- Quận ủy và Ủy ban nhân dân quận xây dựng ở đâu, cũng không quan trọng, quan trọng là mấy nơi này nếu như xây lên hai khu biệt thự, ba khu nhà cao tầng sang trọng, phía Bắc cách sông Hạ Mã khá xa, phía Nam cách trung tâm triển lãm quy hoạch của quận mới không quá vài trăm mét, nếu như Chủ tịch Thành lấy được mấy địa điểm kể trên, tin rằng khái niệm lý tính về sản nghiệp bất động sản sẽ ở bên sông Hạ Mã biến giấc mộng trở thành hiện thực.
Hạ Tưởng hùng hồn, mạnh mẽ nói:
- Ngoài biệt thự và khu nhà ở cao tầng sang trọng, trên khoảng đất trống khoảng một hai trăm mét từ ngoài khu biệt thự đến bên sông, có thể xây dựng thành bãi biển tư nhân, đương nhiên, tiếp tục về hướng Tây vẫn còn đồng ruộng rộng lớn có thể mua với giá rẻ, cho dù là xây dựng trường đua ngựa hay là sân gôn, đều rẻ hơn mười lần so với trong thành phố. Vấn đề là, không đến dăm bảy năm, quận Hạ Mã sẽ trở thành một khu trung tâm mới nổi lên, thư giãn, du lịch, nhà ở Dương Quang, lúc đó nhân khí trong thời gian ngắn sẽ lên cao gấp mười lần. Nhân khí nâng lên mười phần, thì vào lúc đó tất nhiên giá trị nhà ở cũng tăng lên gấp bội.....
- Quận mới một khi được thành lập, ắt phải tiến hành thu hút đầu tư với quy mô lớn, cho dù là có rất nhiều công ty tham gia vào, thì vẫn là tập đoàn Đạt Tài tự đầu tư xây dựng hội trường khổng lồ, dựa vào chính sách giúp đỡ của hai cấp tỉnh thành khi quận mới thành lập, dựa vào thực lực hùng hậu của tập đoàn Đạt Tài, lại có thêm ý tưởng mưu lược tài ba về sản nghiệp bất động sản của Chủ tịch Thành, trên bản đồ xây dựng bờ sông Hạ Mã, có thể chứa được hơn mười khu Thành phố Dương Quang!
Thành Đạt Tài mặt không chút thay đổi, chỉ nhìn chăm chăm vào nơi to lớn bằng bàn tay trên bản đồ, cứ như thế qua vài phút, ông ta mới giống như mới tỉnh mộng, còn không tin mà hỏi một câu:
- Khởi công xây dựng hệ thống thủy lợi Hoàn Thành có khả năng được thực hiện vào thời gian sắp tới, trang bị một quận mới, việc liên quan đến tranh chấp và xung đột lợi ích quá nhiều, chỉ riêng luận chứng và quy hoạch cũng phải mất gần một năm, nói không chừng còn có thể lên đến dăm bảy năm, sự việc trên mặt chính trị, ý tưởng luôn luôn tốt đẹp, nhưng khi vào thực tế, lại gặp muôn vàn khó khăn. Tiểu Hạ, cậu vẽ cho tôi một cái bánh có nhân to lớn....nhử người, nhưng chỉ mong muốn mà không thể thành.
- Tôi chỉ hỏi Chủ tịch Thành một câu, nếu khả thi, ông có thể đưa ra bao nhiêu?
Hạ Tưởng không so thông minh nhiều ít với Thành Đạt Tài, càng không so đo tầm nhìn có xa hơn Thành Đạt Tài, hắn chỉ biết một đạo lý, việc thành bởi người làm. Tất cả sự tình cuối cùng cũng rơi trên bản thân con người, rất nhiều sự tình sở dĩ kéo dài chậm trễ, hoàn toàn đều do nhân tố con người. Mà hắn có lý do thúc đẩy quận mới nhanh chóng đưa vào lịch làm việc, là vì hắn đã tinh tường nhìn thấy hai điểm mấu chốt.
Một là thành phố Yến.
Trần Phong thì không cần phải nói, trên chính trị tương đối đi vào giữa tuyến đường, nhưng cũng có quyết đoán hơn một số Bí thư khác, cũng tình nguyện trong thời gian nhậm chức để lại một bút tích dày đặc. Hồ Tăng Chu thì cấp thiết hi vọng mượn gió đông điều chỉnh kết cấu sản nghiệp, làm một trận lớn, đặt nền tảng để ông tiến tới trước một bước. Hồ Tăng Chu nền móng không vững, trong sở không có thế lực hậu đài, ông so với bất cứ kẻ nào đều có khát vọng tạo được một chiến tích thật lớn để chứng minh năng lực bản thân. Trang bị quận mới, là một kỳ ngộ trước nay chưa từng có, ông tuyệt đối không bỏ qua.
Hai là tỉnh Yến. Thái độ của Diệp Thạch Sinh đối với việc điều chỉnh kết cấu sản nghiệp từ ứng phó tiêu cực đến đẩy mạnh tích cực, với ý niệm làm quan thì tạo phúc cũng là cái mãnh liệt trước nay chưa từng có. Hơn nữa sau khi tỉnh Yến trải qua hỗn loạn và áp lực lớn của thời kỳ Cao Thành Tùng, người kế nhiệm muốn để lại tiếng tăm, cũng cần phải làm những đại sự và thật sự đủ để cho nhân dân ghi nhớ. Chính sách điều chỉnh kết cấu sản nghiệp trong cảm nhận của dân chúng, khá là qua loa mà không có khái niệm cụ thể, nhưng nếu hệ thống thủy lợi bao quanh thành phố được xây dựng và quận mới được trang bị, đưa tỉnh Yến từ một thành tỉnh xếp gần cuối, dần dần nâng cao thứ bậc, tạo nên sức ảnh hưởng lớn trong nước, có được sự cảm kích và hoài niệm đối với Diệp Thạch Sinh trong sự đồng cảm và tự hào của nhân dân thành phố Yến, có thể thông qua phỏng đoán là biết. Diệp Thạch Sinh tất nhiên sẽ tận lực mà ủng hộ việc thành lập quận mới.
Phạm Duệ Hằng cũng không có lý do nào để phản đối, hơn nữa sau khi ông ta nhận chức Bí thư, quận mới cũng là lúc hình thành quy mô thành quả ban đầu, có thể ngồi mát ăn bát vàng đưa tới tay một chiến tích, cho dù ông ta và Diệp Thạch Sinh chính kiến bất hoà, cũng sẽ không ngăn cản việc thành lập quận mới, huống hồ chi hiện tại hai người họ đang có rất nhiều điểm lợi ích giống nhau.
Hạ Tưởng liền tinh tường mà nhận ra, quận mới thành lập chỉ là vấn đề sớm muộn, bây giờ mọi sự đã chuẩn bị, chỉ thiếu gió đông, gió đông chính là lời hứa ngàn vàng của Thành Đạt Tài. Mặc dù hắn có thể mang đến rất nhiều nguồn đầu tư, chẳng hạn như Tiếu Giai ít nhất cũng có năm sáu trăm triệu, như bất động sản Giang Sơn có hai ba trăm triệu, như tập đoàn Viễn Cảnh có trên dưới hai tỷ, tập đoàn Tề Thị cũng có thể có hai ba trăm triệu, tiếp tục thêm vào một số quan hệ ít gần gũi khác, cộng lại phải có đến hai ba trăm triệu cũng không thành vấn đề, tổng số cũng phải trên dưới ba tỷ rưỡi, nhưng một là quá lẻ tẻ, hai là không đủ sức thuyết phục, cũng không bằng một lời nói nặng ngàn cân của Thành Đạt Tài, càng có thể cho Trần Phong và những người khác một sự tin tưởng cực lớn.
Con người thành phố Yến tự thấy đủ là sẽ thỏa lòng, lại thêm tính cách không nóng không lạnh, lại không có chí tiến thủ quá lớn. Thành phố Yến từ năm một chín sáu tám trở thành tỉnh Yến đến nay, vẫn luôn theo nhịp bước đi lên, không nhanh không chậm, vừa để không kéo chân sau của nhân dân cả nước, lại tuyệt đối không làm con chim đầu đàn, từ trước đến giờ đều không có tiếng tăm gì mà theo sát hướng gió của thủ đô, chính sách thì lệch lạc, kinh tế thì đi xuống, từ đầu đến cuối tuân theo suy nghĩ an phận thủ thường, an phận giữa Bắc Kinh và Thiên Tân, giống như một chú mèo con ngoan hiền được chăm sóc bên cạnh hai chú hổ lớn Bắc Kinh và Thiên Tân, chưa từng đi tranh giành cái gì, càng chưa từng gây chuyện nọ chuyện kia, chỉ biết im lặng mà thuận theo.
Kỳ thực vùng đất Yến Triệu, từ trước tới giờ đã có nhiều bài ca bi tráng hùng hồn, như Kinh Kha ám sát Tần, cũng có nhiều mưu sĩ tài hoa hơn người, ví dụ như Mao Toại với " Tam thốn chi thiệt, cường vu bách vạn chi sư" (ba tấc lưỡi mạnh hơn hàng triệu quân lính). Càng có những nhân vật thét ra lửa, như Lưu Bị, Trương Phi và Triệu Vân, cùng với rất nhiều những nhân vật anh hùng nổi danh khắp thiên hạ, còn có di sản văn hóa lịch sử lâu đời, ví dụ như tứ đại sĩ tộc Thôi, Lô, Trịnh, Vương ở thời Đường, trong đó có hai đại sĩ tộc đều xuất từ tỉnh Yến.
Tỉnh Yến, chưa bao giờ thiếu di sản văn hóa và nền móng lịch sử, cũng không thiếu những cơ sở để trở thành tỉnh hùng mạnh. Trên thực tế, là thiếu tinh thần hăm hở đi lên không phải tỉnh Yến, là thành phố Yến, là vài thập niên trước vẫn là một thị trấn nhỏ không có di sản của thành phố Yến!
Không có gánh nặng lịch sử kỳ thực cũng là một chuyện tốt, có thể tiến lên bằng hành trang gọn nhẹ. Chẳng qua bởi vì hàng loạt nguyên nhân do con người tạo ra, toàn tỉnh Yến tràn ngập một trào lưu tư tưởng an phận thủ thường, thành phố Yến còn hơn như vậy. Hình như sau khi từ một thị trấn trở thành tỉnh thị, đã mất đi mục tiêu và động lực, người thành phố Yến tự mình cảm thấy tốt bụng, tự coi mình là người tỉnh thị, chí ít trong lòng tự có ý thức cho mình có chỗ hơn người khác. Lại có thêm tụ hội sức lực của toàn tỉnh xây dựng thành phố Yến, trong thời gian mấy chục năm ngắn ngủi, thành phố Yến đã vượt lên hẳn so với những thành thị khác mà tỉnh Yến vốn có, cho dù là diện tích hay là giá trị sản lượng đều vọt lên dẫn đầu, bởi vậy, con người thành phố Yến mất đi cảm xúc mạnh để cầu tiến.
Cũng vậy, hai thành phố cách thành phố Yến gần nhất, một là Thủ đô, hai là Thiên Tân, so với thành phố Yến mà nói sự chênh lệch quá lớn không có khả năng để vượt qua. Không còn mục tiêu chính là không còn động lực tiếp tục phấn đấu, thành phố Yến dựa theo quán tính vốn có, đi bộ coi như đi xe mà tiến lên.
Con người thành phố Yến không lười biếng, cũng không thiếu nhân tài, cái thiếu chính là động lực để phấn đấu đi lên, một mục tiêu trung và ngắn hạn có thể thông qua nỗ lực là có thể đạt được, hoặc là nói, đã thiếu một cơ chế cạnh tranh tương ứng với sự phát triển kinh tế trước mắt.
Xét đến cùng, nguyên nhân người nhiều việc ít không phải vì con người không được, là chế độ không tốt, là thể chế không tốt. Chỉ có có người dám làm trước thiên hạ, lấy ra đầy đủ dũng khí và quyết tâm, phá vỡ nhiều thể chế lạc hậu, để cho rất nhiều người lao động đã rất nỗ lực nhưng không có báo đáp có được thu nhập thích đángtừ lòng hăng hái, Hạ Tưởng tin tưởng, những công nhân ngồi phơi nắng bên cạnh những thùng xe bỏ đi, đều sẽ đua nhau mà ra sức làm việc, chứ không giống như bây giờ, hi hi ha ha mà nói chuyện phiếm.
Làm và không làm giống nhau, con người đều có tính trơ, khẳng định đều không làm. Chỉ cần có một cơ chế công bằng, người có tài thì vất vả, người vất vả thì gặt hái nhiều, khẳng định sẽ thu được hiệu quả hoàn toàn khác. Mà sự việc do con người làm ra, nếu để Hạ Tưởng làm chủ quản một lần, hắn không dám nói có thể có được sự thành đạt lớn như thế nào, có thể tạo ra những chíến tích nhiều cỡ nào, chí ít phải ở dưới tiền đề bảo đảm công bằng, trong phạm vi quyền hạn của hắn, chế định ra cơ chế cạnh tranh người có tài thì vất vả, người vất vả thì gặt hái nhiều, bảo đảm sự công chính cơ bản nhất, mới có thể, mới có thể làm theo nghị định chính phủ, mới có thể hoàn thành ý tưởng của bản kế hoạch trong tâm trí
Hạ Tưởng một khi nghĩ tới, tức khắc đột nhiên thông suốt, hiểu rõ chỗ lo lắng của Thành Đạt Tài. Hắn lập tức gọi điện cho Thành Đạt Tài, hưng phấn nói:
- Chủ tịch Thành, có một điểm mong ông yên tâm, nếu như ông đưa ra quyết định đầu tư vào quận mới, tôi sẽ hết sức quan tâm, chú ý đến từng phần đầu tư của ông, không để cho bất kỳ ai gây bất kỳ trở ngại nào đối với việc xây dựng hạng mục của Đạt Tài!
Thành Đạt Tài cảm thấy hài lòng mà cười:
- Tập đoàn Đạt Tài chưa bao giờ sợ những chướng ngại do con người tạo ra, chỉ sợ đầu tư ký lên chỗ không phải của con người, tôi đưa ra quyết định đầu tư, một là xem nó có phù hợp với đường lối phát triển của tập đoàn hay không, hai là phải xem đối tượng hợp tác có phải là cán bộ thật tâm làm việc hay không. Chỉ có quận mới ở dưới sự chủ đạo của cậu, tập đoàn mới đưa ra quyết định đầu tư vào trăm triệu. Hạ Tưởng, quận mới có triển vọng thật, nhưng nếu không có một người chủ quản có năng lực, tập đoàn cũng sẽ không đầu tư...
Bỏ điện thoại xuống, trong lòng Hạ Tưởng bỗng dấy lên một ngọn lửa hừng hực. Lời của Thàrnh Đạt Tài, là sự khẳng định rất lớn đối với hắn, cũng vô cùng tín nhiệm hắn. Thành Đạt Tài đem trăm triệu của Tập đoàn Đạt Tài đi đầu tư với điều kiện tiên quyết là hắn có phải là chủ quản quận mới hay không, có thể nói là một hậu lễ nặng trình trịch. Cho dù nói ra Hạ Tưởng cũng cho rằng hắn sẽ nhận chức Bí thư quận ủy đầu tiên của quận mới, hẳn là vấn đề không lớn, cho dù là trong thành phố hay trong tỉnh, cho dù là có lực cản, dưới thành tích của hắn và sự thúc đẩy của mọi người, sẽ không có sự trì hoãn quá lớn.
Hóa ra vấn đề Thành Đạt Tài lo lắng là hắn có thể chủ quản quận mới hay không, làm hắn một phen lo sợ chuyện không đâu.
Thái độ ý vị sâu xa của hai người, khiến cho Lý Đinh Sơn không khỏi nhìn thêm họ vài cái, không biết hai người họ rốt cuộc là đang có ý định gì.
Cuối cùng hội nghi Ban thường vụ Thành ủy nhất trí đưa ra nghị quyết, hệ thống thủy lợi bao quanh thành phố và quận mới đầu năm sau chính thức khởi công xây dựng, hai hạng mục lớn hình thành báo cáo, đệ trình lên Tỉnh ủy phê duyệt!
- Quận ủy và Ủy ban nhân dân quận xây dựng ở đâu, cũng không quan trọng, quan trọng là mấy nơi này nếu như xây lên hai khu biệt thự, ba khu nhà cao tầng sang trọng, phía Bắc cách sông Hạ Mã khá xa, phía Nam cách trung tâm triển lãm quy hoạch của quận mới không quá vài trăm mét, nếu như Chủ tịch Thành lấy được mấy địa điểm kể trên, tin rằng khái niệm lý tính về sản nghiệp bất động sản sẽ ở bên sông Hạ Mã biến giấc mộng trở thành hiện thực.
Hạ Tưởng hùng hồn, mạnh mẽ nói:
- Ngoài biệt thự và khu nhà ở cao tầng sang trọng, trên khoảng đất trống khoảng một hai trăm mét từ ngoài khu biệt thự đến bên sông, có thể xây dựng thành bãi biển tư nhân, đương nhiên, tiếp tục về hướng Tây vẫn còn đồng ruộng rộng lớn có thể mua với giá rẻ, cho dù là xây dựng trường đua ngựa hay là sân gôn, đều rẻ hơn mười lần so với trong thành phố. Vấn đề là, không đến dăm bảy năm, quận Hạ Mã sẽ trở thành một khu trung tâm mới nổi lên, thư giãn, du lịch, nhà ở Dương Quang, lúc đó nhân khí trong thời gian ngắn sẽ lên cao gấp mười lần. Nhân khí nâng lên mười phần, thì vào lúc đó tất nhiên giá trị nhà ở cũng tăng lên gấp bội.....
- Quận mới một khi được thành lập, ắt phải tiến hành thu hút đầu tư với quy mô lớn, cho dù là có rất nhiều công ty tham gia vào, thì vẫn là tập đoàn Đạt Tài tự đầu tư xây dựng hội trường khổng lồ, dựa vào chính sách giúp đỡ của hai cấp tỉnh thành khi quận mới thành lập, dựa vào thực lực hùng hậu của tập đoàn Đạt Tài, lại có thêm ý tưởng mưu lược tài ba về sản nghiệp bất động sản của Chủ tịch Thành, trên bản đồ xây dựng bờ sông Hạ Mã, có thể chứa được hơn mười khu Thành phố Dương Quang!
Thành Đạt Tài mặt không chút thay đổi, chỉ nhìn chăm chăm vào nơi to lớn bằng bàn tay trên bản đồ, cứ như thế qua vài phút, ông ta mới giống như mới tỉnh mộng, còn không tin mà hỏi một câu:
- Khởi công xây dựng hệ thống thủy lợi Hoàn Thành có khả năng được thực hiện vào thời gian sắp tới, trang bị một quận mới, việc liên quan đến tranh chấp và xung đột lợi ích quá nhiều, chỉ riêng luận chứng và quy hoạch cũng phải mất gần một năm, nói không chừng còn có thể lên đến dăm bảy năm, sự việc trên mặt chính trị, ý tưởng luôn luôn tốt đẹp, nhưng khi vào thực tế, lại gặp muôn vàn khó khăn. Tiểu Hạ, cậu vẽ cho tôi một cái bánh có nhân to lớn....nhử người, nhưng chỉ mong muốn mà không thể thành.
- Tôi chỉ hỏi Chủ tịch Thành một câu, nếu khả thi, ông có thể đưa ra bao nhiêu?
Hạ Tưởng không so thông minh nhiều ít với Thành Đạt Tài, càng không so đo tầm nhìn có xa hơn Thành Đạt Tài, hắn chỉ biết một đạo lý, việc thành bởi người làm. Tất cả sự tình cuối cùng cũng rơi trên bản thân con người, rất nhiều sự tình sở dĩ kéo dài chậm trễ, hoàn toàn đều do nhân tố con người. Mà hắn có lý do thúc đẩy quận mới nhanh chóng đưa vào lịch làm việc, là vì hắn đã tinh tường nhìn thấy hai điểm mấu chốt. Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL
Một là thành phố Yến.
Trần Phong thì không cần phải nói, trên chính trị tương đối đi vào giữa tuyến đường, nhưng cũng có quyết đoán hơn một số Bí thư khác, cũng tình nguyện trong thời gian nhậm chức để lại một bút tích dày đặc. Hồ Tăng Chu thì cấp thiết hi vọng mượn gió đông điều chỉnh kết cấu sản nghiệp, làm một trận lớn, đặt nền tảng để ông tiến tới trước một bước. Hồ Tăng Chu nền móng không vững, trong sở không có thế lực hậu đài, ông so với bất cứ kẻ nào đều có khát vọng tạo được một chiến tích thật lớn để chứng minh năng lực bản thân. Trang bị quận mới, là một kỳ ngộ trước nay chưa từng có, ông tuyệt đối không bỏ qua.
Hai là tỉnh Yến. Thái độ của Diệp Thạch Sinh đối với việc điều chỉnh kết cấu sản nghiệp từ ứng phó tiêu cực đến đẩy mạnh tích cực, với ý niệm làm quan thì tạo phúc cũng là cái mãnh liệt trước nay chưa từng có. Hơn nữa sau khi tỉnh Yến trải qua hỗn loạn và áp lực lớn của thời kỳ Cao Thành Tùng, người kế nhiệm muốn để lại tiếng tăm, cũng cần phải làm những đại sự và thật sự đủ để cho nhân dân ghi nhớ. Chính sách điều chỉnh kết cấu sản nghiệp trong cảm nhận của dân chúng, khá là qua loa mà không có khái niệm cụ thể, nhưng nếu hệ thống thủy lợi bao quanh thành phố được xây dựng và quận mới được trang bị, đưa tỉnh Yến từ một thành tỉnh xếp gần cuối, dần dần nâng cao thứ bậc, tạo nên sức ảnh hưởng lớn trong nước, có được sự cảm kích và hoài niệm đối với Diệp Thạch Sinh trong sự đồng cảm và tự hào của nhân dân thành phố Yến, có thể thông qua phỏng đoán là biết. Diệp Thạch Sinh tất nhiên sẽ tận lực mà ủng hộ việc thành lập quận mới.
Phạm Duệ Hằng cũng không có lý do nào để phản đối, hơn nữa sau khi ông ta nhận chức Bí thư, quận mới cũng là lúc hình thành quy mô thành quả ban đầu, có thể ngồi mát ăn bát vàng đưa tới tay một chiến tích, cho dù ông ta và Diệp Thạch Sinh chính kiến bất hoà, cũng sẽ không ngăn cản việc thành lập quận mới, huống hồ chi hiện tại hai người họ đang có rất nhiều điểm lợi ích giống nhau.
Hạ Tưởng liền tinh tường mà nhận ra, quận mới thành lập chỉ là vấn đề sớm muộn, bây giờ mọi sự đã chuẩn bị, chỉ thiếu gió đông, gió đông chính là lời hứa ngàn vàng của Thành Đạt Tài. Mặc dù hắn có thể mang đến rất nhiều nguồn đầu tư, chẳng hạn như Tiếu Giai ít nhất cũng có năm sáu trăm triệu, như bất động sản Giang Sơn có hai ba trăm triệu, như tập đoàn Viễn Cảnh có trên dưới hai tỷ, tập đoàn Tề Thị cũng có thể có hai ba trăm triệu, tiếp tục thêm vào một số quan hệ ít gần gũi khác, cộng lại phải có đến hai ba trăm triệu cũng không thành vấn đề, tổng số cũng phải trên dưới ba tỷ rưỡi, nhưng một là quá lẻ tẻ, hai là không đủ sức thuyết phục, cũng không bằng một lời nói nặng ngàn cân của Thành Đạt Tài, càng có thể cho Trần Phong và những người khác một sự tin tưởng cực lớn.
Con người thành phố Yến tự thấy đủ là sẽ thỏa lòng, lại thêm tính cách không nóng không lạnh, lại không có chí tiến thủ quá lớn. Thành phố Yến từ năm một chín sáu tám trở thành tỉnh Yến đến nay, vẫn luôn theo nhịp bước đi lên, không nhanh không chậm, vừa để không kéo chân sau của nhân dân cả nước, lại tuyệt đối không làm con chim đầu đàn, từ trước đến giờ đều không có tiếng tăm gì mà theo sát hướng gió của thủ đô, chính sách thì lệch lạc, kinh tế thì đi xuống, từ đầu đến cuối tuân theo suy nghĩ an phận thủ thường, an phận giữa Bắc Kinh và Thiên Tân, giống như một chú mèo con ngoan hiền được chăm sóc bên cạnh hai chú hổ lớn Bắc Kinh và Thiên Tân, chưa từng đi tranh giành cái gì, càng chưa từng gây chuyện nọ chuyện kia, chỉ biết im lặng mà thuận theo.
Kỳ thực vùng đất Yến Triệu, từ trước tới giờ đã có nhiều bài ca bi tráng hùng hồn, như Kinh Kha ám sát Tần, cũng có nhiều mưu sĩ tài hoa hơn người, ví dụ như Mao Toại với " Tam thốn chi thiệt, cường vu bách vạn chi sư" (ba tấc lưỡi mạnh hơn hàng triệu quân lính). Càng có những nhân vật thét ra lửa, như Lưu Bị, Trương Phi và Triệu Vân, cùng với rất nhiều những nhân vật anh hùng nổi danh khắp thiên hạ, còn có di sản văn hóa lịch sử lâu đời, ví dụ như tứ đại sĩ tộc Thôi, Lô, Trịnh, Vương ở thời Đường, trong đó có hai đại sĩ tộc đều xuất từ tỉnh Yến.
Tỉnh Yến, chưa bao giờ thiếu di sản văn hóa và nền móng lịch sử, cũng không thiếu những cơ sở để trở thành tỉnh hùng mạnh. Trên thực tế, là thiếu tinh thần hăm hở đi lên không phải tỉnh Yến, là thành phố Yến, là vài thập niên trước vẫn là một thị trấn nhỏ không có di sản của thành phố Yến!
Không có gánh nặng lịch sử kỳ thực cũng là một chuyện tốt, có thể tiến lên bằng hành trang gọn nhẹ. Chẳng qua bởi vì hàng loạt nguyên nhân do con người tạo ra, toàn tỉnh Yến tràn ngập một trào lưu tư tưởng an phận thủ thường, thành phố Yến còn hơn như vậy. Hình như sau khi từ một thị trấn trở thành tỉnh thị, đã mất đi mục tiêu và động lực, người thành phố Yến tự mình cảm thấy tốt bụng, tự coi mình là người tỉnh thị, chí ít trong lòng tự có ý thức cho mình có chỗ hơn người khác. Lại có thêm tụ hội sức lực của toàn tỉnh xây dựng thành phố Yến, trong thời gian mấy chục năm ngắn ngủi, thành phố Yến đã vượt lên hẳn so với những thành thị khác mà tỉnh Yến vốn có, cho dù là diện tích hay là giá trị sản lượng đều vọt lên dẫn đầu, bởi vậy, con người thành phố Yến mất đi cảm xúc mạnh để cầu tiến.
Cũng vậy, hai thành phố cách thành phố Yến gần nhất, một là Thủ đô, hai là Thiên Tân, so với thành phố Yến mà nói sự chênh lệch quá lớn không có khả năng để vượt qua. Không còn mục tiêu chính là không còn động lực tiếp tục phấn đấu, thành phố Yến dựa theo quán tính vốn có, đi bộ coi như đi xe mà tiến lên.
Con người thành phố Yến không lười biếng, cũng không thiếu nhân tài, cái thiếu chính là động lực để phấn đấu đi lên, một mục tiêu trung và ngắn hạn có thể thông qua nỗ lực là có thể đạt được, hoặc là nói, đã thiếu một cơ chế cạnh tranh tương ứng với sự phát triển kinh tế trước mắt.
Xét đến cùng, nguyên nhân người nhiều việc ít không phải vì con người không được, là chế độ không tốt, là thể chế không tốt. Chỉ có có người dám làm trước thiên hạ, lấy ra đầy đủ dũng khí và quyết tâm, phá vỡ nhiều thể chế lạc hậu, để cho rất nhiều người lao động đã rất nỗ lực nhưng không có báo đáp có được thu nhập thích đángtừ lòng hăng hái, Hạ Tưởng tin tưởng, những công nhân ngồi phơi nắng bên cạnh những thùng xe bỏ đi, đều sẽ đua nhau mà ra sức làm việc, chứ không giống như bây giờ, hi hi ha ha mà nói chuyện phiếm.
Làm và không làm giống nhau, con người đều có tính trơ, khẳng định đều không làm. Chỉ cần có một cơ chế công bằng, người có tài thì vất vả, người vất vả thì gặt hái nhiều, khẳng định sẽ thu được hiệu quả hoàn toàn khác. Mà sự việc do con người làm ra, nếu để Hạ Tưởng làm chủ quản một lần, hắn không dám nói có thể có được sự thành đạt lớn như thế nào, có thể tạo ra những chíến tích nhiều cỡ nào, chí ít phải ở dưới tiền đề bảo đảm công bằng, trong phạm vi quyền hạn của hắn, chế định ra cơ chế cạnh tranh người có tài thì vất vả, người vất vả thì gặt hái nhiều, bảo đảm sự công chính cơ bản nhất, mới có thể, mới có thể làm theo nghị định chính phủ, mới có thể hoàn thành ý tưởng của bản kế hoạch trong tâm trí
Hạ Tưởng một khi nghĩ tới, tức khắc đột nhiên thông suốt, hiểu rõ chỗ lo lắng của Thành Đạt Tài. Hắn lập tức gọi điện cho Thành Đạt Tài, hưng phấn nói:
- Chủ tịch Thành, có một điểm mong ông yên tâm, nếu như ông đưa ra quyết định đầu tư vào quận mới, tôi sẽ hết sức quan tâm, chú ý đến từng phần đầu tư của ông, không để cho bất kỳ ai gây bất kỳ trở ngại nào đối với việc xây dựng hạng mục của Đạt Tài!
Thành Đạt Tài cảm thấy hài lòng mà cười:
- Tập đoàn Đạt Tài chưa bao giờ sợ những chướng ngại do con người tạo ra, chỉ sợ đầu tư ký lên chỗ không phải của con người, tôi đưa ra quyết định đầu tư, một là xem nó có phù hợp với đường lối phát triển của tập đoàn hay không, hai là phải xem đối tượng hợp tác có phải là cán bộ thật tâm làm việc hay không. Chỉ có quận mới ở dưới sự chủ đạo của cậu, tập đoàn mới đưa ra quyết định đầu tư vào trăm triệu. Hạ Tưởng, quận mới có triển vọng thật, nhưng nếu không có một người chủ quản có năng lực, tập đoàn cũng sẽ không đầu tư...
Bỏ điện thoại xuống, trong lòng Hạ Tưởng bỗng dấy lên một ngọn lửa hừng hực. Lời của Thàrnh Đạt Tài, là sự khẳng định rất lớn đối với hắn, cũng vô cùng tín nhiệm hắn. Thành Đạt Tài đem trăm triệu của Tập đoàn Đạt Tài đi đầu tư với điều kiện tiên quyết là hắn có phải là chủ quản quận mới hay không, có thể nói là một hậu lễ nặng trình trịch. Cho dù nói ra Hạ Tưởng cũng cho rằng hắn sẽ nhận chức Bí thư quận ủy đầu tiên của quận mới, hẳn là vấn đề không lớn, cho dù là trong thành phố hay trong tỉnh, cho dù là có lực cản, dưới thành tích của hắn và sự thúc đẩy của mọi người, sẽ không có sự trì hoãn quá lớn.
Hóa ra vấn đề Thành Đạt Tài lo lắng là hắn có thể chủ quản quận mới hay không, làm hắn một phen lo sợ chuyện không đâu.
Thái độ ý vị sâu xa của hai người, khiến cho Lý Đinh Sơn không khỏi nhìn thêm họ vài cái, không biết hai người họ rốt cuộc là đang có ý định gì.
Cuối cùng hội nghi Ban thường vụ Thành ủy nhất trí đưa ra nghị quyết, hệ thống thủy lợi bao quanh thành phố và quận mới đầu năm sau chính thức khởi công xây dựng, hai hạng mục lớn hình thành báo cáo, đệ trình lên Tỉnh ủy phê duyệt!
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
- Quận ủy và Ủy ban nhân dân quận xây dựng ở đâu, cũng không quan trọng, quan trọng là mấy nơi này nếu như xây lên hai khu biệt thự, ba khu nhà cao tầng sang trọng, phía Bắc cách sông Hạ Mã khá xa, phía Nam cách trung tâm triển lãm quy hoạch của quận mới không quá vài trăm mét, nếu như Chủ tịch Thành lấy được mấy địa điểm kể trên, tin rằng khái niệm lý tính về sản nghiệp bất động sản sẽ ở bên sông Hạ Mã biến giấc mộng trở thành hiện thực.
Hạ Tưởng hùng hồn, mạnh mẽ nói:
- Ngoài biệt thự và khu nhà ở cao tầng sang trọng, trên khoảng đất trống khoảng một hai trăm mét từ ngoài khu biệt thự đến bên sông, có thể xây dựng thành bãi biển tư nhân, đương nhiên, tiếp tục về hướng Tây vẫn còn đồng ruộng rộng lớn có thể mua với giá rẻ, cho dù là xây dựng trường đua ngựa hay là sân gôn, đều rẻ hơn mười lần so với trong thành phố. Vấn đề là, không đến dăm bảy năm, quận Hạ Mã sẽ trở thành một khu trung tâm mới nổi lên, thư giãn, du lịch, nhà ở Dương Quang, lúc đó nhân khí trong thời gian ngắn sẽ lên cao gấp mười lần. Nhân khí nâng lên mười phần, thì vào lúc đó tất nhiên giá trị nhà ở cũng tăng lên gấp bội.....
- Quận mới một khi được thành lập, ắt phải tiến hành thu hút đầu tư với quy mô lớn, cho dù là có rất nhiều công ty tham gia vào, thì vẫn là tập đoàn Đạt Tài tự đầu tư xây dựng hội trường khổng lồ, dựa vào chính sách giúp đỡ của hai cấp tỉnh thành khi quận mới thành lập, dựa vào thực lực hùng hậu của tập đoàn Đạt Tài, lại có thêm ý tưởng mưu lược tài ba về sản nghiệp bất động sản của Chủ tịch Thành, trên bản đồ xây dựng bờ sông Hạ Mã, có thể chứa được hơn mười khu Thành phố Dương Quang!
Thành Đạt Tài mặt không chút thay đổi, chỉ nhìn chăm chăm vào nơi to lớn bằng bàn tay trên bản đồ, cứ như thế qua vài phút, ông ta mới giống như mới tỉnh mộng, còn không tin mà hỏi một câu:
- Khởi công xây dựng hệ thống thủy lợi Hoàn Thành có khả năng được thực hiện vào thời gian sắp tới, trang bị một quận mới, việc liên quan đến tranh chấp và xung đột lợi ích quá nhiều, chỉ riêng luận chứng và quy hoạch cũng phải mất gần một năm, nói không chừng còn có thể lên đến dăm bảy năm, sự việc trên mặt chính trị, ý tưởng luôn luôn tốt đẹp, nhưng khi vào thực tế, lại gặp muôn vàn khó khăn. Tiểu Hạ, cậu vẽ cho tôi một cái bánh có nhân to lớn....nhử người, nhưng chỉ mong muốn mà không thể thành.
- Tôi chỉ hỏi Chủ tịch Thành một câu, nếu khả thi, ông có thể đưa ra bao nhiêu?
Hạ Tưởng không so thông minh nhiều ít với Thành Đạt Tài, càng không so đo tầm nhìn có xa hơn Thành Đạt Tài, hắn chỉ biết một đạo lý, việc thành bởi người làm. Tất cả sự tình cuối cùng cũng rơi trên bản thân con người, rất nhiều sự tình sở dĩ kéo dài chậm trễ, hoàn toàn đều do nhân tố con người. Mà hắn có lý do thúc đẩy quận mới nhanh chóng đưa vào lịch làm việc, là vì hắn đã tinh tường nhìn thấy hai điểm mấu chốt.
Một là thành phố Yến.
Trần Phong thì không cần phải nói, trên chính trị tương đối đi vào giữa tuyến đường, nhưng cũng có quyết đoán hơn một số Bí thư khác, cũng tình nguyện trong thời gian nhậm chức để lại một bút tích dày đặc. Hồ Tăng Chu thì cấp thiết hi vọng mượn gió đông điều chỉnh kết cấu sản nghiệp, làm một trận lớn, đặt nền tảng để ông tiến tới trước một bước. Hồ Tăng Chu nền móng không vững, trong sở không có thế lực hậu đài, ông so với bất cứ kẻ nào đều có khát vọng tạo được một chiến tích thật lớn để chứng minh năng lực bản thân. Trang bị quận mới, là một kỳ ngộ trước nay chưa từng có, ông tuyệt đối không bỏ qua.
Hai là tỉnh Yến. Thái độ của Diệp Thạch Sinh đối với việc điều chỉnh kết cấu sản nghiệp từ ứng phó tiêu cực đến đẩy mạnh tích cực, với ý niệm làm quan thì tạo phúc cũng là cái mãnh liệt trước nay chưa từng có. Hơn nữa sau khi tỉnh Yến trải qua hỗn loạn và áp lực lớn của thời kỳ Cao Thành Tùng, người kế nhiệm muốn để lại tiếng tăm, cũng cần phải làm những đại sự và thật sự đủ để cho nhân dân ghi nhớ. Chính sách điều chỉnh kết cấu sản nghiệp trong cảm nhận của dân chúng, khá là qua loa mà không có khái niệm cụ thể, nhưng nếu hệ thống thủy lợi bao quanh thành phố được xây dựng và quận mới được trang bị, đưa tỉnh Yến từ một thành tỉnh xếp gần cuối, dần dần nâng cao thứ bậc, tạo nên sức ảnh hưởng lớn trong nước, có được sự cảm kích và hoài niệm đối với Diệp Thạch Sinh trong sự đồng cảm và tự hào của nhân dân thành phố Yến, có thể thông qua phỏng đoán là biết. Diệp Thạch Sinh tất nhiên sẽ tận lực mà ủng hộ việc thành lập quận mới.
Phạm Duệ Hằng cũng không có lý do nào để phản đối, hơn nữa sau khi ông ta nhận chức Bí thư, quận mới cũng là lúc hình thành quy mô thành quả ban đầu, có thể ngồi mát ăn bát vàng đưa tới tay một chiến tích, cho dù ông ta và Diệp Thạch Sinh chính kiến bất hoà, cũng sẽ không ngăn cản việc thành lập quận mới, huống hồ chi hiện tại hai người họ đang có rất nhiều điểm lợi ích giống nhau.
Hạ Tưởng liền tinh tường mà nhận ra, quận mới thành lập chỉ là vấn đề sớm muộn, bây giờ mọi sự đã chuẩn bị, chỉ thiếu gió đông, gió đông chính là lời hứa ngàn vàng của Thành Đạt Tài. Mặc dù hắn có thể mang đến rất nhiều nguồn đầu tư, chẳng hạn như Tiếu Giai ít nhất cũng có năm sáu trăm triệu, như bất động sản Giang Sơn có hai ba trăm triệu, như tập đoàn Viễn Cảnh có trên dưới hai tỷ, tập đoàn Tề Thị cũng có thể có hai ba trăm triệu, tiếp tục thêm vào một số quan hệ ít gần gũi khác, cộng lại phải có đến hai ba trăm triệu cũng không thành vấn đề, tổng số cũng phải trên dưới ba tỷ rưỡi, nhưng một là quá lẻ tẻ, hai là không đủ sức thuyết phục, cũng không bằng một lời nói nặng ngàn cân của Thành Đạt Tài, càng có thể cho Trần Phong và những người khác một sự tin tưởng cực lớn.
Con người thành phố Yến tự thấy đủ là sẽ thỏa lòng, lại thêm tính cách không nóng không lạnh, lại không có chí tiến thủ quá lớn. Thành phố Yến từ năm một chín sáu tám trở thành tỉnh Yến đến nay, vẫn luôn theo nhịp bước đi lên, không nhanh không chậm, vừa để không kéo chân sau của nhân dân cả nước, lại tuyệt đối không làm con chim đầu đàn, từ trước đến giờ đều không có tiếng tăm gì mà theo sát hướng gió của thủ đô, chính sách thì lệch lạc, kinh tế thì đi xuống, từ đầu đến cuối tuân theo suy nghĩ an phận thủ thường, an phận giữa Bắc Kinh và Thiên Tân, giống như một chú mèo con ngoan hiền được chăm sóc bên cạnh hai chú hổ lớn Bắc Kinh và Thiên Tân, chưa từng đi tranh giành cái gì, càng chưa từng gây chuyện nọ chuyện kia, chỉ biết im lặng mà thuận theo.
Kỳ thực vùng đất Yến Triệu, từ trước tới giờ đã có nhiều bài ca bi tráng hùng hồn, như Kinh Kha ám sát Tần, cũng có nhiều mưu sĩ tài hoa hơn người, ví dụ như Mao Toại với " Tam thốn chi thiệt, cường vu bách vạn chi sư" (ba tấc lưỡi mạnh hơn hàng triệu quân lính). Càng có những nhân vật thét ra lửa, như Lưu Bị, Trương Phi và Triệu Vân, cùng với rất nhiều những nhân vật anh hùng nổi danh khắp thiên hạ, còn có di sản văn hóa lịch sử lâu đời, ví dụ như tứ đại sĩ tộc Thôi, Lô, Trịnh, Vương ở thời Đường, trong đó có hai đại sĩ tộc đều xuất từ tỉnh Yến.
Tỉnh Yến, chưa bao giờ thiếu di sản văn hóa và nền móng lịch sử, cũng không thiếu những cơ sở để trở thành tỉnh hùng mạnh. Trên thực tế, là thiếu tinh thần hăm hở đi lên không phải tỉnh Yến, là thành phố Yến, là vài thập niên trước vẫn là một thị trấn nhỏ không có di sản của thành phố Yến!
Không có gánh nặng lịch sử kỳ thực cũng là một chuyện tốt, có thể tiến lên bằng hành trang gọn nhẹ. Chẳng qua bởi vì hàng loạt nguyên nhân do con người tạo ra, toàn tỉnh Yến tràn ngập một trào lưu tư tưởng an phận thủ thường, thành phố Yến còn hơn như vậy. Hình như sau khi từ một thị trấn trở thành tỉnh thị, đã mất đi mục tiêu và động lực, người thành phố Yến tự mình cảm thấy tốt bụng, tự coi mình là người tỉnh thị, chí ít trong lòng tự có ý thức cho mình có chỗ hơn người khác. Lại có thêm tụ hội sức lực của toàn tỉnh xây dựng thành phố Yến, trong thời gian mấy chục năm ngắn ngủi, thành phố Yến đã vượt lên hẳn so với những thành thị khác mà tỉnh Yến vốn có, cho dù là diện tích hay là giá trị sản lượng đều vọt lên dẫn đầu, bởi vậy, con người thành phố Yến mất đi cảm xúc mạnh để cầu tiến.
Cũng vậy, hai thành phố cách thành phố Yến gần nhất, một là Thủ đô, hai là Thiên Tân, so với thành phố Yến mà nói sự chênh lệch quá lớn không có khả năng để vượt qua. Không còn mục tiêu chính là không còn động lực tiếp tục phấn đấu, thành phố Yến dựa theo quán tính vốn có, đi bộ coi như đi xe mà tiến lên.
Con người thành phố Yến không lười biếng, cũng không thiếu nhân tài, cái thiếu chính là động lực để phấn đấu đi lên, một mục tiêu trung và ngắn hạn có thể thông qua nỗ lực là có thể đạt được, hoặc là nói, đã thiếu một cơ chế cạnh tranh tương ứng với sự phát triển kinh tế trước mắt.
Xét đến cùng, nguyên nhân người nhiều việc ít không phải vì con người không được, là chế độ không tốt, là thể chế không tốt. Chỉ có có người dám làm trước thiên hạ, lấy ra đầy đủ dũng khí và quyết tâm, phá vỡ nhiều thể chế lạc hậu, để cho rất nhiều người lao động đã rất nỗ lực nhưng không có báo đáp có được thu nhập thích đángtừ lòng hăng hái, Hạ Tưởng tin tưởng, những công nhân ngồi phơi nắng bên cạnh những thùng xe bỏ đi, đều sẽ đua nhau mà ra sức làm việc, chứ không giống như bây giờ, hi hi ha ha mà nói chuyện phiếm.
Làm và không làm giống nhau, con người đều có tính trơ, khẳng định đều không làm. Chỉ cần có một cơ chế công bằng, người có tài thì vất vả, người vất vả thì gặt hái nhiều, khẳng định sẽ thu được hiệu quả hoàn toàn khác. Mà sự việc do con người làm ra, nếu để Hạ Tưởng làm chủ quản một lần, hắn không dám nói có thể có được sự thành đạt lớn như thế nào, có thể tạo ra những chíến tích nhiều cỡ nào, chí ít phải ở dưới tiền đề bảo đảm công bằng, trong phạm vi quyền hạn của hắn, chế định ra cơ chế cạnh tranh người có tài thì vất vả, người vất vả thì gặt hái nhiều, bảo đảm sự công chính cơ bản nhất, mới có thể, mới có thể làm theo nghị định chính phủ, mới có thể hoàn thành ý tưởng của bản kế hoạch trong tâm trí
Hạ Tưởng một khi nghĩ tới, tức khắc đột nhiên thông suốt, hiểu rõ chỗ lo lắng của Thành Đạt Tài. Hắn lập tức gọi điện cho Thành Đạt Tài, hưng phấn nói:
- Chủ tịch Thành, có một điểm mong ông yên tâm, nếu như ông đưa ra quyết định đầu tư vào quận mới, tôi sẽ hết sức quan tâm, chú ý đến từng phần đầu tư của ông, không để cho bất kỳ ai gây bất kỳ trở ngại nào đối với việc xây dựng hạng mục của Đạt Tài!
Thành Đạt Tài cảm thấy hài lòng mà cười:
- Tập đoàn Đạt Tài chưa bao giờ sợ những chướng ngại do con người tạo ra, chỉ sợ đầu tư ký lên chỗ không phải của con người, tôi đưa ra quyết định đầu tư, một là xem nó có phù hợp với đường lối phát triển của tập đoàn hay không, hai là phải xem đối tượng hợp tác có phải là cán bộ thật tâm làm việc hay không. Chỉ có quận mới ở dưới sự chủ đạo của cậu, tập đoàn mới đưa ra quyết định đầu tư vào trăm triệu. Hạ Tưởng, quận mới có triển vọng thật, nhưng nếu không có một người chủ quản có năng lực, tập đoàn cũng sẽ không đầu tư...
Bỏ điện thoại xuống, trong lòng Hạ Tưởng bỗng dấy lên một ngọn lửa hừng hực. Lời của Thàrnh Đạt Tài, là sự khẳng định rất lớn đối với hắn, cũng vô cùng tín nhiệm hắn. Thành Đạt Tài đem trăm triệu của Tập đoàn Đạt Tài đi đầu tư với điều kiện tiên quyết là hắn có phải là chủ quản quận mới hay không, có thể nói là một hậu lễ nặng trình trịch. Cho dù nói ra Hạ Tưởng cũng cho rằng hắn sẽ nhận chức Bí thư quận ủy đầu tiên của quận mới, hẳn là vấn đề không lớn, cho dù là trong thành phố hay trong tỉnh, cho dù là có lực cản, dưới thành tích của hắn và sự thúc đẩy của mọi người, sẽ không có sự trì hoãn quá lớn.
Hóa ra vấn đề Thành Đạt Tài lo lắng là hắn có thể chủ quản quận mới hay không, làm hắn một phen lo sợ chuyện không đâu.
Thái độ ý vị sâu xa của hai người, khiến cho Lý Đinh Sơn không khỏi nhìn thêm họ vài cái, không biết hai người họ rốt cuộc là đang có ý định gì.
Cuối cùng hội nghi Ban thường vụ Thành ủy nhất trí đưa ra nghị quyết, hệ thống thủy lợi bao quanh thành phố và quận mới đầu năm sau chính thức khởi công xây dựng, hai hạng mục lớn hình thành báo cáo, đệ trình lên Tỉnh ủy phê duyệt!