- Xử lý cái đầu ông đấy. Cái lão đầu heo kia động thủ đánh chúng tôi trước, quả là người hung bạo mà. Nếu là tôi thì đã sớm đánh cho lão đến phải kêu cha gọi mẹ rồi. Đánh vỡ mũi lão ta ra thì mới xứng đáng mà. Trương Quân, ông tránh ra đi, để tôi tẩn lão ấy một trận cho hả giận.
Tôn Hiện Vĩ khi hiểu rõ nguyên nhân, sự tình liền oán giận Hạ Tưởng xuống tay không đủ độc, lại thấy Trương Quân rõ ràng là thiên vị Tống Đức Đạo nên không thể nhịn được nữa, xắn tay áo vọt lên trước.
Trương Quân không quen Tôn Hiện Vĩ, nhìn thấy bộ dạng của y thì biết y đã uống không ít rượu, lại thấy Tôn Hiện Vĩ nổi giận đùng đùng vọt lại gần, vốn cơn giận đang được kềm chế một phút chốc bốc lên lại, nghĩ thầm rằng cái tên tiểu tử từ đâu đến này đã đánh người lại còn muốn hoành hành tại địa bàn của ông ta. Nếu không cho chúng một bài học thì chúng sẽ nghĩ rằng Dao Trì là nơi có thể tùy tiện giương oai giễu võ hay sao? Nếu chuyện này đồn ra ngoài thì ông ta làm sao còn có thể lăn lộn trong ngành nữa?
Lão ta lui về phía sau, vung tay lên nói:
- Bảo vệ đâu, hãy khống chế cục diện, không cho một tên nào chạy thoát được.
Sớm đã có chuẩn bị nên mười mấy tên bảo vệ như tiếp thêm dũng khí tiến lên, bao vây Hạ Tưởng và Tôn Hiện Vĩ bên trong. Ông chủ Trương đã chỉ bảo là khống chế cục diện nhưng ý tứ chính là thu thập bọn họ. Bọn bảo vệ đều là bọn trai trẻ hăng máu, chỉ cần ông chủ có lệnh thì mặc kệ đối phương là ai, cứ đánh trước nói sau.
Hạ Tưởng cũng còn đỡ, tung ra vài quyền cước, cản lại cú đánh của bọn bảo vệ, vẫn còn có thể trả đòn. Tôn Hiện Vĩ thì không ổn rồi, chỉ mới vài cái đã bị đánh ngã xuống đất, rồi còn bị mấy tên bảo vệ vây xung quanh đấm đá túi bụi. Tuy nhiên, y vẫn mạnh miệng, một bên trả đòn, một bên mắng:
- Mẹ nó, có bản lĩnh thì cứ đánh ông nội mày đi. Đánh ông nội một thì lát nữa ông nội sẽ trả lại mười. Ây da, đồ khốn kiếp, tao sẽ nhớ kỹ mày. Cứ chờ đấy…
Tống Đức Đạo vừa lau máu trên gương mặt mình, vừa mắng:
- Đánh mạnh cho tao, tốt nhất là đánh gãy chân của nó. Sau đó tao sẽ khiến cho tụi mày nằm liệt giường tại bệnh viện ở thành phố Yến này. Cho tụi mày nếm thử lợi hại của bố mày.
Trương Quân cũng khí thế nói:
- Nói mà không biết xấu hổ, cũng không xem đây là chỗ nào? Còn dám ở địa bàn của tao mà giương oai à? Cứ tưởng Trương Quân này dễ bị bắt nạt hay sao? Đừng dừng tay, cứ dạy cho bọn chúng một bài học để lần sau bọn chúng rút kinh nghiệm.
Nhìn thấy Hạ Tưởng đang chống đỡ không lại thì đột nhiên rầm một tiếng, cánh cửa thủy tinh xa xỉ bị một cú đá vỡ nát. Ba người từ bên ngoài vọt vào, không nói không rằng, cứ như mãnh hổ xuống núi, hùng hổ vọt vào đám bảo vệ đánh tới tấp.
Sự thật là Tiêu Ngũ, Lý Hồng Giang và Chu Hổ ba người cảm thấy có cái gì đó không ổn nên trong tình thế cấp bách mà phá cửa vào cứu viện.
Ba người ở bên ngoài đợi, Hạ Tưởng chỉ bảo là vào trong chốc lát nhưng mãi không thấy ra. Chu Hổ trong lúc vô tình mới phát hiện có chỗ không ổn. Tiêu Ngũ thì vừa thấy Hạ Tưởng bị bao vây, lập tức nóng lên, cái gì cũng không quan tâm, gã chê cái cửa xoay quá chậm, liền đá nát cánh cửa thủy tinh mà vọt vào trong.
Tiêu Ngũ là xuất thân từ bộ đội đặc chủng, trình độ võ thuật dĩ nhiên lợi hại. Một mình mà hạ đến mấy người, hơn nữa còn xuống tay rất nặng khiến cho bọn bảo vệ khó mà chịu nổi. Kết quả là Tiêu Ngũ vừa ra tay thì tất cả mọi người đã bị gã đánh cho lăn lộn trên mặt đất, không đứng dậy nổi.
Lý Hồng Giang thì lúc trước thường xuyên ở công trường lăn lộn cùng đám công nhân, cũng gây ra không ít vụ ẩu đả đánh nhau. Hôm nay lại có chút rượu trong người, lại thấy Hạ Tưởng bị một số người vây quanh, liền hướng về phía trước hô to một tiếng rồi nhào vào đám người, ba quyền hai chân đấm đá tứ tung. Rồi lại điên tiết quay đầu nhìn thấy Tống Đức Đạo đang ở một bên chỉ trỏ, thì lập tức đấm đá về phía thân hình thịt béo của lão ta.
Trương Quân thấy Tống Đức Đạo bị đánh trước mặt mình nên cũng nóng lên, tự mình nhảy tới. Khi tay còn chưa kịp chạm đến người Lý Hồng Giang thì liền cảm giác một cơn đau nhói từ quai hàm truyền đến. Sau đó cảm thấy hoa mắt, chân không đứng vững, nhoáng váng ngã nhào trên mặt đất.
Đúng là Chu Hổ khi thấy tình thế không ổn liền cho ngay một cú đấm vào má phải Trương Quân. Chu Hổ là nông dân thứ thiệt, lại có một khoảng thời gian làm công nhân lao động phổ thông tại công trường, thường hay vác gạch hay bê tông nên rất có sức mạnh. Một cú đánh ra không hơn không kém khiến cho Trương Quân choáng váng đến không thấy đường.
Trương Quân thấy má phải của mình nóng bừng lên, đau đớn vô cùng, miệng hơi mặn, từ miệng phun ra một cái răng. Trương Quân máu dâng lên não, ở địa bang của mình bị người khác đánh ngã lăn ra đất nên cảm thấy vô cùng mất mặt, liền nhổm dậy, nhảy dựng lên, hổn hển mà hô to:
- Đánh, đều đánh đến khi sống dở chết dở cho tao, có vấn đề gì tao chịu trách nhiệm cho.
Hiện trường đã bắt đầu hỗn loạn. Những tên bảo vệ bị đánh ngã trên mặt đất rên rỉ kêu la, còn có những người khách vây quanh đứng xem, dọa cho mấy cô tiếp viên nữ kinh sợ đến mức thất thần. Giọng nói của Trương Quân tuy không ít nhưng đã không còn ai nghe lọt tai. Mười mấy tên bảo vệ xông vào, bao vây Hạ Tưởng, Tiêu Ngũ, Lý Hồng Giang và Chu Hổ. Tuy nhiên, chỉ trong chốc lát, nhất là khi Hạ Tưởng và Tiêu Ngũ ra tay, vừa chuẩn vừa độc đã nhanh chóng hạ gục từng tên một, khiến bọn chúng lăn ra đất kêu la, không đứng dậy nổi, vô hình chung tạo nên áp lực tâm lý cho những tên bảo vệ còn lại. Lý Hồng Giang và Chu Hổ tuy ra tay loạn xạ nhưng vô cùng mạnh. Chỉ cần ai trúng phải cú đấm của bọn họ thì cũng đều đau đến không đứng nổi.
Lý Hồng Giang sống sung sướng, an nhàn đã lâu. Tuy là sức lực vẫn còn nhưng chỉ vài cái đã giảm mất phần sát khí. Chu Hổ thì ngược lại. Gã vốn xuất thân từ nông dân hai bàn tay trắng, chỉ mới đến thành phố sinh sống được vài năm, khí chất nông dân vẫn còn trên người, đối với Hạ Tưởng thì luôn luôn tôn thờ. Khi thấy Hạ Tưởng bị người khác ức hiếp thì so với việc giết gã còn khó chịu hơn. Gã bùng phát lên, chẳng những tăng cường sức mạnh mà hai con mắt cũng đỏ bừng, giống như muốn dọa người ta, đồng thời không khác gì mãnh hổ xuống núi, vọt vào bên trong đám người, luân phiên đấm đá, uy phong lẫm liệt ở bên cạnh bảo vệ Hạ Tưởng, giống như một pho tượng sát thần. Sau trận vật lộn với 5 người, những tên bảo vệ còn lại đều sợ tới mức kinh hồn bạt vía, không dám lên tiếng, liền bỏ chạy tán loạn.
Chu Hổ trở nên nổi danh sau một trận chiến.
Đánh bọn bảo vệ bỏ chạy, Chu Hổ cũng không buông tha cho Trương Quân, bước lên nắm lấy cổ áo ông ta, tung một quả đấm nữa, mắng:
- Ông là cái gì mà dám đụng vào lãnh đạo của tôi? Cẩn thận đấy, nếu không tôi đập ông chết đấy.
Trương Quân đáng thương đang ngồi dưới đất, lại bị Chu Hổ trái một cú phải một cú đấm đến nổi nhìn không ra mặt người, hai bên má sưng vù lên giống như ổ bánh mì.
Tôn Hiện Vĩ là uất ức nhất, bị đánh ngã trên mặt đất rồi còn bị đá cho vài cái. Y chống tay đứng dậy, không quên phủi phủi quần áo, giống như là chưa có việc gì, đến trước mặt Tống Đức Đạo cởi chiếc dép lê còn lại, hướng về cái mặt béo phì của lão ra sức đánh vài cái, rồi nhổ ra bãi nước bọt, nói:
- Ông là Trưởng phòng ở đâu? Ngày mai tôi sẽ tổ chức một đám phụ nữ từ già đến trẻ đến cơ quan của ông tố cáo ông chơi gái không trả tiền. Tôi xem cái loại Trưởng phòng ông còn có thể làm tiếp hay không? Mẹ kiếp, có biết chúng tôi là ai không? Còn dám tự xưng là Trưởng phòng này nọ, đã từng tuổi này, còn không đáng bằng cái đáy quần đàn bà nữa.
Tống Đức Đạo bị đánh đến miệng đầy bọt máu, nói không ra chữ nhưng vẫn cứng đầu cãi lại:
- Con tao là Tống Cương, nó sẽ đến đây ngay. Tao sẽ chờ xem đám tụi mày bị bắt và nếm thử mùi vị ngồi tù như thế nào.
Ngay lúc đó, một hồi còi hụ cảnh sát vang đến. Một người đàn ông trẻ tuổi tướng mạo anh khí vô cùng lo lắng từ ngoài vọt vào. Vừa thấy bộ dạng của Tống Đức Đạo thì hô to lên:
- Ba, sao ba lại bị đánh đến như thế này? Tên khốn kiếp nào đã gây ra chuyện như vậy? Con sẽ giết nó.
Người vừa mới đến chính là con trai của Tống Đức Đạo – Tống Cương.
Tống Cương lửa giận bừng bừng, duỗi tay lấy khẩu súng lục bên hông, chĩa thẳng vào trán của Tôn Hiện Vĩ hung tợn nói:
- Tên khốn kiếp, có tin tao bắn chết mày hay không?
Tôn Hiện Vĩ bị họng súng đen ngòm dí vào đầu, không ngờ vẫn còn cười được:
- Nhóc con, mới xảy ra có chút việc mà đã rút súng ra rồi, có đúng mày làm cảnh sát hình sự không đấy? Có biết điều lệ sử dụng súng ống không? Mày bắn chết tao thì chẳng những mày phải đền mạng mà ngay cả người nhà của mày cũng đều liên lụy luôn. Mày phải hiểu rõ chứ?
Hạ Tưởng cũng không ngờ Tống Cương lại là hạng người không có đầu óc, mượn súng dí vào đầu người khác, xem ra tố chất tâm lý chưa đủ để vượt qua thử thách. Thân là cảnh sát hình sự, không ngờ lại tùy tiện rút súng ra. Phải biết rằng đây là Trung Quốc chứ không phải là nước Mĩ. Loại hành động nghiêm trọng này sẽ được ghi vào nhật ký công tác.
Tuy nhiên, để phòng ngừa Tống Cương vì kích động mà gây ra chuyện ngu ngốc, Hạ Tưởng ra hiệu mọi người đừng hành động thiếu suy nghĩ.
Từ phía sau lại xông đến một vài cảnh sát. Đó đều là đồng nghiệp của Tống Cương, đồng thời cũng có những cảnh sát nhân dân của địa phương đều chạy đến xem. Xem ra là có người đã âm thầm báo cảnh sát. Người cảnh sát nhân dân trước mặt Hạ Tưởng cũng quen. Y chính là Lịch Phi.
Lần trước, rau quả của Tiếu Giai bị người ác ý kiểm tra và ngăn cấm, Hạ Tưởng đã thay mặt cô giải quyết, trong đó còn có công lao của Lịch Phi. Lịch Phi cũng vì vậy mà từ Phó đồn trưởng trở thành Đồn trưởng. Hạ Tưởng sau này cũng không có liên hệ với Lịch Phi. Hắn không nghĩ đến y được điều đến đây, xem ra đã là một Đồn trưởng.
Lịch Phi gặp lại Hạ Tưởng cũng cảm thấy sửng sốt, tính mở miệng nói cái gì nhưng bị Hạ Tưởng dùng ánh mắt ngăn lại. Lịch Phi hiểu ý, chỉ biết trong lòng Hạ Tưởng đã có tính toán.
Những người đồng nghiệp của Tống Cương vội vàng tiến lên khuyên y bỏ súng xuống, có chuyện nói chuyện, có lý nói lý, động tới súng là không được. Lịch Phi cũng ở một bên, khuyên Tống Cương không nên kích động, không cần phải xé to sự việc lên. Nếu không đến lúc đó ai cũng không thể xong việc.
Tống Cương cũng dần dần bình tĩnh lại, cất súng vào, liếc mắt nhìn đám người Hạ Tưởng, sau đó nâng Tống Đức Đạo và Trung Quân dậy rồi hỏi thăm tình hình. Nghe Tống Đức Đạo đổi trắng thay đen, rồi cùng với Trương Quân thêm mắm thêm muối, y cảm thấy lửa giận ngút trời, giơ tay vẫy mấy người phía dưới, gật đầu một cái nói:
- Mang tất cả về đồn, rồi thẩm vấn kỹ càng. Tôi hoài nghi bọn họ tàng trữ thuốc phiện.
Tàng trữ thuốc phiện là một vụ án hình sự. Ý tứ của Tống Cương hiển nhiên là muốn khống chế đám người Hạ Tưởng trước, sau đó đưa tất cả mọi người về đồn cảnh sát hình sự rồi sẽ sắp xếp trút giận sau. Không đánh cho tàn phế thì ít nhất cũng phải gây nội thương, làm cho bọn họ mười ngày nửa tháng cũng không xuống nổi giường. Dám bắt nạt ba của y sao, lại còn ở Dao Trì gây rối? Ai chẳng biết Dao Trì có mối quan hệ với Phó cục trưởng cục công an thành phố và Phó giám đốc sở công an tỉnh. Một đám vô danh tiểu tốt, rõ ràng muốn chết mà cũng không nhìn rõ nơi mình muốn chết, cả cha y mà cũng dám đánh, rồi dám ở địa bàn của y gây rối.
Thật sự là một đám ngốc nghếch, không được giáo dục. Không biết thành phố Yến là thiên hạ của ai hay sao.
Lịch Phi vừa nghe liền phản bác:
- Sếp Tống, rõ ràng đây là vụ án trị an, anh sao lại ăn nói lung tung biến thành vụ án hình sự vậy? Việc này là do đồn công an chúng tôi quản lý, anh không thể mang người đi.
- Tôi chính là hoài nghi bọn họ tàng trữ thuốc phiện. Có ý kiến gì không?
Dưới cơn thịnh nộ, Tống Cương không hề để mắt đến một Trưởng đồn công an nho nhỏ.
- Có vấn đề gì thì trực tiếp tìm Cục trưởng mà phản ánh, anh nói với tôi cũng như không. Chẳng lẽ cảnh sát hình sự phá án còn phải báo cáo với cảnh sát nhân dân các người sao? Mang đi.
Vài cảnh sát hình sự tiến tới, không nói hai lời, liền túm lấy đám người Hạ Tưởng. Hạ Tưởng cũng không phản kháng, ngược lại còn rất bình tĩnh. Đám người Tiêu Ngũ cũng thuận tình đưa tay ra.
Hạ Tưởng không chút hoang mang, gật đầu với Lịch Phi nói:
- Không cần phải thông báo với Tôn bá bá. Hiện tại kinh động ông ấy cũng không phải là chuyện tốt. Anh chỉ cần nghĩ biện pháp giúp chúng tôi tối nay không bị gì là được rồi. Ngày mai còn có trò hay để xem. Còn nữa, hãy giúp tôi đưa Phượng Mỹ Mỹ về nhà, nói với cô ấy không cần lo lắng. Chậm nhất là chiều mai chúng tôi có thể ra về.
Lịch Phi không dám chậm trễ, nhất nhất làm theo. Y biết khả năng của Hạ Tưởng. Cho dù Tào Vĩnh Quốc không ở thành phố Yến nhưng ảnh hưởng của Hạ Tưởng tại thành phố này cũng không tồi. Điều khác thì y không rõ lắm nhưng y biết Ủy viên thường vụ, Trưởng ban thư ký Lý Đinh Sơn và Hạ Tưởng có quan hệ khắng khít với nhau. Còn nghe nói Bí thư Trần Phong cũng vô cùng chiếu cố Hạ Tưởng.
Lịch Phi có lòng khuyên Tống Cương một câu, nhưng Tống Cương vẫn giữ bộ dạng tức giận. Y tính làm người tốt một phen nhưng cái tên Tống Cương kia vẫn không biết Hạ Tưởng là ai, lại cứ vênh váo ngút trời, cứ nghĩ mình là Phó đội trưởng đội cảnh sát hình sự là rất giỏi rồi. Thật là đáng thương. Nếu chính Cục trưởng của phân cục mà biết người mà Tống Cương bắt là Hạ Tưởng thì chính ông ta cũng phải khẩn trương nhận lỗi mà thôi.
Mời thần thì dễ nhưng tiễn thần khó. Tống Cương lần này mày gặp nạn rồi.
Lịch Phi ra lệnh thu quân đồng thời đưa Phượng Mỹ Mỹ về nhà. Một số cảnh sát nhân dân không phục lắm nói:
- Cảnh sát hình sự thì có gì đặc biệt đâu, luôn khinh thường cảnh sát nhân dân chúng ta.
Lịch Phi cười ha hả nói:
- Mọi người cũng đừng tức giận quá. Kỳ thật cũng may là những người vừa rồi do Tống Cương mang đi. Chứ nếu là chúng ta thì đúng là sự kiện phiền toái nhất rồi.
- Những người kia là ai, có lai lịch như thế nào?
Một vài cảnh sát nhân dân hiểu ra lời nói của Lịch Phi có hàm ý khác.
Lịch Phi làm ra vẻ thần bí mà khoát tay:
- Không nói, có nói thì mọi người cũng không biết đâu. Dù sao cũng là người không thể trêu vào. Tôi và Tống Cương cũng không thể trêu vào. Sếp Tôn chúng ta mà thấy thì cũng phải tức giận mà thôi.
Các cảnh sát nhân dân kinh ngạc há to miệng nói:
- Người mà Tống Cương bắt đi không phải là một quan lớn đấy chứ?
- Không phải quan lớn mà là đại quan lớn!
Lịch Phi mỉm cười.
Nói về đám người Hạ Tưởng bị nhét vào chiếc xe cảnh sát, đi thẳng tới đội cảnh sát hình sự phân cục phía nam thành phố. Mấy người bị áp giải như phạm nhân đều được đưa đến phòng hỏi cung. Tôn Hiện Vĩ vẻ mặt bình thường, tươi cười nói:
- Cũng may là buổi tối không ai nhìn thấy. Nếu mà để người ta thấy thì chắc còn mất mặt hơn.
Hạ Tưởng cười nói:
- Mặt của cậu lớn bao nhiêu. Cậu đã quên vụ Bí thư tỉnh Yến của chúng ta cải trang đến khách sạn dùng cơm, cũng bị cảnh sát nghi vấn. Việc của chúng ta chỉ là chuyện nhỏ mà thôi. Kỳ thật, nếu là ban ngày, càng nhiều người thấy thì hiệu quả càng chấn động hơn nhiều.
Người mà Hạ Tưởng nhắc đến chính là Bí thư tỉnh ủy tiền nhiệm Cao Thành Tùng đã cải trang đi khảo sát, từng được truyền tụng tại tỉnh Yến.
Mấy người lúc đầu thì ở cùng một chỗ, nhưng chỉ trong chốc lát đã bị tách ra đưa tới những căn phòng khác nhau, chuẩn bị tiến hành thẩm vấn. Đối với Hạ Tưởng thì đặc biệt chiếu cố hơn, đích thân Tống Cương tự mình đến hỏi cung.
Hạ Tưởng nhìn bốn phía xung quanh căn phòng rồi nhìn ra ngoài. Vì căn phòng sắp xếp cho hắn không phải tầm thường, vừa có đồ bịt mặt lại để đánh, vừa có một khoảng không gian đủ rộng để tập chống đẩy, hít đất. Đúng rồi, gần cửa còn đặt một cái bồn rửa mặt, rồi còn có cùm chân nữa chứ. Không ngờ những thứ này đều có ở phân cục cảnh sát này.
Khăn bịt mặt, xà chống đẩy, chậu rửa mặt, cùm chân đều có đủ. Cũng may là Tống Cương không cho hắn một ly nước sôi, nếu không còn có thể chết vì uống nước. Người trong nước quả nhiên có trí tuệ vô cùng, đến cái chết cũng chết bất ngờ có sáng tạo, có thẩm mỹ. Hạ Tưởng sau khi cảm thán xong, nghĩ thầm rằng nếu không phải hắn trong lòng chắc chắn, lại thấy qua tấm màn đen trong lúc công an thẩm vấn được truyenfull.vn thông dụng vạch trần ở đời sau, thì sau khi tiến vào quả thật là có sự lo lắng đề phòng. Lúc nào cũng phải đề phòng một khi không cẩn thận thì liền bị cái đồ gì đó vượt xa trí tưởng tượng kết thúc tính mạng của mình
Tống Cương chỉ hỏi Hạ Tưởng vài câu, rồi bắt đầu ép hắn thừa nhận việc tàng trữ thuốc phiện. Hạ Tưởng biết rằng, Tống Cương tuyệt đối muốn hãm hại hắn. Nói không chừng còn muốn vu oan giá hoạ. Mặc kệ là bọn họ có thừa nhận hay không thì ngày mai khẳng định là thuốc phiện sẽ xuất hiện trên người bọn họ. Chỉ hỏi vài câu thì Tống Cương liền mất đi kiên nhẫn, hai mắt đỏ bừng nói:
- Thằng quỷ, tao mặc kệ mày là ai. Hôm nay mày đã ở trong tay tao thì đừng nghĩ đến chuyện thoát ra ngoài. Mày đã chọc vào ba tao, chọc vào Trương Quân, đều là những người mà mày không thể trêu vào. Chờ một chút, tao sẽ cho mày nếm thử chút hương vị sống không bằng chết, cho mày cảm giác hối hận vì đã đầu thai làm người.
Tống Cương nghiến răng nghiến lợi, vẫy tay một cái, lập tức có hai người tiến vào, chuẩn bị ép chặt Hạ Tưởng vào ghế. Còn chưa kịp cột Hạ Tưởng thì điện thoại của Tống Cương đã vang lên.
Tống Cương đi ra ngoài nghe điện thoại, sau khi trở về thì sắc mặt rất khó coi, nói:
- Mời được Cục trưởng phân cục biện hộ cho mày, được, xem ra cũng có mặt mũi. Tuy nhiên, mặc kệ như thế nào, tao phải cho mày biết tay trước đã. Rầm. Đánh nó cho đến khi nào khai mới thôi.
Xem ra Tống Cương đã quyết tâm muốn đẩy hắn vào chỗ chết. Hạ Tưởng cũng không muốn đôi co, giơ tay nói:
- Chờ một chút, tôi có chuyện muốn nói. Tống Cương, tôi đề nghị anh chờ thêm chút nữa. Có khả năng chỉ trong chốc lát sẽ có điện thoại tìm anh. Còn hai đồng chí cảnh sát hình sự này, Tống Cương không sợ đắc tội với Cục trưởng phân cục, các anh cũng không sợ sao? Các anh cũng không phải là những người không biết sợ, phải hay không?
Hai nhân viên cảnh sát ngơ ngác nhìn nhau, thần sắc hơi có sự dao động.
Tống Cương cắn răng một cái:
- Ai điện thoại tao cũng không tiếp, xem mày còn có bản lãnh nào không? Tao hôm nay sẽ cho mày bài học, ngày mai có xử phạt như thế nào tao cũng chịu hết.
- Sếp Tống, anh bình tĩnh lại một chút được không? Không đáng để đánh đổi tiền đồ của mình mà.
Một nhân viên cảnh sát mở miệng khuyên nhủ.
- Đúng rồi, nếu chẳng may có sự nhầm lẫn xảy ra, không có cách nào để giải quyết thì làm sao bây giờ?
Người cảnh sát còn lại cũng khuyên nhủ.
Hai người này đều là thân tín của Tống Cương. Tống Cương có chuyện gì thì bọn họ cũng không tránh khỏi liên lụy. Bọn họ trước mặt Tống Cương cũng nói được chuyện.
- Đừng nghe nó nói bậy. Nó là cố ý muốn dọa người. Nếu nó là người có lai lịch thì làm sao mà có thể để cho chúng ta bắt chứ, có phải hay không? Bạn đang đọc truyện tại - http://truyenfull.vn
Tống Cương quả thật là nóng nảy, khi nói chuyện không ngờ cũng đưa tay tắt điện thoại di động.
- Cứ đánh đi, dựa theo biện pháp cũ, đánh nội thương, ngoại thương ít thôi.
Tống Cương hạ lệnh:
- Phải đánh, nếu không đừng trách tôi trở mặt.
- Xử lý cái đầu ông đấy. Cái lão đầu heo kia động thủ đánh chúng tôi trước, quả là người hung bạo mà. Nếu là tôi thì đã sớm đánh cho lão đến phải kêu cha gọi mẹ rồi. Đánh vỡ mũi lão ta ra thì mới xứng đáng mà. Trương Quân, ông tránh ra đi, để tôi tẩn lão ấy một trận cho hả giận.
Tôn Hiện Vĩ khi hiểu rõ nguyên nhân, sự tình liền oán giận Hạ Tưởng xuống tay không đủ độc, lại thấy Trương Quân rõ ràng là thiên vị Tống Đức Đạo nên không thể nhịn được nữa, xắn tay áo vọt lên trước.
Trương Quân không quen Tôn Hiện Vĩ, nhìn thấy bộ dạng của y thì biết y đã uống không ít rượu, lại thấy Tôn Hiện Vĩ nổi giận đùng đùng vọt lại gần, vốn cơn giận đang được kềm chế một phút chốc bốc lên lại, nghĩ thầm rằng cái tên tiểu tử từ đâu đến này đã đánh người lại còn muốn hoành hành tại địa bàn của ông ta. Nếu không cho chúng một bài học thì chúng sẽ nghĩ rằng Dao Trì là nơi có thể tùy tiện giương oai giễu võ hay sao? Nếu chuyện này đồn ra ngoài thì ông ta làm sao còn có thể lăn lộn trong ngành nữa?
Lão ta lui về phía sau, vung tay lên nói:
- Bảo vệ đâu, hãy khống chế cục diện, không cho một tên nào chạy thoát được.
Sớm đã có chuẩn bị nên mười mấy tên bảo vệ như tiếp thêm dũng khí tiến lên, bao vây Hạ Tưởng và Tôn Hiện Vĩ bên trong. Ông chủ Trương đã chỉ bảo là khống chế cục diện nhưng ý tứ chính là thu thập bọn họ. Bọn bảo vệ đều là bọn trai trẻ hăng máu, chỉ cần ông chủ có lệnh thì mặc kệ đối phương là ai, cứ đánh trước nói sau.
Hạ Tưởng cũng còn đỡ, tung ra vài quyền cước, cản lại cú đánh của bọn bảo vệ, vẫn còn có thể trả đòn. Tôn Hiện Vĩ thì không ổn rồi, chỉ mới vài cái đã bị đánh ngã xuống đất, rồi còn bị mấy tên bảo vệ vây xung quanh đấm đá túi bụi. Tuy nhiên, y vẫn mạnh miệng, một bên trả đòn, một bên mắng:
- Mẹ nó, có bản lĩnh thì cứ đánh ông nội mày đi. Đánh ông nội một thì lát nữa ông nội sẽ trả lại mười. Ây da, đồ khốn kiếp, tao sẽ nhớ kỹ mày. Cứ chờ đấy…
Tống Đức Đạo vừa lau máu trên gương mặt mình, vừa mắng:
- Đánh mạnh cho tao, tốt nhất là đánh gãy chân của nó. Sau đó tao sẽ khiến cho tụi mày nằm liệt giường tại bệnh viện ở thành phố Yến này. Cho tụi mày nếm thử lợi hại của bố mày.
Trương Quân cũng khí thế nói:
- Nói mà không biết xấu hổ, cũng không xem đây là chỗ nào? Còn dám ở địa bàn của tao mà giương oai à? Cứ tưởng Trương Quân này dễ bị bắt nạt hay sao? Đừng dừng tay, cứ dạy cho bọn chúng một bài học để lần sau bọn chúng rút kinh nghiệm.
Nhìn thấy Hạ Tưởng đang chống đỡ không lại thì đột nhiên rầm một tiếng, cánh cửa thủy tinh xa xỉ bị một cú đá vỡ nát. Ba người từ bên ngoài vọt vào, không nói không rằng, cứ như mãnh hổ xuống núi, hùng hổ vọt vào đám bảo vệ đánh tới tấp.
Sự thật là Tiêu Ngũ, Lý Hồng Giang và Chu Hổ ba người cảm thấy có cái gì đó không ổn nên trong tình thế cấp bách mà phá cửa vào cứu viện.
Ba người ở bên ngoài đợi, Hạ Tưởng chỉ bảo là vào trong chốc lát nhưng mãi không thấy ra. Chu Hổ trong lúc vô tình mới phát hiện có chỗ không ổn. Tiêu Ngũ thì vừa thấy Hạ Tưởng bị bao vây, lập tức nóng lên, cái gì cũng không quan tâm, gã chê cái cửa xoay quá chậm, liền đá nát cánh cửa thủy tinh mà vọt vào trong.
Tiêu Ngũ là xuất thân từ bộ đội đặc chủng, trình độ võ thuật dĩ nhiên lợi hại. Một mình mà hạ đến mấy người, hơn nữa còn xuống tay rất nặng khiến cho bọn bảo vệ khó mà chịu nổi. Kết quả là Tiêu Ngũ vừa ra tay thì tất cả mọi người đã bị gã đánh cho lăn lộn trên mặt đất, không đứng dậy nổi.
Lý Hồng Giang thì lúc trước thường xuyên ở công trường lăn lộn cùng đám công nhân, cũng gây ra không ít vụ ẩu đả đánh nhau. Hôm nay lại có chút rượu trong người, lại thấy Hạ Tưởng bị một số người vây quanh, liền hướng về phía trước hô to một tiếng rồi nhào vào đám người, ba quyền hai chân đấm đá tứ tung. Rồi lại điên tiết quay đầu nhìn thấy Tống Đức Đạo đang ở một bên chỉ trỏ, thì lập tức đấm đá về phía thân hình thịt béo của lão ta.
Trương Quân thấy Tống Đức Đạo bị đánh trước mặt mình nên cũng nóng lên, tự mình nhảy tới. Khi tay còn chưa kịp chạm đến người Lý Hồng Giang thì liền cảm giác một cơn đau nhói từ quai hàm truyền đến. Sau đó cảm thấy hoa mắt, chân không đứng vững, nhoáng váng ngã nhào trên mặt đất.
Đúng là Chu Hổ khi thấy tình thế không ổn liền cho ngay một cú đấm vào má phải Trương Quân. Chu Hổ là nông dân thứ thiệt, lại có một khoảng thời gian làm công nhân lao động phổ thông tại công trường, thường hay vác gạch hay bê tông nên rất có sức mạnh. Một cú đánh ra không hơn không kém khiến cho Trương Quân choáng váng đến không thấy đường.
Trương Quân thấy má phải của mình nóng bừng lên, đau đớn vô cùng, miệng hơi mặn, từ miệng phun ra một cái răng. Trương Quân máu dâng lên não, ở địa bang của mình bị người khác đánh ngã lăn ra đất nên cảm thấy vô cùng mất mặt, liền nhổm dậy, nhảy dựng lên, hổn hển mà hô to:
- Đánh, đều đánh đến khi sống dở chết dở cho tao, có vấn đề gì tao chịu trách nhiệm cho.
Hiện trường đã bắt đầu hỗn loạn. Những tên bảo vệ bị đánh ngã trên mặt đất rên rỉ kêu la, còn có những người khách vây quanh đứng xem, dọa cho mấy cô tiếp viên nữ kinh sợ đến mức thất thần. Giọng nói của Trương Quân tuy không ít nhưng đã không còn ai nghe lọt tai. Mười mấy tên bảo vệ xông vào, bao vây Hạ Tưởng, Tiêu Ngũ, Lý Hồng Giang và Chu Hổ. Tuy nhiên, chỉ trong chốc lát, nhất là khi Hạ Tưởng và Tiêu Ngũ ra tay, vừa chuẩn vừa độc đã nhanh chóng hạ gục từng tên một, khiến bọn chúng lăn ra đất kêu la, không đứng dậy nổi, vô hình chung tạo nên áp lực tâm lý cho những tên bảo vệ còn lại. Lý Hồng Giang và Chu Hổ tuy ra tay loạn xạ nhưng vô cùng mạnh. Chỉ cần ai trúng phải cú đấm của bọn họ thì cũng đều đau đến không đứng nổi.
Lý Hồng Giang sống sung sướng, an nhàn đã lâu. Tuy là sức lực vẫn còn nhưng chỉ vài cái đã giảm mất phần sát khí. Chu Hổ thì ngược lại. Gã vốn xuất thân từ nông dân hai bàn tay trắng, chỉ mới đến thành phố sinh sống được vài năm, khí chất nông dân vẫn còn trên người, đối với Hạ Tưởng thì luôn luôn tôn thờ. Khi thấy Hạ Tưởng bị người khác ức hiếp thì so với việc giết gã còn khó chịu hơn. Gã bùng phát lên, chẳng những tăng cường sức mạnh mà hai con mắt cũng đỏ bừng, giống như muốn dọa người ta, đồng thời không khác gì mãnh hổ xuống núi, vọt vào bên trong đám người, luân phiên đấm đá, uy phong lẫm liệt ở bên cạnh bảo vệ Hạ Tưởng, giống như một pho tượng sát thần. Sau trận vật lộn với 5 người, những tên bảo vệ còn lại đều sợ tới mức kinh hồn bạt vía, không dám lên tiếng, liền bỏ chạy tán loạn.
Chu Hổ trở nên nổi danh sau một trận chiến.
Đánh bọn bảo vệ bỏ chạy, Chu Hổ cũng không buông tha cho Trương Quân, bước lên nắm lấy cổ áo ông ta, tung một quả đấm nữa, mắng:- Ông là cái gì mà dám đụng vào lãnh đạo của tôi? Cẩn thận đấy, nếu không tôi đập ông chết đấy.
Trương Quân đáng thương đang ngồi dưới đất, lại bị Chu Hổ trái một cú phải một cú đấm đến nổi nhìn không ra mặt người, hai bên má sưng vù lên giống như ổ bánh mì.
Tôn Hiện Vĩ là uất ức nhất, bị đánh ngã trên mặt đất rồi còn bị đá cho vài cái. Y chống tay đứng dậy, không quên phủi phủi quần áo, giống như là chưa có việc gì, đến trước mặt Tống Đức Đạo cởi chiếc dép lê còn lại, hướng về cái mặt béo phì của lão ra sức đánh vài cái, rồi nhổ ra bãi nước bọt, nói:
- Ông là Trưởng phòng ở đâu? Ngày mai tôi sẽ tổ chức một đám phụ nữ từ già đến trẻ đến cơ quan của ông tố cáo ông chơi gái không trả tiền. Tôi xem cái loại Trưởng phòng ông còn có thể làm tiếp hay không? Mẹ kiếp, có biết chúng tôi là ai không? Còn dám tự xưng là Trưởng phòng này nọ, đã từng tuổi này, còn không đáng bằng cái đáy quần đàn bà nữa.
Tống Đức Đạo bị đánh đến miệng đầy bọt máu, nói không ra chữ nhưng vẫn cứng đầu cãi lại:
- Con tao là Tống Cương, nó sẽ đến đây ngay. Tao sẽ chờ xem đám tụi mày bị bắt và nếm thử mùi vị ngồi tù như thế nào.
Ngay lúc đó, một hồi còi hụ cảnh sát vang đến. Một người đàn ông trẻ tuổi tướng mạo anh khí vô cùng lo lắng từ ngoài vọt vào. Vừa thấy bộ dạng của Tống Đức Đạo thì hô to lên:
- Ba, sao ba lại bị đánh đến như thế này? Tên khốn kiếp nào đã gây ra chuyện như vậy? Con sẽ giết nó.
Người vừa mới đến chính là con trai của Tống Đức Đạo – Tống Cương.
Tống Cương lửa giận bừng bừng, duỗi tay lấy khẩu súng lục bên hông, chĩa thẳng vào trán của Tôn Hiện Vĩ hung tợn nói:
- Tên khốn kiếp, có tin tao bắn chết mày hay không?
Tôn Hiện Vĩ bị họng súng đen ngòm dí vào đầu, không ngờ vẫn còn cười được:
- Nhóc con, mới xảy ra có chút việc mà đã rút súng ra rồi, có đúng mày làm cảnh sát hình sự không đấy? Có biết điều lệ sử dụng súng ống không? Mày bắn chết tao thì chẳng những mày phải đền mạng mà ngay cả người nhà của mày cũng đều liên lụy luôn. Mày phải hiểu rõ chứ?
Hạ Tưởng cũng không ngờ Tống Cương lại là hạng người không có đầu óc, mượn súng dí vào đầu người khác, xem ra tố chất tâm lý chưa đủ để vượt qua thử thách. Thân là cảnh sát hình sự, không ngờ lại tùy tiện rút súng ra. Phải biết rằng đây là Trung Quốc chứ không phải là nước Mĩ. Loại hành động nghiêm trọng này sẽ được ghi vào nhật ký công tác.
Tuy nhiên, để phòng ngừa Tống Cương vì kích động mà gây ra chuyện ngu ngốc, Hạ Tưởng ra hiệu mọi người đừng hành động thiếu suy nghĩ.
Từ phía sau lại xông đến một vài cảnh sát. Đó đều là đồng nghiệp của Tống Cương, đồng thời cũng có những cảnh sát nhân dân của địa phương đều chạy đến xem. Xem ra là có người đã âm thầm báo cảnh sát. Người cảnh sát nhân dân trước mặt Hạ Tưởng cũng quen. Y chính là Lịch Phi.
Lần trước, rau quả của Tiếu Giai bị người ác ý kiểm tra và ngăn cấm, Hạ Tưởng đã thay mặt cô giải quyết, trong đó còn có công lao của Lịch Phi. Lịch Phi cũng vì vậy mà từ Phó đồn trưởng trở thành Đồn trưởng. Hạ Tưởng sau này cũng không có liên hệ với Lịch Phi. Hắn không nghĩ đến y được điều đến đây, xem ra đã là một Đồn trưởng.
Lịch Phi gặp lại Hạ Tưởng cũng cảm thấy sửng sốt, tính mở miệng nói cái gì nhưng bị Hạ Tưởng dùng ánh mắt ngăn lại. Lịch Phi hiểu ý, chỉ biết trong lòng Hạ Tưởng đã có tính toán.
Những người đồng nghiệp của Tống Cương vội vàng tiến lên khuyên y bỏ súng xuống, có chuyện nói chuyện, có lý nói lý, động tới súng là không được. Lịch Phi cũng ở một bên, khuyên Tống Cương không nên kích động, không cần phải xé to sự việc lên. Nếu không đến lúc đó ai cũng không thể xong việc.
Tống Cương cũng dần dần bình tĩnh lại, cất súng vào, liếc mắt nhìn đám người Hạ Tưởng, sau đó nâng Tống Đức Đạo và Trung Quân dậy rồi hỏi thăm tình hình. Nghe Tống Đức Đạo đổi trắng thay đen, rồi cùng với Trương Quân thêm mắm thêm muối, y cảm thấy lửa giận ngút trời, giơ tay vẫy mấy người phía dưới, gật đầu một cái nói:
- Mang tất cả về đồn, rồi thẩm vấn kỹ càng. Tôi hoài nghi bọn họ tàng trữ thuốc phiện.
Tàng trữ thuốc phiện là một vụ án hình sự. Ý tứ của Tống Cương hiển nhiên là muốn khống chế đám người Hạ Tưởng trước, sau đó đưa tất cả mọi người về đồn cảnh sát hình sự rồi sẽ sắp xếp trút giận sau. Không đánh cho tàn phế thì ít nhất cũng phải gây nội thương, làm cho bọn họ mười ngày nửa tháng cũng không xuống nổi giường. Dám bắt nạt ba của y sao, lại còn ở Dao Trì gây rối? Ai chẳng biết Dao Trì có mối quan hệ với Phó cục trưởng cục công an thành phố và Phó giám đốc sở công an tỉnh. Một đám vô danh tiểu tốt, rõ ràng muốn chết mà cũng không nhìn rõ nơi mình muốn chết, cả cha y mà cũng dám đánh, rồi dám ở địa bàn của y gây rối.
Thật sự là một đám ngốc nghếch, không được giáo dục. Không biết thành phố Yến là thiên hạ của ai hay sao.
Lịch Phi vừa nghe liền phản bác:
- Sếp Tống, rõ ràng đây là vụ án trị an, anh sao lại ăn nói lung tung biến thành vụ án hình sự vậy? Việc này là do đồn công an chúng tôi quản lý, anh không thể mang người đi.
- Tôi chính là hoài nghi bọn họ tàng trữ thuốc phiện. Có ý kiến gì không?
Dưới cơn thịnh nộ, Tống Cương không hề để mắt đến một Trưởng đồn công an nho nhỏ.
- Có vấn đề gì thì trực tiếp tìm Cục trưởng mà phản ánh, anh nói với tôi cũng như không. Chẳng lẽ cảnh sát hình sự phá án còn phải báo cáo với cảnh sát nhân dân các người sao? Mang đi.
Vài cảnh sát hình sự tiến tới, không nói hai lời, liền túm lấy đám người Hạ Tưởng. Hạ Tưởng cũng không phản kháng, ngược lại còn rất bình tĩnh. Đám người Tiêu Ngũ cũng thuận tình đưa tay ra.
Hạ Tưởng không chút hoang mang, gật đầu với Lịch Phi nói:
- Không cần phải thông báo với Tôn bá bá. Hiện tại kinh động ông ấy cũng không phải là chuyện tốt. Anh chỉ cần nghĩ biện pháp giúp chúng tôi tối nay không bị gì là được rồi. Ngày mai còn có trò hay để xem. Còn nữa, hãy giúp tôi đưa Phượng Mỹ Mỹ về nhà, nói với cô ấy không cần lo lắng. Chậm nhất là chiều mai chúng tôi có thể ra về.
Lịch Phi không dám chậm trễ, nhất nhất làm theo. Y biết khả năng của Hạ Tưởng. Cho dù Tào Vĩnh Quốc không ở thành phố Yến nhưng ảnh hưởng của Hạ Tưởng tại thành phố này cũng không tồi. Điều khác thì y không rõ lắm nhưng y biết Ủy viên thường vụ, Trưởng ban thư ký Lý Đinh Sơn và Hạ Tưởng có quan hệ khắng khít với nhau. Còn nghe nói Bí thư Trần Phong cũng vô cùng chiếu cố Hạ Tưởng.
Lịch Phi có lòng khuyên Tống Cương một câu, nhưng Tống Cương vẫn giữ bộ dạng tức giận. Y tính làm người tốt một phen nhưng cái tên Tống Cương kia vẫn không biết Hạ Tưởng là ai, lại cứ vênh váo ngút trời, cứ nghĩ mình là Phó đội trưởng đội cảnh sát hình sự là rất giỏi rồi. Thật là đáng thương. Nếu chính Cục trưởng của phân cục mà biết người mà Tống Cương bắt là Hạ Tưởng thì chính ông ta cũng phải khẩn trương nhận lỗi mà thôi.
Mời thần thì dễ nhưng tiễn thần khó. Tống Cương lần này mày gặp nạn rồi.
Lịch Phi ra lệnh thu quân đồng thời đưa Phượng Mỹ Mỹ về nhà. Một số cảnh sát nhân dân không phục lắm nói:
- Cảnh sát hình sự thì có gì đặc biệt đâu, luôn khinh thường cảnh sát nhân dân chúng ta.
Lịch Phi cười ha hả nói:
- Mọi người cũng đừng tức giận quá. Kỳ thật cũng may là những người vừa rồi do Tống Cương mang đi. Chứ nếu là chúng ta thì đúng là sự kiện phiền toái nhất rồi.
- Những người kia là ai, có lai lịch như thế nào?
Một vài cảnh sát nhân dân hiểu ra lời nói của Lịch Phi có hàm ý khác.
Lịch Phi làm ra vẻ thần bí mà khoát tay:
- Không nói, có nói thì mọi người cũng không biết đâu. Dù sao cũng là người không thể trêu vào. Tôi và Tống Cương cũng không thể trêu vào. Sếp Tôn chúng ta mà thấy thì cũng phải tức giận mà thôi.
Các cảnh sát nhân dân kinh ngạc há to miệng nói:
- Người mà Tống Cương bắt đi không phải là một quan lớn đấy chứ?
- Không phải quan lớn mà là đại quan lớn!
Lịch Phi mỉm cười.
Nói về đám người Hạ Tưởng bị nhét vào chiếc xe cảnh sát, đi thẳng tới đội cảnh sát hình sự phân cục phía nam thành phố. Mấy người bị áp giải như phạm nhân đều được đưa đến phòng hỏi cung. Tôn Hiện Vĩ vẻ mặt bình thường, tươi cười nói:
- Cũng may là buổi tối không ai nhìn thấy. Nếu mà để người ta thấy thì chắc còn mất mặt hơn.
Hạ Tưởng cười nói:
- Mặt của cậu lớn bao nhiêu. Cậu đã quên vụ Bí thư tỉnh Yến của chúng ta cải trang đến khách sạn dùng cơm, cũng bị cảnh sát nghi vấn. Việc của chúng ta chỉ là chuyện nhỏ mà thôi. Kỳ thật, nếu là ban ngày, càng nhiều người thấy thì hiệu quả càng chấn động hơn nhiều.
Người mà Hạ Tưởng nhắc đến chính là Bí thư tỉnh ủy tiền nhiệm Cao Thành Tùng đã cải trang đi khảo sát, từng được truyền tụng tại tỉnh Yến.
Mấy người lúc đầu thì ở cùng một chỗ, nhưng chỉ trong chốc lát đã bị tách ra đưa tới những căn phòng khác nhau, chuẩn bị tiến hành thẩm vấn. Đối với Hạ Tưởng thì đặc biệt chiếu cố hơn, đích thân Tống Cương tự mình đến hỏi cung.
Hạ Tưởng nhìn bốn phía xung quanh căn phòng rồi nhìn ra ngoài. Vì căn phòng sắp xếp cho hắn không phải tầm thường, vừa có đồ bịt mặt lại để đánh, vừa có một khoảng không gian đủ rộng để tập chống đẩy, hít đất. Đúng rồi, gần cửa còn đặt một cái bồn rửa mặt, rồi còn có cùm chân nữa chứ. Không ngờ những thứ này đều có ở phân cục cảnh sát này.
Khăn bịt mặt, xà chống đẩy, chậu rửa mặt, cùm chân đều có đủ. Cũng may là Tống Cương không cho hắn một ly nước sôi, nếu không còn có thể chết vì uống nước. Người trong nước quả nhiên có trí tuệ vô cùng, đến cái chết cũng chết bất ngờ có sáng tạo, có thẩm mỹ. Hạ Tưởng sau khi cảm thán xong, nghĩ thầm rằng nếu không phải hắn trong lòng chắc chắn, lại thấy qua tấm màn đen trong lúc công an thẩm vấn được truyenfull.vn thông dụng vạch trần ở đời sau, thì sau khi tiến vào quả thật là có sự lo lắng đề phòng. Lúc nào cũng phải đề phòng một khi không cẩn thận thì liền bị cái đồ gì đó vượt xa trí tưởng tượng kết thúc tính mạng của mình
Tống Cương chỉ hỏi Hạ Tưởng vài câu, rồi bắt đầu ép hắn thừa nhận việc tàng trữ thuốc phiện. Hạ Tưởng biết rằng, Tống Cương tuyệt đối muốn hãm hại hắn. Nói không chừng còn muốn vu oan giá hoạ. Mặc kệ là bọn họ có thừa nhận hay không thì ngày mai khẳng định là thuốc phiện sẽ xuất hiện trên người bọn họ. Chỉ hỏi vài câu thì Tống Cương liền mất đi kiên nhẫn, hai mắt đỏ bừng nói:
- Thằng quỷ, tao mặc kệ mày là ai. Hôm nay mày đã ở trong tay tao thì đừng nghĩ đến chuyện thoát ra ngoài. Mày đã chọc vào ba tao, chọc vào Trương Quân, đều là những người mà mày không thể trêu vào. Chờ một chút, tao sẽ cho mày nếm thử chút hương vị sống không bằng chết, cho mày cảm giác hối hận vì đã đầu thai làm người.
Tống Cương nghiến răng nghiến lợi, vẫy tay một cái, lập tức có hai người tiến vào, chuẩn bị ép chặt Hạ Tưởng vào ghế. Còn chưa kịp cột Hạ Tưởng thì điện thoại của Tống Cương đã vang lên.
Tống Cương đi ra ngoài nghe điện thoại, sau khi trở về thì sắc mặt rất khó coi, nói:
- Mời được Cục trưởng phân cục biện hộ cho mày, được, xem ra cũng có mặt mũi. Tuy nhiên, mặc kệ như thế nào, tao phải cho mày biết tay trước đã. Rầm. Đánh nó cho đến khi nào khai mới thôi.
Xem ra Tống Cương đã quyết tâm muốn đẩy hắn vào chỗ chết. Hạ Tưởng cũng không muốn đôi co, giơ tay nói:
- Chờ một chút, tôi có chuyện muốn nói. Tống Cương, tôi đề nghị anh chờ thêm chút nữa. Có khả năng chỉ trong chốc lát sẽ có điện thoại tìm anh. Còn hai đồng chí cảnh sát hình sự này, Tống Cương không sợ đắc tội với Cục trưởng phân cục, các anh cũng không sợ sao? Các anh cũng không phải là những người không biết sợ, phải hay không?
Hai nhân viên cảnh sát ngơ ngác nhìn nhau, thần sắc hơi có sự dao động.
Tống Cương cắn răng một cái:
- Ai điện thoại tao cũng không tiếp, xem mày còn có bản lãnh nào không? Tao hôm nay sẽ cho mày bài học, ngày mai có xử phạt như thế nào tao cũng chịu hết.
- Sếp Tống, anh bình tĩnh lại một chút được không? Không đáng để đánh đổi tiền đồ của mình mà.
Một nhân viên cảnh sát mở miệng khuyên nhủ.
- Đúng rồi, nếu chẳng may có sự nhầm lẫn xảy ra, không có cách nào để giải quyết thì làm sao bây giờ?
Người cảnh sát còn lại cũng khuyên nhủ.
Hai người này đều là thân tín của Tống Cương. Tống Cương có chuyện gì thì bọn họ cũng không tránh khỏi liên lụy. Bọn họ trước mặt Tống Cương cũng nói được chuyện.
- Đừng nghe nó nói bậy. Nó là cố ý muốn dọa người. Nếu nó là người có lai lịch thì làm sao mà có thể để cho chúng ta bắt chứ, có phải hay không? Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL -
Tống Cương quả thật là nóng nảy, khi nói chuyện không ngờ cũng đưa tay tắt điện thoại di động.
- Cứ đánh đi, dựa theo biện pháp cũ, đánh nội thương, ngoại thương ít thôi.
Tống Cương hạ lệnh:
- Phải đánh, nếu không đừng trách tôi trở mặt.