Nhưng quận Hạ Mã vừa mới thành lập, có một số việc vẫn là nội bộ giải quyết tốt hơn, nếu lộ ra về sau sẽ tạo ảnh hưởng không tốt, cũng sẽ rơi vào tay người khác, dễ thành chuyện cười cho những người có dụng tâm xấu chế giễu. Đại cục của quận Hạ Mã vẫn là giữ ổn định là chính, nhưng Hạ Tưởng cũng không cho phép chó mèo nào đến quận Hạ Mã đánh bong lấy tiếng. Bọn chúng muốn đánh bóng lấy tiếng nhưng không có bản lĩnh không có chí khí, trên thực tế là đến bôi nhọ quận Hạ Mã.
- Quận Hạ Mã tác động tầm nhìn của lãnh đạo hai cấp Tỉnh và Thành phố, thậm chí rộng khắp cả nước cũng có không ít anh em tỉnh thành khác quan tâm, càng không muốn nói đến một số nhà kinh tế học cũng lấy quận Hạ Mã làm ví dụ thực tế để nghiên cứu. Đồng chí Kiến Quân, chúng ta mang trách nhiệm vô cùng quan trọng. Chúng ta đều đang cố gắng làm việc thực sự và mong muốn lập được thành tích, nhưng cũng có không ít người ôm suy nghĩ làm qua loa cho xong, thậm chí là mong vớt được tiền ở quận Hạ Mã. Bọn họ là chướng ngại vật của quận Hạ Mã, cũng là chướng ngại vật của chúng ta! Người như vậy mặc kệ là có hậu thuẫn gì, đầu tiên đừng nghĩ qua được cửa của tôi!
Hạ Tưởng biết Hoàng Kiến Quân xuất thân là quân nhân, thích sự mạnh mẽ. Hắn liền nói một cách đanh thép, dõng dạc để kích thích ý chí chiến đấu của Hoàng Kiến Quân.
Khi Hoàng Kiến Quân nghe Hạ Tưởng nhắc tới Tôn Định Quốc thì cũng là lúc biết được Hạ Tưởng đã nắm trong tay đại cục. Y đã tỏ ý dựa dẫm vào, lại bị lời nói của Hạ Tưởng kích cổ vũ sĩ khí, lập tức hưởng ứng lời của Hạ Tưởng, hùng hồn nói:
- Tôi hoàn toàn ủng hộ quyết định của Chủ tịch quận Hạ, nhất định sẽ cống hiến hết sức lực để kiến thiết quận Hạ Mã!
Sau khi nói xong, y lại chần chừ một chút, vẫn là hỏi thăm dò:
- Chủ tịch quận Hạ với Cục trưởng Tôn và Cục trưởng Tưởng đều quen biết? Xem ra trong hệ thống công an cũng có không ít bằng hữu.
- Tôi và chú Tôn biết nhau nhiều năm rồi…
Hạ Tưởng chỉ nói về mối quan hệ với Tôn Định Quốc đến chừng đó, rồi lại nói:
- Với Cục trưởng Tưởng cũng coi như có chút giao tình.
Không gọi Cục trưởng Tôn mà lại gọi chú Tôn, Hoàng Kiến Quân sao có thể không hiểu ám chỉ của Hạ Tưởng? Trong lòng hiểu thêm một bậc về mạng lưới quan hệ sâu rộng của Hạ Tưởng nên không còn nghi ngờ vì sao Hạ Tưởng lại điều tra ra Ngưu Kỳ chi tiết thế. Bất kể là Tôn Định Quốc hay là Tưởng Ngọc Hàm, muốn tra ra Ngưu Kỳ cũng không có khó khăn gì.
Hoàng Kiến Quân càng kiên định lập trường theo sát Hạ Tưởng, vừa trẻ tuổi, lại có thủ đoạn, hơn nữa còn có quan hệ với Trần Phong và Cục trưởng Tôn, hai nhân vật quyết định tiền đồ của y!
Hạ Tưởng cũng nhìn ta niềm tin kiên định của Hoàng Kiến Quân đối với hắn, liền mỉm cười nói một cách nhẹ nhàng:
- Vấn đề của Ngưu Kỳ, để tôi tìm y nói chuyện hay là anh ra mặt?
Hoàng Kiến Quân biết, do y ra mặt chẳng khác nào y công khai tuyên bố đứng về phía Hạ Tưởng. Hạ Tưởng đề nghị cũng là thử y lần cuối cùng, hắn liền kiên định gật đầu nói:
- Để tôi ra mặt được rồi, xin Chủ tịch quận Hạ yên tâm, vấn đề bên trong hệ thống công an tôi nhất định sẽ xử lý tốt, sẽ không làm anh lo nghĩ.
Hạ Tưởng mỉm cười hài lòng:
- Được, anh ra mặt là tôi yên tâm rồi.
Hoàng Kiến Quân cũng nở nụ cười thành tâm.
Hôm sau, Cục thành phố cho người trực tiếp giải Ngưu Kim đi, giao cho phân cục Bắc Thị thẩm tra xử lý. Ngưu Kỳ không đưa ra ý kiến phản đối, Ngưu Kim biết là chuyện xấu, một phen nước mắt nước mũi khóc không ngừng, kêu la bảo Ngưu Kỳ cứu y. Ngưu Kim Cương ngày xưa xưng bá nhất trời, sau này cũng không thể có dáng vẻ bệ vệ kiêu ngạo nữa thì giống như đồ ăn hại.
Ngưu Kỳ cũng hết vênh váo, ủ rũ không dám nói câu gì, chỉ nhắc đi nhắc lại với Ngưu Kim phải chủ động khai thật, tranh thủ hưởng khoan hồng. Buổi chiều cùng ngày, Ngưu Kỳ làm bản kiểm điểm sâu sắc tại Đại hội phân cục và nhận quyết định xử phạt của cấp trên.
Cùng lúc đó, Hạ Tưởng báo cáo với Bạch Chiến Mặc về vấn đề của Ngưu Kỳ, Bạch Chiến Mặc cũng chưa nói gì, việc đã đến nước này, Hạ Tưởng xử lý vô cùng viên mãn, y còn có thể nói gì? Hơn nữa Ngưu Kỳ lại do nội bộ hệ thống công an xử lý, y cũng biết Hạ Tưởng liên tiếp ra tay là để củng cố thế lực, thu nạp quyền lực, y vẫn ẩn dật nhẫn nhịn không bộc phát, cũng là vì y luôn chờ thời cơ.
Bởi vì thời cơ của y sắp tới rồi, thứ tư tuần tới, nhà đầu tư của Văn Châu sẽ bay tới thành phố Yến, và kí kết hiệp nghị đầu tư với quận Hạ Mã, còn mang tới năm tỷ vốn đầu tiên. Đến lúc đó, quận Hạ Mã sẽ có sự tăng vọt, bởi vì từ khi quận Hạ Mã thành lập tới nay, khoản đầu tư lớn nhất nhận được là hai tỷ của Tập đoàn Đạt Tài. Bây giờ năm tỷ vào tay, uy danh khẳng định sẽ tăng lên.
Việc nhỏ Hạ Tưởng ra tay chưa đủ để giành được thời cuộc, chỉ có khoản vốn kếch xù làm hậu thuẫn thì khi nói mới đầy đủ tự tin được.
Có điều tâm lý tự đắc của Bạch Chiến Mặc không duy trì được bao lâu. Một ngày sau, Ủy ban nhân dân quận lại chuyển tới một tin tức kinh ngạc: Phó chủ tịch quận Lưu Đại Lai vì nguyên nhân sức khỏe nằm viện tĩnh dưỡng, nên xin Quận ủy và Ủy ban nhân dân quận nghỉ bệnh một thời gian dài!
Sau khi Bạch Chiến Mặc nghe được tin, giận dữ, phản ứng đầu tiên là Hạ Tưởng ngấm ngầm giở trò ma mãnh sau lưng, nhất định là hắn ép Lưu Đại Lai nhường chức, đang muốn gọi điện chất vấn Hạ Tưởng đã xảy ra chuyện gì lại nghe Thư ký Phí Lập Quốc nói:
- Bí thư Bạch, Chủ tịch quận Hạ đến.
Bạch Mặc Chiến buông điện thoại xuống, vừa nghe Hạ Tưởng đến đã biết vì chuyện gì. Cũng không nghĩ nhiều, đứng lên mở cửa, đúng lúc thấy Hạ Tưởng đang tiến vào, y liền cười ha hả, giơ tay ra:
- Chủ tịch quận Hạ, mời vào…
Phí Lập Quốc mở to hai mắt nhìn, nhìn cảnh tượng trước mắt một cách vô cùng buồn bực. Sao lại giống như ngược lại? Đáng lẽ là Bí thư chức to hơn Chủ tịch quận, sao Bí thư Bạch biểu hiện giống như y thấp hơn Chủ tịch quận Hạ một cái đầu!
Phí Lập Quốc là Thư ký chỉ định của Bạch Chiến Mặc, cũng là người mà khi Bạch Chiến Mặc làm việc ở Thành ủy tín nhiệm nhất. Phí Lập Quốc là một người rất bảnh bao, dáng người cân đối, hình thể khỏe đẹp, đứng không thua kém gì vận động viên thể thao.
Bạch Chiến Mặc bị ánh mắt của Phí Lập Quốc nhắc thình lình tỉnh lại, ý thức được y vừa thất thố. Ngay cả y cũng buồn bực, sao nghe Hạ Tưởng đến y không nghĩ gì liền đứng dậy chào đón, chẳng nhẽ là trong tiềm thức của y có tâm lý sợ Hạ Tưởng?
Nhưng y là Bí thư Quận ủy, đường đường là nhân vật số một sao phải sợ Hạ Tưởng? Bạch Chiến Mặc bỗng cảm thấy y hơi bất lực, phản ứng vừa rồi có chút quá nhạy cảm, có phần thất thố!
Y liền cảm thấy có chút vô vị, cười ngượng, quay người đi vào trong. Hạ Tưởng cũng nhận ra Bạch Mặc Chiến thất thố, cũng không nói gì đi theo sau vào văn phòng của y, mở miệng nói:
- Bí thư Bạch, có chuyện tôi phải báo cáo với ngài…
Bạch Mặc Chiến lại tỏ ra quyền uy của nhân vật số một, thản nhiên "ồ" một tiếng nói:
- Có phải về việc đồng chí Lưu Đại Lai xin nghỉ bệnh không? Chủ tịch quận Hạ, không phải tôi phê bình anh, một Phó chủ tịch quận xin nghỉ bệnh dài ngày, chuyện lớn như vậy anh cũng không thông qua tôi trước, có phải nên nói một tiếng không?
Rõ ràng là giọng điệu chất vấn Hạ Tưởng.
Sắc mặt Hạ Tưởng không thay đổi, bất đắc dĩ lắc đầu nói:
- Bí thư Bạch, không phải tôi không báo cáo với anh trước, thật sự là tôi không rõ chuyện gì xảy ra. Là đồng chí Lưu Đại Lai đột nhiên công kích bất ngờ, lúc đấy tôi đã kinh ngạc, trong lúc quan trọng xin nghỉ bệnh thực chất là hành động bỏ gánh. Tuy nhiên sau khi nghe đồng chí biết tình hình nói, quả thật là sức khỏe của đồng chí Lưu Đại Lai không tốt, bệnh huyết áp cao tái phát. Bí thư Trần Phong chỉ thị là, công tác cách mạng không phải là phải bệnh phải chết trên cương vị công tác mới có giá trị, mà là phải dùng trí tuệ làm việc, dùng đầu óc làm việc. Tôi liền đại diện Ủy ban nhân dân quận đồng ý cho đồng chí Lưu Đại Lai nghỉ. Chúng ta không thể để đồng chí lão thành cả đời làm việc vì đất nước mệt ngã ngay trên cương vị công tác được, chẳng những có vẻ chúng ta không có tình người, còn khiến mấy đồng chí trẻ tuổi mất đi niềm tin.
Một phen nói trực tiếp phá hỏng những trách móc của Bạch Chiến Mặc, y há há miệng, bỗng nhiên phát hiện cái gì cũng bị Hạ Tưởng nói rồi, y tức giận mà không phát ra ngoài được, có câu hỏi không hỏi được, khó chịu giống như bị sặc nước, lại ho khan cũng không ho được!
Hơn nữa Hạ Tưởng còn đem chuyện Trần Phong khi thành lập đại hội đã nói chuyện với y ra kích thích y, càng làm cho y như mắc ở hầu thiếu chút nữa là đập bàn nhảy dựng lên…Chỉ có điều thân là Bí thư, là nhân vật số một, dễ nổi nóng là biểu hiện không tự tin, nói không chừng trúng quỷ kế của Hạ Tưởng, y liền kiềm chế cơn giận trong lòng, miễn cưỡng cười nói:
- Chủ tịch quận Hạ nói đúng, quận Hạ Mã vừa mới thành lập, nếu để xảy ra hiện tượng cán bộ làm việc đến bệnh thì hai chúng ta đều không có cách nào giải thích với Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố… Khi nào không bận, tôi cũng tới bệnh viện thăm hỏi đồng chí Lưu Đại Lai một chút, đại diện Quận ủy và Ủy ban nhân dân quận an ủi ông ấy một chút.
Hạ Tưởng thấy bản lĩnh nhẫn nhịn của Bạch Chiến Mặc cũng không tồi, cười thầm, nói:
- Còn có một việc chính là, hiện nay cán bộ Ủy ban nhân dân quận không đủ, cần phải đề xuất Thành ủy cử hai cán bộ đắc lực tới tăng cường bộ máy chính phủ, tuy là việc ở Ủy ban nhân dân quận nhưng bởi vì đề cập tới vấn đề nhân sự, tôi thấy vẫn là Bí thư Bạch đại diện cho thỏa đáng.
Bạch Chiến Mặc trong lòng lấy lại chút đắc ý, nghĩ thầm bất kể Hạ Tưởng ngươi có là hao tâm tổn sức để chuyển Lưu Đại Lai đi không, nhưng phân công chọn người lại từ đầu thì vẫn phải Bí thư tôi ra mặt định đoạt. Tôi và Phó bí thư thảo luận lại, lại xếp người mình vào Ủy ban nhân dân quận, mưu kế của ngươi coi như uổng phí. Y như ngồi trên cao liếc mắt nhìn Hạ Tưởng một cái, Chủ tịch quận đúng là Chủ tịch quận, không có quyền lực nhân sự thì có gây sức ép gì cũng không vượt qua y!
Một lần nữa lấy lại sự tự tin, Bạch Chiến Mặc liền đáp ứng một câu:
- Được, để không ảnh hưởng tới hoạt động bình thường của Ủy ban nhân dân quận, tôi sẽ lập tức viết báo cáo xin Thành ủy chỉ định ứng cử viên làm tân Phó chủ tịch quận.
Trong khi nói, y cố tình liếc mắt nhìn Hạ Tưởng một cái, thấy vẻ mặt bình tĩnh của Hạ Tưởng lại tiếp tục nói:
- Thứ tư tuần tới, nhà đầu tư Nguyên Minh Lượng sẽ đến thành phố Yến ký kết hiệp nghị, đến lúc đó sẽ do tôi đại diện tiếp đón, ý của anh thế nào?
Bạch Chiến Mặc giọng điệu nửa thương lượng, nửa quả quyết, chủ yếu là không để Hạ Tưởng hoài nghi. Hạ Tưởng vốn không muốn nhúng tay vào vụ hai mươi tỷ đầu tư, là Bạch Chiến Mặc sợ hắn chiếm công nên mới cho hắn ở vòng ngoài đàm phán. Hạ Tưởng vốn đã tính toán kính trọng nhưng giữ khoảng cách đối với nhà đầu tư từ Văn Châu, không muốn có can hệ gì, thấy phản ứng phòng bị hắn quá độ của Bạch Chiến Mặc, trong lòng cưởi thầm.
- Tiền vốn ban đầu chính là Bí thư Bạch mang tới đương nhiên là do Bí thư Bạch ra mặt tiếp đón, nếu cần sự phối hợp phía Chính phủ, Bí thư Bạch cứ chỉ bảo là được.
Thái độ của Hạ Tưởng rất nghiêm chỉnh khiến Bạch Chiến Mặc không tìm ra điểm xấu nào.
Bạch Chiến Mặc coi như vừa lòng, gọi điện cho Bí thư Thành ủy Trần Phong trước mặt Hạ Tưởng, đưa ra thỉnh cầu điều phái hai Phó chủ tịch quận. Tiếng Trần Phong đủ vang để Hạ Tưởng cũng nghe được rõ ràng. Bạn đang đọc truyện tại - www.Truyện FULL
- Thành ủy họp nghiên cứu, chọn người càng sớm càng tốt!
Hạ Tưởng trở lại phòng làm việc, ngồi trên ghế một hồi, mỉm cười thỏa mãn. Do Bạch Chiến Mặc ra mặt đề xuất với Thành ủy điều Phó chủ tịch quận, nếu cuối cùng điều tới là người của hắn, Bạch Chiến Mặc cũng không nói được lời nào, hắn cũng không quan tâm.
Hoạt động của Thành ủy rất nhanh, hai ngày sau đã chọn được hai Phó chủ tịch quận. Một người là Khúc Nhã Hân, người còn lại là Ngô Cảng Đắc, hai người đều là đồng nghiệp của Hạ Tưởng trong tổ cải tạo thôn nội đô, có thể nói, hoàn toàn là thân tín của Hạ Tưởng.
Bạch Mặc Chiến tra được chi tiết hai người thì choáng váng, mắc bẫy rồi, Hạ Tưởng dùng kế di hoa tiếp mộc - thay thế, dẹp người không nghe lời, điều người của hắn tới, liền vội vàng gọi điện cho Phó Tiên Phong, Phó Tiên Phong chỉ trả lời một câu:
- Hạ Tưởng đã đặt một cái hố tốt, chẳng phải chính anh muốn nhảy vào sao, trách ai? Không cần chuyên tâm vào đấu tranh nội bộ Ủy ban nhân dân, tập trung vào vốn đầu tư hai mươi tỷ, lấy lợi ích kinh tế để nói chuyện.
Buông điện thoại, Bạch Chiến Mặc mới biết mình mắc lừa Hạ Tưởng, không ngừng tức giận, vẻ mặt sa sầm lại, ngồi ở ghế tựa nửa ngày không nhúc nhích nửa phân.
Ngày 10/9/2003, thứ tư, Bạch Chiến Mặc tiếp đón nhà đầu tư Nguyên Minh Lương đến từ Văn Châu trao đổi công việc. Cùng lúc đó, Hạ Tưởng triệu mở Hội nghị chính phủ thường vụ, giới thiệu ngắn gọn hai Phó chủ tịch quận với mọi người và phân công lại công tác.
Phó chủ tịch quận Ngô Cảng Đắc phân công quản lý thu hồi và giải phóng mặt bằng, Phó chủ tịch quận Khúc Nhã Hân phân công quản lý văn hóa giáo dục và vệ sinh. Mặc dù hai người phân công công tác quản lý không trọng yếu nhưng cảm xúc của hai người vẫn như lúc đầu, đối với Hạ Tưởng cảm kích không nói lên lời.
Hơn hai năm rồi, không ngờ Hạ Tưởng còn nhớ rõ về bọn họ, khi có vị trí tốt vẫn nhớ mà đề bạt bọn họ. Hơn hai năm bọn họ rất ít liên hệ với Hạ Tưởng, càng không có gì lui tới. Sau khi Hạ Tưởng thăng chức, đảm nhiệm Chủ tịch quận vẫn không quên bọn họ, quả thật khiến hai người vô cùng cảm động.
Khúc Nhã Hân một chút cũng không lộ vẻ già hơn, vẫn là hình tượng đoan chính, ngồi ngay ngắn, mắt nhìn không chớp Hạ Tưởng càng ngày chín chắn đang ngồi trên ghế cao, cảm thấy các động tác giơ tay nhấc chân của hắn đều tràn đầy phong độ nam tính. Hạ Tưởng trong cảm nhận của cô là một hình tượng hoàn mỹ, tuổi trẻ đầy hứa hẹn, lại đối xử với mọi người rất đúng đắn, không tham không ác, đối với cô đã từng giúp đỡ mấy lần, lại chưa từng có ý nghĩ linh tinh.
Cũng được coi là lão làng trong chính trường, Khúc Nhã Hân không phải chưa từng thấy cấp trên háo sắc, cũng không phải là chưa từng nhận được gợi ý hiến thân là có thể thăng chức. So sánh Hạ Tưởng với một đám quan tham ngồi không mà hưởng, quả thực là một trời một vực.
Ngô Cảng Đắc cũng hai mắt đăm đăm nhìn Hạ Tưởng nói chuyện trên khán đài, trong đầu có một ý nghĩ quẩn quanh – Sĩ nguyện chết vì tri kỷ. Về sau chỉ cần Chủ tịch quận Hạ nói một câu, dù núi đao biển lửa y cũng không từ chối!
Y tự biết không có tình cảm qua lại gì với Hạ Tưởng, sau khi Hạ Tưởng dời khỏi tổ cải tạo thôn Nội Đô, y thấy Hạ Tưởng từng bước thăng chức, chỉ biết khoảng cách giữa y và Hạ Tưởng càng ngày càng xa, về sau có lẽ không còn cơ hội làm chung rồi. Không ngờ cơ hội từ trên trời rơi xuống, Ngô Cảng Đắc còn có một cảm giác như chó ngáp phải ruồi, y không ngờ được đề danh làm Phó chủ tịch quận Hạ Mã!
Sao có thể? Y không có chỗ dựa cấp trên vững chắc, Trần Phong cũng lãnh đạm với y, nói không chừng sớm đã quên y. Y ở tổ cải tạo thôn nội đô làm việc cũng khá, nhưng cơ bản là không có lý tưởng, được ngày nào hay ngày ấy, đối với tiền đồ cũng không ôm hi vọng. Ai ngờ niềm vui từ trên trời rơi xuống khi đột nhiên y được Ban tổ chức cán bộ gọi tới nói chuyện, nói là có ý đề xuất y đảm nhiệm Phó chủ tịch quận Hạ Mã.
Ngô Cảng Đắc trong nháy đã bị niềm vui bất ngờ đánh hôn mê, nửa ngày không kịp phản ứng lại.
Về sau y mới biết đó là kết quả hoạt động ngấm ngầm của Hạ Tưởng. Ngô Cảng Đắc tính cách vốn láu táu, tôn sùng lợi ích trên hết, lợi ích giữa người và người là lớn nhất, không có mối quan hệ gì đáng nói. Nhưng lúc này đây, sau khi y biết được chân tướng sự việc, một mình chạy tới nhà vệ sinh khóc sảng khoái một hồi, khóc cho chính mình cuối cùng trở lên nổi bật, dốc sức làm việc nửa đời người trong quan trường, khi không thấy một chút hi vọng nào thì không ngờ có thể lên làm Phó chủ tịch quận, quả thực là kỳ tích trên trời rơi xuống. Thứ hai là khóc vì cả đời lăn lộn không có một bằng hữu tri kỷ nào, lại là người không ngờ tới là Hạ Tưởng kéo y một phen, cho y rất nhiều niềm vui bất ngờ, trong lòng dâng trào cảm xúc, coi Hạ Tưởng là quý nhân lớn nhất cả đời y!
Ngô Cảng Đắc giờ này đã khắc sâu lòng trung thành tận tâm đối với Hạ Tưởng, tuyệt đối không hai lòng.
Hạ Tưởng nói chuyện xong, dùng ánh mắt ra hiệu Ngô Cảng Đắc và Khúc Nhã Hân, nói:
- Phó chủ tịch quận Ngô và Phó chủ tịch quận Khúc cũng nói mấy câu?
Ngô Cảng Đắc và Khúc Nhã Hân liền nói đơn giản mấy câu. Đầu tiên là tự giới thiệu, còn nói vô cùng cảm ơn Thành ủy, Ủy ban nhân dân thành phố và Quận ủy, Ủy ban nhân dân quận, cuối cùng biểu hiện quyết tâm. Nói chung bình thường, không có gì đặc biệt mới cả.
Trong khung cảnh đó chính là cần không có gì mới để người ta không bới ra được vấn đề. Sau khi tan họp, Ngô Cảng Đắc và Khúc Nhã Hân lại đến văn phòng của Hạ Tưởng nói mấy câu cảm ơn, Hạ Tưởng khách khí vài câu rồi giao cho họ những hạng mục quan trọng.
- Công việc của Nhã Hân còn đỡ một chút, làm quen trước, hiểu rõ tình hình. Quận Hạ Mã vừa mới thành lập, trường học và bệnh viện cũng không nhiều, đúng lúc đang cần cô đẩy mạnh mở rộng. Chủ yếu là công việc của Cảng Đắc có khó khăn, cũng có tính khiêu chiến. Yêu cầu của tôi là, làm hết khả năng có lý có căn cứ mà mình có để giải phóng mặt bằng, và tuyệt đối không được cưỡng ép di dời, càng không được để xảy ra mạng người, nếu không tôi sẽ hỏi tội anh. Ngoài ra, nếu thật có chuyện điêu dân gây rối, cũng cần phải nắm giữ chứng cứ rồi áp dụng pháp luật. Tôi tin kinh nghiệm công tác của các anh ở tổ cải tạo thôn nội đô hoàn toàn có thể giải quyết được những chuyện xảy ra trong quá trình giải tỏa và giải phóng mặt bằng.
Ngô Cảng Đắc nói lời từ trong đáy lòng:
- Chủ tịch quận Hạ, tiền đồ của tôi là do anh cho, anh nói gì, chúng tôi làm thế. Nếu có điểm gì không hài lòng, anh cứ mắng, cứ đánh. Nếu tôi không hoàn thành nhiệm vụ, không cần anh nói, chính tôi sẽ cuốn chiếu về nhà.
Hạ Tưởng cười mắng một câu:
- Không tham gia chủ nghĩa bè phái, cũng không nên có kiểu tôn sùng cá nhân. Anh làm việc vì quận Hạ Mã, phải nhớ kỹ thân phận của mình là Phó chủ tịch quận, không thể bôi nhọ quận Hạ Mã.
Có hai thuộc hạ như Ngô Cảng Đắc và Khúc Nhã Hân, Hạ Tưởng yên tâm hơn rất nhiều, hoàn toàn có thể với tay đối mặt con số hai mươi tỷ vốn lưu động sắp đến.
Buổi chiều vừa đi làm, Hạ Tưởng còn chưa kịp hỏi han Hoàng Vĩ Cương công việc buổi chiều sắp xếp thế nào, tiếng chuông điện thoại liền rộn ràng vang lên, trong điện thoại vọng ra tiếng thở hổn hển của Lam Miệt:
- Mau, mau, cô bé Lê sắp sinh rồi, ở bệnh viện hai…
Nhưng quận Hạ Mã vừa mới thành lập, có một số việc vẫn là nội bộ giải quyết tốt hơn, nếu lộ ra về sau sẽ tạo ảnh hưởng không tốt, cũng sẽ rơi vào tay người khác, dễ thành chuyện cười cho những người có dụng tâm xấu chế giễu. Đại cục của quận Hạ Mã vẫn là giữ ổn định là chính, nhưng Hạ Tưởng cũng không cho phép chó mèo nào đến quận Hạ Mã đánh bong lấy tiếng. Bọn chúng muốn đánh bóng lấy tiếng nhưng không có bản lĩnh không có chí khí, trên thực tế là đến bôi nhọ quận Hạ Mã.
- Quận Hạ Mã tác động tầm nhìn của lãnh đạo hai cấp Tỉnh và Thành phố, thậm chí rộng khắp cả nước cũng có không ít anh em tỉnh thành khác quan tâm, càng không muốn nói đến một số nhà kinh tế học cũng lấy quận Hạ Mã làm ví dụ thực tế để nghiên cứu. Đồng chí Kiến Quân, chúng ta mang trách nhiệm vô cùng quan trọng. Chúng ta đều đang cố gắng làm việc thực sự và mong muốn lập được thành tích, nhưng cũng có không ít người ôm suy nghĩ làm qua loa cho xong, thậm chí là mong vớt được tiền ở quận Hạ Mã. Bọn họ là chướng ngại vật của quận Hạ Mã, cũng là chướng ngại vật của chúng ta! Người như vậy mặc kệ là có hậu thuẫn gì, đầu tiên đừng nghĩ qua được cửa của tôi!
Hạ Tưởng biết Hoàng Kiến Quân xuất thân là quân nhân, thích sự mạnh mẽ. Hắn liền nói một cách đanh thép, dõng dạc để kích thích ý chí chiến đấu của Hoàng Kiến Quân.
Khi Hoàng Kiến Quân nghe Hạ Tưởng nhắc tới Tôn Định Quốc thì cũng là lúc biết được Hạ Tưởng đã nắm trong tay đại cục. Y đã tỏ ý dựa dẫm vào, lại bị lời nói của Hạ Tưởng kích cổ vũ sĩ khí, lập tức hưởng ứng lời của Hạ Tưởng, hùng hồn nói:
- Tôi hoàn toàn ủng hộ quyết định của Chủ tịch quận Hạ, nhất định sẽ cống hiến hết sức lực để kiến thiết quận Hạ Mã!
Sau khi nói xong, y lại chần chừ một chút, vẫn là hỏi thăm dò:
- Chủ tịch quận Hạ với Cục trưởng Tôn và Cục trưởng Tưởng đều quen biết? Xem ra trong hệ thống công an cũng có không ít bằng hữu.
- Tôi và chú Tôn biết nhau nhiều năm rồi…
Hạ Tưởng chỉ nói về mối quan hệ với Tôn Định Quốc đến chừng đó, rồi lại nói:
- Với Cục trưởng Tưởng cũng coi như có chút giao tình.
Không gọi Cục trưởng Tôn mà lại gọi chú Tôn, Hoàng Kiến Quân sao có thể không hiểu ám chỉ của Hạ Tưởng? Trong lòng hiểu thêm một bậc về mạng lưới quan hệ sâu rộng của Hạ Tưởng nên không còn nghi ngờ vì sao Hạ Tưởng lại điều tra ra Ngưu Kỳ chi tiết thế. Bất kể là Tôn Định Quốc hay là Tưởng Ngọc Hàm, muốn tra ra Ngưu Kỳ cũng không có khó khăn gì.
Hoàng Kiến Quân càng kiên định lập trường theo sát Hạ Tưởng, vừa trẻ tuổi, lại có thủ đoạn, hơn nữa còn có quan hệ với Trần Phong và Cục trưởng Tôn, hai nhân vật quyết định tiền đồ của y!
Hạ Tưởng cũng nhìn ta niềm tin kiên định của Hoàng Kiến Quân đối với hắn, liền mỉm cười nói một cách nhẹ nhàng:
- Vấn đề của Ngưu Kỳ, để tôi tìm y nói chuyện hay là anh ra mặt?
Hoàng Kiến Quân biết, do y ra mặt chẳng khác nào y công khai tuyên bố đứng về phía Hạ Tưởng. Hạ Tưởng đề nghị cũng là thử y lần cuối cùng, hắn liền kiên định gật đầu nói:
- Để tôi ra mặt được rồi, xin Chủ tịch quận Hạ yên tâm, vấn đề bên trong hệ thống công an tôi nhất định sẽ xử lý tốt, sẽ không làm anh lo nghĩ.
Hạ Tưởng mỉm cười hài lòng:
- Được, anh ra mặt là tôi yên tâm rồi.
Hoàng Kiến Quân cũng nở nụ cười thành tâm.
Hôm sau, Cục thành phố cho người trực tiếp giải Ngưu Kim đi, giao cho phân cục Bắc Thị thẩm tra xử lý. Ngưu Kỳ không đưa ra ý kiến phản đối, Ngưu Kim biết là chuyện xấu, một phen nước mắt nước mũi khóc không ngừng, kêu la bảo Ngưu Kỳ cứu y. Ngưu Kim Cương ngày xưa xưng bá nhất trời, sau này cũng không thể có dáng vẻ bệ vệ kiêu ngạo nữa thì giống như đồ ăn hại.
Ngưu Kỳ cũng hết vênh váo, ủ rũ không dám nói câu gì, chỉ nhắc đi nhắc lại với Ngưu Kim phải chủ động khai thật, tranh thủ hưởng khoan hồng. Buổi chiều cùng ngày, Ngưu Kỳ làm bản kiểm điểm sâu sắc tại Đại hội phân cục và nhận quyết định xử phạt của cấp trên.Cùng lúc đó, Hạ Tưởng báo cáo với Bạch Chiến Mặc về vấn đề của Ngưu Kỳ, Bạch Chiến Mặc cũng chưa nói gì, việc đã đến nước này, Hạ Tưởng xử lý vô cùng viên mãn, y còn có thể nói gì? Hơn nữa Ngưu Kỳ lại do nội bộ hệ thống công an xử lý, y cũng biết Hạ Tưởng liên tiếp ra tay là để củng cố thế lực, thu nạp quyền lực, y vẫn ẩn dật nhẫn nhịn không bộc phát, cũng là vì y luôn chờ thời cơ.
Bởi vì thời cơ của y sắp tới rồi, thứ tư tuần tới, nhà đầu tư của Văn Châu sẽ bay tới thành phố Yến, và kí kết hiệp nghị đầu tư với quận Hạ Mã, còn mang tới năm tỷ vốn đầu tiên. Đến lúc đó, quận Hạ Mã sẽ có sự tăng vọt, bởi vì từ khi quận Hạ Mã thành lập tới nay, khoản đầu tư lớn nhất nhận được là hai tỷ của Tập đoàn Đạt Tài. Bây giờ năm tỷ vào tay, uy danh khẳng định sẽ tăng lên.
Việc nhỏ Hạ Tưởng ra tay chưa đủ để giành được thời cuộc, chỉ có khoản vốn kếch xù làm hậu thuẫn thì khi nói mới đầy đủ tự tin được.
Có điều tâm lý tự đắc của Bạch Chiến Mặc không duy trì được bao lâu. Một ngày sau, Ủy ban nhân dân quận lại chuyển tới một tin tức kinh ngạc: Phó chủ tịch quận Lưu Đại Lai vì nguyên nhân sức khỏe nằm viện tĩnh dưỡng, nên xin Quận ủy và Ủy ban nhân dân quận nghỉ bệnh một thời gian dài!
Sau khi Bạch Chiến Mặc nghe được tin, giận dữ, phản ứng đầu tiên là Hạ Tưởng ngấm ngầm giở trò ma mãnh sau lưng, nhất định là hắn ép Lưu Đại Lai nhường chức, đang muốn gọi điện chất vấn Hạ Tưởng đã xảy ra chuyện gì lại nghe Thư ký Phí Lập Quốc nói:
- Bí thư Bạch, Chủ tịch quận Hạ đến.
Bạch Mặc Chiến buông điện thoại xuống, vừa nghe Hạ Tưởng đến đã biết vì chuyện gì. Cũng không nghĩ nhiều, đứng lên mở cửa, đúng lúc thấy Hạ Tưởng đang tiến vào, y liền cười ha hả, giơ tay ra:
- Chủ tịch quận Hạ, mời vào…
Phí Lập Quốc mở to hai mắt nhìn, nhìn cảnh tượng trước mắt một cách vô cùng buồn bực. Sao lại giống như ngược lại? Đáng lẽ là Bí thư chức to hơn Chủ tịch quận, sao Bí thư Bạch biểu hiện giống như y thấp hơn Chủ tịch quận Hạ một cái đầu!
Phí Lập Quốc là Thư ký chỉ định của Bạch Chiến Mặc, cũng là người mà khi Bạch Chiến Mặc làm việc ở Thành ủy tín nhiệm nhất. Phí Lập Quốc là một người rất bảnh bao, dáng người cân đối, hình thể khỏe đẹp, đứng không thua kém gì vận động viên thể thao.
Bạch Chiến Mặc bị ánh mắt của Phí Lập Quốc nhắc thình lình tỉnh lại, ý thức được y vừa thất thố. Ngay cả y cũng buồn bực, sao nghe Hạ Tưởng đến y không nghĩ gì liền đứng dậy chào đón, chẳng nhẽ là trong tiềm thức của y có tâm lý sợ Hạ Tưởng?
Nhưng y là Bí thư Quận ủy, đường đường là nhân vật số một sao phải sợ Hạ Tưởng? Bạch Chiến Mặc bỗng cảm thấy y hơi bất lực, phản ứng vừa rồi có chút quá nhạy cảm, có phần thất thố!
Y liền cảm thấy có chút vô vị, cười ngượng, quay người đi vào trong. Hạ Tưởng cũng nhận ra Bạch Mặc Chiến thất thố, cũng không nói gì đi theo sau vào văn phòng của y, mở miệng nói:
- Bí thư Bạch, có chuyện tôi phải báo cáo với ngài…
Bạch Mặc Chiến lại tỏ ra quyền uy của nhân vật số một, thản nhiên "ồ" một tiếng nói:
- Có phải về việc đồng chí Lưu Đại Lai xin nghỉ bệnh không? Chủ tịch quận Hạ, không phải tôi phê bình anh, một Phó chủ tịch quận xin nghỉ bệnh dài ngày, chuyện lớn như vậy anh cũng không thông qua tôi trước, có phải nên nói một tiếng không?
Rõ ràng là giọng điệu chất vấn Hạ Tưởng.
Sắc mặt Hạ Tưởng không thay đổi, bất đắc dĩ lắc đầu nói:
- Bí thư Bạch, không phải tôi không báo cáo với anh trước, thật sự là tôi không rõ chuyện gì xảy ra. Là đồng chí Lưu Đại Lai đột nhiên công kích bất ngờ, lúc đấy tôi đã kinh ngạc, trong lúc quan trọng xin nghỉ bệnh thực chất là hành động bỏ gánh. Tuy nhiên sau khi nghe đồng chí biết tình hình nói, quả thật là sức khỏe của đồng chí Lưu Đại Lai không tốt, bệnh huyết áp cao tái phát. Bí thư Trần Phong chỉ thị là, công tác cách mạng không phải là phải bệnh phải chết trên cương vị công tác mới có giá trị, mà là phải dùng trí tuệ làm việc, dùng đầu óc làm việc. Tôi liền đại diện Ủy ban nhân dân quận đồng ý cho đồng chí Lưu Đại Lai nghỉ. Chúng ta không thể để đồng chí lão thành cả đời làm việc vì đất nước mệt ngã ngay trên cương vị công tác được, chẳng những có vẻ chúng ta không có tình người, còn khiến mấy đồng chí trẻ tuổi mất đi niềm tin.
Một phen nói trực tiếp phá hỏng những trách móc của Bạch Chiến Mặc, y há há miệng, bỗng nhiên phát hiện cái gì cũng bị Hạ Tưởng nói rồi, y tức giận mà không phát ra ngoài được, có câu hỏi không hỏi được, khó chịu giống như bị sặc nước, lại ho khan cũng không ho được!
Hơn nữa Hạ Tưởng còn đem chuyện Trần Phong khi thành lập đại hội đã nói chuyện với y ra kích thích y, càng làm cho y như mắc ở hầu thiếu chút nữa là đập bàn nhảy dựng lên…Chỉ có điều thân là Bí thư, là nhân vật số một, dễ nổi nóng là biểu hiện không tự tin, nói không chừng trúng quỷ kế của Hạ Tưởng, y liền kiềm chế cơn giận trong lòng, miễn cưỡng cười nói:
- Chủ tịch quận Hạ nói đúng, quận Hạ Mã vừa mới thành lập, nếu để xảy ra hiện tượng cán bộ làm việc đến bệnh thì hai chúng ta đều không có cách nào giải thích với Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố… Khi nào không bận, tôi cũng tới bệnh viện thăm hỏi đồng chí Lưu Đại Lai một chút, đại diện Quận ủy và Ủy ban nhân dân quận an ủi ông ấy một chút.
Hạ Tưởng thấy bản lĩnh nhẫn nhịn của Bạch Chiến Mặc cũng không tồi, cười thầm, nói:
- Còn có một việc chính là, hiện nay cán bộ Ủy ban nhân dân quận không đủ, cần phải đề xuất Thành ủy cử hai cán bộ đắc lực tới tăng cường bộ máy chính phủ, tuy là việc ở Ủy ban nhân dân quận nhưng bởi vì đề cập tới vấn đề nhân sự, tôi thấy vẫn là Bí thư Bạch đại diện cho thỏa đáng.
Bạch Chiến Mặc trong lòng lấy lại chút đắc ý, nghĩ thầm bất kể Hạ Tưởng ngươi có là hao tâm tổn sức để chuyển Lưu Đại Lai đi không, nhưng phân công chọn người lại từ đầu thì vẫn phải Bí thư tôi ra mặt định đoạt. Tôi và Phó bí thư thảo luận lại, lại xếp người mình vào Ủy ban nhân dân quận, mưu kế của ngươi coi như uổng phí. Y như ngồi trên cao liếc mắt nhìn Hạ Tưởng một cái, Chủ tịch quận đúng là Chủ tịch quận, không có quyền lực nhân sự thì có gây sức ép gì cũng không vượt qua y!
Một lần nữa lấy lại sự tự tin, Bạch Chiến Mặc liền đáp ứng một câu:
- Được, để không ảnh hưởng tới hoạt động bình thường của Ủy ban nhân dân quận, tôi sẽ lập tức viết báo cáo xin Thành ủy chỉ định ứng cử viên làm tân Phó chủ tịch quận.
Trong khi nói, y cố tình liếc mắt nhìn Hạ Tưởng một cái, thấy vẻ mặt bình tĩnh của Hạ Tưởng lại tiếp tục nói:
- Thứ tư tuần tới, nhà đầu tư Nguyên Minh Lượng sẽ đến thành phố Yến ký kết hiệp nghị, đến lúc đó sẽ do tôi đại diện tiếp đón, ý của anh thế nào?
Bạch Chiến Mặc giọng điệu nửa thương lượng, nửa quả quyết, chủ yếu là không để Hạ Tưởng hoài nghi. Hạ Tưởng vốn không muốn nhúng tay vào vụ hai mươi tỷ đầu tư, là Bạch Chiến Mặc sợ hắn chiếm công nên mới cho hắn ở vòng ngoài đàm phán. Hạ Tưởng vốn đã tính toán kính trọng nhưng giữ khoảng cách đối với nhà đầu tư từ Văn Châu, không muốn có can hệ gì, thấy phản ứng phòng bị hắn quá độ của Bạch Chiến Mặc, trong lòng cưởi thầm.
- Tiền vốn ban đầu chính là Bí thư Bạch mang tới đương nhiên là do Bí thư Bạch ra mặt tiếp đón, nếu cần sự phối hợp phía Chính phủ, Bí thư Bạch cứ chỉ bảo là được.
Thái độ của Hạ Tưởng rất nghiêm chỉnh khiến Bạch Chiến Mặc không tìm ra điểm xấu nào.
Bạch Chiến Mặc coi như vừa lòng, gọi điện cho Bí thư Thành ủy Trần Phong trước mặt Hạ Tưởng, đưa ra thỉnh cầu điều phái hai Phó chủ tịch quận. Tiếng Trần Phong đủ vang để Hạ Tưởng cũng nghe được rõ ràng. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - ện FULL
- Thành ủy họp nghiên cứu, chọn người càng sớm càng tốt!
Hạ Tưởng trở lại phòng làm việc, ngồi trên ghế một hồi, mỉm cười thỏa mãn. Do Bạch Chiến Mặc ra mặt đề xuất với Thành ủy điều Phó chủ tịch quận, nếu cuối cùng điều tới là người của hắn, Bạch Chiến Mặc cũng không nói được lời nào, hắn cũng không quan tâm.
Hoạt động của Thành ủy rất nhanh, hai ngày sau đã chọn được hai Phó chủ tịch quận. Một người là Khúc Nhã Hân, người còn lại là Ngô Cảng Đắc, hai người đều là đồng nghiệp của Hạ Tưởng trong tổ cải tạo thôn nội đô, có thể nói, hoàn toàn là thân tín của Hạ Tưởng.
Bạch Mặc Chiến tra được chi tiết hai người thì choáng váng, mắc bẫy rồi, Hạ Tưởng dùng kế di hoa tiếp mộc - thay thế, dẹp người không nghe lời, điều người của hắn tới, liền vội vàng gọi điện cho Phó Tiên Phong, Phó Tiên Phong chỉ trả lời một câu:
- Hạ Tưởng đã đặt một cái hố tốt, chẳng phải chính anh muốn nhảy vào sao, trách ai? Không cần chuyên tâm vào đấu tranh nội bộ Ủy ban nhân dân, tập trung vào vốn đầu tư hai mươi tỷ, lấy lợi ích kinh tế để nói chuyện.
Buông điện thoại, Bạch Chiến Mặc mới biết mình mắc lừa Hạ Tưởng, không ngừng tức giận, vẻ mặt sa sầm lại, ngồi ở ghế tựa nửa ngày không nhúc nhích nửa phân.
Ngày 10/9/2003, thứ tư, Bạch Chiến Mặc tiếp đón nhà đầu tư Nguyên Minh Lương đến từ Văn Châu trao đổi công việc. Cùng lúc đó, Hạ Tưởng triệu mở Hội nghị chính phủ thường vụ, giới thiệu ngắn gọn hai Phó chủ tịch quận với mọi người và phân công lại công tác.
Phó chủ tịch quận Ngô Cảng Đắc phân công quản lý thu hồi và giải phóng mặt bằng, Phó chủ tịch quận Khúc Nhã Hân phân công quản lý văn hóa giáo dục và vệ sinh. Mặc dù hai người phân công công tác quản lý không trọng yếu nhưng cảm xúc của hai người vẫn như lúc đầu, đối với Hạ Tưởng cảm kích không nói lên lời.
Hơn hai năm rồi, không ngờ Hạ Tưởng còn nhớ rõ về bọn họ, khi có vị trí tốt vẫn nhớ mà đề bạt bọn họ. Hơn hai năm bọn họ rất ít liên hệ với Hạ Tưởng, càng không có gì lui tới. Sau khi Hạ Tưởng thăng chức, đảm nhiệm Chủ tịch quận vẫn không quên bọn họ, quả thật khiến hai người vô cùng cảm động.
Khúc Nhã Hân một chút cũng không lộ vẻ già hơn, vẫn là hình tượng đoan chính, ngồi ngay ngắn, mắt nhìn không chớp Hạ Tưởng càng ngày chín chắn đang ngồi trên ghế cao, cảm thấy các động tác giơ tay nhấc chân của hắn đều tràn đầy phong độ nam tính. Hạ Tưởng trong cảm nhận của cô là một hình tượng hoàn mỹ, tuổi trẻ đầy hứa hẹn, lại đối xử với mọi người rất đúng đắn, không tham không ác, đối với cô đã từng giúp đỡ mấy lần, lại chưa từng có ý nghĩ linh tinh.
Cũng được coi là lão làng trong chính trường, Khúc Nhã Hân không phải chưa từng thấy cấp trên háo sắc, cũng không phải là chưa từng nhận được gợi ý hiến thân là có thể thăng chức. So sánh Hạ Tưởng với một đám quan tham ngồi không mà hưởng, quả thực là một trời một vực.
Ngô Cảng Đắc cũng hai mắt đăm đăm nhìn Hạ Tưởng nói chuyện trên khán đài, trong đầu có một ý nghĩ quẩn quanh – Sĩ nguyện chết vì tri kỷ. Về sau chỉ cần Chủ tịch quận Hạ nói một câu, dù núi đao biển lửa y cũng không từ chối!
Y tự biết không có tình cảm qua lại gì với Hạ Tưởng, sau khi Hạ Tưởng dời khỏi tổ cải tạo thôn Nội Đô, y thấy Hạ Tưởng từng bước thăng chức, chỉ biết khoảng cách giữa y và Hạ Tưởng càng ngày càng xa, về sau có lẽ không còn cơ hội làm chung rồi. Không ngờ cơ hội từ trên trời rơi xuống, Ngô Cảng Đắc còn có một cảm giác như chó ngáp phải ruồi, y không ngờ được đề danh làm Phó chủ tịch quận Hạ Mã!
Sao có thể? Y không có chỗ dựa cấp trên vững chắc, Trần Phong cũng lãnh đạm với y, nói không chừng sớm đã quên y. Y ở tổ cải tạo thôn nội đô làm việc cũng khá, nhưng cơ bản là không có lý tưởng, được ngày nào hay ngày ấy, đối với tiền đồ cũng không ôm hi vọng. Ai ngờ niềm vui từ trên trời rơi xuống khi đột nhiên y được Ban tổ chức cán bộ gọi tới nói chuyện, nói là có ý đề xuất y đảm nhiệm Phó chủ tịch quận Hạ Mã.
Ngô Cảng Đắc trong nháy đã bị niềm vui bất ngờ đánh hôn mê, nửa ngày không kịp phản ứng lại.
Về sau y mới biết đó là kết quả hoạt động ngấm ngầm của Hạ Tưởng. Ngô Cảng Đắc tính cách vốn láu táu, tôn sùng lợi ích trên hết, lợi ích giữa người và người là lớn nhất, không có mối quan hệ gì đáng nói. Nhưng lúc này đây, sau khi y biết được chân tướng sự việc, một mình chạy tới nhà vệ sinh khóc sảng khoái một hồi, khóc cho chính mình cuối cùng trở lên nổi bật, dốc sức làm việc nửa đời người trong quan trường, khi không thấy một chút hi vọng nào thì không ngờ có thể lên làm Phó chủ tịch quận, quả thực là kỳ tích trên trời rơi xuống. Thứ hai là khóc vì cả đời lăn lộn không có một bằng hữu tri kỷ nào, lại là người không ngờ tới là Hạ Tưởng kéo y một phen, cho y rất nhiều niềm vui bất ngờ, trong lòng dâng trào cảm xúc, coi Hạ Tưởng là quý nhân lớn nhất cả đời y!
Ngô Cảng Đắc giờ này đã khắc sâu lòng trung thành tận tâm đối với Hạ Tưởng, tuyệt đối không hai lòng.
Hạ Tưởng nói chuyện xong, dùng ánh mắt ra hiệu Ngô Cảng Đắc và Khúc Nhã Hân, nói:
- Phó chủ tịch quận Ngô và Phó chủ tịch quận Khúc cũng nói mấy câu?
Ngô Cảng Đắc và Khúc Nhã Hân liền nói đơn giản mấy câu. Đầu tiên là tự giới thiệu, còn nói vô cùng cảm ơn Thành ủy, Ủy ban nhân dân thành phố và Quận ủy, Ủy ban nhân dân quận, cuối cùng biểu hiện quyết tâm. Nói chung bình thường, không có gì đặc biệt mới cả.
Trong khung cảnh đó chính là cần không có gì mới để người ta không bới ra được vấn đề. Sau khi tan họp, Ngô Cảng Đắc và Khúc Nhã Hân lại đến văn phòng của Hạ Tưởng nói mấy câu cảm ơn, Hạ Tưởng khách khí vài câu rồi giao cho họ những hạng mục quan trọng.
- Công việc của Nhã Hân còn đỡ một chút, làm quen trước, hiểu rõ tình hình. Quận Hạ Mã vừa mới thành lập, trường học và bệnh viện cũng không nhiều, đúng lúc đang cần cô đẩy mạnh mở rộng. Chủ yếu là công việc của Cảng Đắc có khó khăn, cũng có tính khiêu chiến. Yêu cầu của tôi là, làm hết khả năng có lý có căn cứ mà mình có để giải phóng mặt bằng, và tuyệt đối không được cưỡng ép di dời, càng không được để xảy ra mạng người, nếu không tôi sẽ hỏi tội anh. Ngoài ra, nếu thật có chuyện điêu dân gây rối, cũng cần phải nắm giữ chứng cứ rồi áp dụng pháp luật. Tôi tin kinh nghiệm công tác của các anh ở tổ cải tạo thôn nội đô hoàn toàn có thể giải quyết được những chuyện xảy ra trong quá trình giải tỏa và giải phóng mặt bằng.
Ngô Cảng Đắc nói lời từ trong đáy lòng:
- Chủ tịch quận Hạ, tiền đồ của tôi là do anh cho, anh nói gì, chúng tôi làm thế. Nếu có điểm gì không hài lòng, anh cứ mắng, cứ đánh. Nếu tôi không hoàn thành nhiệm vụ, không cần anh nói, chính tôi sẽ cuốn chiếu về nhà.
Hạ Tưởng cười mắng một câu:
- Không tham gia chủ nghĩa bè phái, cũng không nên có kiểu tôn sùng cá nhân. Anh làm việc vì quận Hạ Mã, phải nhớ kỹ thân phận của mình là Phó chủ tịch quận, không thể bôi nhọ quận Hạ Mã.
Có hai thuộc hạ như Ngô Cảng Đắc và Khúc Nhã Hân, Hạ Tưởng yên tâm hơn rất nhiều, hoàn toàn có thể với tay đối mặt con số hai mươi tỷ vốn lưu động sắp đến.
Buổi chiều vừa đi làm, Hạ Tưởng còn chưa kịp hỏi han Hoàng Vĩ Cương công việc buổi chiều sắp xếp thế nào, tiếng chuông điện thoại liền rộn ràng vang lên, trong điện thoại vọng ra tiếng thở hổn hển của Lam Miệt:
- Mau, mau, cô bé Lê sắp sinh rồi, ở bệnh viện hai…