Trụ sở làm việc của Cục Tài chính cách Quận ủy không xa, khoảng hai con phố. Toàn bộ đường giao thông chính của quận Hạ Mã đều đã hình thành sơ bộ, cũng đã hoàn công, cá biệt có đoạn đường bởi vì lý do thi công sau cùng, chưa hoàn thành cũng là bình thường. Hạ Tưởng nghe xong lời Thi Trường Nhạc nói, nghĩ thầm rằng đâu phải ông đến đây báo cáo công tác, căn bản là đến đây để giãi bày tình hình khó khăn.
Hắn không nói gì, chỉ là khẽ vô tình liếc mắt nhìn Tạ Nguyên Thanh một cái.
Tạ Nguyên Thanh mặc dù không thể coi là hết sức ăn ý với Hạ Tưởng, nhưng cũng có thể nhìn ra Hạ Tưởng không quá thích con người Thi Trường Nhạc. Vừa đúng y cũng thấy Thi Trường Nhạc không thuận mắt, liền hơi trào phúng nói:
- Lỗ hổng tài chính? Tôi thấy xe của Cục trưởng Thi cũng là mua mới, còn nghe nói Cục Tài chính một lúc mua liền ba cái xe xịn, nếu đã có lỗ hổng thì tiền từ đâu mà mua? Còn vấn đề sửa đường, ngày hôm qua lúc anh báo cáo công tác với Bí thư Bạch có đề cập vấn đề này với ông ta hay không? Tôi đoán chừng lúc anh báo cáo công tác với Bí thư Bạch, chắc chỉ biểu hiện lòng trung thành chứ không đề cập đến khó khăn, có phải hay không?
Thi Trường Nhạc vốn hơi béo, nhưng không béo đến mức đứng bất động toát mồ hôi ở trong phòng điều hòa. Lời của Tạ Nguyên Thanh vừa ra khỏi miệng, trán y đã toát mồ hôi trộm, ngay trước mặt Hạ Tưởng lại không tiện lau đành phải xấu hổ mà để kệ mồ hôi từ trên mặt chảy xuống.
Tài chính ở bất cứ ở địa phương nào cũng luôn có chỗ hổng, cũng giống như một gia đình luôn cảm thấy không đủ tiền để tiêu, nhất là làn gió chi tiêu ăn uống công quỹ, tiêu phí công quỹ quốc gia đang thịnh hành. Hàng năm chỉ mỗi chi tiêu cho xe công và chi phí ăn uống từ công quỹ cũng đã có thể xây dựng mấy nghìn trường tiểu học Hy Vọng, quan chức ai cũng to mồm ăn núi uống biển, chỗ hổng không lớn kinh người mới là lạ!
Đương nhiên, thành phố muốn nắm gáy tài chính quận Hạ Mã cũng là bình thường, Thi Trường Nhạc muốn lắc lư theo gió, hắn không thích, Hồ Tăng Chu cũng sẽ không thích. Hồ Tăng Chu nắm giữ trong tay Cục Tài chính thành phố, mặc dù Đàm Long chịu trách nhiệm quản lý, nhưng không có Hồ Tăng Chu gật đầu, cho dù chỉ thị Đàm Long phê có hiệu lực, cũng chỉ có thể dùng được một phần, tình hình chậm trễ, chặn, khấu trừ chắc chắn là vô cùng nghiêm trọng.
Hạ Tưởng mới không ra mặt xin tiền thành phố, Thi Trường Nhạc nếu thích ba phải thì để cho y biết một chút hậu quả của lắc lư theo gió cũng được. Dù sao hắn có lý do để tin tưởng, nếu Bạch Chiến Mặc ra mặt xin tiền Thành phố, chắc chắn sẽ ăn cục nghẹn.
Mọi việc trong quan trường đều phức tạp như vậy, phe phái càng nhiều, các vấn đề lo ngại lại càng nhiều, sự việc càng khó làm. Làm theo nguyên tắc, có khi nói không chừng sẽ giết chết anh. Không làm theo quy tắc, trừ phi anh có năng lực và thủ đoạn, nếu không thì cũng miễn bàn.
Tuy nhiên có chỗ hổng cũng tốt, tránh để bọn họ lấy tiền ăn uống bậy bạ về sau. Hạ Tưởng lên tiếng:
- Không có tiền thì phải chi tiêu tiết kiệm, phải nghĩ biện pháp tăng thu giảm chi, không nên lúc nào cũng nghĩ cách chìa tay xin tiền cấp trên. Nói thật, Thành phố đã ủng hộ quận Hạ Mã không hề ít, riêng đầu tư vào cơ sở hạ tầng đã là bao nhiêu rồi? Chính anh cũng có thể tự tính toán, từng đó tiền nếu rơi vào các quận khác, tương đương với mấy năm phân bổ chỉ tiêu tài chính rồi. Yêu cầu của tôi đối với Cục Tài chính chính là, tiền có thể tiêu tiền không đáng tiêu không tiêu, tiền xin được tiền không xin không cần. Hiện tại kinh phí đầu tư xây dựng cơ sở hạ tầng của quận Hạ Mã rất lớn, nhưng đầu tư mới cũng không ít, tôi tin tưởng là không cần bao lâu nữa sẽ có thu nhập từ thuế bổ sung vào, tiếp tục duy trì tác phong cố gắng khổ cực một chút, đề cao phong cách một chút.
Hạ Tưởng ngừng lại một chút, bỗng nhiên mỉm cười:
- Có thời gian Nguyên Thanh đến Cục Tài chính thị sát công việc một chút, nhãn lực của cậu tốt, thử so sánh xem điều kiện làm việc của các đồng chí Cục Tài chính với Quận ủy và Ủy ban nhân dân quận như thế nào?
Tạ Nguyên Thanh đã biết ý tứ của Hạ Tưởng, gật đầu nói:
- Tôi sẽ thay mặt Quận ủy và Ủy ban nhân dân quận kiểm soát thật tốt, không để cho vài cá nhân riêng lẻ làm hỏng tiền của nhà nước.
Hạ Tưởng bất mãn nói:
- Đồng chí Nguyên Thanh không thể nói như vậy, cần tin tưởng vào tinh thần Đảng và tính nguyên tắc của đồng chí Trường Nhạc, càng phải tin tưởng vào thái độ làm việc nghiêm túc của các đồng chí Cục Tài chính, bọn họ đều là những đồng chí tốt đã làm việc công thật là tốt có phải không?
Tạ Nguyên Thanh dường như không nể mặt Hạ Tưởng, phản bác một câu:
- Có phải đồng chí tốt hay không phải xem qua mới biết được, không thể chỉ nghe lời nói một phía.
Chủ tịch quận Hạ và Phó chủ tịch quận Tạ một hỏi một đáp, dọa thẳng Thi Trường Nhạc khiến lòng y thấp thỏm, không rõ rốt cuộc Chủ tịch quận Hạ muốn nói gì? Đương nhiên Chủ tịch quận Hạ không hài lòng y lắm, y có thể nhìn ra được. Nhưng Chủ tịch quận Hạ vừa không nhắc đến việc sửa đường, lại không tích cực chủ động đối với vấn đề chỗ hổng tài chính, chẳng lẽ Chủ tịch quận Hạ không thèm để ý chức Cục trưởng Cục Tài chính của y trong mắt, không muốn lôi kéo y để dễ nắm quyền kiểm soát tài chính trong tay?
Mà Phó chủ tịch quận Tạ hơi có xu hướng chống đối ngay trước mặt Chủ tịch quận Hạ, y rốt cuộc là diễn trò, hay là chính là vì quan hệ với Chủ tịch quận Hạ không hoà thuận?
Nhớ tới lúc y báo cáo công việc với Bạch Chiến Mặc, Bí thư Bạch vô cùng thân thiện, thái độ cũng hòa nhã dễ gần, nên Thi Trường Nhạc vô cùng bất mãn với Hạ Tưởng, nghĩ thầm rằng nếu Chủ tịch quận Hạ thờ ơ đối với y, sau này sẽ quyết tâm dựa dẫm vào Bí thư Bạch, về sau đừng trách y không thoải mái trong việc cấp phát chi tiền.
Thi Trường Nhạc đi rồi, Tạ Nguyên Thanh đứng trước cửa sổ nhìn bóng dáng Thi Trường Nhạc xa dần, nói:
- Chẳng lẽ lại từ bỏ Thi Trường Nhạc?
Hạ Tưởng lắc đầu cười:
- Thi Trường Nhạc người này không đáng tin, nếu không đáng tin thì không cần thiết phải lôi kéo, chứ chưa nói tới từ bỏ như anh vừa nói.
- Ý anh là gì?
Tạ Nguyên Thanh cũng cảm thấy con người Thi Trường Nhạc rất không thành thật, y cũng đoán được dụng ý của Thi Trường Nhạc là bày tỏ sự trung thành với Bạch Chiến Mặc và kể lể khó khăn với Hạ Tưởng. Nếu Hạ Tưởng giúp y giải quyết khó khăn, y sẽ tiếp cận Hạ Tưởng thỏa đáng một chút, nếu không thể, thì có khả năng quyết tâm hướng về phía Bạch Chiến Mặc. Tuy nhiên Hạ Tưởng dường như không thèm để ý thái độ của Thi Trường Nhạc, cũng không hề có một chút ám chỉ bóng gió khiến cho Tạ Nguyên Thanh có phần khó hiểu.
Lẽ nào Hạ Tưởng không lưu tâm chút nào việc Cục Tài chính bị Bí thư hoàn toàn nắm trong tay, hay là hắn có mưu tính khác?
Về trí tuệ chính trị của Hạ Tưởng, Tạ Nguyên Thanh từ lúc bắt đầu hoài nghi, đến hiện tại cũng có chút tán thưởng, ít nhiều cũng cho rằng Hạ Tưởng quả thật tài giỏi hơn chút so với trong tưởng tượng của y. Nhưng thỉnh thoảng chiêu trò của Hạ Tưởng khiến cho người ta không hiểu ra sao cả, lúc cần cứng rắn, mạnh mẽ lúc thì không mạnh mẽ, cứng rắn, trong việc quan trọng thì giả bộ hồ đồ, đối với việc nhỏ thì lại quá mức so đo, thật không biết hắn rốt cuộc đang tính toán cái gì?
Nghĩ không ra nên Tạ Nguyên Thanh cũng chẳng muốn suy nghĩ, y hiện tại một lòng xác định chỉ cần phối hợp làm việc với Hạ Tưởng, khiến Ngô Tài Giang vừa lòng rồi thì y có thể lên chức. Cho nên đối với việc có đắc tội Bạch Chiến Mặc hay không, có quan hệ tốt với các Ủy viên thường vụ khác hay không y cũng không hề để tâm.
Hạ Tưởng liếc mắt nhìn Tạ Nguyên Thanh một cái, suy nghĩ, không trực tiếp trả lời câu hỏi của y, ngược lại nói:
- Sắp xếp việc đến Cục Tài chính thị sát một chút, đi đến đó thì chỉ nhìn vào thành tích, không bới khuyết điểm. Còn một điểm nữa, đối với các vấn đề khó khăn do Thi Trường Nhạc đề xuất thì toàn bộ đều chưa trả lời ngay vội, mặt khác, quan sát thật kỹ biểu hiện của Phó cục trưởng thường trực Đàm Trường Thiên một chút.
Tạ Nguyên Thanh ghi nhớ từng việc, sau đó cáo từ rời khỏi. Y có không hiểu chuyện cũng biết có một số việc Hạ Tưởng tránh né hiển nhiên có lý do của hắn, vấn đề lãnh đạo không chủ động trả lời thì không nên hỏi lại lần thứ hai!
Hai ngày sau, mẹ con Liên Nhược Hạm và cả Vệ Tân về tới thành phố Yến. Vệ Tân vừa đến thành phố Yến liền bắt tay vào làm tất cả công việc của Yến Xuân Quốc Tế, Hạ Tưởng cũng bớt thời gian đến Liên Cư gặp Liên Nhược Hạm.
Liên Cư của tháng 9 hoa sen đua nở, những bông hoa khoe màu đua sắc kết thành một mảng đẹp không bút nào tả xiết. Lúc Hạ Tưởng đến, Liên Nhược Hạm đang dắt tay tiểu Liên Hạ đi dạo bên hồ. Liên Hạ đã hơn một tuổi, có thể dắt tay đi bộ rồi, nhìn bước chân xiêu vẹo đi không vững lắm, rồi cái dáng vội vàng muốn chạy về phía trước, Hạ Tưởng phì cười.
Liên Nhược Hạm quay đầu lại thấy Hạ Tưởng, bỗng nhiên đứng lại, hai mắt ngơ ngác nhìn hắn một hồi lâu, thấy sắc mặt hắn lộ vẻ tiều tụy hốc hác, thần thái có phần mỏi mệt, trong lòng dâng lên cảm giác xót xa, ôm lấy tiểu Liên Hạ nhào vào lòng Hạ Tưởng, nghẹn ngào nói:
- Anh nói xem chúng mình sao mà nhiều khổ đau như vậy? Trước kia chú ba ép anh một lần, hiện tại ông nội cũng giáo huấn anh một lần, còn có ba cũng... Rốt cuộc là anh nợ người nhà Ngô hay là người nhà Ngô nợ anh?
Hạ Tưởng không nghĩ tới vừa thấy mặt, Liên Nhược Hạm đã ủy mị như nước, vốn muốn trêu đùa cô vài câu nhưng trong lòng nặng trĩu nói không ra lời, đành phải an ủi hai câu:
- Ngay từ đầu là lỗi của anh, về sau lúc chú ba ra tay xem như hoàn lại một phần. Lại đến ông cụ và ba em ra tay, lỗi do anh lừa con gái nhà họ Ngô coi như hòa nhau, từ nay về sau không thiếu nợ nhau nữa.
Liên Nhược Hạm nín khóc mỉm cười:
- Anh với bọn họ hòa nhau, nhưng với em thì chưa tính hết...
- Vậy tính bao lâu?
- Cả đời!
Liên Nhược Hạm cắn môi, toát ra bên ngoài cử chỉ phong tình khiến Hạ Tưởng vừa quen thuộc lại vừa xa lạ:
- Anh cả đời cũng đừng hòng chạy trốn khỏi lòng bàn tay của em.
- Không đúng, hình như nói ngược rồi, phải là em đừng hòng chạy thoát khỏi lòng bàn tay của anh mới đúng.
- Đúng, chính là em muốn nắm anh trong tay của em.
Liên Nhược Hạm cười ha ha, vẻ mặt giảo hoạt.
Hạ Tưởng đã hiểu:
- Bây giờ đã thừa nhận rồi phải không? Từ đầu đến cuối đều là em mưu tính anh, chứ không phải anh lừa gạt em. Đi mau, nhanh đến Bắc Kinh ngay trước mặt ông cụ nói cho ông biết, là em chủ động dụ anh mắc mưu, anh mới là người bị hại.
- Thèm vào.
Liên Nhược Hạm ôm con trai không cách nào vặn véo Hạ Tưởng liền ngẩng đầu đá hắn một cước.
- Được lợi lại khoe tài, một ông đàn ông không một chút khoan dung, thật bẽ mặt.
Hạ Tưởng ha hả cười không ngừng, lại phát hiện thấy đôi mắt đen láy của con trai theo dõi hắn không thôi, trên mặt lộ rõ vẻ tò mò hiếu kỳ đầy khó hiểu, đôi tay nhỏ mũm mĩm vươn vươn ra nắm lấy tóc Hạ Tưởng.
Mới không gặp một thời gian mà đã không nhận ra, trí nhớ của trẻ con thật là ngắn, Hạ Tưởng liền giơ tay ôm Liên Hạ:
- Đến đây, để ba ôm một cái.
Tiểu Liên Hạ liền rúc đầu vào lòng Liên Nhược Hạm, không chịu để Hạ Tưởng ôm khiến Hạ Tưởng thật mất mặt, đành phải gãi gãi đầu nói:
- Sao thế, không thích ba à?
Tiểu Liên Hạ lại quay đầu, nghiêng đầu dường như đang cố gắng nhớ lại cái gì, một lát sau đột nhiên nói một câu:
- Ba xấu, không quan tâm mẹ và cục cưng, ba xấu!
Nghe giống như đúc, nhất định là học từ Liên Nhược Hạm.
Liên Nhược Hạm ngượng ngùng mà thè lưỡi, hai má hơi ửng hồng, nói:
- Nghĩ con còn nhỏ nên không giấu con, không ngờ thi thoảng mắng anh hai câu đã bị con học theo.
Hạ Tưởng mặc kệ:
- Em cũng không thể truyền đạt tư tưởng không tốt cho con, phải nhiều lần nhắc nhở con dặn dò con, ba là người ba tốt nhất trên thế giới, là ba cần con, thương con và quan tâm con nhất, thậm chí còn tốt hơn so với mẹ…
Chỉ chốc lát sau, tiểu Liên Hạ đã quen với Hạ Tưởng, không còn sợ người lạ, được Hạ Tưởng kéo chạy khắp nơi không ngừng cười khanh khách. Liên Nhược Hạm đứng dưới ánh mặt trời nhìn cha con thân thiết chạy qua lại, trên mặt tươi cười tràn đầy hạnh phúc. Cô đứng ở bên hồ, người xinh đẹp hơn hoa, nhất thời khiến cho cả người cô đều tỏa ra ánh hào quang, xinh đẹp diễm lệ mê người.
So với trước kia, hiện tại Liên Nhược Hạm trưởng thành hơn rất nhiều, trong cách ăn mặc quần áo cũng giản dị hơn rất nhiều, không còn theo đuổi những màu tươi trẻ, mà chủ yếu là những gam nhạt màu nhã nhặn. Mặc dù như vậy, vóc dáng đã hoàn toàn khôi phục lại của cô càng thùy mị thướt tha hơn so với hồi thiếu nữ, da thịt nhẵn nhụi mà gọn lại, dáng người cân xứng săn chắc. Cơ thể vẫn hoàn hảo như cũ không béo không gầy, chỉ có những cử chỉ duyên dáng của người phụ nữ ý nhị, khiến người đàn ông biết thưởng thức phụ nữ liếc mắt một cái là có thể mê mệt trong đó.
Hôm nay vừa vặn cuối tuần, Hạ Tưởng liền ở lại ăn cơm chiều.
Vệ Tân trở về cũng vừa vặn lúc cơm chiều, nói là sự việc đã được giải quyết thỏa đáng, trực tiếp lấy danh nghĩa nhà đầu tư Bắc Kinh tới mua tòa nhà đối diện Thời trang Hàng Hiệu. Không cần xây dựng mới nên giảm đi rất nhiều phiền toái trong giai đoạn đầu, hơn nữa đã sớm liên hệ tốt nguồn cung cấp, báo cáo tính khả thi cùng với kế hoạch buôn bán cũng đã chuẩn bị đầy đủ, chỉ chờ sau khi sửa chữa xong là có thể khai trương buôn bán.
Nhanh nhất là ba tháng mà chậm nhất là năm tháng, ở đối diện Thời trang Hàng Hiệu sẽ có một tòa nhà bách hóa sừng sững vừa xa hoa vừa cao cấp hơn và giá cả lại thực tế hơn - Yến Xuân Quốc Tế. Ngoài ra, những công việc ban đầu luôn bí mật tiến hành, chỉ chờ đêm trước khi chính thức khai trương, thời điểm chỉnh thức tung ra thị trường, Thời trang Hàng Hiệu mới biết được vô tình ở đối diện còn có một đối thủ cạnh tranh vô cùng cường mạnh.
Hơn nữa lại là quái vật khổng lồ.
Hạ Tưởng thấy quyết tâm của Liên Nhược Hạm khá lớn, cũng không nói gì thêm, tấn công sự kiêu ngạo của Phó Tiên Phong thêm một chút cũng được, vừa có thể đánh lạc hướng y một chút, khiến y chú ý hơn vào Thời trang Hàng Hiệu, nhấm nháp trước một chút dư vị của sự thất bại nho nhỏ, coi như là món khai vị tốt cho thiệt hại đáng kể mà y sẽ phải đối mặt.
Phó Tiên Phong sẽ không dễ dàng cho phép Thời trang Hàng Hiệu thất bại, bởi vì hiện tại tuy rằng Thời trang Hàng Hiệu không thu được hiệu quả mong muốn, nhưng vẫn có thể gắng gượng duy trì. Nếu thua lỗ, Phó Tiên Phong sẽ cảm thấy sự mất mặt trước gia tộc, y chắc chắn sẽ không cam tâm thất bại, bởi vì Thời trang Hàng Hiệu là dự án chuyên tâm đầu tiên khi y tiến quân tới thành phố Yến.
Vả lại khi nhìn thấy xem Phó Tiên Phong đối phó ra sao.
Vệ Tân so với lần trước gặp thì gầy hơn một chút, cơm cũng ăn không được nhiều lắm, nhưng trạng thái lại không tồi. Hạ Tưởng liền quan tâm hỏi vài câu, bảo cô chú ý sức khỏe, không nên vì duy trì vóc dáng mà ăn ít cơm.
Vệ Tân mỉm cười:
- Chủ tịch quận Hạ biết nhiều nhỉ... Tôi không phải là không ăn cơm để giảm cân, mà vốn là ăn ít cơm. Hơn nữa gần đây cũng nhiều việc, nên càng ăn ít hơn.
Cô liếc mắt nhìn Hạ Tưởng một cái đầy thâm ý, còn nói:
- Anh cũng gầy đi, có phải làm việc mệt mỏi quá không?
Liên Nhược Hạm cũng không để ý tới việc Hạ Tưởng gầy, nghe Vệ Tân nói mới kỹ càng quan sát Hạ Tưởng vài lần, nói:
- Đúng là gầy thật... Vệ Tân quan sát kỹ hơn chị, chị cũng chưa phát hiện ra.
Vệ Tân hơi đỏ mặt lên, buông bát đũa nói:
- Em lên lầu trước.
Nếu như ngày thường tiểu Liên Hạ tuyệt đối sẽ cùng Vệ Tân lên lầu, hôm nay nói cái gì cũng không chịu rời khỏi Hạ Tưởng, cứ phải bắt Hạ Tưởng bế mới được. Hạ Tưởng liền ôm con trai, nói chuyện qua lại với Liên Nhược Hạm, đắm chìm trong không khí gia đình đầm ấm ngọt ngào.
Liên Nhược Hạm đầu tiên là nói một hồi về tình hình nhà họ Ngô, sắp tới có khả năng Ngô Tài Giang phải tới đảm nhiệm chức Chủ tịch tỉnh một tỉnh phía Tây Bắc nào đó. Ngô Tài Dương đối với cô vẫn là canh cánh trong lòng, không chịu tha thứ cho cô, cô cũng không cần quan tâm thái độ của ông. Ông cụ hiện tại không đề cập tới việc của Hạ Tưởng một chữ, dường như cũng đã quên rồi, hàng ngày gần gũi với tiểu Liên Hạ không biết chán, rất nhiều việc chẳng quan tâm, dường như là đã thật sự lui ra.
Nơi Ngô Tài Giang đến là một tỉnh nhỏ phía Tây Bắc, vừa xa xôi lại nghèo túng, nhưng cũng coi như là lên chính, có lý lịch kinh nghiệm vùng miền, về sau dễ tiến thêm một bước nữa.
Sau đó lại nói về việc công ty bên Mỹ.
Công ty mạng truyenfull.vn bên Mỹ phát triển nhanh chóng, hiện tại đã bắt đầu đứng vững ở trong nước, chiếm 30% thị phần mạng tìm kiếm, kém hơn trang web Baidu một chút. Tuy nhiên xem xét tình hình phát triển trước mắt, việc vượt qua Baidu là trong tầm tay. Hạ Tưởng nói qua vài quan điểm về triển vọng mạng tìm kiếm và phân khúc thị trường, trước hết là phải đảm bảo khách quan công bằng, vừa không làm cơ quan ngôn luận của Chính phủ, cũng không thể bị các thế lực nước ngoài lợi dụng. Thứ hai là kiểm soát nghiêm ngặt đối với việc tìm kiếm vi phạm bản quyền, nhất là phải chặn việc tìm kiếm các trang web tiểu thuyết lậu. Là một người yêu thích tiểu thuyết mạng, Hạ Tưởng biết rõ trang Baidu có vai trò trợ giúp rất lớn trong công cuộc phát triển sự nghiệp sách lậu ở Trung Quốc.
Qua một loạt những thủ đoạn bất chính để tiêu diệt đối thủ, Baidu đã trở thành mạng tìm kiếm lớn nhất cả nước, một kẻ độc đại tham lam, vô sỉ và hống hách không sót một cái gì. Nếu có thể tìm thấy các phim lậu nước ngoài hay hình ảnh khiêu dâm, coi như là Baidu tự bản thân ham thích hoặc là công bằng giả dối. Vậy thì Baidu xuất phát từ mục đích đen tối nào đó, khi người dùng tìm kiếm tiểu thuyết có bản quyền, Baidu cố ý đem những trang web có bản chính gốc xếp hạng tới tận trang thứ mấy lui phía sau thì là một cách làm vô cùng vô liêm sỉ.
Hạ Tưởng đã từng vô cùng khâm phục người sáng lập Baidu, từng coi y như một trong những thần tượng trong đời. Tuy nhiên từ khi Baidu lớn mạnh, sự kiêu ngạo so với trọc phú cùng cường quyền chẳng khác biệt là mấy, không hề có một chút đạo đức thương nghiệp khiến cho hắn hoàn toàn thất vọng về người này, trực tiếp tống hắn vào thùng rác. Hạ Tưởng cũng không kỳ vọng các doanh nghiệp Trung Quốc có thể đứng ở đỉnh cao của đạo đức, cũng không hi vọng những người lập nghiệp dựa vào phục chế và sao chép có thể có hành vi cao thượng cỡ nào, nhưng một người cũng được, một doanh nghiệp cũng được, vô liêm sỉ cũng phải có một điểm giới hạn. Một hai ngày vô liêm sỉ cũng không khó, cái khó chính là cả đời vô liêm sỉ, Hạ Tưởng muốn xem bọn họ thật có thể mang vinh quang là công ty truyenfull.vn lớn nhất cả nước, sau đó không ngừng bày ra một loạt hành động vô liêm sỉ vô đạo đức không có mốc giới, mà vẫn có thể vẫn vui vẻ tự thổi phồng thành tựu của chính mình ở khắp mọi nơi?
Việc này tiếp diễn sớm muộn gì cũng sẽ phát sinh việc chó cắn nhau.
Hạ Tưởng thật đúng là đoán không sai, thời điểm trước khi hắn hồi sinh, về sau quả thật đã xảy ra sự kiện 3P đình đám trong ngành công nghiệp truyenfull.vn. Một nhà dựa vào sao chép và phục chế mà lập ra công ty và một nhà dựa vào những plug-in giả mạo lập nên xí nghiệp, vì tranh giành thị trường mà đánh nhau sứt đầu mẻ trán, cuối cùng gần như mình trần ra trận, chỉ thiếu khoảng không mắng trận, hai nhà "ghi chép" đánh nhau rồi.
Coi như là diễn trò da thịt màu mè sinh động trước nhân dân cả nước.
Hạ Tưởng thì cho rằng, trong chính trị, có thể cư xử với Thi Trường Nhạc kiểu lạt mềm buộc chặt, có thể quan sát quyết định lại, nhưng trong buôn bán, đối với một số công ty không có mốc giới đạo đức thì không thể do dự, phải trực tiếp đưa vào chỗ chết!
Trụ sở làm việc của Cục Tài chính cách Quận ủy không xa, khoảng hai con phố. Toàn bộ đường giao thông chính của quận Hạ Mã đều đã hình thành sơ bộ, cũng đã hoàn công, cá biệt có đoạn đường bởi vì lý do thi công sau cùng, chưa hoàn thành cũng là bình thường. Hạ Tưởng nghe xong lời Thi Trường Nhạc nói, nghĩ thầm rằng đâu phải ông đến đây báo cáo công tác, căn bản là đến đây để giãi bày tình hình khó khăn.
Hắn không nói gì, chỉ là khẽ vô tình liếc mắt nhìn Tạ Nguyên Thanh một cái.
Tạ Nguyên Thanh mặc dù không thể coi là hết sức ăn ý với Hạ Tưởng, nhưng cũng có thể nhìn ra Hạ Tưởng không quá thích con người Thi Trường Nhạc. Vừa đúng y cũng thấy Thi Trường Nhạc không thuận mắt, liền hơi trào phúng nói:
- Lỗ hổng tài chính? Tôi thấy xe của Cục trưởng Thi cũng là mua mới, còn nghe nói Cục Tài chính một lúc mua liền ba cái xe xịn, nếu đã có lỗ hổng thì tiền từ đâu mà mua? Còn vấn đề sửa đường, ngày hôm qua lúc anh báo cáo công tác với Bí thư Bạch có đề cập vấn đề này với ông ta hay không? Tôi đoán chừng lúc anh báo cáo công tác với Bí thư Bạch, chắc chỉ biểu hiện lòng trung thành chứ không đề cập đến khó khăn, có phải hay không?
Thi Trường Nhạc vốn hơi béo, nhưng không béo đến mức đứng bất động toát mồ hôi ở trong phòng điều hòa. Lời của Tạ Nguyên Thanh vừa ra khỏi miệng, trán y đã toát mồ hôi trộm, ngay trước mặt Hạ Tưởng lại không tiện lau đành phải xấu hổ mà để kệ mồ hôi từ trên mặt chảy xuống.
Tài chính ở bất cứ ở địa phương nào cũng luôn có chỗ hổng, cũng giống như một gia đình luôn cảm thấy không đủ tiền để tiêu, nhất là làn gió chi tiêu ăn uống công quỹ, tiêu phí công quỹ quốc gia đang thịnh hành. Hàng năm chỉ mỗi chi tiêu cho xe công và chi phí ăn uống từ công quỹ cũng đã có thể xây dựng mấy nghìn trường tiểu học Hy Vọng, quan chức ai cũng to mồm ăn núi uống biển, chỗ hổng không lớn kinh người mới là lạ!
Đương nhiên, thành phố muốn nắm gáy tài chính quận Hạ Mã cũng là bình thường, Thi Trường Nhạc muốn lắc lư theo gió, hắn không thích, Hồ Tăng Chu cũng sẽ không thích. Hồ Tăng Chu nắm giữ trong tay Cục Tài chính thành phố, mặc dù Đàm Long chịu trách nhiệm quản lý, nhưng không có Hồ Tăng Chu gật đầu, cho dù chỉ thị Đàm Long phê có hiệu lực, cũng chỉ có thể dùng được một phần, tình hình chậm trễ, chặn, khấu trừ chắc chắn là vô cùng nghiêm trọng.
Hạ Tưởng mới không ra mặt xin tiền thành phố, Thi Trường Nhạc nếu thích ba phải thì để cho y biết một chút hậu quả của lắc lư theo gió cũng được. Dù sao hắn có lý do để tin tưởng, nếu Bạch Chiến Mặc ra mặt xin tiền Thành phố, chắc chắn sẽ ăn cục nghẹn.
Mọi việc trong quan trường đều phức tạp như vậy, phe phái càng nhiều, các vấn đề lo ngại lại càng nhiều, sự việc càng khó làm. Làm theo nguyên tắc, có khi nói không chừng sẽ giết chết anh. Không làm theo quy tắc, trừ phi anh có năng lực và thủ đoạn, nếu không thì cũng miễn bàn.
Tuy nhiên có chỗ hổng cũng tốt, tránh để bọn họ lấy tiền ăn uống bậy bạ về sau. Hạ Tưởng lên tiếng:
- Không có tiền thì phải chi tiêu tiết kiệm, phải nghĩ biện pháp tăng thu giảm chi, không nên lúc nào cũng nghĩ cách chìa tay xin tiền cấp trên. Nói thật, Thành phố đã ủng hộ quận Hạ Mã không hề ít, riêng đầu tư vào cơ sở hạ tầng đã là bao nhiêu rồi? Chính anh cũng có thể tự tính toán, từng đó tiền nếu rơi vào các quận khác, tương đương với mấy năm phân bổ chỉ tiêu tài chính rồi. Yêu cầu của tôi đối với Cục Tài chính chính là, tiền có thể tiêu tiền không đáng tiêu không tiêu, tiền xin được tiền không xin không cần. Hiện tại kinh phí đầu tư xây dựng cơ sở hạ tầng của quận Hạ Mã rất lớn, nhưng đầu tư mới cũng không ít, tôi tin tưởng là không cần bao lâu nữa sẽ có thu nhập từ thuế bổ sung vào, tiếp tục duy trì tác phong cố gắng khổ cực một chút, đề cao phong cách một chút.
Hạ Tưởng ngừng lại một chút, bỗng nhiên mỉm cười:
- Có thời gian Nguyên Thanh đến Cục Tài chính thị sát công việc một chút, nhãn lực của cậu tốt, thử so sánh xem điều kiện làm việc của các đồng chí Cục Tài chính với Quận ủy và Ủy ban nhân dân quận như thế nào?
Tạ Nguyên Thanh đã biết ý tứ của Hạ Tưởng, gật đầu nói:
- Tôi sẽ thay mặt Quận ủy và Ủy ban nhân dân quận kiểm soát thật tốt, không để cho vài cá nhân riêng lẻ làm hỏng tiền của nhà nước.
Hạ Tưởng bất mãn nói:
- Đồng chí Nguyên Thanh không thể nói như vậy, cần tin tưởng vào tinh thần Đảng và tính nguyên tắc của đồng chí Trường Nhạc, càng phải tin tưởng vào thái độ làm việc nghiêm túc của các đồng chí Cục Tài chính, bọn họ đều là những đồng chí tốt đã làm việc công thật là tốt có phải không?
Tạ Nguyên Thanh dường như không nể mặt Hạ Tưởng, phản bác một câu:
- Có phải đồng chí tốt hay không phải xem qua mới biết được, không thể chỉ nghe lời nói một phía.
Chủ tịch quận Hạ và Phó chủ tịch quận Tạ một hỏi một đáp, dọa thẳng Thi Trường Nhạc khiến lòng y thấp thỏm, không rõ rốt cuộc Chủ tịch quận Hạ muốn nói gì? Đương nhiên Chủ tịch quận Hạ không hài lòng y lắm, y có thể nhìn ra được. Nhưng Chủ tịch quận Hạ vừa không nhắc đến việc sửa đường, lại không tích cực chủ động đối với vấn đề chỗ hổng tài chính, chẳng lẽ Chủ tịch quận Hạ không thèm để ý chức Cục trưởng Cục Tài chính của y trong mắt, không muốn lôi kéo y để dễ nắm quyền kiểm soát tài chính trong tay?
Mà Phó chủ tịch quận Tạ hơi có xu hướng chống đối ngay trước mặt Chủ tịch quận Hạ, y rốt cuộc là diễn trò, hay là chính là vì quan hệ với Chủ tịch quận Hạ không hoà thuận?
Nhớ tới lúc y báo cáo công việc với Bạch Chiến Mặc, Bí thư Bạch vô cùng thân thiện, thái độ cũng hòa nhã dễ gần, nên Thi Trường Nhạc vô cùng bất mãn với Hạ Tưởng, nghĩ thầm rằng nếu Chủ tịch quận Hạ thờ ơ đối với y, sau này sẽ quyết tâm dựa dẫm vào Bí thư Bạch, về sau đừng trách y không thoải mái trong việc cấp phát chi tiền.
Thi Trường Nhạc đi rồi, Tạ Nguyên Thanh đứng trước cửa sổ nhìn bóng dáng Thi Trường Nhạc xa dần, nói:
- Chẳng lẽ lại từ bỏ Thi Trường Nhạc?Hạ Tưởng lắc đầu cười:
- Thi Trường Nhạc người này không đáng tin, nếu không đáng tin thì không cần thiết phải lôi kéo, chứ chưa nói tới từ bỏ như anh vừa nói.
- Ý anh là gì?
Tạ Nguyên Thanh cũng cảm thấy con người Thi Trường Nhạc rất không thành thật, y cũng đoán được dụng ý của Thi Trường Nhạc là bày tỏ sự trung thành với Bạch Chiến Mặc và kể lể khó khăn với Hạ Tưởng. Nếu Hạ Tưởng giúp y giải quyết khó khăn, y sẽ tiếp cận Hạ Tưởng thỏa đáng một chút, nếu không thể, thì có khả năng quyết tâm hướng về phía Bạch Chiến Mặc. Tuy nhiên Hạ Tưởng dường như không thèm để ý thái độ của Thi Trường Nhạc, cũng không hề có một chút ám chỉ bóng gió khiến cho Tạ Nguyên Thanh có phần khó hiểu.
Lẽ nào Hạ Tưởng không lưu tâm chút nào việc Cục Tài chính bị Bí thư hoàn toàn nắm trong tay, hay là hắn có mưu tính khác?
Về trí tuệ chính trị của Hạ Tưởng, Tạ Nguyên Thanh từ lúc bắt đầu hoài nghi, đến hiện tại cũng có chút tán thưởng, ít nhiều cũng cho rằng Hạ Tưởng quả thật tài giỏi hơn chút so với trong tưởng tượng của y. Nhưng thỉnh thoảng chiêu trò của Hạ Tưởng khiến cho người ta không hiểu ra sao cả, lúc cần cứng rắn, mạnh mẽ lúc thì không mạnh mẽ, cứng rắn, trong việc quan trọng thì giả bộ hồ đồ, đối với việc nhỏ thì lại quá mức so đo, thật không biết hắn rốt cuộc đang tính toán cái gì?
Nghĩ không ra nên Tạ Nguyên Thanh cũng chẳng muốn suy nghĩ, y hiện tại một lòng xác định chỉ cần phối hợp làm việc với Hạ Tưởng, khiến Ngô Tài Giang vừa lòng rồi thì y có thể lên chức. Cho nên đối với việc có đắc tội Bạch Chiến Mặc hay không, có quan hệ tốt với các Ủy viên thường vụ khác hay không y cũng không hề để tâm.
Hạ Tưởng liếc mắt nhìn Tạ Nguyên Thanh một cái, suy nghĩ, không trực tiếp trả lời câu hỏi của y, ngược lại nói:
- Sắp xếp việc đến Cục Tài chính thị sát một chút, đi đến đó thì chỉ nhìn vào thành tích, không bới khuyết điểm. Còn một điểm nữa, đối với các vấn đề khó khăn do Thi Trường Nhạc đề xuất thì toàn bộ đều chưa trả lời ngay vội, mặt khác, quan sát thật kỹ biểu hiện của Phó cục trưởng thường trực Đàm Trường Thiên một chút.
Tạ Nguyên Thanh ghi nhớ từng việc, sau đó cáo từ rời khỏi. Y có không hiểu chuyện cũng biết có một số việc Hạ Tưởng tránh né hiển nhiên có lý do của hắn, vấn đề lãnh đạo không chủ động trả lời thì không nên hỏi lại lần thứ hai!
Hai ngày sau, mẹ con Liên Nhược Hạm và cả Vệ Tân về tới thành phố Yến. Vệ Tân vừa đến thành phố Yến liền bắt tay vào làm tất cả công việc của Yến Xuân Quốc Tế, Hạ Tưởng cũng bớt thời gian đến Liên Cư gặp Liên Nhược Hạm.
Liên Cư của tháng 9 hoa sen đua nở, những bông hoa khoe màu đua sắc kết thành một mảng đẹp không bút nào tả xiết. Lúc Hạ Tưởng đến, Liên Nhược Hạm đang dắt tay tiểu Liên Hạ đi dạo bên hồ. Liên Hạ đã hơn một tuổi, có thể dắt tay đi bộ rồi, nhìn bước chân xiêu vẹo đi không vững lắm, rồi cái dáng vội vàng muốn chạy về phía trước, Hạ Tưởng phì cười.
Liên Nhược Hạm quay đầu lại thấy Hạ Tưởng, bỗng nhiên đứng lại, hai mắt ngơ ngác nhìn hắn một hồi lâu, thấy sắc mặt hắn lộ vẻ tiều tụy hốc hác, thần thái có phần mỏi mệt, trong lòng dâng lên cảm giác xót xa, ôm lấy tiểu Liên Hạ nhào vào lòng Hạ Tưởng, nghẹn ngào nói:
- Anh nói xem chúng mình sao mà nhiều khổ đau như vậy? Trước kia chú ba ép anh một lần, hiện tại ông nội cũng giáo huấn anh một lần, còn có ba cũng... Rốt cuộc là anh nợ người nhà Ngô hay là người nhà Ngô nợ anh?
Hạ Tưởng không nghĩ tới vừa thấy mặt, Liên Nhược Hạm đã ủy mị như nước, vốn muốn trêu đùa cô vài câu nhưng trong lòng nặng trĩu nói không ra lời, đành phải an ủi hai câu:
- Ngay từ đầu là lỗi của anh, về sau lúc chú ba ra tay xem như hoàn lại một phần. Lại đến ông cụ và ba em ra tay, lỗi do anh lừa con gái nhà họ Ngô coi như hòa nhau, từ nay về sau không thiếu nợ nhau nữa.
Liên Nhược Hạm nín khóc mỉm cười:
- Anh với bọn họ hòa nhau, nhưng với em thì chưa tính hết...
- Vậy tính bao lâu?
- Cả đời!
Liên Nhược Hạm cắn môi, toát ra bên ngoài cử chỉ phong tình khiến Hạ Tưởng vừa quen thuộc lại vừa xa lạ:
- Anh cả đời cũng đừng hòng chạy trốn khỏi lòng bàn tay của em.
- Không đúng, hình như nói ngược rồi, phải là em đừng hòng chạy thoát khỏi lòng bàn tay của anh mới đúng.
- Đúng, chính là em muốn nắm anh trong tay của em. Nguồn:
Liên Nhược Hạm cười ha ha, vẻ mặt giảo hoạt.
Hạ Tưởng đã hiểu:
- Bây giờ đã thừa nhận rồi phải không? Từ đầu đến cuối đều là em mưu tính anh, chứ không phải anh lừa gạt em. Đi mau, nhanh đến Bắc Kinh ngay trước mặt ông cụ nói cho ông biết, là em chủ động dụ anh mắc mưu, anh mới là người bị hại.
- Thèm vào.
Liên Nhược Hạm ôm con trai không cách nào vặn véo Hạ Tưởng liền ngẩng đầu đá hắn một cước.
- Được lợi lại khoe tài, một ông đàn ông không một chút khoan dung, thật bẽ mặt.
Hạ Tưởng ha hả cười không ngừng, lại phát hiện thấy đôi mắt đen láy của con trai theo dõi hắn không thôi, trên mặt lộ rõ vẻ tò mò hiếu kỳ đầy khó hiểu, đôi tay nhỏ mũm mĩm vươn vươn ra nắm lấy tóc Hạ Tưởng.
Mới không gặp một thời gian mà đã không nhận ra, trí nhớ của trẻ con thật là ngắn, Hạ Tưởng liền giơ tay ôm Liên Hạ:
- Đến đây, để ba ôm một cái.
Tiểu Liên Hạ liền rúc đầu vào lòng Liên Nhược Hạm, không chịu để Hạ Tưởng ôm khiến Hạ Tưởng thật mất mặt, đành phải gãi gãi đầu nói:
- Sao thế, không thích ba à?
Tiểu Liên Hạ lại quay đầu, nghiêng đầu dường như đang cố gắng nhớ lại cái gì, một lát sau đột nhiên nói một câu:
- Ba xấu, không quan tâm mẹ và cục cưng, ba xấu!
Nghe giống như đúc, nhất định là học từ Liên Nhược Hạm.
Liên Nhược Hạm ngượng ngùng mà thè lưỡi, hai má hơi ửng hồng, nói:
- Nghĩ con còn nhỏ nên không giấu con, không ngờ thi thoảng mắng anh hai câu đã bị con học theo.
Hạ Tưởng mặc kệ:
- Em cũng không thể truyền đạt tư tưởng không tốt cho con, phải nhiều lần nhắc nhở con dặn dò con, ba là người ba tốt nhất trên thế giới, là ba cần con, thương con và quan tâm con nhất, thậm chí còn tốt hơn so với mẹ…
Chỉ chốc lát sau, tiểu Liên Hạ đã quen với Hạ Tưởng, không còn sợ người lạ, được Hạ Tưởng kéo chạy khắp nơi không ngừng cười khanh khách. Liên Nhược Hạm đứng dưới ánh mặt trời nhìn cha con thân thiết chạy qua lại, trên mặt tươi cười tràn đầy hạnh phúc. Cô đứng ở bên hồ, người xinh đẹp hơn hoa, nhất thời khiến cho cả người cô đều tỏa ra ánh hào quang, xinh đẹp diễm lệ mê người.
So với trước kia, hiện tại Liên Nhược Hạm trưởng thành hơn rất nhiều, trong cách ăn mặc quần áo cũng giản dị hơn rất nhiều, không còn theo đuổi những màu tươi trẻ, mà chủ yếu là những gam nhạt màu nhã nhặn. Mặc dù như vậy, vóc dáng đã hoàn toàn khôi phục lại của cô càng thùy mị thướt tha hơn so với hồi thiếu nữ, da thịt nhẵn nhụi mà gọn lại, dáng người cân xứng săn chắc. Cơ thể vẫn hoàn hảo như cũ không béo không gầy, chỉ có những cử chỉ duyên dáng của người phụ nữ ý nhị, khiến người đàn ông biết thưởng thức phụ nữ liếc mắt một cái là có thể mê mệt trong đó.
Hôm nay vừa vặn cuối tuần, Hạ Tưởng liền ở lại ăn cơm chiều.
Vệ Tân trở về cũng vừa vặn lúc cơm chiều, nói là sự việc đã được giải quyết thỏa đáng, trực tiếp lấy danh nghĩa nhà đầu tư Bắc Kinh tới mua tòa nhà đối diện Thời trang Hàng Hiệu. Không cần xây dựng mới nên giảm đi rất nhiều phiền toái trong giai đoạn đầu, hơn nữa đã sớm liên hệ tốt nguồn cung cấp, báo cáo tính khả thi cùng với kế hoạch buôn bán cũng đã chuẩn bị đầy đủ, chỉ chờ sau khi sửa chữa xong là có thể khai trương buôn bán.
Nhanh nhất là ba tháng mà chậm nhất là năm tháng, ở đối diện Thời trang Hàng Hiệu sẽ có một tòa nhà bách hóa sừng sững vừa xa hoa vừa cao cấp hơn và giá cả lại thực tế hơn - Yến Xuân Quốc Tế. Ngoài ra, những công việc ban đầu luôn bí mật tiến hành, chỉ chờ đêm trước khi chính thức khai trương, thời điểm chỉnh thức tung ra thị trường, Thời trang Hàng Hiệu mới biết được vô tình ở đối diện còn có một đối thủ cạnh tranh vô cùng cường mạnh.
Hơn nữa lại là quái vật khổng lồ.
Hạ Tưởng thấy quyết tâm của Liên Nhược Hạm khá lớn, cũng không nói gì thêm, tấn công sự kiêu ngạo của Phó Tiên Phong thêm một chút cũng được, vừa có thể đánh lạc hướng y một chút, khiến y chú ý hơn vào Thời trang Hàng Hiệu, nhấm nháp trước một chút dư vị của sự thất bại nho nhỏ, coi như là món khai vị tốt cho thiệt hại đáng kể mà y sẽ phải đối mặt.
Phó Tiên Phong sẽ không dễ dàng cho phép Thời trang Hàng Hiệu thất bại, bởi vì hiện tại tuy rằng Thời trang Hàng Hiệu không thu được hiệu quả mong muốn, nhưng vẫn có thể gắng gượng duy trì. Nếu thua lỗ, Phó Tiên Phong sẽ cảm thấy sự mất mặt trước gia tộc, y chắc chắn sẽ không cam tâm thất bại, bởi vì Thời trang Hàng Hiệu là dự án chuyên tâm đầu tiên khi y tiến quân tới thành phố Yến.
Vả lại khi nhìn thấy xem Phó Tiên Phong đối phó ra sao.
Vệ Tân so với lần trước gặp thì gầy hơn một chút, cơm cũng ăn không được nhiều lắm, nhưng trạng thái lại không tồi. Hạ Tưởng liền quan tâm hỏi vài câu, bảo cô chú ý sức khỏe, không nên vì duy trì vóc dáng mà ăn ít cơm.
Vệ Tân mỉm cười:
- Chủ tịch quận Hạ biết nhiều nhỉ... Tôi không phải là không ăn cơm để giảm cân, mà vốn là ăn ít cơm. Hơn nữa gần đây cũng nhiều việc, nên càng ăn ít hơn.
Cô liếc mắt nhìn Hạ Tưởng một cái đầy thâm ý, còn nói:
- Anh cũng gầy đi, có phải làm việc mệt mỏi quá không?
Liên Nhược Hạm cũng không để ý tới việc Hạ Tưởng gầy, nghe Vệ Tân nói mới kỹ càng quan sát Hạ Tưởng vài lần, nói:
- Đúng là gầy thật... Vệ Tân quan sát kỹ hơn chị, chị cũng chưa phát hiện ra.
Vệ Tân hơi đỏ mặt lên, buông bát đũa nói:
- Em lên lầu trước.
Nếu như ngày thường tiểu Liên Hạ tuyệt đối sẽ cùng Vệ Tân lên lầu, hôm nay nói cái gì cũng không chịu rời khỏi Hạ Tưởng, cứ phải bắt Hạ Tưởng bế mới được. Hạ Tưởng liền ôm con trai, nói chuyện qua lại với Liên Nhược Hạm, đắm chìm trong không khí gia đình đầm ấm ngọt ngào.
Liên Nhược Hạm đầu tiên là nói một hồi về tình hình nhà họ Ngô, sắp tới có khả năng Ngô Tài Giang phải tới đảm nhiệm chức Chủ tịch tỉnh một tỉnh phía Tây Bắc nào đó. Ngô Tài Dương đối với cô vẫn là canh cánh trong lòng, không chịu tha thứ cho cô, cô cũng không cần quan tâm thái độ của ông. Ông cụ hiện tại không đề cập tới việc của Hạ Tưởng một chữ, dường như cũng đã quên rồi, hàng ngày gần gũi với tiểu Liên Hạ không biết chán, rất nhiều việc chẳng quan tâm, dường như là đã thật sự lui ra.
Nơi Ngô Tài Giang đến là một tỉnh nhỏ phía Tây Bắc, vừa xa xôi lại nghèo túng, nhưng cũng coi như là lên chính, có lý lịch kinh nghiệm vùng miền, về sau dễ tiến thêm một bước nữa.
Sau đó lại nói về việc công ty bên Mỹ.
Công ty mạng truyenfull.vn bên Mỹ phát triển nhanh chóng, hiện tại đã bắt đầu đứng vững ở trong nước, chiếm 30% thị phần mạng tìm kiếm, kém hơn trang web Baidu một chút. Tuy nhiên xem xét tình hình phát triển trước mắt, việc vượt qua Baidu là trong tầm tay. Hạ Tưởng nói qua vài quan điểm về triển vọng mạng tìm kiếm và phân khúc thị trường, trước hết là phải đảm bảo khách quan công bằng, vừa không làm cơ quan ngôn luận của Chính phủ, cũng không thể bị các thế lực nước ngoài lợi dụng. Thứ hai là kiểm soát nghiêm ngặt đối với việc tìm kiếm vi phạm bản quyền, nhất là phải chặn việc tìm kiếm các trang web tiểu thuyết lậu. Là một người yêu thích tiểu thuyết mạng, Hạ Tưởng biết rõ trang Baidu có vai trò trợ giúp rất lớn trong công cuộc phát triển sự nghiệp sách lậu ở Trung Quốc.
Qua một loạt những thủ đoạn bất chính để tiêu diệt đối thủ, Baidu đã trở thành mạng tìm kiếm lớn nhất cả nước, một kẻ độc đại tham lam, vô sỉ và hống hách không sót một cái gì. Nếu có thể tìm thấy các phim lậu nước ngoài hay hình ảnh khiêu dâm, coi như là Baidu tự bản thân ham thích hoặc là công bằng giả dối. Vậy thì Baidu xuất phát từ mục đích đen tối nào đó, khi người dùng tìm kiếm tiểu thuyết có bản quyền, Baidu cố ý đem những trang web có bản chính gốc xếp hạng tới tận trang thứ mấy lui phía sau thì là một cách làm vô cùng vô liêm sỉ.
Hạ Tưởng đã từng vô cùng khâm phục người sáng lập Baidu, từng coi y như một trong những thần tượng trong đời. Tuy nhiên từ khi Baidu lớn mạnh, sự kiêu ngạo so với trọc phú cùng cường quyền chẳng khác biệt là mấy, không hề có một chút đạo đức thương nghiệp khiến cho hắn hoàn toàn thất vọng về người này, trực tiếp tống hắn vào thùng rác. Hạ Tưởng cũng không kỳ vọng các doanh nghiệp Trung Quốc có thể đứng ở đỉnh cao của đạo đức, cũng không hi vọng những người lập nghiệp dựa vào phục chế và sao chép có thể có hành vi cao thượng cỡ nào, nhưng một người cũng được, một doanh nghiệp cũng được, vô liêm sỉ cũng phải có một điểm giới hạn. Một hai ngày vô liêm sỉ cũng không khó, cái khó chính là cả đời vô liêm sỉ, Hạ Tưởng muốn xem bọn họ thật có thể mang vinh quang là công ty truyenfull.vn lớn nhất cả nước, sau đó không ngừng bày ra một loạt hành động vô liêm sỉ vô đạo đức không có mốc giới, mà vẫn có thể vẫn vui vẻ tự thổi phồng thành tựu của chính mình ở khắp mọi nơi?
Việc này tiếp diễn sớm muộn gì cũng sẽ phát sinh việc chó cắn nhau.
Hạ Tưởng thật đúng là đoán không sai, thời điểm trước khi hắn hồi sinh, về sau quả thật đã xảy ra sự kiện 3P đình đám trong ngành công nghiệp truyenfull.vn. Một nhà dựa vào sao chép và phục chế mà lập ra công ty và một nhà dựa vào những plug-in giả mạo lập nên xí nghiệp, vì tranh giành thị trường mà đánh nhau sứt đầu mẻ trán, cuối cùng gần như mình trần ra trận, chỉ thiếu khoảng không mắng trận, hai nhà "ghi chép" đánh nhau rồi.
Coi như là diễn trò da thịt màu mè sinh động trước nhân dân cả nước.
Hạ Tưởng thì cho rằng, trong chính trị, có thể cư xử với Thi Trường Nhạc kiểu lạt mềm buộc chặt, có thể quan sát quyết định lại, nhưng trong buôn bán, đối với một số công ty không có mốc giới đạo đức thì không thể do dự, phải trực tiếp đưa vào chỗ chết!