Hạ Tưởng yêu thích nhất là doanh nghiệp có trách nhiệm xã hội, căm ghét nhất chính là doanh nghiệp làm ăn khuất tất và chính quyền địa phương vô liêm sỉ. Một thương nhân Hồng Kông nào đó đã từng quyên tặng một chính quyền địa phương tỉnh Lĩnh Nam một cây cầu lớn, chính quyền địa phương đó lại dùng cây cầu miễn phí đi thu phí qua cầu của dân chúng, hơn nữa còn không hề nhắc tới chuyện thương nhân Hồng Kông quyên tặng, thu chẵn thời gian tám năm. Trong tám năm thu không biết bao nhiêu tiền, tiền dùng vào việc gì cũng không ai biết được. Khi đối mặt với sự chất vấn của Ủy viên Mặt trận Tổ quốc, chính quyền địa phương còn nói năng hùng hồn, đầy lý lẽ nói thu phí qua đường đều dùng để trả nợ tiền xây dựng cây cầu rồi. Cầu xây không mất một xu thì lấy đâu ra cách nói trả nợ?
Cuối cùng thương nhân Hồng Kông bị bêu danh ra mặt làm sáng tỏ sự thật, nói là y quyên góp toàn bộ tiền tu sửa cầu, và chưa cầm một xu từ khoản thu phí qua cầu, hiện tại không, sau này cũng sẽ không!
Chính quyền địa phương bị lật tẩy mới bất đắc dĩ ngừng hành động thu phí vô liêm sỉ, Hạ Tưởng sau sự việc này suy nghĩ sâu xa ra, xây dựng cầu là một phần của dịch vụ công cộng, đừng quên đường công cộng họ công, xây cầu, xây đường không nên chỉ dựa vào phí qua cầu trả nợ, Chính phủ nên gánh vác một phần, doanh nghiệp có lương tri, có trách nhiệm gánh vác một phần.
Ví dụ như đường cao tốc trong nước tuy rằng phát đạt, nhưng trên thế giới là nước thu phí cầu đường nhiều nhất, cũng là quốc gia có nhiều Giám đốc Sở giao thông rớt đài nhiều nhất. Thu phí nhiều nhất, phục vụ lại kém cỏi nhất, đồng thời còn là quốc gia có nhiều tai nạn giao thông nhất. Có thể thấy được có bao nhiêu người ngồi ăn không, mặc kệ sự tình.
Chính phủ hàng năm đều thu một lượng lớn từ thuế, lấy từ dân phải dùng cho dân, không thể dùng để tiêu xài hoang phí hay tiêu vào ăn uống. Hạ Tưởng cũng biết hắn không có khả năng tiêu diệt triệt để làn gió bất chính, nhưng ít ra với người dưới quyền của hắn, không cho phép phát sinh chuyện phàm ăn tục uống. Trong khoảng thời gian ngắn, từ điểm đến toàn diện, suy nghĩ rất nhiều. Hạ Tưởng thấy không còn sớm, cũng lo lắng sức khỏe Cao lão không chịu nổi liền chuẩn bị về, đến địa điểm thi công của Tập đoàn Viễn Cảnh thăm một chút.
Bỗng nhiên, trong màn mưa phùn xa xa, một người đàn ông trung tuổi ôm một đứa nhỏ nghiêng ngả lảo đảo chạy tới, gã râu ria lởm chởm, khuôn mặt tiều tụy. Vẻ mặt thấp thỏm lo sợ, xa xa nhìn thấy đám người Hạ Tưởng, ngây người sửng sốt, đột nhiên không nói câu nào quay người nhảy xuống sông.
Hạ Tưởng đang định cùng Cao lão trở về thì thấy tình cảnh này vô cùng kinh hãi, dưới tình thế cấp bách làm sao còn nghĩ tới thân phận Chủ tịch quận của mình, liền muốn nhảy xuống sông cứu người. Trần Thiên Vũ nhanh tay giữ chặt Hạ Tưởng:
- Chủ tịch quận Hạ, anh không thể xuống, nguy hiểm lắm, để tôi!
Trần Thiên Vũ lực rất mạnh, lôi Hạ Tưởng về phía sau, y đang muốn chạy bộ về phía trước, chợt nghe tiếng người nói bên cạnh:
- Chủ tich quận Hạ, Phó chủ tịch Trần không phải hoảng, tôi là kiện tướng bơi lội, tôi tới cứu người.
Lời còn chưa dứt, chỉ nghe "bùm" một tiếng, Hoàng Vĩ Cương ngay cả quần áo cũng không cởi đã nhảy xuống sông.
Người đàn ông trung niên còn ôm một đứa trẻ khoảng hơn ba tuổi, giữa dòng nước chỉ đạp phình phịch mấy cái thì chìm xuống. Hạ Tưởng thấy thế nóng ruột, biết một mình Hoàng Vĩ Cương không thể cứu được hai người, lại muốn xuống sông. Đúng lúc này, lái xe Trương Lương từ phía sau đuổi tới, hét lớn:
- Chủ tịch quận Hạ yên tâm, tôi nhất định cứu được người lên.
Trương Lương nhanh chóng nhảy vọt xuống sông, cắm đầu xuống. Chỉ trong chốc lát đã cùng Hoàng Vĩ Cương, một trước một sau đem người đàn ông và đứa nhỏ lên bờ.
Người đàn ông không việc gì, đứa nhỏ đã bị sặc nước, hôn mê. Động tác Truơng Lương thành thục ép lồng ngực đứa nhỏ, chỉ trong chốc lát đứa bé ói ra một ngụm nước, tỉnh lại ôm lấy người đàn ôm gào khóc.
Hạ Tưởng vốn không có ấn tượng sâu sắc với Trương Lương, qua chuyện lần này, ấn tượng đối với Trương Lương thay đổi rất nhiều, gật gật đầu nói với gã:
- Kỹ năng bơi không tồi, biểu hiện tốt lắm.
Lại khen ngợi Hoàng Vĩ Cương:
- Vĩ Cương rất dũng cảm, thật đáng biểu dương.
Hoàng Vĩ Cương và Trương Lương đều ngượng ngùng nói:
- Lãnh đạo quá khen rồi, một việc nhỏ thôi mà.
Kỳ thật trong lòng bọn họ đầu rất cảm động, bởi vì động tác vừa rồi của Hạ Tưởng là thật tâm cứu người, không có một chút nào là bộ dạng thể hiện mình, nếu không phải Trần Thiên Vũ nhanh tay thì người nhảy xuống sông đầu tiên chính là Hạ Tưởng.
Chủ tịch quận Hạ đường đường là Chủ tịch quận, trong thời khắc quan trọng không quên xả thân cứu người, bọn họ thân là cấp dưới càng phải biểu hiện tốt hơn.
Trần Thiên Vũ cũng kinh hãi toát mồ hôi lạnh. Nếu chẳng may vừa rồi Hạ Tưởng xuống sông cứu người, có chuyện gì không may xảy ra thì y khóc không ra nước mắt. Tuy nhiên y cũng có chút khó hiểu, bình thường Chủ tịch quận Hạ nói chuyện hay làm việc đều vô cùng bình tĩnh, hôm nay vừa thấy có người rơi xuống nước thì kích động giống như một người trẻ tuổi bình thường. Chủ tịch quận Hạ thật đúng là phức tạp, làm cho người ta không đoán biết được, thân là Chủ tịch quận cũng không màng nguy hiểm cứu người, cũng là một người có tình nghĩa thật.
Hạ Tưởng đợi sau khi người đàn ông trung niên ổn định cảm xúc, mới trách cứ nói:
- Có chuyện gì khó xử lại muốn tự sát? Anh là đàn ông, có tay có chân còn không nuôi nổi mình sao? Lại nói đứa trẻ bé bỏng như vậy, tội tình gì mà bắt nó chết cùng anh?
Người đàn ông trung niên nhìn Hạ Tưởng mấy lần, lại nhìn những người xung quanh, sợ hãi hỏi:
- Các ngươi là ai?
- Đừng quan tâm chúng tôi là ai, anh nói xem vì sao anh muốn nhảy sông tự tử?
Hạ Tưởng tiếp tục truy vấn. Hắn cũng biết nếu không đến bước đường cùng thì không ai muốn bỏ đi sinh mạng cả, hơn nữa nhìn bộ dạng người đàn ông này và đứa bé chắc chắn là bố con. Hổ dữ không ăn thịt con, nếu không phải thật sự không còn đường để đi thì có ai muốn mang theo con nhỏ đi tìm cái chết?
Hạ Tưởng biết, nhất định là có ẩn tình bên trong.
Người đàn ông trung niên chần chừ chốc lát, mắt nhìn xung quanh, thấy Cao lão đứng đằng sau, trong ánh mắt toát ra sự tín nhiệm. Cao lão thấy thế liền bước về phía trước một bước, ngồi xổm xuống, tỏ thái độ bình đẳng, hỏi:
- Anh tên là gì? Không phải lo lắng, chúng tôi không phải người xấu, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, anh nói ra, có lẽ chúng tôi có thể giúp anh giải quyết.
- Tôi tên Lưu Quang Quốc, là người thôn Hạ Mã. Vì việc trưng dụng đất mà mâu thuẫn với công ty Hoành An…
Lưu Quang Quốc nói còn chưa dứt, chợt nghe âm thanh ồn ào từ xa truyền tới.
- Vừa mới nghe thấy âm thanh nhảy xuống nước, Lưu Quang Quốc không phải nhảy xuống tự vẫn sao?
- Nhảy thì nhảy, chết rồi thì thôi, hộ bị cưỡng chế chết một người thì bớt thêm một.
- Gây chết người không tốt đâu?
- Lại không liên quan tới chúng ta, là bọn chúng tự nhảy sông tự vẫn, chúng ta không ép hắn, không đẩy hắn có phải không?
- Đúng vậy, thằng ngu này muốn nhảy sông tự vẫn thật thì lại đỡ phiền phức. Mẹ nó, một thằng ngoan cố, tiền không có, ô dù không có ai còn dám gây rắc rối? Chết rồi là gã hời lớn, nếu không chết bắt về đánh cho một trận, sau đó thị chúng.
Sắc mặt Hạ Tưởng trầm xuống.
Đang nói chuyện thì ở phía xa một chiếc xe Santana chạy tới, bốn cửa xe mở ra, bên trong lộ ra vài cái đầu, trong số đó một người khoảng hai mươi tuổi, mặt đầy mụn gọi lớn:
- Này, mấy người các anh có nhìn thấy một người đàn ông ôm một đứa nhỏ đi qua không?
Lập tức phát hiện thấy mấy người Hạ Tưởng đang đứng vây quanh Lưu Quang Quốc liền mừng rỡ nói:
- Lưu Quang Quốc không chết! Nhanh, bắt hắn lại, vừa hay đưa về cho những tên dân ngang bướng, mặt dày mày dạn xem, đây là kết cục của hộ bị cưỡng chế.
Trong những nhân viên Ủy ban nhân dân quận cùng Hạ Tưởng thị sát cũng chỉ có Trần Thiên Vũ, Kim Hồng Tâm và Hoàng Vĩ Cương, cộng thêm lái xe Trương Lương.
Tập đoàn Viễn Cảnh chỉ có Cao lão và một lái xe. Đường đường là Chủ tịch quận và nhân vật trung tâm của Tập đoàn Viễn Cảnh, nhưng Hạ Tưởng và Cao lão xuất hành có thể nói là đơn giản nhẹ nhàng, tuyệt không hơn người lại càng không phô trương thanh thế. Mấy người người thanh niên không coi ra gì cũng là bình thường.
Kim Hồng Tâm lúc nhảy sông cứu người vừa rồi không có cơ hội biểu hiện, bây giờ cơ hội tới, liền đi về phía trước một bước lớn tiếng nói:
- Các anh là ai? To gan lớn mật! Bức ép người ta nhảy sông tự vẫn chưa nói, còn há mồm há miệng bắt người, ai cho các anh quyền lớn như vậy?
- Ta là ai?
Tên mặt mụn nhảy xuống xe, theo sau là toàn bộ người trên xe xuống, chừng sáu người. Tên mặt mụn tự nhận phía mình mặc dù số người không chiếm uy thế, nhưng rõ ràng khí thế chiếm thượng phong. Ở trong mắt hắn ta, đám người Kim Hồng Tâm chẳng qua là đám già yếu mà thôi liền châm biếm nói:
- Mày là ai? Có phải ăn no rồi xen vào việc của người khác không? Có biết một vùng này đều do tao nắm giữ không? Tao là ai? Nói ra thì sợ dọa ngươi té ngửa.
Hoàng Vĩ Cương tuổi trẻ nóng nổi, vừa nghe liền tức giận hét:
- Ngươi nói chuyện biết tôn trọng một chút, có biết trước mặt ngươi là ai không?
Kim Hồng Tâm nhìn mặt đoán lòng, biết Hạ Tưởng không muốn biểu lộ thân phận, y lăn lộn trong quan trường nhiều năm, so với Hoàng Vĩ Cương thì có mắt nhìn hơn, biết Hạ Tưởng nhất định muốn tra rõ mọi chuyện, biểu lộ thân phận thì không tốt, vội ho khan một tiếng cắt ngang Hoàng Vĩ Cương, nói:
- Chúng tôi là người của Tập đoàn Viễn Cảnh. Các anh là ai? Vì sao muốn bắt Lưu Quang Quốc?
Một tên tóc húi cua bên cạnh nhận ra Cao lão, nói nhỏ với tên mặt mụn:
- Anh Ngưu, lão già kia đúng là người của Tập đoàn Viễn Cảnh vẫn thường xuyên xuất hiện, Tập đoàn Viễn Cảnh cũng có lai lịch, chúng ta hay là…
Ngưu Kim vô cùng vênh váo và bất mãn nói:
- Tập đoàn Viễn Cảnh thì sao? Trên ba phần đất ở mẫu ruộng của Ngưu Kim tao, cho dù là rồng thì cũng phải nằm bò như sâu, phải không?
Tên tóc húi cua gật đầu liên tục:
- Đúng vậy, thôn Hạ Mã là thiên hạ của anh Ngưu, anh Ngưu muốn mưa phải mưa, ai cũng phải nhường anh ba phần.
Một người bên cạnh nói:
- Thôn Hạ Mã là cái gì? Về sau toàn bộ quận Hạ Mã đều là thiên hạ của anh Ngưu.
Ngưu Kim vênh mặt lên, bộ dạng ngạo mạn không chịu nổi nói:
- Phải, không xem bố tao là ai. Bố tao là Ngưu Kỳ, mày nói, Tập đoàn Viễn Cảnh lớn hay bố tao lớn?
Tên tóc húi cua rất phối hợp gật đầu, khom lưng cười nói:
- Đương nhiên là Phó cục trưởng Ngưu lớn rồi. Nếu Tập đoàn Viễn Cảnh bất kính với Phó cục trưởng Ngưu thì cũng đừng mong làm ăn tốt ở quận Hạ Mã này, có điều Tập đoàn Viễn Cảnh phách lối, hình như chưa hiếu kính với Phó cục trưởng Ngưu?
Ngưu Kim ngẫm nghĩ một lúc, nổi giận:
- Đúng vậy, mẹ nó. Trở về nói với ba tao một tiếng, cho bọn chúng gặp phiền phức lớn. Ở quận Hạ Mã này còn không hiếu kính bố tao, thật ỷ vào chỗ dựa của bọn nó ở thành phố, không coi chúng ta ra cái gì? Để một lúc tao cho bọn nó biết thế nào là kêu huyện không bằng hiện quản!
Hạ Tưởng cố nén tức giận, hỏi:
- Nghe cậu nói thì bố cậu là Phó cục trưởng cái gì nhỉ?
- Phó cục trưởng cái gì gì, ngươi không biết nói hả?
Ngưu Kim nổi giận, trừng mắt lên, hùng hổ nói:
- Nghe cho rõ đây, bố tao là Ngưu Kỳ, là Phó cục trưởng Cục Công an quận Hạ Mã. Thế nào? Có nghe tới đại danh của Phó cục trưởng Ngưu chưa?
Hạ Tưởng đúng là chưa từng chú ý tới người Ngưu Kỳ này, nhân viên ở Ủy ban nhân dân quận cũng đã quá nhiều, hắn hiện tại cũng chỉ nhớ vài nhân vật số một của Cục lớn, các trợ thủ trong Cục chưa không có ấn tượng gì.
Hạ Tưởng liền lời ngay nói thật, lắc đầu:
- Thật đúng là chưa từng nghe nói.
- Vậy bây giờ thì ngươi đã biết rồi, có phải nên nhường đường hay không?
Ngưu Kim hừ mũi một tiếng:
- Không biết danh bố tao cũng không vội, biết điều thì được.
Hạ Tưởng giận dữ cười lại:
- Cậu phải nói rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì chúng tôi mới suy xét có thả người hay không. Nếu không Lưu Quang Quốc phải đi cùng chúng tôi.
Ngưu Kim mặc kệ, bộ dạng của y vốn thấp, trên mặt lại toàn mụn, khi nói chuyện còn cố tình ngểnh đầu lên, thể hiện tư thế lỗ mũi hướng lên trời, như kiểu người khác đều phải dựa vào hắn, nhìn sắc mặt của hắn mà hành sự vậy, y bước hai bước tới trước mặt Hạ Tưởng, đôi mắt nhỏ đảo một vòng, mắng:
- Đừng tưởng ngươi là người của Tập đoàn Viễn Cảnh thì dám xen vào chuyện của công ty Hoành An chúng tao, nói cho ngươi hay, công ty Hoành An rất có lai lịch, có người trong Cục, ở thành phố cũng có người. Ngươi không cần vì một tên điêu dân mà hủy hoại chính mình chứ. Được, tao đã nói hết lời, thả người hay không ngươi tự quyết định. Nếu như không thả thì đừng trách chúng tao không khách khí.
Lưu Quang Quốc thấy thái độ của Hạ Tưởng dường như có chút dao động, thì nước mắt nước mũi trào ra: Bạn đang đọc truyện tại - www.Truyện FULL
- Lãnh đạo này, ngài phải làm chủ cho tôi. Bà xã tôi bị bệnh, toàn bộ đều dựa vào mấy mẫu trái cây kiếm tiền chữa bệnh. Công ty Hoành An họ thu mất đất của tôi, lại áp đặt giá đất hoang để tính giá, tôi không nghe thì bọn chúng dùng máy ủi đất ủi phá hết cây. Tức quá bà xã tôi đã bệnh chết, bọn chúng vẫn chưa thôi, còn muốn phá nhà ở, tôi và con trai không còn đường sống nữa rồi. Bị bọn họ bắt về nhất định không có kết cục tốt, tôi van xin ngài hãy cứu tôi!
Trong lòng Hạ Tưởng càng ngày càng tức giận.
Quận Hạ Mã bắt đầu thu hồi đất và giải phóng mặt bằng đều do thành phố phụ trách. Hướng chỉ đạo do Đàm Long chủ đạo, công việc cụ thể do Cao Hải sắp xếp. Sau khi thành lập quận Hạ Mã, Hạ Tưởng giao công tác thu hồi đất và giải phóng mặt bằng cho Phó chủ tịch quận Lưu Đại Lai kiểm soát chính, đồng thời nhắc đi nhắc lại với y không được để xảy ra chuyện cưỡng ép thu, phá. Không ngờ Lưu Đại Lai lại coi lời nói của hắn như gió thoảng bên tai, dám để con trai của một Phó cục trưởng Cục Công an một khu nhỏ làm xằng làm bậy, còn gây ra hậu quả độc ác bức tử mạng người. Hôm nay nếu không phải gặp được bọn họ, nói không chừng Lưu Quang Quốc cũng sẽ chết dưới sông!
Việc cưỡng phá, cưỡng xây trong nước đã chả có gì mới, thậm chí còn xuất hiện Chủ tịch huyện đích thân tới hiện trường, có người đứng trên nóc nhà tự vẫn. Cuối cùng, tuy rằng Bí thư địa phương và Chủ tịch huyện đều bị bãi nhiệm, nhưng dù sao người chết thì không thể sống lại, hơn nữa gây ảnh hưởng vô cùng mãnh liệt tới tâm lý dân chúng, rất dễ gây nên quan và dân đối lập với nhau.
Hạ Tưởng quản không được người khác, quản không đến các địa phương khác, nhưng dưới sự quản lý của hắn đã xảy ra việc coi trời bằng vung như thế, hắn phải nghiêm túc xét xử, tuyệt đối không nương tay.
- Sao tôi nghe nói là Phó chủ tịch quận Lưu chủ đạo chính công tác thu hồi và giải phóng mặt bằng, các ngươi loạn thu hồi đất dân, bức tử sinh mạng, Phó chủ tịch quận Lưu mặc kệ sao?
Hạ Tưởng nghĩ Ngưu Kim đang khí cao ngút trời, liền mượn cơ hội này hỏi cho rõ ràng, cũng để khi về đỡ phải điều tra lại.
Ngưu Kim lại cảnh giác:
- Nhiều chuyện, nếu không thả người thì chúng tao sẽ ra tay.
Hạ Tưởng bất thình lình nghiêm sắc mặt:
- Nếu ngươi nói rõ ràng, Phó chủ tịch quận Lưu vì sao lại mặc kệ các ngươi, các ngươi ở thành phố còn có người nào, chúng ta cảm thấy không thể chọc vào thì nhất định sẽ thả người, nếu không nói rõ ràng, ngươi muốn động thủ cũng không chắc đánh thắng được chúng ta.
Hạ Tưởng vừa nói dứt câu, Trần Thiên Vũ còn chưa phản ứng lại, Kim Hồng Tâm và Hoàng Vĩ Cương đều xắn tay áo lên, biểu lộ tư thế muốn đánh nhau. Lái xe Trương Lương và Cao lão cũng nóng lòng muốn thử.
Ngưu Kim thấy bên Hạ Tưởng người đông thế mạnh, thực muốn động thủ cũng chưa chắc có kết quả tốt, liền tiếp tục đe dọa nói:
- Các ngươi chưa thấy quan tài chưa rơi lệ, được, tao nói với ngươi. Quan hệ giữa Phó chủ tịch quận Lưu với bố tao rất tốt, y mới không quản lý tao. Còn công ty Hoành An của chúng tao ở thành phố này cũng có chỗ dựa vững chắc, nói ra dọa ngươi nhảy dựng, là Bộ trưởng Bạc! Bộ trưởng Bạc ngươi có biết không, là Ủy viên thường vụ Thành ủy!
Ủy viên thường vụ Thành ủy, Chủ tịch mặt trận thống nhất Bạc Hậu Phát?
Hạ Tưởng kinh ngạc đến ngây ra. Bạc Hậu Phát mặc dù có quan hệ bình thường với hắn nhưng y trước đây cũng từng giúp hắn, hơn nữa quan hệ của Bạc Hậu Phát và Lý Đinh Sơn không tồi, ở Thành ủy cũng luôn hùa theo Trần Phong, xem như cùng phe với Trần Phong, sao Bộ trưởng Bạc cũng bị cuốn vào việc giải phóng mặt bằng rồi?
Nghĩ đi nghĩ lại cũng thông, trong quan trường, người nào không có mắc vào quan hệ phức tạp giữa người với người? Sau lưng ủng hộ cũng được, có cổ phần ngầm cũng tốt, chỉ cần là nhà đầu tư nhúng tay vào bất động sản, chỉ cần là công ty giải phóng mặt bằng, đều có muôn vàn mối quan hệ quan trường. Xét đến cùng cũng là trong việc giải phóng mặt bằng thường có căn nguyên của cường quyền, bởi vì công ty giải phóng mặt bằng tự nhận có hậu thuẫn đằng sau nên mới không sợ hai điêu dân nhỏ bé.
Trong lòng Hạ Tưởng có biện pháp rồi, ngoảnh lại nói với Hoàng Vĩ Cương:
- Gọi điện thoại thông báo cho Lưu Đại Lai và Ngưu Kỳ lập tức tới hiện trường!
Kim Ngưu nghe ra có gì đó bất ổn, thấy giọng điệu nghiêm khắc của Hạ Tưởng có chất quan lại, vội hỏi:
- Ngươi rốt cuộc là ai? Người không phải là người của Tập đoàn Viễn Cảnh, sao ăn nói như kiểu làm quan thế?
Hạ Tưởng không hề để ý tới Ngưu Kim, nói với Trương Lương:
- Đỡ cha con Lưu Quang Quốc lên xe.
Trương Lương vâng một tiếng rồi nâng đỡ cha con họ Lưu dẫn lên xe. Ngưu Kim hô ầm lên:
- Muốn làm gì? Các người muốn làm gì?
Hắn quay đầu lại hô mấy tên thanh niên trẻ:
- Đừng ngây ra đấy, mau bắt người lại.
Mấy tên thanh niên xắn tay áo lên đang muốn xông qua, Trần Thiên Vũ, Kim Hồng Tâm và Hoàng Vĩ Cương, cùng với Cao lão đều bước lên. Đứng ở phía trước Hạ Tưởng, nhất là lái xe của Cao lão dễ nhận thấy đã sớm có chuẩn bị, tay còn cầm một cây côn, vừa nhìn đã thấy là một người có luyện tập.
Cao Lão không một chút hoang mang, nheo mắt lại mỉm cười, nói nhỏ với Hạ Tưởng:
- Tài xế của tôi cũng không phải là một người bình thường, một người đánh ngã bọn chúng cũng không thành vấn đề. Thế nào tiểu Hạ, ra tay chứ?
Hạ Tưởng gật đầu một cái, hắn cũng biết thân phận của hắn hiện tại cũng không thích hợp với đánh lộn, liền nói với người lái xe:
- Nếu bọn chúng động thủ trước thì ngươi cho bọn chúng nhớ đời.
Ngưu Kim thấy đối phương khí thế ầm ầm, khi đang lưỡng lự xem có nên động thủ hay không thì đột nhiên không biết từ đâu bay đến một viên đá bắn trúng đầu, y kêu đau oai oái, trong lòng lửa giận bùng lên, hô to một tiếng:
- Đánh, đánh tất, đánh người, rồi cướp người. Mẹ nó, dám hạ nhục ta, không dạy cho bọn chúng một trận thì tao không phải họ Ngưu!
Vài người thấy Ngưu Kim bị đánh, cũng tức giận cùng xông lên. Tài xế của Cao lão thấy thế, hướng về Hạ Tưởng được gật đầu đồng ý, sau đó như hổ xông vào đàn dê. Tay cầm côn giơ lên hạ xuống, nhanh gọn đánh cho mấy người của Kim Ngưu tán loạn, ngã lăn lộn trên mặt đất, kêu gào thảm thiết.
Nhất là Ngưu Kim bị đánh cho thê thảm nhất, tài xế bẻ một cánh tay của Ngưu Kim xuống, sau đó đá một cước gãy mấy cái xương sườn của y, hiển nhiên là do không quen chứng kiến sự kiêu ngạo, ngông cuồng của y nên có ý ra tay nặng!
Hạ Tưởng yêu thích nhất là doanh nghiệp có trách nhiệm xã hội, căm ghét nhất chính là doanh nghiệp làm ăn khuất tất và chính quyền địa phương vô liêm sỉ. Một thương nhân Hồng Kông nào đó đã từng quyên tặng một chính quyền địa phương tỉnh Lĩnh Nam một cây cầu lớn, chính quyền địa phương đó lại dùng cây cầu miễn phí đi thu phí qua cầu của dân chúng, hơn nữa còn không hề nhắc tới chuyện thương nhân Hồng Kông quyên tặng, thu chẵn thời gian tám năm. Trong tám năm thu không biết bao nhiêu tiền, tiền dùng vào việc gì cũng không ai biết được. Khi đối mặt với sự chất vấn của Ủy viên Mặt trận Tổ quốc, chính quyền địa phương còn nói năng hùng hồn, đầy lý lẽ nói thu phí qua đường đều dùng để trả nợ tiền xây dựng cây cầu rồi. Cầu xây không mất một xu thì lấy đâu ra cách nói trả nợ?
Cuối cùng thương nhân Hồng Kông bị bêu danh ra mặt làm sáng tỏ sự thật, nói là y quyên góp toàn bộ tiền tu sửa cầu, và chưa cầm một xu từ khoản thu phí qua cầu, hiện tại không, sau này cũng sẽ không!
Chính quyền địa phương bị lật tẩy mới bất đắc dĩ ngừng hành động thu phí vô liêm sỉ, Hạ Tưởng sau sự việc này suy nghĩ sâu xa ra, xây dựng cầu là một phần của dịch vụ công cộng, đừng quên đường công cộng họ công, xây cầu, xây đường không nên chỉ dựa vào phí qua cầu trả nợ, Chính phủ nên gánh vác một phần, doanh nghiệp có lương tri, có trách nhiệm gánh vác một phần.
Ví dụ như đường cao tốc trong nước tuy rằng phát đạt, nhưng trên thế giới là nước thu phí cầu đường nhiều nhất, cũng là quốc gia có nhiều Giám đốc Sở giao thông rớt đài nhiều nhất. Thu phí nhiều nhất, phục vụ lại kém cỏi nhất, đồng thời còn là quốc gia có nhiều tai nạn giao thông nhất. Có thể thấy được có bao nhiêu người ngồi ăn không, mặc kệ sự tình.
Chính phủ hàng năm đều thu một lượng lớn từ thuế, lấy từ dân phải dùng cho dân, không thể dùng để tiêu xài hoang phí hay tiêu vào ăn uống. Hạ Tưởng cũng biết hắn không có khả năng tiêu diệt triệt để làn gió bất chính, nhưng ít ra với người dưới quyền của hắn, không cho phép phát sinh chuyện phàm ăn tục uống. Trong khoảng thời gian ngắn, từ điểm đến toàn diện, suy nghĩ rất nhiều. Hạ Tưởng thấy không còn sớm, cũng lo lắng sức khỏe Cao lão không chịu nổi liền chuẩn bị về, đến địa điểm thi công của Tập đoàn Viễn Cảnh thăm một chút.
Bỗng nhiên, trong màn mưa phùn xa xa, một người đàn ông trung tuổi ôm một đứa nhỏ nghiêng ngả lảo đảo chạy tới, gã râu ria lởm chởm, khuôn mặt tiều tụy. Vẻ mặt thấp thỏm lo sợ, xa xa nhìn thấy đám người Hạ Tưởng, ngây người sửng sốt, đột nhiên không nói câu nào quay người nhảy xuống sông.
Hạ Tưởng đang định cùng Cao lão trở về thì thấy tình cảnh này vô cùng kinh hãi, dưới tình thế cấp bách làm sao còn nghĩ tới thân phận Chủ tịch quận của mình, liền muốn nhảy xuống sông cứu người. Trần Thiên Vũ nhanh tay giữ chặt Hạ Tưởng:
- Chủ tịch quận Hạ, anh không thể xuống, nguy hiểm lắm, để tôi!
Trần Thiên Vũ lực rất mạnh, lôi Hạ Tưởng về phía sau, y đang muốn chạy bộ về phía trước, chợt nghe tiếng người nói bên cạnh:
- Chủ tich quận Hạ, Phó chủ tịch Trần không phải hoảng, tôi là kiện tướng bơi lội, tôi tới cứu người.
Lời còn chưa dứt, chỉ nghe "bùm" một tiếng, Hoàng Vĩ Cương ngay cả quần áo cũng không cởi đã nhảy xuống sông.
Người đàn ông trung niên còn ôm một đứa trẻ khoảng hơn ba tuổi, giữa dòng nước chỉ đạp phình phịch mấy cái thì chìm xuống. Hạ Tưởng thấy thế nóng ruột, biết một mình Hoàng Vĩ Cương không thể cứu được hai người, lại muốn xuống sông. Đúng lúc này, lái xe Trương Lương từ phía sau đuổi tới, hét lớn:
- Chủ tịch quận Hạ yên tâm, tôi nhất định cứu được người lên.
Trương Lương nhanh chóng nhảy vọt xuống sông, cắm đầu xuống. Chỉ trong chốc lát đã cùng Hoàng Vĩ Cương, một trước một sau đem người đàn ông và đứa nhỏ lên bờ.
Người đàn ông không việc gì, đứa nhỏ đã bị sặc nước, hôn mê. Động tác Truơng Lương thành thục ép lồng ngực đứa nhỏ, chỉ trong chốc lát đứa bé ói ra một ngụm nước, tỉnh lại ôm lấy người đàn ôm gào khóc.
Hạ Tưởng vốn không có ấn tượng sâu sắc với Trương Lương, qua chuyện lần này, ấn tượng đối với Trương Lương thay đổi rất nhiều, gật gật đầu nói với gã:
- Kỹ năng bơi không tồi, biểu hiện tốt lắm.
Lại khen ngợi Hoàng Vĩ Cương:
- Vĩ Cương rất dũng cảm, thật đáng biểu dương.
Hoàng Vĩ Cương và Trương Lương đều ngượng ngùng nói:
- Lãnh đạo quá khen rồi, một việc nhỏ thôi mà.
Kỳ thật trong lòng bọn họ đầu rất cảm động, bởi vì động tác vừa rồi của Hạ Tưởng là thật tâm cứu người, không có một chút nào là bộ dạng thể hiện mình, nếu không phải Trần Thiên Vũ nhanh tay thì người nhảy xuống sông đầu tiên chính là Hạ Tưởng.
Chủ tịch quận Hạ đường đường là Chủ tịch quận, trong thời khắc quan trọng không quên xả thân cứu người, bọn họ thân là cấp dưới càng phải biểu hiện tốt hơn.
Trần Thiên Vũ cũng kinh hãi toát mồ hôi lạnh. Nếu chẳng may vừa rồi Hạ Tưởng xuống sông cứu người, có chuyện gì không may xảy ra thì y khóc không ra nước mắt. Tuy nhiên y cũng có chút khó hiểu, bình thường Chủ tịch quận Hạ nói chuyện hay làm việc đều vô cùng bình tĩnh, hôm nay vừa thấy có người rơi xuống nước thì kích động giống như một người trẻ tuổi bình thường. Chủ tịch quận Hạ thật đúng là phức tạp, làm cho người ta không đoán biết được, thân là Chủ tịch quận cũng không màng nguy hiểm cứu người, cũng là một người có tình nghĩa thật.
Hạ Tưởng đợi sau khi người đàn ông trung niên ổn định cảm xúc, mới trách cứ nói:
- Có chuyện gì khó xử lại muốn tự sát? Anh là đàn ông, có tay có chân còn không nuôi nổi mình sao? Lại nói đứa trẻ bé bỏng như vậy, tội tình gì mà bắt nó chết cùng anh?
Người đàn ông trung niên nhìn Hạ Tưởng mấy lần, lại nhìn những người xung quanh, sợ hãi hỏi:
- Các ngươi là ai?
- Đừng quan tâm chúng tôi là ai, anh nói xem vì sao anh muốn nhảy sông tự tử?
Hạ Tưởng tiếp tục truy vấn. Hắn cũng biết nếu không đến bước đường cùng thì không ai muốn bỏ đi sinh mạng cả, hơn nữa nhìn bộ dạng người đàn ông này và đứa bé chắc chắn là bố con. Hổ dữ không ăn thịt con, nếu không phải thật sự không còn đường để đi thì có ai muốn mang theo con nhỏ đi tìm cái chết?
Hạ Tưởng biết, nhất định là có ẩn tình bên trong.Người đàn ông trung niên chần chừ chốc lát, mắt nhìn xung quanh, thấy Cao lão đứng đằng sau, trong ánh mắt toát ra sự tín nhiệm. Cao lão thấy thế liền bước về phía trước một bước, ngồi xổm xuống, tỏ thái độ bình đẳng, hỏi:
- Anh tên là gì? Không phải lo lắng, chúng tôi không phải người xấu, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, anh nói ra, có lẽ chúng tôi có thể giúp anh giải quyết.
- Tôi tên Lưu Quang Quốc, là người thôn Hạ Mã. Vì việc trưng dụng đất mà mâu thuẫn với công ty Hoành An…
Lưu Quang Quốc nói còn chưa dứt, chợt nghe âm thanh ồn ào từ xa truyền tới.
- Vừa mới nghe thấy âm thanh nhảy xuống nước, Lưu Quang Quốc không phải nhảy xuống tự vẫn sao?
- Nhảy thì nhảy, chết rồi thì thôi, hộ bị cưỡng chế chết một người thì bớt thêm một.
- Gây chết người không tốt đâu?
- Lại không liên quan tới chúng ta, là bọn chúng tự nhảy sông tự vẫn, chúng ta không ép hắn, không đẩy hắn có phải không?
- Đúng vậy, thằng ngu này muốn nhảy sông tự vẫn thật thì lại đỡ phiền phức. Mẹ nó, một thằng ngoan cố, tiền không có, ô dù không có ai còn dám gây rắc rối? Chết rồi là gã hời lớn, nếu không chết bắt về đánh cho một trận, sau đó thị chúng.
Sắc mặt Hạ Tưởng trầm xuống.
Đang nói chuyện thì ở phía xa một chiếc xe Santana chạy tới, bốn cửa xe mở ra, bên trong lộ ra vài cái đầu, trong số đó một người khoảng hai mươi tuổi, mặt đầy mụn gọi lớn:
- Này, mấy người các anh có nhìn thấy một người đàn ông ôm một đứa nhỏ đi qua không?
Lập tức phát hiện thấy mấy người Hạ Tưởng đang đứng vây quanh Lưu Quang Quốc liền mừng rỡ nói:
- Lưu Quang Quốc không chết! Nhanh, bắt hắn lại, vừa hay đưa về cho những tên dân ngang bướng, mặt dày mày dạn xem, đây là kết cục của hộ bị cưỡng chế.
Trong những nhân viên Ủy ban nhân dân quận cùng Hạ Tưởng thị sát cũng chỉ có Trần Thiên Vũ, Kim Hồng Tâm và Hoàng Vĩ Cương, cộng thêm lái xe Trương Lương.
Tập đoàn Viễn Cảnh chỉ có Cao lão và một lái xe. Đường đường là Chủ tịch quận và nhân vật trung tâm của Tập đoàn Viễn Cảnh, nhưng Hạ Tưởng và Cao lão xuất hành có thể nói là đơn giản nhẹ nhàng, tuyệt không hơn người lại càng không phô trương thanh thế. Mấy người người thanh niên không coi ra gì cũng là bình thường.
Kim Hồng Tâm lúc nhảy sông cứu người vừa rồi không có cơ hội biểu hiện, bây giờ cơ hội tới, liền đi về phía trước một bước lớn tiếng nói:
- Các anh là ai? To gan lớn mật! Bức ép người ta nhảy sông tự vẫn chưa nói, còn há mồm há miệng bắt người, ai cho các anh quyền lớn như vậy?
- Ta là ai?
Tên mặt mụn nhảy xuống xe, theo sau là toàn bộ người trên xe xuống, chừng sáu người. Tên mặt mụn tự nhận phía mình mặc dù số người không chiếm uy thế, nhưng rõ ràng khí thế chiếm thượng phong. Ở trong mắt hắn ta, đám người Kim Hồng Tâm chẳng qua là đám già yếu mà thôi liền châm biếm nói:
- Mày là ai? Có phải ăn no rồi xen vào việc của người khác không? Có biết một vùng này đều do tao nắm giữ không? Tao là ai? Nói ra thì sợ dọa ngươi té ngửa.
Hoàng Vĩ Cương tuổi trẻ nóng nổi, vừa nghe liền tức giận hét:
- Ngươi nói chuyện biết tôn trọng một chút, có biết trước mặt ngươi là ai không?
Kim Hồng Tâm nhìn mặt đoán lòng, biết Hạ Tưởng không muốn biểu lộ thân phận, y lăn lộn trong quan trường nhiều năm, so với Hoàng Vĩ Cương thì có mắt nhìn hơn, biết Hạ Tưởng nhất định muốn tra rõ mọi chuyện, biểu lộ thân phận thì không tốt, vội ho khan một tiếng cắt ngang Hoàng Vĩ Cương, nói:
- Chúng tôi là người của Tập đoàn Viễn Cảnh. Các anh là ai? Vì sao muốn bắt Lưu Quang Quốc?
Một tên tóc húi cua bên cạnh nhận ra Cao lão, nói nhỏ với tên mặt mụn:
- Anh Ngưu, lão già kia đúng là người của Tập đoàn Viễn Cảnh vẫn thường xuyên xuất hiện, Tập đoàn Viễn Cảnh cũng có lai lịch, chúng ta hay là…
Ngưu Kim vô cùng vênh váo và bất mãn nói:
- Tập đoàn Viễn Cảnh thì sao? Trên ba phần đất ở mẫu ruộng của Ngưu Kim tao, cho dù là rồng thì cũng phải nằm bò như sâu, phải không?
Tên tóc húi cua gật đầu liên tục:
- Đúng vậy, thôn Hạ Mã là thiên hạ của anh Ngưu, anh Ngưu muốn mưa phải mưa, ai cũng phải nhường anh ba phần.
Một người bên cạnh nói:
- Thôn Hạ Mã là cái gì? Về sau toàn bộ quận Hạ Mã đều là thiên hạ của anh Ngưu.
Ngưu Kim vênh mặt lên, bộ dạng ngạo mạn không chịu nổi nói:
- Phải, không xem bố tao là ai. Bố tao là Ngưu Kỳ, mày nói, Tập đoàn Viễn Cảnh lớn hay bố tao lớn?
Tên tóc húi cua rất phối hợp gật đầu, khom lưng cười nói:
- Đương nhiên là Phó cục trưởng Ngưu lớn rồi. Nếu Tập đoàn Viễn Cảnh bất kính với Phó cục trưởng Ngưu thì cũng đừng mong làm ăn tốt ở quận Hạ Mã này, có điều Tập đoàn Viễn Cảnh phách lối, hình như chưa hiếu kính với Phó cục trưởng Ngưu?
Ngưu Kim ngẫm nghĩ một lúc, nổi giận:
- Đúng vậy, mẹ nó. Trở về nói với ba tao một tiếng, cho bọn chúng gặp phiền phức lớn. Ở quận Hạ Mã này còn không hiếu kính bố tao, thật ỷ vào chỗ dựa của bọn nó ở thành phố, không coi chúng ta ra cái gì? Để một lúc tao cho bọn nó biết thế nào là kêu huyện không bằng hiện quản!
Hạ Tưởng cố nén tức giận, hỏi:
- Nghe cậu nói thì bố cậu là Phó cục trưởng cái gì nhỉ?
- Phó cục trưởng cái gì gì, ngươi không biết nói hả?
Ngưu Kim nổi giận, trừng mắt lên, hùng hổ nói:
- Nghe cho rõ đây, bố tao là Ngưu Kỳ, là Phó cục trưởng Cục Công an quận Hạ Mã. Thế nào? Có nghe tới đại danh của Phó cục trưởng Ngưu chưa?
Hạ Tưởng đúng là chưa từng chú ý tới người Ngưu Kỳ này, nhân viên ở Ủy ban nhân dân quận cũng đã quá nhiều, hắn hiện tại cũng chỉ nhớ vài nhân vật số một của Cục lớn, các trợ thủ trong Cục chưa không có ấn tượng gì.
Hạ Tưởng liền lời ngay nói thật, lắc đầu:
- Thật đúng là chưa từng nghe nói.
- Vậy bây giờ thì ngươi đã biết rồi, có phải nên nhường đường hay không?
Ngưu Kim hừ mũi một tiếng:
- Không biết danh bố tao cũng không vội, biết điều thì được.
Hạ Tưởng giận dữ cười lại:
- Cậu phải nói rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì chúng tôi mới suy xét có thả người hay không. Nếu không Lưu Quang Quốc phải đi cùng chúng tôi.
Ngưu Kim mặc kệ, bộ dạng của y vốn thấp, trên mặt lại toàn mụn, khi nói chuyện còn cố tình ngểnh đầu lên, thể hiện tư thế lỗ mũi hướng lên trời, như kiểu người khác đều phải dựa vào hắn, nhìn sắc mặt của hắn mà hành sự vậy, y bước hai bước tới trước mặt Hạ Tưởng, đôi mắt nhỏ đảo một vòng, mắng:
- Đừng tưởng ngươi là người của Tập đoàn Viễn Cảnh thì dám xen vào chuyện của công ty Hoành An chúng tao, nói cho ngươi hay, công ty Hoành An rất có lai lịch, có người trong Cục, ở thành phố cũng có người. Ngươi không cần vì một tên điêu dân mà hủy hoại chính mình chứ. Được, tao đã nói hết lời, thả người hay không ngươi tự quyết định. Nếu như không thả thì đừng trách chúng tao không khách khí.
Lưu Quang Quốc thấy thái độ của Hạ Tưởng dường như có chút dao động, thì nước mắt nước mũi trào ra: Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - ện FULL
- Lãnh đạo này, ngài phải làm chủ cho tôi. Bà xã tôi bị bệnh, toàn bộ đều dựa vào mấy mẫu trái cây kiếm tiền chữa bệnh. Công ty Hoành An họ thu mất đất của tôi, lại áp đặt giá đất hoang để tính giá, tôi không nghe thì bọn chúng dùng máy ủi đất ủi phá hết cây. Tức quá bà xã tôi đã bệnh chết, bọn chúng vẫn chưa thôi, còn muốn phá nhà ở, tôi và con trai không còn đường sống nữa rồi. Bị bọn họ bắt về nhất định không có kết cục tốt, tôi van xin ngài hãy cứu tôi!
Trong lòng Hạ Tưởng càng ngày càng tức giận.
Quận Hạ Mã bắt đầu thu hồi đất và giải phóng mặt bằng đều do thành phố phụ trách. Hướng chỉ đạo do Đàm Long chủ đạo, công việc cụ thể do Cao Hải sắp xếp. Sau khi thành lập quận Hạ Mã, Hạ Tưởng giao công tác thu hồi đất và giải phóng mặt bằng cho Phó chủ tịch quận Lưu Đại Lai kiểm soát chính, đồng thời nhắc đi nhắc lại với y không được để xảy ra chuyện cưỡng ép thu, phá. Không ngờ Lưu Đại Lai lại coi lời nói của hắn như gió thoảng bên tai, dám để con trai của một Phó cục trưởng Cục Công an một khu nhỏ làm xằng làm bậy, còn gây ra hậu quả độc ác bức tử mạng người. Hôm nay nếu không phải gặp được bọn họ, nói không chừng Lưu Quang Quốc cũng sẽ chết dưới sông!
Việc cưỡng phá, cưỡng xây trong nước đã chả có gì mới, thậm chí còn xuất hiện Chủ tịch huyện đích thân tới hiện trường, có người đứng trên nóc nhà tự vẫn. Cuối cùng, tuy rằng Bí thư địa phương và Chủ tịch huyện đều bị bãi nhiệm, nhưng dù sao người chết thì không thể sống lại, hơn nữa gây ảnh hưởng vô cùng mãnh liệt tới tâm lý dân chúng, rất dễ gây nên quan và dân đối lập với nhau.
Hạ Tưởng quản không được người khác, quản không đến các địa phương khác, nhưng dưới sự quản lý của hắn đã xảy ra việc coi trời bằng vung như thế, hắn phải nghiêm túc xét xử, tuyệt đối không nương tay.
- Sao tôi nghe nói là Phó chủ tịch quận Lưu chủ đạo chính công tác thu hồi và giải phóng mặt bằng, các ngươi loạn thu hồi đất dân, bức tử sinh mạng, Phó chủ tịch quận Lưu mặc kệ sao?
Hạ Tưởng nghĩ Ngưu Kim đang khí cao ngút trời, liền mượn cơ hội này hỏi cho rõ ràng, cũng để khi về đỡ phải điều tra lại.
Ngưu Kim lại cảnh giác:
- Nhiều chuyện, nếu không thả người thì chúng tao sẽ ra tay.
Hạ Tưởng bất thình lình nghiêm sắc mặt:
- Nếu ngươi nói rõ ràng, Phó chủ tịch quận Lưu vì sao lại mặc kệ các ngươi, các ngươi ở thành phố còn có người nào, chúng ta cảm thấy không thể chọc vào thì nhất định sẽ thả người, nếu không nói rõ ràng, ngươi muốn động thủ cũng không chắc đánh thắng được chúng ta.
Hạ Tưởng vừa nói dứt câu, Trần Thiên Vũ còn chưa phản ứng lại, Kim Hồng Tâm và Hoàng Vĩ Cương đều xắn tay áo lên, biểu lộ tư thế muốn đánh nhau. Lái xe Trương Lương và Cao lão cũng nóng lòng muốn thử.
Ngưu Kim thấy bên Hạ Tưởng người đông thế mạnh, thực muốn động thủ cũng chưa chắc có kết quả tốt, liền tiếp tục đe dọa nói:
- Các ngươi chưa thấy quan tài chưa rơi lệ, được, tao nói với ngươi. Quan hệ giữa Phó chủ tịch quận Lưu với bố tao rất tốt, y mới không quản lý tao. Còn công ty Hoành An của chúng tao ở thành phố này cũng có chỗ dựa vững chắc, nói ra dọa ngươi nhảy dựng, là Bộ trưởng Bạc! Bộ trưởng Bạc ngươi có biết không, là Ủy viên thường vụ Thành ủy!
Ủy viên thường vụ Thành ủy, Chủ tịch mặt trận thống nhất Bạc Hậu Phát?
Hạ Tưởng kinh ngạc đến ngây ra. Bạc Hậu Phát mặc dù có quan hệ bình thường với hắn nhưng y trước đây cũng từng giúp hắn, hơn nữa quan hệ của Bạc Hậu Phát và Lý Đinh Sơn không tồi, ở Thành ủy cũng luôn hùa theo Trần Phong, xem như cùng phe với Trần Phong, sao Bộ trưởng Bạc cũng bị cuốn vào việc giải phóng mặt bằng rồi?
Nghĩ đi nghĩ lại cũng thông, trong quan trường, người nào không có mắc vào quan hệ phức tạp giữa người với người? Sau lưng ủng hộ cũng được, có cổ phần ngầm cũng tốt, chỉ cần là nhà đầu tư nhúng tay vào bất động sản, chỉ cần là công ty giải phóng mặt bằng, đều có muôn vàn mối quan hệ quan trường. Xét đến cùng cũng là trong việc giải phóng mặt bằng thường có căn nguyên của cường quyền, bởi vì công ty giải phóng mặt bằng tự nhận có hậu thuẫn đằng sau nên mới không sợ hai điêu dân nhỏ bé.
Trong lòng Hạ Tưởng có biện pháp rồi, ngoảnh lại nói với Hoàng Vĩ Cương:
- Gọi điện thoại thông báo cho Lưu Đại Lai và Ngưu Kỳ lập tức tới hiện trường!
Kim Ngưu nghe ra có gì đó bất ổn, thấy giọng điệu nghiêm khắc của Hạ Tưởng có chất quan lại, vội hỏi:
- Ngươi rốt cuộc là ai? Người không phải là người của Tập đoàn Viễn Cảnh, sao ăn nói như kiểu làm quan thế?
Hạ Tưởng không hề để ý tới Ngưu Kim, nói với Trương Lương:
- Đỡ cha con Lưu Quang Quốc lên xe.
Trương Lương vâng một tiếng rồi nâng đỡ cha con họ Lưu dẫn lên xe. Ngưu Kim hô ầm lên:
- Muốn làm gì? Các người muốn làm gì?
Hắn quay đầu lại hô mấy tên thanh niên trẻ:
- Đừng ngây ra đấy, mau bắt người lại.
Mấy tên thanh niên xắn tay áo lên đang muốn xông qua, Trần Thiên Vũ, Kim Hồng Tâm và Hoàng Vĩ Cương, cùng với Cao lão đều bước lên. Đứng ở phía trước Hạ Tưởng, nhất là lái xe của Cao lão dễ nhận thấy đã sớm có chuẩn bị, tay còn cầm một cây côn, vừa nhìn đã thấy là một người có luyện tập.
Cao Lão không một chút hoang mang, nheo mắt lại mỉm cười, nói nhỏ với Hạ Tưởng:
- Tài xế của tôi cũng không phải là một người bình thường, một người đánh ngã bọn chúng cũng không thành vấn đề. Thế nào tiểu Hạ, ra tay chứ?
Hạ Tưởng gật đầu một cái, hắn cũng biết thân phận của hắn hiện tại cũng không thích hợp với đánh lộn, liền nói với người lái xe:
- Nếu bọn chúng động thủ trước thì ngươi cho bọn chúng nhớ đời.
Ngưu Kim thấy đối phương khí thế ầm ầm, khi đang lưỡng lự xem có nên động thủ hay không thì đột nhiên không biết từ đâu bay đến một viên đá bắn trúng đầu, y kêu đau oai oái, trong lòng lửa giận bùng lên, hô to một tiếng:
- Đánh, đánh tất, đánh người, rồi cướp người. Mẹ nó, dám hạ nhục ta, không dạy cho bọn chúng một trận thì tao không phải họ Ngưu!
Vài người thấy Ngưu Kim bị đánh, cũng tức giận cùng xông lên. Tài xế của Cao lão thấy thế, hướng về Hạ Tưởng được gật đầu đồng ý, sau đó như hổ xông vào đàn dê. Tay cầm côn giơ lên hạ xuống, nhanh gọn đánh cho mấy người của Kim Ngưu tán loạn, ngã lăn lộn trên mặt đất, kêu gào thảm thiết.
Nhất là Ngưu Kim bị đánh cho thê thảm nhất, tài xế bẻ một cánh tay của Ngưu Kim xuống, sau đó đá một cước gãy mấy cái xương sườn của y, hiển nhiên là do không quen chứng kiến sự kiêu ngạo, ngông cuồng của y nên có ý ra tay nặng!