểu Thì vào đến phòng, vừa khéo lại đúng phòng số 2012, Hạ Tưởng cởi giầy trước, sau đó liền trực tiếp nằm ở trên giường, thoải mái mà duỗi người, còn chưa kịp hưởng thụ cảm giác cả người thả lỏng thoải mái, đã bị Nghiêm Tiểu Thì kéo dậy.
Nghiêm Tiểu Thì không do dự giúp Hạ Tưởng cởi áo khoác, oán giận nói:
- Mặc áo khoác nằm ở trên giường không sạch, còn nữa, anh cũng không tắm rửa đã lên giường luôn, sao có thể ngủ được? Mau cởi quần áo đi tắm đi!
Hạ Tưởng bất đắc dĩ vừa cởi quần áo vừa nói:
- Em chỉ là một bạn gái giả, sao lại kiểm soát giống như cô bé Lê nhà anh vậy?
Lúc cởi được một nửa, hắn mới chợt nhớ tới cái gì vội vàng nói:
- Quay mặt đi, đừng có mà nhìn.
Khuôn mặt xinh đẹp của Nghiêm Tiểu Thì ửng hồng, vội vàng xoay người sang chỗ khác:
- Làm như như ai cũng muốn nhìn anh? Đàn ông ai cũng xấu chết đi được.
Bầu không khí giữ được coi như thoải mái, không có gì kiều diễm và mờ ám, Hạ Tưởng nghĩ thầm rằng vừa vặn, không để cho ý loạn tình mê tạo cơ hội.
Hắn chạy vọt vào phòng tắm tắm rửa, sau đó quấn khăn đi ra, liền phát hiện Nghiêm Tiểu Thì đã đặt cả tất và giầy của hắn gọn gàng một chỗ, cả quần áo của hắn cũng được treo lên, còn đặt cả một ly trà nóng ở đầu giường. Lại thấy Nghiêm Tiểu Thì Mặc một bộ áo ngủ, ngồi ngẩn ra ở trên giường.
Thật đúng là một cô gái cẩn thận chu đáo, Hạ Tưởng nghỉ ngơi, bảo cô cũng đi tắm rửa:
- Đi ngủ sớm một chút, ngày mai còn có chuyện quan trọng.
Nghiêm Tiểu Thì cũng không biết nghĩ tới cái gì, hai má ửng hồng, ngay cả cổ cũng là một mảnh phấn hồng vô cùng mê người. Áo ngủ của cô vô cùng mỏng manh, mơ hồ có thể thấy được nội y bên trong. Thân thể của cô duyên dáng uyển chuyển, đặc biệt thon thả, eo nhỏ duyên dáng, cái mông rất tròn, Hạ Tưởng lơ đãng chỉ nhìn thoáng qua, đã thu hết trong đáy mắt cảnh tượng tuyệt vời.
Người xưa có câu: mỹ nhân như hoa trong đám mây. Đối với Hạ Tưởng mà nói, hiện giờ cũng là mỹ nhân như hoa ở trước mắt. Hắn đột nhiên liền nhớ tới truyền thuyết xúc động lòng người cầm thú và không bằng cầm thú, nghĩ thầm rằng thôi đi, đàn ông không thể lúc nào gặp thời cơ cũng nhân cơ hội, phải có tự chủ, phải có quyết tâm và dũng khí để không phá vỡ điều tốt đẹp, liền tỏ vẻ không có việc gì hướng Nghiêm Tiểu Thì nói:
- Áo ngủ rất đẹp đấy, nhưng anh không có đồ ngủ, buổi tối chỉ mặc quần lót đi ngủ. Nhưng em yên tâm, anh là nước giếng, em là nước sông, không ai quan tâm đâu. Em đi tắm rửa đi, anh ngủ trước. Ngủ ngon, ngày mai gặp.
Nghiêm Tiểu Thì "Phì" cười:
- Anh làm như em cũng giống như anh ấy? Nói cho anh biết, em là cô gái tốt biết giữ mình như ngọc, anh mà có ý quấy rối, cẩn thận đấy, em cũng học võ phòng thân đấy.
Nghiêm Tiểu Thì nói xong, nghĩ rằng Hạ Tưởng còn có thể nói thêm vài câu, không ngờ đợi một hồi không thấy một chút tiếng động, cô đánh bạo liếc mắt nhìn Hạ Tưởng một cái, chỉ thấy đầu hắn đã nghoẹo ra ngủ. Nghiêm Tiểu Thì vừa tức vừa giận, đồ đàn ông thối, mỹ nữ ở cùng phòng mà không ngờ có thể say sưa ngủ, rất không coi sự xinh đẹp của cô là gì trong mắt. Chẳng lẽ ở trong mắt hắn, cô một chút không sức hấp dẫn cũng không có?
Tâm tư của phụ nữ từ trước đến nay vẫn mâu thuẫn, đàn ông mà vồn vã hơn, các cô sẽ ác cảm. Đàn ông không thèm quan tâm đến, các cô lại sẽ oán giận đàn ông không biết trân trọng, sẽ không thương hương tiếc ngọc.
Nghiêm Tiểu Thì đi vào phòng tắm, trong mũi còn truyền đến hơi thở đàn ông của Hạ Tưởng vừa tắm vẫn còn lưu lại, bất giác mặt đỏ lên, cơ thể nóng lên. Cởi quần áo trên người, đến khi cả người trần truồng mà đứng ở dưới vòi phun, cô vẫn còn cảm thấy trong cơ thể từng đợt khô nóng.
Nước ấm xả xuống, chảy qua cơ thể đầy đặn trưởng thành. Nghiêm Tiểu Thì không tránh được bùi ngùi, cô năm nay đã khá nhiều tuổi, tuy rằng nói đã từng có một bạn trai, nhưng chỉ trong giới hạn nắm tay mà thôi, trên thực tế đến hiện tại cô còn chưa từng chính thức tiếp xúc thân mật với đàn ông.
Người thiếu nữ nào mà chẳng biết yêu? Nghiêm Tiểu Thì vừa tắm rửa, vừa thoa sữa tắm toàn thân, ngón tay chạm qua từng tấc da thịt trên người, liền nghĩ tới cách đó không xa người đàn ông mà cô không hề ghét đang ngủ say, không chịu hăng hái tới cùng, trong lòng lại ầm ầm nhảy dựng lên.
Tuổi tác nói lớn cũng không lớn, nhưng cũng không thể nói là nhỏ, nhưng hôm nay quả thật là lần đầu tiên cùng ở chung một phòng với đàn ông, tuy rằng không cùng giường, nhưng cũng cảm thấy dường như là cú đột phá đầu tiên trong đời.
Nhớ tới quyết định táo bạo vừa rồi ở dưới lầu, cuối cùng là giả vờ khí thế, hay là trong lòng đã có chút suy nghĩ ảo tưởng đối với hắn? Nghiêm Tiểu Thì càng nghĩ càng cảm thấy xấu hổ, làm sao thể có chuyện phụ nữ đến tự thú nhận với nam giới được? Nhưng sau đó nghĩ đến người đàn ông đang ngủ ở kia, dường như đối với cô cũng không có chút hứng thú nào, có mỹ nhân ở cùng phòng, lại có thể nằm xuống mà ngủ ngay được, có phải đàn ông hay không vậy? Cho dù không có hứng thú can đảm tới mức dám động tay động chân, thì ít nhất cũng nên úp úp mở mở nói vài câu trêu ghẹo đùa bỡn chứ, làm sao lại có thể chủ động phân rõ ranh giới rồi sau đó lăn ra ngủ liền ngay được?
Thật không tin nổi lại có người đàn ông can đảm như vậy.
Nghiêm Tiểu Thì lại hờn tủi một hồi, cho rằng Hạ Tưởng có mắt không tròng, khiến cho sự tự tin của cô về sức hấp dẫn của chính mình cũng giảm đi. Chẳng lẽ ở trong mắt hắn, mình thật sự đã già rồi sao? Đúng rồi, Cổ Ngọc trẻ hơn so với mình, phong cách cũng khác so với mình, chẳng lẽ hắn thích những em trẻ tuổi như vậy? Nghiêm Tiểu Thì lại nhớ đến Tào Thù Lê và Tống Nhất Phàm, càng thêm kiên định quan điểm về Hạ Tưởng. Cô bé Lê nhà hắn nhỏ hơn hắn hai tuổi, Tống Nhất Phàm nhỏ hơn hắn mười tuổi, xem ra hắn thật đúng là chỉ thích mấy cô gái tuổi còn trẻ, không thích mấy cô gái tuổi lớn hơn.
Vấn đề là, mình cũng nhỏ tuổi hơn hắn, hắn có phải quá kén chọn hay không?