Hạ Tưởng chỉ cảm thấy lạnh ở sau gáy, lại thấy cô bé như cười mà không phải cười nhìn hắn, trong lòng bỗng hiện lên một suy nghĩ, lẽ nào hai người họ đang cùng nhau trêu chọc hắn? Có thể! Nhìn hai người họ vừa gặp nhau đã chẳng có gì là xa lạ, tương phản, dường như còn có chút hàm súc là cùng chung mối thù, hai người còn kéo tay vừa nói vừa cười rất lâu, khiến cho Hạ Tưởng nói thầm trong lòng, phụ nữ lợi hại quá rồi, làm sao mà họ gặp nhau lại giống như người vô can vậy?
Càng khiến cho Hạ Tưởng cảm thấy cả người không được tự nhiên đó là, mẹ hắn ôm Ngô Liên Hạ mà vui sướng khôn cùng, không ngừng khen nó rất xinh, lớn lên khẳng định là một nhân tài, còn nhỡ miệng mà hỏi cha của con trai của Liên Nhược Hạm... tim của Hạ Tưởng đập không ngừng, lòng nghĩ hôm nay xem ra không có tiệc vui rồi, quả nhiên bị cô bé liên kết với Liên Nhược Hạm đùa giỡn hắn.
Liên Nhược Hạm chỉ thuận miệng nói:
- Cha của bé không sống cùng mẹ con cháu, không nhắc đến anh ta nữa... nếu cô cảm thấy thằng bé không tồi, thì cứ xem như là cháu trai của mình là được rồi ạ.
Trương Lan không nén được niềm vui:
- Tốt, tốt, lại đây, để bà ôm một cái nào.
Liên Nhược Hạm giống như cố ý khiêu khích mà nhìn Hạ Tưởng một cái, rồi nói:
- Hay là cho nó gọi cô là bà nội thì dễ nghe hơn ạ.
Một câu nói khiến cho Trương Lan hồ nghi mà nhìn Hạ Tưởng một cái, Hạ Tưởng vội vàng đem Tào Thù Lê ra làm lá chắn:
- Cô bé Lê, em nói xem sau khi con trai mình ra đời, thì sẽ đặt tên nó là gì thì hay nhỉ?
- Làm thế nào anh biết nó chắc chắn là con trai, nếu là con gái, có phải là anh sẽ không thích phải không?
Cô bé không cảm kích, cố ý ép buộc Hạ Tưởng.
Hạ Thiên Thành ở bên cạnh nhìn Ngô Liên Hạ một lát. Bỗng nhiên ruột để ngoài da mà nói một câu:
- Khuôn mặt của thằng bé này quả thật là có chút giống với Hạ Tưởng, gọi bà là bà nội cũng được, lại đây, ông nội bế tí nào!
Hạ Tưởng cảm thấy trên đầu mình đang chảy mồ hôi hột, vội vàng gọi phục vụ đưa thức ăn lên, để che dấu những hồi hộp và bất an trong lòng.
Vệ Tân nhìn rõ sự lúng túng của Hạ Tưởng, nhỏ giọng nói với hắn:
- Chuyện lạ, tại sao không dám đối mặt với sự thật? Này, thực ra cũng đâu có gì, cho dù là các cụ biết chuyện, cũng chỉ sẽ vui mừng thôi.
Hạ Tưởng không hài lòng trừng mắt nhìn Vệ Tân:
- Đừng có phá đám thế, đi gọi thức ăn lên đi.
Vệ Tân mỉm cười, thong thả bước đi.
Trương Lan vừa nghe Hạ Thiên Thành nói một câu, ánh mắt liền tỉ mỉ quan sát Ngô Liên Hạ, càng nhìn càng cảm thấy giống Hạ Tưởng, không khỏi nở nụ cười:
- Thật là có duyên với tôi, rất giống cậu cả nhà mình, càng nhìn càng giống, quả thực là giống hệt nó lúc nhỏ, chỉ là trắng hơn nó một chút, mặt mũi tinh tế hơn... lại đây, bảo bối, để ông nội được bế cháu nào.
Ngô Liên Hạ cũng không đơn giản, một chút cũng không thấy lạ lẫm, mở to đôi mắt đen tròn long lanh, hiếu kỳ mà nhìn từng người bế nó, còn "A, a" như muốn nói gì, giơ bàn tay nhỏ xíu, vuốt râu của Hạ Thiên Thành, làm cho Hạ Thiên Thành ha ha cười mãi không thôi, yêu mến đến quá chừng.
Hạ Tưởng không hài lòng nói nhỏ với Tào Thù Lê:
- Anh phát hiện là đã mắc lừa em, có phải em cố ý khiến anh phải khó xử không hả?
- Anh có gì mà phải khó xử, còn không biết xấu hổ mà nói nữa, hừ!
Cô bé nhỏ giọng nói, trong chớp mắt đôi mắt đỏ áu lên:
- Người phải khó xử phải mất mặt là em, anh chỉ biết nói phét, chỉ biết khoe khoang mà thôi. Em không phải vì muốn cha mẹ vui mừng, hoàn toàn thiện chí, làm sao có thể bỏ qua những sai lầm của anh được? Em... em việc gì phải thế này!
Giết người không dao là hiệu quả nhất, Hạ Tưởng không còn cách nào với cô, vội khuyên giải an ủi:
- Anh biết em là người vợ tốt nhất trên thế gian này, anh không muốn để cha mẹ nhận ra điều gì, chẳng phải vì không muốn em tủi thân sao? Em phải hiểu cho lòng anh, anh cũng chỉ có ý tốt thôi.
- Tủi thân em cũng đã nhận đủ rồi, tự mình chịu đựng, cũng không trách anh, không trách chị Liên, tự mình tìm lấy sự cân bằng cho mình, anh cũng chẳng ra sao cả, còn trách em, còn nói đạo lý với em sao?
Cô bé lại cười, nước mắt như chảy ngược vào trong.
Hạ Tưởng phục cô, nói khóc là khóc, nói cười là cười, khiến hắn không thể thích ứng kịp, cười nói:
- Được rồi, được rồi, sau này anh sẽ đối tốt với em gấp nhiều lần hơn, được chưa nào? Nhưng về sau còn có những chuyện như thế này, em phải thương lượng với anh trước, để anh còn chuẩn bị tâm lý nghe không?
- Không à, khi anh làm việc cũng đâu có cho em chuẩn bị tâm lý, em còn phải trả lại.
Cô bé miệng cứng rắn, kỳ thực đã nhân nhượng rồi.
Ngô Liên Hạ bị mọi người bế một vòng, cuối cùng quay trở lại vòng tay của Liên Nhược Hạm. Nó hình như còn chưa vừa ý, cái đầu nhỏ cứ ngoái bên nọ ngoái bên kia, cuối cùng ánh mắt dừng lại ở Hạ Tưởng, ngẩn ra mà nhìn Hạ Tưởng một lúc, bỗng nhiên cười khanh khách, chủ động giơ đôi tay nhỏ xíu mụ mẫm hướng về phía Hạ Tưởng.
Trái tim Hạ Tưởng như vỡ tan, cũng không quan tâm tới những người có mặt ở đấy, giơ tay bế Ngô Liên Hạ, nói:
- Nào, để... chú ôm cái nào!
Trong lúc thuận miệng, suýt nữa nói thành để cha ôm.
Ngô Liên Hạ có quan hệ gần nhất với Hạ Tưởng, thân thiết mà dùng đôi tay ôm lấy cổ Hạ Tưởng, a a vui mừng, còn nhún nhún trong lòng Hạ Tưởng, trêu đùa khiến cho mọi người đều cười rộ lên.
Tào Thu Lê cảm thấy Hạ Tưởng hình như không có chút ngại ngùng, cười nói:
- Cha thằng bé đã không có phúc có được cậu con trai ngoan như thế, thằng bé lại thân thiết với Hạ Tưởng như vậy, chi bằng để em làm mẹ nuôi, nhận Hạ Tưởng làm cha nuôi cũng tốt, chị thấy sao, chị Liên?
Liên Nhược Hạm mặt mày hớn hở:
- Nhận em làm mẹ nuôi không vấn đề, nhận anh ấy làm cha nuôi thì không hay lắm? Làm gì có đạo lý chủ động làm con trai người khác, phải để anh ấy chủ động đề xuất mới được.
Hạ Tưởng bị hai người một hỏi một đáp ép cho không còn đường lui, hơn nữa thực ra cô bé cũng đã tính toán chu toàn, cũng là để phục bút (đoạn văn trước gài ý cho đoạn văn sau) về sau, cho dù sau này khi Ngô Liên Hạ lớn lên, đã gọi quen cha nó rồi cũng không sao, vì ở trước mặt cha mẹ nhận là cha nuôi rồi, sau này cũng không phải giải thích với họ nữa.
Hạ Tưởng đành thuận nước đẩy thuyền, cười nói:
- Vô cớ được có thêm một cậu con nuôi ngoan như vậy, anh vui mừng còn không kịp, được, nếu như mẹ nó không phản đối, anh sẽ nhận cậu con nuôi này. Lại đây, con trai, gọi cha nuôi, hừ, chi bằng gọi trực tiếp là cha là được rồi...
Ngô Liên Hạ giống như nghe hiểu được, giơ bàn tay nhỏ sờ sờ lên miệng Hạ Tưởng, miệng còn "A, a" gọi không ngừng.
Hạ Thiên Thành và Trương Lan nhìn nhau, đều vô cùng vui mừng mà nở nụ cười.
Liên Nhược Hạm và Tào Thù Lê liếc mắt nhìn nhau, mỉm cười hiểu ý.
Vệ Tân nhìn Hạ Tưởng một cái, đầy thâm ý mà cười.
Hạ Tưởng và con trai cũng nhìn nhau, hai cha con ngây ngô mỉm cười.
Vì nguyên nhân là Ngô Liên Hạ, vợ chồng Hạ Thiên Thành vốn định mùng năm sẽ trở về nhà, nhưng hiện tại quá thích cậu nhóc, nên muốn ở thêm một ngày nữa mới về. Ngày mùng bảy, Hạ Tưởng đi cùng Liên Nhược Hạm và con trai. Trải qua mấy ngày gần nhau, cậu nhóc càng ngày càng thích Hạ Tưởng, chỉ cần có Hạ Tưởng, cậu bé luôn luôn dán lấy cha mình, khiến Liên Nhược Hạm có chút ghen tị vì quan hệ cha con giữa họ quá tốt rồi.
Mùng tám chính thức đi làm, cũng không có việc gì quá quan trọng. Liên Nhược Hạm vốn muốn ở lại đến rằm tháng giêng mới đi, nhưng ông cụ rất nhớ và sốt ruột Ngô Liên Hạ, thúc giục liên hồi, bất đắc dĩ, ngày mùng mười Liên Nhược Hạm đã phải quay về thủ đô.
Trước khi đi, cô nói với Hạ Tưởng:
- Bây giờ anh đã hài lòng rồi chứ? Chí ít về mặt ngoài cũng đã lấy được sự quan tâm của cha mẹ. Bây giờ có lẽ anh là người đàn ông hạnh phúc nhất thế gian này, có sự rộng lượng của em, lại có sự dịu dàng của cô bé Lê, sao anh lại tốt số thế. Nếu như cô bé Lê lại sinh thêm cho anh một cậu con trai nữa, chắc anh đắc ý đến chết luôn. Nhưng có một điểm, cho dù là con trai hay con gái, anh nhất định không được bên trọng bên khinh, nhất định phải nhớ rằng, em đã sinh cho anh một đứa con trai đầu tiên!
Hạ Tưởng với vẻ mặt thâm trầm nói:
- Quỳnh quỳnh bạch thỏ, Đông tẩu Tây cố. Y bất như tân, nhân bất như cố! (Tạm dịch: Thỏ trắng lẻ loi, đi Đông ngóng Tây. Quần áo mới là tốt, còn tình yêu chỉ có người cũ mà thôi.)
Liên Nhược Hạm vừa lòng mà mỉm cười, thưởng cho Hạ Tưởng một nụ hôn.
Tết âm lịch qua đi, cũng đã là trung tuần tháng hai rồi, không ngoài những dự kiến của Hạ Tưởng, đi làm chưa được vài ngày, thương điệu hàm (quyết định điều động công tác) của Bộ ngoại thương đã phát đến Tỉnh ủy tỉnh Yến.
Khác với lần thương điệu hàm đầu tiên đã có những phản ứng rất mạnh mẽ là, trước tiên là Thôi Hướng xem xong sau đó trực tiếp trả lời:
- Đồng ý, đệ đơn thỉnh thị Bí thư Diệp xem qua.
Diệp Thạch Sinh xem xong, không chút do dự mà phê duyệt lên trên:
- Đồng ý!
Bởi vậy, đã quyết định vận mệnh Hạ Tưởng nửa tháng sau sẽ lên thủ đô.
Tin tức truyền đến tổ lãnh đạo, mọi người đều khó hiểu Hạ Tưởng tại sao phải đi Bộ ngoại thương một thời gian, không chỉ có Bành Mộng Phàm và An Dật Hưng không hiểu, đến cả Phương Cách và Cổ Ngọc, không rõ Hạ Tưởng căn cứ vào gì để suy xét, hà tất phải rời tổ lãnh đạo đã quen đường thuộc lối, hà tất phải đến một môi trường lạ lẫm để làm việc.
Đặc biệt là Cổ Ngọc, thể hiện sự vô cùng không hài lòng với cách làm của Hạ Tưởng:
- Lãnh đạo, sao không thương lượng với em một chút, đã quyết định đi Bộ ngoại thương?
Liền đó nhận ra câu hỏi của cô có chút không ổn, liền quanh co một lúc rồi nói:
- Ý em nói là, em vốn nghĩ muốn ở bên cạnh lãnh đạo học hỏi thêm chút ít, còn chưa làm được gì, hà tất phải đi thủ đô làm gì chứ!
Hạ Tưởng cũng không tiện giải thích nhiều, hắn cũng biết Cổ Ngọc có ý muốn ở bên cạnh hắn, muốn dựa vào dịp điều chỉnh kết cấu sản nghiệp, muốn theo hắn học thêm một chút phương pháp trong quan trường và thương trường. Ngoài ra, có lẽ còn có những tâm ý khác của lão Cổ mà không có cách nào để biết được.
- Chẳng qua chỉ là điều tạm đi một thời gian, coi như đáp lại một nhân tình của Bộ trưởng Dịch. Dù sao khi anh mới điều đến Tỉnh Ủy, Bộ trưởng Dịch đã gửi hai lần thương điệu hàm anh đều không đi, dù sao đi nữa cũng phải có lời giải thích với ông ấy mới được. Còn một điểm nữa, Bộ ngoại thương muốn xác nhập thành Bộ thương mại, anh được dịp thì qua đó giúp một thời gian.
Cổ Ngọc không hài lòng mà bĩu môi:
- Em sẽ nói với ông nội, để ông chuyển em lên thủ đô là xong chứ gì. Anh không ở tỉnh Yến, em còn ở tổ lãnh đạo làm gì chứ?
- Đừng hồ đồ như thế.
Hạ Tưởng cười, hắn biết Cổ Ngọc chẳng để ý gì đến công việc của tổ lãnh đạo, càng không hứng thú với chuyện trong quan trường, nhưng trước mắt những công tác của cô cũng ở vị trí cao, làm cũng không tồi, dễ dàng vứt bỏ cũng rất đáng tiếc,
- Anh muộn nhất là nửa năm, nhiều nhất ba tháng sẽ quay lại tỉnh Yến. Em muốn điều lên thủ đô, lẽ nào đợi khi anh quay về tỉnh Yến, em cũng về theo sao?
Dựa vào phỏng đoán của Hạ Tưởng, trong khoảng ba tháng đến nửa năm, Chủ tịch quận và Bí thư quận Hạ Mã, cùng với các tổ thành bộ máy Ủy ban nhân dân, Ban thường vụ khác...vv, đều sẽ được hạ màn. Muộn nhất là vào những tháng cuối năm, Ủy ban nhân dân quận và Quận ủy quận Hạ Mã sẽ chính thức lên nhậm chức. Giai đoạn hiện nay, thành phố Yến vẫn phải do Cao Hải quản lý tất cả công việc của quận Hạ Mã, chủ yếu vẫn là lấy việc quy hoạch và chiêu thương thu hút đầu tư làm chủ, còn một loạt vấn đề công trình tiền kỳ, đất đai, cái khác không nói, chí ít cũng phải đợi cho khu nhà Quận ủy Ủy ban nhân dân quận xây xong, mới chính thức đưa vào làm việc.
Sở dĩ phải mất thời gian hòa hoãn là ba tháng đến nửa năm, thực ra vẫn là thế lực khắp nơi có một quá trình đánh giá và thỏa hiệp. Hơn nữa việc thành lập quận mới là một đại sự, không thể qua loa, thời gian dài một chút mới có thể hiện rõ mức quan trọng của Ủy ban nhân dân hai cấp tỉnh thành, những việc trên quan trường, chính là chú trọng một quá trình.
Cổ Ngọc giận dỗi nói:
- Đúng vậy, anh đi đâu em theo đấy!
Hạ Tưởng không cảm thấy buồn cười:
- Em không còn ít tuổi nữa, đừng lúc nào cũng cáu kỉnh như đứa trẻ thế.
Cổ Ngọc tức giận thở hổn hển bỏ đi:
- Em đi nói với ông nội, để ông thay em sắp xếp.
Hạ Tưởng cũng có thể hiểu được tâm ý của Cổ Ngọc, ở thành phố yến cô không có một ai thân thích, có chút ý muốn xem mình là người thân. Mình mà đi, cô ấy chắc chắn sẽ cảm thấy một mình cô đơn không có ý nghĩa.
Ngồi trong phòng làm việc của mình suy nghĩ một số việc, Hạ Tưởng đem những việc sau khi đi thủ đô sắp xếp thống nhất làm một. Thực ra hắn biết, đến Bộ thương mại sau khi được thành lập mà giúp đỡ cũng chỉ là một cái cớ, mục đích chính vẫn là dựa vào việc ứng cử viên hết sức kịch liệt của lãnh đạo Đảng chính quan trọng nhất của quận Hạ Mã, dứt ra, lộ ra thái độ cách biệt lánh xa không dính dáng. Đợi đến thời điểm đã được xác định, trực tiếp từ Bộ thương mại sang quận Hạ Mã nhậm chức, sẽ khiến cho người ta có một ảo giác là đổ bộ đường không từ thủ đô.
Những việc trên mặt chính trị, chính là phải thật thật giả giả, để cho người khác không nắm rõ được chi tiết mới là tốt nhất.
Đồng thời, vì nguyên nhân bản thân hắn ở thủ đô, đối với những mưa gió của thành phố Yến cũng có thể làm tới mức lánh xa không dính dáng, có thể giảm bớt ánh mắt chú ý của người khác. Nếu không bởi vì vấn đề ứng cử viên bị người ta công kích hoặc là cho vào lửa đốt, cũng không phải là chuyện tốt. Dù sao, Hạ Tưởng có lý do để tin tưởng, cho dù hắn có ở thành phố Yến hay không, cái chức Bí thư quận ủy quận Hạ Mã, trong lòng Trần Phong và Hồ Tăng Chu đã sớm có ứng cử viên rồi, người khác muốn tranh, chỉ có thể tranh các chức vụ khác.
Đương nhiên, đi làm việc một thời gian ở Bộ thương mại cũng là một khối của cải khó kiếm được, cũng có thể tăng thêm cho hắn không ít điểm về chính trị. Chí ít, trên lý lịch đối ngoại, có thể viết thêm một số lý lịch kinh nghiệm ở Bộ thương mại. Còn một điểm khiến hắn vô cùng muốn đến thủ đô trong thời gian ba tháng đến nửa năm đó là, hắn có thể nhân cơ hội này nhanh chóng hoàn thành học nghiệp, nếu như có thể, có lẽ có thể khiến cho Cốc lão ít nhiều giơ cao đánh khẽ, để hắn khi đảm nhiệm chức vụ mới sẽ dệt hoa trên gấm mà ban phát cho hắn cái bằng tốt nghiệp.
Tuy rằng lão Cốc rất có nguyên tắc, nhưng vì chiếu cô đến một học sinh đặc biệt như hắn, cũng nên thỏa đáng mà khoan dung đối đãi.
Những bàn tính như ý của Hạ Tưởng còn bao gồm cả mẹ con Liên Nhược Hạm trong đó. Ở thủ đô, vừa khéo có thể ở cùng mẹ con họ nhiều hơn. Tâm lý riêng, hắn cũng có tính toán sẽ cùng Tiếu Giai nhiều hơn. Tiếu Giai cũng là người con gái không thể thiếu trong cuộc đời hắn, hơn nữa bước tiếp theo trong kế hoạch lớn của quận Hạ Mã, tài chính hùng hậu của Tiếu Giai, cuối cùng cũng đã đến thời điểm phải sử dụng tới.
Có nhiều chỗ thuận lợi như thế, Hạ Tưởng hiển nhiên phải nỗ lực thúc đẩy hành trình lên Bộ thương mại. Hơn nữa hắn cũng muốn thừa cơ mà tìm hiểu thêm về Dịch Hướng Sư, Dịch Hướng Sư cho dù là cách làm người hay làm quan, cũng có không ít chỗ đáng để hắn phải học hỏi. Còn nữa, vùng đất thủ đô Ngọa Hổ Tàng Long, cho dù là cùng với Ngô Tài Giang, hay là Phó gia, đều có thể qua lại nhiều hơn, không có chỗ hại.
Một khi đứng vào danh sách cấp Phó giám đốc sở, tiếp tục đi lên, sẽ bắt đầu nhờ đến rất nhiều lực lượng. Nhìn về lâu dài, muốn thăng lên Phó tỉnh thì cần thiết phải có người trung ương.
Hạ Tưởng mọi việc đều thích nghĩ đến lâu dài một chút, lo trước tính sau.
Đang lúc trầm tư, bỗng có tiếng chuông điện thoại reo lên, vừa nhìn thấy số điện thoại của Ban Tổ chức cán bộ, Hạ Tưởng liền biết, khẳng định là điện thoại của Mai Thăng Bình.
Quả nhiên là Mai Thăng Bình nghe tin Hạ Tưởng phải tới Bộ thương mại, cố ý gọi đến để hỏi han chi tiết tình hình.
Hạ Tưởng cũng không có ý dấu diếm, đem tất cả những bộ phận quan trọng trong suy nghĩ của hắn tóm tắt nói với Mai Thăng Bình. Mai Thăng Bình cũng tỏ vẻ tán thành:
- Cũng được, đi thêm một thời gian cũng xem như thêm một phần kinh ngiệm, tuy có chút vội vã, nhưng vẫn còn hơn không. Nhưng tổng thể mà nói, tôi vô cùng tán thưởng cậu, Tiểu Hạ, cậu làm việc rất vững, hơn nữa còn nghĩ đến rất lâu dài, có lúc khi mọi việc đã qua đi nghĩ đến cách làm lúc đó của cậu, mới phát hiện ra thật sự rất cao minh. Cậu, quả thực là một nhân tài.
Hiếm thấy Mai Thăng Bình khen hắn như thế, Hạ Tưởng liền vội khiêm tốn nói:
- Bộ trưởng Mai quá khen rồi, thực ra so với ông, tôi còn thua kém nhiều lắm, mãi mãi không làm được sự bình tĩnh và không màng danh lợi của ông.
- Ha ha...
Mai Thăng Bình thoải mái cười lớn,
- Cậu cũng đừng quá khen tôi, có một ngày cậu có thể đến vị trí của tôi, khẳng định sẽ làm rốt hơn tôi. Được rồi, không nói nữa, còn phải đi họp. Đợi khi nào cậu lên thủ đô, chúng ta sẽ có cơ hội tụ họp ở đấy.
Mai Thăng Bình nói tắt là tắt máy, Hạ Tưởng vốn đang muốn hỏi tình hình của Mai Hiểu Lâm, cũng không kịp mở miệng.
Mai Hiểu Lâm đã thay số điện thoại, không nói cho hắn biết. Có hai lần Hạ Tưởng gọi điện đến đơn vị của cô, nhưng cô không có ở đó. Hạ Tưởng thấy rầu rĩ trong lòng, cũng không biết tại sao Mai Hiểu Lâm lại trốn tránh hắn. Tống Triều Độ cũng không cần phải một mình báo cáo, vào dịp tết đã giải thích rõ rồi. Đối với Diệp Thạch Sinh trước tết cũng đã báo trước chuyện đi Bộ thương mại, gần đây chỉ có không đi lại nhiều với Phạm Duệ Hằng, Hạ Tưởng liền gọi điện cho Trương Chất Tân, hỏi Chủ tịch tỉnh Phạm có thời gian rỗi không, hắn muốn đi báo cáo tình hình công việc.
Thay bằng cán bộ cấp Cục khác gọi điện đến muốn báo cáo công tác với Chủ tịch tỉnh, Trương Chất Tân đừng nói là sẽ thay hắn truyền đạt lại, không phê bình mấy câu là tốt rồi. Chủ tịch tỉnh trăm công nghìn việc, đâu ra chuyện sẽ thảo luận công việc đại sự gì đó với một trưởng phòng chứ? Nhưng Hạ Tưởng gọi điện đến, Trương Chất Tân không dám có chút chậm trễ, lập tức xin chỉ thị của Phạm Duệ Hằng. Đúng như suy nghĩ của Trương Chất Tân, Chủ tịch tỉnh Phạm bỏ qua các công việc trong tay, cho Hạ Tưởng qua ngay lập tức.
Trương Chất Tân thân là người gần nhất với Phạm Duệ Hằng, nhưng tận mắt thấy quá trình đến gần nhanh chóng của Hạ Tưởng với Phạm Duệ Hằng. Nói thật, ông còn có chút ghen tị với Hạ Tưởng. Ngay từ đầu Chủ tịch huyện Phạm không chỉ mang thái độ thăm dò, xem Hạ Tưởng lựa chọn như thế nào. Không ngờ Hạ Tưởng đã lợi dụng hoàn toàn quan hệ của Nghiêm Thì và Phạm Tranh, vô cùng khéo léo mà phá vỡ phòng tuyến Phạm Duệ Hằng không dễ dàng tin tưởng người khác, làm cho quan hệ giữa hắn và Phạm Duệ Hằng ngày càng gần gũi.
Trương Chất Tân cũng thông minh mà ý thức ra Hạ Tưởng nhận được nhiều sự coi trọng của Phạm Duệ Hằng, một là vì quan hệ giữa Hạ Tưởng và Phạm Duệ Hằng rất tâm đầu ý hợp, hai là Hạ Tưởng là tấm đệm giữa Chủ tịch tỉnh Phạm và Bí thư Diệp, là cầu nối giữa Bí thư và Chủ tịch tỉnh. Chính vì mấu chốt là Hạ Tưởng tồn tại, mới khiến cho Chủ tịch tỉnh và Bí thư của tỉnh Yến, lập trường nhất trí trước nay chưa từng có, và mâu thuẫn và xung đột được hạ xuống mức thấp nhất.
Hạ Tưởng thật bản lĩnh, quả thực không phải là một nhân vật đơn giản..., Trương Chất Tân đưa ra kết luận với Hạ Tưởng là, không thể làm bạn thì kính mà chẳng dám gần, nhất thiết không thể đối đầu với hắn, Thôi Hướng vài lần muốn hắn vào chỗ chết nhưng đều không được, còn khiến hắn vặn ngã Cổ Nhân Kiệt và Chu Kỷ Nguyên, do đó có thể thấy, không thể làm bạn với hắn, kính mà chẳng dám gần mới là thượng sách.
Chờ Hạ Tưởng gõ cửa, Trương Chất Tân liền nhiệt tình ra đón tiếp, mặt mày hớn hở nói:
- Đồng chí Hạ Tưởng đến rồi, Chủ tịch tỉnh đang đợi cậu, xin mời.
Hạ Tưởng đã nhìn ra gì đó từ nét mặt tươi cười của Trương Chất Tân, cũng mang nét cười nói:
- Thư ký Trương vất vả rồi, lần trước nói chuyện cùng Phạm Tranh đã nhắc đến ông, Phạm Tranh nói, ông thân thiết giống như anh hai của anh ấy vậy.
Trương Chất Tân nghe được ngụ ý của Hạ Tưởng, hiểu ý mà cười:
- Trước khi Phạm Tranh chưa lên thủ đô mưu cầu học vấn, tôi và anh ấy cũng thường gặp nhau, bây giờ tiếp xúc với anh ấy cũng ít. Nếu anh ấy xem tôi là anh hai, ý tứ cũng là muốn tôi mời cơm rồi? Ha ha.
Hạ Tưởng gật đầu:
- Tôi nhất định sẽ chuyển lời tới anh ấy.
Sau vài câu nói, Trương Chất Tân vui mừng mà gõ cửa phòng làm việc của Phạm Duệ Hằng cho Hạ Tưởng.
Phạm Duệ Hằng thấy Hạ Tưởng đi vào, bỏ tài liệu trên tay xuống, gật gật đầu:
- Ngồi đi, Tiểu Hạ, có phải là muốn nói chuyện đi thủ đô không?
Hạ Tưởng thấy Phạm Duệ Hằng đoán được ý đồ của hắn, cũng liền đi thẳng vào vấn đề:
- Vâng, tôi chính là đến để báo cáo tình hình trước khi đi thủ đô, cùng với sắp xếp công tác của tổ lãnh đạo sau khi tôi đi.
Trọng điểm của Hạ Tưởng là làm báo cáo lên Phạm Duệ Hằng sự sắp xếp và công tác trọng điểm của tổ lãnh đạo.
Phạm Duệ Hằng không có thái độ gì với việc Hạ Tưởng đi thủ đô, nhưng đối với việc sau khi Hạ Tưởng trở về có hi vọng sẽ đến chủ trì công tác ở quận Hạ Mã, lại rất không tán thành. Xuất phát từ góc độ suy xét của cá nhân ông, có Hạ Tưởng ở Tỉnh ủy, quan hệ giữa ông và Diệp Thạch Sinh sẽ duy trì sự cân bằng mầu nhiệm. Điều ông lo lắng chính là sau khi Hạ Tưởng rời đi, giữa ông và Diệp Thạch Sinh sẽ không còn tấm đệm và sự ràng buộc, một khi ở vấn đề lớn có sự khác nhau, không có một người ở giữa để điều hòa, có khả năng sẽ tạo nên cục diện đối lập.
Nếu Bí thư và Chủ tịch tỉnh đứng sóng đôi với nhau, được lợi chính là lực lượng phái trung gian. Đặc biệt là đám người của Thôi Hướng, khẳng định sẽ có những dị động.
Chẳng qua theo góc độ suy xét về tiền đồ của cá nhân Hạ Tưởng, để suy xét về tương lai của quận Hạ Mã, Hạ Tưởng lại được khẳng định là ứng cử viên sáng giá chủ trì công tác, Phạm Duệ Hằng cho dù không vui vẻ lắm, cũng vì quan hệ riêng rất tốt giữa ông và Hạ Tưởng, cùng với tình bạn thân thiết giữa Phạm Tranh và Hạ Tưởng, ông cũng sẽ không ra mặt ngăn trở.
Tổng hợp các suy xét lại, xuất phát từ sự quý trọng đối với Hạ Tưởng, Phạm Duệ Hằng nghiêm chỉnh mà tỏ thái độ:
- Đi Bộ thương mại cũng coi như là một chuyện tốt, đồng thời trong thời gian ở thủ đô, cũng có thể mau chóng mà hoàn thành học nghiệp, nếu có thể nhận được bằng trong những tháng cuối năm, đối với bước tiếp theo thay đổi vị trí của cậu vô cùng có lợi.
Hạ Tưởng cũng hiểu rõ, biểu thái của Phạm Duệ Hằng đã biểu lộ thái độ ủng hộ. Trước khi hắn đến trong lòng còn không yên, lo lắng Phạm Duệ Hằng sẽ đưa ra kiến nghị muốn hắn tiếp tục ở lại Tỉnh ủy, không nghĩ Phạm Duệ Hằng còn xuất phát từ đại cục, đối với bước tiếp theo của hắn cũng đã gật đầu biểu thị đồng ý, xem như là giải quyết xong băn khoăn cuối cùng cho hắn.
Sự tán thành của Phạm Duệ Hằng, biểu thị bên trong Tỉnh ủy, sẽ không có thêm những lực cản lớn khác. Nói cách khác, Tỉnh ủy cho đi đã không còn là vấn đề, vấn đề duy nhất là, chính là những biến số bên trên Hội nghị thường vụ trong Thành ủy.
Nhưng đã có sự gật đầu của Trần Phong, Hồ Tăng Chu và Phương Tiến Giang, Hạ Tưởng cũng không phải vô cùng lo lắng thành Phố Yến sẽ xuất hiện những biến cố ngoài ý muốn, Phó Tiên Phong có mạnh hơn, cũng không mạnh bằng sự liên kết của Trần Phong và Hồ Tăng Chu. Hắn có lý do để tin tưởng, thế cục của thành phố Yến, cũng sẽ dựa theo nhịp bước tiến lên trong sự phỏng đoán của hắn.
Chỉ chớp mắt, ngày Hạ Tưởng rời khỏi tỉnh Yến cũng đã đến, ngày mai tuy đã gần trong tay, nhưng cũng có những biến số không thể nói trước...
Hạ Tưởng chỉ cảm thấy lạnh ở sau gáy, lại thấy cô bé như cười mà không phải cười nhìn hắn, trong lòng bỗng hiện lên một suy nghĩ, lẽ nào hai người họ đang cùng nhau trêu chọc hắn? Có thể! Nhìn hai người họ vừa gặp nhau đã chẳng có gì là xa lạ, tương phản, dường như còn có chút hàm súc là cùng chung mối thù, hai người còn kéo tay vừa nói vừa cười rất lâu, khiến cho Hạ Tưởng nói thầm trong lòng, phụ nữ lợi hại quá rồi, làm sao mà họ gặp nhau lại giống như người vô can vậy?
Càng khiến cho Hạ Tưởng cảm thấy cả người không được tự nhiên đó là, mẹ hắn ôm Ngô Liên Hạ mà vui sướng khôn cùng, không ngừng khen nó rất xinh, lớn lên khẳng định là một nhân tài, còn nhỡ miệng mà hỏi cha của con trai của Liên Nhược Hạm... tim của Hạ Tưởng đập không ngừng, lòng nghĩ hôm nay xem ra không có tiệc vui rồi, quả nhiên bị cô bé liên kết với Liên Nhược Hạm đùa giỡn hắn.
Liên Nhược Hạm chỉ thuận miệng nói:
- Cha của bé không sống cùng mẹ con cháu, không nhắc đến anh ta nữa... nếu cô cảm thấy thằng bé không tồi, thì cứ xem như là cháu trai của mình là được rồi ạ. Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL
Trương Lan không nén được niềm vui:
- Tốt, tốt, lại đây, để bà ôm một cái nào.
Liên Nhược Hạm giống như cố ý khiêu khích mà nhìn Hạ Tưởng một cái, rồi nói:
- Hay là cho nó gọi cô là bà nội thì dễ nghe hơn ạ.
Một câu nói khiến cho Trương Lan hồ nghi mà nhìn Hạ Tưởng một cái, Hạ Tưởng vội vàng đem Tào Thù Lê ra làm lá chắn:
- Cô bé Lê, em nói xem sau khi con trai mình ra đời, thì sẽ đặt tên nó là gì thì hay nhỉ?
- Làm thế nào anh biết nó chắc chắn là con trai, nếu là con gái, có phải là anh sẽ không thích phải không?
Cô bé không cảm kích, cố ý ép buộc Hạ Tưởng.
Hạ Thiên Thành ở bên cạnh nhìn Ngô Liên Hạ một lát. Bỗng nhiên ruột để ngoài da mà nói một câu:
- Khuôn mặt của thằng bé này quả thật là có chút giống với Hạ Tưởng, gọi bà là bà nội cũng được, lại đây, ông nội bế tí nào!
Hạ Tưởng cảm thấy trên đầu mình đang chảy mồ hôi hột, vội vàng gọi phục vụ đưa thức ăn lên, để che dấu những hồi hộp và bất an trong lòng.
Vệ Tân nhìn rõ sự lúng túng của Hạ Tưởng, nhỏ giọng nói với hắn:
- Chuyện lạ, tại sao không dám đối mặt với sự thật? Này, thực ra cũng đâu có gì, cho dù là các cụ biết chuyện, cũng chỉ sẽ vui mừng thôi.
Hạ Tưởng không hài lòng trừng mắt nhìn Vệ Tân:
- Đừng có phá đám thế, đi gọi thức ăn lên đi.
Vệ Tân mỉm cười, thong thả bước đi.
Trương Lan vừa nghe Hạ Thiên Thành nói một câu, ánh mắt liền tỉ mỉ quan sát Ngô Liên Hạ, càng nhìn càng cảm thấy giống Hạ Tưởng, không khỏi nở nụ cười:
- Thật là có duyên với tôi, rất giống cậu cả nhà mình, càng nhìn càng giống, quả thực là giống hệt nó lúc nhỏ, chỉ là trắng hơn nó một chút, mặt mũi tinh tế hơn... lại đây, bảo bối, để ông nội được bế cháu nào.
Ngô Liên Hạ cũng không đơn giản, một chút cũng không thấy lạ lẫm, mở to đôi mắt đen tròn long lanh, hiếu kỳ mà nhìn từng người bế nó, còn "A, a" như muốn nói gì, giơ bàn tay nhỏ xíu, vuốt râu của Hạ Thiên Thành, làm cho Hạ Thiên Thành ha ha cười mãi không thôi, yêu mến đến quá chừng.
Hạ Tưởng không hài lòng nói nhỏ với Tào Thù Lê:
- Anh phát hiện là đã mắc lừa em, có phải em cố ý khiến anh phải khó xử không hả?
- Anh có gì mà phải khó xử, còn không biết xấu hổ mà nói nữa, hừ!
Cô bé nhỏ giọng nói, trong chớp mắt đôi mắt đỏ áu lên:
- Người phải khó xử phải mất mặt là em, anh chỉ biết nói phét, chỉ biết khoe khoang mà thôi. Em không phải vì muốn cha mẹ vui mừng, hoàn toàn thiện chí, làm sao có thể bỏ qua những sai lầm của anh được? Em... em việc gì phải thế này!
Giết người không dao là hiệu quả nhất, Hạ Tưởng không còn cách nào với cô, vội khuyên giải an ủi:
- Anh biết em là người vợ tốt nhất trên thế gian này, anh không muốn để cha mẹ nhận ra điều gì, chẳng phải vì không muốn em tủi thân sao? Em phải hiểu cho lòng anh, anh cũng chỉ có ý tốt thôi.
- Tủi thân em cũng đã nhận đủ rồi, tự mình chịu đựng, cũng không trách anh, không trách chị Liên, tự mình tìm lấy sự cân bằng cho mình, anh cũng chẳng ra sao cả, còn trách em, còn nói đạo lý với em sao?
Cô bé lại cười, nước mắt như chảy ngược vào trong.
Hạ Tưởng phục cô, nói khóc là khóc, nói cười là cười, khiến hắn không thể thích ứng kịp, cười nói:
- Được rồi, được rồi, sau này anh sẽ đối tốt với em gấp nhiều lần hơn, được chưa nào? Nhưng về sau còn có những chuyện như thế này, em phải thương lượng với anh trước, để anh còn chuẩn bị tâm lý nghe không?- Không à, khi anh làm việc cũng đâu có cho em chuẩn bị tâm lý, em còn phải trả lại.
Cô bé miệng cứng rắn, kỳ thực đã nhân nhượng rồi.
Ngô Liên Hạ bị mọi người bế một vòng, cuối cùng quay trở lại vòng tay của Liên Nhược Hạm. Nó hình như còn chưa vừa ý, cái đầu nhỏ cứ ngoái bên nọ ngoái bên kia, cuối cùng ánh mắt dừng lại ở Hạ Tưởng, ngẩn ra mà nhìn Hạ Tưởng một lúc, bỗng nhiên cười khanh khách, chủ động giơ đôi tay nhỏ xíu mụ mẫm hướng về phía Hạ Tưởng.
Trái tim Hạ Tưởng như vỡ tan, cũng không quan tâm tới những người có mặt ở đấy, giơ tay bế Ngô Liên Hạ, nói:
- Nào, để... chú ôm cái nào!
Trong lúc thuận miệng, suýt nữa nói thành để cha ôm.
Ngô Liên Hạ có quan hệ gần nhất với Hạ Tưởng, thân thiết mà dùng đôi tay ôm lấy cổ Hạ Tưởng, a a vui mừng, còn nhún nhún trong lòng Hạ Tưởng, trêu đùa khiến cho mọi người đều cười rộ lên.
Tào Thu Lê cảm thấy Hạ Tưởng hình như không có chút ngại ngùng, cười nói:
- Cha thằng bé đã không có phúc có được cậu con trai ngoan như thế, thằng bé lại thân thiết với Hạ Tưởng như vậy, chi bằng để em làm mẹ nuôi, nhận Hạ Tưởng làm cha nuôi cũng tốt, chị thấy sao, chị Liên?
Liên Nhược Hạm mặt mày hớn hở:
- Nhận em làm mẹ nuôi không vấn đề, nhận anh ấy làm cha nuôi thì không hay lắm? Làm gì có đạo lý chủ động làm con trai người khác, phải để anh ấy chủ động đề xuất mới được.
Hạ Tưởng bị hai người một hỏi một đáp ép cho không còn đường lui, hơn nữa thực ra cô bé cũng đã tính toán chu toàn, cũng là để phục bút (đoạn văn trước gài ý cho đoạn văn sau) về sau, cho dù sau này khi Ngô Liên Hạ lớn lên, đã gọi quen cha nó rồi cũng không sao, vì ở trước mặt cha mẹ nhận là cha nuôi rồi, sau này cũng không phải giải thích với họ nữa.
Hạ Tưởng đành thuận nước đẩy thuyền, cười nói:
- Vô cớ được có thêm một cậu con nuôi ngoan như vậy, anh vui mừng còn không kịp, được, nếu như mẹ nó không phản đối, anh sẽ nhận cậu con nuôi này. Lại đây, con trai, gọi cha nuôi, hừ, chi bằng gọi trực tiếp là cha là được rồi...
Ngô Liên Hạ giống như nghe hiểu được, giơ bàn tay nhỏ sờ sờ lên miệng Hạ Tưởng, miệng còn "A, a" gọi không ngừng.
Hạ Thiên Thành và Trương Lan nhìn nhau, đều vô cùng vui mừng mà nở nụ cười.
Liên Nhược Hạm và Tào Thù Lê liếc mắt nhìn nhau, mỉm cười hiểu ý.
Vệ Tân nhìn Hạ Tưởng một cái, đầy thâm ý mà cười.
Hạ Tưởng và con trai cũng nhìn nhau, hai cha con ngây ngô mỉm cười.
Vì nguyên nhân là Ngô Liên Hạ, vợ chồng Hạ Thiên Thành vốn định mùng năm sẽ trở về nhà, nhưng hiện tại quá thích cậu nhóc, nên muốn ở thêm một ngày nữa mới về. Ngày mùng bảy, Hạ Tưởng đi cùng Liên Nhược Hạm và con trai. Trải qua mấy ngày gần nhau, cậu nhóc càng ngày càng thích Hạ Tưởng, chỉ cần có Hạ Tưởng, cậu bé luôn luôn dán lấy cha mình, khiến Liên Nhược Hạm có chút ghen tị vì quan hệ cha con giữa họ quá tốt rồi.
Mùng tám chính thức đi làm, cũng không có việc gì quá quan trọng. Liên Nhược Hạm vốn muốn ở lại đến rằm tháng giêng mới đi, nhưng ông cụ rất nhớ và sốt ruột Ngô Liên Hạ, thúc giục liên hồi, bất đắc dĩ, ngày mùng mười Liên Nhược Hạm đã phải quay về thủ đô.
Trước khi đi, cô nói với Hạ Tưởng:
- Bây giờ anh đã hài lòng rồi chứ? Chí ít về mặt ngoài cũng đã lấy được sự quan tâm của cha mẹ. Bây giờ có lẽ anh là người đàn ông hạnh phúc nhất thế gian này, có sự rộng lượng của em, lại có sự dịu dàng của cô bé Lê, sao anh lại tốt số thế. Nếu như cô bé Lê lại sinh thêm cho anh một cậu con trai nữa, chắc anh đắc ý đến chết luôn. Nhưng có một điểm, cho dù là con trai hay con gái, anh nhất định không được bên trọng bên khinh, nhất định phải nhớ rằng, em đã sinh cho anh một đứa con trai đầu tiên!
Hạ Tưởng với vẻ mặt thâm trầm nói:
- Quỳnh quỳnh bạch thỏ, Đông tẩu Tây cố. Y bất như tân, nhân bất như cố! (Tạm dịch: Thỏ trắng lẻ loi, đi Đông ngóng Tây. Quần áo mới là tốt, còn tình yêu chỉ có người cũ mà thôi.)
Liên Nhược Hạm vừa lòng mà mỉm cười, thưởng cho Hạ Tưởng một nụ hôn.
Tết âm lịch qua đi, cũng đã là trung tuần tháng hai rồi, không ngoài những dự kiến của Hạ Tưởng, đi làm chưa được vài ngày, thương điệu hàm (quyết định điều động công tác) của Bộ ngoại thương đã phát đến Tỉnh ủy tỉnh Yến.
Khác với lần thương điệu hàm đầu tiên đã có những phản ứng rất mạnh mẽ là, trước tiên là Thôi Hướng xem xong sau đó trực tiếp trả lời:
- Đồng ý, đệ đơn thỉnh thị Bí thư Diệp xem qua.
Diệp Thạch Sinh xem xong, không chút do dự mà phê duyệt lên trên:
- Đồng ý!
Bởi vậy, đã quyết định vận mệnh Hạ Tưởng nửa tháng sau sẽ lên thủ đô.
Tin tức truyền đến tổ lãnh đạo, mọi người đều khó hiểu Hạ Tưởng tại sao phải đi Bộ ngoại thương một thời gian, không chỉ có Bành Mộng Phàm và An Dật Hưng không hiểu, đến cả Phương Cách và Cổ Ngọc, không rõ Hạ Tưởng căn cứ vào gì để suy xét, hà tất phải rời tổ lãnh đạo đã quen đường thuộc lối, hà tất phải đến một môi trường lạ lẫm để làm việc.
Đặc biệt là Cổ Ngọc, thể hiện sự vô cùng không hài lòng với cách làm của Hạ Tưởng:
- Lãnh đạo, sao không thương lượng với em một chút, đã quyết định đi Bộ ngoại thương?
Liền đó nhận ra câu hỏi của cô có chút không ổn, liền quanh co một lúc rồi nói:
- Ý em nói là, em vốn nghĩ muốn ở bên cạnh lãnh đạo học hỏi thêm chút ít, còn chưa làm được gì, hà tất phải đi thủ đô làm gì chứ!
Hạ Tưởng cũng không tiện giải thích nhiều, hắn cũng biết Cổ Ngọc có ý muốn ở bên cạnh hắn, muốn dựa vào dịp điều chỉnh kết cấu sản nghiệp, muốn theo hắn học thêm một chút phương pháp trong quan trường và thương trường. Ngoài ra, có lẽ còn có những tâm ý khác của lão Cổ mà không có cách nào để biết được.
- Chẳng qua chỉ là điều tạm đi một thời gian, coi như đáp lại một nhân tình của Bộ trưởng Dịch. Dù sao khi anh mới điều đến Tỉnh Ủy, Bộ trưởng Dịch đã gửi hai lần thương điệu hàm anh đều không đi, dù sao đi nữa cũng phải có lời giải thích với ông ấy mới được. Còn một điểm nữa, Bộ ngoại thương muốn xác nhập thành Bộ thương mại, anh được dịp thì qua đó giúp một thời gian.
Cổ Ngọc không hài lòng mà bĩu môi:
- Em sẽ nói với ông nội, để ông chuyển em lên thủ đô là xong chứ gì. Anh không ở tỉnh Yến, em còn ở tổ lãnh đạo làm gì chứ?
- Đừng hồ đồ như thế.
Hạ Tưởng cười, hắn biết Cổ Ngọc chẳng để ý gì đến công việc của tổ lãnh đạo, càng không hứng thú với chuyện trong quan trường, nhưng trước mắt những công tác của cô cũng ở vị trí cao, làm cũng không tồi, dễ dàng vứt bỏ cũng rất đáng tiếc,
- Anh muộn nhất là nửa năm, nhiều nhất ba tháng sẽ quay lại tỉnh Yến. Em muốn điều lên thủ đô, lẽ nào đợi khi anh quay về tỉnh Yến, em cũng về theo sao?
Dựa vào phỏng đoán của Hạ Tưởng, trong khoảng ba tháng đến nửa năm, Chủ tịch quận và Bí thư quận Hạ Mã, cùng với các tổ thành bộ máy Ủy ban nhân dân, Ban thường vụ khác...vv, đều sẽ được hạ màn. Muộn nhất là vào những tháng cuối năm, Ủy ban nhân dân quận và Quận ủy quận Hạ Mã sẽ chính thức lên nhậm chức. Giai đoạn hiện nay, thành phố Yến vẫn phải do Cao Hải quản lý tất cả công việc của quận Hạ Mã, chủ yếu vẫn là lấy việc quy hoạch và chiêu thương thu hút đầu tư làm chủ, còn một loạt vấn đề công trình tiền kỳ, đất đai, cái khác không nói, chí ít cũng phải đợi cho khu nhà Quận ủy Ủy ban nhân dân quận xây xong, mới chính thức đưa vào làm việc.
Sở dĩ phải mất thời gian hòa hoãn là ba tháng đến nửa năm, thực ra vẫn là thế lực khắp nơi có một quá trình đánh giá và thỏa hiệp. Hơn nữa việc thành lập quận mới là một đại sự, không thể qua loa, thời gian dài một chút mới có thể hiện rõ mức quan trọng của Ủy ban nhân dân hai cấp tỉnh thành, những việc trên quan trường, chính là chú trọng một quá trình.
Cổ Ngọc giận dỗi nói:
- Đúng vậy, anh đi đâu em theo đấy!
Hạ Tưởng không cảm thấy buồn cười:
- Em không còn ít tuổi nữa, đừng lúc nào cũng cáu kỉnh như đứa trẻ thế.
Cổ Ngọc tức giận thở hổn hển bỏ đi:
- Em đi nói với ông nội, để ông thay em sắp xếp.
Hạ Tưởng cũng có thể hiểu được tâm ý của Cổ Ngọc, ở thành phố yến cô không có một ai thân thích, có chút ý muốn xem mình là người thân. Mình mà đi, cô ấy chắc chắn sẽ cảm thấy một mình cô đơn không có ý nghĩa.
Ngồi trong phòng làm việc của mình suy nghĩ một số việc, Hạ Tưởng đem những việc sau khi đi thủ đô sắp xếp thống nhất làm một. Thực ra hắn biết, đến Bộ thương mại sau khi được thành lập mà giúp đỡ cũng chỉ là một cái cớ, mục đích chính vẫn là dựa vào việc ứng cử viên hết sức kịch liệt của lãnh đạo Đảng chính quan trọng nhất của quận Hạ Mã, dứt ra, lộ ra thái độ cách biệt lánh xa không dính dáng. Đợi đến thời điểm đã được xác định, trực tiếp từ Bộ thương mại sang quận Hạ Mã nhậm chức, sẽ khiến cho người ta có một ảo giác là đổ bộ đường không từ thủ đô.
Những việc trên mặt chính trị, chính là phải thật thật giả giả, để cho người khác không nắm rõ được chi tiết mới là tốt nhất.
Đồng thời, vì nguyên nhân bản thân hắn ở thủ đô, đối với những mưa gió của thành phố Yến cũng có thể làm tới mức lánh xa không dính dáng, có thể giảm bớt ánh mắt chú ý của người khác. Nếu không bởi vì vấn đề ứng cử viên bị người ta công kích hoặc là cho vào lửa đốt, cũng không phải là chuyện tốt. Dù sao, Hạ Tưởng có lý do để tin tưởng, cho dù hắn có ở thành phố Yến hay không, cái chức Bí thư quận ủy quận Hạ Mã, trong lòng Trần Phong và Hồ Tăng Chu đã sớm có ứng cử viên rồi, người khác muốn tranh, chỉ có thể tranh các chức vụ khác.
Đương nhiên, đi làm việc một thời gian ở Bộ thương mại cũng là một khối của cải khó kiếm được, cũng có thể tăng thêm cho hắn không ít điểm về chính trị. Chí ít, trên lý lịch đối ngoại, có thể viết thêm một số lý lịch kinh nghiệm ở Bộ thương mại. Còn một điểm khiến hắn vô cùng muốn đến thủ đô trong thời gian ba tháng đến nửa năm đó là, hắn có thể nhân cơ hội này nhanh chóng hoàn thành học nghiệp, nếu như có thể, có lẽ có thể khiến cho Cốc lão ít nhiều giơ cao đánh khẽ, để hắn khi đảm nhiệm chức vụ mới sẽ dệt hoa trên gấm mà ban phát cho hắn cái bằng tốt nghiệp.
Tuy rằng lão Cốc rất có nguyên tắc, nhưng vì chiếu cô đến một học sinh đặc biệt như hắn, cũng nên thỏa đáng mà khoan dung đối đãi.
Những bàn tính như ý của Hạ Tưởng còn bao gồm cả mẹ con Liên Nhược Hạm trong đó. Ở thủ đô, vừa khéo có thể ở cùng mẹ con họ nhiều hơn. Tâm lý riêng, hắn cũng có tính toán sẽ cùng Tiếu Giai nhiều hơn. Tiếu Giai cũng là người con gái không thể thiếu trong cuộc đời hắn, hơn nữa bước tiếp theo trong kế hoạch lớn của quận Hạ Mã, tài chính hùng hậu của Tiếu Giai, cuối cùng cũng đã đến thời điểm phải sử dụng tới.
Có nhiều chỗ thuận lợi như thế, Hạ Tưởng hiển nhiên phải nỗ lực thúc đẩy hành trình lên Bộ thương mại. Hơn nữa hắn cũng muốn thừa cơ mà tìm hiểu thêm về Dịch Hướng Sư, Dịch Hướng Sư cho dù là cách làm người hay làm quan, cũng có không ít chỗ đáng để hắn phải học hỏi. Còn nữa, vùng đất thủ đô Ngọa Hổ Tàng Long, cho dù là cùng với Ngô Tài Giang, hay là Phó gia, đều có thể qua lại nhiều hơn, không có chỗ hại.
Một khi đứng vào danh sách cấp Phó giám đốc sở, tiếp tục đi lên, sẽ bắt đầu nhờ đến rất nhiều lực lượng. Nhìn về lâu dài, muốn thăng lên Phó tỉnh thì cần thiết phải có người trung ương.
Hạ Tưởng mọi việc đều thích nghĩ đến lâu dài một chút, lo trước tính sau.
Đang lúc trầm tư, bỗng có tiếng chuông điện thoại reo lên, vừa nhìn thấy số điện thoại của Ban Tổ chức cán bộ, Hạ Tưởng liền biết, khẳng định là điện thoại của Mai Thăng Bình.
Quả nhiên là Mai Thăng Bình nghe tin Hạ Tưởng phải tới Bộ thương mại, cố ý gọi đến để hỏi han chi tiết tình hình.
Hạ Tưởng cũng không có ý dấu diếm, đem tất cả những bộ phận quan trọng trong suy nghĩ của hắn tóm tắt nói với Mai Thăng Bình. Mai Thăng Bình cũng tỏ vẻ tán thành:
- Cũng được, đi thêm một thời gian cũng xem như thêm một phần kinh ngiệm, tuy có chút vội vã, nhưng vẫn còn hơn không. Nhưng tổng thể mà nói, tôi vô cùng tán thưởng cậu, Tiểu Hạ, cậu làm việc rất vững, hơn nữa còn nghĩ đến rất lâu dài, có lúc khi mọi việc đã qua đi nghĩ đến cách làm lúc đó của cậu, mới phát hiện ra thật sự rất cao minh. Cậu, quả thực là một nhân tài.
Hiếm thấy Mai Thăng Bình khen hắn như thế, Hạ Tưởng liền vội khiêm tốn nói:
- Bộ trưởng Mai quá khen rồi, thực ra so với ông, tôi còn thua kém nhiều lắm, mãi mãi không làm được sự bình tĩnh và không màng danh lợi của ông.
- Ha ha...
Mai Thăng Bình thoải mái cười lớn,
- Cậu cũng đừng quá khen tôi, có một ngày cậu có thể đến vị trí của tôi, khẳng định sẽ làm rốt hơn tôi. Được rồi, không nói nữa, còn phải đi họp. Đợi khi nào cậu lên thủ đô, chúng ta sẽ có cơ hội tụ họp ở đấy.
Mai Thăng Bình nói tắt là tắt máy, Hạ Tưởng vốn đang muốn hỏi tình hình của Mai Hiểu Lâm, cũng không kịp mở miệng.
Mai Hiểu Lâm đã thay số điện thoại, không nói cho hắn biết. Có hai lần Hạ Tưởng gọi điện đến đơn vị của cô, nhưng cô không có ở đó. Hạ Tưởng thấy rầu rĩ trong lòng, cũng không biết tại sao Mai Hiểu Lâm lại trốn tránh hắn. Tống Triều Độ cũng không cần phải một mình báo cáo, vào dịp tết đã giải thích rõ rồi. Đối với Diệp Thạch Sinh trước tết cũng đã báo trước chuyện đi Bộ thương mại, gần đây chỉ có không đi lại nhiều với Phạm Duệ Hằng, Hạ Tưởng liền gọi điện cho Trương Chất Tân, hỏi Chủ tịch tỉnh Phạm có thời gian rỗi không, hắn muốn đi báo cáo tình hình công việc.
Thay bằng cán bộ cấp Cục khác gọi điện đến muốn báo cáo công tác với Chủ tịch tỉnh, Trương Chất Tân đừng nói là sẽ thay hắn truyền đạt lại, không phê bình mấy câu là tốt rồi. Chủ tịch tỉnh trăm công nghìn việc, đâu ra chuyện sẽ thảo luận công việc đại sự gì đó với một trưởng phòng chứ? Nhưng Hạ Tưởng gọi điện đến, Trương Chất Tân không dám có chút chậm trễ, lập tức xin chỉ thị của Phạm Duệ Hằng. Đúng như suy nghĩ của Trương Chất Tân, Chủ tịch tỉnh Phạm bỏ qua các công việc trong tay, cho Hạ Tưởng qua ngay lập tức.
Trương Chất Tân thân là người gần nhất với Phạm Duệ Hằng, nhưng tận mắt thấy quá trình đến gần nhanh chóng của Hạ Tưởng với Phạm Duệ Hằng. Nói thật, ông còn có chút ghen tị với Hạ Tưởng. Ngay từ đầu Chủ tịch huyện Phạm không chỉ mang thái độ thăm dò, xem Hạ Tưởng lựa chọn như thế nào. Không ngờ Hạ Tưởng đã lợi dụng hoàn toàn quan hệ của Nghiêm Thì và Phạm Tranh, vô cùng khéo léo mà phá vỡ phòng tuyến Phạm Duệ Hằng không dễ dàng tin tưởng người khác, làm cho quan hệ giữa hắn và Phạm Duệ Hằng ngày càng gần gũi.
Trương Chất Tân cũng thông minh mà ý thức ra Hạ Tưởng nhận được nhiều sự coi trọng của Phạm Duệ Hằng, một là vì quan hệ giữa Hạ Tưởng và Phạm Duệ Hằng rất tâm đầu ý hợp, hai là Hạ Tưởng là tấm đệm giữa Chủ tịch tỉnh Phạm và Bí thư Diệp, là cầu nối giữa Bí thư và Chủ tịch tỉnh. Chính vì mấu chốt là Hạ Tưởng tồn tại, mới khiến cho Chủ tịch tỉnh và Bí thư của tỉnh Yến, lập trường nhất trí trước nay chưa từng có, và mâu thuẫn và xung đột được hạ xuống mức thấp nhất.
Hạ Tưởng thật bản lĩnh, quả thực không phải là một nhân vật đơn giản..., Trương Chất Tân đưa ra kết luận với Hạ Tưởng là, không thể làm bạn thì kính mà chẳng dám gần, nhất thiết không thể đối đầu với hắn, Thôi Hướng vài lần muốn hắn vào chỗ chết nhưng đều không được, còn khiến hắn vặn ngã Cổ Nhân Kiệt và Chu Kỷ Nguyên, do đó có thể thấy, không thể làm bạn với hắn, kính mà chẳng dám gần mới là thượng sách.
Chờ Hạ Tưởng gõ cửa, Trương Chất Tân liền nhiệt tình ra đón tiếp, mặt mày hớn hở nói:
- Đồng chí Hạ Tưởng đến rồi, Chủ tịch tỉnh đang đợi cậu, xin mời.
Hạ Tưởng đã nhìn ra gì đó từ nét mặt tươi cười của Trương Chất Tân, cũng mang nét cười nói:
- Thư ký Trương vất vả rồi, lần trước nói chuyện cùng Phạm Tranh đã nhắc đến ông, Phạm Tranh nói, ông thân thiết giống như anh hai của anh ấy vậy.
Trương Chất Tân nghe được ngụ ý của Hạ Tưởng, hiểu ý mà cười:
- Trước khi Phạm Tranh chưa lên thủ đô mưu cầu học vấn, tôi và anh ấy cũng thường gặp nhau, bây giờ tiếp xúc với anh ấy cũng ít. Nếu anh ấy xem tôi là anh hai, ý tứ cũng là muốn tôi mời cơm rồi? Ha ha.
Hạ Tưởng gật đầu:
- Tôi nhất định sẽ chuyển lời tới anh ấy.
Sau vài câu nói, Trương Chất Tân vui mừng mà gõ cửa phòng làm việc của Phạm Duệ Hằng cho Hạ Tưởng.
Phạm Duệ Hằng thấy Hạ Tưởng đi vào, bỏ tài liệu trên tay xuống, gật gật đầu:
- Ngồi đi, Tiểu Hạ, có phải là muốn nói chuyện đi thủ đô không?
Hạ Tưởng thấy Phạm Duệ Hằng đoán được ý đồ của hắn, cũng liền đi thẳng vào vấn đề:
- Vâng, tôi chính là đến để báo cáo tình hình trước khi đi thủ đô, cùng với sắp xếp công tác của tổ lãnh đạo sau khi tôi đi.
Trọng điểm của Hạ Tưởng là làm báo cáo lên Phạm Duệ Hằng sự sắp xếp và công tác trọng điểm của tổ lãnh đạo.
Phạm Duệ Hằng không có thái độ gì với việc Hạ Tưởng đi thủ đô, nhưng đối với việc sau khi Hạ Tưởng trở về có hi vọng sẽ đến chủ trì công tác ở quận Hạ Mã, lại rất không tán thành. Xuất phát từ góc độ suy xét của cá nhân ông, có Hạ Tưởng ở Tỉnh ủy, quan hệ giữa ông và Diệp Thạch Sinh sẽ duy trì sự cân bằng mầu nhiệm. Điều ông lo lắng chính là sau khi Hạ Tưởng rời đi, giữa ông và Diệp Thạch Sinh sẽ không còn tấm đệm và sự ràng buộc, một khi ở vấn đề lớn có sự khác nhau, không có một người ở giữa để điều hòa, có khả năng sẽ tạo nên cục diện đối lập.
Nếu Bí thư và Chủ tịch tỉnh đứng sóng đôi với nhau, được lợi chính là lực lượng phái trung gian. Đặc biệt là đám người của Thôi Hướng, khẳng định sẽ có những dị động.
Chẳng qua theo góc độ suy xét về tiền đồ của cá nhân Hạ Tưởng, để suy xét về tương lai của quận Hạ Mã, Hạ Tưởng lại được khẳng định là ứng cử viên sáng giá chủ trì công tác, Phạm Duệ Hằng cho dù không vui vẻ lắm, cũng vì quan hệ riêng rất tốt giữa ông và Hạ Tưởng, cùng với tình bạn thân thiết giữa Phạm Tranh và Hạ Tưởng, ông cũng sẽ không ra mặt ngăn trở.
Tổng hợp các suy xét lại, xuất phát từ sự quý trọng đối với Hạ Tưởng, Phạm Duệ Hằng nghiêm chỉnh mà tỏ thái độ:
- Đi Bộ thương mại cũng coi như là một chuyện tốt, đồng thời trong thời gian ở thủ đô, cũng có thể mau chóng mà hoàn thành học nghiệp, nếu có thể nhận được bằng trong những tháng cuối năm, đối với bước tiếp theo thay đổi vị trí của cậu vô cùng có lợi.
Hạ Tưởng cũng hiểu rõ, biểu thái của Phạm Duệ Hằng đã biểu lộ thái độ ủng hộ. Trước khi hắn đến trong lòng còn không yên, lo lắng Phạm Duệ Hằng sẽ đưa ra kiến nghị muốn hắn tiếp tục ở lại Tỉnh ủy, không nghĩ Phạm Duệ Hằng còn xuất phát từ đại cục, đối với bước tiếp theo của hắn cũng đã gật đầu biểu thị đồng ý, xem như là giải quyết xong băn khoăn cuối cùng cho hắn.
Sự tán thành của Phạm Duệ Hằng, biểu thị bên trong Tỉnh ủy, sẽ không có thêm những lực cản lớn khác. Nói cách khác, Tỉnh ủy cho đi đã không còn là vấn đề, vấn đề duy nhất là, chính là những biến số bên trên Hội nghị thường vụ trong Thành ủy.
Nhưng đã có sự gật đầu của Trần Phong, Hồ Tăng Chu và Phương Tiến Giang, Hạ Tưởng cũng không phải vô cùng lo lắng thành Phố Yến sẽ xuất hiện những biến cố ngoài ý muốn, Phó Tiên Phong có mạnh hơn, cũng không mạnh bằng sự liên kết của Trần Phong và Hồ Tăng Chu. Hắn có lý do để tin tưởng, thế cục của thành phố Yến, cũng sẽ dựa theo nhịp bước tiến lên trong sự phỏng đoán của hắn.
Chỉ chớp mắt, ngày Hạ Tưởng rời khỏi tỉnh Yến cũng đã đến, ngày mai tuy đã gần trong tay, nhưng cũng có những biến số không thể nói trước...